Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Chủ nghĩa quốc tế vô sản, tình hữu nghị Việt Trung, Việt Sô sâu nặng đến mức thành như tín ngưởng, thành thứ lăng kính đổi chiều cách nhìn cách nghĩ đến mức trăng nước Nga tròn hơn trăng nước Mỹ, đồng hồ Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thụy Sĩ.

hocao1

Sức mạnh “mềm” của Trung Quốc sẽ được tăng cường qua Cung hữu nghị Việt-Trung - Ảnh Chủ tịch Quốc hội Việt Nam Nguyễn Thị Kim Ngân và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tại Lễ Khánh thành Cung hữu nghị Việt-Trung và khai trương Trung tâm Văn hóa Trung Quốc, ở Hà Nội, ngày 12/11/17.

Từ sau hội nghị Thành Đô, từng ngành, từng cấp đảng đến chính quyền Việt Nam từ Tuyên giáo, An ninh, Quân đội đều có chương trình hợp tác hữu nghị với Trung Quốc. Thậm chí Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Thiện Nhân còn cưa sừng làm nghé đeo khăng quàng cổ nhảy múa với thiếu nhi Trung Quốc.

Kỵ húy, không đươc nói đến tên

Cái tình quốc tế vô sản Việt Trung mênh mông và vi tế vô cùng. Đối với đảng, nhà nước Việt Nam, hai từ Trung Quốc đã trở thành thiêng liêng cấm kỵ chỉ dành cho những điều tốt đẹp. Tàu Trung Quốc xâm nhập biển Việt Nam, đâm chìm, cướp bóc ngư dân phải được gọi là tàu lạ. Người Trung Quốc gây án ở Việt Nam gọi là ngươi lạ. Trung Quốc xâm chiếm, ức hiếp Việt Nam chỉ gọi là nước ngoải hoặc nước lạ. 

Ngôn ngữ kiêng kỵ đặc biệt ấy không chỉ bắt buộc với thường dân mà cả quan chức, chừng như quan chức càng cao càng cẩn trọng làm gương ngay trong cuộc họp quốc hôi và cả các hội nghị quốc tế. Biểu tình chống Trung Quốc là tội phạm bị đàn áp nặng nề nhất. Ông Nguyễn Trung Dân Tổng biên tập báo Du Lịch chỉ vì đăng bài viết của con trai phản ảnh biếu tình chống Trung Quốc mà bị mất chức. Nguyễn Trung Bảo tác giả bài báo là phóng viên trẻ, giỏi nghề, từng du học báo chí ở Mỹ cũng phải rời lề phải.

Người dân Việt nói chạm đến Trung Quốc lập tức bị tù đày, bị bôi bần nhân thân. Ngay việc phản đối đường lưỡi bò mà Trung Quốc đang áp đặt cướp biển Việt Nam cũng bị xem là trọng tội. Danh sách tù nhân do biểu tình, viết bài phản đối Trung Quốc có đến hàng trăm, người bị đánh đập, sách nhiễu có đến hàng ngàn. Không chỉ dân thường mà ngay cán bộ cấp cao như Phạm Viết Đào nguyên Chánh Thanh tra Bộ Văn hóa.

Không cần phải phát biểu viết bài hay đi biểu tình mà chỉ đơn giản mặc áo, đôi mũ, đeo khâu trang có chữ No-U sẽ lập tức bị công an sách nhiễu. Tưởng niệm liệt sĩ, anh hùng dân tộc chống Trung Quốc cũng bị xem là có tội. Tương đài Lý Thái Tổ ở Hà Nội và Trần Hưng Đạo ở Sài Gòn bị xem là nơi cấm kỵ trong các ngày kỷ niệm chiến tranh biên giới. Thậm chí người ta còn giải tỏa di dời cả lư hương trước tượng đài Trần Hưng Đạo.

Lãnh tụ ngây thơ !

Ấy vậy mà mới đây, fbker Trương Huy San (nhà báo Huy Đức tác giả Bên Thắng Cuộc) công khai đăng bài Miếng bả chủ nghĩa quốc tế vô sản trong tay Trung Quốc (1).

Bài viết này dẫn lời ông Việt Phương thư ký của Phạm Văn Đồng lý giải rằng "Trong lịch sử nghìn năm giữ nước của Việt Nam, chưa có thời đại nào ngây thơ, mất cảnh giác với Trung Quốc như thời đại Hồ Chí Minh". Sở dĩ có sự "mất cảnh giác" này, theo ông Việt Phương là vì, Hà Nội đã "Có quan niệm ngây thơ về chủ nghĩa quốc tế vô sản, quan niệm ngây thơ từ người cao nhất của ta chứ không phải ở cấp độ vừa"

Tác giả lý giải Trung Quốc đã ép Việt Nam ký hiệp định Gieneve, chia cắt đất nước ở vĩ tuyến 17 và sau đó phải tiến hành cuộc chiến tranh để chiếm trọn Miền Nam. Lê Duẫn được lên Tổng bí thư là do Trung Quốc giúp đỡ. Trung Quốc đã đưa 360.000 lượt binh sĩ tham gia chiến tranh từ 1964-1974 và hơn 4.000 người chết. Trung Quốc viện trợ nhiều khí tài quân sự và riêng tiền mặt trên 600 triệu USD…

Tác giả đã kết luận rằng "Phải đặt vai trò của ý thức hệ trong sự chia cắt và binh đao mới thấy, cái giá mà dân tộc ta, nhân dân ta phải trả cho các "khoản vay quốc tế vô sản" thật là đau đớn.

Tinh thần quốc tế vô sản mà Bắc Kinh vẫn sử dụng trước nay chỉ như một miếng bả. Cái mà họ "bẫy" được là biển đảo, là đất đai, chưa kể những cuộc chia chác quốc tế trên máu xương người Việt. Kể từ Hội nghị Thành Đô, khi Bắc Kinh từ chối dùng "giải pháp đỏ" lẽ ra Hà Nội phải thấy họ không còn là cộng sản.

Có thể chỉ là ngẫu nhiên khi Covid-19 đến từ Trung Quốc khiến Việt Nam phải cách li cho tới sát ngày 30/4. Nhưng, thay vì ầm ĩ kỷ niệm 45 năm, "cách li tại nhà" nên là cơ hội để coi lại các bài học, thừa nhận trách nhiệm, nhìn nhận vai trò pháp lý của người anh em miền Nam trong việc xác lập chủ quyền với Hoàng Sa. Dũng cảm coi Công văn 1958 của Phạm Văn Đồng là vô giá trị. Chưa bao giờ là quá trễ để suy ngẫm về "quốc tế vô sản" mà nhận thấy, Trung Quốc chưa từng là bạn già vĩnh viễn chỉ là một quốc gia vận hành bằng các âm mưu Đại Hán".

Nhận xét về bài viết, có nhiều ý kiến khác nhau. Một số người xem đây là cách nhìn mới, ý kiến đóng góp hữu ích cho đảng nhà nước Việt Nam.

Có người cho rằng tác giả khơi lại chuyện Đài Loan đưa quân chiếm Hoàng Sa năm 46 và sau đó rút quân để Trung Quốc chiếm hai đảo lớn ở Hoàng Sa năm 1950 và việc Mỹ im lặng khi Trung Quốc chiếm Hoàng Sa năm 1974 như một cách hợp pháp hóa cho công hàm Phạm Văn Đồng năm 1958…

Bài viết đụng chạm đến các lãnh tụ của cộng sản Việt Nam và Trung Quốc, đăng trên fb từ ngày 22/4 chỉ sau 2 ngày có 9.100 lượt like, 784 lượt comment và 2100 người chia sẻ nhưng người viết vẫn vô tư ngoài vòng cương tỏa của an ninh mạng, không bị bò đỏ, dư luận viên tấn công thì chắc hẳn có chuyện lạ.

Một là cộng sản Việt Nam đã đổi mới đến độ chấp nhận cho nói xấu ông Hồ, Lê Duẫn, Trung Quốc. Hoặc là bài viết như viên đạn bọc đường, đàng sau những thông tin, lời lẽ tưởng như bộc trực có ẩn ý, hậu ý nào đó có lợi cho cộng sản. Có người theo thuyết âm mưu còn suy đoán là tác giả đã nói theo ý của ai đó từ phương bắc.

Có người cho rằng tác giả lấy sự ngây thơ về miếng bả quốc tế cộng sản để giảm nhẹ trách nhiệm về thỏa hiệp bán nước của các lãnh tụ cộng sản Việt Nam

Vấn đề đặt ra ở đây là liệu khái niệm quốc tế vô sàn có là một thực thể, là quan hệ đoàn kết vô tư trong sáng giữa những người cộng sản thật hay không. 

Quốc tế vô sản, tấm bình phong đẫm máu

Ở Việt Nam, chủ nghĩa quốc tế vô sản là niềm tự hào, là tấm bình phong sáng rực đồng hành với ngọn cờ giải phóng dân tộc như mật ngọt, như thuốc phiện cuốn hút bao nhiêu triệu người Việt đem sinh mạng, máu xương đề "giày phóng Miền Nam".

Chủ nghĩa quốc tế vô sản chân chính được vát vàng trong ngôn từ chính trị, trong văn hóa nghệ thuật đề làm đôi trọng cho âm mưu xâm lược của Đế Quốc Mỹ và bè lũ tay sai.

 Nó tạo ra ảo giác mạnh mẽ, sự ngộ nhận và căn bệnh kiêu hanh trầm kha qua hàng bao thế hệ, cuộc chiến tranh của ta là chính nghĩa, súng đạn từ viện trợ Nga, Tàu bắn vào đồng bào là chính nghĩa. Nga, Tàu viện trợ súng đạn cho ta giành độc lập tự do và xây dựng chủ nghĩa xã hội vì tinh thần quốc tế vô sản chân chính, không có dụng ý riệng tư.

Mỹ là tên sen đầm quốc tế đưa quân đội xâm lược Việt Nam. Không chỉ súng đạn đế quốc là phi nghĩa mà ngay những nhà máy, trường học, cả các giống lúa mới mà Mỹ, các tổ chức quốc tế đem lại cho Miền Nam cũng là công cụ xâm lược.

Ngoài Nga, Tàu, cộng sản còn thêu dệt thêm những huyền thoại về tình đoàn kết Việt Nam Cu Ba với những câu nói thấm tình "vì Việt Nam, Cu Ba sẵn sàng dâng hiến máu của mình. Rồi còn cả Bắc Triều Tiên, khối xã hội chủ nghĩa Đông Âu… Quan hệ quốc tế vô sản ấy đươc vật chất hóa bằng viện trợ vũ khí, một mức nào đó hàng tiêu dùng làm người dân đói nghẹt thông tin thấy yên lòng, tin cậy…

Ấy nhưng khi chiến tranh Việt Nam kết thúc, chính Lê Duẫn khẳng định "Việt Nam đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc". Bắc Việt chỉ là con cờ cho Liên Xô trong chiến tranh lạnh, là vùng phên dậu che chắn biên giới phía Nam Trung Quốc. Sau chiến tranh cả Trung Quốc, Liên Xô đều bạch hóa món nợ xương máu của binh sĩ họ đã tham chiến theo tinh thần quốc tế vô sản ở Việt Nam chứ không chi là của cải như Bắc Việttuyên truyền. 

Những nước cộng sản khác ủng hộ Bắc Việt là theo chỉ đạo của Liên Xô. Đó là những liên minh tạm thời vì lợi ích chính trị của đảng cầm quyền theo quan hệ ngôi thứ thống thuộc nước nhỏ phải phục tùng nước lớn. Khi Trung Quốc và Liên Xô mâu thuẫn nhau thì các nước nhỏ cũng bị xâu xé. Với Bắc Việt, "vụ án xét lại" bắt giam hàng trăm sĩ quan cán bộ cao cấp thân Liên Xô là vụ điển hình.

Ngay trên đất Campuchia, Đảng cộng sản Việt Nam đã từng quốc tế vô sản với Pon Pốt để tiêu diệt Lon Nol. Nhưng từ tác động của Trung Quốc, hai anh em quốc tế vô sản lại thành kẻ thù.

Trong cuộc chiến chống Pon Pốt ở Campuchia 1979-1990, tinh thần quốc tế vô sản, giúp bạn là tự giúp mình cũng là khẩu hiệu là lý do đề hàng vạn thanh niên Việt trẻ măng trở thành liệt sĩ và nhanh chóng bị rơi vào quên lãng sau hội nghị Thành Đô.

Vòng kim cô của nước lớn

Mặc dù đổi bạn thành thù như đèn cù nhưng đến nay, guồng máy tuyên truyền của chế độ cộng sản Việt Nam vẫn không ngớt tụng ca tinh thần quốc tế vô sản. Ngay khi chủ nghĩa cộng sản chỉ còn là bóng ma trên quê hương cách mạng tháng 10, tượng đài bị giật sập, phá bỏ nhiều năm thì Nghệ An, tỉnh đói nghèo phải xin trợ cấp hàng năm vẫn bỏ tiền tỉ xây tượng Lênin. Tạp chí Tuyên giáo vẫn đăng bài ca ngợi xưng tụng Lênin.

Với Trung Quốc, máu của bộ đội và đồng bào chưa khô, thi thể hàng ngàn liệt sĩ ở biên giới phía Bắc, ở Gạc Ma chưa được quy tập thì tinh thần quốc tế vô sản lại được sống dậy, cụ thể hóa bằng quan hệ hữu nghị bốn tốt và 16 chữ vàng. Đất đai, biển đảo, tài nguyên, thậm chí phụ nữ Việt lần lượt lọt vào tay Trung Quốc. Ngược lại, nhà máy công nghệ lạc hậu ô nhiễm từ mía đường, xi măng lò đứng, điện than, luyện thép, thực phẩm bẩn, hàng hóa kém chất lượng ào ạt chảy vào Việt Nam.

Đớn hèn hơn nữa là luật pháp cho phép tội phạm Trung Quốc tự do vào Việt Nam hoạt động. Tiền tệ, xe cộ Trung Quốc tự do qua lại biên giới Việt Trung.

Đặc biệt là tư tưởng, thiết chế chính trị độc tài, guồng máy quản lý bằng bạo lực công an, quân đội, bóp nghẹt mọi quyền tự do dân chủ của người dân, được du nhập nguyên đai nguyên kiện từ Trung Quốc vào nước Việt.

Hơn 50 năm trước, Trung Quốc có cải cách ruộng đất giết oan hàng chục triệu người thì Việt Nam cũng có, cũng phấn đấu tắm máu vài chục vạn nông dân. Trung Quốc có Trăm hoa đua nở thì Việt Nam có Nhân Văn- Giai Phẩm. Ngày nay Trung Quốc có Thiên An Môn thì cộng sản Việt Nam có Đồng Tâm, Lộc Hưng.

Soi thấu tất cả các sự kiện ấy thì cái gọi là quốc tế vô sản thực chất là liên minh giữa hổ và sói để săn mồi hoặc đối phó với đối thủ mạnh hơn. Khi đã tóm đươc mồi hoặc không còn đối thủ nửa thì sói sẽ trở thành mồi của hổ. Quan hệ Việt Trung là điển hình nhất của liên minh hổ cáo. Năm 1979, Trung Quốc đã xoay trục với Mỹ, cái phên dậu, con cáo Việt Nam không cần thiết nửa. Lần này, Trung Quốc đã nắm đươc Cam, Lào, Trung Quốc cần Biển Đông và nếu có điều kiện thuận lợi thì thịt cả con sói yếu ớt Việt Nam.

Lảnh tụ đảng lừa dân mưu lợi

Liệu lãnh tụ cộng sản Việt Nam có ngây thơ ăn bả quốc tế vô sản hay không ? E rằng không, chưa bao giờ. Bản chất, đặc trưng của chính trị cộng sản là tham vọng chiếm đoạt không có điểm dừng. Với tham vọng đó, cộng sản tận dụng khai thác mọi điều kiện, mọi hoàn cảnh, mọi đối tượng để trục lợi. Danh xưng và lớp vỏ lấp lánh của quốc tế vô sản do chính họ tạo ra để lừa mị người dân nhằm vắt cạn kiệt sức lực xương máu người dân cho mục đích của họ.

Hồ Chí Minh khẳng đinh tìm đến quốc tế III là vì cương lĩnh của nhóm này có nhắc đến dân tộc thuộc địa, Khi đã trở thành lãnh tụ, giành đươc chính quyền, Hồ xoay trục sang Mỹ chứ không phải đầu phục Liên Xô hay người anh Trung Quốc. Để tạo lòng tin với Mỹ và phương tây, Hồ Chí Minh còn giả vờ giải tán đảng Cộng sản, lập chính phủ liên hiệp đa đảng. Tuyên ngôn độc lập và những lá thư tay gởi TT Truman thể hiện rỏ điều này. Hồ phải trả giá là mãi bốn năm sau, năm 1949 Trung Quốc mới thừa nhận và lập quan hệ ngoại giao với Việt Nam, Liên Xô thì mãi tận năm 1950.

Tại hội nghị Sanfrancisco, ngày 05-9-1951, Andrei Gromyko, trưởng đoàn đại biểu của Liên Xô đề nghị một tu chỉnh trong Dự thảo Hòa ước với Nhật Bản, theo đó Nhật Bản công nhận chủ quyền của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa trên các quần đảo Paracels và Spratlys. Nhưng Hội nghị đó bỏ phiếu bác bỏ tu chỉnh này với 46 phiếu thuận, 3 phiếu chống gồm : Liên Xô, Ba Lan, Tiệp Khắc và một phiếu trắng.Thủ tướng kiêm Ngoại trưởng Trần Văn Hữu, trưởng phái đoàn Quốc gia Việt Nam đã ra tuyên bố tái khẳng định chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa trước 51 phái đoàn ngoại giao của các nước thành viên Liên hợp quốc (2). Hồ Chí Minh không thể không thấy dã tâm của hai nước cộng sàn đàn anh đang đi trên lưng mình.

Tiến hành cải cách ruộng đất, ký Hiệp định Gieneve cũng như công hàm năm 1958 hoàn toàn không phải thơ ngây mà do tham vọng nhờ cậy vào sức mạnh của Tàu Cộng để chiếm trọn Miền Nam, Hồ Chí Minh và cộng sản Việt Nam đã tự nguyện theo Tàu chứ không hề bị mắc "lừa tình" quốc tế vô sản.

Với từ hiệp ước Thành Đô đến nay, sự chủ động đầu phục Tàu Cộng để bảo vệ đặc quyền cai trị của đảng với đất nước càng rỏ hơn. Thực tế trong nước cho thấy rỏ là mô hình quản lý kinh tế cộng sản bóp chết sản xuất. Thực trạng thế giới cho thấy người dân Liên Sộ, Đông Âu đã bỏ phiếu bằng chân với chế độ cộng sản vì nó chỉ đem lại đói nghèo, áp bức.

Không có đất diễn vai lãnh tụ ngây thơ

Nhưng muốn duy trì đặc quyền đặc lợi, cộng sản Việt Nam vẫn ngoa ngoắt tô vẻ tấm bình phong xã hội chủ nghĩa, hy vọng bám vào sức mạnh của người khổng lồ Trung Quốc, chơi trò đu dây với Mỹ để kéo dài sự tồn tại trên xương máu người dân. Dù mất ải Nam Quan, Cửu Long cạn dòng, Biển Đông nồi sóng, Tổng Trọng vẫn chúi mũi vào toan tính nhân sự đại hội 13.

Thời và thế đã thay đổi. Tập Cận Bình đã lộ hình là bạo chúa không chỉ của Trung Quốc mà muốn cai quản toàn thế giới. Biển Đông, đường lưỡi bò là cửa ngỏ là yết hầu của Trung Quốc trong tham vọng một vành đai một con đường. Những tuyên bố tráo trở, đe nẹt của Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã ném 16 chữ vàng vào sọt rác.

Công nghệ thông tin hiện đại, trí tuệ người dân Việt hiện đại đủ sức soi thấu mọi thứ bình phong, mọi chiêu bài tuyên truyền lừa dối. Sân khấu chính trị thời nay không có chỗ đứng cho những tên độc tài đóng vai ngây thơ.

Cơn dịch virus Vũ Hán như châm dầu vào lửa. Thế giới sẽ thay đổi sau đại dịch. Trung Quốc phải thay đồi sau đại dịch. Trong tình huống mà xác suất rất thấp, rất khó xảy ra thì ngay khi Trung Quốc khuất phục được phần còn lại của thế giới thì theo truyền thống đại hán, cộng sản Việt Nam khó đươc hưởng ân huệ một chư hầu mà sẽ trở thành phủ huyện do Tàu Cộng trực trị,

Hãy nhìn Tân Cương, Tây Tạng. Hảy nhớ tới số phận kết cuộc bi thảm của Gadafi, Hussen.

Hãy bớt lòng tham lam mù quáng. Hảy thức tỉnh sám hối và thoát ra vòng kim cô Trung Quốc, quay về với dân tộc tìm chốn nương thân.

Gió Bấc

Nguồn : RFA, 24/04/2020 (Gió Bấc's blog)

1. https://www.facebook.com/Osinhuyduc

2. http://nghiencuubiendong.vn/nghien-cuu-vietnam/6480-mot-so-hoi-nghi-quoc...

Additional Info

  • Author Gió Bấc
Published in Diễn đàn