Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Nếu lấy câu nói của ông tổng bí thư Đảng cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng sau khi được cựu tổng thống Mỹ Barack Obama tiếp đón tại tòa Bạch ốc năm 2015 "mình có như thế nào thì người ta mới đối với mình như thế ấy chứ !" thì sẽ thấy Đảng cộng sản Việt Nam đã như thế nào khiến Đảng cộng sản Trung Quốc rắp tâm khoan thủng thềm lực địa Việt Nam trên biển Đông hiện nay.

dang11

Nguyễn Phú Trọng sau khi được cựu tổng thống Mỹ Barack Obama tiếp đón tại tòa Bạch ốc năm 2015 :"mình có như thế nào thì người ta mới đối với mình như thế ấy chứ !"

Đã có nhiều yêu cầu phải phản ứng lại Đảng cộng sản Trung Quốc trong dư luận nhưng Đảng cộng sản Việt Nam vẫn nhẩn nha nghiên cứu. Sự cân nhắc lợi hại giữa ‘đại cục’ và ‘tiểu cục’ đã lâu 20 năm từ sau Thỏa thuận Thành Đô 1990 nhưng đến nay Đảng cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục nghiền ngẫm cho thấy sẽ không có giải pháp.

Đáng chú ý là bài viết "Trao đổi nhanh về chuyện Biển Đông" của ông Vũ Ngọc Hoàng, nguyên là Phó ban Tuyên giáo Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam, được phổ biến trên nhiều trang mạng từ đầu tháng 9. Bài viết được coi là có tâm, có tầm. Bài viết của ông Vũ Ngọc Hoàng đưa ra 5 trao đổi nhanh, vội vã thôi, vì ông đang còn bận nhiều chuyện quan trọng hơn, dù ông thú nhận hiện nay chẳng có chuyện gì quan trọng hơn chuyện Biển Đông.

Trao đổi 1. Ông Vũ Ngọc Hoàng báo động mất Biển Đông là mất nước. Tổ quốc là trên hết, bảo vệ Tổ Quốc trước tiên là bảo vệ Biển Đông. Nhưng bằng cách nào ? Ông đề nghị nhân đại hội Đảng cộng sản Việt Nam lần thứ 13, ‘quan trọng và cốt lõi nhất vào lúc vận mệnh đất nước như thế này’ là ‘phương hướng và quan điểm chọn’ nhân sự lãnh đạo các cấp [có] ‘thái độ rõ ràng, mạnh mẽ và có tư duy mạch lạc trong vấn để bảo vệ chủ quyền quốc gia ở Biển Đông’.

dang1

Bản đồ vùng biển Việt Nam : tàu Trung Quốc liên tiếp xâm nhập vào trong Bãi Tư Chính

Tâm và tầm của ông Hoàng không có gì mới. Điều làm người ta phì cười là ông Hoàng kêu gọi chọn nhân sự mới nhưng phải từ Đảng cộng sản Việt Nam. Khổ nỗi đã là chuột phá nhà thì chuột nào cũng là chuột. Thay đổi nhân sự lòng vòng rốt cuộc vẫn là thằng cha khi nãy. Xem thế ông Hoàng có vẻ quyết tâm chữa trị những triệu chứng ung thư nhưng không cái tâm, tầm, tài và can đảm để giải phẫu nguyên nhân sinh ra triệu chứng ung thư là đảng cộng sản của ông.

Cũng cần thấy ‘Tổ quốc trên hết’ mà ông Hoàng khẩn thiết kêu gọi bảo vệ không phải là Tổ Quốc Việt Nam. Đấy là "tổ quốc cộng sản-tổ quốc xã hội chủ nghĩa" của ông tuyên giáo. Tổ Quốc Việt Nam và tổ quốc cộng sản-tổ quốc xã hội chủ nghĩa đã bị Đảng cộng sản Việt Nam nhập nhằng làm một từ hơn 40 năm nay, không liên can gì với nhau mà còn đối nghịch nhau. Tổ quốc cộng sản càng lâm nguy, Tổ quốc Việt Nam càng lẫm liệt trong lòng người dân. Tổ quốc cộng sản phải chết để Tổ quốc Việt Nam được trường tồn. Bốn triệu đảng viên cộng sản hãy ra biển đánh giặc cứu tổ quốc cộng sản của họ. Kêu gọi người dân đánh giặc cứu Tổ quốc cộng sản là đưa dân ra làm bia đỡ đạn cho Đảng cộng sản Việt Nam một lần nữa.

Trong phần trao đổi 2, ông Hoàng tỏ ý phải kiện Đảng cộng sản Trung Quốc ra tòa án quốc tế. Phải kiện cho Đảng cộng sản Trung Quốc tối mặt để không dám bén mảng đến lãnh hải và thềm lục địa Việt Nam nữa. Nhưng kiện cho Đảng cộng sản Trung Quốc tối mặt mà sao Trung Quốc ngang tàng xấc xược bao nhiêu thì Đảng cộng sản Việt Nam càng khúm núm bấy nhiêu ?

Người hiểu bản chất cộng sản đều nhận ra rằng nếu kiện Đảng cộng sản Trung Quốc ra tòa quốc tế mà có xác xuất thắng thì Đảng cộng sản Việt Nam đã kiện từ lâu chứ không chờ đến ngày hôm nay.

Mọi suy diễn về ‘sự cố’ Biển Đông đều có thể đúng/sai vì mọi thông tin đều bị Đảng cộng sản dấu biệt hoặc bị định hướng không còn giá trị tài liệu. Nhưng nếu dựa vào những thông tin hiện có trên mạng Internet người ta sẽ thấy Đảng cộng sản Việt Nam đã bị Đảng cộng sản Trung Quốc lừa cho một cú tối mặt. Tài liệu trên Wikipedia cho thấy Thủ tướng Phạm Văn Đồng ký công hàm ‘Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, quyết định về hải phận 12 hải lý của Trung Quốc’. Thế thì bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã viết gì ?

Tài liệu cho biết "Chính phủ nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa nay tuyên bố :

"Bề rộng lãnh hải của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là 12 hải lý. Ðiều lệ này áp dụng cho toàn lãnh thổ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, bao gồm phần đất Trung Quốc trên đất liền và các hải đảo ngoài khơi, Ðài Loan (tách biệt khỏi đất liền và các hải đảo khác bởi biển cả) và các đảo phụ cận, quần đảo Bành hồ, quần đảo Đông sa, quần đảo Tây sa, quần đảo Trung sa, quần đảo Nam sa, và các đảo khác thuộc Trung Quốc…".

Tây sa, Nam sa chính là tên Trung Quốc gọi quần đảo Hoàng sa và Trường sa của Việt Nam và độc địa hơn nữa cái bẫy ‘và các đảo khác thuộc Trung Quốc’. Suy theo đó những đảo nào được/bị tuyên bố là của Trung Quốc, Đảng cộng sản Việt Nam sẽ tôn trọng. Không một nước nào, trừ một mình Đảng cộng sản Việt Nam, đã ký tên tán thành bản tuyên bố láo lếu này của Đảng cộng sản Trung Quốc.

Công hàm Phạm Văn Đồng ký ngày 14 tháng 9 năm 1958 tức 10 ngày sau khi Trung Quốc tuyên bố lãnh hải. Tại sao lúc đó Đảng cộng sản Việt Nam không phản đối bản công bố mà ký tên tôn trọng để ngày nay há miệng mắc quai ? Tưởng rằng mình quá khôn bán ‘khuyến mãi’ nhà hàng xóm Việt Nam Cộng hòa mà Đảng cộng sản Trung Quốc ngu dại cũng mua lúc ấy, đưa đến hệ quả biến động trên Biển Đông hôm nay. Lý do Đảng cộng sản Việt Nam đưa ra Hoàng sa và Trường sa không được nêu lên trong công hàm vậy nhà nước Việt Nam không bị trói buộc phải tôn trọng, xét ra không ổn, chiếu theo bản tuyên bố của Trung Quốc ngày 4 tháng 9 năm 1958.

Chuyện không nghiêm chỉnh khác là cả hai cha con đảng cộng sản đều không tôn trọng công pháp quốc tế nhưng Đảng cộng sản Việt Nam lăm le kiện Đảng cộng sản Trung Quốc tòa để được xử đúng theo công pháp quốc tế ! Trung Quốc đã không tôn trọng phán quyết của Tòa án Trọng tài Thường trực (PCA) trong vụ kiện của Phi Luật Tân năm 2013 thì hà cớ gì sẽ tôn trọng phán quyết của một tòa án quốc tế hôm nay ?

Đảng cộng sản Việt Nam tôn trọng công pháp quốc tế ? Cộng hòa Đức là một nước lớn và có chủ quyền nhưng đảng ta đã bất chấp chủ nhà, cho công an xâm nhập lãnh thổ Đức bắt đồng chí Trịnh Xuân Thanh về nước trị tội năm 2017 là một bằng chứng. Sự ngu dốt về công pháp quốc tế của Đảng cộng sản Việt Nam đã được báo chí đảng ca ngợi như là một thành tích phi thường ‘thế giới chưa ai làm được’ và ‘có thể quay thành phim’ ! Tóm lại, chỉ là chuyện con kiến đi kiện củ khoai. May ra có trọng tài thường trực Kim Jong-un của Bắc Hàn, với thành tích không tôn trọng công pháp quốc tế, chịu đứng ra xét xử !

Trao đổi 3. Trong tình hình bị Trung Quốc làm nhục trên Biển Đông hiện nay, Đảng cộng sản Việt Nam cần phải tìm đồng minh kết hợp để cùng chống lại. Người tử tế Vũ Ngọc Hoàng đề nghị đảng ta tìm kiếm sự ủng hộ từ các nước Đông Nam Á và các nước chưa phải là ‘đối tác chiến lược’ nhưng tử tế với đảng thì vẫn hơn người bạn răng hở môi lạnh cứ chém tới tấp trước mặt. Thế nhưng trên một bài báo mới đây 26/09/2019, tờ The Diplomat đã tiên đoán tương lai đồng minh của Đảng cộng sản Việt Nam bằng cái tựa làm Đảng cộng sản Việt Nam lạnh xương sống "Việt Nam đối đầu với Trung Quốc, một mình" (Vietnam confronts China, alone).

Người ta nói đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu, nhưng các nhà nước cộng sản và dân chủ không thể đoàn kết khắng khít với nhau như cái cọc vuông không thể đóng vào cái lỗ tròn. Lịch sử thế giới chưa từng có tiền lệ một nước dân chủ đoàn kết với một nước cộng sản đế chống lại một nước cộng sản khác. Phải cùng là cộng sản hoặc cùng là dân chủ thì có thể kết thành một khối miễn có tình trạng ‘thỏa hiệp’ kinh dị như ‘nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa’. Đảng cộng sản Việt Nam không có cơ may nào để được các nước dân chủ ở Đông Nam Á ủng hộ trong cuộc chiến Biển Đông. Sáng tạo đột phá hiện nay của Đảng cộng sản Việt Nam đang được tung ra thăm dò dư luận là kế sách ‘đu càng trực thăng Mỹ’ để giữ đảo, sắp được ông Nguyễn Phú Trọng thực hiện vào tháng 10 năm nay. Nhưng kế sách này chưa chắc có thể cứu mạng Đảng cộng sản Việt Nam nhưng chắc chắn sẽ bị đoạt mạng về sau.

Trao đổi 4. Ông Vũ Ngọc Hoàng tỏ ý chống lại Chính sách "ba không" quốc phòng xuyên suốt từ năm 2010 khi Thứ trưởng quốc phòng cộng sản Việt Nam Nguyễn Chí Vịnh tuyên bố : ‘không tham gia các liên minh quân sự, không là đồng minh quân sự của bất kỳ nước nào, không cho bất cứ nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam và không dựa vào nước này để chống nước kia’. Ông Hoàng sửa lưng ông Vịnh "quan điểm không liên minh quân sự là đúng trong trường hợp nhằm để chống nước khác, nhưng sẽ không đúng đối với trường hợp để bảo vệ Tổ Quốc của mình".

Vế một trong câu ông Hoàng viết là chuyện tự nhiên. Khi một nước xâm lăng một nước khác không cần đồng minh vì nếu nước không đủ mạnh không dại gì đi xâm lăng. Nhưng vế hai cần Đảng cộng sản Việt Nam cần sờ lại cái đầu của mình. Vế hai chỉ áp dụng được ở các nước dân chủ. Một nước cộng sản chống lại nước cộng sản khác không thể kiếm được đồng minh quân sự từ các nước dân chủ. Cho tới nay đã không có nước dân chủ nào ký kết liên minh quân sự với Nhà nước cộng sản Việt Nam chống lại Nhà nước cộng sản Trung Quốc. Vậy Đảng cộng sản Việt Nam phải đối mặt Đảng cộng sản Trung Quốc ‘một mình’ để bảo vệ tổ quốc cộng sản là chuyện khó tránh khỏi.

Trao đổi 5. Ông Vũ Ngọc Hoàng cho phát lại cuốn băng đã nhão, đã ra rả ngày đêm từ 45 năm nay "Ngày nay ta càng nhận thức sâu sắc rằng, nước là nước của dân. Dân là chủ nhân của đất nước. Chính người chủ ấy phải lo giữ lấy nước của mình (?). Nhà nước là của dân, do dân lập ra, có nhiệm vụ bảo vệ và phục vụ nhân dân, trong đó có công việc bảo vệ tổ quốc. Nhà nước phải làm theo ý dân, phải dựa vững vào dân mà bảo vệ tổ quốc, phải thường xuyên và kịp thời thông báo đầy đủ cho nhân dân biết thực chất tình hình xung quanh vấn đề Biển Đông…". Chỉ lấy câu nói ‘đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm’ đáp trả phần lên đồng của ông Vũ Ngọc Hoàng là đủ.

dang2

Tổ quốc của ai trên hết ?

Cuộc đời đã chứng nghiệm mọi khó khăn đều có giải pháp của nó. Trong cái rủi đôi khi sinh ra cái may. Vấn đề là có biết cái may để nắm bắt hay không. Tình thế khẩn trương của đất nước đã đưa đến một cơ hội ngàn năm cho Đảng cộng sản Việt Nam trở về với đại khối dân tộc Việt. Đảng cộng sản Việt Nam phải chủ động thực hiện tiến trình Hòa giải Dân tộc, chấp nhận Đối lập, tổ chức một cuộc bầu cử tự do đưa đến sự thiết lập một đất nước mới, tên gọi mới và một chính phủ mới chính thức đại diện cho toàn dân Việt Nam. Tân chính phủ của nước Cộng hòa Việt Nam sẽ phủ nhận mọi hệ lụy với nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, sẽ đứng lên tuyên bố xóa bỏ các hiệp định, thỏa thuận bất bình đẳng do chế độ cũ đã ký kết với Đảng cộng sản Trung Quốc. Đảng cộng sản Trung Quốc chắc chắn sẽ phản ứng nhưng phải cẩn trọng vì phải đối đầu với 90 con triệu người Việt Nam quyết tử bảo vệ lãnh thổ cho muôn ngàn thế hệ tương lai.

Đàng nào Đảng cộng sản Việt Nam cũng sẽ chết dưới tay Trung Quốc. Dân chủ hóa Việt Nam là giải pháp khả thi khẩn cấp nhất để hóa giải Trung Quốc. Đảng cộng sản Việt Nam cần có can đảm tinh thần để tự cứu mình bằng cách nắm cơ hội làm tác nhân cho một cuộc đổi đời lịch sử. Đảng cộng sản Việt Nam sẽ có thể lấy công chuộc tội với muôn vàn thế hệ Việt Nam mai sau. Đây là lối thoát cuối cùng cho Đảng cộng sản Việt Nam và cho đất nước Việt Nam hôm nay.

Sơn Dương

(02/10/2019)

****************

Trao đổi nhanh về chuyện Biển Đông

Vũ Ngọc Hoàng, viet-studies, 07/09/2019

dang4

Ông Vũ Ngọc Hoàng, nguyên ủy viên Ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Việt Nam, nguyên phó trưởng ban Tuyên giáo trung ương Đảng cộng sản Việt Nam

1

Âm mưu của Trung Quốc về việc cưỡng chiếm Biển Đông của Việt Nam đã có từ lâu. Âm mưu đó có nguồn gốc từ bản chất Đại Hán của đế chế Phương Bắc này. Sau một thời gian tích cực chuẩn bị, đến nay cảm thấy đủ điều kiện nên họ đang quyết tâm thực hiện một bước nhảy vọt đáng kể để thực hiện âm mưu này. Việc tàu Trung Quốc vào ra vùng biển chủ quyền của Việt Nam vài tháng nay không phải là một cuộc "dạo chơi" mà là một bước leo thang ngoạn mục. Thế mà phía Việt Nam ta cũng có ý kiến cho rằng "nó vào rồi nó ra chứ đã làm được gì đâu". Nghĩ vậy thật đơn giản và thơ ngây quá ! Nó vào rồi nó ra, nó ra rồi nó lại vào. Nó muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, vào nhà người ta mà cứ nhà của nó. Một đất nước có chủ quyền mà sao có thể chịu vậy. Kiểu này thì có ngày nó bảo "hai nhà là một", nhập chung thôi, rồi lấy tiếng Trung làm tiếng phổ thông vì đại đa số dân chúng đang nói thứ tiếng này. Thế là nó hoàn thành âm mưu thôn tính và đồng hóa, đạt mục đích mà hơn 4000 năm nay họ chưa làm được. Thật nhẹ nhàng, ít tốn công tốn sức.

Biển của Việt Nam mà họ bảo của họ, yêu cầu cùng khai thác. Theo luận điệu đó thì Việt Nam mất biển. Mà mất Biển Đông là mất nước. Phần còn lại nhỏ hẹp, không gian sinh tồn của dân tộc mất đi hơn một nửa, lục địa bị bao vây tứ bề, phần tài nguyên khoáng sản lớn và quý giá nhất bị cướp hết, không còn cửa để ra đại dương - cái mà rất nhiều quốc gia đều cần đến để thành cường quốc, hàng không cũng mất tự do, con cháu muôn đời sẽ bị o ép và lệ thuộc họ đủ điều, mất lần này là mất hẳn, mãi mãi không bao giờ đòi lại được, niềm tự hào về lịch sử bất khuất của một dân tộc văn hiến cũng sẽ mờ nhạt và bị tan biến, đất nước anh hùng chỉ còn lại một cái xác như một mãnh nhỏ vô hồn, một dân tộc sẽ mãi tụt hậu, tủi nhục và đau đớn. Vào lúc này công việc lớn lao nhất, quan trọng nhất, hơn bất cứ thứ gì, là bảo vệ Đất nước, trước mắt là Biển Đông.

Tổ Quốc trên hết ! Có thể đình hoãn nhiều việc khác, kể cả việc quan trọng, để tập trung suy tính kỹ cả chiến lược, sách lược và giải pháp cụ thể (đừng chủ quan nói đã tính kỹ hết rồi). Đây mới chính là "đại cục" chứ còn cái đại cục gì nữa ? Đây là nội dung quan trọng nhất và là cốt lõi, chính yếu của Đại hội lần nầy, chứ không thể nội dung nào hơn được. Đây là phương hướng và quan điểm để chọn nhân sự chứ không có bất cứ tiêu chí gì quan trọng hơn vào lúc vận mệnh đất nước như thế này. Theo đó, tiêu chí đầu tiên để chọn cán bộ lãnh đạo các cấp các ngành là thái độ rõ ràng, mạnh mẽ và tư duy mạch lạc trong vấn đề bảo vệ chủ quyền quốc gia ở Biển Đông.

Vừa qua, Chính phủ, Bộ Ngoại giao Việt Nam và các lực lượng cảnh sát biển, hải quân… đã có nhiều cố gắng, và lần này thái độ ta có mạnh mẽ hơn các lần trước. Chúng tôi xúc động khi được biết tình hình các sĩ quan và chiến sĩ của quân đội ta lúc xung trận húc nhau với các tàu xâm lăng của Trung Quốc ở khu vực bãi Tư Chính đã thể hiện một tinh thần rất dũng cảm xứng đáng là con em của một dân tộc anh hùng. Tuy nhiên, nhìn chung thái độ tổng thể bộ máy lãnh đạo quản lý đất nước thì thấy sự thể hiện rất chưa đủ, chưa tương xứng với tính chất nghiêm trọng của tình hình. Và tất nhiên, muốn bảo vệ được Biển Đông thì không chỉ có tinh thần, bản lĩnh, trách nhiệm với Tổ Quốc (mặc dù phải bắt đầu từ các yếu tố ấy), mà quan trọng hơn nữa là phải đổi mới cách tiếp cận vấn đề, đổi mới tư duy, quan điểm, kể cả chủ trương và hành động. Bảo vệ Biển Đông và đổi mới là hai yêu cầu, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay, cần được thực hiện đồng thời.

2

Có ý kiến bảo phải kiện Trung Quốc ngay, công khai chủ trương và thúc đẩy nhanh công việc, ý kiến khác lại không đồng ý vì nhiều lẽ khác nhau. Ý kiến khác nhau trong quá trình thảo luận là việc bình thường. Nhưng cần phải có phương pháp tiếp cận tốt và khả năng quyết đoán sắc sảo, kịp thời, nhất là khi có tình thế nghiêm trọng đối với vận mệnh đất nước (xin nhắc lại để nhớ lần này không phải họ "dạo chơi", mà là quyết tâm tạo ra một bước nhảy vọt đáng kể để thực hiện âm mưu lớn lâu dài).

Trong đọan ý kiến này, tôi xin có đôi lời góp phần trao đổi để tham khảo về việc kiện Trung Quốc. Kiện là giải pháp hòa bình. Kiện chẳng những không phải là chiến tranh mà còn là một giải pháp ngăn chặn chiến tranh. Sử dụng luật pháp và dư luận quốc tế khi có mâu thuẫn giữa các bên là biện pháp cần thiết và đúng đắn trong một thế giới văn minh và hội nhập. Đó cũng là tư tưởng pháp quyền tiến bộ. Vì sao ta lại sợ kiện, trong khi chính nghĩa thuộc về ta.

Sợ kiện hay là sợ Trung Quốc ? Đặt câu hỏi như vậy là vì tôi nghe có ý kiến cho rằng, nếu ta kiện thì Trung Quốc sẽ làm căng hơn nữa, trong khi ta phải sống bên cạnh họ lâu dài, nếu để họ thù vặt thì rất khó ở. Đó cũng là một cách suy nghĩ. Mà họ cũng dọa ta như thế. Dọa để ta đừng kiện. Họ không muốn ta quốc tế hóa vấn đề mà chỉ để riêng họ và ta với nhau nhằm dễ bề ức hiếp. Đó là cách đấm người ta mà muốn bịt miệng không cho la. Tôi nghĩ không thể đồng ý với cái lý lẽ cho rằng vì sợ họ ép ta (hơn nữa) nên thà rằng cứ để cho họ ép dần dần như thế mà không cần phải kiện. Họ sẽ chèn ép ta ngày càng nhiều thêm là quy luật tất yếu, vì mục đích của họ là độc chiếm Biển Đông, và vì thấy ta yếu mềm nên có thể chèn ép được. Các loài cá lớn ăn thịt sở dĩ không nuốt hết những loài cá nhỏ là vì không nuốt được, sợ bị gai nhọn đâm hoặc sợ nọc độc và còn sợ bị phản công của các nhân tố khác từ môi trường chung quanh, chứ hoàn toàn không phải nó thương cảm vì sự mềm yếu của đối phương. Trung Quốc to làm vậy nhưng đâu có dễ cưỡng chiếm Đài Loan.

Ý kiến khác lại nói rằng, kiện cũng chẳng được gì, nó không chấp nhận, không chấp hành, chẳng có chế tài nào để cưỡng chế. Cách tiếp cận ấy theo tôi là không đúng. Khi lãnh đạo nước ta tuyên bố khởi kiện Trung Quốc thì tập họp cả một dân tộc, cả kiều bào khắp nơi trên thế giới, tập họp thêm nhiều bạn bè quốc tế, bản thân chúng ta cũng nhanh chóng trưởng thành về sự hiểu biết luật pháp quốc tế, đồng thời cũng là lên tiếng để nhân dân Trung Quốc biết thái độ rõ ràng của Việt Nam chứ không phải như lâu nay nhà cầm quyền Trung Quốc cứ tuyên truyền một chiều, còn ta thì im lặng hoặc ít nói nên dân Trung Quốc nhiều người đang hiểu sai bản chất của vấn đề. Vậy thì kiện là được chứ, sao lại không được gì. Được dân và được bạn bè quốc tế chẳng phải là cái được lớn sao. Mặt khác, hãy tin rằng, với nhận thức của thế giới ngày nay, chân lý không không dễ bị chà đạp đâu. Khi chân lý rõ ràng và thuộc về ta chẳng phải là cái được lớn hay sao. Một mình ta nói với họ không xong vì họ coi thường ta, không thèm nghe ta mà lại còn dùng mọi thủ đoạn để áp đặt. Cần phải dựa vào luật pháp và thông lệ quốc tế để đối mặt với họ là một giải pháp không thể khác trong tình thế này. Nếu không kiên quyết như thế hãy coi chừng sẽ mất Biển Đông. Mà mất Biển Đông là mất nước như đã trình bày trong điểm 1. Còn việc ta phải sống cạnh họ lâu dài là tất nhiên, và cũng chính vì thế mà phải đứng lên nói thẳng, phải biết tôn trọng lẫn nhau để có thể sống cùng theo đúng nghĩa là sống. Đây cũng là mục tiêu độc lập dân tộc mà Hồ Chí Minh đã chiến đấu suốt đời.

3

Quan điểm không liên minh quân sự là đúng trong trường hợp nhằm để chống  nước khác, nhưng sẽ không đúng đối với trường hợp để bảo vệ Tổ Quốc của mình. Cần có cách tiếp cận mới và sớm điều chỉnh quan điểm chỉ đạo này. Vì mục đích bảo vệ chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ và lãnh hải của đất nước thì chẳng những cần thiết mà thậm chí nên chủ động liên minh trước với các nước thật sự tôn trọng độc lập chủ quyền của Việt Nam. Không thể tự trói mình bởi những quan điểm bất lợi mỗi khi Tổ Quốc có nguy cơ bị xâm lăng.

Nhân dịp này cần nhìn nhận đánh giá lại các đối tác của chúng ta để mà hiểu cho đúng bạn bè. Tiêu chí quan trọng nhất để chọn bạn lúc này là ai thật sự tôn trọng và ủng hộ sự nghiệp bảo vệ chủ quyền củaViệt Nam. Trong số các đối tác chiến lược của Việt Nam thì một "đối tác" đã lộ diện rõ ràng là kẻ có âm mưu cưỡng chiếm Biển Đông của nước ta. Trong khi đó lại có nước tuy chưa gọi là đối tác chiến lược nhưng chính họ đã lên tiếng sớm nhất và mạnh mẽ nhất để ủng hộ chủ quyền củaViệt Nam. Theo tôi, với thực tế đó họ xứng đáng là đối tác chiến lược của chúng ta, kể cả trường hợp trước đây họ có lúc đã không phải với ta. Ít nhất là họ xứng đáng hơn nhiều so với "đối tác chiến lược toàn diện" kia đang xâm lăng đất nước ta. Thực tiễn đã kiểm nghiệm ai tốt ai không tốt.

Một dân tộc biết điều không thể quay lưng lại với thực tế trong văn hóa ứng xử với bạn bè. Nước có chủ quyền phải biết tự chủ trong chọn bạn mà chơi, không phải sợ gì ai bất bình hay quở trách. Cái Phương Bắc bá quyền ấy có động cơ và âm mưu xấu với ta, họ luôn tìm mọi cách để giữ ta trong vòng kiểm soát của họ, không muốn và không cho ta thoát ra khỏi họ để quan hệ thân thiết với các cường quốc khác.

Ta không gây thù hận với ai và luôn thật lòng mong muốn sống hòa hiếu với lân bang, nhưng đồng thời ta cũng phải biết cảnh giác và có bản lĩnh tự cường. Hãy đừng bao giờ quên mà ngược lại phải luôn nhớ đến bài học cay đắng thuở ông cha ta vì nhẹ dạ mất cảnh giác mà bị Phương Bắc cướp nước để cho cả một dân tộc phải sống nô lệ lầm thang điêu đứng trong cảnh "chim lồng cá chậu" đầu rơi máu chảy suốt một nghìn năm mới thoát ra được.

Các nước Đông-Nam-Á về cơ bản là tốt, không có chuyện gì mâu thuẫn lớn với nhau, nhưng chưa phải đã đoàn kết một lòng cùng nhau thành một khối thống nhất vững mạnh, mà cá biệt đôi khi cũng có chuyện "đồng sàn dị mộng". Mặt khác thì Phương Bắc lại tác động vào, kể cả bằng tiền và bằng các thủ đọan chính trị, tranh thủ lôi kéo dụ dỗ nước này nước khác, để khu vực này không thành một khối được, không có sức mạnh chung, cho họ dễ bề chi phối. Thực chất là "tách ra từng chiếc đũa" chứ không để "một bó đũa", không để cho khu vực này chụm lại thành một khối. Thực tế ở khu vực Trường Sa mặc dù của ta là chính nhưng vẫn đang có nhiều nước quản lý một số đảo, mà việc này đã có từ trước, chỉ riêng Trung Quốc thì đến sau, bắn giết người của Việt Nam ta để chiếm đảo, rồi đồn trú ở đó đến nay, lại còn muốn lấy tiếp, lấy hết. Việt Nam cần phải có cách ứng xử phù hợp thực tế ở đây trong mối quan hệ với các nước Đông-Nam-Á, thừa nhận và bảo đảm quyền lợi chính đáng của các nước nhỏ, đừng để họ bị xuyên tạc mà suy nghĩ rằng Trung Quốc là đại bá còn Việt Nam cũng là tiểu bá mà dẫn đến phân tâm.

4

Còn có ý kiến khác cho rằng, ta với Trung Quốc là anh em đồng chí, cùng xã hội chủ nghĩa với nhau, cùng một hệ tư tưởng và còn có quan hệ giữa hai đảng cộng sản đang cầm quyền, vì vậy cần kiên trì trao đổi ý kiến, đối thoại với nhau, không nên kiện ra quốc tế, không nên tỏ ra căng thẳng…

Tinh thần hữu nghị với mọi người nói chung là tốt, nhưng nếu nhẹ dạ cả tin, mất cảnh giác, để cho những người có tâm địa và âm mưu xấu lợi dụng làm hại đến chủ quyền quốc gia thì sẽ là sai lầm lớn, thậm chí là có tội lớn với dân tộc mà lịch sử không thể tha thứ. Đồng chí anh em gì mà vô cớ bất ngờ đem 60 vạn quân sang Việt Nam để bắn giết dân chúng và đốt phá các làng mạc, nay lại quyết dùng mọi thủ đoạn để độc chiếm Biển Đông.

Xã hội chủ nghĩa gì mà đi xâm lược Việt Nam. Nhân dân ta chắc không ai cần cái kiểu xã hội chủ nghĩa xâm lược ấy. Đừng có nhân danh xã hội chủ nghĩa để lừa phỉnh nhau. Không có chủ nghĩa xã hội chân chính nào lại như thế cả (chuyện xã hội chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa cũng cần có cách tiếp cận khác căn bản so với cách hiểu, cách nghĩ lâu nay - sẽ nói sau ở bài khác). Đó chỉ là một đế chế phong kiến trá hình và biến tướng. Một quốc gia bảo vệ độc lập chủ quyền và một quốc gia khác đi xâm lăng sao lại cùng tư tưởng ?

Đảng cộng sản Việt Nam từ khi ra đời đã lấy mục tiêu dân tộc và dân chủ làm mục tiêu phấn đấu. Đến nay chưa hoàn thành xong mục tiêu ấy thì phải tiếp tục chiến đấu nữa. Xa rời mục tiêu dân tộc và dân chủ như ngày mới ra đời đã nêu lên thì Đảng sẽ không còn là đảng chân chính vì dân. Đảng cộng sản Việt Nam quan hệ với các đảng khác không thể và không bao giờ được gây tổn hại cho mục tiêu độc lập chủ quyền của dân tộc.

Còn kiên trì trao đổi, đối thoại ? Trung Quốc đâu có cần trao đổi đối thoại với ta. Họ không tôn trọng và không coi Việt Nam là đối tác bình đẳng. Họ chỉ áp đặt và chèn ép. Còn Việt Nam ta đâu có tỏ ra căng thẳng gì. Sự căng thẳng là do họ chủ ý gây ra đấy chứ. Sao lại đổ vấy cho ta. Còn việc ta buộc phải kiện họ chính là do họ đẩy ta đến đó, không còn con đường nào khác. Lòng tự trọng dân tộc không cho phép ta nhân nhượng thêm nữa, vì ta càng nhân nhượng thì họ càng lấn tới. Đó cũng là tư tưởng chống ngoại xâm của Hồ Chí Minh.

5

Chỗ dựa vững chắc và đáng tin nhất chính là cộng đồng nhân dân Việt Nam. Lịch sử đã chứng minh qua nhiều nghìn năm nay rằng dân tộc này không bao giờ biết đầu hàng. Thuở xưa có lúc triều đình đã đầu hàng hoặc không đủ sức chiến đấu với quân giặc, nước đã mất và sau đó nhân dân đã tập họp nhau lại, đứng lên chiến đấu với quân thù, giành lại độc lập cho đất nước.

Thời chiến tranh vệ quốc trước đây, có nơi, có lúc không còn tổ chức Đảng, không còn đảng viên, thì nhân dân đã tự mình lập ra chi bộ, một chi bộ của dân, để tiếp tục lãnh đạo cuộc chiến đấu, sau này tổ chức Đảng cấp trên phải công nhận các đảng viên và tổ chức đảng đó. Nhân dân ta từ thuở xưa đã là vậy.

Ngày nay ta càng nhận thức sâu sắc rằng, nước là nước của dân. Dân là chủ nhân của đất nước. Chính người chủ ấy phải lo giữ lấy nước của mình. Nhà nước là của dân, do dân lập ra, có nhiệm vụ bảo vệ và phục vụ nhân dân, trong đó có công việc bảo vệ tổ quốc. Nhà nước phải làm theo ý dân, phải dựa vững vào dân mà bảo vệ tổ quốc, phải thường xuyên và kịp thời thông báo đầy đủ cho nhân dân biết thực chất tình hình xung quanh vấn đề Biển Đông.

Không có bất kỳ ai, không có bất cứ đối tác nào, dù họ tốt đến bao nhiêu, cũng không thể thay được nhân dân. Nhân dân ta muôn đời nay thật anh hùng. Luôn mang trong mình dòng máu và khí phách của Bà Trưng, Bà Triệu, của Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung và Hồ Chí Minh. Mỗi khi đất nước có họa ngoại xâm thì triệu người như một, tha thứ, xóa bỏ hoặc gát lại tất cả các bất đồng, các mâu thuẫn trong nội bộ, để một lòng cùng nhau quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh. Tất nhiên, với tư cách là những người tham mưu cho nhân dân, nhà nước thỉnh thoảng cũng cần nhắc nhân dân phải bình tĩnh, không để nóng đầu, quá bức xúc. Cuộc chiến đấu thuở xưa đã vậy và ngày nay càng phải vậy, lòng dũng cảm là vô cùng đáng quý, đáng trân trọng, nhưng để bảo đảm chiến thắng nhất định phải cộng với sự bình tĩnh, trí tuệ và mưu lược.

Có nhân dân thì Đảng và Nhà nước sẽ có tất cả. Dân chủ hóa là con đường nhất định phải tiếp tục tiến lên. Có nhân dân, có bạn bè và luật pháp quốc tế nước ta nhất định bảo vệ được Biển Đông./.

Vũ Ngọc Hoàng

Nguồn : viet-studies, 07/09/2019

Published in Quan điểm

Dù đứng ở phía nào trong cuộc nội chiến Bắc-Nam, ngày 30/4/1975 vẫn là một ngày lịch sử.

Ngày này năm 1975, phe cộng sản Bắc Việt đã toàn thắng trong tiến trình ‘giải phóng miền Nam’ bằng bạo lực. Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa đã toàn bại trong cố gắng tự vệ chống bị-giải-phóng. Chiếc xe tăng quân cộng sản Bắc Việt treo lá cờ Mặt trận Giải Phóng Miền Nam ủi sập cổng chính vào dinh Độc Lập của Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa vốn đã được mở sẵn để chờ đón đoàn quân chiến thắng. Hình ảnh này đã được truyền thông thế giới phát ra khắp nơi và lấy đó làm biểu tượng cho chiến thắng toàn diện của phe cộng sản Bắc Việt trong ngày 30/4.

quy1

Chiếc xe tăng quân cộng sản Bắc Việt treo lá cờ Mặt trận Giải Phóng Miền Nam ủi sập cổng chính vào dinh Độc Lập của Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa vốn đã được mở sẵn để chờ đón đoàn quân chiến thắng. Ảnh minh họa 

Hình ảnh tạo ra những xúc động tức khắc. Những người đã quá chán ngán chiến tranh Việt Nam thở phào nhẹ nhõm. Hòa bình rồi, thôi hết chiến tranh. Những người đạo diễn ra chiến thắng này được đi nhận lãnh giải Nobel hòa bình. Lê Duẩn và Bộ chính trị cộng sản Bắc Việt cả cười mê sảng. Hàng trăm ngàn quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa vào tù cải tạo. Người miền Nam hiền lành gom góp những mảnh vụn vỡ của giấc mơ được sống theo ý nguyện đi về Vùng kinh tế mới.

Phải một thời gian sống với cộng sản sau đó, người ta mới hiểu tại sao quân đội cộng sản Bắc Việt lại ủi sập một cánh cửa đã mở ra ? Tại sao không đủng đỉnh đi vào ? Hình ảnh này, dù phe cộng sản Việt Nam không mong muốn, đã trở thành biểu tượng cho một chế độ hung bạo sắp tới trên toàn lãnh thổ Việt Nam.

Không ai có thể thay đổi lịch sử. Người ta phải sống, chết, dỡ sống dỡ chết với những kết quả/hệ quả của những người đã tạo ra lịch sử. Những người chạy trốn được ngày 30/4 đã đi rồi, hàng triệu người. Có nhiều người đã chạy trốn phe cộng sản Bắc Việt từ những năm 1954, cũng hàng triệu người, năm 1975 lại chạy trốn nữa. Những người bị ở lại, phải sống với lũ, hàng triệu triệu con người, như người ta nói, kể cả những cột đèn không chạy được, phải khóc cười theo chế độ.

Đất nước Việt Nam thật quá lạ kỳ. Chế độ cộng sản có thể dửng dưng tổ chức ngày chiến thắng 30/4 tiệc tùng liên hoan trên sự đau thương của đồng loại đã nói lên tất cả vì sao đất nước đến nông nổi này như ngày hôm nay :

Đất nước mình ngộ quá phải không anh ?

Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn…

(Trần Thị Lam)

Vấn đề nhức nhối hiện tại là câu hỏi, chế độ cộng sản Việt Nam đã làm gì trên đất nước Việt Nam sau 44 năm thống nhất ? Xuất phát từ di sản ngày 30/4, chế độ cộng sản toàn trị hôm nay đã có thỏa đáp được ước mơ từ hàng ngàn thế hệ Việt Nam trước đó và hôm nay, là được tự do mưu cầu hạnh phúc trong xã hội văn minh, tiến bộ, không hận thù, được hòa mình vào dòng sống của nhân loại ? Câu trả lời là không.

Ngày ‘giải phóng’, nhìn lại, là phần mở đầu của cơn ác mộng.

Ông cựu thủ tướng cộng sản Việt Nam Võ Văn Kiệt không phải nhân bản gì đâu khi nói "(Ngày 30/4) có triệu người vui thì cũng có triệu người buồn". Nhân bản và cộng sản là hai khái niệm luôn luôn tương phản. Một xã hội nhân bản không thể có cộng sản và ngược lại. Ông Kiệt chỉ nói lên quan sát rất thông thường của một người cộng sản đã lấy được điềm tĩnh nhanh hơn đồng đảng sau chiến thắng. Ông là ngoại lệ trong đám ‘nhất tướng công thành’ vì ông có vẻ còn xót đến ‘vạn cốt khô’. Nhưng giải pháp ông đưa ra để hóa giải sự mâu thuẫn của hai trạng thái đối nghịch trong ngày 30/4 làm cho người ta nghi ngờ.

Ông Võ Văn Kiệt đã kêu gọi Việt kiều hãy quên đi quá khứ để hòa hợp với chế độ. Không ít nhân sĩ và học giả đã tán thưởng viễn kiến ‘nhân bản’ của ông Kiệt. Cũng như trước đây, một tầng lớp trí thức Việt Nam đã lầm tưởng đảng cộng sản có chính nghĩa và lòng yêu nước, đã quỳ xuống phục vụ đảng cộng sản Việt Nam xây dựng thiên đường xã hội chủ nghĩa. Ngày hôm nay họ lại lầm tưởng ông Kiệt là người cộng sản có nhân bản. Có lẽ không nên gọi họ là tầng lớp trí thức nữa vì trên nguyên tắc vận hành của chế độ, xét qua chính sách ‘trí phú địa hào đào tận rễ’, trong nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam hôm nay không còn tầng lớp trí thức. Tầng lớp này đã bị nhổ tận rễ rồi, chỉ còn lại tầng lớp ngụy trí thức phục vụ chế độ.

Như một người cộng sản tận tụy với đảng, ông Kiệt khước từ sự hòa giải vốn là lẽ thường tình giữa hai phe đối kháng sau một cuộc xung dột đẫm máu, nhưng bị lịch sử và huyết thống dân tộc trói buộc phải sống chung với nhau và phải chia sẻ một tương lai vinh nhục với nhau. Không nói đến hòa giải, ông Kiệt chỉ nói đến hòa hợp, và chỉ nói trong những dịp tập trung ‘Việt kiều yêu nước’ đã được các tòa đại sứ cộng sản Việt Nam ở hải ngoại tuyển chọn trước, cho thấy sự khuất tất. Muốn có sự hòa hợp mà không trải qua nỗ lực hòa giải thì cũng giống như một người muốn ăn trứng nhưng không chịu đập vỏ trứng. Hoàn toàn ở đây không có ý sỉ nhục hay vô lễ với ai, nhưng quan sát thông thường cho thấy ăn trứng không cần đập vỏ chỉ có ở loài ăn tạp.

Mục đích của sự hòa giải là chấm dứt những xung đột bằng phương cách điều đình, thương lượng, phân biệt phải quấy, thiện ý cộng tác và mong đợi thái độ hợp tác của đôi bên. Nó đòi hỏi sự tương kính và chân thành hướng đến Lẽ Phải và Công bằng. Sự hòa giải đòi hỏi mỗi bên nhìn nhận khiếm khuyết của mình, nhìn nhận sự thiệt hại đã gây cho nhau và lấy làm tiếc nó đã xảy ra, nếu có thể, bồi thường cho nạn nhân dù chỉ là tượng trưng. Nói cách khác, phải sòng phẳng với quá khứ. Phủ nhận quá khứ chỉ vô ích vì những vết thương trên thân thể còn đó và đang chảy máu. Mỗi năm tổ chức ăn mừng chiến thắng 30/4 sinh ra phản ứng phụ là cào cấu vết thương trên thân thể Việt Nam thêm nhiễm độc. Chỉ khi vượt qua được sự tự hủy hoại thân thể, nước Việt Nam mới mong được phục hồi.

Người ta nói, dân tộc như thế nào xứng đáng với chế độ như thế ấy. Câu nói tủi cực cho mọi người đang phải gánh chịu ách cộng sản. Nhưng câu nói ấy cũng là lời buộc tội đích đáng cho tầng lớp trí thức của một dân tộc. Mọi chế độ bất nhân tồn tại được chứng tỏ sự thiếu trí tuệ và năng lực của giới trí thức của dân tộc đó.

Đất nước đến nông nỗi hôm nay có một nguyên nhân chính : giới trí thức Việt Nam đã quỳ xuống vì sợ hãi bạo lực đã khiến Đảng cộng sản Việt Nam lầm tưởng họ vĩ đại. Sự khống chế hoàn toàn xã hội Việt Nam bằng bạo lực đã thành công khiến Đảng cộng sản Việt Nam càng thêm táo tợn trong những chính sách cai trị. Chế độ cộng sản Việt Nam có thể đưa ra những bản án vô nhân đạo lên người dân bởi vì họ có thể. Chính quyền cộng sản Việt Nam đã đưa ra những chính sách kinh tế đạo tặc, tham nhũng, bán buôn sang nhượng tài sản của quốc gia, tước đoạt quyền tự quyết của dân, ăn của dân không chừa thứ gì chỉ vì họ có thể. Họ có thể vì họ đã đè bẹp được sự phản kháng của người dân bằng sự im lặng đớn hèn của giới trí thức

Sự ngạo nghễ của đảng cộng sản có lý cớ để kéo dài vì giới trí thức Việt Nam đã quỳ xuống. Trí thức Việt Nam đã quỳ xuống trong chính sách Cải cách ruộng đất năm 1956. Trí thức Việt Nam đã quỳ xuống sau vụ án Nhân Văn-Giai Phẩm những năm 1956-1958. Quỳ xuống trong trận tổng công kích Tết Mậu Thân. Quỳ xuống bên thi thể người thân trong cố đô Huế năm 1968. Các anh cũng đã quỳ xuống khi cộng sản pháo kích bừa bãi vào đoàn người dân chạy trốn cộng sản trên Đại lộ kinh hoàng năm 1972 tại Quảng trị… Thường khi sự sợ hãi tăng lực cho sự hung bạo. Bởi vì chúng ta quỳ nên cộng sản đã đứng lên bạo ngược ngang tàng.

Nhưng giới trí thức Việt Nam không thể quỳ xuống mãi và đi bằng đầu gối mãi cho hết kiếp nhân sinh. Thời gian 44 năm đã quá nửa một đời người mà chế độ bạo lực, bất nhân, liên minh thẻ đảng, tiền, quyền và ngu xuẩn vẫn ngạo nghễ khống chế mọi mặt của đời sống quốc gia. Trí thức Việt Nam chân chính phải đứng lên thôi. Các anh phải đứng thẳng lưng lên để lãnh đạo dân tộc Việt Nam, đứng thẳng lưng lên trước lực lượng cộng sản chiếm đóng đất nước.

‘Người ta lớn bởi vì các anh quỳ

Hỡi công dân, hãy đứng thẳng lưng lên’

Tiếng thét của Cách mạng Pháp 1789 phải thức tĩnh giới trí thức Việt Nam ngày hôm nay trước sự hoành hành càng ngày càng táo tợn của Đảng cộng sản Việt Nam trên lãnh thổ Việt Nam.

Tầng lớp trí thức Việt Nam phải có trách nhiệm và đứng lên lãnh đạo người dân chấm dứt chế độ bất nhân ăn mừng chiến lợi phẩm là miền Nam Việt Nam trong ngày 30/4 hàng năm. Bằng cách thành lập hoặc tham gia tổ chức chính trị, vận động cho sự thành hình một lực lượng dân chủ trên toàn quốc làm đối lập với Đảng cộng sản Việt Nam. Phải thành lập được một lực lượng dân tộc lấy Lẽ Phải và Công bằng làm sức mạnh bắt buộc Đảng cộng sản Việt Nam thực hiện tiến trình Hòa giải và Hòa hợp Dân tộc, bằng các phương pháp Bất bạo động, người Việt Nam mới hy vọng nhìn thấy ánh sáng của một xã hội văn minh, tiến bộ và hòa bình, tình tự dân tộc sau bóng tối của đêm dài dường như bị Đảng cộng sản Việt Nam kéo dài đến vô tận.                       

Sơn Dương

Chú thích :

Tựa đề bài viết lấy cảm hứng từ một lời hiệu triệu trong cuộc Cách mạng Pháp năm 1789 :

"On est grand, parce-que vous vous mettez à genoux

Citoyens ! Levez-vous droitement !"

(Révolution française 1789)

Một số tác giả ghi nhận hai câu trên là của nhà cách mạng Jean-Paul Marat thời Cách Mạng Pháp 1789. Nhưng qua bài khảo sát thận trọng của ông Trần Giao Thủy đăng trên Đàn Chim Việt Online tháng 10 năm 2012 thì có lẽ không phải Marat. Nhưng dù là ai thì hai câu này xuất hiện trong thời Cách mạng Pháp 1789 nên xin ghi nhận là (Cách mạng Pháp 1789) cho đỡ rắc rối. (SD)

Published in Quan điểm

Trong vô số đặc ngữ, thuật ngữ, khái niệm chính trị đã bị đánh tráo, xuyên tạc nội hàm và ngữ nghĩa trên chính trường Việt Nam hiện nay, người ta cần sự điềm tĩnh, lương thiện tư duy và sự phân tích khách quan của khoa học mới hy vọng không trở thành những người điên nói nhảm. Lấy thí dụ khái nhiệm "Hòa giải và hòa hợp dân tộc" hằng có ngữ nghĩa và nội hàm chính xác nhưng đã bị chế độ cộng sản Việt Nam, ngụy trí thức cộng sản và cả người không cộng sản khinh miệt tẩy chai đến độ nghe đến chủ trương Hòa giải và hòa hợp dân tộc của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên là nổi giận. Thường giận mất khôn.

hghhdt01

Chủ trương Hòa giải và hòa hợp dân tộc là một trong ba lập trường cơ bản của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Hòa giải và hòa hợp dân tộc là một cụm từ dài nhưng có ý nghĩa rõ ràng và thứ tự diễn tiến không thể đảo ngược, hay cắt phần này bỏ phần kia. Dùng bất cứ tự điển Tây Ta nào, hòa giải được định nghĩa tương tự như là tiến trình thương lượng, thuyết phục giữa các thành phần có tranh chấp, xung đột, mâu thuẫn, oan ức… nhằm tiến đến sự đồng thuận được thực thi trong hòa bình, tránh biện pháp bạo lực hay chiến tranh. Như vậy, ý nghĩa then chốt của cụm từ này là hòa giải trước tiên chứ không phải hòa hợp. Hòa hợp là hệ quả có thể mong đợi sau khi hòa giải thành công. Đảo ngược tiến trình này hoặc chỉ nói hòa hợp mà không lời hòa giải là bịp bợm.

Hòa giải và hòa hợp dân tộc là triết lý điều hành quốc gia, là tinh thần cộng sinh bao dung hòa bình trên những đất nước đã trải qua nội chiến tương tàn cần phải hàn gắn lại những đổ vỡ về mọi mặt của đất nước và xã hội sau chiến tranh. Khi một dân tộc đã không thể phủ nhận nhau hoặc tiêu diệt lẫn nhau, chỉ còn một giải pháp duy nhất phải hòa giải để có thể tiếp tục cộng sinh. Không còn chọn lựa nào khác. Trừ chiến tranh để giết cho hết những người chưa chết. Hòa giải và hòa hợp dân tộc, vì thế, là một bắt buộc của lịch sử. Gian trá, trốn tránh, lần lữa, thực hiện tiến trình Hòa giải và hòa hợp dân tộc là thái độ trốn trách nhiệm trước 95 triệu người Việt Nam hôm nay và muôn vàn thế hệ Việt Nam mai sau.

Khó khăn lớn nhất của giải pháp Hòa giải và hòa hợp dân tộc không phải phía cộng sản Việt Nam mà là văn hóa và tâm lý của người Việt Nam. Đảng cộng sản Việt Nam đã thủ lợi tuyệt đối dựa trên nền văn hóa này. Văn hóa và tâm lý bạo lực, mạnh được yếu thua, đã ăn sâu vào não trạng của người Việt trong hàng ngàn năm lịch sử. Sự hòa giải dân tộc như một giá trị cộng sinh mới mẻ của thời đại đã bị cả hai anh em trong gia đình Việt Nam phủ nhận, miệt thị và nguyền rủa trong vô thức hoặc cả trong ý thức. Hòa giải và hòa hợp dân tộc với Đảng cộng sản Việt Nam thì đã rạch ròi dứt khoát không. Không có hòa giải gì tất. Họ đã chiến thắng. Họ tự quyền áp đặt sự cai trị. Mọi chống đối, chỉ trính, phê bình bị trừng trị bằng công an và nhà tù. Cho ‘hòa hợp dân tộc’ đã là khoan hồng. Nhưng ngược lại, bạo lực của Đảng cộng sản Việt Nam cũng giúp cho những người dân chủ không lãng mạn trong cuộc đối đầu với chế độ cộng sản Việt Nam. Hơn bao giờ hết, người ta đã ý thức được chìa khóa giải thể chế độ cộng sản Việt Nam là ép buộc được chúng vào thế chẳng đặng đừng.

Giống như thằng bé chơi dại tự buộc dây vào cổ, thập niên 80 Đảng cộng sản Việt Nam đã tự mình phải tháo dây treo cổ. Sự tự mãn phát sinh từ chiến thắng ‘Mỹ Ngụy’ và giải phóng miền Nam đã làm Đảng cộng sản Việt Nam mê sảng. Họ ngạo mạn với khả năng trời biển có thể dùng bạo lực cải tạo nền kinh tế miền Nam tiến lên xã hội chủ nghĩa nhanh chóng cho bằng miền Bắc. Các chính sách phản kinh tế như ngăn sông cấm chợ đã đưa đất nước vào cảnh suýt chết đói. Đảng cộng sản Việt Nam bị bắt buộc phải tháo dây ngăn sông cấm chợ vì nguy cơ mất kiểm soát chính trị vì dân đã bị đói.

Trước năm 1979, sự đoàn kết răng hở môi lạnh với Trung Quốc, tình hữu nghị đời đời bất diệt giữa Việt Nam và Trung Quốc là bài bản được tuyên giáo cộng sản Việt Nam ca ngợi rền rĩ trên các loa phường và báo đài quốc doanh. Đến khi Trung Quốc bất thần xua quân tấn công qua biên giới Việt Nam thì tình hữu nghị tan vỡ. Chiến tranh biên giới đã làm thiệt hại nặng nề nhân mạng và tài sản người Việt Nam Nhưng đụng độ với Trung Quốc, nguy cơ Đảng cộng sản Việt Nam bị mất quyền cai trị Việt Nam còn nghiêm trọng hợn. Bộ Chính trị Đảng cộng sản Việt Nam đã rơi vào thế bị triệt buộc phải qua hòa giải với Trung Quốc để sống còn. Hệ lụy như ta đã thấy là Hội nghị Thành Đô 1990.

Thời sự nóng bỏng hiện nay về vụ kiện thế kỷ của công dân Hà Lan Trịnh Vĩnh Bình có thể quy chiếu để chấm dứt các giải pháp kiến nghị, phản đối, xin xỏ, mong đợi Đảng cộng sản Việt Nam tự nguyện hồi tâm tôn trọng lẽ phải và công lý. Tòa án Quốc tế đã phán xử Chính quyền cộng sản Việt Nam phải bồi thường 40 triệu đô la vì đã vi phạm các điều lệ trong Hiệp định Khuyến khích và Bảo vệ Đầu tư đã được ký kết giữa chính phủ Hà Lan và Chính quyền cộng sản Việt Nam. Tại sao Chính quyền cộng sản Việt Nam phải bồi thường nhục nhã thế ? Họ đã từng ký nhiều văn kiện quốc tế, như Hiệp định Paris 1973, và đã nuốt trọng chữ ký mà ai đã dám làm gì. Nhưng lần này Chính quyền cộng sản Việt Nam phải bồi thường vì không còn chọn lựa nào khác. Tòa án Quốc tế có thể ra lệnh tịch biên tài sản hoặc phong tỏa các trương mục của Chính quyền cộng sản Việt Nam ở các nước tư bản nếu chính quyền cộng sản Việt Nam không thi hành án. Tài sản ở nước ngoài quá lớn bị đe dọa buộc chính quyền cộng sản Việt Nam phải ‘hy sinh’ trả nợ nhỏ. Càng trả sớm càng khỏi phải trả thêm tiền lời và tiền ‘thiệt hại tinh thần’ cho Trịnh Vĩnh Bình.

Bản chất của chế độ cộng sản Việt Nam như thế đã rõ, vấn đề nan giải là hình thành một lực lượng dân chủ Việt Nam. Lực lượng này phải có tiềm năng chính trị buộc được Đảng cộng sản Việt Nam vào thế phải thực hiện tiến trình Hòa giải và hòa hợp dân tộc như đã ghi trong Hiệp định Paris 73. Không có lực lượng này, chế độ cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục làm cơn ác mộng của cả dân tộc Việt Nam.

Nhưng nan giải không có nghĩa không giải được. Sự cai trị của Đảng cộng sản Việt Nam sau hơn 40 năm áp đặt ‘thống nhất’ đã chứng tỏ đây là một đảng chính trị gian trá. Từng ngày trong đời sống của xã hội Việt Nam có vô số chứng minh cho nhận định này. Không phải qua các trang mạng xã hội bị chế độ cộng sản Việt Nam quy chụp là phản động mà chính trên báo giới truyền thông quốc doanh. Sự hoành hành tự tung tự tác của liên minh ma quỷ, tiền, quyền, thẻ đảng và tư bản rừng rú trên xã hội đã lên mức cao điểm.

Những điều kiện căn bản cho một cuộc cách mạng đã xuất hiện. Đảng cộng sản Việt Nam đã mất lý tưởng làm nền tảng cho đảng viên quyết sống chết với chế độ. Lý tưởng cộng sản không còn thuyết phục được ai. Đảng cộng sản Việt Nam đã ung thối, chia rẽ, phân hóa và đang vật vã tìm lý cớ để tồn tại. Người dân đã nhận chân được chế độ cộng sản Việt Nam như một u bướu ung thư ác tính cần phải cắt bỏ. Người dân mong đợi một chế độ mới biết tôn trọng nhân quyền và các quyền tự do của người dân, không tham nhũng, không ngồi lên pháp luật, không bao che các đảng viên vi phạm pháp luật, không hèn với giặc, ác với dân. Cuối cùng là sự mong đợi một lực lượng chính trị mới như một giải pháp chính trị đáp ứng được nguyện vọng của toàn dân xuất hiện. Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên đang nỗ lực để trở thành một thành phần xứng đáng của lực lượng mới ấy.

Chưa cần đến đồng thuận trong từng chi tiết trong giải pháp Việt Nam hiện tại, để có thể xây dựng một lực lượng chính trị người ta cần phải đồng thuận trên những mục tiêu căn bản. Như đồng thuận về một quốc gia mới dân chủ đa nguyên, lấy tinh thần Hòa giải và hòa hợp dân tộc chỉ đạo các chính sách điều hành xã hội bằng một phương pháp hòa bình như bất bạo động. Tổ chức những cuộc xuống đường bất tuân dân sự, đình công, bãi thị, bãi trường, ngưng mọi sinh hoạt kinh tế là những hình thức đấu tranh bất bạo động. Có được sự đồng thuận căn bản này, một lực lượng chính trị đối lập với Đảng cộng sản Việt Nam sẽ thành hình.

Những chướng ngại cho giải pháp Hòa giải và hòa hợp dân tộc hiện nay cũng cần được nhận diện để hóa giải. Nền văn hóa dùng bạo lực giải quyết xung đột đã ăn sâu vào tâm lý người Việt Nam nhưng có thể thay đổi nhờ vào mạng lưới internet. Chỉ cần một giây, những thông tin trên khắp thế giới có sẵn để người đọc biết đến, kiểm tra, đối chiếu, phân tích độc lập. Tuyên giáo đã mất độc quyền. Những giá trị xưa cũ lỗi thời trên thế giới đang bị đào thải nhường bước cho những giá trị mới.

Hòa giải dân tộc là một giá trị mới đang được tôn trọng trên thế giới văn minh. Tại các quốc gia tiên tiến luôn có một ngày dành riêng cho giá trị này, thậm chí như tại Úc Đại Lợi, còn có cả ngày Xin Lỗi Toàn Quốc (National Sorry Day, ngày 26/5). Ngày này Chính phủ Úc xin lỗi những người dân đã bị thiệt hại vì các chính sách điều hành xã hội. Chắc chắn trong niên lịch của Đảng cộng sản Việt Nam không có những ngày cảm động như thế. Ít ra cho đến khi một lực lượng chính trị đối lập xuất hiện.

Cũng cần nhận diện những suy nghĩ cảm tính của người không cộng sản để hóa giải vì tương lai đất nước. Hòa giải và hòa hợp dân tộc là một giải pháp hòa bình để người Việt Nam có thể cộng sinh hài hòa theo dòng sinh mệnh của dân tộc. Dân tộc nào cũng thế, dù có thể vì nhiều lý do khác nhau đã đưa đến chiến tranh nhưng nếu không tiêu diệt được nhau thì phải hóa giải xung đột để có thể cộng sinh. Hòa giải đòi hỏi người gây thiệt hại phải xin lỗi và bồi thường cho người bị thiệt hại. Người bị thiệt hại cũng không được tầm thù báo oán khi đã chấp nhận sự hòa giải.

hghhdt02

Chim bồ câu tung cánh : biểu tượng của hy vọng và tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Không ít người có ác cảm với Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên vì ngộ nhận rằng giải pháp Hòa giải và hòa hợp dân tộc là sự xin xỏ kẻ chiến thắng ? Không thể sai hơn vì Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên không van xin mà là đòi hỏi và áp lực cộng sản Việt Nam phải thực hiện Hòa giải và hòa hợp dân tộc.

Mặt khác, chính vì Đảng cộng sản Việt Nam không chấp nhận Hòa giải và hòa hợp dân tộc mà Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên buộc họ phải thực hiện. Nếu nói rằng vì Đảng cộng sản Việt Nam không chịu Hòa giải và hòa hợp dân tộc, chúng ta đòi hỏi chỉ vô ích, vậy tại sao chúng ta lại tiếp tục kiên trì, bất chấp sự đánh đập, tù đày, kể cả ‘tự tử trong đồn công an’, tranh đấu cho quyền con người, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền biểu tình, quyền tự do ứng cử và bầu cử, quyền được bình đẳng trên pháp luật… những quyền chính trị mà chế độ cộng sản Việt Nam đã dứt khoát khước từ ?

Tại sao chế độ cộng sản Việt Nam khước từ hòa giải và hòa hợp dân tộc mà những người phản đối giải pháp hòa giải và hòa hợp dân tộc của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên lại thể đồng ý với chúng để cũng khước từ hòa giải và hòa hợp dân tộc như chúng ? Cá nhân tôi coi giải pháp hòa giải và hòa hợp dân tộc là lối thoát cuối cùng cho dân tộc Việt Nam thoát khỏi cơn ác mộng cộng sản.

Có nhân sĩ, học giả ăn bã tuyên huấn cộng sản Việt Nam lên giọng phải quên đi quá khứ vì đất nước đã thống nhất, hết chiến tranh rồi ? Nhưng họ không giải thích tại sao lại không phải là sòng phẳng với quá khứ. Sòng phẳng với quá khứ mới có thể đưa đến hòa hợp. Trấn áp quá khứ mới đưa đến cơn giận không nguôi. Với những thương tật trên cơ thể của đất nước và con người Việt Nam hiện nay làm sao có thể đi đến hòa hợp mỗi khi, và nhất là, mỗi năm chế độ cộng sản Việt Nam liên hoan mừng đại thắng 30/4 chỉ gây thêm cơn đau nhức ?

Có nhân sĩ, học giả còn dạy rằng muốn có Hòa giải và hòa hợp dân tộc thì phải có sự xin lỗi của kẻ ác, phải bồi thường dù là tượng trưng cho kẻ bị thiệt hại. Những người này mới phát minh ra bánh xe. Từ thập niên 1980 khi đưa ra ‘Cơ sở Tư tưởng’, ‘Thành công Thế kỷ 21’, Thử thách và Hy vọng’ (năm 2001), Khai sáng Kỷ nguyên thứ Hai (2015) Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên đã đòi hỏi hành động hòa giải như thế.

"Nhà nước Việt Nam tương lai sẽ phải phục hồi danh dự cho những người đã bị hạ nhục, phải bồi thường thiệt hại dù chỉ là một cách không đầy đủ, cho những nạn nhân mà không tạo ra những nạn nhân mới"

(trích Khai sáng Kỷ nguyên thứ 2, trang 78).

Cuối cùng, một số đông người tỏ ra không thiện cảm với giải pháp Hòa giải và hòa hợp dân tộc vì không tin vào một giải pháp nào có thể thực hiện được với sự ngoan cố của Đảng cộng sản Việt Nam. Hoặc họ đã tuyệt vọng, dù chưa bao giờ hành động, cảm thấy quá khó khăn và có thái độ buông xuôi. Họ không ý thức được thái độ chính trị của họ đang được Đảng cộng sản Việt Nam ngầm tán thưởng để sự kéo dài chế độ. Nhân dân đừng lo, mọi chuyện có Đảng lo ! Như Tú Xương giải thích thái độ kẻ sĩ của ông trong thế kỷ trước ‘thiên hạ đều đang ngủ cả, việc gì thức một mình ta’.

Tuy những lý lẽ và thái độ của một số những học giả, nhân sĩ, trí thức… có thể gây khó khăn cho sự thành hình một lực lượng dân chủ Việt Nam nhưng không ai phủ nhận được giá trị của giải pháp Hòa giải và hòa hợp dân tộc. Trong lúc thiếu vắng một giải pháp khả thi khác hơn Hòa giải và hòa hợp dân tộc từ những trí thức chính trị và các tổ chức chính trị, nổ lực cố gắng xây dựng một lực lượng chính trị chấp nhận chia sẻ những đồng thuận căn bản là bước triệt buộc cho phong trào dân chủ Việt Nam.

Sơn Dương

(14/04/2019)

Published in Quan điểm
samedi, 02 mars 2019 17:47

Niềm hy vọng truyền kiếp

Mỗi người Việt Nam hiện nay, không loại trừ một ai, đều là di sản hiện đại nhất, sống động nhất, của tổ tiên người Việt Nam. Dù lịch sử Việt Nam là bốn ngàn năm hay hai ngàn năm, là bộ tộc ở sông Dương tử hay ở Mã Lai (Biên khảo của Bình Nguyên Lộc), con người Việt Nam năm 2019 vẫn là phiên bản chính thống của tiền nhân Việt Nam.

hyvong1

Mỗi người Việt Nam hiện nay, không loại trừ một ai, đều là di sản hiện đại nhất, sống động nhất, của tổ tiên người Việt Nam.

Đã là di sản, không cần phải cắt tay đếm công thức máu, chắc chắn mỗi người Việt Nam đều có những đặc tính di truyền từ tổ tiên trong DNA. Di sản này nhìn thấy được trên mặt thể lý và cả tinh thần.

Về mặt thể lý, nhân dạng người Việt Nam đã không ngừng tiến hóa để trở nên đẹp đẽ như hôm nay. Đã có quan chức cao cấp cộng sản Việt Nam biết ca ngợi nét đẹp của con gái Việt Nam làm cho nhân dân tự hào. Những lễ hội tổ chức thi hoa hậu được khuyến khích tổ chức rình rang trên khắp nước, tại mỗi thành phố trực thuộc trung ương, ở mọi tỉnh thành và trong mọi ngành nghề, dịch vụ và tại các trường đại học. Chỉ còn thiếu hoa hậu khu công nghiệp Bô-xít Tây nguyên, vùng Vũng án Formosa, các đặc khu kinh tế là bức tranh nhan sắc của con gái Việt Nam thành toàn hảo.

Thật là tự hào vì hôm nay dân tộc ta đã vượt qua giai đoạn tiến hóa chuyển tiếp khi hai ngón chân cái không còn giao vào nhau (giao chỉ), cũng hết rồi thời răng hô và mã tấu.

Về mặt tinh thần, những đặc tính di truyền từ tổ tiên cũng sáng tỏ. Những đặc tính tuyệt vời như cần cù, nhẫn nại, an phận thủ thường… có tiềm năng làm cho sức lao động của người Việt Nam trở nên vô địch. Thật vậy, lực lượng lao động xuất khẩu hàng chục ngàn người/hàng năm đã chứng minh người Việt Nam có khả năng làm việc miệt mài nhiều giờ liên tục nhưng vẫn bằng lòng với giá tiền công bèo nhất trên thế giới. Lực lượng lao động Việt Nam nghiễm nhiên trở thành nguồn nhân lực rẻ rúng nhất được những công ty nước ngoài ở Đài Loan, Hàn quốc hay các công ty đa quốc gia trên thế giới ưa chuộng khai thác. Có ai tự hào hay ai tủi hổ vì lợi thế này của dân tộc thì cũng như nhau, hai từ cũng một vần ‘t’, ‘h’ như nhau.

Những đặc tính cốt lõi trong văn hóa và tâm lý của tiền nhân cũng được người Việt Nam thừa hưởng. Người Việt Nam biết ưu tiên sử dùng bạo lực để giải quyết xung đột cá nhân, tập thể, xã hội và trên đất nước. Người Việt Nam được cái não trạng bất dung, được làm vua thua làm giặc, hoặc mày sống hoặc tao chết, không bao giờ chịu hòa giải để hai ta cùng sống, không may, đã đưa đến hậu quả như hôm nay.

Đảng cộng sản Việt Nam, hiện thân tuyệt đối của bạo lực và sự bất dung, đã nắm được quyền cai trị Việt Nam. Người Việt Nam đang oằn oại rên xiết dưới ách cai trị bạo tàn của người bản xứ. Ai cũng mong ước được thoát khỏi ách cộng sản, nhưng không nhiều người ý thức được rằng khi văn hóa và tâm lý của người Việt Nam chưa thay đổi, Đảng cộng sản Việt Nam không thể thay đổi. Ách cộng sản là một trong những cái gen di truyền hư hỏng của tiền nhân Việt Nam.

Một ưu điểm khác nữa được thừa hưởng từ tiền nhân là người Việt Nam có niềm hy vọng vô biên về một tương lai xán lạn. Có người còn diễn cảm ấn tượng hơn nữa là khát vọng. Người Việt Nam luôn luôn lạc quan bất chấp mọi hoàn cảnh phải chịu đựng. Có vẻ càng bị đè đầu cỡi cổ trong hoàn cảnh cực kỳ khốn khổ, niềm hy vọng càng bùng lên mãnh liệt. Chắc chắn đây là một đặc tính độc đáo đã khiến người Việt Nam được xếp hạng tốp ten trong một cuộc thống kê thổ tả về người sống hạnh phúc nhất trên thế gian.

Nhưng khi hy vọng mà không bắt tay hành động thực hiện hy vọng, nó chỉ là trò chơi của cái tâm lý bất lực. Nó giúp người ta tự lừa bịp mình để chấp nhận, chịu đựng khổ nạn lâu dài hơn. Niềm hy vọng chỉ có ý nghĩa đáng nuôi dưỡng khi nó là một tố chất kích thích người ta phải hành động để thực hiện hy vọng. Chỉ hy vọng mà không đầu tư công sức thực hiện hy vọng chắc chắn sẽ đưa đến những cái ‘vọng’ không mong muốn khác như thất vọng, tuyệt vọng và ảo vọng. Không thể nào khác.

Mọi cuộc cách mạng xã hội nào cũng phải bắt nguồn từ hành động của giới trí thức. Khi giai cấp trí thức cũng chỉ biết hy vọng mà không hành động, xã hội ấy cầm chắc chỉ có thể sống thoi thóp bằng những tuyên xưng khát vọng. Đảng cộng sản Việt Nam đã cho người Việt Nam ăn no những khát vọng đổi đời như độc lập, tự do, tiến bộ, phát triển, dân giàu nước mạnh, xã hội văn minh bắt kịp bạn bè năm châu.

Giới có bằng cấp to đùng ở Việt Nam hiện nay đông đảo chưa từng có trong suốt hàng ngàn năm lịch sử. Giai cấp có bằng cử nhân, cao học, tiến sĩ, phó giáo sư… cộng cả bằng thiệt, bằng giả, bằng mua, bằng dởm như bằng tiến sĩ xây dựng đảng, đông gấp bội Lực Lượng 47 hay dư luận viên. Nhưng, không may, có vẻ lực lượng này cũng chỉ biết hy vọng/khát vọng rằng đảng cộng sản Việt Nam sẽ thay đổi, sẽ cải thiện, sẽ cho người Việt Nam được hưởng quyền con người, được hưởng tự do và được quyền làm chủ đời mình.

hyvong2

Giới có bằng cấp to đùng ở Việt Nam hiện nay đông đảo chưa từng có trong suốt hàng ngàn năm lịch sử. Ảnh minh họa 

Trong suốt hơn 40 năm kể từ khi đảng cộng sản đã cưỡng đoạt được miền Nam, giới có bằng cấp Việt Nam đã viết nhiều văn thư, kiến nghị, khuyến cáo, thỉnh nguyện, yêu cầu… rất ư là đanh thép để buộc đảng cộng sản phải cải thiện nhân quyền, phải cởi mở chính trị, phải chấm dứt chế độ độc tài đảng trị. Những văn kiện lịch sử này không biết đã đi về đâu vì chẳng thấy đảng cộng sản đá động tới, nhưng trong số người ký tên vào văn tự đã có người vào tù, người đang ở tù và còn nữa những người sắp vào tù.

Thời sự mới nhất để nói lên não trạng của lực lượng xung phong này là nhân cơ hội Tổng thống Mỹ Donald Trump và lãnh tụ kính yêu Kim Jong-un của Bắc Cao Ly đến Hà Nội dự hội nghị Giải trừ nguyên tử và Cấm vận kinh tế chẳng liên can gì đến Việt Nam, 100 người tự nhận là trí thức và nhân sĩ Việt Nam đã viết thư cho Tổng thống Mỹ đặt mọi hy vọng vào tài năng thương lượng của Trump để giúp Việt Nam được độc lập tự do và dân chủ. Giời cao ngó xuống mà coi, niềm hy vọng di truyền của người Việt Nam đã được xuất cảng sang đến Hoa kỳ.

Người ta thường nói kẻ thù truyền kiếp, mối thù truyền kiếp nhưng không ai nói hy vọng truyền kiếp nghe nghịch thường. Nhưng nếu chỉ quyết tâm hy vọng mà không bắt tay thực hiện, có mọi khả năng niềm hy vọng vô biên sẽ trở thành di sản quý báu của thế hệ người Việt Nam hôm nay truyền lại cho thế hệ mai sau. Nó trở thành niềm hy vọng truyền kiếp.

Không cần phải có bằng cấp to đùng hoặc đọc cả một nhà sách, ai cũng biết đấu tranh với Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay, thực tiễn chỉ có thể hữu hiệu bằng cách xây dựng cho được một lực lượng không cộng sản làm đối trọng với đảng cộng sản.

Nếu hàng ngàn người đã ký tên vào các văn kiện đanh thép, 2000 người và 10 tổ chức đã ký tên vào ‘Yêu sách 8 điểm năm 2019’ và 100 trí thức và nhân sĩ ký tên đặt hy vọng vào tổng thống Hoa Kỳ biết đoàn ngũ hóa, biết tổ chức, dám đứng lên thành lập một tổ chức chính trị nghiêm chỉnh để thực hiện những yêu sách của mình, niềm hy vọng di truyền từ tổ tiên Việt Nam biến thành hành động, chế độ cộng sản Việt Nam ác ôn phải cáo chung. Bất chấp có Donald Trump hay Tập Cận Bình hay không.

Một tổ chức chính trị Việt Nam nghiêm chỉnh và có trách nhiệm cũng dễ nhận thấy. Tổ chức phải tuyên xưng những giá trị nền tảng làm kim chỉ nam cho hoạt động chính trị. Tổ chức phải có phương pháp để thực hiện mục đích chính trị của đảng và phương pháp để giải quyết những khó khăn, bất cập trên quốc gia. Cuối cùng, tổ chức phải có một dự án chính trị khả thi nêu lên được những mục tiêu chính trị, kinh tế, xã hội, văn hóa giáo dục… cần phải thực hiện ưu tiên để chấn chỉnh lại một xã hội đã bị biến dạng méo mó dưới chế độ cộng sản. Mọi tổ chức chính trị không đầu tư vào những bước căn bản để xây dựng tổ chức nghiêm chỉnh không có tiềm năng lãnh đạo.

Hy vọng của người Việt Nam chỉ thành hiện thực khi giới trí thức Việt Nam thoát ra được thảm cảnh ‘sĩ khí rụt rè, gà phải cáo’ hiện nay. Trí thức Việt Nam dám dấn thân vào làm công việc chung là làm chính trị, thành lập tổ chức chính trị hoặc tham gia tăng cường sức mạnh cho một tổ chức chính trị đã thành lập, học tập và hoạt động trong tổ chức và áp dụng kỹ năng tổ chức quần chúng để làm áp lực tối đa buộc chế độ cộng sản vào thế phải điều đình với lực lượng dân chủ Việt Nam để tìm một cách hạ cánh an toàn cho Đảng cộng sản Việt Nam.

Viễn ảnh này không còn xa nữa vì đã có trí thức lên đường và đã có tổ chức chính trị mời bạn tham gia.

Sơn Dương

(02/03/2019)

Published in Quan điểm
samedi, 08 décembre 2018 21:39

Những người thích đùa

Ông Tổng bí thư Đảng cộng sản kiêm Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, kiêm Chủ tịch Quân ủy trung ương Nguyễn Phú Trọng, ông Trưởng ban Tuyên giáo trung ương đảng, Võ Văn Thưởng, và cả báo Quân đội Nhân dân, cơ quan lý luận của quân đội cộng sản Việt Nam, đã đồng hợp xướng biện pháp kỷ luật giáo sư Chu Hảo trong tháng 8 vừa qua là đúng đắn và thích đáng.

hop1

Sáng (1/8), Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có buổi làm việc với Ban Tuyên giáo Trung ương về kết quả công tác kể từ sau Đại hội lần thứ XII của Đảng, phương hướng, nhiệm vụ trong thời gian tới.

Theo ông Trọng, đây không chỉ là biện pháp kỷ luật đối với ông Chu Hảo,là một nhà trí thức tiêu biểu của tầng lớp trí thức xã hội chủ nghĩa Việt Nam, mà còn cho các đảng viên cộng sản Việt Nam khác lơ là để mất cảnh giác mà phạm vào trọng tội ‘tự chuyển hóa, tự chuyển biến và suy thoái tư tưởng’.

Sự đồng loạt lên án từ ông Trọng, ban bộ tuyên huấn trung ương vàcác cơ quan truyền thông báo đài quân đội và vô số báo đài quốc doanh khác cũng cho thấy viễn kiến của ông Trọng về cơ nguy mất đảng bắt nguồn từ mầm mống tự chuyển hóa, tự diễn biến, suy thoái tư tưởng trong hàng ngũ quan chức đảng viên là nghiêm trọng. Nó còn tệ hại hơn cả nạn tham nhũng tràn lan trong hàng ngũ quan chức cộng sản và có thể còn hiểm nguy hơn cả loại vi rút ‘hiểm độc, thế giới chưa có thuốc chữa trị’ đã giết chết chủ tịch nước Trần Đại Quang.

Nhưng với những người dân, đặc biệt là những thành phần trí thức xã hội chủ nghĩa như giáo sư Chu Hảo, chưa bị tuyên huấn của cộng sản làm bại não thì biện pháp này sẽ là nguyên nhân gây tai nạn ‘chuyển hóa’ thêm nữa trong guồng máy đảng.

Chuyển hóa không phải là tội

Ông Nguyễn Phú Trọng kỷ luật giáo sư Chu Hảo vì đã chuyển hóa, suy thoái tư tưởng nhưng không đá động đến nguyên nhân Đảng cộng sản Việt Nam là môi trường bắt buộc phải có chuyển hóa suy thoái tư tưởng. Ông Trọng kết tội hiện tượng nhưng miễn trừ nguyên nhân là bản chất sinh ra hiện tượng.

Mọi sinh vật trong cuộc sống đều chuyển hóa khi bị môi trường tác động. Trừ khi đó là cục gạch hay cục sắt. Một hạt mầm sẽ phát triển thành cây cà, cây đậu… khi có không khí ẩm, ấm và đất dinh dưỡng. Hoặc ngược lại, nó sẽ bị thui chột hay chết ngay từ trong lòng đất. Đó là quy luật phát triển của mọi sinh vật, kể cả con người. Sự chuyển hóa vì thế không phải là tội. Điều kiện môi trường mới là chính phạm. Kết tội sự chuyển hóa vì thế là kết tội một quy luật tự nhiên.

Sau hơn 70 năm toàn trị miền Bắc và 40 năm khống chế người miền Nam, Đảng cộng sản của ông Trọng đã thể hiện lạnh lùng một giáo điều trung tâm của chủ nghĩa cộng sản. Họ quan niệm chính quyền là ‘một dụng cụ đàn áp và bóc lột của giai cấp thống trị’ ; họ bất chấp lý luận, điều Thiện/Ác và cả luật pháp để thu tóm ‘mọi lợi quyền ắt phải về ta’. Lenin đã từng khẳng định : "chính quyền cách mạng là chính quyền do giai cấp vô sản giành được và giữ lấy, chính quyền này không hề bị ràng buộc bởi bất cứ một luật pháp nào" (1). Ông đã tùy tiện trong lý luận và áp dụng lý luận tùy tiện vào thực tiễn xã hội. Hệ quả đưa đến là một nước Việt Nam ‘không chịu phát triển’ như hôm nay. Môi trường đảng như thế bắt buộc tầng lớp trí thức xã hội chủ nghĩa như giáo sư Chu Hảo phải chuyển hóa. Không chuyển hóa mới là lạ.

Sự ra đi của giáo sư Chu Hảo không làm ai ngạc nhiên. Những trí thức xã hội chủ nghĩa còn ở lại trong đảng mới đáng sự kinh ngạc.

Lý luận tùy tiện, tiền hậu bất nhất

Báo Quân đội Nhân dân, trên mục chống diễn biến hòa bình phát hành ngày 11/11/2018, có lời kết tội nghiêm túc nhất khi lý luận dựa theo theo quy định hay nội quy của Đảng cộng sản Việt Nam. Tác giả Hà Thành (2) đã viện các ‘Điều lệ Đảng Cộng sản Việt Nam đã quy định về tiêu chuẩn đảng viên phải Tuyệt đối trung thành với mục đích lý tưởng cách mạng của Ðảng, chấp hành nghiêm chỉnh Cương lĩnh chính trị, Ðiều lệ Ðảng, nghị quyết, chỉ thị của Ðảng, pháp luật của Nhà nước ; hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao ; phục tùng tuyệt đối sự phân công và điều động của Ðảng’…

Đã là đảng viên của một tổ chức đương nhiên có bổn phận phải tuân hành các nội quy của tổ chức, trừ khi đã rời bỏ tổ chức, điều này không ai chống chế được. Kể cả các tổ chức tội phạm, tống tiền, rửa tiền, khai thác cờ bạc, rượu chè, mại dâm như đảng Mafia của Ý chẳng hạn, họ cũng có những đảng quy mà đảng viên phải tuân theo. Không cứ gì Đảng cộng sản Việt Nam. Nhưng đảng quy cộng sản Việt Nam thì như thế, còn chuyện áp dụng thì đảng ta nói một đường làm một nẽo.

Nhà nước cộng sản Việt Nam là thành viên của tổ chức Liên Hiệp Quốc từ những năm 1976. Tổ chức Liên Hiệp Quốc có trên 200 thành viên với mục đích chính là cổ động hợp tác quốc tế giữa các thành viên và bảo vệ trật tự thế giới. Xương sống kết tụ mọi thành viên là Tuyên ngôn Nhân quyền Phổ cập năm 1948 trong đó yêu cầu mọi thành viên phải tôn trọng, bảo vệ và phát huy quyền con người. Những quyền đã được các thành viên long trọng ký kết tôn trọng, là quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do kết hợp thành tổ chức, tự do ứng cử và bầu cử và các quyền tự do thân thể, không bị tra tấn v.v. Báo Quân đội Nhân dân sẽ lý luận như thế nào khi chính nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam vi phạm tàn tệ những quy định này tổ chức Liên Hiệp Quốc ? Tiền hậu bất nhất, lý luận tùy tiện, há miệng mắc quai, phải đưa đến sự chuyển hóa không tránh được từ các thành viên.

Mới đây nhất, Đảng cộng sản Việt Nam đã ráo riết vận động quốc tế để được Hội đồng Châu Âu xem xét thuận lợi cho Việt Nam ký kết gia nhập tổ chức EVFTA (Hiệp định thương mại tự do Việt Nam - Châu Âu). Việt Nam tha thiết xin gia nhập thị trường gần 300 triệu người tiêu thụ có tiền rủng rỉnh trong túi để có thị trường xuất cảng hàng hóa sang Châu Âu, tăng thu ngoại tệ và giảm bớt sự lệ thuộc kinh tế vào Trung Quốc như hiện trạng. Nhưng các lý thuyết gia của báo Quân đội Nhân dân chưa biết trước được nội dung của Nghị quyết 2018/2925 (RSP) của Nghị viện Châu Âu ngày 15 tháng 11 năm 2018 mới ‘lên gân’ lý luận đảng viên phải chấp hành quy định của tổ chức (3).

Bản Nghị quyết của Nghị viện Châu Âu đã lên án toàn bộ những vi phạm về Nhân quyền trong chế độ toàn trị của cộng sản Việt Nam mà người đọc cảm thấy xấu hổ và tủi nhục. Muốn làm thành viên của Hiệp định thương mại FVTA nhưng cộng sản Việt Nam đã không chấp hành những nội quy làm nên tổ chức này. Đảng cộng sản Việt Nam đã tùy tiện áp dụng sự trói buộc của một đảng quy. Một tên lưu manh muốn ăn xôi nhưng không chịu bị đấm. Hành động này lại tạo thêm nguyên nhân đưa đến sự chuyển hóa tư tưởng.

Củng cố nền tảng tư tưởng ?

Người tỏ ra có trách nhiệm nhất trong vụ kỷ luật giáo sư Chu Hảo là ông Trưởng ban tuyên huấn trung ương Đảng cộng sản Việt Nam Võ Văn Thưởng. Ông Thưởng không chỉ lên án suông ông Hảo mà còn đề nghị biện pháp ngăn chặn suy thoái tư tưởng trong tương lai. Trong phần phát biểu kết luận của buổi học tập chính trị online ngày 23/11/2018 trên toàn quốc, được nói là có trên 400.000 cán bộ tham gia, ông Võ Văn Thưởng cho rằng "lười học Chủ nghĩa Mác Lênin, Tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương, nghị quyết của Đảng và chính sách pháp luật của Nhà nước là một trong những biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị".

hop2

Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương Võ Văn Thưởng phát biểu kết luận Hội nghị (Ảnh : Thu Hằng)

Như vậy, học tập chủ nghĩa Mác Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh sẽ củng cố nền tảng tư tưởng đảng viên và làm đảng viên hết suy thoái tư tưởng ? Nhưng chủ nghĩa Mác-Lê nin là gì và tư tưởng Hồ Chí Minh là gì mà ông tuyên giáo Thưởng tin tưởng đến thế ?

Chủ nghĩa Mác-Lê đã bị chính ông Marx chôn cất tử tế từ thập niên 1880. Chính xác là năm 1875 tại thành phố Gotha, trong kỳ đại hội của Đệ nhất Quốc tế cộng sản. Ngay từ năm 1872 khi ông Marx nhìn nhận ‘ở những nước như Mỹ và Anh, người công nhân có thể tranh đấu để đạt mục tiêu bằng phương thức ôn hòa’ ông đã mặc nhiên phủ nhận đấu tranh bằng bạo lực vốn là xương sống của đấu tranh dành chính quyền của giai cấp chuyên chính vô sản. Đến năm 1875, khi đảng Dân chủ Xã hội Đức chủ tọa đại hội tại Gotha chính thức chọn lựa đường lối đấu tranh hợp pháp để giành chính quyền, chủ nghĩa Marx coi như đã cáo chung (1).

Ông Lê-nin đã ngoan cố thử nghiệm lại chủ nghĩa cộng sản của Marx bằng những cuộc cách mạng bạo động để cướp chính quyền trong thế kỷ 20... Chủ nghĩa cộng sản thành công ở một số nước như Nga (là một nước nông nghiệp, chứ không phải tư bản) và một số nước ở Đông Âu nhưng như ta đã thấy, thảy đều sụp đổ cuối thế kỷ vừa qua. Thử nghiệm của ông Lê-nin đã làm chết khoảng 300 triệu người.

Đến hôm nay Trưởng ban Tuyên giáo Võ Văn Thưởng lại kêu gọi củng cố nền tảng tư tưởng Mác-Lê chống suy thoái tư tưởng thì không khác gì hô hào vỗ béo một con ngựa đã chết và tiến lên thúc roi con ngựa để nó vượt Trường Sơn đi cứu đảng.

Còn tư tưởng Hồ Chí Minh ? Theo tài liệu của cố Giáo sư Tôn Thất Thiện mà ông Vũ Quang Ninh viết lại và đăng trên báo Tổ Quốc tháng 11 năm 2009, ông Nguyễn Văn Trấn, tác giả ‘Viết cho Mẹ và Quốc hội’, một đảng viên cộng sản thâm niên, đã hỏi ông Hồ Chí Minh về tư tưởng chỉ đạo Đảng cộng sản Việt Nam, ông Hồ Chí Minh đã khiêm tốn : ‘"Không, tôi chẳng có tư tưởng gì, ngoài tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lê. Tôi chỉ có phương pháp để giải quyết thỏa đáng từng vấn đề của ta. Chớ còn tư tưởng là quan niệm về vũ trụ, về thế giới và xã hội con người thì tôi là học trò của Mác, Ăng-ghen, Lê-nin, chớ làm gì có tư tưởng ngoài triết học Mác".

Khốn thay, các trưởng ban Tuyên giáo trung ương thời ấy và cho đến thời ông Võ Văn Thưởng bây giờ đều không tin là ông Hồ Chí Minh không có tư tưởng. Họ dứt khoát là ông Hồ Chí Minh có tư tưởng, có điều ông này đã giấu biệt tư tưởng ở một nơi nào đó mà ‘cách mạng’ chưa tìm ra ! Việc ông Thưởng kêu gọi học tập tư tưởng Hồ Chí Minh tạm thời chỉ là khẩu hiệu, chờ đến khi tìm ra tư tưởng của ông Hồ, ban tuyên giáo mới phát huy học tập cụ thể các tư tưởng ấy để chống suy thoái.

Ông Nguyễn Phú Trọng cảnh cáo nguy cơ suy thoái tư tưởng chính trị trong đảng viên bằng cách kỷ luật quy luật phát triển của vạn vật. Cơ quan lý luận của quân đội cộng sản Việt Nam liệt kê đảng quy như một bổn phận và trách nhiệm của đảng viên phải tuân hành, trừ Đảng cộng sản Việt Nam. Đến ông tuyên giáo Võ Văn Thưởng thúc roi con ngựa đã chết để tấn công tệ nạn chuyển biến tư tưởng trong đảng. Người ta nói trong một gia đình nếu thằng nhỏ nó có lú thì còn có thằng chú nó khôn.

Trong gia đình cộng sản trị hiện nay, xem ra từ thằng nhỏ đến thằng chú đều…, nói cho lịch sự một chút, là những người thích đùa.

Sơn Dương

(08/12/2018)

(1) Nguyễn Gia Kiểng, Nhìn lại chủ nghĩa Mác-Lê.

(2) Đảng cộng sản Việt Nam đã hết giai đoạn hoạt động bí mật, đường đường xuất hiện trên công xa, mang giày bóng, mặc áo vét, kẻ hầu người hạ… mà các ông vẫn dùng bí danh, còn ‘nhát’ hơn cả blogger trên các mạng xã hội hiện nay

(3) EVFTA : Nghị Viện Châu Âu vừa gửi thông điệp gì cho Việt Nam ?

Published in Quan điểm
samedi, 10 novembre 2018 20:32

Bỏ đảng để cứu đảng

Trên thế giới hiện nay, là một người có kỹ năng chuyên môn, trí thức,có cả một bầu nhiệt huyết cống hiến cho sự phồn vinh xã hội, bạn có tham gia phục vụ một tổ chức nổi tiếng lừa đảo, tiếm danh, buôn bán phế phẩm hết thời dựa trên quảng cáo bịp bợm, để lập thân ?

Câu trả lời chắc là không. Ấy vậy mà trên mặt chính trị thì lại có lắm vấn đề.Tổ chức chính trị có tên là Đảng cộng sản Việt Nam có đầy đủ các đặc tính của tổ chức lừa đảo trên nhưng số người tự nguyện xung phong phục vụ Đảng cộng sản rất nhiều, theo thông tin của cộng sản Việt Nam hàng năm có đến chục ngàn người. Dù số người xin ra, hay tuyên bố công khai bỏ đảng cũng không ít.

dcsvn1

Hàng năm có đến chục ngàn người xin vào Đảng cộng sản Việt Nam để phục vụ

Câu hỏi cần đặt ra những người còn phục vụ trong Đảng cộng sản Việt Nam này là ai vậy ? Tại sao họ lại đi lập thân qua một tổ chức chính trị lừa đảo mà không cảm thấy xấu hổ hoặc bỉ nhục ? Họ thật sự say mê chủ nghĩa cộng sản và muốn giúp Đảng cộng sản Việt Nam áp đặt cái chủ nghĩa xã hội lên Việt Nam ? Hay tầng lớp nàychỉ là nạn nhân của một sự lừa bịp tri thức để rồi há miệng mắc quai ? Hay họ bóp cổ lương tâm của họ để ngậm miệng ăn tiền, tích sản vội vã để khi cộng sản sụp đổ họ sẽ chạy sang Mỹ có cái để mà ăn dần dà cho qua hết đời ? Nhưng dù rơi vào trường hợp nào, sự tiếp tục tham gia vào Đảng cộng sản Việt Nam là bản án sỉ nhục cho tầng lớp trí thức xã hội chủ nghĩa vì không ai có thể buộc phải tham gia tổ chức lừa đảo.Nếu tầng lớp trí thức này hiểu đượcgiá trị đích thực của một con người là ở chỗcon người sẽ là chứ không phải con người đã là, họ phải có một thái độ như Giáo sư Chu Hảo trong ngày 26 tháng 10 vừa qua.

dcsvn2

Nếu tầng lớp trí thức hiểu được giá trị đích thực của một con người là ở chỗ con người sẽ là chứ không phải con người đã là, họ phải có một thái độ như Giáo sư Chu Hảo trong ngày 26 tháng 10 vừa qua.

Giáo sư Chu Hảo là một trí thức xã hội chủ nghĩa đã có 45 năm tuổi đảng. Ông được cộng sản Việt Nam tin dùng cho làm đến thứ trưởng bộ Khoa học và Công nghệ. Nhưng cái lý do khiến ông dấn thân hợp tác với đảng trong 45 năm, oái ăm thay, cũng là lý do đảng kỷ luật ông hôm nay. Giáo sư Chu Hảo đã biết Đảng cộng sản Việt Nam là ai, nhưng ông hợp tác với đảng vì có ý muốn cải thiện, sửa đổi ‘để góp phần đấu tranh xây dựng’ đảng. Thật đáng tiếc, nỗ lực cá nhân trong ‘tư cách hợp pháp trong nội bộ tổ chức đảng’ đã trở thành lý do đảng sa thải ông. Ngày 26 tháng 10 năm 2018 ông nói huỵch toẹt ra điều ông đã che giấu cho Đảng cộng sản Việt Nam trong thiện ý xây dựng đảng.

Trong lá thư tuyên bố từ bỏ Đảng cộng sản Việt Nam, ông nói : "Nhưng càng ngày tôi càng nhận thức rõ hơn rẳng tổ chức chính trị mà mình tham gia không có tính chính danh, hoạt động không chính đáng, có nhiều khuất tất, ngày càng thoái hoá, đi ngược lại quyền lợi của dân tộc và xu thế tiến bộ của nhân loại".

Những nhận định của giáo sư Chu Hảo về bản chất của Đảng cộng sản Việt Nam không mới nhưng lần đầu tiên tính chính danh, chính đáng, sự khuất tất của Đảng cộng sản Việt Nam đã được một trí thức xã hội chủ nghĩa nêu lên. Vậy tầng lớp trí thức xã hội chủ nghĩa Việt Nam có đến hàng trăm ngàn người có nên xét lại ‘tư cách hợp pháp trong nội bộ tổ chức đảng’ để tiếp tục phục vụ đảng hay không ?

Đằng nào thì ông Chu Hảo cũng bị kỷ luật. Ông đã nhảy trước khi bị đạp. Những lý do ông đưa ra, như thế, có vẻ để nhắn nhủ lại với những trí thức như ông phải có một thái độ hơn là một lý do biện minh cho cá nhân. Tầng lớp trí thức xã hội chủ nghĩa khá đông đảo, dù trong dạng nào, cũng đã giúp cái chế độ chậm lại ngày bị sa thải. Đa số đã bỏ đảng trong lòng, nhưng phong trào dân chủ hóa Việt Nam sẽ nhanh hơn khi họ bỏ đảng ra mặt. Đã đến lúc nhưng trí thức còn có lương tri yêu đảng và yêu dân tộc, phải có thái độ nghịch thường : bỏ đảng để cứu đảng. Và nếu yêu nước hơn yêu đảng, bỏ đảng để cứu nước.

Họ phải chấp nhận trách nhiệm của họ. Giai cấp trí thức xã hội chủ nghĩa là một vấn đề cho phong trào dân chủhóa VN, là một yêu cầu cấp bách của tình hình chính trị thực tiễn Việt Nam hôm nay. Cuộc cách mạng nào cũng phải do tầng lớp trí thức lãnh đạo. Thiếu sự tham gia của tầng lớp này vào phong trào dân chủ, tiến trình dân chủ hóa Việt Nam chậm lại.

Đảng cộng sản Việt Nam không có chính danh

Tính chính danh của một tổ chức chính trị chỉ có thể, và duy nhất, đến từ sự ủy nhiệm của người dân. Sự ủy nhiệm này phải được thể hiện qua một cuộc bầu cử phổ thông tự do, ‘không có ai bị loại từ vòng gởi xe’, nói theo ngôn ngữ thời đại. Lá phiếu của người dân bảo đảm tính chính danh của tổ chức chính trị chứ không phải vì là thành viên của tổ chức Liên Hiệp Quốc, được tổng thống Mỹ hay Giáo hoàng tiếp đón. Tính chính danh càng không bị áp đặt bằng bạo lực. Không có sự ủy nhiệm từ lá phiếu của người dân không có tổ chức chính trị nào có chính danh.

Luận cứ duy nhất để biện minh cho sự độc quyền lãnh đạo đất nước hiện nay dựa vàođiều 4 bị áp đặt vào Hiến pháp Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam : Đảng cộng sản Việt Nam đã đánh thắng cả ba đế quốc Pháp, Nhật, Mỹ. Sự tuyên truyền dai dẳng đã làm cho sự áp đặt vô lý, bất chấp lẽ phải và công lý này không ai buồn phản biện nhưng không phải vì thế mà mặc nhiên nó được thừa nhận. Từ bao giờ và ở đâu có cái lý lẽ vì thắng 3 đế quốc nên chỉ có Đảng cộng sản Việt Nam mới được lãnh đạo suốt đời ? Khi một chung cư bị hỏa hoạn, mọi người đều có trách nhiệm chữa cháy, nhưng có một nhóm người tiêu diệt mọi người chữa cháy để độc quyền chữa cháy. Thậm chí còn đánh đập, trấn áp và báo cho Mật thám Tây giết người chữa cháy ! Đến khi hết cơn hỏa hoạn, nhóm người này tự nhận là gia chủ, đánh đập trấn áp chủ nhà, cầm cố tài sản chung cư và thậm chí như đã thấy hiện nay, lăm le bán cả chung cư Việt Nam ! Luận cứ của Đảng cộng sản Việt Nam là sự áp đặt của bọn côn đồ không kính trọng một ai, kể cả lẽ phải và công lý. Nó được cộng sản Việt Nam đóng như đinh vào Hiến pháp Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam mà viện vào đó để cai trị đất nước vĩnh viễn. Chính cộng sản Việt Nam đã biến Hiến pháp Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam thành một trò hề qua sự áp đặt quyền đại diện cho người Việt Nam.

Chính sách không chính đáng

Khi đã không có chính danh thì không thể có sự chính đáng trong các chính sách cai trị. Sự chính đáng chỉ có thể tìm thấy qua các dự án chính trị khả thi của các tổ chức chính trị đã được trình bày trước cử tri trước cuộc bầu cử để thuyết phục sự tín nhiệm của toàn dân. Mọi chính sách áp đặt không nhằm đem đến an sinh cho người dân, an ninh cho đất nước và tương lai dân giàu nước mạnh đều không chính danh.

Chính sách Cải cách Ruộng đất năm 1956 của cộng sản Việt Nam tại miền Bắc đã tố cáo tính không chính danh, không chính đáng các chính sách của cộng sản Việt Nam. Đại cuộc khủng bố, phá hoại giềng mối đạo đức xã hội, giết người ‘long trời lở đất’ với hơn 172 ngàn nạn nhân nhằm cướp đoạt tài sản của người dân do Đảng cộng sản Việt Nam tổ chức là một xú tích để đời của một tổ chức chính trị bất nhân. Đến nay những nạn nhân vẫn chưa được phục hồi danh dự, tài sản không được trả lại và sự tan vỡ đạo đức trong xã hội chưa được hàn gắn… là món nợhòa giải dân tộc mà cộng sản Việt Nam đã vay và không trả cho người Việt Nam.

Đến khi cộng sản Việt Nam chiếm được miền Nam xú tích này được lập lại tinh vi hơn, tác hại hơn dù tính bất nhân vẫn y nguyên. Chính sách Cải tạo Công thương nghiệp miền Nam do đồng chí Đổ Mười (hồn nay đã thành quỷ) lãnh đạo. Chính sách trấn áp, tước đoạt tài sản người Việt Nam tại miền Bắc được lặp lại đã khiến người miền Nam lần đầu tiên phải ăn bo bo, loại thực phẩm cho súc vật, được cộng sản Việt Nam tuyên truyền là cao lương ! Sự chính đáng nào có thể biện minh được từ sự cướp đoạt tài sản người dân ?

Tính không chính đáng của cộng sản Việt Nam còn phải được nhìn thấy qua kỳ tích xua đuổi người Việt Nam phải bỏ quê cha đất tổ đi lập cư nơi xứ người. Người Việt Nam là một dân tộc gắn chặt vào tổ tiên, vào đất và nước VN. Trong 100 năm thực dân Pháp tàn ác khủng khiếp theo văn chương cộng sản Việt Nam, cũng không thể làm người Việt Nam bỏ nơi chôn nhau cắt rún. Quân phiệt Nhật làm chết đói 2 triệu người cũng không làm người Việt Nam nao núng bỏ xứ ra đi. Đế quốc Mỹ chỉ trong 20 năm bóc lột thì càng không thể làm việc này. Nhưng khi cộng sản Việt Nam chiếm đóng miền Nam, chỉ trong 10 năm thôi, đã có hơn 2 triệu người bỏ nhà cửa, bỏgia đình ông bà tổ tiên, bỏ gia phả để chạy trốn ra biển tìm sinh lộ. Một xú tích không tiền khoán hậu của cộng sản Việt Nam mà chưa có một chế độ nào thực hiện được trên toàn thế giới. cộng sản Việt Nam , vì thế, phải là tổng lực sự tham tàn, ác độc, cướp bóc của cả 3 đế quốc sừng sỏ gộp lại mới có thể làm được kỳ tích để đời này.

Đảng cộng sản Việt Nam nhiều khuất tất

Phương thức hoạt động thông thường của các tổ chức không chính dánh, chính sách không chính đáng là che dấu sự thật cho đến khi không dấu được nữa. Đảng cộng sản Việt Nam là một tổ chức có quá nhiều khuất tất từ nội bộ đảng đến nhân sự, đến chính sách và tài sản, tác hại trong quá khứ và hiện tại. Thậm chí mới đây cộng sản Việt Nam còn lấy mộc ‘quốc hội’ đóng lên luật bảo mật và giải mật. Có quá nhiều khuất tất nên phải có luật để bảo mật.

Chỉ khi Đảng cộng sản Trung quốc cho công bố công hàm năm 1958 của ông thủ tướng cộng sản Việt Nam Phạm Văn Đồng nhìn nhận chủ quyền của Trung quốc trên biển Đông thì người ta mới biết vì sao cộng sản Việt Nam không dám kiện Trung Quốc ra Tòa án Quốc Tế. Kiện là thua tối mặt.

Khi cộng sản Việt Nam lật lộng không vừa lòng Trung Quốc, người ta sẽ biết thêm nhiều khuất tất khác nữa về cộng sản Việt Nam. Khi cần phải ghìm đầu cộng sản Việt Nam vào bùn, cộng sản Trung Quốc sẽ đưa ra những tài liệu đúng thời điểm mà cộng sản Việt Nam không chống chế được.

Mật ước Thành Đô 1990 đã bị cộng sản Việt Nam liệt vào hàng bí mật quốc gia, trí thức xã hội chủ nghĩa nào muốn tìm hiểu, sẽ bị kỷ luật như Giáo sư Chu Hảo. Nếu Mật ước Thành Đô chỉ nói về chuyện Cam Bốt, không có lý gì khi về Việt Nam, Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Nguyễn Văn Linh… bắt đầu một tiến trình Bắc thuộc (theo cựu bộ trưởng ngoại giao cộng sản Việt Nam Nguyễn cơ Thạch). Khuất tất nào chưa giải đáp khi cộng sản Việt Nam bắt đầu những chính sách lớn của đảng như giao Tây Nguyên cho Trung Quốc khai thác ? Tiếp theo đó là hàng loạt những đặc khu kinh tế được mở ra tại những địa điểm phòng thủ chiến lược khắp mọi miền đất nước Việt Nam dành cho người Trung Quốc. Không có một quân đội nào có thể phản công khi mọi cứ điểm phỏng thủ đã nằm trong tay giặc. Và mới đây, ngày 10/6, nếu không có sự đồng loạt xuống đường phản đối của người dân đã chấp nhận sự đánh đập tàn bạo của công an, luật đặc biệt hành chánh dành cho các đặc khu Phú Quốc, Vân Phong, Vân Đồn đã bị cộng sản thông qua.

Trong khi Điều 28 Hiến Pháp chủ nghĩa xã hội chủ nghĩa Việt Nam ấn định :

"1. Công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận và kiến nghị với cơ quan nhà nước về các vấn đề của cơ sở, địa phương và cả nước.

"2. Nhà nước tạo điều kiện để công dân tham gia quản lý nhà nước và xã hội ; công khai, minh bạch trong việc tiếp nhận, phản hồi ý kiến, kiến nghị của công dân".

Thì Luật bảo vệ bí mật nhà nước đã khóa mồm hiến pháp. cộng sản Việt Nam tồn tại nhờ vào những sự khuất tất được luật pháp cộng sản Việt Nam bảo vệ. Vậy chuyện khuất tất là đặc điểm nằm từ trong DNA của cộng sản Việt Nam.

Hợp đoàn gây sức mạnh

Giáo sư Chu Hảo không phải là người đầu tiên công khai bỏ đảng. Trước ông đã có những công thần của chế độ như các ông Trần Độ, Phạm Quế Dương, Bùi Tín, Nguyễn Đình Cống, anh em nhà Huỳnh Tấn Nhật, Bùi Minh Quốc… bỏ đảng. Sau ông Chu Hảo đã có hơn 10 trí thức khác đồng loạt bỏ đảng để phản đối đảng. Đặc biệt có ông Nguyễn Trung, từng là cố vấn cho cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt và đại sứ cộng sản Việt Nam tại Thái Lan. Ông Nguyễn Trung là một công thần, một nhân sĩ, một nhà trí thức xã hội chủ nghĩađáng kính trọng đã viết nhiều bài chính trị dâng lên đảng yêu cầu cần phải làm để còn kịp cứu nước. Tấm lòng ông này đối với đảng, đối với nước không thể phủ nhận. Nhưng đến nay, ông Nguyễn Trung cũng đành phải bỏ đảng để cứu đảng.

Trí thức xã hội chủ nghĩa, ít nhiều có trách nhiệm đã tạo nên Đảng cộng sản Việt Nam không chính danh, chính đáng và nhiều khuất tất hiện nay. Tập thể này phải nhận lấy trách nhiệm thay đổi Đảng cộng sản đã không như mong ước. Mượn lời nguyên Tổng Bí thư Đảng cộng sản Nam Tư Milovan Djilas "20 tuổi mà không theo Cộng sản là không có trái tim. 40 tuổi mà không từ bỏ Cộng sản, là không có cái đầu", tầng lớp trí thức xã hội chủ nghĩa Việt Nam, thường đã trên 40 tuổi, nếu chỉ biết gật thôi, thì cũng như không có đầu. Trí thức xã hội chủ nghĩa Việt Nam qua sự nhắn nhủ của đồng nghiệp Chu Hảo hãy chứng tỏ có cái đầu. Bỏ đảng đồng loại, bỏ đảng như một phong trào phản tỉnh, sẽ khiến Đảng cộng sản Việt Nam tỉnh ra, xét lại và cải cách chế độ cho hợp lòng dân.

Đảng cộng sản Việt Nam không bao giờ thay đổi cho đến khi bị buộc phải thay đổi. Hành động của đảng viên cùng bỏ đảng sẽ buộc được Đảng cộng sản Việt Nam phải thay đổi. Vấn đề là buộc bằng cách nào khi chưa có được phong trào bỏ đảng đồng loạt. Nhưng trên mặt lý luận thì đã có ông Chu Hảo kiện toàn.

Sơn Dương

(10/11/2018)

Published in Quan điểm

Lùm xùm cái vụ báo Tuổi trẻ on line bị cho tạm đình bản, bị phạt 220 triệu đồng bạc Việt Nam và báo điện tử Vietnamnet bị phạt 50 triệu đồng, phải xin lỗi đảng và cải chính với dư luận, chỉ nói lên sự tùy tiện quy chụp lên chínhgiới truyền thông quốc doanh của cộng sản Việt Nam.

luat1

Hội nghị lấy ý kiến góp ý về dự thảo Luật bảo vệ bí mật nhà nước

Hai tờ báo chỉ tường thuật lời nói của ông chủ tịch nước Trần Đại Quang khi tiếp xúc cử tri trong vai trò đại biểu Quốc hội Thành phố Hồ Chí Minh như là ‘đã đồng tình với kiến nghị cử tri cần có Luật biểu tình và hứa báo cáo Quốc hội về nội dung này’ mà di họa. Chủ tịch nước phát biểu thì không ‘nghiêm trọng’ và ‘không ‘gây mất đoàn kết’ nhưng báo nào đăng lời nói của ‘đại quan’ thì lãnh đủ. Chạy xe ngoài đường gây tai nạn thì lấy luật giao thông làm cơ sở pháp lý để phạt người gây tai nạn, nhưng tường thuật lời của ‘đại quan’ chủ tịch nước thì chẳng có cơ sở pháp lý nào để nói là vi phạm luật cả. Dựa vào luật nào, ở đâu, để phạt tờ báo đã sai phạm ‘nghiêm trọng’ và ‘gây mất đoàn kết dân tộc’ ? Chẳng có luật màchỉ có ‘lực’ của công an làm cơ sở pháp lý. Luật không đúng không phải là luật đã đành, nhưng luật không có mà vẫn có xử phạt khơi khơi thì đúng là chỉ có ở Việt Nam. Sự tùy tiện trắng trợn đến tắt thở.

Như để bít lại lỗ hổng không có cơ sở pháp lý, cộng sản Việt Nam đã cho trình làng dự luật ‘bảo vệ bí mật nhà nước và dự luật giải mật nhà nước’ ra quốc hội ngày 11/7 trong kỳ họp thứ 4, khóa XIV của quốc hội Việt Nam. Đây chỉ là phản xạ có tính thời cơ sau một tai nạn. Đảng cộng sản Việt Nam đang làm chuồng khi đã bị mất trâu nhưng tràn trề hy vọng sẽ bắt được những con ‘trâu’ mới cho vào chuồng. Từ nay báo chí nào đăng bài phát biểu linhcủa các lãnh tụ sẽ bị dựa vào luật ‘bảo vệ bí mật nhà nước’ mà phạt nặng cho rõ kỷ cương phép nước. Nhưng, khổ nỗi, luật pháp cộng sản Việt Nam giống như một thùng nước bị thủng nhiều lỗ đạn, bịt chỗ này thì chảy chỗ khác.

Thật ra dự luật "Bảo vệ Bí mật nhà nước" đã được Bộ Công an dầy công soạn thảo gửi tới Quốc hội từ khuya từ năm 2017 nhưng đến nay mượn sự cố báo Tuổi Trẻ bộ chính trị cộng sản Việt Nam dự định thò tay lấy mộc ‘quốc hội’ đóng lên hai dự luật này. Nhưng luật ‘bảo vệ bí mật quốc gia và luật giải mật’ là cái gì vậy ?

Đọc qua ‘dự thảo luật bảo vệ bí mật nhà’ nước gồm 5 chương, 34 điều người ta không khỏi nghĩ tới tai nạn đập nước Xepian-Xe Nam Noy ở Lào mới bị vỡ trong tháng qua. cộng sản Việt Nam muốn ngăn chặn dòng thác lòng dân bằng cách xây đập ‘bảo vệ bí mật nhà nước’. Nhưng đã có ai ngăn được những cơn mưa thác lũ bằng các đập pháp luật nham nhỡ đã bị thủng nhiều nơi ?

Luật pháp của cộng sản Việt Nam được soạn thảo theo một công thức độc quyền là càng mơ hồ càng tốt hoặc điều sau phủ nhận điều trước hoặc luật con xóa bỏ luật mẹ. Nói cách khác, quyết định vi phạm luật là tùy tiện bộ chính trị và không ‘thẩm quyền’ nào chịu trách nhiệm về quyết định của mình. Báo Quân đội Nhân dân đã nói đảng lãnh đạo nhưng không lãnh đạn là thế.

Thí dụ : Hiến pháp 2013 Điều 25 công nhận ‘Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Nhưng nay với ‘dự thảo luật bảo vê bí mật nhà nước’ mọi thông tin chưa được ‘thẩm quyền’ liệt kê là tuyệt mật, tối mật hay mật nếu sử dụng qua có thể bị quy tội và có thể bị công an đánh dập mật vìtộidanh này.

‘Thông tin’ được dự luật định nghĩa như là ‘tin, dữ liệu được chứa đựng, thể hiện trong văn bản, hồ sơ, tài liệu, hoạt động, lời nói tồn tại dưới dạng bản viết, bản in, bản điện tử, tranh, ảnh, bản vẽ, băng, đĩa, bản ghi âm, ghi hình, hoặc các dạng khác do cơ quan, tổ chức, cá nhân soạn thảo, ban hành, tạo ra’.

Nói cách khác, mọi thông tin (văn kiện) về mọi mặt của đời sống xã hội Việt Nam từ nay đều được coi là bí mật nhà nước, ai đăng lại, hoặc phát biểu mà không có sự chấp thuận của ‘thẩm quyền’, sẽ bịcoi là vi phạm luật. Như vậy, có rủi ro cao các tờ báo đăng các bài nói chuyện của quan chức cộng sản Việt Nam sẽ phạm ‘luật bảo vệ bí mật nhà nước’ trong tác nghiệp của mình. Xét qua định nghĩa ‘thông tin’ của dự luật này báo chí chỉ còn có thể đăng các bản tin xe cán chó, chó cán xe, hoặc các tin cướp của, giết người, hiếp dâm, ấu dâm, gian lận thi cử, thầy/trò đánh nhau… tràng giang đại hải ở Việt Nam là an toàn nghiệp vụ làm báo hơn hết.

Thí dụ : Lỗ hổng luật pháp khác, điều luật 20 của luật hiến pháp công nhận ‘mọi người có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo hộ về sức khoẻ, danh dự và nhân phẩm ; không bị tra tấn, bạo lực, truy bức, nhục hình hay bất kỳ hình thức đối xử nào khác xâm phạm thân thể, sức khỏe, xúc phạm danh dự, nhân phẩm’.

Nhưng trong ngày 10/6 khi cử tri thực hiện Điều 25 luật hiến pháp thì bị công an công khai đánh đập tại chỗ và tệ hơn nữa khi bị dẫn về đồn công an. Có ai trong 487 ‘đại biểu quốc hội’, kể cả đại biểu quốc hội tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, đã lên án hành vi phạm luật hiến pháp trắng trợn của công an ? Không một ai. Điều này đã tố cáo bản chất tay sai của các đại biểu nhân dân và ngầm thú nhận quyền vi phạm luật hiến pháp của công an. Khi một hành vi phạm pháp không bị xử lý, nó hàm ý sự dung dưỡng và khuyến khích. Hoặc khi công an hung hăng đánh đập cử tri bầm dập được đề bạt thăng chức nó còn hàm ý tưởng thưởng.

Trong dự luật bảo vệ bí mật nhà nước này, bất cứ ai làm bất cứ việc gì liên quan đến tiếp cận thông tin, kể cả những quyền con người được công nhận trong Hiến Pháp 2013, có thể bị coi là vi phạm luật bảo vệ bí mật nhà nước.

Theo ‘dự luật bảo vệ bí mật nhà nước’ trên, các thông tin trong mọi lãnh vực đời sống quốc gia từ chính trị, lập pháp, tư pháp, quốc phòng, kinh tế, đối ngoại, đối nội, an ninh xã hội, giáo dục, khoa học, công nghệ môi trường và thậm chí, đến cả sức khỏe các cấp lãnh đạo cũng được xếp thành nhiều cấp độ từ tuyệt mật, tối mật hay mật tùy theo định nghĩa thông tin của các thẩm quyền. Những thẩm quyền này là các vị đứng đầu các tổ chức, ban bộ của nhà cầm quyền từ cấp trung ương đến cấp tỉnh lỵ tức các chủ tịch ủy ban nhân dân. Như vậy, hệ quả của dự luật này không khó hình dung là sẽ có xung đột ‘tư tưởng’ giữa các ban ngành và địa phương. Vì mật của ông này khác với mật của ông kia. Ở cơ quan này, lời nói của một đại quan là mật, nhưng ở nơi khác nó là tin tức chó cán xe. Ở Việt Nam hiện nay có không dưới 100 cơ quan ban ngành và trên 60 tỉnh thành, các thông tin mật này xung đột với nhau làm cho báo chí và người dân bị kẹt giữa muônvàn lằn đạn.

Thí dụ thời sự cập nhật nhất. Như hai tướng lãnh đứng đầu quân đội nhân dân là đại tướng Ngô Xuân Lịch và thượng tướng Võ Trọng Việt trao đổi thông tin về thuốc cường dương bổ thận Ottopin trong ngày 6/6/2018 tại hành làng quốc hội. Khi dự luật ‘bảo vệ bí mật nhà nước’ chưa được trình làng thì đây thuộc loại tin lặt vặt tiết lộ sức khỏe sinh lý yếu kém của hai tướng lãnh nên phóng viên vẫn được tác nghiệp. Nhưng khi dự luật được quốc hội thông qua, đài nào, báo nào, phóng viên nào đăng lại hình minh họa sức khỏe các vị lãnh đạo chắc chắn bị tội tiết lộ ‘bí mật nhà nước’. Báo Tuổi Trẻ on line bị đình bản 3 tháng rồi sẽ hoạt động trở lại, nhưng con người mà bị ‘đình bản’ đến 3 tháng thì chắc chắn thân nhân chỉ còn nước ra nghĩa địa hỏi thăm sức khỏe người quá cố.

Thế còn luật giải mã bí mật nhà nước thì sao ? Theo dự luật này, các thông tin được liệt kê là tuyệt mật, tối mật hay mật có thời hạn giải mật khác nhau. Thông tin tuyệt mật là 30 năm, tối mật 20 năm và mật là 10 năm. Nhưng sự gian trá lòi ra ở quy định về việc ‘gia hạn thời hạn bảo vệ bí mật nhà nước’. Theo dự thảo luật, thời hạn giải mã thông tin ‘tuyệt mật’ nhà nước là 30 năm nhưng chỉ cần viện cớ ‘nếu việc giải mật gây nguy hại đến lợi ích quốc gia, dân tộc’ thì đảng ta có thể gia hạn thời hạn giải mật thêm nhiều lần, miễn sao mỗi lần gia hạn ‘không quá thời hạn bảo vệ quy định’ ! Như văn kiện mật nào phải được giải mật sau 30 năm nhưng khi đảng ta xét thấy nguy hại cho lợi ích quốc gia, dân tộc (!) đảng ta có thể gia hạn thêm 20 năm (‘không quá thời hạn bảo vệ quy định’). Sau 20 năm mà còn thấy nguy hại cho chế độ, đảng ta sẽ gia hạn thêm 20 năm nữa. Cứ thế cho đến mãi mãi mà vẫn tôn trọng luật bảo vệ bí mật nhà nước như thường.

Thế còn những văn kiện tuyệt mật mà nhà nước không nhìn nhận là có mặt thì sao ? Thí dụ như mật ước Thành Đô 1990 chẳng hạn. Theo luật giải mật thì cộng sản Việt Nam không bị buộc phải giải mật mật ước này.Vì cộng sản Việt Nam không biết có mật ước ác ôn trên ! Thế thì có luật cũng bằng không.

Chỉ khi Trung Quốc công khai văn kiện cộng sản Việt Nam, qua công hàm của thủ tướng Phạm Văn Đồng ký năm 1958 nhìn nhận chủ quyền của Trung Quốcc trên Hoàng sa và Trường sa, để cảnh cáo sự phản bội của Đảng cộng sản Việt Nam với Trung Quốcc và sự phản bội của cộng sản Việt Nam với dân tộc Việt Nam thì văn kiện này mới được công luận biết đến. Đến nay đã tròn 50 năm mà vẫn không thấy đảng cho giải mật, vậy luật giải mật hiện đại không có tính hồi tố. Văn kiện này đến nay vẫn còn là tuyệt mật và đảng cộng sản Việt Nam an toàn vì tính bất hồi tố của dự luật. Nhưng như thế thì thà đừng thông qua dự luật giải mật thì coi như không ai biết gì cả chứ khi cộng sản Việt Nam dám lấy mộc quốc hội đóng lên dự luật này, có rủi ro cao nó sẽ khuyến khích người dân tìm kiếm nhiều văn kiện bất lợi cho dân tộc Việt Nam khác nữa còn giấu mặt từ khi cộng sản Việt Nam cướp được chính quyền cho đến thời a còng hiện nay. Đến khi đó mọi chuyện sẽ giống như ong vỡ tổ.

Chính quyền cộng sản Việt Nam mà làm luật thì cũng giống như du kích quân gài lựu đạn. Nó có thể nổ bất cứ lúc nào và trúng ai thì ráng chịu, kể cả khổ chủ. Sự thật là luật thành văn của cộng sản Việt Nam chỉ làm bình phong cho 17 bộ luật di động đang nói cười ngã ngớn trong bộ chính trị. 17 bộ luật đi động này mới đích thực là chủ nhân ông của luật pháp hiện nay.

Điều ngao ngán nhất làm người Việt Nam là phải chứng kiếng 17 bộ luật di động không thống nhất với nhau mà còn trấn áp lẫn nhau. Như bộ luật di động Nguyễn Phú Trọng vừa cho bộ luật di động Đinh La thăng vào trại cải tạo. Nó làm người ta phải lấm lét nhìn xem bộ luật di động nào mạnh thế nhất để cuốn theo tạm thời. Nói là tạm thời vì ngay cả khi luật đã thành văn các bộ luật di động vẫn nắm toàn quyền phủ quyết nó. Và nạn nhân là dân tộc Việt Nam, có thể phải chịu ‘đình bản’, đóng phạt, xin lỗi, cải chính… khi các bộ luật di động ra luật mồm ra lệnh phải như thế.

Sơn Dương

(13/08/2018)

Published in Quan điểm
samedi, 30 juin 2018 12:26

Người biểu tình là cử tri

Phương thức hoạt động cố hữu của Đảng cộng sản Việt Nam trong nghệ thuật quản trị đất nước là sử dụng tối đa bạo lực và trấn áp. Bạo lực và trấn áp được sử dụng mọi lúc, mọi khi và dưới mọi thời tiết. Ai cũng thấy.

cutri1

Những đại biểu nhân dân đã cho công an đánh đập cử tri tận tình khi họ xuống đường biểu tình phát biểu ý kiến.

Nếu có người vẫn còn giữ gìn được ‘con ngươi trong mắt mình’ mà vẫn chưa thấy thì coi lại những băng thu hình phát tán tràn lan trên các trang mạng xã hội về cuộc biểu tình ngày 10/6 và trong tuần lễ kế tiếp sẽ phải thấy.

Chân lý bạo lực và trấn áp này đã khiến Đảng cộng sản Việt Nam chỉ còn thấy kẻ thù ẩn nấp trong mọi người kể cả những người đã bỏ phiếu bầu các đảng viên cộng sản vào làm đại diện cho họ trong quốc hội. Đành rằng cử tri không còn chọn lựa nào khác. Vì đảng tổ chức bầu cử, đưa người ứng cử, kiểm phiếu và tuyên bố kết quả, ngay cả có kết quả nhưng cũng phải chờ‘kết luận của bộ chính trị’, nhưng một cách chính thức những người dân đã đi bầu đều là cử tri như nhau. Những đảng viên cộng sản trúng cử, vì thế, theo lẽ thường tình, phải tiếp xúc cử tri để cám ơn họ, lắng nghe tâm tư nguyện vọng của họ hoặc thề hứa sẽ thực hiện nguyện vọng của họ trong chức năng được tín nhiệm. Đằng này đại biểu nhân dân đã cho công an đánh đập cử tri tận tình khi họ xuống đường biểu tình nêu ý kiến. Họ đã ứng xử một cách nghịch thường chỉ vì tâm thức ở đâu cũng có kẻ thù và phải sử dụng bạo lực cách mạng với kẻ thù.

Trong kế hoạch giải độc sau khi xảy ra biểu bình chống lại luật bán nước và an ninh mạng đã cho thấy chóp bu Đảng cộng sản Việt Nam quên một sự thật. Những người biểu tình là những cử tri đã bầu họ làm đại diện. Không phải chỉ có cử tri đã được công an, tổ dân phố tổ chức ‘tụ tập đông người’ để cho đại biểu nói chuyện, mà cử tri còn là những người đã xuống đường. Nhưng Đảng cộng sản Việt Nam đã chỉ giải độc với loại cử tri đã khúm núm hỉ hả bắt tay ông Trọng đưa như một đặc ân của vua ban cho họ, còn loại khác đã bị đánh đập dã man.

Đại biểu nhân dân Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Thị Kim Ngân, Nguyễn Thiện Nhân… đã có những buổi tiếp xúc với cử tri ngay sau cuộc biểu tình trên toàn quốc. Thay vì giải thích chính sách cho cử tri đừng hiểu lầm, tránh bị xúi giục, có lòng yêu nước, tin tưởng vào đảng… họ lại mạt sát cử tri là thiếu hiểu biết, bị xúi giục, không có lòng yêu nước và không tin tưởng vào đảng. Nói theo ngôn ngữ bóng đá nhân khi không khí giải túc cầu thế giới hào hứng ở Nga hiện nay,các đại biểu đã ‘bỏ bóng đá người’. Phải bị thẻ đỏ và bị đuổi ra khỏi sân chơi.

cutri2

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng trong một buổi tiếp xúc cử tri Hà Nội

Nếu chỉ đánh người và im lặng sử dụng chân lý bạo lực trấn áp cử tri thì đã là những điều thường tình của Đảng cộng sản Việt Nam. Cử tri lương thiện muốn đạo đạt ý kiến về công việc chung thì phải chấp nhận bị đánh đập tận tình. Người ta đã chấp nhận một nguyên lý là nếu không tàn ác thì không phải là cộng sản. Cứ thẳng tay đánh đập mà đừng nói gì hết thì chỉ mang tiếng tàn ác, nếu người cộng sản còn nói thêm nữa thì mang thêm tiếng ngu.

Thật vậy, thử suy nghĩ về những lời mạt sát của các ông bà đại biểu trên, người ta thấy Đảng cộng sản Việt Nam là một sự phối hợp không thể chia ly giữa sự tàn ác và ngu xuẩn.

Nói cử tri bị ‘xúi giục’ biểu tình thì ông Nguyễn Phú Trọng phải sờ gáy của mình. Ông phủ nhận sự căm phẫn của cử tri chính vì hai bộ luật bán nước và an ninh mạng là nguyên nhân họ xuống đường. Cả một bộ máy xúi giục và tuyên truyền lên đến hàng triệu nhân viên, dưới sự điều động của Võ Văn Thưởng và Trương Minh Tuấn mà không xúi giục được cử tri tin tưởng vào đảng thì làm sao ai có thể xúi giục được cử tri xuống đường ?

Trong các cuộc biểu tình 10/6 và tuần lể kế tiếp 17/6 đã không có một tổ chức phản động nào được công an trưng ra làm bằng cớ đã xúi giục cử tri. Vậy phải thừa nhận đấy là sự tự phát của người dân. Không may cho đảng cộng sản, họ tối kỵ với danh từ ‘tự phát’. Tự phát không có sự chỉ thị của đảng là kẻ thù. Vì thế, Đảng cộng sản Việt Nam phải quy sự tự phát là âm mưu của một kẻ thù vắng mặt. Ông Trọng còn bắn tiếng có ‘yếu tố nước ngoài’ ? Có thằng Tây nào vào đây, ngoại trừ William Nguyễn, một công dân Mỹ gốc Việt tham gia biểu tình ngày 10/6 như một người dân Việt Nam bình thường chứ có lãnh đạo gì đâu mà đã bị công an nện cho một trận nên thân. Không ai tin được ‘có yếu tố nước ngoài’ qua hình chụp Will Nguyễn bị khiêng như con heo.

cutri3

Will Nguyen, một công dân Mỹ gốc Việt, bị lực lượng an ninh đánh đập và kéo lê trên đường như một con heo

Ông Trọng còn trả lời chân thành một số câu hỏi của cử tri về luật an ninh mạng rằng ‘cần có Luật này bảo vệ chế độ, không để muốn nói gì thì nói. Chúng ta phải khai thác tối đa ưu thế của cách mạng công nghệ, lợi rất lợi, nhưng rất nguy hiểm nếu không cảnh giác !’.

Trọng đã nói huỵch toẹt ra mục đích của luật an ninh mạng đã được đảng viên cộng sản thò tay lấy mộc quốc hội ịn lên luật là ‘để bảo vệ chế độ’. Sự thật phủ phàng mà nếu không phải là tổng bí thư đảng, công an có thể đã đấm vào mặt Trọng cho gẫy răng, Trọng phải nuốt cả răng vào bụng và cònbị truy tố ra tòa vì tội tiết lộ bí mặt quốc gia. Trọng nêu lý cớ, nhiều quốc gia trên thế giới có luật an ninh mạng thì ta cũng có luật an ninh mạng thôi. Gian xảo của Trọng là trong khi các quốc gia có luật an ninh mạng nhằm bảo vệ mạng internet không bị tin tặc (hackers) xâm nhập, như đã xảy ra ngày 8/3/16 tại phi trường Tân Sơn Nhất và tại phi trường Nội bài chiều 29/7/2016, thì Đảng cộng sản Việt Nam lợi dụng luật an ninh mạng vi phạm tự do cá nhân, kiểm soát và truy tìm thông tin trao đổi giữa các cá nhân sử dụng Internet để đánh đập.

Điều thô bỉ hơn nữa khi cử tri hỏi về yêu cầu kiểm kê tài sản các quan chức cộng sản, thì Trọng trả lời tĩnh như ruồi ‘vấn đề kê khai tài sản cán bộ là vấn đề rất khó, nhạy cảm bởi nó liên quan đến quyền đời tư, quyền bí mật cá nhân’ !

Luật an ninh mạng đã là một sự xâm nhập quyền riêng tư cá nhân nghiêm trọng thì không thấy Trọng viện ra lý do này. Nhưng chống tham nhũng được các cơ quan xúi giục của đảng tôn vinh như một dấu ấn nổi bật của thời Trọng thì được Trọng nêu ra. Những tài sản dinh thự chìm nổi, xe hơi, nhà lầu, con cái du học ngoại quốc và sổ nhà băng ở nước ngoài của các quan chức cộng sản là bằng chứng của tham nhũng nhưng vì tôn trọng ‘quyền đời tư, quyền bí mật cá nhân’ nên Trọng không làm được. Nói thế có khác gì nói một người bịtội giết người nhưng không được đưa ra xác chết, cây súng, con dao làm bằng chứng ?

Trả lời câu hỏi về luật đặc khu, Trọng cho biết đấy là chủ trương từ lâu từ thời Võ Văn Kiệt, Nguyễn Tấn Dũng chứ không phải sáng tạo của Trọng. Trọng đã ngầm đổ trách nhiệm lên những người tiền nhiệm khi Trọng chỉ tiếp tục những chủ trương lớn của đảng từ xưa. Trọng phủ nhận trách nhiệm với chủ trương lớn từ nay. Đây có phải là một câu trả lời gian xảo và sỉ nhục chức vụ tổng bí thư của Trọng ?

Nếu có liêm sỉ và trách nhiệm, Trọng phải tường trình cho cử tri biết những thành tựu không thể phủ nhận của những chủ trương lớn này để biện hộ cho chủ trương hiện nay. Nếu các chủ trương đã gây thiệt hại cho đất nước thì Trọng có trách nhiệm phải đình chỉ tức khắc và tìm một phương án khác.

Chủ trương lớn nhất là giao cho Trung Quốc khai thác đặc khu bauxite trên Tây Nguyên đã thất bại. Đảng cộng sản Việt Nam phải lấy tiền dân bù lỗ hàng ngàn tỷ đồng. Đó là chưa nói đến những hồ chứa bùn đỏ nguy hại đang tích lũy trên Tây Nguyên.

Người ta đã chưa quên ‘thảm họa bùn đỏ ở Hungary năm 2010 khi chính quyền Hungary đã ban bố tình trạng khẩn cấp tại ba huyện bị bùn đỏ tấn công. Toàn bộ thị trấn Kolontar, khu vực rất gần Nhà máy Ajka Timfoldgyar, đã biến thành một màu đỏ chết người. Khi cần Trung Quốc sẽ dùng đến vũ khí bùn đỏ sát hại toàn vùng duyên hải và các thành phố phía Đông của Việt Nam. Vậy sao vẫn tiếp tục chủ trương lớn này bằng cách tạo ra thêm những đặc khu kinh tế cho người Trung quốc thao túng ? Có âm mưu bán nước chăng ?

Kèm theo những đặc khu kinh tế là các thành phố bất hợp pháp của quân Tàu trên đất nước. Ở đâu có đặc khu là có thành phố Tàu. Những đặc khu và thành phố này không ai được vào kiểm tra hoạt động, kể cả ông Trọng trong vụ Formosa. Quân dân Tàu vì thế đã tỏ ra hống hách và thách thức cả chủ quyền quốc gia trong những thành phố mà chúng hiện diện đông đảo. Điển hình một nhóm 14 du khách Tàu được tổ chức cho mặc áo thun có hình lưỡi bò khi nhập cảnh sân bay Cam Ranh ngày 13/5/2018.

Và đặc khu khai thác thép ở Vũng Áng. Vùng biển hàng trăm cây số từ Huế cho đến Nghệ An đã bị ngộ độc và ngư dân đã dần dần bỏ nghề đi biển mà chuyển sang nghề đẩy xe thồ, cửu vạn. Ngư dân không dám ra biển vì sợ bị dân quân Trung Quốc đâm chìm tàu mà không ai bênh vực, trong khi quân đội cộng sản Việt Nam mang tiếng là được trang bị vũ khí, tàu chiến thuật hiện đại thì chỉ quyết chí bám bờ.

Giàn tướng lãnh quân đội cộng sản Việt Nam (anh hùng), được cử tri tín nhiệm làm đại diện, trong thời gian sôi động chống luật đặc khu và an ninh mạng đã và đang làm gì trong quốc hội ?

Trong khi ngày 6/6/2018, phóng viên tình cờ chụp được hình đại tướng Ngô Xuân Lịch, bộ trưởng quốc phòng, và thượng tướng Võ Trọng Việt, chủ nhiệm ủy ban quốc phòng tại quốc hội, dùng trụ sở quốc hội để trao đổi thuốc kích dục. Hình hộp thuốc rất nhỏ nhưng dưới độ phân giải cao người ta dễ dàng đọc được nhãn hiệu ghi trên hộp là Ottopin – một loại thuốc có tác dụng cường dương và trị bệnh yếu sinh lý cho nam giới, nguồn gốc xuất xứ từ Nhật Bản. Về cách sử dụng cho có hiệu quả của thuốc tiên này, xin đọc bài "Hải cẩu & mây điện toán" của Tưởng Năng Tiến đăng trên web thông luận.

Khi luật bán nước sẽ được thông qua vào tháng 10 tới đây, có lý do để nói hai ông tướng này là người đầu tiên bấm nút thông qua. Tại sao ? Luật bán nước cho phép tổ chức mại/mãi dâm tự do trong đặc khu. Hai ông tướng này đang chuẩn bị tư thế tác chiến nhờ có pháo binh Ottopin yểm trợ, nếu không tung hoành tác chiến tại đây thì chẳng lẽ chỉ dành chiến trường mại/mãi dâm này cho dân quân địa phương ?

cutri4

Ông Nguyễn Thiện Nhân tiếp xúc cử tri huyện Bình Chánh - Ảnh : TỰ TRUNG

Trong khi đó, bí thư thành phố Hồ Chí Minh, Nguyễn Thiện Nhân, khi tiếp xúc cử tri cũng đã tiết lộ bí mật quốc gia qua câu nói trứ danh "Tôi nói giọng bắc, nhưng tôi người nam, tôi không gạt bà con đâu". Câu nói có hàm ý việc cai trị dân chỉ là nghệ thuật lừa gạt không hơn không kém. Người Bắc đã lừa gạt người dân những năm 1975 đến nay mất hết uy tín, Nhân phải xác nhận là người nam nói giọng bắc để dễ lừa gạt người miền Nam hơn. Ông này nếu không phải bí thư thành Hồ, chắc chắn sẽ bị đối xử như Nguyễn Phú Trọng khi dám tiết lộ bí mật quốc gia bên trên.

Tiếp xúc cử tri là điều các đại biểu nhân dân có trách nhiệm nên làm trong tinh thần tôn trọng ý kiến cử tri là những người đã tín nhiệm mình. Cần có lương tri và trách nhiệm để giải thích với cử tri những chính sách có lợi cho cử tri mà đại biểu nghĩ rằng có thể cử tri chưa hiểu rõ.

Nếu các lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam biết nhìn người dân đã xuống đường như những cử tri đã ủy thác cho mình trách nhiệm đại diện cho họ chứ không phải của đảng, thì luật an ninh mạng phải được rút lại và luật bán nước sẽ không được thông qua.

Hành động của các đại biểu nhân dân được dân cử phải chứng minh họ là người đại diện của dân chứ không phải là tay sai nô lệ của đảng Đảng cộng sản Việt Nam, như bà Chủ tịch quốc hội xác nhận ‘Bộ chính trị đã kết luận rồi’.

Sơn Dương

(30/06/2018)

Published in Quan điểm

Sau những trận biểu tình tự phát của người dân Việt Nam rộng khắp lãnh thổ Việt Nam ngày 10/6 , bộ chính trị cộng sản Việt Nam đã phát hiện nguyên nhân gây ra biểu tình. Không còn nói ‘bộ chính trị đã kết luận, phải làm ra luật’ nữa, thủ tướng cộng sản Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc và bà Nguyễn Thị Kim Ngân, chủ tịch quốc hội, đã biết lắng nghe tiếng dân và đình hoãn ngày bấm nút thông qua dự luật bán nước.

ntkn0

Trong dự án xây dựng ba đặc khu kinh tế, Bộ trưởng Kế hoạch và đầu tư Nguyễn Chí Dũng đã có chủ ý từ ban đầu phải né tránh hai từ rất phản cảm đối với người Việt Nam.

Trong phiên họp quốc hội ngày 11/6 bà Ngân giải thích rằng ‘người dân không hiểu đúng, có sự ngộ nhận, hiểu lầm dẫn đến hành động quá khích, không loại trừ khả năng lòng yêu nước của người dân bị lợi dụng trong việc này’. Bà kêu gọi : ‘đồng bào, nhân dân cả nước hãy bình tĩnh, tin tưởng vào quyết định của Đảng, Nhà nước và đặc biệt là những dự án luật mà Quốc hội đang thảo luận’.

Khi bất ngờ đạp phải lửa, cán bộ cộng sản nhảy tưng lên và co giật phản xạ chữa lửa bằng luận điệu gian trá ngoan cố không ai chấp nhận được. Nó chỉ có tác dụng ngược, làm nổi bật tính gian trá của chế độ cộng sản Việt Nam.

Cuộc biểu tình ngày 10/6 là cuộc biểu tình tự phát. Nếu không phải thế, với hơn một triệu công an, cộng sản Việt Nam đã bắt gọn, diệt gọn những người đã tổ chức biểu tình. Đến nay chưa một đầu não nào bị bắt cho thấy không có đầu não. Trong hàng trăm ngàn người biểu tình gồm đủ mọi tầng lớp dân chúng, kể cán bộ cộng sản Việt Nam lão thành có bề dầy cách mạng, có lòng yêu nước và chính các thân nhân của họ.Cuộc biểu tình không thể bị xuyên tạc là ‘ngộ nhận’ hay bị ‘xúi giục’ mà là lòng căm phẫn của người dân đối với dự luật bán nước và qua đó đối với cộng sản Việt Nam. Người dân có thể chịu đựng nhẫn nhục vì chén cơm manh áo nhưng sức chịu đựng có giới hạn. Vượt qua giới hạn đó là sự hiểm nghèo của chế độ. Nhẫn nhục, đè nén phẫn nộ trong các bữa cơm hằng ngày nhưng khi từng mảnh rời da thịt của đất nước bị đem bán cho ngoại bang,người dân đã tung hê tất cả. Đất nước vào tay Trung Quốc sẽ đến không có cả cơm mà ăn.

Nói dân là bị xúi giục ?

Không còn gian trá nào hơn. Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam có cả một Ban Tuyên huấn đầy quyền lực dưới tài lãnh đạo và chỉ đạo của ủy viên bộ chính trị Võ Văn Thưởng, có nghiệp vụ chuyên trách là tuyên truyền và giáo huấn người dân phải ‘bình tĩnh, tin tưởng vào quyết định của đảng’. Dưới tay của ban Tuyên huấn là bộ Thông tin và truyền thông dưới quyền lãnh đạo và chỉ đạo của đảng viên trung ương Trương Minh Tuấn. Bên cạnh Tuấn có đồng nghiệp Nguyễn Chí Dũng sắm vai Bộ trưởng Kế hoạch và đầu tư, là người chịu trách nhiệm lãnh đạo và chỉ đạo mọi ý kiến sáng tạo của giai cấp’ tinh hoa ưu tú nhất của dân tộc Việt Nam’ làm ra Luật Đặc Khu. Cả một đội ngũ hàng trăm ngàn, hàng triệu người kể cả dư luận viên và LL47 có nghiệp vụ ‘xúi giục’ người dân ‘tin tưởng vào quyết định của đảng’ mà chịu bất lực trước người dân không được có cái loa LRAD (Long Range Acoustic Device-Thiết bị âm thanh tầm xa) cầm tay đi biểu tình. Lý giải của bà Ngân quá xúc phạm để giải thích một hiện tượng tự phát, trừ khi bà này nham hiểm tố cáo sự bất lực của các ban bộ tuyên huấn có vấn đề cần phải bị kỷ luật.

Trưởng ban sáng tạo luật bán nước Nguyễn Chí Dũng là người kém năng lực lý luận nhất xét qua câu trả lời hở đầu hở đuôi về dự luật bán nước. Tại hành lang quốc hội ngày 6/6 khi phóng viên hỏi ông Dũng ‘Dự luật (bị) phản ứng vì gắn yếu tố Trung Quốc’ ? Ông này khẳng định tính minh bạch của dự luật rất nhiệt tình rằng : "Trong dự thảo Luật không có một chữ nào về Trung Quốc, chỉ có những cái họ cố tình hiểu theo hướng đó và đẩy vấn đề lên, chia rẽ quan hệ ta với Trung Quốc". À ra thế. Võ Văn Thưởng phải cho ông này học lý luận bổ túc lớp ba trường làng. Nếu ta nói ‘một tổ chức bạo lực cướp chính quyền Việt Nam tổ chức Cải cách Ruộng đất đã sát hại 172.008 người Việt Nam năm 1956…’ thì cũng không có một từ nào là cộng sản Việt Nam. Nếu nói ‘một lực lượng bạo lực cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam đã khiến hàng triệu người chạy ra biển thoát thân’ thì cũng không có chữ nào là cộng sản Việt Nam. Trong đầu ông Dũng này chỉ toàn là bùn đỏ Bôxít khi đắc chí rằng vì không có chữ Trung Quốc trong toàn dự án Luật nên không có Trung Quốc trong các đặc khu !!!

Thế thì là ai đây, chiếu theo Điều 55 mục 4 "Công dân của nước láng giềng có chung đường biên giới với Việt Nam tại tỉnh Quảng Ninh sử dụng giấy thông hành hợp lệ nhập cảnh vào đặc khu Vân Đồn với mục đích du lịch được miễn thị thực…". Thật là bí hiểm nhưng nhìn bản đồ thế giới hiện nay thì không thể là Mỹ, Úc, Nhật… chia sẻ biên giới với Việt Nam.

Điều 22. 2. "Đối với dự án đầu tư có đề nghị Nhà nước giao đất, cho thuê đất, cho thuê mặt nước, cho phép chuyển mục đích sử dụng đất…". Ai đã đề nghị ? Ai đưa ra đề nghị này ra nếu không phải là Trung Quốc nên Dũng viết vội một câu văn không có chủ từ mơ hồ này ?

Trong tâm lý học, thường khi một người bị mặc cảm gian trá trong một chủ định họ sẽ cố gắng dùng ngôn từ đẹp đẽ để che giấu sự gian trá. Sự tập trung thái quá vào cố gắng đánh lạc hướng một chủ định gian trá làm mất sự cảnh giác thông thường. Họ sẽ để lộ ra sự thật qua những hàng chữ tưởng chừng vô tình.

Bởi vì Trung Quốc và người Trung Quốc là đối tượng quan trọng nhất trong dự án xây dựng ba đặc khu kinh tế, Nguyễn Chí Dũng đã có chủ ý từ ban đầu phải né tránh hai từ rất phản cảm đối với người Việt Nam.

Sự gian nhưng không trá của Dũng chứng minh một sự thật. Dự luật đặc khu kinh tế là một chính sách không chính đáng của một lực lượng cầm quyền không chính danh nhằm thực hiện một mưu đồ bất chính : bàn giao từng mảnh thịt của nước Việt Nam vào tay con chó sói Trung Quốc. Đảng cộng sản Việt Nam không hề có lòng yêu nước. Ý chí nắm quyền lực và duy trì quyền lực đã lấy mất lương tri của tổ chức này.

Một định chế dân chủ giả tạo gồm toàn bộ là đảng viên cộng sản Việt Nam trong chi bộ gọi là quốc hội, sẽ thông qua mọi kết luận của bộ chính trị cộng sản Việt Nam, đúng như thú nhận của bà Nguyễn Thị Kim Ngân, đảng viên cộng sản Việt Nam nấp dưới nhãn hiệu đại biểu quốc hội phải tuân hành quyết định của Đảng cộng sản Việt Nam. Cuộc biểu tình tự phát rộng khắp lãnh thổ Việt Nam chứng minh một lần nữa, lòng dân và ý đảng hiện nay là một đại dương cách biệt. Sự quan hệ giữa người dân Việt Nam và đảng cộng sản Việt Nam là một quan hệ đối đầu giữa lực lượng thống trị và người bị trị. Tình cảm của người Việt Nam đã chấm dứt đối với Đảng cộng sản Việt Nam.

Trong đoàn xiệc nào cũng có những thằng hề. Vở xiệc kịch ‘dự luật đặc khu kinh tế’ đã được nữ hề Kim Ngân thủ vai chính và được phụ diễn vô duyên của nam hề Nguyễn Chí Dũng. Vở xiệc kịch dở đến độ khán giả nổi giận xuống đường đòi lại vé ngày 10/6/2018.

Một ngày lịch sử mà phải "giỗ Tết từ nay nhớ lấy ngày’. (Tú Xương).

Sơn Dương

(17/06/2018)

Published in Quan điểm
samedi, 09 juin 2018 07:47

Đình hoãn Luật đặc khu 99 năm

Có hai lý do để ba đặc khu kinh tế Vân Đồn, Vân Phong và Phú Quốc phải bị đình hoãn 99 năm.

Lý do thứ nhất, Đảng cộng sản Việt Nam không phải là chủ nhân của nước Việt Nam để có thể bán đại hạ giá chủ quyền quốc gia qua ba đặc khu kinh tế. Lý do này đã cũ xưa nhưng cần phải được nhắc đi nhắc lại để Đảng cộng sản Việt Nam không bị hoang tưởng họ là lực lượng có quyền cho thuê/bán lãnh thổ Việt Nam.

Thứ hai, những quy chế đặc biệt dành cho ba đặc khu này mời gọi ngoại bang, chắc chắn là Trung Quốc, lợi dụng, tận dụng để thực hiện công đoạn cuối cùng của chiến lược chiếm lấy Việt Nam bằng quyền lực mềm kèm đe dọa sử dụng quyền lực cứng khi cần thiết.

hoan1

Theo các đề án, tổng số tiền cần để xây dựng các đặc khu lên đến hàng chục tỷ USD. Ảnh : Hoàng Hà.

Không có chính danh, mọi chính sách đều không chính đáng

Thường một sự thật đã quá rõ ràng đến độ không ai buồn nhắc nữa trong một thời gian khiến Đảng cộng sản Việt Nam hiểu lầm. Suốt thời gian 43 năm, Đảng cộng sản Việt Nam đã tiêu diệt mọi sự phản kháng của người dân nên đã tự kỷ ám thị rằng họ có thể cai trị đất nước mà không cần sự chính danh. Họ quên mất một yếu tố quan trọng rằng một chế độ không có chính danh, mọi chính sách đều không chính đáng

Tính chính danh trên hết, và duy nhất, là do người dân sở tại đồng ý ủy thác trách nhiệm quản trị đất nước nhân danh người dân qua một cuộc bầu cử tự do, phổ thông và công bằng. Không ai có thể bị loại ngoài vòng gởi xe. Đảng cộng sản Việt Nam không cần phải tìm chính danh ở các thế lực ngoại bang. Hãy tìm tính chính danh từ lá phiếu của người dân qua cuộc bầu cử tự do.

Tính chính danh cũng không thể diễn dịch lấp liếm từ sự kiện tổ chức Liên Hiệp Quốc thu nạp Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam làm thành viên năm 1977. Liên Hiệp Quốc là một tổ chức quốc tế có chức năng kêu gọi sự hợp tác của các thành viên, đặt ra, bảo vệ và duy trì trật tự thế giới. Liên Hiệp Quốc không có chức năng ban phát tính chính danh cho bất cứ quốc gia nào. Liên Hiệp Quốc thu nạp làm thành viên mọi quốc gia có chủ quyền và có một hệ thống cai trị trên thực tế. Không thể lầm lẫn, nhập nhằng đánh lận con đen giữa sự công nhận một quốc gia có chủ quyền với tính chính danh của quốc gia đó. Càng không nên tự kỷ ám thị rằng khi được một cường quốc như Hoa Kỳ tiếp đón tại tòa Bạch Ốc, có nghĩa là tổng bí thư Đảng cộng sản Việt Nam đã có chính danh. Một tu sĩ có thể tiếp xúc với một thằng ăn cướp để khuyên nó hoàn lương hay ban cho nó phép lành để làm việc đền tội. Khi ông tu sĩ gặp tên cướp trong nhà thờ, không có nghĩa ông tu sĩ đó công nhận nghề ăn cướp của nó.

Mọi tổ chức chính trị ở trong thời đại này, bất kể không gian nào và dưới bất cứ thời tiết nào không có chính danh hoặc tiếm danh qua khẩu súng, không có quyền quản trị quốc gia. Mọi chính sách không có chính danh đều phải bị lên án. Đảng cộng sản Việt Nam là một tổ chức ăn cướp chính quyền từ tay nhân dân nên họ phải dùng bạo lực để áp đặt tính chính danh đó. Tính chính danh của Đảng cộng sản Việt Nam, nếu có, là tính chính danh của một tổ chức khủng bố, bất lương và đàn áp để đạt đến những mục đích chính trị, loai bỏ hoàn toàn chủ nhân chủ đất nước ấy là 90 triệu người Việt Nam.

Đảng Đảng cộng sản Việt Nam chưa từng bao giờ được sự ủy nhiệm bằng lá phiếu của toàn dân qua một cuộc bầu cử tự do. Căn bản pháp lý của chế độ cộng sản Việt Nam đặt trên khẩu AK và mã tấu. Họ đã võ trang cho các đảng viên đánh cướp chính quyền của nhân dân Việt Nam và sử dụng đất nước như chiến lợi phẩm thu được sau một cuộc đánh cướp thành công.

Như tương quan nguyên nhân và hậu quả, từ một nền tảng cai trị bằng cướp đoạt đã phát xuất những chính sách cai trị bằng sự áp đặt, trấn áp sống sượng vô liêm sỉ, bất chấp bất chấp mọi sự phản kháng của người dân.

Cô Phạm Vũ Mai, người phát ngôn của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên đã nhận xét : "Họ đã thú nhận rằng giữa họ và nhân dân Việt Nam không còn gì để nói vì không còn tình cảm nào để giữ mà chỉ còn quan hệ đàn áp giữa một lực lượng chiếm đóng và một dân tộc bị thống trị". (Tuyên bố của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên về việc Đảng cộng sản Việt Nam đã bỏ tù những người vô tội trong Hội Anh Em Dân chủ Việt Nam).

Cần phải khẳng định một lần nữa, mỗi người trong 90 triệu người Việt Nam, 1/90 triệu, mới là sở hữu chủ chính thức của nước Việt Nam, được thừa hưởng từ di sản để lại của tiền nhân đã hàng ngàn năm dựng nước và quản trị đất nước. Tập đoàn cộng sản Việt Nam, chỉ là một phần quá nhỏ của nước Việt Nam, phải chấm dứt cơn hoang tưởng bạo lực sẽ khống chế được 90 triệu người. Lẽ phải và công lý buộc Đảng cộng sản Việt Nam phải tôn trọng ý nguyện của người dân khi đưa ra bất cứ chính sách nào liên quan đến quyền lợi của người Việt Nam. Bởi vì mọi chính sách không đặt quyền lợi của người Việt Nam lên trên hết, đều không chính đáng.

Khi bà Nguyễn thị Kim Ngân, ủy viên bộ chính trị, một trong những người đứng đầu cái gọi là ‘quốc hội’ gồm toàn đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam, đã thành khẩn nhưng rất xấc xược khai ra một sự thật rằng : "Bộ Chính trị đã kết luận rồi, dự thảo luật không trái Hiến pháp, phải bàn để ra luật chứ không không thể không ra luật" (Phải bàn để ra được luật đặc khu, VnEconomy). Bà chủ tịch quốc hội đã nói lên trọn vẹn nền tảng pháp lý của chế độ cộng sản. Câu nói cũng đã tố cáo bản chất phong kiến của lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam và thái độ phải phục tùng bộ chính trị của các đại biểu trong quốc hội. Nói như thế có khác gì nói ‘cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đấy’ thời phong kiến.

Chỉ thị ‘gọi dạ bảo vâng’ của bà Ngân đã vô tình tố cáo bộ mặt thật của những đại biểu trong cái gọi là Quốc hội. Không ai, kể cả ông Hồ Chí Minh, có thể chỉ thị cho dân tộc Việt Nam phải làm theo ý bất cứ một quan thầy nào. Câu nói của bà Ngân đã lột mặt nạ của quốc hội và 487 đảng viên giả dạng thường dân. Đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam đội lốt đại biểu nhân dân, sinh hoạt trong chi bộ đội lốt quốc hội và thi hành những chỉ thị của lãnh đạo cộng sản Việt Nam đội lốt những ‘tinh hoa ưu tú nhất’ của dân tộc.

Còn gì để nói với dân nữa không ? Mọi ý kiến tham gia vào công việc chung, tức chính trị, đều vô nghĩa dưới sự cai trị của tập đoàn này. Ba đặc khu kinh tế Vân Đồn, Vân Phong và Phú quốc phải bị đình lại 99 năm vì hoàn toàn do sự áp đặt của một lực lượng cầm quyền bất hợp pháp.

Phải nhắc lại lần nữa, người dân Việt Nam đã nhìn thấy nền tảng pháp lý của Đảng cộng sản Việt Nam từ khi cộng sản chiếm miền Nam Việt Nam. Người dân đã bỏ chạy ra biển vì nền tảng pháp lý này. Người may mắn thoát chết, trở thành Việt Kiều, hiện được cộng sản đổi giọng thương yêu như khúc ruột ngàn dặm. Nay cộng sản bị tình yêu đốt cháy tâm cang đã nâng cấp lên thành ‘máu thịt Việt Nam’. Một cơ thể không còn máu và không có thịt chỉ là cái xác chết. Vì thế, đảng cộng sản đưa ra ba đặc khu kinh tế để có máu mà sống. Đảng cộng sản Việt Nam là những con ma cà rồng của thế kỷ thứ 21.

Những người không may không thoát được cộng sản đã phải nhẫn nhục, chịu đựng, kìm hãm những cơn phẫn nộ trong các bữa ăn thiếu dinh dưỡng, bị nhiễm độc hàng ngày. Sự nhẫn nhục chịu đựng này không thể được suy diễn là đồng ý. Chỉ có người bị tâm thần mới nghĩ như thế.

Nhưng sự nhẫn nhục chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Dù người Việt Nam được tiếng là cần cù nhẫn nại chịu đựng hạng nhất trên thế giới, dự án luật đặc khu kinh tế đang chờ bấm nút thông qua vào ngày 15/6 này sẽ là sợi tóc trên lưng con lạc đà đã quá tải. Nó sẽ làm gẫy xương sống con lạc đã hết sức chịu đựng.

Câu nói, một dân tộc nào xứng đáng với chế độ ấy, là một bản án sỉ nhục tàn tệ lên các dân tộc đã không dám đứng lên chống lại bất công, đàn áp và ngoại bang lăm le chiếm đoạt đất nước của họ. Nhưng câu nói này sẽ không sai trong ý nghĩa một đại hội dân tộc tương lai, khi người Việt Nam không vô cảm với số phận của mình và tương lai con cháu mình, tập hợp lại thành một lực lượng dân chủ tổng lực đánh bại thế lực phản động để thiết lập với một chế độ xứng đáng với ước vọng và tầm vóc của dân tộc. Một đất nước dân chủ đa nguyên, hòa giải dân tộc, văn minh, phát triển mới xứng đáng với một dân tộc đã thoát khỏi cơn điên cộng sản.

Dự luật đặc khu kinh tế : mượn đầu heo nấu cháo

Không có nước cộng sản nào giàu có phồn vinh. Sau 40 năm thống nhất và cai trị Việt Nam, Đảng cộng sản Việt Nam đã gây nợ ngập đầu vì các chủ trương lớn của đảng. Họ phải vay nợ mới để trả nợ cũ. Nghèo và mất cả danh dự đến giành giựt với các quốc gia nghèo khác để được xếp loại ưu tiên được các quỹ tiền tệ thế giới cho vay nợ với lãi suất thấp hoặc nếu có thể được cho không.

Đảng cộng sản là một lực lượng phá hoại chứ không là lực lượng phải xây dựng kinh tế. Não trạng làm kinh tế của chế độ cộng sản người dân Việt Nam đã tỏ tường rồi. Khi chóp bu lãnh đạo đảng cộng sản kêu gọi đảng viên cất súng xông lên làm kinh tế, người đã thấy ngay kết quả. Những biệt dinh, biệt thự, cơ quan hoành tráng, nhà cao cửa rộng, hoặc những dinh cơ đem cho thuê mặt bằng làm cơ sở kinh doanh khách sạn, nhà nghỉ, nhà hàng, nhà hát, quán bia, tiệm tạp hóa… rồi toàn đảng liên hoan ăn mừng số tiền cho thuê !

Não trạng đem tài sản cho thuê, cho khai thác, cho nạo vét tài nguyên để hy vọng có được cơ sở hạ tầng đã phải trả giá. Hàng trăm đặc khu, chế xuất, giao cho Trung Quốc khai thác trên khắp đất nước, mà điển hình là chủ trương lớn của đảng khai thác bô-xít, sản xuất thép Formosa, đã có những cảnh báo mất chủ quyền. Thêm vào đó Đảng cộng sản Việt Nam còn phải bù lỗ cho những chủ nhân ông Trung Quốc để ‘ông’ giúp cho mà khai thác, như tuyến đường sắt Cát Linh-Hà Đông.

Trong khi đó, những thành phố Tàu đã mọc lên nhanh chóng và nhân số người Tàu nhập cư đã lên hàng triệu không thể kiểm soát được. Sự hiện diện nghênh ngang của những người Tàu lục địa này đã thách thức chủ quyền đất nước và danh dự của người Việt Nam, điển hình là hành động của một nhóm du khách Tàu được ban tổ chức cho mặc áo thung lưỡi bò ngay khi vừa đáp xuống phi trường Nha Tranh vừa qua.

Trong những nơi chưa phải là đặc khu mà họ đã hống hách như vậy thì khi được cho phép thành lập những đặc khu như Vân Đồn, Vân Phong và Phú Quốc, họ còn còn để lộ tính thực dân xâm thực đến mức độ nào ? Hơn nữa, những nơi có thể mang lại những món lợi lớn cho Việt Nam được đem đi cho thuê, thậm chí bán đứt từng phần cho người Tàu thì còn nói gì đến hòa hoãn kinh doanh hai bên cùng có lợi ?

Đảng cộng sản Việt Nam tưởng rằng họ dùng đủ loại mồi nhữ đầu tư bằng những quy chế đặc biệt cho mọi ngành nghề kinh doanh trong đặc khu, chính sách thuế khóa lỏng lẽo, chính sách di trú không biên giới, tiền tệ ngoại quốc được sử dụng tự do, thậm chí giới đầu tư còn được quyền sử dụng luật pháp nước ngoài giải quyết tranh tụng xung đột quyền lợi… thì sẽ thu hút và lôi kéo đông đảo giới đầu tư quốc tế. Hà Nội tin rằng với những dễ dãi đó, họ sẽ loại những quốc gia đối thủ ‘sừng sỏ’ của Việt Nam hiện như Lào, Campuchia, Miến Điện, Sri Lanka, Bangadesh hay các nước Châu Phi.

Ở chợ trời, đây là hành động được gọi là ‘bán phá giá’ để giành giựt khách hàng. Nhưng khách hàng hùng hậu nhất ở các đặc khu không ai khác hơn là những con đĩa hút tiền người Tàu. Họ là bậc thầy của Hà Nội trên mọi mặt, đặc biệt trên mặt đầu tư mà họ là người duy nhất hưởng lợi.

Ý đồ chiến lược biến Việt Nam từ một quốc gia yếu kém chủ quyền thành khu tự trị của Trung Quốc đã thiết lập được đầu cầu qua những khu chế xuất. Như tầm ăn dâu và cũng nhờ vào sự tiếp tay của các thế hệ đảng viên cộng sản Việt Nam thời hậu chiến, người Tàu sẽ tràn ngập các đặc khu mới này. Luật di trú của đặc khu cho doanh nhân hoặc được một tổ chức kinh doanh có cơ sở trong đặc khu giới thiệu, được ra vào đặc khu tự do đến 90 ngày và sau đó sẽ được cho thường trú mà không qua một tiến trình kiểm tra nào.

Thêm ba mắt xích nữa được nối lại từng công đoạn để hoàn tất mật ước Thành Đô, biến Việt Nam thành thuộc địa của Trung Quốc. Giới chóp bu Đảng cộng sản Việt Nam tưởng rằng đã chơi trội khi mượn bàn tay Trung Quốc, lấy tiến của Trung Quốc để phát triển đất nước, họ đã lầm. Chính Đảng cộng sản Trung Quốc mới là bậc thầy trong kế hoạch cho vay tiền xây dựng hạ tầng cơ sở để sau đó viện cớ không đủ khả năng trả nợ phải giao lại hoặc bán rẻ lại cho giới đầu tư Trung Quốc ? Hãy đợi đấy, cũng chính Trung Quốc sẽ cho Đảng cộng sản Việt Nam một bài học về mượn đầu heo nấu cháo, về kinh tế tài chánh.

Luật đặc khu có quá nhiều quy định, quy chế sơ hở không thể bàn hết trong một bài viết. Nhưng một vài chi tiết nhỏ trong Luật đơn vị hành chính kinh tế đặc biệt 2017 có thể cho thấy xa hơn những gì đã không viết ra.

Điều 22.2. "Đối với dự án đầu tư có đề nghị Nhà nước giao đất, cho thuê đất, cho thuê mặt nước, cho phép chuyển mục đích sử dụng đất, cấp giấy chứng nhận đăng ký đầu tư tại đặc khu theo thủ tục rút gọn…".

‘Có đề nghị’ phải đọc là có yêu cầu của giới đầu tư (Trung Quốc). Người đầu tư có thể giả vờ lập một cơ xưởng sản xuất, thí dụ, chất bán dẫn điện tử được coi là công nghệ cao, để xin được cấp đất miễn phí theo dạng ưu đãi đặc biệt. Sau khi được đất, nhà đầu tư được cho phép chuyển mục đích sử dụng đất vào mục đích khác. Ai mà không lợi dụng điều lệ quái dị này để khai thác những dịch vụ ngon ăn hơn không phải là doanh nhân. Như mở casino, vũ trường hay khu đèn đỏ chẳng hạn.

Một chi tiết nhỏ khác để lộ thâm ý của nhà cầm quyền cộng sản và nhà đầu tư Trung Quốc.

Trong quy định về quyền hạn của đặc khu trưởng (chủ tịch UBND), ông này có quyền đặc tên các con đường trong đặc khu. Quyền hạn xem ra chẳng có gì quan trọng. Nhưng vì không có quy định đặc khu trưởng phải là người Việt Nam nên đặc khu trưởng có thể là người được đa số cử tri thường trú bầu cử trong đặc khu. Đa số dân cư là người Tàu. Vậy đặc khu trưởng là người Tàu. Ông này lấy đặc quyền của mình để đặt các tên đường bằng… chữ Tàu thì sao ? Hoặc chữ Việt thì là đại lộ Mao Trạch Đông, Tập Cận Bình, đường 16 chữ vàng 4 tốt… dù chắc chắn sẽ không có đường Lưu Hiếu Ba trong đặc khu kinh tế.

Theo điều 62, Chủ tịch UBND đặc khu có quyền "tổ chức thực hiện các biện pháp, giải pháp phát triển kinh tế - xã hội, củng cố quốc phòng, an ninh trên địa bàn theo quy định của Hiến pháp". Phải chăng quyền ‘củng cố quốc phòng’ là quyền tuyển mộ binh lính hay cảnh sát cho mục đích bảo vệ đặc khu ? Quy định của Hiến pháp là hiến pháp nào, của Việt Nam hay của Trung Quốc ? Luật pháp không rõ ràng luôn luôn mời gọi lợi dụng.

Chính sách nào cũng thế, con quỷ nằm trong chi tiết (the devil is in details). Với dự luật đặc khu, đọc vào chi tiết sẽ thấy toàn bộ giống như một sự giả bộ làm luật cho có luật nhưng thực chất là là thực hiện một dự án chính trị nhượng chủ quyền và lãnh thổ một cách bất lương.

Ông thủ tướng cộng sản Nguyễn Xuân Phúc vừa mới vờ vịt thiện chí trấn an dư luận, nói theo kiểu bà Ngân "Bộ chính trị đã kết luận rồi, phải làm ra luật rút ngắn thời hạn 99 năm lại thôi". Ông Phúc đã lầm tưởng rằng khi sửa lại luật thuê đặc khu xuống còn 70 năm, dân chúng sẽ hoan nghênh sáng kiến của Bộ chính trị.

Trong vụ Luật đặc khu này, và những vụ đặc khu khác, người dân Việt Nam đòi hỏi phải đình hoãn dự luật này đến 99 năm và có thể gia hạn thêm nữa.

Sơn Dương

(09/06/2018)

Published in Quan điểm
Trang 1 đến 2