Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Lời tác giả : Tôi viết bài này sau 50 năm im lặng như nén hương lòng tưởng nhớ đến người anh rể – một cựu Quân Nhân Việt Nam Cộng Hòa, tưởng nhớ đến bằng hữu của tôi đã bị Việt cộng giết chết tàn nhẫn trong biến cố Tết Mậu Thân 1968 để nhắc đến tội ác tầy trời do chính cộng sản Bắc Việt và tay sai – những kẻ ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản – đã gây ra cho người dân miền Nam Việt Nam trong những ngày đầu Xuân năm 1968 và vì là "nhân chứng sống" nên chỉ tóm lược, giới hạn đề cập đến thị xã Qui Nhơn & thành phố Huế. Và vì "các hệ lụy" liên quan trong thời gian 50 năm nên cũng mạn phép đề cập thêm chút xíu đến biến cố 1975 cũng như vài dữ kiện để đời xảy ra sau đó dưới "chế độ xã hội chủ nghĩa" mà những ai từng sống qua biết rõ hơn người viết, vốn chỉ nghe chị em thân nhân kể lại khi gặp nhau tại xứ người … !

1111111111111111

Một cuộc đào bới tìm xác những nạn nhân bị cộng sản giết sau trận tết Mậu Thân Huế - Ảnh : Internet

Nhân tiện xin được lưu ý thêm điểm nhỏ, tôi – một người tỵ nạn chính trị vì cộng sản và là phó thường dân người Đức gốc Việt. Quê hương mới của người viết, Đức rất tôn trọng quyền Tự Do Ngôn Luận nên chỉ ghi lại vài ý tưởng chợt về sau 50 năm kể từ 1968. Là bài tạp ghi, tự thuật nên không sao tránh khỏi chuyện đề cập đến "cái tôi đáng ghét", mong quý độc giả thông cảm !

Ngoài ra, tự biết rằng có nhiều bậc thức giả, khoa bảng uyên bác trong tập thể người Việt tị nạn, vốn có kinh nghiệm nhiều với cộng sản và xa hơn nữa vì thời giờ hạn hẹp, còn có nhiều việc hữu ích để làm nên cá nhân tôi chỉ trân trọng đón nhận những ý kiến xây dựng thật sự (nhất là các dữ kiện ngắn liên quan đến Tết Mậu Thân 1968 hoặc ngay sau khi Việt Cộng cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Hòa năm 1975 hay trên đường vượt biên, vượt biển sau 1975 kính xin gởi về Cette adresse e-mail est protégée contre les robots spammeurs. Vous devez activer le JavaScript pour la visualiser., nếu có) và sẽ không tranh luận với bất cứ ai khác quan điểm nhưng diễn đạt tư tưởng với lối văn phong khiếm nhã, thiếu cơ sở. Mong hoan hỷ và đa tạ.

(LNCh68)

*****************

Có thể nói, hầu như ai trong chúng ta, trên toàn thế giới đều không thích chiến tranh. Tuy nhiên tại Việt Nam thì khác vì cộng sản Bắc Việt luôn nuôi tham vọng thôn tính miền Nam nên mới gây ra cảnh chinh chiến, tang thương. Nếu kẻ Bắc người Nam, nhà ai nấy ở, mạnh ai nấy lo thì làm gì có chuyện tang thương, đổ máu xảy ra, như giữa Tây Đức và Đông Đức cũ (Cộng hòa dân chủ Đức - DDR) trước khi thống nhất là ví dụ.

Lúc đó – vào thập niên 60, 70 – tuy còn là học trò tiểu học rồi lên Trung học nhưng tôi cũng đủ trí khôn để có thể so sánh, nhận định được rằng từ 1954 sau nhiều mùa Xuân tương đối thanh bình đi qua thì phải nói Tết Mậu Thân 1968 là cái Tết mà dân miền Nam Việt Nam không bao giờ quên được, nhất là dân xứ Huế. Cộng sản Bắc Việt đã vi phạm trắng trợn hiệp ước đình chiến chúng ký kết trong ba ngày Tết, lợi dụng sự tin cậy của dân miền Nam và lợi dụng cơ hội biên thùy bị bỏ ngỏ, các tiền đồn của các tỉnh hay thị xã không được canh gác cẩn thận như thường lệ vì binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa các cấp được nghỉ phép về quê ăn Tết với gia đình vợ con, cộng sản Bắc Việt đã ra lệnh tổng tấn công, tràn về thành phố đúng vào dịp Tết Mậu Thân 1968. Chúng đã dày nát nhiều tỉnh lỵ của miền Nam, từ Quảng Trị, Đà Nẳng, Qui Nhơn, Phú Yên, Nha Trang… cho đến Sài Gòn, thảm khốc nhất là Cố Đô Huế, nhẫn tâm giết hại không biết bao nhiêu người dân vô tội, gây đau khổ cho biết bao gia đình trong khi mọi người đang vui mừng đón Xuân.

Đi từ căn bản nêu trên tôi ghi lại một chứng tích lịch sử để chúng ta không quên "Nỗi Đau Thương của Dân Tộc Việt Nam, đặc biệt với miền Nam Việt Nam" do cộng sản tạo ra, nhất là đối với người dân xứ Huế vào Tết Mậu Thân 1968 mà theo tài liệu có đến năm, sáu ngàn người gồm Quân Cán Chính, thường dân vô tội đã bị giết hại, bị chôn sống kể cả 4 người Đức, một linh mục người Pháp cũng bỏ thây tại Việt Nam. Có khá nhiều hồi ký, quyển sách viết về Tết Mậu Thân, điển hình là "Giải Khăn Sô Cho Huế" của Nữ Văn Sĩ Nhã Ca cũng như của các ký giả ngoại quốc tuy không cùng dòng máu với người Việt nhưng đến nay chưa có bút mực nào tả cho hết, trọn vẹn hành động dã man, vô nhân đạo mang tính cách lịch sử do cộng sản Việt Nam và tay sai gây ra dù đã có nhiều hình ảnh được bạch hóa và phổ biến trên Internet.

Vốn là người miền Trung vì vậy người viết đã chứng kiến thảm cảnh do bọn cộng sản và các tên nằm vùng gây ra khi nhìn thấy xác chết của người dân vô tội nằm ngổn ngang bên ven đường, góc phố. Riêng tại Thị Xã Qui Nhơn thì đứng cách 50 mét sau khi hết lệnh thiết quân luật đã nhìn xác người nằm ngay giữa ngã tư đường Võ Tánh và Tăng Bạt Hổ, trước Ty Thông Tin / đài phát thanh và trước cổng sân vận động Qui Nhơn mà như chúng tôi được biết, cộng sản và tay sai đã chiếm đóng nên sau đó xảy ra sự giao tranh giữa Việt Cộng và quân đội Việt Nam Cộng Hòa thuộc tiểu khu Bình Định. Cũng có thể quý vị đã mất đi một số bạn bè, thân hữu trong dịp Tết 1968 như tôi, sau khi Việt Cộng rút lui.

Lý do bị giết ở Huế => không biết bị quăng xác ở đâu và chẳng bao giờ nhìn được xác chồng, cha

Chỉ tóm gọn. Chị tôi tình cờ quen qua bạn gái với anh người Huế vào học sư phạm Qui Nhơn vào đầu thập niên 70 và sau đó 1-2 năm trở thành vợ chồng. Tôi từ đó có anh rể gốc Huế và vì vậy có vài người bạn thân của anh từ Huế vào học sư phạm Quảng Nam tạm trú ở gia đình tôi nên nghe biết khá nhiều về đất thần kinh. Về sau anh rể tôi nhập ngũ, ra trường về trú đóng ở Quảng Trị. Rồi cũng biết em trai của anh rể, thời đó là học sinh, sinh viên chống lại đám thiên tả …Thời chiến nên em trai anh rể tôi phải lên đường nhập ngũ, theo ngành Biên Tập Viên (cảnh sát). Riêng chị tôi, hai năm sinh hai đứa con, đứa thứ hai sinh năm 1967 và vì cha phải làm tròn bổn phận của người lính Việt Nam Cộng Hòa nên ít có dịp gặp.

Được tin qua truyền hình, radio là sẽ có đình chiến nên chị tôi nói cho gia đình chồng biết ngay sau ngày Tết sẽ cùng 2 con ra Huế thăm gia đình. Nghe vậy và nhân đình chiến ký kết với cộng sản Bắc Việt, anh rể tôi và em trai về thăm gia đình, luôn tiện gặp vợ con, chị dâu cùng hai cháu. Không ngờ chị tôi chưa kịp đi thì ngày 29.01.1968 (như tôi được biết và nhớ không lầm) đã nghe Huế bị cộng sản tấn công chiếm đóng … vài ngày sau thì được tin anh rể và em trai bị Việt Cộng bắt dẫn đi biệt tích. Rõ ràng nếu không có nằm vùng thì có lẽ Việt Cộng chẳng biết gia đình bên chồng chị tôi ở vùng An Cựu. Lo lắng, buồn phiền làm cho không khí Tết đối với gia đình hai bên mất vui hoàn toàn. Rồi Tết đau buồn đi qua và sau 25 ngày khi Huế được quân đội Việt Nam Cộng Hòa chiếm lại thì số phận anh rể và em trai giống như các nạn nhân khác : "Gia đình đến nay không biết tăm hơi, chắc bị thủ tiêu (?) nhưng chẳng bao giờ tìm được xác". Tang thương đã đến với chị tôi, hai con dại, gia đình nội ngoại. Còn bút mục nào diễn tả cho đủ sự tàn ác, dã man của cộng sản và tay sai ?.

Vợ mất chồng, con mất cha không tìm được xác nên chị tôi và hai con dại ở với ông bà ngoại từ 1968.

Thảm họa xảy ra ở Huế làm cho chúng ta phải bồi hồi suy tư !. Thảm nạn Huế phải được tạc vào bia đá, khắc vào tâm khảm, để đời sau sẽ không quên, cùng chung với những dữ kiện lịch sử khác, của những cuộc tàn sát bạo tàn giữa con người với nhau. Huế là một dẫn chứng điển hình cho sự mù quáng, vô nhân đạo của cộng sản và tay sai khi họ đi theo chủ nghĩa vô thần, chuyên chính vô sản.

Cho nên mừng Xuân Mậu Tuất 2018, mấy ai không chạnh lòng nhớ tới mùa Xuân đầy máu và nước mắt, đầy khăn sô và xác người trong dịp Tết Mậu Thân 1968, cách đây 50 năm ! Nửa thế kỷ đã qua nhưng người Miền Nam Việt Nam nói chung – trong đó có tôi vì thời điểm này tôi còn ở Qui Nhơn – không thể nào và chẳng bao giờ quên được tang thương đã xảy ra cho dân tộc, xảy ra với bao nhiêu tỉnh thành, thị xã của Việt Nam Cộng Hòa, đặc biệt với dân xứ Huế.

Sự thật rồi có lúc phải được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời nên sau khi kiểm chứng với đầy đủ các dữ kiện được bạch hóa và phổ biến trên Internet, hầu như tất cả các vụ hành quyết đều do bàn tay của những đảng viên cộng sản nằm vùng và cộng sản Bắc Việt. Đa số 150 tên cán bộ chính trị nằm vùng hoạt động ở tỉnh Thừa Thiên nói riêng, những tên này chính là thủ phạm đã ra lệnh thủ tiêu các nạn nhân ở Huế vì rõ ràng cộng sản Bắc Việt làm sao biết rõ ai là ai, làm gì, lính, thương gia, dân thường… ở Sài Gòn, Nha Trang, Qui Nhơn hay nhiều tỉnh lỵ khác của Việt Nam Cộng Hòa ? Cho dù họ đã làm theo chỉ thị của bộ chỉ huy (và ban lãnh đạo trung ương cộng sản Việt Nam), và nếu như thế thì chỉ thị đó ai đã ra lệnh như thế nào ?. Cho đến nay vẫn chưa biết rõ chi tiết, chỉ thấy hình ảnh cộng sản ăn mừng vụ Tết Mậu Thân 68 qua internet. Nhưng điều hiển nhiên có thể khẳng định được là NẾU KHÔNG có tay sai nằm vùng thì Việt Cộng từ miền Bắc vào làm sao biết ai là lính, là công chức, giáo sư, bác sĩ… mà bắt giết chứ ? (ghi chú thêm : sau 30/04/1975 ai cũng rõ là chính thành phần tay sai nằm vùng điềm chỉ cho kẻ thắng cuộc bắt người !).

Đi kinh tế mới

Biến cố Tết Mậu Thân 1968 trên khắp miền Nam Việt Nam và hãi hùng nhất là ở Huế đã làm nổi bật bản chất "tàn ác" cố hữu của cộng sản. Qua đó nếu khách quan nhìn thêm về Nga hay Đông Âu trước đây thì có thể nói rằng "Cộng sản là Cộng sản". Cộng sản ở Việt Nam hay ở bất cứ đâu dù bây giờ chỉ còn 4 nước theo chủ nghĩa này và thời nào cũng đều là cộng sản, là đầu sỏ gây ra tội ác với lý tưởng giết người, nếu chúng ta lật lại những trang lịch sử cũ qua cuộc cải cách ruộng đất tại Việt Nam trước đây. Người dân hiền hoà của miền Nam trải qua nhiều chuyện không ngờ trước được sau 1975, dù nhiều người đã có kinh nghiệm với cộng sản. Người lính Việt Nam Cộng Hòa bị lừa đủ chuyện để bị đẩy vào tù mà chính bà con ruột thị và bạn bè của tôi vốn là nạn nhân và chuyện "đấu tố" cũng đã xảy ra sau 30/04/1975 tại miền Nam Việt Nam "đối với các nhà giàu" qua sự điềm chỉ, vu oan của những kẻ nằm vùng mới ló mặt sau khi cộng sản cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Hòa với sự giúp đỡ về mọi mặt từ khối cộng sản quốc tế. Ngoài kỹ thuật tinh vi, xảo quyệt để giết chết Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa qua các trại giam được mệnh danh là "trại cải tạo" cộng sản đã đẩy hàng loạt người đến các vùng hẻo lánh gọi là "vùng kinh tế mới" (sic). Chính chị tôi từng sống ở thị thành là nạn nhân của chế độ mới, được nếm mùi "vùng kinh tế mới" cho đến khi sang Âu Châu đoàn tự với con cái.
* khó khăn của gia đình sau 75 vì có con du học
Ngay cả gia đình tôi cũng gặp nhiều "khó khăn" sau 30/04/1975 lý do vì ba tôi là công chức hành chánh lâu năm thời Việt Nam Cộng Hòa, vì vậy đã bị ở tù, học tập cải tạo ở trại giam Tiên Lãnh/ Quảng Nam và được cộng sản tặng cho danh hiệu gia đình "ngụy". Ai ở lại Việt Nam sau 1975 đều biết điều gì xảy ra cho "các gia đình ngụy".

Thế là em út tôi học hai trường công lập Nữ Trung Học và Cường Để nổi tiếng ở Qui Nhơn bỗng dưng gặp khó khăn, nản lòng nên trở thành "thất học". Chưa hết còn bị cho là "thuộc loại tư bản" chỉ vì cái tội có con là tôi đi du học trước 1975, vậy là gia đình ngụy tôi lại mang thêm một tội nữa. Cũng may tôi biết mình may mắn đang theo học ở xứ tự do, dân chủ như Đức quốc khó bị làm khó dễ nên đã nói khéo trước là ba má tôi cứ trả lời khi bị hạch hỏi rằng "nó tuy con của chúng tôi đó nhưng giờ lớn rồi, đi học xứ người muốn gì mấy ông cứ liên lạc hỏi nó chứ chúng tôi ở xa đâu ảnh hưởng gì được !". Xong chuyện. Cuối năm 1978, ba tôi qua đời vì bạo bệnh. Tôi được Đức cho tị nạn trước đó không lâu và trong thông hành ghi rõ ràng : "được đi khắp nơi, trừ Việt Nam, vì vậy đành thầm khóc với sự nghiệt ngã… không thể về tiễn đưa Ba lần cuối !". Gia đình tôi bị trù đập mãi nên phải rời Qui Nhơn, căn nhà xưa nơi tôi có nhiều kỷ niệm thời thơ ấu cũng bị đổi chủ. Thắm thoát đã 42,5 năm sống tha hương chưa một lần về quê mẹ, kể từ tháng Tư 1975.

Xin mở ngoặc tí xíu ở đây. Nhiều lúc tôi phải phì cười vì thời tôi đi du học Đức tổng số sinh viên (gồm SV ủng hộ Việt Nam Cộng Hòa và thiên tả) nếu so với số "du sinh của cộng sản Việt Nam bây giờ" chỉ bằng 1/15 (một phần mười lăm) thôi ; ngoài ra dù đi với học bỗng quốc gia Việt Nam Cộng Hòa hay tự túc nhận được khoản 120$/tháng cho ăn ở và thiếu tiền mua sách vở để tham khảo phải đi kéo cày thêm để đủ tiền ăn học nên không hiểu cộng sản ghép thành phần du sinh bây giờ là gì khi qua Đức học mua xe hơi chạy, mua nhà để ở và nếu qua Mỹ thì trả tiền học tệ lắm cũng 20 đến 50 ngàn/năm tùy trường đại học, tài chánh thừa dư thì không hiểu họ thuộc thành phần nào : "đại tư bản đỏ" ư, khi mà lương bỗng ở Việt Nam so với Âu, Mỹ thua rất xa ?!

Vượt biển tìm tự do, đoàn tụ & lặn lội về quê hương để tìm xác cha mà vẫn không thể nào tìm ra

Sau khi ba tôi mất, hai đứa cháu và em út tôi mạo hiểm vượt biển cuối thập niên 70 - chỉ trừ một người bà con xa đi chuyến khác bỏ mạng trên biển Đông - tất cả may mắn thoát chết, đến được bờ Tự Do và rồi từ trại tỵ nạn Á Châu đi định cư ở Europe khi mới 13, 14 tuổi nên phải lo học hành cho đến khi mẹ chúng nó (chị tôi) sang đoàn tụ. Đến tuổi trưởng thành và sau khi đời sống khá ổn định, một đứa cháu quyết định về Việt Nam, lặn lội ra tận Huế thăm gia đình, bà con bên nội và mục đích chính là muốn dò hỏi thân nhân, bà con ở Huế hầu từ đó hy vọng có thể tìm được tin tức về người cha mà khi còn sống vì là lính phải rày đây mai đó, ít khi được gần gũi con đã bị Việt Cộng giết chết Tết 1968 khi chúng nó mới một, hai tuổi nhưng hoàn toàn vô vọng. Vẫn không biết Việt Cộng giết ba mình và đã vùi chôn xác ở đâu. Cuối cùng bỏ cuộc bay về trở lại Âu Châu. Đây là sự thật vì tôi là cậu tuột của nó ghi ra đây để độc giả đọc, tự suy ngẫm, nhận xét … !

Để kết thúc bài viết, tôi mạn phép mời quý vị – có thể là người trong cuộc – hoặc may mắn hơn không vướng phải nỗi đau buồn trong dịp Tết Mậu Thân 1968 – đọc bài thơ sau đây :

Đưa em đi đào xác

Đưa em đi đào xác
Chiều Gia Hội âm u
Trời mây đen vần vũ
Nước sông Hương lặng lờ

Đưa nhau hồn lạnh buốt
Em quấn vành khăn tang
Xác chồng chưa tìm được.
Lệ nhỏ thầm hoang mang

Bên hố chôn tập thể
Từng mảng người rưng rưng
Nhặt những xác vữa nát
Còn vương trói dây thừng

Chiếc sọ nào nguyên vẹn
Sau nhát cuốc hãi hùng
Những người dân vô tội
Chết xấp mặt phơi lưng Đưa em đi đào xác
Hai mươi mấy ngày trời
Thành phố Huế thoi thóp
Với đớn đau mặt người

Ơi thịt xương từng nhúm
Gói ghém bọc ni lông
Nằm tố cáo tội ác
Trong bốn tấm ván thông

Những ngọn nến leo lắt
Như đóm mắt hồn ma
Nhìn hắt hiu chủ nghĩa
Qua nhang khói nhạt nhòa

Đưa em buồn chất ngất
Mưa se sắt mặt mày
Em khoác tấm vải nhựa
Di ảnh chồng trong tay

(Để tưởng nhớ biến cố Tết Mậu Thân 1968. Không rõ tên tác giả) 

Ước mong oan hồn của anh rể tôi, bạn tôi, Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa và của những nạn nhân vô tội bị giết chết oan ức bởi cộng sản Việt Nam trong Tết Mậu Thân 1968 (và sau 1975) phù hộ cho dân Việt sớm được sống dưới một chế độ KHÔNG CÒN cộng sản, thật sự có TỰ DO, DÂN CHỦ và NHÂN QUYỀN !

© LNChâu68

(Người Miền Trung / Qui Nhơn)

Nguồn : CaliToday, 04/02/2018

Published in Diễn đàn