Bài diễn văn của Phó tổng thống Mỹ Mike Pence tại diễn đàn APEC hôm 17/11/2018
Cảm ơn tất cả vì sự chào đón nồng nhiệt. Thưa Thủ tướng O’Neill, Chủ tọa Taureka, các vị đại diện từ khắp các miền đất, các vị lãnh đạo của cộng đồng doanh nghiệp, và mọi vị khách đặc biệt khác, thật là vinh dự được gặp tất cả các vị ở đây, Hội Nghị Thượng Đỉnh APEC 2018. Cảm ơn mọi người đã đến đây.
Tại hội nghị này hồi năm ngoái, Tổng thống Donald Trump đã vạch ra viễn kiến của Hoa Kỳ về một vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương rộng mở và tự do, nơi mà theo lời ông "các quốc gia độc lập và có chủ quyền, với các nền văn hóa đa dạng và các giấc mơ khác biệt, có thể cùng thịnh vượng bên nhau, và phát triển mạnh trong tự do và hòa bình.
Và chính Tổng thống Trump đã phái tôi tới đây hôm nay, đúng một năm sau, để tường trình về sự tiến triển của viễn kiến đó. Trên mọi phương diện, chúng tôi đã có hành động quyết định, và cam kết của Hoa Kỳ với vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương chưa bao giờ mạnh hơn thế.
Vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương bao trùm hơn một nửa bề mặt trái đất và hơn một nửa gia đình nhân loại. Hai phần ba lượng giao dịch thương mại toàn cầu xảy ra ở đây, và tiềm năng kinh tế cùng sự quan trọng chiến lược của nó gia tăng từng ngày.
Để mở khóa các cơ hội vô hạn của khu vực này, năm ngoái Tổng thống Trump hứa hẹn theo đuổi "các mối quan hệ thương mại mạnh mẽ bắt rễ từ trong các nguyên tắc công bằng và ứng đối". Và từ Nam Cao Ly đến Mexico đến Canada, chúng tôi đã rèn dũa nên những hiệp định thương mại lịch sử mới, và sẽ còn nhiều nữa.
Ông tổng thống đã hứa cho các quốc gia vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương một lựa chọn tốt hơn để hỗ trợ các đề án hạ tầng cơ sở, bằng "cải cách các thiết chế tài trợ phát triển của mình", và giờ đây Hoa Kỳ tăng hơn gấp đôi khả năng tài chính của mình, tới 60 tỷ USD.
Ông Tổng thống cũng đã hứa xây dựng các mối quan hệ đối tác mạnh hơn để bảo đảm an ninh chung của chúng ta. Năm nay chúng tôi cung cấp nhiều viện trợ quân sự hơn cho vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương, bằng ba năm trước đó cộng lại.
Tổng thống đã hứa sẽ "đối mặt với các hiểm họa an ninh". Chúng tôi sát cánh với các đồng minh và đối tác trong vùng để bảo vệ chủ quyền của mình, tiệt gốc rễ khủng bố, và đem Bắc Cao Ly ngồi vô bàn đàm phán.
Năm ngoái, cũng tại diễn đàn này, Tổng thống Trump hứa "sẽ luôn đặt nước Mỹ trên hết" và khiến nền kinh tế Mỹ sống động trở lại. Các hành động của chúng tôi đã dẫn tới tăng trưởng ở Mỹ, vốn cũng làm lợi cho mọi quốc gia trên toàn vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương.
Dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Trump, chúng tôi đã cắt bỏ các điều khoản hạn chế kinh tế với tốc độ kỷ lục. Chúng tôi đã buông lỏng cương cho năng lực Mỹ và đã thực thi các cắt giảm và cải cách thuế lớn nhứt trong lịch sử.
Kết quả rất ấn tượng – 4,5 triệu công việc mới, tỷ suất thất nghiệp thấp nhứt trong nửa thế kỷ qua, và hôm nay chưa bao giờ có nhiều người Mỹ đang làm việc như vậy so với lịch sử đã qua. Chúng tôi đang đi đúng hướng để đạt đến sự tăng trưởng cao nhứt trong mười lăm năm qua. Và sau mười năm, Hoa Kỳ một lần nữa được công nhận là nền kinh tế năng động nhứt trên thế giới.
Tăng trưởng Mỹ, như tôi đã nói, đang thúc đẩy thịnh vượng toàn cầu ngay ở đây, vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương. Suốt hai năm qua các doanh nghiệp Mỹ đã tuyên bố hơn 1.500 đồ án mới và hơn 61 tỷ USD trong đầu tư trên toàn vùng. Tổng cộng đầu tư của Hoa Kỳ ở vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương hiện giờ hơn 1.400 tỷ USD – nhiều hơn Trung Quốc, Nhựt, và Nam Cao Ly cộng lại. Đầu tư Mỹ trong vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương chỉ có tiếp tục tăng lên.
Sự tăng trưởng kinh tế mới của Mỹ là điều thiết yếu cho viễn kiến của chúng tôi về vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương, nơi các quốc gia độc lập và mạnh sẽ tăng trưởng mạnh hơn. Và họ sẽ cùng nhau tăng trưởng mạnh hơn. Và đó là điều mà nước Mỹ luôn theo đuổi, từ những ngày lập quốc.
Lịch sử của chúng tôi trong vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương là câu chuyện về giao dịch thương mại – khởi đầu từ hơn hai thế kỷ trước với Nữ Hoàng Trung Hoa, một con tàu đã khởi hành từ New York, băng qua Ấn Độ Dương để vô Thái Bình Dương, đến Quảng Châu để bán nhân sâm Mỹ và mua lại trà và đồ sứ.
Trong suốt lịch sử của chúng tôi, đó là câu chuyện về tinh thần hữu nghị và đối tác – về các mối liên hệ sâu sắc với mỗi quốc gia qua dòng thời gian – đông, tây, nam, bắc – bao gồm cả năm đồng minh thân thuộc nhứt.
Đó là câu chuyện về sức mạnh và hy sinh – những người dũng cảm nhứt của chúng tôi đã sát cánh với những người dũng cảm nhứt của các bạn để đẩy lùi những con triều của chủ nghĩa đế quốc và cộng sản, từ biển San Hô cho tới cuộc đổ bộ ở Incheon, và vô số các ngọn đồi, bãi biển, và rừng rậm nằm giữa hai nơi đó.
Đó cũng là câu chuyện về tiến bộ trong vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương - chúng tôi đã làm việc liền tay cùng các bạn để nâng các công dân của mình lên và mở ra một kỷ nguyên mới với cơ hội cho mọi người. Khắp vùng này, hàng trăm triệu người đã vượt thoát nghèo khó, sáng kiến và đầu óc làm ăn đang tăng tốc, độc tài rơi rụng và dân chủ vươn lên thay thế, các công dân ngẩng cao đầu để nắm lấy tương lai và tái khẳng định sự độc lập của mình, từ Mã Lai cho tới Maldives.
Khi tụ họp ở đây, chúng ta giờ đây đang viết một chương mới cho sự tiến bộ của mình, và chúng ta đang được hướng dẫn bằng chính viễn kiến của mình.
Như Tổng thống Trump mô tả hồi năm ngoái, Hoa Kỳ muốn thấy một vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương tự do, nơi các quốc gia độc lập mạnh bạo theo đuổi các lợi ích của mình, tôn trọng các lân bang như những quốc gia ngang bằng, nơi các xã hội, niềm tin, và truyền thống phát triển mạnh mẽ bên nhau, nơi các cá nhân thực hành quyền tự do Trời cho để theo đuổi giấc mơ và định đoạt số phận của mình.
Hoa Kỳ cũng muốn thấy một vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương rộng mở, nơi thương mại và văn hóa luân chuyển tự do, nơi biển và bầu trời đều mở ra cho mọi người với mục tiêu hòa bình, nơi các tranh chấp được giải quyết không cần tới xung đột và ép buộc, nơi các quốc gia giao dịch lẫn nhau, nhận về cũng nhiều như cho đi, và là nơi mà chúng ta đón nhận một tương lai của khả năng vô hạn cho tất cả mọi người coi đây là quê nhà.
Tôi biết viễn kiến này được chia sẻ bởi hầu hết các quốc gia trong vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương. Nó không loại trừ một quốc gia nào, và từ bờ Tây Thái Bình Dương cho tới những bờ biển xa xôi nhứt của Ấn Độ Dương, Hoa Kỳ chìa ra một bàn tay trong tinh thần hữu nghị và đối tác, tìm kiếm hợp tác, không phải khống chế. Trong mọi điều mình làm, chúng tôi đang làm việc không mệt mỏi để thăng tiến thịnh vượng chung, tăng cường an ninh chung, và nêu cao các nguyên tắc chung.
Thương mại, dĩ nhiên, nằm ở trung tâm của các mối quan tâm của chúng tôi trong vùng. Như ông Tổng thống nói hồi năm ngoái, Hoa Kỳ sẽ "ký các thỏa ước thương mại song phương với bất kỳ quốc gia nào trong vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương muốn trở thành đối tác của chúng tôi, và sẽ tôn trọng các nguyên tắc giao dịch công bằng và ứng đối".
Đi xa hơn các hiệp ước mà tôi đã đề cập, Hoa Kỳ sẽ nhanh chóng ngồi vô đàm phám một thỏa ước thương mại Nhựt, nền kinh tế lớn thứ ba trên thế giới. Tôi cũng hân hoan thông báo rằng Hoa Kỳ cũng đã thảo luận về một thỏa ước thương mại với một thành viên APEC khác – và chúng tôi sắp sửa khởi sự.
Và khi chúng tôi đang rèn dũa nên các hiệp định mới, chúng tôi cũng đối đầu với các quốc gia đang sử dụng các biện pháp thương mại không công bằng. Hãy nhìn vô cuộc đối đầu của Tổng thống Trump trong mối quan hệ thương mại với Trung Quốc.
Như Tổng thống Trump nói chỉ vài giờ trước từ Nghị Phòng Bầu Dục, chúng tôi "vô cùng kính trọng chủ tịch Tập và Trung Quốc". Nhưng như chính lời ông Tổng thống "Trung Quốc đã lợi dụng Hoa Kỳ suốt nhiều năm qua". Thời đó giờ đã qua rồi.
Như ông Tổng thống nói thêm, "Trung Quốc đặt ra những cản trở khổng lồ", họ có "thuế suất khủng khiếp", và như tất cả mọi chúng ta đều biết, quốc gia họ dự phần trong đặt ra các hạn định, ép buộc chuyển giao kỹ thuật, ăn cắp tài sản trí tuệ, bao cấp cho các ngành công nghiệp ở quy mô chưa từng thấy. Những hành động đó đã thực sự góp phần tạo ra mức thâm thủng mậu dịch 375 tỷ USD, chỉ nội trong năm ngoái, của Hoa Kỳ. Nhưng như ông Tổng thống nói, "Mọi chuyện đó giờ phải thay đổi".
Chúng tôi đã có hành động quyết định để nhắm vô sự mất cân đối trương mại với Trung Quốc. Chúng tôi đã ấn đính thuế suất lên 250 tỷ USD hàng hóa của Trung Quốc, và chúng tôi có thể tăng gấp đôi con số đó nữa. Nhưng chúng tôi hy vọng sẽ khả quan hơn. Hoa Kỳ sẽ không thay đổi phương thức của mình cho đến khi Trung Quốc thay đổi.
Xa hơn thương mại, Hoa Kỳ đang khuyến khích đầu tư tư nhân trong vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương, ở mức độ chưa từng thấy trước đây. Khi chúng tôi đang đứng đây, các công ty Hoa Kỳ đang thuê mướn và đào tạo nhân công ở các quốc gia của bạn, theo các tiêu chuẩn cao nhứt. Họ không phục vụ cho một thủ đô xa xôi, họ mang các ích lợi trực tiếp đến cho quốc gia của các bạn. Và các bạn không cần nhìn xa hơn Papua New Guinea để thấy được bằng chứng về sự quan trọng thiết yếu và ích lợi của đầu tư Mỹ.
Lấy một ví dụ : Exxon Mobil đã đầu tư hơn 19 tỷ USD vô quốc gia này, xây dựng hơn 450 dặm đường ống dẫn dầu, và tạo ra hơn 2600 công việc, phần lớn là thuê mướn nhân công địa phương. Giờ Exxon Mobil, như tôi được biết, dự định tăng gấp đôi công suất của nhà máy ở Port Moresby, với một món tiền đầu tư hàng tỷ USD khác nữa. Và ngày mai, tôi mong chờ hội cùng nhiều đồng minh và đối tác trong khu vực để tuyên cáo một sáng kiến lịch sử mà sẽ làm thay đổi tương lai của Papua New Guinea.
Nhưng đầu tư Mỹ không chỉ tăng lên ở đây, nó dâng cao trên toàn vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương. Các công ty của chúng tôi đang xây dựng các nhà máy điện ở Bangladesh, khuyếch trương sự nối kết điện toán ở Nepal. Họ đang xây cất các nhà máy năng lượng mặt trời ở Việt Nam, các trung tâm sáng tạo ở Singapore, định hình hạ tầng cơ sở năng lượng cho Peru, và khuyếch trương dịch vụ y tế ở Chile. Và họ đang lắp đặt và bảo dưỡng các các hệ thống cáp ngầm dưới biển để kết nối nhiều quốc gia ở Nam Thái Bình Dương với Hoa Kỳ và thế giới rộng lớn.
Hoa Kỳ đặc biệt đang có hành động để thúc đẩy đầu tư lớn hơn trong kết nối điện toán. Tuần này, chúng tôi lập ra US-ASEAN Smart Cities Partnership để tăng cường nền kinh tế trên mạng của Đông Nam Á và mang chuyên môn của các doanh nghiệp Mỹ tới gánh vác cho nhu cầu điện toán của khu vực. Khi chúng thôi đeo đuổi các đề án tương tự trong những ngày sắp tới, tôi có thể đoan chắc với các bạn rằng chúng tôi sẽ tiếp tục giữ vững niềm tin rằng một vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương tự do và rộng mở xứng đáng phải có một hệ thống internet tự do và rộng mở.
Với cam kết mới này về tài trợ phát triển, chúng tôi cũng đang biến hạ tầng cơ sở của vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương trở thành ưu tiên cao nhứt – từ đường bộ cho tới đường sắt, cảng cho tới ống dẫn dầu, phi trường cho tới đường truyền dữ liệu. Và Hoa Kỳ có một lối tiếp cận có tính nguyên tắc khác hẳn với một số quốc gia khác.
Mike Pence
Đinh Viết Khiêm chuyển ngữ
Nguồn : thongluan2016.blogspot.com, 27/11/2018
*********************
Remarks by Vice President Pence
at the 2018 APEC CEO Summit - Port Moresby, Papua New Guinea
Pacific Explorer Marquee Theatre,
Port Moresby, Papua New Guinea
Thank you, Scott. And thank you all for that warm welcome. Prime Minister O’Neill, Chairman Taureka, representatives from across the region, leaders of the business community, and to all our distinguished guests, it’s my honor to join you here at the "premier economic forum" in the Indo-Pacific : the 2018 APEC CEO Summit. Thank you all for being here. (Applause.)
At this forum last year, President Donald Trump laid out the United States’ vision for a free and open Indo-Pacific, where, in his words, "sovereign and independent nations, with diverse cultures and many different dreams, [could] prosper side-by-side, and thrive in freedom and peace".
And President Trump personally sent me here today, one year later, to report on our progress in achieving that vision. Across the board, we’ve taken decisive action, and the United States’ commitment to the Indo-Pacific has never been stronger. (Applause.)
The Indo-Pacific encompasses more than half the Earth’s surface and more than half the human family. Two-thirds of global trade happens here, and its economic potential and strategic importance are only growing by the day.
To unlock the region’s boundless opportunities, last year, President Trump promised to pursue "robust trade relationships rooted in the principles of fairness and reciprocity". And from South Korea to Mexico to Canada, we’ve forged new and historic trade deals, and more are on the way.
He promised to give the nations of the Indo-Pacific a better option to support infrastructure projects, by "reforming our development finance institutions". And today the United States has more than doubled our financing capacity to $60 billion.
The President also promised to build stronger partnerships to ensure our shared security. And this year, we’ve provided more foreign military financing to the Indo-Pacific than the previous three years combined.
The President promised to "confront grave threats to security". And we’ve stood with our allies and partners in the region to defend their sovereignty, root out terrorists, and bring North Korea to the negotiating table.
And last year, at this very forum, President Trumppromised to "always put America first" and get the American economy rolling again. And our actions have led to growth in our country that’s benefitting countries all across the Indo-Pacific as well.
Under President Trump’s leadership, in the United States, we’ve cut regulations at a record pace. We’ve unleashed American energy, and we’ve enacted the largest tax cuts and tax reform in American history.
The results have been remarkable — 4.5 million new jobs, the lowest unemployment rate in half a century in our country, and more Americans are working today than ever before in American history. We’re on track to reach the fastest growth in nearly 15 years. And after 10 years, the United States is once again recognized as the most competitive economy in the world.
And American growth, as I said, is driving global prosperity right here in the Indo-Pacific. Over the past two years, American businesses have announced more than 1,500 new projects and more than $61 billion in new investments across this region. The United States’ total investment in the Indo-Pacific is now more than $1.4 trillion — more than China’s, Japan’s, and South Korea’s combined. And American investment in the Indo-Pacific will only continue to rise.
America’s renewed economic growth is vital to our vision for the Indo-Pacific, where strong and independent nations grow stronger still. And they grow stronger still together. And that’s what America has always sought, going back to our nation’s earliest days.
Our history in the Indo-Pacific is a story of trade and commerce — starting more than two centuries ago with the Empress of China, a ship that left New York and traveled across the Indian Ocean and into the Pacific, reaching Canton, where it traded American ginseng for Chinese tea and porcelain.
Throughout our history, it’s been a story of friendship and partnership — of bonds built over time with every nation — east, north, west, and south — including five of our most cherished treaty alliances.
It’s a story of strength and a story of sacrifice — of our nation’s bravest standing shoulder-to-shoulder with many of yours to push back the tides of imperialism and communism, from the Coral Sea to the Incheon Landing to countless hills and beaches and jungles between.
And it’s a story of progress in the Indo-Pacific — of our nation working hand-in-hand with all of yours to uplift our citizens and usher in a new era of opportunity for all. Across this region, hundreds of millions of people have climbed out of poverty ; innovation and entrepreneurship have accelerated ; dictatorships have fallen and democracies have risen in their place ; and citizens have stood tall to reclaim futures and reassert their independence, from Malaysia to the Maldives.
As we gather here at APEC, we are writing the newest chapter even now of our progress, and we’re guided by our vision.
As President Trump described last year, the United States seeks a free Indo-Pacific where independent nations boldly pursue their own interests, respecting their neighbors as equals ; where societies, beliefs, and traditions flourish side-by-side ; where individuals exercise their God-given liberties to pursue their dreams and chart their destinies.
The United States also seeks an open Indo-Pacific, where commerce and culture flow freely ; where the seas and the skies are accessible to all with peaceful aims ; where disputes are resolved without conflict or coercion ; where nations trade with one another, gathering as much as they give ; and where we embrace a future of endless possibility for all who call this region home.
This vision, I know, is shared by the vast majority of nations in the Indo-Pacific. It excludes no nation, and from the western shores of Latin America to the furthest reaches of the Indian Ocean, the United States has extended a hand in a spirit of friendship and partnership, seeking collaboration, not control. In all that we do, we are working tirelessly to advance our shared prosperity, strengthen our shared security, and uphold our shared principles.
Trade, of course, is central to our interests in the region. And as the President said last year, the United States will, in his words, "make bilateral trade agreements with any Indo-Pacific nation that wants to be our partner and that will abide by the principles of fair and reciprocal trade".
Beyond the deals that I’ve already mentioned, the United States will soon enter negotiations on a trade agreement with the world’s third largest economy, in Japan. I’m also pleased to report that America is already in discussions for another trade deal with yet another APEC member — and we’re just getting started on that.
And while we’ve been forging new deals, we’ve also stood up to countries that use unfair trade practices. Just look at the stand that President Trump has taken on our trading relationship with China.
As President Trump said just a few hours ago in the Oval Office, we have "great respect for President Xi… [and] great respect for China". But, in the President’s words, "China has taken advantage of the United States for many, many years". And those days are over.
As the President has added, China has "tremendous barriers" ; they have "tremendous tariffs" ; and, as we all know, their country engages in quotas, forced technology transfer, intellectual property theft, industrial subsidies on an unprecedented scale. Such actions have actually contributed to a $375 billion good trades deficit with the United States last year alone. But as the President said today, "that’s all changed now".
We’ve taken decisive action to address our trade imbalance with China. We’ve put tariffs on $250 billion in Chinese goods and we could more than double that number. But we hope for better. The United States though will not change course until China changes its ways.
Beyond trade, the United States is promoting private investment in the Indo-Pacific as never before. As we stand here today, American companies are hiring and training your workers, holding themselves to the highest standards. They don’t serve a distant capital ; they bring benefits directly to your country. And you need look no further than Papua New Guinea for proof of the critical importance and benefits of American investment.
Take one example : ExxonMobil has already invested more than $19 billion in this nation, building more than 450 miles of pipeline — (applause) — and creating more than 2,600 jobs here in Papua New Guinea. (Applause.) And the overwhelming majority of which are local hires. Now ExxonMobil, I’m informed, intends to double the capacity of its plant here in Port Moresby, with another multi-billion dollar investment. And tomorrow, I look forward to joining several of our allies and partners in the region to announce a historic initiative that will transform Papua New Guinea’s future. (Applause.)
But American investment is not just growing here, it’s surging all across the Indo-Pacific. Our companies are constructing power plants in Bangladesh and expanding digital connectivity in Nepal. They’re building solar panels in Vietnam and innovation centers in Singapore, shaping the energy infrastructure in Peru and expanding healthcare services in Chile. And they’re installing and maintaining underwater cables to connect the many nations of the South Pacific to the United States and the wider world.
And America is taking action to spur greater investment in digital connectivity especially. This week, we created the U.S.-ASEAN Smart Cities Partnership to strengthen the cyber economy of Southeast Asia and bring American business expertise to bear on the region’s digital needs. As we pursue similar projects in the days ahead, I can assure you we will continue to hold fast to our conviction that a free and open Indo-Pacific also deserves a free and open Internet. (Applause.)
With this renewed commitment to development financing, we’re also making infrastructure in the Indo-Pacific a top priority — from roads to railways, ports to pipelines, airports to data-lines. And the United States has a principled approach that stands in stark contrast to other some nations.
As we speak, as we’re all aware, some are offering infrastructure loans to governments across the Indo-Pacific and the wider world. Yet the terms of those loans are often opaque at best. Projects they support are often unsustainable and of poor quality. And too often, they come with strings attached and lead to staggering debt. (Applause.)
Not long after our War of Independence, my nation’s first President, George Washington, warned of the dangers that could undermine all that we had achieved : debt and foreign interference. And so today, let me say to all the nations across this wider region, and the world : Do not accept foreign debt that could compromise your sovereignty. Protect your interests. Preserve your independence. And, just like America, always put your country first. (Applause.)
Know that the United States offers a better option. We don’t drown our partners in a sea of debt. We don’t coerce or compromise your independence. The United States deals openly, fairly. We do not offer a constricting belt or a one-way road. When you partner with us, we partner with you, and we all prosper.
While our ongoing investment in prosperity across this region has been immense, the United States has also continued to stand with likeminded nations to ensure security and peace across the Indo-Pacific.
You know, it’s remarkable to think that when the President spoke before you last year, the greatest threat to the Indo-Pacific was the regime in North Korea. We all remember those days : nuclear tests, missiles flying over Japan, a war of words and provocations.
Faced with this threat, the United States rallied the world to enact an unprecedented pressure campaign. And as the world witnessed at President Trump’s historic summit with Chairman Kim in Singapore in June, our collective resolve has borne results. No more tests. No more missiles. Our hostages are home. And the hope of peace on the Korean Peninsula is alive once more.
As we speak, the United States is making plans for another summit between President Trump and Chairman Kim. All nations must continue to stand together, enforce all U.N. Security Council resolutions, and hold North Korea to the commitments it made in the Singapore Declaration — and so will we.
We must be vigilant and resolved to achieve the final, fully verified denuclearization of North Korea. We owe it to our children to secure a lasting peace for the Korean people, we owe it to the Indo-Pacific, and we owe it to the world. (Applause.)
And as President Trump made clear last year, the United States will also remain vigilant against other threats facing this region — criminal cartels, drug smugglers, human traffickers, and cyber criminals. To that end, we will continue to expand our military, intelligence, and law enforcement collaboration across the region.
We will continue to work with our allies and partners to defeat the menace of extremism. After ISIS-inspired terrorists went on a rampage in the Philippines last year, the United States stood with our ally to liberate Marawi City. We will never allow radical Islamic terrorists to establish a foothold in the Indo-Pacific.
We will continue to stand with our allies as well and our partners to protect our borders on land and sea, and in the digital domain. This week, it was my privilege to announce a new partnership between the United States and Singapore to bolster digital defenses for the 10 nations of ASEAN.
We’re also forging new and renewed security partnerships, as shown by our recent trilateral naval exercises with India and Japan. And today, it’s my privilege to announce that the United States will partner with Papua New Guinea and Australia on their joint initiative at Lombrum Naval Base on Manus Island. (Applause.) We will work with these nations to protect sovereignty and maritime rights of the Pacific Islands as well.
And you can be confident : The United States of America will continue to uphold the freedom of the seas and the skies, which are so essential to our prosperity. We will continue to fly and sail wherever international law allows and our national interests demand ; harassment will only strengthen our resolve. We will not change course. And we will continue to support efforts within ASEAN to adopt a meaningful and binding code of conduct that respects the rights of all nations, including the freedom of navigation, in the South China Sea. (Applause.)
Finally, as President Trump made clear last year, we will also "uphold the principles that have benefitted us all" through the generations. The United States is working as we speak to promote civil society, the rule of law, and transparent and accountable government across the region. These are the building blocks of progress and they are the bulwarks of independence.
Today, it’s also my privilege to announce our new Indo-Pacific Transparency Initiative. In conjunction with more than $400 million in American funding, this program will help empower the region’s citizens, combat corruption, and strengthen sovereignty. And it is our honor to initiate this program. (Applause.)
All the people of the Indo-Pacific deserve to live in flourishing homelands. And governments that are accountable to their people make better partners for all of us, including the United States.
As the President said at APEC last November, the United States will always stand without apology for individual rights. Since the American founding, our nation has embraced the principle that all are created equal and endowed by our Creator with certain inalienable rights. Americans believe in the freedom of speech, private property, and the freedom of religion. And we will continue to support those who aspire to these freedoms across the Indo-Pacific and the world.
We do this because it’s just. We also do this because it’s in all of our interests. The truth is, governments that deny rights to their own people too often violate the rights of their neighbors. Authoritarianism and aggression have no place in the Indo-Pacific. (Applause.)
In the days ahead, the United States will continue to put America first, as all the countries represented here are duty-bound to put the interests of your people first. But I hope by my remarks today and the President’s leadership in the last year that it’s clear that America first does not mean America alone. We know that our prosperity, our security, and our future are intertwined with yours.
The President sent me here to demonstrate our continued commitment not just to all of you and to the region, but our continued commitment to APEC and its mission of promoting open markets ; free, fair, and reciprocal trade. Discussions this week on digital trade and services are important for the region’s continued rise, and we’re proud to support them. As I told the nations’ leaders of ASEAN earlier this week, ASEAN is central to our Indo-Pacific vision. And we are proud of our partnership with ASEAN — past, present, and future. (Applause.)
The United States is drawing closer to our allies every day. We’re working with Japan to invest $10 billion in the region’s energy infrastructure, and we’re now partnering with Japan and Australia to support a vast array of private development projects across the Indo-Pacific.
As the world’s oldest democracy, the United States also feels a kinship with the world’s largest democracy, India. And our strategic partnership with India is a key component of our vision. As we speak, we’re increasing our security collaboration with our major defense partner. We’re strengthening our trade relationship with India, and promoting our shared values across the region.
We’ve proven our commitment to the Pacific Islands as never before by investing in infrastructure, cooperating on fisheries, and signing new maritime treaties. Even the smallest nations are equal stakeholders in a free and open Indo-Pacific, and we are proud to stand and partner with all of them. (Applause.)
Now as I stand before this distinguished group of leaders in business and public life, we are aware of the concern that U.S.-China competition is felt among many of you. There’s a concern that the competition will hurt the region economically or that South China Sea developments will increase military tension.
So let me be clear : The United States seeks a better relationship with China, based on fairness, reciprocity, and respect for sovereignty.
The difficulties that the United States and other nations face with Beijing have been well documented by our administration. China knows where we stand. But as President Trump has said, in his words, we want to "strengthen the relationship between our two countries and improve the lives of our citizens".
And as the President prepares to meet with President Xi at the G-20 Summit in Argentina, we believe that progress could be made — progress could be made between our two nations, even as the United States remains in a strong position.
And let me be clear again : China has an honored place in our vision of a free and open Indo-Pacific if it chooses to respect its neighbors’ sovereignty ; embrace free, fair, and reciprocal trade ; uphold human rights and freedom. The American people want nothing more ; the Chinese people and the entire Indo-Pacific deserve nothing less.
Today, as in ages past, the United States has offered our hand to the Indo-Pacific in partnership. Our commitment is steadfast and enduring. Our intentions are proved by more than two centuries of good will. And our past is but a prelude to a future that we will write together, in cooperation and competition, as honest partners and faithful friends.
As an Indo-Pacific nation, the United States is proud to be a part of this great story, and we’ll continue to write new chapters, with resolve and with faith — faith in the people who call this vast expanse home, and the boundless capacity of every individual to achieve their dreams ; faith in our most cherished principles, and in the vision that we share for this region of the world. And lastly, I believe that we go with faith that, as we labor for a free and open Indo-Pacific, we do not work alone.
Not far from here, in the Parliament of Papua New Guinea, I am told, sits one of this country’s national treasures — a King James Bible, more than 400 years old. (Applause.) Before it made its way here, it passed through my home state of Indiana. It calls to mind the rich and diverse traditions of culture and faith that characterize this vast region of the world. And on that foundation, I believe we can be confident that our vision of a free and open Indo-Pacific will prevail. For, as it says in that old book, "where the spirit of the Lord is, there is liberty". (Applause.)
So thank you all for the honor of addressing you today and for participating in this important gathering. We will forge a future better and brighter than anything we could ask or imagine. We will forge a future where nations large and small can prosper and thrive across the Indo-Pacific. And I believe with all my heart, we will forge that future together.
So on behalf of President Trump and the American people, thank you for your presence here today. God bless all the nations and people of the Indo-Pacific, and God bless the United States of America. (Applause.)
Nguồn : Foreign Policy, 16/11/2018
Pence lên giọng với Trung Quốc, dọa tiếp tục thuế quan nếu không nhượng bộ (VOA, 17/11/2018)
Mỹ sẽ không chùn bước trong tranh chấp thương mại với Trung Quốc, và thậm chí có thể tăng gấp đôi các mức thuế quan, trừ phi Bắc Kinh nhượng bộ trước những yêu sách của Mỹ, Phó Tổng thống Mike Pence phát biểu hôm thứ Bảy.
Phó Tổng thống Mỹ Mike Pence phát biểu trong Hội nghị Thượng đỉnh CEO APEC 2018 tại Port Moresby, Papua New Guinea, ngày 17 tháng 11, 2018.
Trong một bài diễn văn với lời lẽ thẳng thừng tại hội nghị Thượng đỉnh Hợp tác Kinh tế Châu Á Thái Bình Dương (APEC) ở Papua New Guinea, ông Pence đã nói như vỗ mặt Trung Quốc về thương mại và an ninh trong khu vực.
"Chúng tôi đã có hành động quyết đoán để giải quyết sự mất cân bằng với Trung Quốc", ông Pence tuyên bố. "Chúng tôi đã áp thuế quan lên hơn 250 tỉ đôla hàng hóa của Trung Quốc, và chúng tôi có thể tăng hơn gấp đôi con số đó".
"Song Hoa Kỳ sẽ không thay đổi đường hướng cho đến khi Trung Quốc thay đổi hành vi".
Cảnh báo thẳng thừng này có thể sẽ là tin tức không mấy lạc quan cho các thị trường tài chính vốn đã hi vọng tranh chấp Trung-Mỹ sẽ hạ nhiệt và thậm chí có lẽ đạt được một số thỏa thuận tại một hội nghị G20 vào cuối tháng này ở Argentina.
Tổng thống Mỹ Donald Trump, không dự cuộc họp APEC, sẽ hội kiến Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình ở Argentina.
Lời cảnh báo của Pence hôm thứ Bảy tương phản với những phát biểu của ông Trump hôm thứ Sáu, khi ông nói rằng ông có thể không áp thêm thuế quan sau khi Trung Quốc gửi cho Mỹ một danh sách các biện pháp mà họ sẵn sàng thực hiện để giải quyết căng thẳng thương mại.
Ông Trump đã áp thuế quan lên hàng nhập khẩu của Trung Quốc trị giá 250 tỉ đôla để buộc Bắc Kinh phải nhượng bộ về một danh sách những đòi hỏi mà sẽ thay đổi các điều khoản thương mại giữa hai nước. Trung Quốc đã đáp lại bằng thuế quan áp lên hàng hóa của Mỹ.
Washington đang yêu cầu Bắc Kinh cải thiện khả năng tiếp cận thị trường và bảo vệ tài sản trí tuệ của các công ty Mỹ, cắt trợ cấp công nghiệp và giảm thâm hụt thương mại 375 tỉ đôla.
Những lời lẽ của ông Pence không cho thấy bất cứ sự nhượng bộ nào.
"Trung Quốc đã lợi dụng Hoa Kỳ suốt nhiều năm qua. Những ngày đó đã qua", ông nói với các đại biểu tề tựu trên một du thuyền neo đậu tại Bến cảng Fairfax của thủ đô Port Moresby.
Ông cũng nhắm mục tiêu chỉ trích tham vọng lãnh thổ của Trung Quốc ở Thái Bình Dương và đặc biệt là kế hoạch Vành đai và Con đường của ông Tập để mở rộng những liên kết trên bộ và trên biển giữa Châu Á, Châu Phi và Châu Âu với hàng tỉ đôla đầu tư cơ sở hạ tầng.
"Chúng tôi không cung cấp những vành đai gò bó hay con đường một chiều", ông Pence nói.
Dù không đề cập trực tiếp đến các tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc đối với các vùng biển tranh chấp khác nhau trong khu vực, ông Pence nói Mỹ sẽ ra sức giúp bảo vệ các quyền hàng hải.
"Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa máy bay và đưa tàu tới nơi mà luật pháp quốc tế cho phép và nơi nhu cầu của chúng tôi đòi hỏi. Hành vi quấy nhiễu sẽ chỉ càng củng cố quyết tâm của chúng tôi mà thôi".
Chỉ vài phút trước đó, ông Tập đã đã trình bày khá lâu về sáng kiến của ông và sự cần thiết phải có thương mại tự do trên toàn khu vực.
"Nó không phải là một câu lạc bộ độc quyền mà những nước không phải thành viên không vào được, mà cũng không phải là một cái bẫy như một số người đã gán cho nó", ông Tập nói về dự án tâm huyết của ông.
Ông cũng gọi là chủ nghĩa bảo hộ mậu dịch là "phương sách thiển cận" mà "chắc chắn sẽ thất bại".
"Lịch sử đã cho thấy đối đầu, dù dưới hình thức Chiến tranh Lạnh, chiến tranh nóng hay chiến tranh thương mại, sẽ không mang tới chiến thắng cho ai cả", ông Tập nói.
*******************
APEC : Trung Quốc muốn gì ở Thái Bình Dương (BBC, 16/11/2018)
Có một câu chuyện tiếu lâm xung quanh Port Moresby những ngày này về việc làm cách nào Trung Quốc đồng ý tài trợ cho dự án đại lộ chính của thành phố.
Hội nghị APEC diễn ra từ ngày 12 đến 18/11 tại Papua New Guinea
Trong chuyến đi gần đây đến Bắc Kinh, hoặc theo chuyện kể như vậy, thủ tướng Papua New Guinea nói với chủ tịch Trung Quốc rằng ông muốn một con đường rộng lớn chạy xuyên qua trung tâm thủ đô Port Moresby đến nhường nào.
Không vấn đề gì, chủ tịch Trung Quốc đáp. Chỉ cần nói với tôi một điều. Nó có cần đủ rộng cho xe tăng đi vào, như của chúng tôi hay không ?
Có rất nhiều giai thoại về đầu tư của Trung Quốc ở Port Moresby những ngày này, và câu chuyện hài này ám chỉ những lo lắng ở nơi đây trước những ảnh hưởng gia tăng của Trung Quốc.
Tăng cường đầu tư
Lái xe quanh Port Moresby trước thềm Hội nghị Thượng đỉnh Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương (APEC), hướng dẫn viên bản địa chỉ cho tôi thấy tất cả những dự án mà Trung Quốc đã giúp đỡ xây dựng để chuẩn bị cho hội nghị này.
Các con đường, đại lộ - thậm chí bến xe buýt cũng được xây bằng tiền của Trung Quốc.
Quốc gia nghèo nàn này đang tổ chức hội nghị tập hợp các nhà lãnh đạo thế giới và doanh nhân hàng đầu, cùng với các cuộc đàm phán thương mại cấp cao trong chương trình nghị sự.
Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã đến hôm thứ Năm (15/11) trong chuyến thăm cấp nhà nước trước hội nghị.
Nhưng điều Trung Quốc quan tâm ở quốc gia này không có gì là mới lạ.
Trong thập kỷ qua, quy mô viện trợ và đầu tư của Trung Quốc ở Thái Bình Dương gia tăng đáng kể, như những nghiên cứu gần đây của Viện Lowy cho thấy.
Theo bản đồ viện trợ khu vực Thái Bình Dương của viện, chi tiêu của Trung Quốc ở Papua New Guinea tổng cộng là 20,83 triệu USD trong năm 2016. Số tiền này tăng gấp ba lần trong năm sau đó.
Hãy xem xét việc này trong bối cảnh.
Úc vẫn chi nhiều tiền hơn ở Papua New Guinea so với Trung Quốc - 70% viện trợ của quốc gia này đến từ nước thực dân cai trị cũ.
Papua New Guinea là thành viên nghèo nhất trong APEC với khoảng 40% dân số sống dưới mức 1 USD một ngày, theo báo cáo của Liên Hiệp Quốc.
Một trạm xe buýt do Trung Quốc tài trợ ở trung tâm thủ đô Port Moresby
Dân bản xứ kể với tôi rằng Úc từ lâu đã đầu tư vào các lĩnh vực như giáo dục và cung cấp đào tạo quản trị tốt hơn.
Trong khi đó Trung Quốc đang đầu tư vào các lĩnh vực mà Papua New Guinea đang rất cần ngay bây giờ là cơ sở hạ tầng.
"Trung Quốc xây cho chúng tôi những con đường, cây cầu và họ sẽ tiếp tục làm điều đó", giám đốc điều hành Hội đồng Kinh doanh Papua New Guinea Douveri Henao nói với tôi.
"Và không chỉ ở Papua New Guinea. Tham vọng là trên toàn Thái Bình Dương".
Đó là một phần của Sáng kiến Vành đai và Con đường của Trung Quốc, một chương trình trị giá hàng tỷ đô la nhằm kết nối Trung Quốc với phần còn lại của thế giới thông qua thương mại và đầu tư.
Nó là đứa con của Chủ tịch Tập Cận Bình - nhưng tương tự tham vọng của Trung Quốc là những gì được cho là đằng sau cam kết của Úc về quỹ 1 tỷ USD hồi tuần trước để đầu tư vào cơ sở hạ tầng và chống lại ảnh hưởng ngày càng gia tăng của Trung Quốc ở đây.
Ngoài ra, giới chỉ trích chính sách đầu tư và hỗ trợ của Trung Quốc ở Papua New Guinea nói với tôi rằng vấn đề với tiền của Trung Quốc ở đây thường là không có sự minh bạch về giải ngân và tiền sẽ đến tay ai.
Một phần của vấn đề là sự yếu kém về quản trị và mức độ tham nhũng cao ngay trong Papua New Guinea. Nhưng vấn đề khác là Bắc Kinh thường chi tiền trước - rồi mới hỏi sau.
Điều này thường dẫn đến các dự án không cần thiết và lãng phí, trong khi tiền có thể được sử dụng cho các nhu cầu cấp thiết khác trong nước như chăm sóc sức khỏe.
Viện trợ trở thành chính trị
Có những lý do kinh tế và ngoại giao tại sao Bắc Kinh đang đầu tư vào Thái Bình Dương.
Ví dụ, Papua New Guinea là nơi có nhiều tài nguyên thiên nhiên như khoáng sản đất hiếm, và các quốc đảo Thái Bình Dương là nơi có một phần ba số nước trên thế giới ủng hộ Đài Loan - những điều mà giới phân tích cho rằng Trung Quốc muốn gây ảnh hưởng.
Papua New Guinea nằm trong khu vực Thái Bình Dương, nơi mà Úc và Trung Quốc đang cạnh tranh ảnh hưởng
Nhưng những tham vọng chiến lược dài hạn của Trung Quốc đang làm dấy lên những câu hỏi lớn nhất.
Jonathan Pryke thuộc Viện Lowy nói với tôi : "Những gì bạn đang thấy là hỗ trợ địa chính trị".
"Nỗi sợ lớn của các quốc gia như Úc và Hoa Kỳ là cuộc chơi cuối cùng của Trung Quốc là thiết lập một căn cứ quân sự vĩnh viễn ở đâu đó trên Thái Bình Dương trong hai mươi đến ba mươi năm tới. Đó là lý do tại sao bạn thấy Washington và Canberra phản ứng trước việc gia tăng ảnh hưởng của Trung Quốc ở Thái Bình Dương".
Papua New Guinea cách Guam, căn cứ của Mỹ, vài nghìn cây số.
Báo cáo gần đây của Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ về sức mạnh quân sự của Trung Quốc nhấn mạnh rằng hoàn toàn có thể thấy quân đội Trung Quốc sẽ muốn "mở rộng hoạt động ra ngoài chuỗi đảo đầu tiên, cho thấy khả năng tấn công Mỹ và lực lượng đồng minh và các căn cứ quân sự ở Tây Thái Bình Dương, gồm cả Guam".
Hầu hết các nhà phân tích, trong đó có cả ông Pryke của Viện Lowy, không thực sự tin rằng điều này sẽ xảy ra.
Nhưng nó là mối đe dọa đủ để thuyết phục Hoa Kỳ và Úc chú ý nhiều hơn đến Thái Bình Dương.
Đó là lý do tại sao sẽ không chỉ có Trung Quốc vung tiền vào Papua New Guinea tuần này. Mỹ, Úc và Nhật Bản có khả năng sẽ mang các món quà đến cho các quốc đảo Thái Bình Dương khi họ đến Port Moresby dự hội nghị APEC.
Papua New Guinea giờ đây là chiến trường mới nhất trong cuộc chiến tranh giành ảnh hưởng kinh tế và chính trị giữa Trung Quốc và phương Tây.
Sự trổi dậy của Trung Quốc là đề tài đã được bàn cãi sôi nổi hơn hai thập niên qua. Nhưng Trung Quốc đã trổi dậy như thế nào, mục tiêu của họ là hòa bình hay hiếu chiến, và họ có đủ khả năng và có dám thách thức Hoa Kỳ, để rồi chiến tranh có phải là điều không thể tránh khỏi trong ba thập niên tới, là đề tài mà được thảo luận và phân tích rất nhiều trong thời gian gần đây.
Phó tổng thống Mike Pence phát biểu ngày 4 tháng 10, 2018 tại Hudson Institute, Washington.
Trước hết là cách thức trổi dậy của Trung Quốc.
Một người đàng hoàng, không gian lận, biết và tôn trọng luật chơi, chỉ sử dụng con đường chính trực để kinh doanh, và trở thành giàu có và quyền lực bằng mồ hôi nước mắt và trí tuệ của mình, thì khó một ai có thể phê bình người đó. Nhật Bản, sau Thế Chiến II, ít nhiều đã giành được sự ngưỡng phục của thế giới vì tinh thần đó. Sự trổi dậy của Trung Quốc thì lại khác hẳn. Trung Quốc, từ một quốc gia nghèo đói không đủ ăn, tụt hậu về mọi mặt vào các thập niên 1950, 1960 và một phần của 1970, đã thay đổi bộ mặt từ khi bắt tay bang giao với Hoa Kỳ năm 1972 vì đã được giúp đỡ, viện trợ và cố vấn về mọi mặt. Kinh tế và hầu như mọi lĩnh vực khác ngày càng phát triển kể từ đó. Trong vòng 17 năm qua tổng sản lượng quốc gia đã tăng trưởng gấp 9 lần, trở thành nền kinh tế thứ nhì của thế giới. Tất nhiên đó là điều tích cực cho quốc gia này, nhất là người dân của họ không phải sống trong lầm than và tủi nhục như trước.
Nhưng hậu quả tiêu cực của sự phát triển bằng mọi giá của giới lãnh đạo Trung Quốc trong các thập niên qua đối với chính người dân của họ, đối với các quốc gia láng giềng, đối với nền an ninh khu vực, và đối với nền trật tự thế giới do Hoa Kỳ lãnh đạo trong hơn bảy thập niên qua, là rất quan ngại. Hoa Kỳ đã bị thiệt hại nặng nề trong mối bang giao này, nhưng lãnh đạo hàng đầu của Hoa Kỳ không ai công khai chính thức lên tiếng một cách toàn diện và hệ thống. Cho đến khi Phó Tổng thống Hoa Kỳ Mike Pence phát biểu điểm mặt chỉ tên Trung Quốc tại Viện Nghiên cứu Hudson vào ngày 4 tháng 10 vừa qua (*).
Trong bài phát biểu này, ông Pence chính thức công bố cho người dân Mỹ biết về sự chủ động và điều khiển một cách toàn diện của chính quyền tại Bắc Kinh để gia tăng ảnh hưởng và hưởng lợi đối với Hoa Kỳ trong nhiều thập niên qua. Họ đã sử dụng các dụng cụ quân sự, kinh tế và chính trị cho đến tuyên truyền để tấn công Hoa Kỳ. Ông cho rằng ngày nay Trung Quốc đã áp dụng một cách chủ động hơn trước nữa, tìm cách ảnh hưởng và can thiệp lên chính sách nội địa và nền chính trị của Hoa Kỳ.
Một trong các thông điệp chính của ông Pence là rằng Hoa Kỳ mong muốn một mối quan hệ trên tinh thần xây dựng với Bắc Kinh nơi hai bên có thể cùng nhau phát triển thịnh vượng và an ninh. "Sự cạnh tranh không nhất thiết phải là thù nghịch", và nó không cần phải là như thế. Ông biện luận rằng trong khi Bắc Kinh đã đi xa từ viễn ảnh này, các lãnh đạo của Trung Quốc có thể thay đổi phương hướng, trở lại tinh thần cải cách và mở mang mà đã biểu thị mối quan hệ giữa hai quốc gia vào những thập niên trước. Người Mỹ không muốn gì hơn các điều đó, và người Hoa xứng đáng không ít hơn thế.
Bài phát biểu rất chi tiết của ông Pence đặt lãnh đạo Trung Quốc hiện nay vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Hiện nay người ta vẫn chưa rõ là Tổng thống Donald Trump muốn chiến đấu (fight) hay muốn thỏa thuận (deal). Sau ba lần áp thuế nhập khẩu tổng cộng lên 250 tỷ đô la, ông Trump còn có ý định gia tăng lên lượng hàng nhập khẩu tổng trị giá 500 tỷ đô la, nếu cần. Giới chuyên gia và lãnh đạo Trung Quốc hiện nay muốn biết ông Trump thật sự muốn gì, nhưng ông là người khó đoán. Nếu lãnh đạo Trung Quốc chịu "thỏa thuận" thì ông Trump còn "chiến đấu" tiếp không ? Theo một số viên chức trong chính phủ Trump thì "không có thỏa thuận nào cả. Thuế quan là điểm sau cùng". Nhưng Ely Ratner thuộc viện nghiên cứu CNAS, một trong các chuyên gia trẻ và nổi bậc về Trung Quốc hiện nay, cho rằng dù có đạt được thỏa thuận với Trung Quốc, Hoa Kỳ muốn nhiều hơn nữa. Làm sao để nền kỹ nghệ và kỹ thuật của Hoa Kỳ ít bị thiệt hại do nạn ăn cắp và cưỡng chế từ Trung Quốc. Những tổn hại do sự tương thuộc quá nhiều với Trung Quốc chính nó sẽ là vấn đề lớn, cho nên theo Ratner, chủ trương và chính sách của chính quyền Trump hiện nay là tách rời (decouple), muốn giảm bớt sự tương thuộc này. Nếu đọc kỹ các thông điệp trong toàn bộ bài phát biểu của ông Pence thì thỏa thuận, nhất là về thuế nhập khẩu, chỉ là phần nhỏ đối với các yêu cầu hay mục tiêu của Hoa Kỳ. Điều chính yếu là Hoa Kỳ muốn một quan hệ kinh tế được tự do, công bằng và hỗ tương với Trung Quốc, và muốn Bắc Kinh chấm dứt vĩnh viễn hành động ăn cắp sở hữu trí tuệ, chấm dứt các hành động bắt buộc chuyển giao công nghệ. Tất nhiên đời nào mà Tập Cận Bình của Trung Quốc chấp nhận một thỏa thuận như thế.
Chính quyền Trump có lẽ muốn đưa chính quyền Tập Cận Bình vào thế triệt buộc.
Điều đáng ghi nhận nhất ở đây là gần như toàn bộ bài phát biểu của ông Pence phản ánh hầu hết mối quan tâm và nghiên cứu sâu sắc của Tiến sĩ Michael Pillsbury trong tác phẩm "Một trăm năm chạy đua" (được phát hành đầu năm 2015 và được giới học giả chuyên gia đánh giá rất cao). Ông Pillsbury hiện đang là Giám đốc của Viện Nghiên cứu Hudson, nơi ông Pence đến phát biểu. Trong phần mở đầu, ông Pence trân trọng chào riêng ông Pillsbury và trong phần phát biểu có trích vài ý của ông Pillsbury. Ông Pillsbury không phải là một chuyên gia bình thường. Ông đã từng nắm vai trò Phụ tá Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ thời của cố Tổng thống Ronald Reagan. Ông là người nói và tranh luận tiếng Hoa lưu loát, làm việc sát cánh với CIA và FBI trên bốn thập niên, đã phục vụ qua bao nhiêu đời tổng thống Hoa Kỳ, và đã tiếp xúc trực tiếp các lãnh đạo chính trị và quân sự hàng đầu của Trung Quốc ngay từ ban đầu khi Hoa Kỳ tái lập quan hệ với Trung Quốc, nên tác phẩm trên của ông có nhiều thông tin mật mà ít ai biết hay ít được tiết lộ trước đây. Ông Trump đánh giá ông Pillsbury là một thẩm quyền hàng đầu về Trung Quốc. Những ai đã đọc tác phẩm sẽ thấy rằng phần lớn các quan điểm và bằng chứng mà ông Pence trình bày là dựa vào các dữ kiện đã được giới tình báo Hoa Kỳ đúc kết và rút tỉa kinh nghiệm từ hơn bốn thập niên đối phó với Trung Quốc, trong đó có sự đóng góp quan trọng của ông Pillsbury.
Phần cuối của cuốn sách, ông Pillsbury đã trình bày tổng cộng 12 đề nghị chiến lược cho các chính quyền Hoa Kỳ trong tương lai. Ông Pillsbury là người hiểu rõ thế cờ vây và các chiến lược trí trá mà giới lãnh đạo chính trị và quân sự Trung Quốc đã và đang áp dụng, từ thời chiến quốc cũng như hơn bốn thập niên qua, để trổi dậy. Chính quyền Trump đang tiến hành một số đề nghị chiến lược này. Ông Pence đã bắn phát súng đầu tiên chính thức cảnh báo cuộc chạy đua của Trung Quốc và công bố các chính sách mà Hoa Kỳ sẽ thực hiện để đối phó với sự trổi dậy có nhiều vấn đề của Trung Quốc.
Ông Pence chọn Viện Nghiên cứu Hudson để bắn phát súng này, trong khi biết rõ Trung Quốc đã đọc tác phẩm và nắm rõ các đề nghị của Pillsbury, chính nó cũng là một quyết định chiến lược để gửi thông điệp quan trọng này đến lãnh đạo Trung Quốc.
Đây là cuộc chiến không lạnh, chưa nóng, có thể ấm, nhưng sức công phá sẽ không nhỏ. Nó sẽ lâu dài, có lúc ngấm ngầm, có lúc bộc phá, và cũng sẽ có mất mát. Thử thách nào cũng tiềm ẩn cơ hội trong đó. Đây là cơ hội để Việt Nam thoát Trung, nếu muốn. Hoa Kỳ đã bật đèn xanh nhiều lần. Còn lãnh đạo Việt Nam có muốn hay không là chuyện khác.
Úc Châu, 15/10/2018
Phạm Phú Khải
Nguồn : VOA, 15/10/2018
******************
(*) Toàn văn bài phát biểu của Phó Tổng thống Mỹ Pence về Trung Quốc
Nguồn : trithucvn.net, 07/10/2018
Viện Hudson ngày 4-10,
Cám ơn Ken (Kenneth R. Weinstein, chủ tịch Viện Hudson – người dịch) vì lời giới thiệu hào phóng đó. Xin chào các thành viên ban trị sự, Tiến sĩ Michael Pillsbury, các vị khách quý, và toàn thể mọi người, những người, đúng với sứ mệnh của mình, "nghĩ về tương lại theo những cách không bình thường" – thật vinh dự khi được quay trở lại Viện Hudson.
Trong hơn một nửa thế kỷ, viện này đã tận tụy "thúc đẩy an ninh, thịnh thượng, và tự do toàn cầu. Và tuy Hudson đã thay đổi bản quán trong nhiều năm qua, có một điều vẫn nhất quán: Các vị vẫn luôn quảng bá sự thật quan trọng rằng sự lãnh đạo của Mỹ luôn soi đuốc mở đường.
Hôm nay, tôi gửi lời chúc mừng từ một nhà tiên phong cho sự lãnh đạo của nước Mỹ trong cũng như ngoài nước – vị tổng thống thứ 45 của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, Tổng thống Donald Trump.
Ngay từ thời kỳ đầu của chính quyền này, Tổng thống Trump đã xem mối quan hệ của chúng ta với Trung Quốc và với Chủ tịch Tập là một ưu tiên. Ngày 6 tháng 4 năm ngoái, Tổng thống Trump chào đón Chủ tịch Tập đến Mar-A-Lago. Ngày 8 tháng 11 năm ngoái, Tổng thống Trump thăm Bắc Kinh, nơi nhà lãnh đạo Trung Quốc đón tiếp ông nồng hậu.
Hơn 2 năm qua, tổng thống của chúng ta đã gây dựng mối quan hệ cá nhân bền chặt với vị chủ tịch của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, và họ hợp tác chặt chẽ trong các vấn đề quan tâm chung, quan trọng nhất là phi phạt nhân hóa bán đảo Triều Tiên.
Nhưng hôm nay tôi xuất hiện trước các bạn vì người dân Mỹ xứng đáng được biết… ngay khoảnh khắc này, Bắc Kinh đang triển khai một cách tiếp cận của toàn bộ chính quyền, sử dụng các công cụ chính trị, kinh tế và quân sự, cũng như tuyên truyền, để thúc đẩy sự ảnh hưởng và gặt hái lợi ích ở Hoa Kỳ. Trung Quốc cũng áp dụng sức mạnh này theo những cách chủ tâm hơn bao giờ hết, để áp đặt sự ảnh hưởng và can thiệp vào chính sách và chính trị nội bộ của đất nước chúng ta.
Dưới thời chính quyền của chúng tôi, chúng tôi đã tiến hành những hành động quyết liệt để đáp trả Trung Quốc bằng sự lãnh đạo của Mỹ, áp dụng những nguyên tắc và chính sách mà những người trong khán phòng này chủ trương từ lâu.
Trong "Chiến lược An ninh quốc gia" được Tổng thống Trump công bố tháng 12 năm ngoái, ông mô tả một thời kỳ mới của "sự cạnh tranh nước lớn". Các quốc gia nước ngoài đã bắt đầu "tái áp đặt sự ảnh hưởng của họ ở khu vực và toàn cầu", và họ đang "thách thức lợi thế địa chính trị (của nước Mỹ) và cố gắng thay đổi trật tự quốc tế theo hướng có lợi cho họ". Trong chiến lược này, Tổng thống Trump đã nêu rõ rằng Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đã thông qua một chiến lược mới với Trung Quốc. Chúng ta tìm kiếm mối quan hệ trên cơ sở công bằng, có đi có lại và tôn trọng chủ quyền, và chúng ta thực hiện hành động dứt khoát để đạt mục tiêu đó.
Như Tổng thống đã nói năm ngoái trong chuyến thăm của ông đến Trung Quốc, "chúng ta có cơ hội tăng cường mối quan hệ giữa hai đất nước chúng ta và cải thiện cuộc sống của công dân hai nước chúng ta". Tầm nhìn tương lai của chúng ta được vun bồi trên những thời kỳ tốt đẹp nhất giữa hai nước trong quá khứ, khi Mỹ và Trung Quốc liên lạc với nhau trên tinh thần cởi mở và hữu nghị…
Khi đất nước non trẻ của chúng ta tìm kiếm thị trường xuất khẩu mới sau thời kỳ chiến tranh Cách mạng, người Trung Quốc chào đón những tàu buôn Mỹ chất đầy nhân sâm và lông thú…
Khi Trung Quốc chịu đựng những sự sỉ nhục và bóc lột trong thời kỳ được gọi là "Thế kỷ Ô nhục" của họ, nước Mỹ từ chối tham gia, và chủ trương chính sách "Mở cửa", để chúng ta có thể giao thương công bằng hơn với Trung Quốc và duy trì chủ quyền của họ…
Khi những nhà truyền giáo Mỹ rao giảng tin mừng đến những vùng đất Trung Quốc, họ sửng sờ trước nền văn hóa sâu đậm của những người cổ xưa nhưng đầy sức sống, và không chỉ truyền bá đức tin, họ còn thành lập một trong số những ngôi trường đại học đầu tiên và ưu tú nhất của Trung Quốc…
Khi Đệ nhị Thế chiến nổ ra, chúng ta sát cánh như những đồng minh trong cuộc chiến chống lại chủ nghĩa đế quốc… Và sau cuộc chiến đó, Mỹ bảo đảm Trung Quốc trở thành thành viên Hiến chương Liên Hiệp Quốc, và là một nước tham gia định hình vĩ đại của thế giới thời hậu chiến.
Nhưng không lâu sau khi lên nắm quyền vào năm 1949, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu theo đuổi chủ nghĩa bành trướng chuyên chế. Chỉ 5 năm sau khi hai quốc gia là chiến hữu, chúng ta đã chiến đấu lại với nhau, trên những ngọn núi và thung lũng ở bán đảo Triều Tiên. Thân phụ của tôi đã chứng kiến chiến sự trên những tiền tuyến tự do.
Ngay cả cuộc chiến tranh Triều Tiên bạo tàn cũng không thể làm giảm đi mong muốn của đôi bên nhằm khôi phục các mối quan hệ gắn bó lâu đời. Bất hòa của Hoa Kỳ với Trung Quốc chấm dứt năm 1972, và ngay sau đó, chúng ta thiết lập lại quan hệ ngoại giao, bắt đầu mở cửa nền kinh tế cho nhau, và các trường đại học Mỹ bắt đầu đào tạo một thế hệ kỹ sư, lãnh đạo doanh nghiệp, học giả và cán bộ Trung Quốc mới. Sau khi Liên bang Xô viết sụp đổ, chúng ta cho rằng một Trung Quốc tự do là không thể tránh khỏi. Ngập trong sự lạc quan, vào đầu thế kỷ 21, Mỹ đã đồng ý cho Bắc Kinh tiếp cận với nền kinh tế của chúng ta, và đưa Trung Quốc vào Tổ chức Thương mại Thế giới.
Các chính quyền trước đây đưa ra lựa chọn này với hy vọng tự do ở Trung Quốc sẽ mở rộng dưới mọi hình thức – không chỉ về mặt kinh tế, mà cả mặt chính trị, với sự tôn trọng mới dành cho các nguyên tắc tự do cổ điển, tài sản tư nhân, tự do tôn giáo và toàn thảy vấn đề nhân quyền… nhưng hy vọng này đã không được thành toàn.
Giấc mơ tự do vẫn còn xa vời đối với người dân Trung Quốc. Và trong khi Bắc Kinh vẫn chỉ chót lưỡi đầu môi về "cải cách và mở cửa", chính sách nổi tiếng của Đặng Tiểu Bình giờ đây tỏ ra thiếu thành thật.
Trong 17 năm qua, GDP của Trung Quốc đã tăng gấp 9 lần; trở thành nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới. Phần lớn thành công này được thúc đẩy bởi đầu tư của Mỹ tại Trung Quốc. Và Đảng Cộng sản Trung Quốc cũng đã sử dụng một kho chính sách không phù hợp với thương mại tự do và công bằng, trong đó thuế quan, hạn ngạch, thao túng tiền tệ, cưỡng bức chuyển giao công nghệ, trộm cắp tài sản trí tuệ và trợ cấp công nghiệp được ban phát vô tội vạ chỉ là một vài trong số đó. Những chính sách này đã xây dựng cơ sở sản xuất của Bắc Kinh, với hậu quả là tổn thất của các đối thủ cạnh tranh – đặc biệt là Mỹ.
Hành động của Trung Quốc góp phần vào thâm hụt thương mại với Hoa Kỳ mà năm ngoái đã lên đến 375 tỷ USD – gần một nửa thâm hụt thương mại toàn cầu của chúng ta. Như Tổng thống Trump vừa nói tuần này, "chúng ta đã tái thiết Trung Quốc" trong 25 năm qua.
Bây giờ, thông qua kế hoạch "Made in China 2025", Đảng Cộng sản đã đặt mục tiêu kiểm soát 90% các ngành công nghiệp tiên tiến nhất thế giới, bao gồm robot, công nghệ sinh học và trí tuệ nhân tạo. Để giành được những đỉnh cao chỉ huy của nền kinh tế thế kỷ 21, Bắc Kinh đã chỉ đạo các quan chức và doanh nghiệp của mình thâu tóm tài sản trí tuệ Mỹ – nền tảng cho sự lãnh đạo kinh tế của chúng ta – bằng mọi phương tiện cần thiết.
Bắc Kinh hiện yêu cầu nhiều doanh nghiệp Mỹ chuyển giao bí mật thương mại của họ để đổi lại hoạt động kinh doanh tại Trung Quốc. Họ cũng phối hợp và tài trợ cho việc mua lại các công ty Mỹ để giành quyền sở hữu sáng tạo của những công ty này. Tệ hại nhất là các cơ quan an ninh Trung Quốc đã chủ mưu đánh cắp trọn gói công nghệ Mỹ – bao gồm các bản thiết kế quân sự tối tân.
Và bằng cách sử dụng công nghệ bị đánh cắp đó, Đảng Cộng sản Trung Quốc đang lấy lưỡi cày rèn gươm trên một quy mô lớn…
Chi tiêu quân sự của Trung Quốc hiện bằng toàn thể phần còn lại của châu Á gộp lại, và Bắc Kinh đã ưu tiên khả năng làm xói mòn lợi thế quân sự của Mỹ – trên đất liền, trên biển, trên không, và trong không gian. Trung Quốc khăng khăng đẩy Hoa Kỳ ra khỏi Tây Thái Bình Dương và cố gắng ngăn cản chúng ta hỗ trợ các đồng minh của mình.
Bắc Kinh cũng sử dụng sức mạnh của mình nhiều hơn bao giờ hết. Tàu Trung Quốc thường xuyên tuần tra quanh quần đảo Senkaku, được quản lý bởi Nhật Bản. Và trong khi nhà lãnh đạo Trung Quốc đứng trong Vườn Hồng của Nhà Trắng năm 2015 và nói rằng đất nước của ông "không có ý định quân sự hóa Biển Đông", ngày nay, Bắc Kinh đã triển khai tên lửa chống hạm và phòng không trên một chuỗi căn cứ quân sự được xây dựng trên các đảo nhân tạo.
Sự hung hăng của Trung Quốc được dịp phô bày trong tuần này, khi một tàu hải quân Trung Quốc áp sát tàu USS Decatur ở khoảng cách 41 mét khi nó tiến hành các hoạt động tự do hàng hải trên Biển Đông, buộc tàu của chúng ta phải nhanh chóng cơ động để tránh va chạm. Bất chấp sự quấy rối liều lĩnh như vậy, Hải quân Hoa Kỳ sẽ tiếp tục bay, đi tàu và hoạt động ở bất cứ nơi nào luật pháp quốc tế cho phép và theo nhu cầu lợi ích quốc gia của chúng ta. Chúng ta sẽ không bị đe dọa; chúng tôi sẽ không rút lui.
Mỹ từng hy vọng tự do hóa kinh tế sẽ thúc đẩy Trung Quốc đi đến quan hệ đối tác lớn hơn với chúng ta và với thế giới. Thay vào đó, Trung Quốc đã chọn cách xâm lăng kinh tế, điều này đến lượt nó lại thúc đẩy quân đội của họ ngày càng phát triển. Bắc Kinh cũng không hướng tới quyền tự do lớn hơn cho người dân của họ như chúng ta kỳ vọng. Có lúc, Bắc Kinh xích gần đến quyền tự do và tôn trọng nhân quyền nhiều hơn, nhưng trong những năm gần đây, họ đã quay ngoắt về phía sự kiểm soát và áp bức.
Ngày nay, Trung Quốc đã xây dựng một nhà nước giám sát độc nhất vô nhị, và nó càng ngày càng mở rộng và bừa bãi – thường với sự giúp đỡ của công nghệ Mỹ. Tương tự, "Vạn lý hỏa thành của Trung Quốc" cũng ngày càng cao hơn, hạn chế đáng kể dòng chảy tự do thông tin đến với người dân Trung Quốc. Và đến năm 2020, các nhà cai trị của Trung Quốc nhắm đến việc thực thi một hệ thống Orwell dựa trên việc kiểm soát hầu hết khía cạnh của đời sống con người – với cái gọi là "điểm tín nhiệm xã hội". Theo ngôn ngữ trong bản thiết kế chính thức của chương trình, nó sẽ "cho phép người được tín nhiệm rong chơi cùng trời cuối đất, trong khi khiến người mất uy tín không nhấc nổi một bước".
Và khi nói đến tự do tôn giáo, một làn sóng truy bức mới đang ập xuống với các Kitô hữu, Phật tử và người Hồi giáo Trung Quốc…
Tháng trước, Bắc Kinh đóng cửa một trong những nhà thờ ngầm lớn nhất Trung Quốc. Trên khắp đất nước, nhà chức trách đang giật đổ thánh giá, đốt kinh thánh và cầm tù các tín hữu. Và Bắc Kinh giờ đây đã đạt được thỏa thuận với Vatican, mang lại cho Đảng Cộng sản vốn tuyên xưng vô thần một vai trò trực tiếp trong việc bổ nhiệm các giám mục Công giáo. Đối với các Kitô hữu Trung Quốc, đó là những thời kỳ tuyệt vọng. Bắc Kinh cũng đang trấn áp Phật giáo. Trong thập niên qua, hơn 150 tu sĩ Phật giáo Tây Tạng đã tự thiêu để phản đối sự đàn áp của Trung Quốc đối với niềm tin và văn hóa của họ.
Và ở Tân Cương, Đảng Cộng sản đã giam giữ cả triệu người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ trong các trại của chính phủ nơi họ phải chịu đựng sự tẩy não suốt ngày đêm. Những người sống sót trong các trại đã mô tả trải nghiệm của họ như một nỗ lực cố ý của Bắc Kinh để bóp nghẹt văn hóa Duy Ngô Nhĩ và dập tắt đức tin Hồi giáo.
Nhưng như lịch sử chứng minh, một đất nước đàn áp những người dân của chính nó hiếm khi dừng lại ở đó. Bắc Kinh cũng đặt mục tiêu mở rộng tầm với của mình trên toàn thế giới. Như Tiến sĩ Michael Pillsbury của chính Viện Hudson đã nói, "Trung Quốc đã phản đối các hành động và mục tiêu của chính phủ Hoa Kỳ. Thật vậy, Trung Quốc đang xây dựng mối quan hệ riêng của mình với các đồng minh và kẻ thù của Hoa Kỳ, đi ngược lại với bất kỳ ý định hòa bình hay hảo ý nào của Bắc Kinh".
Trung Quốc sử dụng cái gọi là "ngoại giao bẫy nợ" để mở rộng ảnh hưởng của họ. Hôm nay, quốc gia đó đang cung cấp hàng trăm tỷ đô la các khoản vay cơ sở hạ tầng cho các chính phủ từ châu Á đến châu Phi đến châu Âu đến cả Mỹ Latinh. Tuy nhiên, các điều khoản của các khoản vay đó dù có hay ho đến chừng nào thì cũng luôn mơ hồ và lợi ích luôn tuôn đổ về Bắc Kinh.
Chỉ cần hỏi Sri Lanka, nước vay một khoản nợ khổng lồ để các công ty nhà nước Trung Quốc xây dựng một cảng biển với giá trị thương mại đáng ngờ. Hai năm trước, quốc gia đó không còn đủ khả năng thanh toán món nợ của mình nữa – vì vậy Bắc Kinh đã gây áp lực để Sri Lanka chuyển giao cảng mới trực tiếp vào tay Trung Quốc. Nó có thể sớm trở thành căn cứ quân sự tiền phương cho lực lượng hải quân biển xanh đang ngày càng phát triển của Trung Quốc.
Trong chính bán cầu của chúng ta, Bắc Kinh đã giang tay cứu vớt chế độ Maduro tham nhũng và bất tài ở Venezuela, cam kết 5 tỉ đô la trong các khoản vay đáng ngờ có thể được hoàn trả bằng dầu. Trung Quốc cũng là chủ nợ lớn nhất của quốc gia này, tạo gánh nặng cho người dân Venezuela với hơn 50 tỷ đô la nợ nần. Bắc Kinh cũng đang làm suy đồi nền chính trị của một số quốc gia bằng cách cung cấp sự hậu thuẫn trực tiếp cho các đảng phái và ứng viên hứa hẹn sẽ đáp ứng các mục tiêu chiến lược của Trung Quốc…
Và kể từ năm ngoái, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thuyết phục 3 quốc gia Mỹ Latinh cắt đứt quan hệ với Đài Bắc và công nhận Bắc Kinh. Những hành động này đe dọa sự ổn định của Eo biển Đài Loan – và Hoa Kỳ lên án những hành động này. Và trong khi chính quyền của chúng ta sẽ tiếp tục tôn trọng Chính sách Một Trung Quốc của chúng ta, như được phản ánh trong ba thông cáo chung và Đạo luật Quan hệ Đài Loan, Mỹ sẽ luôn tin rằng sự đón nhận dân chủ của Đài Loan chỉ ra một con đường tốt hơn cho tất cả người dân Trung Quốc.
Đây chỉ là một vài trong số những cách mà Trung Quốc đã tìm cách thúc đẩy lợi ích chiến lược của mình trên khắp thế giới, với cường độ và sự tinh vi ngày càng gia tăng. Tuy nhiên, các chính quyền trước đây gần như bỏ qua các hành động của Trung Quốc – và trong nhiều trường hợp, họ đã xúi giục Trung Quốc. Nhưng thời đó đã qua.
Dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Trump, Hoa Kỳ đã bảo vệ lợi ích của chúng ta với sức mạnh được phục hồi của Mỹ… Chúng ta đã làm cho quân đội hùng mạnh nhất trong lịch sử thế giới hùng mạnh hơn nữa. Đầu năm nay, Tổng thống đã ký thành luật việc gia tăng chi tiêu quốc phòng lớn nhất kể từ thời Ronald Reagan – 716 tỷ đô la để mở rộng sự thống trị quân sự của chúng ta trong mọi chiến trường.
Chúng ta đang hiện đại hoá kho vũ khí hạt nhân, chúng ta đang triển khai và phát triển những chiến đấu cơ và máy bay ném bom tối tân, chúng ta đang xây dựng một thế hệ tàu sân bay và tàu chiến mới, và chúng ta đang đầu tư vào các lực lượng vũ trang của chúng ta ở mức chưa từng có. Điều này bao gồm việc xúc tiến thành lập Lực lượng Không gian Hoa Kỳ để đảm bảo sự thống trị liên tục của chúng ta trong không gian, và cho phép tăng cường năng lực trong thế giới mạng để xây dựng sự răn đe với các đối thủ của chúng ta.
Và theo chỉ đạo của Tổng thống Trump, chúng ta cũng đang áp đặt thuế quan lên 250 tỷ đô la hàng hóa Trung Quốc, với mức thuế cao nhất nhắm vào các ngành công nghiệp tiên tiến mà Bắc Kinh đang cố gắng nắm bắt và kiểm soát. Và Tổng thống cũng đã nói rõ rằng chúng ta sẽ áp thêm nhiều loại thuế nữa, với khả năng tăng hơn gấp đôi con số đó, trừ khi đạt được một thỏa thuận công bằng và có đi có lại.
Hành động của chúng ta đã có tác động lớn. Thị trường chứng khoán lớn nhất Trung Quốc giảm 25% trong 9 tháng đầu năm nay, phần lớn bởi vì chính quyền của chúng ta đã chống lại những hành vi thương mại của Bắc Kinh.
Như Tổng thống Trump đã nêu rõ, chúng ta không muốn thị trường của Trung Quốc phải khốn đốn. Trong thực tế, chúng ta muốn họ phát triển mạnh. Nhưng Hoa Kỳ muốn Bắc Kinh theo đuổi các chính sách thương mại tự do, công bằng và có đi có lại.
Đáng buồn thay, các nhà cai trị của Trung Quốc đã từ chối đi theo con đường đó – cho đến nay. Người dân Mỹ xứng đáng biết điều đó, để đáp trả lập trường mạnh mẽ của Tổng thống Trump, Bắc Kinh đang theo đuổi một chiến dịch toàn diện và phối hợp để làm suy yếu sự ủng hộ dành cho Tổng thống, chương trình nghị sự của chúng ta, và những lý tưởng được trân quý nhất của quốc gia chúng ta.
Hôm nay tôi muốn nói với bạn những gì chúng tôi biết về hành động của Trung Quốc – một số trong đó chúng tôi thu thập từ những đánh giá tình báo, một số trong đó đã được công chúng biết đến. Nhưng tất cả đều là sự thật.
Như tôi đã nói trước đây, Bắc Kinh đang triển khai một cách tiếp cận của toàn thể chính quyền để thúc đẩy ảnh hưởng của họ và gặt hái lợi ích cho họ. Họ sử dụng sức mạnh này theo cách chủ tâm và đe dọa hơn để can thiệp vào các chính sách và chính trị nội bộ của Hoa Kỳ.
Đảng Cộng sản Trung Quốc đang tưởng thưởng hoặc hăm dọa các doanh nghiệp Mỹ, các hãng phim, trường đại học, viện nghiên cứu, các học giả, nhà báo, và các quan chức địa phương, tiểu bang và liên bang.
Tệ hại nhất, Trung Quốc đã khởi xướng một nỗ lực chưa từng có để tác động đến ý kiến công chúng Mỹ, cuộc bầu cử năm 2018, và môi trường dẫn đến cuộc bầu cử tổng thống năm 2020…
Nói thẳng ra, sự lãnh đạo của Tổng thống Trump đang có hiệu quả; và Trung Quốc muốn một Tổng thống Mỹ khác.
Trung Quốc đang can thiệp vào nền dân chủ của Mỹ. Như Tổng thống Trump vừa nói tuần trước, chúng tôi "phát hiện Trung Quốc đã cố gắng can thiệp vào cuộc bầu cử [giữa kỳ] năm 2018 sắp diễn ra của chúng ta".
Cộng đồng tình báo của chúng tôi nói rằng "Trung Quốc đang nhắm đến các chính quyền và quan chức cấp tiểu bang và địa phương của Mỹ để khai thác bất kỳ sự chia rẽ nào về chính sách giữa chính quyền liên bang và các cấp địa phương. Họ sử dụng các vấn đề xung khắc, như thuế quan thương mại, để thúc đẩy ảnh hưởng chính trị của Bắc Kinh".
Vào tháng Sáu, Bắc Kinh đã lưu hành một tài liệu bí mật, có tiêu đề "Chỉ thị Tuyên truyền và Kiểm duyệt", vạch ra chiến lược của mình. Nó nói rằng Trung Quốc phải "tấn công chính xác và cẩn thận, chia tách các nhóm trong nước khác nhau" tại Hoa Kỳ.
Để phục vụ mục đích đó, Bắc Kinh đã huy động các nhân tố bí mật, các nhóm bình phong, và tổ chức tuyên truyền để thay đổi nhận thức của người Mỹ về các chính sách của Trung Quốc. Như một thành viên cấp cao trong cộng đồng tình báo của chúng ta gần đây đã nói với tôi, những gì người Nga làm chẳng là gì cả so với những gì Trung Quốc đang làm trên khắp đất nước này.
Các quan chức cấp cao Trung Quốc cũng đã cố gắng tác động đến để các nhà lãnh đạo kinh doanh lên án hành động thương mại của chúng ta, tận dụng mong muốn duy trì hoạt động của họ ở Trung Quốc. Trong một ví dụ gần đây, họ đe dọa sẽ khước từ cấp giấy phép kinh doanh cho một tập đoàn lớn của Mỹ nếu từ chối phát biểu chống lại chính sách của chính quyền chúng ta.
Và khi nói đến việc tác động đến cuộc bầu cử giữa kỳ, bạn chỉ cần nhìn vào thuế quan mà Bắc Kinh đáp trả chúng ta. Họ nhắm mục tiêu cụ thể vào các ngành công nghiệp và tiểu bang sẽ đóng một vai trò quan trọng trong cuộc bầu cử năm 2018. Theo một ước tính, hơn 80% các hạt của Hoa Kỳ bị Trung Quốc nhắm đến đã bỏ phiếu cho Tổng thống Trump vào năm 2016; bây giờ Trung Quốc muốn biến các cử tri này chống lại chính quyền của chúng ta.
Và Trung Quốc cũng đang trực tiếp chiêu dụ cử tri Mỹ. Tuần trước, chính phủ Trung Quốc trả tiền để đăng nhiều phụ trang trên tờ Des Moines Register – tờ báo có lượng phát hành lớn ở bang nhà của Đại sứ của chúng ta tại Trung Quốc, và là một tiểu bang quan trọng trong (cuộc bầu cử – người dịch) năm 2018. Phần phụ trang, được thiết kế trông giống như các bài báo, phê phán các chính sách thương mại của chúng ta là liều lĩnh và có hại cho người dân bang Iowa.
May mắn thay, người Mỹ không bị thuyết phục. Chẳng hạn : nông dân Mỹ đang đứng về phía vị Tổng thống này và đang nhìn thấy kết quả thực sự từ những lập trường mạnh mẽ mà ông đã chọn, bao gồm Thỏa thuận Mỹ-Mexico-Canada tuần này, nơi chúng tôi đã mở rộng đáng kể thị trường Bắc Mỹ cho các sản phẩm của Hoa Kỳ – một chiến thắng lớn cho nông dân và nhà sản xuất Mỹ.
Nhưng hành động của Trung Quốc không chỉ tập trung vào việc ảnh hưởng đến chính sách và chính trị của chúng ta. Bắc Kinh cũng đang thực hiện các bước để khai thác đòn bẩy kinh tế, và sức hấp dẫn từ thị trường nội địa lớn của Trung Quốc, để tăng cường ảnh hưởng của họ lên các tập đoàn Mỹ. Bắc Kinh hiện yêu cầu các liên doanh của Mỹ hoạt động tại Trung Quốc thành lập "các tổ chức đảng" trong công ty của họ, mang lại cho Đảng Cộng sản một tiếng nói – và có thể là quyền phủ quyết – trong các quyết định tuyển dụng và đầu tư.
Chính quyền Trung Quốc cũng đe dọa các công ty Hoa Kỳ mô tả Đài Loan như một thực thể địa lý riêng biệt, hoặc đi lệch khỏi chính sách của Trung Quốc về Tây Tạng. Bắc Kinh buộc Delta Airlines phải công khai xin lỗi vì không gọi Đài Loan là một "tỉnh của Trung Quốc" trên website của mình. Họ cũng gây áp lực cho Marriott để sa thải một nhân viên người Mỹ bấm thích một tweet về Tây Tạng.
Bắc Kinh thường xuyên yêu cầu Hollywood mô tả Trung Quốc theo một góc nhìn tích cực ngặt nghèo, và họ trừng phạt các hãng phim và nhà sản xuất không làm thế. Những nhà kiểm duyệt của Bắc Kinh nhanh chóng chỉnh sửa hoặc cấm chiếu những bộ phim phê phán Trung Quốc, thậm chí theo những cách nhỏ nhặt. Phim "World War Z" đã phải cắt bỏ khỏi kịch bản phần đề cập đến một loại virus có nguồn gốc từ Trung Quốc. "Red Dawn" đã được chỉnh sửa kỹ thuật số để biến những nhân vật phản diện thành người Bắc Triều Tiên, chứ không phải là người Trung Quốc.
Ngoài lĩnh vực kinh doanh, Đảng Cộng sản Trung Quốc đang chi hàng tỷ đô la cho các tổ chức tuyên truyền ở Hoa Kỳ, cũng như các quốc gia khác.
Đài Phát thanh Quốc tế Trung Quốc hiện phát sóng chương trình thân thiện với Bắc Kinh trên hơn 30 tổ chức truyền thông ở Hoa Kỳ, phần nhiều tập trung ở các thành phố lớn của Mỹ. Mạng lưới Truyền hình Toàn cầu của Trung Quốc tiếp cận hơn 75 triệu người Mỹ – và nó nhận được lệnh điều động trực tiếp từ những lãnh đạo Đảng Cộng sản của mình. Như nhà lãnh đạo hàng đầu của Trung Quốc phát biểu trong một chuyến thăm trụ sở của mạng lưới, "Các phương tiện truyền thông do Đảng và chính phủ điều hành là mặt trận tuyên truyền và phải có Đảng tính".
Đó là lý do tại sao, tháng trước, Bộ Tư pháp đã ra lệnh cho mạng lưới đó đăng ký là tổ chức nước ngoài.
Đảng Cộng sản cũng đã đe dọa và giam giữ các thành viên gia đình người Trung Quốc của các nhà báo người Mỹ, những người tìm tòi quá sâu. Và họ đã chặn các website của các tổ chức truyền thông Hoa Kỳ và khiến các nhà báo của chúng ta gặp nhiều khó khăn hơn để có được visa. Điều này xảy ra sau khi tờ The New York Times công bố các bài báo điều tra về sự giàu có của một số nhà lãnh đạo Trung Quốc.
Nhưng phương tiện truyền thông không phải là nơi duy nhất mà Đảng Cộng sản Trung Quốc tìm cách nuôi dưỡng một nền văn hóa kiểm duyệt. Điều này cũng đúng với các học viện.
Chỉ cần nhìn vào Hội sinh viên và học giả Trung Quốc, vốn có hơn 150 chi nhánh trên khắp các cơ sở đại học của Mỹ. Các nhóm này giúp tổ chức các sự kiện xã hội cho một số trong hơn 430.000 công dân Trung Quốc đang theo học tại Hoa Kỳ ; họ cũng cảnh báo các lãnh sự quán và đại sứ quán Trung Quốc khi các sinh viên Trung Quốc, và các trường học của Mỹ, đi chệch khỏi đường lối của Đảng Cộng sản.
Tại Đại học Maryland, một sinh viên Trung Quốc gần đây đã phát biểu tại lễ tốt nghiệp của mình về những gì cô gọi là "không khí trong lành của tự do ngôn luận" ở Mỹ. Tờ báo chính thức của Đảng Cộng sản đã nhanh chóng trừng phạt cô, cô trở thành nạn nhân của một cơn bão chỉ trích gay gắt trên mạng truyền thông xã hội được kiểm soát chặt chẽ của Trung Quốc, và gia đình cô trở ở trong nước đã bị quấy nhiễu. Đối với bản thân trường đại học, chương trình trao đổi của nó với Trung Quốc – một trong những chương trình sâu rộng nhất của nước này – đột nhiên bị tắc tị.
Trung Quốc cũng gây áp lực học thuật theo những cách khác. Bắc Kinh cung cấp tài trợ hào phóng cho các trường đại học, viện nghiên cứu và các học giả, với thỏa thuận rằng họ sẽ tránh những ý tưởng mà Đảng Cộng sản thấy nguy hiểm hoặc xúc phạm. Các chuyên gia về Trung Quốc biết rõ rằng thị thực của họ sẽ bị trì hoãn hoặc bị từ chối nếu nghiên cứu của họ mâu thuẫn với các luận điểm của Bắc Kinh.
Và ngay cả các học giả và tổ chức tránh nhận tài trợ của Trung Quốc cũng bị quốc gia đó nhắm đến, như Viện Hudson trực tiếp trải nghiệm. Sau khi bạn đề nghị tiếp đón một diễn giả mà Bắc Kinh không thích, website của bạn hứng chịu một cuộc tấn công mạng lớn, có nguồn gốc từ Thượng Hải. Bạn biết rõ hơn đa số rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc đang cố gắng làm suy yếu tự do học thuật và tự do ngôn luận ở Mỹ ngày nay.
Những hành động này và những hành động khác, nhìn chung, cấu thành một nỗ lực đang được tăng cường để chuyển dịch ý kiến công chúng và chính sách công của Hoa Kỳ ra xa khỏi phong cách lãnh đạo Nước Mỹ trên hết của Tổng thống Donald Trump. Nhưng thông điệp của chúng ta đối với các nhà cầm quyền của Trung Quốc là: Tổng thống này sẽ không lùi bước – và người dân Mỹ sẽ không bị lung lạc. Chúng ta sẽ tiếp tục đứng vững vì an ninh và nền kinh tế của chúng ta, ngay cả khi chúng ta hy vọng cải thiện mối quan hệ với Bắc Kinh.
Chính quyền của chúng ta sẽ tiếp tục hành động dứt khoát để bảo vệ lợi ích, công việc và an ninh của người Mỹ.
Khi chúng ta xây dựng lại quân đội của mình, chúng ta sẽ tiếp tục khẳng định lợi ích của Mỹ trên khắp Ấn Độ-Thái Bình Dương.
Khi chúng ta đáp trả các hành vi thương mại của Trung Quốc, chúng ta sẽ tiếp tục đòi hỏi một mối quan hệ kinh tế tự do và công bằng và có đi có lại với Trung Quốc, đòi hỏi Bắc Kinh tháo dỡ rào cản thương mại, thực hiện nghĩa vụ thương mại, và mở hoàn toàn nền kinh tế như chúng ta đã mở cửa nền kinh tế của chúng ta.
Chúng ta sẽ tiếp tục hành động cho đến khi Bắc Kinh chấm dứt hành vi trộm cắp tài sản trí tuệ của Mỹ, và chấm dứt hành vi bóc lột là cưỡng bức chuyển giao công nghệ…
Và để thúc đẩy tầm nhìn của chúng ta về một Ấn Độ-Thái Bình Dương tự do và mở, chúng ta đang xây dựng các liên kết mới và mạnh mẽ hơn với các quốc gia chia sẻ giá trị của chúng ta trên khắp khu vực – từ Ấn Độ đến Samoa. Các mối quan hệ của chúng ta sẽ tuôn chảy từ tinh thần tôn trọng, được xây dựng trên quan hệ đối tác, chứ không phải sự thống trị.
Chúng ta đang thiết lập các thỏa thuận thương mại mới, trên cơ sở song phương, giống như tuần trước, Tổng thống Trump đã ký một thỏa thuận thương mại cải tiến với Hàn Quốc và chúng ta sẽ sớm bắt đầu đàm phán một thỏa thuận thương mại tự do song phương lịch sử với Nhật Bản.
Và chúng ta đang sắp xếp lại các chương trình tài chính và phát triển quốc tế, mang lại cho các quốc gia nước ngoài một lựa chọn thay thế minh bạch và công bằng thay vì chính sách ngoại giao bẫy nợ của Trung Quốc. Để đạt được mục đích đó, Tổng thống Trump sẽ ký thành luật Đạo luật BUILD trong những ngày tới.
Và vào tháng tới, tôi sẽ có đặc ân đại diện cho Hoa Kỳ tại Singapore và Papua New Guinea, tại ASEAN và APEC. Ở đó, chúng ta sẽ công bố các biện pháp và chương trình mới để hỗ trợ một Ấn Độ-Thái Bình Dương tự do và mở – và thay mặt Tổng thống, tôi sẽ phát đi thông điệp rằng cam kết của Mỹ đối với Ấn Độ-Thái Bình Dương chưa bao giờ mạnh mẽ hơn.
Để bảo vệ quyền lợi của chúng ta ở trong nước, chúng tôi đã tăng cường CFIUS – Ủy ban Đầu tư nước ngoài ở Hoa Kỳ – nâng cao sự giám sát đầu tư của Trung Quốc ở Mỹ, để bảo vệ an ninh quốc gia của chúng ta trước các hành động bóc lột của Bắc Kinh.
Và khi nói đến ảnh hưởng và sự can thiệp thâm độc của Bắc Kinh vào nền chính trị và chính sách của Mỹ, chúng tôi sẽ tiếp tục phơi bày nó, bất kể hình thức của nó là gì. Và chúng ta sẽ làm việc với các nhà lãnh đạo ở mọi cấp xã hội để bảo vệ lợi ích quốc gia và những lý tưởng được trân quý nhất. Người dân Mỹ sẽ đóng vai trò quyết định – và trên thực tế, họ đã như thế…
Khi chúng ta tề tựu nơi đây, một sự đồng thuận mới đang dấy lên trên khắp nước Mỹ…
Có thêm nhiều nhà lãnh đạo kinh doanh đang suy nghĩ vượt ra ngoài quý tiếp theo, và suy nghĩ hai lần trước khi thâm nhập vào thị trường Trung Quốc nếu nó đồng nghĩa với việc chuyển giao tài sản trí tuệ của họ hoặc khuyến khích sự đàn áp của Bắc Kinh. Nhưng còn nhiều thứ phải nối bước. Ví dụ : Google phải ngay lập tức chấm dứt việc phát triển ứng dụng "Dragonfly" vốn sẽ tăng cường sự kiểm duyệt của Đảng Cộng sản và xâm phạm quyền riêng tư của khách hàng Trung Quốc…
Có thêm nhiều nhà báo đang tường thuật sự thật mà không sợ hãi hoặc thiên vị và đào sâu để vạch ra nơi Trung Quốc đang can thiệp vào xã hội của chúng ta, và tại sao – và chúng tôi hy vọng rằng sẽ có nhiều hơn những người Mỹ, và những tổ chức toàn cầu, những tổ chức tin tức sẽ tham gia vào nỗ lực này.
Có thêm nhiều học giả đang phát biểu mạnh mẽ và bảo vệ tự do học thuật, và có thêm nhiều trường đại học và viện nghiên cứu đang tập trung nhuệ khí để khước từ món tiền dễ kiếm của Bắc Kinh, nhận ra rằng mỗi đồng đô la đều đi kèm những đòi hỏi tương ứng. Chúng tôi tự tin có thêm nhiều người sẽ tham gia vào hàng ngũ của họ.
Và trên toàn quốc, người dân Mỹ đang ngày càng cảnh giác, với một sự đánh giá cao mới dành cho các hành động của chính quyền của chúng ta nhằm thiết lập lại mối quan hệ kinh tế và chiến lược của Mỹ với Trung Quốc, để cuối cùng đưa Nước Mỹ lên trên hết.
Và dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Trump, Mỹ sẽ đi đúng hướng. Trung Quốc nên biết rằng người dân Mỹ và đại diện được bầu của họ ở cả hai đảng đều quyết tâm.
Như Chiến lược An ninh Quốc gia của chúng ta tuyên bố : "Cạnh tranh không luôn đồng nghĩa với thù địch".
Như Tổng thống Trump đã nói rõ, chúng ta muốn có một mối quan hệ xây dựng với Bắc Kinh, nơi mà sự thịnh vượng và an ninh của chúng ta cùng phát triển, chứ không tách rời. Trong khi Bắc Kinh đã rời xa tầm nhìn này, các nhà cầm quyền của Trung Quốc vẫn có thể thay đổi hướng đi, và quay trở lại với tinh thần "cải cách và mở cửa" và sự tự do lớn hơn. Người Mỹ không muốn nhiều hơn ; người dân Trung Quốc xứng đáng không ít hơn.
Nhà văn vĩ đại người Trung Quốc Lỗ Tấn thường than trách rằng đất nước của ông "chỉ có một là khinh khi người nước ngoài như cầm thú, hoặc hai là tôn xưng họ như thánh thượng, chứ chưa bao giờ xem là đồng đẳng". Hôm nay, nước Mỹ đang vươn tay ra với Trung Quốc ; chúng tôi hy vọng Bắc Kinh sẽ sớm vươn tay lại – bằng hành động chứ không phải lời nói, và với sự tôn trọng mới đối với nước Mỹ. Nhưng chúng ta sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi mối quan hệ của chúng ta với Trung Quốc đặt cơ sở trên sự công bằng, có đi có lại, và tôn trọng chủ quyền.
Có một câu ngạn ngữ cổ của Trung Quốc nói rằng "con người chỉ nhìn thấy hiện tại, nhưng trời nhìn thấy tương lai". (Nhân kiến mục tiền, thiên kiến cửu viễn – người dịch). Khi chúng ta tiến lên, chúng ta hãy theo đuổi một tương lai hòa bình và thịnh vượng với quyết tâm và niềm tin…
Niềm tin vào sự lãnh đạo của Tổng thống Trump, và mối quan hệ mà ông đã thiết lập với chủ tịch Trung Quốc…
Niềm tin vào tình hữu nghị bền vững giữa người Mỹ và người Trung Quốc…
Niềm tin rằng trời nhìn thấy tương lai – và nhờ ân điển của Đức Chúa Trời, Mỹ và Trung Quốc sẽ cùng đi tới tương lai đó.
Cảm ơn các bạn. Chúa phù hộ các bạn. Và Chúa phù hộ nước Mỹ !
Duan Dang chuyển ngữ
Nguồn : trithucvn.net, 07/10/2018