Tiếng kêu ở HUFLIT và chủ nghĩa duy vật vô lương !
Viết từ Sài Gòn, RFA, 18/01/202
Vừa qua mạng xã hội rộ lên chuyện nữ sinh đại học HUFLIT nghi là bị hiếp dâm trong khuôn viên tập thể trường quân sự Thủ Đức, câu chuyện đến hồi cao trào khi chính ông Hiệu trưởng của trường này lên tiếng đe dọa sinh viên nhằm làm cho câu chuyện chìm xuồng. Và câu chuyện lại gợi nhắc đến một vấn điề khác, đó là chủ trương chung của Đảng cộng sản Việt Nam về xã hội Việt Nam, một thứ chủ trương và triết lý đã quá lạc hậu, đã đến lúc chính nó biến thành nọc độc để tấn công vào cơ thể Đảng cộng sản nói riêng và phá vỡ cơ thể dân tộc nói chung.
Tiến sĩ Nguyễn Anh Tuấn, Hiệu trưởng HUFLIT, phát biểu trong cuộc họp báo. Ảnh : Đình Tuyến
Hay nói khác đi, qui ước, thang giá trị xã hội của người Cộng sản đã quá lạc hậu, hoặc giả người ta đã mang nó về từ rừng rú, từ cái đói và thèm ăn, từ những thủ đoạn bé mọn và ti tiện, người ta dày công khái quát hóa nó thành một thứ triết lý hoặc động lực phát triển xã hội với Ăn - Mặc - Ở. Và cho đến hôm nay, khi cái ăn đã đủ, người ta bắt đầu rửng mỡ, khi cái mặc đã đủ bóng bẩy, người ta nghĩ đến những gì diêm dúa và bất chấp, khi chỗ ở đã đủ ấm, người ta nghĩ đến việc hất người khác ra đường như một trò vui. Đến lúc này, có thể nói là vậy.
Đất nước đi từ thời đói kém, thời kinh tế tập thể, tập trung bao cấp, người ta lấy cái ăn làm kim chỉ nam để đi, làm nền tảng đạo đức và sống còn của gia đình, làm thang giá trị để đo xã hội, cái thời mà con gái mới lớn cũng đi trộm lúa hợp tác xã, tay xã đội bắt được, đặt thẳng vấn đề nếu chịu ngủ với hắn, hắn sẽ tha rồi cho luôn bao lúa, và người ta chấp nhận ngủ để giữ cho được bao lúa mang về nhà. Chuyện chỉ vỡ ra, xì ra khi cái bụng của cô gái phình to. Chuyện này có thật trăm phần trăm, mà nỗi nhục vì cái ăn đâu chỉ dừng ở những chuyện như vậy !
Từ chỗ miếng ăn, cái mặc, chỗ ở cấp thiết, thành nỗi thao thức, nỗi đau, nỗi thèm khát, nỗi ham muốn tột độ của kiếp người, một kiếp người Việt Nam xã hội chủ nghĩa, bỗng dưng đến một lúc nào đó, tỉ như bây giờ, miếng ăn, chỗ ở, cái mặc trở nên phì đại và phù phiếm, bởi người ta dành cả đời lăn lê bò toài với nó, nó trở thành chân lý, lẽ sống, giá trị, phẩm hạnh để rồi nó vô nghĩa, nó trở nên chai sạn và vô hồn, người ta thừa mứa, chán chường và cố gắng tìm một thứ gì đó vượt ngoài miếng ăn, ngoài vật dục tầm thường, đây là mấu chốt vấn đề !
Nhưng cái thứ vượt ngoài miếng ăn ấy, tìm ở đâu ? Một khi anh nằm trong hệ thống, mọi thứ quyền lợi, miếng ăn, chỗ ở, cái mặc của anh đều do hệ thống ban phát, dù trực tiếp hay gián tiếp đều do hệ thống ban phát cả, thì anh tìm chỗ nào nếu không phải trong hệ thống ? Ai cho phép anh vượt ngoài hệ thống ? Và đó cũng là mấu chốt mất tự do, không có dân chủ, không có công bằng, cá lớn nuốt cá bé, quan lớn hiếp quan bé, mọi thứ bất công, sỗ sàng, thô lỗ, man trá… đều do đây mà ra.
Chính vì vậy mà một tay hiệu trưởng thấy mình vô tội, thậm chí có công với cấp trên khi đưa/xúi giục nữ sinh của hắn đi bán dâm cho các quan chức. Chính vì vậy mà một tay hiệu trưởng ép giáo viên đi phục vụ, bưng bia, mời bia, tiếp bia cho các quan trên, rồi một tay bí thư huyện đưa thư ký vào phòng karaoke để hiếp dâm dưới sự hỗ trợ của các đồng nghiệp, hoặc một tay hội đồng đã dùng gậy đánh golf đánh phụ nữ đến gãy gậy… đó là những chuyện tưởng chừng động trời vì nó đạp đổ luân thường, đạo lý nhưng thực ra, nó chưa là gì so với những chuyện còn động trời hơn nữa.
Như chuyện Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc lủi thủi cáo quan về vườn đầy nhục nhã vừa diễn ra. Sở dĩ nói sự cáo quan của ông đầy nhục nhã bởi nó hàm chứa hai yếu tố mà theo đạo đức thông thường, đó là sự nhục nhã, không thể nói khác đi được. Đó là ông đã ngồi vào vị trí làm vua của một đất nước, cai quản hàng triệu thần dân theo cách nói dân gian, mà ông lại không thể bước qua khỏi sự cai quản của bà vợ, để bà ta thao túng, làm mưa làm gió, gây oan trái, đó là lúc ông đã ngồi trên cương vị Thủ tướng, sau này là Chủ tịch, ông làm Trưởng ban phòng chống Covid/19 nhưng ông để vợ ông nhân lúc nhân quần đói khổ, than khóc, bệnh tật hoành hành, mọi thứ rối beng… để trục lợi. Chưa dừng ở đó, sự trục lợi của phe nhóm, liên minh do vợ Nguyễn Xuân Phúc tạo ra đã làm gây hậu quả khôn lường, đã làm chết hàng chục ngàn người, đã gây tang tóc, đau thương cho cả nước. Với cương vị là Chủ tịch nước, lẽ ra ông phải nhìn thấy hậu quả do vợ ông gây ra lúc ông nắm cương vị Thủ tướng, ông phải thể hiện mình là con người, ông phải tự mỗ bụng để tạ lỗi với hàng ngàn người chết oan vì thứ liên minh ma quỉ do vợ ông tạo lập và ông phải đưa mọi sự ra ánh sáng trước khi quá muộn. Thế nhưng không, ông đã chọn thái độ im lặng, tiếp tục ôm ghế Chủ tịch, tiếp tục cười nói, ăn trên ngồi trốc, ngồi xổm trên tiếng khóc của đồng bào. Chỉ chừng đó thôi cũng đủ thấy ông về vườn trong sự nhục nhã, trong tội ác, không hơn không kém !
Nói như thế để thấy rằng đã đến lúc Đảng cộng sản phải xem lại chính sách, chủ trương của họ. Bởi từ triết lý duy vật (biện chứng) cho đến các chính sách ứng dụng sau này đều dựa trên căn bản vật chất, dựa trên chính sách đánh vào nhu cầu vật dục của con người. Và mọi giá trị đều qui đổi, tham chiếu trên thang giá trị vật dục. Chính vì thứ thang giá trị quái gở này đã khiến cho nhiều thế hệ, nhiều tầng lớp và nhiều lĩnh vực bị đánh tráo khái niệm, bị đánh tráo định nghĩa và đánh tráo cả lương tri. Điều này gây ra sự ngộ nhận cực kỳ lớn giữa đạo đức với thủ đoạn, giữa học thuật với léo hánh, giữa tri thức với bằng cấp. Và, đã có hàng triệu bằng cấp giả, không có thực lực, bằng giáo sư tiến sĩ, một loại bằng danh dự của người trí thức cũng được trao vô tội vạ bởi ngay từ căn để của việc trao bằng này là hợp thức hóa việc cân bằng tỉ lệ giữa tinh thần và vật chất. Nghĩa là anh ngồi ghế cao, anh làm quan chức lớn, anh giàu có thì ắt có cái bằng đó, nó như một thứ trang sức của quyền lực và tiền bạc.
Và đây là hệ quả của một quá trình nhào lộn trong vật dục, để rồi cuối cùng, chính cái hệ quả này lại biến thành nguyên nhân kế tiếp cho những tôi ác hàng loạt và ngộ nhận về quyền lực, về tương lai quyền lực. Điều này thể hiện rõ nét nhất trong những phát biểu ngày càng điên rồ, hống hách và bất chấp của rất nhiều quan chức từ thấp đến cao của Việt Nam. Bởi người phát biểu tin rằng họ cũng ngang ngửa với Tổng bí thư hay Chủ tịch nước, Thủ tướng, bởi những cái chức danh kia là nhờ bề dày tuổi đảng mà có chứ về mặt kiến thức, bằng cấp, họ cũng ngang ngửa với những người kia.
Chính vì nếp nghĩ cào bằng này mà quan trí Việt Nam ngày càng lộn xộn, mù mờ, quan cách ngày càng hống hách, mất tư cách, quan đức ngày càng tơi tả, bệ rạc, quan hạnh ngày càng mờ nhạt và chẳng còn gì để nói. Và hệ quả cuối cùng là tham vọng quyền lực trỗi dậy, rất khó lường sẽ còn thêm chuyện gì trong lúc lê dân bá tánh ngày càng lầm than và đau khổ dưới sự dày vò của loại quan này. Bởi càng dày vò, càng "vặt lông" nhân dân bao nhiêu, họ càng có cơ hội thăng tiến bấy nhiêu. Hình ảnh quan chức mặt đầy mỡ, nói năng bổ bã, ánh mắt vừa vô hồn vừa bất chính dường như đầy rẫy khắp nơi.
Bởi do đâu ? Bởi thứ quan trọng nhất cho các quan đều bị lấy đi từ nhỏ, đó là ý thức Tự Do, Nhân Quyền, Tiến Bộ đã bị thay đổi thành tự do tập trung, nhân quyền tập thể và tiến bộ tập huấn. Điều này sẽ kéo trì đất nước đến chỗ còn kinh khủng hơn những gì chúng ta đang nhìn thấy, và người nhận hậu quả đáng tiếc nhất, lại là người tạo bất ngờ nhiều nhất. Để rồi xem, thật đáng buồn !
Thật lạ lùng vụ nữ sinh viên "bị cho là xâm hại tình dục" !
Nguyễn Ngọc Già, RFA, 13/01/2023
Ngỡ chuyện nhỏ xíu (!)
Báo Người Lao Động phát hành ngày 13/01/2023 có bài "Quân khu 7 : Clip vụ "nữ sinh viên HUFLIT bị xâm hại" [1] do phần tử phản động đăng tải" với nội dung tóm tắt như sau :
Hai nữ sinh có liên quan trực tiếp đến vụ việc chia sẻ tại buổi trao đổi thông tin. Ảnh: Huyên Nguyễn – Basl Lao Động online
1. Từ ngày 3/1 đến 13/1, Trường Quân sự Quân khu 7 tổ chức giáo dục quốc phòng và an ninh khóa 327 cho sinh viên Trường Đại học Ngoại ngữ - Tin học Thành phố Hồ Chí Minh (HUFLIT). Vào lúc 21 giờ 30 ngày 10/1, 2 nữ sinh viên ở cùng phòng là N.C.H.H (sinh năm 2003) và T.P.U (sinh năm 2003) có xảy ra tranh cãi. Lý do là sinh viên T.P.U nghi ngờ N.C.H.H lấy trộm tiền của mình. Cuộc tranh cãi này đã được cán bộ quản lý của Trường Quân sự Quân khu 7 giải quyết ngay sau đó.
2. Cuộc tranh cãi trên được sinh viên T.T.T.T quay lại và gửi cho 3 sinh viên khác. Đến ngày 11/1, các lực lượng chức năng phát hiện clip lan truyền trên không gian mạng.
3. Nói chung, đây là mâu thuẫn nhỏ nhặt. Nhưng Cục Chính trị Quân khu 7 cho biết là vụ việc bị các phần tử, đối tượng phản động đăng tải, cập nhật tin giả, kêu gọi cung cấp bằng chứng, bình luận đẩy lên mức độ phức tạp, tạo thành một chiến dịch "truyền thông bẩn", xuyên tạc vu khống, xúc phạm nhân phẩm, danh dự cá nhân liên quan, hạ thấp uy tín, hình ảnh, phẩm chất tốt đẹp của Quân đội nói chung và lực lượng vũ trang Quân khu 7 nói riêng.
Theo nội dung tóm tắt như trên, một số câu hỏi được đặt ra :
1. Tại sao cô sinh viên T.P.U và cô sinh viên N.C.H.H không trực tiếp xuất hiện trong cuộc họp báo công khai với "vai chính", tạo nên sự việc lẽ ra không có gì ầm ĩ ?
2. Tại sao trong một clip, ngoài tiếng thét kinh hoàng - thảm thiết vang vọng trong không gian đêm tối tĩnh mịch, lại có tiếng quát tháo rất lớn và dữ dằn của đàn ông giọng miền Bắc "Thế nào ! Banh rộng chân ra" ? Trong clip này lại có thêm tiếng nói giọng nữ miền Nam vừa nói vừa muốn khóc "Tao muốn đi về quá à" và tiếng nói giọng nữ miền Bắc đáp lời "về đâu đấy ? !".
3. Tại sao trong một clip khác, có hình ảnh một số thanh niên đang khiêng một "vật thể" có hình dạng người và có tiếng nói đề cập đến chữ "tự tử" ?
4. Cô sinh viên T.T.T.T - người bị cho là quay clip xuất hiện trong cuộc họp báo ấp úng và bối rối diễn đạt dài dòng, thay vì chỉ nói ngắn gọn "Em không biết gì hết. Em thấy la hét thất thanh thì em vô tình quay vì kinh ngạc". Tại sao cô T.T.T.T phải trình bày sự việc mâu thuẫn tiền bạc giữa 2 cô sinh viên kia mà cô T.T.T.T không hề hay biết ?
5. Người cán bộ của trường Quân sự Quân khu 7 trực tiếp đứng ra giải quyết ổn thỏa, tại sao không xuất hiện để làm nhân chứng, trước sự việc gây rúng động toàn xã hội như vậy ?
Sự xuất hiện của 2 cô sinh viên trong "vai chính" từ SỰ MÂU THUẪN TIỀN BẠC NHỎ NHẶT, cùng người cán bộ quản lý trực tiếp giải quyết thành công SỰ MÂU THUẪN TIỀN BẠC NHỎ NHẶT, chắc chắn ngay lập tức đánh tan mọi ác ý - bịa đặt - vu khống của "bọn phản động" nào đó. Chính sự xuất hiện của cô T.T.T.T run rẩy, ấp úng và bối rối và sự vắng mặt của 3 nhân vật trung tâm nói trên, không làm dư luận hết nghi ngờ mà còn đẩy sự việc khả nghi lên cao hơn nhiều, bởi tính công khai trong cuộc họp báo chính thức, với hàng chục phóng viên các tòa soạn tham gia.
Hóa ra đụng chạm đến mức không thể nào ngờ (!)
Song song với bài báo nói trên, báo Người Lao Động có bài "Quân khu 7 đề nghị khởi tố thông tin sai sự thật vụ "nữ sinh viên HUFLIT bị xâm hại" [2]. Trong bài báo này, phóng viên cho biết "Trung tướng Trần Hoài Trung, Bí thư Đảng ủy, chính ủy Quân khu 7, đã đề nghị cơ quan chức năng khởi tố vụ án để điều tra các tài khoản vu khống trong vụ "nữ sinh viên HUFLIT bị xâm hại".
Trên trang facebook của Hiệu trưởng HUFLIT - ông Nguyễn Anh Tuấn có status [3] "Thông báo nợ và xóa nợ có điều kiện cho các confessions liên quan đến tin giả gây ảnh hưởng đến HUFLIT và Trường QS QK7". Status có độ dài hơn 1.900 chữ, trong đó ông Tuấn liệt kê 7 MÓN NỢ mà nhiều cá nhân - tổ chức đã vay cùng điều kiện "XÓA NỢ" do ông ta tự đặt ra. Trong 7 món nợ, món nợ SỐ 3 trở thành "nợ phải trả giá đắt" (trích nguyên văn) : "Món nợ này quá lớn, nó ngoài tầm của tôi. Xin lỗi, tôi bó tay ! Các bạn sẽ có nhiều thời gian lên làm việc với các cơ quan chức năng để trả món nợ này !".
Nội dung của món nợ SỐ 3 (trích nguyên văn) : HC và UEHC nợ Quân đội nhân dân Việt Nam một lời xin lỗi vì các bạn đã thêu dệt một câu chuyện quá sức tưởng tượng để bôi nhọ một lực lượng vũ trang, bôi nhọ thanh danh những người lính đang ngày đêm chiến đấu để bảo vệ đất nước bình yên, không có bom rơi đạn nổ để ngày ngày các bạn có thể thảnh thơi ngồi cào bàn phím.
Song song với 7 món nợ, ông Nguyễn Anh Tuấn thượng dẫn 3 điều, trong đó điều 3 : Quốc có quốc pháp, gia có gia quy ! Chớ có bao giờ đụng chạm vào chính trị, đụng vào thanh kiếm và lá chắn của chế độ.
Tạm kết
Câu chuyện "nữ sinh viên bị cho là xâm hại tình dục" vẫn quá nhiều uẩn khúc và khuất tất. Phía trường HUFLIT và quan trọng nhứt là Trường Quân sự Quân khu 7, lẽ ra nên chọn cách bạch hóa văn minh, nếu quả như chỉ là chuyện vụn vặt với số tiền 1.400.000 VNĐ - không lớn nhưng họ lại chọn cách "chuyên chính vô sản" vốn đã gây quá nhiều tang tóc cho người dân trong hàng chục năm qua, với nỗi oan khuất tột độ.
Thật đáng bi lụy trong những ngày giáp tết cho người dân Việt Nam, bởi những người liên quan với vai trò chủ động họp báo công bố rồi đe dọa dữ dội đều mang danh "là thầy - là cô", dù "dạy văn" hay "dạy võ".
Điều có thể tin được là sự đe dọa sẽ nhanh chóng biến thành sự thật, như lời ông Hiệu trưởng trường HUFLIT. Tuy nhiên, ông Võ Văn Thưởng trong chức phận Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương đã phát ngôn [4] hôm 23/12/2019 : "Nên có việc là nó tấn công chúng ta, sắp hết đạn rồi thì đôi khi chúng ta lại cung cấp đạn cho nó bắn mình tiếp thôi". Quả thật, ông Thưởng thật tường tận câu châm ngôn xưa "Tiên trách kỷ - Hậu trách nhân". Vậy nên, toàn bộ các ông (bà) là thầy - là cô của Trường Quân sự Quân khu 7 và trường HUFLIT có liên quan đến việc vụ nữ sinh "bị cho là xâm hại tình dục", nên quán triệt ý kiến của đương kim Thường trực Ban Bí thư - Võ Văn Thưởng.
Nguyễn Ngọc Già
Nguồn : RFA, 13/01/2023
[1] https://nld.com.vn/thoi-su/quan-khu-7-clip-vu-nu-sinh-vien-huflit-bi-xam-hai-do-phan-tu-phan-dong-dang-tai-2023011319053368.htm
[2] https://nld.com.vn/thoi-su/quan-khu-7-de-nghi-khoi-to-thong-tin-sai-su-that-vu-nu-sinh-vien-huflit-bi-xam-hai-20230113000911625.htm
[3] https://www.facebook.com/dr.tuananguyen/posts/pfbid02KzMdppgFTDGHmo9gzeohtNcF25NVePaRgBMMN837EpCjChSEbs4yGycgG5ghHA4Nl
(trang này đã bị gỡ bỏ hoặc tạm khóa nhưng bài đã được đăng đầy đủ tại => https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=pfbid0z9q1QxBevK64H1zN...
[4] https://thanhnien.vn/ong-vo-van-thuong-moi-truong-internet-mang-xa-hoi-d...