Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

vendredi, 17 mars 2023 23:33

‘Đảng’ muốn đối thoại ?

Bàn lun v nhng chính sách, hướng v mt tương lai tt đp cho Vit nam là điu cn thiết. Trong vic này, ta cn mt s đi thoi gia nhng người đng ý vi nhng chính sách ca nhà cm quyn Vit Nam và nhng người khác ý.

doithoai1

Cn nghiêm chnh xem xét b lut hình s cho rõ ràng hơn đ tránh vic kết án tùy tin nhng người đi lp bt đng chính kiến. Vic có lut l biu tình đ người khác ý bày t chính kiến là đu hết sc cn thiết. Hình minh ha t các cuc biu tình Hong Kong năm 2015.

Trong tình hình thế gii đang có nhiu thay đi vi s đi đu M-Trung ngày càng gay gt, vic tp trung trí tu đ tìm mt gii pháp ti ưu cho Vit Nam cn có s đi thoi chân thành gia nhng người có chính kiến khác nhau, hay gia chính quyn vi nhng thành phn đi lp, bt đng chính kiến. Và chí ít, đi thoi thng thn, chân thành cũng làm tăng s đng thun, gim thiu khác bit, góp phn xây dng, cng c khi đi đoàn kết dân tc, tránh đi đu, chng đi dn đến thù hn th hin tính công bng, nghiêm minh ca pháp quyn.

Đi thoi là gì ?

Đi thoi là hot đng tho lun, trao đi suy nghĩ, ý kiến, tranh lun quan đim qua li thoi gia hai hay nhiu người hoc nhóm người vi nhau ; là bàn bc, thương lượng trc tiếp gia hai hay nhiu bên vi nhau đ gii quyết các khác bit và tranh chp.

Mt người cũng có th đi thoi vi mt nhóm người. Đim chung đây là vic nói chuyn, trao đi suy nghĩ, ý kiến, quan đim, tranh lun đu mang tính hai chiu. Mt ông tướng truyn lnh cho binh s dưới quyn thì không phi là đi thoi mà là mnh lnh. Hai người nói chuyn vi nhau mà mt người ch nói ý kiến ca mình mà không xét đến ý kiến ca người kia thì không phi là đi thoi mà là đc thoi.

Điu kin đi thoi

Đi thoi là vic hai bên trao đi suy nghĩ, tìm hiu quan đim ca nhau, hc hi ln nhau và cùng nhau đi đến mt hành đng chung, nếu có th. Nếu không th đt được hành đng chung, ít ra cũng hiu được quan đim ca nhau. Mun có mt đi thoi thành công thì cuc đi thoi cn nhng điu kin gì ?

Trước hết là s "bình đng" trong v thế khi đi thoi. Mt ông tướng có th ra lnh cho binh s dưới quyn làm theo lnh mình, nhưng nếu đi thoi vi nhau thì hai bên phi tôn trng v thế ca người đi thoi ngang hàng vi mình, không lên ging tôi là tướng, anh là lính biết gì mà nói. Hai người trong cuc đi thoi có th khác nhau v hc vn, giàu nghèo, tui tác, kinh nghim sng nhưng khi đã chp nhn đi thoi thì hoàn toàn có quyn ngang nhau khi trình bày quan đim ca mình, lng nghe người kia và đi đến mt tha thun chung, nếu được.

Đim th hai là phi "thành tht" vi nhau. Thot nhìn, đây là mt tiêu chun khó biết, vì ai cũng có th nói mình thành tht, như vy đánh giá thành tht có ch quan không ? Trong lch s có rt nhiu cuc đi thoi gia hai quc gia mà mt hoc c hai bên đu thiếu thành tht, tôi nghĩ nhng người đng ngoài cuc đi thoi, quan sát cuc đi thoi, khi h có bc tranh tng th, có th đánh giá mc đ chân thành ca mi bên. Đi thoi không thành tht ch làm lãng phí thi gi ca nhau hoc phc v cho mc đích khác hơn là to ra mt tho thun chung.

Đim th ba là "lng nghe", ít nht là đ biết quan đim ca người khác. Không lng nghe, ch lp đi lp li ý mình thì không phi là đi thoi mà là đc thoi. Đi thoi mà không nghe quan đim ca nhau thì phí thi gian ca c hai bên, mà ch c áp đt ý kiến, quan đim ca mình cho đi phương.

Và cui cùng khi có quan đim khác nhau thì nên bình tĩnh thuyết phc thay vì chi nhau hay t hơn dùng nhng phương cách khác đ bt ming nhau. Khi đã chi nhau là bt tai mình, dùng li l nng n tn công người khác thì không còn là đi thoi na. Rt nhiu cuc tho lun trên mng xã hi, bt đu là đi thoi, nhưng cui cùng mt bình tĩnh nên thành chi bi, m l nhau.

Phm vi đi thoi

Đi thoi có th có phm vi t rng đến hp, t mt quc gia này nói chuyn vi mt quc gia khác v mt đ tài liên quan đến hai nước cho đến đi thoi gia hai người v mt điu ch liên quan đến hai người, ch trao đi v quan đim sng.

Khi đi thoi gia hai quc gia, v thế phi tương đng. Dĩ nhiên có nước ln nước nh nhưng c hai bên cn trình bày quan đim mi nước, cn lng nghe quan đim ca nước kia và có tho thun chung sau đó nếu được. Nếu vào v thế ca nước ln mà thiếu thành tht, ch mun trit h nhau thì đi thoi ch là la bp nước đi th hoc là chính dân nước mình.

Đi thoi cũng có th xy ra gia hai người hay hai nhóm người. Hai nhóm hc gi v công pháp thuc hai nước khác nhau có th đi thoi vi nhau v biên gii chng hn. Hoc là đi thoi gia người hay nhóm người vi c mt gung máy quc gia. Nhưng ph thông nht, khi mng xã hi ra đi, có nhiu cuc tho lun, bt đu bng đi thoi nhưng đến mt lúc nào đó mt hay c hai phe mt bình tĩnh và tr thành mt cuc chi bi, x xiên, công kích nhau.

Gii pháp cho đi thoi vì mt tương lai ca Vit Nam

Bàn lun v nhng chính sách, hướng v mt tương lai tt đp cho Vit nam là điu cn thiết. Trong vic này, ta cn mt s đi thoi gia nhng người đng ý vi nhng chính sách ca nhà cm quyn Vit Nam và nhng người khác ý.

Nếu đi thoi din ra gia hai nhóm người vi nhau, nên bình tĩnh khi đi thoi. Cn có nhiu chng c, d liu cho lp lun ca mình. Mt chính sách quc gia đưa ra, nh hưởng đến nhiu người thì có người khen k chê là chuyn bình thường. Ý kiến mun thuyết phc người khác thì cn chun b d kin và lp lun vng chc mi có hy vng cao hơn đ thuyết phc được. Nhưng lng nghe đ biết quan đim ca người khác cũng là mt phn trong đi thoi. Nhng ý kiến người khác có th làm mình hoc làm lp lun ca mình du đi hoc mnh m hơn. Ch nghe nhng ý kiến đng ý vi mình thì ta không thay đi được gì c.

Nếu đi thoi gia mt bên là nhng người hay nhóm người, mt bên là c gung máy nhà nước thì li càng cn thn hơn. đây có s mt cân bng gia hai v trí đi thoi, ngay trước khi đi thoi. Bên nhà nước mun có mt đi thoi thc s, đ góp ý kiến trí lc cho quc gia thì cn chân thành và biết lng nghe. Trong thi đi mng xã hi, lut pháp đ ngăn nga nhng k phát tán tin tht thit, làm thit hi đến uy tín nhà nước hay cá nhân khác, nhưng không bao gi nên là công c đ bt ming người khác ý. Cn nghiêm chnh xem xét b lut hình s cho rõ ràng hơn đ tránh vic kết án tùy tin nhng người đi lp bt đng chính kiến. Vic có lut l biu tình đ người khác ý bày t chính kiến là đu hết sc cn thiết.

Nếu thc tâm mong mun mt tương lai tươi sáng cho tt c mi người dân, nhà cm quyn cn phi đi thoi nhiu hơn na vi tt c mi người dân. Có như thế thì mt tương lai t do, dân ch và thnh vượng cho Vit Nam mi có cơ hi hin thc hóa.

Đng có tht s mun đi thoi ?

Tháng 5 năm 2017, ông Võ Văn Thưởng, lúc đó là Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương Đng, đã tuyên b rng Đảng cộng sản Việt Nam "không s đi thoi" !

Ông nói : "Chúng ta không s đi thoi, không s tranh lun, bi vì s phát trin ca mi lý lun và ca hc thuyết cách mng nào ri cũng phi da trên s c xát và tranh lun. Và cũng chính s tranh lun đó to ra cơ s đ hình thành chân lý".

Ông cũng cho biết, "Ban Tuyên giáo Trung ương đang ch Ban Bí thư thông qua mt văn bn hướng dn v vic t chc trao đi và đi thoi vi nhng cá nhân có ý kiến và quan đim khác vi đường li, ch trương, quan đim ca Đng và pháp lut ca Nhà nước".

Tuy nhiên đã gn 6 năm trôi qua, chng thy ông Võ Văn Thưởng hay Đảng cộng sản Việt Nam đã "đi thoi" gì vi ai. Ngược li, mt s không nh trong "nhng cá nhân có ý kiến và quan đim khác vi đường li, ch trương, quan đim ca Đng và pháp lut ca Nhà nước" đã b bt, b cm tù ch vì h dám lên tiếng bày t ý kiến và quan đim khác vi đường li, ch trương, quan đim ca Đng và Nhà nước.

Thiết nghĩ Đảng cộng sản Việt Nam và ông Võ Văn Thưởng vi vai trò mi là Ch tch nước nên xét li. Nếu tht s Đảng cộng sản Việt Nam mun "đi thoi", tôi nghĩ nhân dân Vit Nam đã sn sàng. Nhưng như đã trình bày, đi thoi ch có th thành công, khi chúng ta bình đng, thng thn nhưng ôn hòa, chân thành, biết lng nghe, tôn trng s tht và đc bit tôn trng ln nhau. Nếu không thì đó ch là mt màn m dân thô thin.

Vũ Đức Khanh(Ottawa, Canada)

Nguồn : VOA, 14/03/2023

Published in Diễn đàn

Ngày 25/10/2018, chỉ hai ngày sau khi tuyên thệ kiêm luôn chức Chủ tịch nước và chỉ 10 ngày trước chuyến thăm chính thức của Édouard Philippe, Thủ tướng Pháp, từ ngày 02/11 đến 04/11/2018, Ban kiểm tra Trung ương ra thông báo kỷ luật Giáo sư Chu Hảo.

doithoai1

Ngày 25/10/2018, Ban kiểm tra Trung ương ra thông báo kỷ luật Giáo sư Chu Hảo.

Nếu để ý rằng, giáo sư Chu Hảo, tác giả của sáng kiến "Đã đến lúc cần phải đối thoại" từ giữa năm 2016, và ông đương là chủ tịch Hội hữu nghị Việt Pháp, thì thấy cú đánh này là "một đòn chết hai".

Tháng 8 năm 2016, ông Chu Hảo viết : "Đã đến lúc cần phải đối thoại" sau cái vụ bí thư tỉnh ủy Yên Bái và trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Yên Bái cùng bị bắn chết một ngày, bởi ông Đỗ Minh Cường, chi cục trưởng cục kiểm lâm tỉnh.

Ông Chu Hảo viết : "Tiếng súng ở Yên Bái không phải chỉ phơi bày tình trạng tha hóa tột độ trong nội bộ đảng cầm quyền, mà còn chứng tỏ mức độ bất ổn chính trị-xã hội ở nước ta đã đến hồi nguy hiểm... Nguyên nhân gốc rễ của mọi ý kiến bất đồng, mọi bức xúc và phẫn uất đều nằm trong những điều bất cập, phản khoa học, phản tiến bộ, phản dân chủ của Cương lĩnh Đảng Cộng sản Việt Nam và Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam".

Giáo sư Chu Hảo cùng Tiến sĩ Nguyễn Quang A là hai trong những sáng lập viên của Viện IDS (Viện nghiên cứu phát triển), thứ trưởng Bộ Khoa học & Công nghệ, Giám đốc Nhà xuất bản Tri Thức, Chủ tịch Hội hữu nghị Việt Pháp, tác giả của sáng kiến "đối thoại ôn hòa".

Chỉ sau hai ngày nắm toàn quyền sinh sát, ông Trọng chỉ thị Ban Kiểm tra trung ương kỷ luật ông Hảo. Việc làm vội vã này cho thấy ông Trọng có ý định từ lâu. Nỗi hận trí tuệ bị giới trí thức Hà Nội đặt tên Trọng Lú, vốn hành hạ ông Trọng từ hàng chục năm, bây giờ, không còn ai cản đường.

Khi đã nắm toàn bộ quyền trong tay, "Một tay Đảng cương, một tay Quốc pháp", như lời "nịnh thối" của ông Nhị Lê, phó tổng biên tập báo Nhân Dân, ông Trọng có lẽ bắt đầu chiến dịch trả hận ?

Người ta nói ông Nhị Lê vô duyên "nịnh thối" vì ông này làm người ta hình dung ông Trọng "tay dao tay thớt" tiêu diệt dân chủ, chém giết tự do như một tên đao phủ.

Đây là sự trả thù thường thấy của kẻ vừa leo lên tột đỉnh quyền lực.

Tần Thủy Hoàng ngày trước đốt sách, giết nhà nho chỉ vì "bọn hủ nho mượn những điều trong sách để bàn luận việc vua. Luật Vua ban xuống thì lấy cái học riêng của mình để bàn tán, dè bỉu, phỉ báng, làm khác người để tỏ cái trí của mình hơn vua".

Trước ngày tuyên thệ, luật nằm trong tay nhà nước. Đảng lãnh đạo, nhưng Nhà nước quản lý. Đảng không nhúng trực tiếp được, bây giờ ông Trọng làm cả hai, vừa lãnh đạo vừa quản lý, muốn làm gì thì làm liền cái ấy, nghĩ ra cái gì ở trong đầu là làm, chẳng ai làm gì được, mà lại không trái luật.

Cho nên, dù chính ông Trọng nói với cử tri Hà Nội : "không phải nhất thể mà cũng không phải kiêm nhiệm", chỉ là việc tình huống, nhưng từ nay, khi trong nội bộ đảng không còn đối thủ, thì ngoài xã hội làm sao có thể để hình thành "đối trọng đủ mạnh" để đối thoại ôn hòa như sáng kiến của ông Chu Hảo. Ông Chu Hảo phải bị loại, bị diệt như một kẻ đầu têu trong những kẻ "diễn biến, suy thoái".

Cùng với ông Chu Hảo, những ai chủ trương đối thoại với đảng cộng sản đều phải chết. Đó là một cú đánh.

Có thể thấy rằng ông Trọng lú lẫn rất trầm trọng về lý thuyết tiến hóa, về biện chứng các hình thái thể chế, lú lẫn về thị trường định hướng, nhưng lại có một trí nhớ tuyệt vời các mối hận thù. Nhiều người đã bị lừa bởi cái bề ngoài có phần nhà quê, rất "giáo làng" của ông Trọng, mà không biết rằng ông Trọng là người nhớ dai và thù lâu.

Không còn ai nghi ngờ gì về chuyện ông Nguyễn Tấn Dũng đã phải trả giá như thế nào khi "chơi" ông tới mức phải bật khóc trong Hội nghị trung ương 6 khóa XI, năm 2012. Đó là mối hận phải trả. Ông Dũng bật khỏi Bộ chính trị, mất chức Thủ tướng.

Cuối tháng 3 vừa rồi, nước Pháp đã làm nhục ông khi làm thủ tục đón ông tại Trung tâm chữa trị và phục hồi chức năng cho binh lính chiến tranh từ thời Napoléon. Chính phủ không một người đón, báo chí lớn không lời bình luận, khiến ông phải bỏ tiền ca ngợi "tình hữu nghị Pháp Việt" trên một trang quảng cáo.

Hãy chờ xem ông Trọng trả món nợ này như thế nào với Thủ tướng Pháp. Hãy cứ tin rằng, với bản tính tiểu nông, với ông Trọng, sẽ không có gì lớn hơn mối hận và tự ái cá nhân.

Bây giờ, ông không chỉ đơn thuần là đảng trưởng đảng cộng sản, ông đã là nguyên thủ quốc gia.

Trước hết, ông chủ tịch hội hữu nghị Pháp-Việt Chu Hảo phải bị bãi miễn, vì rất có thể ông chủ tịch này được gặp và hội kiến trực tiếp Thủ tướng Pháp, hình ảnh độc đảng chuyên chế của ông sẽ được ông chủ tịch Chu Hảo vẽ ra như thế nào trước mắt một quốc gia thuộc nền dân chủ đa đảng đặc trưng nhất thế giới hiện nay.

Đó là một lý do, nhưng còn một lý do khác, là một kẻ thù của ông Trọng thì không thể được phép hưởng vinh hạnh đó.

Ông Trọng đã từng lập ra một chính phủ tại phiên họp cuối cùng của Quốc Hội XIII chỉ để tước quyền tiếp Tổng thống Mỹ Obama trong tư cách nguyên thủ của ông Nguyễn Tấn Dũng hồi tháng 2/2016. Quốc hội khi đó chỉ còn hai tháng để kết thúc nhiệm kỳ. Cái Nhà nước ấy, gồm từ Chủ tịch quốc hội, Chủ tịch nước và Thủ tướng chính phủ chỉ tồn tại ba tháng. Tiền của dân là rác. Hiến pháp là giấy.

Còn gì nữa, ông thủ tướng Pháp sẽ được đón như thế nào ? Liệu có thể có một sự cố đáng tiếc nào xảy ra không ?

Người ta không quên chuyện Trung Quốc không đưa cầu thang xuống máy bay cho tổng thống Obama, quên rải thảm lối đi, bà cố vấn Suzan Rice can thiệp thì bị nhân viên bảo vệ gạt cho suýt ngã.

Bộ trưởng ngoại giao Mỹ Mike Pompeo vừa đến Bắc Kinh, chủ tịch Tập không tiếp, quốc vụ khanh Dương Khiết Trì tránh mặt, Vương Nghị làm việc xuyên trưa nhưng không mời ăn trưa.

Đó là những tiểu xảo thấp hèn của thứ văn hóa ngoại giao trung cổ.

Nhưng nếu báo tử đối thoại, thì đích đến của kỷ luật không chỉ dừng lại ở ông Chu Hảo. Ông Chu Hảo viết bài "đã đến lúc cần đối thoại" vào tháng 8/2016, thì tháng 10/2016 Thường trực Ban bí thư Đinh Thế Huynh có một chuyến đi Mỹ suốt 8 ngày, từ 22 tới 30/10/2016, một chuyến đi Mỹ dài ngày chưa từng có trước đó, trong tư cách nhân vật số hai có triển vọng thay chân ông Trọng vào giữa nhiệm kỳ. Ông Huynh không gặp tổng thống, vì Obama mới có chuyến thăm Việt Nam vài tháng trước đó, nhưng ông làm việc với John Kerry, Bộ trưởng ngoại giao, ông làm việc với cả Quốc hội lẫn Thượng viện, gặp lãnh đạo cả hai đảng Dân chủ và Cộng hòa, gặp riêng Bộ trưởng quốc phòng, gặp riêng Cố vấn an ninh, nhưng không một nội dung nào được báo chí chính thống cả của Việt Nam và Mỹ tiết lộ. Không rõ để làm gì.

doithoai2

Thường trực Ban bí thư Đinh Thế Huynh cùng với Bộ trưởng ngoại giao Mỹ, John Kerry phát biểu trước các phóng viên ở Bộ Ngoại giao Mỹ hôm 25/10/2016.

Sau đó, vào 18/05/2017, ông Võ Văn Thưởng, trưởng ban Tuyên giáo Trung ương tuyên bố : "Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận","ngành tuyên giáo đang chờ Ban Bí thư thông qua một văn bản hướng dẫn về việc trao đổi và đối thoại với những người có quan điểm khác với Đảng cộng sản".

Nhưng sau đó vài tuần, ông Đinh Thế Huynh biến mất. Hội nghị trung ương 5 khóa XII được đánh dấu là trung ương cuối cùng có mặt của ông Đinh Thế Huynh. Ông không dự Hội nghị trung ương 6 vào tháng 10 và biệt tăm từ đấy, cho đến tận tháng 8 năm sau, thì Bộ chính trị mới chính thức thông báo ông nghỉ chữa bệnh dài hạn và vị trí Thường trực Ban bí thư của ông được giao lại cho ông Trần Quốc Vượng.

Cho đến bây giờ, khi cả chức chủ tịch nước cũng đã lọt vào tay ông Trọng, ông Đinh Thế Huynh vẫn chưa được công bố bệnh gì, tình trạng ra sao, có triển vọng khỏe lên không, trong khi đó, dù đã hai năm không làm nhiệm vụ gì, hai năm không dự họp Quốc hội, vẫn không một ai nói tới chuyện ông có còn là ủy viên bộ chính trị không, còn là đại biểu quốc hội không. Báo chí chính thống vẫn chỉ nói Bộ chính trị khuyết hai chỗ, một của ông Đinh La Thăng, một của ông Trần Đại Quang. Các kỳ họp Quốc hội suốt hai năm không hề có nội dung miễn nhiệm chức vụ đại biểu của ông Huynh.

Người ta bàn tán rằng, ông Đinh Thế Huynh là phương án thứ hai, phương án đối thoại, và ông Huynh cùng phe với ông Trần Đại Quang, người được cho là đã có những thỏa thuận tối mật với tổng thống Mỹ vào tháng 5 năm 2015. Phương án ông Huynh sẽ biến kiến nghị của ông Chu hảo thành thực tiễn. Đảng cộng sản kêu gọi đối thoại vơí các ý kiến đối lập, mở đường cho việc thay đổi hiến pháp thừa nhận đa đảng chính trị. Bởi vì, như lời ông Thưởng thì chính ông Huynh là tác giả của bản "hướng dẫn đối thoại giữa đảng và các ý kiến khác đảng", cũng chính là lý do ông khiến ông "bị"vắng mặt từ trung ương 6, rồi đi chữa bệnh đến bây giờ chưa về.

Việc ông chưa "đi", nhưng chưa khỏi bệnh cho thấy thế giằng co giữa Trọng và Huynh, giữa độc đảng và đa nguyên, giữa Tàu và Mỹ. Vì vậy, suốt trong thời gian dài, người ta vẫn chờ đợi tín hiệu "đối thoại", và sự khỏe lại của ông Huynh.

Từ việc kỷ luật ông Chu Hảo, có thể thấy rằng ông Trọng đã chính thức ra tay với phái "ủng hộ cải tổ triệt để". Trong tình huống căng thẳng Trung-Mỹ đe dọa sự sụp đổ khó tránh của Trung Quốc sắp tới, nếu không đề phòng tới mức cần phải có, tình hình sức khỏe của ông Huynh sẽ có đột biến xấu đi rất nhanh.

Cả hai nhân vật ký tên trong bản Hiệp định hữu nghị Trung-Việt năm 1991, cái Hiệp định sinh ra 16 chữ vàng, một thứ Hiệp ước Liên minh chính trị, vòng kim cô trói Đảng cộng sản Việt Nam vào với Đảng cộng sản Trung Quốc là ông Đỗ Mười và ông Võ Văn Kiệt thì cả hai ông cùng đã chết.

Ông Kiệt chết đột ngột sau lá thư gửi Bộ chính trị năm 1995, nói rõ "bản chất thế giới đã thay đổi, đảng cần thay đổi lý thuyết về mâu thuẫn giai cấp, nhận diện lại bạn và thù".

Ông Đỗ Mười đáng lẽ không được chết, nhưng vì ông cũng đã già, hơn trăm tuổi rồi, thuốc tiên cũng không cải lão hoàn đồng được.

Hai cái tên ký trong bản Hiệp định đã chết, lẽ đương nhiên, nhiều người mừng thầm sẽ có cớ để bãi bỏ Hiệp định, hoặc ít nhất thì khi những gì đảm bảo cho Hiệp định đã không còn, cái "thần" của Hiệp định cũng sẽ mờ nhạt đi, không còn là vàng nữa.

Thế mà không phải vậy. Vẫn còn một người không được phép chết nữa là ông Lê Đức Anh. Chính ông này mới là tác giả đích thực của bản Hiệp Định 1991. Bệnh đầy người, mắt trái hỏng hẳn, hai lần tai biến máu não, nhưng cũng gần trăm tuổi mà vẫn "thọ" như thường !

Có lẽ thiên triều đúng là con giời, bắt ai chết lập tức chết, nhưng cần ai sống thì cũng không được chết. Ông Mười và ông Anh "thọ" khác thường, trong khi ông Nguyễn Bá Thanh, ông Trần Đại Quang chỉ trên dưới một năm. Ông Kiệt chỉ một tuần. Ông Lê Đức Anh có "đi" thì vận nước mới đổi ?!

Cùng với quyết định kỷ luật chắc chắn khai trừ đảng và cách mọi chức vụ từng có và đang có của ông Chu Hảo, ông Trọng tuyên chiến với toàn bộ giới trí thức tinh hoa của người Việt hiện nay cả trong và ngoài nước. Ông ta đang một lần nữa lặp lại triết lý của Mao Trạch Đông : "trí thức là cục phân". Có thể không sai, những trí thức "bút nô" như kiểu Nhị Lê, Vũ Mão chẳng hạn, có khác gì phân ?

Nhưng không còn đối thoại ôn hòa, không có nghĩa là chuyên chế độc tài sẽ thắng.

Trung Quốc cùng với chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Hoa đã trở thành kẻ thù số một của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Trong cuộc chiến tổng lực và toàn diện đang được tổng thống Trump tiến hành, Trung Quốc nói riêng và chế độ xã hội chủ nghĩa nói chung, thứ chế độ mà trong bài diễn văn tại Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc ngày 25/9/2018, ông Trump đã dõng dạc tuyên bố : "nơi nào nó được thực nghiệm, nơi đó chỉ có chuyên chế và tham nhũng, chỉ có đói khổ và khốn nạn", nó phải bị loại bỏ và sự sụp đổ của nó là không thể tránh khỏi. Chế độ chuyên chế của cộng sản Việt Nam nếu không tìm đường thoát, sẽ cùng chết với Bắc Kinh.

Tiêu diệt đối thoại, ông Trọng tự bộc lộ khát vọng độc tài, trung thành mù quáng với Bắc Kinh, chống lại dòng chảy ngầm trong nội bộ đảng cộng sản, sớm hay muộn tất yếu bị đào thải bởi chính những đồng chí của ông ta.

Bùi Quang Vơm

(30/10/2018)

Published in Quan điểm

Ngày 18/05/2017, tại mt hi ngh trc tuyến toàn quc, Trưởng Ban Tuyên giáo trung ương Võ Văn Thưởng nói : "Chúng ta không s đi thoi, không s tranh lun, bi vì s phát trin ca mi lý lun và ca hc thuyết cách mng nào ri cũng phi da trên s c xát và tranh luận. Và cũng chính s tranh lun đó to ra cơ s đ hình thành chân lý".

dialog1

Các thành viên Bộ Chính Tr Đng Cng Sn Vit Nam. Ông Võ Văn Thưởng đng th hai t trái sang.

Nói thế thôi ch "chúng ta" ca Võ Văn Thưởng s đi thoi hơn tt c th gì khác. Sut chiu dài lch s đng cng sn ln nhà cm quyn cng sn Vit Nam, chng bao gi tn ti cái gi là "đi thoi" và "lng nghe ý kiến". Ngày 30-10-1956, ch vi bài din văn ngn đc ti mt phiên hp Mt trn T quc, v sai lm ca cuc Ci cách rung đt, tiến sĩ Nguyn Mnh Tường, mt hc gi tài năng xut chúng, đã lãnh mt hu quả khng khiếp là b trù dp sut đi. Ngay c nhng người trong h thng chính quyn cng sn, t Hoàng Minh Chính, Trn Bách, Nguyn H, Nguyên Ngc, Trn Đ, đến thm chí Võ Nguyên Giáp, còn bp" tơi t khi "bày đt có ý kiến" thì hung h "nhân dân" của mt chính quyn "do dân, vì dân" !

Tại sao "chúng ta" ca Võ Văn Thưởng không dám "đi thoi" vi người dân ? Không dám bi vì không th, không có kh năng, không đ trình đ, và đc bit không đ lý l đ gii thích hoc bin minh cho nhng sai lm chính sách, nhất là nhng gì liên quan cơ cu b máy th chế, t "tam quyn phân lp" gi hiu đến thm chí c Hiến pháp, trong đó luôn khng đnh "B điu 4 Hiến pháp là t sát". "Chúng ta" ca Võ Văn Thưởng không mun t sát, như nhng cái chết oan khut ca nhng người đu tranh b bt vào đn và t vong vì "t ngã" hoc "t t". Cái chết bi bo lc nhân dân trong ngày cui ca mt chế đ đc tài là ni ám nh đáng s. Tiếng kinh chiu tàn cu hn cho mt cái chết đang đến gn c vng bên tai, thường trc. U tối, rùng rn, và ám nh. Cho nên làm sao h đ dũng cm đ đi mt nhng "câu hi thi đi" ca nhân dân, trong đó có câu hi "Vit Nam có chp nhn mt nước khi np dưới cái bóng Trung Quc ?".

Bối cnh Vit Nam hin nay không ging giai đon khi xã hội chủ nghĩa tan rã bởi "bn xét li" khiến Nguyn Văn Linh phi hc tc sang Đông Âu kêu gi "cu nguy s tan rã ca khi anh em đoàn kết xã hội chủ nghĩa". Tuy nhiên, nguy cơ sp đ bi s ni dy nhân dân ngày càng ln hơn bao gi. Bài hc sc mnh nhân dân trong các cuc cách mạng Cam hoc cách mng Hoa nhài đã làm lnh sng lưng nhng k cai tr Vit Nam. Bng mi giá phi gi th chế - h hong ht lo s, khi mà s mc rung chế đ đã đến mc trm trng mà nguyên nhân ca nó xut phát t chính nhng sai lm căn bn mang tính nội ti hơn là t "thế lc thù đch bên ngoài". Bng mi giá phi siết li t do, đưa dân ch vào khái nim "dân ch tp trung" do Đng và Nhà nước giám sát ch không th th lng t do đ t do hình thành dòng chy như là mt xu hướng tt yếu. Bo lc là giải pháp duy nht cho s bo v chế đ thi đim này.

Nếu tht s lng nghe ý kiến người dân thì h đã nghe và đã sa. Ngày 22/01/1990, lá Tâm thư vi ch ký ca hàng trăm trí thc kiu bào do giáo sư tiến sĩ Nguyn Ngc Giao đi din, gi v Vit Nam từ Pháp, đã cnh báo :

"Do những đường li, chính sách không phù hp vi tình hình thế gii cũng như vi thc tế ca Vit Nam, nước ta đã b cô lp v mt kinh tế cũng như ngoi giao và vn chưa thoát ra khi cnh nghèo khó. Đau lòng hơn na, cuc đi mi khởi đng năm 1986 đã b trì hoãn, b l mt cơ may ln, làm tn thương lòng tin ca nhân dân mi phn nào được phc hi. Nhng biến c va xy ra Đông Đc, Tip Khc và nht là Rumani cho thy là trong mt tình hình chính tr, kinh tế, xã hi bế tc kéo dài quá lâu, sự th đng b ngoài ca qun chúng mà sc kiên nhn chu đng du sao cũng có gii hn, nhiu khi ch là s bình lng trước cơn bão ln. Đ tránh cho đt nước khi rơi vào thm kch Thiên An Môn hay Rumani, trước tiên cn nhn thc rng không thể dùng đàn áp hay bo đng đ gii quyết nhng vn đ trm trng hin nay ca đt nước mà phi tìm được nhng phương pháp chính tr thích nghi. Hãy vì quyn li ti cao ca dân tc, sm ci t h thng chính tr hin có bng cách : Thc s tách ri các đnh chế ca Nhà nước ra khi b máy chính đng đ cho Nhà nước thu hi trn vn nhng quyn lp pháp, hành pháp, tư pháp ca mình, đ cho không mt ai cũng như không mt t chc nào có th đng trên và chi phi Nhà nước ; Thiết lp mt nn dân ch đa nguyên, thực s bo đm an toàn cá nhân và các quyn t do ngôn lun, báo chí, hi hp, lp hi, lp đng…".

Tâm thư đã được "đón nhn" và được "phn hi" : Nhng trí thc kiu bào ký tên vào Tâm thư không được cp visa v nước ; có người thm chí được "đăng tên" "Bo tàng ti ác M-Ngy" trong sut 14 năm ; danh sách 34 người ký tên đu tiên được niêm yết tr s công an đa phương cũng như s quán mt s nước ! T năm 1990 đến nay, có bao nhiêu "tâm thư" ca đng bào trong nước ln hi ngoi ? Có ý kiến nào được lắng nghe ? Nhng người dân can đm dám hành đng và lên tiếng vì yêu nước đã luôn nhn lãnh mt kết cc bi thm : đim dng ca h là nhà tù, như Trn Huỳnh Duy Thc.

Khó có thể tưởng tượng mt "lý thuyết gia" v "tư tưởng" như Võ Văn Thưởng s "ăn nói" như thế nào khi đi mt vi Phm Đoan Trang, vi Trnh Hu Long, vi Nguyn Anh Tun… Khó có th hình dung mt nhân vt trong B chính tr, k c "tiến sĩ Xây dng Đng" Nguyn Phú Trng, đ kh năng và lý l đ "nói chuyn phi quy" vi nhng gương mt tr đại din cho "bn phn đng". Ngày đó, ngày mà nhà cm quyn chu ngi xung, đ bt tay và nói chuyn vi sinh viên, vi công nhân, vi nhng người đu tranh, có th chng bao gi xy ra. Thay vào đó là bo lc đàn áp, là nhng bn án tù nghit ngã và những cái chết vì "t sát" trong đn công an. Hãy dng li đi ! Dân tc này đã đ quá nhiu máu và đã gánh chu quá nhiu đau thương. Hãy dng li nhng nm đm và chìa ra nhng bàn tay. Không dân tc nào có th đi lên phía trước, khi đ li sau lưng nhng gương mặt người dân bm tím và nhng ánh mt oán thù, bi s xung tay ca bo lc cường quyn.

Mạnh Kim

Nguồn : VOA, 17/08/2018

Published in Diễn đàn
mardi, 27 juin 2017 08:06

Lại nói về đối thoại

1. Đã gần hai tháng sau cái ngày 18/05, ngày ông Võ Văn Thưởng, trưởng ban Tuyên giáo trung ương phát ra thông điệp đối thoại, khiến bao người ngơ ngác, bao người sững sờ. Cuối cùng thì vẫn im lặng, không có gì xảy ra. Ban bí thư chưa ra được bản hướng dẫn. Có thể sẽ chẳng có bản hướng dẫn nào cả. Với thái độ kẻ cả ngạo mạn vốn có, đối thoại với những người lãnh đạo trong chế độ độc đảng cầm quyền có thể vẫn chỉ là ảo tưởng.

doithoai1

Ông Võ Văn Thưởng, ủy viên bộ chính trị, trưởng ban Tuyên giáo trung ương cho biết là đang xin ý kiến của Ban bí thư đảng để hợp thức hóa việc ‘đối thoại’

"Sự ngạo mạn đần độn" đã làm những người cộng sản đi từ sai lầm này sang sai lầm khác, không phải chỉ ở Việt Nam. Trung Quốc từng có một cơ hội cải cách thành một chế độ dân chủ.

Trong tuyên bố chung Anh – Trung năm 1984 giữa Đặng Tiểu Bình và bà thủ tướng Thatcher, ông Đặng giải thích, sở dĩ có công thức "một quốc gia hai chế độ" là vì sau 50 năm, Trung Quốc có thể đã trở thành một quốc gia phát triển (ngang với Hồng Kông hiện tại), thì "Trung Quốc và các nước khác có thể trở nên lệ thuộc lẫn nhau, thế nên không có lý do gì để thay đổi hệ thống ở Hồng Kông". Ý của ông Đặng rõ ràng là trong khoảng 50 năm, Trung Quốc cũng sẽ là một quốc gia dân chủ hiện đại, sẽ không có gì mâu thuẫn với chế độ đang có tại Hồng Kông.

"Sự ngạo mạn ngu xuẩn" của những kẻ cầm quyền ở Bắc Kinh đã nghiền nát phôi thai của một nền văn minh bằng bánh xích xe tăng trên quảng trường Thiên An Môn ngày 4 tháng sáu năm 1989, để bây giờ, khi ngoại trưởng Úc Julie Bishop nói trong một cuộc họp có mặt Tập Cận Bình, ngày 17/03 tại Singapore, rằng "Trung Quốc không thể dẫn dắt khu vực vì nước này phi dân chủ". Nhà nghiên cứu Trung Quốc, Giáo sư William C. Kirby, cũng nói : "...những tranh luận về tương lai của Trung Quốc, dù là ngầm, đang sôi nổi chưa từng có ở đại lục. Nhưng khi nào những cuộc tranh luận như thế trở nên cởi mở, công khai và thậm chí là dự đoán được, ở đại lục, khi đó - và chỉ khi đó - mới tin được là Trung Quốc có năng lực để thực sự làm người lãnh đạo.

Nếu những lãnh đạo đảng cộng sản Trung Quốc không mắc bệnh "ngạo mạn" thì họ đã có cơ hội cất cánh từ 30 năm trước. Và với một nền dân chủ, Trung Quốc có thể đã là một trung tâm khu vực Đông Nam Á như một liên minh theo mô hình Liên Hiệp Châu Âu.

Khát vọng bành trướng đại hán kết hợp với một cuồng vọng vĩ nhân đang thúc ép ông Tập dàn trận cho một cuộc cải cách muộn màng. Để cải cách, ông Tập cần quyền lực, nhưng ông ta quên rằng chính quyền lực sẽ phá hủy hạ tầng của dân chủ.

"Sự ngạo mạn ngu xuẩn" tương tự cũng đã khiến ông cựu tổng bí thư Lê Duẩn đã cướp đi của lịch sử cơ hội phát triển hợp tác với Mỹ ngay từ sau chiến tranh.

Có thể cũng chỉ do "ngạo mạn ngu xuẩn" mà ông Nguyễn Phú Trọng ngộ nhận về một ảo tưởng "mình phải thế nào họ mới đón tiếp như vậy chứ". Nếu ông Trọng biết lắng nghe bằng hai tai, ông sẽ tránh được cái quả đắng mà ông Trump giành cho đảng cộng sản của các ông hôm nay.

2. Báo Quân đội nhân dân có một bài của một nhân vật có "nick name" Bắc Hà, nói rằng mọi người đã hiểu sai ý của Trưởng ban tuyên giáo. Không có đối thoại với đối lập nào cả. Những người khác quan điểm với đảng mà ông Thưởng đề cập, là những người chưa hoặc không hiểu đường lối chính sách của đảng, được mời "đối thoại để được giải thích thông suốt", không có chuyện đối thoại để thay đổi luật pháp và chính sách, càng không thể có chuyện đối thoại để thay đổi thể chế chính trị.

Bài báo cố ý để người đọc hiểu rằng, chân lý không phải cần qua cọ xát, nhất là cọ xát với với đối lập quan điểm. Tất nhiên, một nhận định có tính cốt lõi như vậy đăng trên mục "chống diễn biến" của cơ quan quân ủy mà ông Trọng trực tiếp là bí thư, thì phải hiểu rằng cái ông Bắc Hà vô danh nào đấy chỉ là cái lưỡi thay lời ông Trọng, theo chỉ thị của ông Trọng hay ít nhất cũng được ông Trọng cho phép.

Nghĩa là, nếu không phải là ông Thưởng phạm lỗi dùng từ "đối thoại" không đúng chỗ, hoặc lẫn lộn nghĩa của từ "đối thoại" với "quán triệt" thì rất có thể chính ông Trưởng ban tuyên giáo đang có vấn đề về tư tưởng.

Khi ông Thưởng nói : "Ban tuyên giáo trung ương đang chờ Ban íb thư thông qua một văn bản hướng dẫn về việc "tổ chức trao đổi và đối thoại với những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác với đường lối, chủ trương, quan điểm của Đảng và pháp luật của Nhà nước" và còn nhấn mạnh thêm rằng : "Đây là vấn đề rất quan trọng. Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý…" thì không thể hiểu là ông Thưởng chờ Ban bí thư hướng dẫn những người dân đến gặp đảng và chính quyền để nghe giải thích đường lối và quán triệt "chân lý" của đảng ?!!

Ông Trọng chỉ đạo bẻ quặt ý của ông Thưởng, vuốt mặt ông Thưởng hay còn tính gì khác !?

Chân lý xưa nay vẫn là độc quyền của đảng, không phải "hình thành qua đối thoại và cọ xát", nhất là lại cọ xát với đối kháng. Đây là diễn biến suy thoái. Trưởng ban tuyên giáo mà suy thoái tư tưởng ? Nếu ông Trọng không bị loại khỏi ghế Tổng bí thư, thì ông Thưởng phải chuyển nghề khác. Hãy chờ xem.

Vở kịch còn đang diễn. Xung đột chỉ đang tiệm cận đỉnh điểm.

3. Đảng cộng sản Việt Nam nếu loại bỏ được vai trò cá nhân của ông Tổng bí thư giáo điều Nguyễn Phú Trọng, thì một triển vọng cải cách đi trước Trung Quốc có thể thành hiện thực. Việt Nam gọn nhẹ và thông minh hơn nhiều. Và đã từng bỏ qua các cơ hội đối thoại.

Góp ý vào dự thảo thay đổi hiến pháp năm 2013, Kiến nghị của 72 nhân sĩ trí thức nổi tiếng viết : "Cuộc sống chỉ rõ nguyên nhân gốc rễ dẫn tới tình hình ấy (mất lòng tin của dân, tham nhũng và trì trệ kinh tế) chính là chế độ toàn trị của một đảng trên thực tế đang chi phối toàn bộ quyền lực nhà nước và hệ thống chính trị, đứng trên Nhà nước và pháp luật, vô hiệu hóa nhiều quyền tự do, dân chủ đã được quy định trong Hiến pháp… đổi mới căn bản thể chế chính trị, chuyển từ toàn trị sang dân chủ, là yêu cầu cấp bách của đất nước, của nhân dân".

Kiến nghị của 61 đảng viên kỳ cựu ngày 28/07/2014 cũng viết : "Việc cần làm ngay để thể hiện sự thực tâm chuyển đổi thể chế chính trị, tạo niềm tin trong dân là các cơ quan công quyền chấm dứt các hành động sách nhiễu, trấn áp, quy kết tùy tiện đối với người dân biểu tình yêu nước, đối với các tổ chức xã hội dân sự mới thành lập, trả tự do cho những người đã và đang bị kết án hình sự chỉ vì công khai bày tỏ quan điểm chính trị của mình".

Nhưng ông Trọng là người duy nhất trong những người lãnh đạo đảng quy kết : "Xem ai có tư tưởng muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp không ? Phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng không ? Muốn đa nguyên đa đảng không ? Có tam quyền phân lập không ? Có phi chính trị hóa quân đội không ? Người ta đang có những quan điểm đấy, đưa cả lên phương tiện thông tin đại chúng đấy. Thế là suy thoái chứ còn gì nữa. Tham gia khiếu kiện, biểu tình, ký đơn tập thể, thì nó là cái gì ? Nên phải quan tâm xử lý những điều đó".

Khó có thể hình dung một con người cực đoan đến mức mụ mẫm như vậy có thể đứng đầu một đảng cầm quyền một quốc gia hơn 90 triệu dân.

Chỉ một giả thuyết không có mặt ông Nguyễn Phú Trọng trên sân khấu, đủ để một kịch bản đối thoại tới dân chủ đích thực trở thành hiện thực.

4.- Tại sao ông Võ Văn Thưởng phát tín hiệu đối thoại ? Có phải sự kiện xảy ra tại Đồng Tâm là hình mẫu lộ trình dẫn đến thế đối thoại ? Người dân phải bắt giam công cụ đàn áp của chính quyền. Người dân phải rào làng và sẵn sàng thề chết để bảo vệ quyền và môi trường sống của mình ? Muốn chính quyền chịu chấp nhận đối thoại phải theo hình mẫu này ? Có phải đây là lời nhắn nhủ của ông Thưởng và những người còn giấu mặt ?

Nhưng người dân Đồng Tâm đã không đủ sức bền để khả dĩ chịu đựng thách thức. Họ quá đói nghèo, mỏng manh và cô độc để đương đầu với những thủ đoạn nham hiểm khó lường của chính quyền.

Cần có một cú huých ! Có phải quyết định khởi tố hình sự của công an Hà Nội nhằm mục đích tạo ra cú huých ? Một ông chủ tịch thất hứa, một chính quyền lừa bịp. Pháp luật của cái chính quyền này tùy thuộc sức mạnh và ý muốn của mỗi phe cánh, không thể tin và vì vậy không thể tuân thủ vô điều kiện. Pháp luật do nhà cầm quyền đặt ra từ tay phải, thực hành bằng tay trái và chỉ nhằm bảo vệ sự tồn tại của chế độ có đủ tư cách và phẩm chất để được gọi là luật không ? Sự tráo trở, lật lọng của nhà cầm quyền chỉ xảy ra khi đó là chính quyền độc trị, không có dân chủ đích thực. Cú khởi tố đã cố tình khơi lại ngọn lửa, tạo sức ép cho một cuộc đối thoại ? Cuộc đối thoại mới sẽ không phải của ông chủ tịch thành phố mà sẽ là của ông chủ tịch nước !?

Không thể có đối thoại suông kiểu kiến nghị 72 và kiến nghị 61. Chìa khóa của đối thoại là áp lực có thật từ phía quần chúng, một quần chúng có số đông và được tổ chức. Hãy chứng minh khả năng đối thoại bằng một cuộc xuống đường quy mô hơn, sẵn sàng chấp nhận cuộc chơi với cường độ gay gắt hơn trước sự thách thức công khai, trắng trợn của chính quyền bằng lệnh khởi tố. Nếu không có xuống đường thì sẽ vẫn không có đối thoại, và sự "ngạo mạn ngu xuẩn" sẽ vẫn ngự trị.

5. Khởi tố có thể là hòn đá dò đường, nhưng cũng là loại thuốc thử.

Nếu là hiện tượng bột phát, chỉ cần quây hai cụ Lê Đình Kình và cụ Lê Hữu Ba là sẽ chẳng có gì xảy ra tiếp theo nữa ! Hai cụ sẽ bị khởi tố hình sự cùng với những người đập phá tài sản công.

Nếu 6.000 dân Đồng Tâm có một hạt nhân lãnh đạo, người dân tập hợp theo hiệu lệnh và hoàn toàn có ý thức, thì hạt nhân sẽ một mặt, bị buộc phải lộ diện và họ sẽ tức khắc bị tiêu diệt bằng điều 79, tội hoạt động lật đổ chế độ. Nhưng, ngược lại, nếu quả thực, dân Đồng Tâm đã có một "bộ não" và phong trào dân chủ đã có hình thù như một thực thể có thật, thì những nhân tố trong phe cải cách sẽ tận dụng nó như một lực lượng đồng minh và đối thoại sẽ là công cụ để phe cấp tiến thực hiện cải cách. Như vậy, muốn có đối thoại cải cách thì dứt khoát, dân làng Đồng Tâm phải được tổ chức. Muốn có đối thoại với đảng cầm quyền thì những gì xảy ra tại Đồng Tâm phải được mở rộng ra toàn quốc và có thể vận hành được bằng hiệu lệnh thống nhất.

Chưa có gì, về phía dân chưa có gì giống những điều cần phải có, vì vậy những gì giống như chuyện đối thoại với nhà cầm quyền vẫn chưa thể xảy ra. Ban bí thư sẽ chẳng cần phải mất công soạn thảo bản hướng dẫn, hay nếu có thì chỉ là một bản bày cách lừa bịp dân cho các cấp cơ sở trực tiếp.

6. Nhưng tại sao lại do Võ Văn Thưởng là người phát tín hiệu sẵn sàng đối thoại ? Võ Văn Thưởng là quân xanh, là cò mồi hay Võ Văn Thưởng là người ủng hộ cải cách mà người đứng đầu, đang được đồn đoán là Thường trực Ban bí thư Đinh Thế Huynh, phát tín hiệu khởi động đối thoại để tìm kiếm lực lượng ?

doithoai2

Ông Đinh Thế Huynh trao quyết định của Bộ Chính trị phân công ông Võ Văn Thưởng làm Trưởng Ban Tuyên giáo trung ương - Ảnh: Độc Lập

Tại sao Công an Hà Nội khởi tố hình sự ngày 13/06, một tháng sau lời kêu gọi đối thoại của ông Thưởng, hai tháng sau khi xảy ra vụ bắt 38 cảnh sát cơ động của dân làng Đồng Tâm ? Công an Hà nội thuộc phe nào ? Hạ nhục Nguyễn Đức Chung chỉ nhằm mục đích trả thù vụ tố cáo công an Hà nội bảo kê các quán bia hay nhằm dọn đường cho việc hạ bệ ông Chung khỏi chân chủ tịch thành phố, gạt nốt nhân vật con nuôi của dây Lê Hồng Anh - Nguyễn Tấn Dũng ra khỏi vũ đài Thủ đô, sau khi loại Đinh La Thăng ra khỏi Sài Gòn ?

Nhưng nếu Công an Hà Nội cố tình khởi tố chống dân là nhằm hạ nhục chính quyền lừa bịp, kích động lòng dân tẩy chay pháp luật cộng sản ? Khó giải thích tại sao Công an Hà Nội hành động đúng như tiên đoán của dư luận trước đó, rằng chính quyền sẽ giả vờ nhân nhượng để tháo ngòi, tước vũ khí, rồi sẽ tách để diệt từng người ? Họ muốn phơi trần bộ mặt tráo trở và lừa bịp của chế độ phi dân chủ của đảng cộng sản ?!

Trả lời cử tri Hải phòng ngày 26/06, ông Phúc nói "Việc bắt giữ người trái phép, phá hoại tài sản phải được điều tra nghiêm túc. Trước khi xử lý người dân sai trái, quá khích này, phải xử lý ngay những cán bộ đã lạm dụng, vô trách nhiệm, đã làm sai ở tại xã đó". Ý ông muốn nói, dân sai do quan sai, dân phạm luật do quan phạm luật, phải xử lý quan trước, dân sau.

Vậy ai là người chỉ đạo Công an Hà Nội khởi tố hình sự những người nghèo xã Đồng Tâm khi cam kết của ông chủ tịch thành phố còn chưa kịp khô mực ? Không phải là chuyện thượng tôn pháp luật, khi pháp luật do chế độ tùy ý làm ra. Vậy cứ theo ý ông Phúc thì trước hết các quan quân đội, rồi đến quan huyện, quan xã phải là đối tượng xử lý đầu tiên.

7. Trong khi Ngoại trưởng Phạm Bình Minh chuẩn bị đi Mỹ (20/04/2017) với nội dung chủ yếu là kiếm được lời mời chính thức của Tổng thống Mỹ giành cho Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, thì tại Đồng Tâm xảy ra chuyện quan huyện kết hợp quan xã cài bẫy bắt cóc hai cụ Lê Đình Kình, Lê Hữu Ba cùng một số người dân, dẫn đến việc người dân bắt giữ nhân viên an ninh đòi trả người. Chính quyền huy động công an và cảnh sát cơ động vũ trang, dự định thẳng tay đàn áp. Ngay lập tức, Công ty môi giới của cộng sản Việt Nam tại Washington nhắn với Hà Nội rằng "nếu xảy ra đàn áp tại Đồng Tâm thì ông Phạm Bình Minh không nên đi Mỹ" (?).

Theo tác giả Bùi Anh Trinh, nếu cộng sản Việt Nam hành động tại Đồng Tâm y như chính quyền Trung Quốc tại Thiên An Môn thì Tổng thống Trump sẽ rút lại lời mời ông Phúc đi Mỹ. (Tổng thống George H.W.Bush đã ra lệnh cấm vận Trung Quốc khi xảy ra vụ đàn áp Thiên An Môn).

Những kẻ chủ mưu gây ra chuyện Đồng Tâm là ai, có nằm trong âm mưu phá hoại chuyến đi của ông Phúc không ? Nếu có thì những kẻ thực hiện chắc chắn là tay chân của Trung Nam Hải. Và ông Nguyễn Đức Chung khi ký cam kết không xử lý hình sự toàn thể dân Đồng Tâm, dùng đối thoại để giải tỏa xung đột, chính là kẻ thọc gậy bánh xe, là tên phá đám ?!

8. Như vậy, xác suất khả tín là ông Thưởng đánh tiếng đối thoại thật. Chưa thể xác định ông Trọng là chủ mưu của sự kiện Đồng Tâm, nghĩa là tay sai của Tàu, nhưng có thể khẳng định ông Trọng là người phá đối thoại.

Nếu đã xuất hiện nhu cầu đối thoại, thì xu hướng dân chủ hóa là có thật và nội bộ đảng đang chia thành hai luồng khác nhau. Một luồng kiên cố trung thành với chủ nghĩa Mác do ông Trọng đại diện. Luồng thứ hai ủng hộ cải cách triệt để theo mô hình dân chủ hiện đại, có thể bao gồm gần hết nội các của ông Phúc, và có vẻ như có sự hỗ trợ của ông Võ Văn Thưởng và ông Đinh Thế Huynh.

9. Chiến dịch nhân danh tận diệt tham nhũng của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng mặc dù trực chỉ tiêu diệt phe cánh ông cựu thủ tướng tham nhũng Nguyễn Tấn Dũng, nhưng có thể đang giấu lưỡi gươm thọc sườn ông Phúc bằng chỉ thị kiểm tra tài sản 1.000 cán bộ cao cấp. Ông Phúc sẽ phải buông bỏ mục tiêu cải tổ, nếu không kịp che chắn cho đống tài sản khủng mà ông đang sở hữu, thực chất đúng là tài sản tham nhũng, nhưng không thể không tham nhũng nếu muốn tồn tại dưới tay ông Dũng.

Ngày 20/03/2017, Thứ trưởng bộ ngoại giao Hà Kim Ngọc đi Mỹ "thăm dò phản ứng của Mỹ và dọn đường cho chuyến thăm của lãnh đạo Việt Nam". Ngày 16/04/2014 xảy ra vụ Đồng Tâm. Ngày 20/04/2017, Phó thủ tướng Phạm Bình Minh đi Mỹ vận động giấy mời cho ông Phúc. Ngày 21/04, ông Minh nhận được lời mời chính thức. Ngày 22/04/2017, ông Nguyễn Đức Chung kí giấy cam kết với dân làng Đồng Tâm. 18/05, ông Thưởng phát tín hiệu sẵn sàng đối thoại. 23/05/2017 Bộ chính trị công bố chỉ thị kiểm tra tài sản 1.000 cán bộ cao cấp. Ngày 29/05 ông Phúc khởi hành đi Mỹ. Ngày 13/06/2017 Công an Hà Nội công bố quyết định khởi tố dân Đồng Tâm.

Lôgíc các sự kiện dẫn đến một nhận định là nội bộ đảng đang có đặc tình của Trung Quốc và phe chống lại cải cách là phe do ông Trọng cầm đầu. Điều còn chưa rõ là phe chống lại cải cách có là một với các phần tử cài cắm của Trung Quốc hay không.

10. Vẫn có khả năng Ban bí thư sẽ ra bản hướng dẫn đối thoại, vì nếu ý của ông Thưởng đúng như sự giải thích của ông Bắc Hà, thì ông Thưởng chẳng cần gì phải chờ hướng dẫn, xưa nay vẫn vậy. Nghĩa là ông Thưởng đi tìm "đối thoại thật". Nhưng cái ông Thưởng đang chờ, rất có thể là kết cục của cuộc phân tranh cuối cùng đang sắp kết thúc. Đó là khi ông Trọng chính thức lấm lưng, và chỉ cần một mình ông Trọng "đi" là đủ, khi đó Ban bí thư sẽ có bản hướng dẫn !

Có thể vào lúc đó, cuộc đối thoại đích thực hướng tới hình thành một bản hiến pháp mới, đảm bảo cho sự ra đời một thể chế chính trị dân chủ đa đảng, sẽ trở thành hiện thực.

Paris, 27/06/2017

Bùi Quang Vơm

Published in Quan điểm

Tại Hội nghị trực tuyến toàn quốc sơ kết một năm triển khai thực hiện Chỉ thị 05 của Bộ Chính trị về "Đẩy mạnh học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh" ngày 18/5, ông Võ Văn Thưởng Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương nói : "Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý".

doithoai1

Đối thoại đối với đảng cộng sản Việt Nam là chuyện xa xỉ

Bình thường ra thì đây là một tin rất đáng mừng, đáng khích lệ. Tuy nhiên, nói Đảng cộng sản Việt Nam "không sợ đối thoại" thì giới đấu tranh không chỉ hoài nghi mà là không tin.

Quả thật, đối thoại đối với đảng cộng sản Việt Nam là chuyện xa xỉ. Nhà báo Bùi Tín viết trên VOA : "Tôi phải bấm mạnh vào đùi để xem mình đang tỉnh hay mê sau khi đọc tin này". 

Trên thực tế thì chưa bao giờ có chuyện nhà cầm quyền cộng sản ngồi đối thoại với những người bất đồng chính kiến về những vấn đề hệ trọng của đất nước như đường lối chung, đường lối đối ngoại, đường lối kinh tế, chính sách đất đai… Đã có rất nhiều kiến nghị của nhân sĩ trí thức, kể cả đại công thần của chế độ như ông Võ Nguyễn Giáp đều bị xếp vào một xó và không bao giờ được trả lời. Kiến nghị thì có thể đáp ứng, tiếp thu nhiều hoặc ít hoặc không tiếp thu, nhưng trả lời cũng còn không có, thế thì nói gì đến đối thoại. 

Thôi thì chẳng đối thoại, chẳng tiếp thu kiến nghị nhưng giải quyết đơn thư khiếu nại tố cáo của dân họ cũng ì ra. Vì vậy, có những dân oan đi kiện vài chục năm nhưng đơn bị đùn đẩy, chuyển vòng vo, oan khất vẫn oan khuất, chờ chực vẫn chờ chực. Luật qui định lãnh đạo mỗi tháng tiếp dân một hoặc hai lần nhưng thử hỏi có ông nào đến kỳ ra phòng tiếp dân ngồi để đối thoại ? Dân chất vấn thì lờ đi, coi như không biết, dân bức xúc biểu tình phản đối thì bỏ vào tù cho khỏi biểu tình nữa.

Ông Võ Văn Thưởng có vẻ rất liều khi nói "không sợ đối thoại". Đối thoại gần nghĩa với bút chiến. Còn nhớ hồi đầu năm 2013, ông Hồ Quang Lợi Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội khi ấy (sau làm Phó Chủ tịch thường trực Hội Nhà báo Việt Nam) khoe có 900 dư luận viên sẵn sàng bút chiến (bây giờ thì đông hơn nhiều). "Đáng sợ" hơn cả là là lực lượng "phóng viên bấm nút, phản ứng nhanh", nhóm "chuyên gia" tham gia "bút chiến" trên mạng Internet. Nghe mà rùng mình. Ông Lợi cho biết "Đến nay, đã xây dựng được 19 trang tin điện tử, hơn 400 tài khoản trên mạng".

Bút chiến cũng là một hình thức đối thoại, chỉ khác nhau là không trực diện tranh luận tay đôi. Bút chiến là một bên nêu ra quan điểm của mình về một sự việc, một vấn đề, một bên phản biện bằng lý lẽ. Thoạt đầu, khi ông Hồ Quang Lợi thông báo tổ chức nhóm chuyên gia bút chiến trên internet, cánh blogger và giới còm sĩ hồ hởi lắm, cứ tưởng là sẽ được tranh luận sòng phẳng, thẳng thắn. Thế nhưng qua gần 5 năm, hãy xem dư luận viên của ông Lợi bút chiến như thế nào. Những ai tham gia mạng xã hội đều thấy lực lượng dư luận viên đông như giặc. Điều dễ nhận ra là nick của đám này thường là không có bài viết, chỉ có mấy bức hình để đấy và không có thông tin về mình. Mỗi dư luận viên lại có rất nhiều nick, chặn nick này lại mọc ra nick khác như Phạm Nhan. Còn nội dung bút chiến của họ là gì hãy vào các trang fb hay blog của những người đấu tranh thì thấy nhan nhản những câu chửi bới tục tĩu kiểu như "đm mày" "thằng phản động", "muốn vào tù hả" v.v. Trời ơi, thế mà gọi là bút chiến sao ? Không thấy có comment nào phân tích, bạn nói thế không đúng ở chỗ nào. Còn các blog, các website của dư luận viên thì sao ? Lướt qua thấy đầy rẫy những bài viết xuyên tạc, bịa đặt, dựng chuyện, cắt ghép, photoshop hình ảnh để bôi nhọ những người hoạt động dân chủ, nhân quyền. Đi đầu các blog, website kiểu này là trang Việt Nam Thời báo - vntb.org.

Quả là bút chiến, đối thoại như thế thì cũng hãi thật.

Ngoài ra, nhà cầm quyền còn các kiểu "đối thoại" khác. Đó là kiểu "đối thoại" rất nhanh và kịp thời. Ai chưa tin thì cứ xuống đường mà xem, sẽ được "đối thoại" liền. Công an, trật tự đô thị, thanh niên xung phong đập cho vài người máu me be bét rồi mời về đồn "đối thoại". Nhiều khi công an còn xông vào tận nhà người đấu tranh, cưỡng bức thậm chí khiêng vứt lên ô tô mang về đồn để "đối thoại". Tôi cũng đã mười mấy lần được mời "đối thoại" kiểu như thế. Gần đây nhất, ngày 17/6, Phạm Văn Trội cũng được công an đến nhà bắt đi "đối thoại". 

"Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý".

Lời ông Võ Văn Thưởng rất hay. Nhưng cách "tranh luận" chụp mũ, chửi bới, cách nhà cầm quyền "đối thoại", "cọ xát" xưa nay làm ai cũng hãi. Còn "hình thành chân lý" là chân lý gì ? Đó là chân lý chỉ có đảng cộng sản Việt Nam mới đủ khả năng lãnh đạo đất nước, tất cả đã "có đảng và nhà nước lo". Lập ra một đảng để đối thoại ắt vào tù.

Ông Thưởng cho biết, Ban Tuyên giáo Trung ương đang chờ Ban Bí thư thông qua một văn bản hướng dẫn về việc tổ chức trao đổi và đối thoại với những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác với đường lối, chủ trương, quan điểm của Đảng và pháp luật của Nhà nước. Có thể sẽ có các cuộc đối thoại theo kiểu các ông bà cứ nói và tôi ghi nhận, nhưng tiếp thu hay không là quyền của tôi. Cũng có thể đối thoại theo kiểu ở tòa án. Luât sư tranh tụng thì cứ tranh tụng. Luật sư đưa ra các lý lẽ bảo vệ thân chủ mà Hội đồng xét xử không bác bỏ nổi nhưng vẫn tuyên theo án bỏ túi. 

Vì vậy, đừng ngạc nhiên khi không ai tin nhà cầm quyền sẵn sàng đối thoại trên tinh thần lắng nghe và tranh luận đến cùng.

Nguyễn Tường Thụy

Nguồn : RFA, 21/06/2017

Published in Diễn đàn
dimanche, 04 juin 2017 22:34

Đối thoại với cộng sản !

Sau khi ông Võ Văn Thưởng, ủy viên bộ chính trị, trưởng ban Tuyên giáo trung ương thông báo cho biết là đang xin ý kiến của Ban bí thư đảng để hợp thức hóa việc ‘đối thoại’ với những người bất đồng chính kiến thì dư luận Việt Nam nổi lên tranh cãi khá gay gắt.

doithoai1

Ông Võ Văn Thưởng, ủy viên bộ chính trị, trưởng ban Tuyên giáo trung ương cho biết là đang xin ý kiến của Ban bí thư đảng để hợp thức hóa việc ‘đối thoại’

Có hai luồng ý kiến chính, một bên lên tiếng ủng hộ chủ trương ‘đối thoại’ của đảng cộng sản Việt Nam, xem đây là hành động thiện chí và cởi mở của chính quyền vì thế những người bất đồng quan điểm với nhà nước và đảng nên nắm lấy cơ hội. Ý kiến thứ hai thì cho rằng không nên tin đảng cộng sản, rằng đây là chiêu bài ru ngủ và dối trá chứ không thật tâm của chính quyền…

Theo chúng tôi thì cả hai luồng ý kiến này đều đúng và có lý. Tuy nhiên vấn đề không phải nằm ở chổ đó mà vấn đề mấu chốt quan trọng nhất nằm ở chổ khác đó là sự ‘tương quan lực lượng’ giữa hai bên đối thoại.

Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên chủ trương ‘hòa giải dân tộc’ và ‘đấu tranh bất bạo động’ cho nên việc ‘đối thoại’ và ‘thỏa hiệp’ từng giai đoạn với đảng cộng sản là lẽ đương nhiên. Đây là quá trình tất yếu mà một cuộc cách mạng bất bạo động phải đi qua. Vấn đề quan trọng là ‘đối thoại’ và ‘thỏa hiệp’ như thế nào để đạt được kết quả mà không đánh mất mình, không bị ‘hòa tan’ hoặc phải chấp nhận mọi điều kiện mà đảng cộng sản đưa ra ?

Đầu tiên phải nhắc lại một điểm rất quan trọng mà chúng tôi đã nhiều lần trình bày đó là ‘đấu tranh chính trị luôn luôn là đấu tranh giữa các tổ chức chính trị với nhau chứ không phải giữa các cá nhân’. Một cá nhân dù giỏi giang đến đâu cũng chỉ là một cá nhân. Cá nhân đó không bao giờ đủ tư cách để ‘đại diện’ cho bất cứ ai, ngoài bản thân người đó. Chỉ có các tổ chức chính trị mới đủ tư cách ‘đại diện’ cho các khuynh hướng chính trị (khác nhau) của hơn 90 triệu người dân Việt Nam. Như vậy, nếu Đảng cộng sản Việt Nam chỉ muốn ‘đối thoại’ với các cá nhân bất đồng chính kiến thì đó là chuyện riêng giữa đảng và một số công dân Việt Nam, trong trường hợp này chúng ta không cần bận tâm và mất thời gian vô ích.

Nếu thật lòng đảng cộng sản muốn ‘đối thoại’ để mở ra một không gian chính trị cởi mở thì muốn hay không đảng cộng sản cũng phải ‘đối thoại’ với các tổ chức chính trị dân chủ đối lập của người Việt trong và ngoài nước. Khả năng này rất khó xảy ra. Giả sử ông Võ Văn Thưởng và một số nhân vật ‘tiến bộ’ trong đảng có tấm lòng và thật tâm muốn đối thoại thì cũng không dễ vì sẽ vấp phải sự chống đối quyết liệt của những thành phần bảo thủ. Lý lẽ của phe bảo thủ rất đơn giản nhưng lại có sức thuyết phục cao, đó là ‘phong trào dân chủ quá yếu và hoàn toàn chưa đe dọa hay gây ra bất cứ một sức ép nào thì việc gì đảng phải thay đổi, như thế là hạ mình, là tự lấy đá ghè chân…’.

Một cuộc ‘đối thoại’ chỉ có thể công bằng và có kết quả tốt đẹp khi ‘tương quan lực lượng’ giữa hai bên phải tương đương nhau. Nếu một trong hai phía quá yếu thì bên yếu sẽ bị áp đặt hoàn toàn. Ví dụ, hai người muốn góp vốn để kinh doanh hay thành lập công ty, một người có 10 tỉ đồng, một người chỉ có 1 tỉ đồng thì rõ ràng người có 10 tỉ phải có quyền quyết định mọi chuyện chứ không thể có chuyện hai người có quyền quyết định ngang nhau. 

Trước đây từng có ý kiến đưa ra để phản bác lập trường ‘hòa giải dân tộc’ của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên rằng ‘cộng sản là dối trá và luôn trở mặt, từ hồi năm 1946, khi Việt Minh ‘cho không’ hai đảng Việt Quốc và Việt Cách 70 ghế trong quốc hội đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, rồi hiệp định Giơ-ne-vơ 1954, rồi hiệp định Paris 1973, rồi chủ trương hòa hợp và hòa giải dân tộc của Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam… tất tật đều bị đảng cộng sản xé bỏ và nuốt lời khi họ xong việc’. Chúng tôi đâu có khờ khạo đến mức không biết điều đó ? Vấn đề là các đảng phái quốc gia và chính quyền Việt Nam Cộng Hòa quá yếu vì không có lực lượng, không có tổ chức, không có nhân sự chính trị cho nên không được quần chúng hậu thuẫn và vì thế mới bị cộng sản lật lọng. Đảng cộng sản Ba Lan đâu có lật lọng được trước Công Đoàn Đoàn Kết ?

Vấn đề quan trọng nhất của phong trào dân chủ và tất cả mọi người Việt Nam yêu nước hiện nay đó là hãy ủng hộ cho một tổ chức chính trị dân chủ đối lập đứng đắn và có viễn kiến để tổ chức chính trị đó có tầm vóc như Công Đoàn Đoàn Kết ở Ba Lan. Khi đó thì dù không muốn, đảng cộng sản Việt Nam cũng phải ngồi vào bàn đàm phán với đối lập dân chủ để mở ra một trang sử mới cho dân tộc. 

Hiện tại phong trào dân chủ có một ‘tư thế’ rất mạnh để mang đến cuộc ‘đối thoại’ đó là chúng ta có lẽ phải và chúng ta thuận theo dòng chảy của lịch sử còn đảng cộng sản thì không. Tuy nhiên vì không có tổ chức nòng cốt dẫn đầu nên chuyện ‘đối thoại’ với đảng cộng sản có lẽ không xảy ra và nếu có xảy ra thì cũng sẽ không có kết quả gì.

Tất nhiên nếu đảng cộng sản đủ sáng suốt và khôn ngoan thì nên ‘đối thoại sớm’ với phong trào dân chủ khi đảng còn mạnh và còn nắm thế thượng phong. Quyền lợi và nhân phẩm của các đảng viên đảng cộng sản sẽ được đảm bảo và tôn trọng. Muốn thế, đảng cộng sản phải đặt quyền lợi của đất nước và dân tộc lên trên lợi ích của các phe nhóm trong đảng.

Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên luôn cổ vũ cho một cuộc thay đổi ‘từ trên xuống dưới’, tức là đảng cộng sản và các tổ chức đối lập dân chủ ‘đối thoại’ với nhau để cùng mở ra một lối thoát cho cả dân tộc như trường hợp Đài Loan hay Hàn Quốc trước đây : chính quyền chủ động dân chủ hóa đất nước. Một mình đảng cộng sản không thể nào làm được việc này vì uy tín của họ trong dân chúng quá thấp và những đổ vỡ họ gây ra cho dân tộc là quá lớn.

Đạo đức của con người trong xã hội Việt Nam khủng hoảng nghiêm trọng vì thế mọi sự cố gắng thay đổi dù thiện chí đến đâu cũng vấp phải sự chống đối của nhiều người vì thế đối lập dân chủ cũng rất cần đến sự ủng hộ và tham gia của đảng cộng sản trong thời gian chuyển giao này.

Suốt 35 năm qua, chưa bao giờ Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên xin xỏ, kiến nghị hay yêu cầu bất cứ một điều gì từ đảng cộng sản Việt Nam. Chúng tôi cũng chưa bao giờ kêu gọi người dân Việt Nam làm điều nọ điều kia… Có những người không hiểu vấn đề nên cho rằng chúng tôi chỉ nói mà không làm, chúng tôi hàn lâm, bàn phím… Sự thật thì chúng tôi đang cố gắng để làm một việc không thể không làm đối với một tổ chức chính trị đó là ‘xây dựng một đội ngũ cán bộ nòng cốt’ khoảng 1000 người và tranh thủ sự ủng hộ của quần chúng Việt Nam bằng một ‘Dự án chính trị’ khả thi và nghiêm túc thông qua các trang Website, Blog và Facebook của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên. Chúng tôi chỉ hành động khi nào có thực lực (tức là đã được đa số người dân Việt Nam ủng hộ và hưởng ứng) và đã hành động thì nhất định phải thắng lợi.

Như vậy vấn đề đặt ra hiện nay không phải là ‘có nên đối thoại với đảng cộng sản hay không, mà là chúng ta sẽ đối thoại với họ khi nào ? Nội dung ra sao ? Với tư cách gì ?...

Chúng tôi xin trích lại một đoạn trong Dự án chính trịKhai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai (chương VII - Đấu tranh thiết lập dân chủ đa nguyên) như sau :

"Trong đấu tranh để đòi bầu cử tự do cũng như để giành thắng lợi qua các cuộc bầu cử tự do đó, Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên lúc nào cũng chủ trương xóa bỏ hận thù, tôn trọng mọi người và mọi chính kiến để hợp tác với nhau và cùng nhau xây dựng tương lai Việt Nam chung. Tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc này không thể bị đồng hóa với thái độ sẵn sàng cấu kết và đồng lõa với bất cứ ai. Thái độ của Tập Hợp rất minh bạch. Tập Hợp có mục tiêu và đường lối rõ ràng và Tập Hợp sẽ kiên trì theo đuổi. Tập Hợp sẽ dồn mọi cố gắng để giành thắng lợi trong bầu cử tự do. Nếu thắng, Tập Hợp sẽ cùng với các tổ chức chính trị đồng minh chia sẻ trách nhiệm trước dân tộc. Nếu không may thắng lợi về tay những lực lượng khác lập trường, Tập Hợp sẽ tiếp tục đấu tranh trong cương vị của một đối lập đứng đắn và trách nhiệm.

Như tất cả mọi cuộc vận động chính trị, cuộc đấu tranh này sẽ đòi hỏi nhiều thỏa hiệp. Đấu tranh bất bạo động có nghĩa là chấp nhận đi đến thắng lợi sau cùng qua các thỏa hiệp giai đoạn. Tập Hợp sẽ chấp nhận những thỏa hiệp giai đoạn, nhưng sẽ không sợ đánh mất chính mình vì đã có tư tưởng nền tảng và những định hướng lớn làm kim chỉ nam. Tập Hợp sẽ chấp nhận những thỏa hiệp giai đoạn có tác dụng rút ngắn lộ trình dân chủ nhưng sẽ không nhân nhượng trên ba lập trường căn bản : lý tưởng dân chủ đa nguyên, tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc, và phương thức đấu tranh bất bạo động".

Việt Hoàng

(04/06/2017)

Published in Quan điểm

Một đương kim Ủy viên Bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam làm xôn xao giới blogger trong tuần qua. Đó là ông Võ Văn Thưởng, trưởng ban tuyên giáo trung ương, cơ quan phụ trách tuyên truyền của đảng.

vvt1

Ông Võ Văn Thưởng, trưởng ban tuyên giáo trung ương, cơ quan phụ trách tuyên truyền của đảng. Courtesy chinhphu.vn

Ngày 18 tháng 5, trong một phát biểu về phong trào học tập theo ông Hồ Chí Minh, người thành lập đảng, ông Thưởng nói là đảng của ông không sợ tranh luận và đối thoại, và có thể mở ra những cuộc đối thoại với những người có ý kiến khác với đảng của ông.

Tuyên bố này được báo Người lao động bản điện tử trích lại và lập tức gây một làn sóng tranh luận trong giới blogger và cư dân mạng xã hội.

Điều làm nhiều người ngạc nhiên nhất là Ban tuyên giáo trung ương vốn là đầu não về tư tưởng của đảng cộng sản, luôn chủ trương một chế độ độc đảng, và suy tôn duy nhất lý thuyết chính trị xã hội Mác Lê Nin.

Ông Võ Văn Thưởng là ai ?

Ông Thưởng là người trẻ tuổi nhất trong số 18 nhân vật thành viên Bộ chính trị, cơ quan quyền lực nhất đất nước hiện nay.

Theo facebook của nhà báo Tâm Chánh, ông Thưởng xuất thân từ một gia đình cán bộ nghèo ở tỉnh Vĩnh Long, học ban triết học Mác Lê Nin tại Đại học tổng hợp thành phố Hồ Chí Minh, tiến thân bằng con đường làm cán bộ đoàn của trường đại học, rồi đứng đầu cơ quan thành đoàn của thành phố Hồ Chí Minh.

Ông Tâm Chánh so sánh cơ quan thành đoàn của Thành phố Hồ Chí Minh lúc đó như là một nhà trẻ của các quan chức cấp cao, hàm ý rằng đây là nơi bắt đầu con đường hoạn lộ, của con cái các quan chức, hay là những người đàn em được sủng ái của họ.

Từ thành đoàn, ông Thưởng vào trung ương đảng, rồi làm bí thư tỉnh ủy tỉnh Quảng Ngãi, và đầu năm 2016 vừa qua được bầu vào Bộ chính trị sau Đại hội đảng toàn quốc lần thứ 12.

Nhà báo Tâm Chánh thuật lại rằng trong giai đoạn ông Thưởng mới bước vào con đường chính trị qua ngả đoàn thanh niên cộng sản, thì cũng là lúc phong trào Cải tổ và Minh bạch (Glassnos và Perestroika) từ Liên Xô cũ lan sang Việt Nam một cách mạnh mẽ, làm dấy lên sự phản ứng của giới sinh viên lúc đó tại Sài Gòn, đòi quyền tự quyết cho những tổ chức thanh niên của chính mình. Giới chức chính quyền, cũng như các quan chức đoàn thanh niên phải gặp sinh viên, tạo ra một không khí mà trong chừng mực nào đó có thể gọi là đối thoại.

Ông Võ Văn Thưởng đã chứng kiến những cuộc đối thoại đó, mặc dù sau đó đảng lại siết chặt sự kiểm soát, sự sôi nổi của sinh viên lặng xuống cho đến ngày hôm nay.

Không tin, nghi ngại, cho đến hy vọng

Xung quanh tuyên bố đối thoại của ông Thưởng, có những blogger hoàn toàn không tin đó là lời nói thật, có những người nghi ngờ, nhưng cũng có người cho đó là một điều tiến bộ đáng trân trọng.

Ông David Trần viết trên trang blog Bà Đầm Xòe rằng  Đối với cộng sản thì luôn xem trời bằng vung, đảng là tất cả… từ ý thức, lý luận, chủ trương, chính sách đường lối luôn là khuôn vàng thước ngọc và không thể góp ý cho dù là ai, ở cương vị nào !

Vì thế ông không tin ông Thưởng và đảng của ông nói thật.

vvt2

Bên ngoài xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức chụp hôm 21/4/2017. RFA photo

Không gay gắt như ông David Trần, nhà báo Phạm Trần được trang Dân Làm Báo đăng ý kiến cho rằng đảng cộng sản, qua lời ông Thưởng, tuyên bố như vậy chỉ để đánh lạc hướng dư luận sau cuộc khủng hoảng Đồng Tâm, nơi chính quyền phải nói chuyện với dân chúng, hứa giải quyết những yêu cầu về đất đai của họ, và làm dịu đi dư luận xã hội vì những cuộc biểu tình chống nhà máy Formosa làm ô nhiễm biển miền Trung.

Đồng Tâm, và Formosa cũng là dẫn chứng được nhà báo tự do Phạm Chí Dũng đưa ra để nói rằng có thể đảng cộng sản lo ngại sự chống đối của tầng lớp bình dân, chứ họ chưa lo ngại đến những phản biện hiện nay của giới trí thức.

Trong khi đó thì luật sư Lê Công Định khi trả lời BBC thì cho rằng tuyên bố của ông Thưởng chỉ để nhắn nhủ với chính phủ Hoa Kỳ, trước cuộc gặp gỡ đối thoại nhân quyền Việt Mỹ, rằng chính phủ Việt Nam mong muốn sự đối thoại với những người khác chính kiến.

Trong số những người hy vọng có Giáo sư Nguyễn Đăng Hưng, Giáo sư Nguyễn Đình Cống. Hai ông đã gửi những ý kiến về cuộc đối thoại tương lai đến với ông Võ Văn Thưởng và Bộ chính trị. Giáo sư Cống đề nghị là những cuộc đối thoại nên được tổ chức công khai, còn Giáo sư Hưng đề nghị những vấn đề nên được đưa ra bàn thảo tại cuộc đối thoại như là môi trường, luật sở hữu đất đai, giáo dục…

Có những người nghi ngờ.

Các bài viết trên blog và mạng xã hội của những người này được trình bày bằng những câu hỏi lớn ở tựa bài, như nhà báo bất đồng chính kiến đang tị nạn ở Pháp Bùi Tín hoặc là một loạt những câu hỏi, hay là một nửa tin một nửa ngờ.

Blogger Kami đoán rằng có thể đảng cộng sản mong muốn có một sự đối thoại thật sự nào đấy nhưng nằm dưới sự kiểm soát của đảng.

Ông Bùi Quang Vơm, người thường có những bài phân tích về chính trị Việt Nam cho rằng lời tuyên bố đối thoại xuất phát từ một Ủy viên bộ chính trị, mà nếu đó là sự mong muốn thật tâm thì đây phải là một sự thay đổi lớn, một cuộc cách mạng về tư tưởng của đảng cộng sản. Tuy nhiên ông lại nghi ngờ điều đó vì chỉ cách đây không lâu, sau hội nghị trung ương 5 của đảng cộng sản, người ta vẫn nghe thấy những lời tuyên bố kiên định lập trường tư tưởng của họ.

Điền Phương Thảo hỏi trên trang Bauxite rằng Đối thoại hay đối thọi ? Hàm ý sẽ có những cuộc nói chuyện hòa bình hay lại là những trấn áp bằng bạo lực của nhà cầm quyền như từ trước đến nay.

Tác giả Đỗ Thanh Nhan, có vẻ như là một người quen cũ của ông Võ Văn Thưởng, viết rằng :

Trước hết là nói về hy vọng là vì "miệng nhà quan có gang có thép", bởi vì ông Thưởng đang nằm trong top người quyền lực nhất nước. Quan nói thì dân nghe và hy vọng.

Còn nói chưa chắc tin là bởi vì trước đây, khi ông Thưởng là người quyền lực nhất tỉnh Quảng Ngãi với vị trí là Ủy viên Trung ương Đảng Cộng sản, Bí thư Tỉnh ủy ; có lần tôi đã "ĐỐI" với ông Thưởng rồi, nhưng không được "THOẠI" mà còn bị "THỤI" (nếu "anh" Thưởng đồng ý thì mình có thể công khai với nhau việc này ? !).

Nhà văn Phạm Đình Trọng, trong bài Đối Thoại của ông, viết rằng một khi đảng cộng sản vẫn thượng tôn chủ nghĩa Mác Lê Nin thì không thể có một không khí đối thoại lành mạnh, ông thách thức đảng cộng sản rằng nếu thực tâm muốn đối thoại thì hãy trả tự do lập tức cho những người tù chính trị, những người đấu tranh vì nhân quyền và môi trường hiện vẫn đang bị giam cầm.

Một người từng bị tù vì quyền tự do phát biểu là blogger Trương Duy Nhất viết :

Đừng dựng kịch, cài "quân xanh", hay lôi mấy cụ hưu hết thời, hoặc vài gã ất ơ nào đó ngồi giữa Ba Đình ê a diễn thuyết, rồi gọi đấy là "đối thoại".

Quân xanh, quân đỏ, là những từ dùng để chỉ việc đảng cộng sản, hay các quốc gia không có nền dân chủ thực sự, thường dàn dựng nên những phe đối lập giả tạo, tạo nên một hình ảnh dân chủ.

Một số blogger lại đem những câu chuyện lịch sử để bày tỏ mối nghi ngờ của mình, hoặc chứng minh rằng ý tưởng đối thoại không có gì là mới.

Nhà văn Hữu Nguyên cho đăng lại trên blog của ông một bài viết cách đây hơn 10 năm về cố Chủ tịch Nguyễn Hữu Thọ, người mà ông cho rằng rất quan tâm đến việc tranh luận giữa những người có ý kiến khác nhau.

Ông Lê Phú Khải, một nhà báo lâu năm của đài truyền hình nhà nước Việt Nam, nhắc lại câu chuyện giữa ông và ông Nguyễn Hà Phan vào năm 1995. Ông Phan lúc đó có triển vọng nắm quyền lực cao trong đảng, và mong muốn đối thoại với những người bất đồng chính kiến, và chỉ một thời gian ngắn sau đó ông Phan bị khai trừ khỏi đảng.

Tương tự như vậy, nhà báo Tâm Chánh nhắc lại những ý kiến phản biện của luật sư Nguyễn Mạnh Tường vào những năm 1950 ở miền Bắc, hay của ông Trần Xuân Bách vào những năm 1990. Cả hai ông này đều bị đảng cộng sản loại trừ.

Những lời khuyên

Nhà báo Nguyễn Thông viết trên mạng xã hội lời nhắn gửi tới ông Võ Văn Thưởng :

Bây giờ mới nghĩ (nghĩ chứ chưa thực hiện) là quá muộn rồi, ông Thưởng ạ. Đối thoại, đó là biểu hiện rõ nhất của dân chủ và tôn trọng sự khác biệt về tư tưởng, quan điểm. Còn rụt rè, chần chừ gì nữa mà không làm ngay đi.

Những kẻ cùng đinh như tôi, ban tổ chức sẽ cho rớt ngay từ vòng gửi xe nên cũng chẳng ham đối thoại. Ghế ấy để dành cho những đấng bậc hào kiệt, trượng phu, thông tỏ sự đời. Tuy nhiên, từ bãi xe, tôi đề nghị các ông phe ông Thưởng trả lời giùm cho tôi câu hỏi :

Trong những nước giàu có, dân hạnh phúc sung sướng, có nước nào theo chủ nghĩa xã hội không ? Trong những nước theo chủ nghĩa xã hội, có nước nào sớm thoát khỏi nghèo đói, nội chiến không ? Bây giờ thế giới có gần 200 quốc gia, còn mấy nước bám vào thứ chủ nghĩa này ?

Ông giả nhời được một cách thuyết phục tức là đối thoại đã thành công.

Kỹ sư Tô Văn Trường thì nhận định ở một khía cạnh bình thường của chuyện đối thoại trong những xã hội dân chủ, thì chuyện ông Thưởng bảo rằng đảng của ông không sợ, tức là đã có một thái độ kiêu ngạo, tức là ông Thưởng nên nói rằng đảng của ông mong muốn chứ đừng nên nói là không sợ, vì ngữ nghĩa của hai từ ấy trong tiếng Việt rất khác nhau.

Tiếp tục có sự nghi ngời thành tâm của đảng cộng sản, tác giả Thiện Tùng đưa ra lời khuyên cho những người bất đồng chính kiến :

Tình hình đang căng thẳng chẳng khác trước năm 1986, Đảng khó an toàn nếu tiếp tục leo thang. Do lực bất tòng tâm, buộc Đảng phải từ từ xuống thang chớ chắc gì có thiện ý. Bởi vậy, có không ít người cảnh báo hảy coi chừng "Con hổ trước khi vồ mồi nó thu hình lại". Sự nghi ngờ ấy là có cơ sở, bởi vì họ vốn đã từng "cả tin nên mắc, cả nghe nên lầm".

Người viết thấy rằng, Đảng cầm quyền đang muốn giảm bớt độc tài, nới rộng dân chủ để thoát hiểm cho mình và cho đất nước – đó là sự nhượng bộ cần thiết cho cái riêng và cái chung. Những người đấu tranh cho dân sinh, dân chủ, nhân quyền nên vui vẻ cùng đại diện Đảng cầm quyền đối thoại, loại bỏ dần cái thô lấy cái tinh. Nếu khi vào đối thoại mà xuất hiện "cả vú lấp miệng em" thì mình có quyền ngưng - "gà ai nấy ôm".

Ông Nguyễn Quang A, thì nói chuyện đối thoại hay không là ở phía dân chúng, bằng chính thái độ của mình, với những phản ứng như bất tuân, bỏ đi để phản đối chính sách, và ông nói rằng những người đấu tranh cho dân chủ ở Việt Nam nên gia tăng sức ép của mình lên nhà cầm quyền.

Và cuối cùng xin lấy hai nhận xét sau đây của hai nhà quan sát làm kết thúc cho câu chuyện ông Võ Văn Thưởng và lời đề nghị đối thoại :

Nhà báo Tâm Chánh viết rằng đối thoại là một quá trình chính trị không dễ dàng, và blogger Phạm Ngọc Hưng thì cho rằng, qua tuyên bố của ông Thưởng, dù sao đảng cầm quyền tại Việt Nam đã chính thức công nhận rằng trong xã hội Việt Nam hiện nay có tồn tại một lực lượng bất đồng chính kiến.

Kính Hòa, phóng viên RFA

Nguồn : RFA, 29/05/2017

Published in Diễn đàn
jeudi, 25 mai 2017 17:42

Đối thoại để làm gì ?

Từ nhiều năm qua người Việt đã mơ ước một ngày họ có thể nói lên quan điểm của mình mà không lo sợ bị bắt giam, trấn áp hay sách nhiễu.

ykien1

Ông Trần Huỳnh Duy Thức đã từng từ chối đi Mỹ định cư và 'kiên quyết đấu tranh cho nhân quyền tại Việt Nam'

Trong quá khứ, trước các kỳ Đại hội Đảng hay để chuẩn bị sửa Hiến pháp, Hà Nội đã mời gọi dân, và cả người Việt hải ngoại, tham gia góp ý vào tiến trình kiến tạo đất nước. Dù có nhiều đề nghị hay kiến nghị, nhưng những tiếng nói không đồng lòng với đảng, không cùng quan điểm với nhà nước đã không được quan tâm.

Trái lại, nhiều người bất đồng chính kiến ở Việt Nam ngày nay vẫn còn ở trong tù, hay khi vừa nói lên quan điểm thì bị ngăn chặn, bị côn đồ hành hung.

Nhiều tiếng nói bất đồng đang chịu án tù như Nguyễn Văn Đài, Trần Huỳnh Duy Thức, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Trần Kim Anh, Lê Thanh Tùng và cả trăm người khác.

Nhiều người đã phải chọn con đường lưu vong như Đoàn Viết Hoạt, Đoàn Thanh Liêm, Trần Khải Thanh Thủy, Điều Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Cù Huy Hà Vũ.

Bên ngoài xã hội, nhiều người bị quản chế, bị ngăn cản tiếp xúc với đại diện các tổ chức nhân quyền, các dân cử từ những quốc gia tự do dân chủ hay thường xuyên bị sách nhiễu, không cho tham gia hội họp như Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Quang A, Lê Công Định, Lê Thị Công Nhân, Lê Quốc Quân, Lê Thăng Long, Nguyễn Tiến Trung, Phạm Đoan Trang, Phạm Thanh Nghiên.

Khi bị thế giới đặt vấn đề, quan chức Hà Nội luôn đưa ra quan điểm là những người đó không phải ở tù vì bất đồng quan điểm mà vì họ vi phạm Điều 79 : hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân, Điều 88 : tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa, hay Điều 258 : lợi dụng tự do dân chủ để xâm phạm quyền lợi nhà nước ; trong khi thực tế họ chỉ phát biểu quan điểm bất đồng với nhà nước.

Vài năm trước, khi có tu chính Hiến pháp, người dân cũng được mời gọi đóng góp ý kiến để Hiến pháp phản ánh được thực tế hơn.

Nhưng những đề nghị của hàng trăm trí thức, các lãnh đạo tôn giáo liên quan đến sở hữu đất đai, nền tảng kinh tế, tự do nhân quyền, bỏ Điều 4, bỏ hệ tư tưởng Mác-Lê, bỏ độc quyền cai trị để đưa đến đa nguyên chính trị, thì chỉ nhận được sự im lặng.

Nhà nước không quan tâm đến những góp ý như thế, truyền thông trong nước dưới sự kiểm soát của Ban Tuyên giáo cũng chẳng lên tiếng hay đưa ra tranh luận về những kiến nghị này.

Những năm gần đây, nhiều vấn đề gây bức xúc trong dân, từ việc Trung Quốc đưa giàn khoan dầu vào hải phận Việt Nam, tranh chấp đất đai giữa dân và nhà nước, dân oan khiếu kiện, cho đến việc ngư dân thường xuyên bị tàu lạ tấn công ngoài khơi hay sự kiện nhà máy thép Formosa thải chất độc gây thiệt hại cho ngư dân và làm ô nhiễm biển.

Đã có nhiều kiến nghị với sự hưởng ứng của hàng nghìn người, thuộc mọi thành phần trong xã hội được gửi đến lãnh đạo. Nhưng mọi yêu cầu đã không được nhà nước hồi đáp.

Bỗng dưng tuần trước đảng lại gợi ý muốn đối thoại với những người có ý kiến khác biệt.

ykien2

Ông Võ Văn Thưởng, Trưởng ban Tuyên giáo trung ương, trong một hội nghị của đảng hôm 18/5 nói không sợ đối thoại.

Ông Võ Văn Thưởng, Trưởng ban Tuyên giáo trung ương, trong một hội nghị của đảng hôm 18/5 có nói : "Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý".

Tin đưa như thế. Nhưng những ngày qua không thấy truyền thông nhà nước có bình luận, phân tích về phát biểu của người đứng đầu ngành tuyên giáo, là cơ quan có trách nhiệm giáo dục cán bộ và quần chúng về đường hướng lãnh đạo của đảng.

Nội bộ đảng có thực sự muốn mở ra những đối thoại và đối thoại với ai, về những vấn đề gì của đất nước thì chưa rõ. Ông Thưởng chỉ mới gợi ý và cho biết còn đang chờ Ban bí thư Đảng đưa ra đề xuất thực hiện.

Lời phát biểu của ông Thưởng chỉ làm gợn sóng dư luận hải ngoại, làm cho một số người Việt ở nước ngoài lạc quan. Nhưng đa số vẫn e dè.

Trong quá khứ, ngay cả giữa những người cộng sản với nhau mà khi đứng ở phía đối lập vẫn phải vào tù hay lưu vong. Vụ án xét lại cách đây nửa thế kỷ đến nay vẫn có nhiều nạn nhân hay thân nhân của họ muốn được minh oan.

Năm 1967, khi nội bộ đảng có những ý kiến trái chiều về vận hành chiến tranh và đã chia làm hai phe, phe chủ trương hòa hoãn theo Liên Xô và phe quyết tâm tiến hành chiến tranh theo Trung Quốc. Kết quả phía Lê Duẩn, Lê Đức Thọ thắng thế khiến nhiều người phải vào tù như Hoàng Minh Chính, Vũ Đình Huỳnh, Lê Trọng Nghĩa ; mất chức : Ung Văn Khiêm, Lê Liêm ; thất sủng : Võ Nguyên Giáp ; hay phải sống lưu vong : Nguyễn Minh Cần, Lê Vinh Quốc, Đỗ Văn Doãn.

Năm 1979, Ủy viên Bộ Chính trị Hoàng Văn Hoan vì bất đồng quan điểm cũng đã phải lưu vong sang Trung Quốc.

Trương Như Tảng, cựu Bộ trưởng Tư pháp của Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam, vì không đồng ý với chính sách Bắc hóa miền Nam của Hà Nội cũng đã vượt biển tị nạn.

Thực tâm đối thoại ?

Lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam chưa bao giờ thực tâm muốn đối thoại với những người có ý kiến khác biệt. Khai trừ trong nội bộ. Hay cho đi nước ngoài như những cựu tù cải tạo.

Đối với người Việt hải ngoại, Hà Nội thường dẫn chứng vài trường hợp để đề cao ý hướng đối thoại, chủ trương hòa hợp hòa giải của nhà nước.

Về chính trị, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Phạm Thế Duyệt đã tiếp cựu lãnh đạo Việt Nam Cộng hòa là Tướng Nguyễn Cao Kỳ. Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết trong chuyến thăm Mỹ, ghé California có mời Tướng Kỳ đến dự tiếp tân. Tôn giáo có Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã về đối thoại với nhà nước, được tổ chức vài khoá tu học, được xây tu viện ở Lâm Đồng. Văn hoá có nhạc sĩ Phạm Duy cũng đã đối thoại với nhà nước để được hồi tịch, được cấp chứng minh nhân dân, được sở hữu nhà ở.

Nhưng kết quả của những hành động đối thoại đó là gì. Tướng Nguyễn Cao Kỳ chết không được chôn ở quê nhà. Tu viện Bát Nhã của thày Nhất Hạnh bị phá, tu sinh bị đuổi đi. Những sáng tác của nhạc sĩ Phạm Duy đến nay hầu hết vẫn còn bị cấm phổ biến trong nước.

Giám mục Nguyễn Thái Hợp chủ trương đối thoại với nhà nước, nhưng những lời kêu gọi của ông và của một số linh mục trong Giáo phận Vinh đòi công lý cho người dân trong khu vực bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm do Formosa cũng chẳng được nhà nước quan tâm. Trái lại những linh mục cùng dân đứng lên biểu tình đã bị vu khống, bôi nhọ.

Giáo sư Ngô Bảo Châu, nhà toán học danh tiếng của Việt Nam được nhà nước dành cho nhiều ưu đãi, nhưng năm ngoái ông cũng đã bị tấn công tinh thần trên mạng bởi những người cuồng lãnh tụ.

Theo BBC Tiếng Việt, khi giáo sư viết một câu bình luận trên FB của mình : "Có quý mến ai thì mong họ thoát khỏi vòng luân hồi, đừng bắt họ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta" là ám chỉ việc tôn sùng lãnh tụ Hồ Chí Minh thì trong vòng ít giờ đã có 2 vạn "like", hàng nghìn "share" cùng nhiều phê bình, chỉ trích.

Không hiểu do những áp lực từ đâu khiến ông đã phải xóa bình luận này chỉ sau hai giờ đưa lên Facebook. Giáo sư Châu đang sống ở Mỹ, chứ nếu ở quê nhà chắc cũng không tránh khỏi những nhóm tự phát kéo đến sỉ nhục và hỏi tội hay bị côn đồ hành hung.

Như thế đối thoại với lãnh đạo cộng sản lúc này để làm gì, khi vẫn còn nhiều người bị tù vì có quan điểm trái nghịch với nhà nước, khi Việt Nam chưa có tự do báo chí, tự do hội họp - là những quyền căn bản để tiếng nói đối lập với nhà nước được công khai đến với dư luận quần chúng.

Điều kiện cần có để đối thoại ?

Khi nào nhà nước đưa ra một lộ trình dân chủ hóa đất nước, với những bảo đảm cho quyền tự do biểu đạt, tự do báo chí, hội họp và lập hội, khi đó những người đối lập mới nên tham gia đối thoại.

Vì nếu tham gia đối thoại mà những quan điểm đối lập nếu không đến được với đại chúng thì đối thoại sẽ chẳng đi đến đâu. Như thế nó chỉ là cơ hội cho nhà nước lợi dụng để tuyên truyền.

Hơn thập niên trước cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt từng nói chuyện yêu nước không phải của riêng ai và không phải chỉ có một con đường yêu nước. Nhiều người đã thể hiện tinh thần yêu nước qua phát biểu, qua xuống đường và đã phải đối diện với án tù.

Như thế gợi ý của ông Võ Văn Thưởng về đối thoại với những ý kiến khác biệt có sẽ đem lại kết quả hay không ?

Bài viết phản ánh quan điểm riêng và văn phong của tác giả là một nhà báo tự do hiện sống tại vùng Vịnh San Francisco, California.

Bùi Văn Phú

Nguồn : BBC, 25/05/2017

Tác giả là một nhà báo tự do hiện sống tại vùng Vịnh San Francisco.

Published in Diễn đàn

Ông Võ Văn Thưởng là trưởng Ban Tuyên giáo trung ương của đảng cộng sản. Ông mới dạy dỗ các cán bộ, đảng viên rằng : "Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận…".

doithoai1

Biết bao nhiêu người muốn đối thoại và tranh luận với đảng cộng sản đều bị bịt miệng, bị bắt, bị bỏ tù, hết lớp này đến lớp khác

Ðáng lẽ ông Thưởng phải giảng bài đó trước cho các ông Nguyễn Phú Trọng, Trần Ðại Quang, Nguyễn Xuân Phúc, Tô Lâm, vân vân. Bao nhiêu người muốn đối thoại và tranh luận với đảng cộng sản đều bị bịt miệng, bị bắt, bị bỏ tù, hết lớp này đến lớp khác ! Lý do ? Vì đảng cộng sản không dám đối thoại, không dám tranh luận !

Nếu muốn đối thoại và tranh luận, đảng cộng sản hãy mời ngay những người như các luật sư Nguyễn Văn Ðài, Lê Công Ðịnh, anh Trần Huỳnh Duy Thức, Tiến Sĩ Nguyễn Quang A tới nói chuyện. Chắc chắn họ sẵn sàng ! Ðố mấy lý thuyết gia như Nguyễn Phú Trọng, Võ Văn Thưởng có thể cãi lý với họ !

Nếu muốn đối thoại và tranh luận, đảng cộng sản hãy chấm dứt không bắt bớ các blogers và những người đi biểu tình, như các bà Lê Thu Hà, bà Trần Thu Nguyệt, Bùi Thị Minh Hằng, Phạm Thanh Nghiên, anh Vũ Huy Hoàng, vợ chồng nhà thơ Bùi Chát, Tiểu An, và các nhóm đang hoạt động ôn hòa như Hội Anh Em Dân Chủ, Ðường Việt Nam, vân vân. Tại sao không đối thoại với Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ ? Tại sao không đối thoại với các vị mục sư đang bị cầm tù, hoặc Phật Giáo Hòa Hảo ?

Ðảng cộng sản ngăn cản, cấm đoán, đàn áp những người trên chỉ vì họ không dám đối thoại và tranh luận với ai cả.

Lý do ? Vì đầu óc họ hiện đang rỗng tuếch !

Cứ nghe ông trưởng Ban Tuyên giáo trung ương nói thì chúng ta cũng thấy cái đầu ông trống vắng thế nào.

Ông Võ Văn Thưởng dạy các đàn em lý do tại sao đảng ông khuyến khích tranh luận : "…bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận".

Nói như vậy mà không cười, ông Thưởng là một nhà hài hước đại tài. Trước hết, bây giờ còn nói đến "học thuyết cách mạng" kia à ? Cái học thuyết cách mạng nào vậy ? Giờ này ở nước Việt Nam, giữa năm 2017, mà một cán bộ nói đến "học thuyết cách mạng" thì chẳng khác nào các ông Sở Khanh, Mã Giám Sinh giảng về việc bảo vệ trinh tiết của phụ nữ con nhà lành !

Ðảng cộng sản hiện là một đảng cực kỳ bảo thủ ! Ðó là tổ chức kiên quyết bảo vệ quyền lợi của giai cấp thống trị mạnh nhất thế giới ! Ðảng theo đuổi những đường lối chính trị, kinh tế thủ cựu nhất trong lịch sử ! Nhân loại đã xóa bỏ lối làm ăn tư bản thời hoang đã từ lâu rồi mà đảng vẫn nuôi nó ở Việt Nam ! Loài người đã xóa bỏ bao nhiêu chế độ độc tài chuyên chế như họ đang thi hành ở nước ta, cũng từ lâu lắm rồi ! Bây giờ đảng sợ nhất là có ai muốn làm cách mạng !

Một nhân chứng là ông Nguyễn Ðình Cống, 80 tuổi. Năm ngoái ông đã viết thư xin từ bỏ đảng vì "càng ngày tôi càng nhận ra rằng chủ nghĩa Mác Lênin có nhiều độc hại, rằng chủ nghĩa cộng sản chỉ là ảo tưởng, rằng thể chế hiện tại của Việt Nam là sự độc tài toàn trị của đảng. Tôi đã viết nhiều bài phân tích sai lầm của Mác, viết nhiều thư gửi tổ chức đảng góp ý kiến về việc từ bỏ chủ nghĩa Mác Lênin và thay đổi thể chế, viết ý kiến đóng góp cho Ðại Hội 12 với hy vọng đại hội sẽ có chuyển biến tốt về phía dân chủ. Thế nhưng Ðại Hội 12 vẫn kiên trì chủ nghĩa Mác Lênin và đường lối chính trị cũ. …Vậy tôi thông báo từ bỏ đảng cộng sản Việt Nam !"

Ðảng cộng sản không chấp nhận đối thoại, không dám tranh luận với ông Nguyễn Ðình Cống vì họ cần ôm lấy các quyền lợi quá lớn ! Ðảng sợ cách mạng lắm ! Còn "học thuyết cách mạng" nào đâu mà ông Võ Văn Thưởng vẫn bô bô nói ?

Lý do là vì cái đầu của chính ông ta hoàn toàn "trống vắng", chỉ chất chứa những khẩu hiệu vô vị, tách rời thực tế, lỗi thời, mà loài người đã bỏ vô thùng rác, từ hơn nửa thế kỷ nay, rõ rệt nhất là từ năm 1989 !

Cho nên, những lời "tuyên huấn" của ông Võ Văn Thưởng chứa đầy những mâu thuẫn.

Sau khi cổ động cho việc "đối thoại và tranh luận", mà ông nhấn mạnh "đây là vấn đề rất quan trọng" ông Thưởng lại sợ đám đàn em đang ngồi nghe như vịt nghe sấm khi đứng dậy vội vã chạy ra đường kéo bà con cô bác đòi đối thoại và tranh luận ! Ông bèn dặn bảo ngay : "Khoan khoan ngồi đó chớ ra ! Chờ chút nữa !" Bởi vì, ông nói, cái "Ban Tuyên giáo trung ương" mà ông nắm đầu nó cũng đang chờ đợi ! Tại sao ? Chính "Ban Tuyên giáo trung ương" đang chờ Ban bí thư "thông qua một văn bản hướng dẫn về việc tổ chức trao đổi và đối thoại với những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác với đường lối, chủ trương, quan điểm của đảng và pháp luật của nhà nước".

Tóm lại, Võ Văn Thưởng kêu gọi đối thoại và tranh luận nhưng chính ông ta cũng chưa biết mình phải đối thoại và tranh luận như thế nào ! Theo cách của đảng cộng sản thì chính Võ Văn Thưởng cũng không dám "đối thoại và tranh luận" với cái "Ban bí thư" ngồi chễm trệ trên đầu mình ! Mà cái Ban bí thư đó cũng biết có mấy thằng khác nó ngồi trên đầu trên cổ họ nữa ! Nhìn lên họ sẽ thấy đó là bọn Nguyễn Phú Trọng, Trần Ðại Quang, Nguyễn Xuân Phúc, Tô Lâm, hay là Tập Cận Bình ?

Ông Võ Văn Thưởng giải thích rõ hơn tại sao phải chờ cấp trên "thông qua", bật đèn xanh và cho chỉ thị chi tiết : "Cần có quy định rõ ràng để từng cấp từng ngành từng cơ sở từng đơn vị xác định rõ trách nhiệm của mình và phương pháp trong trao đổi, đối thoại".

Nói vậy thì ai cũng hiểu : Ðảng cộng sản nói đối thoại và tranh luận tức là "đối thoại và tranh luận dưới sự hướng dẫn !"

Các đảng viên cộng sản Việt Nam nghe ông Thưởng nói xong, có thể về nhà ngủ yên. Họ đã quen sinh hoạt trong đảng theo lề thói đó từ lâu : Dân Chủ tức là Dân Chủ Tập Trung, Dân Chủ có hướng dẫn. Không đảng viên nào cần suy nghĩ. Mỗi lần đi họp hãy cất cái đầu ở nhà, mang đi thêm nặng mà còn nguy hiểm ! Tất cả những gì đòi hỏi suy nghĩ đã có cấp trên làm giúp rồi ! Cứ việc "Noi Gương Bác !" Chính Hồ Chí Minh cũng từng từ chối không suy nghĩ, vì đã có người giúp ! Khi một nhà báo hỏi sao không thấy ông ta viết sách, như các lãnh tụ cộng sản khác, Hồ Chí Minh giải thích : Những gì cần viết đã có Bác Mao viết cả rồi ! Hồ cũng nói nhiều lần, "Bác cháu cúng ta có thể lầm chứ đồng chí Stalin không thể lầm được !" Cụ Nguyễn Văn Trấn đã nghe và thuật lại câu đó. Chỉ việc nhờ Stalin và Mao suy nghĩ giúp là an toàn nhất !

Một người biết "bán cái" công việc suy nghĩ cho cấp trên làm giúp, đó mới là một đảng viên cộng sản gương mẫu, biết "Noi Gương Bác !"

Nhưng dân Việt Nam bây giờ không còn là những con cừu ai bảo sao cũng cúi đầu nghe nữa. Hỏi đồng bào Xã Ðồng Tâm thì biết.

Cho nên, chúng ta cứ thiết lập những diễn đàn công khai, nêu rõ mục đích đối thoại và tranh luận giữa người dân Việt Nam với nhau. Tìm đường cho cả nước trong thế kỷ 21 này. Không cần ai ban chỉ thị hướng dẫn ! Không kiêng cữ, không sợ hãi, vấn đề nào cũng có thể đem ra thảo luận.

Một giáo sư Ðại Học Quốc Gia ở Hà Nội, Tiến Sĩ Vũ Minh Giang, chủ Tịch Hội Ðồng Khoa Học Ðào Tạo, đã đề nghị một đề tài : "Việt Nam cần thực hiện một cuộc đổi mới đất nước lần thứ hai". Nếu không, ông lo nước mình "sẽ tụt hậu so với các nước phát triển trên thế giới".

Ðề nghị bàn với nhau về "Ðổi Mới Ðợt Hai" tức là nể nang ông Nguyễn Phú Trọng lắm rồi. Nói như thế là vẫn coi như chỉ tiếp tục "con đường đổi mới" của đảng. Nhưng đề nghị này là không tưởng. Vì Nguyễn Phú Trọng không bao giờ dám cho ai bàn về một đề tài mà khi đọc lên ai cũng hiểu "Ðổi Mới Ðợt Hai" tức là "Ðổi Mới Chính Trị !" Ðố đảng cộng sản Việt Nam dám để yên cho người dân tự do thảo luận, rồi tranh luận về Ðổi Mới Chính Trị ! Cho ăn kẹo cũng không dám !

Nhưng có một đề tài thiết thực hơn và cấp bách không kém, chúng ta cần bàn. Ðó là chuyện "Dân Việt Nam phải làm gì khi chế độ cộng sản sụp đổ ?" Bàn vấn đề này thì chắc chắn ông Nguyễn Phú Trọng sẽ cho công an tới đối thoại bằng dùi cui ! Nhưng đồng bào chúng ta cứ việc đối thoại và tranh luận với nhau ! Không nên để nước đến chân mới nhảy !

Ngô Nhân Dụng

Nguồn : Người Việt, 23/05/2017

Published in Diễn đàn
mercredi, 24 mai 2017 18:18

Đối thoại

Kể từ khi nhậm chức, 2/2016, hơn một năm im hơi lặng tiếng, nhạt nhòa và chìm khuất, sau hội nghị trung ương 5, tháng năm, năm 2017, bỗng ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo trung ương Võ Văn Thưởng xuất hiện với một câu nói sáo rỗng, rất tiêu biểu cho ngôn ngữ Tuyên giáo cộng sản : "Cấp ủy các cấp phải thấm nhuần tư tưởng, đạo đức, phong cách của Bác, lấy tư tưởng của Người để soi rọi hành động, phải đổi mới lề lối tác phong làm việc, thực sự dân chủ, khoa học, thực sự gần dân, sát dân" và một đề xuất bất ngờ, độc đáo, táo bạo, như một người dân chủ, cấp tiến : "Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý".

tranhluan1

Trưởng ban Tuyên giáo trung ương Võ Văn Thưởng noài : Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận

Nếu chỉ nói suông, câu này cũng sáo rỗng như câu trên mà thôi nhưng ông Trưởng ban Tuyên giáo cho biết đã trình dự thảo và đang chờ ban bí thư thông qua văn bản hướng dẫn về việc trao đổi và đối thoại với những cá nhân có sự nhìn nhận khác với đường lối, chủ trương, quan điểm của đảng và nhà nước cộng sản. Điều này làm cho nhiều người, nhất là những trí thức đang canh cánh nỗi niềm về vận nước khấp khởi chờ đợi. Nhưng sự chờ đợi đó có cơ sở không ?

Với tất cả các loại hình nhà nước có trong lịch sử loài người thì nhà nước cộng sản bằng ngôn từ đã đưa người dân lên vị trí cao chót vót. Từ ngữ "Nhân dân", "Người dân" có tần số sử dụng đến lạm phát đạt kỉ lục ngày càng cao. Nhân dân làm chủ. Chính quyền nhân dân. Ủy ban nhân dân. Hội đồng nhân dân. Đảng không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân. Nhà nước của dân, do dân, vì dân. Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra... Đến những công cụ bạo lực chuyên chính vô sản của nhà nước cộng sản để nô dịch dân, tước đoạt mọi giá trị làm người của người dân cũng mang tên nhân dân : công an nhân dân, tòa án nhân dân, viện kiểm sát nhân dân...

Hiện nay nhà nước cộng sản còn sử dụng thêm một công cụ mới, một lực lượng mới để đàn áp người dân đòi quyền sống, đòi quyền làm người đó là côn đồ. Với cách sử dụng tràn lan lá bùa "nhân dân" có lẽ công cụ đàn áp mới này rồi cũng sẽ được mang tên côn đồ nhân dân.

tranhluan2

Nhà nước cộng sản còn sử dụng thêm một công cụ mới, đó là côn đồ để đánh dân

Người dân được ngôn từ nhà nước cộng sản đề cao như vậy nhưng thực tế trong nhà nước cộng sản, người dân bị coi thường, bị khinh bỉ, bị sỉ nhục nặng nề nhất, bị đối xử tàn tệ, nhẫn tâm nhất.

Mọi người dân sống trên lãnh thổ Việt Nam đều là nạn nhân của một thực tế cay đắng : Người dân chỉ là "quần chúng cách mạng" để những người cộng sản sử dụng cướp chính quyền và giữ chính quyền. Đất nước chỉ là kho tài nguyên và người dân chỉ là kho sức người để những người cộng sản huy động làm cách mạng và chiến tranh xác lập và củng cố quyền cai trị của đảng cộng sản, để những người cộng sản cầm quyền vơ vét, bòn rút tài nguyên đất nước, bóc lột người dân, làm giầu trên sự tan hoang của đất nước, trên nỗi thống khổ của người dân. Ngôn từ tuyên truyền là "Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra" nhưng thực tế cay đắng là "mọi việc đã có đảng và nhà nước lo". Quyền công dân, quyền làm chủ đất nước của người dân bị điều 4 Hiến pháp tước đoạt. Người dân không có quyền con người, không có quyền công dân, không có tư thế bình đẳng của những công dân tự do, làm sao có thể đối thoại !

Với nhà nước cộng sản, người dân có mặt trong cuộc đời chỉ mang thân phận thần dân, không có tư cách công dân, người dân có mặt trong cuộc đời chỉ với tư cách công cụ, không có tư cách con người. Người dân nào không cam tâm làm công cụ, đòi quyền làm người, người dân nào không cam phận làm thần dân, cất tiếng nói công dân liền bị nhà nước độc tài cộng sản đẩy sang thế lực thù địch, bị đàn áp, trừng trị bằng bạo lực côn đồ xã hội đen và bạo lực công an nhà nước, bị tù tội bằng luật pháp bất công cộng sản với những điều luật hình sự 79, 88, 258 như cạm bẫy giăng bủa. Chủ nghĩa Mác Lê trở thành một tôn giáo, một thần quyền tạo ra quyền uy tối cao, khép kín để đảng cộng sản thống trị xã hội như thời trung cổ. Xã hội đó, không gian luật pháp và không gian chính trị đó không thể có đối thoại thực sự.

Có phải trong thời đại công nghệ thông tin, nhà nước cộng sản không thể duy trì mãi chính sách ngu dân, không thể bưng bít tuyệt đối thông tin, không thể bưng bít mọi sự thật được nữa. Ngày càng có đông đảo người dân tiếp cận được nhịp sống thời đại dân chủ, càng có đông đảo người dân ý thức được quyền con người, quyền công dân, quyền sống, quyền làm chủ đất nước của mình, do đó ngày càng có đông đảo "thế lực thù địch" thách thức sự tồn tại của nhà nước độc tài cộng sản đang nô dịch con người và kìm hãm sự phát triển của đất nước. Và đối thoại chỉ là chiếc van xả bớt áp lực xã hội đối với nhà nước độc tài cộng sản mà thôi.

tranhluan3

Người dân nào cất tiếng nói công dân liền bị đàn áp, trừng trị bằng bạo lực côn đồ xã hội đen và bạo lực công an nhà nước

Nếu thực sự muốn đối thoại với dân, đối thoại với những quan điểm, ý kiến của dân khác biệt với nhà nước cộng sản thì những quan điểm, ý kiến khác biệt của dân đã lên tiếng, đã mở lời suốt nhiều năm nay rồi đó. Những kiến nghị, những tuyên bố, những bản lên tiếng của hàng trăm trí thức, của hàng ngàn công dân về những vấn đề, những sự kiện đang đe dọa sự sống còn, sự toàn vẹn của đất nước, đang đe dọa mạng sống của người dân và đe dọa cả sự tuyệt diệt của giống nòi. Kiến nghị về Boxit Tây Nguyên, về thảm họa Formosa. Kiến nghị về xây dựng bản Hiến pháp dân chủ để có một nhà nước thực sự của dân. Tuyên bố về những tượng đài hàng ngàn tỉ đồng hoang phí, xa xỉ, kệch cỡm, lạc lõng trên sự đói nghèo, bần cùng của người dân. Bản yêu sách đòi hỏi phải gấp gáp thay đổi chính sách đất đai. Bản lên tiếng về cái chết thương tâm của người dân lương thiện dưới tay công an nhà nước cộng sản. Những kiến nghị, tuyên bố, bản lên tiếng đó đòi hỏi phải được trả lời, đối thoại của đảng cộng sản cầm quyền và của nhà nước cộng sản. Nhưng hàng ngàn người dân kí kiến nghị, kí tuyên bố, kí bản lên tiếng chỉ nhận được sự im lặng lì lợm, bất chấp văn hóa hành chính nhà nước của một thể chế coi thường dân, khinh bỉ dân.

Nếu nhà nước cộng sản bỗng bừng tỉnh khỏi cơn say bạo lực, muốn thay công cụ đối thoại là bạo lực bằng đối thoại ngôn từ, lí lẽ, thay lực lượng đối thoại với dân là công an, tòa án nhà tù bằng tuyên giáo thì trước hết phải xóa ngay những bản án, những bản cáo trạng bất công và bất lương đối với nhà tư tưởng lớn Trần Huỳnh Duy Thức, đối với nhà báo trung thực Nguyễn Hữu Vinh, đối với trái tim người mẹ nặng tình yêu nước thương nòi Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, đối với luật sư khẳng khái Nguyễn Văn Đài... Vì những Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Thúy Nga, Lưu Văn Vịnh, Hoàng Đức Bình... chỉ là những người có tiếng nói, quan điểm khác biệt với nhà nước cộng sản đã bị nhà nước cộng sản sử dụng những điều luật vi hiến, mơ hồ, mù mờ buộc tội. Xóa bản án phi pháp mà nhà nước cộng sản đã gán cho họ và trước hết hãy đối thoại với họ. Họ chính là trí tuệ, khí phách, tâm hồn Việt Nam hôm nay. Họ chính là những người xứng đáng nhất đại biểu cho tư tưởng, ý chí, nguyện vọng của nhân dân đối thoại với nhà nước cộng sản.

Phạm Đình Trọng

(24/05/2017)

Published in Quan điểm