Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Có rất nhiều người, đặc biệt là những người có tiền, có chút vị trí tên tuổi trong xã hội, từ giới trung lưu cho tới doanh nhân, giới showbiz, đặc biệt là quan chức Việt Nam, họ thường nghĩ rằng sống ở Việt Nam thật ra cũng không đến nỗi tệ lắm, nếu đừng bao giờ dính líu tới chính trị, đừng bao giờ lên tiếng chỉ trích nhà quyền, nếu chỉ miệt mài kiếm tiền, chăm lo cho "bộ lông" của mình, hay nhiệt tình trung thành với chế độ, thì mọi sự đều ổn. Rằng ở Việt Nam bây giờ có tiền là có tất cả. Nếu có khổ là nông dân, công nhân, dân nghèo, các dân tộc bản địa sống ở vùng sâu vùng xa, chứ nỗi khổ ấy không chạm được đến họ. Còn tự do dân chủ là những thứ xa xôi, dân tộc này có lẽ cũng không cần đến những thứ xa xỉ đó.

Có thật như vậy không ?

congantri01

Lực lượng công an xã đang đi tuần tra. Ảnh minh họa: I.T

Hãy bắt đầu từ giới trung lưu. Nếu không phải sống trong một chế độ độc tài toàn trị tham lam và tàn ác này, bạn có thể sống bình an hơn rất nhiều. Cả cuộc đời bạn sẽ không phải xoay quanh với việc "chạy" trường, "chạy" điểm, "chạy" bằng, "chạy" ghế… mà nếu bạn không chấp nhận làm như vậy, thì bạn phải cắn răng nhìn những kẻ dốt nát hơn, bất tài thiếu đức hơn mình nhưng nhờ có tiền "chạy" đủ thứ nên đã leo cao, ngồi ở những vị trí ngon lành hơn, có khi lại trở thành sếp của bạn và bạn phải cúi đầu phục tùng những kẻ như vậy.

Cả cuộc đời bạn phải còng lưng trả cho biết bao nhiêu thứ tiền dù có lý hay phi lý - tiền học từ bậc nhà trẻ, mẫu giáo, cho tới đại học, sau đại học…, tiền viện phí cho tới đủ loại thuế, phí. Tất cả là tiền. Và không hề rẻ. Nhà nước này móc túi bạn hàng ngày bằng đủ mọi cách nhưng nếu có chuyện gì xảy ra cho bạn như bệnh tật, ốm đau, thất nghiệp, tàn tật… bạn lại không nhận được bất cứ một sự giúp đỡ nào từ nhà nước, vì không có một chế độ an sinh xã hội tử tế ở nước này như ở mọi quốc gia dân chủ, văn minh, nhân bản khác. Cần bất cứ cái gì để công việc được suôn sẻ, nhanh gọn, dễ dàng hơn, bạn phải hối lộ, phải đưa "phong bì", phải tính tiền "hoa hồng", "lại quả"…

Cứ giả sử như bạn chỉ im lặng sống một cách ngoan ngoãn, đúng pháp luật, cố hết sức tránh mọi thứ rắc rối thì cũng sẽ có những khi có những kẻ dẫm đạp lên luật pháp và làm những chuyện ức hiếp bạn, và khi bạn đi kiện, thì vì kẻ đó có tiền hơn để bịt miệng quan tòa, bạn sẽ bị thua trắng tay, và khi đó bạn sẽ hiểu thế nào là sống trong một xã hội không có dân chủ, luật pháp là luật rừng, là luật của Đảng cai trị.

Cứ giả sử như bạn chỉ im lặng sống và không quan tâm tới bất cứ chuyện gì khác, bạn cũng không tránh khỏi những nỗi khổ chung khi sống trong cùng một xã hội, một quốc gia : nỗi khổ vì thực phẩm bẩn, vì môi trường bị ô nhiễm, vì rừng bị tàn phá nên mỗi năm lụt lội mỗi kinh hoàng hơn, đường sá giao thông tai nạn lên đến hàng chục nghìn người mỗi năm vì ngay cái đường sắt làm cho ra hồn để giảm bớt gánh nặng cho đường bộ nhà nước này cũng không làm, vì môi trường xã hội đạo đức bị xuống cấp, con người không thể an toàn ngay cả ở nhà trẻ, nhà trường, bệnh viện cho tới ngoài đường với cái chết có thể đến một cách oan ức do cung cách làm việc, làm ăn vô trách nhiệm, không có lương tâm của người khác, do tội ác "cướp, giết, hiếp" cứ tràn lan ngày nào đọc cũng thấy, v.v.

Còn giới doanh nhân ? Đừng nghĩ rằng cứ làm ăn đàng hoàng, đúng pháp luật là sẽ ổn. Trong một xã hội mà nạn tham nhũng hoành hành, luật pháp là luật rừng như Việt Nam làm thế nào bạn có thể làm ăn đàng hoàng ? Nếu làm ăn kinh doanh thành đạt, sẽ có khối kẻ muốn vòi vĩnh "móc túi" bạn : đám công an, chính quyền địa phương, cục thuế cho tới quan chức cấp cao, bạn buộc phải nuôi họ dài dài nếu muốn tiếp tục làm ăn, mà bọn chúng thì "ăn" đâu có ít ỏi gì ? Thế là bạn phải hạ thấp chất lượng sản phẩm, trốn thuế, lừa đảo… để có tiền "nuôi" cái bộ máy hút máu người ấy. Tất cả những việc làm lách luật, vi phạm pháp luật này công an, nhà nước cộng sản tất nhiên thừa biết, nhưng khi bạn còn "giá trị sử dụng", doanh nghiệp còn ăn nên làm ra thì chúng còn để đấy, cho đến một ngày hoặc những việc làm vi phạm pháp luật đó quá lộ liễu, hoặc doanh nghiệp bắt đầu làm ăn lụn bại, rơi vào cảnh nợ nần, hoặc phe chống lưng cho bạn yếu đi và bị phe khác đánh, thì chúng sẽ "sờ gáy" bạn và bạn vào tù bóc lịch. Đó là thủ đoạn "nuôi cho béo để ăn thịt" từ thời Tăng Minh Phụng – công ty Minh Phụng, Bầu Kiên – ACB, Nguyễn Thanh Bình – Vinashin… trước đây cho tới Trịnh Văn Quyết – FLC, Trương Mỹ Lan – Vạn Thịnh Phát, Dr Thanh –"Tân Hiệp Phát, v.v.

Tại sao ? Bởi vì một nguyên nhân chính là không chỉ muốn độc quyền trong lĩnh vực chính trị, truyền thông, mà ngay cả trong lĩnh vực kinh tế, đảng cộng sản cũng không muốn ai quá giàu có, để có thể dùng tiền đòi hỏi, ảnh hưởng, chi phối đến quyền lực chính trị của Đảng cả ; mặt khác, như đã nói, tập đoàn nào cũng có kẻ chống lưng nên khi chúng đánh nhau thì chúng đem các công ty của đối thủ ra "đánh" thôi. Chỉ đến khi bị vào tù, bị tước đoạt hết tài sản, có khi cả tính mạng, lúc đó doanh nhân Việt mới thấm thía, giá mà được sống trong một xã hội có luật pháp minh bạch, có truyền thông độc lập để doanh nhân có thể làm ăn đàng hoàng tử tế.

Với những nhà văn, nhà báo, họa sĩ, nhà làm phim…họ thừa biết nỗi nhục nhằn khi phải sống trong một xã hội không có tự do, nhưng còn giới showbiz-ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, người mẫu, hoa hậu, á hậu… ? Đừng nghĩ không quan tâm đến chính trị là sẽ không sao, đừng nghĩ có được tiếng tăm, có thu nhập cao ngất ngưỡng và đời sống xa hoa muốn ăn gì sắm gì đi chơi đâu cũng được, như thế là đủ chả bao giờ phải lo lắng gì. Tai họa có thể giáng xuống đầu bạn bởi vô số những chuyện vô lý như hát phải một bài hát nằm trong danh mục bị "tuýt còi" của Đảng, sáng tác một bản nhạc bị cho là có cái nhìn "tiêu cực" về xã hội, làm từ thiện bị ai đó tố cáo, tranh cãi kiện tụng với người khác và bị công an sờ gáy cấm xuất cảnh, hay thậm chí có con đi học bị bạn bè bắt nạt, đánh, bị báo chí lá cải bôi bác đời tư mà kiện tụng cũng chẳng ăn thua v.v.

Còn chính quan chức cộng sản ? Câu trả lời đã quá rõ ràng. Ngay từ ngày đầu đảng cộng sản thành lập cho đến nay, có bao nhiêu quan chức, chính khách cộng sản bị thanh trừng bởi chính các đồng chí của mình ? Ngày xưa chưa có internet thì chỉ là những vụ bị cách chức một cách êm thắm hoặc những cái chết bí ẩn. Ngày hôm nay thì công khai diệt nhau dưới những chiêu bài "chống tham nhũng", "đốt lò". Nhưng cũng vẫn là tình trạng hôm nay có thể quyền lực ngất trời, ngày mai đã bị mất tất cả, nhẹ thì mất chức, vô tù, tệ hơn, là tự tử hoặc "biến mất" khỏi cõi đời bởi những cái chết không rõ lý do. Và cũng chỉ đến lúc bị nạn, quan chức cộng sản có lẽ mới thấm thía rằng nếu Việt Nam là một quốc gia dân chủ, mọi thứ đều minh bạch thì họ sẽ không bị nạn mà không thể hé mồm kêu la như vậy.

Còn những thành phần khác trong xã hội, từ nông dân, công nhân, dân nghèo thành thị, đồng bào các dân tộc thiểu số, trí thức văn nghệ sị có liêm sỉ, cho tới giới truyền thông, các tổ chức tôn giáo, xã hội dân sự… thì họ quá hiểu cái khổ nạn của việc phải sống trong một thể chế độc tài toàn trị với một đảng cầm quyền tham lam, dốt nát, tàn bạo như Đảng cộng sản Việt Nam là như thế nào. Nhưng nỗi khổ ấy cũng không chừa một ai. Ngay cả cấp chóp bu trong Bộ Chính trị, hay "tứ trụ" của Đảng cộng sản, dù ngồi trên tuyệt đỉnh quyền lực, nhưng luôn phải đối phó với những cuộc đấu đá thanh toán lẫn nhau để tranh giành quyền lực của kẻ khác.

Vận mệnh của một quốc gia là vận mệnh chung.

Không một ai có thể sống bình an, hạnh phúc thực sự khi nào chế độ độc tài toàn trị do đảng cộng sản còn tồn tại.

Song Chi

Nguồn : RFA, 12/04/2023

Additional Info

  • Author Song Chi
Published in Quan điểm

Sức mạnh loài thú trong xã hội loài người và những Giordano Bruno thời thần quyền cộng sản

bruno1

Vua Trần thường tự chèo chiếc thuyền nhỏ ra chùa Khán Xuân cùng người dân thắp nhang lễ Phật - Ảnh minh họa Lễ hội chùa Hương

1. Loài vật chỉ có sức mạnh cứng của cơ bắp. Con người khác loài vật ở chỗ con người có hai sức mạnh, sức mạnh cứng và sức mạnh mềm. Sức mạnh cứng là cơ bắp và công cụ nối dài cơ bắp, nhân sức mạnh cơ bắp lên như gậy gộc, gươm giáo, súng đạn. Sức mạnh mền là trí tuệ, đạo đức, tình cảm và lương tâm con người.

Sức mạnh cứng là bản năng loài vật thì sức mạnh mềm là căn cước, là chỉ số của tính Người. Không có trí tuệ, đạo đức và lương tâm, loài vật không thể có sức mạnh mềm.

Từ loài vật tiến hóa thành người nên trong mỗi con người đều có hai phần, phần con và phần người. Con người hoang sơ man rợ, phần con lấn át phần người thì ứng xử xã hội và phản ứng với thách thức để tồn tại trong cuộc đời luôn luôn bộc lộ sức mạnh cứng. Con người văn minh, phần người là chủ đạo thì ứng xử và tồn tại chỉ bằng sức mạnh mềm và chỉ sức mạnh mềm mà thôi. Sức mạnh cứng chỉ để tự vệ.

Nhà nước là một tổ chức của xã hội loài người cũng có hai sức mạnh. Sức mạnh cứng là công cụ bạo lực nhà nước : quân đội, công an, tòa án, nhà tù. Sức mạnh mềm là đạo lí xã hội, là giá trị tự do, dân chủ và luật pháp bảo đảm quyền tự do dân chủ của người dân, bảo đảm mối quan hệ lành mạnh, tốt đẹp giữa cá nhân với cộng đồng, giữa công dân với nhà nước. Sức mạnh mềm chỉ ra bản chất nhà nước, là chỉ số nhân văn, là thang bậc văn minh của một nhà nước.

Con người văn minh chỉ có thể ứng xử xã hội và tồn tại trong thời gian bằng sức mạnh mềm thì nhà nước văn minh trong đời sống dân sự cũng ứng xử và tồn tại trong thời gian bằng sức mạnh mềm. Ba mươi năm, nhà Trần ba lần đánh thắng quân Nguyên Mông xâm lược bằng sức mạnh cứng nhưng gần ba trăm năm trị nước, an dân chỉ bằng sức mạnh mềm. Còn gì đẹp hơn, ấm áp hơn về sức mạnh mềm khi tối mùng một, ngày rằm hàng tháng, từ trong hoàng thành, vua Trần thường tự chèo chiếc thuyền nhỏ ra chùa Khán Xuân cùng người dân thắp nhang lễ Phật. Dân lễ Phật tích đức và vua cũng lễ Phật tích thiện. Gần ba trăm năm tồn tại bằng sức mạnh mềm nhà Trần đã tạo ra thời kì thái bình, yên vui, kinh tế và văn hóa phát triển rực rỡ nhất trong lịch sử Việt Nam.

2bruno2

Người đứng đầu nhà nước và đảng chính trị dẫn dắt đất nước không do lá phiếu tự do của người dân bầu chọn mà do sức mạnh bạo lực dựng lên. Ảnh minh họa Quốc hội bầu ông Võ Văn Thưởng giữ chức Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam nhiệm kỳ 2021-2026.

2. Người đứng đầu nhà nước và đảng chính trị lãnh đạo đất nước phải do lá phiếu của người dân tự do bầu chọn lên. Phải đáp ứng được đòi hỏi, mong muốn chính đáng của dân chúng, mới được dân dồn phiếu bầu chọn để thắng cử. Chỉ khi đó nhà nước mới thực sự của dân, do dân, vì dân và là nhà nước thực sự dân chủ.

Chức năng trung tâm và trọng yếu nhất của nhà nước dân chủ là xây dựng luật pháp công bằng, nhân văn, phù hợp với thời đại và thực thi nghiêm minh luật pháp trong trọng trách quản trị đất nước, điều hành hoạt động xã hội và bảo đảm cao nhất quyền con người, quyền làm chủ đất nước của người dân, để người dân được thắng thắn bộc lộ tư duy, được thể hiện cao nhất năng lực làm việc đóng góp cho xã hội và được sống với đầy đủ giá trị làm Người.

Người đứng đầu nhà nước và đảng chính trị dẫn dắt đất nước không do lá phiếu tự do của người dân bầu chọn mà do sức mạnh bạo lực dựng lên. Dù người dân có bị lùa đi bầu cử, dù đại biểu quốc hội có lũ lượt cầm lá phiếu nhét vào hòm phiếu, có nghiêm trang bấm nút biểu quyết cũng chỉ thực hiện vai diễn được quyền lực khuôn định sẵn trong kịch bản, chỉ là con rối do quyền lực giật dây. Đó đích thị là nhà nước độc tài, không thể chối cãi.

Trong nhà nước độc tài, tất cả quyền lực nhà nước trong tay một cá nhân hoặc một đảng chính trị thì nhà nước chỉ tạo ra thứ luật pháp bảo đảm sự cai trị bền vững của bạo lực độc tài. Như nhà nước Việt Nam tạo ra điều 4 hiến pháp dành cho đảng cộng sản quyền đương nhiên nắm quyền lực nhà nước. Chỉ có thứ luật pháp tước đoạt quyền con người, quyền công dân, quyền làm chủ đất nước của người dân. Như các điều 109, 117, và 331, hình sự hóa quyền con người, quyền công dân trong luật hình sự Việt Nam 2015.

Nhà nước độc tài ứng xử với dân, quản trị xã hội và duy trì sự tồn tại đều bằng sức mạnh cứng. Sức mạnh mềm trong nhà nước độc tài chỉ để trang trí, tuyên truyền lừa bịp và mị dân. Mọi nhà nước độc tài đều tồn tại bằng sức mạnh cứng, tồn tại bằng bạo lực nhà nước và sức mạnh mềm chỉ để mị dân. Ứng xử với đời sống dân sự của người dân bằng sức mạnh cứng là bằng chứng rõ nhất của nhà nước độc tài.

3. Sức mạnh cứng dù độc ác, bạo liệt, đẫm máu đến đâu cũng chỉ nhất thời. Từ thế kỉ 18, khi loài người làm cách mạng dân chủ nhân quyền giải phóng cá nhân và bước vào văn minh công nghiệp, không có chế độ độc tài nào tồn tại được trăm năm. Độc tài Liên bang Xô Viết hùng mạnh đến mức cùng với Mỹ chia đôi thế giới, làm ra bom hạt nhân và đưa người bay lên vũ trụ cũng chỉ sống được 73 năm, 1917 – 1990.

Nhà nước cộng sản Việt Nam tồn tại bằng sức mạnh cứng từ 1945 đến nay, 2023, cũng đã 78 năm. Đỉnh cao muôn trượng :

"Ta đứng đây mắt nhìn bốn hướng

Trông lại ngàn xưa, trông tới mai sau

Trông Bắc, trông Nam, trông cả địa cầu"

(thơ của nhà thơ cộng sản Tố Hữu)

đã vĩnh viễn qua rồi. Nhà nước độc tài cộng sản Việt Nam đang bộc lộ sự mục ruỗng đến ghê tởm và tàn bạo đến kinh hoàng. Càng mục ruỗng, càng tàn bạo, càng bộc lộ bản chất độc tài và đó là cái kết thúc trong tội ác của một nhà nước độc tài.

Sức mạnh cứng càng bạo liệt, càng thấp hèn. Vì thấp hèn nên sức mạnh cứng càng bạo liệt càng đưa con người xuống thấp dưới loài vật. Chỉ có sức mạnh mềm mới nâng con người lên cao hơn con vật và nâng bước chân loài người bước lên những bậc thềm văn minh ngày càng cao. Chỉ có sức mạnh mềm mới là tương lai của loài người, mới là mãi mãi.

Sức mạnh cứng, sức mạnh của loài thú tràn ngập trong xã hội, dìm xã hội vào man rợ, tối tăm. Duy trì quyền lực bằng sức mạnh cứng, nhà nước ấy thường xuyên tuyên những bản án man rợ với người dân lương thiện và trung thực cũng là tuyên những bản án tử hình lương tâm con người, tử hình đạo lí xã hội và tử hình cả thần công lí !

bruno3

Những du kích áo nâu vá vai chân đi dép cao su dẫn giải bà Nguyễn Thị Năm vào rừng, nổ súng giết người đàn bà tần tảo việc nhà, nồng nàn yêu nước. Ảnh minh họa : Bà Nguyễn Thị Năm và các con

4. Chỉ có những quan tòa lương tâm đã bị giết chết, không còn là con người lương thiện, chỉ còn là con người công cụ trong tay quyền lực mới tuyên những bản án man rợ với những công dân trung thực chỉ ôn hòa bộc lộ chính kiến, chỉ nói sự thật về thân phận ê chề của người dân, sự thật khốn cùng của đất nước trong nhà nước độc tài và chỉ ra sự phản dân hại nước của những quyền lực độc tài đang nắm vận mệnh nhân dân, đất nước.

Đạo lí xã hội đã chết, lương tâm con người đã chết mới có thể vu tội, bắt giam và tuyên án tù đày những nhân cách sáng đẹp làm nên phẩm giá Việt Nam, làm nên sự trường tồn Việt Nam : Trần Huỳnh Duy Thức, Phạm Đoan Trang, Nguyễn Năng Tĩnh, Nguyễn Ngọc Ánh, Lưu Văn Vinh, Đinh Thị Thu Thuỷ, Cấn Thị Thêu, Trịnh Bá Phương, Trịnh Bá Tư, Nguyễn Thúy Hạnh, Trần Bang, Nguyễn Lân Thắng... Nhiều lắm, không sao kể hết những tâm hồn con người, những khí phách Việt Nam bị những công cụ bạo lực không còn lương tâm bắt giam, bị những quan tòa lương tâm đã chết bịa đặt, gán ghép tội trạng và trơ tráo tuyên án.

Chỉ có táng tận lương tâm đến kiệt cùng, lương tâm con người đã chết ngóm mới có hạng quan tòa nhân danh nhà nước cộng sản Việt Nam tuyên án tử hình bà Nguyễn Thị Năm, người đàn bà góa bụa đã dốc tiền bạc, của cải ra nuôi nhà nước cộng sản Việt Nam từ khi nhà nước cộng sản vừa ra đời không một cắc bạc trong ngân khố, không một hạt gạo trong kho nhà nước.

Tưởng như từ rừng rú tối tăm ra đô thị ánh sáng thì bản án man rợ giết người đàn bà 47 tuổi, giỏi việc nhà, đảm việc nước Nguyễn Thị Năm vĩnh viễn không còn nữa. Tưởng như dưới tán rừng già chỉ le lói chút nắng xiên khoai chiều tà, những du kích áo nâu vá vai chân đi dép cao su dẫn giải bà Nguyễn Thị Năm vào rừng, nổ súng giết người đàn bà tần tảo việc nhà, nồng nàn yêu nước vĩnh viễn chìm sâu vào thời mông muội đã qua.

Nhưng không. Nhà nước độc tài còn ứng xử với dân bằng sức mạnh cứng, còn coi tiếng nói sự thật hợp pháp, chính đáng của dân nhưng không thuận tai độc tài đều là thế lực thù địch thì còn những vụ hành quyết thê thảm, rùng rợn hơn cả vụ hành quyết bà Nguyễn Thị Năm, ân nhân của nhà nước cộng sản Việt Nam.

Ngay trên đất thủ đô chan hòa ánh sáng điện, giữa thời yên hàn, trong đêm thanh bình của làng quê, một trung đoàn cảnh sát cơ động, binh giáp nai nịt từ đầu đến chân, ầm ầm nã đạn, bắn pháo sáng, xông vào tận giường ngủ xả đạn vào đầu, vào ngực cụ Lê Đình Kình 85 tuổi đời, chưa hề có tội bị truy tố, 59 tuổi cộng sản, còn đang sinh hoạt đảng. Tổ chức thế trận lớn, huy động vũ khí hiện đại, giết dân rầm rộ và rùng rợn như vậy thì còn hoang dã, rừng rú gấp nhiều lần vụ âm thầm giết người đàn bà 47 tuổi Nguyễn Thị Năm trong rừng Thái Nguyên giữa thế kỉ trước.

bruno03

Trong đêm thanh bình của làng quê, một trung đoàn cảnh sát cơ động, binh giáp nai nịt từ đầu đến chân, ầm ầm nã đạn, bắn pháo sáng, xông vào tận giường ngủ xả đạn vào đầu, vào ngực cụ Lê Đình Kình 85 tuổi đời, chưa hề có tội bị truy tố, 59 tuổi cộng sản, còn đang sinh hoạt đảng.

Lịch sử đã ghi tên quyền lực cho phép thi hành bản án tử hình bà Nguyễn Thị Năm chiều ngày 9/7/1953. Lịch sử đã ghi tên quyền lực ra lệnh cuộc bố ráp xông vào giường ngủ bắn chết cụ Lê Đình Kình rạng sáng ngày 9/1/2020. Không một ai, không một vụ việc nào thuộc về lịch sử bị lãng quên, bị xóa sổ. Lịch sử sẽ tính sổ. Luật đời sẽ tính sổ.

Trong ánh sáng cách mạng dân chủ nhân quyền, quyền tự do ngôn luận đã là lẽ sống của con người thời văn minh công nghiệp, trong kỉ nguyên văn minh tin học thế kỉ 21, tự do ngôn luận đã trở thành năng lượng cuộc sống, thành sức mạnh thời đai mà những tâm hồn nồng nàn yêu nước, trung thực và ôn hòa sử dụng quyền tư do ngôn luận bộc lộ chính kiến trước những vấn nạn của dân của nước còn bị vu tội tuyên truyền chống nhà nước rồi liên tiếp và kéo dài như bất tận những vụ bắt giam, những phiên tòa không có công lí vu tội người dân bộc lộ chính kiến về thời cuộc thì còn hoang dã và rừng rú gấp nhiều lần phiên tòa tử hình bà Nguyễn Thị Nam trong rừng Thái Nguyên năm 1953.

Còn gì man rợ hơn giữa kỉ nguyên văn minh tin học người dân lên tiếng chỉ ra sự thật về hiện thực đất nước và hiện thực trong lòng người liền bị bắt giam bị buộc tội tuyên truyền chống nhà nước và phải nhận những bản án sáu năm, chín năm, mười năm, mười lăm năm tù.

bruno0

Nhà khoa học Giordano Bruno (1548 – 1600) bị tòa án dị giáo Roma buộc tội chống giáo hội, bị thiêu sống vì công bố trái đất tròn và trái đất quay quanh mặt trời, trái với niềm tin của giáo hội.

Thế kỉ 16 trong nhà nước thần quyền Roma dưới quyền uy của giáo hội, nhà khoa học Giordano Bruno (1548 – 1600) bị tòa án dị giáo Roma buộc tội chống giáo hội, bị thiêu sống vì G. Bruno công bố phát hiện ra sự thật trái đất tròn và trái đất quay quanh mặt trời, trái với niềm tin của giáo hội.

Trần Huỳnh Duy Thức, Phạm Đoan Trang, Nguyễn Năng Tĩnh, Nguyễn Ngọc Ánh, Lưu Văn Vinh, Đinh Thị Thu Thuỷ, Cấn Thị Thêu, Trịnh Bá Phương, Trịnh Bá Tư, Nguyễn Thúy Hạnh, Trần Bang, Nguyễn Lân Thắng... chỉ nói sự thật phải nhận án tù của tòa án dị giáo cộng sản chính là những Giordano Bruno thời thần quyền cộng sản.

Phạm Đình Trọng

(16/04/2023)

Additional Info

  • Author Phạm Đình Trọng
Published in Quan điểm

Bộ công an cộng sản Việt Nam đã có kết luận điều tra vụ tham nhũng tại AVG-Mobilfone. Theo đó khi còn làm Bộ trưởng Bộ Thông tin và truyền thông, ông Nguyễn Bắc Son đã nhận hối lộ 3 triệu USD và ông Trương Minh Tuấn nhận 200.000 USD. Trong vụ bê bối này, ông Nguyễn Bắc Son đóng vai trò chủ mưu.

Tham nhũng ở Việt Nam diễn ra hàng ngày từ cấp thấp đến cấp cao do hệ lụy Việt Nam là một nước theo chế độ độc tài toàn trị.

Từ Sài Gòn, luật sư Lê Công Định đã trao đổi với nhà báo Trần Quang Thành về vấn đề này.

Nội dung như sau, mời quí vị cùng nghe :

Tiếng Dân Việt Media phỏng vấn Luật sư Lê Công Định

Trần Quang Thành thực hiện

Nguồn : Tiếng Dân Việt Media, 08/09/2019

Published in Video