Thời gian qua, có một số độc giả thiện lành nhắn tin cho mình để thắc mắc về các khái niệm hay được dùng ở các stt của mình, đó là : Bò đỏ, bò vàng, Dư luận viên và thiện lành.
Sau khi trao đổi, thống nhất với Hội đồng biên soạn từ điển bách khoa toàn thư quốc gia, mình xin phép trả lời các anh em, bao gồm cả 3 thành phần nói trên như sau :
1. Bò đỏ
Là các anh em cuồng tín chủ nghĩa cộng sản, thần tượng các lãnh tụ cộng sản quá mức cần thiết, thiếu kiến thức đa chiều về lịch sử, chính trị, do bị nhồi sọ lâu năm.
Tên giao dịch quốc tế là red bull (thứ thiệt). Dùng từ bull (bò đực) bởi vì đa số anh em là giống đực, mới đủ độ hung hãn, tất nhiên vẫn có một số bò cái, nhưng vì tôn trọng phụ nữ nên tạm thời không nhắc tới.
Bò đỏ là các anh em cuồng tín Chủ nghĩa cộng sản, thần tượng các lãnh tụ cộng sảnquá mức cần thiết, thiếu kiến thức đa chiều về lịch sử, chính trị, do bị nhồi sọ lâu năm.
2. Bò vàng
Là các anh em ở thái cực ngược với bò đỏ, tức là chống cộng cực đoan, cuồng tín vào chế độ cũ, đại khái vẫn tư duy kiểu 4 chân tốt, 2 chân xấu, bị táo bón cũng đổ tại cộng sản.
Số lượng anh em này ít hơn bò đỏ, không bị ai nhồi sọ, nhưng tình nguyện tự nhồi sọ và độ hung hãn cũng không kém cạnh với bò đỏ.
3. Dư luận viên
Khái niệm này đã có từ mấy năm nay, được mô tả trên báo chí chính thống rồi, không cần nhắc lại. Đại khái là lực lượng tuyên truyền cho phe đỏ bằng cách này hay cách khác.
4. Anh (chị) em thiện lành
Đây là khái niệm do "thánh nhân" Đặng Lê Nguyên Vũ (tục gọi là Vũ qua qua) đưa ra, nay được sử dụng để chỉ những người anh em có tư tưởng "Kệ, nhà bao việc". Đại khái là ngại va chạm, không quan tâm đến chính trị, lịch sử, xã hội, môi trường một cách công khai, không chống cộng cũng chả gây hấn với phản động, là công dân tốt, ngoan hiền với chính quyền.
Những người anh em này chiếm đại đa số trong xã hội. Một số anh em thiện lành đôi khi có một chút suy thoái khi uống bia hơi nhiều, lúc tỉnh thì lại ngoan.
Định nghĩa thì khá đơn giản, nhưng nhiều anh em thiện lành vẫn không thể phân biệt được các khái niệm trên, nên cần phân tích, so sánh sâu hơn một chút. Đặc biệt là phân biệt giữa dư luận viên và bò đỏ.
Dư luận viên còn chia làm 2 nhóm : Dư luận viên thuần chủng là tinhbong (bọn hay vỗ ngực tự nhận là thuộc giới tinh hoa nửa mùa). Riêng chủ đề Dư luận viên mình đã có stt riêng về việc phân loại, khá dài. Đây chỉ so sánh để phân biệt với bò đỏ.
Dư luận viên thường chính là bò đỏ, nhưng không nhất thiết phải là bò đỏ. Dư luận viên là bò đỏ thì thường thuộc nhóm thuần chủng, hưởng lương ngân sách, sống trong môi trường bị nhồi sọ. Ví dụ như đại tá Minh là điển hình.
Dư luận viên khác bò đỏ ở chỗ, bò đỏ chỉ ngu và húc lung tung một cách ngây thơ, cuồng dại, ít nguy hiểm cho xã hội. Còn Dư luận viên thì ngu nhưng lại cố tình phát tán cái ngu đó ra xã hội, nhân rộng đàn bò đỏ.
Bò đỏ thì đáng thương hơn đáng trách, vì họ là nạn nhân của chế độ, còn dư luận viên thì là tội nhân của xã hội. Ngu là nhân quyền, nhưng phát tán cái ngu là tội ác. Vì thế, đấu tranh chống dư luận viên là trách nhiệm của mỗi người công dân cách mạng.
Trường hợp khác, dư luận viên không hề là bò đỏ, hoặc chỉ hơi bò đỏ, thậm chí đã diễn biến đến bẹn rồi. Anh em này nguy hiểm hơn cả, do có cái vỏ thành đạt về bằng cấp, kinh tế, địa vị xã hội, nhưng vẫn chống lại tiến trình cải cách dân chủ, chống lại sự thật lịch sử để bảo vệ nồi cơm của bỏn. Ví dụ như : Đỗ Cao Bảo, Lương Hoài Nam…
Các anh em này thậm chí còn tỏ ra cải cách, chửi bần nông… nhưng tuyệt nhiên không đả động đến căn nguyên của vấn đề là chế độ. Các anh em còn ra cả sách nữa mới ghê ! Đa số các anh em PR cho nhóm lợi ích nào đó ăn bám vào chế độ.
Sự giống nhau giữa bò đỏ, dư luận viên thuần chủng và thiện lành
Ba thành phần này có đặc điểm chung là thiếu hiểu biết một cách đa chiều về chính trị, lịch sử, cơ bản do bị nhồi sọ. Thực ra, hầu hết anh em thiện lành đều từng hoặc đang có tư tưởng bò đỏ. Tuy nhiên, sự khác biệt là thiện lành không biết thì kệ con mẹ, không dùng thứ kiến thức què cụt đó để đấu tranh chống phản động. Anh em chỉ hóng là chính.
Do thái độ ôn hòa nên thiện lành dễ diễn biến thành phản động, khi điều kiện cho phép (tức là khi nồi cơm ít phụ thuộc chế độ). Còn bò đỏ thì ngu nhưng lại hung hãn, thích đấu tranh chống phản động. Tuy hung hãn, nhưng con nào hay tiếp xúc để chống phản động nhất là dễ bị tiêu diệt, tức là tự diễn biến nhất.
Sự khác nhau giữa bò đỏ và dư luận viên thuần chủng
Bò đỏ có thể cũng ngu như dư luận viên, nhưng trình độ ‘ný nuộn’ chính trị lại kém hơn, được cái nhiệt tình cách mạng (hung hãn) kéo lại. Dư luận viên thì được đào tạo và có lương nên ‘ný nuộn’ khá hơn, nhưng thường nhảm giống xã luận báo Nhân Dân, Quân đội nhân dân và Công an nhân dân, đại khái là đanh thép nhưng sáo rỗng, thiếu tính thuyết phục, chủ yếu để lòe bò đỏ.
Đại khái bò đỏ phấn đấu về ‘ný nuộn’ thì thành Dư luận viên, Dư luận viên non thì thành bò đỏ. Hai thành phần này dễ bị nhầm lẫn nhất. Nhưng một số anh em thiện lành đôi khi vẫn bức xúc, bộc lộ tư tưởng bò đỏ khi chống phản động ! Nên từ thiện lành tới bò đỏ cũng chỉ có ranh giới mong manh.
Nghiên cứu về lĩnh vực này vô cùng phức tạp, có thể làm luận án sau tiến sỹ.
Dương Quốc Chính
Nguồn : Tiếng Dân, 14/10/2019
Hiện nay, Đảng cộng sản Việt Nam đang bế tắc về cả lý luận và thiếu về thực tiễn. Những vấn đề đấu tranh giai cấp, giá trị thặng dư không còn đứng được. Nhiều luận điểm cốt lõi tạo nên chủ nghĩa Mác Lênin đã phải loại bỏ trong thực tiễn như nền kinh tế tập trung, bao cấp, chức năng kinh tế của nhà nước bị thu hẹp, chấp nhận kinh tế thị trường dẫu vẫn còn cái đuôi định hướng xã hội chủ nghĩa. Hiện thực xã hội và sự bế tắc trong hướng giải quyết lại càng không thể chứng minh cho tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội.
Nhà nước cộng sản Việt Nam tập hợp những người trẻ tuổi ngộ độc ảo thuyết cộng sản, trang bị cho họ chiếc áo đỏ lòm màu máu và lá cờ lênh láng màu máu, đẩy họ ra đối mặt với người dân…
"Thế lực thù địch" tấn công
Trước đây, trên mặt trận truyền thông, Đảng cộng sản Việt Nam một mình một sân. Nhà nước quản lý tất cả các thể loại báo chí như báo in, báo nói, báo hình, báo ảnh, sân khấu, điện ảnh... Lại có cả một hệ thống báo cáo viên khoác lác đi khắp các cơ sở nói những chuyện mà nếu đăng báo dễ bị bắt bẻ. Vì chỉ có thông tin một chiều nên với người dân nói sao biết vậy. Những thông tin "vỉa hè" trái chiều chỉ có ý nghĩa đối với một số rất ít những người có tư duy cấp tiến và nhạy bén về chính trị. Vì vậy, mới có câu "đài bảo, báo đăng", "cãi đài à ?". Đài báo đã nói là phải đúng.
Tình hình thay đổi một cách ngoạn mục từ khi Việt Nam hòa vào mạng Internet toàn cầu (1997). Sang thế kỷ 21 ngày càng nhiều người sử dụng Internet, thậm chí coi internet là một phần của cuộc sống. Theo số liệu báo cáo từ tổ chức We Are Social, tính đến tháng 01 năm 2018, cách nay 1 năm rưỡi, Việt Nam có 64 triệu người sử dụng internet, tức là 2/3 dân số. Thông tin đa chiều trên mạng Internet khiến Đảng cộng sản Việt Nam không kiểm soát nổi và không còn độc quyền thông tin nữa.
Thông tin đa chiều làm thay đổi nhận thức, nếp nghĩ và tinh thần của con người, đặc biệt là các vấn đề chính trị, xã hội theo hướng bất lợi cho thể chế chính trị.
Tại hội nghị báo cáo viên các tỉnh uỷ, thành uỷ, đảng uỷ trực thuộc Trung ương hôm 5/7, Võ Văn Thưởng, trưởng ban tuyên giáo Trung ương thừa nhận trong đảng có nhiều "cán bộ đảng viên, kể cả có những đảng viên từng giữ chức vụ trung cao cấp trong bộ máy, hệ thống chính trị suy thoái về tư tưởng chính trị, tự diễn biến, tự chuyển hóa".
Võ Văn Thưởng cũng nhận ra "thế lực thù địch" sử dụng internet và truyền thông xã hội để chống phá với nhiều phương thức, thủ đoạn "muôn hình vạn trạng". Tuy nhiên, những giải pháp mà ông ta nêu ra lại rất chung chung, quen thuộc như thể trích trong những nghị quyết đảng trước đây, khó có thể làm thay đổi tình hình.
*
Võ Văn Thưởng khẳng định tăng cường bảo vệ nền tảng tư tưởng là vấn đề cấp bách. Ai cũng hiểu, nền tảng tư tưởng mà ông ta nhắc tới ở đây là chủ nghĩa Mác Lênin.
Ngay từ giữa thế kỷ trước, Chủ nghĩa Mác Lênin đã bộc lộ ra những khiếm khuyết thể hiện ở các quốc gia đi theo và vận dụng học thuyết này. Cho đến cuối thập niên 80, đầu thập niên 90 của thế kỷ trước, khối xã hội chủ nghĩa đã đồng loạt sụp đổ ở Liên Xô và Đông Âu. Vì vậy, việc bảo vệ cái nền tảng tư tưởng này vất vả là phải.
Vẫn bổn cũ, Võ Văn Thưởng đổ cho các "thế lực thù địch". Có lẽ chỉ ở Việt Nam, mọi khiếm khuyết, kém cỏi xảy ra người ta đều đổ tất cả cho các thế lực thù địch.
Đúng là có một trào lưu tấn công vào chủ nghĩa Mác Lê nin, không phải bây giờ mới có và tất nhiên, tấn công cả những người bảo vệ nó. Có hai yếu tố cần thiết khi tranh luận một vấn đề là lý luận và thực tiễn. Thực tiễn là cơ sở của lý luận và lý luận soi đường cho thực tiễn.
Hiện nay, Đảng cộng sản Việt Nam đang bế tắc về cả lý luận và thiếu về thực tiễn. Những vấn đề đấu tranh giai cấp, giá trị thặng dư không còn đứng được. Nhiều luận điểm cốt lõi tạo nên chủ nghĩa Mác Lênin đã phải loại bỏ trong thực tiễn như nền kinh tế tập trung, bao cấp, chức năng kinh tế của nhà nước bị thu hẹp, chấp nhận kinh tế thị trường dẫu vẫn còn cái đuôi định hướng xã hội chủ nghĩa. Hiện thực xã hội và sự bế tắc trong hướng giải quyết lại càng không thể chứng minh cho tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội.
Vì vậy, chống đỡ với cái gọi là "thế lực thù địch" là một việc vô cùng khó khăn. Tại hội nghị này, Võ Văn Thưởng than : "người đấu tranh bảo vệ và phản bác lại thụ động hơn, lại phải chờ định hướng, thậm chí là chờ chế độ, chính sách"
Ai ngồi chờ chế độ, chính sách ?
Những người Võ Văn Thưởng vừa nhắc đến là ai ?. Vì yêu cầu phải phản bác, phải định hướng, ắt những người này làm công tác tuyên truyền, tức là do tuyên giáo quản lý về "nghiệp vụ".
Còn ai là người "chờ chế độ, chính sách" ? Hẳn không phải những người làm công việc tuyên giáo đã có vị trí ở các cơ quan đảng hay bộ máy hành chính có lương bổng hậu hĩnh. Họ có nhiệm vụ cụ thể, chứ không phải bám mạng cãi nhau với "thế lực thù địch".
Vì vậy, những người "chờ chế độ, chính sách" chỉ có thể là lực lượng dư luận viên.
Cư dân mạng không ai còn lạ về lực lượng này, thường gọi là đám "ba củ" Cái gọi là "bút chiến" của đám này chỉ là những câu vỡ lòng, tầm cỡ như "không có bác thì làm sao có chúng mày"... mà ai cũng dễ dàng phản biện. Bí quá thì đám này "phản biện" bằng cách : "Đồ phản động !" "Đm mày !".
Một số dư luận viên có trình độ cao hơn một chút thì được giao lập những trang blog với các "nghiệp vụ" như bịa đặt, xuyên tạc, photoshop hình ảnh nhằm bôi nhọ những người đấu tranh cho dân chủ nhân quyền.
Các trang blog này không công khai danh tính, thường ký tên bằng những bút danh vu vơ nào đó và ban biên tập cũng không có nốt. dư luận viên cấp thấp chuyên đi comment chửi dạo cũng thế.
Khả năng "bút chiến" trên mạng của dư luận viên cho thấy, bút chiến" không phải là việc đơn giản, dễ dàng. Nó có 2 nguyên nhân :
- Thứ nhất là trình độ của dư luận viên rất thấp. Tư cách lại càng không có.
- Thứ hai, điều này quan trọng hơn, là rất khó bảo vệ những gì mà Đảng cộng sản Việt Nam đang làm và đang tuyên truyền.
Vì vậy, dư luận viên mệt mỏi, chán chường là điều dễ hiểu. Không có lẽ phải thì bênh vực cũng khó lắm chứ. Cố lắm thì chỉ biết chửi là cùng. Khi "chế độ, chính sách" được đảm bảo thì đám này còn chửi cho đủ chỉ tiêu, còn nếu chậm hoặc không có thì uể oải hay nằm im.
Ngược lại, những người đấu tranh chẳng có bất cứ chế độ gì ngoài chuyện nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào nhưng họ vẫn đưa ra những thông tin khách quan, những lập luận sắc bén còn tinh thần thì không mệt mỏi. Cái họ khác với dư luận viên là ở chỗ ấy.
Về phía trả lương cho lực lượng "ba củ" có lẽ họ cũng nhận ra điều này. Phải nói việc sử dụng dư luận viên là hại nhiều hơn lợi. Việc chửi tục, cãi cùn, bịa đặt, xuyên tạc, bôi nhọ người khác thô thiển tới mức không ai tin, không cần kiểm chứng đã làm mất mặt đảng vì ai cũng biết dư luận viên là sản phẩm của đảng. Nói cách khác, người ta nhìn vào dư luận viên thì thấy bộ mặt của đảng, biết khả năng "bút chiến" của đảng.
Vì vậy, việc nuôi lực lượng này gần đây có phần sao nhãng. Nhắc tới lời than của Võ Văn Thưởng về việc "chờ chế độ, chính sách", nhiều facebooker nhận xét, thảo nào từ tết đến giờ thấy đám "ba củ" bớt hẳn.
Nguyễn Tường Thụy
Nguồn : VNTB, 13/07/2019
Khi đất nước còn chia hai chế độ ở miền Nam-Bắc, các báo cáo cho thấy nhiệt tình lao động của cán bộ Hà Nội cao gấp 4 lần một viên chức một chính phủ Sài Gòn. Lối năm 1967, triết gia Lương Kim Định đang làm giáo sư giảng dạy của đại học Văn khoa Sài Gòn dự đoán trước rằng đến một ngày nào đó, họ (cán bộ Hà Nội) sẽ hết nhiệt tình.
Vừa rồi, Võ Văn Thưởng, trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam than : "người đấu tranh bảo vệ và phản bác lại thụ động hơn, lại phải chờ định hướng, thậm chí là chờ chế độ, chính sách...". Có lẽ anh Thưởng đang nhắc tới đội quân dư luận viên và lực lượng 47, gọi chung là 3 củ, tức là 3 triệu đồng mỗi tháng. Ông Nguyễn Tường Thụy, Phó chủ tịch Hội nhà báo độc lập Việt Nam khẳng định : không có hoặc chậm 3 củ là những lực lượng này không còn động lực để làm việc và sẽ không làm việc. Dự đoán 50 năm trước của triết gia Lương Kim Định đã được thực tế chứng minh là trúng.
Cả chủ nghĩa chọn lọc giai cấp lẫn chủ nghĩa chọn lọc chủng tộc đều nằm trong chỗ quá đáng tức là :
- chối bỏ một cách triệt để chủ thuyết hay ý hệ chỉ đạo cũ
- tuyên truyền một cách có hệ thống chủ thuyết hay ý hệ chỉ đạo mới và
- kèm theo sự ép buộc bằng bạo hành.
Võ Văn Thưởng cũng giống như Paul Joseph Goebbels-Bộ trưởng Bộ Giác ngộ quần chúng và tuyên truyền của Đức Quốc xã, đã tận dụng triệt để ba điểm này. Dư luận viên được huấn luyện để chỉ thấy là giá trị những gì theo chiều ý hệ của họ, người cuồng tín cũng chỉ coi là giá trị những gì theo chiều tin tưởng của họ. Đó quả là một thứ tù ngục che lấp không cho con người trông thấy được gồm muôn khía cạnh. Không để thì giờ cho suy nghĩ riêng tư thì tất nhiên phải nhờ người khác suy nghĩ hộ, để rồi không ai có quyền suy nghĩ nữa vì đã có đảng và bác suy tư : tất cả chỉ có việc theo lý trí của người trên.
Vì vậy ta thấy đám quân dư luận viên có cùng luận điệu na ná như nhau, nói năng như bầy rô-bốt được giật dây để đồng loạt phát ra một luận điệu inh ỏi. Binh tốt, công an xã, huyện đội cùng trở thành những tên đao phủ của ý hệ. Nếu có ai suy tư thì Đảng vẫn đang bắt phải từ khước những ý nghĩ đó. Bao nhiêu người cộng sản Việt đời đầu đón rước chủ nghĩa cộng sản vào như để mở rộng đường suy tư, có ngờ đâu đến lúc nó thắng thế thì dù muốn dù chăng mình cũng phải suy nghĩ một chiều như nó.
Nhưng, như người cộng sản quen nói "hạ tầng kinh tế chỉ huy thượng tầng". Với những quan niệm quá bé nhỏ về con người như vậy, nhỏ đến nỗi còn bên dưới cả sự vật, đúng hơn chính là con của sự vật thì đừng trách họ giá áo túi cơm. Tiền hết-tình tan-tư tưởng tàn. Đến khi dư luận viên, hồng vệ binh lương thấp đòi nghỉ việc thì cũng đừng trách họ, có trách thì trách nguyên lý thiếu chiều sâu, nền móng xây trên cát thì chỉ cần gặp một trận gió hay một trận mưa tất yếu đã đổ sụp. Vào thời chính quyền Sài Gòn, cán bộ ngoài Hà Nội còn hùng hục làm việc như trâu, tất yếu đến một ngày họ nhìn ra bên ngoài thì sẽ hết nhiệt tình, như ngày hôm nay. Biết bao người Việt-cộng ngày nay thỉnh thoảng đã nghĩ tới tình đồng bào, tình cha con, muốn ngừng tay đâm chém phá hoại. Nhiều người tan vỡ lý tưởng, lao vào nhậu nhẹt, rượu bia sau giờ làm như cơn sốt rét để khỏi nghe tiếng lòng. Nhiều nhân viên từng thề trung thành với chủ nghĩa Marx thì nay cũng không thể giả điếc trước tiếng nói của tâm tình, của lương tâm. Lúc về nhà, họp mặt gia tộc thì ai cũng là người.
Muốn sai khiến thuộc cấp tiếp tục hăng say làm việc như trước thì kẻ đứng đầu ngành tuyên truyền phải sửa nguyên lý tự nền móng. Nhưng, "trò không lớn hơn thầy, đầy tớ không lớn hơn chủ". Võ Văn Thưởng không dám sửa nguyên lý của Marx-Lenin, cũng giống như Joseph Goebbels không dám sửa thuyết của Hitler. Nếu động đậy muốn sửa thì đồng chí sẽ thanh trừng. Giả thiết vậy cho vui, trong thực tế trình độ của Võ Văn Thưởng còn xa lắm mới xây dựng được một nền triết mới, có căn cơ.
Goebbels cùng vợ và sáu đứa con - Ảnh minh họa
Theo như bản di chúc của Hitler, Goebbels lên kế nhiệm trong vai trò Thủ tướng Đức trong vòng một ngày, rồi sau đó cùng vợ hạ độc sáu đứa con rồi tự sát.
Ở Đức, Hitler tự sát vào ngày 30 tháng 4 năm 1945, trùng hợp thay cũng đúng ngày 30 tháng 4 người cộng sản Hà Nội đại thắng Sài Gòn. Theo như bản di chúc của Hitler, Goebbels lên kế nhiệm trong vai trò Thủ tướng Đức trong vòng một ngày, rồi sau đó cùng vợ hạ độc sáu đứa con rồi tự sát. Cả hai chủ thuyết đã gây nên sự phân tán đến cùng tột trong dân nước. Kết cục của bộ trưởng tuyên truyền cuối cùng của Đức quốc xã báo trước một tương lai ảm đạm cho Võ Văn Thưởng của chúng ta.
Kiều Phong
Nguồn : VNTB, 10/07/2019
Một hiện tượng chính trị tuy nhỏ nhặt nhưng đáng mổ xẻ vừa diễn ra : liên quan đến hoạt động của các nhóm dư luận viên "lề đảng", nhóm Việtvision (Vvs) thông báo "kể từ lúc 15g00, ngày 7/3/2018 nhóm Vvs sẻ tự giải tán không còn Ban điều hành, Ban biên tập nữa. Các cá nhân tham gia trong Ban điều hành, Ban biên tập trước đây, sẽ hoạt động với tư cách cá nhân, độc lập và tự chịu trách nhiệm trước những hành động hay phát ngôn của mình và không liên quan gì đến Vvs" (đăng trên facebook của Nguyễn Ngọc Bảo Trâm – được biết như một trong những người điều hành chính của Việtvision).
Bản thông báo trên facebook của Nguyễn Ngọc Bảo Trâm (Ảnh : Phạm Chí Dũng)
Nguồn cơn "tự giải tán" được Việtvision nêu : "Do đặc thù công việc, tình hình sức khỏe và điều kiện bản thân, nên có một số anh chị em không thể tham gia hoạt động trong Việtvision được nữa. Đồng thời để phù hợp với tình hình thực tế hoạt động trong giai đoạn hiện nay, cũng như tiếp thu ý kiến của nhiều bạn bè, khán giả thân hữu".
Từ vài năm qua, Việtvision được dư luận xem là nhóm "cuồng đảng" với nhiều bài viết và video tuân theo tiêu chí "Đập Tan Luận Điệu Xuyên Tạc" của nhóm này và cũng là của đảng cầm quyền, trong đó nhiều nội dung công kích, mạt sát giới đấu tranh dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam.
Từ khi Hội Cờ Đỏ – một hội đoàn không giấy phép được xem là "cuồng đảng" khác ra đời vào giữa năm 2017 và ngay lập tức đã tiến hành những cuộc khiêu khích lẫn tấn công giáo dân ở các tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh, Việtvision cũng được xem là có mối quan hệ mật thiết với hội đoàn này.
Thông báo "tự giải tán" của Việtvision cũng diễn ra đồng thời với một số tin tức cho rằng Hội Cờ Đỏ sẽ tự giải tán theo.
Trước khi có thông báo tự giải tán của Việtvision, trang điện tử vntb.org của dư luận viên mang đậm dấu ấn công an trị, chửi bới nhân quyền và "phe cánh chính trị" cũng đã ngưng đăng bài mới trong nhiều ngày và cho tới nay.
Một số đánh giá cho rằng sở dĩ vntb.org phải ngưng, hoặc tạm ngưng hoạt động không phải là do thiếu tiền, mà bởi trang tin này đã can dự quá sâu vào đời sống chính trị của "đảng và nhà nước ta", với không ít bài viết "bênh ông này, đánh ông kia" và làm lộ hẳn ý đồ thanh trừng phe phái để tranh giành lãnh địa làm ăn.
Mặc dù kinh phí ngân sách cấp cho các hội đoàn "cánh tay nối dài của đảng" đã giảm mạnh đến phân nửa từ năm 2015 đến nay, nhưng cho đến giờ vẫn còn nhiều trang dư luận viên được duy trì, tuy lượng bài viết thưa dần chứ chưa "chết hẳn".
Việc Tổng cục chính trị Bộ Quốc phòng vào cuối năm 2017 bỗng nhiên khoe khoang thành tích về "Lực lượng 47" đã cho thấy giới dư luận viên vẫn được ngân sách – "rút rỉa" từ tiền đóng thuế của dân chúng – tiếp tục cấp cho một khoản kinh phí hoạt động, dù là eo hẹp hơn và do dó cũng khiến "tinh thần cách mạng" có phần suy thoái. Tuy nhiên, không loại trừ khả năng cơ quan tuyên giáo và công an vẫn "bơm" một lượng tài chính đáng kể cho một ít trang dư luận viên để "đập tan luận điệu xuyên tạc" và cũng nhằm ẩn ý phục vụ cho cuộc chiến phe phái trong triều đình cộng sản.
Vậy thực chất nguồn cơn nào đã khiến Việtvision, và do đó có thể cả Hội Cờ Đỏ, phải "tự giải tán" ?
Bản thông báo "tự giải tán" của Việtvision xuất hiện trong bối cảnh một trong những "tử thù" của nhóm này là nhà báo độc lập Phạm Đoan Trang, tác giả của cuốn sách "Chính trị bình dân" và vừa nhận giải thưởng nhân quyền Homo Homini (Từ con người đến con người) năm 2017 do tổ chức People In Need ở Cộng hòa Séc trao tặng, vẫn tự do bất chấp Công an Hà Nội đã bắt – thả – bắt… liên tục đối với cô.
Bản thông báo "tự giải tán" của Việtvision cũng xuất hiện trong bối cảnh ngày càng hiện rõ một "chủ trương" của đảng cầm quyền, và do đó của công an, về việc "hạn chế bắt phản động trong năm 2018" để phục vụ cho ý đồ chính thể Việt Nam đang ra sức vận động để được tham gia vào Hiệp định thương mại tự do Việt Nam – Châu Âu (EVFTA) – một "cứu cánh" cho nền kinh tế lẫn chân đứng chế độ đang suy thoái và ruỗng mục.
Cạn ngân sách chỉ là một phần. Rất có thể, lý do "phù hợp với tình hình thực tế hoạt động trong giai đoạn hiện nay" để tự giải tán của Việtvision bắt nguồn từ chỉ đạo của một "cấp trên" nào đó về "Việtvision đã hoàn thành và chấm dứt nhiệm vụ lịch sử, nếu tiếp tục sẽ không có lợi cho tình hình chung".
"Tình hình chung" có thể được hiểu là "tình hình đối ngoại". Trong bối cảnh chính thể Việt Nam phải vận động cho EVFTA, nhưng Liên Hiệp Châu Âu lại đang lên án mạnh mẽ Việt Nam vi phạm rất nhiều quyền con người, việc duy trì những nhóm dư luận viên bị xem là cực đoan như Việtvision chính là một bằng chứng khó chối cãi về quan điểm tấn công và đàn áp nhân quyền.
Mà một khi Việtvision đã phải tự giải tán, Hội Cờ Đỏ – nhóm còn được xem là cực đoan hơn – càng có lý do để tự giải thể.
Trong thời gian qua, Hội Cờ Đỏ – một tập hợp của những dư luận viên quen mặt và có thể cả những người đại diện cho các hội đoàn chính trị-xã hội của chính quyền như Mặt Trận Tổ Quốc, Đoàn Thanh Niên Cộng Sản, Hội Phụ Nữ, Hội Nông Dân, Hội Cựu Chiến Binh, cùng lòng căm thù nhắm thẳng vào giới Công giáo với những khẩu hiệu sắt máu không thèm che đậy như "quạ đen" (chỉ các linh mục và giám mục), "diệt giặc đạo"… – đã và đang làm sống lại hình ảnh khối Hồng Vệ Binh thời cách mạng văn hóa của Mao Trạch Đông ở Trung Quốc những năm 1960 của thế kỷ XX, hay hình ảnh Chủ Nghĩa Tân Phát Xít ra đời ở Châu Âu từ cuối thế kỷ đó và vẫn tồn tại cho tới nay.
Hành động khủng bố mới nhất của Hội Cờ Đỏ xảy ra vào tháng Hai năm 2018 : nhiều thành viên của tổ chức này, không loại trừ trong đó có cả những nhân viên công an mà người dân đã phát hiện có tính bằng chứng không chỉ một lần, đã hành hung các phụ huynh khi những người này đến gặp ban giám hiệu tìm hiểu nguyên nhân vì sao con em của họ bị đuổi học. Một số phụ huynh là giáo dân Công giáo, thuộc giáo xứ Đăng Cao, ở xã Diễn Đoài, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An đã tố cáo thủ phạm huy động Hội Cờ Đỏ là chính quyền địa phương và trường Tiểu học Diễn Đoài.
Hiện tượng Hội Cờ Đỏ diễn biến quá cực đoan đã mau chóng nhận được phản ứng dữ dội của giới đấu tranh dân chủ nhân quyền và dư luận trong nước lẫn người Việt hải ngoại. Trong thời gian qua, một số tổ chức người Việt hải ngoại mà tiêu biểu là Ủy ban Cứu trợ người vượt biển (BPSOS) đã bắt đầu lập hồ sơ về hành vi vi phạm nhân quyền của Hội Cờ Đỏ để đưa ra các tổ chức nhân quyền quốc tế, đồng thời đề nghị Chính phủ Mỹ có biện pháp chế tài đối với những quan chức Việt Nam dung túng và bao che cho hoạt động của Hội Cờ Đỏ, đặc biệt liên quan Luật Nhân quyền toàn cầu Magnitsky của Mỹ.
Có ý kiến trong nước lý giải rằng do lo sợ bị "xấu mặt trước thế giới" và bị ảnh hưởng đến quá tình vận động EVFTA, Bộ Ngoại giao Việt Nam đã phải trình Bộ Chính trị để Hội Cờ Đỏ "tự giải tán". Cho tới nay, ý kiến này chưa nhận được một phản bác nào có đủ căn cứ thuyết phục.
Phạm Chí Dũng
Nguồn : CaliToday, 11/03/2018
Khi chúng tôi ngồi viết thư này thì chỉ còn đúng 4 ngày nữa là đến Giao thừa bước qua năm mới Mậu Tuất 2018, trong tâm trạng buồn nhớ Quê Hương, với những cái Tết đầm ấm, vui tươi đậm sắc dân tộc năm nào khi còn sống nơi quê nhà.
Thắp nhang ngày Tết. Hình minh họa.
Vì vậy, trước thềm Năm Mới, chúng tôi chân thành kính chúc quý độc giả cùng quý quyến trong và ngoài nước, một Năm Mới Mậu Tuất 2018 sức khỏe dồi dào, an khang, hạnh phúc và thành đạt mọi ước nguyện riêng cũng như chung.
Đối với các giới đồng bào trong nước, chúng tôi cũng xin kính chúc mọi người dân sớm được sống trong tự do, ấm no, hạnh phúc, được như gia đình giai cấp cán bộ đảng viên cộng sản có chức có quyền, lắm bác nhiều tiền nhờ tham nhũng, móc ngoặc cửa quyền, đục khoét công quỹ đã và đang thụ hưởng trong chế độ độc tài toàn trị cộng sản bao lâu nay tại Việt Nam, được phô trương không cần che đậy qua lối sống hàng ngày, với cao điểm là những cái "Tết thật hoành tráng" nơi các nhà "tư bản Đỏ"…
Riêng đối với các độc giả không bình thường là "các dư luận viên" bao lâu này ăn lương nhà nước bằng tiền đóng thuế của nhân dân, để làm công việc "phản tuyên truyền" quen thuộc là bày tỏ bất đồng sau mỗi bài viết của chúng tôi, hầu hết không dùng những ngôn từ có văn hóa và các luận cứ khách quan để phản biện, mà dùng thậm từ có tính miệt thị, nhục mạ nhằm khủng bố tinh thần để người viết ngại "dính với hủi" mà im tiếng không muốn viết nữa. Rằng chúng tôi rất mừng là sau bài viết "Vì sao tôi từ chối vào đảng cộng sản Việt Nam" thì dường như ý kiến phản hồi của các dư luận viên có giảm bớt số lượng (dưới 10 so với dưới 80) và ngôn từ bày tỏ bất đồng đã có văn hóa hơn so với bài gần nhất trước đó "Người thoát chết từ mồ chôn tập thể trở về nhà".
Tuy nhiên vẫn võ đoán nói xa nói gần Thiện Ý cũng như Đài VOA là "con bài của CIA". Đây là căn bệnh "Sùng bái CIA", cơ quan Trung ương tình báo Hoa Kỳ, xuất hiện ở Việt Nam sau 30/4/1975 khi Việt cộng cướp được chính quyền Việt Nam Cộng Hòa ở Miền Nam, thống nhất đất nước, đưa cả nước "tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên xã hội chủ nghĩa" (mà thực tế đã tiến vững chắc lên xã hội tư bản đỏ…". Hệ quả của căn bệnh này, trong những năm tháng đầu sau "Giải phóng" là cán bộ đảng viên cộng sản nhìn đâu cũng thấy người của CIA cài lại. Nhiều người bị công an của chế độ mới bắt giam vì tình nghi người của CIA cài lại để chống phá chế độ thời hậu chiến…
Nhân đây cũng xin thưa cùng quý độc giả bình thường cũng như không bình thường đôi điều :
1. Tính đến năm nay là khoảng hơn 4 năm liên tiếp người viết đã gửi bài cho Đài VOA và được cho đăng tải trên diễn đàn "Bạn đọc làm báo". Những bài viết là do cảm hứng cá nhân chứ không viết do "đơn đặt hàng", theo kiểu của các dư luận viên viết theo lệnh "Đảng và nhà nước ta". Vì vậy bài được chọn đăng không trả tiền nhuận bút và dưới mỗi bài đăng tải trên mục "Diễn Đàn" này thường có ghi chú "Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả. Các bài viết được đăng tải với sự đồng ý của đài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ".
2. VOA do ngân sách chính phủ Hoa Kỳ đài thọ. Nhiệm vụ của VOA là làm truyền thông. Các ban ngôn ngữ, bao gồm tiếng Việt, được hoàn toàn độc lập, tự do chứ không chịu sự lãnh đạo trực tiếp và chặt chẽ như trong chế độ độc tài toàn trị tại Việt Nam cũng như chế độ độc tài các kiều khác trên thế giới.
Mặt khác, mặc dầu mang danh là "Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ", nhưng cách đăng tin và chọn lựa các bài viết của độc giả gửi tới, người viết thấy VOA luôn tôn trọng sự thật và tính khách quan của một cơ quan truyền thông quốc tế. Bằng chứng là có nhiều tin hay bài bất lợi cho tổng thống, cho chính phủ hay bất cứ nhân vật công cử hay dân cử nào thuộc hành pháp, lập pháp hay tư pháp Hoa Kỳ, VOA đều cho đăng tải. Ngay cả những ý kiến phản hồi của độc giả bày tỏ bất đồng bằng sự xuyên tạc hay chụp mũ tác giả, luôn cả đài VOA, bằng những ngôn từ thiếu văn hóa, VOA vẫn cho đăng tải. Nhiều người cho rằng những độc giả có ý kiến phản hồi theo ngôn từ và cung cách này thường là của những "dư luận viên" ăn lương nhà nước làm công tác "phản tuyên truyền" nhằm làm nản lòng tác giả những bài viết có nội dung phê phán những sai trái của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, bất lợi cho nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam.
Đôi điều trình bày trên, người viết nghĩ rằng có thể nhiều dư luận viên cũng đã biết, nhưng vì nhiệm vụ"ăn cơm chúa(đảng cộng sản), múa tối ngày", phải viết vậy, chứ không phải vậy đâu. Phải không ạ ?
Thôi thì năm cũ cầm tinh Con Gà 2017 đã qua, năm mới cầm tinh Con Chó 2018 đã tới, người viết đề nghị với quý độc giả bình thường cũng như không bình thường trong Năm Mới này, rằng :
- Nếu có ý kiến phản biện sau mỗi bài viết xin đưa ra những luận cứ lịch sử và thực tiễn khách quan và dùng các ngôn từ có văn hóa để phản bác các luận cứ, quan điểm trong các bài viết của tác giả một cách xây dựng, để cùng hướng đến mục đích chung có tính giai đoạn, là giúp đảng và nhà đương quyền Việt Nam thấy được những chủ trương, chính sách, sai lầm, bất lợi cho dân, cho nước để kịp sửa sai.
- Đồng thời trong trường kỳ, các bài viết của chúng tôi cũng như những bài phản biện của quý độc giả bình thường cũng như không bình thường cần có tác dụng thúc đẩy đảng và nhà cầm quyền Việt Nam gia tốc tiến trình theo chiếu hướng dân chủ hóa đất nước, để chuyển đổi hòa bình, tịnh tiến từ"chế độ độc tài toàn trị cộng sản" giả hiệu (Đỏ vỏ, xanh lòng) qua "dân chủ pháp trị" thực sự (xanh vỏ, xanh lòng) ; để nhân dân ta được sớm sống trong "tự do, ấm nó hạnh phúc" (như khẩu hiệu tuyên truyền bao lâu nay của "Đảng ta" vẫn chưa thành đạt) trong một xã hội có giai cấp, nhưng sự cách biệt giàu nghèo không quá sâu sắc ; nhất là không còn cảnh "người độc quyền áp bức, bóc lột người" của giai cấp cán bộ đảng viên cộng sản có chức có quyền như thực trạng bao lâu nay tại Việt Nam ; mà ông Nguyễn Phú Trọng người đứng đầu Đảng cộng sản Việt Nam và nhóm lợi ích của ông đang cố gắng sửa sai quyết liệt để cứu nguy chế độ.
Thế nhưng người viết nghĩ rằng việc làm của Tổng bí thư Trọng, "cơ bản là tốt", song sẽ chẳng đi đến đâu. Vì việc diệt một "căn bệnh tham nhũng" đã trở thành hệ thống do cơ chế đẻ ra, đã quá trễ như thời kỳ cuối của một căn bệnh ung thư hết thuốc chữa. Thế nhưng nhiều người cho rằng, đối với Tổng bí thư Trọng, chống và diệt tham nhũng lúc này chỉ là "Diện", loại trừ các nhóm lợi ích khác trong đảng để tập trung quyền lực mới là "Điểm". Liệu ông Tổng Trọng có thành công trong ý đồ này hay vô hình chung lại giúp cho tiến trình dân chủ hóa đất nước mau đến kết thúc ? Mong lắm thay.
Thực tế người dân mong đợi có câu trả lời chính xác và sớm nhất nội trong năm Con Chó 2018 này, phải không ạ, thưa quý độc trong và ngoài nước thân mến ?
Houston, ngày 11-2-2018
Thiện Ý
Nguồn : VOA, 13/02/2018
1. Đàn áp người dân yêu nước biểu tình lên án Tàu Cộng xâm lược cướp biển cướp đảo của ta, chống phá người dân làm lễ tưởng niệm những anh hùng, liệt sĩ đã hi sinh trong cuộc chiến đấu chống giặc Tàu Cộng xâm lược, nhà nước cộng sản Việt Nam còn tập hợp những người trẻ tuổi ngộ độc ảo thuyết cộng sản, trang bị cho họ chiếc áo đỏ lòm màu máu và lá cờ lênh láng màu máu, đẩy họ ra đối mặt với người dân, gây sự, xung đột với tình cảm yêu nước thương nòi thiêng liêng của người dân, biến họ thành những kẻ vô loài hung hăng điên cuồng khiêu khích, ngăn cản, chống phá cuộc biểu tình, lễ tưởng niệm của lòng yêu nước, chống phá chính giống nòi của họ, bôi bẩn lên trang sử vàng oanh liệt của cha ông mà họ vừa học ở nhà trường.
Nhà nước cộng sản Việt Nam tập hợp những người trẻ tuổi ngộ độc ảo thuyết cộng sản, trang bị cho họ chiếc áo đỏ lòm màu máu và lá cờ lênh láng màu máu, đẩy họ ra đối mặt với người dân…
Nhà nước cộng sản Việt Nam đã nướng nhiều thế hệ trẻ Việt Nam trên ngọn lửa chiến tranh Nam – Bắc điêu tàn, nay lại biến nhiều người trẻ thành những kẻ lạc loài, những đứa con hoang của giống nòi Việt Nam. Biên chế những kẻ lạc loài đó trong tổ chức có tên là Dư Luận Viên, những người cộng sản cầm quyền đã rút ruột tiền thuế nghèo của dân trợ cấp cho những hoạt động gây rối của đám dư luận viên khá đông đúc và hôn mê sâu học thuyết máu đấu tranh giai cấp.
Đội ngũ dư luận viên hôn mê học thuyết máu đấu tranh giai cấp như những kẻ ngáo đá điên cuồng chống phá cuộc xuống đường, chống phá lễ tưởng niệm của lòng yêu nước thì mọi người đều dễ dàng nhận ra và nhiều người còn biết rõ mặt, rõ tên những dư luận viên đầu trò. Những Trần Nhật Quang, Hoàng Nhật Lệ, Đỗ Anh Minh..., toàn những cái tên đẹp như ánh sáng và những gương mặt trẻ ngời ngời như tia nắng ban mai mà tâm hồn bị đầu độc, bị bưng bít trở nên tối tăm như đêm dài nô lệ.
Nhưng còn có những dư luận viên không xuất trận bầy đàn, không xuất hiện ở quảng trường, đường phố, không mang áo máu, cờ máu thì không phải ai cũng nhận ra.
2. Chức bự, quyền to nhưng não bé, nghĩ cạn, lại muốn phô trương quyền uy với thiên hạ, ông cục trưởng cục nghệ thuật biểu diễn của bộ lớn mang tên Văn hóa liền ban lệnh cấm năm nhạc phẩm ra đời ở miền Nam trước năm 1975 đã được người tiền nhiệm của ông cho phép sử dụng rộng rãi trong đời sống xã hội.
Ông cục trưởng Cục nghệ thuật biểu diễn Nguyễn Đăng Chương cấm năm nhạc phẩm ra đời ở miền Nam trước năm 1975. Ảnh Dân việt.
Bài hát là sản phẩm của tâm hồn, tình cảm, là sáng tạo nghệ thuật. Sức sống, sức lan tỏa của tác phẩm nghệ thuật chỉ phụ thuộc vào chất lượng nghệ thuật của nó và sự cảm thụ, đồng cảm của công chúng. Câu ca dao về con cò, con vạc, bài dân ca bèo dạt mây trôi chẳng cần quyền uy nào cho phép, chẳng cần quyền lực nào bảo lãnh vẫn sống bền bỉ trong hồn người Việt từ thế hệ này sang thế hệ khác và nó sẽ tồn tại mãi mãi cùng sự tồn tại của dân tộc Việt Nam. Một bạo chúa, một quyền lực độc tài nào muốn giết chết câu ca dao về con cò, con vạc trong tâm hồn người Việt Nam, muốn cấm bài dân ca về những thân phận, những cuộc tình bèo dạt mây trôi cũng không thể giết được, không thể cấm được.
Dùng quyền lực hành chính cho phép sự tồn tại của một bài hát đã là sự vô lối. Càng vô lối hơn khi dùng quyền lực hành chính cấm đoán một sản phẩm của tâm hồn, tình cảm.
Sự vô lối, vô văn hóa của ông cục trưởng ở bộ mang tên Văn hóa gây kinh ngạc và phẫn nộ cho đông đảo người dân. Cả những người không hề biết những bài hát bị cấm giai điệu như thế nào, lời ca ra sao cũng bất bình. Vì hát hay không hát những bài hát đó là lí tưởng thẩm mĩ của họ, là quyền của trái tim họ, quyền của tâm hồn họ chứ không phải quyền của ông cục trưởng, ông bộ trưởng.
Dù vô lối nhưng lệnh cấm năm bài hát của ông cục trưởng là quyền uy của nhà nước cộng sản. Bảo vệ lệnh cấm vô lối của ông cục trưởng là bảo vệ quyền uy nhà nước cộng sản. Cả bộ máy truyền thông nhà nước cộng sản vội vã vào cuộc và những cái tên vẫn thường xuất hiện trên mặt báo lề đảng, những khuôn mặt vẫn thường xuất hiện trên truyền hình nhà nước cộng sản với danh xưng nhà báo, nhà thơ, nhạc sĩ, nhà lí luận phê bình âm nhạc như nhà báo Nguyễn L, nhà thơ, nhạc sĩ, "nhà lí luận phê bình âm nhạc" Nguyễn T. K. lại có bài trên báo lề đảng, lại có mặt trên truyền hình nhà nước cộng sản.
Trước đây họ xuất hiện trên mặt báo, trên màn hình television, mỗi người một giọng tạo thành dàn hợp xướng tụng ca chủ nghĩa anh hùng cách mạng, tụng ca cuộc chiến tranh Nam – Bắc điêu tàn, tụng ca con người mang lí tưởng cộng sản và tụng ca thành tựu rực rỡ của nền văn hóa nghệ thuật xã hội chủ nghĩa. Nay họ đồng loạt ỉ ôi phê phán, gay gắt lên án năm bài hát vừa bị cấm.
Không mặc áo máu, không mang cờ máu nhưng những người như nhà báo Nguyễn L, nhà thơ, nhạc sĩ, nhà "lí luận phê bình âm nhạc" Nguyễn T. K. chính là những dư luận viên của nhà nước cộng sản ở lãnh địa văn hóa tư tưởng.
3. Mấy hôm nay người dân quan tâm đến đời sống văn hóa đất nước lại xôn xao bất bình về một sự việc do một cụ già 83 tuổi có khuôn mặt rất lão nông gây ra. Khuôn mặt lão nông vốn xuất thân trong gia đình có người tham gia cuộc kháng chiến chống Pháp. Cuối cuộc kháng chiến chống Pháp là thời trai trẻ của khuôn mặt lão nông hôm nay. Tuổi trẻ đó được tổ chức đảng lãnh đạo cuộc kháng chiến chín năm đưa sang nước Tàu cộng sản học tiếng Tàu, học văn hóa Tàu.
Cụ phó giáo sư Bùi Hiền, 83 tuổi, đề xuất việc "cải tiến" chữ viết đương đại của người Việt.
Cùng với việc viện trợ súng đạn cho những người cộng sản Việt Nam đánh Pháp ở Điện Biên Phủ, viện trợ cho hiện tại, nước Tàu cộng sản còn viện trợ cả văn hóa Tàu Cộng, cả chữ nghĩa Tàu Cộng cho con em những người cầm súng Tàu Cộng chiến đấu chống Pháp nữa, viện trợ cả cho tương lai. Ngày nay với học hàm phó giáo sư, với vốn liếng chữ nghĩa có được trên chặng đường ngàn dặm xa nước đi nhận viện trợ văn hóa, cụ phó giáo sư 83 tuổi đề xuất việc "cải tiến" chữ viết đương đại của người Việt. Làm cho chữ Việt "cải tiến" xa lạ với chính người Việt. Làm cho thế hệ người Việt của tương lai học thứ chữ Việt "cải tiến" phải đoạn tuyệt với chữ viết của thế hệ cha anh, đoạn tuyệt với kho tàng văn hóa đồ sộ của của chữ Việt truyền thống để lại. Làm cho ngữ âm của thứ chữ viết "cải tiến" đơn điệu, thô thiển và xa lạ với ngữ âm tiếng Việt vốn vô cùng phong phú, uyển chuyển, tinh tế và có sức bao dung chấp nhận, nâng niu ngữ âm của mọi miền đất nước. Ngữ âm của thứ chữ Việt "cải tiến" xa lạ với ngữ âm tiếng Việt nhưng lại khá gần gũi, đồng điệu với ngữ âm tiếng Tàu!
Bài dân ca Bèo Dạt Mây Trôi không phải chỉ là khúc cảm thán của con người về thiên nhiên, về cuộc đời trôi nổi vô định. Bèo Dạt Mây Trôi là nỗi niềm, là thân phận những thảo dân vô danh nhỏ bé, mỏng manh trước thiên tai, giặc giã, trước bạo quyền hà khắc, trước biến thiên lịch sử. Bèo Dạt Mây Trôi tuy buồn man mác nhưng có sức sống mãnh liệt vì đó là hồn dân dã Việt Nam. Không thể vì nỗi buồn man mác đó mà phải cải biên, cải tiến, cải tổ, cải táng để bài dân ca Bèo Dạt Mây Trôi cũng có giai điệu hùng tráng như bài Quốc Tế Ca vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian.
Chữ Việt truyền thống tồn tại mấy trăm năm đã mang hồn vía của người Việt, là tài sản của mọi người Việt. Đó là tài sản của những nhà khoa học ở những tháp ngà chữ nghĩa. Nhưng đó cũng là tài sản của bác xe ôm ngồi chờ khách trong nắng bụi vỉa hè mở tờ báo ra đọc. Không thể vì chi tiết nhỏ chưa thật toàn bích, chưa thật hoàn thiện của chữ Việt mà đè ngửa nó ra giải phẫu thẩm mĩ, cắt bỏ chỗ nọ, thêm thắt chỗ kia, biến chữ Việt truyền thống đã mang hồn vía người Việt thành thứ chữ Việt dao kéo, lai căng, đầu Ngô, mình Sở, vô hồn.
Chữ viết đã mang hồn của người Việt bị "cải tiến" thành thứ chữ Việt vô hồn làm sao những người mang hồn Việt có thể thờ ơ, bình thản im lặng. Những đợt sóng lừng của sự bất bình ào ạt dâng lên chặn đứng bàn tay cầm dao bầu chọc tiết heo lăm le muốn giải phẫu thẩm mĩ chữ Việt, biến chữ Việt thấm đẫm hồn Việt thành thứ chữ Việt chết khô, vô hồn.
4. Nhưng cần bình tĩnh để nhận ra người đề xuất "cải tiến" chữ Việt có phải chỉ là một kẻ đốt đền hay là một người lính lĩnh ấn tiên phong đi mở một mũi xung kích mới đánh vào tâm linh, hồn cốt người Việt, đánh vào đời sống văn hóa tinh thần đất Việt, sau lần nổ phát súng thăm dò : Đưa chương trình giáo dục chữ Tàu và văn hóa Tàu vào bậc tiểu học.
Bà tiến sĩ dư luận viên Đoàn Hương hằn học nã đạn ngôn từ vào facebooker : Năm mươi phần trăm facebooker là những kẻ vô công rồi nghề !
Trước sự bất bình, phẫn nộ của người dân về ý đồ giết chết hồn Việt Nam trong chữ viết của người Việt Nam, kênh truyền hình chính thống của nhà nước cộng sản Việt Nam liền mau mắn cho xuất trận một dư luận viên quen thuộc có học vị tiến sĩ văn chương ra chống trả làn sóng phẫn nộ, bảo vệ người lĩnh ấn tiên phong đi mở mũi xung kích mới đánh vào một mảng hồn Việt.
Dư luận viên quen thuộc vì dù là nữ dư luận viên mà cả thanh và sắc đều là dấu trừ, lại đã luống tuổi, là tiến sĩ văn chương, tiến sĩ của văn hay chữ tốt mà nói năng cũng thiếu vắng ý đẹp lời hay nhưng lại xuất hiện khá thường xuyên trên kênh văn hóa nghệ thuật truyền hình nhà nước.
Nữ chiến binh dư luận viên này thường bắn thẳng những loạt đạn ngôn từ chát chúa như người lính trên chốt tiền tiêu quất những loạt AK quyết liệt. Mới cách đây chưa lâu, với giọng khàn khàn, rè rè, nữ chiến binh dư luận viên luống tuổi này đã quất loạt đạn ngôn từ thẳng căng vào những facebooker khi bà cay nghiệt và hồ đồ kết tội : Năm mươi phần trăm facebooker là những kẻ vô công rồi nghề !
Vì sao bà tiến sĩ dư luận viên lại hằn học nã đạn ngôn từ vào facebooker như vậy ? Trước đây công việc cứu trợ những thân phận hẩm hiu, thiệt thòi đều do các tổ chức nhà nước đảm nhiệm. Dân ta vốn giàu lòng yêu nước thương nòi. Trong những tai họa của đất nước, người dân mở lòng đổ của ra cứu trợ rất lớn. Nhưng chiến dịch cứu trợ chỉ rầm rộ, ồn ào, thừa thãi ngôn từ về sự đùm bọc chia sẻ trên hệ thống truyền thông nhà nước. Còn của cải vất chất của những tấm lòng từ thiện đến với những người khổ hạnh là một ẩn số không thể nào biết được. Đồng tiền xóa đói giảm nghèo từ ngân sách quốc gia, có sự giám sát của cả bộ máy nhà nước còn đổ thẳng vào nhà quan tham. Đồng tiền cứu trợ của dân đi theo con đường nhà nước làm sao thoát được những quan tham đó. Những tấm lòng trắc ẩn trong dân đành phải trực tiếp tự đứng ra làm từ thiện.
Một tiến sĩ truyền thông hết năm này sang năm khác lặng lẽ, bền bỉ mang quần áo, sách bút, gạo tiền đến những bản làng xơ xác trên núi cao heo hút để những đứa trẻ quần áo tả tơi phong phanh trong gió rét, bữa cơm hàng ngày chỉ có lỏng chỏng vài hạt ngô chưa ăn đã hết từ nay có được manh áo ấm và có được bữa "cơm có thịt". Tin tưởng ở những nhân cách, những con người cụ thể, người dân đã hồ hởi giao cho một nhà báo trẻ hàng chục ngàn tỉ đồng để anh trực tiếp mang đồng tiền thơm thảo tình người đó đến trao tận tay người dân vùng bão lũ miền Trung.
Nhưng việc làm từ thiện cao cả, kịp thời, hiệu quả và vô tư đó đã bị một chương trình truyền hình 60 phút của đài truyền hình nhà nước cộng sản cật vấn, nghi ngờ, dè bỉu "làm từ thiện với động cơ gì". Trả lời sự cật vấn, dè bỉu xấc xược đó, facebookers đã lên tiếng. Lập tức, nữ chiến binh dư luận viên thiện chiến, có ý chí chiến đấu cao liền được kênh truyền hình kia đưa ra nghênh chiến và nữ chiến binh dư luận viên đã nghiến răng xả băng đạn ngôn từ vào facebooker : hạng vô công rồi nghề !
Lần này nữ chiến binh dư luận viên lạnh lùng ngạo mạn : Việc cải tiếng chữ viết là việc của các nhà khoa học, không phải việc của đám quần chúng không biết gì !
5. Đài truyền hình nhà nước cộng sản Việt Nam mau mắn đưa dư luận viên gạo cội ra bênh vực người đề xuất "cải tiến" chữ Việt đã xác nhận rằng ý đồ "cải tiến" chữ Việt nhằm làm cho chữ Việt xa lạ với người Việt, xa lạ với cội nguồn văn hóa Việt Nam không phải chỉ là ý đồ riêng của cụ phó giáo sư 83 tuổi.
Điểm mặt vài dư luận viên để xót xa nhận ra rằng với nhà nước cộng sản Việt Nam, tiến sĩ, nhà báo, nhà thơ, nhạc sĩ cũng chỉ là những dư luận viên, công cụ tuyên truyền, công cụ đàn áp dân của nhà nước cộng sản. Nhà nước như vậy không thể có những trí thức, những nghệ sĩ đích thực, chân chính.
Giới ủng hộ dân chủ tại Việt Nam cho biết các dư luận viên thuộc Hội Cờ Đỏ ngày càng đông đảo và trở thành lực lượng được chính quyền sử dụng để trấn áp những tiếng nói của người dân vì xã hội công bằng và tốt đẹp hơn. Dư luận nói gì về những hoạt động của Hội Cờ Đỏ hiện nay ?
Vũ khí tang vật giáo dân Giáo xứ Thọ Hòa thu giữ ngày 04/09/2017. Courtesy : Facebook Tan Nguyen Duy
Những người thuộc "Nhóm Cờ Đỏ" vào sáng ngày 4 tháng 9 mang theo súng ngắn, roi điện, bình xịt hơi cay đến Giáo xứ Thọ Hòa, ở tỉnh Đồng Nai để đe dọa "có biện pháp trừng phạt" đối với Linh mục Nguyễn Duy Tân vì ông từng kêu gọi trưng cầu dân ý cũng như lên tiếng về các vấn đề trong xã hội trên trang Facebook cá nhân của mình.
Sau hơn 1 tháng xảy ra vụ việc tại Giáo xứ Thọ Hòa, vào ngày 6 tháng 10, Công an huyện Xuân Lộc công bố kết quả điều tra với sự chứng kiến của linh mục quản hạt và linh mục văn phòng Tòa Giám Mục. Theo đó, có 11 người tham gia vụ gây rối trật tự bị phạt hành chính 750 ngàn đồng và riêng thanh niên tên Trần Hiếu Nghĩa bị phạt 8, 2 triệu đồng do "mang theo súng đồ chơi nguy hiểm". Linh mục Nguyễn Duy Tân thuật lại với RFA rằng Công an huyện Xuân Lộc đã từ chối trao văn bản kết quả điều tra theo như yêu cầu của linh mục quản hạt :
"Theo nguyên văn của ông Lợi là Công an huyện Xuân Lộc, ông nói rằng ‘Đây là súng đồ chơi nguy hiểm’. Họ dùng từ ‘súng đồ chơi nguy hiểm’. Cho nên họ chỉ phạt có 8.200.000 đồng. Phía bên Ban Hành giáo thì không có ý kiến gì cả, chỉ đòi hỏi chính quyền làm sao phải có trách nhiệm răn đe những ‘đồng chí Cờ Đỏ’ để họ mai mốt không đến quấy rối Giáo xứ Thọ Hòa nữa thôi. Đôi với tôi thì tôi cũng chê trách các đồng chí công an (huyện Xuân Lộc) làm việc kém quá. Bởi vì, họ không ghi được mã số khẩu súng, cũng không ghi khẩu súng có bao nhiêu viên đạn và cũng không ghi nguồn gốc súng mua từ Campuchia hoặc Mỹ hay từ đâu về…Họ không cung cấp giáy tờ kết quả điều tra cho Đức Giám mục Giáo phận Xuân Lộc".
Cộng đồng cư dân mạng biết đến "Nhóm Cờ Đỏ" không chỉ qua vụ việc gây rối trật tự tại Giáo xứ Thọ Hòa, mà trước đó đã từng xảy ra những trường hợp các nhà hoạt động vì dân chủ tại Việt Nam bị côn đồ hành hung với tuyên xưng là người yêu nước, tôn trọng quốc kỳ cờ đỏ ngôi sao vàng, xử lý những kẻ phản động như vụ 3 phụ nữ bị tấn công dã man tại quận 2, thành phố Hồ Chí Minh hồi đầu tháng 5 năm nay.
Mới đây nhất, hai "Hội Cờ Đỏ" vừa được thành lập ở xã Sơn Hải, huyện Quỳnh Lưu và xã Diễn Mỹ, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An hồi cuối tháng 8 và đầu tháng 9 vừa qua.
Trước khi tuyên bố chính thức thành lập "Hội Cờ Đỏ", những thành viên của các hội, nhóm này, kể từ tháng 6, liên tục sách nhiễu, đe dọa, phá hoại tài sản, đánh đập người dân ở khu vực địa phương nêu trên. Đặc biệt, những người này nhắm vào giáo dân Công giáo với mục đích được cho là chia rẽ lương giáo.
Hồi hạ tuần tháng 9, bảy linh mục quản xứ thuộc Giáo hạt Đông tháp đồng ký tên vào Đơn tố cáo liên quan tình trạng bất ổn xảy ra liên tục trong khu vực Giáo xứ Đông Kiều, tính từ thời điểm hai "Hội Cờ Đỏ" tuyên bố thành lập. Tuy nhiên, các vị linh mục quản xứ nói với RFA rằng chính quyền địa phương luôn thoái thoát trách nhiệm và không giải quyết rốt ráo các vụ việc mà họ đã trình báo.
Mặc dù hầu hết các vụ việc xảy ra mà cả người bị hại lẫn dư luận đều khẳng định liên quan đến hội, nhóm "Cờ Đỏ", thậm chí có sự thông đồng cũng như hỗ trợ từ phía chính quyền nhưng chính quyền địa phương giải thích là do người dân tự phát. Và sự tự phát ngày càng công khai, rầm rộ như thế khiến cho cộng đồng cư dân mạng gọi các thành viên của nhóm, hội "Cờ Đỏ" là các "Hồng Vệ Binh" kiểu mới, được chính quyền dựng lên để phá hoại đoàn kết dân tộc, gây chia rẽ tôn giáo với mục đích tấn công những người đấu tranh ôn hòa vì môi trường, xã hội, tự do và dân chủ tại Việt Nam.
Nhà báo tự do Sương Quỳnh, một nạn nhân từng bị côn đồ hành hung có sự trợ giúp của công an lên tiếng với Đài Á Châu Tự Do rằng nhà cầm quyền Hà Nội sử dụng chính sách dùng côn đồ để cai trị người dân trong nhiều thập niên. Và chính sách này được sao chép y khuôn từ những cách thức của Bắc Kinh đối xử với dân chúng ở Đại Lục ; đồng thời những người trong lực lượng đàn áp được gửi sang Trung Quốc học hỏi và huấn luyện một cách bài bản. Nhà báo tự do Sương Quỳnh còn nhấn mạnh trong thời đại internet cùng sự phát triển mạnh mẽ của mạng xã hội, nhà cầm quyền Việt Nam càng tận dụng thành phần dư luận viên "Hồng Vệ Binh" là các hội, nhóm "Cờ Đỏ" :
"Bây giờ họ không thể nào bịt mắt quốc tế. Họ không thể bưng bít được nữa. Họ không thể ngang nhiên như thời xưa được nữa thì đương nhiên họ càng ở trong bóng tối, càng giấu mặt bao nhiêu càng tốt. Chính sách tốt đẹp nhất để họ phủi tay, đó là dùng chính người dân đánh người dân và dùng giang hồ để hành hung người dân rồi họ trút bỏ hết trách nhiệm".
Qua một số cư dân mạng mà Đài RFA chúng tôi tiếp xúc, nhiều người cho rằng chính sách dựng lên các hội, nhóm dư luận viên "Hồng Vệ Binh" kiểu mới của chính quyền Hà Nội chẳng khác nào như con dao hai lưỡi vì sự bất ổn xã hội do các hội, nhóm này gây nên càng nhiều thì uy tín của chính quyền sẽ càng giảm đi trên trường quốc tế.
Hòa Ái, phóng viên RFA
Nguồn : RFA, 12/10/2017
Sáng ngày 04/9/2017, kỷ niệm Quốc khánh xong, một đám côn đồ bao vây Nhà thờ Thọ Hòa để phá hoại, gây rối. Đám người đó ngang nhiên trang bị cả roi điện và súng để uy hiếp đe dọa linh mục Nguyễn Văn Tân cũng như giáo dân ở đó giữa ban ngày như chỗ không người.
Những thông tin trên đã làm nóng ngay lập tức mạng xã hội trong một ngày nghỉ, và rất nhiều tin nhắn, điện thoại tới tấp tìm hiểu sự việc. Các giáo dân giáo xứ Thọ Hòa và các xứ lân cận đã lập tức có mặt.
Đám người đó là ai ? Chúng được ai giao nhiệm vụ và nhằm mục đích gì ? Ai giao súng và roi điện cho chúng đi uy hiếp và đe dọa công dân ?
Chúng là ai ?
Nhìn những hình ảnh được trực tiếp đưa lên mạng, người ta chẳng mấy ngạc nhiên và ai cũng hiểu đám người này là ai, chúng đến đây với mục đích gì và theo nhiệm vụ của ai giao.
Thời gian gần đây, để đối phó với phong trào người dân bất bình và bất tuân, nhiều nhóm người được thành lập bởi nhà cầm quyền Hà Nội, đông đảo nhất phải kể đến đám gọi là "dư luận viên" (dư luận viên). Đây là một đám người không cần trình độ, chẳng cần nhiều lắm về hiểu biết xã hội... chỉ cần biết nhắm mắt, bịt tai để mệnh lệnh và cứ vậy làm theo, bất cứ mệnh lệnh đó là gì, đúng hay sai, tốt hay xấu, hợp luật lệ và đạo lý hay không đều không cần quan tâm, tất cả "đã có đảng và nhà nước lo".
Một toán dư luận viên ập tới ngăn chặn và phá rối buổi tưởng niệm tử sĩ Gạc Ma - Ảnh minh họa
Về quyền lợi, đám này được mỗi tháng 3 triệu đồng theo thời giá cách đây 4 năm, số tiền này từ ngân sách, nghĩa là từ tiền thuế của người dân, vì thế trên mạng xã hội gọi đám này là "Cộng đồng 3 củ".
Theo số liệu của báo chí nhà nước, thì cuối năm 2012, ở Việt Nam đã có đến 80.000 người. Điều này, đồng nghĩa với việc mỗi tháng, riêng tiền lương cho đám dư luận viên này, nhà nước đã phải rút ruột người dân 240 tỷ đồng, nghĩa là 2.880 tỷ đồng mỗi năm theo thời giá 2012 để nuôi nhóm này.
Thật lạ, nhà nước có hệ thống báo chí độc tài một chiều với cả gần ngàn tờ báo, đài truyền hình các loại, chưa kể cả chục ngàn hệ thống loa phường... nhưng tất cả chỉ có một Tổng biên tập là Trưởng ban Tuyên huấn Trung ương. Hệ thống đó, cung cúc tận tụy hò, hát, hô hoán và nói xuôi, nói ngược cũng như phụ họa, ca ngợi mọi chính sách, việc làm của đảng. Vậy mà vẫn chưa đủ, chưa yên tâm nên nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam còn phải nuôi thêm một lũ những kẻ này ?
Thế mới biết, việc độc quyền thông tin chưa phải đã đủ cho họ, điều họ cần là sự ru ngủ dân chúng đến mức mê muội.
Có điều là việc đó ngày càng là chuyện mò kim đáy biển khi mà mạng Internet và các tiến bộ xã hội đã xé toang bức màn sắt bưng bít của Cộng sản qua mấy chục năm. Và nếu muốn, thì họ chỉ có cách đưa đất nước trở lại thành một hầm mộ bí mật kiểu Bắc Hàn mà thôi.
Những thành phần mới
Cảnh một toán an ninh và dư luận viên bẽ ray, bóp cổ, trấn áp một người biểu tình ủng hộ dân oan - Ảnh minh họa
Thế nhưng, giới dư luận viên vẫn chưa thể đủ để dùng chiêu thức cả vú lấp miệng em mà thuyết phục quần chúng. Trên mặt trận truyền thông, đám dư luận viên này rất dễ bị cộng đồng mạng nhận biết và cách ly, xa lánh. Người ta dễ nhận biết, chỉ vì chúng là những đứa như trên đã nói : Thiếu trí tuệ để có sự độc lập trong suy nghĩ, thiếu lương tâm và đạo đức làm người để có thể cân nhắc sự đúng sai, sự đạo đức và vô luân, thiếu trình độ để hiểu biết về luật pháp và luật rừng...
Thậm chí, chúng thiếu cả văn hóa tranh luận, hay ngôn ngữ, lời nói bình thường. Khi lên mạng, chúng xông vào bất cứ diễn đàn nào với hai mục đích : Cãi lộn bằng những ngôn từ hết sức tục tĩu mà nói theo ngôn ngữ dân gian là "miệng luôn gắn thêm phụ khoa", xưng hô hỗn láo với bất cứ ai để thể hiện sự cuồng cộng một các ngu xuẩn đến thảm hại.
Ảnh một nhóm dư luận viên chụp ảnh kỷ niệm trong một bữa nhậu
Thường gặp những đám ấy, cư dân mạng hoặc bỏ đi, hoặc đá chúng ra khỏi sân chơi chứ không hơi đâu đi tranh cãi đúng, sai. Và quả là cả ngàn tỷ đồng tiền dân được vung vãi vô tội vạ ngày càng mất tác dụng.
Đến đây, theo "đúng quy trình" nhà cầm quyền bắt đầu sử dụng đám côn đồ.
Trước hết, là những nhóm công an giả dạng côn đồ để bắt bớ, đánh đập những người yêu nước, những tiếng nói khác biệt muốn xã hội tiến bộ. Chúng sẵn sàng dùng bạo lực để gây thương tích cho bất cứ ai nhằm đe dọa ý chí phản ứng của họ. Và qua đó, hành động côn đồ trong xã hội được ngang nhiên dung túng, trở thành hiện tượng bình thường.
Sau khi đám dư luận viên đã không thể phát huy tác dụng trên mạng xã hội, bị xa lánh hoặc chỉ có chúng tụ tập với nhau để khoe nịnh, còm đểu kiếm tiền, một dạng khác được chiêu tập sử dụng. Đó là đám dư luận viên bất chấp luật pháp, ngu xuẩn đến cùng cực sẵn sàng tấn công bất cứ ai bằng bạo lực và các biện pháp vi phạm pháp luật khác nhau.
Hẳn nhiên là để đám này hoạt động được, thì lực lượng an ninh, công an phải dung túng và thậm chí là đứng đằng sau. Chúng sẵn sàng vác cờ đảng đi phá hoại tưởng niệm những cuộc tưởng niệm những người đã hy sinh vì Tổ Quốc. Chúng sẵn sàng kéo đến bao vây, đánh đập và làm náo loạn không gian yên tĩnh của những người mà chúng không thể tranh luận bằng trí não và lời nói. Chúng sẵn sàng đổ mắm tôm, đẩy người khác xuống nước một cách mất dạy nhất với chiêu bài "Yêu nước" và với sự nâng đỡ của hệ thống đằng sau chúng.
Nhiều hoạt động của nhóm này đã bị xã hội lên án, thậm chí báo chí vào cuộc với những lời hứa hẹn chắc như đinh đóng cột của quan chức cộng sản. Chẳng hạn lời hứa của Nguyễn Đức Chung, Chủ tịch UBND Tp Hà Nội, nguyên Giám đốc Công an Hà Nội về vụ phá hoại tưởng niệm Gạc Ma, vụ Công an Sài Gòn cho đến nay sau mấy tháng vẫn không thể điều tra ra những đứa nào đánh một cô gái rồi quay phim đưa lên mạng Internetm dù đã biết rõ chúng là ai...
Tất cả những điều đó, chỉ nhằm nói lên một điều : nhà cầm quyền đang sử dụng, dung túng cho các nhóm xã hội đen đi bảo vệ một chính quyền đỏ đang bất lực trước người dân.
Điều này, chỉ nói lên một trạng thái trong việc trị nước của nhà cầm quyền hiện nay : Sự cùng quẫn.
Trên sự cùng quẫn là sự khốn nạn
Trở lại sự việc ngày 4/9/2017 tại Giáo xứ Thọ Hòa, một nhóm khoảng hai chục đứa kéo đến xông vào nhà thờ, nhà xứ Thọ Hòa để đe dọa, uy hiếp linh mục Nguyễn Duy Tân.
Nguyễn Trọng Nghĩa, một dư luận viên không xa lạ gì với giáo dân Thọ Hòa
Đám du đãng, côn đồ này mang theo cờ đỏ, sao vàng, băng rôn loa đài và được trang bị cả súng, roi điện để "chiến đấu" với linh mục và giáo dân ở đây.
Điểm mặt những đứa đến đây, người ta thấy không mấy xa lạ.
Đó là tên Nguyễn Trọng Nghĩa, một "giáo dân, kính Chúa, yêu nước" theo cách định nghĩa của Đảng và nhà nước thông qua Đài truyền hình quốc gia và báo Nhân Dân. Chính y là đứa đã kéo loa đến hô hét ầm ỹ khu phố và náo loạn, hỗn láo chĩa vào nhà thờ Kỳ Đồng thuộc Dòng Chúa Cứu Thế mới đây.
Sở dĩ chúng tôi không lạ tên này, là bởi một sự kiện khó quên. Năm 2013, khi nhà cầm quyền Hà Nội bày trò Góp ý Hiến pháp, Hội đồng Giám mục Việt Nam đã "Hưởng ứng" bằng một văn bản như một tiếng nổ giữa trời quang, làm rung chuyển cả hệ thống chính trị. Bản Góp ý dự thảo Hiến pháp của Hội đồng Giám mục Việt Nam đã tạo nên cơn lúng túng cho các nhà lý luận, lập pháp và luật, đã làm cho nhà cầm quyền bí lối.
Vậy là tên Nguyễn Trọng Nghĩa đã được sử dụng đến để viết một bức thư hỗn láo với cả Hội đồng Giám mục Việt Nam. Chính vì vậy, chúng tôi đã tìm hiểu và vạch ra chân tướng tên này, đồng thời chỉ rõ việc dùng đám tâm thần, ngớ ngẩn để công kích giáo hội Công giáo, thì đó là sự cùng quẫn về cả trí tuệ lẫn lương tâm.
Nguyễn Trọng Nghĩa đang viết tường trình trước những dư luận viên vừa làm xong nhiệm vụ phá rối. Ảnh : internet
Và như vậy là chạm nọc, nhà cầm quyền vội nhảy cẫng lên như chó dẫm phải lửa. Báo Nhân Dân vội vàng đăng bài bao che và dọa nạt, Đài Truyền hình đăng lại nhằm bao biện và đe dọa...
Nhưng, tất cả chỉ là trò hề cho thiên hạ cười mà thôi. Bởi ai cũng biết rằng việc dùng đám giả giáo dân này thì chắc chắn sẽ thất bại nhục nhã. Bởi không có sự dối trá, đội lốt hoặc mạo danh nào có thể thắng nổi sự thật.
Với Giáo hội Công giáo Việt Nam qua gần thế kỷ nay dưới chế độ cộng sản Việt Nam nói riêng và hàng thế kỷ trên toàn thế giới nói chung, biết bao mưu ma, chước quỷ đã được thi thố. Thậm chí còn có cả sự tham gia của một số linh mục, chức sắc đi theo cộng sản mà còn không làm gì suy suyển được giáo hội, thì việc sử dụng đám tâm thần, nhố nhăng này chỉ làm xấu mặt đứa tổ chức và nhà cầm quyền mà thôi.
Xưa nay, cha ông vốn đã chẳng nói "Người dại để... đảng, người khôn xấu mặt" đó sao.
Lá thư với nội dung bôi nhọ giáo dân và Giáo hội Công giáo Việt Nam do Nguyễn Trọng Nghĩa để viết
Và quả nhiên, đám dư luận viên và côn đồ này đã bị người dân Thọ Hòa vô hiệu hóa, đã bỏ chạy ném cả súng mà vẫn bị tóm cổ lập biên bản giao cho nhà cầm quyền xử lý.
Những bản nhận tội, những lời hứa đã nói lên sự thảm hại không chỉ của chúng, mà của bọn tổ chức và đỡ đầu cho đám này.
Khi nhìn những hình ảnh chính chúng đã thừa nhận tội lỗi của mình là xâm nhập chỗ ở công dân trái phép, mang vũ khí đe dọa mạng sống của công dân, gây rối trật tự công cộng... nhiều người giáo dân ở các giáo xứ Miền Trung và Miền Bắc đã thốt lên rằng : Sao người dân ở đó hiền hòa đến thế ? Thử xảy ra việc vác vũ khí đột nhập giáo xứ, nhà thờ ở một giáo xứ miền Trung thử xem ?
Hẳn nhà người dân ở vùng Đồng Nai, và giáo dân ở Giáo phận Xuân Lộc cũng như các giáo phận ở Miền Nam còn quá hiền lành và nhẫn nhịn, vì thể chúng mới có thể làm mưa làm gió những nơi này.
Nhưng, hành động của đám côn đồ này đã ngang nhiên chà đạp pháp luật, coi thường tính mạng sức khỏe người dân, nhất là với linh mục, xúc phạm tôn giáo. Đặc biệt những kẻ mang danh giáo dân nhưng làm tay sai cho cộng sản, được nhà cầm quyền bảo kê, nâng đỡ ra sao, cách xử lý như thế nào... sẽ là một cú hích, một bài học để cho hơn 1 triệu giáo dân Giáo phận Xuân Lộc nói riêng và các Giáo phận khác nói chung nhìn lại và xác định rõ thái độ của mình với hành động của nhà cầm quyền hiện nay.
Quả thật là sau sự cùng quẫn, là sự khốn nạn, và hậu quả của nó thì đúng như lời Kinh Thánh : "Khốn cho các ngươi vì đã giơ chân đạp mũi nhọn".
Hà Nội, ngày 4/9/2017
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Nguồn : RFA, 04/09/2017 (nguyenhuuvinh's blog)
Thế nào là một ‘anh hùng bàn phím’ ?
Đó là những người (thường) giấu mặt, sử dụng bàn phím và mạng xã hội để bày tỏ quan điểm, ý kiến cá nhân một cách cực đoan bất chấp mọi lý luận.
Anh hùng bàn phím là những người (thường) giấu mặt - Ảnh minh họa
Đặc điểm chung của các ‘anh hùng bàn phím’ là :
1. Giấu mặt.
Trên mạng xã hội thì các tài khoản cá nhân có thể lập ra mà không cần khai tên thật. Điều này có ưu điểm là để bảo vệ những tiếng nói trái chiều với chính quyền trong các nước độc tài. Mặt trái của việc giấu tên là rất nhiều kẻ ủng hộ chính quyền (thường được gọi là ‘dư luận viên’) và một thiểu số cực đoan tha hồ chửi bới, chụp mũ, lăng mạ những người bất đồng chính kiến. Những người có tên tuổi hẳn hoi thường kiềm chế, bình tĩnh và có trách nhiệm hơn trong việc phát ngôn.
Một số người hoạt động chính trị, có thể phải dùng bí danh để viết bài nhưng không thể xem đó là sự giấu mặt nếu họ tham gia vào một tổ chức chính trị nào đó.
2. Viết những điều tào lao, nhăng cuội, cực đoan nhằm gây phân tâm cho người khác.
Chính vì giấu mặt nên các ‘anh hùng bàn phím’ tha hồ nói, viết và đẩy những sự việc bình thường thành nghiêm trọng hoặc phiến diện khiến dư luận, nhất là những người thiếu thông tin bị hoang mang khiến họ bị phân tâm một cách tiêu cực. Ví dụ trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, nhiều ‘anh hùng bàn phím’ vì bênh vực chính quyền Việt Nam nên đã lên mạng chửi bới nước Đức thậm tệ bất chấp sự thật, bất chấp những ảnh hưởng mà cộng đồng người Việt tại Đức phải gánh chịu.
3. Kích bác, chụp mũ và tấn công những người không cùng chính kiến.
Một đặc điểm để nhận ra các ‘anh hùng bàn phím’ là ngôn ngữ hằn học, chợ búa, tục tĩu, bất dung mà họ dành cho những người ‘bất đồng chính kiến’ đối với họ. Những người này không ngần ngại sử dụng ‘bạo lực ngôn ngữ’ để tấn công người khác thay vì tranh luận có tình có lý. Với họ khái niệm ‘tự do ngôn luận’ là mặc sức chửi bới người khác.
4. Đánh bóng bản thân để nổi tiếng, câu like, câu view…
Đặc điểm ít nguy hiểm nhất nhưng gây không ít khó chịu cho người khác của các ‘anh hùng bàn phím’ đó là thích nổ, tạo scandal, đưa tin giật gân để nổi tiếng. Các nghệ sĩ nửa mùa và các ‘nhân sĩ’ là hay dùng cách này nhất.
5. Ngụy biện.
Phương pháp thường dùng của các ‘anh hùng bàn phím’ là sự ngụy biện. Điều này không khó để nhận ra khi chúng ta bình tĩnh để đánh giá mục đích của bài viết. Nếu là để học hỏi, khai dân trí, mở mang kiến thức và góp phần vào sự nghiệp dân chủ hóa đất nước thì không sao, còn nếu họ cứ nằng nặc bênh vực chế độ, ca ngợi kẻ cầm quyền và đổ hết trách nhiệm cho người dân thì rõ ràng đấy là sự ngụy biện nhằm bao che cho chế độ.
Ngôn ngữ là công cụ để chuyên chở và truyền tải tư tưởng của con người. Cũng là nói, là viết nhưng nói cái gì, viết cái gì thì lại hoàn toàn khác nhau. Ai cũng có thể nói, cũng có thể viết nhưng có người viết-nói ra thì bị chê cười nhưng có người nói ra, viết ra thì người khác có thể cảm nhận ngay được sự uyên bác và thông minh. Lý do ! Tư duy và trí tuệ của con người khác nhau. Luôn có người thông minh-người kém hiểu biết, người khôn-người dại, người sáng suốt-người tối dạ, người là tỉ phú-người bần hàn, người cao sang-người hèn kém…Sự chênh lệch về hiểu biết này luôn tồn tại trong mọi xã hội nhưng mức độ và sự khác biệt đó sẽ giảm thiểu đáng kể dưới các quốc gia cởi mở, dân chủ và tự do.
Có ý kiến cho rằng ‘nói thì dễ, ai nói cũng được, làm mới khó’, sự thực không phải lúc nào cũng vậy. Có những người suốt đời họ chỉ ‘nói và viết’ như các chính trị gia, luật sư, giáo viên, các chuyên gia tâm lý, tư vấn, các nhà nghiên cứu và khoa học, các tu sĩ…Chúng ta có thể nhớ lại việc ông Obama sau khi vừa rời nhà Trắng, được mời đến nói chuyện tại một cuộc hội thảo và tiền thù lao cho buổi nói chuyện đó lên đến 400.000 USD.
Trong lịch sử Trung Quốc cũng có những nhà thuyết khách nổi tiếng như Trương Lương, Tôn Tử, Gia Cát Lượng…Họ cũng chỉ dùng lời nói để chiến thắng kẻ thù, lưu danh thiên cổ và đạt được đỉnh cao quyền lực. Chuyện ‘chém gió’ sau bàn phím cũng như vậy, có người nhanh chóng nổi tiếng vì sự uyên bác của mình nhưng cũng có người phát ngôn để chọc cho thiên hạ chửi.
Chúng ta hay nghe câu ‘nói dễ, làm khó’ nhưng đã có bao giờ bạn thấy ông sếp trong các công ty hay các chính trị gia đụng tay đụng chân vào việc gì chưa ? Ông bà ta có câu ‘một người lo bằng cả kho người làm’. Người suy nghĩ và làm việc bằng đầu óc mới là giỏi và được trả lương cao nhất. Người công nhân và nông dân vất vả làm lụng suốt ngày nhưng thu nhấp luôn thấp nhất. Khả năng của con người là khác nhau vì thế mọi người sẽ làm công việc phù hợp nhất với bản thân để đem lại kết quả cuối cùng tốt nhất cho bản thân và xã hội. Không thể bắt một ông luật sư đi làm cửu vạn để ông cửu vạn đi làm luật sư.
Ngôn ngữ là sản phẩm của tư tưởng nên mới có câu ‘đọc văn biết người’. Tư tưởng của con người sinh ra những nhà văn, nhà thơ, nhà tư tưởng, nhà chính trị nổi tiếng. Tư tưởng và trí tuệ của con người được khai phóng trong thế kỷ 18 đã tạo ra các cuộc cách mạng công nghệ khiến nền văn minh nhân loại thay đổi ngoạn mục. Loài người đã khám phá ra rằng tự do suy nghĩ, tự do diễn đạt và tự do ngôn luận là nhân tố tạo ra các phát minh và sáng kiến mới để thay đổi thế giới. Nhờ tự do suy nghĩ, tự do tư tưởng mà nước Mỹ đã sinh ra Bill Gate (Microsorf), Mark Zuckerberg (Facebook), Steve Jobs (Apple)…
Một nguyên nhân khiến Việt Nam thua thiệt và tụt hậu với thế giới là do người dân bị mất tự do dưới chế độ cộng sản, một chế độ độc quyền về tư tưởng, ngăn cấm và đàn áp các tiếng nói độc lập và bất đồng chính kiến. Cũng vì sống lâu dưới chế độ hà khắc đó mà người Việt cũng trở nên bất dung với những tiếng nói cổ vũ cho tự do và dân chủ. Lý do thứ hai khiến người Việt dị ứng với những tiếng nói bất đồng là thói quen tôn sùng bạo lực. Văn hóa tôn thờ bạo lực có nguồn gốc từ văn hóa Khổng giáo và được chế độ cộng sản đẩy lên đỉnh điểm. Xã hội Việt Nam đang bị khủng hoảng nặng nề về văn hóa và đạo đức mà bạo lực là một biểu hiện nguy hiểm của nó. Bạo lực từ đường phố đã lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong cuộc sống của con người và tràn lên cả mạng xã hội bằng một thứ được gọi là ‘bạo lực ngôn ngữ’. Một bài phân tích khá đầy đủ về tình trạng bạo lực của người người Việt Nam mà độc giả có thể tham khảo là bài viết của tác giả Phạm Vũ Mai ‘Có những người Việt hung hãn, độc ác…’ (1).
‘Trung ngôn nghịch nhĩ’, những lời nói không đúng ý mình thường khó nghe. Không những chỉ mỗi đảng cộng sản khó chịu vì điều đó mà ngay cả một số trí thức Việt Nam cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Một số cựu quan chức cộng sản đã ly khai nhưng vẫn bày tỏ sự không đồng tình với những ý kiến chỉ trích giới trí thức Việt Nam vì theo họ, trí thức Việt Nam như thế là tốt, là tuyệt vời, là đã hoàn thành bổn phận của mình và không đáng bị chê trách, chỉ trích…Những người này quên mất câu ‘đất nước lâm nguy, thất phu hữu trách’, trí thức luôn phải là bộ não, là tư tưởng, là sự phát ngôn của đất nước để dẫn đường chỉ lối cho người dân. Cách mạng Tháng 8 với việc lên ngôi, lãnh đạo và dẫn dắt của tầng lớp ‘bần cố nông’ đã gây ra một thảm kịch cho Việt Nam đến tận ngày hôm nay hình như vẫn chưa làm trí thức Việt Nam tỉnh thức để nhận lãnh trách nhiệm của mình.
Chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân cũng từng nói ‘Một số tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào thế này thế nọ nhưng những người đó, tổ chức đó làm gì cho đất nước ? Chưa làm gì cả…’ Bà quên mất câu ‘Dân biết, Dân bàn, Dân làm, Dân kiểm tra’ rồi chăng ? Mọi người dân đều có quyền chất vấn, chỉ trích chính phủ và chính phủ phải có trách nhiệm giải trình vì chính phủ ăn lương của dân để làm việc cho dân. Không hiểu bà Ngân muốn người dân và các tổ chức phải ‘làm gì ?’ Bạo động, biểu tình chăng ? Quan điểm của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, một tổ chức dân chủ đối lập là đấu tranh ôn hòa bằng cách đưa ra một ‘Dự án chính trị’ để làm ‘giải pháp thay thế’ cho ‘giải pháp cộng sản’ đã được thực tế chứng minh là thất bại hoàn toàn. Chúng tôi cố gắng để thuyết phục người dân và trí thức Việt Nam để họ chọn giải pháp của chúng tôi và chúng tôi sẽ làm đúng như những gì đã đề nghị trong Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai dưới sự giám sát của người dân thông qua báo chí và các đảng đối lập.
Quay trở lại chuyện các ‘anh hùng bàn phím’. Vậy ‘anh hùng bàn phím’ có nguy hiểm không ? Và nên đối phó với các ‘anh hùng bàn phím’ bằng cách nào ?
Ai cũng biết sự ra đời của internet và các trang mạng xã hội là một bước tiến vĩ đại của con người. Sản phẩm mới này đã cho phép con người tương tác và kết nối với nhau trên diện rộng, đồng thời giúp con người bày tỏ chính kiến của mình một cách ngay lập tức mà không bị ai kiểm duyệt. Tất nhiên cũng như mọi thứ trên đời, mạng xã hội cũng có hai mặt tốt và xấu. Có thể hình dung mạng xã hội giống như một cái chợ, thượng vàng hạ cám, tốt xấu, hay dở, văn minh-hủ lậu, trí tuệ-bất lương…tất tật đều có cả trong đó. Mỗi người vào chợ (cũng như vào mạng) để tìm thứ mình cần và trên mạng thì luôn có tất cả mọi thứ cho tất cả mọi người. Cái xấu trên mạng không ít nhưng không thể vì thế mà ‘không họp chợ’ hay đóng cửa các trang mạng.
Các ‘anh hùng bàn phím’ trên mạng cũng giống như mấy tên say rượi mò vào chợ gây gỗ và chửi bậy. Tốt nhất là không cần tranh cãi với những kẻ cực đoan, bất chấp lý luận vì ‘nói với thằng say như vay không trả’. Mỗi người phải tự trang bị cho mình những kiến thức tối thiểu về xã hội để có thể nhận biết được đâu là thông tin đứng đắn, đâu là thông tin độc hại để không bị các thế lực hắc ám dẫn dắt và chi phối. Cũng như người đi chợ thông minh, nên biết mình cần cái gì, mua cái gì, chọn cái gì, mua ở đâu và mua của ai ? Thực tình thì mỗi người hay mỗi tổ chức đều có một cuộc sống cũng như một tương lai tương xứng với trí tuệ và hiểu biết của chính mình.
Việt Hoàng
(28/8/2017)
(1) https://www.thongluan-rdp.org/di-n-dan/item/3378-co-nh-ng-ng-i-vi-t-hung-han-d-c-ac
Chuyện Đại tá Jack Usrey, làm việc tại Bộ Tư lệnh lực lượng Địa phương quân của bang Tennessee, dừng xe, bước ra ngoài giữa lúc trời đang mưa tầm tã, rồi đứng nghiêm, vung tay chào một người ông ta không hề quen biết đang trên đường đến nơi an nghỉ cuối cùng, mà VOA Việt ngữ đăng hồi cuối tuần trước đã nhận được hơn 10.000 “like”,chưa kể câu chuyện này đã được hơn 2.100 facebooker giới thiệu lại trên facebook của họ.
Các thanh niên mặc áo phông màu đỏ, phía trước có in hình búa liềm, sao vàng và đằng sau áo có in chữ “Đấu tranh chống luận điệu xuyên tạc”, kèm theo các chữ cái viết hoa DLV mà nhiều người cho là chữ viết tắt của "dư luận viên".
Tuy chuyện xảy ra ở Mỹ song phần lớn ý kiến trong số 380 bình luận về câu chuyện này trên facebook của VOA Việt ngữ lại xoay quanh tương quan giữa giáo dục với đạo đức ở… Việt Nam. Những so sánh giữa xưa với nay làm bật ra một vấn đề mới : Nỗ lực hình thành con người mới xã hội chủ nghĩa để xây dựng chủ nghĩa xã hội tại Việt Nam rõ ràng đã ngược hướng với việc gìn giữ, vun bồi các giá trị nhân bản.
***
Bình luận về tấm ảnh vừa kể, facebooker Jennifer Dominique bảo rằng, chuyện dừng lại, ngả mũ chào khi gặp đám tang – gây ngạc nhiên và xúc động cho nhiều người Việt đương thời – vốn là điều bình thường ở miền Nam Việt Nam giai đoạn trước tháng 4 năm 1975. Chẳng riêng học sinh mà công chức, quân nhân, cảnh sát cũng được yêu cầu làm như vậy.
Cả trăm facebooker cùng xác nhận chuyện này, cùng thắc mắc là tại sao hệ thống giáo dục xã hội chủ nghĩa gạt bỏ hành động nhân văn ấy cũng như nhiều hành động nhân văn khác (nhường chỗ, giúp đỡ người tàn tật, người già, phụ nữ, trẻ em,…) để đến bây giờ, khi gặp đám tang, chẳng những không chào, người Việt đương đại còn bấm kèn, bóp còi giành đường, theo facebooker Dinh Quang, nếu có ai đó đứng lại thì chỉ là để xem, để hỏi nên chọn số nào cho chuyện “đánh đề”.
Những hành động như vậy dường như chẳng phải từng chỉ có ở miền Nam, miền Bắc Việt cũng thế. Facebooker Mai Đoàn bảo rằng, bạn sinh sau, đẻ muộn nhưng nhiều lần được nghe các cụ ngoài đó kể rằng, trước cách mạng tháng 8, dân chúng miền Bắc cũng hành xử tương tự. Facebooker Toan Minh Nguyen, xác nhận, từng được nghe thầy chủ nhiệm lớp 12 kể là thầy có nghe các vị cao niên ở Hà Nội bảo, ngày xưa, mỗi khi gặp đám tang, tất cả mọi người đều dừng lại, lột mũ, đứng chờ cho đến khi đám tang ấy đi qua hẳn.
Tấm ảnh chụp Đại tá Jack Usrey trở thành “tin nóng” trên VOA Việt ngữ vì nó phục sinh ký ức của nhiều người lớn tuổi về những điều tốt đẹp nay không còn nữa. Sự tiếc nuối đủ mạnh để vài facebooker như Trương Sanh Thái bới tìm sách giáo khoa cách nay năm, bảy thập niên, chụp lại, giới thiệu thêm về “đức dục” (giáo dục đạo đức), “thường thức công dân” của hệ thống giáo dục cách nay vài thập niên với những facebooker trẻ. Bài “Cử chỉ, ngôn ngữ khi gặp đám ma” chỉ vài chục chữ (Khi gặp đám ma, ta phải đứng nghiêm chỉnh, ngả mũ, nón chào người quá cố. Ta không được chỉ trỏ, cười nói lớn tiếng khi đám ma đi qua) kèm tranh minh họa nhưng làm nhiều facebooker khác bận tâm. Facebooker Hồ Thụy Mỹ Hạnh đề nghị facebooker Trương Sanh Thái giới thiệu thêm về các bài học ngày xưa để cô dạy lại học sinh của mình. Facebooker Góc Sân Khỏang Trời thì đề nghị giới thiệu thêm “để chúng cháu học”.
Một facebooker tên là Ben Tran lưu ý, đừng ngộ nhận rằng dạy dỗ về “Đức dục”, “Thường thức công dân” như mọi người bàn luận chỉ có ở Việt Nam thời Việt Nam Cộng hòa. Pháp, Anh, Hoa Kỳ,… đều như thế cả ! Ben Tran nhấn mạnh, đó là tiêu chí chung về “văn minh của nhân loại”.
***
Dưới sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt của Đảng cộng sản Việt Nam, chương trình giáo dục sau 1954 ở miền Bắc và sau 1975 ở miền Nam Việt Nam đã vứt bỏ tất cả các tiêu chí mà facebooker Ben Tran gọi là “văn minh của nhân loại”.
Dưới sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt của Đảng cộng sản Việt Nam, dân chúng Việt Nam được “giải phóng” một cách triệt để khỏi các “tàn tích của phong kiến, thực dân”. Tiêu chí “Tiên học lễ, hậu học văn” (học lễ nghĩa, đạo đức trước, sau đó mới học kiến thức) luôn nằm ở nơi trang trọng nhất tại tất cả các trường bị đục bỏ. Từ người lớn đến trẻ con bắt đầu được hướng vào việc rèn luyện để trở thành “con người mới xã hội chủ nghĩa”.
Đến nay, các tiêu chí dùng để định tính cho “con người mới xã hội chủ nghĩa” vẫn thế. Riêng chuyện định danh thì có thay đổi một chút. Sau 40 năm, chữ “mới” không còn phù hợp, gần đây Đảng cộng sản Việt Nam sửa lại thành “con người xã hội chủ nghĩa”.
Theo tài liệu ôn tập môn “Tư tưởng Hồ Chí Minh” ở bậc đại học hiện nay, muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội tại Việt Nam thì phải tạo ra “con người xã hội chủ nghĩa”.
“Con người xã hội chủ nghĩa” là cá nhân : Có tư tưởng xã hội chủ nghĩa (có ý thức làm chủ, có tinh thần tập thể, có tư tưởng mình vì mọi người, mọi người vì mình, có tinh thần dám nghĩ dám làm, dám chịu trách nhiệm, quyết vươn lên hàng đầu, có tinh thần tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội). Có đạo đức và lối sống xã hội chủ nghĩa (Trung với nước, hiếu với dân, yêu thương con người, cần kiệm liêm chính, chí công vô tư. Có tinh thần quốc tế trong sáng, có lối sống lành mạnh, trong sáng).
Cũng theo tài liệu vừa kể thì “chủ nghĩa xã hội sẽ tạo ra những con người xã hội chủ nghĩa”. Khi chưa tiến tới chủ nghĩa xã hội thì những “con người xã hội chủ nghĩa” sẽ là “chủ thể của toàn bộ sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội”.
Đây chính là lý do Đảng cộng sản Việt Nam đòi buộc các viên chức muốn trở thành lãnh đạo phải vừa là đảng viên (nhằm bảo đảm Đảng cộng sản Việt Nam luôn luôn là tổ chức lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối), vừa phải được đào tạo, bồi dưỡng về chính trị để đủ khả năng chỉ huy “con người xã hội chủ nghĩa”, làm “chủ thể” cho “sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội”. Tốt nghiệp khóa học “Cao cấp về lý luận chính trị” được xác định là điều kiện bắt buộc để được bổ nhiệm làm “cán bộ chủ chốt” từ cấp huyện trở lên.
Kể từ năm 1999, sau khi Ban Tổ chức và Ban Tư tưởng – Văn hóa của Ban Chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Namcùng ký ban hành quy định số 12 QĐ/TC-TTV về việc xác định trình độ lý luận chính trị để lựa chọn, bổ nhiệm cán bộ chủ chốt cho toàn bộ hệ thống công quyền từ địa phương đến trung ương, vấn nạn viên chức sử dụng văn bằng giả càng ngày càng nghiêm trọng. Lý do rất đơn giản là theo qui định vừa kể, muốn được nhận vào học các khóa “Cao cấp về lý luận chính trị”, đương sự phải tốt nghiệp đại học. Không thuê làm – sử dụng văn bằng giả để vào “đại học” làm sao có cơ hội trở thành một trong những chỉ huy “con người xã hội chủ nghĩa”, giữ vai trò “chủ thể” của “sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội”.
Tuy chương trình đào tạo, bồi dưỡng về chính trị chia thành ba cấp : Sơ, Trung, Cao song các viên chức chỉ muốn hoàn tất khóa học “Cao cấp về lý luận chính trị”. Do nhu cầu quá lớn, tháng 8 năm 2016, Thành ủy TP.HCM chính thức đề nghị Ban Tổ chức của Ban Chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam cho phép đào tạo “Cao cấp về lý luận chính trị” tại chỗ nhưng ông Phạm Minh Chính, Trưởng Ban Tổ chức của Ban Chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam không đồng ý, bởi “qui định về học chính trị rất ngặt nghèo, đảng viên chức vụ nào học trung cấp, chức vụ nào học cao cấp”. Ông Chính nhấn mạnh : “Cao cấp lý luận chính trị dành riêng cho đội ngũ lãnh đạo, không phải muốn học lúc nào cũng được”.
***
Vậy thì hoàn tất “Cao cấp về lý luận chính trị”, những cá nhân được lựa chọn để đào tạo, bồi dưỡng trở thành chỉ huy những “con người xã hội chủ nghĩa” có gì khác với con người cũ – mà giáo trình về Tư tưởng Hồ Chí Minh cho là cần phân biệt rạch ròi do “sống trong xã hội cũ, chưa giác ngộ con đường cách mạng theo lập trường giai cấp công nhân, chưa được làm chủ” ?
Rất khác !
Xin lấy ông Đào Duy Quát, một trong hai người tham gia ký – ban hành quyết định 12 QĐ/TC-TTV làm ví dụ. Về đời tư, ông Phó Ban Tư tưởng – Văn hóa này được xem như một con yêu râu xanh, sàm sỡ với tất cả phụ nữ bất kể già trẻ ở bất kỳ đâu. Về bản lĩnh, khả năng lý luận chính trị thì tháng 9 năm 2009, ông Quát từng làm dân chúng Việt Nam sôi sùng sục do báo điện tử của Đảng cộng sản Việt Nam do ông làm Tổng Biên tập,dịch và giới thiệu sự kiện Trung Quốc tổ chức tập trận tại hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa nhằm khẳng định chủ quyền của Trung Quốc tại đó.
Tuy đã nghỉ hưu nhưng bây giờ thỉnh thoảng, ông Quát vẫn xuất hiện trên Nhân Dân, Quân đội nhân dân để nhắc nhở về nguy cơ “suy thoái đạo đức”, “suy thoái nhận thức” !
Tiếc là ông Đào Duy Quát không phải là trường hợp cá biệt. Chuyện ông này, bà kia – những người giữ đủ loại chức vụ của đủ mọi ngành, mọi cấp, hành xử, ăn nói càn rỡ, dối trá,… giờ nhờ Internet, bung ra như nấm sau mưa. Chúng phổ biến tới mức nhiều facebooker phải nêu thắc mắc, hệ thống các trường, học viện chính trị của Đảng cộng sản Việt Nam đã dạy gì cho họ ?
Chưa học làm sao mà biết nhưng mục tiêu đào tạo, bồi dưỡng đã được minh định là để biến họ trở thành các phần tử ưu tú nhất trong số những “con người xã hội chủ nghĩa” đang là “chủ thể của toàn bộ sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội” ở Việt Nam.
Cuối năm ngoái, tâm sự với VietNamNet về Nghị quyết của Đại hội Đảng cộng sản Việt Nam khóa 12, ông Lê Kiên Thành, con trai ông Lê Duẩn – một trong những Tổng Bí thư của Đảng cộng sản Việt Nam, từng nhận định, đại khái là Đảng cộng sản Việt Nam đã thất bại trong việc xây dựng con người. Thực trạng xã hội cho thấy rằng, Đảng cộng sản Việt Nam đang hủy hoại con người - tài nguyên lớn nhất, quan trọng nhất. Đáng lo nhất là không có hướng nào để giải quyết vấn nạn này.
Tuy ông Thành tin rằng, vẫn có thể xây dựng được “con người mới xã hội chủ nghĩa” nhưng lối giải thích của ông Thành lại trái ngược hoàn toàn với việc định tính về “con người xã hội chủ nghĩa” của Đảng cộng sản Việt Nam. Theo ông Thành, cái gọi là “mới” phải mang đầy đủ “tính chất của người Việt Nam cũ là yêu thương con người, say mê lao động, có trách nhiệm với đất nước” !
Cũng tham gia luận bàn về con người cũ và “con người mới xã hội chủ nghĩa”, một facebooker nhận định, từ khi hạ quyết tâm xây dựng chủ nghĩa xã hội, chúng ta thủ tiêu nhiều thứ. Thế hệ ông bà, cha mẹ của chúng ta được dạy phải trân trọng tất cả mọi người, sống có trách nhiệm trong mọi việc. Còn thế hệ của chúng ta và con cháu thì được dạy dỗ, trưởng thành trong môi trường được khuyến khích gọi tất cả những người khác mình, mình không ưng là “thằng” là “con” và không cần phải bận tâm đến chuyện gì ngoài chủ nghĩa xã hội. Chuyện ông Trọng đã bát tuần vẫn bị gọi là “thằng Lú” chính là kết quả được hái lượm từ những gì mà ông ấy và các đồng chí của ông ấy đã gieo trồng.
Dù sao đó chỉ là nhận định của một cá nhân. Còn bạn ? Bạn cảm thấy thế nào về xã hội mà bạn đang sống, môi trường sống mà con cháu bạn sẽ trưởng thành ?
Trân Văn
Nguồn : VOA, 01/08/2017