Phiếm luận
Hoàng Chí Phong một trong những nhà hoạt động hàng đầu của phong trào phản kháng tại Hướng Cỏng sau khi đi một vòng từ Đức qua Úc vận động sự yểm trợ của các nước tự do, dân chủ trên thế giới cho phong trào đòi hỏi bầu cử tự do đã đến thủ đô Oa-sinh-tân của Mỹ ngày 28/08/2019.
Hoàng Chí Phong và tông tông Đỗ Lan Trâm - Ảnh minh họa
Tại đây, sau 2 ngày làm việc "khẩn trương" với các chính khách của cả 2 đảng Con Lừa và Con Voi, Hoàng đã được tông tông Đỗ Lan Trâm đón tiếp tại tòa nhà Cánh Tây của Nhà Trắng. Để tránh tai tiếng ì xèo hay phản đối từ phía Chai-Na, cuộc đón tiếp chỉ được loan báo cho giới truyền thông 60 phút trước khi gặp gỡ và thời gian thông tin cho Hoàng chỉ có 30 phút khiến Hoàng không kịp đóng dây kéo khi mặc quần.
Sau bữa ăn trưa thân mật, đơn giản, thanh đạm, chỉ có ham-bơ-gơ, đai-ét cốc-cờ (diet coke), khoai tây chiên french fries và cà phê Starbucks, thấy Hoàng thông thạo tiếng Ăng-lô Sắc xông, Đỗ Lan Trâm đuổi hết các nhân viên, tà lọt, thông dịch viên các cái... ra ngoài, đồng thời ra lệnh cho tắt hết tất cả video camera, audio recorder…
Khi đã chắc cú cuộc nói chuyện giữa hai người không còn bị nghe lén, thâu thanh, hình ảnh... tổng thống Đỗ Lan Trâm ngồi cạnh Hoàng thân mật hỏi :
- Cậu thấy nước Mỹ từ ngày tôi mần tổng thống ra sao ? Có vĩ đại lại chưa ? Nếu có thì mặt nào đã vĩ đại, mặt nào chưa ?
Hoàng hơi bất ngờ trước câu hỏi ngoài dự tính của mình nên bối rối, đưa tay gãi đầu. Những vốn thông minh, chỉ vài giây sau Hoàng nhoẻn ngay nụ cười :
- Thưa tông tông ! Từ ngày ngài đáo nhậm nhiệm sở, bước chân vào Tòa Nhà Trắng đến nay, nếu đánh giá toàn bộ tình hình, nước Cờ Huê (nói chung) trở nên cực kỳ vĩ đại.
Nhìn khuôn mặt hớn hở, hoan hỉ, hả hê, hí hửng như trẻ được quà của Trâm, Hoàng ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp :
- Tuy nhiên cũng còn một số mặt cần phải khắc phục.
Nét mặt Trâm hơi sầm lại, lộ vẻ không vui :
- Những mặt nào ? Cậu nói cho ta nghe thử !
- Thưa ngài tông tông ! Bức tường phía Nam biên giới Mỹ-Mễ ! Lẽ ra ngài không nên…
Trâm cười ha hả ngắt lời Hoàng :
- Cậu ngây thơ quá ! Mần chính trị sao được ?
Thấy nét mặt ngơ ngác của Hoàng, Trâm vỗ mạnh tay lên đùi Hoàng :
- Cậu không hiểu gì hết ! Lúc đi tranh cử ta phải nói thế để kích động tinh thần một "bộ phận" không nhỏ người dân Mỹ trắng không ưa di dân. Xây thế đếch nào được mà xây ? Tiền đâu ? Mexico đời nào chịu trả chi phí ? Khi lưỡng viện quốc hội nằm trong tay "đảng ta", ta cũng không thể xin ngân sách vì chắc chắn bị phản đối. Đến khi đảng Con Lừa lấy lại được hạ viện ta mới khơi lại vụ xây tường. Để mần chi cậu biết không ?
Hoàng chợt hiểu nhưng vẫn làm bộ ngây thơ :
- Thưa tông tông để làm gì ?
Trâm cười :
- Để quậy cho tình hình chính trị rối beng lên chứ làm chi nữa ? Quốc hội không cấp ngân sách xây tường thì ta đóng cửa chính phủ, đổ thừa cho đảng Con Lừa. Thế là đảng Con Lừa lãnh đủ, bị dân oán ghét. Cậu hiểu chưa ? Mới đây vụ ta dùng bút lông sharpie (sharpie – còn có nghĩa là kẻ lừa đảo, bịp bợm) di chuyển cơn bão Dorian từ Florida về Alabama, cậu có biết không ?
Hoàng gật đầu. Trâm tỏ vẻ thích thú :
- Cậu thấy đấy ! Ta làm thế cả cơ quan tiên đoán khí tượng Mỹ lẫn thằng bộ trưởng thương mại Wiu-bơ Rốt bưng bô, đần độn biết ta sai nhưng có đứa nào dám cãi. Cãi là ta đuổi cổ hết cả lũ chúng nó.
Hoàng Chí Phong gật gù tỏ vẻ hiểu. Trâm hỏi tiếp :
- Cậu nghĩ sao về cuộc thương chiến do ta khởi động với Tập Cận Bình ?
Hoàng ngần ngừ :
- Thưa tông tông ! Dường như cả hai nước đều bị thiệt hại ! Có thể... địch... chết ba, còn ta... chết hết.
Trâm bật cười lớn, cười sặc sụa một hồi khiến Hoàng ngơ ngác. Mấy phút sau Đỗ Lan Trâm mới ngưng cười :
- Đúng vậy chứ dường như gì ? Ta biết chuyện đó nhưng ta phải gây chiến. Cậu hiểu lý do tại sao không ?
Chẳng đợi Hòang nói gì, Trâm phán luôn :
- Hai mặt hàng nông sản mạnh nhất của Mỹ xuất cảng sang China là đậu nành và thịt heo. Để trả đũa đòn thuế quan 25% lên thép và nhôm của ta, chủ tịch Tập kính mến tất nhiên sẽ ra lệnh không mua đậu nành, thịt heo của Mỹ nữa. Ha ha ! Tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta. Cho dù nền nông nghiệp của Mỹ ở các tiểu bang miền trung tây nước Mỹ có phá sản thì ta vẫn phải khai mào cuộc chiến tranh thương mại.
Ngừng lại một lúc, tự thưởng mình bằng một ly đai-ét cốc 0,5 l đầy, Trâm mới tiếp :
- Dân Mỹ ăn thịt, uống cốc nhiều quá, ngoài 50 năm tuổi tức 600 tháng tuổi là đa số mắc bệnh "gao" (gout), ngón tay, ngón chân xưng đỏ, cong đi gây đau đớn vô cùng. Số đậu nành tồn kho không bán cho chủ tịch Tập được, ta sẽ mua rẻ, phát không hoặc bán rẻ cho dân Mỹ, dân lãnh weo-phe thuộc sư đoàn đặc nhiệm 920 SSI tha hồ chế biến thành đậu hũ 49 món, chữa bệnh gao, còn thịt heo ta sẽ bắt các nhà máy sản xuất lương thực cho quân đội mua đóng hộp làm lương khô hành quân MRE (Meal Ready to Eat). Thế là vừa giải được bài toán hóc búa của trade war vửa chữa bệnh "gao" cho dân Mỹ. Ta đúng là thiên tài ổn lờ ! Ồ không ! Thiên tài ổn định chứ, đúng chưa ?
Nói xong Trâm lại cất tiếng cười rổn rảng, mấy phút sau mới ngừng cười, ghé tai Hoàng nói nhỏ :
- Mà cậu biết không ? Từ ngày gây thương chiến với Tập, con gái ta, Ivanka nhận được giấy phép sản xuất thêm gần cả trăm mặt hàng, lẫn kinh doanh khách sạn, casino, spa ở Chai Na có giá trị 10 năm đấy.
Hoàng gật đầu :
- Thưa ngài tông tông ! Tôi biết chuyện đó, báo chí đăng đầy... Nhưng mà sao tông tông lại gọi những người biểu tình chúng tôi là bọn gây bạo loạn và khen ông Tập là hành động đúng, phản ứng hợp lý, có chừng mực ?
Đỗ Lan Trâm lắc đầu, cười nhẹ, lắc lắc bàn tay phải nhỏ nhắn với những ngón ngắn ngủn đang xòe ra :
- Cậu còn trẻ quá nên hiểu biết nông cạn, chỉ biết một mà không biết hai ! Đó chỉ là ngoại giao thôi ! Cậu có đọc truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung không ?
Thấy Hòang gật đầu, Đỗ Lan Trâm nói tiếp :
- Thế cậu nhớ nhân vật Lệnh Hồ Xung trở thành vô địch kiếm là nhờ kiếm pháp gì ? Có phải Độc Cô Cửu Kiếm dùng Vô Chiêu thắng Hữu Chiêu không ?
Hoàng lại gật đầu. Đỗ Lan Trâm nắm bàn tay phải lại, ngón trỏ chỉ lên trời, dứ dứ :
- Đó ! Đường lối ngoại giao của ta cũng như thế ! Phải dùng vô chiêu thắng hữu chiêu. Có như thế thì không ai biết ta sắp tới sẽ làm gì ? Hôm nay ta khen chủ tịch Tập kính yêu là vĩ đại, là người bạn tốt, là thông cảm hiểu biết nhau..., ngày mai ta đe dọa áp thuế 10-25%, ngày mốt ta ra lệnh hoãn… Cứ thế mà làm là chủ tịch Tập, thủ tướng Mẹc-ken, tông tông Mác-cà-rông, Tru-đô, Tru Điếc gì... sẽ không biết đường nào phản ứng. He he ! Ta gọi cậu và bọn biểu tình chống luật dẫn độ là Rai-ốt (riot) nhưng ta lại mời cậu vào đây đàm đạo...
Đỗ Lan Trâm ngừng nói, uống một ngụm cốc, đặt ly xuống bàn :
- Hỏi thiệt cậu ! Cậu biết vì sao ta mời bọn Ta-Li-Ban qua họp ở Camp David rồi cuối cùng hủy bỏ không ?
Hoàng nhìn thẳng vào mắt Đỗ Lan Trâm, lắc đầu nhè nhẹ :
-Thưa ngài tổng thống ! Không ạ !
Trâm lại cười, xòe bàn tay xoay vòng vòng trước mặt Hoàng như làm phép :
- Ta muốn đàm phán bằng mọi giá với bọn Ta-li-ban, phải ký được hiệp ước đình chiến với lũ khủng bố này để lượm giải Nô-Beo Huề Tiền, đồng thời bỉ mặt thằng nhọ nồi tiền nhiệm của ta vì hắn làm ta mất đi cơ hội kết bạn với Ô-sa-ma bin La-đen. Tuy nhiên vì thằng Gion Bâu-Tần làm hỏng kế hoạch của ta nên ta phải hủy bỏ cuộc họp và đuổi cổ hắn.
Đỗ Lan Trâm ngừng lại, hớp miếng cốc rồi tiếp :
- Trước đây ta cứ tưởng giải Nô-Beo Huề Tiền dễ ăn, nên o bế thằng Kim Ủn để ta và nó cùng ẳm giải như khứa lão Kít-Sinh-Gơ (Kissinger) và tên đồ tể Sáu Búa Lê Đức Thọ ẵm năm 1973 nhưng thằng Ủn này láu cá quá, nó chẳng thèm Nô-Beo nô biếc gì, chỉ thích nghịch ngợm mấy cái rốc kết. Ta o bế, nịnh nọt, vuốt ve, ca tụng, chiều nó như chiều vong, mệt cầm canh mà nó cứ dững dưng làm ta hết hi vọng, phải quay sang bọn Ta-li-ban kiếm đường binh khác thôi. Bằng mọi giá ta phải được giải Nô-Beo. Cậu thấy không ? Thằng nhọ nồi sao được giải Nô-Beo dễ như ăn cơm sườn thế, còn ta thì không ? Hắn tài cán gì hơn ta ?
Không biết Hoàng nghĩ gì trong đầu nhưng gật gù tỏ vẻ đồng tình rồi rụt rè hỏi :
- Thưa tông tông ! Ngài sẽ lên tiếng ủng hộ chúng tôi tranh đấu đòi tử do bầu cử cho Hướng Cỏng chứ ?
Nét mặt của Đỗ Lan Trâm đang hơn hớn, vui vẻ chợt tối sầm lại, Trâm hỏi, giọng cáu kỉnh :
- Cái gì ? Chuyện Hướng Cỏng là của các cậu ! Ta không quởn ! Chưa lên án, kết tội phá rối của các cậu là may, lại còn muốn ta lên tiếng ủng hộ là sao ? Bầu cử tự do của nước Mỹ ta còn muốn dẹp bỏ để ta làm thêm ít nhiệm kỳ nữa thì làm sao ta ủng hộ sự đòi hỏi của các cậu được. Vớ vẩn !
Hoàng Chí Phong sợ hãi, mặt tái đi, cố gắng hết sức, Hoàng mới ấp úng :
- Thưa... tông tông ! Tôi tưởng, tưởng ngài... mời tôi vào đây…
Đỗ Lan Trâm vẫy vẫy tay ra dấu đuổi khách :
- Thôi ! Đi ra ! Không tưởng tiếc gì hết ! Ủng hộ các cậu chuyện Hướng Cỏng cho chủ tịch Tập vĩ đại, kính yêu, thấu hiểu của ta rút hết giấy phép làm ăn, sản xuất, kinh doanh khách sạn, casino, spa... của con gái ta à ? Ta im lặng là may mắn cho các cậu rồi đấy. Đừng đòi hỏi nhiều hơn ! Muốn gì hãy quay trở lại Đức, Pháp, Úc... mà xin ! Đừng quên khẩu hiệu tranh cử của ta trong thực tế không phải là A-mê-ri-cà phớt mà là Trâm phớt ! Hiểu chưa ?
Hoàng vừa buồn rầu, vừa tức giận, vừa thất vọng, vội vã đứng lên, quay người, phủi đít rời khỏi phòng. Đỗ Lan Trâm vẫn ngồi lại ở ghế, chẳng thèm đứng lên tiễn khách, lầm bầm chửi rủa thầm trong miệng điều gì đó, không ai rõ.
Thạch Đạt Lang
(14/09/2019)
phỏng dịch theo báo Con Ong (The Bee-online) ngày 31/08/2019
Lời ngỏ : Người dân Hồng Kông và khắp nơi trên thế giới đang theo dõi diễn biến xảy ra tại đây trong ba tháng qua.
Các cuộc biểu tình của người dân Hồng Kông chống lại dự luật dẫn độ (Extradition Bill), bắt đầu vào tháng Ba và tháng Tư năm nay, nhưng rầm rộ nhất là vào ngày 9 tháng Sáu quy tụ hàng trăm ngàn người, và kéo dài 12 tuần qua, có khi lên đến gần hai triệu người, mà cho đến nay vẫn chưa chấm dứt. Những người bàng quan nhất trên thế giới cũng ít nhiều biết đến các cuộc biểu tình này. Những người quan tâm nhất, ngoài người dân Hồng Kông, không ai khác là lãnh đạo Bắc Kinh. Bắc Kinh hiển nhiên muốn chấm dứt các cuộc biểu tình này càng sớm càng tốt. Nhưng bằng cách nào ? Mềm mỏng hay cứng rắn ? Có nên thương thuyết không, có nên sử dụng quân đội không ? Đâu là lằn ranh đỏ không được đi qua ? Khi nào phải triệt để ra tay v.v… Đó là những câu hỏi không có giải đáp đơn giản đối với Bắc Kinh hiện nay.
Đối với người dân Hồng Kông, và các lãnh đạo phong trào đấu tranh, thì sao ? Những khó khăn thử thách của họ là gì ? Họ có lãnh đạo không ? Khi nào các cuộc biểu tình này mới chấm dứt ? Thông điệp và mục tiêu sau cùng là gì ? V.v..
Vào ngày 26 tháng Tám vừa qua, luật sư Trần Kiều Ngọc, Chủ tịch Phong trào Giới Trẻ Thế giới Vì Nhân quyền, đã viếng thăm Hồng Kông, sau khi tham dự một hội nghị quan trọng tại Đài Loan. Kiều Ngọc đã có cuộc hội luận trực tiếp với nhà hoạt động trẻ Joshua Wong Chi-fung, tức Hoàng Chi Phong, một trong các thủ lãnh của Phong trào Dù vàng năm 2014. Năm nay Joshua chưa đầy 23 tuổi, sinh năm 1996, một năm trước khi Hồng Kông chính thức được trả lại cho Trung Quốc.
Khi được biết sự kiện này, tôi đã liên lạc với luật sư Trần Kiều Ngọc, và chúng tôi đã chia sẻ với nhau một số vấn đề và câu hỏi để trao đổi với bạn trẻ Joshua Wong. Mời quý vị theo dõi cuộc phỏng vấn sau đây. Quý vị muốn nghe cuộcphỏng vấn bằng hình ảnh thì xin bấm vào đây. Và các bạn trẻ có thể theo dõi cuộc phỏng vấn ghi lại bằng tiếng Anh dưới đây.
Phạm Phú Khải
*********************
Đầu tiên thì bạn Joshua cho biết bạn sẽ chính thức đến tham dựĐại hội do Phong trào Giới trẻ Thế giới Vì Nhân quyền tổ chức tại Nhật Bản vào tháng Tư năm 2020. Joshua nói rằng anh hy vọng gặp được các bạn trẻ từ khắp nơi trên thế giới, những người quan tâm thao thức về việc đấu tranh cho tương lai của mình.
Luật sư Trần Kiều Ngọc và Joshua Wong.
Trần Kiều Ngọc: Phong trào Dù vàng năm 2014 kéo dài gần ba tháng. Năm năm sau, lần này lâu hơn, thu hút nhiều người hơn, và chưa thấy có dấu hiệu chấm dứt trong tương lai gần. Gần hai triệu người trong số bảy triệu dân Hồng Kông đã sẵn sàng tham gia vào Phong trào này. Các cuộc biểu tình tiếp diễn này được xem như là Phong trào Dù vàng số 2. Làm sao nó có thể thu hút được sự hỗ trợ lớn lao như thế ?
Hoàng Chi Phong : Năm năm trước, chúng tôi đối diện với Bắc Kinh. Năm năm sau, chúng tôi đối diện với hoàng đế Tập Cận Bình. Mục tiêu bầu cử tự do của chúng tôi không hề thay đổi. Và chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc đấu tranh này, để thế giới biết rằng chúng tôi xứng đáng hưởng được dân chủ.
Trần Kiều Ngọc : Các cuộc biểu tình tiếp diễn này không đơn thuần là cuộc đấu tranh về Dự luật Dẫn độ, mà là nhiều hơn thế, phải không. Các mục tiêu sau cùng mà người dân Hồng Kông muốn đạt được trong cuộc đấu tranh này là gì ?
Hoàng Chi Phong : Người Hồng Kông muốn làm chủ vận mệnh của ngôi nhà mình. Chúng tôi muốn chọn chính quyền của mình. Lãnh đạo Hồng Kông không nên bị điều khiển, thao túng bởi những người ở Bắc Kinh, hoặc làm con rối cho các thế lực cộng sản.
Trần Kiều Ngọc : Joshua có nghĩ Bắc Kinh sẽ sau cùng quyết định đưa quân đội vào để dập tắt Phong trào kỳ này, như biến cố Thiên An Môn cách đây 30 năm không ? Joshua và người dân Hồng Kông đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất chưa ?
Hoàng Chi Phong : Dưới sự cai trị cường quyền, chúng tôi không thể mong đợi Chủ tịch Tập Cận Bình ứng xử một cách hữu lý. Việc họ có đưa quân đội đến Hồng Kông hay không, không bao giờ nói không bao giờ. Tôi hy vọng lãnh đạo và giới trẻ trên thế giới nhận thức được rằng các cuộc khủng hoảng chính trị phải được giải quyết bằng cải tổ hệ thống chính trị. Bắc Kinh chắc hẳn biết điều đó. Đưa quân đội vào không phải là cách giải quyết.
Trần Kiều Ngọc : Những người hoài nghi có thể nói rằng người Hồng Kông có thể duy trì cuộc đấu tranh này, các cuộc biểu tình này, một tháng, một năm hay lâu hơn nữa. Nhưng sau cùng, 27 năm nữa, Hồng Kông rồi sẽ bị cai trị bởi Bắc Kinh, vào năm 2047. Vì thế, trừ phi có thay đổi trong lãnh đạo, hay chế độ tại Bắc Kinh, hoặc người dân tại đại lục đứng lên đòi tự do, nhân phẩm và nhân bản, sẽ không có sự thay đổi nào trong bình diện lớn, và tất cả các nỗ lực đều bị lãng phí. Bạn sẽ trả lời sao về quan điểm này ?
Hoàng Chi Phong : Cuộc đấu tranh này không dễ chút nào. Nhưng giống như sự sụp đổ của Liên Bang Xô Viết vào thế kỷ trước. Chúng tôi lạc quan vào tương lai của mình. Chúng tôi không hy vọng gì ở chế độ này, nhưng tôi hy vọng ở người dân của mình. Ít nhất là phải tiếp tục đấu tranh. Tốt hơn thái độ không làm gì cả. Việc để cho một quốc gia hai chế độ (sẽ) làm soi mòn một quốc gia một chế độ.
Trần Kiều Ngọc : Khi Trung Quốc tiếp tục lớn mạnh trong một hai thập niên tới về sức mạnh vật chất và quân sự, mà không thiết tha gì đến nhân quyền hay dân chủ, Joshua thấy sự đe dọa nào đối với Hồng Kông và thế giới ?
Hoàng Chi Phong : Hồng Kông có thể sẽ là Tân Cương hoặc Tây Tạng, và chính vì thế mà chúng tôi tiếp tục đấu tranh. Hồng Kông nên là Hồng Kông, đây nên là nơi mà chúng tôi có thể quyết định lấy tương lai của chính mình, thay vì tương lai mà bị kiềm chế, đô hộ bởi Bắc Kinh.
Trần Kiều Ngọc : Câu hỏi kế tiếp hơi có tính cách cá nhân chút. Joshua đã bị tù nhiều tháng trong hai năm qua. Bạn có những nhận thức sâu sắc nào từ trãi nghiệm này ? Bạn lấy cảm hứng từ đâu ?
Hoàng Chi Phong : So với những nhà hoạt động Hồng Kông bị tù bảy năm, thì giá tôi trả là rất nhỏ nhoi. Tôi bị tù chỉ hơn 100 ngày. Thật là khó để diễn tả những gì bên trong. Nhưng các thử thách và áp lực đó sẽ không đánh bại tôi. Nó sẽ làm tôi mạnh mẽ hơn, với quyết tâm hơn, ngay cả khi họ nhốt tôi vào tù, giữ tôi xa cách với xã hội. Đó là thời gian tôi trang bị cho mình để tiếp tục cuộc đấu tranh lâu dài này. Chúng ta nên tranh đấu để giành cho được dân chủ.
Trần Kiều Ngọc : Sau cùng, Joshua có thông điệp nào với người dân khắp thế giới, những người khát khao được sống trong dân chủ, nhân phẩm, và tự do, như người dân tại Việt Nam ?
Hoàng Chi Phong : Dưới sự áp bức của cường quyền, tôi hy vọng rằng những người trẻ, tại Hồng Kông và Việt Nam, nhận thức được rằng đây là cuộc đấu tranh lâu dài, cho nên chúng ta nên giữ vững lòng dũng cảm, quyết tâm và niềm say mê của mình, ngay cả khi có nhiều khó khăn và thử thách. Nhưng đây là lúc, hoặc sẽ không bao giờ. Đây là lúc để chúng ta cho giới thượng lưu cầm quyền đang thống trị quyền lực hiện nay biết rằng những người trẻ quyết định lấy con đường tương lai của mình.
Trần Kiều Ngọc : Có nguồn tin cho rằng Joshua là người nửa (gốc) Việt Nam, điều đó có đúng không ?
Hoàng Chi Phong : Các báo chí ủng hộ Bắc Kinh cho rằng tôi đã được CIA đào tạo, được huấn luyện bởi Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ. Họ cũng nói rằng tôi sinh ở Nhật. Và bây giờ họ nói tôi nửa Việt Nam. Các loại tin đồn này là hoàn toàn không đúng. Tôi sinh ra ở Hồng Kông, sống ở Hồng Kông và tôi yêu Hồng Kông.
Trần Kiều Ngọc : Câu hỏi cuối cùng, nhiều người rất ngưỡng mộ khâm phục cách thức đấu tranh biểu tình của người Hồng Kông. Nó là lịch sử, không giống các cuộc đấu tranh biểu tình nào khác, rất khác truyền thống xưa nay. Làm thế nào các bạn làm được như thế ? Có người đứng đầu tổ chức nó không ?
Hoàng Chi Phong : Đây là phong trào không có lãnh đạo. Chúng tôi có hơn một trăm điều hợp viên. Chúng tôi học hỏi từ bài học của Phong trào Dù vàng. Và chúng tôi sẽ tiếp tục chiến đấu.
Trần Kiều Ngọc : Cảm ơn Joshua.
Hoàng Chi Phong : Cảm ơn mọi người đã theo dõi cuộc trò chuyện này.
********************
English Version (bản Anh ngữ) :
Kieu Ngoc : The Umbrella Movement lasted almost three months in 2014. Five years later, this time it has lasted longer, attracted more people (participating), and appeared no end in the foreseeable future. Nearly 2 million people out of 7 million population willingly participate in this Movement. The ongoing protests now are considered by many people as the second Umbrella Movement. How did it gather so much support this time ?
Joshua Wong : Five years ago, we confronted Beijing. Five years later, we confronted emperor Xi. Our cause on free election never changes. And we will continue our battle, let the world know that we deserve democracy.
Kieu Ngoc : The ongoing protests are not simply about your fight against the Extradition Bill, but are much more than that. What are the ultimate goals that Hong Kong people try to achieve in this struggle ?
Joshua Wong : Hong Kong people want to me master of their own house. We need to elect our own government. Leaders of Hong Kong should not be manipulated by the people of Beijing, or be the puppets of the communist forces.
Kieu Ngoc : Do you think Beijing may eventually decide to send troops in to crush the Movement this time, like the Tiananmen Square 30 years ago ? Have you and Hong Kong people been prepared for the worst ?
Joshua Wong : Under the authoritarian rule, we can’t expect that President Xi Jinping would act rationally. Whether they would send troops to Hong Kong, never say never. I hope world leaders and youngsters around the world realise that political crises must be solved by political system reform. Beijing would know that. Sending troops is not a way out.
Kieu Ngoc : Some sceptics could say that Hong Kong people may be able to sustain their fights, their ongoing protests, for one more month, one more year, or even longer. But in the end, 27 more years, Hong Kong will eventually fall under the rule of Beijing, in 2047. Therefore unless there is a change in the leadership, and in the regime in Beijing, or all the people in mainland stand up for their liberty, dignity and humanity, there would be no change on a larger scale, and all of these efforts may be wasted. How would you respond to such opinions ?
Joshua Wong : It is not an easy battle at all. But just like the Soviet Union fell in the last century. We are still optimistic of our future. I have no hope towards the regime, but I have hope of its people. At least continue with our fight. It is better than do nothing. And allowing one country two systems erodes one country one system.
Kieu Ngoc : With China continue to rise rapidly in the next one or two decades (in terms of their material and military power) without regards to human rights and democracy, what do you see the main threats to Hong Kong and the world ?
Joshua Wong : Hong Kong will be the next Tân Cương (Xinjang) or Tây Tạng (Tibet), and that’s why we continue to fight. Hong Kong should be Hong Kong, here should be the place we can determine our own future, instead of our future dominated by Beijing.
Kieu Ngoc : My next question is personal. You had been imprisoned for many months in the last two years. What insights did you get from your journey ? And where did you draw your inspiration from ?
Joshua Wong : I compared to activists in Hong Kong being jailed for seven years, the price I paid is very small. I had been jailed for more than 100 days. It is hard to describe what it is like inside. But challenges and pressures will not defeat me. It will make me stronger, with more determination, even if they lock me up in prison, keep me distant from society. It is the time to equip myself to continue this long battle. We should fight for democracy.
Kieu Ngoc : Lastly, what are your main messages to the people around the world who long to live in democracy, dignity and liberty, in particular to the people in Vietnam ?
Joshua Wong : Under authoritarian suppression, I hope that youngsters, in Hong Kong and Vietnam, realise that it is a long battle, so we should keep our courage, determination and passion, even if there are lots of difficulties and challenges. But it is now or never. Now is the time for us to let the upper class elites (who have been) dominating the power knowing that the youngsters determine the future of our own path.
Kieu Ngoc : There is a rumour that you are half Vietnamese. Is that true or not ?
Joshua Wong : Pro-Beijing newspapers claim that I am trained by CIA, and by the US Marines. They also said that I was born in Japan. And now they said that I am half Vietnamese. This kind of fake news and rumours are not true at all. I was born in Hong Kong, I live in Hong Kong and I love Hong Kong.
Kieu Ngoc : Lots of people have been amazed by the way Hong Kong people have protested. This is history, unlike any other protests, so unconventional, so different. How do you do it ? Is there a head organiser ?
Joshua Wong : This is a leaderless movement. We have more than a hundred facilitators. We’ve all learned our lesson on Umbrella Movement. And we continue to strike.
Phạm Phú Khải
Nguồn : VOA, 29/09/2019
Trong một tweet của Hoàng Chí Phong gần đây, anh gửi lên một tấm ảnh về lực lượng trấn áp mặc áo đen, có chỉ dấu riêng. Đây là lực lượng bị nhiều người Hồng Kông thắc mắc vì đó là những người đánh đập người biểu tình tháng 6/2019, hết sức tàn bạo. Đánh đến mức mà cảnh sát áo xanh quen thuộc của Hồng Kông phải chạy đến can.
Hình chụp trên Twitter của Joshua Wong cho thấy đội quân đàn áp người biểu tình Hong Kong - Courtesy of Twitter Joshua Wong
Tấm ảnh trên twitter của Hoàng Chí Phong, cho thấy nhân vật trấn áp nở nụ cười khoái trá. Nó kỳ lạ và khác biệt với hàng trăm ngàn người biểu tình đang xao xuyến trước tương lai mơ hồ của họ.
"Loại người gì mà chĩa vũ khí vào dân chúng mà cười như vậy ?", Hoàng Chí Phong đặt một câu hỏi, có vẻ ngạc nhiên, và pha lẫn sự tức giận.
Nhưng câu hỏi đó, không phải chỉ người Hồng Kông biết, mà thậm chí những người Việt Nam cách một bờ đại dương, cũng biết. Nụ cười đó quen thuộc lắm. Nụ cười thỏa mãn của cái ác hợp pháp. Nụ cười có hình dáng con người, nhưng thật ra, đó là một giống loài khác.
Nụ cười đó, nhắc nhiều người Việt Nam nhớ những ngày tháng họ xuống đường đòi một môi trường trong lành, đòi một chính sách của lòng dân, đòi kẻ thù xâm chiếm quê hương phải biết rõ sự căm hờn đang dồn nén… thì cũng là lúc những lực lượng đàn áp cũng xuất hiện các nụ cười như vậy. Những kẻ cầm bộ đàm oai phong trong trận càn với quân thù, những nhân vật ngồi quan sát… họ có chung một nụ cười ấy, của cái ác hợp pháp.
Hình minh họa. Biểu tình ở thành phố Hồ Chí Minh tháng 6/2018 - Courtesy of FB
Ở công viên Tao Đàn, mùa hè năm 2018. Có những người rất trẻ, họ cũng cười như vậy và đánh đến nôn ra máu, đánh đến hôn mê những người có tuổi như chị, như mẹ, như anh của họ. Những trận đòn thay phiên và hả hê thú tính ấy, như muốn chứng minh rằng cái ác hợp pháp, hay cái ác mặc áo lý tưởng ấy chính là đỉnh cao của cách mạng.
Những người bạn trẻ ở Hồng Kông cũng góp bình luận của mình vào tweet của Hoàng Chí Phong bằng những đoạn video quay được các lực lượng lạ lùng ấy rượt đuổi, và khi bắt được một ai đó thì tất cả bu bám và đánh bằng dùi cui không hề thương xót. Ngăn cản một cuộc biểu tình có vẽ như là chuyện phụ, nhưng thỏa mãn thú tính, mới là chuyện chính.
Năm 2015, ông Nguyễn Văn Lía, một nguyên lão của đạo Hòa Hảo Thuần Túy khi đi dự lễ tưởng niệm thầy vắng mặt ở An Giang. Ông bị chận ở một ngã ba đường vắng. Nơi đó nhiều đệ tử của Hòa Hảo đi dự lễ đã bị đánh và nằm quằn quại trên đường. Viên công an chỉ huy nói ông phải quay lại, nếu không sẽ bị đánh như vậy. Thấy mình tuổi cao sức yếu, và cũng không thể vượt qua được hàng hàng lớp lớp công an hung hăng đó, ông Lía quay về, nhưng đi chưa được mười bước, chính viên công an đó đã xông lại đạp ông ngã chúi xuống mương lộ. Đạp xong, viên công an ấy cười.
Tháng 6 năm 2018, Chánh trị sự Hứa Phi, nguyên lão của Đạo Cao Đài Chơn Truyền ở Lâm Đồng, vào chiều tối khi nghe có người gõ cửa tìm, ông ra đón thì hơn chục người của nhà cầm quyền đạp cửa xông vào đánh đập ông đến bất tỉnh. Những người đó thay phiên lấy kéo, dao cạo… cắt râu và cắt tóc của ông, và cười.
Năm 2019, nhà báo tự do Thư Lê đột nhiên bị công an tỉnh Đồng Nai bắt giữ khi cô đang ở Tây Ninh, vu khống cô vượt biên giới. Những công an viên vây quanh, tra vấn, cho lột đồ khám xét. Viên công an ở Đồng Nai cợt nhã ve vuốt cô, khi bị phản ứng trừng mắt đe dọa. Sau đó tài sản cá nhân của cô nhà báo tự do nghèo khó bị cướp sạch. Viên công an Đồng Nai khi rời khỏi phòng thẩm vấn, nhìn cô và cười.
Cũng như gương mặt cười của tay đặc vụ Trung Quốc được cử sang Hồng Kông để đánh đập, để vui niềm vui dã thú… những nụ cười ấy cũng xuất hiện ở Việt Nam. Và tất cả, chắc chắn đều phải có chung một cảm giác rất đặc biệt về cái ác hợp pháp. Họ - dù khác quê hương và tiếng nói, ắt cũng đều cảm thấy chung một sự khác biệt với con người.
Trong Animal Farm của George Orwell, những con heo nhỏ bị bắt đi. Được dạy và sống theo một lý tưởng mới, khi quay lại, chúng là sức mạnh và nụ cười của kẻ ác cầm quyền. Vẫn có hình dáng là heo, nhưng chúng đã là một thứ súc sanh khác.
Những cái ác hợp pháp vẫn xuất hiện ở Việt Nam, khắp nơi. Từ sau các chấn song nhà tù ở những vùng khắc nghiệt nhất, cho đến tiếng xua đuổi tại vườn rau Lộc Hưng, hay, hay tiếng máy xúc ở chùa Liên Trì. Trong câu chuyệ kể về vụ cướp đất của dân tại Thủ Thiêm, những người có nụ cười ấy cũng đã hỏi người dân rằng "muốn đất hay muốn mất mạng ?".
Sẽ rất vô nghĩa khi chúng ta bàn về luật pháp, nói về tòa án… hay nói về tương lai của một dân tộc, khi cái ác hợp pháp đang là điều hiển nhiên được hậu thuẫn từ nhà cầm quyền. Câu chuyện Hồng Kông là một ví dụ rõ - những lời kêu gọi yêu thương, chia sẻ và góp sức cho chính quyền xây dựng đất nước… sẽ luôn chỉ là phần biếm họa của sách giáo khoa lịch sử, về triều đại hợp pháp của cái ác.
Tuấn Khanh
Nguồn : RFA, 25/06/2019