Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

vendredi, 21 juin 2024 13:24

21/06 ngày gì của báo chí ?

Xem hồi sau sẽ rõ

Trước tiên tôi xin kể một câu chuyện rất nổi tiếng được lưu truyền rộng rãi bên Trung Quốc thời chúng ta.

Chuyện kể rằng vào năm 1964, một bác nông dân già bên Trung Quốc tên là Miao Tài Séng đã được hân hạnh bắt tay Mao Trạch Đông khi Mao đi thăm một vùng nông thôn. Để tôn trọng cái niềm vinh hạnh cự kỳ đặc biệt này, dân làng cấm người nông dân này tắm rửa và cũng cấm luôn không cho ông ta ra khỏi làng. Họ dựng một hàng rào khoanh ông ta lại. Dân làng hàng ngày đến sờ ông ta để được cảm nhận hơi ấm của Mao. Sau một thời gian thì ông ta đã chết vì vấn đề vệ sinh.

baochi1

Mao Trạch Đông nói chuyện với nông dân - Ảnh minh họa chụp năm 1937.

Đây là một câu chuyện được lưu truyền thực sự, còn sự thật của nó đến đâu thì tôi không biết.

Những tưởng rằng những chuyện tương tự như vậy chỉ có thể có ở bên Trung Quốc hay Bắc Hàn. Nhưng không. Có chuyện thật 100%, mới xẩy ra ngay đây thôi, tại thủ đô ngàn năm văn hiến của ta.

Nhà báo Trần Thị Sánh viết trên trang của mình :

"Còn nhớ, khi Putin nhậm chức tổng thống Nga lần đầu (25 năm trước đây) và sang thăm Việt Nam, mình đã được bắt tay ông ấy tại Cung văn hóa Việt-Xô. Sau bao nhiêu năm, sáng nay sờ lại tay mình vẫn thấy nồng ấm, ngất ngây, xao xuyến và mùi thơm Putin, người đàn ông mạnh mẽ, dũng khí và tài ba vào loại bậc nhất của thế giới hiện đại…".

"Nói có sách, mách có chứng", tôi đã chụp lại được ảnh màn hình bản gốc của nhà báo Sánh. Mời các bạn đón xem. Trên đây tôi chỉ gõ lại một đoạn. Nếu các bạn đọc hết thì các bạn sẽ còn thấy cái tài xuất thần viết văn, viết báo của chị ấy và nó hoàn toàn nhất quán về tư tưởng. Hoàn toàn không phải chuyện đùa. Các bài viết khác cũng cùng một giọng văn như vậy. Hơn thế nữa, Sánh còn tự cho mình là người viết phản biện và chê những người chống chị là bất mãn, thất bại nghèo hèn trong cuộc sống. Lại đưa thêm ra một thước đo mới cho mình, Tiền ?

baochi2

"Nói có sách, mách có chứng", tôi đã chụp lại được ảnh màn hình bản gốc của nhà báo Sánh.

Hiện tại, bài đã bị dỡ xuống nhưng với kỹ thuật thông tin ngày nay thì lại càng "Trăm năm bia đá thì mòn. Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ". Người ta thi nhau chụp màn hình và gửi cho nhau xem. Xem ra dân ta cũng cảnh giác "cách mạng cao độ", đã không nghe theo luận điệu của lực lượng thù địch, ném đá dữ dội bài của Sánh, nên Sánh đã phải tự hạ bài xuống.
Sóng Sánh đã làm đung đưa rầm rầm mạng xã hôi trong mấy ngày qua. Sánh trong chốc lát trở thành người nổi tiếng, Sánh cùng Putin. Âu cũng là một cách để nổi tiếng NHANH bằng cách ngu LÂU.

Nhà báo phải có những hiểu biết cơ bản, lương tri, nhân cách… Đây có gì ?

baochi3

Ngày 21 tháng 6 đúng ra phải là Ngày giỗ báo chí.

Báo chí của ta khoảng 800 tờ, nhưng chủ yếu là chỉ cùng một giọng điệu mà người ta vẫn nói đùa rằng 800 tờ báo nhưng chỉ một tổng biên tập, trưởng ban tuyên giáo. Về chất lượng thì rất nhiều nhà báo viết cỡ như Sánh (xin lỗi các nhà báo thực thụ giỏi, nhiều không có nghĩa tất cả).  Về chuyện này, tôi khỏi phải chứng minh cho nó lòng thòng. Các bạn biết cả rồi.

Vì vậy, theo tôi, ngày 21 tháng 6 đúng ra phải là Ngày giỗ báo chí.

Hoàng Quốc Dũng

(21/06/2024)

Additional Info

  • Author Hoàng Quốc Dũng
Published in Quan điểm

Nghề báo ở Việt Nam

Thạch Thảo, SaigonnhoNews, 21/06/2022

Ngày 21 tháng Sáu là ngày Báo chí Việt Nam, ngày để tôn vinh các nhà báo đang làm việc cho nền báo chí cộng sản. Người dân thường nói báo chí ở Việt Nam là báo chí "định hướng" nhưng "định hướng" như thế nào ?

baochi1

Nghề báo ở Việt Nam Ảnh minh họa (Người Đưa Tin)

Định hướng

Trong bất cứ cơ quan công quyền nào cũng có chi bộ Đảng cộng sản, là bộ phận chóp bu quản trị và điều khiển hoạt động của cơ quan đó. Trong tòa soạn báo cũng vậy, gần như tất cả nhà báo đều phải là đảng viên, họ phải chịu một cổ hai tròng : Chịu sự "lãnh đạo" của chi bộ đảng và chịu sự quản lý về chính quyền của ban giám đốc đứng đầu là giám đốc đài hoặc tổng biên tập báo.

Hàng tháng, hàng tuần, chi bộ đảng họp truyền đạt nội dung phải "tuyên truyền"- nội dung này do ban tuyên giáo địa phương chuyển đến. Hàng tuần, ban giám đốc họp với cơ quan đảng cấp tỉnh thành gọi là tỉnh ủy và thành ủy, ủy ban (chính quyền), ban tuyên giáo, sở thông tin truyền thông để bàn bạc, đưa ra nội dung của báo chí. Sau đó về tòa soạn chỉ đạo nội dung lại cho bộ phận biên tập. Biên tập sẽ phân công cho nhà báo từng đề tài theo đúng nội dung đã được cấp trên vạch ra. Họ làm việc rất chặt chẽ.

Quản lý nhà báo

Phóng viên chỉ được phép viết theo đề tài đã phân công. Nếu phóng viên tự tìm đề tài thì cũng phải báo cáo cho biên tập, biên tập đồng ý duyệt thì mới được viết. Nhà báo không được tự do muốn viết gì thì viết đâu. Tôi có một người bạn, học kinh tế nhưng theo nghề báo. Một hôm nghe tin công nhân đình công, anh ấy vội vác máy ảnh đến chụp, tưởng đâu làm nhà báo nhanh nhạy nắm bắt thông tin như thế là đúng. Về đến tòa soạn, anh ấy bị mời lên làm việc với tổng biên tập ngay, buộc phải xóa hết hình ảnh trong máy. An ninh đã chụp được cảnh nhà báo trò chuyện với công nhân đang đình công và báo về tòa soạn. Ngay hôm sau, anh nhà báo bị đuổi việc vì "tác nghiệp khi chưa được tòa soạn phân công đề tài".

Đó là nói về công việc, còn trong cuộc sống, nhà báo cũng bị công an theo dõi sát. Đó là Phòng PA 83-An ninh chính trị nội bộ, họ theo dõi tất cả nhà báo trong cuộc sống thường ngày, việc đi lại, quan hệ họ hàng, bạn bè, giao tiếp và nhất là Facebook. Đừng nghĩ rằng việc viết Facebook là quyền tự do ngôn luận hoặc là quyền sinh hoạt cá nhân. Nhà báo không có quyền đó. Facebook của những nhà báo viết phản biện sẽ được công an tra cứu hàng ngày hàng giờ, in ra từng bài viết đưa vào hồ sơ của an ninh. Khi hồ sơ đủ dày hoặc nhà báo viết điều gì đó vượt ngưỡng, gọi là chống đảng, chống phá nhà nước thì họ sẽ xử ngay, như các nhà báo Mai Phan Lợi, Trương Châu Hữu Danh… vừa qua.

Trong các cơ quan báo đài, luôn có bộ phận an ninh mạng làm việc. Nhà báo đến cơ quan mở máy truy cập wifi là sẽ bị theo dõi xem bạn truy cập vào những trang web nào, liên lạc với ai, mọi tin nhắn hay cuộc gọi đều bị an ninh ghi lại, thậm chí họ sử dụng kỹ thuật để có được password của bạn.

baochi2

Báo chí quốc doanh trong nước Ảnh minh họa (lsvn.vn)

Bị tẩy chay

Mọi nhà báo viết phản biện xã hội đều trở thành thứ "con hủi" nơi làm việc. Mọi người đều biết bạn đang bị công an theo dõi nên không ai dám đến gần, trò chuyện thậm chí chào hỏi. Bởi họ sợ. Nỗi sợ hãi công an là một nỗi ám ảnh ghê gớm trong tâm thức của người Việt

Bị đánh phá Facebook

Bộ phận an ninh mạng sẽ làm mọi cách khóa tài khoản Facebook của các nhà báo dám lên tiếng phản biện. Họ làm đủ cách : Từ việc tập trung lực lượng report, hack Facebook, hoặc tạo tài khoản giả mạo nhằm đánh sập trang cá nhân của những nhà báo này.

Kiểm duyệt

Mỗi bài báo đưa lên công chúng đều phải qua kiểm duyệt rất khó khăn. Tại các đài truyền hình chẳng hạn, mặc dù phóng viên chỉ được viết theo đề tài, nội dung được phân công, nhưng bài báo sẽ phải qua năm khâu kiểm duyệt :

Biên tập ; Trưởng phòng Thời sự (Chuyên đề) ; Ban giám đốc (Phó hoặc Tổng biên tập) ; Đạo diễn hậu kỳ ; Đạo diễn phát sóng.

Hiện nay, báo chí Việt Nam đã biến tướng đi nhiều. Báo chí chuyên phục vụ chính trị chỉ còn ở các tỉnh lẻ. Nếu cách đây hai mươi năm, báo chí ở Sài Gòn là niềm kiêu hãnh của hệ thống tuyên truyền thì bây giờ nó là rác rưởi. Báo chí chạy theo đồng tiền. Họ gọi bằng cái tên mỹ miều là "kinh tế báo chí". Các tòa soạn giao chỉ tiêu cho phóng viên bằng tiền chứ không phải số lượng tin bài. Mỗi bài báo phải kèm theo hợp đồng quảng cáo thì mới được đăng, nói cách khác doanh nghiệp hoặc cá nhân nào được lên báo tức là đã chi tiền cho tờ báo đó chứ không phải họ tốt đẹp hay ho gì. Phóng viên bóp cổ doanh nghiệp kiếm cơm, họ chạy hợp đồng là chủ yếu chứ không phải viết báo bởi họ được hưởng phần trăm hoa hồng trong các hợp đồng đó, thông thường là 30%.

Bóp cổ bằng cách nào ư ? Họ tìm một cái lỗi nào đó trong việc làm ăn – như trốn thuế, như sản phẩm bị lỗi, hoặc không đóng bảo hiểm xã hội cho công nhân chẳng hạn, rồi đến làm tiền doanh nghiệp : Nếu anh không chi tiền ra, thông qua hợp đồng quảng cáo, thì chúng tôi sẽ viết bài "bóc phốt" đăng lên báo… Như vậy đó, y hệt bọn xã hội đen, chỉ khác là mang danh trí thức và có thẻ ngành.

Hầu hết tòa soạn đều thiếu tin bài nên phải "khai thác" tức là sao chép tin bài của những tờ báo khác. Chưa bao giờ nền báo chí hạ cấp như bây giờ khi mà việc đạo văn được xem như bình thường. Bạn chỉ cần coi một trang báo là nắm được hết thông tin, bởi những báo khác cũng đăng tin bài y hệt nhau. Tại tòa soạn có một bộ phận gọi là Phòng biên tập hoặc Phòng khai thác, tuyển những nhân viên chỉ cần học xong lớp 12.

Các nhân viên này chỉ cần lên mạng đọc báo, copy tin bài của các tờ báo khác mang về đăng lên trang báo của mình, ký tên mình là coi như của mình. Mỗi ngày các em ấy phải copy từ 15-30 tin bài như vậy để trang báo đó hoạt động. Còn phóng viên, họ không được trả lương, không có nhuận bút, họ sống bằng tiền bóp cổ doanh nghiệp và phần trăm hoa hồng từ các hợp đồng mang về cho tòa soạn. Làm việc không lương nhưng đa số nhà báo Sài Gòn rất giàu có, thu nhập vài trăm triệu một tháng là bình thườngNgày 21 Tháng Sáu, ngày Nhà báo Việt Nam, là một thứ lễ hội nhằm đề cao việc tuyên truyền cho đảng. Chưa bao giờ và chưa có ai đặt câu hỏi rằng nhà báo Việt Nam đã có quyền tự do ngôn luận hay chưa ? Họ có được tự do trong cuộc sống riêng ? Chính họ cũng chưa bao giờ tự hỏi rằng mình đã làm đúng trách nhiệm của một nhà báo là nói lên sự thật hay không ?

Nếu như ở thế giới tư bản, báo chí là quyền lực thứ tư, thì ở Việt Nam, báo chí chỉ là một thứ công cụ của nhà cầm quyền cộng sản.

Thạch Thảo

Nguồn : SaigonnhoNews, 21/06/2022

**********************

Báo chí Việt Nam càng ngày càng tệ hại

Hoàng Lan Mộc Châu, VNTB, 21/06/2022

Báo chí Việt Nam đang mắc vào các sai lầm rất lớn do sự chịu sự chỉ huy, nhận ơn mưa móc của Đảng để tồn tại, dần tha hoá theo xã hội đang đà xuống dốc.

baochi3

Ngày Báo Chí Việt Nam, 21 tháng 6 năm nay, tròn 97 năm tuổi, báo chí cộng sản Việt Nam đã đi một chặng đường dài, chẳng tiến bộ hơn mà chỉ thấy giật lùi, với những bước tiến về phía sau vĩ đại, hợp với những phong cách, văn hoá, tư tưởng mà Đảng Cộng Sản đang kéo người dân đi theo hướng của họ.

Đảng cộng sản Việt Nam hãnh diện rằng báo chí cách mạng Việt Nam do lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc sáng lập, tổ chức, lãnh đạo và rèn luyện, họ cũng không quên nhắc rằng báo chí của họ đã được đảng kèm cặp dạy dỗ suốt chặng đường dài qua gần một thế kỷ.

Dưới con mắt người trí thức trong và ngoài nước, người làm báo Việt Nam càng ngày càng tệ hại hơn về tư cách, đạo đức lẫn tính nghề nghiệp. Gần một thế kỷ được trui rèn phẩm chất cách mạng, nghề nghiệp tưởng đã phải vươn lên hàng đầu thế giới, thế nhưng đại hội XIII của Đảng cộng sản Việt Nam phải thú nhận, "Hệ thống thông tin đại chúng còn nhiều hạn chế ; một số cơ quan báo chí xa rời tôn chỉ và có biểu hiện thương mại hóa ; quản lý mạng xã hội còn bất cập".

Gần trăm năm học từ người thầy vĩ đại, kết quả hôm nay tiếng nói của đảng cộng sản Việt Nam quang vinh, người lãnh sứ mạng khai triển, nâng cao ngọn đuốc sáng dẫn đường mà Đảng thắp, đưa nền chuyên chính vô sản tiến lên thiên đàng xã nghĩa lại đang đi vào con đường thương mại hoá. Nói thương mại hoá chỉ là cách nói khá nhẹ nhàng của đảng với đàn con em nhỏ, nói toạc móng heo ra là từ trên xuống dưới trong giới báo chí truyền thông Việt Nam bây giờ đang đua nhau làm giầu bằng cách này hay cách khác, phản đạo đức nghề nghiệp, không phù hợp với thiên chức. Không kể các hành vi đê hèn, phạm pháp như tống tiền các doanh nghiệp, đồng lõa với băng đảng, tội phạm của nhiều nhà báo, trong đó có không ít người thành danh, giữ các chức vụ quan trọng, thì từ tổng biên tập, đến phóng viên quèn, vừa rời ghế nhà trường, đua nhau làm giầu theo kiểu vơ được càng nhiều tiền vào túi riêng càng tốt.

Quảng cáo dĩ nhiên là nguồn thu lớn nhất cho tờ báo theo kiểu thương mại hoá, muốn có nhiều quảng cáo, cần có nhiều tin để bán. "Báo chí cách mạng Việt Nam" có truyền thống đi theo Đảng, nói một chiều theo lệnh Ban Tuyên giáo Trung ương, không những tuyên truyền tẻ nhạt, nói không đúng sự thật khiến người trí thức mà ngay cả người đọc bình dân cũng không ai đọc. Dưới chế độ cộng sản nào cũng vậy, người dân càng ngày càng bị che mắt, bị như những con ngựa chỉ thấy một chiều người cưỡi chúng bắt đi. Những tin tức giật gân cướp-hiếp-giết đua nhau nhảy lên trang nhất các tờ báo, cũng với hình ảnh các chân dài nóng bỏng, là món ăn ‘tinh thần’ hợp khẩu vị của những người bị Đảng che mắt. Báo của Đảng nhắm vào thị hiếu thấp kém của người đọc. Săn tin và viết các loại bài dạng này cũng phù hợp và dễ dàng với trình độ của những người làm báo Việt Nam bây giờ.

Báo Công An Nhân Dân khoe khoang trong bài "Cuộc đua" tin nóng và trách nhiệm của người cầm bút ngày 20/6/2022 phản chiếu, dù không đầy đủ, về ‘tính thương mại’ của báo chí Việt Nam. cho thấy từ các ông bà chóp bu trong tờ báo này nói riêng, các tờ báo khác nói chung, được nhiều ‘tin nóng’ theo kiểu vụ án bao nhiêu, có được nhiều người đọc bao nhiêu càng tốt. Bài báo này viết :

Vài năm trở lại đây, vụ án luôn là mảng đề tài "nóng" thu hút sự quan tâm đặc biệt của dư luận. Tờ báo nào có thông tin sớm nhất đồng nghiệp sẽ giành "chiến thắng". Cũng vì thế, áp lực với phóng viên theo dõi mảng nội chính như tôi càng thêm nặng nề…

Sau khi những "đứa con tinh thần" được đông đảo độc giả đón đọc ; những chiến công, thành tích của người chiến sĩ Công an trên mặt trận đấu tranh phòng, chống tội phạm được đăng tải kịp thời trên các ấn phẩm của Báo… đã tiếp thêm sức mạnh, khích lệ, động viên tôi tiếp tục nỗ lực hơn nữa để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Trong thời đại 4.0, áp lực của các phóng viên viết vụ án không chỉ là việc chạy đua về thời gian với các tờ báo chính thống theo từng phút, từng giây mà còn là "cạnh tranh" với thông tin trên mạng xã hội gần như cùng lúc, tức thời. Với phóng viên BáoCAND cơ quan ngôn lun ca Đảng u Công an Trung ương, B Công an thì áp lc y còn ln hơn nhiu.

Tờ báo lá cải của Bộ Công an, nhờ các phóng viên là công an, nên có được nhiều tình tiết nóng bỏng, ly kỳ được nhiều người trong giới bình dân đọc, có lượng quảng cáo dày đặc trên cả trang mạng lẫn báo giấy.

Báo chí Việt Nam đang mắc vào các sai lầm rất lớn do sự chịu sự chỉ huy, nhận ơn mưa móc của Đảng để tồn tại, dần tha hoá theo xã hội đang đà xuống dốc. Người làm báo Việt Nam đã không được là người nắm "Quyền Thứ Tư" sau Tam Quyền Hành Pháp, Lập Pháp, Tư Pháp như trong các nước tự do dân chủ, mà ngay cả một chút uy tín, danh dự của người gọi là trí thức của họ cũng đang bị người dân coi thường.

Hoàng Lan Mộc Châu

Nguồn : VNTB, 21/06/2022

*********************

Mừng Ngày Báo chí Cách mạng

Tưởng Năng Tiến, VNTB, 20/06/2022

21/6 hàng năm là không phải ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam mà là ngày Báo chí của Đảng cộng sản Việt Nam.

baochi4

Bác sĩ Tom Dooley qua đời năm 1961. Mãi đến vài chục năm sau, tôi mới biết đến tác phẩm đầu tay của ông (Deliver Us from Evil) do Farrar, Straus & Cudahy xuất bản từ 1956. Đây là một tập bút ký, có hình ảnh minh hoạ đính kèm, về cuộc di cư ồ ạt (vào giữa thế kỷ trước) của hằng triệu người dân Việt. Họ ra đi chỉ với hành trang duy nhất là niềm tin vào tình người, và không khí tự do, ở bên kia vỹ tuyến. 

Rồi họ đã được tiếp đón, hoà nhập và sinh sống ra sao nơi miền đất mới ? Câu trả lời có thể tìm được – phần nào – qua một tác phẩm khác (Sài Gòn – Chuyện đời của phố) của Phạm Công Luận, do Hội Nhà Văn xuất bản năm 2013. Xin trích dẫn đôi ba đoạn ngắn : 

"Những người trong giới trí thức, nghệ sĩ miền Bắc chuyển vào Sài Gòn ấp ủ bao nhiêu hoài bão để thực hiện ở quê hương mới. Tuy nhiên, dù có nổi tiếng thì họ cũng phải đối diện với bao khó khăn để hòa nhập vào đô thị mà họ sẽ sống lâu dài này. Báo Đời Mới năm 1954 đã làm một chuỗi phóng sự hồi mới vào của các văn nghệ sĩ, có nhiều chuyện cảm động đáng suy gẫm về những gì họ đã gặp.

Nhà văn Thượng Sĩ, một nhà văn nổi danh từ thời tiền chiến mà trong cuốn Bốn mươi năm nói láo, nhà văn Vũ Bằng thường nhắc tới. Gia đình ông vào Sài Gòn định cư chỉ có bốn người, gồm hai vợ chồng, đứa con nhỏ và chị giữ em. Tuy nhẹ gánh gia đình, tên tuổi từng nổi tiếng là nhà phê bình văn chương, cả nhà ông cũng gặp những khó khăn ban đầu… 

Một bữa, ra chợ mua đồ, bà vợ ông gặp một chị không quen, hỏi thăm qua lại thế nào mà chị nói ngay : ‘Thôi, chị cứ theo tôi về nhà ba má tôi. Chị nhận là bạn cũ của tôi, thế nào ông bà cũng cho ở đậu’. Cả nhà lại đến đó ở, một căn nhà lá rộng rãi ở đường Quang Trung, Gò Vấp. Ông bà chủ nhà đã lớn tuổi, còn làm việc được, chuyên nghề đúc ống cống xi măng.

Ông bà nói ngay với khách lạ : ‘Thầy cô cứ ở đây với tôi, khỏi phải mua giường chiếu, mùng mền, đồ bếp, tôi có sẵn cả. Tôi để thầy cô dùng chung. Gạo củi, mắm muối, cứ tự nhiên nấu cơm mà ăn !’. Bà chủ còn nói là bà không lấy một xu nhỏ.

Gia đình Thượng Sĩ ở đó, không muốn lạm dụng lòng tốt của ông bà chủ nhà nên bà Thượng Sĩ xin tự lo ăn uống, chỉ ở nhờ thôi. Ông chủ nhà nói lên điều xuất phát từ đáy lòng : ‘Cô Hai chớ nề hà. Con gái tôi nói cho tôi hay thầy Hai làm báo, nên tôi quý thầy lắm. Vì bấy lâu nay đọc báo, tôi thấy các ông nhà báo luôn bênh vực anh em lao động chúng tôi. Tôi có phải nhịn ăn mà giúp thầy cô, tôi cũng vui lòng !"

Sau này, nhà văn Thượng Sĩ nói với tác giả bài tường thuật thượng dẫn : ‘Tôi cứ tưởng sảy nhà ra thất nghiệp… nào ngờ tôi lại hai lần ‘sa’ vào hai cảnh gia đình lao động. Ấy cũng là tôi hái quả của một cây mà các anh vun bón cho tươi tốt…".

"Các anh" trong câu văn thượng dẫn – tất nhiên – là những nhà báo miền Nam, những người mà độc giả dù có phải "nhịn ăn mà giúp" vẫn cảm thấy "vui lòng" vì họ luôn đứng về phía những người cô thế. Miền Bắc cũng không thiếu những người cầm bút với quan niệm tương tự : Tam Lang viết Tôi Kéo Xe năm 1932, Ngô Tất Tố sáng tác Tắt Đèn năm 1937, Nguyên Hồng xuất bản Bỉ Vỏ năm1938. Tác phẩm Con Trâu của Trần Tiêu đăng từng kỳ trên báo "Ngày Nay" từ số 140 (ra ngày 10/12/1938) trước khi được in thành sách, vào năm 1940.

"Ngày 14/12/1956, Chủ tịch Hồ Chí Minh ký ‘Sắc lệnh về chế độ báo chí’, buộc người dân ra báo phải xin phép, chấm dứt trên miền Bắc thời kỳ ai muốn làm báo chỉ cần đăng ký mà người dân An Nam được hưởng gần một thế kỷ dưới thời thực dân Pháp" (1). Bắt đầu từ đây thì sách báo hoàn toàn nằm trong tay Nhà Nước, và những người cầm bút buộc phải đứng cùng phe với những kẻ cầm quyền. 

Ngày 21/01/1960, hai công dân Việt Nam (Nguyễn Hữu Đang và Thụy An) bị kết án 15 năm tù vì tội "phá hoại chính trị" và "làm gián điệp" bởi Tòa Án Nhân Dân Hà Nội. Vì đây là một phiên "toà kín" nên không ai biết hai nhân vật này đã "phá hoại chính trị" ra sao, và đã "làm gián điệp" cho "thế lực thù địch" nào – ngoài những người làm báo :

- Báo Thời Mới  (21/01/1960) : Năm tên gián điệp phản cách mạng, phá hoại hiện hành cúi đầu nhận tội… Nguyễn Hữu Đang và Thụy An, đầu sỏ chủ mưu, bị phạt giam 15 năm và mất quyền công dân 5 năm sau khi hết hạn giam".

- Báo Nhân dân  (21/01/1960) : Trước tòa án, với những bằng chứng đầy đủ, bọn gián điệp nói trên đã nhận hết tội lỗi của chúng. 

- Báo Thủ đô Hà Nội  (21/01/1960) : Tên Nguyễn Hữu Đang thú nhận : "Báo Nhân văn có tính chất chính trị ngay từ số 1. Mục đích của tờ báo là khích động quần chúng cùng với chúng tôi chống lại lãnh đạo". 

- Báo Văn học  (05/02/1960) : Nguyễn Hữu Đang thú nhận : "Tư tưởng của chúng tôi là phản động nên chúng tôi ra tờ báo Nhân văn để chống đối lãnh đạo, kích động quần chúng làm áp lực đấu tranh". Ngoài báo Nhân văn, Nguyễn Hữu Đang còn dùng nhà xuất bản Minh Đức làm một công cụ để chống cách mạng. Y cung khai : "Tôi đã biến nhà xuất bản Minh Đức thành một công cụ chống lãnh đạo". 

baochi5

Không phải là vô cớ mà nhà văn Võ Thị Hảo kết luận : "Cấm báo chí tư nhân là tội ác". Sự "ác độc" này được duy trì và nuôi dưỡng xuyên suốt gần hai phần ba thế kỷ qua : 

- Ngày 29/11/2006, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ban hành chỉ thị 37/2006 kiên quyết không để tư nhân hóa báo chí dưới mọi hình thức.

- Ngày 3/4/2019, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã ký Quyết định 362/QĐ quy định báo chí là phương tiện thông tin, quan trọng đặt dưới sự lãnh đạo trực tiếp, toàn diện của Đảng, sự quản lý của Nhà nước.

Cái cách mà Đảng và Nhà nước sử dụng "công cụ tuyên truyền, vũ khí tư tưởng" từ hơn nửa thế kỷ qua, xem ra, đã trở thành thảm họa :

- N.S Tuấn Khanh : "Cũng cần có lúc, các nhà nghiên cứu về lịch sử nên đặt lại câu hỏi, vì sao ngày 21-6 hàng năm, được gọi là ngày Báo chí Việt Nam, chứ không phải gọi đúng tên là ngày báo chí của đảng cộng sản Việt Nam ? 

- FB Huynh Ngoc Chenh : "Người cộng sản rất tự hào mình là cộng sản tại sao nền báo chí của đảng không mang đúng tên lại phải lấp liếm qua thành báo chí cách mạng ?"

- Nhà báo Phan Anh : "Báo chí nước ta nó đã băng hoại tới mức độ không thể cứu vãn nổi, và nhiều kẻ điều hành nó cũng như những kẻ tham gia đóng góp cho nó đa phần là một lũ vừa ngu dốt vừa vô liêm sỉ đến cùng cực…"

Ông có nói quá chăng ? 

Câu trả ‘lời’ có thể tìm được qua tiêu đề của dăm/bẩy bản tin, xuất hiện trên "làng báo cách mạng" vào những ngày tháng gần đây : 

- Tiền Phong (30/05/2020) : Bị kích động, hơn 8.000 công nhân đình công ở Bình Dương 

- VTC News (30/05/2020) : Bị kích động, 8.000 công nhân kéo xuống đường phản đối ở Bình Dương

- Dân Trí (12/06/2020) : Công an Hà Nội : Nổ súng tiêu diệt Lê Đình Kình là đúng pháp luật !

- Tuổi Trẻ (12/06/2020) : Vụ án Đồng Tâm : Các bị can nhiều lần đổ xăng thiêu chết 3 chiến sĩ công an

- Soha (13/06/2020) : Việc cảnh sát nổ súng tiêu diệt Lê Đình Kình là cần thiết, đúng quy định

- Thanh Niên (13/06/2020) : Đề nghị truy tố 29 người trong vụ tẩm xăng thiêu chết 3 chiến sĩ ở Đồng Tâm 

Tuổi Trẻ & Thanh Niên sa đọa tới cỡ đó lận sao ? Cái được mệnh danh là những "nhà báo cách mạng" hiện nay, chả lẽ chỉ rặt là một phường vô lại ? 

Tưởng Năng Tiến

Nguồn : VNTB, 20/06/2022

(1) Huy Đức, "Bên Thắng Cuộc", tập II, OsinBook, Westminster, CA : 2013

Additional Info

  • Author Thạch Thảo, Hoàng Lan Mộc Châu, Tưởng Năng Tiến
Published in Diễn đàn