Trong chế độ cộng sản Việt Nam, có hai thành phần trí thức : trí thức sáng suốt và trí thức u mê. Đội ngũ trí thức sáng suốt khan hiếm, biết chọn cái đúng và việc cần làm. Nhưng thành phần trí thức u mê thì đông, là công bộc, sống chết với đảng ; đảng bảo đâu đánh đó, nhiều khi không cần tiêu chuẩn luân thường đạo lý.
Ngược lại, trí thức có bản lĩnh, có lập trường rành mạch thì biết đặt quyền lợi chung trên lợi ích cá nhân và biết chọn cái đúng đánh chết cái sai, không sợ bị trù dập.
Trí thức có bản lĩnh, có lập trường rành mạch thì biết đặt quyền lợi chung trên lợi ích cá nhân và biết chọn cái đúng đánh chết cái sai, không sợ bị trù dập. Ảnh minh họa Thẻ đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam
Hiện tượng này, khi đặt vào sinh hoạt tư tưởng hiện nay sẽ thấy hai mặt hiện lên. Một phía chọn tự do và bảo vệ quyền được bầy tỏ ý kiến, chống kiểm soát của chính quyền. Một bên lên tiếng nhưng bằng lòng chịu sự lãnh đạo của Ban Tuyên giáo để bảo vệ đảng cầm quyền, ca tụng những việc làm của Lãnh tụ như họ đã và đang phục vụ Tổng bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng.
Vậy cuộc chiến một mất một còn này đang ở đâu ?
Đứng đầu và quan trọng nhất đang diễn ra giữa những người đòi đảng tỉnh ngủ để từ bỏ chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh lạc hậu và đội ngũ "văn công" muốn kiên định và tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa cộng sản theo ý đảng.
Trong số những người đòi đảng phải thay đổi cho phù hợp với xu thế thời đại tiêu biểu có các vị giáo sư Chu Hảo, Nguyễn Đình Cống, Mạc Văn Trang, Tương Lai ; nhà văn Nguyên Ngọc, nghệ sĩ Kim Chi, nhà ngoại giao Đặng Xương Hùng và một số người khác.
Tất cả đều đã tuyên bố ra khỏi Đảng để phản đối sự ù lỳ không muốn bỏ chế độ cộng sản của phe cầm quyền bảo thủ.
Chi tiết
Vậy những vị này muốn đất nước đi về đâu ? Sau đây là tiểu sử sơ lược và quan điểm của họ.
Giáo sư Chu Hảo
- Ông Chu Hảo, sinh năm 1940, nguyên tổng biên tập Nhà xuất bản Tri thức, nguyên ủy viên Ban cán sự đảng, thứ trưởng Bộ Khoa học và công nghệ, nguyên thành viên Hội đồng Trung ương Liên hiệp các hội khoa học và kỹ thuật Việt Nam
Ông công bố quyết định "từ bỏ Đảng cộng sản Việt Nam" hôm 26/10/2018 để đi theo con đường Khai Sáng của Cụ Phan Châu Trinh.
Ông nói rằng Đảng Lao động Việt Nam (nay là Đảng cộng sản) mà ông gia nhập 45 năm trước "không còn tính chính danh", "có nhiều khuất tất, ngày càng thoái hóa, đi ngược lại quyền lợi của dân tộc và xu thế tiến bộ của nhân loại".
Quyết định của Giáo sư Chu Hảo đã khiến Đảng choáng váng và xôn xao dự luận trong và ngoài nước, vì ông được kính trọng trên nhiều phương diện từ cá nhân, gia đình cho đến những công trình khoa học. Vì vậy, Đảng đã "khai trừ" ông ra khỏi đảng.
Vậy lý do nào đã khiến đảng không "nương tay" với Giáo sư Chu Hảo ?
Ủy ban Thanh tra Trung ương viết :
"Vi phạm của đồng chí Chu Hảo bắt đầu từ năm 2005, khi đồng chí nghỉ hưu (không còn là Thứ trưởng Bộ Khoa học Công nghệ) và chuyển sang công tác ở Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam. Với cương vị là Tổng Biên tập, Giám đốc Nhà xuất bản Tri thức, đồng chí đã lựa chọn, biên tập, xuất bản nhiều cuốn sách có nội dung sai phạm, trái quan điểm, chủ trương đường lối của Đảng. Cụ thể trong các năm (2005-2009), đồng chí đã cho xuất bản 5 cuốn sách có nội dung chính trị tư tưởng sai trái, bị cơ quan chức năng thẩm định, kết luận, xử lý cấm phát hành. Chẳng hạn, cuốn "Đường về nô lệ" của F.A. Hayek đã thổi phồng các mặt hạn chế của chủ nghĩa xã hội, đánh đồng chủ nghĩa xã hội ở Liên Xô với chủ nghĩa phát xít ; đề cao các giá trị dân chủ của chủ nghĩa tư bản, phủ nhận hoàn toàn hệ thống triết học, chính trị, kinh tế, văn hóa của chủ nghĩa xã hội, phủ định chủ nghĩa Mác, gắn mô hình kinh tế của Liên Xô trước đây với mô hình của chủ nghĩa phát xít, cho rằng tất yếu mô hình đó sẽ dẫn đến nô lệ".
Đảng kể tiếp :
"Trong việc nói, viết và làm theo Cương lĩnh chính trị, Điều lệ Đảng, Nghị quyết, chỉ thị của Đảng và pháp luật của Nhà nước, đồng chí có những vi phạm được đánh giá là rất nghiêm trọng, cụ thể như :
Đồng chí tham gia ký vào các thư kiến nghị, thư ngỏ và có nhiều bài viết trên báo chí trong và ngoài nước, mạng xã hội như : "Kiến nghị về sửa đổi Hiến pháp 1992" nêu lên 7 kiến nghị tập trung vào ba vấn đề cốt lõi : (1) Đòi bỏ Điều 4, Hiến pháp ; (2) Yêu cầu đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập ; (3) Đòi phi chính trị đối với lực lượng vũ trang ; "Thư ngỏ gửi Ban Chấp hành Trung ương và toàn thể đảng viên Đảng cộng sản", nội dung thư ngỏ cho rằng Đảng đã dẫn dắt dân tộc đi theo đường lối sai lầm về xây dựng chủ nghĩa xã hội cùng với bộ máy cầm quyền quan liêu, tha hóa đã đưa đất nước lâm vào khủng hoảng toàn diện... "Thư gửi Bộ Chính trị, Ban Chấp hành Trung ương khóa XI, các đại biểu dự Đại hội lần thứ XII và toàn thể đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam" có nội dung phê phán đường lối lãnh đạo của Đảng trong 30 năm qua, khẳng định các văn kiện chuẩn bị trình Đại hội lần thứ XII còn nặng về nhận định và chủ trương sáo mòn, chưa nhìn đúng sự thật. Việc lấy chủ nghĩa Mác-Lênin làm nền tảng tư tưởng, kiên định theo con đường chủ nghĩa xã hội, độc lập dân tộc, xây dựng nhà nước pháp quyền và nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa là không thực tế…".
Nhưng quan điểm của Giáo sư Hảo không có gì đi ngược lại những quyền đã được quy định trong Điều 25 Hiến pháp 2013. Điều này viết :
"Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định".
Vì vậy, khi Nhà nước cáo buộc để xử phạt Giáo sư Hảo là đảng đã tùy tiện tước bỏ "quyền tự do ngôn luận" của ông.
Giáo sư, Tiến sĩ ngành xây dựng hàng đầu của Việt Nam, Nguyễn Đình Cống
- Trước đó, từ ngày 3 tháng hai năm 2016, sau hơn 30 năm tham gia, Giáo sư, Tiến sĩ ngành xây dựng hàng đầu của Việt Nam, Nguyễn Đình Cống, đã công khai lên tiếng từ bỏ đảng. Ông kêu gọi từ bỏ chủ nghĩa Mác- Lê nin mà theo ông không còn phù hợp.
Giáo sư Cống nhận xét : "Đại hội đảng 12 là ‘giọt nước tràn ly’. Có những mong ước không đạt được ; tại vì Đại hội 12 là một đại hội rất mất dân chủ và thế lực bảo thủ vẫn còn rất mạnh. Tôi hy vọng sẽ có một số người trong 1510 đại biểu đi dự có hiểu biết, có đấu tranh, có trao đổi. Nhưng rồi tất cả đều bị im lặng hết".
Ông nói với BBC tiếng Việt :
"Thực ra ý định ra khỏi Đảng có từ lâu rồi. Nhưng tôi vẫn muốn kéo dài ra đến Đại hội 12 vì trước đại hội 12, tôi cũng đã đóng góp rất nhiều ý kiến cho đại hội, muốn đại hội thảo luận, trao đổi".
"Tôi chờ xem thử đại hội có trao đổi, thảo luận gì không, có chuyển biến gì không".
"Rồi sau đại hội, không thấy chuyển biến gì cảm thì tôi quyết định dứt khoát ra khỏi Đảng".
Giáo sư Cống, sinh năm 1937, nói thêm : "Tôi có nêu ý kiến Chủ nghĩa Marx-Lenin là không thích hợp nữa, nên bỏ nó đi. Chứ đừng có kiên trì Marx-Lenin, bỏ cái đường lối tiến lên chủ nghĩa xã hội, mà phải xây dựng một thể chế dân chủ, tam quyền phân lập, bỏ cái việc toàn trị của Đảng, bỏ quốc hữu hóa ruộng đất. Nghĩa là phải thay đổi thể chế chính trị, chứ không phải giữ nguyên như thế này".
Phản ứng của Nhà nước cộng sản về quyết định của Giáo sư Cống rất nhiều, nhưng một bài viết trong báo của Học viện Chính trị ngày 14/09/2017 đã xếch mé với vị Giáo sư khả kính này rằng : "Độc giả trên mạng Internet không ai xa lạ gì Giáo sư Nguyễn Đình Cống. Sự "nổi tiếng" của ông không phải ở học hàm, học vị mà là ở sự suy thoái về tư tưởng chính trị, trở thành phần tử bất mãn chính trị, tiếp tay cho các thế lực thù địch chống Đảng, Nhà nước, chế độ xã hội chủ nghĩa".
Bài viết hằn học thêm : "Thời gian qua, Giáo sư Nguyễn Đình Cống rất "nhiệt tình" sản xuất nhiều bài viết trên một số trang mạng xã hội để đưa ra những luận điệu sai trái, thù địch nhằm phủ nhận chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, quan điểm của Đảng. Những quan điểm sai trái, thù địch của Nguyễn Đình Cống đã bị dư luận trong xã hội lên án mạnh mẽ".
Ra khỏi Đảng vào ngày lễ Độc lập
Người nổi tiếng khác, Phó Giáo sư Tương Lai, sinh năm 1936, nguyên Viện trưởng Xã hội học Việt Nam đã chọn ngày lễ Độc lập 2/09/2017 để bỏ đảng đi tìm "một phướng thức đấu tranh mới".
Phó Giáo sư Tương Lai
Ông tuyên bố trên mạng xã hội : "Chọn hôm nay, ngày Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn Độc lập tuyên bố trước thế giới và với quốc dân đồng bào lý tưởng và mục tiêu chiến đấu nhằm xây dựng một nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa được thể hiện trong Hiến Pháp 1946 để đưa ra tuyên bố này là nhằm khẳng định lý tưởng và mục tiêu nhất quán của tôi, không hề là một quyết định nhất thời bởi những nhân tố ngẫu nhiên".
Giáo sư Tương Lai cảnh giác : "Những gì đã cũ kỹ, hư hỏng trong bộ máy quyền lực duy trì chế độ toàn trị phản dân chủ sẽ bị lật nhào".
Theo Bách khoa Toàn thư mở thì vào năm 2007, ông cùng với một số vị trí thức tên tuổi khác của Việt Nam như Hoàng Tụy, Nguyễn Quang A, v.v. sáng lập Viện nghiên cứu Phát triển – IDS (Institute of Development Studies), một viện nghiên cứu tư nhân đầu tiên ở Việt Nam với vai trò nghiên cứu chính sách và phản biện. Nhưng Đảng cộng sản Việt Nam không cho phép nên IDS đã tự giải thể vào tháng 9 năm 2009.
Ngày 9/12/2015, ông cùng với 126 người khác, trong đó có các nhân vật như Nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu, Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, Tiến sĩ Nguyễn Quang A, Giáo sư Nguyễn Huệ Chi, Giáo sư Hoàng Tụy, Giáo sư Nguyễn Đình Cống, Tiến sĩ Lê Đăng Doanh, các ông Huỳnh Tấn Mẫm và Hồ Ngọc Nhuận, Giáo sư Trần Văn Thọ, Giáo sư Nguyễn Đăng Hưng, Đại sứ Nguyễn Trung, Giáo sư Phạm Xuân Yêm..., đã gửi một bức thư ngỏ đến Bộ Chính trị, Ban Chấp hành Trung ương khóa XI, các đại biểu dự Đại hội lần thứ XII và toàn thể đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam. Bức thư đề nghị "đổi tên đảng (không gọi là Đảng cộng sản) ; đổi tên nước (không gọi là Cộng hòa xã hội chủ nghĩa) ; trả lại tự do cho những người khác chính kiến đang bị giam giữ ; chấm dứt sự trấn áp và ngăn chặn nhân dân thực hiện quyền tự do dân chủ theo Hiến pháp" đồng thời nêu ý kiến "Thực tiễn của nước ta cũng như trải nghiệm của nhiều nước trên thế giới đã cho thấy rõ sai lầm và thất bại của đường lối xây dựng chủ nghĩa xã hội theo chủ nghĩa Mác–Lênin".
Phản đối ngu dân
Phản đối hành động "kỷ luật" của đảng đối với Giáo sư Chu Hảo, làn sóng bỏ đảng của trí thức lan nhanh đến Phó Giáo sư Tiến sĩ Mạc Văn Trang, Nhà văn Nguyên Ngọc, Nghệ sĩ Kim Chi, Trung tá Trần Nam, Tiến sĩ Trần Thanh Tuấn và Kỹ sư Hoàng Tiến Cường v.v.
Một số người khác như Đỗ Thế Đăng thì viết là "bỏ sinh hoạt đảng, bỏ đóng đảng phí" từ lâu và "nay chính thức tuyên bố ! Từ bỏ và không có bất cứ liên quan nào đến tổ chức !".
Nhà văn Nguyên Ngọc
Nhà văn Nguyên Ngọc phổ biến quyết định xa đảng trên trang Facebook của ông ngày 6/10/2018. BBC tiếng Việt đưa tin : "Tác giả Rừng xà nu viết ông đã suy nghĩ và định rời bỏ Đảng từ lâu nhưng sau sự việc của Phó Giáo sư Tiến sĩ Chu Hảo, ông quyết định "chính thức từ bỏ Đảng cộng sản Việt Nam kể từ hôm nay… để tỏ rõ thái độ đối với thông báo của Ủy ban Kiểm tra trung ương Đảng".
Nhà văn Nguyên Ngọc, một tác giả có nhiều người đọc tuyên bố : "Kỷ luật ông Chu Hảo thực chất là một hành động thực hiện chính sách ngu dân, kìm hãm nhân dân trong vòng tăm tối, để dễ lừa dối và đàn áp, vì quyền lợi ích kỷ của một đảng độc tài đang cướp quyền sống và phát triển của dân tộc".
"Kỷ luật ông Chu Hảo với những lý do đầy tính chất vu khống còn là hành vi có chủ tâm đánh vào những người trí thức yêu nước, có tài và có tâm, luôn hành động và phát ngôn theo lương tâm của mình. Việc làm thất nhân tâm này tất sẽ dẫn đến tình trạng 'sĩ phu ngoảnh mặt', hết sức nguy hiểm cho vận mệnh dân tộc" (BBC, ngày 28/10/2018).
Cùng ngày 26/10/2018, Phó Giáo sư Tiến sĩ Mạc Văn Trang, 86 tuổi, thuộc Viện Khoa học Giáo dục Việt Nam cũng tuyên bố tự ra khỏi đảng cộng sản để ủng hộ ông Chu Hảo.
Phó Giáo sư Tiến sĩ Mạc Văn Trang
Ông viết rằng : "Từ năm 2000, tôi mới nhận rõ Đảng đã biến chất hoàn toàn, đảng viên ngày càng tha hóa, xã hội ngày càng xuống cấp, con người tồi tệ đi…
"Tôi noi gương những người giác ngộ, đi trước, cũng góp những ý kiến nhỏ bé của mình và vẫn hy vọng Đảng sẽ có đổi thay khôn khéo, không diễn ra bạo lực", vị nguyên Tổng biên tập Tạp chí Phát triển Giáo dục viết.
Nhưng việc Đảng làm to chuyện kỷ luật người trí thức như Chu Hảo là nhằm triệt tiêu giới tinh hoa của đất nước, những người nhiệt thành muốn thay đổi xã hội theo chiều hướng văn minh, đẩy họ về phía đối lập với Đảng.
Giáo sư Mạc Văn Trang kết luận : "Tôi rời bỏ Đảng vì thất vọng với những gì Đảng đã và đang làm, bất chấp bao ý kiến đóng góp tâm huyết và trí tuệ của những người như Chu Hảo ; bất chấp những tiếng kêu thảm thiết của biết bao người dân bị cướp bóc, đàn áp, bất công một cách oan ức, thảm khốc".
Hối tiếc và thất vọng
Nghệ sĩ Kim Chi, tài tử điện ảnh, sinh tại Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang, tuyên bố ra khỏi Đảng cộng sản Việt Nam ngày 4/11/2018.
Nghệ sĩ Kim Chi, tài tử điện ảnh
Bà công bố trên Facebook cá nhân : "Lẽ ra tôi đã làm việc này cách đây gần ba năm trước, khi ông Nguyễn Phú Trọng tái đắc cử Tổng bí thư Đảng cộng sản Việt Nam. Bởi tôi biết ông Trọng một mực theo đuổi chủ nghĩa xã hội - con đường tăm tối không có tương lai cho đất nước, đi ngược xu thế tiến bộ của nhân loại".
"Nhưng ngày đó, lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh - cựu Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc, Giáo sư, Tiến sĩ khoa học Chu Hảo và chồng tôi, ông Vũ Linh, cùng nhiều bằng hữu tâm huyết khuyên tôi kiên nhẫn ở lại để giúp những người tốt trong Đảng cộng sản Việt Nam nhận biết lẽ phải".
"Tôi đã kiên nhẫn tỏ bày chính kiến ôn hòa trong mọi việc : Xuống đường biểu tình vì nhân quyền, chủ quyền đất nước, môi trường sống. Viết Facebook lên án những sai trái của an ninh, giới chức nhà nước. An ủi, sẻ chia cùng tù nhân lương tâm, bà con dân oan…".
"Tham gia các hoạt động xã hội dân sự, với thiện ý xây dựng, tôi thành tâm mong góp tiếng nói phản biện, nhằm thức tỉnh lương tri những người đang chèo lái vận mệnh đất nước…Nhưng đáp lại thiện chí của chúng tôi là sự đàn áp ngày càng khốc liệt người bất đồng chính kiến ; là ý đồ muốn biến nhân dân thành bầy cừu ; thù ghét, khủng bố những người dấn thân tranh đấu vì những quyền cơ bản, chính đáng của con người, những giá trị phổ quát của nhân loại ; hãm hại những trí thức ưu tú muốn khai trí nhân dân...".
"Sự việc mới đây khiến tôi không thể kìm lòng được nữa : Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam công bố kết luận hết sức xằng bậy về Giáo sư, Tiến sĩ khoa học Chu Hảo. Đó là một ý đồ hắc ám, muốn thông qua việc trừng phạt một trí thức ưu tú mà tôi và đông đảo trí thức cũng như người dân kính trọng như tinh hoa dân tộc, tuyên chiến với giới trí thức tiến bộ tâm huyết, tuyên chiến với nhân dân…".
Bà nói bà đã "thất vọng" bỏ sinh hoạt Đảng từ năm 2013 và mong mỏi nhiều đảng viên "có lương tri" và nhất là thế hệ trẻ "tiếp tục rời bỏ đảng" và "đoàn".
Hãy bỏ Đảng
Trong khi đó, nguyên lãnh sự Việt Nam tại Genève (Thụy sĩ) từ năm 2008 đến 2012, ông Đặng Xương Hùng, sinh năm 1961, đã tuyên bố bỏ đảng từ 2014 cũng lên tiếng ủng hộ trào lưu bỏ đảng.
Ông Đặng Xương Hùng, nguyên lãnh sự Việt Nam tại Genève (Thụy sĩ)
Dưới tiêu đề "Hãy bỏ đảng" phổ biến ngày 26/10/2018 tại Genève, ông Đặng Xương Hùng viết : "Vào thời gian này, cách đây đúng 5 năm, tôi đã bỏ đảng. Mấy ngày hôm nay, lại có một trào lưu bỏ đảng mới rầm rộ hơn, dẫn đầu bởi nhà văn Nguyên Ngọc, nhà báo Mạc Văn Trang. Trong tôi dậy lên một niềm vui nhè nhẹ : cảm giác tái khẳng định cái quyết định của mình cách đây 5 năm là chính xác, sống lại cái cảm xúc của con người đã được tự do, tự giải phóng mình khỏi những ràng buộc phi lý.
Tôi đã từng nhận xét, đảng đã chết từ lâu trong rất nhiều đảng viên. Đúng như cách mà nhà văn Nguyên Ngọc thông báo : tuyên bố chính thức điều mà mình đã quyết định từ lâu.
Đảng ngày càng bộ lộ là đảng phi nhân nghĩa, phản nước, hại dân.
Trong tuyên bố từ bỏ đảng của tôi, tôi mới chỉ nhận ra ba tội của đảng đó là :
- Mù quáng với chủ nghĩa Mác-Lê nin, dẫn dắt cả dân tộc Việt Nam đi xuống hố "chủ nghĩa xã hội".
- Làm tay sai cho Trung cộng, đưa Việt Nam thành khu tự trị của Trung Quốc.
- Hồ Chí Minh là người Trung Quốc, đột lốt Nguyễn Ái Quốc.
Nếu như bây giờ, danh sách trên của tôi sẽ dài ra rất nhiều :
- Cướp đất của dân oan, cướp vàng của doanh nghiệp.
- Gạt bỏ trí thức có tâm với dân với nước, đặt vận mệnh dân tộc trong tay những nhân vật hèn kém.
- Bỏ tù vô tội vạ những người dám đứng lên chống lại cường quyền, thực thi tự do ngôn luận.
- Tham quyền, cố vị, tham nhũng tràn lan.
- Coi nhân dân như kẻ thù, xây dựng chế độ công an toàn trị.
- Coi thường luật pháp quốc tế, hành động không khác một quốc gia khủng bố quốc tế.
"Hèn với giặc, ác với dân" đó là câu tổng kết xúc tích, ngắn gọn và chính xác, áp cho đảng cộng sản Việt Nam và chế độ hiện nay.
Đúng như một chính khách quốc tế đã nói : đảng cộng sản kêu gọi người dân đứng lên giành chính quyền để mang lại hạnh phúc cho chính họ. Đảng cộng sản Việt Nam đã phản bội lại người dân Việt Nam, khi họ nắm chắc được quyền lực, họ đã coi thường người dân, thậm chí họ còn coi người dân như kẻ thù.
Những làn sóng bỏ đảng như hiện nay đang làm cho những kẻ gây tội ác run sợ, đồng thời nó cũng làm vững tin cho những đảng viên chân chính đang ấp ủ một hướng đi chính nghĩa, đó là quay về với nhân dân.
Hãy bỏ đảng. Hãy bỏ thật nhanh, thật nhiều, thật dứt khoát".
Hư hỏng và tự diệt
Cũng nên nhớ khi còn sinh tiền, Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh (1916–26-12/2019), nguyên Đại sứ tại Trung Quốc từ 1974 đến 1987 đã lên án Đảng cộng sản Việt Nam "hoàn toàn biến chất, trở nên quá hư hỏng, khó có thể sửa chữa được".
Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Đại sứ tại Trung Quốc từ 1974 đến 1987
Theo nguyên Đại tá Công an Nguyễn Đăng Quang ghi lại thư chuyển của Nhà văn kiêm dịch giả Nguyễn Nguyên Bình, hội viên Hội Nhà văn Hà Nội, trưởng nữ của Lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh ngày 25/9/2017 thì tướng Vĩnh đã cho rằng : "Đảng cộng sản Việt Nam nay đã hoàn toàn biến chất, trở nên quá hư hỏng, khó có thể sửa chữa được ! Đảng đã đánh mất mình, không còn xứng đáng là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội nữa ! Trong các hư hỏng trên, cụ nói có 3 hư hỏng nguy hiểm nhất :
- Một là, Đảng cộng sản Việt Nam đã trở thành một ổ tham nhũng trầm trọng, khó có thể kiềm chế và kiểm soát được ! Bọn tham nhũng đều là những cán bộ, đảng viên trung cao cấp của Đảng, chúng đã trở thành bầy sâu, tập đoàn sâu và ăn của dân không từ một thứ gì.
- Hai là, Đảng cộng sản Việt Nam không còn là một khối đoàn kết vững chắc như xưa. Nay đã chia rẽ, đang hình thành nhiều phe nhóm lợi ích tệ hại trong đảng, và các phe phái này đang ra sức đấu đá, tranh giành nhau quyền lợi và quyền lực, không thiết tha gì với lợi ích dân tộc, với quyền lợi đất nước như hồi Đảng Lao động Việt Nam trước đây nữa !
- Ba là, Đảng cộng sản Việt Nam ngày nay đã lệ thuộc nặng nề vào ngoại bang, cụ thể là vào Đảng cộng sản Trung Quốc ! Sau khi bí mật ký kết thỏa ước Thành Đô (9/1990) với Đảng cộng sản Trung Quốc, Ban lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam kể từ đó đã lệ thuộc gần như mọi mặt vào Đảng cộng sản Trung Quốc ! Đảng cộng sản Việt Nam làm ngơ, không dám ra tuyên bố phản đối và thực hiện biện pháp đáp trả khi chủ quyền biển đảo của Tổ quốc bị bọn Trung Quốc xâm phạm, đặc biệt là sự kiện từ đầu tháng 5/2014 đến giữa tháng 7/2014, khi Trung Quốc ngang ngược coi thường luật pháp quốc tế và chủ quyền quốc gia của Việt Nam, chúng hạ đặt trái phép dàn khoan HD.981 trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam, và mới đây Việt Nam phải nhẫn nhục đầu hàng, chấp nhận yêu sách ngang ngược của Trung Quốc đòi Việt Nam phải ngừng Dự án khoan thăm dò khí đốt tại Lô 136/03 thuộc bãi Tư Chính nằm hoàn toàn trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam !".
Với những nhận xét và phê bình của Tướng Vĩnh, không một viên chức hay báo nào của đảng dám lên tiếng phê bình hay chỉ trích vì uy tín của ông quá lớn. Những lời tâm huyết của ông, một lần nữa đã như một bảo đảm cho quyết định bỏ đảng của giới Trí thức và Văn nghệ sĩ là không sai.
Chỉ có điều khi nhà nước khoe đã tập hợp được 2,2 triệu trí thức vào năm 2020, chiếm 32,5% đội ngũ trí thức cả nước thì không biết có bao nhiêu trong số này nằm trong khối "u mê" Tuyên giáo và Hội đồng Lý luận Trung ương, những ngưởi chỉ biết bảo vệ chế độ cộng sản ở Việt Nam đến hơi thở cuối cùng.
Phạm Trần
Trong lịch sử loài người, thực ra một lãnh tụ cao cả đến đâu cũng có quyền hưởng một cuộc sống bình thường. Đôi khi có thể khác thường một chút cũng được. Công chúng xưa nay không quá khắt khe với vĩ nhân. Nhất là cuộc đời nhiều khi lâm vào những cảnh huống khó lường. Các triều đại Ngô, Đinh, Lý, Trần, Lê, Nguyễn có những chuyện bê bối nhân dân biết cả nhưng vẫn thờ phượng công lao chủ yếu của vua chúa tướng lãnh… Thậm chí đôi nét đời thường của lãnh tụ còn làm người dân cảm thấy gần gũi và có thể học tập được.
Mỹ học chân chính xưa nay đã lập thuyết như vậy.
Chính vì quan niệm sai lầm và / hoặc bốc đồng mà đám văn nghệ sĩ muốn tỏ lòng mình kính yêu lãnh tụ - Ảnh minh họa
Chính vì quan niệm sai lầm và / hoặc bốc đồng mà đám văn nghệ sĩ muốn tỏ lòng mình kính yêu lãnh tụ, tỏ ra mình là người ca tụng giỏi, nên đã ra tay ca tụng một lãnh tụ thoải mái ngôn từ, vô hình trung tạo một vòng vây ngôn từ bao quanh lãnh tụ khiến lãnh tụ trở nên… khó xử.
Quan niệm sai lầm khi "xức dầu thành" cho lãnh tụ thành thần tượng cao vời vợi, người dân "kính nhi viễn chi", nên khi hô hào "học tập làm theo" thì lại khó khăn. "Xức dầu thánh" là thi pháp thời trung cổ, đến thời hiện đại trở nên rất lạc hậu, trái lại trở thành hài kịch
Tuy vậy có lãnh tụ như Mao trùm Trung Quốc mặc kệ tuyên truyền ca tụng, ông ta vẫn mặc sức ăn chơi xả láng sáng về sớm (1). Lãnh tụ Mao coi việc ca tụng như đó là nghĩa vụ công tác của các người văn nghệ sĩ.
Bài hát "Vì nhân dân quên mình" của Doãn Quang Khải nhờ giai điệu và một số ca từ hào hùng của nó nên bộ đội dễ thuộc. Thế nhưng các câu khoa trương "Người chỉ biết có dân", "người chỉ vui khi nào toàn dân hết đau thương" thì quả là khoa trương quá mức. Bởi vì sự thật là trong suốt thời gian cuộc đời của lãnh tụ ấy thì toàn dân còn đói khổ và tổn hại vì chiến tranh, chưa hết đau thương. Vậy thì cả đời lãnh tụ sẽ không được vui .
Nhưng ông Tố Hữu lại làm thơ ví von thế này :
"Không gì vui bằng mắt Bác Hồ cười,
Người rực rỡ một mặt trời cách mạng.
Mà đế quốc là loài dơi hốt hoảng
Đêm tàn bay chập chạng dưới chân Người".
Vậy mà nhà nước lại chọn bài hát này làm bài hát chính thức cho quân đội.
Ông Cụ đi công tác, nhìn mãi khẩu hiệu "muôn năm" dọc đường đi, bèn cười cười bảo mấy ông tháp tùng rằng "mình chỉ muốn nằm hôi". Có thể đó là nói đùa vui, có thể là nói thật. Ai khẳng định ? Có thể ông Cụ cũng chẳng thích cái câu tung hô kiểu phong kiến đó nghe rất nhàm tai.
Hay chuyện "cậu bé đuốc sống Lê Văn Tám", tác giả Trần Huy Liệu phó thác cho Giáo sư Phan Huy Lê công bố (sau khi ông Liệu qua đời) đó là hư cấu phục vụ tuyên truyền. Báo chí chính thống cũng chả dám công bố rộng rãi, Đảng im lặng, sợ dân sốc. Nhưng đã có những công viên, trường học lỡ quá trớn tuyên truyền đặt tên mất rồi, nay đục sửa làm sao ? !
Rồi chuyện xe tăng nào vào dinh Độc lập đầu tiên nữa. Trót chỉ đạo cho lãnh đạo có công to nhất rồi, giờ cần ghi công lại cho ông cấp thấp hơn thì phức tạp quá. Hóa ra lãnh đạo cướp công của lính ? Thôi đành mặc nó vùi sâu chôn chặt. Ai ngờ bọn nhà báo có bằng chứng nước ngoài cứng họng, chọc thối, nên đành công bố sự thật. Lại còn vụ ai soạn văn bản "bàn giao/đầu hàng" ngày 30/4 nữa. Sau cùng quân đội chọn đi hàng hai là : hai người cùng soạn. Báo chí nước ngoài vẫn kiên quyết chỉ có một ông trung tá Bùi Tùng thôi, chẳng phải anh đại úy (nay là trung tướng).
Hay như việc công bố ngày lãnh tụ qua đời, nó không hề nhạy cảm khi nói ra sự thật. Nhưng cũng phải mất 20 năm mới dám công bố sự thật, đó cũng là sau "đổi mới", quan niệm cũng đã cởi mở hơn.
Chuyện phức tạp hơn nhiều lần là duy trì việc ướp xác. Bao năm nay đã tuyên truyền về việc phải ướp xác ồi, giờ muốn hỏa táng là cực kỳ khó ăn khó nói, bởi đồng bào quen nghe vậy rồi. Trươc đây đã nêu ra lý do "ướp xác" là cần thiết, là tỏ lòng biết ơn. Nay dân trí thay đổi, kể cả một số quan trí cũng thay đổi, nghĩ lại, thực lòng muốn ngừng lại, thì biết lấy lý do gì bây giờ ?
Mặt khác ai cũng biết di chúc của bất kỳ ai cũng là thiêng liêng, trừ phi di chúc đó trái luật hoặc trái đạo đức. Nhưng đố ông quan đương chức nào dám mở miệng đòi thực hiện đúng di nguyện của lãnh tụ. Thế nên, có lẽ các ông "đương" mới phải gợi ý (xúi) các ông cựu, hưu trí nói ra chuyện đó. Vừa rồi có ông Nguyễn Đình Bin (cựu thứ trưởng ngoại giao), trước đó là ông Nghị (cựu bí thư Hà Nội). Ông Phạm Quang Nghị nói trong tạp chí "Xưa và Nay" của Hội sử học, ông Bin viết bản Kiến nghị gửi thẳng trung ương và quốc hội, và nói luôn trên trang FB cho đồng bào cùng biết để gây áp lực rộng rãi. Vậy mà các báo chính thống cũng không dám đăng tin vì chưa biết ý chính thống Ban tuyên giáo thế nào. Ngay cả ý kiến của ông Nghị chỉ có tạp chí "Xưa và Nay" của Hội Lịch sử dám đăng. Mà Tạp chí đó có mấy ai đọc đâu. Lỡ mấy ông cựu chiến binh "vào sinh ra tử" mà đọc được có khi kéo nhau đi đào cả mả bố tổng biên tập lên ấy chứ.
Tương tự vậy, về danh xưng "ngụy Sài gòn". Có thể thực tâm đảng và tuyên giáo cũng muốn bỏ từ đó lâu rồi, vì nói thế khó xử ngoại giao lắm. Lại còn gây bất đồng dân tộc nữa. Trên hệ thống media của đảng cũng đã giảm tối đa khi nhắc tới "ngụy".
Nhưng đảng cũng chả dám ra 1 văn bản chính thức nào về việc từ bỏ danh xưng "ngụy" để chỉ chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Vì trót nhồi sọ nhân dân lâu quá rồi, bây giờ mà ra văn bản đấy, khéo "bò đỏ" nó biểu tình. Thế nên đảng mới chơi bài lẳng lặng xúi hội anh em sử gia sửa lại quốc sử, xóa chữ "ngụy" đi. Vụ đấy hẳn là có chỉ đạo từ Bộ Chính trị, chứ bố các anh sử gia nào dám tự tiện. Việc bỏ khái niệm "ngụy" là tất yếu phải làm, lý do cơ bản nhất là để có lý lẽ mà đòi hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Thực tế là thế, nhưng cuộc "tái tẩy não" cho "quần chúng kiên trung" là vô cùng khó. Đảng cũng phải sợ "đám cứng não" này, nhất là mấy bố tướng tá, cậy công dây dưa tý máu xương, giờ vỗ ngực công thần, nhận mình "có chính nghĩa hơn cả đảng" !
Trên mạng có đăng clip mấy ông tướng và một ông tiến sĩ bò đỏ đòi gặp cả Tổng bí thư để kiến nghị, bức xúc về việc bỏ chữ ngụy. Tổng bí thư cáo bận, trưởng ban Tuyên giáo cáo bận, đẩy cho anh Đam phó thủ ra tiếp cựu chiến binh ! Xem clip đó buồn cười lắm. Anh Đam học thạc sĩ quản trị kinh doanh ở vương quốc Bỉ, dĩ nhiên không tự tin về lịch sử nên phải ngồi cạnh với anh gì giáo sư tiến sĩ lịch sử, các anh vuốt ve xoa dịu, vuốt mông đàn bò. Đại khái là : "Mình bỏ từ ngụy đi thôi, để còn dễ ăn nói với bạn bè quốc tế, chứ bản chất bọn kia vẫn là ngụy thôi, anh em cứ yên tâm, chỉ thay đổi cái danh xưng thôi". Anh em bò hỉ hả ra về ca khúc khải hoàn. Nhưng mà anh em sử gia vẫn kệ họ, vẫn chẳng có ngụy ngiếc gì cả sất, báo chí quốc doanh vẫn cứ "quân lực Việt Nam Cộng Hòa" với "chính quyền Việt Nam Cộng Hòa".
Vừa rồi, chương trình "Đối diện" của VTV lên sóng cho ông tướng chém gió chửi "ngụy", để được đúng 1 ngày là xóa luôn khỏi clip online VTV. Anh em bò đỏ lại lên cơn bức xúc làm đơn từ kiến nghị với anh Trần Bình Minh tổng trùm VTV, đòi phục hồi clip, mà có ăn thua đâu, bố anh Minh cũng chả dám phục hồi, khéo đã bị kiểm điểm rút kinh nghiệm sâu sắc rồi. Tổng biên tập có lẽ đã lôi đầu anh nhà báo Thân Đức Hoàng ra mắng ngu làm khổ tụi tao rồi. Anh em "bò đỏ" nghe nói hiện đang lập team đấu tố bọn Giáo sư lật sử mới ghê chứ.
Đảng lâm vào cảnh "đi mắc núi về mắc sông".
Thôi thì, đảng đành mặc kệ đợi họ chết già đi. Mắng họ thì họ cãi sao ngày trước đã nói vậy bây giờ lại thay đổi. Đảng muốn hòa hợp dân tộc, muốn bắt tay với Mỹ để phát triển đất nước và bảo vệ lãnh thổ (chính là để bảo vệ đảng), hóa ra "lực lượng kiên trung" lại đang là lực cản lớn nhất để thay đổi. Mà cản trở chính là chống đảng, chống lại sự phát triển, chứ chẳng phải phản động nào cả.
Thiên hạ đang chờ bộ sách giáo khoa Lịch sử phổ thông đang biên soạn, sẽ tung ra thực hiện vài năm nữa, chờ xem tác giả sẽ viết sao về "giai đoạn nhức nhối" này. Đến đó sẽ lại có tranh luận không nhỏ giữa các lực ượng tuyên truyền và công luận. Mặc kệ cũng chẳng được đâu.
Lại còn câu hát quốc tế ca "Đấu tranh này là trận cuối cùng… Bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình" thực là rất chướng tai. Trót qui định làm bài hát chính thức của hội nghị lễ lộc của đảng, nay muốn sửa thì khó quá. Thôi thì đành để cho băng nhạc phát không lời cho đỡ ngượng.
Trở lại chuyện tuyên giáo Đảng ra sức mắng mỏ Mạng Xã Hội, nhắc dân cảnh giác MXH. Nếu không có MXH, câu chuyện tráo nhân thân của trưởng phòng thuộc tỉnh ủy Đắk Lắk đã vỡ ra sau thời gian lặng lẽ dài vì cố che đậy. Chỉ khi mạng xã hội đăng tin thì báo chí nhà nước mới có cớ vào cuộc. Tỉnh ủy mới buộc phải ráo riết giải quyết hậu quả, không che mãi được. Đảng ủy xã quê quán nhân vật cô Thảo mới té ngửa nói họ chưa bao giờ xác minh lí lịch của đương sự.
Cái mạng Lotus hệ quả của "triết học Phây sờ búc" của Nguyễn Mạnh Hùng bộ trưởng Thông tin và truyền thông đã ra đời. Đó cũng là chỉ biện pháp tuyên truyền, "rung cây nhát khỉ" hoặc xài một số kinh phí lại được báo công.Thiên hạ bảo là "châu chấu đá voi", chưa biết kết quả ra sao nhưng chỉ được vài ngày báo đài ồn ào, còn dư luận lặng sóng luôn. Không một tiếng vang.
Trái ngược với tuyên truyền là bưng bít.
Tỉnh ủy Sóc Trăng cấp 1 tỷ đồng lắp camera cho thường vụ tỉnh ủy, họ biết rõ trái qui định và trái lòng dân. "Bưng bít" cao thủ bằng cách qui định "Bảo Mật" ngay trong cái Lệnh chi xuất do phó bí ký. Vậy mà vẫn "bật mí", do chính nội bộ tung ra mạng xã hội chứ ai vào đây.
Nào là chuyện 8 cán bộ doanh nghiệp "đi nhờ chuyên cơ thủ lãnh Quốc hội" cố ém nhẹm được 10 tháng nay bị báo chí nước ngoài làm lộ. Bộ Đầu tư vẫn cố che kín tên tuổi 9 người đào thoát hi hữu đó. Một số báo và mạng xã hội vẫn kêu đòi công khai danh tính. Im lặng rất nguy hại, nó cho thấy 9 người kia liên quan lãnh đạo cao cấp chứ chẳng phải người thường. "Tuyên truyền" và "bưng bít" là con dao hai lưỡi rất nguy hại.
Kể ra hết những cái lỗi "việt vị tuyên truyền" và "bưng bít thông tin" bây giờ nhiều lắm.
Có ai nhã hứng tranh luận với người viết không ?
(1) Thiên thu công tội Mao Trạch Đông (千秋功罪毛泽东"), Thông tấn xã Việt Nam dịch và in phát hành nội bộ