Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Tài liệu cứu nguy cho đảng hay gián tiếp tố cáo, lên án đảng ?

Ban biên tập Dân Làm Báo nhận được một tài liệu rất dài do bạn đọc DLB gởi đến. Theo bạn đọc, tài liệu này đang được lưu tuyền trong nội bộ Đảng cộng sản Việt Nam và được chia sẻ với bạn đọc bởi một đảng viên cộng sản về hưu. Bỏ qua những góc cạnh đến từ tư duy "đảng ta" và lá chắn "cứu nguy cho đảng" để nhắm vào đối tượng người đọc là các "đồng chí" của nhau ; bỏ qua những ý đồ của phe phái chống nhau phảng phất trong nội dung, tài liệu này tự nó lột trần nhiều vấn đề về bản chất, hành vi của đảng độc tài bán nước. Nó cũng có thể bị xem là một loại "tự diễn biến, tự chuyển hóa" mà Nguyễn Phú Trọng cũng như thành phần giáo điều của đảng đã và đang lên án, tìm mọi cách đối phó.

Ban biên tập Dân Làm Báo

cuunguy1

---------------------------

Nguy cơ & giải pháp cứu nguy cho Đảng

Tác giả ẩn danh, 15/06/2020

Kể từ biến cố vụ việc Đồng Tâm đến nay mọi người ai ai cũng đều thấy rõ là các vấn nạn cấp thiết của Đảng ta từ ba mươi năm trước (1990-2020) đã và đang dồn dập xảy ra theo một cường độ đáng lo sợ. Cũng đã từng có nhiều suy nghĩ hết sức tiêu cực theo định kiến duy ý chí là Đảng ta sẽ tan rã vì vô phương giải trừ các nguy cơ nổi cộm và lớn lao đó. Nhưng mọi người quên rằng với trí tuệ của Đảng, chúng ta đã từng vượt qua được những thời điểm bế tắt toàn cục vào những mốc điểm trong các năm 1945, 1954, 1975-1979, 1985-1991 và chắc chắn sẽ vượt qua thêm một lần nữa trong hiện tại. Do đó, nếu phân tích hiện trạng, nghiên cứu các mối nguy lớn, học hỏi và nhìn nhận nó một cách khách quan và vô tư ta sẽ tìm được giải pháp cứu nguy để trường tồn, thích hợp nhất từ nay trở về sau cho Đảng ta trong bối cảnh "thế kỷ 21" của Việt Nam và thế giới. Sự thật nầy cần phải nói lên để Đảng, nhà nước và nhân dân ta có thể bắt đầu một trang sử mới, thực thi chuẩn mực pháp chế văn minh, hướng tới một xã hội "dân chủ, công bằng, văn minh" của hệ thống chính trị và hệ thống công quyền tại Việt Nam. 

I. Nguy cơ và những vấn nạn nổi cộm 

1. Nguy cơ nội tại của Đảng : Đảng ta biết rõ những nguy cơ cốt lõi & thiết tử nầy hơn ai hết, vì nó xảy ra từ bên trong và do chính đảng viên chúng ta tạo ra (Trung tướng công an Bùi Quốc Huy, Trần Mai Hạnh, Phạm Sỹ Chiến, Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, Nguyễn Bắc Sơn, Trương Minh Tuấn, Vũ Huy Hoàng, Lê Thanh Hải, Nguyễn Văn Hiến, v.v... là một số nhỏ các ví dụ nổi bật). Những nguy cơ nội tại lớn nhất và nguy hiểm nhất, mà trong hay ngoài Đảng đều biết rõ, có thể liệt kê chi tiết như sau : 

1.1. Dân bất an

Theo báo Tuổi Trẻ, ngày 09/06/2017, Đại biểu Đặng Thuần Phong (Bến Tre) phát biểu trước Quốc hội : "Dân bất an khi tham nhũng nhiều, rừng sắp hết, biển gần chết..". và báo cáo liệt kê chi tiết 6 mối bất an của xã hội Việt Nam như sau : 

* Bất an thứ nhất là "Tại sao chỉ có một mình Chính phủ hành động kiến tạo và liêm chính, còn hệ thống chính trị thì không"

* Bất an thứ hai là "Nạn tham nhũng và lãng phí quá lớn, chưa bị chặn đứng, là vấn nạn đưa quốc gia tới bờ vực sa sút niềm tin". Theo trang transparency.org thì 61% người sử dụng dịch vụ công từng hối lộ cho quan chức trong 12 tháng qua. Năm 2019, Việt Nam đứng hạng 96 (trên 180 quốc gia) về tham nhũng, và chỉ số minh bạch chỉ 37 trên 100.  

* Bất an thứ ba là "Sự xuất hiện của dấu hiệu mất cân đối ngân sách, sự ổn định của kinh tế vĩ mô chuyển biến chậm, đặc biệt là hiệu quả đầu tư thấp, nợ công tăng cao, các yếu tố tăng trưởng chưa tận dụng hết, hiệu quả chú trọng đầu tư thấp, mức bội chi gấp 3 lần tăng trưởng". Theo trang tradingeconomics.com thì tính đến năm 2019, Việt Nam nợ nước ngoài 108,1 tỉ USD, nhưng theo phân tích chính xác của Đại biểu quốc hội Đặng Thuần Phong thì Việt Nam nợ hơn 200 tỉ USD. 

* Bất an thứ tư là thương mại hóa các quan hệ xã hội : "Đồng tiền đã chi phối mỗi hoạt động và làm phai nhạt tính công tâm của các cơ quan công quyền" và "Đáng ngại hơn là đồng tiền đã làm suy thoái đạo đức, dẫn dắt chính sách, minh chứng cho vấn đề này là tình trạng ‘chạy’ ở Việt Nam", mà Phó chủ nhiệm Ủy ban các vấn đề xã hội Quốc hội đã chỉ ra : "Thực tế rất đau lòng, trong bụng mẹ đã chạy chỗ sinh đẻ. Học phổ thông các cấp, vào đại học cũng phải chạy trường chạy lớp. Rồi chạy chỗ, chạy chức, chạy quy hoạch, chạy luân chuyển. Vi phạm pháp luật thì chạy điều tra, truy tố, chạy án thậm chí chạy khỏi Tổ quốc đến nơi Việt Nam chưa ký kết về dẫn độ tội phạm để an thân"

* Bất an thứ năm là rừng sắp hết, biển gần chết, tài nguyên khoáng sản quốc gia cho các đời sau cạn kiệt dần : "Nông lâm trường hoạt động kém hiệu quả, chính sách rải thảm và sử dụng lao động giá rẻ, kêu gọi đầu tư thiếu trách nhiệm, biến Việt Nam thành bãi rác công nghệ lạc hậu", và nêu rõ : "Đừng vì tâm tưởng tức thì mà buông bỏ tương lai dân tộc, tiền có nhiều đến đâu đi nữa cũng không mua được môi trường tươi đẹp đã mất và đang mất"

* Bất an thứ sáu, không kém phần nghiêm trọng, là vấn đề an toàn sống : "Bữa cơm trong nhà cũng lo vì an toàn vệ sinh thực phẩm. Ra đường thì sợ an toàn giao thông, gặp chuyện bất bình thì không dám can thiệp vì sợ vạ lây" và "Mọi thứ đều do người Việt hại người Việt và từng bước biến sự vô cảm thành vấn đề đạo đức ứng xử giữa người với người", Đại biểu quốc hội Đặng Thuần Phong (Bến Tre) kết bài phát biểu cho chúng ta thấy ngay toàn Đảng chúng ta đang cùng nhau sống chung trong thảm cảnh nầy (1). 

Nhờ vào 6 mối "bất an" mà Đại biểu Đặng Thuần Phong nêu ra mà chúng ta thấy ngay là 6 nguy cơ bất ổn đó trong chính quyền và toàn xã hội, chỉ chực chờ bùng nổ bất cứ khi nào có mồi lửa châm ngòi

1.2. Nhân sự tài đức vượt trội hầu như không thấy xuất hiện trong hàng ngũ cao cấp (trung ương) và trung cấp (cấp tỉnh, thành phố), chỉ vì cơ chế không cho phép nhân tài suy nghĩ và sáng tạo một cách độc lập. Những nhân tài trong hay ngoài đảng từng du học tại các đại học hàng đầu trên thế giới đã trở về phục vụ tại Việt Nam không thi thố được tài năng và làm việc an phận theo cung cách hạ cánh an toàn, cầu an tiêu cực. Nguyên do là vì cơ chế quản trị vĩ mô của Đảng và nhà nước ta trái ngược với cơ chế của các quốc gia văn minh và hùng mạnh trên thế giới. Với các Đảng cộng sản nói chung, lòng trung thành chính trị và sự vâng lời là đặc quyền và điều này duy trì sự ổn định chính trị. Nhưng điều này hạn chế nghiêm trọng khả năng minh bạch và trung thực của các quan chức trung ương và địa phương. Họ có xu hướng bảo thủ vì quan tâm đến sự sống còn chính trị, và hạ thấp mức độ nghiêm trọng của các vấn đề có thể khiến họ không đủ năng lực hoặc không trung thành với chế độ. 

Có những cá nhân tài giỏi, tử tế sẽ có một chính quyền tài giỏi, tử tế. Có chính quyền thực sự tử tế "của dân, do dân, vì dân" sẽ có tất cả, thực tế diễn ra tại nước Mỹ ba trăm năm qua đã chứng tỏ điều này, họ chính là một chế độ chính trị như vậy, chỉ khác là họ chọn giá trị "tự do" còn chúng ta thường chọn giá trị "định hướng xã hội chủ nghĩa". Nhiều trí thức Việt kiều sống xa Việt Nam nhiều năm cho nên không hiểu rằng những lý thuyết giáo điều, những tuyên truyền dối trá khiến cho đời sống tinh thần của những người tự trọng trong nước hết sức ngột ngạt. Đồng thời chúng cũng cản trở giáo dục nhân cách cho các thế hệ tương lai. Đồng chí Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng trong bài viết "Một số vấn đề cần được đặc biệt quan tâm trong công tác chuẩn bị nhân sự Đại hội XIII của Đảng", được báo chí đăng toàn văn hôm 08/05/2020, đã nhìn nhận việc đảng chính trị ở Việt Nam đang gặp hàng loạt yếu kém : "Thiếu những cán bộ lãnh đạo, quản lý giỏi, nhà khoa học và chuyên gia đầu ngành trên nhiều lĩnh vực" (2).

Tiến sĩ Nguyễn Đăng Hưng cho rằng Nghị quyết về Kế hoạch xây dựng Đề án Chiến lược quốc gia thu hút, trọng dụng nhân tài của Bộ Nội Vụ đáng được khuyến khích. Thế nhưng, Tiến sĩ Nguyễn Đăng Hưng khẳng định điều đầu tiên và cơ bản mà Chính phủ và Nhà nước Việt Nam phải làm là thay đổi tư duy và cách thức làm việc. Bằng không thì các nghị quyết thu hút, trọng dụng nhân tài đều không mang lại hiệu quả. Phát biểu Khai mạc Hội nghị 12 (11/5/2020) về chuẩn bị nhân sự cho Đại hội XIII, đồng chí Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng thêm một lần thể hiện mong muốn "Không chọn người tham vọng quyền lực vào Trung ương"Nhưng làm sao tìm được người không tham vọng quyền lực trong môi trường quyền lực Đảng và Nhà nước ta từ hơn 70 năm qua ? Không thu hút được nhân tài trong và ngoài Đảng cũng như trong và ngoài nước là một nguy cơ lớn của Đảng. 

1.3. Duy trì an ninh chính trị bằng bạo lực là việc làm rất nguy hiểm cho việc ổn định xã hội và làm phát sinh lòng oán hận, khinh miệt và căm thù lực lượng công an ngày càng tăng. Công an hầu như không cần biết đến Điều 167 trong "Bộ luật hình sự" năm 2015 của nhà nước ta quy định : "Tội xâm phạm quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, quyền biểu tình của công dân (sẽ bị xử tù từ 3 tháng, một năm, 3 năm đến 5 năm)" nên đã liên tục truy lùng ráo riết những người cầm bút ngoài luồng, làm cho trí thức xa lánh Đảng và Nhà nước ta và không muốn xếp hàng đáp ứng công tác cầu hiền của Đảng & Nhà nước (công tác nầy đã có phần nào thành công dưới thời đồng chí Võ Văn Kiệt làm thủ tướng). 

Trong lịch sử Việt Nam, có lẽ chưa bao giờ mà quyền được viết, quyền được đọc của người dân lại bị trấn áp nhiều như vậy ! Nhìn vào bối cảnh bức hại đó, chúng ta khó có thể nghĩ rằng chúng ta đang sống trong thời đại 4.0 ! Đến khi nào chúng ta mới thôi chống lại dòng chảy văn minh của nhân loại và đi ngược lại với sự phát triển tiến bộ của nhân loại ? Đến khi nào chúng ta mới thôi chống lại bản Tuyên ngôn nhân quyền phổ quát của Liên Hiệp Quốc mà chính Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam ta đã ký công nhận nó ? Đến khi nào chúng ta mới thôi chà đạp lên bản Hiến pháp hiện hành do chính chúng ta lập ra ? Đến khi nào chúng ta mới thôi ngăn cản khao khát muốn tiếp cận nguồn tri thức tự do, khai phóng của người dân Việt Nam. Mất đi tình cảm gắn bó của dân đối với Đảng như thời 1930-1954, bộ phận an ninh của Đảng đang dựa vào mafia trong và ngoài đảng để thi hành các chính sách vì Đảng biết rõ dân không ủng hộ cho họ. Hậu quả nầy làm cho số đông đảng viên có tầm nhìn, có tư duy độc lập, có nhân cách cao quý, có trí tuệ sâu sắc, có khát vọng tự do và dũng khí bị kín đáo ngăn cản và không cho thi thố tài năng.

Hôm 26/04/2020, trong bài báo đăng trên cơ quan truyền thông VTV News, đồng chí Nguyễn Phú Trọng, Trưởng Tiểu ban Nhân sự Đại hội 13 của Đảng cho rằng "để những người đó (không đủ tiêu chuẩn) lọt được vào cương vị lãnh đạo là tai họa cho Đảng, là tạo điều kiện cho họ càng hại nước, hại dân nhiều hơn". Cho nên nhân dân mới oán hận công an, dân phòng, an ninh, tuyên giáo và oán hận nầy là một mối nguy thêm nữa của Đảng vì Đảng lãnh đạo toàn diện các lực lương nầy. 

1.4. Từ 4, 5 năm qua công tác chống tham nhũng không có được cái kết quả "diệt trừ tận gốc" mà chỉ có kết quả nhỏ nhoi là trừng trị những vụ việc mà Đảng muốn phát giác và có thể phát giác ra được.

Đồng chí Nguyễn Thị Doan, nguyên Phó Chủ tịch nước đã cảnh cáo nhiều năm trước : "Đến tiền của các dân tộc thiểu số mà hiệu trưởng cùng với một số cán bộ biển thủ đến gần 3 tỷ vừa rồi mới khởi tố. Cái liều vacxin, tiêm cho một cháu lại san ra tiêm cho hai cháu ngay tại Hà Nội. Tôi càng đi càng thấy buồn, ‘ăn’ của dân không từ một cái gì". Các nhóm lợi ích bên trong và bên ngoài Đảng cấu kết chặt chẽ thành một tập đoàn quyền lực lớn lao làm cho các đảng viên tử tế & có tài đâm ra sợ hãi và co rút lại cho an toàn, hoặc thờ ơ việc đảng : Đảng thiếu nhân tài là vì vậy.

Thực trạng nhân sự hiện nay có thể thấy là trong số khoảng 5 triệu đảng viên (con số trên giấy tờ), thì chỉ có hơn hai trăm ngàn có vị thế quyền lực từ Trung ương đến làng xã. Còn lại 4,8 triệu đảng viên hoàn toàn đóng vai những kẻ "MacKeNo" tức là không quan tâm đến sự sống chết của Đảng, vì họ nghĩ rằng có làm gì cho lắm cũng chỉ đem lại thêm lợi ích cho nhóm "gần 200 nghìn đảng viên có vị thế quyền lực" đó thôi. Đó là lý do mà Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã từng nói đến nguy cơ 'nhạt Đảng, khô Đoàn' khi đồng chí nhận định về chí hướng phấn đấu của thanh niên ngày nay. Thêm nữa, việc băm nát các khu đất rừng, vườn quốc gia, đất nông nghiệp trên đảo Phú Quốc, bán đảo Sơn Trà tại Quảng Nam, đất nông nghiệp, v.v..., để biến thành đất vàng cho các nhóm lợi ích & "tư bản thân hữu" thuộc về sân sau của các đồng chí "quyền & tiền" là một ví dụ nhỏ nhất trong số hàng nghìn địa phương tương tự.

Thêm nữa, ngoài xã hội cũng như bên trong Đảng đang có vô số những thứ "bệnh tật kinh niên" như : chèn ép, hiếp đáp, trù dập, phe cánh, chạy chọt, luồn lọt, lươn lẹo, lừa lọc, tham lam, gian xảo, trộm cắp, rình rập, soi mói, ti tiện, hèn hạ, huênh hoang, hợm hĩnh, hung bạo, khoác lác, tục tằn, trơ trẽn, tráo trở, ích kỷ, dối trá, vô trách nhiệm, vô văn hóa, vô giáo dục, vô liêm sỉ. Liệu 5 triệu đảng viên chúng ta và con cháu chúng ta có thể sống an ninh & yên bình trong một xã hội như vậy hay không ?

Vấn nạn này sẽ tiếp tục tạo ra hết bi kịch nầy sang bi kịch khác cho Đảng ta và cho toàn xã hội, khiến cho những trí thức trong và ngoài nước, trong và ngoài Đảng sẽ cảm thấy e ngại khi tham gia góp sức cho nước nhà. Những "bệnh tật kinh niên" nói trên đã đưa phần lớn quần chúng nhân dân tới chỗ tan rã tinh thần, tàn phá con người khi bị áp chế, vì lợi ích và tiền đã ác hóa con người và xã hội. Giờ đây dối trá, hung hãn và tội ác đã trở thành phổ biến và đang tác động ngày càng tăng đối với mục tiêu ổn định chính trị của Đảng. Chưa bao giờ con người Việt Nam có thế ứng xử giả dối đến như vậy và không rõ sau này lịch sử và con cháu soi chiếu, xem xét lại giai đoạn và triều đại này thì sẽ nói gì, nghĩ gì, nhưng hiện tại thì quần chúng nghĩ rằng chính Đảng ta đã nêu gương ứng xử như thế đó. Hậu quả đang xảy ra là nhân dân mất niềm tin vào con người và xã hội, sống bất an và khinh thường lãnh đạo từ thấp đến cao. Từ khi cầm quyền, "Đảng ta" luôn ấn định tuyển dụng cán bộ phải "vừa Hồng vừa Chuyên" - Hồng là Cộng sản, Chuyên là chuyên môn. Thực tế ở Việt Nam : hễ Hồng thì ít Chuyên, hễ Chuyên thì ít Hồng. 

Thực tế là kết quả của lý thuyết - Lý thuyết phải phản ánh thực tế. Thực trạng về hành xử của đảng viên các cấp đang phản ảnh cho nhân dân & quốc tế nhìn thấy rõ uy tín của Đảng và của lãnh đạo chính là một nguy cơ lớn hiện nay

1.5. Kiểm soát, ngăn chặn "nhóm lợi ích" ở Việt Nam hiện nay

Trước thềm Đại hội 13, tình hình thực sự của chế độ ta đã được chuyên gia nội chính của ta phổ biến ngay trên báo điện tử Tạp chí Cộng sản, dưới tựa đề "Kiểm soát, ngăn chặn "nhóm lợi ích" ở Việt Nam hiện nay" ngày 12/4/2020, đúng vào dịp kỷ niệm 45 năm "Giải phóng", chính thức như sau : 

"...đã xuất hiện ngày càng nhiều "nhóm lợi ích" tiêu cực, đã và đang ảnh hưởng, tác động đến mọi mặt của đời sống xã hội, nhất là ở những ngành, lĩnh vực quan trọng, liên quan trực tiếp đến cuộc sống của các tầng lớp nhân dân, như quản lý đất đai, tài chính - ngân hàng, đầu tư xây dựng cơ bản, khai thác tài nguyên. Thậm chí, "nhóm lợi ích" tiêu cực còn xuất hiện ở một số ngành, lĩnh vực vốn vẫn được coi là tôn nghiêm, liên quan đến an ninh quốc gia, như công tác tổ chức - cán bộ, phòng, chống tội phạm,... Một loạt vụ án tham nhũng, kinh tế nghiêm trọng, phức tạp bị khởi tố, điều tra, truy tố, xét xử trong thời gian gần đây liên quan đến nhiều tổ chức đảng, đảng viên, trong đó có cả cán bộ lãnh đạo cao cấp cho thấy, "nhóm lợi ích" đã leo cao, luồn sâu vào trong bộ máy Đảng và Nhà nước, đe dọa đến sự tồn vong của Đảng và chế độ".

Những vụ việc bị lộ mới đây như vụ ‘Đường-Nhuệ’ ở Thái Bình xãy ra dưới thời Bí thư Thái Bình là Trần Cẩm Tú, vụ Nguyễn Quang Thuấn và vụ Bộ trưởng Kế hoạch & đầu tư Nguyễn Chí Dũng đi Ấn Độ & Anh Quốc trở về bị lộ ngay trong thời dịch Covid-19 đã đẩy mạnh nguy cơ của Đảng lên gần đỉnh điểm. Bởi vì tình trạng chung hiện nay là những người có quyền lực đều tìm cách củng cố quyền lực riêng bằng cách xây dựng các nhóm lợi ích làm sân sau cho mình. Họ rình rập nhau, khi thì thỏa hiệp giai đoạn, khi cần lại thanh toán nhau. Uy tín họ không cao, thế lực riêng của mỗi nhân vật không đủ mạnh để áp đảo các phe nhóm đối thủ nên kèn cựa vẫn tiếp diễn. Những người sống ở các xã hội mở phương Tây, có dịp tiếp xúc với các viên chức Việt Nam, thường nhận xét rằng những người "cộng sản" này không bao giờ thích khi người ta gọi họ là cộng sản, hay hỏi họ về sự vận hành của guồng máy cộng sản thành công ra sao. Không rõ sự ái ngại này của những viên chức của Đảng ta bắt đầu từ lúc nào, nhưng dường như nó bắt đầu từ lúc Đảng chấp nhận cuộc chơi với phương Tây làm cho hầu hết các viên chức được đi đây đi đó trở nên "nhạt đảng phai đoàn". Đây là một mối nguy cơ của Đảng phát sinh từ thực tế là tư tưởng Mác-Lê gần như bị lịch sử nhân loại vượt qua kể từ đầu thế kỳ 21 nầy

1.6. Tuyên giáo & Tuyên truyền hầu như hoàn toàn thất bại

Lãnh vực Tuyên giáo & Tuyên truyền suốt hơn 30 năm qua, từ thời kỳ đổi mới 1986 đến năm 2020 nầy hầu như hoàn toàn thất bại do đặc tính thế giới mở và thông thoáng toàn cầu hóa mà tuyên giáo đảng ta đã không theo kịp vì loai hoay theo lối mòn cũ của thời kỳ bao cấp suốt 50 năm trước 1990. Nhiều nhà báo của Đảng và Nhà Nước gây phản ứng tiêu cực trong xã hội, lợi dụng danh nghĩa báo chí để trục lợi làm cho uy tín của Tuyên Giáo sút giảm thậm tệ. Tuyên truyền thất bại vì người dân không nghe theo tuyên giáo Đảng, chỉ làm theo khi nào bị buộc phải làm theo mệnh lệnh vì sợ hãi quyền lực của công an.

Một sự kiện đáng quan tâm là đảng ta đã huyền thoại hóa Bác Hồ thành bậc Thánh, thay vì là một nhà cách mạng rất "Người" và rất "nổi tiếng" của Việt Nam, bởi vì Internet phổ biến toàn cầu đã phổ thông tại Việt Nam làm cho thông tin đa chiều tác động mạnh vào mức độ chính xác của tuyên giáo. Ví dụ như chúng ta đã gán ghép cho Bác Hồ là người "...đóng góp quý báu vào sự nghiệp cách mạng của các dân tộc bị áp bức trên thế giới", nhưng thật sự thì có dân tộc nào trên thế giới đã áp dụng phương pháp của Bác Hồ vào nước họ đâu.

Hô hào của tuyên giáo ta kiểu như "Muốn cứu nước và giải phóng dân tộc, không có con đường nào khác ngoài con đường cách mạng vô sản" thật là chủ quan & duy ý chí rất tai hại, vì lẽ các nước không có "cách mạng vô sản" nhưng đang giàu mạnh & văn minh chính là sự phản bác tự nhiên đánh vào tuyên giáo đảng ta một đòn nặng & rất khó gỡ. Nó có tác động ngược lại với những gì ta cố gắng tuyên truyền. Nếu phong trào học tập và làm theo gương đạo đức của Bác Hồ suốt 20 năm nay là thiết thực và hiệu quả thì tình trạng tham nhũng, cửa quyền, vi phạm kỷ luật Đảng, phạm tội hình sự trong đội ngũ cán bộ đảng viên đã không ngày một trầm trọng như chúng ta đang chứng kiến.

Xã hội Việt Nam ngày nay đã khác nhiều so với thời bao cấp. Người ta không thể muốn nói gì cũng được. Mạng xã hội đem lại một khối lượng tin tức đa chiều, phong phú. Dân chúng và cả cán bộ đảng viên có thể dễ dàng nhận được loại tin mà lãnh đạo không muốn họ biết. Ca ngợi quá lố, thần thánh hóa và tuyên truyền quá lố đúng là gián tiếp gây ra tác dụng trái ngược và tương phản rất bất lợi cho chính mình, chẳng thà khéo léo và không làm như thế còn có lợi hơn. Điều này phần lớn tùy thuộc thể chế chính trị ở Việt Nam có thay đổi được gì không theo hướng tiến bộ, vì Đảng đã có quá nhiều món nợ phải trả đối với nhân dân Việt Nam trong cả nước, thậm chí có cả nhiều điều được cho là nợ chính trị, nợ lịch sử...

Thêm nữa là Chỉ thị 23 của Ban Bí thư (Khóa IX) về việc học tập tư tưởng Hồ Chí Minh hoặc "Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh" đã bị sách lược chống tham nhũng của Đảng gây phản ứng ngược & phơi bày trước quần chúng (Bí thư Hồ Xuân Mãn ở Huế là một trong vô số ví dụ điển hình, song song với Đinh La Thăng, Nguyễn Bắc Sơn, Trương Minh Tuấn, Nguyễn Văn Hiến, v.v...). Ngược là vì từ đầu Thế Kỷ 21 đến nay truyền thông công chúng xâm nhập mọi ngõ ngách trên quy mô toàn cầu nên sự thật khó bị che giấu và xuyên tạc. Nguy cơ nầy có thể tóm gọn là Tuyên giáo đảng ta đang tuyên truyền ngược vì dân trí đã vượt qua sự mù quáng nhờ truyền thông đa chiều trong và ngoài nước. 

1.7. Hai sự kiện nhỏ nhưng đủ để khẳng định thêm một nguy nan lớn

Có hai sự kiện nhỏ nhưng đủ để khẳng định thêm một nguy nan lớn cho Đảng ta.

Một là, cuối tháng 10/2019, 39 thanh niên Việt Nam chết ngạt trong một xe đông lạnh tại Anh quốc trên đường nhập cảnh bất hợp pháp. Họ đã bỏ ra một số tiền tương đương với tài sản của nhiều gia đình Việt Nam cho một cuộc phiêu lưu rất hiểm nghèo mà nếu thành công chỉ cho phép họ rời bỏ đất nước Việt Nam để sống cuộc đời của những "người rơm", nghĩa là những người không có một giá trị gì, kể cả sự hiện hữu hợp pháp, tại một nước khác. Vụ nầy làm cho "cơ đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín Đảng & nhà nước ta đối với quốc tế ngày nay xuống thấp nhất, nếu không muốn nói là tiêu tan". Đất nước lộng lẫy đến nỗi thanh niên phải liều mạng bỏ đi !

Hai là, năm 2020 đã bắt đầu với vụ Đồng Tâm. Mọi người đều thấy quá rõ ràng đây là một vụ giết người dã man. Sự cố Đồng Tâm xảy ra đêm 09/01/2020 đang phản ảnh tất cả các vấn nạn nội bộ của Đảng & Nhà nước ta từ cơ chế vận hành chính sách và bộ máy nhân sự đầy bệnh tật, vô trách nhiệm và bất tài. Hậu quả vụ việc Đồng Tâm đang làm cho tuyệt đại đa số đảng viên nhạt đảng phai đoàn, còn quần chúng ngoài đảng thì sôi sục lòng oán hậnSự cố này nói lên hiện tình của đất nước và chân dung của chế độ của chúng ta, chế độ này tuy vẫn còn tiếp tục nhưng đã mất hết ý chí, lý tưởng và đạo đức, hơn nữa đã rã rượi và kiệt quệ. Nguy cơ thực tế nầy nói ra nghe thật chói tai, nhưng sự thật nó là như vậy, không chỉ ra thì có tội với Đảng và Nhà Nước.

Phó Giáo sư Phạm Quý Thọ cũng đã có nhận xét : "Đồng Tâm' là vụ việc nổi cộm, bức xúc, tồn đọng từ nhiều năm trước, liên quan đến tranh chấp đất đai giữa chính quyền, đất quốc phòng và người dân địa phương, đất canh tác, nhưng đã không được giải quyết dứt điểm. Vụ việc Đồng Tâm in đậm biểu tượng giữa tội ác và lương tâm trong lịch sử và chất vấn mọi người từ trong Đảng đến ngoài xã hội, tương tự như vụ ‘cánh đồng Nọc Nạng’ dưới thời thực dân Pháp. Đại bộ phận đảng viên tử tế của Đảng vì vậy mà nhạt đảng xa đoàn.

Hai sự cố nhỏ này nói lên hiện tình lớn của đất nước và chân dung của chế độ ta. Chân dung quá rõ là tất cả các cấp bậc từ hạ sĩ quan trở lên trong công an và quân đội và từ cấp phó phòng trở lên trong bộ máy nhà nước, dù là hành chính, kinh tế, y tế, giáo dục văn hóa, khoa học hay kỹ thuật đều chỉ dành riêng cho khoảng ba, bốn triệu đảng viên chưa về hưu. Hơn 90 triệu người Việt Nam còn lại không được quyền có vai trò và tiếng nói nào. Đảng thống trị đó mạnh như thế nào thì chính đồng chí Nguyễn Phú Trọng, người cầm đầu Đảng và Nhà nước ta, trong một bài viết mới đây đã trả lời rõ : "chạy chức, chạy quyền, chạy quy hoạch, chạy luân chuyển, chạy phiếu bầu, chạy bằng cấp, chạy khen thưởng, chạy danh hiệu, chạy tội…". Đồng chí Nguyễn Phú Trọng quên một môn chạy thịnh hành từ mấy năm gần đây là chạy trốn ra nước ngoài. Đồng chí Trương Tấn Sang đã từng nói trong bộ máy Đảng và nhà nước có cả một bầy sâu. Một đảng như vậy thì làm sao có thể mạnh ? Có lý tưởng chung nào để đoàn kết các đảng viên ? Sự tranh ăn và tranh quyền chỉ có thể khiến họ căm thù nhau và tạo thêm một nguy cơ lớn cho Đảng. 

1.8. Mafia chính trị kết hợp với kinh tế "định hướng xã hội chủ nghĩa"

Tình trạng mafia chính trị kết hợp với kinh tế "định hướng xã hội chủ nghĩa" làm cho tính chính danh của đảng ta bị lung lay và lòng tin của dân chúng dành cho Đảng đã không còn. Kết hợp nầy gây ra một hệ quả kinh tế có xác suất 90% là tăng trưởng âm sau nạn dịch Covid-19, trong khi Trung Quốc cố sức ngăn cản việc đồng vốn FDI di chuyển từ Trung Quốc sang Việt Nam. Đây là nguy nan tăng trưởng âm không có lối thoát. Tình trạng mafia chính trị kết hợp với kinh tế "định hướng xã hội chủ nghĩa" làm phát sinh ra những việc làm mập mờ, giành giật, tranh chấp, trên bảo dưới không nghe và chứng minh cho thấy tình trạng nguy ngập hầu như vô luật pháp, vô chính phủ giúp sức cho các nhóm lợi ích lũng đoạn biến các cơ quan nhà nước thành các sân sau phục vụ các quyền lợi đen tối của họ ! Đây chính là nguy cơ lớn nhất thuộc phạm trù ổn định chính trị của đảng ta. 

1.9. Nguy cơ của Việt Nam đến từ 3 chính sách của Đảng

Theo chuyên gia phân tích quốc phòng quốc tế Derek Grossman thuộc RAND Corporation và đại học University of Southern California, thì nguy cơ của Việt Nam đến từ 3 chính sách của Đảng ta :

1) Tự nhận mình là nước hữu nghị và cũng là một đồng minh ý thức hệ với Trung Quốc,

2) Mối quan hệ "đối tác hợp tác chiến lược toàn diện" với Trung Quốc, và

3) Tham gia vào Sáng kiến một vành đai, một con đường của Trung Quốc, một dự án mà giờ đây đang bị quốc tế tẩy chay và các nước đã tham gia tích cực như Pakistan, Burma, Sri Lanka, Lào & Campuchia đều nghị kỵ và đang tìm cách để thoát khỏi dự án nầy. Khả năng và cơ hội xoay sở để thoát nguy của ta lúc này ngày càng co lại và rất bấp bênh, vì đang rơi vào thế "nước xa lửa gần", do bởi kẻ thù sát nách đang từng bước chiếm các đảo, chiếm tài nguyên trên biển, đánh giết ngư dân và phá hoại các tầu đánh cá của Việt Nam và đang xây dựng các pháo đài trên các đảo đã chiếm để đe dọa trực tiếp an ninh và chủ quyền của Việt Nam.

Ba sách lược nói ở đây vốn là nguy nantự thân của Đảng và nhà nước ta không chịu tách rời ra khỏi chính sách hiểm độc của bá quyền nước lớn

1.10. Chế độ đã trở thành một hệ thống mafia chính trị kết hợp với kinh tế, đầy tham nhũng và chà đạp con người

Một người Pháp đã từng cắm "cờ giải phóng" của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam trước Hạ nghị viện của Việt Nam Cộng Hòa vào năm 1970, ông André Menras (tức Hồ Cương Quyết) nói với nhà báo Khánh An tại Mỹ hôm 30/04/2020 rằng những năm tháng dài sinh sống và đồng hành cùng người dân Việt Nam đã giúp ông nhìn thấy rõ chế độ mà ông từng ủng hộ nay đã trở thành một hệ thống mafia chính trị kết hợp với kinh tế, đầy tham nhũng và chà đạp con người, "không xứng đáng" và không phù hợp với quan niệm sống của ông "về con người và nhân quyền". "Có một đảng là Đảng cộng sản đã không tôn trọng người dân và tham nhũng. Không phải tham nhũng ít mà là tham nhũng khổng lồ, là một hệ thống mafia chính trị cấu kết với kinh doanh, lưu manh, và hơn nữa là tôi thấy họ hèn với Trung Quốc", ông André Menras nói.

Sau đó, ông André Menras công bố bộ phim mới có tên "Việt Nam : Tiếng gào thét từ bên trong", mà nội dung quy tụ nhiều tiếng nói từ những "công thần" của chế độ ta như cố Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, Bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm nguyên Phó Bí thư thành đoàn Thành phố Hồ Chí Minh, cựu tù chính trị Lê Công Giàu, nhà văn Nguyên Ngọc, Nghệ sĩ ưu tú Kim Chi... và nhiều trí thức khác như Giáo sư Tiến sĩ Chu Hảo, nhà giáo Phạm Toàn, Giám mục Nguyễn Thái Hợp, Luật sư Đặng Đình Mạnh... Ông Menras nói bộ phim mà ông đã âm thầm thực hiện một mình suốt hai tháng là nhằm để ghi lại "những tiếng gào thét" về sự thật bên trong một xã hội "không thực sự hòa bình" như trên bề mặt của nó.

Giống như trường hợp của André Menras, một người đồng chí quốc tế khác là chủ tịch Tập Cận Bình cũng gây rất nhiều nguy nan cho đảng ta. Thật vậy Orville Schell, Giám đốc Trung tâm Quan hệ Mỹ-Trung thuộc Hiệp hội Châu Á tại Mỹ Kỳ đã đăng trên tạp chí Foreign Policy, hôm 3/4/2020 một báo cáo về "Cái kết buồn của cặp Mỹ-Trung" (The Ugly End of Chimerica) đã nêu rõ sự độc hại của người đồng chí lớn nầy như sau : Khi Tập Cận Bình lên nắm quyền vào năm 2012 đã thay thế khẩu hiệu "Trỗi dậy hòa bình" của người tiền nhiệm bằng ý tưởng "Giấc mộng Trung Hoa" và "Sự hồi sinh vĩ đại của dân tộc Trung Hoa" mang tính hiếu chiến hơn.

Tham vọng của Tập Cận Bình về một Trung Quốc bá quyền nước lớn thể hiện rõ qua việc chiếm đóng và sau đó quân sự hóa Biển Đông ; gây hiềm khích với Nhật Bản về quần đảo Điếu Ngư/Senkaku từ lâu vốn thuộc quyền quản lý của nước này ở biển Hoa Đông ; đe dọa Đài Loan trắng trợn đến mức khiến ngay cả Quốc dân đảng vốn thân Bắc Kinh cũng trở nên xa lánh. Hậu quả là một lập trường chính thức gay gắt hơn nhiều, với sự ủng hộ của một trong những liên minh bất ngờ nhất trong chính trị Mỹ : Một mặt trận thống nhất gồm các nghị sĩ thuộc cả hai đảng Cộng hòa và Dân chủ vốn hiếm khi nhất trí với nhau thì giờ đây đồng lòng chống Trung Quốc. Những số liệu ban đầu trong giai đoạn tháng 1-2/2020 do Trung Quốc công bố cho thấy sự sụt giảm 20,5% về tiêu dùng và 13,5% về hoạt động sản xuất so với cùng kỳ năm ngoái. Ngay khi Trung Quốc đang vật lộn tìm cách hồi phục kinh tế, thì các thị trường ở những nơi khác trên thế giới, kể cả Việt Nam ta, lâm vào vào tình trạng phong tỏa do nạn dịch Covid-19. Và đó là lúc Trump xuất hiện cùng đội ngũ gồm những nhân vật có thái độ thù địch với Trung Quốc (như Peter Navarro, Steve Bannon và Michael Pillsbury), những người từ lâu đã cảnh báo rằng một Trung Quốc ngày càng hung hăng, độc đoán và được vũ trang đầy đủ vừa là điều không thể tránh khỏi, vừa là một mối đe dọa đối với các lợi ích của Mỹ và thế giới văn minh. Nguy cơ nầy do bởi tư duy về bạn bè quốc tế của Đảng ta không phù hợp với trào lưu văn minh quốc tế của thế kỷ 21. 

2. Nguy cơ tự nhiên đến từ quốc tế : 

2.1. Thương chiến Mỹ-Trung đã lan sang đối đầu chính trị và ý thức hệ

Giờ đây, thương chiến Mỹ-Trung đã lan sang đối đầu chính trị và ý thức hệ để đạt được đích nhắm là vị trí đứng đầu thế giới. Tờ báo La Croix của Pháp ghi nhận từ khi Mỹ và Liên Xô hòa hoãn với nhau, chưa từng có một cuộc đấu dữ dội giữa các cường quốc như cuộc đối đầu Mỹ-Trung lần nầy. Truyền thông quốc tế hừng hực tấn công liên tục vào những điều "dối trá" của Trung Quốc. Tại Liên Hiệp Quốc, nhiều nghị quyết bị bế tắc vì đối đầu ngoại giao giữa Trung Quốc và Mỹ.

Trên tờ Foreign Policy, ngày 22/5 có bài viết về hai con đường Trung Quốc đang đi đến tham vọng bá chủ thế giới do hai chuyên gia về quan hệ quốc tế là Hal Brands, Giáo sư nổi tiếng đang làm việc tại Khoa Nghiên cứu Quốc tế Tiên tiến thuộc Đại học Johns Hopkins và ông Jake Sullivan, nghiên cứu sinh cấp cao tại Tổ chức Hòa bình Quốc tế Carnegie. Hai tác giả cho rằng, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình bắt đầu thể hiện rõ ý định bá chủ thế giới từ năm 2017 khi ông tuyên bố Trung Quốc đang bước vào "kỷ nguyên mới" và "cần phải đứng ở trung tâm thế giới".

Con đường thứ nhất mà Trung Quốc có thể đi để hiện thực hóa tham vọng bá chủ là đi qua khu vực vốn được Bắc Kinh coi là "sân nhà" của mình, đặc biệt là Tây Thái Bình Dương. Khi đó Trung Quốc phải tập trung vào xây dựng Tây Thái Bình Dương trở thành bàn đạp cho sức mạnh toàn cầu bằng cách thiết lập quyền bá chủ trong khu vực này một cách vững chắc. Con đường thứ hai là đánh thẳng vào hệ thống liên minh của Mỹ cũng như tăng cường sự hiện diện của Trung Quốc trong hệ thống đó bằng cách phát triển sức ảnh hưởng về chính trị, ngoại giao và kinh tế của Trung Quốc trên quy mô toàn cầu. Ưu tiên trọng tâm trong cách tiếp cận này sẽ là coi sức mạnh kinh tế và kỹ thuật quan trọng hơn sức mạnh quân sự truyền thống trong việc lãnh đạo thế giới. Với logic đó, Trung Quốc sẽ chỉ đơn giản giữ cân bằng quân sự ở khu vực Tây Thái Bình Dương nhưng thống trị toàn cầu trên các quyền lực khác là chính trị, ngoại giao và kinh tế.

Hai chuyên gia nói trên đã nhận định chiến lược của Trung Quốc hiện nay đang kết hợp cả hai cách tiếp cận. Bắc Kinh không ngừng vừa củng cố phương tiện, vừa tìm kiếm những ảnh hưởng địa chính trị để đối đầu với Mỹ trên Tây Thái Bình Dương.

Alice Ekman, chuyên gia về Châu Á thuộc Viện nghiên cứu an ninh của Liên Hiệp Châu Âu cho rằng : "Chính quyền Trung Quốc củng cố ảnh hưởng trong các định chế đã tồn tại, nhất là trong hệ thống Liên Hiệp Quốc, hoặc tạo ra các định chế mới như Ngân hàng Đầu tư Hạ tầng cơ sở Châu Á, tự cho mình vai trò đề xuất những thay đổi luật lệ quốc tế đã có". Cuộc khủng hoảng tài chính 2008 đã cho thấy sơ bộ kịch bản đó qua các chiến dịch thôn tính doanh nghiệp Châu Âu và dự án con đường tơ lụa mới. Giờ đây đến khủng hoảng Covid-19, cuộc cạnh tranh chiến lược lại tiếp tục diễn ra dữ dội.

Trước tham vọng khổng lồ của Trung Quốc, tất nhiên Mỹ không thế ngồi yên. Vào cuối tháng 5/2020 Mỹ đã đề xuất cấm công dân Trung Quốc đến Mỹ học về công nghệ cao do lo ngại bị "ăn cắp ý tưởng". Nghị sĩ Mỹ là ông Cotton cho rằng các sinh viên Trung Quốc đến Mỹ để được hưởng nền giáo dục nước này, sau đó trở về Trung Quốc để "cạnh tranh với công việc của chúng ta, ăn cắp ý tưởng sáng tạo của Mỹ". Ông Cotton nói vì lý do này, sinh viên Trung Quốc phải bị cấm đến Mỹ nghiên cứu khoa học tại các trường đại học và cao đẳng. Học giả Nghiêm Thuần Câu từ Đại học Trung Quốc Hồng Kông nhận định rằng Đảng cộng sản Trung Quốc không thể chống đỡ nổi các vũ khí kinh tế, chính trị & ngoại giao đang tấn công Trung Quốc. Học giả này phân tích : "Chiêu này trước tiên là trấn định thế trận các nước đồng minh của Mỹ, giống như biểu thị quyết tâm không chắc chắn với Liên Hiệp Châu Âu, Liên minh Ngũ Nhãn, Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, trong chiến lược đối kháng Đảng cộng sản Trung Quốc, từ đó không có ai nghi ngờ quyết tâm lớn lao nầy của người Mỹ". Dựa vào điểm này, thì thấy ngay Chính phủ Mỹ đã không tiếc mọi giá, muốn đối phó với Đảng cộng sản Trung Quốc đến cuối cùng.

Trước đó, Chính phủ Mỹ khuyến cáo công ty Mỹ rút khỏi Đại Lục và cam kết bồi thường tổn thất, hiện tại, những công ty này không dám lưu luyến, bởi vì Mỹ-Trung đối đầu đến cực điểm sẽ có rủi ro chiến tranh !, chiến tranh nổ ra, doanh nghiệp của nước địch cơ bản không có khả năng sinh tồn. Chiêu này của Mỹ, cũng tấn công vào ý chí chiến đấu của quan chức Đảng cộng sản Trung Quốc. Những người chấp chính hiện nay tại Trung Quốc thực sự muốn đối kháng tiếp tục với Mỹ, bởi vì họ không thể lùi, lùi lại sẽ dẫn đến bản thân rớt đài, còn trong quan trường, họ đã đắc tội với quá nhiều người, bản thân rớt đài xong chắc chắn bị thanh toán, không còn đường sống, cho nên nhất định phải chống đỡ đến cùng. Tuy nhiên, những người các phe phái khác cũng không nhất thiết phải sinh tồn cùng Đảng cộng sản Trung Quốc, ngược lại đều muốn nhanh chóng tự bảo vệ bản thân, cho nên nội bộ Đảng cộng sản Trung Quốc đang rung rinh là một lợi thế cho họ. Đến bước này, việc Mỹ đối phó với Trung Quốc sẽ không phải là vấn đề thương mại, không phải là vấn đề khoa học kỹ thuật, cũng không phải là vấn đề tài chính, mà là vấn đề chiến lược quân sự.

Trước đó Mỹ đã lựa chọn một số đối sách lớn về khoa học kỹ thuật, một là yêu cầu công ty Taiwan Semiconductor Manufacturing Company (TSMC) chuyển nhà máy đến Mỹ để cắt đứt chuỗi cung ứng chip của Huawei ; hai là ngoại trưởng Mỹ ông Mike Pompeo đã đích thân đến Israel cắt đứt giao lưu khoa học kỹ thuật giữa Israel và Đảng cộng sản Trung Quốc. Hai chiêu này đã cắt đứt đường đi của Đảng cộng sản Trung Quốc trong khoa học công nghệ cao, Đảng cộng sản Trung Quốc từ đó tách khỏi trào lưu khoa học công nghệ thế giới.

Mỹ gần đây lại có một số hành động quân sự lớn, một là để Israel phái chiến cơ F35 đi thẳng vào Syria, phá hủy chiến cơ Syria do Nga chế tạo, đi lại như vào nơi không có ai ; hai là thử thành công súng laser và tiêu diệt máy bay không người lái ngay tại chỗ ; ba là cả ba đội hình hàng không mẫu hạm hiện đang vào Tây Thái Bình Dương, trên mẫu hạm USS Ronald Reagan có rất nhiều máy bay chiến đấu. Những động tác quân sự này có ý cảnh cáo Đảng cộng sản Trung Quốc rằng nếu so cao thấp trên chiến trường, thì Mỹ đã có sự chuẩn bị đầy đủ. Hiện không phải là lúc người Hồng Kông đấu đến cùng với Đảng cộng sản Trung Quốc, mà là Trung-Mỹ đấu đến cùng, là toàn thế giới đấu đến cùng với Đảng cộng sản Trung Quốc. Đối đầu "dữ dội" giữa Mỹ và Đảng cộng sản Trung Quốc, giữa quốc tế và Đảng cộng sản Trung Quốc là một nguy cơ cho đảng ta vì chúng ta cùng ý thức hệ tư tưởng với Đảng cộng sản Trung Quốc

2.2. Nạn dịch Covid-19 toàn cầu đang tạo ra thay đổi lớn

Nạn dịch Covid-19 toàn cầu đang tạo ra thay đổi lớn về kinh tế, tài chính, xã hội, chính trị, quân sự từ nay và nguyên trạng thế giới sẽ không còn giống như trước năm 2020. Việt Nam không là ngoại lệ. Liên Hiệp Quốc bất lực và không có hành động nào về nạn dịch là một dấu chỉ cho sự rối loạn của thế giới.

Ngày 11/04/2020, Tổng thống Đức Frank - Walter Steinmeier, người giữ chức vụ cao nhất Cộng hòa liên bang Đức, phát biểu trước toàn quốc về sự phát triển của xã hội Đức sau cuộc khủng hoảng Corona : "Thế giới sau sự kiện Covid-19 này sẽ khác đi nhiều. Nó sẽ như thế nào, điều đó do chúng ta quyết định !". Trước đó toàn cầu hóa và chủ nghĩa phóng khoáng bùng lên sau khi Liên Xô sụp đổ, đã đặt quyền lợi kinh tế lên trên tất cả khiến Mỹ và thế giới đã bỏ hết trứng vào cái giỏ Trung Quốc. Covid-19 làm cho thế giới chao đảo và trả giá đắt vì sự lệ thuộc đó. Do đó, việc phong tỏa và cô lập Trung Quốc kể từ nay là một quyết tâm cao, có sự chuẩn bị chu đáo và phối hợp đồng bộ giữa các nước đang có nền kinh tế thị trường.

Quá trình xét lại toàn cầu hóa không thể đảo ngược mà chỉ có thể điều chỉnh cho phù hợp với hoàn cảnh mới. Nhiều ngành nghề như sản xuất và gia công cần nhiều lao động đã chuyển dịch hoàn toàn sang các nước đang phát triển. Toàn cầu hóa bằng cách bỏ hết trứng vào giỏ Trung Quốc sẽ kết thúc sau đại dịch Covid-19 và chuyển sang hình thái "khu vực hóa", tức là chia nhỏ các nhà máy và chia đều ra năm châu. Châu Á sẽ phục vụ cho thị trường Châu Á ; Châu Âu sẽ phục vụ cho thị trường Châu Âu. Kế hoạch rời Trung Quốc đang được các cường quốc kinh tế G7 & G20 bắt đầu thực hiện ngay năm 2020 nầy. Nhật Bản đã chi 2,2 tỉ USD để hỗ trợ các công ty Nhật chuyển nhà máy từ Trung Quốc về trong nước hoặc chuyển sang Đông Nam Á. Tuần báo Politico ngày 21/04/2020 đưa tin, Cao ủy Thương mại Liên Hiệp Châu Âu Phil Hogan cho biết khối này sẽ tìm cách "giảm sự lệ thuộc thương mại" vào Trung Quốc sau đại dịch. Nếu đảng ta dám thay đổi cơ bản và từ bỏ "định hướng xã hội chủ nghĩa" để có được một nền kinh tế thị trường toàn vẹn thì nhiều công xưởng sản xuất các mặt hàng tiêu dùng thiết yếu của các nước Anh, Pháp, Đức, Canada, Mỹ & Úc từ Trung Quốc sẽ được di chuyển sang Việt Nam, giống như Samsung đã di chuyển toàn bộ việc sản xuất Mobifone Samsung từ Trung Quốc sang Việt Nam trước nạn dịch Covid-19.

Giám đốc Hội đồng Kinh tế Quốc gia của Mỹ Larry Kudlow nói Hoa Kỳ nên trả chi phí để các công ty Mỹ đưa sản xuất rời khỏi Trung Quốc về lại Hoa Kỳ. Trung Quốc sẽ là một trong những nước khốn đốn nhất về kinh tế sau đại dịch này. Nền kinh tế của Trung Quốc bắt đầu rơi vào khủng hoảng khiến chủ tịch Tập Cận Bình bắt buộc phải rút lui và co cụm lại và Covid-19 sẽ làm cho quá trình đó diễn ra nhanh hơn. Trật tự thế giới sẽ thay đổi sau Covid-19. Trung Quốc sẽ rút lui và co cụm lại trước khi tan vỡ.

Giáo sư Francis Fukuyama từng tuyên bố về "Sự cáo chung của lịch sử", cho rằng, theo cách tư duy của Hegel, chế độ dân chủ sẽ là "cuối cùng" của lịch sử tiến hóa văn minh nhân loại. Trong những công trình gần đây, ông đang giải thích cho nhận định của mình bằng hiện tượng "tính chính danh" của các quốc gia và các chế độ trong một thế giới đầy những biến động phức tạp. Chính sách "làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại" của Tổng thổng đời thứ 45 nước Mỹ Donald Trump báo hiệu "trật tự thế giới" bắt đầu thay đổi mạnh. Quan hệ quốc tế đa phương hóa đang được xem xét lại và thay thế bởi chính sách song phương theo dân chủ & kinh tế thị trường. Nhiều nhà phân tích chiến lược chính trị, kinh tế trên thế giới có nhận định chính xác rằng sau đại dịch Covid-19 này thế giới sẽ không thể quay về với "trật tự cũ".

Một tương lai bất định đang ở phía trước. Việt Nam quá phụ thuộc vào ngoại thương (xuất nhập khẩu), khi thế giới bị khủng hoảng thì Việt Nam sẽ bị vạ lây, kể cả nếu không bị đại dịch. Khi bị phụ thuộc quá nhiều vào các nước bên ngoài thì Việt Nam phải chịu những tai họa không phải do mình gây ra. Tai họa đó đang đến. Hàng triệu người Việt Nam sẽ bị thất nghiệp vì hàng hóa Việt Nam làm ra sẽ không ai mua hoặc chưa mua. Việt Nam phụ thuộc rất nhiều vào thế giới nên phải biết và hiểu rõ tình hình thế giới để có những hoạch định đúng về các chính sách. Việt Nam không thể một mình một con đường riêng mà phải hòa mình vào dòng chảy chung của thế giới, của thời đại. Đây là một nguy nan lớn của chúng ta do bối cảnh mới trên toàn cầu kể từ năm 2020. 

2.3. "Liên minh vòng cung Biển Đông"

Từ năm 2015, một Liên minh quân sự & chính trị âm thầm do Mỹ, Nhật & Ấn Độ chủ xướng đã hình thành, lớn mạnh & không chính thức nêu tên cho đến nay (có thể tạm gọi là "liên minh vòng cung Biển Đông") nhằm bao vây Trung Quốc từ Ấn Độ Dương sang Thái Bình Dương để bảo vệ Biển Đông. "Liên minh" nầy đã có sự tham gia tích cực của Úc, Pháp, Anh, Singapore, Malaysia và Indonesia mà người ta có thể nhận ra qua các hành động hải quân của các nước nầy trên Biển Đông từ 2016 cho đến nay.

Úc và Ấn Độ đã ký kết thỏa thuận về việc cùng sử dụng chung căn cứ quân sự của hai nước vào ngày 04/06/2020 cho phép hai bên sử dụng căn cứ quân sự của nhau. Hai bên đồng thời đồng ý tăng cường hợp tác ở vùng Ấn Độ -Thái Bình Dương trong bối cảnh quan hệ của hai nước với Trung Quốc đang có dấu hiệu căng thẳng. Thông cáo công bố sau khi ký kết nêu rõ : "Hai bên đồng ý tiếp tục thắt chặt và mở rộng hợp tác quốc phòng qua việc tăng cường quy mô và tính phức tạp các cuộc tập trận song phương và các hoạt động khác nhằm phát triển những hướng mới đối phó với những thách thức về an ninh mà hai bên cùng chia sẻ".

Theo South China Morning Post BBC Services thì một liên minh lập pháp (quốc hội) của 9 quốc gia & quốc hội Châu Âu hôm 05/06/2020 đã công bố việc thành lập Liên Minh Nghị Viện Đa Quốc (IPAC) để "có lập trường cứng rắn hơn đối với Đảng cộng sản Trung Quốc thông qua các chiến lược tập thể" và để đối đầu với sức mạnh bành trướng địa lý chính trị ngày càng gia tăng của Trung Quốc. Liên Minh nầy gồm Quốc hội các nước Úc, Canada, Quốc hội Châu Âu (EP/EPP), Cộng hòa liên bang Đức, Nhật, Na-Uy, Thuỵ Sĩ, Anh Quốc, Mỹ và Lithuania (3).

Trước đó thì toàn văn bài phát biểu của tổng thống Mỹ Donald Trump trong cuộc họp báo tại Nhà Trắng hôm 29/05/2020 đã nêu rõ nguyên nhân chiến pháp của Mỹ đối với Trung Quốc : "Mô hình hoạt động sai trái của Trung Quốc vốn đã nhiều tai tiếng. Trong nhiều thập niên qua, họ đã xé toang Hoa Kỳ, điều mà chưa có quốc gia nào đã từng làm trước đây. Trung Quốc cũng đã tuyên bố quyền lãnh hải một cách bất hợp pháp tại Thái Bình Dương, đe dọa tự do hàng hải và thương mại quốc tế. Thế giới hiện đang bị tổn thương do sự bất minh của chính phủ Trung Quốc. Hoa Kỳ cũng sẽ thực hiện các bước cần thiết để xử phạt Cộng hòa nhân dân Trung Quốc (PRC). Hành động của chúng ta sẽ mạnh mẽ, hành động của chúng ta sẽ mang lại nhiều ý nghĩa". Đầu năm 2020, thế giới biết được rằng một nhóm kinh tế khá mạnh, gồm Mỹ, Nhật, Úc & Ấn Độ dưới tên "Bộ Tứ Kim Cương" (Nhóm QUAD) đã hình thành từ 2007 và hiện nay đang lôi kéo thêm Hàn Quốc, New Zealand và Việt Nam để thay đổi danh xưng chính thức thành "Mạng Lưới Kinh Tế Thịnh Vượng" (4).

Theo tin Reuters, Hoa Kỳ đang hợp tác với 6 nước Úc, Ấn Độ, Nhật Bản, New Zealand, Hàn Quốc & Việt Nam để đẩy nền kinh tế toàn cầu tiến lên, trong đó có chính sách tái cấu trúc chuỗi cung ứng để không bị lệ thuộc vào nguồn cung ứng của Trung Quốc giống như hiện nay. Bảy quốc gia này sẽ hợp thành một "mạng lưới thịnh vượng kinh tế" và một trong những chuyện họ sẽ làm là đưa các công ty của Mỹ đang có cơ sở sản xuất tại Trung Quốc hoặc trở về Mỹ hoặc chạy sang các nước trong mạng lưới, bởi vì các nước này là những "đối tác đáng tin cậy" của Mỹ. 

Nguy cơ của Đảng & Nhà nước ta là cái đuôi "định hướng xã hội chủ nghĩa" ngăn cản hoàn toàn việc tham gia vào "mạng lưới thịnh vượng kinh tế" nầy, dù họ đã cho chúng ta gia nhập mạng lưới. Nguy cơ nầy do bởi "định hướng xã hội chủ nghĩa" vốn rất lạc hậu từ 20 năm qua nên đã không giúp gì cho chúng ta có được vai trò tích cực trong mạng lưới thịnh vượng và liên minh quốc tế bảo vệ Biển Đông nói trên. 

2.4. Cuộc đối đầu Mỹ-Trung trên Biển Đông đã tiến gần đến rủi ro chiến tranh

Ngày 01/06/2020 vừa qua, đại sứ Mỹ tại Liên Hiệp Quốc là Kelly Craft đã chuyển một công hàm ngoại giao của Mỹ cho Tồng thư ký Liên Hiệp Quốc Antónios Guterres để khẳn quyết : "Mỹ bác bỏ hoàn toàn yêu sách của Trung Quốc về Biển Đông" và yêu cầu Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc thông báo khẳn quyết nầy đến tất cả các nước thành viên Liên Hiệp Quốc. Sự cố nầy đánh dấu nấc thang tột đỉnh của của cuộc đối đầu Mỹ-Trung trên Biển Đông đã tiến gần đến rủi ro chiến tranh. 

Đứng trung lập giữa Mỹ & Trung Quốc là một nguy cơ quốc tế khá lớn cho Đảng & nhà nước ta, vì không nước nào tin là Việt Nam & Trung Quốc gắn bó với nhau bằng "4 Tốt & 16 Chữ Vàng" trong tình đồng chí xã hội chủ nghĩa lại có thể không thiên về phía Trung Quốc trong cuộc đấu tranh Trung-Mỹ triệt để nầy

3. Nguy cơ đến từ Trung Quốc

Kể từ lúc Giấc Mộng Trung Hoa" xuất hiện và nhất là khi xảy ra nạn dịch Covid-19 toàn cầu, thì EU và Mỹ bắt đầu xem Trung Quốc như là một đối tác thù địch. Hoa Kỳ và các cường quốc ở Châu Âu như Anh, Pháp, Đức, và các khu vực khác như Nhật, Canada, Úc đang và sẽ có những thay đổi căn bản trong quan hệ với Trung Quốc. Điều này diễn ra trước hết do bởi cách hành xử của Trung Quốc theo một sách lược quá chủ quan, rủi ro cao và nguy hiểm của chủ tịch Tập Cận Bình.

Dù vậy, trong quá khứ Đảng ta cũng đã từng có nhiều kinh nghiệm đắng cay với Trung Quốc - người đồng chí khổng lồ phương Bắc Kinh qua các sự cố do Trung Quốc gây ra vào các thời điểm và thời kỳ : 1954, 1975-1988 và chính sách độc chiếm Biển Đông hiện nay. Hiện tại thì rõ ràng là Trung Quốc đang siết chặt bao vây Việt Nam bằng 4 gọng kìm : Lào, Campuchia, đất liền biên giới và Biển Đông. Loại nguy cơ do bởi Trung Quốc nầy có thể thấy rõ như sau : 

3.1. Chiêu thức thâu tóm đất vàng

Để sở hữu các lô đất vàng khắp nơi tại Việt Nam, Trung Quốc được cho là đã nghiên cứu và lợi dụng các kẽ hở của Luật Đầu Tư 2014 về việc góp vốn bằng đất để liên doanh thành lập doanh nghiệp và công tác quản lý nhà nước ở các lĩnh vực đầu tư, đất đai.

Bộ Quốc phòng bên ta đã mô tả chiêu thức thâu tóm đất vàng được thực hiện theo hai hình thức, qua doanh nghiệp và cá nhân. Thứ nhất, người Trung Quốc thành lập doanh nghiệp liên doanh với Việt Nam (bên góp vốn chủ yếu bằng mặt bằng đất đai) và dần dần nắm các khu đất vàng thông qua việc tăng vốn sở hữu để giành quyền điều hành doanh nghiệp. Thứ hai, người Trung Quốc đầu tư tiền cho cá nhân người Việt Nam (đa phần là người Việt gốc Hoa) để mua đất vàng.

Theo Bộ Quốc phòng Việt Nam, 83% doanh nghiệp "có yếu tố" Trung Quốc đang hoạt động tại khu vực biên giới biển (5.393,7 ha), và 17% còn lại tại khu vực biên giới đất liền 943,7 ha, tổng cộng hơn 6.300 ha đất biên giới. Đáng chú ý tổng số vốn đầu tư cho khu vực biên giới biển là 29,235 tỉ đô-la so với 1,637 tỉ đô-la tại khu vực biên giới đất liền. Địa bàn tập trung nhiều doanh nghiệp Trung Quốc nhất là Đà Nẵng, Quảng Ninh, Hải Phòng, Bình Định, Hà Tĩnh, Bình Thuận... Một ví dụ khác là công ty China Policy Limited (CPL, đăng ký tại thiên đường trốn thuế British Virgin Islands) lừa đảo công ty cổ phần địa ốc Hồng Phát của Việt Nam để chiếm đoạt 500 ha đất vàng tại Long An mà cho đến nay cơ quan trọng tài quốc tế VIAC cũng chưa giải quyết xong việc kiện cáo kéo dài từ năm 2007 đến nay.

Theo báo Tuối Trẻ : "Người Trung Quốc đang sử dụng hơn 12.000 ha đất biên giới, ven biển thông qua hai hình thức thành lập doanh nghiệp liên doanh và đầu tư tiền cho người Việt gốc Hoa mua đất. Đây là thông tin được Bộ Quốc phòng đưa ra trong báo cáo trả lời chất vấn của cử tri được gửi tới Quốc hội mới đây. Hầu hết các lô đất thuộc "sở hữu" của người Trung Quốc đều ở vị trí các đường lớn, ven biển, đắc địa cho hoạt động kinh doanh và có ý nghĩa quan trọng trong lãnh vực phòng thủ" (trích Tuổi Trẻ). Ngoài Biển Đông thì Trung Quốc dùng vũ lực chiếm biển đảo, trong đất liền thì dùng chiến dịch "tằm ăn dâu" qua các chiêu bài mở hàng loạt doanh nghiệp tại Việt Nam, thâu tóm trên 3.000 dự án kéo theo hàng trăm ngàn lao động Trung Quốc vào Việt Nam lấy vợ sinh con đẻ cái, mua đất xây nhà lén lút từ Nha Trang, Đà Nẵng, Hải Phòng, Quảng Ninh... Tất cả đã dần dần tỏ rõ âm mưu của Trung Quốc muốn nuốt trọn Việt Nam trong một ngày không xa. Đây chính là nguy cơ xâm lăng mềm do Trung Quốc chủ động và cấu kết với các nhóm lợi ích trong và ngoài đảng để mưu toan khống chế chiến lược độc lập của Đảng và Nhà nước ta. 

3.2. Bức tường bao bọc xung quanh Đảng cộng sản Trung Quốc không kiên cố, không bất khả xuyên thủng

Những biến cố xảy ra mấy tháng đầu năm 2020 quanh đại dịch Covid-19 cho thấy bức tường bao bọc xung quanh Đảng cộng sản Trung Quốc không kiên cố, không bất khả xuyên thủng, như người ta vẫn lầm tưởng xưa nay. Đà phát triển kinh tế dựa trên công nghiệp hóa có chu kỳ khoảng 30 năm, khoảng thời gian mà các yếu tố nhân công giá rẻ, chi phí đất đai, nguyên liệu và năng lượng thấp được khai thác hết. Ở Trung Quốc, chu kỳ này đã tới hạn. Kinh tế phát triển chậm lại sẽ kéo theo các nguy cơ về tài chính. Ảnh hưởng cuộc chiến thương mại với Mỹ khiến đầu tư nước ngoài sụt giảm. Thất nghiệp gia tăng. Bất ổn xã hội có nguy cơ xuất hiện thường xuyên.

Tình trạng đấu đá quyền lực trong nội bộ đảng cầm quyền cũng khiến các vấn đề mà Trung Quốc phải đối mặt trầm trọng hơn bao giờ hết. Tại Trung Quốc, hơn 1,5 triệu quan chức đã bị phát hiện tham nhũng, thoái hóa biến chất và bị đưa ra xét xử, trong đó có cả những thành viên trong Bộ Chính trị Đảng cộng sản Trung Quốc đang cầm quyền. Vì là hai đảng anh em & "4 Tốt, 16 chữ Vàng" nên sự vụ nầy lây lan sang Việt Nam làm hai thành viên trong Bộ Chính trị đảng đã bị kỷ luật, có người bị kết án tù, có ủy viên trung ương bị cách chức, hàng loạt quan chức lãnh đạo hàm bộ trưởng dính án tham nhũng. Dịch bệnh Covid-19 xuất phát từ Vũ Hán gây thiệt hại lớn cho nhiều quốc gia sẽ càng tạo nhiều sức ép lên Trung Quốc. Ngay cả bản thân Bắc Kinh cũng ý thức được nước này đang chịu sức ép quốc tế lớn nhất trong vòng 30 năm qua, kể từ cuộc thảm sát Thiên An Môn.

Giấc mơ Trung Hoa của những người cộng sản Trung Quốc rốt cuộc có lẽ mãi mãi là một lâu đài trên cát. Nhận thức như thế, có xác suất cao là sách lược của Mỹ & Tây Âu đã, đang và sẽ tạo ra áp lực chính trị, kinh tế và quân sự kéo dài & lớn lao nhằm thúc đẩy một đổi thay nội chính triệt để tại Trung Quốc. Washington chắc chắn sẽ gắng giữ cường độ áp lực ở vị trí hiện tại, bởi họ trông thấy xác suất thành công mỗi lúc mỗi gia tăng. Tổng thống Trump từ lâu cam kết đưa hoạt động sản xuất ở nước ngoài về Mỹ. Giờ đây, theo giới chức cấp cao và một số cựu quan chức Mỹ, thiệt hại kinh tế và số người tử vong cao do dịch Covid-19 tại Mỹ đang thúc đẩy chính phủ nước này chuyển sự phụ thuộc về sản xuất và chuỗi cung ứng ra khỏi Trung Quốc. Thứ trưởng Ngoại giao Mỹ Keith Krach đã khẳn định rằng : "Chúng tôi vẫn đang nỗ lực nhằm giảm sự phụ thuộc các chuỗi cung ứng vào Trung Quốc từ vài năm qua và hiện chúng tôi đang đẩy mạnh sáng kiến này" - ông Krach nhấn mạnh đây là vấn đề then chốt với an ninh Mỹ và chính phủ sẽ sớm thông báo bước đi mới về chiến lược nầy. Bộ Thương mại & Bộ Ngoại giao cũng như các cơ quan khác của Mỹ đang tìm kiếm biện pháp nhằm thúc đẩy các công ty đưa hoạt động sản xuất khỏi Trung Quốc. Trong số những biện pháp đang được Mỹ cân nhắc có ưu đãi về thuế và các khoản trợ cấp.

Một nguồn tin cho biết các cơ quan đang tìm hiểu xem lĩnh vực sản xuất nào nên được xem là "thiết yếu" và cách thức sản xuất những sản phẩm này bên ngoài Trung Quốc. Đây chính là nguy nan của Trung Quốc, nhưng lại là cơ hội cho Việt Nam tiếp nhận thêm đầu tư mới. Từ khi ông Donald Trump lên nắm quyền Tổng thống Hoa Kỳ, điều tốt nhất là ông từng bước rút xương con rồng Trung Hoa, điều mà mãi đến khi đại dịch Coronavirus bùng phát và đẩy hàng trăm ngàn sinh mệnh, đẩy nền kinh tế thế giới vào chỗ chết thì Tây Âu mới thức tỉnh.

Trong nước, Trung Quốc đối diện với nạn "thiên nga đen" có khả năng đẩy nhanh tiêu vong của chế độ, bởi vì việc làm và tăng trưởng kinh tế đang trên đà suy giảm là mối đe dọa lớn lao cho sự tại vị của Đảng cộng sản Trung Quốc (Trung Quốc đang có mức tăng trưởng chậm nhất kể từ năm 1990). Trong dự đoán của mình, học giả Bùi Mẫn Hân, tác giả của tác phẩm nổi tiếng "Tư bản thân hữu Trung Quốc" cho thấy chế độ chính trị Trung Quốc sẽ sụp đổ sớm hơn nếu như không chịu cải cách.

Bên ngoài, Trung Quốc đối diện với làn sóng tẩy chay, cảnh giác và phản ứng cứng rắn từ các nước đã phát triển. Điều quan trọng nhất mà Trung Quốc đối mặt là xu hướng cứng rắn đang lên của chính quyền Tổng thống Trump. Nhưng nếu không phải ông Donald Trump, thì ứng cử viên Tổng thống kỳ tới Joe Biden cũng sẽ cứng rắn hơn với Trung Quốc. Jake Sullivan, một cố vấn cấp cao của ứng viên Joe Biden, đã nói như vậy trong cuộc trả lời phỏng vấn Reuters mới đây. Theo VOA, bà Nadege Rolland, một nhà nghiên cứu cao cấp tại Văn phòng Nghiên cứu Châu Á tại Washington DC cho rằng Bắc Kinh đang gặp phải thách thức lớn nhất kể từ khi thành lập. Bà nói : "Như chính ông Tập Cận Bình thừa nhận, đây là thời điểm vô cùng khó khăn đối với Bắc Kinh và là một thách thức chưa từng có. Kể từ khi thành lập, đây là một cuộc khủng hoảng chưa từng có". Bắc Kinh đang rơi vào một vòng xoáy của thảm họa và áp lực lớn do chính mình gây ra.

Vào ngày 20/05/2020, PolicyTimes của Mỹ cho biết 27 công ty của Mỹ đang rút khỏi Trung Quốc để chuyển qua Indonesia, vì Bắc Kinh đã lợi dụng chuỗi cung ứng toàn cầu để tạo sức ép với Mỹ và các quốc gia EU trong đợt dịch Covid-19 vừa qua, nhưng tại sao Việt Nam ta không được 27 công ty nầy chọn ? Phải chăng Việt Nam bị bỏ lại phía sau rất xa so với Indonesia ?

Ông Christopher Francis Patten, (tiếng Trung 彭定康), là một chính trị gia người Anh, từng là Thống đốc cuối cùng của Hồng Kông từ năm 1992 đến 1997, hiện nay là Chưởng Ấn của Đại học Oxford, mới đây có nêu rõ "Chủ nghĩa cộng sản - như luôn được duy trì bởi bí mật và dối trá. Kẻ giết người nầy (Coronavirus) không phải là một số gen văn hóa hoặc thể chất của Trung Quốc, mà chính là Đảng cộng sản Trung Quốc... Chúng ta không thể đơn giản quay lại giao dịch với Đảng cộng sản Trung Quốc và làm kinh doanh như trước đây". Nguy cơ nầy của Đảng do chính sách gắn chặt nền kinh tế Việt Nam vào kinh tế Trung Quốc suốt 30 năm qua, nay kinh tế, xã hội, nội & ngoại chính Trung Quốc lâm vào thế nguy nan thì Việt Nam cũng khó tránh khỏi mối nguy gây ra bởi Trung Quốc. 

3.3. Các nước trong khối tự do phải đoàn kết để đối đầu với hiểm họa Trung Quốc

Mới đây, Washington Post nêu ý kiến của Nikki Haley (đại diện của Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc) như sau : "Đây không phải là thử thách riêng đối với Hoa kỳ mà thôi ; nhưng các nước trong khối tự do phải đoàn kết để đối đầu với hiểm họa Trung Quốc. Ở khu vực Thái Bình Dương, Nhật Bản, Ấn Độ và Úc đã nhận ra mối nguy hiểm của Trung Quốc. Những người bạn Châu Âu thì nhận ra bộ mặt thật của Trung Quốc chậm hơn, nhưng nhờ con vi khuẩn Corona xuất phát từ Trung Quốc mà các nước Châu Âu này đang dần dần thức tỉnh. Các quốc gia đang phát triển đã lọt bẫy hào phóng giả tạo của Trung Quốc giờ đây đang nhìn vấn đề qua một lăng kính rõ ràng hơn. Chú tâm vào các hành động ngang tàng của Trung Quốc trong giai đoạn đại dịch này thật sự cần thiết, nhưng con vi khuẩn chỉ là một phần nhỏ trong các mối đe dọa do Trung Quốc sắp đặt. Thế giới càng sớm nhận ra điều đó, thì sự chuẩn bị càng tốt hơn để ngăn chặn hiểm họa Trung Quốc".

Điều may mắn trong cơn đại dịch Virus Vũ Hán chính là các quốc gia phát triển đã nhận thức được sự lệ thuộc vào Trung Quốc quá nhiều và đang làm giảm sự phụ thuộc này bằng cách đưa doanh nghiệp của họ từ Trung Quốc trở về nước, hoặc phân tán ra nhiều nước. Đây không chỉ việc giải quyết việc làm trong nước, mà còn là an ninh và tự chủ hàng hóa, kỹ thuật & công nghệ của các quốc gia.

Ngay trong lúc người Nhật phải vật vã chống chọi với cơn đại dịch Virus Vũ Hán, Thủ tướng Nhật Bản, ông Shinzo Abe, đã kêu gọi doanh nghiệp nước này rời khỏi Trung Quốc. Chính phủ Nhật còn cụ thể hơn, dành hơn hai tỷ đô la Mỹ trong gói gần 1.000 tỷ đô-la kích thích kinh tế trong thời gian có đại dịch Virus Vũ Hán để hỗ trợ các doanh nghiệp Nhật Bản rút khỏi Trung Quốc.

Liên Hiệp Châu Âu từng cổ vũ rất nhiều cho việc đầu tư & làm ăn với Trung Quốc để đi tìm thị trường xuất khẩu cho các quốc gia trong khối nay đang nhận trái đắng khi nhiều quốc gia phát triển ở châu lục này đang quá lệ thuộc vào Trung Quốc. Ông Bruno Le Maire, Bộ trưởng Kinh tế - Tài chính Pháp từng nói trên đài phát thanh France Internationale hồi tháng Ba, 2020 : "Cần phải giảm sự phụ thuộc vào việc nhập khẩu một số sản phẩm từ nước ngoài. Đặc biệt là Trung Quốc". 

Không như Mỹ, hay Nhật Bản, Châu Âu đang còn kín tiếng trong việc giao thương với Trung Quốc trong tương lai. Tuy nhiên, việc Liên Hiệp Châu Âu (EU), hay các quốc gia trong khối này công bố kế hoạch giảm sự phụ thuộc vào Trung Quốc trong thời gian sắp đến sẽ không lạ. Bởi chiến lược "Made in China 2025" nếu thành công, không chỉ Nhật Bản, Hàn Quốc, Bắc Mỹ, mà Châu Âu sẽ cùng chịu chung tổn hại nặng nề. Truyền thông quốc tế cho biết tại cuộc họp báo hôm 16/04/2020 ở phố Downing, khi được hỏi về mối quan hệ với Trung Quốc trong tương lai, Ngoại trưởng Anh quốc Raab nói : "Hiện chúng tôi phải xem xét tất cả những khía cạnh trong mối quan hệ với Trung Quốc và thực hiện một cách thức cân bằng, nhưng chắc chắn rằng nước Anh không thể làm ăn với Trung Quốc như bình thường sau cuộc khủng hoảng Coronavirus này". 

Một yếu tố quan trọng trong cuộc đối đầu chiến lược của Washington với Bắc Kinh là việc tách rời kinh tế, một sự giảm thiểu đáng kể trong các mối quan hệ thương mại rộng lớn mà Hoa Kỳ và Trung Quốc đã xây dựng được trong bốn thập niên qua. Những người ủng hộ cho việc tách biệt như vậy là Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump, người đã phát động một cuộc thương chiến với Trung Quốc vào năm 2018 và các nghị sĩ Thượng Viện Mỹ. Ông Trump tin rằng, bằng cách cắt Trung Quốc ra khỏi thị trường rộng lớn và công nghệ tinh vi của Hoa Kỳ, Washington có thể làm giảm đi tiềm năng tăng trưởng của sức mạnh Trung Quốc một cách đáng kể. Bất chấp việc thỏa thuận đình chiến trong cuộc thương chiến, sau thỏa thuận tạm thời mà Trump đã ký với Tập Cận Bình vào tháng 1/2020, việc tách rời kinh tế Mỹ-Trung gần như chắc chắn sẽ tiếp tục trong những năm tới, bất kể ai sẽ vào Tòa Bạch Ốc, bởi vì làm giảm sự phụ thuộc kinh tế của Hoa Kỳ vào Trung Quốc là quốc sách hiện nay của chính giới Mỹ. Chiến lược kìm hãm sự phát triển sức mạnh của Trung Quốc hiện đang là mục tiêu của hai đảng Cộng Hòa & Dân Chủ của Mỹ.

Qua vụ việc bị phía Trung Quốc che giấu thông tin về dịch bệnh Covid-19 dẫn đến các thiệt hại vô cùng to lớn cho đất nước Việt Nam & nhiều nước khác, giờ đây cần có biện pháp đề phòng ngay chính người đồng chí đến từ phương Bắc. Trung Quốc sẽ rút lui và con cụm lại dù có hay không có nạn dịch Covid-19. Sự kiện Covid-19 này chỉ khiến Trung Quốc rút lui và co cụm lại nhanh hơn. Từ giờ đến cuối năm chúng ta có thể thấy rõ điều đó. Trái với lo ngại của nhiều người là Trung Quốc sẽ gia tăng ảnh hưởng sau Covid-19, quan hệ giữa các nước phát triển và Trung Quốc sẽ thay đổi hoàn toàn sau đại dịch. Cô lập và phong tỏa Trung Quốc bằng cách rút các công ty đầu tư ra khỏi Trung Quốc là điều mà thế giới phải làm cho dù có tốn kém đến đâu đi nữa.

Đây cũng là sự thay đổi bắt buộc của phong trào toàn cầu hóa. Thay vì bỏ hết trứng vào cái giỏ của Trung Quốc thì thế giới sẽ "khu vực hóa" chuỗi sản xuất và cung ứng hàng hóa ra khắp năm châu... Hơn nữa, nền kinh tế Trung Quốc đã suy giảm lần đầu tiên sau nhiều thập kỷ : trong quý đầu tiên của năm 2020, do dịch Covid-19 buộc các nhà máy và doanh nghiệp phải đóng cửa. Nền kinh tế lớn thứ hai thế giới suy giảm 6,8% theo dữ liệu chính thức được công bố hôm Thứ Sáu 16/04/2020. Mối nguy lớn nhất là từ nay Bắc Kinh không còn khả năng đảo nợ - nghĩa là vay nợ mới để trả nợ cũ, trong khi khối nợ tổng cộng của họ đã lên tới mức kinh khủng là 40.000 tỷ đô-la, hay 350% GDP, và các quỹ đầu tư cũng không còn tiền để cho vay nữa. Nhiều đại công ty Trung Quốc sẽ phá sản. Khủng hoảng kinh tế tại Trung Quốc là chắc chắn, và hệ luỵ gây ra suy trầm kinh tế toàn cầu sẽ tương tự như khủng hoảng tài chính thế giới 2007-2009.

Tình hình càng nguy hiểm vì các dấu hiệu bất phục tùng đã xuất hiện khắp nơi và ngay trong nội bộ Đảng cộng sản Trung Quốc, uy tín của chủ tịch Tập Cận Bình đã bắt đầu bị thách thức. Lối thoát duy nhất của chế độ cộng sản Trung Quốc là co cụm lại và dùng bạo lực để cố duy trì sự thống nhất, ít nhất trên danh nghĩa. Nếu thành công, giải pháp này sẽ biến Trung Quốc thành một thế giới riêng, một đế quốc biệt lập với thế giới bên ngoài, tuy nghèo nhưng mức sống cũng đã cao hơn nhiều so với 40 năm về trước khi Đặng Tiểu Bình bắt đầu chính sách kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa (hay còn gọi là "đặc thù Trung Quốc"). Giải pháp này cùng lắm chỉ giúp chế độ chính trị Trung Quốc kéo dài thêm được một thời gian ngắn. Mặt khác, sự suy sụp nhanh chóng sắp tới của Trung Quốc sẽ khiến rất nhiều đảng viên cộng sản hiểu rằng chủ nghĩa Mác-Lênin là một thây ma đã mục rữa mà họ phải khẩn cấp tránh xa. Các sự kiện trong quý 1, 2020 vừa qua đã cho thấy sự cai trị của Đảng cộng sản Trung Quốc dễ vỡ hơn nhiều so với nhiều hình thức phô trương bề ngoài của chính nó.

Sự kiện "dễ vỡ của Đảng cộng sản Trung Quốc" & "chiến lược kinh tế rời khỏi Trung Quốc của quốc tế" là một nguy cơ thiết tử cho Đảng và Nhà nước ta vì thế giới vẫn còn nghi ngại là chúng ta chưa hoàn toàn "thoát Trung" và vẫn còn đến 90% là một bản sao nhỏ của mô hình Trung Quốc. "Việt Nam là bản sao mô hình Trung Quốc thu nhỏ" chính là một nguy cơ cho dân vận, quan hệ quốc tế, giao thương kinh tế và ổn định chính trị của Đảng và Nhà nước ta kể từ năm 2020 nầy. 

3.4. Quốc tế đang có chiến tranh toàn diện với Đảng cộng sản Trung Quốc, dù chiến tranh quân sự chưa xảy ra

Tổng thống Mỹ Donald Trump đã nhận ra từ rất sớm, có lẽ trước khi ông ấy tranh cử tổng thống Mỹ, rằng Đảng cộng sản Trung Quốc đang thực hiện việc thống trị toàn thế giới dưới vỏ bọc mỹ miều của toàn cầu hóa, tự do thương mại, kinh tế phát triển... Điều đơn giản và quan trọng nhất là việc này đã được làm rõ. Mọi việc rõ như pha lê. Quốc tế đang có chiến tranh toàn diện với Đảng cộng sản Trung Quốc, dù chiến tranh quân sự chưa xảy ra, nhưng không loại trừ khi tình hình mất kiểm soát từ hai phía. Đó là điều mà dư luận chiến lược quốc tế đang bàn đến. Không phải là về nước Trung Quốc, và càng không phải là về người dân Trung Quốc. Trên thực tế, người dân Trung Quốc lại chính là nạn nhân lớn nhất của Đảng cộng sản Trung Quốc hơn 70 năm qua. Mục tiêu là tấn công vào Đảng cộng sản Trung Quốc - một đảng tàn bạo lạnh lùng, lừa lọc, bất nhân và thiếu tôn trọng các giá trị phổ quát. Những điều này đã lộ rõ như ban ngày, đại dịch Vũ Hán đã phơi bày điều đó. Nó đã cho thế giới thấy được rõ ràng rằng chế độ đó là gì, họ muốn gì và họ sẽ làm gì để đạt được các mục đích của mình. Hiển nhiên họ muốn trở thành siêu cường của thế giới, với một kiểu quyền lực độc tôn. Những kẻ khác bị phơi bày là những tay sai, thằng hề, đồng hành và chó săn của họ.

Nghị sĩ Anh Tom Tugendhat chỉ ra rằng, giống như tất cả các chế độ độc tài, Chính phủ Trung Quốc rất xảo trá, họ bất chấp tất cả để duy trì quyền lực và kiểm soát người dân, vì vậy họ phải che đậy sự thật về Virus Vũ Hán vì có thể gây ảnh hưởng đến uy quyền của họ. Ủy ban Ngoại giao của Hạ viện do ông Tugendhat làm chủ tịch tuyên bố rằng Trung Quốc đang quyết tâm xây dựng một trật tự toàn cầu mới do họ lãnh đạo. Toàn cầu hóa bắt đầu từ phương Tây, là con đường mà chủ nghĩa tư bản mở rộng trên toàn cầu. Toàn cầu hóa về hình thức khiến cho kinh tế thâm nhập lẫn nhau, làm các quốc gia liên kết, hợp tác và phụ thuộc vào nhau trong một chuỗi cung ứng sản xuất tiêu thụ. Điều bất hạnh là, Đảng cộng sản Trung Quốc với bản tính ma mãnh đã nhận ra toàn cầu hóa chính là cơ hội vàng để thao túng thế giới, làm các nước mất đi chủ quyền quốc gia, phá hoại cơ sở kinh tế dân tộc, nhằm thực hiện mục tiêu cuối cùng là làm bá chủ thế giới.

Khi đại dịch bùng nổ, cả thế giới chao đảo vì nguồn cung y tế và dược phẩm cũng như 90% hàng hóa phụ thuộc vào Trung Quốc. Các quốc gia tiếp tục phải nhập khẩu từ Trung Quốc và nhận được bài học cay đắng khi trong cơn khủng hoảng, Trung Quốc dùng chính thảm họa để trục lợi họ bằng việc đầu cơ hàng tỷ khẩu trang của thế giới rồi bán lại, bán các thiết bị y tế như máy thở với giá cắt cổ và các bộ xét nghiệm cho kết quả sai 80%, với khẩu trang y tế được làm từ đồ lót. Ngày nay cả thế giới chìm ngập trong sản phẩm hàng hóa "made in China", nó đã trở thành thương hiệu của toàn cầu hóa khi một mình Trung Quốc thao túng mọi nguồn lực.

Thông qua toàn cầu hóa, Đảng cộng sản Trung Quốc xâm nhập vào các ngành nghề, các tầng diện trong xã hội trên mọi phương diện về chính trị, kinh tế, pháp luật, giáo dục, truyền thông, nghệ thuật và xã hội, văn hóa. Với ta, mưu đồ của Trung Quốc là khống chế toàn diện Việt Nam về chính trị - tư tưởng, về kinh tế, văn hóa - xã hội, về quan hệ đối ngoại, cô lập, lấn chiếm gây sức ép từ phía biển và trên đất liền... để cưỡng chế Việt Nam phải thuận theo chiến lược của họ, thực chất là biến Việt Nam thành chư hầu, phụ thuộc, không bao giờ ngóc đầu lên được. Đây là điều không thể mơ hồ. Trên thực tế, Trung Quốc đã thực hiện được phần lớn những bước đi trong một chiến lược toàn diện cho mục tiêu của họ. 

Việt Nam ta đối phó rất bị động, nói chung là không thành công mà nguyên nhân cơ bản là nhiều người có trách nhiệm vẫn không dựa vào dân, vẫn mơ hồ, không đánh giá đầy đủ nguy cơ Trung Quốc và vẫn có tâm lý "sợ" họ làm căng. Chính sự mơ hồ đó, cộng với sự kém cỏi về kinh tế mà lòng tham của nhiều chủ đầu tư của các nhóm lợi ích tay sai Trung Quốc không được ngăn chặn và đã gây ra những "nguy hại" trong quan hệ kinh tế với Trung Quốc. Nó rất dễ bị đội ngũ chiến tranh tâm lý của chính Trung Quốc khai thác cũng như những "thế lực khác" lợi dụng. Trung Quốc biết rất rõ Việt Nam chỉ muốn được yên thân, tự mình chọn đường đi giữ vững nền độc lập và lợi ích chính đáng của mình, không cam tâm làm công cụ cho bất cứ ai muốn chống Trung Quốc. Nhưng lòng tham vô đáy và cuồng vọng sô-vanh nước lớn khiến họ không cho Việt Nam đi con đường độc lập mà chỉ muốn "Việt Nam luôn luôn là một bản sao nhỏ của mô hình Trung Quốc" y hệt như 900 năm Bắc Thuộc trong thiên kỷ thứ I của lịch sử.

Theo giám đốc nghiên cứu Benoît de Tréglodé thuộc Viện Nghiên cứu Chiến lược của Trường Quân sự Pháp (IRSEM) thì căng thẳng giữa Trung Quốc và Mỹ đã được quốc tế ghi nhận từ khi bản báo cáo chiến lược Ấn Độ-Thái Bình Dương được bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ trình bày vào tháng 06/2019 nhân Đối thoại Shangri-La ở Singapore, nêu rõ Trung Quốc là mối đe dọa lớn nhất cho an ninh trong khu vực (5). Mặc dù Quốc hội Việt Nam, vào tháng 06/2012, đã thông qua Luật Biển bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, hôm 17/4/2020, Trung Quốc đã "chơi trò vừa ăn cướp vừa la làng" bằng cách đệ trình lên Liên Hiệp Quốc một tài liệu cáo buộc Việt Nam "đưa quân xâm lược và chiếm đóng bất hợp pháp các đảo, đá thuộc quần đảo Nam Sa của Trung Quốc hòng tạo ra tranh chấp".

Trên Biển Đông, lợi dụng khi cả thế giới đang đối phó với Virus Vũ Hán nhà cầm quyền Trung Quốc "thừa nước đục thả câu" bằng việc tăng cường quân sự, gia tăng các biện pháp dọa dẫm và bành trướng lãnh thổ. Ngày 18/4/2020, Trung Quốc đã ngang ngược lập chính quyền quản lý hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Trụ sở của cái gọi là "huyện đảo Tây Sa" đặt tại đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa, của cái gọi là "Nam Sa" đặt tại đá Chữ Thập thuộc quần đảo Trường Sa. Cả hai quần đảo thuộc chủ quyền hợp pháp của Việt Nam. Một ngày sau, ngày 19/4/2020, Trung Quốc lại tiếp tục có hành động bành trướng mới qua việc công bố cái gọi là "danh xưng tiêu chuẩn" của hàng chục đảo, bãi đá và thực thể địa lý trên Biển Đông. Trong số này có những điểm nằm sâu trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Các "danh xưng tiêu chuẩn" này bao gồm "25 đảo, rạn san hô và 55 thực thể địa lý dưới biển ở Biển Đông", đồng thời Trung Quốc còn công bố thêm kinh độ, vĩ độ của chúng. Trong những thực thể này, có những bãi cạn nằm sâu trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, có điểm chỉ cách bờ biển Việt Nam chưa đầy 60 hải lý hoặc đường cơ sở Việt Nam khoảng 50 hải lý. Giới quan sát nhận định hành động của chính phủ Trung Quốc một lần nữa cho thấy họ sẽ không từ bỏ các âm mưu củng cố chủ quyền vô lý tự vẽ ra trên Biển Đông. Bất chấp các phản ứng quốc tế, Trung Quốc vẫn tiếp tục phổ biến các yêu sách chủ quyền vô căn cứ và lập luận như thể mình là nạn nhân của tình trạng không tuân thủ luật quốc tế.

Với Trung Quốc, Đảng ta biết rõ âm mưu bành trướng và những cách tiến hành cuộc xâm lược của họ, nhưng, Đảng lâm vào cái thế "mở miệng mắc quai" chỉ vì họ là bạn vàng, là đồng văn, đồng chí anh em và là chỗ dựa cho Đảng, là nơi bảo đảm cho sự tồn tại ở vị trí cai trị của Đảng. Vì thế, hoàn cảnh đã đặt Đảng vào một vị thế hết sức bất lợi trước nhân dân, và khó xử với đàn anh hay đồng chí anh em của mình. Đó là cái thế bị Trung Quốc bao vây làm cho "Tứ bề thọ địch", có nghĩa là tình thế đã lâm vào bước đường cùng. Hơn nữa, Việt Nam càng nhún nhường thì họ càng lấn tới. Đó chính là bàn tay bá quyền nước lớn của Trung Quốc - điều mà người Việt từ công chức đến dân thường phải nhận thức và có hành động thống nhất. Thảm họa bị ảnh hưởng bởi nguy cơ tự thân của Trung Quốc đã ở trước mắt, do bởi chiến lược gắn kết Việt Nam vào Trung Quốc suốt 30 năm qua, khiến cho không ai có thể cứu được dân tộc Việt Nam khỏi thảm họa này, ngoài 95 triệu người Việt phải tự cố gắng cứu giúp nhau và tự cứu lấy chính mình ! Mỗi người cần nhìn thấy cái chết đang đến với chính mình và con cháu mình !

3.5. Kiện Trung Quốc đã gây ra đại dịch Covid-19 trên toàn thế giới

- Thế giới đang phải chuyển mình thay đổi và sẽ thay đổi nguyên trạng hiện nay rất nhanh chóng sau khi đại dịch Covid-19 qua đi. Đứng đầu là Bắc Mỹ đang ráo riết chuẩn bị thực hiện tiến trình hội nhập của Hoa Kỳ vào kỷ nguyên toàn cầu mới kể từ năm 2021 tới đây. Chính phủ Hoa Kỳ, Úc, Anh, Cộng hòa liên bang Đức cùng các chính trị gia các đảng phái chính trị của những quốc gia này, đồng hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ Hoa Kỳ, yêu cầu nhà cầm quyền Bắc Kinh mở cửa cho các chuyên gia sinh học tiếp cận phòng nghiên cứu sinh học P4, là nơi thế giới nghi ngờ rò rỉ virus viêm phổi gây đại dịch toàn cầu. Cùng lúc với việc điều tra nguồn gốc virus gây đại dịch toàn cầu, còn có các lãnh đạo một số quốc gia gửi hóa đơn (bills) chi tiêu yêu cầu đảng cộng sản Trung Quốc thanh toán do viêm phổi Vũ Hán gây ra. Bên cạnh đó, là các đơn khởi kiện tập thể của công dân Hoa Kỳ và hàng chục nước nạn nhân của Virus Vũ Hán đã được gửi đến tòa án liên bang Mỹ và các định chế tư pháp quốc tế.

Đặc biệt của sự việc kiện Tàu, là các nhà lập pháp Hoa Kỳ không muốn cho nhà cầm quyền Bắc Kinh chạy thoát lần này nên Thượng nghị sĩ Tom Cotton đang nghiên cứu một đạo luật áp đặt các biện pháp trừng phạt mở ra cho tất cả các nạn nhân virus Vũ Hán có thể kiện các quan chức Trung Quốc ở các tòa án Hoa Kỳ. Đạo luật kiện Tàu trong khuôn khổ quốc gia do ông Cotton đề xướng, là hình mẩu cho các quốc gia khác áp dụng làm vũ khí pháp lý đánh Trung Quốc, một khi tòa án quốc tế, các cơ cấu pháp lý quốc tế bị Trung Quốc mua chuộc, thao túng để tránh né.

Sử dụng vũ khí pháp lý kiện Tàu đòi bồi thường thiệt hại là giải pháp kinh tế hiệu quả nhất để làm tê liệt và tan rã bộ máy bá quyền Trung Quốc, là giải pháp không phải hao tốn núi xương sông máu của cộng đồng nhân loại. Trước viễn cảnh Trung Quốc bị liên minh thế giới quyết tâm tính sổ sau đại dịch toàn cầu bằng giải pháp "pháp lý kinh tế" (công pháp quốc tế) thì Trung Quốc chạy trời cũng không khỏi nắng (6). Riêng một địa phương rất nhỏ bé trên toàn cầu là Little Sài Gòn tại Mỹ, mà đã có 3 doanh nghiệp nộp đơn kiện đòi Trung Quốc đền bù 8 ngàn tỷ đô-la Mỹ vì Covid-19 (7). Chính giới và giới trí thức ở Mỹ, Úc, New Zealand và nhiều quốc gia khác đã lên tiếng gay gắt vạch trần sự lũng đoạn nghiêm trọng của Trung Quốc từ hàng thập kỷ nay vào nội bộ nước họ dưới mọi hình thức của quyền lực mềm và ăn cắp "know how", quyền sở hữu trí tuệ gây ra nhiều hệ lụy khác rất nghiêm trọng.

Chúng ta không từ chối đầu tư và hoạt động kinh tế của Trung Quốc tại Việt Nam nhưng không chấp nhận những nhà đầu tư không những thiếu năng lực & trình độ mà chỉ muốn gây hại cho Việt Nam, thậm chí điều này đậm nét hơn là "kiếm chác" ! Dự án đường sắt Cát Linh - Hà Đông dùng vốn vay và nhà thầu Trung Quốc, liên tục đội vốn, hoãn ngày khánh thành, nay vẫn trơ gan như một tượng đài "tiền mất, tật mang" giữa Thủ đô là một bằng chứng. Ví dụ khác là thí điểm khu kinh tế Vần Đồn có yếu tố Trung Quốc làm người dân càng nặng trĩu khôn nguôi, nỗi âu lo về bàn tay ma quỷ của Trung Quốc đã thò vào mọi lĩnh vực của mảnh đất hình chữ S thân thương này. Giữa lúc này, Trung Quốc lại đang leo thang trên Biển Đông bằng hành động kiểm soát khai thác tài nguyên biển, và lời lẽ hăm dọa chiến tranh trực tiếp uy hiếp nước ta.

Đại dịch Covid-19 phơi bày bản chất thật của Đảng cộng sản Trung Quốc, quan hệ giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc đang đi tới chỗ đổ vỡ, khó mà hàn gắn được, ít nhất là trong lĩnh vực kinh tế và thương mại. Chưa bao giờ chính phủ Hoa Kỳ quyết tâm "thoát Trung" như hiện nay, từ cắt nguồn cung cấp linh kiện bán dẫn và nhu liệu điện toán cho tập đoàn Hoa Vi (Huawei) đến dự tính lập "quỹ hồi hương" 25 tỷ đô-la để khuyến khích các công ty Mỹ chuyển sản xuất về nước hoặc sang các nước khác, nhằm tránh lệ thuộc vào hệ thống cung ứng hàng hóa của Trung Quốc từ 1990 đến nay. Hôm 26/05/2020 ông Larry Kudlow, cố vấn trưởng về kinh tế của Tòa Bạch Ốc cho hay chính quyền Tổng Thống Donald Trump sẵn lòng trả tiền phí tổn cho công ty Mỹ nào dời nhà máy từ Trung Quốc về Mỹ. Hoa Kỳ không làm chuyện này một mình. Chiến tranh thương mại Mỹ-Trung từ một năm nay đã tạo điều kiện thuận lợi rõ ràng cho nền kinh tế Việt Nam. Đại dịch Covid-19 và sự thiếu hụt bất ngờ những mặt hàng thiết yếu như khẩu trang, quần áo bảo hộ y tế, đang làm nhiều quốc gia nhận ra rủi ro của việc phụ thuộc vào chuỗi cung ứng & dây chuyền sản xuất của Trung Quốc. Vì thế, nhiều nước sẽ đi theo con đường thoát Trung do Mỹ dẫn dắt.

Vương quốc Anh là một ví dụ : Sau khi ra khỏi Liên Âu, Anh chủ trương mềm mỏng với Trung Quốc để khai thác thị trường rộng lớn hơn 1,4 tỷ dân cho nền kinh tế Anh. Bất chấp sự phản đối của Washington, London vẫn quyết chấp nhận cho Hoa Vi tham gia xây dựng mạng viễn thông thế hệ thứ năm (5G) của nước này, đến mức trong cuộc điện đàm hồi tháng Hai 2020, Tổng Thống Donald Trump phải to tiếng với Thủ Tướng Anh Boris Johnson. Nhưng sau đó, khi bản thân ông Boris Johnson phải vô bệnh viện, suýt chết vì Covid-19, thủ tướng Anh đã suy nghĩ lại và cánh cửa cho Hoa Vi vào thị trường Anh xem chừng đã đóng lại vĩnh viễn. Nhật là một ví dụ khác : Cay đắng với Trung Quốc, Nhật quyết định dành 2,2 tỷ đô-la trong kế hoạch khuyến khích các công ty Nhật chuyển cơ sở sản xuất ra khỏi Trung Quốc. Muốn đối đầu với Trung Quốc, bản thân Hoa Kỳ cũng lôi kéo đồng minh và xây dựng quan hệ đối tác.

Ý tưởng lập Mạng Lưới Thịnh Vượng Kinh Tế quy tụ bảy quốc gia (Mỹ, Nhật, Ấn Độ, Úc, Tân Tây Lan, Nam Hàn, và Việt Nam) để ổn định chuỗi cung ứng hàng hóa bên ngoài Trung Quốc do Ngoại trưởng Mike Pompeo đưa ra mới đây đang được các chính trị gia của cả hai đảng quan tâm và đã sớm biến thành hiện thực.

"Thoát Trung" của thế giới đang là xu thế cấp bách hiện nay : Âu đó cũng là hướng đi khó cưỡng của thế giới thời hậu toàn cầu hóa. Lịch sử vận động theo đường xoáy trôn ốc, loanh quanh rồi cũng trở về tình trạng đối đầu vĩnh cửu giữa hai cực của nền văn minh, giữa tự do và độc tài, giữa dân chủ và chuyên chế - thay cho cuộc chiến tranh lạnh giữa Mỹ và Liên Xô thời trước sẽ là cuộc chiến tranh lạnh phiên bản 2.0 giữa thế giới dân chủ và trục độc tài bá quyền do Trung Quốc làm trung tâm. "Thoát Trung" cũng là đề tài được giới trí thức ở Việt Nam bàn tán từ lâu, khi nhận ra rủi ro của sự lệ thuộc toàn diện vào Trung Quốc. Bàn luận rất sôi nổi nhưng chỉ trên bàn phím, còn thực tế thì vẫn còn hơi mơ hồ làm cho Việt Nam chẳng những không thoát mà ngày càng lệ thuộc nặng nề hơn vào người láng giềng to xác mà tham lam cùng cực ở phía Bắc.

Thời trước đại dịch Virus Vũ Hán, hầu hết nhân loại còn mơ hồ về tham vọng thống trị toàn diện thế giới của Tập Cận Bình. Bây giờ, gió đã đổi chiều. Nhiều quốc gia bắt đầu hoặc đã tiến hành các biện pháp từng bước chống lại sự thống trị của Trung Quốc trên mọi phương diện từ kinh tế, chính trị, ngoại giao, quân sự, văn hóa để duy trì một nền hòa bình vĩnh cữu, phát triển hỗ tương và bền vững cho cộng đồng nhân loại. Bây giờ, làn sóng dịch chuyển sản xuất ra khỏi Trung Quốc đang thắp lên ngọn lửa hy vọng cho những người còn ưu tư với thời cuộc.

Trong bài viết cho báo Tuổi Trẻ trong nước nhan đề "Không để mất thời cơ lần thứ ba", Giáo sư Trần Văn Thọ, một nhà khoa bảng về kinh tế học ở Nhật, nhận định : "Do đó, để phòng rủi ro đứt gãy mạng lưới cung ứng, làn sóng chuyển dịch nhà máy từ Trung Quốc sang các nước khác sẽ mạnh hơn nữa. Ta nhân cơ hội này tích cực tiếp nhận có chọn lọc các dự án FDI mới để đưa công nghiệp Việt Nam lên cao trong chuỗi giá trị sản phẩm và từng bước giảm phụ thuộc vào Trung Quốc". Hòa nhập với lập luận của Giáo sư Thọ, nhất là từ sau tuyên bố về Mạng Thịnh Vượng Kinh Tế của ngoại trưởng Mỹ Pompeo, nhiều trí thức nước ta ca ngợi "thời cơ trăm năm có một" cho Việt Nam khi Mỹ chuyển hệ thống cung ứng hàng hóa ra khỏi Trung Quốc.

Đây là niềm hy vọng để Việt Nam KHÔNG còn là một bản sao thu nhỏ của Trung Quốc. Cả hai nước đều theo ý thức hệ và mô hình quản trị xã hội chủ nghĩa, đều có cùng ý thức hệ xã hội chủ nghĩa, đều có nạn tham nhũng từ trên xuống dưới, đều coi kinh tế quốc doanh là chủ đạo, và đều có hệ thống tư pháp do luật đảng lãnh đạo. Nhưng Việt Nam lại kém xa Trung Quốc về phẩm chất nguồn nhân lực và tình trạng hạ tầng giao thông. Những khó khăn vướng mắc mà doanh nghiệp nước ngoài phải đối mặt ở Trung Quốc đều có ở Việt Nam với mức độ tệ hại hơn. Thế thì, có bao nhiêu công ty sẽ chuyển tới Việt Nam làm ăn khi quyết định rời Trung Quốc ? Tránh vỏ dưa để gặp vỏ dừa ?

Thực tế trong nước cho thấy, phần lớn các "nhà đầu tư nước ngoài" làm ăn ở Việt Nam - tuy không phải tất cả - là những tay buôn bất động sản và buôn mồ hôi người lao động, lợi dụng nạn tham nhũng, cấu kết với các nhóm lợi ích ở sân sau quyền lực để trục lợi mà không mang lại sự thăng tiến bền vững cần thiết cho nền kinh tế, công nghệ hay khoa học kỹ thuật của đất nước - chuyện này thì Việt Nam khác hẳn với Trung Quốc. 

Sự lệ thuộc của Việt Nam vào Trung Quốc có nguồn gốc rất sâu xa, từ 90 năm trước. Dù có đánh nhau tàn độc trong cuộc chiến đẫm máu ở biên giới phía Bắc năm 1979, hay ở quần đảo Trường Sa năm 1988, nhưng sau đó hai bên vẫn "cộng sinh" để tồn tại giữa một thế giới ngày càng tự do hóa và dân chủ hóa. Vì thế "thoát Trung" với người Mỹ, người Anh, người Nhật có thể có khó khăn ban đầu nhưng sẽ sớm vượt qua. Còn đối với người Việt thì tùy thuộc vào quyết tâm "thoát Trung" của Đảng và Nhà nước ta. Nhưng đối với quần chúng nhân dân thì quyết tâm đó đã có trong 99% toàn dân ta như một vận động tự nhiên của lịch sử giúp Việt Nam thoát được nguy cơ đến từ Trung Quốc. 

3.6. Trung Quốc gây hấn tại vùng biển chiến lược Biển Đông từ đầu năm 2020 đến nay và tại khắp nơi trên thế giới

Nhưng tại sao chúng ta lại quan tâm đến nguy cơ do Trung Quốc mà không phải là Mỹ, Cộng hòa Nga hay Liên Âu ? Câu trả lời sẽ có bên dưới các sự kiện Trung Quốc gây hấn tại vùng biển chiến lược Biển Đông từ đầu năm 2020 đến nay và tại khắp nơi trên thế giới : 

- Giữa tháng 2/2020, Trung Quốc đã cho máy bay chiến đấu và chiến hạm khiêu khích chiến hạm Mỹ trong Biển Đông ; 

- Ngày 17/04/2020, Trung Quốc gửi công hàm lên Liên Hợp Quốc về Biển Đông, khẳng định hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa là của họ bị Việt Nam chiếm giữ bất hợp pháp và đe dọa sẽ dùng vũ lực nếu cần thiết ; 

- Tướng Trung Quốc, Kiều Lương tuyên bố : "Trung Quốc muốn chiếm Đài Loan và khẳng định thế bá quyền của mình với thế giới"

- Báo chí Trung Quốc cũng cho rằng hai nước Trung Á là Kyrgyzstan và Kazakhstan từng thuộc về Trung Quốc ; 

-Trung Quốc bị Nepal phản đối khi cho rằng đỉnh Everest thuộc về Tây Tạng của Trung Quốc ; 

- Ngày 05/05/2020 đã xảy ra một cuộc đụng độ giữa lính Trung Quốc và lính Ấn tại biên giới Trung Quốc - Ấn Độ. Để phản ứng lại, Ấn kéo nhiều tiểu đoàn bộ binh đóng gần đó đến đối diện và điều động thêm quân vào vùng. Đã có hai cuộc đụng độ nhỏ xảy ra hôm 5 và 09/05/2020 dọc biên giới Pangong Lake và North Sikkim ở Ladakh làm hơn 100 binh sĩ của hai bên bị thương ; 

- Các đại sứ Trung Quốc trở thành các "chiến binh sói" khi "gây hấn" công khai với nhiều nước như Pháp, Úc, Thuỵ Điển, Đức, Cộng hòa Czech, Mỹ... nhân vụ dịch bệnh Covid-19, tuy vậy, đến nay đã có hơn 120 quốc gia lên tiếng ủng hộ tiến hành điều tra độc lập về đại dịch Virus Vũ Hán này ; 

- Trung Quốc gây hấn với Mỹ từ vài năm nay và làm cho quan hệ Trung Quốc - Mỹ ngày càng xấu đi so với hơn 30 năm qua, do đó Tổng thống Mỹ Trump đe dọa là có thể cắt quan hệ hoàn toàn với Trung Quốc ; 

- Cài đặt gián điệp tại Bruxelles (thủ đô Liên Âu-EU), Úc & Mỹ đã bị khám phá ; 

- Tập đoàn China Datang Corporation do Đảng cộng sản Trung Quốc điều khiển đã sửa soạn xây đập thuỷ điện lớn nhất Sanakham trên sông Mekong thuộc lãnh thổ Lào, vào năm nay (Khởi sự 2020, hoàn thành 2028) nhằm giết chết nguồn lợi nông nghiệp & thuỷ sản của đồng bằng Nam Bộ Việt Nam ta (8). 

Những sự kiện nói trên cho thấy quan hệ giữa Trung Quốc và các nước trên khắp năm châu đang xấu đi, kể cả Việt Nam. Vậy câu hỏi đặt ra là tại sao Trung Quốc lại hành động như vậy ? và để làm gì ? Phải chăng để xác lập vai trò bá chủ thế giới thay thế Mỹ sau đại dịch Covid-19 ? Trả lời được 3 câu hỏi nầy thì chúng ta biết thế giới sẽ đi đâu và về đâu, họ nghĩ gì và sẽ làm những gì, trong hiện tại lẫn tương lai.

Chỉ khi hiểu rõ và dự đoán đúng hướng đi của thế giới thì Việt Nam mới có được những chính sách và hoạch định đúng đắn cho các kế hoạch phát triển đất nước. Chúng ta đã nhìn thấy tình trạng nguy cấp của nền kinh tế Trung Quốc từ nhiều năm trước, đặc biệt là Dự án Vành đai và con đường đang thất bại sau khi mang lại cho Trung Quốc một đống nợ không thể đòi. Sự thực đang diễn ra như vậy. Không ai còn nhắc gì đến dự án Vành đai và con đường từ mấy năm nay.

Trước khi xảy ra đại dịch Covid-19 thì các chiến luợc gia độc lập của các think tank lừng danh phương Tây đã nhận định rằng Trung Quốc sẽ rút lui và co cụm lại thay vì bành trướng ra thế giới, và Trung Quốc chỉ khiêu khích và gây rối ở Biển Đông chứ không dám gây xung đột vũ trang như nhiều người Việt Nam lo lắng vì Trung Quốc là một đế quốc, họ chỉ bành trướng khi mạnh và thường co cụm lại khi yếu vì có nhiều vấn đề nội bộ và đối ngoại không thể giải quyết được. Giờ nầy, quan hệ giữa Trung Quốc và Mỹ cũng như Trung Quốc và thế giới chỉ có thể xấu đi và dù muốn hay không thì các công ty Mỹ và Châu Âu cũng phải rút khỏi thị trường Trung Quốc và Trung Quốc sẽ bị thế giới bao vây, cô lập. Lý do cũng dễ hiểu. Trung Quốc đang mạnh lên và có tham vọng trở thành cường quốc số một thế giới trong khi vẫn duy trì chế độ ngược ngạo so với tiến trình tự nhiên của lịch sử loài người. Đại hội 18 của Đảng cộng sản Trung Quốc năm 2012 đã xác định một tham vọng, qua lời của Tập Cận Bình là đến năm 2049, Trung Quốc sẽ trở thành cường quốc mạnh nhất thế giới trong đó có quân đội. Đây là một đe dọa công khai đối với Mỹ.

Theo qui luật Thucydides thì sự tranh hùng giữa hai cường quốc Mỹ-Trung là điều không thể tránh khỏi. Chính quyền Mỹ dưới thời Obama đã nhận ra điều đó. Hiệp ước Đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) ra đời nhằm mục đích đó. Các cuộc thăm viếng giữa Mỹ và Việt Nam trở nên dồn dập và đỉnh điểm là cuộc viếng thăm Mỹ của đồng chí tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng hồi tháng 7/2015 và sau đó là của Tổng thống Obama đến Việt Nam đáp lễ vào tháng 5/2016. Tại Hà Nội, Obama đã tuyên bố rất rõ là Mỹ sẽ luôn ở bên cạnh Việt Nam. Kế hoạch "bỏ Tàu theo Mỹ" đã manh nha từ đó. Đảng ta không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc đi "song hành" với Mỹ và các nước dân chủ khác. Nếu trong những ngày sắp tới Việt Nam có kiện Trung Quốc ra các tòa án quốc về Biển Đông thì cũng không có gì lạ. Nhiều chuyển biến trong quan hệ giữa Việt Nam - Trung Quốc và Mỹ đang có và sẽ phải có trong thời gian tới đây.

Trở lại với câu hỏi vì sao Trung Quốc lại gây hấn với cả thế giới và để làm gì ? Nếu thực sự cần đến thế giới để giao thương như trước đây thì Trung Quốc có làm như vậy không ? Tất nhiên là không. Trung Quốc không còn cần đến thế giới nữa. Trung Quốc đã lấy quyết định rút lui và co cụm lại. Covid-19 khiến Trung Quốc có lý do để đẩy nhanh quá trình này. Với lãnh thổ rộng lớn và dân số 1,4 tỉ người như hiện nay, Trung Quốc có thể tự cô lập và sống khép kín như Bắc Triều Tiên. Đó là toan tính của chủ tịch Tập Cận Bình. Toan tính co cụm đó chỉ kéo dài thời gian sụp đổ của Trung Quốc được thêm vài năm, chứ không thể ngăn chặn. Liên Xô cũ cũng đã rút lui và co cụm lại nhưng chỉ 3 năm sau thì tan rã. Trung Quốc đã hội nhập rất sâu rộng với thế giới và người dân Trung Quốc đi ra nước ngoài làm ăn, du lịch rất nhiều. Họ càng ngày càng hiểu biết và có sự so sánh giữa Trung Quốc và thế giới.

Hơn nữa, có một văn bản bất thành văn là Đảng cộng sản Trung Quốc độc quyền lãnh đạo nhưng phải tăng trưởng kinh tế. Khi tăng trưởng kinh tế chấm dứt thì khủng hoảng xã hội sẽ nổ ra và sẽ lan sang chính trị. 

Trung Quốc là một thùng thuốc súng sắp nổ. Điều đáng lo ngại nhất là Việt Nam đang sống cạnh thùng thuốc nổ đó. Nếu đất nước không được quản lý bởi một chính phủ có hiểu biết và có viễn kiến thì Việt Nam sẽ bị ảnh hưởng rất lớn từ đám cháy Trung Quốc. Đảng ta sẽ không thể là một chính phủ không có bất cứ viễn kiến gì mà chỉ lo liệu cầm chừng đến đâu hay đến đấy, với mong muốn tồn tại được ngày nào hay ngày đấy. Thế giới thay đổi nhanh chóng, từng ngày, từng tháng trong khi đó lực lượng chính trị toàn dân chưa nhất trí toàn diện cùng Đảng cộng sản Việt Nam trong tư duy của thế kỷ 21. Đó là một nguy cơ khá lớn lao. 

3.7. Đại dự án "Một vành đai, Một con đường" đang bị hủy hoại một cách tàn nhẫn

Đại dự án "Một vành đai, Một con đường" (Belt and Road Initiative-BRI) do Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình khởi xướng từ 2013 đang bị hủy hoại một cách tàn nhẫn do Đại dịch Covid-19 khiến cho nhiều dự án xây dựng giá trị hàng trăm triệu đô la đã bị đình chỉ. Gần 120 nước tham gia đề án đang phải vật lộn để trả các khoản vay từ Bắc Kinh, thậm chí đứng trước nguy cơ không có khả năng trả nợ, còn bản thân kinh tế Trung Quốc thì đang đối mặt với suy thoái trầm trọng. Nhiều khoản vay đáo hạn sắp lâm vào tình trạng không khả năng thanh toán, và các nước con nợ BRI, bị Covid-19 đánh quỵ, đang tìm cách khất nợ đến hạn vì nhiều dự án lớn của BRI bị đóng băng. Những hạn chế về tiếp nhận lao động, nhân công, nguồn cung thiết bị, hàng hóa từ Trung Quốc được xem là những tác nhân chính khiến một loạt các dự án BRI phải dừng hoặc giãn tiến độ tại Pakistan, Campuchia, Indonesia, Myanmar, Malaysia, Italia, Ai Cập, Bangladesh, Tanzania, Nigeria, Sri Lanka và gần 120 nước ở Châu Âu, Châu Phi, Mỹ Latinh, Trung Á & Đông Nam Á.

Truyền thông quốc tế The Economist nhận định các thiệt hại mà Covid-19 gây ra cho BRI đã tạo ra nhiều vấn đề nguy nan cho Trung Quốc về mặt kinh tế, ngoại giao và chính trị, vì BRI gắn chặt với uy tín của chủ tịch Tập Cận Bình. Nhiều quốc gia dùng tiền thu được nhờ xuất khẩu hàng hóa để chi cho các đề án BRI, nhưng dịch Covid-19 đã làm giảm đáng kể nhu cầu về các hàng hóa này khiến các quốc gia này mất đi nguồn thu chủ yếu để trả nợ cho Trung Quốc. Nợ xấu khác đến từ các thỏa thuận cấp tín dụng đổi dầu lửa được Trung Quốc áp dụng thì đã bị Ngân hàng Thế giới chỉ trích là thiếu minh bạch về số tiền vay. Thứ nhất, do giá dầu sụt giảm nghiêm trọng, nên các nước nợ phải sản xuất nhiều hơn để trả cho Trung Quốc, song lại không đạt đủ chỉ tiêu sản lượng do dịch Covid-19. Thứ hai là do nhu cầu nhập khẩu của Trung Quốc tạm giảm trong thời gian dịch bệnh.

Đối với các chuyên gia quốc tế thì việc không trả được nợ cho Trung Quốc là điều không thể tránh khỏi. Trên nguyên tắc một quốc gia trong BRI chỉ có thể được hoãn nợ khi Trung Quốc giành được quyền kiểm soát một khu mỏ, một cái cảng hay khoản tiền đã thế chấp. vì như vậy Trung Quốc có phương tiện gây áp lực để chọn cách xử lý có lợi cho mình. Tức là các cuộc tái đàm phán về nợ có thể sẽ kèm theo những trao đổi về chính trị. Theo chuyên gia Scott Morris, thuộc Trung tâm Phát triển Toàn cầu (Centre for Global Development), một cơ quan tham vấn tại Washington, thì nếu Trung Quốc tịch thu các tài sản mà các quốc gia con nợ BRI đã thế chấp, phản ứng ngược lại sẽ rất nghiêm trọng và bộ mặt thật của Trung Quốc sẽ bị lật tẩy. Âm mưu bắt chẹt các nước con nợ và qua đó giành quyền kiểm soát hạ tầng cơ sở phục vụ Trung Quốc trên mặt chiến lược sẽ bị phơi bày. Và hệ lụy của nó sẽ là một hiệu ứng bài Trung trên toàn cầu vượt ngoài tầm kiểm soát của Đảng cộng sản Trung Quốc.

Dự đoán được việc Covid-19 sẽ khiến Trung Quốc phải gánh khối nợ xấu khổng lồ từ hơn 130 nước tham gia sáng kiến Vành đai con đường-BRI, từ trung tuần tháng 3, Mỹ đã nỗ lực can thiệp để hai tổ chức tiền tệ thế giới là Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) và Ngân hàng Thế giới (WB) sẽ không trả nợ cho BRI Trung Quốc. Bộ trưởng Tài chính Mỹ Steven Mnuchin hồi tháng 3/2020 cho biết Bộ này đang làm việc với IMF và WB nhằm đạt được sự minh bạch về các khoản nợ mà các nước đã gánh từ sáng kiến BRI. Đồng thời, ông Mnuchin khẳng định muốn đảm bảo các khoản tiền của IMF và WB không được bất cứ nước náo sử dụng để trả nợ cho Trung Quốc, bởi vì Mỹ lâu nay đã cáo buộc Vành đai con đường-BRI là một dạng "bẫy nợ" của Trung Quốc, theo đó các quốc gia tham gia sáng kiến xây dựng cơ sở hạ tầng này sẽ mắc nợ chính phủ Trung Quốc. Con đường Tơ lụa Mới, với giá trị hơn 3.800 tỉ đô la của Trung Quốc với những công sức của cả hệ thống chính trị bỏ ra trong suốt 7 năm qua đang bị phá sản, là một nguy cơ khó gỡ cho Đảng ta vì Việt Nam đã không dám đứng ngoài BRI ngay từ đầu. 

3.8. Chế độ đảng cộng sản toàn trị song hành một Nhà nước tư bản thân hữu

Đại dịch Covid-19 đang làm thay đổi trật tự thế giới, làm căng thẳng sự đối đầu chế độ chính trị khác biệt ý thức hệ : Trung Quốc và Phương Tây. Việt Nam không thể đứng ngoài cuộc, mặc dù sự lựa chọn sẽ là một khó khăn.

Phó Giáo sư Tiến sĩ Phạm Quý Thọ đã đưa ra một nhận định về khả năng xoay "mô hình chính trị" cho Việt Nam trước tình hình hậu Covid-19 tạo ra nhiều thay đổi cơ bản của cục diện chính trị và kinh tế. Mô hình đó tránh được một công thức thực tế đã dẫn đến sự sụp đổ Liên Xô cũ, do bởi nhà nước đã suy thoái, quyền lực tập trung bị tha hóa và động lực làm việc bị triệt tiêu khi nhân dân tự xem mình là người ngoài cuộc.

Đảng cộng sản Trung Quốc thực thi chính sách ‘cải cách và mở cửa’ từ cuối những năm 1970 với chiến lược thực dụng ‘mèo đen, mèo trắng không quan trọng miễn bắt được chuột’. Chính sách này đã thích nghi trong bối cảnh toàn cầu hóa, khi điều kiện để đón và hấp thụ có hiệu quả làn sóng đầu tư tư bản nước ngoài được chuẩn bị tốt. Nhờ đó, kinh tế Trung Quốc đã tăng trưởng cao suốt hơn 30 năm, với quy mô GDP hiện tại khoảng 14 nghìn tỷ đô la Mỹ khiến Trung Quốc trở thành cường quốc kinh tế thứ hai thế giới... Do đó, suốt 30 năm qua mô hình Trung Quốc đã là ‘biểu tượng’ cho một số nước đang phát triển, trong đó Việt Nam với sự tương đồng ý thức hệ, noi theo cho đến nay. Mô hình nầy cũng đã dần dần suy thoái trong quá trình vận hành, tham nhũng nặng nề, chênh lệch giàu nghèo, quá tải đô thị, ô nhiễm môi trường... Kết quả là một nhà nước ‘tư bản thân hữu’ với đặc điểm là quan chức thoái hóa trong bộ máy đặc quyền cấu kết với các doanh nghiệp để chiếm đoạt tài sản công và chia chác đặc lợi dưới nhiều hình thức. Một giáo sư Trung Quốc là ông Minxin Pei, mô tả tình trạng này trong cuốn sách xuất bản năm 2016 : ‘Tư bản thân hữu Trung Quốc’, đã được xuất bản ở Việt Nam.

Thực tế vận hành mô hình Trung Quốc có thể được khái quát như sau : Chế độ đảng cộng sản toàn trị song hành một Nhà nước tư bản thân hữu. Công thức nầy diễn tả hiệu ứng tất yếu của sự ghép nối tình thế, chứ không theo quy luật vận động tự nhiên. Thị trường tạo nên sức mạnh kinh tế chứ không phải từ bản chất chế độ. Mâu thuẫn giữa thị trường và chế độ chính trị Trung Quốc này ngày càng trở nên gay gắt. Và hậu quả là sự suy giảm tốc độ tăng trưởng đồng thời với xu hướng tập trung hóa quyền lực. Tỷ lệ tăng GDP của Trung Quốc giảm liên tục từ trên 10% xuống dưới 6% diễn ra đồng thời với việc chủ tịch Tập thâu tóm quyền lực vào tay cá nhân. Ông ta thanh trừng phe phái trong chiến dịch chống tham nhũng ‘đả hổ, diệt ruồi’, tự cho mình là ‘hạt nhân lãnh đạo’, sửa đổi điều lệ đảng và hiến pháp, loại bỏ giới hạn nhiệm kỳ để có thể kéo dài sự cai trị lâu dài. Tương lai ‘xã hội chủ nghĩa mang bản sắc Trung Quốc’ đang đi vào bế tắt công khai từ năm 2020 nầy trở đi.

Việt Nam đã cải cách theo mô hình Trung Quốc sau khoảng 15 năm kể từ thời chủ tịch Giang Trạch Dân. Hậu quả của mô hình Trung Quốc tại Việt Nam là khu vực tư bản tư nhân chiếm khoảng 40% GDP, nhưng thực trạng ’tư bản thân hữu’ đã rất nghiêm trọng. Đảng ta đã nhận định ‘một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên’ đã suy thoái nặng nề về tư tưởng, đạo đức và lối sống. Nguyên trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương là đồng chí Vũ Ngọc Hoàng đã từng lên tiếng cảnh báo sự suy thoái này gắn với ‘lợi ích nhóm’ và ‘nhóm lợi ích’ từ nhiều năm trước.

Các nước phương Tây đã nhận rõ bản chất hung hăng của chế độ chuyên quyền toàn trị từ Trung Quốc. Đối đầu ý thức hệ trong mọi vấn đề quốc tế có nguy cơ d n đến cuộc chiến tranh lạnh lần 2, trong đó thay vì làm sụp đổ chế độ ở Trung quốc thì sự chiếm đoạt chính trị sẽ là tâm điểm trong trật tự thế giới mới. Tham vọng địa chính trị của chính quyền Bắc Kinh và việc chiếm đoạt Biển Đông đe dọa sự toàn vẹn lãnh hải đang tạo một lực đẩy lớn hơn về phía Mỹ để bảo vệ chủ quyền và tham gia ‘Tứ giác kim cương plus’, bao gồm Mỹ, Nhật, Úc, Ấn Độ, Hàn Quốc, New Zeland và Việt Nam, và chuẩn bị điều kiện đón nhận sự dịch chuyển chuỗi cung ứng toàn cầu ra khỏi Trung Quốc.

Chuyển giao quyền lực lãnh đạo đang gặp khó khăn trong thể chế bất ổn theo mô hình Trung Quốc. Quyền tự do kinh doanh được nới rộng làm tăng các nhu cầu của dân quyền & dân sinh, đặc biệt là quyền tham gia chính trị như giám sát quyền lực đảng và nhà nước. Khi mô hình Xô Viết sụp đổ, mô hình Trung Quốc thể hiện như một biến thể, có bản chất tình thế để duy trì chế độ, thay vì là lộ trình cải cách hướng tới chế độ chính trị và kinh tế ổn vững. Thị trường là sản phẩm tự nhiên, tất yếu trong quá trình phát triển loài người, đã sản sinh thời kỳ khai sáng và các cuộc cách mạng công nghiệp, tăng trưởng kinh tế song hành với chế độ dân chủ là minh chứng trong thực tế. Chế độ chính trị là sản phẩm của con người, nếu phù hợp với thị trường thì sẽ thúc đẩy xã hội phát triển và ngược lại. Thực tế cho thấy, sự giảm tốc kinh tế toàn cầu hiện nay do Trung Quốc chứ không phải do Mỹ gây ra như trước kia. Ngoài ra, cơ chế kiểm soát của mô hình Trung Quốc có thể là cơ hội cho những kẻ ‘giấu mình chờ thời’, ‘một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên suy thoái’ chưa bị lộ và những kẻ bảo thủ nhân danh bảo vệ ý thức hệ.

Mô hình Trung Quốc là một tai họa lớn nhất cho Đảng suốt từ 30 năm qua, bời vì không cần nó Đảng ta vẫn tạo được thành quả kinh tế như ngày nay (hoặc có thể hơn) nếu đảng ta chọn mô hình Đài Loan, Hàn Quốc hay Singapore, v.v..., từ năm 1990 để khỏi vướng mắc vào các nguy cơ từ Trung Quốc nói trên. 

3.9. Với Trung Quốc, quan hệ với Việt Nam nằm ở hàng thứ yếu

Việt Nam là một trong 14 quốc gia có chung biên giới trên đất liền với Trung Quốc. Việt Nam cũng là quốc gia nằm trong khu vực Biển Đông, nơi mà Trung Quốc đang muốn độc chiếm để tạo ảnh hưởng. Chính vì vậy, có thể nói Việt Nam là một quốc gia nằm ở "vùng lõi" trong chính sách vùng đệm của Bắc Kinh. Nhưng với Trung Quốc, quan hệ với Việt Nam nằm ở hàng thứ yếu. Điều đó thể hiện sự bất bình đẳng trong quan hệ Việt-Trung.

Trung Quốc, một mặt, trong chính sách vùng đệm của mình, muốn giữ Việt Nam ở địa vị như một "chư hầu" cho vai trò "bá quyền" của mình. Chính vì vậy, Trung Quốc đã tìm mọi cách để lôi kéo kết hợp với đe dọa để giữ Việt Nam nằm trong vùng ảnh hưởng của Trung Quốc. Mặt khác, Trung Quốc với tham vọng thực hiện giấc mộng "đế vương" của mình, luôn muốn chiếm đoạt Biển Đông, nơi Việt Nam có những quyền lợi thiết thân. Chính vì vậy, các yếu tố trên đã đẩy mối quan hệ Việt - Trung vào những "nan đề" khó giải quyết.

Nhiều học giả ca ngợi chính sách đối ngoại "cân bằng" của Việt Nam trong việc xử lý vai trò của Mỹ và Trung Quốc trong quan hệ với Việt Nam. Tuy nhiên, "sự cân bằng" này phản ánh sự yếu kém và không bền vững trong chính sách đối ngoại của Việt Nam. Bộ máy chính trị thiếu động lực phát triển, chủ yếu là phe nhóm đấu đá, giành giật quyền lực, khiến cho chính trị trong nước hỗn loạn, các tiềm năng phát triển bị hạn chế. Những vấn đề chính trị nội bộ gần đây cho thấy sự bộc lộ các điểm yếu này.

Các nhà phân tích chiến lược quốc tế và Tổng thống Mỹ Donald Trump vẫn còn nghi ngờ về khả năng Việt Nam thoát hẳn khỏi tầm ảnh hưởng của Trung Quốc vì lý do kinh tế, chính trị và ý thức hệ, tư tường. Ngoài ra, những đe dọa về an ninh quốc gia, bao gồm cả an ninh kinh tế và an ninh quốc phòng trước các cá nhân và doanh nghiệp từ Trung Quốc vẫn đang hiện hữu rõ ràng.

Sự kiện mới đây, Bộ Quốc phòng Việt Nam nêu đích danh các cá nhân và doanh nghiệp Trung Quốc thâu tóm doanh nghiệp và đất đai quốc phòng là vấn đề đáng lưu tâm. Với sự quản trị không rõ ràng về trách nhiệm và thiếu một cơ chế hữu hiệu để kiểm soát quyền lực, Việt Nam đang là mảnh đất màu mỡ cho tham nhũng. Trung Quốc vốn rất có kinh nghiệm trong việc sử dụng các "biện pháp kinh tế cưỡng đoạt" cùng với các đe dọa về sử dụng sức mạnh để can thiệp vào chính trường Việt Nam. Và điều này vẫn đang xảy ra hàng ngày. Chính vì vậy, nguy cơ do Trung Quốc gây ra là một trong những nguy cơ lớn lao cho đảng ta. 

***

Sau đại dịch này xã hội sẽ thay đổi sang thông thoáng và cởi mở hơn, những người nghèo nhất xã hội sẽ được tăng lợi tức gấp nhiều lần so với trước đó (9). Chưa ai có thể biết và hình dung được khi nào Covid-19 sẽ kết thúc và hậu quả mà nó để lại sẽ ra sao, tuy nhiên ngay từ bây giờ chúng ta có thể biết chắc chắn một điều là hậu quả mà nó để lại sẽ rất kinh khủng và thế giới sẽ thay đổi sâu sắc sau khi đại dịch kết thúc. Khủng hoảng kinh tế thế giới là không thể tránh khỏi sau khi 40 thị trường chứng khoán lớn đã "bốc hơi" khoảng chừng 30.000 tỉ USD. Thiệt hại trên thực tế có thể lớn hơn rất nhiều. Ngay trong đại dịch Covid-19 và sau đó, Trung Quốc đang bị thế giới vây hãm về chính trị và kinh tế.

Giải pháp duy nhất và cũng quan trọng nhất để bảo vệ sự trường tồn của Đảng là sự chung lưng kề vai của toàn thể dân tộc Việt Nam, bao gồm mọi thành phần xã hội, chính trị, tôn giáo... Nhưng kỳ vọng rất chính đáng và cực kỳ cần thiết này đã và đang bị những nhóm lợi ích trong và ngoài đảng cấu kết với nhau để phá hủy nội lực và sự đoàn kết của dân tộc !

Những cán bộ có máu mặt, quyền thế từ trung ương tới địa phương đang cấu kết với nhau thành các Nhóm Lợi Ích chiếm đoạt và chia chác đất đai sai trái, bòn rút tài sản và tham nhũng cực kỳ bất chính, khiến nhân dân rất căm phẫn ! Căm phẫn vì các nhóm lợi ích đó sẽ bùng nổ, phá hoại Đảng, đục khoét đất nước, phá hủy kỷ cương xã hội và đàn áp nhân dân ! Trong cuộc khủng hoảng do đại dịch Covid-19, những gì đã từng không thể tưởng tượng được có thể đột nhiên trở thành tất yếu.

Chúng ta đang ở tâm điểm của một cuộc cải tổ xã hội toàn cầu lớn nhất kể từ sau Chiến tranh thế giới lần thứ hai. Vì vậy, từ việc đánh thuế cao hơn đối với người giàu cho đến một chính phủ minh bạch hơn đã dần dần được hiện thực tại các quốc gia đang phát triển. Và tất cả điều này chỉ là quãng thời gian chuẩn bị cho thay đổi lớn nhất của thế kỷ này. Bây giờ, một không gian mới đã mở ra cho một cái nhìn khác, thực tế hơn về bản chất con người, đó là loài người đã tiến hóa để cùng hợp tác. Từ niềm tin đó, nhân dân có thể làm theo một chính phủ dựa trên niềm tin, một hệ thống thuế bắt nguồn từ sự ổn định quốc gia, và các khoản đầu tư bền vững cần thiết để đảm bảo cho tương lai của chúng ta. 

Thước đo chính xác về ổn định quốc gia là sự hoạt động của hệ thống xã hội dân sự độc lập, song song với chính quyền và hỗ trợ chính quyền tạo ra cân bằng xã hội. Các tổ chức xã hội dân sự trong các lãnh vực chính trị, giáo dục, tôn giáo, khoa học, lao động có được tự do thành lập và hoạt động độc lập hay không ; các nhân sĩ, trí thức, chuyên viên, tu sĩ, văn nghệ sĩ có được quyền phản biện và phát biểu theo kiến thức khoa học và lương tâm đạo đức hay không sau đại dịch nầy.

Nếu trả lời là KHÔNG thì những nguy cơ nói trên không có lối thoát... Nhưng câu trả lời một cách đáng tin cậy và chính xác sẽ là CÓ, bởi vì Đảng ta vẫn còn có trí tuệ để vượt thoát những nguy cơ trong suốt dòng lịch sử hơn 70 năm qua. Câu trả lời CÓ nầy nằm ngay trong "Giải Pháp cứu nguy" ở đây. 

II. Giải pháp cứu nguy

Hiện nay, cuộc cờ thế giới đang ngả theo hướng tranh giành ảnh hưởng giữa hai siêu cường Hoa Kỳ và Trung Quốc - riêng Cộng hòa liên bang Nga chỉ có nền kinh tế ngang bằng Tây Ban Nha, nên không đáng kể trong cuộc tranh hùng trước và sau đại dịch Covid-19 nầy. Cả hai siêu cường Mỹ-Trung này đang trải qua những biến động khó lường trong và sau thời đại dịch hiện nay. Cả hai nước này đều đang đi những bước khác nhau nhưng cùng chuẩn bị cho cuộc thư hùng tranh giành thế mạnh trong cuộc phân chia trật tự thế giới mới từ 2020 trở đi.

1. Giải pháp

Việt Nam chúng ta cần chuẩn bị cho mình một chọn lựa tốt nhất cho hành trình về tương lai phồn vinh, tiến bộ & văn minh. Giải pháp tối ưu cho một cuộc lên đường về tương lai sáng láng cho đất nước phải là một sự huy động sức mạnh toàn diện của đại khối dân tộc, dứt khoát loại bỏ óc cực quyền chuyên đoán trong quản lí đất nước. Nếu chúng ta chọn làm điều này, Đảng sẽ không rơi vào quên lãng trong dòng sông dài của lịch sử, mà thay vào đó chúng ta sẽ được ghi lại vĩnh viễn trong sách lịch sử như những người tiên phong vĩ đại Việt Nam. Tên của chúng ta sẽ được khắc vĩnh viễn trong ký ức của các thế hệ tương lai, và các thế hệ tương lai sẽ mãi mãi cảm thấy biết ơn và tôn trọng thành quả của chúng ta. 

Nhưng trên hết và ưu tiên hơn hết là thoát nguy cho Đảng và Nhà Nước ta trước nhất, bởi vì giải pháp duy nhất sau đây sẽ vô hiệu hóa toàn diện các nguy cơ thực tế nêu trên và đem lại khí thế toàn dân cho Đảng ta không khác gì khí thế của năm 1945, giúp Đảng tiến bộ thành một chính đảng văn minh và hùng mạnh của thế kỷ 21 với các mục đích : 

- Nắm giữ chính trường Việt Nam một cách chính thống, hợp pháp và hợp lòng dân ; 

- Trường tồn trong lịch sử Việt Nam với một dấu ấn vinh quang và luôn luôn vững mạnh song song với một tổ quốc Việt Nam phồn vinh tiến bộ và sánh vai ngang hàng với các quốc gia văn minh trên thế giới. 

Trở ngại duy nhất chỉ là vấn đề chúng ta có hay không có quyết tâm để thực hiện các bước hợp lý, dễ dàng và ngắn hạn của Giải Pháp Cứu Nguy sau đây : 

1.1. Đồng chí Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng

Đồng chí Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng tuyên bố tạm ngưng thi hành một phần bản Hiến pháp hiện hành, giải tán Quốc hội và tách biệt các cơ quan Đảng (đảng ủy) ra khỏi các cơ quan công quyền để các cơ quan Đảng trở về sinh hoạt trong các trụ sở Đảng từ trung ương đến các địa phương (vì Đảng là lãnh đạo toàn diện nên đồng chí Tổng bí thư có quyền nầy). 

1.2. Đồng chí Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc

Chính phủ do đồng chí Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đang lãnh đạo được trao cho việc đảm nhiệm quyền hành pháp lâm thời trong hai năm để : 

- Soạn thảo một bản Hiến pháp mới theo tiêu chí toàn dân, đa thành phần, tiến bộ & văn minh, trong vòng 9 tháng ; 

- Tổ chức trưng cầu dân ý bản Hiến pháp mới bằng một cuộc phổ thông đầu phiếu toàn dân, vào thời điểm cuối của 9 tháng đầu tiên ; 

- Đồng chí Chủ tịch nước ký một Sắc lệnh Ban hành bản Hiến pháp mới đã được chấp thuận trong vòng một tháng sau ngày trưng cầu dân ý nói trên. 

1.3. Sắc lệnh "Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc"

Ngay sau khi ban hành Hiến Pháp, chiếu theo bản Hiến pháp nầy, đồng chí Thủ tướng ký một Sắc lệnh "Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc" để đổi mới toàn thể xã hội Việt Nam và quy định không cấm đoán mọi sinh hoạt hòa bình, ôn hòa & bất bạo động thuộc các lãnh vực Dân sinh, Dân quyền, Kinh tế, Văn hóa, Chính trị, Tín ngưỡng. 

1.4. Sắc Lệnh ấn định ngày Tổng Tuyển Cử Tự Do

Trong tháng thứ 10 của nhiệm kỳ, Chính phủ Lâm thời ban hành một Sắc Lệnh ấn định ngày Tổng Tuyển Cử tự do vào tháng thứ 22 trong nhiệm kỳ của Chính phủ Lâm thời để toàn dân bầu cử các đại biểu Quốc hội Lập Pháp và vị Nguyên thủ Hành pháp theo đúng quy định của bản Hiến pháp mới, theo thể thức phổ thông đầu phiếu, trực tiếp & kín. 

1.5. Quốc hội Lập pháp

Chính phủ Lâm thời triệu tập phiên họp đầu tiên của Quốc hội Lập pháp vào ngày cuối cùng của nhiệm kỳ để làm lễ bàn giao và tuyên thệ cho vị Nguyên thủ Hành pháp trước sự chứng kiến của Quốc hội Lập pháp do tổng tuyển cử vừa mới bầu lên. 

1.6. Soạn thảo Đề cương mới tiến bộ & văn minh

Ngay sau khi Đảng ta rút về trụ sở đảng, đồng chí Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng triệu tập một hội nghị trung ương mở rộng để tập trung thành phần trí tuệ trong đảng soạn thảo một Đề cương mới tiến bộ & văn minh cho Kỷ nguyên thứ III của Đảng. 

2. Phụ chú

2.1. Chuyển đổi Việt Nam và Đảng cộng sản Việt Nam vào một kỷ nguyên mới

Giải pháp duy nhất nầy tập trung được tất cả trí tuệ có tầm vóc trong và ngoài nước để cùng đảng ta chuyển đổi Việt Nam và Đảng cộng sản Việt Nam vào một kỷ nguyên mới văn minh, tiến bộ và thịnh vượng bền vững. Bởi vì, sức một người không địch nổi đám đông, trí một người không biết được mọi việc, dùng một người không bằng dùng cả nước. Một tổ chức thấp kém dùng hết khả năng của mình ; một tổ chức trung bình dùng hết sức của người, một tổ chức cao cấp dùng hết trí của mọi người làm cho người nào cũng đem hết tài trí của mình phục vụ tổ quốc. Đó là phương pháp làm cho toàn xã hội tham gia. Vận mệnh vinh quang của Đảng & nhà nước tuỳ thuộc tầm nhìn nói trên và ý chí can đảm để bước tới bằng chính đôi chân của mình. 

2.2. "Nhóm lợi ích" sẽ không đáng sợ

Giai cấp "nhóm lợi ích" sẽ không đáng sợ khi giải pháp được châm ngòi, bởi vì họ chỉ là những người mà phương Tây ngày nay gọi là "technocrate" (kỹ phiệt), hay chỉ là những kỹ thuật gia về chính trị và về pháp thuật (kỹ thuật pháp lý), cũng không được như giai cấp "bourgeoisie" (trưởng giả) của Pháp ở thế kỷ XVIII, nên không gây được một cuộc xáo trộn nào. Họ chỉ mong hạ cánh an toàn trở về nhà sống an nhàn và nghỉ hưu mà Chính phủ Lâm thời nói trên đã sẵn sàng thỏa mãn nguyện vọng của họ. 

2.3. Nội chính mạnh

Nước mạnh là do nội chính chứ không phải do ngoại chính, nước mạnh rồi thì tự nhiên sẽ được ngoại giao trên thế mạnh. Muốn cho nội chính mạnh thì toàn dân phải là một khối không được rời rạc. Sức mạnh và ổn định chính trị tùy thuộc nội vào chính (tốt hay không). Không thi hành pháp luật ở trong nước mà cứ trông vào mưu trí đối ngoại thì không thể ổn định chính trị và mạnh được. Tục ngữ có câu "Tay áo dài thì khéo múa, tiền của nhiều thì khéo buôn", nghĩa là có nhiều vốn thì dễ thành công. Nước có ổn định chính trị và mạnh thì mới dễ mưu sự, nước yếu và loạn thì khó thiết kế việc kiến tạo. 

2.4. Phải có những nghiên cứu và tìm hiểu nghiêm túc, khách quan về chính trị

Chính trị và các hoạt động chính trị chưa bao giờ là một lĩnh vực dễ dàng. Đó là kiến thức tổng hợp của mọi lãnh vực và mọi kiến thức, là chuyên môn tổng hợp của mọi chuyên môn. Chính trị không bao giờ là trò chơi. Nó đòi hỏi một quyết tâm cao với một lý tưởng quảng đại, lòng dũng cảm và một kiến thức cao & rộng nhất định. Chính trị là một lĩnh vực đặc biệt bao trùm lên mọi mặt của xã hội. Chính trị chưa bao giờ là việc dễ dàng.

Từ khi loài người hình thành nên các cộng đồng xã hội thì tranh luận về chính trị đã bắt đầu và suốt hàng ngàn năm qua vẫn chưa ngã ngũ và sẽ không bao giờ ngã ngũ. Dù vậy một dân tộc, muốn không rơi vào vực thẳm của đói nghèo và chiến tranh, thì phải có những nghiên cứu và tìm hiểu nghiêm túc, khách quan về chính trị. Đây là một công việc khó khăn và phức tạp mà chỉ một thành phần thiểu số có trí tuệ thật sự mới có khả năng nghiên cứu, tiếp thu rồi sau đó truyền đạt lại cho đại chúng.

Di sản lịch sử và văn hóa Khổng giáo từ Tàu lan qua Việt Nam hàng nghìn năm qua làm thui chột tư tưởng chính trị độc lập của dân tộc Việt Nam. Chính trị cũng chưa bao giờ là một mặt hàng như một loại sản phẩm thủ công hay công nghiệp. Chính trị phức tạp, rộng lớn, trừu tượng và cao cả hơn một món hàng rất nhiều. Chính trị ảnh hưởng trực tiếp đến người dân trên mọi lãnh vực nhưng lại không thể sờ mó, đo đạt, kiểm tra ngay lập tức được như hàng hóa. Nếu chính trị mà giản dị như một loại hàng hóa thì Đảng ta đã chi tiền mua về một hệ thống chính trị văn minh của các nước giàu mạnh để dùng từ lâu. Như vậy vừa ít tốn công sức vừa phát triển đất nước dễ dàng. Tất nhiên là không có chuyện đó vì chính trị là văn hóa, thói quen, cách tư duy và lối hành xử của cả dân tộc ta và đã được hình thành suốt chiều dài lịch sử.

Muốn thay đổi tư duy chính trị của người Việt cho phù hợp với thế giới văn minh thì phải thay đổi văn hóa của cả dân tộc, chính vì thế mà cuộc đổi mới lần này có thể bị một thiểu số tư duy xơ cứng làm cho rụt rè, e ngại. Chính trị luôn là quan tâm của một thiểu số nhỏ ưu tú trong mỗi quốc gia. Chính trị phức tạp, phải suy tư, thao thức, trăn trở và động não nên không phải là mối quan tâm và ưu tư thường trực của quần chúng. Chính trị mang lại sự nhức nhối, suy tư mà không phải ai cũng hiểu. Chính trị không phải là một trò chơi hay một trận đấu bóng nên không thể có nhiều tiếng reo hò cổ vũ hay vỗ tay. Nhưng vào giờ G, khi lịch sử sang trang mới thì khí thế toàn dân thay thế cho tiếng reo hò cổ vũ và vỗ tay, do đó sẽ nhận được sự ủng hộ cần thiết của trí thức và người dân Việt Nam.

Còn các trí thức và đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam thì sao ? Họ sẽ ủng hộ vì chế độ mới tôn trọng và đối xử công bằng với họ. Do di sản lịch sử nhất là cuộc chiến 1945-1975 vừa qua mà nguy cơ của Đảng & Nhà nước ta nổi cộm lên trong suốt 30 năm qua. Nhưng giờ đây đảng viên và trí thức đảng ta đã nhìn thấy và mong muốn giải trừ những nguy cơ đó. Do đó họ sẽ cố gắng cùng với toàn thể nhân dân Việt Nam, mở ra một kỷ nguyên mới cho đất nước, kỷ nguyên của trào lưu văn minh mới trong yên bình và thịnh vượng. 

***

Tóm lại nhân dân Việt Nam ta rất giàu cảm xúc, thường duy tình hơn là duy lý và dễ bị kích động bởi người khác, nhất là từ một người nổi tiếng siêu sao như cầu thủ David Beckham hay nổi tiếng có quyền lực như Tổng thống Donald Trump. Suốt chiều dài lịch sử Việt Nam, thời gian chiến tranh luôn nhiều hơn thời gian hòa bình. Chúng ta vừa không có thời gian, vừa bị di sản văn hóa Khổng giáo trói chặt nên đã không dành thời gian và sự quan tâm đúng mực cho tư tưởng nhất là tư tưởng chính trị, vì thế đã dễ dàng lao vào hết cuộc chiến này đến cuộc chiến khác. Đã đến lúc người Việt cần đoạn tuyệt với sự cảm tính, dễ dãi và hời hợt trong lĩnh vực chính trị. Chúng ta cần nghiêm túc suy nghĩ về một giấc mơ khác, một bối cảnh khác và một tương lai khác cho chính mình và con cháu.

GIẢI PHÁP nêu bật ở đây chính là một giấc mơ mới, một bối cảnh mới và một tương lai mới như vậy trong một thế giới đã trở nên thu hẹp vào thời đại bùng nổ thông tin và di chuyển dễ dàng. 

(Tác giả ẩn danh)

--------------------------

Tham chiếu  :

(1) https://tuoitre.vn/dai-bieu-quoc-hoi-neu-6-bat-an-cua-nhan-dan- 1328793.htm

https://www.transparency.org/en/countries/vietnam

https://tradingeconomics.com/vietnam/external- debt#:~:text=External%20Debt%20in%20Vietnam%20is,according%20to %20our%20econometric%20models

(2) https://moha.gov.vn/nghi-quyet-tw4/tin-noi-bat-nqtw4/mot-so-van-de-can- duoc-dac-biet-quan-tam-trong-cong-tac-chuan-bi-nhan-su-dai-hoi-xiii-cua- dang-44232.html

(3) https://www.bbc.com/vietnamese/world-52931401#

(4) The Quadrilateral Security Dialogue ‘QSD, also known as the Quad’ is an informal strategic dialogue between the United States, Japan, Australia and India that is maintained by talks between member countries. The dialogue was initiated in 2007 by Prime Minister Shinzo Abe of Japan, with the support of Vice President Dick Cheney of the US, Prime Minister John Howard of Australia and Prime Minister Manmohan Singh of India. The dialogue was paralleled by joint military exercises of an unprecedented scale, titled Exercise Malabar

(5) Những sự cố : hành vi khiêu khích ; tầu cá Việt Nam bị đâm chìm ; hai quận mới Tây Sa (Xisha) ở Hoàng Sa và Nam Sa (Nansha) ở Trường Sa ; Hải Dương Địa Chất 8 ; giàn khoan Hải Dương 981 ; thành phố Tam Sa ; sự kiện đã xảy ra với Việt Nam

(6) https://www.newsweek.com/us- investigates-wuhan-lab-leak-senior-china-researcher-says-allegations-are- malicious-1498772

https://www.washingtonpost.com/technology/2020/04/21/nearly-25000- email-addresses-passwords-allegedly-nih-who-gates-foundation-are- dumped-online/

https://m.trithucvn.net/the-gioi/chien-tranh-lanh-hau- het-the-gioi-khong-hieu-dcstq-ta-ac-den-dau.html

(7) First Premier XLLC tại Fountain Valley ; The Little Saigon Chamber of Commerce LSGCOC tại Fountain Valley ; và Vietnamese American Culture and Education Foundation VACEF (https://www.nguoi-viet.com/little-saigon/cong-dong/ba-doanh-nghiep-little-saigon-doi-trung-quoc/ )

(8) https://nguoidothi.net.vn/canh-bac-luang-prabang-bai-3- quan-bai-lat-ngua-sanakham-23664.html

(9) https://www.nytimes.com/2020/04/09/opinion/coronavirus-economy- history.html

Published in Diễn đàn

Đại hội 13 : Đảng buộc phải chọn con đường nào để chuyển sang thể chế dân chủ ?

Đảng cộng sản Việt Nam đang trong giai đoạn nước rút chuẩn bị cho Đại hội 13 dự kiến được tổ chức vào đầu năm 2021. Trước thềm mỗi kỳ đại hội, người dân không khỏi hy vọng một sự đổi mới từ chính trong Đảng, tổ chức tự cho mình quyền độc tôn lãnh đạo đất nước trên mọi phương diện. Nhưng căn cứ trên nhưng phát ngôn và động thái từ phía Đảng đến thời điểm này thì những tia hy vọng nhỏ nhoi về sự tự chuyển biến của Đảng sẽ chỉ còn là sự thất vọng tràn trề như bao năm qua.

dh1

Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng phát biểu bế mạc Hội nghị Trung ương 12 chiều ngày 14/5/2020

Trong các văn kiện của đại hội thì Báo cáo chính trị được coi là báo cáo quan trọng nhất.

Ông Tổng bí thư, Chủ tịch nước Việt Nam Nguyễn Phú Trọng phát biểu tại Hội nghị Trung ương 11 ngày 07/10/2019 rằng Báo cáo chính trị là báo cáo trung tâm của đại hội, là căn cứ lý luận và thực tiễn quan trọng để xây dựng các báo cáo khác. Đến nay, dự thảo báo cáo đã cơ bản hoàn thành.

Ngày 10/6/2020, Hội nghị báo cáo viên Trung ương khu vực phía Bắc được tổ chức tại Hà Nội. Theo truyền thông nhà nước, tại hội nghị này ông Phó Chủ tịch Thường trực Hội đồng Lý luận Trung ương báo cáo về những điểm được cho là ‘mới’ của bản dự thảo gồm :

i) gắn "xây dựng, chỉnh đốn hệ thống chính trị" với công tác xây dựng, chỉnh đốn Đảng ;

ii) đặt ra mục tiêu "phấn đấu đến giữa thế kỷ 21, nước ta trở thành nước phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa" ;

iii) xác định vấn đề Biển Đông vẫn là một thách thức rất lớn ; và

iv) giữ vừng nền tảng tư tưởng có ý nghĩa sống còn.

Các nhà quan sát và dư luận cho rằng chỉ có một trong bốn nội dung trên tạm có thể coi là mới với Đảng nhưng đã là một chủ đề gắn bó trong nhân dân trong nhiều năm qua - đó là vấn đề Biển Đông. Trong những kỳ đại hội qua, chưa bao giờ tranh chấp chủ quyền trên Biển Đông được đưa ra thảo luận như một nội dung trọng tâm của chương trình nghị sự.

Trả lời BBC, Nhà nghiên cứu sử học Lê Văn Sinh (Đại học Quốc gia Hà Nội) nhận định : "chúng ta chưa thấy có triệu chứng gì của đổi mới".

Tiến sĩ Mai Thanh Sơn (Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam) : Khi mà ngay cả những nhà lý luận của đảng cũng trực tiếp hay gián tiếp thừa nhận sự khủng hoảng về lý luận, tôi thực sự không kỳ vọng gì ở sự đổi mới của Đảng cộng sản Việt Nam trong đại hội XIII tới đây.

Câu hỏi đặt ra là nhân tố nào có thể dẫn đến sự đổi mới của Đảng.

Ông Sinh cho rằng có hai nhân tố tác động tới sự thay đổi Đảng cộng sản Việt Nam. Thứ nhất Đảng bị đẩy vào tình thế không thể không thay đổi, như hồi thập niên những năm 80 của thế kỷ trước. Nghĩa là ‘Thay đổi hay là chết. Và thứ hai, khi nước Trung Hoa cộng sản trở thành nhà nước dân chủ đúng nghĩa.

Còn Tiến sĩ Khoa học Nguyễn Quang A (nguyên Viện trưởng Viện nghiên cứu phản biện chính sách độc lập IDS) thì khẳng định :

"Để thay đổi theo hướng dân chủ, văn minh, phồn vinh thì chỉ dựa vào sức dân Việt Nam là chính, tận dụng mọi cơ hội quốc tế (các hiệp định CPTPP, EVFTA, khối Asean…) để phát triển kinh tế (đây phải là việc hàng đầu) và từ từ mở cửa chính trị và quá trình này cũng tự mình là chính và tận dụng hoàn cảnh quốc tế (đáng tiếc hiện nay không thuận lợi lắm). Cái nói về tự mình là dân Việt Nam, doanh nghiệp Việt Nam (chứ không phải Đảng cộng sản Việt Nam) cũng như các tổ chức xã hội dân sự (chứ không mong đợi ở sự chuyển biến từ trên xuống của Đảng cộng sản Việt Nam chít ít trong 5 năm tới)".

Tiến sĩ Mai Thanh Sơn thì cho rằng :

"Lịch sử cho thấy, tất cả các quốc gia đang phát triển đều phụ thuộc rất lớn vào bối cảnh quốc tế cũng như khu vực. Và để có thể trở thành một đất nước dân chủ, văn minh và phồn thịnh, tất cả các quốc gia đó đều dựa vào 3 điểm tựa cơ bản : (i) nội lực, bao gồm tất cả các yếu tố kinh tế, chính trị, quốc phòng-an ninh, truyền thống lịch sử-văn hoá ; (ii) hệ thống công pháp quốc tế ; và (iii) các đối tác chiến lược. Trong 3 điểm tựa đó, nội lực là quan trọng nhất. Bài học đó thể hiện rất rõ qua thực tiễn lịch sử của các nước phát triển ở Châu Á hiện nay như Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Hoa dân quốc hay Singapore".

dh2

Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ VI của Đảng diễn ra vào tháng 12/1986 tại Thủ đô Hà Nội đã thảo luận và thông qua đường lối đổi mới theo định hướng XHCN, đánh dấu bước ngoặt trong sự lãnh đạo của Đảng đối với công cuộc xây dựng và bảo vệ đất nước

Vậy đâu là cơ hội và thách thức cho tiến trình dân chủ ở Việt Nam ?

Về thách thức đặt ra cho Việt Nam, Tiến sĩ Nguyễn Quang A nhận định :

"Thách thức là rất lớn : các mối quan hệ Mỹ - Trung ; Mỹ - EU ; Mỹ - Nhật ; Mỹ - Ấn Độ, Mỹ - ASEAN sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Việt Nam ; chiến tranh lạnh mới nếu nổ ra ; nếu chiến tranh nóng nổ ra v.v… và liệu Việt Nam có bị kéo vào không".

Tiến sĩ Mai Thanh Sơn thì cho rằng trong bối cảnh quốc tế cũng như khu vực, tham vọng của Trung Quốc có lẽ là thách thức lớn nhất. Ông phân tích :

"Trong những năm gần đây, bối cảnh thế giới cũng như khu vực đã và đang có những thay đổi chóng mặt. Sự trỗi dậy của Trung Quốc và tham vọng toàn cầu của Trung Nam Hải đã và đang trở thành vấn đề nổi cộm đối với trật tự thế giới. Tư tưởng "Đại Trung Hoa" chưa bao giờ bộc lộ rõ ràng như hiện nay. Thời cổ đại, tư tưởng Đại Trung Hoa dựa trên 3 trụ cột cơ bản : (i) chính sách ngoại giao linh hoạt ; (ii) sự vượt trội về văn hóa, kỹ nghệ, và thương mại ; và (iii) khuôn mẫu nhà nước quan liêu.

Ngày nay, với sự phát triển không ngừng bằng tốc độ kỷ lục trong hơn 40 năm qua, tư tưởng "Đại Trung Hoa" đã có những thay đổi và dựa trên 3 trụ cột mới : (i) sức mạnh tổng hợp, bao gồm cả kinh tế, quân sự, khoa học-kỹ thuật, và văn hóa ; (ii) một nhà nước kiểm soát/toàn trị dựa trên chế độ độc đảng ; và (iii) chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Đặc biệt, có lẽ ngày nay Trung Quốc là một trong số không nhiều quốc gia còn có tham vọng về lãnh thổ.

Cách thức mà Bắc Kinh đang đối xử với Việt Nam thể hiện rất rõ điều đó. Để đạt được các mục tiêu của mình, chủ nghĩa dân tộc cực đoan đã được kích hoạt và thể hiện mọi lúc, mọi nơi".

Ông khẳng định :

"Mối quan hệ đối với Trung Quốc cũng đặt riêng Đảng cộng sản Việt Nam trước một thách thức không dễ vượt qua : làm thế nào để vừa tạo nên sự hài hoà trong quan hệ giữa hai đảng có chung ý thức hệ, vừa giữ được độc lập dân tộc để phát triển trong hoà bình ? Không ai có thể trả lời được câu hỏi này, ngoài chính các nhà lý luận của Đảng. Đối với phần còn lại của thế giới, ý thức hệ mà Đảng cộng sản Việt Nam đang coi là nền tảng tư tưởng cũng như mô hình nhà nước hiện nay đang là một trong những rào cản lớn nhất để có thể tận dụng sự ủng hộ tích cực hơn nữa".

dh3

Lễ ký kết Hiệp định thương mại giữa Việt Nam và EU gồm Hiệp định thương mại tự do (EVFTA) và Hiệp định Bảo hộ đầu tư (IPA) chiều 30/6/2019 tại Hà Nội sau 9 năm đàm phán

Các nhà quan sát nhận định thách thức tuy lớn nhưng cơ hội của Việt Nam đạt được tiến trình dân chủ thực sự cũng không phải là nhỏ.

Tiến sĩ Nguyễn Quang A cho rằng mặt khác của thách thức lại chính là cơ hội và chỉ có lãnh đạo khôn ngoan mới phát hiện ra và tận dụng để làm ba việc cần phải làm ngay - đó là thứ nhất là bảo vệ Tổ quốc, thứ hai là phát triển kinh tế bền vững (tức là phải đi đôi với bảo vệ môi trường và công bằng xã hội) và thứ ba là đổi mới chính trị từng bước theo hướng dân chủ. Ông A nghi ngại đặt câu hỏi :

"Không biết Đảng cộng sản Việt Nam có nắm bắt được cơ hội hay lại biến cơ hội thành thách thức và làm trầm trọng hơn các thách thức".

Tiến sĩ Mai Thanh Sơn cũng cho rằng cơ hội nằm ở trong chính thách thứ lớn nhất mà ông nêu - đó là tham vọng của Trung Quốc. Ông nói :

"Ngay cả trong quan hệ với Trung Quốc, Việt Nam cũng có những cơ hội về thị trường, về những bài học phát triển… Dưới góc độ nào đó, tham vọng của Trung Nam Hải cũng giúp cho những người cộng sản Việt Nam hiểu rõ hơn, sâu hơn bản chất của "những người đồng chí" bên kia biên giới. Với phần còn lại của thế giới, Việt Nam đã có quan hệ ngoại giao cũng như kinh tế đối với hầu hết các quốc gia, các vùng lãnh thổ. Mối quan hệ đa phương, đa chiều, đa lĩnh vực giúp Việt Nam có được phần nào đó sự chia sẻ trong công cuộc giữ gìn độc lập, xây dựng và phát triển đất nước. Tuy nhiên, có thể tận dụng được tất cả các cơ hội để vượt qua thách thức hay không, phụ thuộc rất lớn vào tiến trình đổi mới nền tảng lý luận cũng như cải tổ mô hình nhà nước theo hướng dân chủ hơn".

dh4

Ngày 07/6/2019, với số phiếu bầu kỷ lục 192/193 phiếu, Việt Nam chính thức trở thành Ủy viên không thường trực Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc nhiệm kỳ 2020-2021

Còn nhà báo, cựu Đạo diễn Song Chi thì cho rằng Việt Nam cần tận dụng thời cơ lịch sử khi uy tín của Trung Quốc trên trường quốc tế đang bị suy giảm nghiêm trọng sau đại dịch Covid-19 và chủ nghĩa ‘thoát Trung’ trên toàn thế giới đang bùng lên mạnh mẽ để có chính sách thu hút đầu tư, phát triển kinh tế của riêng mình.

Bà phân tích :

"Như chúng ta thấy, hiện nay Mỹ và các nước phương Tây đã nhận ra Trung Quốc sẽ không thay đổi theo hướng dân chủ hóa, ngược lại từ khi Tập Cận Bình lên thì họ Tập đã thay đổi chính sách "Thao quang dưỡng hối ! (giấu mình chờ thời), tránh những đụng chạm, tránh can thiệp vào những vấn đề chung của thế giới của Đặng Tiểu Bình và hướng tới một chính sách đối ngoại thách thức sự thống trị của Mỹ trong khu vực Châu Á - Thái Bình Dương. Thậm chí đến nhiệm kỳ thứ hai từ năm 2017, khi phát biểu tại đại hội đảng Trung Quốc tháng 10/2017 thì Tập Cận Bình đã công khai nói về việc Trung Quốc muốn vươn lên thành siêu cường, muốn tham dự sâu hơn vào những vấn đề quốc tế, thậm chí cạnh tranh với siêu cường Mỹ, và Tập Cận Bình còn đưa ra "Giấc mơ Trung Hoa" để thay cho "American Dream", được thể hiện bằng các tham vọng lãnh thổ và chiến lược.

Đại dịch Covid-19 vừa qua càng khiến cho Mỹ và các nước phương Tây nhận ra bản chất dối trá, không đáng tin cậy cũng như những thiệt hại khi làm ăn với Trung Quốc, phụ thuộc vào "công xưởng xản xuất" từ Trung Quốc. Chính sách của các nước với Trung Quốc từ kinh tế cho tới chính trị chắc chắn sẽ thay đổi, mặc dù chiến tranh quân sự thì chắc sẽ không xảy ra, ít nhất trong tương lai gần.

Việt Nam cần phải tận dụng thời cơ này, về kinh tế, cải thiện môi trường kinh doanh, hệ thống pháp luật… để đón nhận xu hướng từ bỏ công xưởng Trung Quốc chuyển sang đầu tư ở nước khác của các nước. Việt Nam cũng cần phải có thái độ rõ ràng để thế giới thấy Việt Nam không phải là sân sau của Trung Quốc, không là đồng chí anh em gắn bó làm một với Trung Quốc. Về độc lập chủ quyền, Việt Nam nên nhân tính đến chuyện kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế về vụ Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam vì thời hạn 50 năm sắp hết. Và tích cực nâng cấp quân sự đề phòng cho tình huống xấu nhất".

Suy cho cùng thì đổi mới thể chế là một vấn đề tất yêu mà dân tộc Việt Nam, nhân dân Việt Nam đang cần phải đối mặt để thay đổi tình trạng hiện nay.

dh5

Quốc hội bỏ phiếu lùi thời gian thông qua dự luật về đặc khu, kêu gọi nhân dân bình tĩnh hôm 11/6/2018

Ông Lê Văn Sinh cho rằng :

"Nếu có cải cách - đổi mới - cải tổ thực chất, tôi cho rằng phải đổi mới thể chế chính trị. Lịch sử và hiện tại chỉ ra một cách không thể bác bỏ, rằng thể chế chính trị quyết định một nước trở nên cường thịnh hay nghèo đói".

Tiến sĩ Mai Thanh Sơn thì cho rằng có 3 nhiệm vụ cần được ưu tiên hàng đầu để đạt được sự đổi mới toàn diện và sâu rộng. Đó là : thứ nhất là thay đổi nhận thức/lý luận, lấy lợi ích quốc gia/dân tộc/nhân dân làm nền tảng cơ bản ; thứ hai là điều chỉnh những khuôn mẫu trong phát triển cũng như huy động sự tham gia hiện nay, nhằm có thể phát huy tối đa sự đóng góp của tất cả các thành phần kinh tế, các giai tầng xã hội, kể cả các nhà phản biện ; và thứ ba là đánh giá lại toàn bộ các nguồn lực cho phát triển (ở tất cả các lĩnh vực kinh tế, chính trị, an ninh - quốc phòng, xã hội và văn hoá), trên cơ sở đó xây dựng các chiến lược mới, chính sách và giải pháp khả thi mới…

Nhà báo tự do Song Chi khẳng định :

"Nếu Đảng thực sự muốn có thực chất trong cải cách, đổi mới, hay cải tổ, thì trước hết phải bỏ vai trò đảng đứng trên tất cả, bao trùm tất cả, chỉ đạo tất cả kể cả chính phủ, quốc hội, tòa án, truyền thông. Phải tìm cách giới hạn quyền lực của nhà nước bằng cách nới rộng quyền tự do báo chí, để báo chí có thể góp phần phê phán những cái sai của nhà nước và nói lên nguyện vọng của người dân, nới rộng quyền cho người dân như quyền tự do ngôn luận, quyền được biểu tình, quyền được bảo vệ mình trước tòa án…

Để cho người dân lên tiếng, đảng phải bỏ đàn áp, bắt bớ, những điều luật mơ hồ và những bản án hà khắc phi nhân dành cho những người bất đồng chính kiến, những tiếng nói phản biện ôn hòa. Thêm một cách để hạn chế quyền lực của nhà nước đó là cho phép thành lập những hội đoàn, tổ chức xã hội dân sự v.v… dần dần tiến tới con đường dân chủ hóa, mô hình đa đảng".

Hoàng Trung (Hà Nội)

Nguồn : Thoibao.de, 19/06/2020

*******************

Đại hội 13 : Môi trường, ngoại lực quan trọng thế nào ?

Quốc Phương, BBC, 16/06/2020

Đại hội 13 của Đảng cộng sản Việt Nam dự kiến vào đầu năm 2021 và công cuộc đổi mới chính trị, xã hội của đất nước có thể chịu tác động ra sao từ bối cảnh bên ngoài và lực tác động từ môi trường quốc tế và khu vực là nội dung chính được các nhà quan sát chính trị, thời sự Việt Nam chia sẻ với BBC trong phần hai.

daihoi2

Đại hội 13 của Đảng cộng sản Việt Nam dự kiến vào đầu năm 2021 - Ảnh minh họa

Nhưng trước hết, các ý kiến bình luận câu hỏi có thể kỳ vọng gì ở sự đổi mới của Đảng cộng sản Việt Nam ở kỳ đại hội trên, cũng như nếu Đảng cộng sản Việt Nam thực sự muốn có thực chất trong cải cách, đổi mới, hay cải tổ, thì theo cần phải ưu tiên làm những điều gì và ra sao.

Tiến sĩ Khoa học Nguyễn Quang A (nguyên Viện trưởng Viện nghiên cứu phản biện chính sách độc lập IDS) :

Chưa có mấy hy vọng vào sự thay đổi thực chất nào. Ông Phùng Hữu Phú, Phó Chủ tịch thường trực Hội đồng Lý luận Trung ương của Đảng nói là mới : đến 2050 là nước phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa cũng là một sự thừa nhận thất bại về đưa Việt Nam thành nước công nghiệp hiện đại vào 2020 ; nay đổi thành phát triển nhưng lại kèm cái đuôi Xã hội Chủ nghĩa thì đến 2050 họ rất dễ bảo là thành công vì cái đuôi xã hội chủ nghĩa tù mù ấy. Tất cả chỉ là một "rhetoric" hay lối nói để giữ quyền lực mà thôi.

'Phải đổi mới thể chế'

Nhà nghiên cứu sử học Lê Văn Sinh (Đại học Quốc gia Hà Nội) : 

Như đã nói ở câu trên, chúng ta chưa thấy có triệu chứng gì của đổi mới. Nếu có cải cách - đổi mới - cải tổ thực chất, tôi cho rằng phải đổi mới thể chế chính trị. Lịch sử và hiện tại chỉ ra một cách không thể bác bỏ, rằng thể chế chính trị quyết định một nước trở nên cường thịnh hay nghèo đói.

Tiến sĩ Mai Thanh Sơn (Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam) : 

Khi mà ngay cả những nhà lý luận của đảng cũng trực tiếp hay gián tiếp thừa nhận sự khủng hoảng về lý luận, tôi thực sự không kỳ vọng gì ở sự đổi mới của Đảng cộng sản Việt Nam trong đại hội XIII tới đây.

Để có được sự đổi mới toàn diện và sâu rộng, có rất nhiều việc cần làm trong giai đoạn tiếp theo, nhưng có 3 nhiệm vụ ưu tiên :

Thứ nhất là thay đổi nhận thức/lý luận, lấy lợi ích quốc gia/dân tộc/nhân dân làm nền tảng cơ bản ;

Thứ hai là điều chỉnh những khuôn mẫu trong phát triển cũng như huy động sự tham gia hiện nay, nhằm có thể phát huy tối đa sự đóng góp của tất cả các thành phần kinh tế, các giai tầng xã hội, kể cả các nhà phản biện ;

Và thứ ba là đánh giá lại toàn bộ các nguồn lực cho phát triển (ở tất cả các lĩnh vực kinh tế, chính trị, an ninh - quốc phòng, xã hội và văn hoá), trên cơ sở đó xây dựng các chiến lược mới, chính sách và giải pháp khả thi mới…

Nhà báo tự do Song Chi (cựu đạo diễn truyền hình) : 

Không kỳ vọng gì. Nếu Đảng thực sự muốn có thực chất trong cải cách, đổi mới, hay cải tổ, thì trước hết phải bỏ vai trò đảng đứng trên tất cả, bao trùm tất cả, chỉ đạo tất cả kể cả chính phủ, quốc hội, tòa án, truyền thông. Phải tìm cách giới hạn quyền lực của nhà nước bằng cách nới rộng quyền tự do báo chí, để báo chí có thể góp phần phê phán những cái sai của nhà nước và nói lên nguyện vọng của người dân, nới rộng quyền cho người dân như quyền tự do ngôn luận, quyền được biểu tình, quyền được bảo vệ mình trước tòa án...

Để cho người dân lên tiếng, đảng phải bỏ đàn áp, bắt bớ, những điều luật mơ hồ và những bản án hà khắc phi nhân dành cho những người bất đồng chính kiến, những tiếng nói phản biện ôn hòa. Thêm một cách để hạn chế quyền lực của nhà nước đó là cho phép thành lập những hội đoàn, tổ chức xã hội dân sự v.v… dần dần tiến tới con đường dân chủ hóa, mô hình đa đảng.

'Thách thức là rất lớn'

BBC : Từ góc độ môi trường quốc tế, khu vực, công cuộc thay đổi để trở nên dân chủ, văn minh và phồn vinh hơn của Việt Nam trong đó có thể có thay đổi từ phía Đảng cộng sản Việt Nam có thể chịu tác động của nhân tố nào là chính trong thời gian tới đây, đâu là thách thức và đâu là cơ hội chính ?

Lê Văn Sinh : Có hai nhân tố tác động tới sự thay đổi Đảng cộng sản Việt Nam. Thứ nhất Đảng bị đẩy vào tình thế không thể không thay đổi, như hồi thập niên những năm 80 của thế kỷ trước. Nghĩa là ' Thay đổi hay là chết '. Và thứ hai, khi nước Trung Hoa cộng sản trở thành nhà nước dân chủ đúng nghĩa.

Nguyễn Quang A : Để thay đổi theo hướng dân chủ, văn minh, phồn vinh thì chỉ dựa vào sức dân Việt Nam là chính, tận dụng mọi cơ hội quốc tế (các hiệp định CPTPP, EVFTA, khối Asean,..) để phát triển kinh tế (đây phải là việc hàng đầu) và từ từ mở cửa chính trị và quá trình này cũng tự mình là chính và tận dụng hoàn cảnh quốc tế (đáng tiếc hiện nay không thuận lợi lắm). Cái nói về tự mình là dân Việt Nam, doanh nghiệp Việt Nam (chứ không phải Đảng cộng sản Việt Nam) cũng như các tổ chức xã hội dân sự (chứ không mong đợi ở sự chuyển biến từ trên xuống của Đảng cộng sản Việt Nam chít ít trong 5 năm tới).

Thách thức là rất lớn : các mối quan hệ Mỹ-Trung ; Mỹ-EU ; Mỹ-Nhật ; Mỹ-Ấn Độ, Mỹ-Asean sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Việt Nam ; chiến tranh lạnh mới nếu nổ ra ; nếu chiến tranh nóng nổ ra v.v… và liệu Việt Nam có bị kéo vào không.

Về cơ hôi thì mặt khác của các thách thức cũng chính là cơ hội và chỉ có lãnh đạo khôn ngoan mới phát hiện ra và tận dụng để làm ba việc như tôi đã nêu ở trước. Không biết Đảng cộng sản Việt Nam có nắm bắt được cơ hội hay lại biến cơ hội thành thách thức và làm trầm trọng hơn các thách thức. Chưa làm thì sao có thể biết được.

Mai Thanh Sơn : Lịch sử cho thấy, tất cả các quốc gia đang phát triển đều phụ thuộc rất lớn vào bối cảnh quốc tế cũng như khu vực. Và để có thể trở thành một đất nước dân chủ, văn minh và phồn thịnh, tất cả các quốc gia đó đều dựa vào 3 điểm tựa cơ bản : (i) nội lực, bao gồm tất cả các yếu tố kinh tế, chính trị, quốc phòng-an ninh, truyền thống lịch sử-văn hoá ; (ii) hệ thống công pháp quốc tế ; và (iii) các đối tác chiến lược. Trong 3 điểm tựa đó, nội lực là quan trọng nhất. Bài học đó thể hiện rất rõ qua thực tiễn lịch sử của các nước phát triển ở Châu Á hiện nay như Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Hoa dân quốc hay Singapore.

Trong những năm gần đây, bối cảnh thế giới cũng như khu vực đã và đang có những thay đổi chóng mặt. Sự trỗi dậy của Trung Quốc và tham vọng toàn cầu của Trung Nam Hải đã và đang trở thành vấn đề nổi cộm đối với trật tự thế giới. Tư tưởng "Đại Trung Hoa" chưa bao giờ bộc lộ rõ ràng như hiện nay. Thời cổ đại, tư tưởng Đại Trung Hoa dựa trên 3 trụ cột cơ bản : (i) chính sách ngoại giao linh hoạt ; (ii) sự vượt trội về văn hóa, kỹ nghệ, và thương mại ; và (iii) khuôn mẫu nhà nước quan liêu.

Ngày nay, với sự phát triển không ngừng bằng tốc độ kỷ lục trong hơn 40 năm qua, tư tưởng "Đại Trung Hoa" đã có những thay đổi và dựa trên 3 trụ cột mới : (i) sức mạnh tổng hợp, bao gồm cả kinh tế, quân sự, khoa học-kỹ thuật, và văn hóa ; (ii) một nhà nước kiểm soát/toàn trị dựa trên chế độ độc đảng ; và (iii) chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Đặc biệt, có lẽ ngày nay Trung Quốc là một trong số không nhiều quốc gia còn có tham vọng về lãnh thổ.

Cách thức mà Bắc Kinh đang đối xử với Việt Nam thể hiện rất rõ điều đó. Để đạt được các mục tiêu của mình, chủ nghĩa dân tộc cực đoan đã được kích hoạt và thể hiện mọi lúc, mọi nơi. Trong bối cảnh quốc tế cũng như khu vực, tham vọng của Trung Quốc có lẽ là thách thức lớn nhất. Giáo sư Tiến sĩ Phùng Hữu Phú đã không sai khi coi tham vọng của Trung Quốc là một trong những vấn đề trọng tâm mà đại hội XIII của Đảng cộng sản Việt Nam cần đặt lên bàn nghị sự.

'Cơ hội cũng không nhỏ'

Mai Thanh Sơn : Mối quan hệ đối với Trung Quốc cũng đặt riêng Đảng cộng sản Việt Nam trước một thách thức không dễ vượt qua : làm thế nào để vừa tạo nên sự hài hoà trong quan hệ giữa hai đảng có chung ý thức hệ, vừa giữ được độc lập dân tộc để phát triển trong hoà bình ? Không ai có thể trả lời được câu hỏi này, ngoài chính các nhà lý luận của đảng. Đối với phần còn lại của thế giới, ý thức hệ mà Đảng cộng sản Việt Nam đang coi là nền tảng tư tưởng cũng như mô hình nhà nước hiện nay đang là một trong những rào cản lớn nhất để có thể tận dụng sự ủng hộ tích cực hơn nữa.

Thách thức tuy lớn, nhưng cơ hội của Việt Nam cũng không phải là nhỏ. Ngay cả trong quan hệ với Trung Quốc, Việt Nam cũng có những cơ hội về thị trường, về những bài học phát triển… Dưới góc độ nào đó, tham vọng của Trung Nam Hải cũng giúp cho những người cộng sản Việt Nam hiểu rõ hơn, sâu hơn bản chất của "những người đồng chí" bên kia biên giới. Với phần còn lại của thế giới, Việt Nam đã có quan hệ ngoại giao cũng như kinh tế đối với hầu hết các quốc gia, các vùng lãnh thổ. Mối quan hệ đa phương, đa chiều, đa lĩnh vực giúp Việt Nam có được phần nào đó sự chia sẻ trong công cuộc giữ gìn độc lập, xây dựng và phát triển đất nước. Tuy nhiên, có thể tận dụng được tất cả các cơ hội để vượt qua thách thức hay không, phụ thuộc rất lớn vào tiến trình đổi mới nền tảng lý luận cũng như cải tổ mô hình nhà nước theo hướng dân chủ hơn.

Song Chi : Như chúng ta thấy, hiện nay Mỹ và các nước phương Tây đã nhận ra Trung Quốc sẽ không thay đổi theo hướng dân chủ hóa, ngược lại từ khi Tập Cận Bình lên thì họ Tập đã thay đổi chính sách "Thao quang dưỡng hối ! (giấu mình chờ thời), tránh những đụng chạm, tránh can thiệp vào những vấn đề chung của thế giới của Đặng Tiểu Bình và hướng tới một chính sách đối ngoại thách thức sự thống trị của Mỹ trong khu vực Châu Á-Thái Bình Dương. Thậm chí đến nhiệm kỳ thứ hai từ năm 2017, khi phát biểu tại đại hội đảng Trung Quốc tháng 10.2017 thì Tập Cận Bình đã công khai nói về việc Trung Quốc muốn vươn lên thành siêu cường, muốn tham dự sâu hơn vào những vấn đề quốc tế, thậm chí cạnh tranh với siêu cường Mỹ, và Tập Cận Bình còn đưa ra "Giấc mơ Trung Hoa" để thay cho "American Dream", được thể hiện bằng các tham vọng lãnh thổ và chiến lược.

Đại dịch Covid-19 vừa qua càng khiến cho Mỹ và các nước phương Tây nhận ra bản chất dối trá, không đáng tin cậy cũng như những thiệt hại khi làm ăn với Trung Quốc, phụ thuộc vào "công xưởng xản xuất" từ Trung Quốc. Chính sách của các nước với Trung Quốc từ kinh tế cho tới chính trị chắc chắn sẽ thay đổi, mặc dù chiến tranh quân sự thì chắc sẽ không xảy ra, ít nhất trong tương lai gần.

Việt Nam cần phải tận dụng thời cơ này, về kinh tế, cải thiện môi trường kinh doanh, hệ thống pháp luật… để đón nhận xu hướng từ bỏ công xưởng Trung Quốc chuyển sang đầu tư ở nước khác của các nước. Việt Nam cũng cần phải có thái độ rõ ràng để thế giới thấy Việt Nam không phải là sân sau của Trung Quốc, không là đồng chí anh em gắn bó làm một với Trung Quốc. Về độc lập chủ quyền, Việt Nam nên nhân tính đến chuyện kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế về vụ Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam vì thời hạn 50 năm sắp hết. Và tích cực nâng cấp quân sự đề phòng cho tình huống xấu nhất.

Quốc Phương

Nguồn : BBC, 16/06/2020

*********************

Đại hội 13 : Đảng vẫn 'loay hoay, bế tắc' về đổi mới đường lối ?

Quốc Phương, BBC, 14/06/25020

Ban Tuyên giáo Trung ương của Đảng cộng sản Việt Nam hôm 10/6 vừa tổ chức một hội nghị báo cáo viên cấp trung ương, trong đó đại diện của Hội đồng Lý luận Trung ương đã có báo cáo chuyên đề về những điểm được cho là "mới" trong dự thảo văn kiện trình Đại hội 13 của đảng này dự kiến tổ chức vào sang năm, theo truyền thông Việt Nam.

daihoi0

Đại hội 13 của đảng này dự kiến tổ chức vào sang năm, theo truyền thông Việt Nam - Ảnh minh họa

Nhân dịp này, một số nhà quan sát thời sự, chính trị và nhà nghiên cứu Việt Nam bình luận với BBC News tiếng Việt qua bút đàm, trước hết là về 'tính mới' hay 'điểm mới' như được báo chí Việt Nam loan báo.

Nguyễn Quang A (Nguyên viện trưởng Viện Phản biện chính sách độc lập IDS) : 

Thực ra Đảng cộng sản Việt Nam đang xây dựng Chủ nghĩa Tư bản ở Việt Nam (Trung Quốc cũng vậy) nhưng họ phải bám vào cái mà ông Hồ Chí Minh đã theo để củng cố tính chính đáng của nó, để che đậy sự tham quyền cố vị của nó mà thôi.

Nhà nghiên cứu sử học Lê Văn Sinh (Đại học Quốc gia Hà Nội) :

Hai bài báo in trên Báo Thanh Niên chỉ ra hai điểm mới, thứ nhất " gắn công tác xây dựng hệ thống chính trị với công tác xây dựng chỉnh đốn Đảng" và thứ hai "phấn đấu đến giữa thế kỷ 21, nước ta thành nước phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa".

Công tác xây dựng và củng cố hệ thống chính trị Việt Nam (với một là Đảng cộng sản Việt Nam, hai là nhà nước gồm Quốc Hội, Chủ tịch nước, Chính phủ, Tòa án Nhân dân Tối cao, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, ba là Mặt trận Tổ quốc và bốn là các đoàn thể xã hội) là việc làm thường xuyên kể từ khi đảng cầm quyền. Nay coi đây là điểm mới trong Dự thảo Báo cáo chính trị trình Đại hội XIII chứng tỏ mối quan ngại của các nhà lãnh đạo về vai trò và sức mạnh của đảng cộng sản.

Về "Nước công nghiệp hiện đại theo định hướng xã hội chủ nghĩa " và " Nước phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa " theo tôi không có gì khác nhau.

Tôi nhớ, Đại hội IX của Đảng cộng sản Việt Nam (2001) đề ra mục tiêu đến năm 2020 biến Việt Nam cơ bản thành một nước công nghiệp theo hướng hiện đại. Kết quả thế nào, chúng ta đã biết. Đại hội 13, Đảng lại đề ra mục tiêu 30 năm nữa đưa Việt Nam trở thành nước phát triển định hướng xã hội chủ nghĩa. Chúng ta phải chờ đợi và hy vọng khi đó đất nước trở thành con rồng Châu Á.

Không có gì mới, chỉ đang khủng hoảng ?

Tiến sĩ Mai Thanh Sơn (Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam) : 

Theo tường thuật của báo Thanh niên, Giáo sư Tiến sĩ Phùng Hữu Phú - Phó Chủ tịch thường trực Hội đồng Lý luận Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam - có liệt kê ra 4 điểm mới trong Dự thảo Văn kiện đại hội XIII của Đảng cộng sản Việt Nam so với các nhiệm kỳ trước : (i) gắn "xây dựng, chỉnh đốn hệ thống chính trị" với công tác xây dựng, chỉnh đốn Đảng ; (ii) đặt ra mục tiêu "phấn đấu đến giữa thế kỷ 21, nước ta trở thành nước phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa" ; (iii) xác định vấn đề Biển Đông vẫn là một thách thức rất lớn ; và (iv) giữ vừng nền tảng tư tưởng có ý nghĩa sống còn.

Nếu như vậy, tôi thấy chỉ có điểm thứ 3, liên quan đến chủ trương của Đảng cộng sản trong việc ứng phó với tham vọng bành trướng của Trung Quốc trên Biển Đông là thực sự có nội dung mới. Mấy kỳ đại hội của đảng gần đây, vấn đề Biển Đông và tham vọng của Trung cộng chưa bao giờ được đưa ra thảo luận như một nội dung trọng tâm của nghị sự. Những điểm khác không mới.

Thời ông Nông Đức Mạnh làm Tổng Bí thư, đảng đã xác định mốc 2020 là Việt Nam sẽ trở thành một nước công nghiệp, tức là đã trở thành một quốc gia phát triển. Cương lĩnh đại hội XIII lại xác định đến giữa thế kỷ XXI, Việt Nam mới trở thành một nước "phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa". Như vậy chẳng phải là các nhà lý luận của đảng đang thừa nhận sự thất bại trong mục tiêu được đề ra trong các kỳ đại hội trước ? Việc "nhấn mạnh số 1 việc vững vàng tư tưởng Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh" thì mấy chục năm nay vẫn lặp đi lặp lại, có gì mới đâu ?

Ngay cả việc xây dựng, chỉnh đốn đảng cũng đâu có gì mới ? Nó luôn gắn liền với lịch sử của Đảng cộng sản Việt Nam từ ngày thành lập cho đến nay. Nhắc lại một chút để cùng nhớ : trong hội nghị thành lập Đảng cộng sản Việt Nam, ông Hồ Chí Minh đã trình bày, và được hội nghị thông qua, "Chính cương vắn tắt", "Sách lược vắn tắt" của đảng. Chỉ mấy tháng sau đó, tháng 10/1930, ông Trần Phú đã đề xuất một bản luận cương chính trị mới, phản ánh sâu sắc hơn tinh thần của Quốc tế III. Tên đảng cũng được đổi lại, từ "Đảng cộng sản Việt Nam" thành "Đảng cộng sản Đông Dương". Tháng 07/1939, TBT Nguyễn Văn Cừ xuất bản cuốn "Tự chỉ trích", xác định một số nội dung mà đảng cần chỉnh đốn. Năm 1947, ông Hồ Chí Minh viết tác phẩm "Sửa đổi lối làm việc", cũng là một ấn phẩm nhằm mục đích hướng dẫn chỉnh đốn tổ chức hoạt động của đảng và nhà nước. Những năm tiếp theo, liên tục có những cuộc chỉnh đốn đảng, liên quan đến việc thanh lọc cán bộ dựa trên lý lịch và Cải cách ruộng đất (1953-1956), chống chủ nghĩa "xét lại chống đảng" (1967)… Năm 1986 đánh dấu bước chuyển trong nhận thức cũng như công tác xây dựng đảng theo hướng cởi mở hơn. Rồi những năm sau đó lại có những chủ trương nhằm thắt chặt lại và thanh lọc những nhân vật bất đồng chính kiến. Rõ ràng, xây dựng và chỉnh đốn đảng là nhiệm vụ thường xuyên, sao có thể coi là điểm mới của văn kiện đại hội XIII được ?

Nhưng đọc lại toàn bộ 2 bài báo được đăng trên Thanh niên, tôi nhận thấy có một điểm mới : lần đầu tiên một "nhà lý luận của Đảng cộng sản Việt Nam" công khai bộc lộ là trên thực tế, những người cộng sản Việt Nam hiện nay đang khủng hoảng sâu sắc về mặt lý luận.

Mù mờ, loay hoay, còn mâu thuẫn ?

Nhà báo tự do Song Chi (cựu đạo diễn truyền hình) : 

Tôi không thấy có gì đổi mới cả. Trái lại tôi nhìn thấy ở đây một sự loay hoay, bế tắc trong đường hướng, lý luận, mà thực tế thì bao nhiêu năm nay đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam đã loay hoay, bế tắc rồi.

Gần 30 năm qua rồi nhà nước Việt Nam vẫn loay loay. Về kinh tế thì sử dụng cụm từ phi logic và đầy mâu thuẫn "kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa", về lý luận thì gọi đây là thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội. Nhưng quá độ là bao lâu, như chính ông Phó chủ tịch thường trực Hội đồng Lý luận Trung ương Phùng Hữu Phú cũng đặt câu hỏi.

"Một điểm mới khác trong chủ đề đại hội mà văn kiện Đại hội XIII đưa ra, ông Phú cho hay, là "phấn đấu đến giữa thế kỷ 21, nước ta trở thành nước phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa".

Ông Phú giải thích, đây là đổi mới về nhận thức vì trước đây ta đặt mục tiêu trở thành nước công nghiệp, hiện đại theo định hướng xã hội chủ nghĩa còn lần này mục tiêu là nước phát triển. "Một nước công nghiệp hiện đại và phát triển có mối quan hệ với nhau nhưng không phải là một", ông Phú nói". (trích).

Là người dân tôi cảm thấy rất là mù mờ sự khác nhau giữa hai cái này thưa ông. Điều mà tôi hoài nghi là dựa trên thực tế của Việt Nam hiện nay, có chắc gì đến giữa thế kỷ XXI Việt Nam đã là nước phát triển chưa, lại còn "phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa", thế mặt mũi cái xã hội chủ nghĩa đó nó ra sao, các ông có thể nói rõ cho người dân chúng tôi biết không. Trên thế giới có nước nào là nước xã hội chủ nghĩa theo ý các ông nói không ? Liên Xô thì sụp rồi, hay là Cu Ba, Bắc Hàn, những nước mà kinh tế không đủ nuôi dân, người dân đói lên đói xuống ? Hay Trung Quốc là nước mà các ông đang nhất nhất học theo, có phải là nước xã hội không, nếu không thì là gì ?

Thực tế, trên thế giới hiện nay tất cả các nước phát triển, giàu mạnh, đều đi theo mô hình kinh tế thị trường, đều là những nước tư bản. Ngay cả Trung Quốc cũng thế, nhưng cái khác là họ là một nước độc tài độc đảng. Thế thì tại sao chúng ta phải đi theo một cái mô hình xã hội chủ nghĩa gì đó mà cho tới giờ này chúng ta vẫn chưa định nghĩa được và không tìm thấy cái mẫu để học theo ?

Một điểm quan trọng trong báo cáo của ông Phú "Không còn thừa nhận chủ nghĩa Mác - Lênin tức là không thừa nhận sự lãnh đạo của Đảng. Các đảng phái sẽ mọc lên như nấm và quốc gia sẽ bước vào thời kỳ thập nhị sứ quân, rối loạn. Đó là lý do quan điểm chỉ đạo của báo cáo chính trị nhấn mạnh số một việc vững vàng tư tưởng Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh",

Tóm lại là dù biết chủ nghĩa Mác- Lênin đã bị vứt vào sọt rác lịch sử ngay tại Liên Xô, đã lạc hậu, lỗi thời nhưng các ông vẫn bám víu vào, dù biết con đường đang đi không biết chừng nào tới, không biết bao giờ thì hết thời kỳ quá độ, chủ nghĩa xã hội tròn méo ra sao nhưng các ông vẫn cứ giữ để làm cái bình phong che đậy mục tiêu duy nhất : giữ vững quyền lực của Đảng cộng sản, giữ vững mô hình độc tài độc đảng, không có gì thay đổi cả, thế thôi.

Câu hỏi, vấn đề then chốt gì ?

BBC : Theo quý vị, có những vấn đề hay câu hỏi gì then chốt, cốt yếu đang được đặt ra hiện nay đối với sự lãnh đạo, cầm quyền của Đảng cộng sản Việt Nam và nhà nước do Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo ? Các câu hỏi đó liệu có lời giải hay không ở Đại hội 13 tới đây và vì sao ?

Nguyễn Quang A : Có ba vấn đề lớn, thứ nhất là bảo vệ Tổ quốc, thứ hai là phát triển kinh tế bền vững (tức là phải đi đôi với bảo vệ môi trường và công bằng xã hội) và thứ ba là đổi mới chính trị từng bước theo hướng dân chủ. Theo tôi không sợ điều mà ông Phùng Hữu Phú (mà chắc là đồng ý với Giáo sư người Nga Vladimir Kolotov, khách mời hội luận thứ Năm vừa qua của BBC) nói về loạn 12 sứ quân, đó là con ngoáo ộp mà họ vẽ ra để doạ nhau, bởi vì làm khéo thì mở cửa chính trị chỉ làm cho nhà nước mạnh hơn và có sức hơn để làm hai việc chính là thứ nhất và thứ hai kể trên.

Lê Văn Sinh : Sau hơn 30 năm đổi mới kinh tế, quan hệ sản xuất tại Việt Nam đã thay đổi tới mức không thể không đổi mới chính trị. Quan sát các động thái chuẩn bị nhân sự và dự thảo báo cáo chính trị, tôi chưa thấy có tia sáng nào, rằng Đại hội Đảng cộng sản Việt Nam XIII sẽ đặt ra và giải quyết vấn đề này (đổi mới chính trị). Ai đọc thuyết hình thái xã hội của Marx cũng biết luận điểm về sự tương thích giữa quan hệ sản xuất và thượng tầng kiến trúc xã hội. Đã coi là cái tất yếu thì không ai có thể chống lại được.

Mai Thanh Sơn : Có ba câu hỏi then chốt mà thực tiễn đang đặt ra, đòi hỏi các nhà lý luận của Đảng cộng sản Việt Nam cần trả lời : (i) Có hay không một nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, và nếu có, thì bản chất của nó là gì, nội hàm của khái niệm đó được hiểu như thế nào ? (ii) Để quản lý và thúc đẩy phát triển nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, Việt Nam cần một mô hình nhà nước như thế nào cho phù hợp ? và (iii) Vị thế chính trị của các thành phần kinh tế trong cấu trúc chính trị - xã hội dựa trên mô hình nhà nước đó được xác định ra sao, làm thế nào để họ thực sự có tiếng nói độc lập ?

Với những nội dung như ông Phó Chủ tịch thường trực Hội đồng Lý luận Trung ương phát biểu, tôi nghĩ đại hội XIII khó có thể tìm ra được câu trả lời thoả đáng. Còn vì sao ư ? Đơn giản thôi, vì đến nay chưa có kinh tế - chính trị gia Việt Nam nào giải nghĩa được nội hàm khái niệm "kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa" ; bản chất của "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa" vẫn là "đảng của giai cấp công nhân" lãnh đạo tất cả các cơ quan lập pháp, hành pháp và tư pháp ; các khuôn mẫu chính trị được khẳng định là vẫn sẽ không có gì thay đổi ; chưa có bất kỳ biểu hiện nào cho thấy, các thành phần kinh tế - xã hội ngoài nhà nước chính thống sẽ được phép thành lập các tổ chức chính trị đại diện và có cơ quan ngôn luận của mình ; và con đường của các tổ chức xã hội dân sự vẫn rất mờ mịt.

Song Chi : Đối nội, những câu hỏi then chốt cần phải đặt ra đó là trong một chế độ độc đảng, làm thế nào giải quyết được những căn bệnh trầm kha của nó như nạn độc tài, nạn tham nhũng, lạm dụng quyền lực, tránh được bất công, oan sai, làm thế nào để người dân có được những quyền căn bản, tối thiểu của mình như quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, quyền được biểu tình, quyền được thành lập các hội đoàn…

Đối ngoại, đường hướng sắp tới của Việt Nam có gì thay đổi, đặc biệt đối với Trung Cộng, và các nước dân chủ như Mỹ và phương Tây hay vẫn tiếp tục giữ quan điểm nhu nhược trước Trung Cộng còn với thế giới thì giữ nguyên chính sách "ba không" chuyển thành "bốn không" theo ông Thứ trưởng Quốc Phòng Nguyễn Chí Vịnh nói tại lễ công bố Sách trắng Quốc phòng Việt Nam 2019 rằng "Việt Nam chủ trương không tham gia liên minh quân sự ; không liên kết với nước này để chống nước kia ; không cho nước ngoài đặt căn cứ quân sự hoặc sử dụng lãnh thổ Việt Nam để chống lại nước khác ; không sử dụng vũ lực hoặc đe doạ sử dụng vũ lực trong quan hệ quốc tế".

Hãy thử hỏi chính sách đó thực tế trong những năm qua cho thấy có lợi hay hại đối với một nước yếu nằm kề bên một nước láng giềng to mạnh, hung hăng như Trung Quốc ?

Quốc Phương

Nguồn : BBC, 14/06/2020

Published in Diễn đàn

Việt Nam phân chia lại vùng miền, nhiều tỉnh ‘đổi địa chỉ’ (BBC, 05/06/2020)

Việt Nam đang lên kế hoạch phân chia lại vùng miền, từ 6 vùng hiện tại lên 7 vùng, với mục đích được nêu là "để phát triển nhanh hơn".

vn1 - Copie

Phó Thủ tướng Trịnh Đình Dũng phát biểu chỉ đạo tại cuộc họp.

Hiện nay, Việt Nam được phân thành 6 vùng kinh tế - xã hội, gồm Trung du và Miền núi phía Bắc (14 tỉnh), Đồng bằng sông Hồng (11 tỉnh, thành phố), Bắc Trung bộ và Duyên hải miền Trung (14 tỉnh, thành phố), Tây Nguyên (5 tỉnh), Đông Nam bộ (6 tỉnh, thành phố) và Đồng bằng sông Cửu Long (13 tỉnh, thành phố).

Trong giai đoạn 2021-2030, số vùng có thể tăng lên 7, theo nội dung cuộc họp ngày 4/6 do Phó Thủ tướng Trịnh Đình Dũng chủ trì để bàn về phương án phân vùng giai đoạn 2021-2030.

Hai phương án

Theo báo điện tử Chính phủ, phương án phân vùng là tiền đề để lập các quy hoạch vùng nhằm triển khai Luật Quy hoạch. Bộ Kế hoạch và Đầu tư đã nghiên cứu, xây dựng bộ tiêu chí và đề xuất các phương án phân vùng giai đoạn 2021-2030, trình Chính phủ 2 phương án.

Phương án 1 sẽ giữ nguyên 2 vùng đồng bằng sông Hồng và Đồng bằng sông Cửu Long, tách Trung du và miền núi phía Bắc hiện tại thành Đông Bắc và Tây Bắc, tách Duyên hải miền Trung hiện tại thành Bắc Trung bộ và Nam Trung Bộ, điều chỉnh 1 tỉnh (Bình Thuận) sang vùng Đông Nam Bộ và gộp 4 tỉnh Tây Nguyên (Kon Tum, Gia Lai, Đắk Lắk, Đắk Nông) vào Nam Trung bộ.

Vùng Đông Nam bộ mới được hình thành trên cơ sở Đông Nam bộ hiện nay và bổ sung thêm 2 tỉnh (Lâm Đồng và Bình Thuận).

Phương án này được 1 bộ và 4 địa phương đồng thuận, theo báo cáo của Bộ Kế hoạch và Đầu tư.

Cũng theo bộ này, phương án 2 được đa số các bộ, ngành, địa phương đồng thuận, là phương án do Phó Thủ tướng Trịnh Đình Dũng đề xuất và chỉ đạo nghiên cứu, hoàn thiện.

Theo phương án 2, vùng Bắc Trung bộ và duyên hải miền Trung sẽ được tách thành 2 vùng, Bắc Trung bộ và vùng Nam Trung bộ, mở rộng vùng Đồng bằng sông Hồng để trở thành vùng Đồng bằng và Trung du Bắc Bộ.

Như vậy, vùng Miền núi phía Bắc gồm 10 tỉnh ; vùng Đồng bằng và Trung du Bắc bộ gồm 15 tỉnh, thêm 4 tỉnh là Hòa Bình, Phú Thọ, Thái Nguyên và Bắc Giang ; vùng Bắc Trung bộ gồm 5 tỉnh từ Thanh Hóa đến Thừa Thiên-Huế ; vùng Nam Trung bộ gồm 8 tỉnh từ Đà Nẵng đến Bình Thuận.

Các vùng Tây Nguyên (5 tỉnh), Đông Nam Bộ (6 tỉnh, thành phố) và Đồng bằng sông Cửu Long (13 tỉnh, thành phố) vẫn giữ nguyên.

'Không nên vẽ cho đẹp'

Phương án 2 được nhiều ban ngành, địa phương chọn vì "có tính kế thừa phương án phân vùng trước đây, tính ổn định cao và ít gây xáo trộn về vùng", báo điện tử Chính phủ cho biết.

Báo Lao Động dẫn lời Phó Thủ tướng Trịnh Đình Dũng khẳng định phương án phân vùng cần tạo ra các không gian phục vụ yêu cầu phát triển kinh tế, xã hội trong thời kỳ mới.

Phương án này cũng giúp mở rộng không gian phát triển mới cho vùng Đồng bằng sông Hồng, hình thành vùng Đồng bằng và Trung du Bắc bộ, tạo điều kiện cho một số tỉnh trước đây thuộc vùng Trung du và Miền núi phía bắc có điều kiện phát triển nhanh hơn.

Bộ Kế hoạch và Đầu tư cũng giải thích việc tách vùng Bắc Trung Bộ và Duyên hải miền Trung thành hai vùng Bắc Trung Bộ và Nam Trung Bộ cũng được đánh giá là hợp lý, do vùng Bắc Trung Bộ và Duyên hải miền Trung hiện quá dài, đến hơn 1.300 km khiến các hoạt động giao lưu, kết nối hạn chế. Vùng này lại có diện tích quá lớn, trải qua nhiều vùng văn hóa, lịch sử và con người rất khác nhau, có sự khác biệt đặc trưng về khí hậu tiết giữa hai phần Nam và Bắc đèo Hải Vân ảnh hưởng đến các hoạt động kinh tế-xã hội.

Phương án 2 cũng đưa ra việc mở rộng vùng Đồng bằng sông Hồng thêm các tỉnh Hòa Bình, Phú Thọ, Thái Nguyên và Bắc Giang để hình thành vùng Đồng bằng và Trung du Bắc bộ, do đây là các tỉnh có điều kiện tự nhiên và xã hội rất thuận lợi để tăng tốc phát triển.

Theo đó, Hòa Bình - Hà Nội gắn kết về thị trường dịch vụ du lịch, bất động sản nghỉ dưỡng, tiêu thụ nông sản, thực phẩm, vật liệu xây dựng. Phú Thọ, Thái Nguyên - Hà Nội và các tỉnh gắn kết qua phục vụ hoạt động sản xuất công nghiệp chế biến, chế tạo và xuất khẩu như gang thép Thái Nguyên, Samsung, giấy Bãi Bằng...

Bên cạnh đó, còn có ý kiến cho rằng cần tạo các vùng kinh tế trọng điểm, vùng đặc thù để tạo ra động lực cho phát triển, chẳng hạn vùng Thủ đô và vùng Thành phố Hồ Chí Minh là 2 vùng đặc thù.

Dù phương án 2 được đánh giá là "có sự đồng thuận cao", nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi được đặt ra.

Báo Thanh Niên dẫn lời Giáo sư Nguyễn Quang Thái, Phó chủ tịch kiêm Tổng thư ký Hội Khoa học kinh tế Việt Nam, cho rằng Long An và cả Tiền Giang thực chất không nằm trong lưu vực sông Cửu Long mà thuộc về khu vực Đông Nam bộ.

"Có lẽ ta nên liều một tí, đưa Long An, Tiền Giang về miền Đông Nam bộ thì Thành phố Hồ Chí Minh mới là trung tâm gắn kết vùng được", ông Thái đề xuất.

Ông Thái cũng cho rằng nếu sau khi quy hoạch vùng xong rồi "mà chỉ xuân thu nhị kỳ họp với nhau để cộng số liệu, hứa hẹn, vui vẻ với nhau nhưng không có thể chế nào để liên kết vùng thì không có ý nghĩa".

"Cần phải có cơ chế, thể chế để điều hành vùng. Không phải quy hoạch để vẽ cho đẹp mà không có ai điều hành, điều tiết. Đó là chỗ yếu nhất từ quy hoạch tới điều hành", ông Thái nói.

Dự kiến báo cáo hoàn thiện về phân vùng sẽ được trình chính phủ quyết định ngay trong tháng 6.

*************************

Vị trí Tổng bí thư 2021 : ‘Triển vọng lớn’ của ông Trần Quốc Vượng (BBC, 05/06/2020)

Một chuyên gia về chính trị Việt Nam dự đoán Chủ tịch nước, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng sẽ thôi nhiệm vụ tại Đại hội Đảng 13 năm 2021, và ông Trần Quốc Vượng là ứng viên hàng đầu thành Tổng bí thư.

vn2 - Copie

Ông Trần Quốc Vượng đang được xem là một ứng viên hàng đầu cho chức Tổng bí thư

Ông Nguyễn Phú Trọng, sinh năm 1944, đã là Tổng bí thư Đảng Cộng sản từ khóa 11 năm 2011.

Nhà quan sát lâu năm về Việt Nam, Tiến sĩ Zachary Abuza, nói với BBC :

"Tôi không nghĩ ông Nguyễn Phú Trọng sẽ tiếp tục làm nữa, vì ông vừa rồi đã có thời gian ốm, và lại đã một lần được miễn tuổi".

Vào năm 2016, Ban chấp hành trung ương Đảng đồng ý cho một trường hợp đặc biệt quá tuổi, ông Nguyễn Phú Trọng, ở lại làm Tổng bí thư.

Tiến sĩ Zachary Abuza, đang là giáo sư tại National War College, Washington DC.

National War College, thành lập năm 1946, hiện là một trường trong Đại học Quốc phòng (National Defense University), tổ chức đào tạo đại học bao cấp bởi Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ.

Mục đích của National War College là đào tạo người cho quân lực, bộ ngoại giao và các cơ quan có trách nhiệm về chiến lược an ninh quốc gia của Hoa Kỳ.

'Nhiều khả năng nhất'

Tiến sĩ Zachary Abuza dự đoán ông Trần Quốc Vượng "nhiều khả năng nhất" để trở thành Tổng bí thư sau ông Trọng.

Ông Trần Quốc Vượng, sinh năm 1953, ủy viên Bộ Chính trị khóa 12, đã là Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương và hiện là Thường trực Ban Bí thư.

Mới đây, Phó ban tuyên giáo trung ương Nguyễn Hồng Diên tiết lộ Bộ Chính trị khóa 13 sắp tới sẽ có khoảng 17 - 19 người.

Bộ Chính trị khóa 12 hiện thời có 19 ghế, tuy thực tế chỉ có 16 người, do các vấn đề sức khỏe, qua đời và kỷ luật.

Ông Zachary Abuza nhận xét do Ủy viên Bộ Chính trị Hoàng Trung Hải mới đây bị cảnh cáo, nên có lẽ ông Hải sẽ khó tái cử.

Ngoài ra, Bộ Chính trị hiện có 7 người đang từ 66 tuổi tới 76 tuổi và có lẽ đa số của nhóm này sẽ nghỉ hưu.

Như thế, ông Zachary Abuza dự đoán Bộ Chính trị khóa 13 có thể chỉ còn khoảng 7 người ở lại, mở đường cho các gương mặt mới.

"Nhưng số người mới bầu vào Bộ Chính trị Đảng Cộng sản không bao giờ nhiều hơn số thành viên cũ".

"Vì vậy, rất có thể, một hoặc nhiều hơn nữa trong số thành viên Bộ Chính trị quá 65 tuổi sẽ được cho ở lại, trong đó có ông Trần Quốc Vượng, hiện 67 tuổi", ông Abuza nhận định.

Ông Zachary Abuza không cho rằng Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc hay Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân sẽ trở thành Tổng bí thư "mặc dù hoàn toàn đủ tiêu chuẩn".

"Ông Trần Quốc Vượng đã đóng vai trò quan trọng trong nỗ lực chống tham nhũng, dù đó là các cuộc điều tra chính đáng hay có động cơ chính trị để làm im lặng các đối thủ của ông Nguyễn Phú Trọng".

"Tôi đoán ông Nguyễn Phú Trọng có nhiều ảnh hưởng để chọn thành phần Bộ Chính trị khóa mới. Nhất là khi ông sẽ kết thúc nhiệm kỳ với uy tín rất cao, nhờ kinh tế, và thắng dịch Covid-19".

'Đảng phải giữ vai trò chủ đạo'

Trả lời phỏng vấn của BBC, Tiến sĩ Zachary Abuza cũng chân thành chia sẻ rằng ông đã từng dự đoán sai về kết quả Đại hội 12 năm 2016.

"Tôi đã suy nghĩ nhiều vì sao mình dự đoán sai năm 2016. Khi đó, tôi không nghĩ ông Trọng sẽ tái đắc cử, vượt qua Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng".

"Theo tôi, điều ông Trọng làm tại Đại hội 12 là tái khẳng định uy quyền của Đảng. Khi ấy, tăng trưởng kinh tế và hiện đại hóa đang đặt nhiều quyền quyết định hơn vào tay giới kỹ trị và quan chức".

"Điều đó làm ông Trọng lo ngại, vì ông muốn Đảng phải giữ vai trò chủ đạo trong mọi quyết định".

Tiến sĩ Zachary Abuza cho rằng yếu tố này cũng sẽ giúp ông Trần Quốc Vượng trở thành Tổng bí thư.

Ông Vượng làm Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân tối cao từ 2007 tới 2011, rồi giữ Chánh Văn phòng Trung ương Đảng tháng 7/2011.

Tháng 5/2013 ông được bầu bổ sung vào Ban Bí thư.

Năm 2016, ông được bầu vào Bộ Chính trị

Tiến sĩ Zachary Abuza nói : "Ông Trần Quốc Vượng cả sự nghiệp là làm trong bộ máy Đảng".

"Ở ông Vượng, ông Trọng nhìn ra đấy là đồng minh".

"Vậy nếu ông ấy được bầu, sẽ có nghĩa gì cho Việt Nam ? Câu trả lời ngắn gọn là sự tiếp nối trong chính sách".

Trước đó, nhiều nhà quan sát cũng chung nhận định ông Trần Quốc Vượng là ứng viên hàng đầu cho vị trí Tổng bí thư sắp tới.

Mới đây, Tiến sĩ Lê Hồng Hiệp, đang làm việc tại Viện Nghiên cứu Đông Nam Á (ISEAS-Yusof Ishak) ở Singapore, nói trong một bài phân tích : "Quan trọng hơn, nếu xét chiến dịch chống tham nhũng cấp cao dưới sự lãnh đạo của ông Trọng và việc Đảng nhấn mạnh nhiệm vụ chống tham nhũng, rất có khả năng ông Trọng muốn người kế nhiệm sẽ duy trì di sản của mình và tiếp tục cuộc chiến chống tham nhũng".

"Ông Vượng, người từng là Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao và Trưởng Ban Kiểm tra Trung ương, có thể được coi là đáp ứng nhiều điều kiện hơn để thay thế ông Trọng".

"Với việc ông Trọng đang nắm quyền kiểm soát ở mức cao đối với hoạt động của Đảng, đặc biệt là trong vấn đề nhân sự, ông Trọng sẽ là người có tiếng nói quyết định đối với việc lựa chọn người kế nhiệm mình. Như vậy, ứng viên nào được ông hậu thuẫn sẽ có cơ hội thắng cử cao hơn", tác giả Lê Hồng Hiệp nhận định.

Published in Việt Nam

Trong suốt 80 năm qua, Đng cng sn Vit Nam tiếp ttuyên truyền rằng s ra đi ca h là "mt bước ngot vô cùng quan trng ca lch s cách mng Vit Nam, quyết đnh s phát trin ca dân tc, chm dt s khng hong v đường li và t chc lãnh đo ca phong trào yêu nước Vit Nam đu thế k 20". Tp chí Tuyên Giáo của chế đ, và hu như mi cơ quan truyn thông nhà nước, c tiếp tc ra r như thế t năm này sang năm khác.

yeunuoc0

Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng đọc diễn văn nhân dịp kỷ niệm 90 năm Ngày thành lập Đảng cộng sản Việt Nam (3/2/1930 - 3/2/2020) - Ảnh minh họa 

Có thật rng Đảng cộng sản Vit Nam yêu nước không ?

Trước hết, thế nào là yêu nước ? Yêu nước nên được đnh nghĩa ra sao ?

Theo từ đin Oxford, và nhiu từ đin khác, yêu nước (patriotism) có nghĩa là s cng hiến và ng h mãnh lit cho một quc dân/dân tc (nation). Xin nhn mnh ch quc dân đây, thay vì là quc gia, đt nước, hay t quc.

Quốc dân/tc là gì ? Là mt b phn ln ni kết con người vi nhau bng ngun gc t tiên, lch s, văn hóa, hay ngôn ng, chung sng mt nước hay một lãnh th nào đó.

Nhiều nhà khoa hc chính tr cho rng quc dân/tc ch là mt cng đng tưởng tượng (imagined community) hoc cng đng tru tượng (abstract community), hơn là hin thc.

Dù cộng đng đó có tru tượng hay tưởng tượng đi na, trên thực tế vn có nhng cá nhân và tp th luôn cng hiến và ng h mãnh lit cho quyn li chung ca dân tc đó. Chúng ta có th nhìn thy rõ điu này qua chiu dài lch s ca bao dân tc khp nơi trên thế gii. Những người yêu nước đích thc không h ích k. H không hủy hoi nhng người khác, các dân tc khác, hay tài nguyên quc gia. H không mang tính b lc. Họ không đ cao tính dân tc mt cách cc đoan, và cho rng dân tc mình là trên hết, ri t hào mt cách quá đáng, như ch nghĩa phát xít.

Đối với riêng tôi, yêu nước cn có ít nht năm đc tính sau đây.

Thứ nht, yêu nước, trước và trên hết, là yêu con người, nht là con người có cùng ngun gc t tiên, lch s, văn hóa hay ngôn ng hin đang sng chung cùng lãnh th vi mình.

Thứ hai, đã yêu con người thì cũng có nghĩa là yêu chuộng s công bng, s bình đng gia các thành viên trong cng đng dân tc đó. Không th nhân danh bt c lý do gì, k c tôn giáo hay chính tr, đ đ cao mt nhóm người và h b nhng nhóm người khác. Bt c chính quyn nào có ch trương phân bit như thế thì h hoàn toàn không xứng đáng, và người yêu nước cn phải phn đi mi th quyn lc không chính đáng đó. Người yêu nước cũng cn phi bo v nhng người chung quanh mình khi h gp nn.

các nn dân ch cp tiến, Duty of care, trách nhim quan tâm vi người chung quanh, là mt phn ca lut pháp.

Nếu đang khi chúng ta đi đường mà tình cờ gp mt người gp nn, ngoảnh mặt b đi, thì rất có th chúng ta sẽ b lut pháp xét x xem chúng ta có trách nhim, hay có ti gì, đi vi hành đng tắc trách đó hay không.

Người Tây phương thường không đề cao tinh thần yêu nước, ngoi l là khi có chiến tranh vi nước khác. Nhưng h đt nng tinh thn trách nhim, trách nhim gii trình cho mi vn đ h làm.

Thứ ba, yêu nước là yêu quê hương và nhng gì thuc v quê hương. Yêu nhng cnh thiên nhiên, như lũy tre làng, con đường đến trường ; yêu ngôn ng văn thơ như Truyn Kiu ; yêu văn hóa, k c văn hóa m thc, nht là các món ăn Vit Nam rt ph quát trên thế gii ; yêu lch s, như tinh thn đu tranh hào hùng chng ngoi xâm ca t tiên, dân tc. Nói chung là yêu những gì gn lin vi con người, đt nước ca mình ; gn lin vi nhng k nim thơ u ca mình ; nhng k nim không th nào phai nhoà trong tâm tư ca chúng ta.

Thứ tư, yêu nước là quan tâm đếvận mnh ca đt nước, đặc bit quan tâm sâu xa đến tương lai ca dân tc mình, như nhà phê bình văn hc Nguyn Hưng Quc tng chia s. Điu đó có nghĩa là dn thân góp phn vào xây dựng đt nước ngày mt tt đp hơn. Và cũng có nghĩa là cn phải phn đi bt c k nào cn tr con đường phát trin ca đt nước, k c chính quyn đang điu hành quc gia, dù chính quyn đó có do chính người dân ca mình bu chn. Còn nhng chế đ đc tài không do người dân bu chn thì h đã mt chính nghĩa ngay t đu. Đi vi chế đ đc tài, h ch luôn tìm cách gi ghế gi quyn, cho cá nhân hay bè nhóm ca h, thay vì thúc đy s phát trin toàn din ca quc gia, dân tc.

Thứ năm, tuy sau cùng nhưng lại quan trng nht, yêu nước là yêu, là thương, là có lòng trc n, hơn là hn, là ghét hoc căm thùHận, thù, ghét, có th là đng cơ hành đng, nhưng không phi là đng lc quan yếu đ đem li thay đi. Nếu không thì trước sau gì nó cũng s mang đến s hy dit. Còn yêu ? Tình yêu cm hóa được chúng ta, giúp chúng ta vượt qua được nhng cám d v tình, tin, tài, và ti. Giúp chúng ta có nim tin, hy vng và ngh lc.

Khi chúng ta yêu dân tộc ca mình, chúng ta s làm nhng gì có th đ phn đi bất c thế lc nào chà đp lên quyn làm người ca đng bào mình. Nhưng khi yêu dân tc mình, chúng ta cũng không th nhân danh yêu nước mà đi tiêu dit nhng người cùng máu m vi mình nhưng khác chính kiến, hoc vi nhng cng đng sc tc khác, tr phi bị đe da v.v....

Chế đ đc tài toàn tr ti Vit Nam trong 45 năm qua, và Đảng cộng sản Vit Nam hơn 80 năm qua, luôn tuyên truyn h yêu nước. Và ch có h mà thôi. Nhưng có bao gi h yêu nhng người Vit Nam khác ý thc h vi h đâu. H đ cao mt thế gii đi đng, bình đng nhưng h li to ra mt xã hi bt bình đng nht trong nhân loi. H cũng chng yêu quê hương gì khi dâng hiến lãnh th lãnh hi mà bao xương máu ca t tiên cha ông đã hy sinh cho ngoi bang. H cũng chng h quan tâm gì đến vận mệnh đt nước mà ch sn sàng đàn áp bt b trù dp nhng người yêu nước chân chính, k c nhng người vì yêu nước mà phn đi các chính sách nhu nhược, thông đng, tiếp tay cho k thù dân tc như Trung Cng. Sau cùng, chế đ hin nay đi din cho s hn, thù, ghét, qua các chính sách đối x bt công, nếu không phi là thô bo, vi mi người trên cùng lãnh th văn hóa ngun gc, t khi hình thành đng phái ca h cho đến nay. H kích đng s hn thù và cai tr bng s hn thù.

Vì thế, Đảng cng sn Vit Nam tưởng là họ yêu nước, hoc t la di mình và người khác, nhưng tht ra h ch phá hoi đt nước v mi mt trên hơn 80 năm qua, làm kit qu tinh thn và nim tin ca bao thế h vào tương lai tươi sáng ca dân tc Vit Nam.

Xin hãy chấm dt li dng lòng yêu nước để vơ vét quyn li và quyn lc cho mình, dù là cng sn, tư bn đ hay nhân danh bt c ý thc h chính tr nào.

Phạm Phú Khải

Nguồn : VOA, 04/06/2020

Published in Diễn đàn
mercredi, 03 juin 2020 23:55

Thời mạt vận đã ló dạng

Chỉ còn hơn 6 tháng nữa đến Đại hội đảng toàn quốc XIII, diễn ra đầu năm 2021, nhưng những kẻ nịnh thần đã xếp hàng sau lưng Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng để vận động "đề nghị" ông ngồi thêm nhiệm kỳ nữa, hay ít nhất cũng 2 năm.

npt1

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng được Quốc hội bầu vào chức vụ Chủ tịch nước ngày 23/10/2018 với tỷ lệ 99,8% (476/477) - Ảnh minh họa

Lý do của đám tôi trung đưa ra là đất nước cần lãnh đạo ổn định để bảo vệ đảng và chế độ theo định hướng xã hội chủ nghĩa, dựa trên nền tảng Chủ nghĩa Mác-Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh. Nhưng điều này cũng lộ ra dấu hiệu mất đoàn kết và không thống nhất trong nội bộ của hơn 4 triệu đảng viên.

Đám bề tôi bợ đỡ, từ một năm qua, đã ca tụng lên tận mây xanh công lao chống tham nhũng, chống lãng phí trong đảng của ông Trọng, nhưng họ lại quên, chỉ riêng trong nhiệm kỳ này (khóa XII) đã có khoảng 200 cán bộ cấp cao, kể cả ủy viên Bộ Chính trị Đinh La Thăng đã sa lưới vì tham nhũng và bất lực.

Tất cả số người bị kết án, sa thải, tước hết các chức vụ đảng đều đã qua sàng lọc bởi hệ thống cán bộ do ông Trọng đứng đầu từ khóa XI năm 2011, nhưng không ai dám quy trách nhiệm cho ông là người đứng đầu mà để xẩy ra như thế. Ngược lại ông đã được ca tụng là người liêm khiết, hết lòng vì dân vì nước và có quyết tâm diệt tham nhũng mạnh nhất từ trước tới nay.

Đảng viên, nhất là những người có chức, có quyền, cũng đã cúi mặt làm ngơ trước thái độ đầu hàng Trung Quốc của ông Nguyễn Phú Trọng trong các vụ lính Tầu tấn công ngư dân, tự do đem tầu vào dò tìm kiếm dầu khí trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam và lấn chiếm lãnh hải ở Biển Đông.

Dù vậy, từ một năm qua, đó đây trong đảng đã rục rịch cuộc vận động "kiến nghị" ông Trọng đừng nghỉ hưu mà tiếp tục ở lại để chèo lái đảng đi tiếp sự nghiệp "quá độ" lên chủ nghĩa xã hội, dù chính ông đã bảo "đến hết thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa" (Tuyên bố ngày 24/10/2013 tại Hà Nội).

Quá tuổi vẫn tốt

Nhưng nhóm cán bộ, đảng viên "nịnh Trọng" này có thật sự là những người yêu nước, hay lại là những kẻ nội thù của một âm mưu từ Bắc Kinh muốn giữ ông Trọng để làm Việt Nam từ suy yếu đến mạt vận ?

Theo Điều lệ Đảng thì ông Trọng không thể giữ chức Tổng bí thư quá hai nhiệm kỳ, tổng cộng 10 năm, nhưng Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Nguyễn Hồng Diên đã lộ ra một lối thoát mới cho sự nghiệp chính trị cuối đời của ông Trọng, người sẽ 77 tuổi khi Khóa đảng XIII tổ chức đại hội vào đầu năm 2021.

Trước hết, ông Diên nói : "Tại Hội nghị Trung ương 12 vừa qua (11-14/05/2020), Ban Chấp hành Trung ương đã thống nhất trình Đại hội XIII số lượng khoảng 200 ủy viên Trung ương, trong đó khoảng 180 ủy viên chính thức và 20 dự khuyết. Ủy viên Bộ Chính trị giữ như khóa XII với 17-19 người, Ban Bí thư là 12-13 người" (Zing.vn, 27/05/2020).

Những con số này không có gì đặc biệt vì cũng giống như mấy khóa trước. Có quan trọng chăng là họ đã được bầu chọn ra sao, công bằng thế nào và liệu có ngăn được tệ nạn "lợi ích nhóm", "những kẻ tham nhũng" và "chạy chức chạy quyền" lọt vào Trung ương XIII" như ông Trọng đã hô hào phải loại ?

Trong khi chờ xem công tác chọn nhân sự đảng được ông Nguyễn Phú Trọng đề cao là "then chốt của then chốt" sẽ ra sao, thì Trung ương 12 cũng đã đồng ý : "Ban Chấp hành Trung ương khóa 13 sẽ có 3 độ tuổi, số Ủy viên Trung ương dưới 50 tuổi chiếm khoảng 15 - 20%, từ 50-60 tuổi có khoảng 70%, từ 61 tuổi trở lên khoảng 10%".

Như vậy, càng già thì càng khó được chọn vào Trung ương, nhưng Đảng lại đề ra trường hợp ngoại lệ, theo lời ông Nguyễn Hồng Diên : "Những trường hợp đặc biệt cần thiết phải tái cử Trung ương Khóa mới không nằm trong độ tuổi quy định thì Bộ Chính trị, Ban Bí thư sẽ xem xét kỹ lưỡng và trình Trung ương quyết định" (Zing.vn, ngày 27/05/2020).

Trong danh sách Bộ Chính trị khóa XII, có 7 người đã trên 66 tuổi gồm : Nguyễn Phú Trọng (Tổng bí thư, Chủ tịch nước), Nguyễn Xuân Phúc (Thủ tướng), Nguyễn Thị Kim Ngân (Chủ tịch quốc hội), Trần Quốc Vượng (Thường trực Bí thư), Tòng Thị Phóng (Phó Chủ tịch Thường trực quốc hội, người Dân tộc Thái trắng), Nguyễn Thiện Nhân (Bí thư Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh - Sài Gòn cũ), và Ngô Xuân Lịch (Đại tướng, Bộ trưởng Quốc phòng).

Nịnh trơ trẽn

Trong nỗ lực muốn kéo ông Trọng ngồi lại, đã có nhiều chiêu nịnh hót đến trơ trẽn, không biết ngượng trước nhân quần, xã hội.

Người nổi lên cao nhất trong đám nịnh thần này không ai khác hơn là ông Nguyễn Hồng Diên, tân Phó trưởng Ban Tuyên giáo trung ương. Trước khi được bổ nhiệm ngày 7/5/2020, ông Diên là Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh Thái Bình.

Xuất hiện lần đầu tiên trong nhiệm vụ mới trước báo chí ngày 27/05/2020, ông Diên đã phát biểu trôi chảy và rất hăng say khi nói rằng : "Có trường hợp đặc biệt hay không, có thì là bao nhiêu ? Đây là vấn đề cán bộ đảng viên, nhân dân rất quân tâm… bài học từ khóa XII cho thấy, nếu thực hiện một cách xơ cứng quy định về độ tuổi thì một số ủy viên trung ương cao tuổi sẽ không được tái cử".

Rồi ông ca tụng không ngượng mồm rằng : "Rõ ràng trong khóa XII, các đồng chí tái cử trong trường hợp đặc biệt, đặc biệt là người đứng đầu của Đảng đã vững vàng đưa đất nước vượt qua khó khăn, gian nguy. Chặng đường phía trước còn rất nhiều khó khăn, rất cần những người lão luyện về chính trị, có kinh nghiệm để chèo lái con thuyền đất nước, vượt qua sóng gió, nguy nan".

Ông Diên còn lưu ý cử tọa : "Thử hình dung trong khóa XII này thôi, một số đồng chí được xem là trường hợp đặc biệt được T.Ư khóa XI giới thiệu tại Đại hội XII đã quyết định thì chúng ta thấy hầu hết các đồng chí thể hiện rất xuất sắc trong công việc. Đặc biệt là người đứng đầu, đồng chí Tổng bí thư, Chủ tịch nước. Có thể nói đến giờ này, đây là hạnh phúc của Đảng, của dân tộc chúng ta".

Cuối cùng ông Diên diễn tiếp : "Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng là trung tâm đoàn kết của Ban chấp hành Trung ương để lãnh đạo tập thể Bộ Chính trị, Ban Bí thư và quyết định nhiều vấn đề chỉ đạo điều hành của đất nước nên chúng ta đã gặt hái được những thành quả như vậy. Không để bị thế lực phản động, thông tin thất thiệt chia rẽ trước Đại hội" (tin tổng hợp báo chí Việt Nam, ngày 27/05/2020).

Trước ông Nguyễn Hồng Diện cũng đã có đội ngũ "nịnh thần" tại Nhà xuất bản chính trị quốc gia Sự thật khi cho ra mắt quyển sách "Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng với tình cảm của nhân dân trong nước và bạn bè quốc tế".

npt2

Sách "Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng với tình cảm của nhân dân trong nước và bạn bè quốc tế", do Nhà xuất bản Sự Thật phát hành, ra mắt ngày 20/06/2019

Theo Cổng thông tin Chính phủ ngày 20/06/2019 thì cuốn sách : "Dầy hơn 600 trang, gồm những bài viết của nhiều tác giả, như bạn học thời sinh viên, đồng nghiệp, nhà báo, hay người chỉ một lần được tiếp xúc Tổng bí thư, Chủ tịch nước trong chuyến công tác, hoặc mới chỉ biết đồng chí qua những hoạt động ở trong nước và ngoài nước được phản ánh trên các phương tiện thông tin đại chúng,... Dù ở các cương vị khác nhau, nhưng tất cả đều bày tỏ sự tin tưởng, ngưỡng mộ và cho rằng Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng là một nhà lãnh đạo có trí tuệ, bản lĩnh, trong sáng".

Nội dung còn : "Khẳng định Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng là một nhà lãnh đạo có tư duy chiến lược, có tầm nhìn xa và rất công tâm khi nhìn nhận, giải quyết những việc cụ thể với sự bao dung, độ lượng, thấm đẫm tình người.

Nội dung phần thứ ba cuốn sách với tiêu đề Tình cảm của bạn bè quốc tế. Với quan điểm chủ động và tích cực hội nhập quốc tế trên cơ sở hợp tác bình đẳng, cùng có lợi, Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng có nhiều chuyến công tác nước ngoài, nhằm hiện thực hóa đường lối đối ngoại của Ðảng, Nhà nước ta" (Chinhphu.vn, 20/06/2019).

Tát nước theo mưa

Trước đó, ngày 01/28/2020, Đài Tiếng nói Việt Nam cũng ca rằng : "Thời điểm Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng được Quốc hội khóa XIV tín nhiệm bầu làm Chủ tịch nước nhiệm kỳ 2016-2021, dư luận đều hồ hởi với niềm tin Đảng, Nhà nước đã chọn được một người xứng đáng. Trên cương vị Tổng bí thư lãnh đạo Đảng, dẫn dắt đất nước trong suốt 2 nhiệm kỳ Đại hội XI, XII, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã tạo được những dấu ấn mạnh mẽ. Một con người gần gũi, giản dị nhưng ẩn chứa bên trong là một sự mạnh mẽ, quyết liệt".

Còn nhớ sau khi được Quốc hội trao thêm quyền Chủ tịch nước ngày 23/10/2018, báo, đài nhà nước và nhiều người tai to mặt lớn cũng đã thi đua mặc áo xếp hàng vái ông Trọng lên tận ngọn cây.

Báo Công an nhân dân viết ngày 24/10/2018 : "Việc đồng chí Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng được Quốc hội nhất trí bầu giữ chức Chủ tịch nước là thể hiện đáp ứng nguyện vọng, lòng tin của toàn Đảng, toàn dân ta". 

Báo Dân Trí cũng phù họa theo rằng : "Hai nhiệm kỳ liên tiếp trên cương vị lãnh đạo cao nhất của Đảng, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng dành nhiều tâm sức cho cuộc chiến chống nạn tham nhũng. Đồng thời đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch nước trong thời điểm lịch sử, Tổng bí thư quyết tâm tạo chuyển biến mới, quyết liệt hơn trên mặt trận này" (Dân Trí, 23/10/018).

Đại biểu quốc hội Nguyễn Ngọc Phương, tỉnh Quảng Bình nhanh nhẩu nói với báo Đảng cộng sản Việt Nam : "Thời gian qua, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng để lại nhiều dấu ấn lớn, được nhân dân cả nước tin tưởng, đặc biệt là trong công tác xây dựng chỉnh đốn Đảng, phòng, chống tham nhũng, tiêu cực. Việc Quốc hội bầu Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng giữ chức vụ Chủ tịch nước là vấn đề mà cử tri và các đại biểu rất quan tâm và mong mỏi".

Đến phiên ủy viên thường trực Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tỉnh Ninh Bình, ông Đinh Trường Sơn còn hồ hởi hơn khi cho rằng : "Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng là người được cán bộ, đảng viên và các tầng lớp nhân dân đánh giá cao về uy tín, sự trong sạch, hết lòng hết sức phục vụ nhân dân" (báo Đảng cộng sản Việt Nam, 23/10/018).

Tạp chí Xây dựng Đảng, thì viết trong số đề ngày 7/10/2018 : "Việc Ban chấp hành Trung ương Đảng đề cử Tổng bí thư đồng thời làm Chủ tịch nước là quyết định được đồng thuận cao trong Đảng và xã hội".

Đến phiên ông Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Tư lệnh Quân khu IV, cũng muốn lấy điểm trên báo Giáo dục Việt Nam ngày 24/10/2018, khi nói rằng : "Tôi cũng như những cán bộ lão thành khác và nhân dân luôn tin tưởng tuyệt đối ở đồng chí. Chúng tôi tin tưởng đồng chí Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng sẽ tạo nên nhiều kỳ tích mới, đưa đất nước bước vào những trang sử sáng ngời trong kỷ nguyên mới".

Nhưng "kỷ nguyên mới" là ở đâu và bao giờ mới thấy, hay đó cũng chỉ là giấc mơ hão huyền của những người chỉ biết sùng bái lãnh tụ mà quên rằng, sau nịnh hót là thời mạt vận.

Phạm Trần

(3/6/2020)

Published in Diễn đàn

Theo dõi tình hình Việt Nam sẽ thấy đảng nói sao thì dân nghe vậy, không ai dám cãi nhưng không biết ai là người nói thật. Dân cứ giả câm giả điếc cho cho xong chuyện vì cán bộ đã bảo "mọi việc đã có nhà nước lo", dù đảng cứ ì ra đấy từ năm này qua năm khác.

phamtran1

Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Quốc hội, Chủ tịch nước, Chính phủ, Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và thành phố Hà Nội tổ chức Lễ kỷ niệm 130 năm Ngày sinh Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2020). Ảnh minh họa (TTXVN)

Miết rồi chuyện không thành có, việc đúng thành sai. Cả xã hội cùng phấn khởi lên đồng với đảng cho trăm họ cùng vui. Tuyên giáo đảng thì luôn khua chiêng đánh trống inh ỏi rằng mọi việc đảng làm đều đúng và trúng, lời nói của lãnh tụ đều là khuôn vàng thước ngọc và văn kiện đảng là "Văn bia, còn để lại đời sau", như ông Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng đã khoe hôm 14/02/2020.

Nhưng lịch sử không dễ dàng như thế. Trước sau sẽ được phân minh, dù thế hệ đi trước có lươn lẹo cách mấy đi chăng nữa.

Chuyện nói sai mà cứ nói dai và nói dài của Đảng cộng sản Việt Nam đã có từ khi người khai sinh ra đảng và nhà nước gọi là công nông cộng sản Việt Nam, ông Hồ Chí Minh, còn sống.

Ngày sinh và UNESCO

Nhưng chuyện tự biên tự diễn có liên quan đến ông Hồ đã xẩy ra từ bao giờ ? Trươc hết hãy nói về việc Đảng mới tổ chức linh đình kỷ niệm 130 ngày sinh (19/5/1890 - 19/5/2020) của ông nhưng không ai biết đúng hay không trúng.

Hãy nghe ông Nguyễn Phú Trọng nói trong diễn văn : "Hôm nay, tại Hà Nội - Thủ đô ngàn năm văn hiến và anh hùng, hào hoa và thanh lịch ; Thủ đô của lương tri và phẩm giá con người ; Thành phố vì hòa bình, với tất cả niềm kính yêu và lòng biết ơn vô hạn, chúng ta long trọng tổ chức Lễ kỷ niệm 130 năm Ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2020) - Vị cha già của Dân tộc, Lãnh tụ thiên tài, Người thầy vĩ đại của cách mạng Việt Nam, Anh hùng giải phóng dân tộc, Danh nhân văn hóa thế giới, Người chiến sĩ cộng sản quốc tế mẫu mực, Người bạn thân thiết của các dân tộc yêu chuộng hòa bình và tiến bộ xã hội trên toàn thế giới".

Nhưng, cố nhà báo Bùi Tín, nguyên đại tá quân đội, phó tổng biên tập báo Nhân Dân, người đã tị nạn chính trị và qua đời tại Pháp ngày 11/8/2018, nói với đài Á châu Tự do ngày 19/05/2008 :

"Tôi theo dõi vấn đề này đến 15 năm nay và hiện nay tôi cũng vẫn chưa xác định được ngày sinh đúng của ông Hồ là ngày nào, bởi vì ổng khai đều là chính thức cả đến 5 chỗ, mà 5 chỗ đó là 5 ngày sinh khác nhau. Và ngày sinh gốc thì ngay sổ sinh ở quê ổng là làng Kim Liên cũng là khác, theo ngày âm lịch mà chuyển sang (dương lịch) cũng không phải là ngày 19/5/1890.

Thế rồi ngày mà ổng sang Moscow đáng lẽ phải khai đúng với Quốc tế cộng sản III (Đệ Tam Quốc Tế) cũng lại khai khác đi là tháng 4 chứ không phải là tháng 5.

Thế rồi khi ở Pháp ổng trả lời phỏng vấn trên tờ Le Paria và tờ L'Humanité cũng lại khác nữa. Cho đến nay thì tôi nghĩ là không ai có thể chứng minh được ngày sinh chính thức của ông Hồ là ngày nào, nhưng chỉ biết đích xác ngày 19 tháng 5 là một ngày giả".

Như vậy là chẳng ai biết, hay có bằng chứng về ngày sinh của ông Hồ. Từ lâu đảng cộng sản Việt Nam đã nổi tiếng nhét chữ vào miệng người dân nên nhiều chuyện không thật đã thành lịch sử trong sách Giáo khoa.

Thứ hai là có thật Cơ quan Văn hóa Liên hiệp quốc (UNESCO, United Nations Educational, Scientific and Cultural Organization) đã vinh danh ông Hồ Chí Minh là "Danh nhân văn hóa thế giới" như lời ông Nguyễn Phú Trọng nói tại Hà Nội hôm 19/05/2020 ?

Hoàn toàn "không" vì trong Nghị quyết 18.65 cuộc họp lần thứ 24 của UNESCO vào tháng 10 năm 1987 có đoạn quyết định nguyên văn như sau :

"1990 marquera le centième anniversaire de la naissance du Président Hô Chi Minh, héros de la libération nationale et éminent homme de culture du Viet Nam".

Tạm dịch : "Năm 1990 đánh dấu bách niên ngày sinh của chủ tịch Hồ Chí Minh, anh hùng giải phóng dân tộc người Việt và là một danh nhân văn hóa của Việt Nam".

Ngay đến tài liệu của Bảo tàng Hồ Chí Minh cũng viết : "Năm 1990 đánh dấu 100 năm Kỷ niệm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh, Anh hùng giải phóng dân tộc và Nhà văn hóa kiệt xuất của Việt Nam".

Nên biết UNESCO đã quyết định theo yêu cầu của ông Võ Đông Giang, cấp Bộ trường, Chủ tịch Ủy ban UNESCO tại Việt Nam. Đây là việc làm bình thường của quốc gia hội viên Liên Hiệp Quốc nếu muốn để UNESCO cứu xét.

Thư của ông Võ Đông Giang khi đó viết :

"Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam quyết định đề nghị Hội nghị lần thứ hai mươi bốn thông qua nghị quyết kỷ niệm sinh nhật của chủ tịch Hồ Chí Minh.

Tôi trân trọng đề nghị tên của chủ tịch Hồ Chí Minh được nằm trên danh sách các danh nhân thế giới được vinh danh vào năm 1990 và đề nghị này được đưa ra như một điểm độc lập trong nghị trình của cuộc họp lần thứ hai mươi bốn. Tôi khẩn thiết hy vọng rằng UNESCO sẽ hoàn tất và trợ giúp mọi sinh hoạt ở Việt Nam nhằm chào mừng lần thứ 100 ngày sinh của chủ tịch Hồ Chí Minh".


phamtran2

Nguyên bản bức thư bằng tiếng Việt do Võ Đông Giang gởi cho Amadou Mahtar M'Bow, tổng giám đốc UNESCO vào tháng 5 năm 1987 - Ảnh internet

Như vậy rõ ràng như đen và trắng rằng UNESCO không hề vinh danh ông Hồ là "Danh nhân văn hóa thế giới", như lãnh đạo và nhà nước Việt Nam cộng sản đã bịa ra để tuyên truyền.

Chuyện Tầu - chuyện Ta

Song song với chuyện có í xít ra nhiều để khoe khoang tự sướng, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã xum xoe nói trước diễn đàn Quốc hội sáng 20/05/2020 về chuyện chống dịch Vũ Hán (Covid 19) rằng :

"Đến nay chúng ta đã cơ bản kiểm soát được dịch bệnh. Tổng số trường hợp nhiễm bệnh được ghi nhận là 324 ca, trong đó 263 ca đã được chữa khỏi và chưa có trường hợp tử vong… Qua đó góp phần củng cố vững chắc niềm tin của nhân dân vào sự lãnh đạo của Đảng, Nhà nước và khẳng định tính ưu việt, bản chất tốt đẹp của chế độ ta, của hệ thống chính trị nước ta".

"Ưu việt" và "bản chất tốt đẹp của chế độ ta" đang ở đâu mà trong diễn văn, ông Phúc đã nói lăng nhăng rằng :

"Quốc phòng, an ninh được giữ vững ; hoạt động đối ngoại đạt kết quả thực chất ; bảo vệ vững chắc chủ quyền biển đảo. Việt Nam đã gửi Công hàm lên Tổng Thư ký Liên hợp quốc phản đối những yêu sách, hành động sai trái, vi phạm chủ quyền của nước ta trên Biển Đông".

Vững chắc hay đang chết ngắc với các hành động đàn áp ngư dân, và cấm đánh bắt của Trung Quốc đối với Việt Nam ở Biển Đông từ tháng 4/2020 ?

Ngoài ra ông Phúc cũng không dám nói đến tên Trung Quốc khi đề cập đến Công hàm của Việt Nam gửi Tổng thư ký Liên hiệp quốc để phàn đối "những yêu sách, hành động sai trái, vi phạm chủ quyền của nước ta trên Biển Đông".

Tại sao lại sợ hãi đến mức độ nhu nhược này trước diễn đàn Quốc hội ?

Ngoài ra, cũng tại kỳ họp 9 của Quốc hội, Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam Trần Thanh Mẫn đã báo cáo rằng : "Cử tri và Nhân dân đánh giá cao chính sách đối ngoại của Đảng, Nhà nước ta, đồng tình với các giải pháp đấu tranh bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên Biển Đông".

Ô hay, tại sao lại có chuyện ngớ ngẩn và tối dạ như thế ? Chính sách đối ngoại lệ thuộc và sợ Tầu hơn sợ ma của đảng và nhà nước đã không lừa được ai mà "nhân dân" vẫn có thể "đánh giá cao" và "đồng tình" với "các giải pháp đấu tranh bảo vệ chủ quyền" trên Biển Đông thì chỉ có những người mắc bệnh tâm thần nặng mới ăn nói như thế.

Hay là ông Trần Thanh Mẫn đã nhét chữ vào miệng dân để lấy điểm với Quốc hội trước thềm Đại hội đảng XIII ?

Phạm Trần

(21/05/2020)

Published in Diễn đàn

Lời tòa soạn :Bài này là quan điểm cá nhân của tác giả, một doanh nhân hải ngoại trong nhiều năm đã cố gắng không đặt ra những vấn đề chính trị trong quan hệ đối với chế độ cộng sản.

Nó ít nhiều phản ánh một sự thức tỉnh của những người nghĩ rằng phát triển kinh tế là quan trọng nhất.

NVH

**********************

Nhân ngày sinh nhật của Hồ Chí Minh, không cần phải chờ lịch sử phán xét, với sự phát triển của Internet và Google, không cần phải là sử gia, ai cũng có thể tìm bằng cớ để phán xét Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt Nam về công hay tội.

hcm1

Hồ Chí Minh và Mao Trạch Đông tươi cười tung tăng tay trong tay nhân một dịp viếng thăm Bắc Kinh thập niên 1960

1. Giai đoạn 1945 - 1969

Về nhân vật Hồ Chí Minh, có hai thời kỳ lịch sử đáng chú ý :  

1. Giai đoạn 1945-1954 : Hồ Chí Minh đã chọn lựa con đường khuôn rập với Đảng cộng sản Trung quốc, sau khi chiếm lấy chủ quyền của nhân dân miền Bắc. Đảng cộng sản Việt Nam đã sát hại, đày ải và giết chết hàng trăm ngàn nông dân, địa chủ, phú hào.

2. Giai đoạn 1954-1969 : Năm 1941 Mỹ, Anh ký kết Hiến chương Đại Tây Dương tuyên bố xóa bỏ chính sách thuộc địa trên thế giới, trong đó điều 3 có nói : "Anh và Mỹ tôn trọng quyền của các quốc gia được sống dưới một chính thể mà họ chọn lựa. Anh và Mỹ mong muốn thấy chủ quyền và chính phủ tự trị của các dân tộc bị quốc gia khác dùng sức mạnh tước đoạt được khôi phục lại" (wikipedia).

Khi Thế chiến II vừa chấm dứt, thế giới đang đi vào giai đoạn xây dựng và kiến tạo hòa bình thì ngày 10/12/1946 ở Việt Nam ông Hồ Chí Minh kêu gọi : "Pháp càng lấn tới, vì chúng quyết tâm cướp nước ta lần nữa… Giờ cứu nước đã đến. Ta phải hy sinh đến giọt máu cuối cùng, để giữ gìn đất nước".

Hồ Chí minh và các lãnh đạo của Đảng cộng sản Việt Nam đã "nói láo" để gạt hàng triệu thanh niên Nam Bắc, đẩy những thanh niên này vào hai cuộc chiến tranh phi lý làm thiệt mạng hơn một triệu thanh niên và mất 20 năm quy báu của dân tộc. Chính Lê Duẩn, nguyên cố Tổng bí thư Đảng cộng sản Việt Nam đã từng công khai tuyên bố : "Ta đánh chiếm miền Nam là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc và các nước xã hội chủ nghĩa". Đây là hai tội đồ của Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt Nam.  

Ngày 2/9/1969, Hồ Chí Minh qua đời tại Hà Nội nhưng quyết tâm đánh chiếm miền Nam Việt Nam bằng vũ lực của Hồ Chí Minh không những vẫn còn nguyên vẹn mà còn gia tăng vận tốc.

Tờ Polska Times, tức Thời báo Ba Lan, ngày 05/03/2013 đã đưa ra một bản xếp hạng 13 nhà độc tài đẫm máu nhất thế kỷ 20, trong đó có Hồ Chí Minh. Theo đó, Hồ Chí Minh qua 24 năm cầm quyền của mình đã gây ra cái chết của hơn 1,7 triệu người Việt qua hai cuộc chiến tranh đẫm máu.

hcm2

Hồ Chí Minh và Mao Trạch Đông vui vẻ cùng nhau nâng chén rượu mừng trong một dịp viếng thăm Bắc Kinh thập niên 1960

2. Giai đoạn 1975 - 2020

Sự thật ngỡ ngàng

Ngày 30/04/1975 như mọi người đều biết, toàn bộ miền Nam lọt vào tay phe cộng sản miền Bắc. Từ sau ngày đó hàng triệu người đã bỏ nước ra đi và toàn bộ lãnh thổ miền Nam bị đặt dưới quyền thống trị của phe thắng cuộc cộng sản miền Bắc.

Ngược lại nhân dân miền Bắc đã bỡ ngỡ khám phá miền Nam không nghèo nàn và khổ sở như chính quyền cộng sản miền Bắc đã tuyên truyền. Trước sự huy hoàng và đời sống sung túc của nhân dân miền Nam, các chiến sĩ miền Bắc tự phát giác ra rằng chính mình đã bị Đảng cộng sản Việt Nam lừa bịp ngay từ đầu cuộc chiến.

Hãy nghe bà Dương Thu Hương, nữ ký giả đã theo chân đoàn quân chiến thắng vào tiếp thu Sài Gòn, kể lại : Bà đã "ngồi xuống vỉa hè ôm mặt khóc như cha chết, vì nhận ra rằng, kẻ thắng trận là một chế độ man rợ hơn người thua", bà có "một cảm giác vô cùng hoang mang và cay đắng", vì "cái đẹp phải tan nát và nền văn minh phải quy hàng". Dương Thu Hương nói : "Thế hệ của chúng tôi đã bị lừa".

Tội ác chồng chất thêm tội ác

Thay vì phải tự khiêm nhường sửa sai, Đảng cộng sản Việt Nam lại tiếp tục lừa dối nhân dân miền Bắc và đàn áp, cướp bóc nhân dân miền Nam.

Xuất thân từ những thành phần vô học, không có văn hóa, thiếu tầm nhìn, hung bạo và tham quyền, những cấp lãnh đạo tối cao của Đảng cộng sản Việt Nam, những tổng bí thư Lê Duẩn, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh v.v đã đi từ sai lầm này đến sai lầm khác để trở thành những tội ác. Thay vì nhìn nhận kiến thức giới hạn của mình, những cấp lãnh đạo cộng sản Việt Nam như trong cơn mê tiếp tục sử dụng bạo lực để che đậy tội ác của mình và của chế độ. Có lẽ họ nghĩ rằng sau khi chết lịch sử mới vạch ra tội ác của họ hơn là phải tự sửa sai và đối diện với sự thật khi đang còn sống.

Những tội ác khó quên

1. Đốt sách và trại tù cải tạo

Sau ngày 30/04/1975, Đảng cộng sản Việt Nam thực hiện chiến dịch "đốt sách" ở miền Nam với chiêu bài "văn hóa đồi trụy", "tàn dư Mỹ ngụy". Ra lệnh cấm và trừng phạt những công dân nghe nhạc cũ của miền Nam. Đây là những bản nhạc Bolero rất thịnh hành hiện nay. Hơn 1 triệu quân cán chính của miền Nam đã bị chế độ cộng sản lùa vào hơn 150 trại tù khổ sai gọi là Trại học tập cải tạo. Theo tài liệu của The victims of communist Memorial Foundation năm 1994, hơn 165.000 người miền Nam đã bỏ mình trong các trại tù cải tạo.

hcm3

Chiến dịch bài trừ văn hóa nhân bản tại miền Nam và cảnh đốt sách do cộng sản Việt Nam và Ban Tuyên giáo thực hiện khắp nơi trên miền Nam sau ngày 30/04/1975.

2. Triệt tiêu tư sản và lùa dân thành thị vào vùng kinh tế mới

Sau ngày 30/4/1975, Đảng cộng sản thực hiện những chính sách "triệt tiêu tư sản", bao cấp, ngăn sông cách chợ, bắt dân đi vùng kinh tế mới. Những chính sách cướp giựt vàng bạc, tài sản nhà cửa của nhân dân miền Nam của chế độ cộng sản còn tàn bạo và ác độc hơn sống dưới các chế độ thuộc địa Pháp và Nhật khiến cho nhân dân miền Nam uất ức và bỏ nước ra đi.

Cuộc trốn chạy chế độ cộng sản Việt Nam bằng đường biển trên những chiến thuyền gỗ mong manh sau ngày 30/4/1975 là cuộc xuất ngoại vĩ đại nhất trong lịch sử Việt Nam kể từ ngày lập quốc. Những đợt vượt biên ào ạt, bất chấp mạng sống đã làm rúng động lương tâm nhân loại, và đã phơi trần bản chất độc ác của chế độ cộng sản Việt Nam. Tổng số người rời bỏ đất nước, cộng với những người tử nạn trên đường vượt biên, lên đến khoảng 3 triệu người (wikipedia tiếng Việt).

3. Tiếp tục che đậy nà nói dối để lừa gạt nhân dân

Đây là cách mà Ban tuyên giáo Đảng cộng sản Việt Nam nhồi nhét vào giáo trình giảng dạy cho sinh viên học sinh của Việt Nam hiện nay. Một vài thí dụ :

3.1. Đảng cộng sản Việt Nam là gì ? Đảng cộng sản Việt Nam là kim chỉ nam của toàn bộ dân tộc Việt Nam, là đảng cầm quyền… chỉ có Đảng này mới được hoạt động tại Việt Nam, được đảm bảo bằng điều 4 Hiến pháp hiện hành.

3.2. Từ bỏ vai trò cầm quyền chính là phủ định công lao của đồng bào, đồng chí và chiến sĩ đã chiến đấu vì mục tiêu cao đẹp của Đảng, từ ngày thành lập cho đến nay. Giữ cho được là một đảng cầm quyền cũng không phải chỉ để cho Đảng mà còn cho nhân dân, cho dân tộc (cf. Xây dựng đảng).

Bạn đọc tự phê phán cách họ tẩy não con cháu chúng ta để Đảng cộng sản Việt Nam luôn luôn là đảng cầm quyền.

3.3. Đa nguyên đa đảng ở Việt Nam : Chỉ cần bấm trên Google câu hỏi "Việt Nam có đa nguyên đa đảng hay không ?" thì câu tả lời sẽ là : "Ở Việt Nam không cần và không chấp nhận chúng đa đảng" (Ban tuyên giáo).

Hiện nay trên thế giới khoảng 97% các quốc gia chọn thể chế đa nguyên đa đảng gồm Mỹ, Anh, Nhật, Hàn Quốc và Úc v.v. Trong một quốc gia dân chủ, cách duy nhất để thể hiện quyền làm chủ là quyền chọn lựa người thay mặt cho mình để lãnh đạo quốc gia. Các phân mục 3.1, 3.2, 3.3 vừa kể trên cho thấy Đảng cộng sản Việt Nam triệt tiêu quyền tự do chọn lựa người lãnh đạo đất nước của nhân dân Việt Nam. Không những thế Đảng cộng sản Việt Nam còn ngăn chặn nhân dân đòi quyền làm chủ của mình như phân đoạn (3.4) dưới đây.

3.4 Tiếp tục dùng chính sách công an trị, bắt bớ giam cầm những người yêu nước, vu cáo cho tội "chống lại chính quyền nhân dân", răn đe bằng những cái chết oan uổng trong đồn công an, xử tử cụ Lê đình Kình, giết người thả sông, v.v. Tất cả những tội ác này phải để các sử gia ghi chép lại cho thế hệ đời sau.

Sự che đậy và dối trá từ Ban tuyên giáo đến Bộ Chính trị và các lãnh đạo trong Ban Chấp hành trung ương Đảng cộng sản Việt Nam vẫn được tiếp tục cho đến nay.

Hãy nghe ông Nguyễn Phú Trọng phát biểu nhân ngày 3/02/2020, kỷ niệm 90 năm thành lập Đảng cộng sản Việt Nam :

"Với tinh thần "thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước (nước đâu có mất), nhất định không chịu làm nô lệ", "không có gì quý hơn độc lập, tự do" ; trên cơ sở đường lối đúng đắn, sáng tạo của Đảng, với sức mạnh tổng hợp của toàn dân tộc, quân và dân ta đã lần lượt đánh bại các chiến lược chiến tranh của đế quốc Mỹ (Mỹ không chiếm lĩnh một quốc gia nào trên thế giới), giải phóng hoàn toàn miền Nam (Mỹ đâu chiếm miền Nam đâu mà giải phóng), thu giang sơn về một mối vào ngày 30/4/1975.

Thắng lợi đó "mãi mãi được ghi vào lịch sử dân tộc ta như một trong những trang chói lọi nhất, một biểu tượng sáng ngời về sự toàn thắng của chủ nghĩa anh hùng cách mạng và trí tuệ con người, và đi vào lịch sử thế giới như một chiến công vĩ đại của thế kỷ XX, (Trung Quốc còn yếu hơn Mỹ, sao không tiếp tục thể hiện sự anh hùng ? Lại hèn với giặc, ác với dân) một sự kiện có tầm quan trọng quốc tế to lớn và có tính thời đại sâu sắc" (năm nay chúng ta kỷ niệm tròn 45 năm). Xin nhắc lại, cả thế giới đều biết Mỹ không chiếm đóng bất kỳ quốc gia nào sau Hiến Chương đại Tây Dương năm 1941. Năm 1975, 34 năm sau Đảng cộng sản Việt Nam vẫn dùng chữ "chiến tranh của đế quốc Mỹ".

Tại sao phải tiếp tục dối trá ? Vai trò của Đảng cộng sản ở Việt Nam là gì ?

Đất nước là của nhân dân. Cách duy nhất để nhân dân thể hiện "quyền làm chủ" là quyền tự do chọn lựa người đại diện cho mình để lãnh đạo đất nước. Khi một đất nước bị xâm lăng bởi một quốc gia khác (Pháp hay Nhật), nhân dân bị mất quyền làm chủ, nhân dân không có quyền tự do chọn lựa.

hcm4

Đất nước Việt Nam yên bình và êm đẹp từ bao đời nay

Ngày nay nước Việt Nam không bị xâm lăng bởi ngoại bang, nước Việt Nam bị một đảng của người Việt Nam, tước quyền làm chủ của nhân dân, đó là Đảng cộng sản Việt Nam dưới sự hỗ trợ của Bắc Kinh. Đảng này cai trị nhân dân Việt Nam từ 75 năm nay. Duy trì dân trí thấp, dối trá, bạo quyền là phương thức duy nhất để duy trì quyền lực. Trong chế độ quân chủ, vương quyền thuộc về gia tộc nhà vua. Trong chế độ cộng sản, vương quyền thuộc về đảng cộng sản. Tại sao phải trả lại cho nhân dân ?

Thay lời kết

Bên trên chúng ta vừa đi ngược lại 45 năm lịch sử để chứng kiến "cú lừa lịch sử" mà Đảng cộng sản Việt Nam đã dùng để gạt nhân dân hai miền Nam Bắc vào một cuộc chiến tranh tương tàn mà kẻ đắc lợi là Đảng cộng sản Việt Nam. Sau cuộc chiến Đảng cộng sản tóm thu quyền làm chủ đất nước của nhân dân về một mối bằng mỹ từ "thống nhất đất nước". Phải nói đánh tráo khái niệm bằng từ ngữ là "tuyệt chiêu" của Đảng cộng sản Việt Nam.

Sau khi chiếm lĩnh hoàn toản chủ quyền của nhân dân hai miền, Đảng cộng sản lại mập mờ đánh lận con đen không bao giờ nhắc đến "tự do dân chủ". Chiêu bài chơi chữ, chính quyền nhân dân, quân đội nhân dân, công an nhân dân, kho bạc nhân dân nhưng đất nước không còn là của nhân dân.

Quyền tự do chọn lựa người lãnh đạo đất nước của người dân đã bị Đảng cộng sản đương quyền hủy bỏ, nhân dân không có tự do chọn lựa thì đảng sẽ tiếp tục và mãi mãi lãnh đạo đất nước.

Để kết luận, có thể nói Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt Nam có Tội với đất nước nhiều hơn có Công.

Viết nhân ngày kỷ niệm 130 năm ngày sinh của Hồ Chí Minh, 19/05/2020

Phạm Văn Thành

Nguyên Chủ tịch hội Doanh Nhân Việt Nam tại Canada (AVOBIC)

Published in Diễn đàn
mercredi, 06 mai 2020 14:43

Trò đùa tài sản ngoạn mục

Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng là người thích nói dai và nói dài chuyện "chuẩn bị nhân sự Đại hội đảng XIII", diễn ra vào thượng tuầng tháng 1 năm 2021, nhưng ông lại không dám thanh toán những kẻ khai gian tài sản. Và một lần nữa, vẫn húc đầu vào chủ nghĩa lỗi thời Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh để cai trị độc tài, độc đảng.

npt1

Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng. (Ảnh : Phương Hoa/TTXVN)

Trong bài viết, phổ biến ngày 26/04/2020, có nhan đề "Một số vấn đề cần đặc biệt quan tâm về chuẩn bị nhân sự Đại hội XIII", ông Trọng lập lại 6 tiêu chuẩn "không để lọt vào Ban Chấp hành Trung ương khóa XIII những người có một trong các khuyết điểm sau :

1. Bản lĩnh chính trị không vững vàng ; không kiên định đường lối, quan điểm của Đảng ; có biểu hiện cơ hội chính trị, tham vọng quyền lực, xu nịnh, chạy chọt, tham nhũng, quan liêu, cục bộ, vận động cho cá nhân, phe cánh, lợi ích nhóm ; thiếu chính kiến, thấy đúng không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh ;

2. Vi phạm nguyên tắc tập trung dân chủ, mị dân, chuyên quyền, độc đoán ; không công bằng, công minh trong đánh giá, sử dụng cán bộ, trù dập người thẳng thắn đấu tranh, phê bình ;

3. Để nội bộ mất đoàn kết nghiêm trọng hoặc để xảy ra tham nhũng, thất thoát, vụ việc tiêu cực lớn ở địa phương, cơ quan, đơn vị ;

4. Không chịu nghiên cứu học hỏi ; bảo thủ, trì trệ, làm việc kém hiệu quả, nói nhiều làm ít, nói không đi đôi với làm ; ý thức kỷ luật kém, không chấp hành sự điều động, phân công của tổ chức, uy tín giảm sút ;

5. Kê khai tài sản không trung thực, có biểu hiện giàu nhanh, nhiều nhà, nhiều đất, nhiều tài sản khác mà không giải trình rõ được nguồn gốc ; bản thân hoặc vợ, chồng, con có lối sống thiếu gương mẫu, lợi dụng chức quyền để thu lợi bất chính ;

7. Vi phạm quy định về lịch sử chính trị hoặc chính trị hiện nay.

(Chú thích điểm 6 : Nhằm vào lý lịch của người thân trong gia đình bao gồm lập trường và quan điểm chính trị trong qúa khứ và hiện tại, song song với việc chấp hành đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước).

Phải kiên trì chủ nghĩa Mác-Lênin

Vấn đề "bản lĩnh chính trị không vững vàng" quy định ở điểm 1 có nghĩa là phải bị loại nếu không "tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, Cương lĩnh, đường lối của Đảng, Hiến pháp của Nhà nước…".

Điều này cũng cho thấy ông Trọng đã loại bỏ mọi khả năng đổi mới chính trị, trong đó có đề nghị của 127 trí thức và nhiều cựu lãnh đạo đảng cao cấp, đưa ra từ năm 2015. Những người này muốn đảng hãy can đảm vượt qua chính mình, gỡ bỏ những ràng buộc lỗi thời để thoát khỏi gông cùm ý thức hệ cộng sản với nước láng giềng nham hiểm Trung Quốc.

Hồi đó, trong Thư đề ngày 09/12/2015, trong số những người ký tên nổi tiếng, nay đã qua đời, có Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Đại sứ tại Bắc Kinh và Giáo sư Hoàng Tụy.

Nhưng những điều họ viết 5 năm trước, nay đọc lại vẫn còn giá trị so với tình hình hiện nay (năm 2020), đó là :

"Thực trạng kinh tế đang có nhiều bất ổn (nổi lên là ngân sách và cán cân thanh toán quốc tế thâm hụt nặng kéo dài, nợ công tăng quá nhanh) ; nhiều tài nguyên bị khai thác cạn kiệt ; môi trường bị tàn phá và ô nhiễm nghiêm trọng ; văn hóa xuống cấp ; đạo đức xã hội bị băng hoại ; nhân dân ngày càng mất lòng tin vào thể chế chính trị.

Mặt khác, Trung Quốc ngày càng ngang nhiên thực hiện mưu đồ bành trướng, hòng biến nước ta thành một chư hầu kiểu mới, liên tục xâm phạm chủ quyền và lãnh thổ của nước ta cả trên biên giới đất liền và biển đảo, tăng sự uy hiếp và chi phối đối với nước ta trên nhiều mặt. Thời gian gần đây, trong khi vẫn dùng những lời hoa mỹ về hòa bình, hữu nghị, nhà cầm quyền Trung Quốc đã có những bước leo thang thực hiện mưu đồ bành trướng trên Biển Đông bất chấp luật pháp quốc tế, không chỉ trắng trợn xâm phạm chủ quyền của Việt Nam mà còn gây bất ổn cho hòa bình, an ninh, hợp tác và phát triển trong khu vực và trên thế giới".

Cả hai nhận xét này trùng hợp với những điều do chính ông Nguyễn Phú Trọng viết ngày 26/04/2020, cũng như hành động của Trung Quốc ở Biển Đông.

Theo ông Trọng thì :

"Ở trong nước, công cuộc đổi mới và hội nhập quốc tế ngày càng đi vào chiều sâu, sức mạnh tổng hợp và uy tín, vị thế quốc tế của Việt Nam ngày càng được nâng cao, tạo tiền đề để đất nước phát triển nhanh, bền vững. Tuy nhiên, sự nghiệp cách mạng của Đảng và nhân dân ta vẫn đứng trước nhiều khó khăn, thách thức ; bốn nguy cơ (tụt hậu xa hơn về kinh tế ; chệch hướng xã hội chủ nghĩa ; nạn tham nhũng và tệ quan liêu ; "diễn biến hòa bình") mà Đảng ta đã chỉ ra vẫn còn hiện hữu, có mặt gay gắt hơn ; tình hình an ninh chính trị, trật tự, an toàn xã hội vẫn tiềm ẩn những nhân tố dễ gây mất ổn định. Sự chống phá của các thế lực thù địch, phản động ngày càng tinh vi, nguy hiểm, phức tạp trong điều kiện phát triển kinh tế thị trường, mở cửa hội nhập, sự bùng nổ của hệ thống thông tin truyền thông toàn cầu, chiến tranh mạng...".

Trong khi đó, Trung Quốc đã lợi dụng tình hình nạn dịch Vũ Hán (Trung Quốc), Covid 19, đang gây chết người và suy thoái kinh tế trên toàn thế giới để gia tăng áp lực quân sự ở Biển Đông nhằm vào Việt Nam, Phi Luật Tân, Nam Dương và Mã Lai Á.

Từ hành động đâm chìm tầu cá Việt Nam ngày 2/4 (2020) đến việc xây dựng thêm hai "trạm nghiên cứu" mới tại đá Chữ Thập và đá Subi, trước khi đặt tên cho 80 vị trí chìm và nổi trong phạm vi hình Lưỡi bò để giành chủ quyền.

Ngoài ra, Trung Quốc cũng đã thành lập 2 huyện Tây Sa (quản lý quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trung Sa cùng các vùng biển xung quanh và chính quyền huyện đặt ở đảo Phú Lâm) và Nam Sa (quản lý quần đảo Trường Sa cùng vùng biển xung quanh và chính quyền đặt ở đá Chữ Thập) và gửi Liên Hiệp Quốc Công hàm năm 1958 của cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng, với ngụ ý xác nhận Việt Nam đã thừa nhận quyền chủ quyền của Trung Quốc trên Hoàng Sa và Trường Sa.

Phía Hà Nội bác bỏ lập luận của Bắc Kinh với quan điểm Công hàm Phạm Văn Đồng chỉ công nhận quyền lãnh hải 12 hải lý mà không nói gì đến Hoàng Sa và Trường Sa, vì khi ấy (năm 1958), hai quần đảo này thuộc quyền kiểm soát của Việt Nam Cộng Hòa.

Tư tưởng gì ?

Cũng nên biết hồi năm 2015, các trí thức đã viết rằng : "Thực tiễn của nước ta cũng như trải nghiệm của nhiều nước trên thế giới đã cho thấy rõ sai lầm và thất bại của đường lối xây dựng chủ nghĩa xã hội theo chủ nghĩa Mác–Lênin. Công cuộc đổi mới ở Việt Nam trong nhiều năm qua về thực chất đã từ bỏ những nguyên lý cơ bản về xây dựng nền kinh tế xã hội chủ nghĩa theo chủ nghĩa Mác–Lênin. Vậy mà các văn kiện trình Đại hội XII của Đảng cộng sản Việt Nam vẫn nhấn mạnh lấy chủ nghĩa Mác–Lênin làm nền tảng tư tưởng, kiên định theo con đường xã hội chủ nghĩa, đặt độc lập dân tộc, xây dựng nhà nước pháp quyền và nền kinh tế thị trường phải gắn với chủ nghĩa xã hội".

Điều này cũng đã phản ảnh đúng quan điểm của ông Trọng và Bộ Chính trị trong nội dung dự thảo Văn kiện đảng XIII, đang lưu truyền trong nội bộ đảng, với điều cốt lõi hàng đầu là phải "kiện định và trung thành tuyệt đối với Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh".

Vì vậy, Hội đồng lý luận Trung ương, tổ chức chủ trì soạn thảo Văn kiện đảng XIII, Ban Tuyên giáo đảng và Tổng cục Chính trị Bộ Quốc phòng đã không ngừng hô hào phải bảo vệ tư tưởng đảng, bao gồm Chủ nghĩa Mác-Lênin, Tư tưởng Hồ Chí Minh, Cương lĩnh đảng (bổ sung, phát triển 2011), Điều lệ đảng và chủ trương, đướng lối đảng.

Nhưng nhiều cán bộ và đảng viên, kể cả một số không nhỏ cấp lãnh đạo từ Trung ương xuống cơ sở đã phai nhạt lý tường và đang "tự diễn biến" và "tự chuyển hóa" khỏi chủ nghĩa giáo điều cộng sản.

Bằng chứng như ông Trọng đã bộc lộ trong bài viết :

"Tình hình tư tưởng trong Đảng và tâm trạng trong nhân dân, bên cạnh mặt tích cực là cơ bản, cũng có những biểu hiện đáng lo ngại. Nhất là tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống ; tệ quan liêu, tham nhũng, tiêu cực trong một bộ phận cán bộ, đảng viên, công chức mới chỉ bước đầu được ngăn chặn, đẩy lùi. Tình hình trên cho thấy nhiệm vụ của toàn Đảng sắp tới là rất nặng nề".

Người đứng đầu đảng và nhà nước còn thừa nhận :

"Không ít cán bộ trẻ thiếu bản lĩnh, ngại rèn luyện. Một bộ phận cán bộ phai nhạt lý tưởng, giảm sút ý chí, làm việc hời hợt, ngại khó, ngại khổ, thậm chí có người suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, có biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa". Một số cán bộ lãnh đạo, quản lý, trong đó có cả cán bộ cấp cao, thiếu gương mẫu, uy tín thấp, phẩm chất, năng lực chưa ngang tầm nhiệm vụ, vi phạm nguyên tắc và quy chế làm việc, nói nhiều làm ít, nói không đi đôi với làm, quan liêu, xa dân, cá nhân chủ nghĩa, vướng vào tham nhũng, lãng phí, tiêu cực, lợi ích nhóm".

Tài sản của ai ?

Bên cạnh những lo âu suy thoái tư tưởng, ông Nguyễn Phú Trọng còn muốn loại khỏi Ban Chấp hành Trung ương khóa XIII những ai : "Kê khai tài sản không trung thực, có biểu hiện giàu nhanh, nhiều nhà, nhiều đất…".

Nhưng chuyện này đã xưa như trái đất vì cho đến bây giờ, kể từ khi có Luật Phòng chống tham nhũng năm 2005, sau đó thay bằng Luật năm 2018, có hiệu lực ngày 01/07/2019, chưa bao giờ đảng cho dân xem và kiểm soát các bản khai tài sản của cán bộ, đảng viên.

Từ xưa đến nay, người có bổn phận phải khai thì cứ khai rồi giao cho Thủ trưởng cất vào tủ cho mọt ăn dần, hay niêm yết nơi làm việc để cho nắng mưa ăn nát chứ có ai được dòm đến đâu. Đăc biệt, các bản khai này lại không được công khai nơi cư trú của người phải khai nên dân mờ mịt như thầy bói sờ voi.

Hãy đọc những lời nói thật của Tiến sĩ Đinh Văn Minh, hiện giữ chức Vụ trưởng Vụ Pháp chế, Thanh tra Chính phủ.

Ông Đinh Văn Minh nói (khi còn là Viện trưởng Viện Chiến lược và Khoa học Thanh tra) : "Kiểm soát tài sản, thu nhập của người có chức vụ, quyền hạn luôn là một giải pháp quan trọng trong tổng thể các biện pháp phòng, chống tham nhũng. Giải pháp này, dù đã được thực hiện nhiều năm nay nhưng được đánh giá là "mang nặng tính hình thức". Nghĩa là, hiệu quả của nó trong việc góp phần vào ngăn chặn và đẩy lùi tham nhũng còn khá thấp ".

Theo bài viết đăng trong báo điện tử Xây dựng Đảng thì :

"Cho đến hiện nay, chúng ta mới quan tâm nhiều đến việc kiểm soát kê khai tài sản, thu nhập của cán bộ, công chức mà chưa thực sự quan tâm đến việc kiểm soát tài sản của những người này. Điều đó có nghĩa rằng, pháp luật mới chỉ quan tâm nhiều đến việc kê khai tài sản đi vào nề nếp, đúng pháp luật mà chưa có biện pháp để bảo đảm việc kê khai đó giúp cho Nhà nước và xã hội kiểm soát được tài sản cũng như sự biến động về tài sản của cán bộ, công chức. Qua đó phát hiện những dấu hiệu bất minh và có biện pháp ngăn chặn sự tẩu tán và cuối cùng là có thể thu hồi tài sản đó khi chứng minh được mối quan hệ của nó với hành vi tham nhũng. 

Chưa hề có việc tài sản của những người bị coi là kê khai không trung thực được đụng đến. Những khối tài sản "sừng sững" mà dường như pháp luật đang bất lực đứng nhìn".

(xaydungdang.org.vn, 27/11/2018)

Những "khối tài sản kếch xù này", như có lần nhìn nhận của nguyên Tổng Bí thư đảng Lê Khả Phiêu (Khóa VIII), thì chúng đã bị giao cho người khác đứng tên thì làm sao mà moi ra được.

Như vậy thì liệu ông Nguyễn Phú Trọng có thành công trong đề xướng không cho vào Trung ương XIII những kẻ "Kê khai tài sản không trung thực, có biểu hiện giàu nhanh, nhiều nhà, nhiều đất, nhiều tài sản khác mà không giải trình rõ được nguồn gốc", hay ông sẽ đứng trơ ra mà nhìn cho mỏi mắt ?

Phạm Trần

(06/05/2020)

Published in Diễn đàn

Có thêm bằng chứng Đảng cộng sản cầm quyền đã để mất chủ quyền ở Biển Đông, nhưng Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng vẫn huyênh hoang : "độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ được giữ vững".

Trong khi đó, dù sự việc tàu tuần tra Trung Quốc đâm chìm tàu cá Việt Nam đã rõ như ban ngày, nhưng vẫn có báo chỉ dám coi tai nạn do "tàu nước ngoài" gây ta.

tau1

Tàu cá Việt Nam, nạn nhân thường trực của thói bạo hành vô nhân bá quyên Trung Quốc trong quần đảo Hoàng Sa - Ảnh minh họa 

Việc mới nhất xảy ra vào khoảng 3g ngày 2/4/2020 khi tàu cá Quảng Ngãi mang số hiệu QNg 90617 TS của ông Trần Hồng Thọ (ngụ xã Bình Châu, huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi) đang hoạt động tại vùng biển Hoàng Sa đã bị tàu Trung Quốc đâm chìm. Rất may, toàn bộ 8 thuyền viên thoát chết và được trả tự do, sau khi bị điều tra.

Nhưng câu chuyện không giản dị như thế. Theo tin từ Việt Nam thì sau khi nhận được tin báo tàu ông Thọ gặp nạn, "3 tàu cá QNg 90929 TS của ông Nguyễn Thanh Linh, QNg 90045 TS của ông Đăng Tâm và tàu QNg 90399 TS của ông Đặng Dũng cùng chạy đến cứu nạn, cứu hộ. Nhưng 3 tàu cá này lại bị tàu Trung Quốc truy đuổi. 2 tàu cá QNg 90929 TS và QNg 90045 TS sau đó cũng bị bắt.

Đến khoảng 18g ngày 2/4, Trung Quốc giao 8 ngư dân của tàu QNg 90617 TS cho 2 tàu cá QNg 90929 TS, QNg 90045 TS và thả 2 tàu cá này cùng 8 ngư dân của tàu chìm về".

Tầu nước ngoài

Trước và sau vẫn chỉ có tàu tuần tra Trung Quốc đã đâm chìm tàu cá của ông Trần Hồng Thọ, vậy mà báo Lao Động vẫn chỉ dám đưa tin tàu của ông Thọ bị "tàu nước ngoài" đâm chìm. Trong khi báo Thanh Niên cũng viết : "Tối 2/4, một lãnh đạo UBND tỉnh Quảng Ngãi xác nhận với Thanh Niên có nhận được thông báo của ngư dân trên địa bàn tỉnh về việc tàu cá bị tàu nước ngoài đâm chìm khi đánh cá ở đảo Phú Lâm ".

Tại sao hai báo Lao Động và Thanh Niên lại vô trách nhiệm như thế ? Ai đã ra lệnh cho hai báo này không được viết đích danh tàu Trung Quốc ?

Đã có một thời gian dài trong nhiều năm, báo đài nhà nước không dám gọi đích danh lính hay tàu Trung Quốc đã tấn công, cướp của và giết ngư dân Việt Nam hành nghề ở Biển Đông. Theo lệnh của Ban Tuyên giáo đảng, báo đài chỉ dám gọi tàu Trung Quốc là "tàu lạ", "tàu nước ngoài", và gọi lính Trung Quốc là "lực lượng võ trang nước ngoài".

Thậm chí còn có nhiều viên chức đảng, nhà nước, đại biểu quốc hội và tướng lĩnh cũng tránh nói tên Trung Quốc vì sợ phạm húy, mỗi khi phải nói đến những hành động sai trái của Bắc Kinh.

Phải chăng tư duy lệ thuộc, sợ hãi Trung Quốc của lãnh đạo cộng sản Việt Nam đã lây truyền sang dân khiến việc đụng đến tên Trung Quốc là bị coi "nhậy cảm" ?

Bằng chứng này cũng đã xảy ra trong bài báo của trang điện tử Tiếng nói nước Nga (Sputniknews.com), khi đưa tin về tàu cá Quảng Ngãi ngày 02/04/2020.

Trang này viết : "Lúc 6 giờ ngày 2 tháng 4, bà Nguyễn Thị Chi (vợ ngư dân Trần Hồng Thọ) nhận được điện thoại của bà Nguyễn Thị Kim Hồng (sinh năm 1983, ở thôn Châu Thuận Biển, xã Bình Châu) báo phương tiện của ngư dân Trần Hồng Thọ bị tàu nước ngoài tông chìm ở đảo Phú Lâm (quần đảo Hoàng Sa) tại tọa độ 16°42'3"N-112°25'44"E, văn bản của Ban Chỉ huy Phòng, Chống thiên tai và Tìm kiếm cứu nạn tỉnh Quảng Ngãi cho hay".

Báo Sputniknews viết tiếp : "Được biết, vụ tàu cá Quảng Ngãi của ngư dân Trần Hồng Thọ bị phía Trung Quốc đâm chìm mới đây không phải trường hợp đầu tiên. Theo ông Nguyễn Thanh Hùng, Chủ tịch Nghiệp đoàn nghề cá xã Bình Châu nhấn mạnh, những năm qua, ngư dân Bình Châu nói riêng và trên địa bàn tỉnh Quảng Ngãi nói chung rất "căm phẫn" trước hành động của các tàu cá Trung Quốc.

Điển hình, cách đây khoảng một năm, khi đang khai thác hải sản tại khu vực đảo Đá Lồi (quần đảo Hoàng Sa), cách bờ biển Đà Nẵng chừng 198 hải lý, con tàu mang công suất 575 CV của ngư dân Nguyễn Minh Hùng (SN 1975, trú thôn Châu Thuận Biển, xã Bình Châu) cùng 4 thuyền viên bị tàu Trung Quốc lù lù áp sát.

Bị rượt đuổi và phun vòi rồng không ngớt, tàu của vị thuyền trưởng có thâm niên hơn 20 năm đánh bắt ở vùng biển quần đảo Hoàng Sa không may va vào bãi đá ngầm, chìm nghỉm.

Rất may, 5 ngư dân trên tàu cá bị chìm giữa trùng khơi được một tàu bạn ở cùng địa phương ứng cứu kịp thời. Điều đáng lên án, thời khắc các ngư dân Quảng Ngãi tự cứu nhau ở Hoàng Sa, phía tàu Trung Quốc vẫn lảng vảng, vô cảm, bỏ mặc tàu Việt Nam, trong khi ngư dân Việt Nam đã nhiều lần cứu ngư dân Trung Quốc.

Tính đến cuối tháng 12/2019, toàn tỉnh Quảng Ngãi có 5.571 tàu đánh cá trong đó tàu có chiều dài trên 15m là 3.358 chiếc. Sản lượng khai thác năm 2019 là 250.667 tấn. Ngư dân Quảng Ngãi vốn có truyền thống và kinh nghiệm đánh bắt xa bờ. Tàu thuyền của ngư dân Quảng Ngãi hoạt động khắp các ngư trường trong cả nước từ vùng biển Vịnh Bắc Bộ đến vùng Biển Đông - Tây Nam bộ, Hoàng Sa, Trường Sa và các vùng biển tiếp giáp với các nước trong khu vực" (sputniknews, 03/04/2020).

Đôi co Việt-Trung

Nhưng lần này người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc, Hoa Xuân Oánh đã chối biến trách nhiệm của tàu Trung Quốc. Trong cuộc họp báo ngày 3/4/2020, bà này cho biết :

"Vào sáng 2/4, một tàu hải cảnh Trung Quốc trong cuộc tuần tra định kỳ phát hiện tàu cá Việt Nam đánh bắt cá bất hợp pháp ở ngoài khơi quần đảo Tây Sa (Hoàng Sa) và ngay lập tức kêu gọi con tàu rời đi.

Tàu cá Việt Nam từ chối rời đi và bất ngờ chuyển hướng về phía tàu Trung Quốc. Mặc dù tàu hải cảnh của Trung Quốc đã cố hết sức để tránh, nhưng vẫn bị tàu cá Việt Nam đâm vào mũi tàu. Tàu cá Việt Nam sau đó bị ngập nước và chìm".

Tàu hải cảnh Trung Quốc đã ngay lập tức thực hiện chiến dịch giải cứu và cả 8 ngư dân Việt Nam đã được giải cứu mà không có bất cứ thương tích nào. Tàu hải cảnh Trung Quốc sau đó đã để ngư dân Việt Nam rời đi sau khi hoàn thành thủ tục điều tra và thu thập bằng chứng cần thiết.

Nhiều báo Việt Nam chỉ trích bà Oánh đã thay trắng đổi đen. Ngược lại, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Thị Thu Hằng chỉ biết nói nhẹ nhàng :

"Theo thông tin từ các cơ quan chức năng của Việt Nam, tàu cá QNg 90617 TS và 8 ngư dân Việt Nam đang hoạt động bình thường tại vùng biển thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam thì bị tàu hải cảnh Trung Quốc ngăn cản và đâm chìm.

Như đã nhiều lần khẳng định, Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa phù hợp với luật pháp quốc tế. Hành động trên của tàu công vụ Trung Quốc đã xâm phạm chủ quyền Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa, gây thiệt hại về tài sản, đe doạ an toàn tính mạng và lợi ích hợp pháp của ngư dân Việt Nam, đi ngược lại nhận thức chung của lãnh đạo cấp cao hai nước về việc đối xử nhân đạo với ngư dân và Thoả thuận về những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển Việt Nam - Trung Quốc, trái với tinh thần Tuyên bố ứng xử của các bên ở Biển Đông (DOC), gây phức tạp tình hình và không có lợi cho quan hệ hai nước cũng như việc duy trì hoà bình, ổn định và hợp tác ở Biển Đông".

Người phát ngôn Lê Thị Thu Hằng cho biết đại diện Bộ Ngoại giao ngày 3/4 đã giao thiệp với đại diện Đại sứ quán Trung Quốc và trao công hàm phản đối, yêu cầu phía Trung Quốc điều tra làm rõ, xử lý nghiêm đối với nhân viên công vụ và tàu hải cảnh Trung Quốc nêu trên, không để tái diễn những hành động tương tự, đồng thời bồi thường thoả đáng các thiệt hại cho ngư dân Việt Nam.

Nhưng có bao giờ ngư dân Việt Nam nhân được đồng bạc bồi thường nào chưa, hay "chờ được vạ thì má đã sưng" như bấy lâu nay ?

Tàu cảnh sát biển Việt Nam ở đâu ?

Phản ứng nhũn như con chi chi quen thuộc của Bộ Ngoại giao Việt Nam không làm ai ngạc nhiên, vì chỉ là những câu chữ vuốt đuôi đã được lặp đi lặp lại nhiều lần. Có đáng quan tâm chăng là lời than phiền của ông Võ Duy Khánh, một ngư dân trên chiếc tàu bị chìm ở biển Hoàng Sa ngày 2/4/2020 đã nói với BBC tiếng Việt rằng : "Lúc xảy ra đụng độ, tôi chỉ thấy tàu Trung Quốc chứ không thấy lực lượng chức năng Việt Nam".

Đây là câu nói chua chát, vì đã nói lên sự thật phũ phàng rằng 3 lực lượng của Việt Nam gồm Hải quân, Cảnh sát biển và Kiểm ngư đã hoàn toàn vô dụng và bất lực trước hành động ngang ngược của Trung Quốc ở Biển Đông.

Trong thực tế thì Việt Nam đã mất quyền kiểm soát Quần đảo Hoàng Sa từ năm 1974, sau khi Trung Quốc chiếm đảo từ tay Việt Nam Cộng Hòa. Hà Nội cũng mất phần lớn quyền kiểm soát ở Trường Sa từ sau trận Gạc Ma với quân Trung Quốc ngày 14/03/1988.

Tại Trường Sa, sau cuộc tấn công chiếm đóng và thảm sát 64 quân sĩ Việt Nam ở Gạc Ma (Johnson South Reef) ngày 14/03/1988, Trung Quốc đã chiếm thêm các đá Châu Viên (Cuarteron Reef ), Chữ Thập (Fiery Cross Reef), Ga Ven (Gaven Reef), Tư Nghĩa (Hughes Reef), Vành Khăn (Mischief Reef) và Xu Bi (Subi Reef) của Việt Nam, rồi tân tạo các vị trí này thành đảo nhân tạo với sân bay, bến cảng, trại đóng quân, hệ thống phòng không, radar và một số đài khí tượng và hải đăng.

Bành trướng ở Trường Sa

Đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam đã không những bất lực trong việc ngăn cản tàu của Trung Quốc tự do tuần hành an ninh ở Trường Sa mà còn không dám ngăn cản Bắc Kinh cải tạo và xây dựng các bãi đá thành các căn cứ quân sự ở Trường Sa.

Mới đây vào tháng 3/2020, Tân Hoa xã cho biết Trung Quốc đã xây dựng thêm hai "trạm nghiên cứu" mới tại đá Chữ Thập và đá Subi.

Ngày 26/3/2020, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Thị Thu Hằng đã chỉ lập lại như con sáo điệp khúc quen thuộc : "Như đã nhiều lần khẳng định, Việt Nam có đầy đủ cơ sở pháp lý và bằng chứng lịch sử khẳng định chủ quyền của Việt Nam với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa phù hợp với luật pháp quốc tế. Theo đó, mọi hoạt động tại hai quần đảo này phải có sự cho phép của Việt Nam".

Các nguồn tin phương Tây cho hay quân đội Trung Quốc cũng đã xây dựng một số hệ thống giám sát trên đá Chữ Thập nhằm phục vụ bảo tồn hệ sinh thái rạn san hô, hệ sinh thái thực vật và nước ngọt.

Đối với đá Subi, trạm nghiên cứu đã "hoàn thành thiết kế dự án của hệ thống quan sát" cho mục đích phòng chống thảm họa địa chất và bảo tồn nước ngọt.

Khả năng của Đá Chữ Thập

Sau khi được tân tạo, vị trí của Đá Chữ Thập biến thành điểm cầu nối chiến lược quan trọng giữa bãi Tư Chính và căn cứ hải quân và tàu ngầm của Trung Quốc ở đảo Hải Nam phía bắc trong khoảng cách ngót 2.000 cây số.

Vậy Trung Quốc đã biến đá Chữ Thập thành căn cứ quân sự như thế nào ?

Báo Thanh Niên cho biết : "Tính đến tháng 5/2015, đảo nhân tạo đã có diện tích khoảng 280,3 ha với chiều dài khoảng 3.700 m (rộng nhất 1.100 m, hẹp nhất 60 m) và hồ nhân tạo ở phía đông bắc diện tích khoảng 52 ha với luồng dẫn vào dài khoảng 700 m, rộng 270 + 300 m.

Đến nay, căn cứ Chữ Thập đã hoàn tất với 7 cụm nhà lớn ở khu vực trung tâm (cao 5-6 tầng) và 30 công trình nhà trung bình, nhỏ khác ; 1 đường băng sân bay dài hơn 3.000 m, rộng 50 m phục vụ các loại máy bay vận tải dân dụng, quân sự, du lịch loại nhỏ cất hạ cánh ; các đài chỉ huy không lưu, tháp ra đa không lưu và khoảng 30 nhà chứa máy bay dọc đường băng…

Ngoài ra, căn cứ này còn có các công trình hiện đại như : tháp hải đăng, tháp điều độ cảng, tháp viễn thông (thu phát sóng 4G), tháp ra đa đối không - đối hải, hệ thống liên lạc vệ tinh, sân vận động trung tâm, trạm quan trắc hải dương, trạm lọc nước biển, bệnh viện tiêu chuẩn cấp 2.

Đặc biệt, tại đá Chữ Thập, phía Trung Quốc xây dựng hệ thống công trình ngầm rất lớn và 9 cầu tàu đảm bảo đón nhận tàu trọng tải hàng vạn tấn...

Do là căn cứ lớn nhất và quan trọng nhất ở Trường Sa nên phía Trung Quốc triển khai nhiều hệ thống, phương tiện bảo vệ. Các tàu thuyền nào vào gần đá Chữ Thập 12 hải lý đều bị xua đuổi, ngăn cản quyết liệt" (Thanh Niên, 13/06/2019).

Trong khi đó, theo Bách khoa toàn thư mở (Wikipedia) thì : "Từ năm 2014, Trung Quốc bắt đầu cải tạo mở rộng đá Chữ Thập (Fiery Cross Reef) thành đảo nhân tạo lớn nhất quần đảo Trường Sa, có diện tích 2,74 km2 (tính đến tháng 7/2015) với tổng kinh phí hơn 73 tỉ nhân dân tệ (11,5 tỉ USD)…".

Wikipedia viết thêm : "…Đặc biệt là việc xây dựng một đường băng dài 3.125m và rộng 60m, là đường băng duy nhất đủ lớn cho máy bay ném bom chiến lược tại Trường Sa, cho phép quân đội Trung Quốc bao quát không phận rộng lớn từ Tây Thái Bình Dương gồm cả Guam (nơi có các căn cứ của Mỹ) đến Ấn Độ Dương. Tư lệnh Bộ Chỉ huy Thái Bình Dương của Mỹ (PACOM), Đô đốc Harry Harris, cho biết hiện các vỉa đá ngầm mà Trung Quốc chiếm giữ và xây dựng trái phép ở Biển Đông nhìn giống hệt các căn cứ cho máy bay chiến đấu, máy bay ném bom, tàu và hoạt động do thám".

Như vậy, rõ ràng Trung Quốc đã sử dụng Chữ Thập qua vụ Tư Chính như một "phép thử" cho khả năng quân sự để đe dọa an ninh Biển Đông và Việt Nam nói riêng ở phía cực nam của đường Lưỡi bò tự vẽ của Bắc Kinh nhằm giành chủ quyền 90% của diện tích trên 3 triệu cây số vuông ở Biển Đông.

Subi có gì lạ ?

Theo Bách khoa toàn thư mở, đá Xu Bi là một rạn san hô vòng  thuộc cụm Thị Tứ  của quần đảo Trường Sa . Đá này nằm cách đảo Thị Tứ  khoảng 26 cây số về phía tây nam.

Đá Xu Bi (1) là đối tượng tranh chấp giữa Việt Nam Đài Loan Philippines  và Trung Quốc . Trung Quốc kiểm soát rạn vòng này từ năm 1988  đến nay.

Đặc điểm : chiều dài  tính theo trục đông bắc-tây nam là khoảng 5,7 km và nơi rộng nhất của vụng biển  là hơn 3,7 km.

Căn cứ theo tài liệu của Center for Strategic and International Studies (CSIS)ở Washington D.C. ngày 24/05/2018, báo Tuổi Trẻ online cho biết : "Ảnh chụp tháng 10/2017 cho thấy các công trình trái phép Trung Quốc xây phía bắc đá Subi. 1) Các kho chứa ngầm dưới lòng đất ; 2) Các cơ sở cảm biến và liên lạc ; 3) Cầu cảng di động dùng để bốc dỡ hàng hóa ; 4) Trạm radar cao tần ; 5) Một trong 4 công sự phòng thủ. Vị trí được cho là doanh trại của thủy quân lục chiến Trung Quốc nằm sát khu vực số 2".

"Những công trình trên đá Subi thoạt đầu dễ khiến người ta nhầm lẫn đó là một thị trấn nhỏ trên đất liền. Những con đường nhỏ, sân thể thao và các tòa nhà kiểu dân sự đó sẽ sớm được lấp đầy bởi hàng trăm, thậm chí hàng ngàn lính thủy quân lục chiến Trung Quốc", các chuyên gia phân tích cảnh báo.

Trong khi đó, hãng tin Reuters dự đoán : "Một trung tâm hành chính đã dần hình thành trên đá Subi làm dấy lên suy đoán thực thể này sẽ sớm đón nhận các thành phần dân sự tới sinh sống".

Tuổi Trẻ viết tiếp rằng : "Theo dữ liệu từ Earthrise, một tổ chức phi chính phủ, Trung Quốc đã xây trái phép hơn 400 công trình kiên cố trên đá Subi kể từ năm 2014. Số lượng các công trình này đã bằng với số công trình Trung Quốc xây trái phép trên đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.

Các chuyên gia Tây phương nói thêm : "Subi là thực thể nhân tạo lớn nhất trong 7 thực thể bị Trung Quốc chiếm đóng và xây dựng ở quần đảo Trường Sa. Cùng với đá Vành Khăn và đá Chữ Thập, đá Subi được xếp vào nhóm "Tam Đại" với đầy đủ các công trình như nhà chứa tên lửa, đường băng 3.000m, các nhà chứa máy bay cỡ lớn và những công trình theo dõi tàu bè, máy bay nước ngoài".

Dữ liệu từ Earthrise cho thấy trên đá Chữ Thập và Vành Khăn chỉ có khoảng 190 công trình và cấu trúc.

Tổng cộng Trung Quốc đã xây hơn 1.600 công trình trên các thực thể mà nước này chiếm đóng ở hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa.

Đài CNBC, chuyên môn về tài chính và thể thao của Mỹ ngày 2/5/2018 dẫn các nguồn tin tình báo cho biết các tên lửa hành trình  chống hạm YJ-12B và tên lửa đất đối không  HQ-9B đã được Trung Quốc lắp đặt trên ba thực thể Đá Chữ Thập , Xu Bi, Đá Vành Khăn .

Vẫn trơ ra nhìn

Trước những đe dọa quân sự nhãn tiền của Trung Quốc ở Biển Đông, đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam đã làm gì để bảo vệ chủ quyền biển đạo nói chung, cũng như cuộc sống gian khổ và nguy hiểm của ngư dân nói riêng ?

Không có hành động gì hết trọi. Ngoại trừ một việc rất hèn nhát và vô trách nhiệm là trao nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền biển đảo cho các ngư phủ khi họ chỉ có hai bàn tay trắng với những tàu thuyền bằng gỗ. Thái độ hèn nhát này như đã thể hiện lần thứ nhất khi Trung Quốc cho tàu Hải Dương 981 xâm nhập tìm kiếm dầu bên trong thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam năm 2014, và lần thứ hai năm 2019, với tàu Hải Dương 8 xâm nhập bãi Tư Chính, cách Vũng Tầu khoảng 370 cây số hướng đông nam.

Trong cả hai lần, của chính quyền địa phương đã chỉ trao cho mỗi chủ tàu môt lá cờ Đỏ Sao Vàng để treo trên cột cao của con thuyền khi ra khơi đánh bắt. Đối với đảng và Nhà nước, hành động này thể hiện lòng yêu nước. Nhưng yêu nước cái gì khi bị lâm nguy, những lực lượng bảo vệ dân, tốn hàng trăm triệu, hàng tỷ USD, hoàn toàn biến mất và không ai trong chính quyền dám tố cáo đích danh kẻ gây ra thảm họa. Hèn hay nhát, tồi hay dở khi chỉ biết xúi ngư dân ra khơi đánh bắt và để cho tàu thuyền Trung Quốc mặc sức đe dọa và đàn áp ? Trách nhiệm Đảng và Nhà nước ở đâu khi đem con bỏ chợ, hay trao trứng cho ác ?

Những đơn vị có nhiệm vụ bảo vệ biển đảo như hải quân, cảnh sát biển, kiểm ngư, biên phòng ven biển và không quân hãy tự đấm ngực hỏi mình đã làm gì để bảo vệ ngư dân, những công dân Việt Nam trọn vẹn ?

Các ông bà Tổng bí thư - Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân, Thủ tướng chính phủ Nguyễn Xuân Phúc, Bộ trưởng quốc phòng Đại tướng Ngô Xuân Lịch… đã làm gì để bảo vệ các tàu thuyền đánh cá và ngư ân Việt Nam trên các vùng biển đảo Tổ tiên ta để lại ?

Hay những người có trách nhiệm này là những con cầy sấy chỉ biết run rẩy mỗi khi nghe Tổng bí thư - Chủ tịch nhà nước Trung Quốc Tập Cận Bình răn đe nhiều lần - như trong cuộc Họp báo chung với Tổng thống Barack Obama ngày 25/09/2015 tại Tòa Bạch Ốc - rằng : "Các hòn đảo ở biển Nam Trung Hoa, từ thời cổ đại, là lãnh thổ của Trung Quốc. Chúng tôi có toàn quyền bảo vệ chủ quyền lãnh thổ hợp pháp của chúng tôi, cũng như các quyền lợi chính đáng về hàng hải.…" (2).

Khoảng 2 tháng sau, họ Tập lập lại quan điểm này vào sáng ngày 07/11/2015 trong diễn văn tại Viện nghiên cứu Đông Nam Á, thuộc Viện Đại học Quốc gia Tân Gia Ba (National University of Singapore- NUS) : "Những hòn đảo trên Biển Đông là thuộc lãnh thổ Trung Quốc từ thời cổ đại, do đó Trung Quốc phải giữ gìn chủ quyền và lợi ích biển của mình".

Cũng đáng quan tâm là Tập Cận Bình đã nói như thế ở Tân Gia Ba chỉ một ngày sau khi kết thúc chuyến thăm hai ngày ở Việt Nam. Ngoài các cuộc gặp lãnh đạo Đảng và Nhà nước, họ Tập còn đọc diễn văn trước Quốc hội ở Hà Nội ngày 6/11/2015. Ông Tập giảng : "Hai bên cần kiên trì, lấy đại cục quan hệ hai nước làm trọng… Chữ tín là nền tảng để làm bạn… Khi đại sự được coi trọng thì tiểu sự sẽ không khó giải quyết".

Ông cũng khoe với Quốc hội Việt Nam : "Dân tộc Trung Hoa từ trước đến nay yêu hòa bình, cái gen "hòa" của dân tộc từ trước tới nay đều không thay đổi, "hòa" trong văn hóa được bảo lưu trường tồn, mãi mãi…".

Họ Tập còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần với Việt Nam câu thần chú : "Kiên trì phương châm láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai với tinh thần láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt".

Về phần mình, để đáp lại, ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng (khi ấy chưa kiêm Chủ tịch nước) đã nói trong cuộc tiếp Tập Cận Bình ở Hà Nội : "Khẳng định, Đảng, Nhà nước và nhân dân Việt Nam luôn coi trọng việc duy trì quan hệ láng giềng hữu nghị với Trung Quốc ; sẵn sàng cùng Trung Quốc đưa quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt-Trung đi vào chiều sâu".

Ông Trọng còn : "Đề nghị hai bên phối hợp chặt chẽ để kiểm soát hiệu quả tình hình trên biển ; tôn trọng lợi ích chính đáng của nhau ; thực hiện nghiêm túc các nhận thức chung và thỏa thuận của lãnh đạo cấp cao hai Đảng, hai nước ; duy trì nguyên trạng, không có hành động làm phức tạp, mở rộng tranh chấp, gây căng thẳng tình hình".

Mới nhất là tuyên bố của Bộ trưởng quốc phòng Trung Quốc, Thượng tướng Ngụy Phượng Hòa ở diễn đàn Hương Sơn lần thứ 9 (9th Xiangshan Forum) khai mạc ngày 21/10/2019 ở Bắc Kinh.

Trước mặt Đại tướng Ngô Xuân Lịch, Bộ trưởng quốc phòng Việt Nam, họ Ngụy nói thẳng : "Các đảo ở Biển Đông và quần đảo Điếu Ngư (ở biển Hoa Đông) là những phần không thể tách rời của lãnh thổ Trung Quốc. Chúng tôi sẽ không cho phép dù chỉ một tấc lãnh thổ mà tổ tiên của chúng tôi đã để lại bị lấy đi" (3).

Nên nhắc lại, vào ngày 18/6/2017, trong chuyến thăm Hà Nội, Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương Trung Quốc, Phạm Trường Long, đã từng nói thẳng với Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ; Chủ tịch nước Trần Đại Quang (qua đời ngày 21/09/2018), Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và Đại tướng Ngô Xuân Lịch rằng : "Nam Hải [Biển Đông] là lãnh thổ Trung Quốc từ thời xa xưa" (theo tường thuật từ Hà Nội của Thống tín viên Tân Hoa Xã của Bắc Kinh).

Câu nói này đã như gáo nước lạnh tạt vào mặt lãnh đạo Việt Nam và họ Phạm đã xấc xược bỏ ra về, không tham dự các hoạt động "giao lưu hữu nghị tại tỉnh Lai Châu và Vân Nam ngày 20/6".

Như vậy thì lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam còn chần chừ gì nữa mà không kiện Trung Quốc ra trước Tòa án Quốc tế để giành lại một lần cho dứt khoát chủ quyền toàn vẹn của biển đảo và lành thổ ?

Hay vì con Virus Vũ Hán (Covid-19), cũng xuất phát từ Trung Quốc, đã làm cho ông Nguyễn Phú Trọng tối mắt nên không biết đâu mà mò ?

Phạm Trần

(09/04/2020)

(1) Tên gọi : đá Xu Bi ; tiếng Anh : Subi Reef ; tiếng Filipino : Zamora ; tiếng Trung渚碧礁bính âmZhǔbì jiāoHán-Việt : Chử Bích tiêu.

(2) "Islands in the South China Sea since ancient times are China’s territory. We have the right to uphold our own territorial sovereignty and lawful and legitimate maritime rights and interests".

(3) "The South China Sea islands and Diaoyu islands are inalienable parts of China’s territory. We will not allow even an inch of territory that our ancestors have left to us to be taken away" (Reuters News Agency).

Published in Diễn đàn

Dịch cúm Covid-19 đang làm lu mờ hết thảy thời sự trong nước và quốc tế. Đại hội 13 của Đảng cộng sản Việt Nam đang đến gần nhưng không thấy báo chí nói gì về việc chuẩn bị. Một văn bản đáng chú ý nhất là Quy định 214 về "Khung tiêu chuẩn chức danh, tiêu chí đánh giá cán bộ thuộc diện Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý".

Văn bản này thay vì gần 11.500 chữ thì có thể tóm gọn trong khoảng 2.000 chữ. Cách trình bày dài dòng, cẩu thả, lộn xộn, sáo rỗng, lặp đi lặp lại chứng tỏ kỹ thuật soạn thảo văn thư và tài liệu của đảng cộng sản rất kém. Các tiêu chuẩn mang tính tự sướng, áp đặt, mơ hồ, hoang tưởng mà không có bất cứ một đảng viên nào hiện nay hội đủ, dù chỉ là một phần nhỏ các tiêu chuẩn đó. Ví dụ :

Mục 1.2 : Về đạo đức, lối sống :

Mẫu mực về phẩm chất đạo đức, sống trung thực khiêm tốn, chân thành, trong sáng, giản dị, bao dung, cần kiệm kiêm chính, chí công vô tư. Không tham vọng quyền lực, có nhiệt huyết và trách nhiệm cao với công việc. Là trung tâm đoàn kết, gương mẫu về mọi mặt. Không tham nhũng, lãng phí, cơ hội, vụ lợi. Kiên quyết đấu tranh ngặn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về chính trị, đạo đức, lối sống, những dấu hiệu "tự chuyển biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ. Tệ quan liêu tham nhũng, tiêu cực lãng phí, cửa quyền và lợi ích nhóm. Tuyệt đối không trục lợi và không để người thân người quen lợi dụng chức vụ, quyền hạn của mình để trục lợi…

khung1

Quy định 214-QĐ/TW : Khung tiêu chuẩn chức danh, tiêu chí đánh giá cán bộ

Những người soạn văn bản này đang cố lên gân bằng cách tìm những từ ngữ tốt đẹp nhất và có vẻ cao quí nhất để gom hết vào tiêu chuẩn của những người lãnh đạo đảng. Tuy nhiên, mục đích chính của văn bản này là nhằm loại tất cả các ứng cử viên thuộc "phe củi" và khẳng định sự tiếp tục tại vị của ông Nguyễn Phú Trọng.

Về tiêu chuẩn của Tổng Bí thư, Quy định 214 viết :

Mục 2.3 : Bảo đảm đầy đủ các tiêu chuẩn chung của ủy viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư, đồng thời, cần có những phẩm chất, năng lực : Có uy tín cao trong Trung ương, Bộ Chính trị, trong toàn Đảng và nhân dân ; là trung tâm đoàn kết, quy tụ và phát huy sức mạnh tổng hợp của cả hệ thống chính trị… Tiêu biểu nhất về trí tuệ, đạo đức của toàn đảng. Có trình độ cao về lý luận chính trị. Có kiến thức sâu rộng, toàn diện trên các lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, quốc phòng, an ninh, đối ngoại, xây dựng đảng, quản lý nhà nước…

Với những tiêu chuẩn này thì ngoài ông Trọng ra ai có thể xứng đáng ?

Tuy nhiên, nếu Đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục để ông Trọng làm thêm một nhiệm kỳ nữa thì đây quả là một lựa chọn quá nguy hiểm. Bất cứ một ông già nào tuổi trên 75 thì cơ hội giữa sống và chết chỉ là 50/50, huống hồ ông Trọng đã từng bị đột quị. Riêng việc này cũng chứng tỏ rằng Đảng cộng sản Việt Nam rất suy yếu và khủng hoảng. Đảng cộng sản Việt Nam đã cầm quyền tuyệt đối suốt hơn 75 năm qua và với gần 4,5 triệu đảng viên, già có trẻ có thế mà họ vẫn không thể tìm được người thay thế cho một ông già bệnh tật.

Nếu trong thời gian tại vị, ông Trọng đột ngột qua đời thì Đảng cộng sản Việt Nam lại tiếp tục rơi vào một cuộc khủng hoảng vô tiền khoáng hậu. Do cơ chế tuyển lựa nhân sự bệnh hoạn của Đảng cộng sản nên các đảng viên có bản lĩnh và trí tuệ đều bị loại từ vòng gửi xe. Tất cả những khuôn mặt lãnh đạo cao cấp của đảng đều mờ nhạt, già nua, mệt mỏi, thiếu trí tuệ lẫn nhân cách. Ông Trọng được lựa chọn làm lãnh tụ tối cao chỉ vì một tiêu chuẩn rất kỳ quái đó là "không tham nhũng" như những người khác. Ngoài lý do "trong sạch" ra ông Trọng không hề thể hiện một khả năng nào nổi trội trong bất cứ lãnh vực gì, kể cả "khả năng lý luận".

khung02

Tiêu chuẩn quan trọng nhất để làm Tổng bí thư là "có trình độ cao về lý luận chính trị" chứ không phải có thành tích trong chiến đấu hay "vào sinh ra tử".

Quy định 214 cũng bộc lộ sự bối rối của Đảng cộng sản Việt Nam. Trong hậu trường (như chúng tôi đã phân tích và nhiều người cũng đã nhận ra) ban lãnh đạo Đảng cộng sản đã lấy quyết định chuyển trục sang Mỹ và các nước dân chủ nhưng trong Quy định 214 này họ vẫn dùng ngôn ngữ lưỡi gỗ khi tiếp tục viết :

Mục 1.1 : Về chính trị tư tưởng

Tuyệt đối trung thành với lợi ích của Đảng, của quốc gia – dân tộc và nhân dân; kiên định chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội, đường lối đổi mới của Đảng. Có lập trường, quan điểm, bản lĩnh chính trị vững vàng; kiên quyết bảo vệ nền tảng tư tưởng, Cương lĩnh, đường lối của Đảng…

Cụm từ "kiên định chủ nghĩa Mác – Lênin" chỉ nhắc lại một lần và cụm từ "chống tự diễn biến, tự chuyển hóa" chỉ nhắc đến hai lần. Điều này cho thấy ban lãnh đạo đảng bối rối và gượng gạo vì chính họ mới là những người đang "tự diễn biến, tự chuyển hóa".

Sau dịch cúm Covid-19 thì Trung Quốc sẽ rút lui và co cụm lại, họ không cần Việt Nam nữa. Việt Nam còn có thể đi đâu, về đâu ngoài việc chuyển trục sang Mỹ và các nước dân chủ. Xã hội Việt Nam ngày càng lớn mạnh và cái áo độc tài ngày càng chật chội.  

Đảng cộng sản Việt Nam, qua lời ông Trọng, tự động viên nhau rằng họ vẫn sẽ tiếp tục lãnh đạo Việt Nam vì trước mặt họ không có lực lượng dân chủ nào có tầm vóc với một giải pháp khả thi cho đất nước. Điều này sai. Đảng cộng sản Liên Xô vẫn sụp đổ dù trước mặt họ không hề có đối lập dân chủ và bất cứ một giải pháp thay thế nào. Các nước cộng sản ở Đông Âu cũng vậy. Công đoàn Đoàn kết Ba Lan do Lech Walesa lãnh đạo đã giành chiến thắng ngoạn mục năm 1990 và ông trở thành tổng thống dân chủ đầu tiên của Ba Lan. Tuy nhiên Công đoàn Đoàn kết giống một phong trào phản kháng hơn là một tổ chức chính trị với một giải pháp thay thế khả thi. Chỉ sau một nhiệm kỳ thì Walesa đã bị thất cử trước Aleksander Kwaśniewski, lãnh đạo Liên minh Cánh tả Dân chủ (một cựu đảng viên cộng sản) năm 1995.

Năm 1945, Đảng cộng sản Việt Nam chỉ có 1.000-2.000 đảng viên nhưng họ vẫn giành được chiến thắng vì họ có một niềm tin mãnh liệt vào chủ nghĩa cộng sản. Nay họ có 4,5 triệu đảng viên nhưng vẫn lo sụp đổ vì lý tưởng đã chết khi chủ nghĩa cộng sản phơi bày sự hoang tưởng, nhảm nhí và độc ác. Bất cứ một tổ chức chính trị nào cũng đại diện cho một khuynh hướng và khuynh hướng nào hướng tới tương lai thì sẽ được người dân lựa chọn.

Đảng cộng sản Việt Nam hơn hẳn phong trào dân chủ Việt Nam khi họ hiểu và nhận thức được tầm quan trọng của tư tưởng chính trị và sức mạnh của nó. Việc ông giáo sư, phó chủ tịch Hội đồng lý luận Trung ương Nguyễn Quang Thuấn đi nước ngoài bằng máy bay, ngồi ghế hạng nhất, ăn trưa ở khách sạn 5 sao, chiều chơi golf và buổi tối chiêu đãi khách phải có ca sĩ nổi tiếng hát... làm nhiều người bất ngờ và phẫn nộ nhưng với chúng tôi thì không có gì lạ. Một ông giáo sư khác cũng xuất thân từ Hội đồng này và đang là người nắm quyền lực cao nhất tại Việt Nam dù tuổi già sức yếu đó là ông Nguyễn Phú Trọng. Tiêu chuẩn quan trọng nhất để làm Tổng bí thư là "có trình độ cao về lý luận chính trị" chứ không phải có thành tích trong chiến đấu hay "vào sinh ra tử".

Nhiều người bi quan cho rằng phong trào dân chủ khó mà thành công vì Đảng cộng sản Việt Nam còn rất mạnh. Họ có quân đội, công an để kiểm soát từng người dân và một đội ngũ dư luận viên hùng hậu để nhiễu loạn, định hướng người dân… Chúng tôi không nghĩ như vậy. Một chính đảng có đời sống riêng của nó. Nó chỉ sống và gắn kết được các thành viên với nhau nếu còn đồng thuận và chia sẻ với nhau về tư tưởng chính trị hay một dự án chính trị nào đó. Đảng cộng sản Việt Nam không còn đồng thuận trên bất cứ lĩnh vực nào. Bộ máy đàn áp của chính quyền vẫn còn hoạt động nhưng chủ yếu là do quán tính. Bộ não của nó đã chết vì mất đồng thuận. Đảng cộng sản Việt Nam cũng như một cỗ máy khổng lồ nhưng trung tâm điều khiển đã có vấn đề nên cỗ máy có thể đột ngột dừng hoạt động bất cứ lúc nào. Vụ tấn công vào Đồng Tâm là một ví dụ. Nếu có đồng thuận và còn nghĩ đến tương lai của đảng thì không bao giờ xảy ra vụ đổ máu gây chấn động nhân tâm như thế.

Đảng cộng sản Việt Nam có còn giải pháp nào không ? Câu trả lời là không. Việc Trung Quốc rút lui và co cụm lại dẫn đến hậu quả là họ không cần và không chống lưng cho Đảng cộng sản Việt Nam nữa. Việc ông Trọng đánh bại được Nguyễn Tấn Dũng ở Đại hội 12 là vì Trung Quốc không còn làm áp lực quá mạnh. Nếu muốn Trung Quốc vẫn có thể giữ được Nguyễn Tấn Dũng. Rõ ràng là Trung Quốc không hài lòng nhưng cũng phải miễn cưỡng chấp nhận Nguyễn Phú Trọng. Đại hội 13 này cũng vậy, Trung Quốc sẽ không còn làm áp lực mạnh lên vấn đề nhân sự của Đảng cộng sản Việt Nam. Không còn chỗ chống lưng nên ban lãnh đạo đảng cộng sản phải lấy quyết định chuyển trục sang các nước dân chủ. Tuy nhiên điều này lại đồng nghĩa với việc "mất đảng" không sớm thì muộn. "Đi thì mắc núi, trở lại thì mắc sông", Đảng cộng sản Việt Nam như gà mắc tóc, không biết phải làm gì. Hơn nữa khi mất người bảo trợ Trung Quốc thì các phe nhóm trong đảng tha hồ đấu đá, mạnh được yếu thua, kẻ thắng làm lò, kẻ thua làm củi. Một tương lai kinh khủng đang chờ Đảng cộng sản Việt Nam ở phía trước.

Giả sử các phe nhóm trong đảng muốn tách ra và chuyển hóa thành các chính đảng để tiếp tục cai trị Việt Nam như Putin ở Nga thì điều này cũng không thể thành công vì di sản của Đảng cộng sản Việt Nam quá kinh khủng. Bất cứ đảng viên nào cũng không còn uy tín để làm việc đó, vì cho dù họ không gây ra tội ác thì cũng đã toa rập với đảng cộng sản đè nén cai trị dân tộc Việt Nam suốt bao năm qua.

Một nỗ lực khá hài hước nữa chứng tỏ sự bế tắc của Đảng cộng sản Việt Nam là việc Quốc hội đưa ra dự thảo cho phép 5% đại biểu sẽ là các nhà khoa học và nghiên cứu… Thật ra dưới chế độ độc tài thì không cần đến Quốc hội và Viện kiểm sát vì các định chế này chỉ là các cơ quan của đảng và chịu hoàn toàn sự chỉ đạo của đảng. Ngay cả tòa án cũng chỉ xét xử theo lệnh của đảng chứ không xét xử theo luật pháp và lương tâm. Qui định 214 nói trên cũng vậy. Các lãnh đạo của Nhà nước và Quốc hội chỉ cần một tiêu chuẩn duy nhất là được người dân bầu chọn chứ không cần bất cứ một "tiêu chuẩn" nào khác.

Các nhà nước độc tài chuyên chế dù hùng mạnh như Liên Xô trước đây rồi cũng phải sụp đổ. Đảng cộng sản Trung Quốc giỏi và tinh vi hơn Đảng cộng sản Việt Nam hàng trăm lần cũng sẽ chịu chung số phận với Liên Xô thì làm sao Đảng cộng sản Việt Nam có thể tồn tại. Tuy nhiên cũng vì quán tính độc tài quá mạnh nên Đảng cộng sản Việt Nam không thể nào chuyển hướng về dân chủ. Họ sẽ cố đấm ăn xôi cho đến lúc gục ngã bởi những mâu thuẫn chồng chất không thể giải quyết được.

Chỉ có một lối thoát duy nhất cho các đảng viên cộng sản có hiểu biết và có tấm lòng với đất nước, đó là nhanh chóng rời bỏ con tàu sắp đắm để tìm đến, kết hợp với một tổ chức chính trị đối lập dân chủ lương thiện, bao dung và đứng đắn để cùng bắt tay nhau xây dựng lại đất nước.

Việt Hoàng

(15/3/2020)

Published in Quan điểm