Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

mercredi, 13 février 2019 10:58

Về với Thiên thu... & Thôi xin ơn Đời

Phần III :

"Về với Thiên thu…"

…Nhìn tôi tập tễnh bước thấp, bước cao vì cái khớp ngón chân bị gout xưng đỏ, viên Thượng tá an ninh ái ngại : ông bị gout nặng mà ngày ngày ông cứ đều đặn 2 bữa bia hơi, như thế thì nguy lắm.

toquoc1

Nhà báo Nguyễn Thượng Long - Ảnh minh họa

Tôi bảo : Từ ngày giã từ bục giảng, tôi thấy sức khỏe tôi sa sút nhanh quá. Trong khi tôi rất dị ứng với câu nói "Hãy sống chung với lũ !"… thì cái không khí lãng đãng khi bước chân vào cái không gian "Gần mực là bia hơi !" có sức hấp dẫn tôi đến là kì lạ. Nhiều ý tưởng, nhiều bài viết của tôi đã chợt lóe lên trong cái không gian đặc biệt đó đấy ông ạ.

Viên đội trưởng chỉ ừ hữ và không tỏ ra tán thưởng hay phản đối tôi về cái thói quen bia bọt của tôi, ông ân cần hỏi han lần tôi trở về quê nhà chịu tang người anh trưởng tộc vừa qua đời. Tôi bầy tỏ sự ưu tư khi câu "Nghĩa tử là nghĩa tận" vẫn được những người đã bắt giữ tôi tôn trọng.

Tôi buồn bã nói với viên Thượng tá : Tôi sẽ có tội và sẽ hối hận suốt đời nếu ngày hôm qua vợ chồng tôi không được về chịu tang anh tôi. Anh tôi là đích tôn của ông nội tôi, cụ Chánh Cố, nguyên Bắc Kỳ Nhân dân Đại biểu, người nổi tiếng một thời vì tư tưởng bài Pháp và thương dân nghèo. Anh tôi lìa xa thế gian này ở tuổi 93, anh tôi là một trong những trang lứa giác ngộ cộng sản rất sớm ở vùng bãi bờ Sông Đáy, Mĩ Đức Hà Tây. Với 93 tuổi đời và ngót 70 tuổi Đảng, anh tôi đã kinh qua các cương vị lãnh đạo Đảng, Chính quyền vùng Sêu - Đặng suốt từ những ngày Tổ Đổi Công đến thời Hợp tác xã Nông nghiệp bậc cao bậc thấp… Anh tôi là một chứng nhân, là người chứng kiến và nếm trải đủ cay đắng và ngọt bùi của kỉ nguyên mới trên quê hương tôi trong ngót một thế kỉ đã trôi qua. Không rõ vì lý do gì mà trong Cải Cách Ruộng Đất từ vị trí một đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam, anh tôi bị lôi ra đấu tố là một phần tử Quốc Dân Đảng, bị giam giữ nhiều tháng, bị lăng nhục đến ê chề… Nếu lệnh sửa sai của Hồ Chí Minh về muộn vài ngày, anh tôi chắc đã nằm trong số % mà các cố vấn Trung Quốc chỉ đạo là phải gạt ra khỏi đời sống xã hội sau một phiên tòa của Bần Cố Nông trong Cải Cách Ruộng Đất. Chiều hôm qua, vợ chồng tôi là những người cuối cùng rời khỏi nghĩa trang dòng họ, bên nấm mộ mới đắp, vợ tôi tấm tức khóc cho những đắng cay mà anh tôi đã nếm trải hay là khóc cho những gì mà tôi cũng đang nếm trải.

Thấy tôi như vẫn chưa qua hết những bi lụy vì một tang gia…, viên Thượng tá khéo léo : Tôi nghĩ rằng ở tuổi 93, ông cụ đã có một cuộc vỗ cánh về với Thiên thu thật xúc động. Ngày hôm trước là một ngày nắng lửa, ngày ông về chịu tang đất trời trở về dịu mát như trời thu. Tôi bảo : Nếu ngày hôm qua mà vẫn cứ 40 độ, chắc là tôi cũng "Thấy bóng Thiên Đường" mất rồi… Ơn Trời điều đó đã chưa xẩy ra.

***

viên Thượng tá An ninh chính trị quả là người có biệt tài định hướng các cuộc làm việc, chẳng mấy chốc ông ta đã lái cuộc thẩm vấn vào những bài viết thật cụ thể, những tác giả rất cụ thể. Tôi thật sự bất ngờ khi đã là buổi làm việc thứ 9 rồi mà lại quay về với bài thơ "Rừng ơi" của nhà thơ Bảo Quốc và về tác giả Dân Ngôn với bài thơ "Trường ca sân gôn" (Tổ Quốc 89). Tôi cứ tưởng những vấn đề này đã dứt điểm được từ những lần làm việc trước với một nữ điều tra viên rất trẻ có gương mặt dịu dàng như một cô giáo và một nam điều tra viên luống tuổi có dáng dấp như Giáo Thứ trong "Sống mòn" của Nam Cao.

Trước sự phê phán rất quyết liệt của viên thượng tá về câu Bảo Quốc viết :

"Năm 60 Đảng bảo phá rừng

Lấy gỗ về dựng xây đất nước…",

theo viên Thượng tá viết thế là không được, là vu khống cho Đảng Cộng sản Việt Nam.

Một lần nữa tôi khẳng định năm 1960 lúc đó tôi đã 13 – 14 tuổi rồi, tôi cổ quàng khăn đỏ đã đứng trước toàn trường nghêu ngao hát "Bài ca người thợ rừng" (Ai bảo rừng xanh là quái ác…). Ca khúc đó được giải nhất trong cuộc thi sáng tác bài hát về thi đua khai thác rừng năm đó. Những người thuộc trang lứa 60 – 70 chưa ai quên những ngày tháng người ta coi khai phá được nhiều rừng để lấy gỗ, lấy đất canh tác… là làm giầu cho đất nước, là lập thành tích để báo cáo lên cấp trên. Thử hỏi, nếu không có chủ trương của Đảng thì làm sao lại có những cuộc thi đua phá rừng như thế ! Thi đua sáng tác bài hát về khai thác rừng như thế ! Đảng lãnh đạo toàn diện, đảng là đỉnh cao trí tuệ kia mà !

Vì quá thấm đòn việc ngày ngày tôi phải đi đi lại lại làm việc với cơ quan an ninh dưới trời nắng nóng liên tục 40 độ C, tôi suýt nổi quạu. May quá tôi vẫn giữ được giọng từ tốn : "Nếu để bảo vệ được rừng thượng nguồn, nếu giữ được môi trường sinh thái cho tất cả mọi người, cho muôn đời con cháu thì hôm nay tôi có phải "Dựa Cột" tôi cũng cam lòng".

Về điều gọi là mối quan hệ của tôi với tác giả Dân Ngôn, trước sau tôi vẫn nói : Tôi chỉ gặp anh Dân Ngôn đúng có một lần tại Nhà hàng Đức Tín, Hà Đông, cùng vài anh bạn Giáo Dục. Tôi rất tôn trọng Thượng tá Dân Ngôn khi anh là một con người thi ca, lúc khác anh là một con người công dân khi anh sống với những bức xúc đời thường và trước sau tôi luôn khẳng định : Bài "Việc này có nên" của anh đăng trên Tổ Quốc 2008 là một bài báo hay, một tiếng nói rất dũng cảm. Sau khi tác giả Dân Ngôn kiên trì gõ cửa 7 tòa báo Lề Phải trong nước, không một tờ báo nào dám đăng, bài báo đó đã được Tổ Quốc 2008 đăng tải, nhờ đó mà nhân dân Việt Nam mới biết được một hiện thực thật đau lòng. Khi đời sống nhân dân đa phần còn đói nghèo mà Quốc hội lại bỏ ra một lượng tiền bạc khổng lồ để làm 500 bức tranh chân dung 500 vị Đại biểu quốc hội khảm đá quý với giá mỗi bức không dưới từ 3.000 đến 4.000 USD ! Việc làm đó rất cần phải lên án.

Về bài "Trường ca sân gôn" của anh Dân Ngôn, trước sau tôi vẫn nói : Khi quyết định chọn đăng bài này trên Tổ Quốc 89 tôi đã đọc rất kĩ bài lục bát đó. Về niêm luật, về nghệ thuật xử lý ngôn từ trong thể thơ Lục Bát…, tôi luôn coi Dân Ngôn là một tài năng không thua kém Nguyễn Duy và Đồng Đức Bốn, những ông Hoàng trong làng 6-8. Viết "Trường ca sân gôn", Dân Ngôn phải sử dụng bút pháp chính luận, lại phải khai thác tối đa tính ước lệ và ẩn dụ của thi pháp đa thanh, rất dễ tạo ra một phảng phất phóng túng, đó là điều rất nguy hiểm. Với giới cầm bút thì thông cảm được, với những người có nhiệm vụ bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ thì đó là điều không thể tha thứ.

Trước lối phê phán theo kiểu chiết tự, cắt câu, quy nạp rồi kết tội rất nặng cho tác giả Dân Ngôn, tôi hoàn toàn bất lực và trước cơ quan an ninh tôi cũng đã phải ký nhận phần trách nhiệm của mình trong việc cho phép xuất hiện bài này trên Tổ Quốc 89, nhưng tôi vẫn thấy bài thơ đó đã phần nào nói được cái nỗi đau của người nông dân bị mất đất, mất ruộng cho các dự án sân gôn. Kết tội nặng nề cho tác giả Dân Ngôn, không biết cơ quan an ninh có thấy áy náy & bất công không khi chính ông Nguyễn Tấn Dũng cũng đã phải có những điều chỉnh về chuyện này.

Trong lúc tôi hết sức trân trọng những sản phẩm tinh thần mà anh Dân Ngôn đã tặng tôi, thì trong con mắt của các nhân viên an ninh, đó là thứ văn thơ xấu (!?) và có lẽ trong một căn phòng khác, trước sức tấn công áp đảo của các nhân viên thẩm vấn rất chuyên nghiệp anh Ngôn đã quá dễ dàng sám hối rồi đi đến quyết định chối bỏ "Những đứa con tinh thi ca" của mình. Về chuyện này, tôi nghĩ tác giả Dân Ngôn cũng đã là "Một người cha" thiếu trách nhiệm với những sản phẩm tinh thần của mình.

Không một người Việt Nam nào lại không biết Kiều (ND), tác phẩm vĩ đại có thể làm rạng danh mọi nền văn học, thế mà vẫn có người chê Kiều và họ cấm vợ con trong nhà không được đọc. Học giả Đào Duy Anh năm 1953 đã từng ra một đề luận cho tú tài là : "Anh hay chị hãy chứng minh Kiều là một dâm thư", thì bài "Trường ca sân gôn" của Dân Ngôn có thể tôi cho là hay, cơ quan an ninh lại cho là dở… điều đó cũng là lẽ thường tình của một đời sống văn học ngày càng cởi mở.

Điều càng đáng đau lòng hơn, vì một lý do nào đó, anh Dân Ngôn lại đưa ra những lời khai không đúng và rất bất lợi cho tôi xung quanh việc bài "Trường ca sân gôn" xuất hiện trên Tổ Quốc 89. Tôi rất buồn, nhưng tôi không giận anh Ngôn lâu. Tôi mong muốn cơ quan an ninh nên có cái nhìn cảm thông với những con người đã từng vô tư hy sinh những năm tháng đẹp nhất của đời mình trong đội hình :

"Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước

Mà lòng phơi phới dậy tương lai".

Những con người đã từng lâng lâng trong cảm hứng hết sức lãng mạn của thứ thi ca cũng hết sức xến : "Đường ra trận mùa này đẹp lắm !". Nhưng hôm nay họ đang vô cùng hẫng hụt và đau khổ trước những gì mà họ đã, đang nhìn thấy. Thượng tá Dân Ngôn nằm trong lớp người này. Là người đã chọn bài, biên tập và quyết định đăng tải bài "Trường ca sân gôn" trên Tổ Quốc 89…mọi lỗi lầm là ở nơi tôi, do tôi mọi bề.

                       ***

Tôi chủ động thể tình tiếp :

Hôm nay đã là ngày làm việc thứ 9 rồi thưa ông ! Tôi nghĩ : Tôi chỉ thực sự bị coi là có tội khi tôi đối diện với sự phán quyết của Tòa Án, vậy mà nhiều lúc tôi có mặc cảm mình đã là người mất tự do. Đó là một chỉ dấu không bình thường cho một xã hội được cai quản bằng pháp luật và một xã hội mà quyền con người luôn được tôn trọng.

Thưa ông ! Cuộc làm việc giữa các ông, những người có trách nhiệm bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ với tôi, người phê phán những sai lầm của đảng, của chế độ rất khó có thể có một tiếng nói chung. Tôi nghĩ điều mà chúng ta vẫn có thể ôn tồn ngồi với nhau suốt 9 ngày qua chính là cả 2 phía đều muốn thượng tôn những gì mà Hiến pháp và Pháp luật đã khẳng định. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi thấy viên Thượng tá an ninh nói : Chúng ta tạm đình tra vào hôm nay, ông ra về, sau này có làm việc tiếp, chúng tôi sẽ báo sau. Mong rằng ông tiếp tục có tinh thần hợp tác tốt.

Trong khi các nhân viên an ninh hối hả hoàn tất các biên bản ghi lời khai, tôi như bị rơi vào một trạng thái rất lạ như là hiện tượng "Nhập Đồng". Không cần biết những người đang ngồi trước tôi có để ý gì đến tôi nữa không, tôi rỉ rả độc thoại cho tôi, cho người thân của tôi và cho tất cả mọi người :

Tôi cũng đã từng bị rơi vào tình cảnh như những gì mà Đỗ việt Khoa đang phải chịu. Thôi thì buông xả đi cho những người làm Giáo Dục đã và vẫn đang vẽ râu vẽ ria cho chúng tôi, sau lưng chúng tôi. Trong sự cố xẩm chiều 15/06/2010 vừa qua, có ai chê trách gì được tôi, vợ tôi, các con tôi, các cháu nội, cháu ngoại của tôi khi tất cả những đồ đạc tài sản chẳng đáng giá bao nhiêu của gia đình đã bị hất tung và lục soát.

Có ai trách cứ được tôi khi tôi cũng biết bỏ ngoài tai mà tìm đến trạng thái Vô Ngã để mỉm cười trước những lời cay độc của người đời :

- Nằm trên đống sách, vở, tài liệu… như thế ông này tránh sao khỏi chứng "Tẩu Hỏa Nhập Ma".

- Ông này đâu có còn là con trẻ mà không hiểu nổi câu : "Hy sinh đời bố để củng cố đời con !" (ý họ chê tôi là không biết tự chế để cho con trai tôi được đề bạt giám đốc. Người chê tôi đâu có biết kể cả khi tôi trơn như một con lươn, hoặc điêu toa thớ lợ như một thằng điếm, một con điếm bẩn thỉu đứng đường thì con tôi cũng không thể được đề bạt giám đốc "Trung tâm Dự báo" được, khi mà cuộc chơi đó chỉ dành cho các đại gia, các băng nhóm. Kể cả khi tôi là người có tiền thì tôi cũng không thể làm việc đó, làm việc đó là tôi tự phủ định những giá trị mà tôi đã theo đuổi và tôn thờ…

Tôi nay nếu chưa dám nhận là mình đã già, thì cũng chẳng ai bảo tôi là còn đầu xanh tuổi trẻ nữa. Mọi phẩm chất trong tôi đều đã định hình và sơ cứng. Những việc tôi đã làm là kết quả biện chứng của những giá trị tiềm ẩn trong tôi. Giờ đây nếu tôi đưa ra những hối hận xướt mướt, những van vỉ để được khoan hồng… là tôi một lần lừa giối cơ quan an ninh đấy.

Tôi luôn ý thức được rằng, tôi đã sống không đến nỗi nào trước cuộc đời này. Trước những gì mà tôi đã làm, tôi không phải cúi mặt trước gia đình, quê hương, người thân, bạn bè và lớp lớp học trò mà tôi đã góp phần đào tạo. Nếu có điều gì đó không ổn là do năng lực của tôi còn hạn chế, bởi tôi cũng chỉ là một thực thể bình thường trong một trần gian chưa bao giờ là hoàn chỉnh và càng chưa bao giờ là toàn mĩ.

Một khi tôi thực sự là kẻ có tội với Tổ Quốc tôi, Nhân Dân tôi thì "lưới Trời lồng lộng – chậy đâu cũng không khỏi nắng". Tôi chấp nhận sự phải trả giá cho những tội lỗi mà tôi đã gây ra & tội tôi đến đâu tôi chịu đến đó.

Như bất cứ ai, tôi cũng ái - ố - hỉ - nộ…, cũng hy vọng rồi lại thất vọng, cũng minh triết rồi lại u mê, cũng mong manh như một kẻ lạc loài giữa một đám đông hỗn độn, cũng là đáng thương trong những bi kịch dạng : "Trong một tập thể toàn những anh "Gù" thì thằng nào "Thẳng Lưng" sẽ bị gọi là thằng "Tật Nguyền" !

"Trong một đám đông toàn những ông "Câm Lặng" thì thằng nào biết "Nói", dám "Nói" sẽ bị coi là thằng "Tâm Thần" ! Và để sống sót được thôi cũng đành :

"Cứ tự mình dán băng keo vào miệng

Con gọi Mẹ chỉ còn nghe ú ớ

Yêu Tổ Quốc chỉ còn nghe ú ớ" (!?)

(Lại chào đất nước – Thơ Thanh Thảo)

Đây chính là bi kịch lớn nhất trong các bi kịch của người Việt Nam đương đại. Đó chính là sự toàn thắng của thái độ sống giối trá trước cuộc đời.

Qua 9 ngày làm việc vừa qua, thông điệp mà cơ quan an ninh đặt ra trước tôi là, tôi sẽ phải bàn giao lại cho ông Nguyễn Thanh Giang những gì mà ông Giang đã nhờ cậy tôi, đã tấn phong cho tôi và từ nay tôi không được giữ một vai trò gì với tờ Tổ Quốc nữa (?!). Với tôi, kể cả những lúc lạc quan nhất, tôi luôn nghĩ : "Một cánh chim cô đơn, không mang lại một Mùa Xuân", có tôi hay không có tôi thì mặt bằng Đệ Tứ Quyền (quyền tự do ngôn luận – tự do báo chí) của người Việt Nam vẫn như thế thôi.

Trước áp lực của chính quyền, những người làm báo Tổ Quốc trong nưởc khó mà tránh khỏi một giải pháp tương tự như cuộc "Tuẫn Tiết Tập Thể" của các trí thức trong cơ quan IDS (Viện nghiên cứu phát triển ) mấy tháng vừa qua. Những ngày qua, ca từ trong một ca khúc về Hà Nội của Lê Vinh : "Cháy hết mình cánh Phượng nhẹ nhàng rơi…" cứ luẩn quẩn mãi trong tôi như một điềm gở, một ám ảnh buồn. Những cánh hoa… không ngừng lả tả rơi xuống lòng Đất Mẹ Việt Nam để ngày mai sẽ tái sinh trên mặt đất có quá nhiều đau khổ & nghịch lý này một viễn cảnh huy hoàng : "Trăm hoa đua nở - Trăm nhà đua tiếng !".

Đó là hy vọng, còn lúc này, Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục lỗi hẹn với Nhân dân Việt Nam. Viễn cảnh về một Việt Nam thực sự được hưởng tự do ngôn luận – tự do báo chí vẫn còn xa vời lắm. Viễn cảnh đó vẫn còn ở nơi rất xa, rất xa… nơi đó vẫn còn ở phía dưới đường chân trời & đồng bào tôi vẫn tiếp tục, tiếp tục đợi chờ ! một cuộc đợi chờ mỏi mòn xuyên thế kỷ.

Hồ Núi Cốc 17/7/2010 cùng các đồng môn Địa Lý

Lớp B 1967/1970 gặp mặt sau 40 năm ra trường.

Nguyễn Thượng Long

*****************

Phần IV :

"Thôi xin ơn đời…" (Trịnh Công Sơn)

Trong trả lời phỏng vấn của Thanh Trúc ( RFA – Đài Á Châu Tự Do ), ngày 26 tháng 6 năm 2010, tôi đã hồn nhiên bầy tỏ :

"… tình nguyện dấn thân trên con đường làm báo tự do, tôi chỉ có một khát vọng, khát vọng cháy bỏng là qua ngòi bút của mình, qua sản phẩm báo chí của mình… tôi muốn được nói với đất nước tôi, dân tộc tôi rằng : Chúng ta đang thực sự sống trong một giai đoạn như thế nào ?".

toquoc2

Bán nguyệt san Tố Quốc số 152 - Ảnh minh họa

Tôi cũng đã từng hồn nhiên tin tưởng Hiến pháp Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Tuyên ngôn Nhân quyền của Liên Hợp Quốc, Công ước quốc tế về các quyền dân sự, chính trị và xã hội… mà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã long trọng cam kết với quốc tế đã cho phép tôi tiến hành cuộc dấn thân nhọc nhằn và nguy hiểm đó. Và ngay những ngày còn đứng trên bục giảng, tôi đã nằm lòng lời nhắc nhở của cụ Phạm Quỳnh, chủ bút tờ Tạp Chí Nam Phong rằng :

"Nước Nam ta sau này hay hay dở, một phần là tùy thuộc vào những người làm báo đấy !".

Chỉ đến khi căn nhà đơn xơ của tôi bị nhiều chục nhân viên an ninh tràn ngập và lục soát trong xẩm chiều 15 tháng 6 năm 2010 và nhìn gương mặt lo âu của vợ, con, cháu nội, cháu ngoại… những người hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cuộc dấn thân của tôi, tôi mới bừng tỉnh ra được nhiều điều. Hóa ra tôi chưa nói được với dân tộc tôi là bao thì tôi đã nói cho người thân trong gia đình tôi được quá nhiều điều về cuộc sống này.

Không đa đoan, không la làng, không vật vã, không làm mình làm mẩy… tôi âm thầm chấp nhận tất cả những gì là cay đắng đến với tôi như đón nhận những tất yếu… những gì phải đến thì sẽ đến thôi.

Nhiều ngày sau vụ tôi bị bắt giữ và thẩm vấn liên tục 9 ngày liền, tôi vẫn chưa thể lý giải nổi câu hỏi : Vì sao bán nguyệt san Tổ Quốc đã tồn tại được nhiều năm qua 88 số… nay nó lại bất ngờ làm cơ quan an ninh nổi giận đến thế !? Và câu trả lời đã đến cũng rất bất ngờ khi tôi đọc được một bản tin trên mạng :

"Ngày 03 tháng 6 năm 2010, ông Trương Tấn Sang Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban bí thư, nhân vật quan trọng thứ nhì trong Đảng Cộng sản Việt Nam đến thăm cụ Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, cựu Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc. Ông Sang hỏi Cụ Vĩnh 3 câu :

Ông Sang : Sao cụ không chờ Bộ Chính trị trả lời mà lại để những thông tin đó lan ra ngoài nội bộ của Đảng như thế ?

Cụ Vĩnh : Ngay ông Giáp (Đại tướng Võ Nguyên Giáp) đã gửi mấy thư mà các anh có trả lời gì đâu thì chúng tôi chờ đợi làm cái gì.

Ông Sang : Tại sao cụ lại để nhiều người kí tên vào đó thế ?

Cụ Vĩnh : Chúng tôi đồng ý với nhau về những vấn đề đó thì chúng tôi cùng ký chứ làm gì có ai để cho ai ký.

Ông Sang : Tại sao cụ lại để cho nhiều nơi bất hợp pháp người ta đăng bản đó thế ?

Cụ Vĩnh : Cái đó tôi không biết, tôi chỉ gửi cho những nơi cần gửi thôi. Mà người ta đăng thì phải hoan nghênh chứ sao lại nói người ta là bất hợp pháp.

Văn bản mà ông Sang hỏi cụ Vĩnh, chính là Thư gửi Bộ Chính trị - Ban Bí thư Trung ương khóa 10 của 19 tướng lĩnh, cựu chiến binh, lão thành cách mạng ký ngày 24/04/2010 đòi kỉ luật 04 nhà lãnh đạo Đảng và Nhà nước (Nông Đức Manh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Tô Huy Rứa), những người theo 19 cụ là có những việc làm không bình thường và điều mà Ông Sang nói về "… nơi Bất Hợp Pháp" (!?) và Cụ Vĩnh lại bảo : " phải hoan nghênh họ chứ, sao lại nói người ta là "bất hợp pháp" (!?)… chính là bán nguyệt san Tổ Quốc số 87, số báo đã dũng cảm đăng tải lá thư này trang trọng ở ngay trang đầu.

Chỉ đến lúc tôi đọc được thông tin này, tôi mới lý giải được câu hỏi vì sao cơ quan an ninh lại bất ngờ nổi giận đến thế và việc tôi bị bắt giữ, tư gia bị lục soát, bị thẩm vấn nhiều ngày… chính là cái giá tôi phải trả cho "trọng tội khi quân" (!?).

Giữa lúc bạn bè, bạn đọc của tờ Tổ Quốc hết sức lo lắng bởi trọng tội mà tôi đã phạm thì tôi lại cứ mơ hồ loay hoay với Điều 69 ! với tuyên ngôn này, công ước nọ… Tình cảnh tôi quả thật là bi đát. Tôi đã đùa giỡn với tử thần trong một cuộc chơi chết người mà không hay biết.

Rất may mắn cho tôi, những tiếng nói bạn bè, sự chia sẻ sớm nhất đến với tôi lại chính là cơ quan truyền thông trong nước.

Trước hết, tôi có lời cám ơn chân thành gửi tới trang mạng bauxite.vn của giáo sư Huệ Chi, giáo sư Phạm Toàn và giáo sư Nguyễn Thế Hùng. Ngày 15/06/2010 tôi lâm nạn thì ngay sáng 16/06/2010 Bauxite.vn đã biên tập và đăng tải bài "Ai sẽ phải đắc lỗi với tiền nhân" của tôi cùng với thông báo về tình trạng tôi bị bắt giữ trên trang Web Đối Thoại.

Tôi có lời cám ơn chân thành gửi tới cụ Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, bậc lão thành cách mạng rất khả kính đã có những lời thanh minh cho bán nguyệt san Tổ Quốc khi tờ báo này dám đăng "Tứ Trảm Sớ" của các tướng lĩnh, lão thành cách mạng gửi Bộ Chính trị đòi kỉ luật bốn nhà lãnh đạo cao cấp của Đảng cộng sản và Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Tôi có lời cám ơn tới các cơ quan truyền thông quốc tế như Đài RFA (Á Châu Tự Do), Đài Chân Trời Mới, Đài BBC… là những cơ quan truyền thông quốc tế sớm nhất phỏng vấn và đưa tin về tình trạng bi đát của tôi sau ngày bị bắt giữ.

Tôi có lời cám ơn chân thành gửi tới các bloggers đã rất sớm đăng tải tin tức về tôi trên các trang Blog của mình.

Tôi có lời cám ơn chân thành gửi tới những người bạn dân chủ, những người đang ngày đêm khát khao "tự do-dân chủ-nhân quyền" sớm trở thành hiện thực trên quê hương Việt Nam như :

- Cụ Lê Hồng Hà (nguyên Bí thư đảng đoàn Bộ Công an, nguyên Chánh Văn phòng Bộ Công an).

- Cụ Trần Lâm (nguyên Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao).

- Cựu Đại tá Quân đội nhân dân Việt Nam Phạm Quế Dương (nhà báo, nguyên Tổng biên tập Tạp chí Quốc Phòng).

- Cựu chiến binh Điện Biên Phủ, nhà báo Vũ Cao Quận (Hải Phòng)

- Giáo sư Trần Khuê (Thành phố Sài Gòn)

- Cựu Đại tá Quân đội nhân dân Việt Nam Thế Kỷ (nhà báo quân đội)

- Bác sĩ Phạm Hồng Sơn (nhà báo, nhà hoạt động dân chủ và nhân quyền, Chủ tịch Hội cựu tù nhân chính trị và tôn giáo)

- Nhà giáo Vi Đức Hồi (cựu Hiệu trưởng Trường Đảng, Huyện Hữu Lũng, Lạng Sơn)

- Bác Nguyễn Minh Quân (40 tuổi đảng – Hà Nội)

- Luật sư Lê Thị Công Nhân (Hà Nội)

- Bà quả phụ Trần Thị Lệ (thân mẫu của nữ luật sư Lê Thị Công Nhân)

- Kĩ sư hóa học Nguyễn Phương Anh (Hà Nội)

- Nhà báo Bằng Phong Đặng Văn Âu (USA)

- Nghệ sĩ Phan Đình Minh (USA)

- Nhà văn Phạm Đình Trọng (Thành phố Sài Gòn)

- Ký giả Đặng Đình Đông (Hòa Bình)

- Nghệ sĩ nhân dân Quang Phùng (Hà Nội)

- Nhạc sĩ Phan Phúc Đức (Hà Nội)

- Giáo sư Đào Quang Tâm – Nhà nghiên cứu Âm nhạc. (Thành phố Sài Gòn)

- Nghệ sĩ, nhà doanh nghiệp Bùi Thị Bích Ngọc (Thành phố Sài Gòn)

- Nhà ngôn ngữ học Đặng Phát Tân (Hà Nội)

- Nhà giáo – nhà thơ Ngũ Phúc Thanh Khê (Hà Nội)

- Nhà giáo Vũ Mạnh Hùng (Hà Nội)

- Nhà giáo Hoàng Xuân Văn (Thanh Oai – Hà Nội)

- Nhà giáo Nguyễn Vũ Hoàn Lê (Thanh Oai – Hà Nội)

- Nghệ sĩ – nhà giáo Đồng Đức Nghi (Hà Nội)

- Nhà giáo Lê Vũ Hùng Sinh (Hà Nội)

- Nhà giáo, nhà doanh nghiệp Trần Văn Kiếu (Hà Đông Hà Nội)

- Nhà giáo, nhà viết sách Tuấn Minh (Hà Nội)

- Cử nhân triết Nguyễn Huy (Hải Phòng)

- Nhà báo Trần Tâm Đắc (Ninh Bình)

- Bà Nguyễn Thị Tâm – nhà doanh nghiệp (Thành phố Sài Gòn)

- Cháu Bùi Xuân Tuyên, ĐT : 09148……..

Cùng các đồng nghiệp trong bán nguyệt san Tổ Quốc và rất đông đảo độc giả của tờ báo này đã điện hỏi, nhắn tin, Gmail cho tôi ngay trong và sau ngày tôi bị hoạn nạn.

Tôi xin phép được gửi những lời tri ân tới những người đã rất cố gắng để gián tiếp thông báo sớm cho tôi biết về khả năng sẽ nổ ra vụ bắt giữ tôi… và tôi đã hoàn toàn không giải mã được những cố gắng này.

Tôi xin được ghi nhận những lời thăm hỏi, chia sẻ, cảm thông của những người dân nơi tôi và gia đình đang cư trú ngay trong và sau khi gia đình tôi bị quăng quật, bị dảo lộn bởi cuộc lục soát chiều 15/06/2010.

Những gì đã xẩy ra trong những ngày hạ bán tháng sáu 2010 đã đặt tôi vào vị trí phải đối diện với những thử thách thật khốc liệt. Tôi đã vượt qua được những thời khắc ngặt nghèo đó một phần là do tâm tưởng tôi, lương tâm tôi luôn luôn bình ổn, tôi không hề bị rơi vào tình trạng bấn loạn. Để tôi có được tâm thế bình ổn như thế, phần quan trọng nhất là nhờ sự lên tiếng rất sớm của các cơ quan truyền thông trong nước và quốc tế, sự chia sẻ rất kịp thời của bè bạn. Đây chính là những điểm tựa để tôi đứng được trên những chân giá trị mà tôi đã lựa chọn và theo đuổi.

Hôm nay vậy là đã tròn một tháng sau vụ tôi bị bắt giữ… ngoái nhìn lại những gì đã xẩy ra, trong nắng lửa của mùa hè tháng 6, ngước nhìn con đường thiên lý mà tôi và nhiều người Việt Nam yêu nước theo đuổi, con đường đó dù có gian chuân và nhọc nhằn đến thế nào, tôi vẫn vững tin " minh triết Việt Nam không hiểu sai những người như tôi – Lịch sử sẽ không viết sai về những người như chúng tôi !".

Hà Đông 15 tháng 7 năm 2010

Nguyễn Thượng Long

Nguyên Giáo viên dạy Địa Lý của Sở Giáo dục và đào tạo Hòa Bình & Hà Tây

Nguyên Thanh tra kiêm nhiệm Hà Tây.

Chỗ ở : Văn La – Phường Phú La Quận Hà Đông

Email : Cette adresse e-mail est protégée contre les robots spammeurs. Vous devez activer le JavaScript pour la visualiser.

Xem thêm : Phần I và Phần II : Thiên đường… mùi mịt & Pecarande

Published in Diễn đàn
mardi, 05 février 2019 00:03

Thiên đường… mù mịt & Pecarande

Phần I : Thiên đường… mù mịt

 

Buổi sáng định mệnh

9g sáng ngày 15/6/2010, tôi bị một tốp công an bắt giữ tại một cửa hàng Photo quen thuộc quận Hà Đông khi trong tay tôi là 7 tập bán nguyệt san Tổ Quốc vẫn còn đang nóng hổi chưa kịp bập ghim. Cháu vừa in Tổ Quốc 89 cho tôi từ USB, đứng lên chuyển bản gốc cho cháu khác photo, đoạn cháu hấp tấp cầm điện thoại bước vội ra ngoài đường… Không đầy 5 phút sau một tốp công an Phường Quang Trung đã xuất hiện. Nhìn thái độ không bình thường của các cháu, tôi đã hiểu hết tất cả. Tôi đã rơi thẳng vào cái "Dọ" mà công an đã kỳ công tạo dựng.

thienduong1

Báo Tổ Quốc - Ảnh minh họa

Chưa cần biết công an sẽ làm gì với tôi, tôi buột miệng với các nhân viên công lực : Các cháu này chỉ là nạn nhân, người phải chịu trách nhiệm là tôi, xin các ông một sự lượng thứ cho các cháu. Tốp công an dường như không thèm để ý đến lời thỉnh cầu vớ vẩn của tôi, họ hối hả phân công nhau áp giải tôi và cháu thợ Photo về đồn công an phường Quang Trung Hà Đông cũng ở gần đó.

Tôi được đưa lên tầng 2 của trụ sở công an phường, đó là một hội trường nhỏ, trên tường là những khẩu hiệu hết sức đại ngôn nhắc nhở đến phẩm hạnh và nhiệm vụ của người Công an nhân dân khi thực thi công vụ.

Trong giây phút còn tự do hiếm hoi trước khi bị tịch thu điện thoại, tôi đã kịp gửi tới nhà giáo Vi Đức Hồi ở Lạng Sơn mẩu tin : "Tôi đã bị bắt ở Thị Xã Hà Đông khi đang photo bán nguyệt san Tổ Quốc…".

Ngồi chưa kịp ấm chỗ thì một tốp các nhân viên thuộc phòng điều tra xét hỏi công an thành phố Hà Nội bất ngờ ào ào xuất hiện. Đi đầu là viên thượng tá an ninh chính trị đã từng làm việc với tôi nhiều lần tại số 6 đường Quang Trung Hà Đông.

Gặp lại tôi trong cảnh ngộ này, viên Thượng tá phủ đầu luôn : "Ông biết ông sẽ phải làm gì bây giờ rồi chứ ? Ông hãy bỏ điện thoại, bỏ hết những gì có trong ba lô của ông ra". Thấy tôi như có vẻ còn lưỡng lự, để gia tăng áp lực cho mệnh lệnh mà ông vừa đưa ra, ông mở ca táp lấy ra một tờ giấy nhỏ rồi trịnh trọng đọc cho tôi nghe Thông tư 232 của Bộ Thông tin và tuyên Truyền ký ngày 26/3/2010 có đóng dấu MẬT.

Trong lúc viên Thượng tá mải đọc… chiếc điện thoại của tôi đỏ chuông liên hồi trên bàn làm việc. Tôi thở phào… vậy là tin tôi bị bắt đã loang khắp các trang mạng xã hội và họ đang ào ạt gọi về máy của tôi. Tôi loáng thoáng nghe được những gì mà viên Thượng tá đang đọc : "Trang web toquoc.net không được nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam công nhận, nghiêm cấm các hành vi Photo, lưu hành, phát tán bán nguyệt san Tổ Quốc dưới mọi hình thức…".

Vậy là, với Thông tư 232, Cơ quan an ninh đã tạo thế bắt giữ tôi là bắt giữ một kẻ phạm tội quả tang ! Tất cả những gì đã diễn ra chính xác, hoàn hảo so với kịch bản tới từng milimet, nhưng thực ra kịch bản đó cũng hết sức lỏng lẻo. Thử hỏi ? với một thông tư cấp bộ mới ký từ ngày 26/3/2010 lại đóng dấu MẬT (!?) không công khai cho toàn dân biết thì làm sao mà tôi và mọi người biết để mà điều chỉnh hành vi ?

 Có thể nói rằng, nếu chỉ đọc Hiến pháp của Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam (Luật Mẹ) thì ai ai cũng phải công nhận chỉ riêng Điều 69, điều khoản quy định các loại quyền mà người Việt Nam được hưởng… thì người Việt Nam đâu có thua kém gì người dân các nước phương Tây về những gì mà họ đang được hưởng ! Vậy mà những gì tốt đẹp mà Hiến pháp đã hứa hẹn cho người Việt Nam đã trở thành số không khi xuất hiện những Nghị định kiểu NĐ 97 tung ra để bịt mồm viện IDS của Tiến sĩ Nguyễn Quang A, nay là Thông tư 232 để trói chân tay những người làm báo Tổ Quốc… cùng với những Điều 4 Hiến pháp, Điều 88 Bộ luật hình sự… người dân Việt Nam đã hoàn toàn trắng tay về những gì gọi là quyền con người.

Cuộc thu giữ tài liệu trong người tôi diễn ra nhanh gọn rồi tất cả lại tiếp tục ra xe để trở về số 6 đường Quang Trung Hà Đông. Ngồi giữa những sĩ quan an ninh chính trị trong bộ đồ dân sự lần này, tôi hiện diện là một kẻ vi phạm điều cấm của chế độ mà những người đang ngồi xung quanh tôi có trách nhiệm phải ra tay. Chắc chắn với tôi lần làm việc này chẳng hứa hẹn một điều gì là tốt đẹp.

***

"Để gió cuốn đi…" (Trịnh Công Sơn)

Buổi sáng 15/06/2010 là ngày đầu tiên của đợt nắng nóng khủng khiếp nhất trong mùa hè 2010. Ngay từ sớm bầu không khí đã hầm hập, trời trong veo không một gợn mây, nắng ràn rạt trên Đường Quang Trung vừa bị vặt trụi hàng cây xanh tốt để lại trồng một hàng cây khác (!?). Nhiệt độ ngay từ 8–9 giờ đã rất cao với cực trị trong ngày tới 40 độ C trong lều khí tượng. Cái nóng hành hạ dòng người đang lầm lũi ngoài đường. Cái nóng nung nhừ con người trong các phòng làm việc bị mất điện triền miên.

Có một điều tôi thấy hơi là lạ, ngay trong buổi sáng ngoài việc thu giữ điện thoại và tài liệu trong balo… còn lại chỉ là những câu hỏi thăm dò, vô thưởng vô phạt. Nhiều lúc tôi như kẻ vật vờ trong phòng thẩm vấn. Tôi mệt mỏi rã rời trong bối cảnh không được nghỉ trưa lại có những lúc hàng giờ ngồi nhìn người ra người vào tấp nập, họ dửng dưng nhìn tôi như nhìn một thứ của nợ.

Duy nhất có một lần, một ông nhìn tôi lom lom rồi nhún vai buông một câu không chủ ngữ : "Nom hao hao Trần Tiến. Không biết có quan hệ họ hàng gì không ?". Chẳng cần biết tôi sẽ đối lời như thế nào, người đó sau khi nhận được từ viên Thượng tá đội trưởng một tập dầy những tài liệu tôi viết mà công an thu giữ được, ông ta bỏ ra ngoài. Nghe câu hỏi đó tôi thấy thật buồn. Không phải chỉ Công an, trong con mắt nhiều người Việt Nam giai đoạn này cứ ai bị Nhà báo, Nhà đài, Nhà truyền hình "Sờ gáy" là kẻ đó là người xấu rồi.

Buổi trưa, một nhân viên an ninh cao lớn như một võ sĩ quyền anh đặt trước mặt tôi một cốc mì dội nước sôi, phía trong có sẵn thìa nhựa để ăn xong là vứt luôn không phải rửa. Tôi vừa ăn vừa quan sát, bên cạnh tôi mấy nhân viên an ninh cũng mỗi người một cốc mì, bàn phía xa viên Thượng tá Đội trưởng cũng một cốc mì có đặc biệt hơn là một nữ an ninh mang tới cho ông ta một chai bia Hà Nội. Tôi cố gắng để nuốt hết cốc mì, bụng bảo dạ : Mình không ăn là rất bất lợi. Tôi có linh cảm, công an chưa có ý định đánh gục tôi bằng những đòn knock out qua thẩm vấn, họ muốn quan sát tôi sẽ nói năng, suy nghĩ, hành xử thế nào khi phải đối diện với một lộ trình làm việc cực nhọc không được nghỉ ngơi.

Buổi chiều vẫn tiếp tục làm việc theo một cung cách rất khó chịu như vậy. Rất mệt mỏi, nhưng tôi vẫn ráng chịu đựng. Cơ quan an ninh quyết định thu giữ của tôi 7 số Tổ Quốc 89 mà tôi đã photo, thu giữ của tôi chiếc USB mà ngày nào Đỗ Việt Khoa tặng tôi, những ngày tôi và Khoa cùng nhau tranh đấu cho những kỳ thi trung thực. Tiếc vô cùng họ thu của tôi loạt bài tôi viết về "Lãnh đạo Đảng và Chính quyền Hà Đông – Hà Nội sẽ nói gì trước các Đại hội ?". Tiếc làm sao khi họ thu giữ của tôi bài "Trò chuyện với cựu Đại tá Lê Hồng Hà – nguyên Bí thư Đảng đoàn Bộ công an, nguyên Chánh văn phòng Bộ Công an", bài viết còn ở dạng bản thảo viết tay chưa được cụ Hà duyệt.

Sau khi ký vào biên bản thu giữ tang vật, tôi thu xếp vào ba lô những gì còn lại, tôi tưởng mình sắp được ra về, nhưng tôi đã nhầm to, tất cả mới là màn dạo đầu thôi. Đúng 5 giờ chiều, tôi thấy các nhân viên an ninh Thành phố Hà Nội và cả một số nam nữ nhân viên an ninh rất trẻ, tôi đoán họ là người của PA42 (An ninh Bộ) lục tục đứng dậy, viên Thượng tá nghiêm nghị : "Mời ông ra xe !". Tôi bước theo đoàn cán bộ an ninh mà vẫn không biết là sẽ đi đâu vào thời điểm cuối một ngày làm việc rồi. Thôi đành người ta bảo mình đi đâu thì mình đi đấy.

Tôi lên xe ngồi lọt thỏm giữa tốp an ninh lực lưỡng lạnh lùng với những gương mặt hết sức hình sự. Chiếc xe nhanh chóng trườn ra lòng đường Quang Trung đang quằn quại vì nắng quái lúc chiều hôm rồi lao nhanh về trung tâm Quận Hà Đông, qua Nhà Thi Đấu xe rẽ phải vào Đồn Kim Chi để đón nhiều xe khác đang chờ sẵn. Đoàn xe hỗn hợp gồm An ninh bộ, PA38, PA25 Sở Công an Hà Nội, Công an quận Hà Đông với chiếc xe dẫn đầu chở tôi hú còi bật đèn chớp từ từ lăn bánh rồi băng băng lao về hướng Ba La Bông Đỏ quặt trái rẽ vào Văn La nơi cư trú của tôi và gia đình. Suốt dọc đường từ Đường số 6 vào tới nhà tôi tràn ngập công an mặc sắc phục và thường phục. Đến lúc này tôi mới giật mình : "Khám nhà !" thì cũng là lúc đoàn xe lục tục dừng lại ở khoảng trống trước cửa đình.

Tiếng phanh xe rít lên đồng loạt, tiếng xập mở đóng cửa xe ầm ầm cùng với đèn chớp trên nóc các xe làm cho cái ngõ nhỏ, xóm nhỏ nhà tôi ở đó bỗng sôi lên như cảnh các nhân viên FBI (Cục Điều tra Liên bang Hoa Kỳ) bắt giữ trấn áp tội phạm ở Chicago, như cảnh Cơ Quan An Ninh Italia truy quét các băng đảng Mafia ở Palermo, ở Xi xin trong các phim hành động của phương tây.

Bốn năm về trước (2006) người dân nơi tôi ở ngạc nhiên khi thấy đoàn xe chở phóng viên Đài Truyền hình trung ương với lỉnh kỉnh camera, máy ảnh đến phỏng vấn làm chương trình truyền hình tại nhà tôi, nay họ lại thấy tôi đi giữa một tốp đông nhân viên an ninh, công an các loại cũng lỉnh kỉnh những camera, máy ảnh, an ninh mạng khệ nệ vác máy in laser… Tôi đọc được những ánh mắt lo lắng ngạc nhiên của người dân nơi tôi ở khi thấy tôi trở về trong khung cảnh ấn tượng đến như thế này.

Con đường từ nơi đoàn xe bắt giữ tôi đỗ đến nhà tôi mọi khi có đáng mấy bước chân mà sao hôm nay lại dài đến thế ? Tôi hỏi nhỏ viên an ninh trẻ măng có tên là C… Người này cứ luôn mồm gọi tôi là ông giáo… đang kè sát bên tôi : "Sao không còng tay cho thêm phần hoành tráng !". Anh ta nói đủ để mình tôi nghe được : "Đến lúc này mà ông giáo vẫn còn văn nghệ được ?". Lách qua đám đông những người dân kéo đến trước cửa nhà tôi không biết từ bao giờ, tôi đột ngột xuất hiện trước các thành viên trong gia đình đang tề tựu đầy căng thẳng. Chưa kịp nói lời động viên với bất cứ ai thì vị đại diện cho Công an Quận Hà Đông đã trịnh trọng giới thiệu ông Trưởng thôn, ông Công an khu vực và một người dân địa phương đến làm chứng, đoạn ông nghiêm trang đọc lệnh khám xét tư gia của tôi. Sau khi lấy được chữ ký của tôi, của vợ tôi, cuộc lục soát bắt đầu.

Tôi phải dẫn tốp nhân viên lục soát & ghi hình lên căn gác xép nóng như lò lửa của tôi. Từ giây phút đó, tủ sách, giá sách, máy tính, thư từ, băng đĩa… bị hất tung để họ tìm những gì mà họ cần tìm. Có thể nói trong nháy mắt căn gác xép nơi thực sự là góc riêng tư bé nhỏ của tôi đã trở thành một bãi chiến trường tanh bành. Ruột gan tôi như rối bời, không phải là tôi sợ mất tiền mất bạc trong cái gác xép nóng như lò bánh mì đó. Thôi thì, đến nước này thì họ muốn lấy gì của tôi ở đây thì họ cứ lấy.

Tôi lo thắt ruột khi biết chắc là huyết áp của bà vợ tôi đang ở giới hạn sẽ bục vỡ bất tử lúc nào. Tôi lách ngưòi ra phía cầu thang nói lớn với các con tôi ở phía dưới rằng : "Hãy cho mẹ uống thuốc đi !". Thú thực ngồi chứng kiến cuộc lục soát, tôi không giận gì những người đang làm đảo lộn cuộc sống gia đình tôi. Trong con mắt tôi, họ chỉ là những người thừa hành mệnh lệnh mà thôi. Nhưng không thể hiểu nổi, làm sao mà trên cõi đời này lại có những con người có thể mẫn cán, vô cảm và nhẫn tâm đến như vậy ? Phải hàng tháng sau, tôi cứ để cái bãi chiến trường đó ở trạng thái nguyên trạng và vào những lúc cô đơn, tôi lại lặng lẽ ngồi nhìn những tanh bành còn xót lại và lạ thay ! Tôi cũng nghe trong gió thấy "Tiếng sông Hồng thở than !".

Cuộc lục soát nào rồi cũng phải đến lúc chấm dứt. Trong biên bản thu giữ tài liệu gọi là phạm pháp tại nơi ở của tôi, thấy ghi : Cơ quan an ninh đã làm thủ tục thu giữ một CPU máy tính đã niêm phong, một hòm các tông nhét chặt cỡ 50kg tài liệu. Đây là những bài viết của tôi về Giáo dục, nhiều số bán nguyệt san Tổ Quốc, nhiều hồi ký của các Tướng lLĩnh, Lão thành cách mạng, Trí thức, Văn nghệ sĩ có tên tuổi trong ngoài nước như :

- "Tổ Quốc Ăn Năn" (Nguyễn Gia Kiểng)

- Hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh

- Hồi ký Tô Hải

- Hồi ký Đoàn Duy Thành

- Hồi ký Trần Quang Cơ

- Hồi ký Lê Quang Đạo

- "Mao Trạch Đông ngàn năm công tội" (Đại tá Tân Tử Lăng)

- "Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất" (Nguyễn Khải)

-"Tôi chỉ có một Đảng Việt Nam" (Nhiều tác giả)

- "Sứ Mạng Công Dân" (Nguyễn Thanh Giang)…

Tài liệu tôi khai thác được từ mạng, từ bạn bè biếu tặng, đặc biệt tôi tiếc đến ngẩn ngơ khi ngót cả ngàn trang đơn thư, kêu cứu của dân oan xa gần trong ngoài tỉnh, người mất đất, người mất nhà, người là mẹ lệt sĩ, vợ liệt sĩ, con liệt sĩ chống Pháp, chống Mỹ, có người là cựu sĩ quan cao cấp của quân đội nhân dân Việt Nam, có người là giáo viên, có người là chủ doanh nghiệp… Họ gửi tôi nhờ tôi tư vấn, lên tiếng hộ, chí ít thì cũng là để chia sẻ giữa những người đồng bào, tất cả đã bị thu giữ như thu giữ những tài liệu không được phép lưu giữ !

Tôi biết, khi tôi viết : Tôi tiếc đến ngẩn ngơ ngót cả ngàn trang đơn thư kêu cứu của dân oan gửi tôi đã bị công an thu giữ là tôi đã vô tình kích hoạt những nghi vấn rất bất lợi cho tôi. Những não trạng thực dụng, suy bụng ta ra bụng người sẽ hoài nghi tôi là một thứ "Cò" lấy những khổ đau của người dân làm can cớ để kiếm ăn. Nhân đây xin thưa, cuộc lục soát xẩm chiều 15/6/2010 vừa qua, Cơ quan An ninh mới lấy đi được một phần hai lượng đơn thư, kêu cứu của người dân đã gửi tôi thôi ạ. Tôi đố ai tìm ra được một bằng cớ chứng tỏ tôi đã thu tiền, bớt xén, ăn chặn một xu tiền tài trợ của Hải Nội, Hải ngoại đã dành cho các thân chủ đứng đơn gửi cho tôi.

Nhân đây tôi xin kể một "Quả Đậm" mà tôi đã gặt hái được. Dịp 2008, khi Người đương thời được cả nước yêu thích nhất 2006 Đỗ Việt Khoa bị xã hội đen đến nhà săn sóc, cướp máy ảnh. Tôi đã đến gặp Đỗ Việt Khoa để thăm hỏi, chia sẻ và tặng Khoa bài viết "Đỗ Việt Khoa Anh Hùng hay Tội Đồ ?". Chưa kịp về đến nhà, tôi đã nhận được điện thoại của Khoa rền rĩ : "Thầy giết em rồi ?". Tôi không hiểu khi tôi ra về, những ai đã ập vào nhà Khoa, đe dọa Khoa mà Khoa lại đặt tôi vào vị trí của một sát thủ ? Hóa ra khi tôi ra về, Khoa đã phải chịu một sức ép quá lớn từ lực lượng an ninh làm biến dạng hình ảnh tôi trong con mắt Khoa và Khoa cũng đã tự bộc lộ cái yếu nhất của Khoa là dễ nhầm lẫn trong những tình huống đòi hỏi phải quyết đoán.

Lần đó có một tác giả viết : "Trong cuộc chiến với tiêu cực của Giáo dục và đào tạo, Người đương thời Đỗ Việt Khoa bị mất phương hướng đành rút súng bắn lung tung !". Tôi thấy viết thế là không ổn. Khoa nã đạn vào những vấn nạn của Giáo dục và đào tạo… là hoàn toàn chính xác. Riêng lần Khoa bị áp lực của ai mà rút điện thoại "bắn" thẳng vào tôi (2008) là một sai lầm đáng tiếc. Vì đại cuộc, tôi nén đau chịu đựng và vẫn tiếp tục đứng bên Khoa như ngày nào tôi đã đến với Khoa. Truyện đã xưa rồi, giờ tôi mới kể để chứng minh rằng, tôi không phải là một thứ "Cò" như những người thực dụng ở mọi phía trong cuộc sống này đã từng nghi ngờ về tôi.

Ký xong biên bản khám nhà, tôi quay ra phía đám đông quần chúng đang tụ tập rất đông bên các Cameraman đang cố ghi những hình ảnh của tôi bên những tang vật bị thu giữ, tôi nói lớn :

"Tôi là người viết báo và làm báo, tôi chỉ có một khát vọng là được nói với mọi người rằng, chúng ta đang sống trong một giai đoạn như thế nào ? Những gì vừa xẩy ra trước mắt các quý vị, là cái giá mà tôi phải trả. Tôi nghĩ rằng việc làm đó là không thuyết phục".

Ra đến cổng tôi quay lại nói với vợ con tôi, các cháu nội, cháu ngoại tôi mới về nghỉ hè :

"Gia đình chúng ta đang có biến cố, đang có những thử thách. Mình cùng con cháu hãy yên tâm và vững tin ở tôi. Người ta muốn làm gì thì làm, tôi vô tội. Hãy để nguyên những gì còn lại trên căn gác xép. Tôi sẽ trở về".

Trên đường trở lại bãi đỗ xe, tôi đi trước, bám sát sau tôi là một tốp nhân viên an ninh chính trị của PA38 Sở Công an thành phố Hà Nội, PA42 An ninh Bộ Công an, Nhân viên an ninh mạng khệ nệ vác CPU của tôi… những người này sẽ trực tiếp thẩm vấn tôi, kế đến là số công an tăng cường của đồn Kim Chi, họ là những chuyên gia lục soát có nghề. Người thì lỉnh kỉnh với camera, người thì è vai vác thùng sách báo tài liệu mà họ vừa thu giữ được.

Đoàn xe bắt giữ tôi chẳng mấy chốc đã lại chớp đèn, hú còi hòa vào dòng xe cộ băng băng lao trên đường Quang Trung lúc này đã lên đèn và hướng về tòa nhà số 6. Tôi được tốp các chuyên viên an ninh mạng dẫn giải vào một căn phòng nhỏ được nối mạng Internet. Đến thời điểm này, sau 12 tiếng đồng hồ không một phút nghỉ ngơi trong thời tiết nắng nóng ở mức địa ngục, tôi rũ ra như một tầu lá héo. Tôi gục xuống mặt bàn, cho đám Cameraman, đám phó nháy… mặc sức ghi hình đặc tả tôi. Nếu mục tiêu của những người bắt giữ tôi là phải có bằng được những tấm hình, những videoclip đặc tả Nguyễn Thượng Long – Phó Tổng biên tập bán nguyệt san Tổ Quốc đã suy sụp, hết hơi đến như thế nào ? Họ đã thành công mĩ mãn, vượt chỉ tiêu đề ra mà họ không hề bị mang tiếng.

Bước qua tất cả những quy định, tôi lặng lẽ xếp lại gần nhau 4 chiếc ghế tựa rồi đổ vật xuống chiếc giường tự tạo đó bỏ mặc bên cạnh tôi, các nhân viên an ninh mạng mặc sức mổ xẻ, moi móc ruột, gan, phèo, phổi… chiếc CPU tài sản có giá nhất trong gia đình tôi. Bất ngờ một an ninh mạng dựng tôi dậy với mệnh lệnh : "Ông hãy mở Email (Hộp thư điện tử ) của ông ra !". Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn thấy buồn thay khi quyền tự do thư tín của cá nhân bị xâm hại một cách thô bạo đến như vậy ! Tôi linh cảm biết rằng, tôi sắp rơi vào tình trạng vô thức rồi, không cưỡng lại được, tôi cố gượng dậy gõ password để mở hộp thư rồi lại ngã vào cái giường tự tạo và nhanh chóng chìm vào trong những ảo giác, chênh vênh…

…Tôi như đang đi giữa lằn ranh của những gì hư, hư–thực, thực… Tôi như lạc vào một thứ chợ âm hồn. Xung quanh tôi toàn là những thực thể bất thành nhân dạng. Nhác thấy ông Nguyễn Đức Thuận nguyên Chủ tịch Tổng Công Đoàn Lao Động Việt Nam đang ngồi bên những ông Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Hoàng Quốc Việt, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng… Ở góc khác lại thấy cả ông Diệm, ông Nhu… thấy cả những người lính Cộng Hòa ngồi bên những người lính Bắc Việt… gương mặt họ quá u buồn mình mẩy họ đầy máu me thương tích và họ im lặng nhìn tôi chẳng nói một điều gì.

Ông Thuận (1916–1956), trước 1954 là Trung ương ủy viên Đảng Lao động Việt Nam (Tiền thân của Đảng Cộng sản Việt Nam). Sau Hiệp nghị Giơ ne vơ ông được Đảng cài lại Miền Nam làm đối trọng với ông Diệm. Cuối 1956 ông bị rơi vào tay các nhân viên an ninh của Tổng Nha Cảnh sát Đô thành Sài Gòn. Sau một ngày thẩm vấn liên hồi ở Pecarande trong tư thế đứng nghiêng 2 tay chống vào tường, sau gáy là 2 đèn pha hàng ngàn watt… Ông Thuận cũng đã đổ kềnh xuống nền nhà với 2 ống quyển xuống máu chật căng trong ống quần âu. (Xin đọc "Bất Khuất" – Tác phẩm bắt buộc học trong chương trình văn học phổ thông từ những năm giữa 1960). Không biết chuyện này có giống chuyện đuốc sống Lê Văn Tám, chuyện Võ Thị Sáu, chuyện Tô Vính Diện hay không ? Chỉ biết các thầy tôi đã khai tâm, khai trí cho chúng tôi như thế. Đó là những gì mà thế hệ chúng tôi được cài đặt như là những hành trang bắt buộc trên đường ra trận.

Ông Thuận bị bắt cuối năm 1956, ngày đó ông vừa 40 tuổi. Còn tôi ngày hôm nay (15/6/2010) tôi phải vào Pecarande số 6 đường Quang Trung Hà Đông Hà Nội, tôi là một ông già xuýt xoát 63 rồi. Nếu ông Thuận bị đọa đầy đến đổ vật xuống nền nhà vì thẩm vấn liên hồi trong thế đứng quái đản lại bị 2 cái đèn pha ngàn watt khoan vào óc thì suốt 12 tiếng liền, thì tôi chưa bị thẩm vấn nhưng hoàn toàn bị mất tự do trong cái nắng nóng kinh hồn hành hạ, lại phải chứng kiến cảnh tư gia bị lục soát tanh bành, vợ, con, cháu nội, cháu ngoại, giọt ngắn giọt dài… Một đòn cân não, dằn mặt nặng ký, một thử thách cay đắng không thể gọi là bình thường với bất cứ ai.

Gần đây có một ông học sinh cũ của tôi cũng ngấp nghé lục thập làm Thư ký tòa soạn một tạp chí "Lề Phải" đang phất, không biết ông này có biết gì về hậu vận của ông Thuận không mà lại khụng khiệng, mỉa mai hỏi tôi : "Thầy đã ở tuổi nghỉ ngơi rồi, Thầy còn muốn giữ chức gì nữa ? Thầy chuốc lấy khổ hạnh như thế làm gì ?". Tôi thất vọng đến ê chề, nhưng vẫn bình thản trả lời : Cái chức mà tôi ao ước, đơn giản lắm, tôi muốn giữ chức là "Người không ăn gian nói dối"… Còn hỏi tôi… để làm gì ? Cũng đơn giản lắm, các ông "Lề Phải" không hiểu được đâu : "Để gió cuốn đi" (Trịnh Công Sơn) & từ hôm nay xin ông đừng bao giờ gọi tôi là Thầy nữa. Sau 40 năm, tôi không dám nhận là Thầy của những học trò như ông".

Một mình trong căn phòng trống trải, tôi miên man chìm trong những vọng niệm hỗn độn từ trong quá vãng ào về. Tôi giật mình trước tiếng kẹt cửa, một nữ an ninh đứng tuổi mặt lạnh như tiền tiến vào nhắc tôi bằng một thứ ngôn ngữ hình sự cũng lạnh băng : "Ông có thể về, đúng 7 giờ sáng mai ông đến làm việc tiếp". Tôi vụt hiểu : "Thế là người ta không dùng biện pháp tạm giữ tôi 9 ngày".

Bước ra đường Quang Trung, đường phố đã lên đèn từ bao giờ. Kim đồng hồ trên nóc tòa nhà Bưu Điện tỉnh chỉ 11 h đêm mà bầu không khí vẫn nóng hầm hập. Tôi bước những bước chân mỏi mệt sau một ngày dài không một phút ngơi nghỉ cùng biết bao sự kiện phũ phàng ập đến gia đình tôi. Ngang qua những đám đông trên hè phố đang vô tư bên những màn hình lớn. Họ hò reo theo dõi trận chung kết World Cup 2010 tại Nam Phi. Họ đâu có biết giữa tôi và những người đang bắt giữ tôi cũng đang có một trận "Cung kết" cho chuyên án "Nguyễn Thượng Long và đồng bọn can tội làm báo trái phép có nội dung chống lại nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam".

Trong cuộc đấu không cân sức này, tôi là kẻ cô thế hoàn toàn, trong tay không có một cái gì hết, ngoài niềm tin tôi là người vô tội. Tôi biết : "Qua 9 ngày thẩm vấn… nếu tôi không chứng minh được điều nói trên… sẽ là lệnh tạm giam 4 tháng & sau đó sẽ thấy bóng "Thiên Đường…" và bèo nhất cũng phải lận lưng 5 cuốn lịch".

Hà Đông 6/2010

******************

Phần II : "Pecarande"…

Hơn 50 năm trước, ở tuổi hoa niên, tôi đã từng mê mẩn trước những trang hồi ký có tên "Bất Khuất" viết về những hoạt động của ông Nguyễn Đức Thuận, một Trung ương ủy viên Đảng cộng sản Việt Nam được Đảng chủ động cài lại miền Nam để chuẩn bị cho những bước phát triển mới của chính trường Miền Nam sau Hiệp định Giơ ne vơ 1954. Cuốn sách đó do tác giả Trần Đĩnh viết, xuất hiện vào năm 1965. Cuốn sách này một thời được đưa vào giảng dậy trong chương trình văn học hệ phổ thông 10 năm và đã từng được thế hệ tôi suy tôn như một mẫu mực nghệ thuật, một biểu tượng hoành tráng, một tượng đài vô song của điều gọi là "Chủ nghĩa anh hùng cách mạng".

Nhưng... mỉa mai thay, chính Trần Đĩnh lại là nhà văn phản tỉnh và "phản động" (xin nhớ là tôi để trong ngoặc kép" sớm nhất. Với tác phẩm "Đèn Cù" xuất bản tại Mỹ 2014, ông lại tiếp tục làm đổ nhào những tượng đài cứ ngỡ là sẽ "đời đời" và "mãi mãi", làm bật tung những góc khuất nhếch nhác đến thê thảm trong đời sống cung đình của Việt Nam mà thế hệ U70 – U80 chúng tôi đã hồn nhiên tin tưởng... nên lĩnh đủ.

thienduong2

Trần Đĩnh và tác phẩm Đèn Cù

Gần 50 năm đã trôi qua, giờ đây nếu ai hỏi tôi : Chương đoạn nào của cuốn Bất Khuất là hay nhất ? Tôi xin thưa : Đó là chương viết về cuộc bắt giữ ông Thuận giữa đường phố Sài Gòn của một nhân viên an ninh có biệt danh Sáu đen và những cuộc thẩm vấn liên hồi dưới những đèn pha cực mạnh của các nhân viên an ninh trong Tổng nha Cảnh sát đô thành Sài Gòn dành cho ông Nguyễn Đức Thuận tại một căn phòng nằm gần Sở Thú Sài Gòn. Căn phòng ghê gớm đó có biệt danh Pecarande. 

Thật trớ trêu, ngót 50 năm trước tôi thích cảnh nào thì nay trời trao cho tôi cảnh vậy. Đúng 8g30 sáng ngày 03/2/2010 tôi phải bước vào phòng thẩm vấn, một thứ Pecarande của chế độ mới ở số 6 đường Quang Trung Hà Đông - Hà Nội theo giấy triệu tập của công an Thành phố Hà Nội. 

Khi cánh cửa phòng thẩm vấn khép lại, tôi biết tôi sẽ phải đối diện với hàng loạt câu hỏi và câu trả lời của tôi sẽ đem lại sự hiểu biết đúng đắn về tôi và cũng có thể lắm nếu tôi danh không chính, ngôn không thuận... họ sẽ hiểu sai về tôi, về tờ báo của chúng tôi và hệ luỵ sẽ đến với tôi là vô lường. 

…Và thời gian đã trễ nải trôi trong tiếng máy ro ro êm êm của các thiết bị ghi âm, ghi hình đang chĩa vào tôi và tôi không nhầm một đường truyền Audio đã được thiết lập nối liền phòng thẩm vấn tôi với một trung tâm ở đâu đó…mà trước máy sẽ là các sĩ quan cao cấp, các chuyên viên phân tích lời khai giám sát chặt chẽ từng lời khai, từng nét mặt của tôi trong từng thời điểm, từng tình huống. 

Trong lúc cô thư ký có gương mặt của một cô giáo hơn là gương mặt của một sĩ quan an ninh đang hoàn thiện những thủ tục ban đầu cho một bản cung và các nhân viên an ninh khác trong phòng đang nghiêng ngả loang loáng chụp ảnh tôi từ mọi góc độ, tôi lơ đãng nhìn ra bên ngoài qua một khe cửa hẹp mà trong lòng man mác buồn. Nếu thực sự là một đời sống pháp quyền thì kể cả khi tôi đứng bên vành móng ngựa, tôi vẫn phải được đối xử như đối xử với người chưa có tội. Bụng bảo dạ, truyện này cũng nhỏ thôi quan tâm làm gì, thế mà tôi lại buột miệng : 

"Các quý vị đã quay, chụp tôi quá nhiều. Tôi có một đề nghị : Khi sử dụng các hình ảnh của tôi, xin quý vị chọn những hình ảnh nào phản ánh đúng con người tôi, xin đừng như báo An ninh Thế giới số 815 ra ngày thứ tư ngày 10/12/2008 đã chọn hình ảnh thật bất xứng với tư chất của Giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh để minh họa cho bài "Chất độc hại trong một cuốn hồi kí" của nhà nghiên cứu Thượng Nguyên. Ai đời, ông Nguyễn Đăng Mạnh, một nhà giáo nhân dân, một nhà văn, một giáo sư văn chương, Giải thưởng Văn học Nghệ thuật cấp nhà nước, người đã góp sức đào tạo ra biết bao những cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ văn chương… mà lại hiện diện trên mặt tờ báo có lượng độc giả đáng nể trong hình hài như một đầu gấu đầy chất bặm trợn !?

Biết đâu đấy, nay mai rồi sẽ có một bài báo của một ông Y ông Z nào đó có nhan đề : "Kẻ cơ hội chính trị Nguyễn Thượng Long đã cúi đầu nhận tội" (!?) kèm với một tấm hình tôi bơ phờ, ủ rũ như một kẻ bụi đời, một gã cô hồn trước mắt mọi người. Đáp lại lời buột miệng của tôi, các nhân viên an ninh chỉ im lặng. Tôi cũng chẳng giận gì họ, thôi thì việc cấp trên giao cho họ thì họ cứ làm, việc tôi tôi làm và câu hỏi đầu tiên của viên Thượng tá đã đưa tôi ra khỏi những tạp niệm xét cho cùng cũng là vô nghĩa giữa cõi thế gian đang bị lấp đầy bởi những điều phi lý này. 

Hỏi : Trưởng thành từ các môi trường sư phạm, hoàn thành nghĩa vụ lao động trong công việc của người thầy, cuối đời lại vương nghiệp báo chí… ! điều gì đã xẩy ra vậy ? 

Trả lời : Không biết có phải cuộc đời tôi là một dẫn chứng sinh động cho 4 cái nghề như có họ với nhau : Nhà văn, Nhà báo, Nhà giáo, Nhà nghèo không ? Tôi đến với hoạt động báo chí là sự phát triển tự nhiên và tất yếu. Những người lần đầu gặp tôi đều nghĩ tôi là nhà báo, chẳng ai nghĩ tôi làm nghề dậy học. Có lẽ tôi sinh ra để cầm máy ghi âm, cầm máy ảnh chứ không phải là cầm phấn đứng trên bục giảng. Thế hệ tôi là thế hệ không được tự do khẳng định thiên hướng nghề nghiệp cho mình. Công bằng mà nói tôi cũng là một thứ hèn, đã cúi mặt chấp nhận tư thế "Nhà nước đặt đâu - Con dân ngồi đấy". Tôi và Giáo dục và đào tạo suốt 40 năm... tuy không phải là một cuộc "Hôn nhân vì tình yêu", tôi vẫn tự hào là tôi vẫn giữ được phẩm hạnh của người cầm phấn trước học trò của mình. 

Hôm nay ông hỏi điều gì đã xẩy ra ? Xin thưa, nếu ngành giáo dục đừng bộc lộ những gì là bất xứng, có lẽ tôi cũng tẻ nhạt như mấy ông giáo già ù lì nơi tôi thôi. Sự đời lại không như vậy, trước sự tụt dốc đến thảm hại của nghề cao quý, ngay từ giữa những năm 1990 tôi đã có hàng loạt bài viết cảnh báo về sự băng hoại của Giáo dục, tôi đã từng như "Con Thiêu Thân" trong nỗ lực tố cáo những giối trá trong thi cử của Giáo dục và đào tạo Hà Tây. Tôi cũng đã từng quyên mình nhẩy ra bênh vực những "con thiêu thân" khác lâm nạn trong các nỗ lực tương tự như những nỗ lực của tôi, những Đỗ Việt Khoa (Giáo viên Hà Tây), Edu Lê Đình Hoàng (Giáo Viên Nghệ An)… và tôi đã đến với báo chí trong những lộn xộn và láo nháo như vậy. 

Hỏi : "Quá trình đến với bán nguyệt san Tổ Quốc của ông đã diễn ra như thế nào ? Ai đã đưa ông đến với những chức danh như thành viên của Ban biên tập, Phó tổng biên tập… Theo ông, tờ báo này là sản phẩm của ai ? Ông nghĩ gì về tờ báo này ? 

Trả lời : Tôi nghĩ, nếu không có nhóm những nhà trí thức Việt Nam ở Pháp, những người có tấm lòng thành với đất nước thì không thể có tờ Tổ Quốc, mặc dù bộ phận Tổ Quốc trong nước có những gương mặt trí thức nổi trội, những lão thành cách mạng bậc tiền bối, những cây viết chính luận xuất sắc... họ đã công khai ghi danh trong Ban cố vấn, trong Ban biên tập. 

Còn tôi, tôi bắt đầu viết bài cho bán nguyệt san Tổ Quốc lúc tôi mới rời ngành Giáo dục và đào tạo để nghỉ hưu. Đó cũng là lúc ông Đỗ Việt Khoa giáo viên Địa Lý Hà Tây được VTV3 Đài truyền hình TW vinh danh là Người Đương Thời được cả nước yêu thích nhất 2006. Đó cũng là lúc tân Bộ Trưởng Bộ Giáo Dục Đào Tạo Nguyễn Thiện Nhân xuất hiện trong ánh hào quang của một Minh Chủ, người có sứ mạng đạp phanh để cứu đoàn tầu GD lúc đó đang băng băng lao xuống vực thẳm bằng cuộc vận động Hai không (Không gian dối trong thi cử và không vị thành tích trong thi đua).

Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, khi một thời gian ngắn sau thời điểm đó, Chính Phủ Nguyễn Tấn Dũng đã mời ông Nhân tham chính trong cương vị một Phó Thủ tướng trẻ tuổi. Tôi đến với bán nguyệt san Tổ Quốc lúc báo chí chính thống không còn mặn mà với cuộc vận động hai không, hàng loạt tờ báo chính thống đã từng đăng tải loạt bài phanh phui những tiêu cực của Giáo dục và đào tạo Hà Tây của tôi trong giai đoạn trước thì nay đều đồng loạt hờ hững với bài vở của tôi. Tôi đến với tờ Tổ Quốc trong linh cảm cay đắng rằng nếu tôi chưa về hưu thì không sớm thì muộn cả tôi cả Đỗ Việt Khoa sẽ bị hạ nhục và sẽ bị người ta "hành quyết" như hành quyết những kẻ tội đồ và "Phát súng hai không" của ông Nhân rồi cũng sẽ trở thành những gì tương tự như một điều lố bịch. 

Như vậy, tôi đến với tờ Tổ Quốc có khác gì đâu một cuộc hẹn hò của định mệnh, như một tất yếu. Khi thấy tên mình trong Ban biên tập của tờ Tổ Quốc, tôi không quan tâm lắm,vì theo tôi tờ Tổ Quốc lúc đó chỉ là một thực thể ảo khi Việt Nam đã hòa nhập vào WTO với biết bao lời hứa của Đảng cộng sản với cộng đồng quốc tế về tự do ngôn luận, tự do báo chí cho Nhân Dân Việt Nam và khi internet đã len lỏi vào từng căn nhà, từng chiếc bàn làm việc thậm chí cả trong buồng ngủ của mỗi gia đình. Nên khi Tiến sĩ Địa Vật Lý Nguyễn Thanh Giang nói với tôi : "Giai đoạn này tôi muốn dành thời gian cho việc hoàn thiện một số công trình thuộc chuyên môn của tôi và tôi cũng muốn hoàn thiện một số cuốn sách còn đang viết dở. Long giúp tôi trông nom tờ Tổ Quốc với cương vị là một phó tổng biên tập". 

Trước khi tôi chấp nhận lời thỉnh cầu của ông Giang, tôi biết những gì ông Giang nói với tôi, ông cũng đã từng mang đi để chiêu dụ bác sĩ Phạm Hồng Sơn, nhà báo Nguyễn Vũ Bình… song cả 2 anh đều từ chối. Tôi nhận công việc đó là vì lương tâm, lương tri tôi mách bảo : Đó là một tờ báo tốt. Như vậy tôi không hề bị động trong công việc của một Phó tổng biên tập tờ Tổ Quốc. Từ Tổ Quốc số 60 trở đi tôi dốc sức cùng với các trí thức khác ở trong nước cũng như ngoài nước, những người có tấm lòng thành với đất nước và bằng kinh nghiệm, sự hiểu biết của mình tôi cùng với mọi người nỗ lực đẩy lùi, loại bỏ những bài viết bất lợi cho dân tộc, bất lợi cho tiến trình đi đến Tự do – Dân chủ và Nhân quyền cho người Việt Nam để tờ báo luôn luôn : 

* Là tiếng nói ôn hòa thể hiện những suy tư và ước vọng của người Việt Nam. 

* Là tờ báo không khơi gợi những hận thù, không tán thành bạo loạn, lật đổ. 

* Là tờ báo dũng cảm đối diện với những vấn đề nóng, vấn đề gai góc, vấn đề được coi là nhậy cảm mà hơn 700 tờ báo chính thống trong nước đồng loạt né tránh. 

* Là một kênh phản biện tích cực đầy tinh thần trách nhiệm để Đảng cộng sản, Chính quyền trong nước dựa vào đó mà có những điều chỉnh chính sách sao cho có lợi nhất cho đất nước, cho dân tộc. 

* Là sự tập dượt cho người Việt Nam trong nước chuẩn bị bước vào giai đoạn Đảng cộng sản chấp nhận tự do ngôn luận, tự do báo chí cho Nhân Dân Việt Nam như những gì 

Đảng cộng sản đã hứa với cộng đồng quốc tế. 

* Tờ bán nguyệt san Tổ Quốc tiếp tục là tờ báo không đặt ra mục đích kinh doanh, không có chế độ nhuận bút, tất cả chỉ vì sự nghiệp nâng cao dân trí, vì sự thay đổi nhận thức cho người dân theo hướng văn minh và tiến bộ. 

Hỏi : Trong tay tôi là bán nguyệt san Tổ Quốc số 80, để ra được một số báo có 32 trang như thế này, Phó tổng biên tập đã có quá trình làm việc thế nào ? 

Trả lời : Tôi không biết giai đoạn trước, để ra được một số Tổ Quốc thì những người có trách nhiệm ngày đó đã xoay sở như thế nào ?

Từ số 60 mà tôi làm việc với chức danh Phó tổng biên tập thì quá trình đó là : 

Tôi dành nhiều thời gian để đọc rất kĩ những bài mà các tác giả đã gửi vào Email của tôi, đọc kĩ các bài trên các trang mạng. 

Tuyển lựa những bài có lợi cho đất nước, có lợi cho Nhân Dân trong giai đoạn phấn đấu hướng tới Tự do - Dân chủ - Nhân quyền. 

Với những bài có nội dung tốt nhưng có thể vì trạng thái tâm lý của người viết không ổn nên họ có những lời lẽ cực đoan, thì tôi biên tập lại để bài báo đó vẫn giữ được ý tưởng tốt của người viết mà lại tránh được những dị ứng không cần thiết của người đọc.

Ví dụ : Một tác giả khá nổi tiếng, vì quá bức xúc trước thái độ sống dối trá đang trở thành một thứ hội chứng lây lan ra toàn xã hội đã viết : "Đu ma ba quân giả dối đời…", tôi thẳng thừng xóa bỏ động từ quá dung tục đó và thay bằng : "Bá Ngọ ba quân giả dối đời…". Câu chửi vẫn là một câu chửi, nhưng rõ ràng lọt tai người nghe hơn.

Cũng bằng cách thức đó, tôi cùng với anh em biên tập làm việc cật lực để tờ báo tránh những rắc rối không cần thiết khi phải đối diện với những đề tài, những lĩnh vực được coi là nhậy cảm và sản phẩm báo chí của chúng tôi khi đến với người đọc phải sáng bừng là những giá trị Chân - Thiện - Mỹ, là tấm lòng trong sáng, là thông điệp hòa bình của người viết muốn gửi đến người đọc và nhờ đó mối quan hệ của người viết và người biên tập là mối quan hệ của những người bạn với những người bạn dựa trên sự tin tưởng nhau. 

Khi đã tuyển chọn được một lượng bài cần thiết, tôi gửi Gmail cho các thành viên khác trong tờ báo để anh em cùng biên tập lại kĩ càng hơn rồi anh em đó lên khuôn một bản thảo. Sau khi bản chính thức được lên khuôn, anh em lại gửi qua Gmail cho tôi và ông Giang để chúng tôi đọc duyệt lần cuối cùng. trước khi chính thức FW đi các Email của bè bạn để cùng thưởng thức. 

Với một quy trình làm báo hết sức thiện nguyện, hết sức có nguyên tắc, và cũng hết sức có trách nhiệm với cộng đồng như thế, tờ Tổ Quốc đã thực sự trở thành một sản phẩm báo chí được người đọc trong nước và ngoài nước đón nhận với thái độ trọng thị và tin tưởng. Tờ bán nguyệt san Tổ Quốc cùng với nhiều kênh thông tin khác như IDS, Bauxit info… nhiều năm tháng qua đã làm xã hội Việt Nam ngày càng đậm nét dân sự hơn và chất trại lính của một xã hội toàn trị kiểu Stalin, Mao Trạch Đông và Pôn Pốt... đã ít nhiều nhạt nhòa và nứt vỡ. 

Cuối 2008 một chiến dịch tổng lực của truyền thông được khởi động nhằm xóa xổ bán nguyệt san Tổ Quốc. Hàng loạt báo lề phải tung ra những đòn đánh, những loạt bài bôi nhọ, miệt thị tờ báo của chúng tôi là tờ báo phản động của bọn cơ hội chính trị, bọn bất mãn, những nhà dân chủ yêu Đô la hơn yêu nước … (!?). Đến nay tôi tin rằng, số những "Sát Thủ" sẵn sàng xuống tay hạ sát tờ Tổ Quốc theo kịch bản thô thiển như thế ngày càng ít đi và vào thời điểm này nếu vì một lí do nào đó họ buộc phải viết theo chỉ thị của ai đó thì nếu còn là người có lương tri... luơng tâm họ sẽ phải cắn rứt. 

Hỏi : Vì sao đến số 80 tờ Tổ Quốc lại quay về cơ cấu nhân sự như từ số 1 ? (Tức là không còn ghi chức danh cho các thành viên của Ban biên tập). 

Trả lời : Theo tôi truyện đó cũng không có gì là đặc biệt. Kể cả lúc tờ Tổ Quốc ghi danh tôi là Phó tổng biên tập thì cũng chẳng bao giờ tôi coi tôi là nhân vật quan trọng của tờ báo, là yếu nhân của tờ báo. Câu hỏi này cơ quan an ninh nên đặt ra cho những người khởi xướng ra tờ báo thì hợp lý hơn. 

Trong mắt tôi tờ Tổ Quốc chỉ là một tập hợp của một số trí thức cả trong nước, cả ngoài nước có tấm lòng thành thực với đất nước và dân tộc. Mọi người cùng nhìn nhau mà làm việc trên tinh thần thiện nguyện, tự giác và tôn trọng nhau. Theo tôi về phương diện nhân sự tờ Tổ Quốc không hề có vấn nạn chạy chọt quyền chức như hơn 700 tờ báo thuộc lề phải trong nước. Việc tờ Tổ Quốc giai đoạn này cơ cấu nhân sự chỉ có Ban cố vấn và Ban biên tập là hợp lý. 

Hỏi : Tờ Tổ Quốc nay đã ra được 80 số trong hơn 3 năm, vấn đề tài chính của tờ báo đã được giải quyết như thế nào ? 

Trả lời : Tôi chưa bao giờ chủ trương tìm hiểu kĩ về truyện này, nếu vào dịp cuối năm 2008, đầu 2009 không có chiến dịch đánh tờ Tổ Quốc của một loạt báo lề phải, tôi cũng sẽ chẳng biết gì về truyện này.

Tôi nhớ để trả lời những chất vấn của nhiều người, giai đoạn đó ông Giang đã một lần hé mở : "Nguồn tài chính cho tờ Tổ Quốc là do 3 nguồn, gồm : Sự giúp đỡ của ông Nguyễn Gia Kiểng - một trí thức yêu nước ở Pháp, cũng là nhà lãnh đạo của "Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên", sự giúp đỡ của các mạnh thường quân ở hải ngoại… Ngay từ những ngày đầu đến với tờ Tổ Quốc, tôi đã biết tờ Tổ Quốc không có chế độ nhuận bút, không đặt ra mục đích kinh doanh nên không có cơ chế kế toán, không có động thái giải trình về thu chi hàng năm. Nếu ai muốn tìm hiểu kĩ càng về chuyện này xin hỏi ông Giang thì hợp lý hơn. 

Hỏi : Ông có bao giờ nghĩ rằng, sự tồn tại của tờ Tổ Quốc là sự tồn tại trái với Hiến pháp và Pháp luật của Việt Nam không ? 

Trả lời : Tôi không bao giờ nghĩ như thế. Nếu tôi nghĩ như thế tôi đã không tìm đến với tờ báo này. Tôi nghĩ rằng, những người làm báo Tổ Quốc chỉ lúng túng khi nhà nước yêu cầu xuất trình giấy phép xuất bản. Tờ báo của chúng tôi không thể xin được thứ giấy này. Nhưng thay vì trình giấy phép, chúng tôi sẽ trình ra : 

Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam

Điều 53 : Hiến pháp Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam : Công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận các vấn đề chung của cả nước và địa phương, kiến nghị với cơ quan nhà nước, biểu quyết khi nhà nước tổ chức trưng cầu ý dân. 

Điều 69 : Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, có quyền được thông tin, có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật. 

Điều 19 : Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận và bầy tỏ quan điểm, kể cả bảo lưu ý kiến không phụ thuộc vào bất cứ sự can thiệp nào, cũng như sự tự do tìm kiếm, thu nhập truyền bá thông tin và ý kiến bằng bất cứ phương tiện thông tin đại chúng nào và không giới hạn về biên giới. 

Điều 30 : Không cho phép bất cứ một quốc gia nào, nhóm người hay một cá nhân nào được quyền tham gia vào bất cứ hành vi nào nhằm phá hoại bất cứ quyền và tự do nào nêu trong bản tuyên ngôn này. 

Công ước quốc tế về những quyền dân sự chính trị (Liên Hiệp Quốc biểu quyết 1966, Việt Nam tham gia 1982) 

Xin trích lục : 

Điều 19 : Mọi người có quyền giữ vững quan điểm mà không bị ai can thiệp. Mọi người có quyền tự do phát biểu quan điểm. Quyền này bao gồm quyền tự do tìm kiếm, tiếp nhận và phổ biến mọi tin tức và ý kiến bằng truyền khẩu, bút tự hay ấn phẩm dưới hình thức nghệ thuật hay mọi phương tiện truyền thông khác, không kể biên giới quốc gia. 

Điều 5 : Không một quốc gia nào, một phe nhóm hay một cá nhân nào có quyền tiêu diệt những quyền tự do đã được Công ước thừa nhận hoặc để giới hạn các quyền tự do này. 

Xung quanh chuyện này có người đã bắn tin đến tôi rằng : Những điều ông Long nói là đúng thôi, thế với Luật xuất bản và Luật báo chí thì những người làm báo Tổ Quốc nghĩ gì ?

Tôi đã trả lời : Một đất nước thực sự là Pháp quyền – Pháp trị thì luôn luôn coi Hiến pháp là "Luật Mẹ", mọi bộ luật, mọi đạo luật chỉ là "Luật con" và "Luật con" có nhiệm vụ cụ thể hóa nội dung của "Luật Mẹ" để người dân có điều kiện thụ hưởng những gì mà Hiến pháp đã quy định. Tôi nghĩ rằng, nhìn nhận sự hiện diện của tờ Tổ Quốc có thể vận dụng cách nói của ông luật sư danh tiếng Lê Công Định, người vừa phải thụ án tù 5 năm tù giam : "bán nguyệt san Tổ Quốc, xét theo hành vi khách quan thì đó là tờ báo không có giấy phép !" có vậy thôi.

Nói thật lòng với nhau, xã hội Việt Nam như bà Ngô Bá Thành đã từng thẳng thừng nói giữa Quốc hội rằng : Việt Nam có cả một rừng luật, nhưng khi thực thi người ta lại chỉ quen dùng luật rừng !" thì những người làm báo Tổ Quốc khi không có giấy phép nhưng lại rất đúng về Hiến pháp, về Tuyên ngôn nhân quyền, về Công ước quốc tế về quyền dân sự chính trị… là điều hoàn toàn có thể lí giải được. 

Hỏi : Có dư luận… nhờ có Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang mà thầy giáo Địa Lý Nguyễn Thượng Long mới trở thành nhà tranh đấu cho dân chủ... Ông nghĩ gì về điều này ? 

Trả lời : Mặc dù ông Giang là Tiến sĩ Địa Vật Lý (Geophysics), tôi chỉ là một Cử nhân Địa lý (Geography) bình thường… tôi chưa bao giờ là học trò của ông Giang. Nói tôi đã từng vì ngưỡng mộ ông Giang mà tự tìm đến ông Giang, đã từng viết nhiều bài bênh vực ông Giang thì đúng hơn. Sau sự kiện không biết ông Giang chịu áp lực từ đâu ? Có người nói là từ cơ quan an ninh mà ông đùng đùng bắt tôi và cụ Luật sư Trần Lâm phải tạm đình bản tờ Tổ Quốc mà không hề đưa ra một lý do thuyết phục nào.

Tôi thực sự bị sốc, bị bất ngờ vì sự kiện này. Lần đầu tiên tôi được mục kích chân dung đích thực của thần tượng mà tôi đã từng vì kính nể mà hộ giá. Nhân đây tôi cũng chính thức bác bỏ sự kiện một kẻ nào đó đó mạo danh tôi lên diễn đàn hội luận dân chủ cho Việt Nam lớn tiếng kể tội ông Giang. Tôi cũng cười khẩy với bài viết "Nguyễn Thượng Long sau sự cố vấp ngã" của Nickname "Cette adresse e-mail est protégée contre les robots spammeurs. Vous devez activer le JavaScript pour la visualiser." viết về tôi. Lại một lần nữa tôi chứng kiến sự thấp kém về trí tuệ của những kẻ lưu manh chính trị trà trộn vào phong trào dân chủ mượn bút để kiếm ăn. Người ta chỉ nói là vấp ngã khi đã làm một việc gì sai trái rồi phải hối hận.

Tôi luôn trân trọng và tự hào về chức danh Phó tổng biên tập bán nguyệt san Tổ Quốc... thì không thể gọi là vấp ngã, càng không thể có cái gọi là hối hận. Người nào phản bội tờ Tổ Quốc, người đó sẽ phải hối hận. Tôi không phản bội ai hết. Từ chỗ quá ngưỡng mộ con người Nguyễn Thanh Giang cũng như quá yêu quý tờ Tổ Quốc, đến lúc tôi bỗng tá hỏa khi thấy tờ báo này... ngoài sứ mệnh là diễn đàn của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, nó còn là sân chơi cuả cơ quan an ninh thông qua bàn tay Nguyễn Thanh Giang. Điều này tôi chưa từng nghĩ đến, đã bắt tôi phải chọn trạng thái lãnh cảm trước những gì mà tôi đã chứng kiến.

Hãy để các nhân vật của một vở kịch lớn nhiều lớp lang, nhiều tuyến nhân vật diễn hết vai diễn của mình trong một cuộc chơi vô cùng tội lỗi với nhân dân đang vô cùng đau khổ và bế tắc.

Xin trả lại Nickname "Cette adresse e-mail est protégée contre les robots spammeurs. Vous devez activer le JavaScript pour la visualiser." tất cả những gì mà quý vị đã gán ghép cho tôi như : "Nguyễn Thượng Long… nhà dân chủ, nhà hoạt động chính trị nổi tiếng nhưng đã vô ơn với người đã giúp đỡ mình" để tôi mãi mãi thanh thản với công việc cầm bút với một khát khao duy nhất là được viết, được nói với đồng bào đau khổ của mình rằng : "Chúng ta đang sống những ngày tháng như thế nào ?". Tất cả chỉ có vậy thôi.

Để giữ gìn cái toàn cục, tôi chủ động tạm thời không duy trì mối quan hệ nào với ông Giang nữa, kể cả khi ông Giang tung bài đánh tôi và cụ Luật Sư lão thành nổi tiếng Trần Lâm lên mạng xã hội, tôi vẫn kiên định chủ trương trước sau là không đối lời. Và tôi vững tin : "bán nguyệt san tổ quốc không thể đình bản vào lúc này"

Hỏi : Nếu nhà nước yêu cầu bán nguyệt san Tổ Quốc phải đình bản ! Ông nghĩ gì ? 

Trả lời : Thưa ông ! Tờ Tổ Quốc đứng vững được bấy lâu nay, trước hết là nhờ chất lượng bài vở của những người viết. Khi tờ báo của chúng tôi đã được đông đảo các giới bạn đọc đón nhận bằng thái độ trân trọng thì chúng tôi cũng phải có trách nhiệm với họ. Chúng tôi buông bút một cách quá dễ dãi, người đọc sẽ nghĩ gì về chúng tôi. Mặt khác phần quan trọng sức sống của tờ báo đâu có nằm trong tay Đại tá Phạm Quế Dương với chức danh Chủ nhiệm, trong tay Tổng biên tập Nguyễn Thanh Giang, Phó Tổng biên tập Nguyễn Thượng Long cùng toàn bộ Ban cố vấn… mà là đến từ Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên của học giả Nguyễn Gia Kiểng ở hải ngoại. Nếu hôm nay nhà nước yêu cầu bộ phận trong nước của tờ Tổ Quốc phải im tiếng ! Xin nhà nước cũng có một cái gì đó tương tự như Nghị định 97 mà nhà nước đã đưa ra để giải quyết vụ IDS và chúng tôi sẽ hội ý nhau để có một giải pháp hợp lý. 

Buổi sáng kết thúc bằng một tranh luận cũng rất ôn hòa giữa tôi và cô thư ký. Chẳng hiểu sao tôi không hề một lần nói tới cụm từ "Như thế những người làm báo Tổ Quốc chúng tôi đã vi phạm Hiến pháp và Pháp luật", vậy mà cụm từ đó lại xuất hiện trong biên bản ? Tôi yêu cầu xóa bỏ cụm từ đó. Tôi chỉ công nhận bán nguyệt san Tổ Quốc là tờ báo không có giấy phép, có vậy thôi. 

* * *

Buổi chiều, viên Thượng tá khệ nệ đặt trước mặt tôi ngót 30 tập bài viết đã xuất hiện trên tờ Tổ Quốc và yêu cầu tôi kí xác nhận bút tích của mình. Tôi thực sự bất ngờ về sức viết chỉ tính từ ngày tôi ra khỏi ngành giáo dục. Tôi lúi húi làm theo lời chỉ dẫn của cô thư kí xinh đẹp, kí vào từng trang viết, từng bài viết của mình vừa ngẫm nghĩ : 

Trên con đường người Việt Nam đi tìm tự do ngôn luận, tự do báo chí như bất cứ một dân tộc văn minh nào khác, những người làm báo Tổ Quốc đã đặt được một cột mốc đáng tự hào và không thể phủ nhận. Tôi cũng không quên những gì đã đến với tôi trong những năm tháng qua.

Quên sao được lời khuyên nhủ tôi kéo "Cờ trắng" của một ông cũng có số má trên các trận chiến đánh võ mồm trên mạng, rồi cũng lại chính ông kễnh này đi đâu cũng rêu rao rằng : "An ninh nói với Moa, hãy tránh xa Nguyễn Thượng Long ra, ông ta đã đặt một chân xuống hố rồi ! Vấn đề chỉ là công an bắt lúc nào thôi !".

Lại có một nhà đối kháng trong lúc hoang mang đã nhắc nhở tôi : "Rồi Công an sẽ bắt ông thôi !". Tôi có thói quen không đối lời trước những lời tương tự, cũng là bởi : "Nếu tôi có tội với Tổ Quốc thì "lưới trời lồng lộng - Chạy đâu cũng không khỏi nắng và nếu tôi có lỗi với nhân dân đau khổ của tôi thì tội tôi đến đâu tôi chịu đến đó. Tôi không để ai phải chịu thay cho tôi". Điều giản dị đó có được trong tôi là vì trên mọi nẻo đường, trên từng suy nghĩ, tôi không là phiên bản của ai, tôi không a dua ai, nói leo ai, ăn theo ai. 

Đặt bút xuống mặt bàn sau khi kí xác nhận xong các tài liệu, các văn bản, tôi lơ đãng quan sát các nhân viên an ninh đang lặng lẽ tháo rỡ máy móc, thiết bị trong phòng thẩm vấn thì viên Thượng tá an ninh chia tay tôi bằng một câu thật bất ngờ : "Sao ông không búi tó như hơn 2 năm trước chúng ta đã gặp nhau ?". Tôi vui vẻ trả lời : "Thực ra tôi hợp với mái tóc như thế, phải cái là đám học trò tôi chúng lại cứ hay bắt chước. Năm đó tôi kỉ niệm một năm ngày "Rửa tay cất phấn", đám học trò đến với tôi ông nào cũng búi tó như các hảo thủ, các lãng tử tìm nhau trên Lương Sơn Bạc. Lần đó tôi vô cùng bối rối trước bao nhiêu người. Người thông cảm thì không sao, kẻ ác khẩu dạng ông kễnh nọ bảo "Thầy nào trò ấy". 

Suốt dọc đường về, tôi cứ ngẫm nghĩ mãi về câu hỏi lúc chia tay tôi của viên Thượng tá an ninh đó. Tôi nghĩ ông ta cũng thật lòng mà hỏi cái chuyện tóc tai đó thôi và thật may tôi cũng không buột miệng theo lối trình diễn đối kháng rất thời thượng thường thấy trong làng Dân Chủ ở Việt Nam giai đoạn này mỗi khi một số người phải đối diện với cơ quan an ninh. Việc tôi có giữ được là tôi trong phòng thẩm vấn hay không là phụ thuộc vào những gì mà tôi đã thể hiện trong cả ngày 3/2/2010 chứ đâu chỉ phụ thuộc vào một lời xét cho cùng cũng là vô thưởng vô phạt.

Những ngày Tết năm Canh Dần 2010,

Đến nhng ngày cui năm Mu Tut 2018

Nguyễn Thượng Long

Nguyên Giáo viên Địa Lý Giáo dc Hòa Bình & Hà Tây

Nguyên Thanh tra Giáo dục kiêm nhim Hà Tây.

Địa ch : Thôn Văn La - Phường Phú La - Hà Đông - Hà Ni.

Điện thoi 0433521066 & 0352 323836.

Email : Cette adresse e-mail est protégée contre les robots spammeurs. Vous devez activer le JavaScript pour la visualiser.

Xem thêm : Phần III và Phần IV : Về với Thiên thu... & Thôi xin ơn Đời

Published in Diễn đàn

Phần II - Chương 7

Suy nghĩ về "Mặt trời đỏ" trong Lăng Ba Đình

Mười năm trước 2008, tất cả những Dư Luận Viên có bài đánh Hồi Ký Nguyễn Đăng Mạnh, họ đều giống nhau ở việc luôn luôn phải tự trấn an mình bằng một tín điều mang tính hoang tưởng và hoàn toàn không có giá trị thuyết phục : "Sở dĩ Việt Nam không bị sụp đổ như các quốc gia cộng sản Đông Âu là nhờ Việt Nam bám vào được cái phao tư tưởng Hồ Chí Minh".

Tôi nghĩ tất cả họ đã nhầm và hiểu về Hồ Chí Minh như thế là quá lệch lạc. Bởi vì chính Hồ Chí Minh đã từng nói : "Tôi không có tư tưởng gì sất, tất cả đã có Stalin và Mao trạch Đông nghĩ ra cả rồi". Nếu dư luận viên Thượng Nguyên viết là "…nhờ vào cái phao ĐỨC HẠNH của Hồ Chí Minh" có vẻ êm tai hơn vì dân ta từ 1945 dường như đã bội thực vì phải nghe "Lời xưng tụng muôn thuở" như thế rồi.

Vậy đâu là nguyên nhân xuất hiện trong hồi ký không chỉ của giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh… những thông tin lạ về đời tư của Hồ Chí Minh ? Tôi nghĩ trừ những người luôn dị ứng với kiến thức, với thông tin đa chiều thì ai mà chẳng biết, nếu Liên Xô thành trì của quốc tế cộng sản vẫn còn bền vững thì chắc chắn chưa có vấn đề gì làm đảng cộng sản Việt Nam phải lo âu. Rất đáng tiếc, sau khi Liên bang Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô Viết tan vỡ, kho tài liệu của quốc tế cộng sản do cơ quan KGB của Liên Bang Xô Viết quản lý đã được giải mật, thế là từ đó trở đi mới lắm chuyện bất ngờ ! (KGB là cơ quan an ninh Xô Viết, tiền thân của nó là Trê ka - NTL). Độc giả trong nước đâu đã quên sự kiện bà Vũ Kim Hạnh, Tổng biên tập báo Tuổi Trẻ trực thuộc Thành đoàn Thành phố Hồ Chí Minh vào những năm đầu thập kỷ 1990 đúng vào thời kỳ mà thầy Mạnh viết hồi ký, bà này đã bị huyền chức vì dại dột đăng bài báo lấy tin từ những thông tin được giải mật của KGB có nội dung "Thư Bác Hồ gửi vợ !".

Nguồn thứ 2 làm xuất hiện những thông tin về đời tư của Nguyễn Ái Quốc những ngày ông còn lưu lạc nơi đất khách, lại chính là những người cộng sản Trung Quốc. Nếu không có những đồng chí Trung Quốc như bà vợ của cố thủ tướng Chu Ân Lai, như ông Hoàng Tranh một quan chức thuộc ngành bảo tàng của Trung Quốc thì làm sao người Việt Nam hôm nay biết được Nguyễn Ái Quốc đã từng có vợ và ông đã nhẫn tâm bỏ rơi người bạn đời đó là bà Tăng Tuyết Minh một nữ chiến sĩ trong Bát lộ quân Trung Quốc !

hoiky1

Bà Tăng Tuyết Minh lúc còn trẻ, khi về già vẫn treo ảnh Hồ Chí Minh trên tường

Do sự bùng nổ thông tin toàn cầu internet mà những thông tin về đời tư, đời thường của Hồ Chí Minh kể trên đã lan tràn khắp mọi nơi mọi nẻo mà không thể có một phương cách nào có thể ngăn chặn nổi. Giờ đây chỉ cần vài 3 thao tác nhấn chuột vào Google, vào tìm kiếm… là người ta có quyền đối diện với biết bao đề tài được coi là cấm kị.

Với tôi, mọi thông tin mà tôi tiếp nhận được từ mọi nguồn chính thống và cả bị coi là không chính thống như tranh ảnh, sách báo, viết về những truyện này nọ trong đời tư của Hồ Chí Minh… kể cả những cuộc rước đuốc lửa Hồ Chí Minh từ làng Sen tỏa ra khắp cả nước, tổ chức rỉnh rảng từ nhiều chục năm trước đến những cuộc vận động học tập làm theo đạo đức Hồ Chí Minh, những cuộc thi kể chuyện về đạo đức Hồ Chí Minh diễn ra rất mùi mẫn và tốn kém, đặc biệt vài năm gần đây các tỉnh kể cả những tỉnh còn đói nghèo nô nức theo nhau xây dựng quảng trường Hồ Chí Minh, tượng đài Hồ Chí Minh tốn kém hàng ngàn tỉ VND… đều không mảy may áp đặt được trong tôi một thức giả định phủ nhận truyền thống dân tộc rằng, "Nếu không có Hồ Chí Minh thì dân tộc Việt Nam đời đời phải sống kiếp Ngựa Trâu". Theo tôi …

Trước hết, ông Hồ cũng chỉ là con người của trần gian. Ông Hồ đã xuất hiện vào những thời điểm rất ngặt nghèo của lịch sử dân tộc. Rất nhiều các biến cố chính trị ở Việt Nam trong già nửa đầu thế kỷ 20 liên quan đến những hoạt động của ông. Rất nhiều vấn đề của cuộc sống hôm nay vẫn còn bị chi phối bởi những ảnh hưởng của ông.

Là con người của trần gian, Hồ Chí Minh có cha, có mẹ, có anh, có chị và những người thân yêu khác, âu cũng là chuyện bình thường. Đã là con người của trần gian, lại là con người chính trị ai mà chẳng có điều hay, điều dở, điều thành công, điều thất bại. Ai mà thoát khỏi được những cám dỗ hết sức đời thường. Ai có thể tránh được những thị phi có thể đến từ mọi nơi, mọi lúc và mọi phía.

Là một nhân vật của lịch sử, Hồ Chí Minh có quyền có những chuyện… khó nói, nhưng cũng là rất con người mà các vĩ nhân cùng lứa như Mao, các chính khách lớn thuộc lớp hậu thế như Lê Duẩn, Tổng thống Mĩ Kennedy, Bill Clinton, Tổng thống Pháp Mitterrand, Tổng thống Nga Putin, Tổng thống Nam Phi Nelson Mandela… đã từng có. Hồ Chí Minh nếu được nhìn nhận như thế, thì hình ảnh ông càng thật hơn, dễ thuyết phục hơn, nhân văn hơn trong con mắt của người đời.

Các tác giả có bài đánh Hồi Ký Nguyễn Đăng Mạnh, họ muốn thể hiện mình là những dư luận viên mẫn cán với thông điệp kết tội thầy Mạnh viết chương 7 là nhằm bác bỏ tín điều "Hồ Chí Minh cả một đời vì nước vì dân". Thế sao họ lại giả điếc, giả mù, im thin thít tỏ ra không biết gì về việc, từ nhiều năm nay những kẻ mà Đảng cộng sản Việt Nam tôn thờ là "4 tốt và 16 chữ vàng" đã cho lan truyền câu chuyện Nguyễn Ái Quốc - Nguyễn Tất Thành, người ở Kim Liên - Nam Đàn - Nghệ An đã chết vì lao phổi trong nhà tù ở Hương Cảng từ 1932 và tháng 11/2008, nhà xuất bản Bạch Tượng - Trung Hoa Dân Quốc lại tung ra cuốn sách "Hồ Chí Minh sinh bình khảo" của sử gia Hồ Tuấn Hùng với thông tin kinh thiên động địa : "Mặt Trời Đỏ" trong lăng Ba Đình là một người đàn ông dân tộc Hẹ, thuộc Đài Loan, có tên là Hồ Tập Chương. Gần đây hơn, báo chí chính thống của họ lại tung ra thông tin nữa không thể kiểm chứng được là "Cha già dân tộc" trong lăng Ba Đình lúc này lại là Thiếu tá Hồ Quang của Bát lộ quân Trung Quốc.

hoiky2

(Thiếu tá Hồ Quang - Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc)

hoiky3

Thực ra không phải người Việt Nam nào cũng tin những thông tin không thể kiểm chứng kể trên là có thật. Nhưng… nếu nhìn vào bản đồ hiện diện của Trung Quốc trên khắp lãnh thổ Việt Nam lúc này, ai ai cũng phải giật mình khi thấy từ trong đất liền đến ngoài biển đảo, Việt Nam như đã chết cứng trong quỹ đạo phải phụ thuộc vào Trung Quốc. Đây chỉ là góc nhìn trực giác hữu hình trên bản đồ, còn sự lệ thuộc vô hình về tư tưởng, về kinh tế, văn hóa, chính trị… không phải người nào cũng cảm nhận được. Buồn thay ! Không ít người Việt Nam kể cả trí thức đối diện với hiện tượng này… vẫn vô tư "Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ…".

Cũng là bình thường thôi khi không ít người đã chạnh lòng liên tưởng đến những điệp vụ đóng thế đó đã thành công ở mức hoàn hảo. Hình như sự kiện này không bị nhà nước cộng sản Việt Nam quyết liệt bác bỏ, triệt để phủ nhận, nên có thể nói, không thể cấm được nhiều người nghĩ đây là một chiến công tình báo độc nhất vô nhị, chưa từng có trong lịch sử tình báo quốc tế và đương nhiên đó là điều đại vô phúc, đại bất hạnh cho dân tộc Việt Nam.

hoiky3

Nnếu nhìn vào bản đồ hiện diện của Trung Quốc trên khắp lãnh thổ Việt Nam lúc này, ai ai cũng phải giật mình khi thấy từ trong đất liền đến ngoài biển đảo, Việt Nam như đã chết cứng trong quỹ đạo phải phụ thuộc vào Trung Quốc

Đối diện với những hung tin động trời đất này, nhà nước cộng sản Việt Nam không đủ niềm tin và sự can đảm để công khai thực hiện trước toàn dân một Test ADN dành cho "Mặt Trời Đỏ" trong lăng Ba Đình… Lúc này trắc nghiệm đó hoàn toàn khả thi và cần thiết để dập tắt hung tin đó. Không hiểu vì sao họ lại âm thầm chọn đối pháp phớt lờ không quan tâm, nhưng trong thẳm sâu vì quá sợ hãi, họ đang loay hoay chống đỡ một cách lúng túng, đối phó lặt vặt, biện giải luẩn quẩn, né tránh không dám đối diện với hiện thực sẽ mãi mãi chỉ là sự bế tắc mà thôi. Thái độ đó có khác gì Lạc Đà vùi đầu vào đống cát để khỏi phải nhìn thấy bão táp sa mạc mới chớm nổi lên ở phía đường chân trời.

Đến nay, BÊN THẮNG CUỘC vì thiếu tự tin và bạc nhược nên vẫn tiếp tục bắt Hồ Chí Minh phải sắm vai là một ông Thánh, đưa tượng ông vào trong chùa để thờ cùng với Đức Thích Ca Mâu Ni, để họ ẩn nấp và nương cậy, lấy "Tư tưởng và đạo đức Hồ Chí Minh" làm một trụ đỡ quan trọng để nâng đỡ chế độ. Trong khi đó BÊN THUA CUỘC lại thẳng thừng coi Hồ Chí Minh là cội nguồn của những bất hạnh. Chính vì vậy mà họ đã dành cho Hồ Chí Minh những lời mạ lị, thóa mạ ông một cách cũng dung tục nhất và họ chọn việc đánh xập thần tượng Hồ Chí Minh là việc làm cấp thiết để giải thể chế độ cộng sản.

Thế là dù cho ở bên nào thì Hồ Chí Minh cũng là một nạn nhân đau khổ của những toan tính chính trị không chính danh, không thể hòa hợp. Cuộc đời ông Hồ lúc sinh thời đã là cả một bi kịch lớn, khi giã từ trần thế ông tiếp tục là một vong linh bị đọa đầy không có đường siêu thoát.

Mười năm về trước, những dư luận viên có bài đánh hồi ký của thầy Nguyễn Đăng Mạnh… họ chỉ là những văn nô bồi bút tận tụy trong thân phận của những con cừu chỉ biết đi đứng theo lề và véo von những gì mà các "ĐỈNH CAO TRÍ TUỆ" mớm cho. Họ hoàn toàn chưa thích nghi được, chưa hoà nhập được với một thế giới đã " phẳng" đi rất nhiều so với vài thập kỷ trước. Giờ đây chẳng cần phải tinh tường gì, người đọc bình thường nào cũng dễ thấy, chỉ với vài động tác nhấn chuột là mọi sự thật lồ lộ được phơi bầy, không một cố gắng nào có thể che đậy nổi.

Lời cuối

Hoàn toàn đủ cơ sở để nói, những cuộc "Bề hội đồng" dành cho "Hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh" 10 năm trước không phải là phê bình tranh luận học thuật gì hết. Đây chỉ là sự mượn cớ, mượn danh để "Lập công…", để "Kiếm ăn…", để "Ân oán…", để "Thanh toán nợ nần…" theo cách hành xử của những người cầm bút thì yếu kém, còn cầm gậy gộc và tiền thì rất giỏi.

Giá như tôi thấy được chữ ký của những Nguyễn Văn Lưu, Thượng Nguyên, Đỗ Hoàng, Nguyễn Hữu Thắng, Thanh Trúc, Đặng Huy Giang… trong các kiến nghị của giới trí thức, văn nghệ sĩ về các vấn đề dân chủ nhân quyền, vấn đề yêu cầu ngừng khai thác Bauxite ở Tây Nguyên, vấn đề chống quốc nạn tham nhũng, vấn đề Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam, vấn đề chủ quyền Biển - Đảo của Việt Nam đang bị Trung Quốc chèn ép, vấn đề môi trường đang bị ô nhiễm, đạo đức xã hội bị suy đồi… thì tôi tâm phục khẩu phục các vị lắm lắm.

Nhưng than ôi ! Năm đó trong Kiến nghị về Bauxite của nhóm Huệ Chi, thầy Mạnh là người có chữ ký rất sớm, còn tất cả các ông có tên ở trên đều cúi mặt ẩn nấp hết. Cũng thông cảm cho các ông thôi vì cái khoản "Đánh ai và không dám đánh ai", những toan tính "Được gì ?", "Mất gì ?" và sẵn sàng ngồi xổm lên tất cả là quyền của các ông thôi.

Nhà giáo, nhà văn, nhà lý luận phê bình văn học Nguyễn Đăng Mạnh mới vĩnh biệt thế giới này, một thế giới đang bị lấp đầy là những ô trọc. Ông buông bỏ tất cả, lượng thứ tất cả để đi tìm những Nguyễn Tuân, Nguyễn Minh Châu, Hoàng Ngọc Hiến… những người đã trọn đời vác trên lưng mình cây "Thánh Giá" của thái độ sống trung thực.

Hôm nay, trong đoàn người lặng lẽ tiễn đưa người thầy kính mến về miền an lạc… có tôi, một kẻ vô danh tiểu tốt, không có cơ may được làm học trò trực tiếp của Thầy Mạnh. Nhưng ngót 30 năm về trước, trong những ngày ngắn ngủi xã hội Việt Nam được Đảng cộng sản cởi trói, nhiều lần tôi đã được kiến diện con người khả kính đó trong những lần thầy về trường tôi Cấp 3 Thanh Oai A - Hà Tây để nói chuyện đời và chuyện làng Văn. Tôi vô cùng ngưỡng mộ văn tài, bút lực và vượt lên trên tất cả là nhân cách dũng cảm, trung thực sáng trong của thầy Nguyễn Đăng Mạnh và cũng từ đó khát vọng dấn thân mà tôi nhận được từ thầy, vụt cháy và cháy mãi trong tôi đến tận bây giờ.

Đất nước này sẽ khác hẳn, một khi Trí Thức Việt Nam ai ai cũng dám sống như thầy Nguyễn Đăng Mạnh, dám trút bỏ mọi nỗi sợ hãi để cháy trong mình khát vọng làm thay đổi xã hội theo chiều hướng văn minh và tiến bộ, ai ai cũng sẵn sàng ghé vai cùng chung vác "CÂY THÁNH GIÁ " của lòng trung thực.

Buồn thay ! Hôm nay trên đất nước đau khổ và bất hạnh này, chỉ riêng ngày 1/2/2018, người ta đã công nhận thêm 1.200 Giáo sư, Phó giáo sư, nâng con số Giáo sư - Phó giáo sư cả nước lên gần 9.000 người, nhưng những trí thức hiếm hoi như thầy Nguyễn Đăng Mạnh, đếm được không quá một bàn tay.

Hiện tượng không bình thường này càng khẳng định nhận định của nhà văn nữ bất đồng chính kiến Dương Thu Hương ngày nào "Trí thức đời nay còn lâu mới vịn được vào vai các bậc Sĩ Phu - Thức Giả đời trước về mặt tiết tháo"… là hoàn toàn đúng.

Trừ tịch Đinh Dậu 2017

Hà Đông, tháng 2/2018

Nguyễn Thượng Long

- Nguyên giáo viên dậy Địa Lý Giáo dục và đào tạo Hoà Bình-Hà Tây

- Nơi ở : số nhà 4 - ngách 12 - ngõ 102 - đường Văn La - Hà Đông - Hà Nội - ĐT : 0433521066 & 01652323836

- Email : Cette adresse e-mail est protégée contre les robots spammeurs. Vous devez activer le JavaScript pour la visualiser.

Published in Diễn đàn
dimanche, 03 décembre 2017 20:31

Nghề cao quý đã "chết lâm sàng"

Bài viết này, xin dành tặng cho các Nhà giáo U70 vẫn còn quan tâm tới nghề cao quý" (NTL)

Từ "Vụ nổ Big Bang" của lòng yêu nước…

Năm năm trước, giữa những ngày tháng 9/2012, cứ vào mỗi chủ nhật hàng tuần, Hà Nội lại liên tiếp nổ ra những cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Có thể nói thời kỳ đó, Hà Nội xứng đáng là địa phương dẫn đầu cả nước trong phong trào phản đối những hành động xâm lấn biển đảo Việt Nam của Trung Quốc. Không ít lần tuy bị cầm chân, bị ngăn chặn thô bạo mà tôi vẫn đi đươc.

giaoduc1

Giữa những ngày tháng 9/2012, cứ vào mỗi chủ nhật hàng tuần, Hà Nội lại liên tiếp nổ ra những cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược

Tôi đi biểu tình là xuất phát từ ý thức công dân lúc quốc gia hữu sự, hoàn toàn không phụ thuộc vào ai. Tôi đã sống không trái với những gì mà thế hệ tôi tiếp thu được từ môi trường giáo dục thời còn lành mạnh. Tôi tự hào về những lần dấn thân như thế. Chính vì vậy mà sau mỗi cuộc xuống đường thành công và cả thất bại , tôi thường có bài tường thuật chi tiết, công khai danh tính trên các trang mạng xã hội.

Tôi thấy, thành phần tham gia biểu tình đa số là dân oan tự phát, một số hạn chế là sinh viên các trường cao đẳng và đại học gần Hà Nội. Nòng cốt cho các cuộc xuống đường này là nhóm No-U cùng các gương mặt trí thức đòi dân chủ, đòi nhân quyền nổi bật. Buồn thay, các đồng nghiệp của tôi cùng các học trò của họ hầu như là dửng dưng, đứng ngoài. Tuy vậy, trong các bài tường thuật, cụm từ "Học Sinh xuống đường" vẫn được tôi nhắc đến với tần suất hơi nhiều.

Đó là vì tôi quá bị ám ảnh bởi một "Vụ nổ big bang" của lòng yêu nước liên quan tới học sinh sinh viên trong quá khứ. Đó là cuộc xuống đường tuần hành hào hùng của người dân Sài Gòn để tang Trần Văn Ơn, học sinh thuộc thế hệ đàn anh tôi, bị thực dân Pháp bắn chết trên đường phố Sài Gòn 9/1/1950. Xin nhớ vào thời điểm đó dân số Sài Gòn chỉ khoảng 1.500.000 người (1,5 triệu) mà 300.000 (30 vạn) người đã xuống đường.

Còn học sinh sinh viên chúng ta hôm nay, thế hệ hậu duệ của một xã hội liệt kháng và một ngành Giáo dục và đào tạo đã "chết lâm sàng" thì làm sao mà họ dám xuống đường để bầy tỏ chính kiến. Họ ngoan ngoãn trong thân phận là những con Cừu nằm im trước lời giáo huấn của đảng cộng sản : "Tất cả đã có đảng và nhà nước lo…". Vậy là, với việc tôi cứ luôn mồm nhắc tới cụm từ "Học sinh sinh viên xuống đường biểu tình yêu nước", tôi đã tự biến mình thành kẻ chuyên kích động người khác đi biểu tình. Tôi trở thành cái gai trong con mắt của cơ quan an ninh thành phố…

giaoduc2

Học sinh trường Petrus Ký tham gia tuần hành ngày 9/1/1950 tại SàiGòn.

Đến hình bóng học trò trong "trò chơi" nghiệp vụ

Và… điều phải đến đã đến.

Qua đường Gmail, tôi đã nhận được lá thư có lời lẽ lưu loát nhưng lại không dấu được những tình tiết thiếu chân thật. Làm như mình là người không sành về tin học văn phòng, người viết cố ý dùng phông chữ không dấu, nhận mình là một sinh viên của một Trường Cao Đẳng nào đó ở Hải Phòng. Thư được gửi qua tài khoản của một người cũng lại nào đó có nickname Cette adresse e-mail est protégée contre les robots spammeurs. Vous devez activer le JavaScript pour la visualiser.. Trong thư người viết ký tên là K, nhân danh "Hội Hải Phòng yêu nước".

Thư không có địa chỉ ngoài đời của người gửi, không số phôn, tức là tôi hoàn toàn không có cơ sở nào để nhờ bạn bè ở Hải Phòng kiểm chứng hộ. Là người luôn cổ xúy cho quyền được biểu tình yêu nước ôn hòa và cũng là người trực tiếp đi biểu tình, lẽ ra tôi phải toại nguyện và sung sướng lắm khi có người lạ nhờ cậy, vậy mà tôi lại ngờ ngợ và linh cảm thấy ngay : Đây chỉ là trò chơi nghiệp vụ hết sức sơ cấp của lực lượng chống biểu tình đang rất khó chịu về tôi. Cái đích của trò chơi nghiệp vụ này là hoàn tất việc thu thập chứng cớ cho hồ sơ nhập "kho" của tôi.

Với những chứng cớ đó, tôi không thể thoát khỏi tội danh là kẻ cầm đầu, kích động biểu tình có tổ chức. Với tội danh đó, chắc chắn, tôi sẽ xộ khám-nhập kho với tội danh vi phạm điều 79 là tội lật đổ nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam với khung hình phạt bèo nhất cũng là bẩy tám cuốn lịch bóc chơi lúc tuổi già. Thực ra lúc đầu, tôi cũng định cho qua, không quan tâm đến lá thư này.

Nhưng… xét thấy việc bạch hóa một sự kiên có thật như thế, trước hết là gióng lên tiếng chuông cảnh báo cho tất cả mọi người : "Khi yêu nước lại là tội lỗi" thì "Các bạn hãy cảnh giác ! - Cạm bẫy là ở khắp nơi". Sau là tôi cũng muốn qua những đối đáp này mà những người đang khó chịu về tôi, đang muốn điều tôi vào sâu "cuộc chơi" của họ, hiểu đầy đủ hơn về tôi, vì hình như họ nghĩ tôi chỉ là một ông giáo già quanh quẩn trong con phố ngoại ô, biết gì đâu về thế thái nhân tình…

Thư đến :

Chau chao Bac. Truoc tien chau xin loi Bac ve viec gui mail ma khong co dau. (sic) 

Chau la sinh vien cua mot truong cao dang o Hai Phong, vi tinh hinh hien nay khi to quoc dang lam nguy thi khong mot "tinh than Viet" nao co the ngoi im hay to ra vo cam voi su an nguy cua Dan toc duoc. Vay nen hoc sinh, sinh vien dai dien cho lop tre chung chau cung khong the lam ngo duoc !...

Vang ! Chau xin vao viec chinh, chau dang cung rat đong cac bạn hoc sinh, sinh vien khac o Hai Phong dang len ke hoach xuong duong bieu tinh phan doi TQ xam luoc lanh hai Viet Nam. Phan chuan bi cung kha day du roi a, nhung chung chau van thieu mot vai nhan to rat quan trong nua de tao len thanh cong. Hien tai chung chau chua co nhieu kinh nhiem va thieu su gop mat cua mot so nhan vat quan trong trong Cach Mang. Bac co the giup chung chau duoc khong a ? Chau cung man phep duoc xin so dien thoai cua Bac, de chau co the trinh bay ro hon voi Bac ve ke hoach cua chung chau. Thay mat gioi tre, chau rat cam on Bac !

Hoi Hai Phong yeu nuoc

Thư đi :

"Tôi nghĩ là cháu đã gửi nhầm địa chỉ rồi đấy".

(Nguyễn Thượng Long)

Thư đến :

Da. Thua Bac chau khang dinh la minh khong nham. Vi hom nay chau da doc bai bao do Bac viet ve su dan ap cua canh sat doi voi Nhung nguoi tham gia bieu tinh yeu nuoc. Ngay sau khi doc xong chau da voi vang ghi lai dia chi email cua Bac, nha bao Nguyen Thuong Long (Cette adresse e-mail est protégée contre les robots spammeurs. Vous devez activer le JavaScript pour la visualiser.) va chau da hao huc cho doi de duoc noi chuyen voi Bac, mong duoc Bac chi va chinh sua vai dieu cho chung chau. Rat mong duoc Bac chi day. Vi to quoc, vi Dan toc Viet Nam Bac a. Chau K…

Thư đi :

Tôi không nhầm khi nói rằng, cháu chưa đọc bài viết của tôi về cuộc biểu tình của người Việt Nam yêu nước ở Hồ Hoàn Kiếm ngày 5/8/2012. Nếu cháu đọc rồi thì cháu xin số điện thoại của tôi làm gì nữa !. Nói thật với cháu thế này nhé : "Đất nước này không còn của người Việt Nam yêu nước và cả không yêu nước nữa đâu". Chúng ta đang dần dần sống như những kẻ lưu vong trên chính đất đai của ông bà, tổ tiên phải mất nhiều nghìn năm mới tạo dựng được.

Xã hội ta lúc này quá đông những người không còn biết xấu hổ trước tiền nhân, sẵn sàng tình nguyện "Cõng rắn..". vào nhà và quá nhiều những "Ông Sâu" đã nhờn thuốc… Chúng ta còn phải chứng kiến nhiều cay đắng nữa sẽ đến với dân tộc mình. Chúng ta có thể bị mất nước, bị biến thành ngôi sao thứ 6 trên lá cờ của người Tầu… thì lịch sử sẽ đời đời nguyền rủa những ai đã làm nên thảm cảnh này. Dù cho nghiệp chướng có thể đến với dân tộc còn nặng nề đến thế nào, tôi vẫn vững tin sẽ đến lúc người Việt Nam bừng tỉnh, để không đi vào vũng lầy vong quốc như Champa, Phù Nam – Thủy Chân Lạp trước Đại Việt và…xa hơn là Hồi, Mông, Mãn, Tạng trước nhà Đại Hán. Chúng ta sẽ bảo vệ được giang sơn này, đất nước này như bao lần tiền nhân chúng ta đã làm được.

Niềm tin đó trong tôi là mãnh liệt, không thể đổi khác. Cháu thử nghĩ mà xem : Có vô lý không khi người Việt Nam yêu nước rầm rập xuống đường biểu tình... thì người ta trải thảm đỏ, bắn đại bác chào mừng mỗi lần hoàng đế Tập Cận Bình vi hành xuống phương Nam, ngửa tay cầm những đồng tiền cuả kẻ không bao giờ từ bỏ tham vọng biến Việt Nam thành Quận Huyện.

Trong tòa Đại sứ Trung Quốc ở Hà Nội, tòa lãnh sự của họ ở Sài Gòn, người Trung Quốc bình thản mở rượu Mao Đài ra uống với nhau để xem người Việt Nam hận thù người Việt Nam, người Việt Nam nghi ngờ người Việt Nam, người Việt Nam đánh đập, bắt giữ, bỏ tù, ném cứt đái, mắm tôm, xăng, nhớt, đồ dơ bẩn vào nhà người Việt Nam nào dám đấu tranh với những điều sai trái…

Thử hỏi : Có sự ngu xuẩn và nghịch lý nào sánh bằng ? Cháu bảo rằng cháu đã đọc bài viết "Cuộc biểu tình yêu nước ngày 5/8/2012 đã bị các cơ quan chức năng Hà nội đập tan như thế nào ?" của tôi rồi thì cháu biết đấy, người ta đã coi người đi biểu tình là người xấu, là lực lượng thù địch, là đi biểu tình thuê. Các cháu đã chuẩn bị tâm thế của mình thế nào, khi vấp phải những nỗ lực bôi nhọ , thị phi độc ác như vậy của nhà cầm quyền ?

Từ "Quan Làm Báo" đến "Hội Hải Phòng yêu nước"…

Ngay ở lần lên mạng đầu tiên, Quan Làm Báo đã làm cộng đồng mạng rúng động với loạt bài viết về những điều thâm cung bí sử trong đời sống của cung đình cộng sản. Nào là tin ông Nguyễn Bá Thanh bị Nguyễn Xuân Phúc mượn tay Hoa Nam tình báo cục hạ độc thế này, ông Phùng Quang Thanh cùng vợ con đã bị bắn chết ở Pháp thế kia. Ông Nguyễn Xuân Phúc có con du học ở Mỹ mới tậu biệt thự vài triệu đô ở đó…

Tiếp theo Quan Làm Báo tung ra loạt bài sờ gáy các bố già tài phiệt ngân hàng Kiên Bạc, Nguyễn Văn Bình, Trầm B… Quan Làm Báo reo rắc nỗi lo sợ tới mọi người rằng cái chết có thể đến với bất cứ ai dù là một chính khách hay một người thường dân bởi sát thủ máu lạnh này, sát thủ phóng xạ kia hay trùm heroin gốc Hoa nọ ! Ai cũng nghĩ Quan Làm Báo là của những người cấp tiến trong nội bộ giới lãnh đạo cộng sản… muốn có một chuyển hướng cần thiết. Tuy chỉ là những thông tin rất có lý nhưng không thể kiểm chứng được…

Quan Làm Báo đã làm nhiều người Việt Nam lần đầu tiên thoát được ra khỏi những mê lú, ngộ nhận về đạo đức cách mạng của các lãnh tụ cộng sản, để quen dần với những sự thật phũ phàng, cay đắng đến bất ngờ về những con người này.

giaoduc3

Thế mà ngày 29/8/2012 Quan Làm Báo lại bất ngờ cho đăng bài "Biểu Tình Kiểu Gì Đây ?"của Lê Đại, lên án gay gắt những người đã tham gia biểu tình phản đối Trung Quốc trong những ngày đó. Đỉnh điểm của nỗ lực công kích, hằn học và bôi nhọ nhằm vào tôi và chỉ đích danh tôi là kẻ đầu sỏ…

Người đọc ngỡ ngàng trước việc Quan Làm Báo bất ngờ biến tấu, chơi lạc gam như thế… Trên các trang mạng, các blog… đắt khách lúc đó xuất hiện hàng loạt bài đặt ra câu hỏi Quan Làm Báo là ai ? 100% các Comments đã bầy tỏ sự thất vọng sâu sắc với Quan Làm Báo khi trang này đăng bài của Lê Đại.

Nhiều ý kiến thẳng thừng nói : Qua việc này, Quan Làm Báo đã tự bộc lộ căn cước của mình là căn cước có liên quan đến yếu tố "Nước Lạ !".

Thế lực nào đứng sau Quan Làm Báo ? Câu hỏi tưởng vô cùng khó cho tất cả mọi người, bỗng có câu trả lời thật là bất ngờ và đơn giản, khi cuộc dàn xếp ghế, ăn chia quyền lợi giữa các băng nhóm trong Đại hội 12 kết thúc và từ đó Lê Đại cùng với Quan Làm Báo cũng im hơi lặng tiếng, mất hút con mẹ hàng Lươn luôn, hay họ lại đang vận hành một "cuộc chơi mới", sứ mạng mới, nhưng lại núp dưới danh xưng nào đó cũng nên.

Quay lại với việc xuống đường của các cháu, nếu thực sự không phải là một "trò chơi" lắt léo của lực lượng chống biểu tình, không phải cái bẫy dăng ra để kết thúc một chuyên án… mà thực sự là sự thôi thúc của lòng yêu nước, lúc quốc gia hữu sự thì đất nước này vẫn còn hồng phúc. Theo tôi khả năng này chỉ là 1% mà thôi, tôi vẫn khuyên các cháu hãy cứ dũng cảm đi theo sự mách bảo của trái tim, của lương tri mình. Tất cả chỉ đơn giản thế thôi cháu à. Dấn thân tranh đấu, tôi không chúc cháu thuận buồm xuôi gió, tôi chúc cháu luôn sống trung thực với cuộc đời này và luôn xứng đáng với thành phố mà cứ đến tháng 5 hàng năm, mọi người lại bồi hồi với câu ca "Tháng 5 rực mầu hoa phượng đỏ".

Sau khi lời chúc này của tôi được công khai đưa lên mạng xã hội, tuyệt nhiên không thấy cái gọi là "Hội Hải Phòng yêu nước" hồi âm tới tôi thêm một lần nào nữa. Hình như các "sinh viên cao đẳng" ở đó còn bận giao ban, bận rộn vì phải "Còn Đảng Còn Mình" nên không đi biểu tình được. Vậy là Hải Phòng, ngoài những gương mặt tranh đấu gạo cội cho sự thay đổi theo chiều hướng tiến bộ mà dư luận trong nước và ngoài nước đã biết tới, như Nhà văn Bùi Ngọc Tấn, Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, Luật sư Trần Lâm, Cựu chiến binh Vũ Cao Quận, Blogger Phạm Thanh Nghiên và một số lão thành cách mạng khác mà tôi đã gặp nhưng không rõ tên…, đến nay đã là 5 năm có lẻ, tuyệt nhiên chẳng thấy xuất hiện trên trường tranh đấu một gương mặt trẻ nào trong giới học sinh sinh viên mà Hội Hải Phòng yêu nước đã nhắc tới. Đến đây câu hỏi "Hội Hải Phòng yêu nước" là ai ? Câu trả lời… thiết nghĩ là không cần thiết nữa.

Lời cuối

Tôi khép lại loạt bài viết về cái chết lâm sàng của nghề cao quý vào lúc mạng xã hội đang dậy sóng từng ngày vì những cuộc "biểu tình" của các Facebooker trong và ngoài nước giành cho công trình thay đổi bảng chữ cái tiếng Việt của Phó giáo sư Bùi Hiền. Tôi nín thở theo dõi từ những comments đầu tiên đến những comments gần đây nhất với niềm tin tiếng nói đầu tiên cũng như cuối cùng trong sự vụ này sẽ phải thuộc về những thầy cô dậy tiếng Việt, dậy ngữ văn trong hệ thống giáo dục Việt Nam. Tôi đã thất vọng hoàn toàn. Ngoài một vài người bạn cùng chí hướng, không hề thấy sự lên tiếng nào trong nghề cao quý từ cấp Trường lên đến cấp Bộ mà tôi từng quen biết.

Theo tôi, chỉ những người hoàn toàn khiếm thị, người mù chữ mới dửng dưng trước sự kiện này. Ai đã từng cao đàm khoát luận trên bục giảng học đường : "Truyện Kiều còn, tiếng ta còn - Tiếng ta còn, nước Nam còn" ?

Xin thưa : Thầy cô giáo, đặc biệt là thầy cô dậy Văn chứ còn ai khác. Vậy thầy cô sợ hãi điều gì mà không hề dám ọ ẹ lên một tiếng ? Chẳng lẽ họ không có chút băn khoăn nào khi tiếng Việt đang đứng trước một thử thách chí mạng ngay vào thời điểm cận kề năm 2020, năm mà thỏa ước Thành Đô sẽ có hiệu lực ! Thế ra chữ nghĩa thánh hiền trong tay họ chẳng khác gì cái nơm, cái vó… của kẻ đánh dậm để kiếm bữa thôi sao ? Là thầy, là cô mà liệt kháng đến như vậy thì trách gì mà lửa yêu nước trong học trò thời nay chỉ là lửa ảo - lửa lân tinh… và hành động "dấn thân" của họ nếu có thì cũng chỉ là một duộc với những "Cuộc chơi nghiệp vụ" trí trá của cái gọi là "Hội Hải Phòng yêu nước" mà phần trên của bài viết này tôi đã nói tới .

Hỡi những người đồng nghiệp của tôi ! Vì sinh kế của cá nhân mình, quý vị có thể vô cảm, đứng ngoài các cuộc xuống đường yêu nước, nhưng lại cũng vô cảm đứng ngoài các nỗ lực bảo vệ tiếng Việt, tiếng mẹ đẻ của mình, công cụ hành nghề hàng ngày của chính mình… thì chỉ với một tình tiết nhỏ thế thôi …cũng đủ sức để nói : "Nghề cao quý nếu chưa chết lâm sàng thì sự sống lay lắt của nó lúc này… chỉ là sự sống của loài thực vật bậc thấp mà thôi".

Khi lời cảnh báo này của tôi xuất hiện trên facebook cá nhân vào tối 29/11 thì ngay chương trình thời sự chiều 30/11/2017, VTV1 đã loan tin Bộ giáo dục Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam tuyên bố tôn trọng các hoạt động nghiên cứu ngữ học và khẳng định giai đoạn này, Bộ giáo dục không hề có chủ trương thay đổi mẫu tự tiếng Việt đang sử dụng.

Hoan hô thái độ dứt khoát của Bộ giáo dục qua lời tuyên bố muộn mằn này, nhưng muộn rõ ràng là hơn không.

Từ 11/ 2012 đến 11/2017

Nguyễn Thượng Long

Nguyên Giáo viên dậy Địa Lý của Hòa Bình và Hà Tây

Nơi ở : Số nhà 4 – Ngách 12 – Ngõ 102 – Đường Văn La – Hà Đông – Hà Nội

ĐT : 01652323836. - Email : Cette adresse e-mail est protégée contre les robots spammeurs. Vous devez activer le JavaScript pour la visualiser.

Published in Diễn đàn

Kỷ niệm cùng Phạm Thanh Nghiên

Tôi còn nhớ vào hồi 19g42 phút ngày 07/12/2007, trong lúc tôi đang thả bộ trên đường Lê Văn Lương thì điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn của một số máy lạ có nội dung : "Sẽ có cuộc biểu tình trước Đại Sứ Quán Trung Quốc vào 9h ngày 9/12/2007".

Ai đã nhắn tin này cho tôi ? Người thì bảo đó là nhân vật X, người khác lại bảo đó là nhân vật Y ! Lại có người lí giải chẳng phải là X là Y gì hết, chính công an đã ngấm ngầm làm việc này.

khoc1

Giữa phố phường Hà Nội

Là một người dân, tôi không có trách nhiệm phải truy tìm nguồn gốc của tin nhắn đó. Sau hơn 2 năm câu hỏi ai là tác giả của tin nhắn này vẫn còn là một ẩn số và chỉ biết rằng, tôi đã đến với cuộc biểu tình đó. Nhiều bài viết của tôi, nhiều tấm ảnh mà cơ quan an ninh đã chụp được tôi, nhiều videoclip của công an đã quay được sự hiện diện của tôi giữa đám đông sinh viên học sinh trước cổng Sứ Quán Trung Quốc buổi sáng hôm đó và ít ngày sau là những cuộc thẩm vấn liên tục của PA38, của A42 dành cho tôi đã xác nhận điều này và cho đến nay tất cả vẫn còn hết sức sống động trong tôi. Với tôi đó là những ngày tháng, những kỉ niệm không thể nào quên. Tôi tự hào về tôi, tôi đã sống không đến nỗi nào trong những ngày tháng đó.

Tôi nhớ tôi đã lọt vào một đám đông Thanh Niên, Sinh Viên và Học Sinh đang vô cùng phấn khích trước cổng Đại Sứ Quán Trung Quốc. Trước mặt tôi, giữa lòng đường Hoàng Diệu và trước cổng Sứ Quán đóng im ỉm là một hàng rào Cảnh sát cơ động trong trang phục rằn ri với mũ sắt trên đầu và côn gỗ trong tay, là cả một rừng ống kính máy ảnh, camera của công an lăm lăm chĩa vào chúng tôi. Có một điều rất lạ là họ lại hết sức ôn hoà, hết sức mềm mỏng với chúng tôi. Họ không hề ra tay đàn áp như những gì mà họ đã thể hiện trong những chủ nhật sau.

Biểu tình chống Trung Quốc lớn nhất ở Hà Nội sau nhiều năm - VOA, 11/05/2014

"Xung quanh tôi lúc đó là những gương mặt của thế hệ 8x và 9x, họ là những đại diện xứng đáng cho thế hệ trẻ Việt Nam không bao giờ sống vô trách nhiệm trước vận mệnh của Tổ Quốc. Họ đang say sưa hát những bài ca cách mạng, họ hô vang những khẩu hiệu khẳng định chủ quyền của đất nước trước mũi những kẻ bành trướng phương Bắc. Tôi nhanh chóng như rơi vào trạng thái nhập đồng khi thấy một nam sinh viên đeo kính trắng nhẩy ra đối diện trước đám đông Cảnh sát cơ động. Giữa lòng đường Hoàng Diệu, cháu đứng ưỡn ngực, 2 chân cháu dang rộng, 2 tay cháu giơ cao chiếc băng đỏ có dòng chữ mầu vàng : "Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam", miệng cháu cắn chặt chiếc dây đeo một khẩu hiệu lớn có dòng chữ : "Đả đảo Tam Sa". Đôi mắt cháu rực sáng nhìn thẳng vào những Cảnh sát cơ động đang dàn hàng ngang trước cổng Sứ Quán. Hàng chục ống kính máy ghi hình của các kí giả nước ngoài đã tới tấp ghi được một hình ảnh tuyệt đẹp của tuổi trẻ Việt Nam. Xung quanh tôi là cả một biển người đang sôi sục trào dâng. Đứng gần tôi là một cháu gái mảnh mai, gầy yếu đeo cặp kính trắng rất giản dị. Tôi thấy mỗi lần cháu hô to : "Hoàng Sa - Trường Sa !"bằng chất giọng trong trẻo, lanh lảnh như tiếng của Thiên Sứ từ nơi xa xăm vọng về… lập tức các bạn cháu đồng thanh hô đáp lại : "Việt Nam !". Tiếng gọi tên Tổ Quốc vang lên từ những lồng ngực trẻ nhanh chóng cộng hưởng thành một trường âm thanh hào hùng lay động, lan ra xa tắp. Bất ngờ cháu gái đó nhận ra tôi, cháu hét lớn : "Các bạn ơi ! Đưa Mic cho thầy Long đi !". Tôi bỗng quên cả tuổi tác, nhanh chóng hóa thân vào sinh hoạt của các em. Cảm hứng về Tổ Quốc, về Đất Nước, về DânTộc… như bừng sáng, như rực cháy trong tôi. Mắt tôi bỗng như nhòa lệ. Tôi nhanh chóng chìm sâu vào trạng thái như bị thôi miên đến nghẹt thở."

(trích Hồi kí của Nguyễn Thượng Long : "Tôi đã khóc giữa trời thu Hà Nội").

Trưa hôm đó quay lại nhà anh chàng kĩ sư Hóa mà tôi mới quen, tôi lại gặp cháu gái này. Hóa ra đó chính là Phạm Thanh Nghiên người con gái đã từng làm đau đầu nhiều nhân viên an ninh Hải Phòng và cả an ninh Bộ. Tôi hỏi : Sao cháu biết tên tôi ? Cháu Nghiên nói : Cháu nhận ra chú vì 2006, VTV3 đã từng giới thiệu chú là "Người đương thời""Thanh tra Đa vít", là thầy giáo chống tiêu cực nổi tiếng trong ngành Giáo dục và đào tạo của Hà Tây.

khoc2

Phạm Thanh Nghiên - Ảnh We are the One

Khi nhắc lại cả loạt danh xưng một thời của tôi như thế, Phạm Thanh Nghiên đâu có biết cháu đã gợi dậy trong tôi những kỉ niệm thất bại đến đau buồn mà tôi đã cố gắng để quên đi. Giờ đây sau hơn 4 năm, đặc biệt là sau khi Người Đương Thời được cả nước yêu thích nhất năm 2006 Đỗ Việt Khoa bị báo chí "Lề Phải" và Lãnh đạo Giáo dục và đào tạo Hà Nội hạ nhục thành công, thì cuộc vận động 2 không rồi lại 4 không :

* Không gian dối trong thi cử

* Không vị thành tích trong thi đua, rồi lại thêm…

* Không băng hoại đạo đức đối với thày cô giáo..

* Không ngồi nhầm lớp với học sinh…

Chẳng còn thấy ai nhắc đến những nội dung này nữa. Giáo dục và đào tạo cả nước bước vào năm cuối cùng của thập kỉ đầu tiên của thế kỉ 21 với những kết quả thi cử lại đạt tuổi của vàng "99,99%" và tác giả làm nên những thành tích đó là những gương mặt lộng lẫy, chỉ nhờ những "Mỹ phẩm hàng chợ loại 2"… và họ như cùng nhau vui vẻ à vào "Vở tuồng đồ" vĩ đại có cùng ngôn ngữ là :

"Nói Dzậy ! mà không phải Dzậy !". Nói "Hai Không !", nói "Bốn Không !", sau này là nói cải tiến…cứ nói, đừng nhẹ dạ mà làm thật, làm thật sẽ được coi là không bình thường, không hiểu biết đấy".

Vở Tuồng Giáo dục và đào tạo hôm nay có khác gì đâu hoạt cảnh : Tháng trước ông Nguyễn Minh Triết gõ cửa Vatican để đối thoại thân tình với Đức Giáo Hoàng, nhà lãnh đạo tinh thần của khối Công giáo toàn thế giới, cũng là Đấng Bề Trên cao cả của những người Công giáo ở Việt Nam đang có nhiều bức xúc trong nước, thì tháng sau lại có ông khác ngang nhiên xua lính đi đập nát Thánh Giá biểu tượng thiêng liêng của giáo dân một xứ đạo nghèo nơi xóm núi thuộc tỉnh Hà Tây cũ.

Tôi nhớ lúc đó tôi cố nhắc nhở cháu giữ gìn sức khoẻ vì tôi thấy cháu rất gầy và xanh. Ít ngày sau qua mạng, tôi đọc được bài viết rất xuất sắc của cháu có nhan đề "Uất ức biển ta ơi !", bài viết về chuyến cháu và sinh viên Ngô Quỳnh đi Hoằng Hóa, Thanh Hóa để thăm gia đình các ngư dân bị hải quân Trung Quốc bắn giết trên Biển Đông. Tôi và nhiều người khác rất xúc động khi đọc bài viết này.

Tôi nghĩ, bên trong những người con gái nhỏ bé, gầy yếu như Luật sư Lê Thị Công Nhân, như Phạm Thanh Nghiên là cả một hoả diệm sơn của lòng yêu nước, là cả một đại dương của tình yêu thương con người. Thật đáng buồn thay cho những Bác, những Chú… oai vệ như thần mà ấp a ấp úng gọi tầu Trung Quốc là những tầu lạ khi chúng đâm chìm tầu cá của ngư dân Việt Nam. Lại có những cụ lớn khi được Thiên Triều xếp cho ngồi vào ghế cao, ra mắt Bắc Triều, cụ nào cũng hạ mình nói những lời làm xấu mặt những người Việt Nam còn liêm xỉ, rồi lại ê a chữ vàng, chữ bạc với những kẻ vừa mới khoanh cái lưỡi bò một nhát là hết sạch Biển Đông của Con Hồng Cháu Lạc.

Ít ngày sau, tôi lại được biết Phạm Thanh Nghiên cùng với cựu chiến binh Vũ Cao Quận và nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa kí chung một đơn xin Ủy ban nhân dân Hà Nội cho phép tổ chức một cuộc biểu tình ở Hà Nội để lên án các tệ đoan tham nhũng, tăng giá, lạm phát… đang hành hạ người dân. Đáp lại nguyện vọng của 3 chiến sĩ dân chủ Hải Phòng là những gì, mọi người đều đã rõ. Cựu Chiến Binh Vũ Cao Quận được cơ quan an ninh "săn sóc" đặc biệt. Nhà Văn Nguyễn Xuân Nghĩa không thoát khỏi lao lí sau những nỗ lực kêu gọi mọi người chống tham nhũng bằng những khẩu hiệu, những băng rôn mà ông cùng với những bạn hữu của ông đã từng làm ra. Còn Phạm Thanh Nghiên, điều gì đã đến với một cô gái mảnh mai, yếu ớt trên cây cầu nổi tiếng vắt ngang qua thành phố nơi quê hương cô ? Tôi tin rằng, những biến cố đó chưa mấy ai quên.

Không phải chỉ là tôi, người Việt Nam bình thường nào cũng thấy, điều 69 Hiến Pháp Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là điều khoản rất cần phải xem lại, rất cần phải sửa đổi.

Điều 69 Hiến pháp quy định rành rành :

"Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, có quyền được thông tin, có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật".

Vậy mà khi 3 công dân Hải Phòng thực hiên cái quyền đó thì họ đã bị đối xử như những người vi phạm pháp luật !? Ít ngày sau, Phạm Thanh Nghiên lại có một việc làm mà tôi chưa từng thấy có tiền lệ ở bất cứ nơi nào, cháu đã bầy tỏ khát vọng của mình, thái độ sống của mình bằng cách treo khẩu hiệu trong nhà có nội dung : "Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam !"" Phản đối công hàm 1958 của Thủ tướng Phạm Văn Đồng" và cháu Nghiên lặng lẽ tọa kháng bên cạnh như một ni cô tĩnh tâm trước bàn thờ Phật, một nữ tu đang nguyện ngắm trước bàn thờ Chúa. Giở Bộ luật Hình sự của Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam ra để tra cứu, tôi cũng chả thấy có điều nào nghiêm cấm cách thể hiện ý nguyện theo kiểu ôn hòa và vô hại như thế. Vậy mà ít ngày sau Phạm Thanh Nghiên cũng bị lôi ra khỏi nhà và lọt vòng lao lý như một đối tượng nguy hiểm của xã hội (?!). Tôi nghĩ rằng, khi chính quyền bắt giữ rồi xử tù hàng loạt những người bất đồng chính kiến và khi các nhà lãnh đạo quốc gia công cán ở nước ngoài, họ hùng hồn thuyết phục những con người ở nơi xa lạ đó rằng :

"Ở Việt Nam không có đối lập chính trị, không có bất đồng chính kiến, chỉ có những kẻ vi phạm pháp luật ! ?".

Có bao giờ các quý vị này chạnh lòng mà nghĩ, những kẻ vi phạm pháp luật đó chỉ đáng tuổi em, tuổi con cháu của mình, lại là những đồng bào được học hành phải nói là đến nơi đến chốn. Trong đó có người có văn bằng có lẽ cao hơn, "Xịn" hơn không ít người trong chúng ta. Cũng chỉ vì quá khát khao được sống như những đồng loại ở các xã hội văn minh mà họ đã phải lọt vòng tù tội và ít nhất với trường hợp của cháu Phạm Thanh Nghiên bị bắt giam vì những lí cớ thật chẳng ra làm sao mà hơn một năm nay không xét xử hay là không xét xử được ? Lẽ nào lương tâm của các quý vị không một chút cắn rứt, không một chút ăn năn !

Tôi rất ngạc nhiên trước câu hỏi : Tại sao người nước ngoài, HRW - Tổ chức theo dõi nhân quyền quốc tế, lại hiểu được cháu Phạm Thanh Nghiên đầy đủ đến thế, khi quyết định trao cho cháu giải thưởng của tổ chức quốc tế này… Trong khi đó là người cùng huyết thống, cùng ngôn ngữ của ông cha thì lại cố tình không hiểu nhau, cố tình hành hạ nhau, khép tội cho nhau những tội lỗi đâu đâu.

Mai này rồi người ta cũng sẽ lôi Phạm Thanh Nghiên ra trước vành móng ngựa thôi. Tôi không rõ người ta sẽ khép cho cháu Nghiên những tội lỗi gì ? Tội lật đổ chính quyền chăng ! Làm sao một cháu gái 30 tuổi, nặng không hơn 36 kKg lại cận thị nặng… lại có thể là mối đe dọa ghê ghớm cho chính quyền được.

Tội dám làm đơn xin biểu tình chăng ? Tội "thương người như thể thương thân" khi cùng với sinh viên Ngô Quỳnh đi thăm hỏi bà con ngư dân Thanh Hóa bị lính Trung Quốc bắn giết ngoài Biển Đông chăng ?

Tội cháu đã nhận những đồng tiền của người Việt Nam ở nước ngoài gửi về chia sẻ với cháu lúc hoạn nạn không hề kèm theo bất cứ một điều kiện nào ? Làm sao mà các bậc cha chú có thể xử cháu cái tội đó được, khi chính cụ Đỗ Mười nhận cả triệu USD của tư bản Hàn Quốc hay Đài Loan gì đó để cho họ được thắng thầu ở Việt Nam. Khi có người chất vấn cụ vụ này, cụ lại trợn mắt lên mà mắng : "Đồ trâu buộc ghét trâu ăn, đồ ghen ăn tức ở !".

Về mặt chính danh và lương thiện, những đồng tiền của người đồng bào giúp người đồng bào lúc hoạn nạn… khác xa với mênh mang đất đai, biển, đảo. với bạt ngàn rừng nguyên sinh, bạt ngàn tài nguyên khoáng sản của nhân dân đã chui vào túi, vào trang trại, vào biệt phủ, vào các ngân hàng ngoại quốc, vào giấc mơ Mỹ… của các quan tham đang cai trị xứ xở này theo cung cách của những lực lượng chiếm đóng.

Hay người ta sẽ xử cháu Nghiên ở tội tọa kháng trong nhà mình dưới những khẩu hiệu chỉ nói lên lòng yêu nước và thái độ đầy ý thức trách nhiệm trước vận mệnh nước nhà. Nếu xử cháu Nghiên với tội này thì có xử các chú, các bác ở Trung ương, gần đây cũng bắt đầu người thì còn xa xôi, bóng gió, người thì cũng đã đủ can đảm để nói những điều có gì khác những điều mà cháu Nghiên đã la hét trước Đại sứ quán Trung Quốc và những khẩu hiệu xung quanh cháu, ngày cháu tọa kháng ngay trước cửa ngôi nhà của mình :

"Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam !"

"Phản đối Công hàm 1958 của Phạm Văn Đồng"

Có lẽ kỉ niệm dữ dội nhất, ấn tượng nhất giữa cháu Phạm Thanh Nghiên và tôi là kỉ niệm về lần tôi gặp cháu tại tư gia của nhà bất đồng chính kiến hàng đầu ở Hà Nội, Đại tá công an Lê Hồng Hà, nguyên Ủy viên đảng đoàn Bộ công an, nguyên Chánh văn phòng Bộ công an. Hôm đó trên đường tôi đưa tiễn cháu về, cháu Nghiên kể :

"Khi ở Thanh Hóa ra, một vị có chức sắc đã hỏi cháu : "Ai đã xúi giục cô và Ngô Quỳnh đi Thanh Hóa để thăm bà con ngư dân bị Trung Quốc bắn giết trên Biển Đông ?". Cháu đã trả lời : "Anh có thể hỏi tôi cái gì cũng được, xin anh đừng bao giờ hỏi tôi câu hỏi đó. Hỏi câu hỏi đó thì… xấu hổ lắm".

Tôi nghĩ : Đây là một câu trả lời thật ghê gớm, thật đáng nể. Câu trả lời đó có thể làm ù tai, làm bạc tóc các bậc Chú – Bác có danh, có giá, dư thừa tiền bạc nhưng quá thiếu liêm sỉ và lòng tự trọng… mà cháu Phạm Thanh Nghiên không hẹn đã phải gặp họ trên cõi đời này.

Khai bút 15/1/2010 / Hoàn thiện lần giữa 9/2017

Nguyễn Thượng Long

Nguyên giáo viên Địa Lí của Giáo dục và đào tạo Hòa Bình & Hà Tây

Nguyên Thanh tra giáo dục kiêm nhiệm Hà Tây

Chỗ ở : Văn La – Phú La – Hà Đông – Hà Nội

Điện thoại : 0433521066 & 01652323836

Email : Cette adresse e-mail est protégée contre les robots spammeurs. Vous devez activer le JavaScript pour la visualiser.

Published in Diễn đàn