Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

samedi, 18 février 2017 15:25

Tư lệnh ngành' và... Thủ tướng

Trong khi Thủ tướng Chính phủ đang quyết liệt hướng tới mục tiêu một chính phủ kiến tạo, gần dân vì dân, một chính phủ hành động, mà các tư lệnh ngành đến lời nói còn "ngủ đông" thì sự hành động hẳn còn phải… mơ về nơi xa lắm ?

tulenh1

Ông Mai Tiến Dũng (bìa trái) và Bộ trưởng Văn hóa, thể thao và du lịch Nguyễn Ngọc Thiện tại cuộc làm việc sáng 14/2

Sáu năm trước đây, vào tháng 8/.2011, khi mới nhậm chức Bộ trưởng Giao thông vận tải, ông Đinh La Thăng khi đó đã có một phát ngôn ấn tượng : "Là tư lệnh ngành, phải cho tôi toàn quyền như vị tướng ra trận, phải được toàn quyền quyết định chiến đấu, tiến hay lùi mới làm được chứ cứ chờ để xin phép thủ trưởng ở nhà có cho bắn không thì lỡ cơ hội". Đó là một phát ngôn phản ánh tính cách cá nhân thẳng tuột của một quan chức phụ trách một ngành cực kỳ khó khăn, nhưng cũng nói lên yêu cầu về tính quyết đoán và trách nhiệm cá nhân của bộ trưởng một ngành.

Khái niệm "tư lệnh ngành" từng được một quan chức cao cấp đưa ra, nay được nhấn mạnh hơn. Cái yêu cầu toàn quyền quyết định chiến đấu không chỉ của một ông Bộ trưởng Giao thông vận tải mà phải là của tất cả các bộ trưởng các ngành, trong đó có ngành Văn hóa, thể thao và du lịch.

Những ngày đầu xuân năm mới này có lẽ cũng là lúc mà ngành Văn hóa, thể thao và du lịch được chờ đợi nhiều nhất. Bởi tháng giêng cũng là tháng của các lễ hội, phản chiếu những sinh hoạt văn hóa cộng đồng, tập tục của các dân tộc. Mùa lễ hội năm nay, mặc dù ngành Văn hóa, thể thao và du lịch đã có sự rút kinh nghiệm trong chỉ đạo về tổ chức và quản lý lễ hội, nhưng vẫn có những lễ hội không chỉ có tiếng khen, mà kèm đó không ít tiếng chê. Có điều, trong thời thế giới phẳng này, không hiểu sao tiếng lành thì đồn gần, mà tiếng dở lại đồn… rất xa.

Đó là sự khắc nghiệt của thời IT.

Và đó cũng là sự "chậm chân" với thời cuộc hiện đại của chính các lễ hội và của vị "tư lệnh ngành".

Bởi ở thời hiện đại, nhất là khi nước Việt hội nhập, tiếp cận văn minh nhân loại, thì không ít tập tục, lễ hội mang tính chất nguyên thủy, thậm chí là hủ tục, chắc chắn và cần thiết phải được điều chỉnh, để lễ hội vẫn giữ được sự linh thiêng mà lại nhân ái thái hòa, đem lại sự bình an cho con người và tâm lý đời sống.

Tiếc thay, một số lễ hội để lại tai tiếng không những đã "chậm chân" trong tiếp cận với văn minh hiện đại, mà còn biến tướng rất phản cảm, phản chiếu tâm lý trục lợi, thương mại hóa của các nhà tổ chức. Tâm lý đó lại gặp tâm lý cầu may của người tham dự, đã biến lễ hội, từ tập quán văn hóa đẹp thành hiện tượng phản văn hóa, lệch lạc đáng buồn và xấu hổ.

Tiếc thay nữa, "tư lệnh ngành" Văn hóa, thể thao và du lịch cũng lại "chậm chân" - im hơi lặng tiếng - trong khi lẽ ra phải "toàn quyền quyết định chiến đấu", xử lý và chỉ đạo những hiện tượng phản cảm, thậm chí tàn bạo của một số lễ hội bị dư luận xã hội lên án, phản đối. Dư âm của một số lễ hội tai tiếng đó do vậy thành công thì ít, thất bại luôn có phần.

Tại cuộc làm việc kiểm tra của Tổ Công tác của Thủ tướng tại Bộ Văn hóa, thể thao và du lịch sáng 14/2, khi nói về việc quản lý lễ hội của Bộ Văn hóa, thể thao và du lịch, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Mai Tiến Dũng đã bộc bạch : "Sáng nay Thủ tướng gọi tôi nói, nếu Bộ trưởng ngại lên tiếng thì báo cáo Thủ tướng lên tiếng. Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc cũng truyền đạt ý kiến yêu cầu giải trình 05 vấn đề, trong đó có nội dung liên quan đến lễ hội với những biến tướng diễn ra" (VietNamNet, 14/2).

Dư luận xã hội hẳn chưa quên vụ quán café Xin Chào ở huyện Bình Chánh, Thành phố Hồ Chí Minh, một vụ việc lẽ ra chỉ cần nhắc nhở và xử phạt hành chính, đã suýt biến thành một vụ án hình sự kinh tế nếu không có sự can thiệp rốt ráo, kịp thời của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Bởi vụ việc này nếu không xử lý đúng, sẽ ảnh hưởng tai hại vô cùng tới việc tạo lập môi trường kinh doanh thông thoáng, bình đẳng cho các doanh nghiệp tư nhân - một chủ trương quan trọng vừa được triển khai quyết liệt lúc bấy giờ.

Việc can thiệp kịp thời của người đứng đầu Chính phủ là đúng đắn. Nhưng cũng đồng thời cho thấy sự "chậm chân", sự trì trệ trong phản xạ quản lý của những "tư lệnh" lớn, nhỏ, vừa vừa…, tùy sự phân công, phân cấp quản lý trách nhiệm theo quy định nhà nước.

Hơn nữa, nếu việc nào người đứng đầu Chính phủ cũng phải lên tiếng, can thiệp rốt ráo, thì rốt cuộc, các "tư lệnh" ngành sinh ra để làm gì ? Chả lẽ khi có vụ việc xảy ra thuộc ngành mình, lại để Thủ tướng lên tiếng.

Mà phong cách các tư lệnh kiểu đó rất cũ. Cũ như cách đây hai năm, ông Phạm Viết Muôn (Phó Chủ nhiệm Văn phòng chính phủ lúc đó) cho biết, tình trạng các địa phương, bộ, ngành "đùn" việc lên Thủ tướng diễn ra hằng ngày, kể cả những vụ việc chỉ thuộc cấp quận - huyện, hoàn toàn nằm trong tầm tay xử lý của các cấp. Có những việc nghe đã thấy ngỡ ngàng, tỉ như tỉnh Quảng Nam xin ý kiến về nợ tiền thuế của Công ty TNHH Vàng Phước Sơn và Công ty TNHH Khai thác vàng Bồng Miêu ; vụ lấp sông ở Đồng Nai, chặt cây xanh ở Hà Nội, hay điểm nuôi dạy trẻ nhà Hạnh Phúc ở Thành phố Hồ Chí Minh (Người Lao động, 23/7/2015).

Nhiều. Nhiều lắm. Chả lẽ những việc cụ thể đó vượt quá năng lực của các cấp có trách nhiệm ?

Bản chất của các hiện tượng "đùn đẩy" lên Thủ tướng giải quyết, mặc dù lẽ ra nó thuộc thẩm quyền của cơ sở, là gì nếu không phải rơi vào bốn tiêu chí sau ? Hoặc năng lực nhận thức và xử lý công việc hạn chế, yếu kém. Hoặc không nắm được thẩm quyền. Hoặc không muốn mất lòng cơ sở, để còn "bảo toàn" phiếu bầu. Hoặc là né tránh trách nhiệm. Trong bốn tiêu chí đó, người viết cho rằng, sự né tránh trách nhiệm có lẽ là bản chất nhất. Bởi đã ở cương vị quản lý, lãnh đạo nhất định, họ đều phải trải qua những năm tháng đào tạo có kiến thức từ chuyên môn đến chính trị, đến quản lý hành chính, v.v... và v.v...

Sự né tránh trách nhiệm thật ra cũng không phải là hiếm ở các cấp quản lý cơ sở, ở các ngành, các lĩnh vực. Nhưng sự né tránh trách nhiệm ở cấp quản lý vĩ mô khi cần "toàn quyền quyết định chiến đấu" sẽ tác động không nhỏ tới cuộc sống. Địa phương làm sai vẫn ung dung tin mình làm đúng. Kẻ cơ hội, trục lợi ung dung làm điều xằng bậy. Sự rối loạn các giá trị cũng vì thế dễ xảy ra, bởi trắng đen lẫn lộn.

Sự né tránh trách nhiệm có khi thể hiện ở sự "đùn đẩy", mà cũng có khi thể hiện ở sự "chậm chân", "ngại lên tiếng".

Nhưng cứ tư lệnh nào cũng "né tránh", "đùn đẩy", "ngại lên tiếng" thì cơ sở sẽ ra sao ?

Trong khi Thủ tướng Chính phủ đang quyết liệt hướng tới mục tiêu một Chính phủ kiến tạo, gần dân vì dân, một chính phủ hành động, mà các tư lệnh đến lời nói còn "ngủ đông" thì sự hành động hẳn… mơ về nơi xa lắm ?

Kỳ Duyên

Nguồn : Một Thế Giới, 18/02/2017

Additional Info

  • Author Kỳ Duyên
Published in Diễn đàn

Cướp lộc, 'phóng sinh' cá dữ, chen nhau mua vàng Thần tài : Khi niềm tin u mê chi phối con người

Hồ Hùng, Một Thế Giới, 09/02/2017

Những đoàn người chen chúc giành lộc, rồi xếp hàng rồng rắn, thậm chí cãi tranh nhau chí chóe để mua cho bằng được miếng vàng Thần tài cầu may, hay hớn hở mua cá dữ phóng sinh... Than ôi !

cuoploc1

Háo hức tranh giành lộc ở lễ chùa

Vào ngày Thần tài (mùng 10 tháng giêng), trong clip mà báo Tuổi Trẻ đăng tải, trong đoàn người xếp hàng chờ mua "lộc" là miếng vàng Thần tài, người ta thấy có cả một quân nhân, đeo quân hàm, mặc quân phục, cười toe toét, thản nhiên xếp hàng chờ mua "lộc". Mà ngày Thần tài nhằm ngày thứ hai, ngày làm việc đầu tuần. Bao nhiêu người đã bỏ hết công ăn việc làm, bỏ nhiệm sở, gia đình… cả buổi sáng, sang trưa để đi hứng nắng, hít bụi chờ mua "niềm tin" như vậy ?

Rồi những ngày qua, báo chí thông tin, người ta chở hàng tấn cá mua từ nơi này, đổ sang nơi khác để… phóng sinh, mong được phước. Trong số đó, có cả cá chim trắng, rất nguy hại cho môi trường vì khả năng sinh sản khá nhanh và bản năng hung bạo của nó. Trước đó, ở An Giang, người ta phóng sinh cả… rắn độc.

Không ai và luật pháp nào cấm mơ ước, cấm tin tưởng và tín ngưỡng. Nhưng một đất nước mà nhiều con người chỉ tin vào lộc trời, vào thánh thần để hy vọng đổi đời, thay vì dốc tâm làm việc, thì đất nước, con người ấy sẽ về đâu ?

Chuyện ngụ ngôn kể rằng, có chú chim chiền chiện làm tổ trên một cánh đồng lúa mì non. Ngày ngày trôi qua, khi những thân lúa đã vươn cao thì bầy chim con mới nở ngày nào, đã lớn nhanh như thổi. Rồi một ngày, khi những ngọn lúa chín vàng, bác nông phu và những người con đi ra đồng.

"Lúa này bây giờ gặt được rồi đây", bác nông phu nói, "chúng ta phải kêu cả những người hàng xóm và bạn bè đến giúp cho chúng ta thu hoạch". Bầy chim chiền chiện con nghe vậy hết sức sợ hãi, vì chúng biết rằng chúng sẽ gặp nguy hiểm nếu không kịp dời tổ trước khi thợ gặt đến.

Khi chim chiền chiện mẹ kiếm ăn trở về, lũ chim con kể lại cho mẹ những gì chúng nghe được. "Đừng sợ, các con ạ", chiền chiện mẹ nói, "nếu bác nông phu bảo rằng ông ấy sẽ kêu hàng xóm và bạn bè của ông ấy đến giúp, thì đám lúa này cũng còn một thời gian nữa họ mới gặt được".

Vài ngày sau, khi lúa đã quá chín, và khi có gió lay động thân lúa, một loạt các hạt lúa rào rào rơi xuống đầu lũ chiền chiện con. "Nếu không gặt gấp đám lúa này, chúng ta sẽ thất thoát đến cả nửa vụ mùa. Chúng ta không thể chờ đợi bạn bè được nữa. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tự gặt lấy", bác nông phu nói.

Khi lũ chiền chiện con kể lại với mẹ những gì chúng nghe ngày hôm nay, mẹ chúng bảo : "Thế thì mình phải dọn tổ đi ngay. Khi người ta đã quyết định tự mình làm mà không trông nhờ vào ai khác nữa, thì chắc chắn là họ chẳng trì hoãn gì nữa đâu". Và đến khi mặt trời mọc sáng hôm sau, lúc bác nông phu và những người con ra đồng gặt lúa, họ chỉ gặp một cái tổ rỗng không.

Điều mà câu chuyện ngụ ngôn này muốn nói, là trong cuộc sống, khi đã quyết định tự mình làm việc gì, đừng quá trông mong vào sự giúp đỡ người khác. Tự lo cho mình là tốt nhất.

Nhờ cậy và tin tưởng vào bạn bè còn chưa chắc gì, hà cớ gì chúng ta cứ tin vào những miếng vàng Thần tài, những miếng lộc ở lễ chùa mà những ngày qua người ta tranh nhau cướp. Báo chí đăng tải, người ta chen lấn, giẫm đạp, thậm chí "móc mặt", đè nghiến nhau chỉ vì những miếng lộc tại lễ chùa như vậy.

Tương lai chúng ta giàu hay nghèo, lộc nhiều hay ít là do chính chúng ta quyết định, bằng chính trí óc và sức lao động của mình, chứ không bằng những miếng lộc, những miếng vàng Thần tài, những loại động vật được bắt rồi mua lại thả đi để mang danh "phóng sinh" ấy, chắc chắn vậy !

Cũng trong ngày Thần tài, trên thị trường vé số ở cả nước, các số 39, 79 liên quan đến Thần tài và được dân chơi số đề gọi là số "Thần tài", cũng được săn lùng ráo riết. Một người dân ở Thành phố Hồ Chí Minh cho biết ngày thường vé số chỉ 10.000đ nhưng vào ngày Thần tài, chị ta phải bỏ ra 30.000đ để mua tấm vé có số đuôi 79. Và kết quả xổ số miền Bắc, miền Nam cuối giờ ngày 6.2 đó, không có giải đặc biệt của đài nào mang 2 con số cuối là 39 hay 79, như những gì mà dân chơi số mơ ước về sự đổi đời bằng con số Thần tài ! Rốt cuộc, chỉ có các công ty kinh doanh vàng và các công ty xổ số, các tay cơ hội… bỏ túi khẳm tiền.

Phó giáo sư Đào Công Tiến, nguyên Hiệu trưởng Trường đại học Kinh tế Thành phố Hồ Chí Minh từng lắc đầu ngao ngán khi nói về việc người miền Tây ào ạt mua vé số để cầu may : "Cả vùng mà người dân chỉ biết phó mặc tương lai mình vào sự may rủi của tờ vé số, thì họ sẽ về đâu ?".

Cũng như chuyện ngày Thần tài, người dân và cả cán bộ công chức cứ đổ xô chen lấn đi mua vàng để cầu cho cả năm có vàng vào nhà hay may mắn gì đó, là một điều hết sức viển vông. Vậy mà đám đông lại hùa nhau đi chen lấn, xô đẩy mua. Rồi đến vé số… Niềm tin, hay sự tin tưởng mê muội vào thần thánh và những điều viển vông, có nguy cơ đưa cả dân tộc này ngày càng tụt hậu.

Một dân tộc được dẫn dắt bởi thần thánh chưa hẳn là một dân tộc thất bại, bởi họ có niềm tin, và làm theo những điều đúng đắn mà tôn giáo thờ phụng thần thánh ấy răn dạy, để sống và làm việc cho tốt. Đạo nào cũng hướng tín đồ của mình về những điều hay lẽ phải, như có hiếu với cha mẹ, anh em, bạn bè, giúp đỡ người nghèo, chú tâm làm việc...

Nhưng không đạo nào dạy tín đồ mình phải bỏ hết tất cả, suốt ngày chỉ lo thắp hương cúng bái hay đọc kinh, cầu nguyện. Tin tưởng quá đến mức u mê nên đánh mất cả chính mình, gia đình, công việc vì thần thánh, mới là con đường dẫn đến thất bại !

Hồ Hùng

Nguồn : Một Thế Giới, 09/02/2017

*****************

Lễ chùa và quà Tết

Lương Duy Cường, Người Lao Động, 09/02/2017

Trong một động thái tích cực, chiều 8/2, Bộ trưởng Bộ Công Thương đã ký quyết định thành lập hội đồng kỷ luật để xem xét, quyết định hình thức kỷ luật đối với công chức được xác định "đi lễ chùa trong giờ làm việc" vào sáng 7/2.

cuoploc2

Lễ chùa và quà Tết

Những người "đi lễ chùa trong giờ làm việc" được xác định là công chức của Trung tâm Hỗ trợ xuất khẩu (đơn vị sự nghiệp trực thuộc Cục Xúc tiến thương mại - Bộ Công Thương), có cả giám đốc trung tâm này.

Cùng ngày 8/2, Bảo hiểm xã hội Việt Nam đã có văn bản yêu cầu Bảo hiểm xã hội Thành phố Hà Nội chỉ đạo tập thể Phòng Quản lý hồ sơ và cá nhân liên quan giải trình rõ nội dung thông tin báo chí nêu về việc cán bộ của cơ quan này đi lễ chùa trong giờ làm việc trước đó.

Nêu ra để thấy tình trạng công chức bỏ giờ công, việc công đi lễ chùa dù năm nào cũng có người vi phạm, cũng xử lý nhưng vẫn không chấm dứt. Điều này không chỉ vi phạm kỷ luật lao động ; Luật Cán bộ, công chức ; Luật Viên chức mà đặc biệt còn vi phạm những nội dung trong Chỉ thị số 26/CT-TTg ngày 5/9/2016 cũng như Công điện ngày 2/2/2017 của Thủ tướng Chính phủ. Trong thực tế, không chỉ công chức, viên chức ở 2 đơn vị nêu trên vi phạm mà còn nhiều nơi khác nữa.

Trong một diễn biến khác, cũng chiều 8/2, lãnh đạo Cục Chống tham nhũng - Thanh tra Chính phủ đã ký báo cáo tình hình tặng quà, nhận quà không đúng quy định trong dịp Tết nguyên đán 2017. Theo đó, qua báo cáo chưa đầy đủ của các bộ, cơ quan ngang bộ, cơ quan thuộc Chính phủ, UBND các tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương, tập đoàn kinh tế nhà nước, tổng công ty 91 thì chưa phát hiện trường hợp sử dụng tiền, tài sản công không đúng quy định, lãng phí ; tặng quà, nhận quà không đúng quy định. Văn bản nói rõ đây là báo cáo qua tổng hợp từ "báo cáo chưa đầy đủ" và kết quả là "chưa phát hiện" chứ không khẳng định là "không có" vi phạm.

Nói như vậy là đã có sự cân nhắc kỹ lưỡng. Thế là đúng, vì mới qua Tết vài ngày thì khó tổng kết tình hình cho đúng thực chất. Vả lại, việc "tặng quà, nhận quà" nếu đã theo cái nghĩa không lành mạnh là hối lộ, đút lót… thì vốn nó đã không minh bạch nên người tặng và cả người nhận đều tìm cách giấu, dại gì công khai giữa bàn dân thiên hạ để rơi vào vòng kiểm soát khi Chính phủ đã tuyên bố sẽ quyết liệt trị.

Nhưng như vậy cũng đã có tín hiệu để kỳ vọng vào quyết tâm của Chính phủ là xây dựng Chính phủ liêm chính. Về hình thức, dân chúng đã thấy vừa qua không còn tình trạng xe xếp hàng lũ lượt trước nhà một số quan chức để "chúc Tết" như trước và ít nhất cũng đã có 2 thành viên Chính phủ tuyên bố công khai trên báo chí là "Tết này tôi không nhận quà của bất cứ cơ quan, tổ chức hay cá nhân nào".

Bỏ việc công đi lễ chùa hay tặng - nhận quà không đúng quy định trong các dịp lễ, Tết thì nhiều người biết nhưng xử lý triệt để quả là điều khó. Với các chế định pháp luật cũng như những chỉ đạo liên tục của Thủ tướng mà tình trạng bỏ việc công đi lễ chùa còn khó trị như thế thì để trị dứt điểm việc tặng - nhận quà không đúng quy định trong các dịp lễ, Tết hẳn còn khó gấp vạn lần.

Lương Duy Cường

Nguồn : Người Lao Động, 09/02/2017

************************

Ồ ạt phóng sinh cá ra sông : Chưa có chế tài quy định

Xuân Lực , Dân Việt, 09/02/2017

Theo Phó Giám đốc Sở Nông nghiệp và phát triển nông thôn, hiện không có quy định nào cấm phóng sinh cá xuống ao, hồ hay ra sông.

cuoploc3

Người dân đổ về bến sông trước cửa đình làng Bát Tràng (Gia Lâm, Hà Nội) tham dự lễ phóng sinh ngày 5/2 (ảnh : L.A.D)

Trước thông tin hơn 10 tấn cá được phóng sinh trước cửa đình làng Bát Tràng (Gia Lâm, Hà Nội) hôm 5.2 (tức mùng 9 tháng Giêng), sư thầy Thích Đàm Thu, trụ trì chùa Linh Ứng (nhà chùa tổ chức lễ phóng sinh) cho biết, lễ phóng sinh có khoảng 1.000 người tham dự nhưng không có chuyện 8 xe chở cá rồi phóng sinh. Nhà chùa không mua cá về phóng sinh, cá do người dân mang tới thả. Tổng trọng lượng chỉ khoảng vài chục cân.

Liên quan đến sự việc trên, ngày 9/2, trao đổi với PV, ông Chu Phú Mỹ - Giám đốc Sở Nông nghiệp và phát triển nông thôn Hà Nội cho biết, sau khi nắm được thông tin phản ánh, tại lễ phóng sinh, nhiều cá được thả xuống sông Hồng, sở đã giao Chị Cục thủy sản kiểm tra.

"Tôi đã giao Chi cục thủy sản sang làm việc với xã và nhà chùa. Mọi năm người dân chỉ thả một vài con cá chép, năm nay không hiểu sao năm nay họ thả nhiều như vậy", ông Mỹ nói.

Về công tác quản lý thả cá xuống ao, hồ, sông, suối ở Hà Nội, ông Nguyễn Huy Đăng – Phó Giám đốc Sở Nông nghiệp và phát triển nông thôn cho biết, hiện không có quy định nào cấm thả người dân thả cá, phóng sinh cá xuống ao, hồ hay sông. Tuy nhiên, nếu thả với số lượng lớn, sở sẽ kiểm tra.

"Khi thả phóng sinh, người ta thường thả cá chép nên sẽ làm mất cân bằng sinh thái. Thả cá chép ở ao, hồ có thể gây mất cân bằng ở tầng mặt nước vì cá chép ăn ở phần đáy. Còn thả ở sông Hồng thì không ảnh hướng lắm vì diện tích nước lớn. Hiện chưa có quy định nào cấm người dân thả cá cả nên cái này chỉ khuyến cáo thôi.

Thành phố hằng năm vẫn thực hiện việc tái tạo nguồn lợi thủy sản. Việc tái tạo dựa trên cơ sở cân đối các loài. Chi cục thủy sản sẽ mua cá giống thả xuống sông Hồng, các hồ lớn để tái tạo nguồn lợi thủy sản", ông Đăng nói.

Xuân Lực

Nguồn : Dân Việt, 09/02/2017

******************

Mê tín "đời mới"

Lưu Nhi Dũ, 07/02/2017

Hôm mùng 10 tháng giêng, ngày vía Thần Tài, trên mạng lan truyền một video cảnh đoàn người rồng rắn xếp hàng chờ mua vàng lấy hên, trong đó có quay cận cảnh một phụ nữ ở Hà Nội mắng xối xả nhân viên một tiệm vàng vì phải chờ đợi quá lâu.

Hên đâu không thấy, ngay hôm sau, giá vàng đâm đầu đi xuống, lỗ chỏng gọng !

cuoploc4

Vía Thần Tài - Ảnh minh họa

Vía Thần Tài là chuyện của người Trung Quốc. Trước năm 1975, người Hoa ở Chợ Lớn thường cúng vía này, sau đó lan sang những người Việt làm nghề kinh doanh, còn giờ đây nó lan cả nước, thành mê tín. Ngày Thần Tài nảy sinh lắm việc mê tín, như cúng bái, mua vàng, thậm chí vé số đuôi 39, 79 - được xem là những số thần tài - bị "cháy" từ hôm trước !

Đó là chuyện mê tín "đời mới" ! Ngay cả chuyện ngày đầu tiên ngân hàng làm việc trở lại sau Tết, tại Hà Nội và nhiều địa phương, nhiều người rồng rắn xếp hàng để tìm cách giao dịch, gửi tiền vào tài khoản để lấy hên, cũng là một kiểu mê tín "đời mới" ! Chuyện tranh nhau cướp lộc mà mấy ngày qua mạng xã hội sôi sục, ầm ĩ cũng vậy, biểu hiện thái độ mê tín mông lung, vô bổ.

Ngay cả chuyện ngày nay người ta đi lễ đền, chùa để cầu lợi với hy vọng được buôn may bán đắt, trở nên giàu có... cũng là dạng "mê tín đời mới", tính thực dụng rất cao chứ không còn ý nghĩa tâm linh nào cả. Việc xin ấn đền Trần, chẳng hạn, cũng chẳng phải vì tâm linh, vì tấm lòng thành kính nào đó mà vì lợi danh của chính mình, của gia đình mình. Vụ lợi nên bất thiêng.

Một vị khách nước ngoài trố mắt ngạc nhiên khi biết chùa Hương trẩy hội đến 3 tháng ròng rã, thu hút gần 1,5 triệu khách hành hương, thu về khoảng 100 tỉ đồng ! Họ còn rất ngạc nhiên khi thấy nước ta có nhiều chùa quá lớn.

Trong tác phẩm "Con đường học Phật ở thế kỷ thứ XX" của thiền sư Thiều Chửu - Nguyễn Hữu Kha, xuất bản năm 1952, tác giả kêu gọi tăng sĩ phật tử nên lao động tự nuôi sống mình bằng các nghề làm ruộng, công nghệ, giáo dục, y tế ; học và thực hành Phật giáo nhân gian, giúp dân, giúp người. Lời kêu gọi ấy cho đến nay vẫn rất thời sự, khi mà giờ đây những cơ sở tôn giáo hoành tráng ở những vị trí đắc địa ; những đền thờ nguy nga, tráng lệ đã làm cho niềm tin tôn giáo, tín ngưỡng cũng rất khác so với trước đây.

Đi quá, bước qua khỏi niềm tin, đó là sự mê tín. Chuyện tranh cướp lộc ở đền Gióng, chùa Hương, chuyện mê mẩn thần linh (điều mà chính Khổng Tử cũng khuyên "kính quỷ thần nhi viễn chi") là biểu hiện của sự thiếu tự tin khi cậy vào thế lực siêu nhiên để cầu lợi ích về vật chất.

Đi chùa, viếng đền mà vụ lợi thì bất minh. Chỉ nên đến đó để tự nhìn lại mình, hướng thiện, cầu an, để tâm được tịnh. Bên cạnh đó, nên quy hoạch lại hệ thống lễ hội, không nên nâng tầm nhiều lễ hội địa phương lên tầm quốc gia, không kéo dài thời gian lễ hội, đặc biệt là không được thương mại hóa lễ hội. Phải biến lễ hội thành hoạt động văn hóa đích thực, chùa chiền là nơi thờ Phật chứ không phải là nơi cầu danh, cầu lợi. Còn về tài lộc, hãy tin vào bàn tay, khối óc của chính mình.

Lưu Nhi Dũ

Nguồn : Người Lao Động, 07/02/2017

Additional Info

  • Author Hồ Hùng, Lương Duy Cường, Xuân Lực, Lưu Duy Dũ
Published in Diễn đàn