Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Gói kích thích mới của Bắc Kinh có thể giúp đạt được các mục tiêu ngắn hạn của Tập Cận Bình, nhưng triển vọng dài hạn vẫn chưa chắc chắn.

mohinh1

Khu tài chính Phố Đông ở Thượng Hải, Trung Quốc, tháng 9/2024 - Tingshu Wang / Reuters

Cuối tháng 9, sau nhiều tháng không đạt được mục tiêu tăng trưởng hậu đại dịch, chính phủ Trung Quốc đã bắt đầu triển khai một loạt các biện pháp kích thích kinh tế. Cho đến nay, các biện pháp này bao gồm hỗ trợ thị trường chứng khoán, nới lỏng chính sách tiền tệ, tái cấp vốn cho các ngân hàng nhà nước lớn, và một số biện pháp kích thích tài khóa hạn chế. Tổng số tiền và thông tin chi tiết của các biện pháp kích thích tài khóa sẽ được tiết lộ sau kỳ bầu cử ở Mỹ, sau cuộc họp của Ủy ban Thường vụ Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc (tức Quốc hội Trung Quốc) vào đầu tháng 11, nhưng Thứ trưởng Tài chính Liêu Mẫn đã mô tả rằng chúng có "quy mô khá lớn". Bằng cách công bố các biện pháp này, Bắc Kinh cuối cùng cũng thừa nhận điều mà người dân Trung Quốc và thế giới đã biết từ lâu : nền kinh tế Trung Quốc đang gặp rắc rối lớn. "Trung Hoa mộng" – tầm nhìn của Tập về việc tăng gấp đôi quy mô nền kinh tế vào năm 2035 và đạt được sự thịnh vượng trên diện rộng – đang dần tan biến. Nhưng liệu các biện pháp kích thích mới này có hiệu quả hay không ?

Thách thức kinh tế ngắn hạn cấp bách nhất của Trung Quốc là cầu trong nước yếu, do người tiêu dùng thiếu niềm tin. Khi người tiêu dùng Trung Quốc từ chối chi tiêu, họ sẽ tích trữ tiền mặt, tạo ra tình trạng dư thừa tiền tiết kiệm, cùng với việc chính phủ đầu tư quá mức vào các ngành công nghiệp được chính trị ủng hộ, làm trầm trọng thêm vấn đề cấu trúc dài hạn nghiêm trọng nhất của Trung Quốc : tình trạng dư thừa công suất công nghiệp. Như tôi đã lập luận trên Foreign Affairs hồi tháng 8, cầu trong nước giảm kết hợp với dư thừa công suất công nghiệp đã tạo thành một vòng lặp diệt vong kinh tế mà Trung Quốc phải thoát ra để tránh rơi vào trì trệ. Giới lãnh đạo Trung Quốc tuyên bố gói kích thích mới nhất là nhằm thúc đẩy tiêu dùng. Tuy nhiên, bằng cách loại trừ gần như hoàn toàn các hỗ trợ trực tiếp cho hộ gia đình trong các kế hoạch kích thích, chính phủ đã chứng minh rằng họ vẫn đang bám vào sách lược kinh tế cũ, là đầu tư do nhà nước chỉ đạo.

Vấn đề cốt lõi của cầu tại Trung Quốc là khủng hoảng niềm tin, bắt nguồn từ nỗi lo của người dân Trung Quốc về hoàn cảnh kinh tế và tương lai của họ. Năm 2017, thời điểm Tập bắt đầu nhiệm kỳ thứ hai và thắt chặt quyền kiểm soát nền kinh tế, các hộ gia đình thành thị đang được tận hưởng thành quả của nhiều thập kỷ tăng trưởng mạnh mẽ, với thu nhập khả dụng tăng gấp đôi sau mỗi tám năm. Giờ đây, đối với các gia đình trẻ, những ngày tháng tươi đẹp đó đã qua rồi. Tính đến năm 2024, thu nhập khả dụng trung bình chỉ tăng 50% kể từ năm 2017 – nghĩa là tăng chậm hơn đáng kể so với kỷ nguyên trước – và mốc thời gian để thu nhập tăng gấp đôi đã lên đến 15 năm. Sự suy giảm này báo hiệu sự thay đổi từ một kỳ vọng vững chắc về cơ hội kinh tế sang một thực tế mới được đánh dấu bằng tăng trưởng bị kiểm soát và áp lực chồng chất. Việc đảo ngược quỹ đạo hiện tại của Trung Quốc sẽ đòi hỏi người ta phải tạo ra được một cỗ máy thời gian, và các kế hoạch kích thích đang được thảo luận vẫn không cung cấp loại hỗ trợ tài chính cấp hộ gia đình cần thiết để khôi phục niềm tin vào tương lai của Trung Quốc.
Những khó khăn không được giải quyết

Các biện pháp kích thích gần đây của Bắc Kinh dường như chủ yếu nhằm khôi phục lòng tin trong giới tinh hoa kinh doanh của đất nước. Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc (PBOC) đang áp dụng một chiến lược tương tự như cách tiếp cận nới lỏng định lượng của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ, tập trung vào giá tài sản tài chính với hy vọng tạo ra hiệu ứng tài sản lan tỏa khắp nền kinh tế nói chung. PBOC đã thiết lập hai cơ chế, cả hai đều được thiết kế để bơm thanh khoản vào thị trường và trợ giá cho các tài sản tài chính rủi ro như cổ phiếu, trái phiếu doanh nghiệp, và quỹ giao dịch trên sàn. Cơ chế đầu tiên là chương trình trị giá 70 tỷ đô la do chính phủ điều hành, trong đó cho phép các nhà đầu tư tổ chức – chủ yếu là các công ty môi giới và bảo hiểm nhà nước, thường được gọi là "đội tuyển quốc gia" – mua các tài sản tài chính rủi ro và sau đó đổi chúng lấy trái phiếu chính phủ chất lượng cao. Kế đến, những trái phiếu này có thể được thế chấp lại làm tài sản thế chấp cho các khoản vay ngân hàng ; về cơ bản, đây là việc cấp cho đội tuyển quốc gia quyền tiếp cận nguồn tài chính giá rẻ của ngân hàng trung ương để mua tài sản và trợ giá. PBOC từng triển khai một chương trình tương tự vào năm 2015 nhằm ổn định thị trường chứng khoán sau khi giá giảm hơn 40% chỉ trong vài tháng.

Cơ chế thứ hai là một chương trình tái cấp vốn trị giá 42 tỷ đô la được thiết kế để mở rộng các khoản vay cho các công ty niêm yết công khai, theo đó cho phép họ sử dụng số tiền thu được để mua lại cổ phiếu của chính mình trên thị trường chứng khoán – về cơ bản, nó hoạt động như một khoản cổ tức giúp tăng lợi nhuận cho các cổ đông. Các quan chức Trung Quốc hy vọng rằng điều này sẽ thúc đẩy một đợt tăng giá mới trên thị trường chứng khoán ; kể từ giữa tháng 9, giá cổ phiếu đã tăng khoảng 25%.

Bất chấp những nỗ lực này, việc nới lỏng định lượng theo kiểu Trung Quốc của PBOC khó có thể giải quyết được những khó khăn kinh tế lớn hơn của đất nước, vì nó không có tác dụng nhiều trong việc kích cầu thực tế của người tiêu dùng. Một số các biện pháp hỗ trợ trực tiếp hạn chế dành cho hộ gia đình bao gồm các quy định mới cho phép người vay tái cấp vốn khoản thế chấp, giúp họ tận dụng mức giảm nửa phần trăm gần đây trong lãi suất cho vay thế chấp chuẩn. Sự thay đổi này dự kiến sẽ giúp khoảng 50 triệu hộ gia đình tiết kiệm được tổng cộng khoảng 21 tỷ đô la mỗi năm nhờ vào các khoản thanh toán lãi suất thấp hơn.

Ngoài ra, chính quyền địa phương đã giảm khoản thanh toán ban đầu cần thiết để mua ngôi nhà thứ hai, như một phần trong nỗ lực loại bỏ lượng nhà tồn khỏi thị trường và hỗ trợ phần nào cho giá nhà. Xét đến việc nhà ở chiếm khoảng 70% tài sản của các gia đình Trung Quốc và thế chấp chiếm khoảng 75% nợ hộ gia đình, bất kỳ biện pháp nào nhằm ổn định giá nhà và giảm chi phí tài chính đều có khả năng củng cố bảng cân đối kế toán của hộ gia đình. Thiết lập mức sàn cho giá nhà là bước đầu tiên quan trọng trong việc khôi phục niềm tin của người tiêu dùng Trung Quốc vào triển vọng tài chính dài hạn của họ.

Cho đến nay, các nhà hoạch định chính sách hàng đầu Trung Quốc vẫn còn do dự khi thảo luận về việc chuyển tiền mặt trực tiếp cho người tiêu dùng bình thường. Nguyên nhân có thể là do kinh nghiệm chính sách hạn chế của chính phủ trong lĩnh vực này, và sự thận trọng của các quan chức kinh tế ở Bắc Kinh khi ra hiệu về bất kỳ thay đổi chính sách nào mà không có chỉ đạo rõ ràng từ Tập. Tuy nhiên, cơ sở hạ tầng tài chính của Trung Quốc đã được chuẩn bị tốt để hỗ trợ cho một biện pháp kích thích hộ gia đình trực tiếp. Hầu hết các khoản tiền lương và phúc lợi an sinh xã hội đã được liên kết với các tài khoản tiền gửi tại các ngân hàng thương mại nhà nước, giúp việc chuyển tiền vào tài khoản trở nên đơn giản hơn nhiều.

Con đường của nhà lãnh đạo tối cao

Tập không phản đối việc đảo ngược chính sách đột ngột, như thể hiện qua việc ông đột ngột từ bỏ chính sách "zero Covid" vào cuối năm 2022, cũng như các sáng kiến kinh tế thường xuyên thay đổi của ông trong nhiệm kỳ của mình. Tuy nhiên, điều không đổi trong nhiệm kỳ lãnh đạo của ông là việc ông không thích phân phát tiền mặt, bởi ông cho rằng nó có thể tạo ra một nhà nước phúc lợi. Ông đã cảnh báo các đảng viên không nên "rơi vào cái bẫy của ‘chủ nghĩa phúc lợi’, chuyên nuôi dưỡng những kẻ lười biếng". Không nên hiểu sai lời của Tập là ủng hộ một hệ tư tưởng chủ nghĩa cá nhân thô bạo ở Trung Quốc. Thay vào đó, cách tiếp cận quản trị từ trên xuống của ông ưu tiên sự thống nhất về ý thức hệ hơn là các nhượng bộ theo chủ nghĩa dân túy, và ủng hộ đầu tư do nhà nước lãnh đạo hơn là hỗ trợ tài chính cho cá nhân.

Tập đã nói rõ rằng ưu tiên hàng đầu của ông là biến Trung Quốc thành một siêu cường toàn cầu tự lực cánh sinh. Ông muốn trở thành nhà lãnh đạo sẽ để lại "thế kỷ nhục nhã" của Trung Quốc – ám chỉ thời kỳ dài mà Trung Quốc bị cho là phải phục tùng các cường quốc phương Tây – lại phía sau. Theo đó, mục tiêu tăng trưởng GDP hiện tại của chính phủ là khoảng 5% và gói kích thích mà họ vừa công bố chỉ là phương tiện để đạt được mục tiêu đó mà thôi. Ngược lại, một gói kích thích trực tiếp hỗ trợ các hộ gia đình cá nhân sẽ chuyển sức mua từ chính phủ sang người tiêu dùng, theo đó để lại ít nguồn lực hơn cho tham vọng lớn của Tập – và khiến ông không còn nhiều quyền kiểm soát đối với định hướng chung của đất nước.

Các thông báo của chính phủ liên quan đến gói kích thích đã cố tình nhấn mạnh vào lời lẽ hoa mỹ, hơn là vào những thay đổi chính sách đáng kể nhằm tăng tiêu dùng. Cách tiếp cận này phù hợp với mục tiêu của Tập là thúc đẩy niềm tin vào nền kinh tế mà không chuyển hướng nguồn lực khỏi việc theo đuổi mục tiêu tự cung tự cấp của Trung Quốc. Lượng vốn được bơm vào hệ thống tài chính để hỗ trợ giá cổ phiếu và ổn định các ngân hàng nhiều khả năng sẽ lại được chuyển hướng sang các ngành công nghiệp chiến lược mà Trung Quốc cho là sẽ giúp họ vượt qua Mỹ về công nghệ và năng lực quân sự.

Hệ thống "toàn quốc" dành cho đầu tư công nghệ đảm bảo rằng tất cả các nguồn vốn lớn sẽ được huy động để đạt được những đột phá trong các lĩnh vực quan trọng như trí tuệ nhân tạo, chất bán dẫn, và động cơ máy bay. Trái ngược với một gói kích thích thúc đẩy tiêu dùng thực sự, các biện pháp hiện tại dường như có một động cơ thầm kín : tăng cường khả năng cạnh tranh của Trung Quốc về mặt kinh tế và quân sự với phương Tây. Hiện tại, định hướng chính sách được nêu trong nội dung chi tiết của gói kích thích vẫn không cho các chính phủ phương Tây lý do nào để xem xét lại các rào cản thương mại hoặc nới lỏng kiểm soát xuất khẩu đối với Trung Quốc.

Quy mô tiềm năng của việc phân phát tiền mặt cho các hộ gia đình bị hạn chế bởi tình hình tài chính khó khăn của chính quyền địa phương Trung Quốc. Bắc Kinh đã cam kết hỗ trợ bằng cách cung cấp các khoản hoán đổi nợ, để tái cấp vốn cho những khoản nợ ngắn hạn nhưng chi phí cao đang đè nặng lên nhiều chính quyền địa phương. Ngân sách địa phương đã trở nên eo hẹp do doanh thu từ việc bán đất giảm vì thị trường bất động sản suy thoái, chi phí y tế công liên quan đến hậu quả đại dịch, và chi phí phúc lợi xã hội tăng cao liên quan đến tình trạng dân số già hóa. Đối với nhiều quan chức địa phương, việc đạt được tiến bộ trong công nghiệp và đảm bảo an ninh chuỗi cung ứng vẫn được ưu tiên hơn việc kích thích chi tiêu của người tiêu dùng.

Nếu Bắc Kinh theo đuổi việc thanh toán tiền mặt trực tiếp cho các hộ gia đình, họ sẽ phải đối mặt với thách thức là bỏ qua chính quyền địa phương, những người có thể chuyển một phần tiền sang hướng khác. Việc chuyển tiền trực tiếp từ chính quyền trung ương sang các kho bạc địa phương có rủi ro là tiền bị phân bổ sai, hoặc thậm chí là bị biển thủ trắng trợn, do đó hạn chế hiệu quả thực tế của việc chuyển tiền đến các hộ gia đình như một biện pháp kích thích. Nếu không có sự giám sát sát sao, các khoản thanh toán này có lẽ chỉ đến được các hộ gia đình như nước nhỏ giọt từ vòi nước bị rỉ.

Một trò chơi khác

Gói kích thích gần đây thực sự có thể đạt được các mục tiêu ngắn hạn của Bắc Kinh : thị trường chứng khoán phục hồi mạnh mẽ, thị trường nhà ở ổn định, niềm tin của người tiêu dùng tạm thời được nâng cao, và GDP tăng trưởng 5% vào năm 2024. Tuy nhiên, nó không giải quyết được các vấn đề cấu trúc sâu xa hơn của Trung Quốc và không có khả năng khiến các hộ gia đình chi tiêu nhiều hơn trong dài hạn. Chính phủ dường như không muốn thực hiện các bước đi táo bạo cần thiết – chẳng hạn như hỗ trợ thu nhập trực tiếp cho các hộ gia đình – vốn có thể thúc đẩy một sự tái cân bằng kinh tế có ý nghĩa. Thay vào đó, phần lớn các biện pháp kích thích mới nhất dường như chỉ củng cố các điểm yếu nhất của nền kinh tế, đủ để báo hiệu rằng đảng vẫn chưa từ bỏ vai trò là người quản lý tốt nền kinh tế và vẫn cam kết thực hiện đúng khế ước xã hội của Trung Quốc.

Nếu không có mức tăng trưởng thu nhập mạnh hơn, các hộ gia đình Trung Quốc sẽ vẫn tiếp tục tiết kiệm ở mức cao đáng kể. Ngay cả khi các biện pháp kích thích gần đây đạt hiệu quả đáng ngạc nhiên, thì sự suy giảm dân số của Trung Quốc và căng thẳng địa chính trị gia tăng với phương Tây cho thấy triển vọng kinh tế dài hạn của nước này là không chắc chắn. Kể từ giai đoạn phong tỏa đại dịch đến nay, tầng lớp trung lưu của Trung Quốc đã trải qua tình trạng bất ổn kinh tế dai dẳng – một nhận thức sẽ mất nhiều năm để thay đổi.

Trong bốn thập kỷ qua, nền kinh tế Trung Quốc có lẽ đã trải qua giai đoạn tăng trưởng phi thường nhất trong lịch sử loài người. Năm 1981, hơn 90% dân số Trung Quốc sống trong cảnh nghèo đói nghiêm trọng như ở các khu vực kém phát triển nhất thế giới. Ngày nay, hơn một nửa dân số thuộc về tầng lớp trung lưu, với mức sống tương đương nhiều quốc gia phát triển. Tuy nhiên, trong chừng mực nào đó, tầng lớp trung lưu Trung Quốc chưa bao giờ cảm thấy nghèo hơn lúc này. Cảm giác chất lượng cuộc sống của bản thân tụt hậu so với bạn bè đồng trang lứa ngày càng lớn, và cơ hội để con cái họ trở nên giàu có và được đi du học ngày càng xa vời hơn.

Lần đầu tiên kể từ khi Trung Quốc cải cách kinh tế, nhiều hộ gia đình lo sợ rằng ngày mai có thể không tốt hơn hôm nay – không phải vì lý do thất bại cá nhân, mà vì những thế lực nằm ngoài tầm kiểm soát của họ. Những người trẻ mới bước vào lực lượng lao động đang cảm thấy bất lực, và ngày càng nhiều người trong số họ tin rằng mình không thể bắt đầu một sự nghiệp thịnh vượng, với tỷ lệ thất nghiệp của thanh niên vượt quá 17%. Các gia đình trẻ phải đối mặt với áp lực không ngừng chỉ để duy trì mức sống của họ. Các chuyến viếng thăm đền chùa đã tăng vọt hơn 300% vào năm ngoái, cho thấy ngày càng có nhiều người tìm đến các biện pháp mê tín để cầu may cho tương lai của mình. Ngày càng có nhiều người Trung Quốc đặt niềm tin vào lễ vật hoặc bùa hộ mệnh của nhà chùa, hơn là vào lời đảm bảo của đảng về thịnh vượng chung.

Chính quyền Mỹ tiếp theo sẽ phải đối mặt với một Trung Quốc đang vật lộn với tăng trưởng kinh tế chậm lại, một tầng lớp trung lưu bất an, và một nhà lãnh đạo tập trung vào cam kết xây dựng quân đội đẳng cấp thế giới hơn là một xã hội thịnh vượng. Tình hình phức tạp này đòi hỏi một chiến lược Trung Quốc trong đó đánh giá năng lực và hạn chế của Tập sát với thực tế – chứ không chỉ đánh giá mỗi tham vọng của ông. Dù người dân Trung Quốc chỉ có quyền tự quyết hạn chế, nhưng khi là một tập thể, họ vẫn có thể gây áp lực kinh tế lên Bắc Kinh. Bằng cách thắt chặt hầu bao và ưu tiên tiết kiệm, họ thực sự đã tạo ra một lá phiếu bất tín nhiệm âm thầm nhưng mạnh mẽ nhắm vào định hướng của đất nước. Nếu tình hình kinh tế ở Trung Quốc tiếp tục xấu đi, Tập có thể đột ngột xoay trục, hy vọng xoa dịu sự thù địch của mình đối với phương Tây. Trong lúc theo dõi các biện pháp kích thích của Trung Quốc phát huy tác dụng và chứng kiến Bắc Kinh không thể khắc phục những rắc rối kinh tế tiềm ẩn của mình, Washington cần tránh trở nên quá ám ảnh với mối đe dọa từ Trung Quốc mà bỏ lỡ các cơ hội tiềm năng để tái định nghĩa quan hệ Mỹ-Trung trong tương lai.

Zongyuan Zoe Liu

Nguyên tác : "Why China Won’t Give Up on a Failing Economic Model", Foreign Affairs, 31/10/2024

Nguyễn Thị Kim Phụng biên dịch

Nguồn : Nghiên cứu quốc tế, 07/11/2024

Zongyuan Zoe Liu là nghiên cứu viên về Trung Quốc tại Hội đồng Quan hệ Đối ngoại và là tác giả cuốn sách "Sovereign Funds : How the Communist Party of China Finances Its Global Ambitions".

Additional Info

  • Author Zongyuan Zoe Liu, Nguyễn Thị Kim Phụng
Published in Diễn đàn

Suy giảm kinh tế cộng với suy thoái chính trị kéo dài và mang tính cơ cấu củng cố cho lập luận rằng mô hình phát triển có xuất sứ từ Trung Quốc đang kết thúc. Được dẫn dắt bởi tư tưởng thực dụng, "mèo trắng mèo đen không quan trọng miễn bắt được chuột", và duy ý chí về năng lực lãnh đạo của chế độ chính trị tập quyền dựa vào chủ nghĩa tập thể, chủ nghĩa Mác – Lênin để chuyển đổi nền kinh tế sang thị trường, một mô hình chuyên chế - tăng trưởng được thiết lập. Nó đã làm Trung Quốc thoát nghèo, trở thành nước có thu nhập trung bình cao nhờ "đánh đổi" dân chủ, nhân quyền lấy tăng trưởng kinh tế để đảm bảo tính chính danh cho chế độ Đảng cộng sản toàn trị. Kết quả tăng trưởng "thần kỳ" kéo dài trong suốt hơn ba mươi năm khiến mô hình này trở thành "lý tưởng" cho nhiều quốc gia đang phát triển. Là nước láng giềng tương đồng về thể chế chính trị, Việt Nam đã noi theo áp dụng, nhưng ‘kém’ thành công hơn. Tuy nhiên, những gì diễn ra ở Trung Quốc, về cơ bản, cũng xảy ra ở Việt Nam. Cải cách mô hình chuyên chế - tăng trưởng thế nào đang là vấn đề lớn hiện nay hàm ý cho Việt Nam.

mohinh1

Hình chụp từ trên cao cầu Bãi Cháy ở Thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh hôm 28/12/2023 - AFP

Bài viết trước chỉ ra thực trạng chống tham nhũng của Đảng cộng sản vẫn khó khăn, nguy cơ tồn vong chế độ vẫn lớn, "Đảng – Nhà nước" vẫn chưa "trong sạch" trong khi dân chủ, nhân quyền bị cấm đoán và kinh tế trì trệ. Căn nguyên của vấn đề nằm ngay trong mô hình chuyên chế - tăng trưởng khi nghịch lý tăng trưởng nhanh và tham nhũng tràn lan, một trong những hình thức tham nhũng, chiếm vị trí thống trị, trong đó việc trao đổi quyền lực và của cải của giới lãnh đạo đã trở thành "luật bất thành văn". Nay, trong bối cảnh ‘khủng hoảng’ "nghịch lý" đã đảo chiều thành "thuận lý" khi quyền lực bị tuyệt đối hóa, lạm dụng bạo lực để chống lại sự tha hóa quyền lực đang làm hủy hoại động lực tăng trưởng nhờ thị trường.

Lý thuyết và thực tế đã chứng minh rằng, nghịch lý nêu trên, mặc dù không biểu thị mối tương quan nhân quả, nhưng từ các dữ liệu điều tra từ 65 quốc gia, tức một phần ba tổng số nước, tổ chức Hướng dẫn rủi ro quốc gia quốc tế (ICRS - International Country Risk Guide) đã xác lập mối quan hệ đồng biến giữa mức độ tham nhũng và tăng trưởng. Ngoài ra, một nghiên cứu thực tế ở Trung Quốc của phó giáo sư khoa học chính trị Yuen Yuen Ang (洪源) có ý nghĩa ứng dụng quan trọng được trình bày trong cuốn "Thời đại vàng son của Trung Quốc : Nghịch lý của sự bùng nổ kinh tế và tham nhũng tràn lan" (China's Gilded Age : The Paradox of Economic Boom and Vast Corruption, 2020). Học giả về Trung Quốc tại Đại học Michigan, Mỹ đã chỉ ra rằng, đây là quá trình ‘tiến hóa’ tương tự như Thời đại Vàng của Mỹ vào cuối thế kỷ 19. Tuy nhiên, sự khác biệt các hệ thống chính trị ở Trung Quốc và Hoa Kỳ đã dẫn đến những phản ứng trái ngược nhau trước sự bành trướng của chủ nghĩa tư bản thân hữu. Ở Mỹ là quá trình cải tiến thể chế dân chủ để kiểm soát quyền lực trong khi ở Trung Quốc củng cố chế độ tập quyền tuyệt đối bằng chống tham nhũng kiểu "đả hổ diệt ruồi".

Làm sâu sắc thêm thực tế này ở Việt Nam có ý nghĩa quan trọng không những chỉ vì chiến dịch "đốt lò" đang gặp thách thức ngày càng lớn khiến niềm tin chính sách giảm sút, diễn ra đồng thời với việc hạn chế các quyền về tự do, dân chủ và nhân quyền khi mô hình chuyên chế ‘kiểu cũ’, kiểu Mao, đang quay trở lại "mạnh mẽ" mà còn vì động lực tăng trưởng nhờ thị trường bị hủy hoại nghiêm trọng dẫn tới kinh tế trì trệ, ảm đạm. Mặc dù, tỷ lệ tăng trưởng GDP theo thống kê là nhanh nhưng đã được ‘cảnh báo’ là "không bền vững", bất cập về cơ cấu. Nền kinh tế có độ mở cao cho thương mại nhưng ngày càng lệ thuộc vào vốn đầu tư nước ngoài, lĩnh vực bất động sản trở thành trục tăng trưởng quan trọng nhưng "mong manh" trước vấn nạn đầu cơ, trong đó chủ yếu là nguyên nhân "sở hữu toàn dân" về đất đai và tính đại diện quản lý của nhà nước bị trục lợi do tha hóa quyền lực, đầu tư công cũng ì ạch… Hơn thế, một thể chế "khai thác" chi phối nền kinh tế khi lý luận giáo điều về chủ nghĩa xã hội lấn án kinh tế thị trường…

Gần đây, đã có sự thừa nhận quan trọng rằng các thể chế thực sự quan trọng. Nghĩa là, các cấu trúc chính trị – như quyền sở hữu, sự ổn định, cải cách luật pháp, cải thiện môi trường kinh doanh, nâng cao khả năng giao dịch thương mại… là nền tảng của tăng trưởng kinh tế. Giới điều hành kinh tế - Chính phủ luôn nhấn mạnh sự cấp thiết về cải cách thể chế. Điều khiến các nước nghèo trở nên nghèo không phải là thiếu nguồn lực. Nhật Bản và Hàn Quốc, các đối tác chiến lược của Việt Nam, cho thấy họ thiếu nguồn lực thế nào để bắt đầu con đường phát triển của mình. Đúng hơn, chính việc thiếu thể chế đã khiến các quốc gia trở nên nghèo nàn. Tuy nhiên, một số ý kiến cho rằng việc chống tham nhũng có thể ‘thành công’ chỉ khi được thực hiện bởi thể chế dân chủ, kiểm soát quyền lực bởi tam quyền phân lập, xã hội dân sự… Nhưng cải cách thể chế là một quá trình, vì vậy việc tập trung vào cải cách khu vực công, nâng cao năng lực công chức để làm những việc "vi dân" và đồng thời thiết lập những nguyên tắc cơ bản cho kinh tế thị trường vận hành là những bước đi cần thiết. Việc dự báo kinh tế đang thiếu yếu tố thể chế sẽ giảm ý nghĩa cho việc hoạch định và thực thi chính sách !

Mô hình chuyên chế – tăng trưởng kiểu Trung Quốc đang ‘khủng hoảng’ ở Việt Nam, biểu hiện rõ rệt là sự suy giảm tăng trưởng và suy thoái chính trị. Thể chế chính trị đang suy thoái bởi hai cội nguồn chủ yếu, trước hết, là quốc nạn tham nhũng được che đậy bởi nghịch lý nêu trên, nghĩa là sự ‘chấp nhận’ hay ‘đánh đổi’ tham nhũng lấy tăng trưởng đã biến giới lãnh đạo, giới tinh hoa của chế độ thành tầng lớp quyền lực và giàu có trong khi phân hóa giàu nghèo ngày càng lớn. Họ theo đuổi mục đích duy trì hệ thống chính trị tập quyền bằng bạo lực, trấn áp, từ mầm mống, xã hội dân sự, dân chủ và độc quyền về tư tưởng và truyền thông, ngăn cản các quyền tự do cá nhân. Chống tham nhũng kiểu "ta đánh ta" không thể hiệu quả khi nguyên tắc công khai minh bạch và trách nhiệm giải trình bị hủy hoại.

Thứ hai, đó là sự cứng nhắc về thể chế và nhận thức. Chế độ luôn nhấn mạnh vai trò của các tổ chức theo cách hiểu của V. Lenin về nhà nước chuyên chế. Theo đó, những quy tắc chi phối cuộc sống của mình cần được tạo ra và, sau đó cố bảo vệ nó bằng mọi giá theo cách "cực kỳ bảo thủ". Ngay cả khi thực tế chỉ ra thế giới không hoạt động theo cách đó, nhưng việc thay đổi mô hình khiến giới lãnh đạo rất ‘do dự.’ Fransis Fukuyama, giáo sư tại Đại học Stanford, Mỹ, trong một cuốn sách về thể chế chính trị, đã được dịch sang tiếng Việt, của mình cho rằng chủ nghĩa thân hữu ở Mỹ trong cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20 là "một cuộc đấu tranh kéo dài gần hai thế hệ". Mô hình chuyên chế - tăng trưởng ở Trung Quốc, theo Giáo sư Fukuyama, là một kiểu ‘mô hình tinh thần’, đã không thực sự tương ứng với thực tế thị trường nhưng người ta vẫn không muốn thay đổi chúng. Chế độ chính trị dưới sự lãnh đạo toàn diện của độc đảng cộng sản trong những năm gần đây đã quay lại mô hình toàn trị kiểu Mao với những chính sách mang tính đối phó với những bất cập, mâu thuẫn trong khi áp dụng những ‘tiêu chuẩn kép’. Điển hình như chính sách ‘nhích’ gần phương Tây - cơ chế dân chủ để ‘mời gọi’ đầu tư nước ngoài trong khi kiểm soát gắt gao tự do cá nhân, dân chủ và xã hội dân sự trong nước.

Sự suy giảm tăng trưởng và suy thoái chính trị mang tính xu hướng báo hiệu rằng mô hình chuyên chế - tăng trưởng kiểu Trung Quốc không còn phù hợp với thực tế với những mâu thuẫn ngày càng căng thẳng Trong trường hợp này lý thuyết của Các Mác về xung đột giữa lực lượng sản xuất và quan hệ sản xuất, giữa thượng tầng kiến trúc và hạ tầng cơ sở sẽ dẫn đến sự thay đổi chế độ. Cải cách chuyển đổi dân chủ hướng đến một ‘thể chế bao trùm’ để tăng trưởng bền vững là tất yếu nhưng trước hết đòi hỏi sự thay đổi ‘đột phá’ về tư duy. Dù sự chuyển đổi dân chủ chỉ là một cái "hành lang hẹp" (Tiếng Anh : The Narrow Corridor) nhưng cần hy vọng. Mới đây, ngày 16/1/2024 ông Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính đã phát biểu tại Diễn đàn Kinh tế Thế giới (WEF) tại Davos, Thụy Sĩ, rằng : "Không quốc gia nào phát triển nhanh nếu giữ tư duy cũ !"

Phạm Quý Thọ

Nguồn : RFA, 22/01/2024

Tham khảo :

(1) Tăng trưởng GDP trong thời kỳ đổi mới ; (Interactive) GDP của Việt Nam qua 35 năm đổi mới .

(2) Chỉ số cảm nhận tham nhũng (CPI) ; Corruption Perceptions Index.

(3) Mức tăng trưởng GDP so với chỉ số nhận thức tham nhüng (CPI) tai Việt Nam từ năm 2012-2022

(4) Vụ án AIC Đồng Nai ; Vụ án ‘những chuyến bay giải cứu’ ; Vụ án ‘Việt Á’ ; Vụ án ‘Vạn Thịnh Phát’ 

Additional Info

  • Author Phạm Quý Thọ
Published in Diễn đàn

Ngoài mi lo gim phát, thay vì lm phát, Trung Quc đng trước hai vn đ ln na : S người làm vic gim xung và hiu năng sn xut ngưng đng.

mohinh1

Kinh tế xung không phi ch do th trường đc. Nguyên nhân sâu xa là s tht bi ca c mô hình kinh tế bt chp thc tế cũng như lý lun, vì ch nhm mđích bo v quyn hành cĐảng cộng sản.

Giá nhà ca Trung Quc t tháng 9 qua tháng 10 đã tt xung năm tháng lin, mnh nht k t tháng 2/2015, theo bn tin kinh tế Bloomberg. C nn kinh tế xung theo vì ngành xây dng đóng góp mt phn tư trong Tổng sản lượng nội địa (GDP) ca Trung Quc. Kinh tế xung không phi ch do th trường đa c. Nguyên nhân sâu xa là s tht bi ca c mô hình kinh tế bt chp thc tế cũng như lý lun, vì ch nhm mc đích bo v quyn hành ca Đảng cộng sản.

Sau v công ty Hng Đi (Evergrande) phá sn, năm nay đến công ty Bích Nhai Viên (Country Garden) cũng không tr được n. Năm ngoái, 18 công ty xây ct không tr được n nước ngoài. Tháng 6 va qua, năm công ty ln nht đã không tr được n vay bng đô la M, tng cng 226 t đô la, cũng bng tr giá nhng ngôi nhà h đã bán tr góp trước, theo báoThe Wall Street Journal. Bích Nhai Viên không tr được 83 t đô la tin n, đã tuyên b phá sn trong tháng 10.

"Tp Đoàn Hng Đi" (恒大集, nghĩa là Ln Mãi Mãi) thành lp năm 1996, vào năm 2017 tr giá lên ti 50 t m kim, hin nay ch còn đáng giá 3 t trên th trường chng khoán. Hai năm trước Hng Đi có 150.000 nhân viên ; vi 1.300 d án xây dng ti 280 thành ph ; mang n 88,5 t đô la nhưng còn n 1 triu 600 ngàn căn h chưa xây xong mà người mua đang góp tin tr trước. Hin có 20 triu đơn v gia cư đã bán ri nhưng phi ngưng vì các công ty đa c thiếu tin, theo báoThe Wall Street Journal.

Tháng 7 năm ngoái, nhiu người mua nhà tr góp trước bt đu "đình công" ngưng đóng tin vì lo không bao gi xây xong, to ra mt phong trào lan ra toàn quc. Khi đt tin, người mua được ha hn trong ba năm nhà s xong, nhưng ch mãi không được trao chìa khóa ! Nhng người lo lng nht tìm cách bán tng bán tháo khiến giá c xung theo, khiến các công ty xây ct thiếu tin nng hơn. Các ngân hàng không dám cho các công ty đó vay vì thy giá tr ca các công ty xung thp và người mua ngưng tr góp, khiến các công ty càng thiếu tin. Nhng xí nghip cung cp cho ngành xây ct b cun theo. Tt c to ra mt cái vòng ln qun.

Công ty Bloomberg đã phân tích tình trng bế tc này. Trước năm 1998, Trung Quốc chưa cho phép mua bán nhà ca t do, ch có mt phn ba dân chúng sng ti các thành ph. Sau 25 năm, s dân đô th tăng thêm 480 triu người, chiếm hai phn ba dân s. Đó là cơ hi cho các công ty xây ct. H đua nhau vay tin d dàng t khp nơi vì ai cũng thy vin tượng phát trin tt. Năm ngoái, tng s n người nước ngoài đã lên đến 207 t đô la, vay bng đô la gm vay t các ngân hàng và bán trái phiếu, tc giy n. Năm 2009 s trái phiếu bán ra nước ngoài ch có 675 triu đô la, năm 2020 đã tăng gn gp 100 ln, lên ti 64,7 t đô la. Khi n đáo hn mà không tr được thì phi khai phá sn. Trong khi đó dân s bt đu gim bt, c nước còn 50 triu căn h đang không có người , và nhiu công trường xây ct ngưng hot đng.

Nhng ch n ln nht ca các công ty đa c là người mua nhà tr góp. Khi Tp Cn Bình ra lnh các ngân hàng bt cho vay tin xây nhà, các công ty đa c gây vn bng cách bán trước các căn h sp xây. T 2015 đến tháng 7/2021, loi vn này tăng t 39% lên 54% ngun vn ca các công ty đa c.

Tin tiết kim ca 70% các gia đình trong lc đa đ vào vic mua nhà, đ hoc đu tư. Nhà ca chiếm 60% tài sn ca dân. Giá tt xung nghĩa là 70% dân Trung Hoa đang mt tin dành dm c đi ; ging như dân M bng dưng mt hết tin trong qu hưu bng và mt bo him y tế khi v già ! Đa c không còn là mt cơ hi kinh tế mà đã tr thành mt vn đ xã hi và chính tr.

T năm 2020 chính quyn cộng sản Trung Quc đã đưa ra các bin pháp hn chế s n ca các công ty xây dng, da trên ba tiêu chun : t l n ti đa, tng s n, và tng s tin mt. Năm ngoái chính quyn trung ương dành 48 t đô la đ giúp các công ty tiếp tc xây dng, ha s cho các ngân hàng vay 27 t đô la không cn tr lãi nếu cho các công ty xây ct vay ; nhưng đến nay s tin đó vn chưa được dùng hết. Công vic xây ct gim 14% trong năm 2021, xung nng nht k t 6 năm. Tháng 8 va qua, Bc Kinh gim s tin phi đt xung đ mua nhà (down-payment) ; cho phép các ngân hàng h thp lãi sut. Trong khi M tăng lãi sut thì Ngân hàng Trung ương Bc Kinh đã ct đ cu th trường nhà ca, nhưng không thy hiu qu.

Kinh tế đang tr thành mi lo ln nht k t khi bt đu m ca đu thp niên 1980. Chính sách đi mi thành công, kinh tế Trung Quc ln dn. Trước đây 40 năm, Tổng sản lượng nội địa ca Trung Quc ch bng 2% GDP c thế gii ; năm 2021 đã chiếm 18,4%, theo báoFinancial Times. Sau đó Trung Quc bt đu đi xung, trong khi M và nhiu nước khác, t n Đ đến Brazil vn tiến lên. Năm 2022, Trung Quc ch còn chiếm 17% GDP toàn cu.

Nht báoFinancial Time mô t đa v ca Trung Quc đang xung dn. Trong năm 2023 sn lượng toàn thế gii s lên đến 105 ngàn t m kim, tăng thêm 8 ngàn t. Trung Quc không hưởng mt phn nào trong s 8 ngàn t đô la mi lên đó ; kinh tế M góp 45% ; các nn kinh tế đang lên đóng góp 50% ; mt na là do năm nước : n Đ, Indonesia, Mexico, Brazil và Ba Lan.

S hàng xut cng ca Trung Quc đang gim vì kinh tế các nước mua hàng cũng gp khó khăn, hoc đang tìm các ngun cung cp mi. Các công ty quc tế đang rút tin li ra khi Trung Quc, ct s đu tư bt 12 t đô la trong quý th ba năm nay. Đng nhân dân t xung giá, các xí nghip Trung Quc cũng theo gót, chuyn đô la ra nước ngoài, mua bt đng sn.

Ngoài mi lo gim phát, thay vì lm phát, Trung Quc đng trước hai vn đ ln na : S người làm vic gim xung và hiu năng sn xut ngưng đng. Lc lượng lao đng ca Trung Quc có lúc lên cao nht, bng 24% s người làm vic trên thế gii ; hin xung ch bng 19% và trong 35 năm na s xung ti 10%. Tính s người làm vic cùng vi sn năng lao đng, kinh tế Trung Quc s ch tăng 2,5% mt năm, bng na ch tiêu trên 5% ca ông Tp Cn Bình, vn theoFinancial Times.

Đây là kết qu t nhiên ca mô hình kinh tế ca Đảng cộng sản Trung Quc t khi i mi". H t b kinh tế ch huy kiu cng sn cũ nhưng vn đ cao vai trò ca doanh nghip nhà nước. Đó là nhng xí nghip hiu năng thp nht, nhưng được cung cp tài chánh nhiu nht. Các xí nghip tư nhân đóng góp cho sn lượng quc gia nhiu hơn nhưng khó vay được tin t các ngân hàng.

Cán b cm đu các đa phương được chm đim theo tiêu chun đã "sn xut" được bao nhiêu, tính bng s tin s dng và s công nhân có vic làm. Các đa phương chn lãnh vc d thc hin và d phô trương nht là xây dng, t đường sá, cu cng, bến cng, phi trường, và các khu cao c. H vay n d dàng, vì các ngân hàng do nhà nước kim soát.

Cơ cu kinh tế Trung Quc nng v đu tư, nh v tiêu th, trái ngược vi các nước theo kinh tế th trường. Trong năm 2021, M và Anh quc, 80% sản lượng nội địa là đ cung cp cho nhu cu ca dân tiêu th ; Trung Quc người tiêu th ch hưởng 54%, theo Ngân hàng Thế gii. Đu tư Trung Quc chiếm 40% GDP, gp đôi t l nước M, vì các cán b đu tư không cn tính toán đến mc li. Khi trình đ phát trin còn thp, như thi 1980, đu tư sinh li cao vì thúc đy kinh tế lên. Nhưng càng v sau thì đu tư thêm li ích càng gim, theo đnh lut "năng sut tim gim" trong kinh tế hc.

Trong thi gian bnh dch Covid-19, chính ph M tr cp tin cho dân đóng thuế đ gi vng kh năng tiêu th ca h. Người Trung Hoa trong lc đa phi t lo ly mình. Khi kinh tế m ca li, dân M đua nhau đi mua sm, người Trung Hoa vn lo tiết kim, gi tin phòng b tương lai.

Chúng ta có th hiu ti sao Đảng cộng sản chn mt cơ cu kinh tế khp khing như vy : Vì mc đích bo v Đng. Đng nm tin đu tư nên dân b l thuc. Nếu tư doanh phát trin mnh, thì s đến lúc không ai cn nh Đng na !

Ngô Nhân Dụng

Nguồn : VOA, 23/11/2023

Additional Info

  • Author Ngô Nhân Dụng
Published in Diễn đàn