Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Một chính thể nếu thực sự mạnh thì không sợ dân, không cần dùng đến bạo lực

Càng ngày chế độ độc tài độc đảng Việt Nam càng tỏ ra sắt máu, chỉ cần vài câu viết chỉ trích nhà cầm quyền trên facebook là có thể bị bắt và kết án nhiều năm ; bắt cả những người như bà Nguyễn Thúy Hạnh-một nhà hoạt động dân sự chỉ làm từ thiện giúp gia đình tù nhân lương tâm, không tham gia bất cứ tổ chức đảng phái nào cũng không mấy khi có những bài viết chỉ trích nhà nước ; sử dụng cả giáo viên, công nhân viên chức vào nhiệm vụ đánh sập các facebook mà nhà cầm quyền cho là có những bài viết chỉ trích chế độ, nói lên hiện tình đất nước...

nhin1

Một chính thể nếu thực sự mạnh thì không sợ dân, không cần dùng đến bạo lực

Nhìn bên ngoài có điều gì đó thật là vô lý, khó hiểu. Sau 76 năm cầm quyền ở miền Bắc và 46 năm cầm quyền trên cả nước, đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam đã xây dựng thành công một chế độ toàn trị, trong đó quyền lực của đảng bao trùm, nhất quán từ cấp cao nhất của trung ương cho tới cho tới mọi ngõ ngách, thôn làng, vùng sâu vùng xa, cả đất nước này, dân tộc này thuộc về quyền sở hữu của đảng cộng sản, đảng có trong tay cả quân đội, tòa án, luật pháp, báo chí truyền thông cùng đội ngũ công an chìm công an nổi, dư luận viên...

Ngay đến một chế độ quân phiệt nổi tiếng sắt máu như ở Miến Điện cũng còn thua xa đảng cộng sản Việt Nam vì không thể kiểm soát toàn diện và ngăn chặn được từ trong trứng nước mọi mầm mống đối kháng như vậy, bằng chứng là Miến Điện vẫn có đảng đối lập, có bầu cử tương đối tự do, có một chế độ tạm gọi là dân chủ dù non nớt và còn xa mới hoàn hảo, có những phong trào biểu tình rầm rộ ở đó người dân quyết tâm đến cùng, không sợ phải hy sinh tính mạng…như chúng ta đã và đang chứng kiến trong hơn hai tháng qua.

Đảng cộng sản Việt Nam đã sống sót qua những giai đoạn "nguy hiểm" nhất, đó là giai đoạn mười năm sau khi thống nhất, hay giai đoạn toàn bộ Liên Xô và toàn bộ khối xã hội chủ nghĩa cũ ở Đông Âu bị sụp đổ. Thêm vào đó, mấy năm qua, vì nhiều lý do, trong đó có sự gia tăng đàn áp của nhà cầm quyền Việt Nam, sự lơ là về hồ sơ dân chủ, nhân quyền của Hoa Kỳ, sự chia rẽ của người Việt vì quan điểm khác nhau đối với chính trường Mỹ…phong trào dân chủ ở Việt Nam vốn đã èo uột, yếu ớt, gần như chết hẳn.

Thế thì nhà cầm quyền sợ hãi cái gì mà càng ngày càng ra sức đàn áp như vậy ? Sợ cái gì ?

Có thể nói thẳng, họ sợ bóng sợ gió, sợ đủ thứ. Hết sợ Hoa Kỳ và phương Tây tìm cách tác động, can thiệp để thay đổi chế độ ; sợ các "thế lực thù địch" có thể từ bất cứ đâu ; sợ "diễn biến hòa bình"-một cụm từ khá là kỳ quặc để nói lên sự thay đổi, chuyển hướng dần dần bằng con đường "hòa bình", không bạo lực ; sợ lòng căm hận, phẫn nộ trong nhân dân ; cuối cùng là sợ chính sự sự sụp đổ từ ngay bên trong đảng. Càng cầm quyền lâu, đảng cộng sản càng tự biến mình thành một "lực lượng chiếm đóng" (cách so sánh của kỹ sư, nhà bình luận chính trị Nguyễn Gia Kiểng, thành viên ban lãnh đạo Tập hợp Dân chủ Đa Nguyên ở Paris, Pháp), chứ không phải là một đảng phái chính trị có lý tưởng, có bổn phận phục vụ đất nước, nhân dân.

Thế nào là hành xử như một "lực lượng chiếm đóng" ? Đó là không quan tâm gì đến quyền lợi của đất nước, dân tộc, coi đất nước như tài sản riêng, tha hồ vơ vét chia nhau, tự quyết định tất tần tật mọi việc có liên quan đến đất nước, dân tộc Việt Nam, tự chia ghế cho nhau, ngược lại, coi dân chúng như cỏ rác, hơn nữa, là những "kẻ thù tiềm tàng", ngăn cấm mọi thứ, và muốn bắt ai, muốn kết tội gì, xử bao nhiêu năm…tùy ý.

Cũng chính vì hành xử như vậy, nên đảng cộng sản ngày càng trở thành một tập đoàn phản động, đi ngược với xu thế tiến bộ chung của thời đại, của thế giới, là lực cản mọi sự vươn lên trở thành một quốc gia giàu mạnh, dân chủ, độc lập của Việt Nam và khát vọng được sống trong một xã hội tự do, nhân bản, tôn trọng Con Người của người dân Việt Nam.

Biết rõ rằng dù đã thiết lập được một thể chế độc tài toàn trị sắt máu, dù đã ngăn chặn được mọi mầm mống phản kháng và biến 95, 96 triệu dân trở thành một đàn cừu ngoan ngoãn, nhưng đảng và nhà nước cộng sản vẫn sợ. Một phong trào biểu tình nổ ra ở Hong Kong hay Miến Điện, một sự thay đổi nào đó trong khu vực hay trên thế giới, cũng làm họ lo lắng và càng ra sức đàn áp hơn.

Hiểu như thế mới thấy những cái chuyện vô lý họ đã và đang làm như bắt bỏ tù và kết án dài hạn những con người không một tấc sắt trong tay, chỉ viết hoặc thậm chí chẳng mấy khi viết một bài báo chỉ trích chế độ mà chỉ làm những việc giúp đỡ dân oan, tù nhân lương tâm như bà Nguyễn Thúy Hạnh. Hoặc những vụ việc hoàn toàn không cần thiết và có thể chọn cách xử lý khôn ngoan, nhẹ nhàng hợp tình hợp lý hơn nhiều nhưng họ không làm, thay vào đó sẵn sàng huy động hàng ngàn quân, dàn trận giữa đêm khuya tập kích vào một ngôi làng là làng Đồng Tâm, rồi sau đó giết hại dã man người nông dân, đảng viên mấy chục năm tuổi đảng Lê Đình Kình, lại bày cả một vụ án để tru di tam tộc cả gia đình cụ…Tất cả chỉ nhằm mục đích răn đe, chứng tỏ cho dân biết họ không bao giờ nhường dân, sẵn sàng dùng một cái sai lớn hơn để che đậy một cái sai, dùng một cái ác lớn hơn gấp bội để che dấu một cái ác. 

Một chế độ thực sự mạnh thì không sợ dân, không cần dùng đến bạo lực, đàn áp, và ngược lại, đơn giản là vậy.

Một Tổ quốc chung, một mái nhà chung, một số phận chung

Sau 4 năm cực kỳ chia rẽ vì chuyện chính trị Mỹ, thậm chí "chụp mũ" nhau, thóa mạ, từ mặt nhau, chỉ vì ủng hộ hay không ủng hộ một Tổng thống Mỹ (nay đã thành cựu Tổng thống, là Donald Trump), nhiều bạn bè người quen của người viết bài này, và ngay chính người viết, có những lúc cảm thấy thất vọng, gần như mất hết niềm tin vào tương lai của Việt Nam và vào phong trào đấu tranh dân chủ cho Việt Nam.

Nhưng nếu chúng ta mất lòng tin vào nhau, mất lòng tin vào tương lai của đất nước, dân tộc Việt Nam (mà dù cho bây giờ có là công dân của nước nào đi chăng nữa, thì Việt Nam vẫn mãi mãi là Tổ Quốc của chúng ta), từ đó không muốn lên tiếng, không muốn góp phần nhỏ bé để thay đổi vận mệnh Việt Nam, thì ai sẽ được lợi ? Trước hết là đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, vì chế độ độc tài độc đảng của họ sẽ càng bình ổn, tồn tại lâu dài, sau đó là nhà cầm quyền Trung Quốc, vì Việt Nam còn nằm dưới sự kiểm soát toàn trị của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam thì Trung Quốc còn khống chế được, và Bắc Kinh không mong gì hơn là một Việt Nam hèn yếu, phụ thuộc vào họ.

Lại sắp đến ngày 30/4.

46 năm rồi kể từ khi cuộc chiến tranh Việt Nam chấm dứt, gần 2 thế hệ, người Việt bận bịu với việc mưu sinh và bao nhiêu mối lo toan ngày thường, chấp nhận chịu đựng một chế độ lạc hậu, phản động, hèn với giặc ác với dân.

Chúng ta thừa hiểu rằng mỗi một con người sống dưới chế độ độc tài của Đảng cộng sản Việt Nam thì đều là một "tù nhân lương tâm, tù nhân chính trị dự bị", có thể bị bắt, bị khép tội này tội kia bất cứ lúc nào. Nhưng khi chuyện xảy ra với người khác, chúng ta tự nhủ sẽ không bao giờ tới phiên mình, nếu mình mũ ni che tai, chỉ lo làm ăn, không bao giờ lên tiếng bất cứ chuyện gì. Thực tế là dù chưa bước chân vào nhà tù nhỏ nhưng toàn bộ dân đen Việt Nam cũng đang ở trong một nhà tù lớn-khi mọi cái quyền tối thiểu nhất của một Con Người, một Công Dân như quyền bầu cử, ứng cử, quyền được mở miệng phê phán, chỉ trích nhà nước, quyền được giúp đỡ dân oan hay tù nhân lương tâm, quyền được đọc-viết-sáng tác tự do, quyền được biểu tình v.v. và v.v. đều bị ngăn cấm, chỉ còn lại những nhu cầu của một sinh vật sống-ăn, ngủ, đi vệ sinh, giao phối, và cái quyền duy nhất là đóng thuế ! 

Mặt khác, trong một mái nhà chung, là Việt Nam, nếu có một chế độ tốt đẹp thì tất cả người dân cùng hưởng, mà một chế độ tồi tệ thì mọi người dân cùng gánh chịu, cách này hay cách khác, thế thôi.

Song Chi

Nguồn : RFA, 08/04/2021 (songchi's blog)

Published in Diễn đàn
dimanche, 21 avril 2019 10:09

Tháng Tư, nghĩ về hòa giải !

Chiến tranh đ làm gì ? Tái lp hòa bình và tái thiết quc gia, hay đ phc v mc tiêu ca mt ý thc h không tưởng ! Và sau chiến tranh, chính sách "hòa gii hòa hp" cho quc gia là gì đ xây dng li nhng đ nát và hàn gn nhng vết thương ?

Đó là những câu hỏi quan yếu cho mi lãnh đo chính tr quc gia, trước và sau mi cuc chiến tranh.

hoagiai0

nhng người sn sàng tha th, nhưng quên thì chc là không, dù mun.

Nhưng nhng gì xy ra sau 30 tháng 4 năm 1975 là nhng biến c gây s hãi tt cùng lên phn ln người dân min Nam. Cho đến nay nó tht s vn chưa hoàn toàn chm dt.

Hàng chục vn sinh linh đã chết trong tù ci to, hay trên đường tìm t do, hay tiếp tc kháng chiến, v.v… k t tháng Tư đó. Nhng người còn sng sót, trong ln ngoài Vit Nam, hn mun tìm mi cách đ quên đi nhng ni đau, nhng chn thương quá ln lao này. Nhưng rt cuc khó mt ai có th quên ! Cách đối phó của đa s nhng người khi gp chn thương quá ln là tìm cách tách ri, là không mun dính líu hay quan h đến nhng ký ức đau thương, đ hy vng t t quen và quên đi. Có nhng người sn sàng tha th, nhưng quên thì chc là không, dù mun. B óc con người được thiết kế như thế đnhớ mi đe da, nhất là các đe da sng còn, đã tng gây kinh hoàng và ác mng lên h.

hoagiai11

Sự đi x hung bo và tàn ác của bên thng cuc trong cuc chiến Vit Nam đi vi bên thua cuc tưởng chng như chưa tng xy ra trước đó trong lch s Vit Nam

Không quên là nỗi kh tâm có khi sut đi, dù đó cũng là kh năng sng còn. Nó là hai khía cnh đi nhau ca tâm lý con người. Nhiu khi chúng ta ước gì có th quên được nhng ký c đau bun. Nhng cu chiến binh M, Úc tng tham chiến Vit Nam ch hai ba năm, lúc v nước vn có nhng người b ri lon căng thng (tâm lý) hu chn thương, PTSD. Hung chi nhng người đã tng vào sinh ra tử, may mắn sng st gia ln đn, mười đến hai chc năm, chng kiến nhng tình hung bi thương, tàn khc và kinh khiếp nht ca chiến tranh. Nhưng điu đáng nói là sau chiến tranh, hòa bình vn không đến vi h và gia đình h. Có người b tù đy, trù dp qua chính sách tồi t nht mà con người có th tưởng tượng ra đến thêm năm, mười đến mười lăm năm na. Nhng chính sách đy hn thù và phân bit làm cho h không nhng mt nhng người thân thương nht trong đi, mà còn mt tt c tài sn, mt nhân phm, mt nhân cách. Họ còn b coi là phn bi t quc, b tước hết mi quyn công dân, nếu qu tht công dân có chút quyn gì trong xã hi đó. Nhiu người đi tìm t do, và khi có được t do, thì cái giá h tr quá đt. Cuc sng ca h b đo ngược hoàn toàn. H không còn gì cả. H b lit kê là ngụy quân ngụy quyn, b toàn b máy chính quyn và truyn thông lên án kết ti my chc năm qua, ri b bng ra khi quê hương đ mãi mãi lưu vong.

Những chn thương quá ln như thế, dù có được các chuyên gia hàng đu cha trị bi các phương pháp khoa hc và thích hp nht, và được h tr bi mt chính quyn vi nhng chính sách hòa gii tht s, thì cũng mt nhiu thi gian và cũng khó th nào vượt qua nhng h ly còn li, hung chi ngược li.

Sự đi x hung bo và tàn ác của bên thng cuc trong cuc chiến Vit Nam đi vi bên thua cuc tưởng chng như chưa tng xy ra trước đó trong lch s Vit Nam. Nhưng nó đã tht s xy ra, vi mc đ và hình thc khác. Chng hn, s tr thù tàn khc cNguyễn Ánh đi vi nhà Tây Sơn, và ngược li, đã nói lên được rt nhiu v các ý nim tha th hay hn thù, khoan dung hay cc đoan, tư thù hay quc hn, quyn li gia tc hay dân tộc, vân vân, của gii lãnh đo quc gia trong lch s Vit Nam. Nhng tư tưởng và hành đng như thế này hin nhiên đ li nhng h qu khc lit, gieo nhng mm móng ung nht, cho bao nhiêu thế h sau đó. Đó là mt văn hóa bo đng và hn thù không li thoát. Và nó là vòng luẩn qun không th vượt qua nếu tiếp tc được bao che và bào cha.

Vì thế cho nên tôi đng ý rng con đường đ dân tc Vit Nam vượt qua được s chia r hn thù chng cht bao nhiêu thp niên qua, hay đúng hơn, gn bn trăm năm qua, t thi Trnh Nguyn phân tranh, nếu không phi là trước đó na, là chính sách hòa gii đích thc. Nhưng mt chính sách như thế mun tht s có giá tr và hiu qu, theo tôi, đòi hi mt s yếu t và điu kin căn bn sau đây.

Một, tính chính danh ca chính sách đó. Nghĩa là nếu đây ch là mong ước ca mt s người, dù thành tht đến my, cũng không th nào thành công vì nó không có chính danh. Ngay c khi ch trương này do nhà cm quyn Vit Nam hin nay khi xướng, điu mà h đã tng làm trước đây vi ch trương tuyên truyền và la gt là chính, thì nó cũng không mang tính chính danh. Bi h chưa bao gi tht s đi din tiếng nói ca người dân. Theo tôi thì ch khi nào th chế chính tr Vit Nam tht s dân ch trong đó lãnh đo chính tr quc gia trong c ba ngành tư pháp, hành pháp và lp pháp được chính người dân bu chn, thì lúc đó nhà nước Vit Nam mi tht s có chính danh và chính nghĩa đ thc hin ch trương này.

Hai, tính công lý và nhân bản. Khi đã có chính danh và chính nghĩa, lãnh đo chính tr quc gia mi tht s là đi din tiếng nói và quan đim ca các xu hướng chính tr khác nhau. Đây là tin điu kin cn thiết và quan trng đ tho lun rt ráo và tranh lun sâu sc vi nhau mt chính sách hòa gii và hòa hp phc tp, mang mt phm trù bao hàm thay vì loại tr, đ đưa đến các gii pháp mang li công lý tht s cho người Vit. Và các gii pháp này phi tht s nhân bn, hàn gn vết thương và xoa du ni đau, đ tâm hn ca đi đa s người dân Vit Nam được tht kha lp bi tình thương và cảm thông. Chúng ta không thể thc hin thành công mc tiêu hòa gii nếu ch đến t thin chí hay lương tri đến t mt thiu s chưa th xác đnh và chun mc được nhng giá tr công lý và nhân bn.

Ba, tính tôn trọng s tht lch s và hướng đi tương lai. Mt chính sách hòa gii và hòa hp mang tính tượng trưng, biu kiến, thay vì mc đích hàn gn vết thương và vượt qua ni đau quá kh, s không tn ti. Mun có giá tr lâu dài, chính sách này phi ghi nhn nhng li lm lch s, nhng bài hc cn thiết, và những li xin li chân thành. Chính sách này cũng cn nêu ra nhng giá tr nn tng lâu dài cho đt nước đ tái thiết cũng như đ tránh lp li nhng li lm ca quá kh. Nhưng ch có lãnh đo chính tr quc gia tht s đi din cho toàn th người dân và được y nhim (empowered) mi có th hoàn thành s mng khó khăn này.

Bốn, ghi nhn và nâng đ nhng nn nhân bng nhng vic làm c th. Trong tương lai, lãnh đo chính tr dân c ti Vit Nam cn quyết đnh mt s vic c th đ khc ghi nhng chính sách sai lầm ca quá kh, t ci cách rung đt, nhân văn giai phm ti min Bc, đến tri tù ci to, kinh tế mi, đi tin, thuyn nhân Vit Nam v.v... Mt s nơi cn được đo lut đc bit do quc hi thông qua đ tr thành di tích lch s chính thc, và các viện bo tàng s trưng bày nhng câu chuyn và nhng chng vt, nhng thm ha chiến tranh t mi phía, cho đến các câu chuyn thuyn nhân Vit Nam. Điu quan trng khác là cn phi có chính sách c th đ nâng đ bao nhiêu nn nhân b đi x tàn t, k c nhng người đi tù mc xương, chết trong tù, và nhng h ly đến gia đình h. Lch s phi ghi nhn nhng s tht này, đó là điu căn bn và bước đu. Và sau đó là chính sách bi thường cn thiết. Nhưng chúng ta không th làm bt c điu gì trong các nhu cầu trên trong thi đim hin nay, khi chưa th có tính chính danh và s y nhim chính thc ca người dân t mi xu hướng chính tr trên mi min đt nước. S phân bit đi x và s đàn áp ti t đi vi các sc tc thiu s ti Vit Nam cũng cn phi được lịch s ghi nhn mt cách chính thc và các ch trương hòa gii, và các b lut tôn trng các quyn căn bn ca h, k c ngôn ng và văn hóa, đi vi các dân tc thiu s.

Năm, biết được các gii hn ca hòa gii hòa hp. Cho du lãnh đo chính tr quc gia có th đưa ra mt chính sách hòa gii hòa hp toàn ho đi na, vi các chun mc nói trên, chúng ta ch có th mong đi mt cách thc tế là mt phn nào đó người dân s hàn gắn, s tha th cho nhau, qua thi gian vết thương s được lành ln, và hy vng s xây dng được s thông cm cho nhau. Điu này tuy hơi lý tưởng nhưng không phi là bt kh. Tuy nhiên chúng ta cũng phi thc tế nhìn nhn rng s có mt thành phn dân tc khác s không th thc hin được, dù c gng đến my và dù được h tr đến my. Có th là vì s hn thù ca h là quá ln mà h không th vượt qua được. Nhưng cũng có th chính h là nhng người b nhng chn thương quá ln, b PTSD, đu óc ca h đã bị hư hi ít nhiu. Nhng người này đáng thương hơn đáng trách. Mi giác quan ca h, t nghe, thy, ngi, ném, cm nhn hoc linh cm, tuy ch quan và không da trên cơ s bng chng c th nào, nhưng đu d dàng đưa h tr v quá kh ca đe da, đau thương, hãi hùng.

Những người trong trường hp như thế không còn kh năng điu chnh hay ch đng phn não lý trí PRC (pre-frontal cortex), trong khi phn não Amygdala d dàng cưỡng chiếm mi cm xúc ca h. Rt nhiu người trong chúng ta được cha m thương yêu, nhưng vn không quên được lúc năm, sáu tui tng b cha m da đem b ch, hoc ví rng mình là con rơi lượm ngoài ch hay thùng rác. Cũng có nhng lúc b đánh đp, chi mng hay da nt làm chúng ta tn thương tt cùng mà đeo đui chúng ta sut đi. Nhưng nhng hình pht th xác nhiu khi không gây tn thương và đ li chn thương bng nhng li nói, c ch khc ghi vào b óc ca mình. Ch tng đó thôi mà c đi mình còn không quên, hung gì nhng chn thương chiến tranh tâm lý làm tan nát cuc đi. Khi những chính sách phân bit đi x nng n kéo dài nhiu thế h như thế, h qu đ li s ăn sâu vào tâm khm ca nn nhân. Cũng vì như thế cho nên chính sách hòa gii bng các bin pháp tích cc và thích đáng nht đi vi chính sách nô l và đi x tàn tệ với người da đen ti M hàng trăm năm, chính sách đi x tàn t đi vi người th dân Úc, k c Thế h b đánh cp (Stolen Generation), hay h thng phân bit chng tc được th chế hóa ti Nam Phi, vân vân… s mt rt nhiu thi gian đ phn nào đt được kết qu hàn gn, đoàn kết và cm thông.

Tóm lại, hòa gii là mt mc tiêu chính đáng, cn thiết và cp bách đi vi Vit Nam. Không th xây dng sc mnh và phát huy tim năng ca dân tc đ đi phó vi nhng th thách ln lao bng tinh thn rã ri và mc nát như hin nay. Tôi hiu được ch trương và mc tiêu ca hòa gii hòa hp là xây dng sc mnh và đoàn kết. 30 tháng Tư 1975 là mt cơ hi quý hiếm b b l. Nhưng đ thc hihòa giải thành công thì không thể ch bng thin chí, công lý, s tht, tha th, hàn gn hay tình thương là đ. Khi không có thc quyn, không được y nhim, không mang tính đi din cho mi khuynh hướng chính tr ca dân tc và cho các nn nhân ca thi cuc, thì chính sách hòa gii s không đi đến đâu c. Có l cn phi có y ban hòa gii đc lp quy t nhng người uy tín được nhà nước Vit Nam do dân bu lên trong tương lai y quyn, đt mc tiêu và chun mc hot động đ thc hin nhim v cao c này.

Tuy thế, tôi mong mi rng mt ngày nào đó người Vit có th vượt qua được s hn thù và chia r chng cht hin nay, ước mong tôi đã trình bày nhiu ln trên trang này, đ tng bước đi đến tinh thn hòa gii đích thc cho tương lai ca đt nước và thế h mai sau. Tinh thn hòa gii khi chưa th thc hin tm ln thì, không cn phi ch đi, vì chúng ta vn có th tm cá nhân, qua tư duy và hành đng chân tht ca mình vi người khác.

Úc Châu, 18/04/2019

Phạm Phú Khải

Nguồn : VOA, 21/04/2019

Published in Diễn đàn