Đây hình như là câu hỏi của tất cả những người quan tâm tới sự kiện chính trị cả ở trong nước lẫn ngoài nước, cả của người Việt lẫn những người ngoại quốc.
Ngày 14/5/2019, ông Nguyễn Phú Trọng chính thức tái xuất hiện trên chính trường Việt Nam - Ảnh minh họa
Nhưng câu trả lời thì vẫn chưa có, và chắc chắn sẽ không có, vì sau khi tái xuất hiện ngày 14/5, mặc dù, người ta thấy rõ ràng là ông chưa chết, nhưng còn sống hay không thì không ai trả lời được, vì nhiều lý do :
Một là, ai cũng thấy trên tay trái ông, xuất hiện chiếc đồng hồ điện tử theo dõi nhịp tim, huyết áp và diễn biến thể trạng của ông, trên ngực bên trái, dưới lớp áo sơ mi, người ta thấy hình một chiếc hộp vuông, mà các nhà chuyên gia cho rằng đó là thiết bị trợ tim, nó giúp giữ cho mạch đập nhịp tim lúc bình thường và tạo xung lực kích thích tim đập nhân tạo trong trường hợp tim ông Trọng ngừng đột ngột.
Điều này xác nhận sự cố tai biến tại Kiên Giang là có thật. Nghĩa là sức khỏe của ông có "vấn đề", mà "vấn đề" ở cái tuổi 75 với hai chức trách siêu nặng trên người, thì không chết thật, mới là chuyện lạ. Nghĩa là sống như chết.
Giống như chuyện Khổng Minh chết vì ôm quá nhiều chức trách, dù cố dâng sao giải hạn, ông Trọng có thể "đi" bất cứ lúc nào, không ai biết được.
Hai là, dù rõ ràng ông chưa chết, nhưng ông sẽ phải rời bỏ chiến trường, hoặc để chữa bệnh, hoặc để tránh một cái chết do sự trừng phạt của một bàn tay ác độc nào đấy. Nên ông sống mà cũng như chết rồi.
Bàn tay ác độc nào ?
Người ta nghi chuyện tai biến tại Kiên Giang có bàn tay của cha con ông Dũng ! Nhưng không có chuyện đó !
- Vì Kiên Giang là "căn cứ địa" của cha con ông Dũng, người được dư luận khẳng định là kẻ "không đội chung trời" với ông Trọng.
Có một quy tắc được xem như định luât là : "Không một sự kiện nào không để lại dấu vết, trừ phi sự kiện đó không diễn ra. Không có một việc làm nào không bị phát hiện, trừ phi việc đó không được làm". Ông Dũng và ông kĩ sư Nguyễn Thanh Nghị không thể không biết định luật đó.
Không ai đưa kẻ thù đến nhà mình để giết, nếu không muốn sẽ cùng chết, thậm chí với trường hợp giết Tổng bí thư - Chủ tịch nước, tức là giết một Hoàng đế, thì còn phải chết nhiều kiếp, nhiều đời sau nữa, vì thành chuyện sẽ được chép lại trong Việt sử.
- Vì trên thực tế, đang có chuyện ngược chiều, có vẻ ông Trọng đang tìm cách khôi phục uy tín và quan hệ với ông Dũng :
Người ta không thể không thấy rẩt rõ rằng gần một năm nay, sự xuất hiện của ông Dũng đầy lên trên mặt báo : ông Dũng dự lễ khánhh thành cầu xuyên biển dài nhất Đông Nam Á ở Hải Phòng, ông Dũng ngồi cạnh Lê Thanh Hải, Lê Hồng Anh tại lễ kỷ niêm Quân Khu 9, ông Dũng gặp và ôm hôn ông Nguyễn Thiện Nhân khi nhận huy hiệu 50 năm tuổi đảng, ông Dũng cùng lãnh đạo Thành phố Hồ Chí Minh dâng hương đài Liệt sĩ, ông Dũng đứng hàng đầu trong lễ tang ông Đồng Sĩ Nguyên, ông Dũng đứng hàng đầu trong tang lễ ông Đỗ Mười, ông Dũng ngồi hàng ghế đầu bên cạnh ông Nông Đức Mạnh trong Hội nghị gặp các cựu lãnh đạo cao cấp, ông Dũng cười trong Lễ tang ông Lê Đức Anh, có là một hành vi bất kính với vong linh một vị mà ông luôn bị gọi là "bố nuôi" không ?
Khi lách mình từ phía sau để cười rất tươi, bắt tay ông Nông Đức Mạnh, người ta biết chắc chắn rằng sau đó ông Trọng sẽ cũng bắt tay ông Dũng với cùng nụ cười (chả lẽ quay gót đi và làm mặt lạnh ?). Dù báo tránh đưa vì một lý do nào đó, thì cả hội trường cũng sẽ đã chứng kiến : "Làm gì có thù oán nào" !
Không phải là ngẫu nhiên, sự xuất hiện của ông Dũng tăng mật độ một cách khác thường, song song với cách thức truyền thông ngày càng công khai bộc lộ thái độ quyết liệt hơn với Trung Quốc :
- Từ đầu năm 2018, khi nhắc đến các vụ đâm chìm, cướp phá ngư dân Việt Nam, truyền thông chính thống đã không dùng chữ "tàu lạ" mà gọi thảng tàu Trung Quốc. Đặc biệt gần đây, bà Lê Thị Thu Hằng nêu đích danh "không phải Hải cảnh Trung Quốc cứu ngư dân Quảng Nam mà là do Tuần duyên biển Việt Nam cứu và đưa về Đà Nẵng", đồng thời Bộ Ngoại giao Việt Nam gửi công hàm tới Đại sứ Trung Quốc, yêu cầu Trung Quốc bồi thường thiệt hại cho ngư dân Việt Nam.
- Lễ kỷ niệm 112 năm ngày sinh của cố Tổng bí thư Lê Duẩn lần đầu tiên được báo chí rầm rộ đưa tin như một sự kiện quan trọng, như cố tình nhắc lại sự kiện ông Duẩn kiên quyết đưa vào Hiến Pháp 1980 rằng : "Vừa trải qua ba mươi năm chiến tranh giải phóng, đồng bào ta thiết tha mong muốn có hòa bình để xây dựng Tổ quốc, nhưng lại phải đương đầu với bọn bá quyền Trung Quốc xâm lược cùng bè lũ tay sai của chúng ở Campuchia" và ông luôn khẳng định : bọn bành trướng bá quyền Trung Quốc là kẻ thù số 1 của nhân dân Việt Nam.
- Vụ Giàn khoan Đông Phương của Tàu đưa vào khai thác tại trên vùng chồng lấn Vịnh Bắc Bộ, Việt Nam đã gửi công hàm phản đối và khẳng định lại việc Trung Quốc vi phạm chủ quyền của Việt Nam.
- Cảnh sát kiểm ngư Việt Nam ngày 08/04, lần đầu tiên ép đuổi hai tàu cá Trung Quốc phải cắt lưới bỏ chạy khỏi lãnh phận biển Việt Nam.
- Sự xuất hiện của Trương Hòa Bình, một kỹ sư thủy lợi không một ngày hành nghề, tiến thân từ một cảnh sát điều tra, leo tới thứ trưởng Bộ công an, rồi từ Chánh án Tòa án tối cao, trở thành ủy viên Bộ Chính trị và nhảy sang làm Phó thủ tướng thường trực, là một người được dư luận xác nhận là con rơi của ông cố Tổng bí thư Lê Duẩn với bà Nguyễn Thị Một, vợ ông Trương văn Ba, thư ký riêng của ông Duẩn trong những năm ông Duẩn nằm hầm hoạt động bí mật.. Ông Trương Hòa Bình được chuẩn bị vào ghế Thủ tướng, cho phương án Tổng bí thư là một người miền Bắc. Việc thăng tiến kỳ lạ của con đẻ kẻ thù số một cuả Bắc Kinh cho thấy thế áp đảo của phe chống Tàu.
- Ông Phạm Bình Minh ngay từ Đại hội 12 đã vào Bộ Chính trị và còn lên phó thủ tướng dưới thời ông Dũng là cú vượt mặt Trung Quốc. Ai cũng biết mối thù không đội chung trời của ông Minh với Trung Nam Hải. Ông này đứng thứ ba trên danh sách kế cận Thủ tướng, sau ông Trương Hòa Bình.
Dễ hình dung một chính phủ mà ông Trương Hòa Bình hoặc ông Phạm Bình Minh làm thủ tướng, thì ảnh hưởng của Trung Quốc và mối quan hệ Việt-Trung sẽ ra sao ? Có cần phải kiện Bắc Kinh ra PCA (Permanent Court of Arbitration - Tòa thường trực quốc tế) mới là công khai đối kháng với Trung Nam Hải không ?
- Trong lễ kỷ niệm 40 năm, Cuộc chiến biên giới năm 1979 lần đầu tiên đã được gọi đích danh là "cuộc chiến tranh xâm lược của quân bành trướng Trung Quốc".
- Ông Dũng, bị hạ bệ vì yếu kém quản lý kinh tế và dính chuyện tham nhũng, nhưng ông Dũng là người thứ hai, sau ông Võ Văn Kiệt đại diện khối bí thư các tỉnh miền Nam, những tỉnh còn đứng ngoài vòng kiểm soát của Trung Quốc. Người ta còn nhớ, ngay sau đám tang do cái chết đột ngột đầy bí ẩn của ông Võ Văn Kiệt, các báo Thanh niên, Tuổi trẻ, Pháp luật, Người Lao động đồng loạt dẫn lời ông Dũng : "phải bằng mọi cách xiết chặt hơn nữa mối quan hệ Việt-Mỹ". Ông Dũng cũng là người Việt Nam cao cấp nhất tuyên bố trước quốc tế tại Singapore, rằng Việt Nam không đổi chủ quyền lấy tình hữu nghị viển vông".
- Thêm nữa, thông thường, lãnh đạo chỉ chọn địa phương đang có thành tích, đến thăm để tôn vinh, để đọc đít-cua khen ngợi, dạo nhạc cho một cú cất nhắc tương lai. Không có Lãnh đạo đi thăm một địa phương trước khi bắt bỏ tù người lãnh đạo cao nhất của địa phương cùng cha và em gái của anh ta. Một tuần trước đó, đã có tin vỉa hè : "Nghị sắp ra Hà Nội" ! Chuyến thăm của ông Trọng tới Kiên Giang là một chỉ dấu công khai thái độ thách thức với Bắc Kinh và là một chứng tỏ lập trường dứt khoát của ông Trọng.
- Cũng có một phỏng đoán rằng : không có tai biến nào cả, tất cả chỉ là một vở diễn đã được lên kế hoạch để ông Trọng tránh mặt ông Tập. Nếu đi dự Hội nghị thượng đỉnh "Một vành đai, một con đường" tại Bắc kinh ngày 26/04/2019, ông Trọng tất phải trình ông Tập kế hoạch chuyến đi Mỹ, và, nếu có chuyện nâng cấp mối quan hệ đối tác toàn diện hiện nay lên "đối tác chiến lược toàn diện", thì ông Trọng sẽ lĩnh án tử ngay lập tức, nghĩa là tai biến não sẽ xảy ra ngay trên đất Trung Quốc. Vì đấy là việc phản bội Trung Quốc, phản bội chủ nghĩa xã hội, mà nói khác đi là lừa dối, thì sau đó cũng sẽ chết. Cái chết vật vã của ông Quang vừa rồi là việc nhãn tiền. Đó là chưa kể ông chắc chắn bị phải đọc diễn văn hay ký kết gì đấy với ông Tập cho "Một vành đai", thì sẽ phải nói gì với Mỹ và chắc chắn bị ông Trump hủy lời mời.
- Nguyễn Chí Vịnh, một vị tướng khét tiếng, từng kiểm soát quan hệ quốc tế, như người phát ngôn của Bộ Quốc phòng, Ủy viên thường trực Hội đồng an ninh quốc gia, thứ trưởng Bộ Quốc phòng, nhưng đột nhiên được giao nhiệm vụ đi Mỹ chủ trì hội nghi tẩy rửa Dioxin cho sân bay Biên Hòa, sau đó, từ ngày 4-8/5/2019, dẫn đầu đoàn đại biểu Bộ Quốc phòng Việt Nam thăm chính thức và đối thoại chính sách quốc phòng tại Cuba, một công việc có vẻ lạc lõng giữa lúc bề bộn công việc quan trọng, nước sôi lửa bỏng tại Biển Đông căng thẳng từng ngày. Một thứ trưởng đang chỉ làm việc của một Đại tá ? Nguyễn Chí Vịnh đang bị cách ly, giam lỏng ?
- Vụ Formosa đang được nhắc lại, cá lại chết trên biển miền Trung, ông Võ Kim Cự đột nhiên lên thanh minh trên báo bác bỏ tin đồn ông đã sang định cư tại Canada ? Có phải Võ Kim Cự đang bị giám sát, bị bắt về, và vụ án Formosa sắp được đưa ra xét xử ? Nếu vậy, thì số phận của Hoàng Trung Hải đã kết thúc. Hoàng Trung Hải là người chịu trách nhiệm chính trong việc cấp phép cho Formosa, một công ty Trung Quốc trá hình, đã từng gây ra vụ cá chết suốt chiều dài 2,5 km biển miền trung, ngày 4/6/2016, trước thềm chuyến thăm Việt Nam của Tổng thống Mỹ Barack Obama.
- Lê Anh Hùng, người hai lần gửi cho Dương Trung Quốc xin chuyển cho Quốc hội, đơn tố cáo nguồn gốc Tàu, đầu sỏ một đường dây buôn lậu ma túy của Hoàng Trung Hải, người đã bị bị bắt và xử tù 3 năm, nhưng lại vừa có lênh đi khám và được xác nhận của hội đồng bác sĩ là đang bị bệnh tâm thần. Với xác nhận này, Lê Anh Hùng được tha về nhà.
Ai ký lệnh bắt, và ai ra lênh tha bằng xác nhận tâm thần, chỉ nhìn chữ ký trên lệnh đủ biết ai là người của Tàu, ai là người của phe chống Tàu trong guồng máy !
- Phạm Minh Chính, về Hà Nội lên trưởng Ban Tổ chức cán bộ từ bí thư Quảng Ninh, tác giả của khu đặc biêt Vân Đồn, dù là trưởng Ban Tổ chức cán bộ, chức vụ trước đây từng giúp Lê Đức Thọ thành nhân vật số hai. một thời khét tiếng, bây giờ chỉ được phân công làm Trưởng Tiểu ban Điều lệ của Đại hội XIII. Ông Trọng chịu trách nhiệm Trưởng ban văn kiện, nhận kiêm luôn Trưởng ban nhân sự, và tuyên bố, "dứt khoát không dùng người chạy chức chạy quyền".
- Đô đốc Nguyễn Văn Hiến, nguyên uỷ viên Trung ương Đảng, nguyên Thứ trưởng Bộ Quốc phòng, Phó đô đốc Nguyễn Văn Tình, chuẩn Đô đốc Lê Văn Đạo phải chịu trách nhiệm về những vi phạm, khuyết điểm của Quân chủng Hải quân và trách nhiệm cá nhân trong công tác quản lý, sử dụng đất quốc phòng thời kỳ ông là Tư lệnh Quân chủng Hải quân.
- Cha con Phùng Quang Thanh và Phùng Quang Hải từ sau vụ "Đảo chính" đồn đoán, cùng "biệt vô âm tín".
- Những anh hùng trong chiến tranh biên giới năm 1979, đều đã hoặc bị đột tử như thiếu tướng Lê Xuân Duy, trung tướng nổi tiếng Đào Trọng Lịch, hoặc phải rời quân ngũ sang Quốc hội như đại tướng Đỗ Bá Tỵ, Quân khu II có thể là "ổ con chuồn chuồn" gián điệp Tàu.
- 16 vị tướng lĩnh trong phái đoàn quân sự Việt Nam do ông Phùng Quang Thanh làm trưởng đoàn thăm và làm việc với Bộ Quốc phòng Trung Quốc từ ngày 16 đến 18 tháng 10 năm 2014, đã lần lượt bị thuyên chuyển, bị kỷ luật, hoặc nghỉ chờ về hưu.
Tất cả các sự kiên trên phản ánh một điều rằng tương quan lực lượng giũa hai phe thân Tàu và chống Tàu đã có sự thay đổi, và thay đổi đó là sự áp đảo của phe chống Tàu.
Tuy vậy, sự cố "tai biến" có thể không phải là chuyện vô tình hay ngẫu nhiên.
Có khả năng rằng có "một bàn tay vô hình" đã lợi dụng sự kiện ông Trong đến lãnh địa nhà Ba X để gây án mạng, nhằm đánh "một đòn chết hai" ? Nếu cả hai đối thủ cùng là kẻ thù của một người, thì bàn tay ấy là của ai ? Dũng là kẻ thù của Tàu, vì Dũng là người Việt cộng sản cao cấp nhất tuyên bố trước quốc tế rằng "Việt Nam không đem chủ quyền để đổi lấy tình hữu nghị viển vông". Nếu đi Mỹ lần này, ông Trọng sẽ là người Việt cộng sản cao nhất và duy nhất đi Mỹ hai lần, liệu có biến người Việt và chế độ thành bạn với Mỹ, kẻ không đội chung trời với Trung Quốc không ?
Người ta nhớ lại chuyến đi Mỹ lần trước của ông Trọng, một âm mưu đảo chính của Phùng Quang Thanh cùng 16 vị tướng tá của Bộ Quốc phòng đã được Bộ Công an dưới quyền ông Trần Đại Quang và Tình báo chính trị của quân đội cùng phát hiện. Ông Phùng Quang Thanh được đưa sang Pháp, Tư lệnh và Chính ủy Bộ tư lệnh thủ đô bị Ngô Xuân Lịch thay chức cùng trong một buổi sáng.
Lần đi thứ hai sắp tới, theo logic, sẽ phải bằng mọi cách để không được thực hiện và một Hiệp định An ninh Mỹ Việt, nếu có khả năng ra đời, sẽ phải đổi bằng mạng của chính ông Trọng trước khi có thể ký.Có nghĩa rằng dù bằng cách nào, Trọng đều sẽ nhận án tử hình, giống trường hợp Trần Đại Quang, chết vào lúc nào là do Tập ấn nút.
Một tuần sau khi ông Trọng nhập Quân y viện 108, ngày 22/04/2019, ông Tô Lâm bay sang Mỹ theo lời mời của Cơ quan thực thi pháp luật Mỹ, một cơ quan bao gồm Tòa án, Cảnh sát Liên Bang FBI và Cảnh sát Pháp lý. Chỉ thấy báo chí đưa tin ông Tô Lâm gặp và làm việc với ủy ban chống khủng bố của Liên Hợp Quốc, nhưng có phỏng đoán ông Tô Lâm báo cho sứ quán Việt Nam và Bộ ngoại giao Mỹ chuyện xảy ra tại Kiên Giang(có bằng chứng do bàn tay của Bắc Kinh) và xin hoãn tuyên bố ngày thăm, chờ khôi phục sức khỏe của ông Trọng.
Ông Phúc là Lê Lai bất đắc dĩ
Nếu vụ "tai biến Kiên Giang" giúp ông Trọng thoát hiểm, thì cái hiểm ấy tất phải tìm tới kẻ có vai trò thế mạng.
Vai trò này rơi vào tay ông Nguyễn Xuân Phúc, người đang choáng ngợp với vận may được đóng vai Nguyên thủ quốc gia cùng một cái mộng sẽ hóa thành thật không xa, nếu người đứng đầu, từ nay buộc phải rời bỏ chính trường.
Ông Phúc có lẽ chưa ý thức được nguy hiểm đã bám ông và có thể sẽ không rời ông nữa.
Nguyên thủ của một quốc gia đồng minh, ông Phúc tất yếu phải bày tỏ ủng hộ hết mình, sẵn sàng ký mọi văn bản phục vụ lợi ích của ông Tập.
Nhưng là nhân vật thứ hai, ông sẽ phải báo cáo Tập Cận Bình về kế hoạch và nội dung chuyến đi Mỹ của ông Trọng. Việc này chắc chắn không ngoài dự đoán của Bộ Chính trị Việt Nam. Ông Phúc sẽ phải trả lời : "Đây là việc của ông Trọng và Ban Bí thư, Bộ Chính trị Việt Nam chưa đưa ra bàn cụ thể, và ngày đi cũng chưa xác định".
Với cách trả lời như vậy, có thể ông Phúc không bị chất vấn, nhưng chắc chắn ông phải nhận một bảo đảm, ông Tập có thể công khai, rằng "ông sẽ được sống, nếu điều ông nói là thật. Ngược lại, ông sẽ chết nếu sự thật được xác định là không phải như vậy. Cái chết đã được đưa vào người ông, ngay khi ông bước vào căn phòng này. Ông chỉ có thể được giải thoát nếu đồng ý hợp tác với chúng tôi, chắc ông hiểu từ cái chết của ông Quang vừa rồi ?".
Nếu sự việc diễn ra theo kịch bản tưởng tượng này, thì ông Phúc đã làm Lê Lai một cách vô thức. Nhưng khi nhận được ra, ông Phúc liệu có nhận "hợp tác" với bạn không ? Liệu có chuyện lặp lại lịch sử của Lê Chiêu Thống ?
Ông Trọng có đi Mỹ không ?
Có thể khẳng định 100% rằng quyết tâm đi Mỹ của ông Trọng là không gì lay chuyển nổi. Tại sao ? Vì chuyến đi quá quan trọng và là cơ hội cuối cùng để ông Trọng "làm nên lịch sử" và "trở thành bât tử", vì ông Trọng là người thèm khát danh tiếng và danh vọng, và vì nếu vụ tai biến này do bàn tay thâm độc của Trung Quốc gây ra, thì chuyến đi Mỹ và Ký bằng được Hiệp định an ninh Viêt Mỹ là cách trả thù xứng đáng nhất.
Ông Trọng là người thèm khát danh tiếng
Ông Trọng từng ôm mộng tiếp bước ông Nguyễn Văn Linh khôi phục lại phong trào cộng sản quốc tế, đưa Việt Nam vào hàng lãnh đạo phong trào cộng sản quốc tế.
Ông Linh thăm và dự đại hội đảng cộng sản Romania tháng 11/1989. Mặc dù Liên xô sụp đổ, xhcn Đông Âu tan rã, Đại hội Đảng cộng sản Romania XIV vẫn bầu Ceausescu làm Tổng bí thư một nhiệm kỳ thứ 5 năm và trong bài phát biểu bế mạc Đại hội, Ceausescu tuyên bố Romania đã trở thành "Thành trì xã hội chủ nghĩa". Nguyễn Văn Linh đã đích thân trình bày sáng kiến đề nghị cùng Romania tổ chức Quốc tế cộng sản 5 nhằm khôi phục lại phe xã hội chủ nghĩa và chủ nghĩa cộng sản.
Khủng hoảng lý luận về con đường đi lên sau cách mạng dân tộc đã bế tắc sau cái chết của NEF (chính sách đổi mới kinh tế tạm thời) cùng với V.I. Lenin năm 1924, đã cho ông Trọng một ảo tưởng : lý luận về đổi mới do ông phát triển là một phát kiến sáng tạo về lý luận của giai đoạn "quá độ tiến lên chủ nghĩa xã hội", một đóng góp cho kho tàng lý luận của chủ nghĩa cộng sản mang tầm quốc tế.
- Đầu tháng Hai năm 2018, sau ngày nhận huy hiệu 50 năm tuổi đảng, ông cho xuất bản cuốn trước tác : "Vững bước đổi mới".
Nội dung các bài viêt tóm tắt trong 8 điều : kiên định học thuyết Mác-Lê ; kiên định chủ nghĩa xã hội mác xít ; kiên định chế độ độc đảng ; kiên định nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa ; kiên định 3 quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp đặt dưới sự lãnh đạo tập trung, duy nhất, thường xuyên liên tục của đảng ; kiên định phương châm "đất đai thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước thay mặt quản lý" ; kiên định coi sở hữu quốc doanh là chủ đạo trong nền kinh tế ; kiên định đường lối đối ngoại "bề ngoài là làm bạn với mọi nước, thực chất là ngả hẳn về phía ông bạn 4 tốt 16 chữ vàng", theo nguyên tắc 3 không : không liên minh quân sự với nước ngoài, không có quân đội và căn cứ quân sự nước ngoài, không dựa vào nước này để chống nước khác.
Có lẽ ông Trọng xuất bản nó trong hy vọng sau này có kẻ gọi nó là tư tưởng Nguyễn Phú Trọng.
Ngày 9/4/2012, sách cặp đi Cuba với lời mời thuyết giảng cải cách kinh tế tại trường đảng cao cấp Nico Lopez nơi đào tạo cán bộ chủ chốt của Trung ương Đảng cộng sản Cuba, ông Trọng ngây ngất với tham vọng trở thành lý thuyết gia cộng sản và có tên trong danh sách những nhà lãnh đạo của phong trào cộng sản quốc tế.
Ông ta không biết rằng, người Cuba và thế giới Mỹ Latinh đã thay đổi. Người ta muốn ông giúp cho Mỹ Latinh thoát khỏi chủ nghĩa xã hội lạc hậu bởi những cải cách của Việt Nam, thoát ra ngoài Castrisme. Bài thuyết giảng của ông cuối cùng gây thêm bế tắc, và thất vọng.
Brazil hủy chuyến thăm đột ngột. Thông tấn xã Việt Nam nói nguyên nhân hủy chuyến thăm 13-14/4/2018 vào phút chót là ‘do khó khăn đột xuất của phía Brazil’ nhưng không nói rõ đây là khó khăn gì. Nhưng người ta cho rằng, sau khi nghe lại bài thuyết giảng của ông Trọng tại Cuba, bà Tổng thống Brazil đã tránh mặt. Chuyến bay đáng lẽ sang Brazil đã phải quay về Việt Nam giống như một thất bại ê chề.
Ông Trọng lờ mờ nhận ra sự thay đổi của nhận thức của thế giới về ông và về "Đổi mới" !
Những gì Tô Lâm phải làm ?
Tô Lâm đi Mỹ ngày 22/04/2019, nhiệm vụ mà ông phải làm là dọn đường cho chuyến đi của ông Trọng.
Nhưng để được giao cho nhiệm vụ dọn đường, Tô Lâm phải chứng minh được lòng trung thàng tuyệt đối với đảng, với ông Trọng.
Ông Tô Lâm lên Bộ trưởng nhưng ba năm sau, ngày 29/01/2019, mới được ông Trọng phong hàm đại tướng, khác với ông Trần Đại Quang, chỉ sau 4 tháng.
Ông Tô Lâm được giao bí thư Đảng ủy Bộ Công an theo chức năng, tháng 5/2016, nhưng sau 4 tháng, ngày 24/09/2016, ông Trọng phải đưa cả ông Trần Đại Quang cùng nhảy xuống trực tiếp tham gia thường vụ đảng ủy Bộ Công an, là có lý do.
Sự trung thành đó là gì ? Là lập trường "còn đảng còn mình", nghĩa là sẵn sàng hy sinh khi đảng bị đe dọa tiêu diệt, bất kể kẻ tiêu diệt đảng là ai !
Hội nghị công an nhân dịp kỷ niệm 40 năm ngành công an, ông Tô Lâm đã nhắc lại lời thề của toàn ngành "còn đảng còn mình" trước sự chứng kiến tham dự của ông Trọng.
Ngày27/11/2017, Tô Lâm cho phát tán video bài nói chuyện của Thiếu tướng Tổng cục phó Tổng cục chính trị Bộ Công an Trương Giang Long nói nõ thái độ và lập trường chống Trung Quốc của ông, và một đề nghi thay đổi thái độ của Mỹ vói Đảng cộng sản Việt Nam.
Sang Mỹ làm công việc dọn đường, lót ổ cài người, giao cho sứ quán kích hoạt mạng lưới ngầm chống biểu tình, chống ám sát từ cộng đồng người Việt, và đặc biệt là gặp gở FBI, CIA bàn chuyện chống phá hoại của Bắc Kinh, kể cả phương án nổ bom, hay bắn tỉa từ xa…
Nhiệm vụ chính là bảo toàn tính mạng cho ông Trọng, và bảo đảm Hiệp định được ký kết. Khác với Trần Đại Quang ngăn chặn cuộc đảo chính quân sự của Phùng Quang Thanh, Tô Lâm có nhiệm vụ chống âm mưu ám sát và phá hoại ngăn cho Hiệp định không được ký kết, không có được Tuyên bố chung.
Theo lời mời của cơ quan thực thi Pháp luật, một cơ quan thuộc Bộ Tư pháp Mỹ bao gồm cảnh sát pháp lý, Công tố và Tòa án.
Nhưng dù đã sang Mỹ ngày 22/04, ông Tô Lâm đã phải quay về khi chưa làm được gì. Chuyến đi về khó hiểu này của ông bộ trưởng công an đưa ra giả thuyết, ông Tô Lâm đã được báo chuyến đi chưa được quyết định và chưa biết được quyết định khi nào. Phụ thuộc diễn biến sưc khỏe của ông Trọng, nhận được quyết định hoãn chuyến đi của ông Trọng còn tùy thuộc vào sự tiến triển của sức khỏe ông Trọng
Theo lời Trương Giang Long thì chính ông Kiệt nói : "Khi nào đảng ta thật sự độc lập được về đường lối, thì bấy giờ đất nước mới có sự chuyển biến tích cực".
Ông Trương Giang Long sau đó bị nhận quyết định về hưu trước hạn, nhưng lại được ông Trần Đại Quang trao quyết định danh vị Giáo sư nhân dân và lặng lẽ bố trí về Hội đồng lý luận trung ương. Điều này cho thấy đảng vẫn nhẫn nhịn áp lực Trung Quốc, nhưng thế lực đã không phải là khuất phục.
Cái gương Kim Jong-un
Ý thức được thực tế cay đắng của sự lệ thuộc chính trị vào Trung Quốc đã làm ông Trọng có lẽ đã "sám hôi ", nhất là qua gương Kim Jong-un.
Tại sao cả Mỹ, Trung Quốc và Nga đều có cùng một thái độ trọng vọng ngang hàng với Kim Jong-un, một lãnh đạo quốc gia bị coi là nổi tiếng độc tài, một quốc gia nghèo đói, một lãnh đạo chỉ bằng tuổi con cháu ?
Tại sao Tập phải mời Kim tới thăm Thanh đảo, tặng quà và gợi ý Un chọn Thanh Đảo cho cuộc gặp Thượng đỉnh Mỹ-Triều, không một phút ngạo mạn như với lãnh đạo Việt Nam ?
Tại sao sau cả hai kỳ đàm phán với Mỹ, Kim ngừng thử tên lửa xuyên lục địa tầm xa trên 10.000 km chạm tới đất Mỹ, nhưng vẫn tiếp tục thử tên lửa tầm ngắn 300-400 km ? Và Tổng thống Trump vẫn cam đoan rằng an ninh của Mỹ được đảm bảo và Kim vẫn là một lãnh đạo xuất sắc ?
Tại sao Kim yêu cầu Mỹ và Nam Hàn hủy bỏ tập trận chung với mực tiêu tấn công miền Bắc, nhưng không yêu cầu Mỹ dỡ bỏ THAAD và rút 28.000 quân khỏi Nam Hàn ? Để chống ai và bảo vệ ai ?
Tại sao ngay sau khi cầm quyền Kim Nhật Thành kiên quyết triết lý : "Chủ quyền trên hết" và "chủ quyền chỉ có có được bằng sức mạnh quân sự", "quân sự hàng đầu" ? Tại sao chủ quyền trở thành quyết tâm xương máu đến vậy với người Triều Tiên ?
Người ta không quên rằng khi Kim chỉ còn 10.000 quân và bị Mỹ ép tới sát sông Áp Lục, năm 1951, chính Trung Quốc đã đưa sang gần 3 triệu quân đẩy quân đồng minh Mỹ trở ngược và phải ký tạm ngưng chiến tranh năm 1953.
Chế độ và chính quyền Bắc Triều được thiết lập dưới sự bảo trợ của Đảng cộng sản Trung Quốc.
Nền kinh tế của Triều Tiên phụ thuộc 98% vào sự cung cấp của Trung Quốc, và món nợ 1 triệu mạng chí nguyên quân Trung Quốc, là món nợ không thể trả, khiến Chính phủ của Kim chỉ là bù nhìn trong tay Đảng cộng sản Trung Quốc. Đó là lý do chủ quyền là nhu cầu xương tủy !
Tại sao Kim khi đi sang Sigapore phải bay bằng máy bay Trung Quốc nhưng cả hai chiều đi và về đêu không hạ cánh xuống Bắc Kinh mà quay đầu, đổi tên hiệu chuyến bay rồi bay thẳng sang Singapore hoặc quay ngay về Bình Nhưỡng ? Kim sợ áp lực của Tập, sợ sự giám sát và chi phối của Tập ?
Tại sao khi qua Trung Quốc, Kim mang theo đầy đủ thực phẩm, từ chối mọi thứ do Trung Quốc cung cấp. Kim mang theo cả buồng vệ sinh tránh việc phân tích trộm phân của ông ta ? Kim sợ bị đầu độc và kế hoạch của một âm mưu ?
Tại sao Kim và Đảng nhân dân cách mạng Triều Tiên xử phanh thây ông chú dượng vì tội gián điệp cho Trung Quốc ?
Tại sao Kim và Đảng lao động Triều Tiên quyết định xử tử bằng được người anh khác mẹ của Kim là Kim Jong-nam trong khi Jong-nam được chính cơ quan tình báo Trung Quốc bảo vệ nhiều lớp từ xa tới vệ sĩ ? Kim hủy diệt một âm mưu nuôi dưỡng phương án thay đổi chế độ đến từ Bắc Kinh ?
- Chu Vĩnh Khang, người được coi là tổ chức đảo chính Triều Tiên, khi vụ án bại lộ, ông chú dượng bị xử phanh thây thì Chu Vĩnh Khang bị Tập ra lệnh bắt vì tội tham nhũng. Bây giờ Chu Vĩnh Khang liệu còn trong tù hay đang an dưỡng ?
- Trung Quốc sợ Triều Tiên có vũ khí hạt nhân, nhưng Trung Quốc còn sợ hơn gấp nhiều lần, nếu Triều Tiên cùng với Nam Hàn thành đồng minh của Mỹ.
Tại sao Kim có vẻ vừa sợ, nhưng vừa căm ghét Trung Quốc đến như vậy ?
Tại sao tất cả những ai lệ thuộc vào Trung Quốc đều mất chủ quyền và bị kiểm soát ?
Tại sao trên thế giới, Trung Quốc không có đồng minh ?
Tại sao, Nhật Bản, Nam Hàn và hầu như tất cả các quốc gia đồng minh của Mỹ đều độc lập, có quyền tự chủ tự chủ, tự do và phát triển ?
Tại sao Trung Quốc độc tài, trong khi Mỹ, tổng thống bị Quốc hội giám sát, khống chế và có thể bị buộc tội và phế truất ?
Nhân tiện chuyện của Ủn, xin được nhắc lại một chuyện cũ. Trước đây, trong bài viết "Ai là thủ phạm vụ giết Kim Jong-nam", tôi đã nghĩ rằng Trung Quốc đã giết Jong-nam để đổ lên đầu Kim Jong-un, đe dọa và áp lực Ủn phục tùng, nhưng thực tế diễn ra đã chứng minh điều ngược lại.
Sau vụ án gián điệp và đảo chính do Chu Vĩnh Khang tổ chức và chỉ đạo, bị tình báo Triều Tiên phát hiện, ông chú dượng của Ủn và ông anh trai cùng cha khác mẹ của Ủn bị kết án tử hình vì tội phản quốc. Ông chú dượng bị xử phanh thây. Và sau đó, Kim Jong-nam bị đầu độc bằng VX.
Đây là cú đòn vỗ mặt Trung Nam Hải. Ông Tập cho bắt Chu Vĩnh Khang, đánh tín hiệu Khang vi phạm quy tắc của Đảng cộng sản Trung Quốc, nhưng Ủn biết rõ bản chất nham hiểm và bần tiện của lãnh đạo Bắc Kinh.
Ông Trọng và Bộ Chính trị không thể không hiểu những điều đó. Vì vậy, mới đây đã ra đời hai quyết dịnh sinh tử : phát triển hạt nhân với Nga và Hiệp định an ninh với Mỹ.
1. Việt Nam đã quyết định phát triển hạt nhân với sự cộng tác trợ giúp của Nga.
"Ngay từ 28/6 đến 1/7/2017 chủ tịch nước Trần Đại Quang đã ký với Putin Bản ghi nhớ giữa Bộ Khoa học và công nghệ và Tập đoàn "Rosatom" về Kế hoạch hợp tác triển khai dự án xây dựng Trung tâm Khoa học và Công nghệ hạt nhân trên lãnh thổ Việt Nam".
Ngày 19/11/2018 hai thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và Medvedev đã cam kết khẳng định quyết tâm triển khai dự án Trung tâm Khoa học Công nghệ hạt nhân tại Việt Nam trị giá 350 triệu USD thay cho lò phản ứng hạt nhân Đà Lạt".
2. Việt Nam phải tìm sự liên kết đồng minh với Mỹ. Quan hệ Việt-Mỹ sẽ được nâng lên cấp chiến lược toàn diện.
Sân bay Biên Hòa sẽ được tẩy rửa và dọn sạch bom mìn để nhanh chóng tiếp nhận quân đội Mỹ như một căn cứ quân sự đã có trước đây.
Nếu chiến tranh Trung Quốc và Đài Loan nổ ra (theo một thông tin không chính thức, có thể trước tháng 10/2019), Việt Nam có thể tranh thủ sức mạnh Mỹ tái chiếm lại hai quần đảo Hoàng Sa và Trường sa.
Chuyến thăm Việt Nam lần thứ hai của Hàng không mẫu hạm Wilson đã được lên kế hoạch tới Cam Ranh vào tháng 9/2019.
Vừa có tin kín rằng 10.000 lính Mỹ đã được điều đến Biên Hòa tham gia chiến dịch "tháo gỡ bom mìn và tẩy rửa dioxin".
Điều làm nên lịch sử của ông Trọng
Trong hai năm 1945 - 1946, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã có 8 thư và điện gửi Tổng thống Hoa Kỳ Harry Truman.
Trong một thư, ông Hồ viết :
"An ninh và tự do chỉ có thể được bảo đảm bằng sự độc lập của chúng ta đối với bất kỳ một cường quốc thực dân nào, và bằng sự hợp tác tự nguyện của chúng ta với tất cả các cường quốc khác Chính là với niềm tin vững chắc này mà chúng tôi yêu cầu Hợp chủng quốcHoa Kỳ, với tư cách là những người bảo vệ và những người bênh vực Công lý thế giới, thực hiện một bước quyết định trong sự ủng hộ nền độc lập của chúng tôi.
Điều mà chúng tôi đề nghị đã được trao cho Philippines một cách quý báu. Cũng như Philippines, mục tiêu của chúng tôi là độc lập hoàn toàn và hợp tác toàn diện với Mỹ. Chúng tôi sẽ làm hết sức mình để làm cho nền độc lập và sự hợp tác này trở nên có lợi cho toàn thế giới".
Nếu chuyến đi của ông Trọng có thể thực hiện, nếu ông Trọng trực tiếp gặp tổng thống Mỹ, nếu Hiệp định An ninh quốc gia được ký kết, thì ông Trọng sẽ là người thực hiện được điều mơ ước của Hồ Chí Minh.
Vinh quang của ông Trọng sẽ vượt lên trên mọi thế hệ lãnh đạo của cộng sản Việt Nam.
Nếu thoát được ra khỏi sự trói buộc của Trung Nam Hải, ông Trọng còn làm được những điều mà không một lãnh đạo cộng sản Việt Nam nào làm được.
Đó là vinh quang tột đỉnh. Ông Trọng đã 75 tuổi, ông Trọng đang có nguy cơ bạo bệnh ? Chuyến đi là cơ hội cuối cùng của đời ông.
Cái chết của ông Võ Văn Kiệt và ông Trần Đại Quang
Dư luận cho ông Trọng là thủ phạm gây ra cái chết dần mòn của ông Quang. Đây có lẽ là một sự lầm lẫn.
Thời gian đã làm sáng dần những phỏng đoán đã xuất hiện nhiều năm trước đấy.
Ông Quang lên Đại tướng Bộ trưởng Bộ Công an dưới thời ông Dũng, dính vào cá phi vụ tham nhũng, nhưng cũng như Dũng, ông Quang căm ghét Trung Quốc và dứt khoát chủ trương độc lập chính trị của Đảng cộng sản Việt Nam. Ông Quang là người phát hiện và chỉ đạo chiến dịch phá chặn âm mưu đảo chính của Phùng Quang Thanh cùng 16 tướng lĩnh, do Bắc Kinh giật dây, nhân chuyến đi Mỹ lần đầu, tháng 7/2015, của ông Trọng. Hành vi của ông Quang bị kết tội coi là phản bội chủ nghĩa xã hội theo Hiệp định an ninh Trung Việt do Đỗ Mười và Giang Trạch Dân ký năm 1991.
Với chiến tích này ông Quang lên Chủ tịch nước, nhưng cũng từ việc này mà ông nhiễm một thứ bệnh không thể chữa được. Người gieo cho ông thứ bệnh ấy đương nhiên là Bắc Kinh, không phải ông Trọng.
Những người trong Bộ Chính trị biết rõ ông Quang vì sao mà nhiễm "một loại virus lạ, chưa có thuốc chữa" và loại virus đó từ đâu đến.
Đó là sự cay cú đau đớn cùng với sự bất lực. Ông Quang chết tức tưởi và nhanh chóng khác thường, trong khi, hai ông Đỗ Mười và Lê Đức Anh, một ông 102 tuổi, một ông 98 tuổi vẫn dai dẳng sống như kiểu không được phép chết. Người ta biết hai ông này, ông Đỗ Mười là người cùng với Võ Văn Kiệt ký Hiệp định an ninh Trung-Việt nhưng núp dưới cái tên "Hiệp định Thương mại" năm 1991. Đây là một thứ hiệp định đồng minh ràng buộc số phận của hai chế độ lại với nhau, mà ông Nguyễn Cơ Thạch gọi là "Thời kỳ Bắc thuộc lần thứ hai". Còn cái ông thứ hai, Lê Đức Anh, chính là cha đẻ của thứ hiệp định đó. Ông Võ Văn Kiệt chết đột tử vì câu phát biểu : "Chỉ khi nào đảng ta độc lập về chính trị, khi đó mới có thể thay đổi". Ông là người cùng ký nhưng ông bị ép buộc.
Cứ theo suy luận thì một nửa Ban bảo vệ sức khỏe trung ương và một nửa Hội đồng y khoa của Quân y viện 108 là người của Trung Quốc.
Ông Dũng là người hàm ơn đỡ đầu của ông Anh, nhưng ông Dũng chỉ cố gắng trả ơn thông qua việc dìu dắt ông Lê Thanh Hà, nhưng ông Dũng, sau khi nghe nhóm bác sĩ điều tra cái chết của ông Kiệt theo lệnh của ông, thì được báo cáo rằng : "Ông Kiệt chết do một thứ độc tố, cần phải mổ tử thi để xác định", nhưng kiến nghị mổ tử thi ông Kiệt bị bác bỏ. Có một thông tin tiết lộ rằng khi sang tới Singapore, ông Kiêt đã rơi vào hôn mê, nhưng ông Kiệt đã cố viết một điều gì đó vào lòng bàn tay. Điều đó là gì ? Đó là một thứ tuyệt mật. Nhưng chắc chắn ông Dũng đã được nhóm điều tra tử thi báo cáo lại, trước khi đến tai cấp cao hơn. Có thể ông Dũng biết được người giết ông Kiệt là ai, ít nhất cũng do chủ trương của ai.
Khi được tin ông Quang chết, cùng một lúc, có tin đồn ông Mười vừa chết, rồi tiếp là tin "tình trạng rất xấu của ông Lê Đức Anh". Người ta xì xào rằng, trong Bộ Chính trị, người cao nhất là ông Trọng gần như phát điên, đòi quyết định rút ống ô xy để hai ông kia cùng chết. Nhưng sau một hồi phân tích, việc thông báo ba cái quốc tang một lúc là không thể.
Nhưng đến 22/04/2019, khi ông Trọng tạm tỉnh sau "tai biến", thì lập tức, ông Lê Đức Anh "mặc dù được Đảng, Nhà nước, tập thể các giáo sư, bác sĩ tận tình cứu chữa, gia đình hết lòng chăm sóc, nhưng do tuổi cao, sức yếu, đồng chí đã từ trần". Ông Trọng đã vắng mặt, mặc dù đứng tên trưởng ban lễ tang, và ông Dũng là người bật cười to nhất khi ông Trương Hòa Bình không biết lú lẫn hay cố tình giới thiệu bà Ngân là chủ tịch nước.
Và chắc chắn rằng, với vái chết của ông Mười và ông Anh, cái "Hiệp định Hữu nghị Viêt-Trung" mà người ta vẫn nhầm với Hiệp ước Thành Đô, cũng được coi là đã "bị chết", mà không có đám tang.
Từ nay, cửa trận đã được mở, đường cống đã được khai thông, ước mơ của ông Hồ có cơ hội thực hiện.
2. Ông Trọng sẽ đem gì sang Mỹ ?
Nếu những suy đoán từ nhũng phân tích trên là đúng, thì một quyết tâm vô bờ bến mà ông Trọng mang theo sang Mỹ là thực hiện bằng được điều mong ước của Hồ Chí Minh trong 8 bức thư gửi tổng thống Mỹ Truman nhưng không được Mỹ trả lời.
Đó là nâng cấp mối quan hệ từ đối tác toàn diện lên đối tác chiến lược toàn diện, nghĩa là về mặt quân sự mối quan hệ an ninh giữa hai quốc gia là quan hệ đồng minh, một Hiệp định an ninh tương tự Hiệp định an ninh mà Mỹ "đã trao cho Phillipines một cách quý báu" từ năm 1951.
Nếu không gặp trở ngại gì từ phía Mỹ, nếu ông Trump có đủ sự hiểu biết về Việt Nam, đủ sự tin cậy vào ông Trọng, và đặc biệt là, nếu thoát được sự phá hoại của Trung Quốc thì những mơ ước của ông Hồ có cơ hội trở thành sự thật.
Và nếu như vậy, Sân bay Biên Hòa tái trở lại thành căn cứ quân sự của Mỹ. Cảng Cam Ranh sẽ được dùng làm nơi lưu trú thường trực của hàng không mẫu hạm Mỹ. Hoàng Sa và Trường Sa sẽ về với Tổ quốc, Biển Đông sẽ hoàn toàn sạch bóng quân Tàu. Lưu thông hàng hải quốc tế sẽ hoàn toàn tự do. Những gì có dưới lòng biển Đông sẽ thuộc về Việt Nam.
Nhưng liệu ông Trọng có đi Mỹ không ?
Ngày tái xuất hiện, người ta thấy ông Trọng ngồi trên chiếc ghế có trang bị thêm thắt lưng an toàn, tay trái đeo đồng hồ điện tử theo dõi sức khỏe, ngực trái đeo thiết bị trợ tim. Như vậy, sự cố tai biến là có thực. Sức khỏe có thể chưa hoàn toàn suy sụp, bằng chứng là sự việc minh mẫn mạch lạc trong bài phát biểu, nhưng để đi Mỹ thì không biết có được không.
Có nhiều kịch bản có thể xảy ra :
1. Ông Trọng sẽ phải tạm nghỉ việc, tĩnh dưỡng hoàn toàn nhằm khôi phục nhanh nhất và những điều kiện tốt nhất cho sức khỏe của ông. Thời gian nhanh nhất cũng phải kể tới hàng tháng.
2.Ông Trọng sẽ phải trốn khỏi bàn tay độc các bằng việc cách ly hoàn toàn, được bảo vệ 24/24. Ông sẽ kết hợp việc cách ly để khôi phục sức khỏe (cùng với cái chết của Lê Đức Anh, mạng lưới kia chắc chắn hoặc tan rã, hoặc giữ nguyên thế thủ).
3. Nếu sự thật ông Trọng nhiễm độc bởi bàn tay vô hình thì không thể chữa. Bệnh tình ông Trọng chỉ yếu đi với thời gian.
Như vậy, lạc quan nhất cũng phải tối thiểu hai tháng, ngày đi Mỹ mới được xác định, chuyến thăm có thể vào tháng 8/2019 là sớm.
Trường hợp xấu nhất, tình trạng ông Trọng nhanh chóng xấu đi, Bộ Chính trị sẽ phải gấp rút soạn thảo trước các hiệp định sẽ ký với Mỹ, thỏa thuận ký tắt với phía Mỹ, Quốc hội phê chuẩn và thảo sẵn sắc lệnh phê chuẩn. Ông Trọng sẽ ký hết các văn kiện, từ nghị quyết Bộ Chính trị trong vai Tổng bí thư, bản thảo các hiệp định sẽ ký với Mỹ, sắc lệnh phê chuẩn Hiệp định... trong vai Chủ tịch nước. Có nghĩa là, tất cả là do ông Trọng, của ông Trọng.
Ông Phúc (hay bà Ngân) sẽ được ủy quyền tư cách nguyên thủ để đi Mỹ và ký kết các hiệp định tại chỗ. Trường hợp Mỹ không đồng ý ký thay, thì Quốc hội phải họp phiên bất thường đặc biệt bầu ông Phúc (hay bà Ngân) làm Chủ tịch nước.
Chuyến đi của ông Tô Lâm sang Mỹ ngày 22/04 chỉ gặp Liên Hiệp Quốc, rồi rời Mỹ chỉ sau 3 ngày, không một lời hứa hẹn, chắc chắn thời điểm chuyến đi đã để lửng không biết tới khi nào.
Đại hội 13 của những ai ?
Nếu ông Trọng đi Mỹ nhưng quan hệ Việt-Mỹ không được nâng lên thành chiến lược toàn diện, thì mọi việc sẽ vẫn như cũ.
Ông Trọng nghỉ hưu, tổng bí thư mới có thể là ông Trần Quốc Vượng, hoặc ông Đinh Thế Huynh, vì ông Đinh Thế Huynh từng được Bộ Chính trị quy hoạch Tổng bí thư ngay từ 04/2016, chắc chắn cũng bị nhiễm bệnh lạ sau chuyến đi Mỹ tháng 10/2016, nhưng đã gần 3 năm vẫn chưa chết và vẫn chưa ra khỏi Bộ Chính trị. Tồn tại một khả năng, sau khi phe thân Tàu tan rã, ông Huynh đột nhiên khỏe lại và thay lại chức thường trực Ban bí thư của ông Vượng, vì ông chưa hề từ chức và không phải bỏ chức vì kỷ luật. Ông bị cách ly chỉ để tránh bị "bàn tay ác độc" sờ tới ! Bộ Chính trị, sau gần 3 năm vẫn không gạt ông ra khỏi danh sách.
Như vậy, ở phương án này, ông Huynh hoặc ông Vượng sẽ làm Tổng bí thư.
Thủ tướng là ông Trương Hòa Bình. Bà Ngân vẫn giữ ghế Chủ tịch Quốc hội. Ông Vũ Đức Đam vào Bộ Chính trị và giữ phó thủ tướng thường trực. Ông Phạm Bình Minh làm Chủ tịch nước.
Phương án khác, nếu ông Phúc không nhiễm loại bệnh không có thuốc chữa, ông Phúc có thể giữ ghế Tổng bí thư, khi đó, ông Phạm Bình Minh lên thủ tướng, ông Trương Hòa Bình làm Chủ tịch Quốc hội, bà Ngân làm chủ tịch nước.
Nếu ông Trọng đi Mỹ và Hiệp định an ninh Việt-Mỹ được ký kết, thì Cam Ranh sẽ cho Mỹ thuê, Sân bay Biên Hòa thành căn cứ quân sự của Mỹ. Quốc hội sẽ tách thành Hạ viện và Thượng viện. Đại Hội 13 sẽ chia đảng thành 3, hai đối lập, một trung gian, và con số 13 là con số cuối cùng của chế độ cộng sản tại Viêt Nam.
Tất nhiên, những điều trên đây chỉ là đoán cho vui, mặc dù cũng dựa phần nào trên cảm nhận từ các diễn biến.
Người ta biết chắc rằng mọi chế độ đều được vận hành chỉ bằng và chỉ bởi các âm mưu, nên những gì nhìn thấy, những gì được công bố chỉ là cái không thể giấu của diễn biến từ các âm mưu. Để hiểu được thực chất của xã hội, không thể không cậy nhờ tới các phân tích hay đoán nhận thông qua thuyết âm mưu.
Chuyện đúng hay không, bài viết này không thể và không tự đặt ra.
Hải Phòng, ngày 19/05/2019
Bùi Quang Vơm
Ngày 25/10/2018, chỉ hai ngày sau khi tuyên thệ kiêm luôn chức Chủ tịch nước và chỉ 10 ngày trước chuyến thăm chính thức của Édouard Philippe, Thủ tướng Pháp, từ ngày 02/11 đến 04/11/2018, Ban kiểm tra Trung ương ra thông báo kỷ luật Giáo sư Chu Hảo.
Ngày 25/10/2018, Ban kiểm tra Trung ương ra thông báo kỷ luật Giáo sư Chu Hảo.
Nếu để ý rằng, giáo sư Chu Hảo, tác giả của sáng kiến "Đã đến lúc cần phải đối thoại" từ giữa năm 2016, và ông đương là chủ tịch Hội hữu nghị Việt Pháp, thì thấy cú đánh này là "một đòn chết hai".
Tháng 8 năm 2016, ông Chu Hảo viết : "Đã đến lúc cần phải đối thoại" sau cái vụ bí thư tỉnh ủy Yên Bái và trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Yên Bái cùng bị bắn chết một ngày, bởi ông Đỗ Minh Cường, chi cục trưởng cục kiểm lâm tỉnh.
Ông Chu Hảo viết : "Tiếng súng ở Yên Bái không phải chỉ phơi bày tình trạng tha hóa tột độ trong nội bộ đảng cầm quyền, mà còn chứng tỏ mức độ bất ổn chính trị-xã hội ở nước ta đã đến hồi nguy hiểm... Nguyên nhân gốc rễ của mọi ý kiến bất đồng, mọi bức xúc và phẫn uất đều nằm trong những điều bất cập, phản khoa học, phản tiến bộ, phản dân chủ của Cương lĩnh Đảng Cộng sản Việt Nam và Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam".
Giáo sư Chu Hảo cùng Tiến sĩ Nguyễn Quang A là hai trong những sáng lập viên của Viện IDS (Viện nghiên cứu phát triển), thứ trưởng Bộ Khoa học & Công nghệ, Giám đốc Nhà xuất bản Tri Thức, Chủ tịch Hội hữu nghị Việt Pháp, tác giả của sáng kiến "đối thoại ôn hòa".
Chỉ sau hai ngày nắm toàn quyền sinh sát, ông Trọng chỉ thị Ban Kiểm tra trung ương kỷ luật ông Hảo. Việc làm vội vã này cho thấy ông Trọng có ý định từ lâu. Nỗi hận trí tuệ bị giới trí thức Hà Nội đặt tên Trọng Lú, vốn hành hạ ông Trọng từ hàng chục năm, bây giờ, không còn ai cản đường.
Khi đã nắm toàn bộ quyền trong tay, "Một tay Đảng cương, một tay Quốc pháp", như lời "nịnh thối" của ông Nhị Lê, phó tổng biên tập báo Nhân Dân, ông Trọng có lẽ bắt đầu chiến dịch trả hận ?
Người ta nói ông Nhị Lê vô duyên "nịnh thối" vì ông này làm người ta hình dung ông Trọng "tay dao tay thớt" tiêu diệt dân chủ, chém giết tự do như một tên đao phủ.
Đây là sự trả thù thường thấy của kẻ vừa leo lên tột đỉnh quyền lực.
Tần Thủy Hoàng ngày trước đốt sách, giết nhà nho chỉ vì "bọn hủ nho mượn những điều trong sách để bàn luận việc vua. Luật Vua ban xuống thì lấy cái học riêng của mình để bàn tán, dè bỉu, phỉ báng, làm khác người để tỏ cái trí của mình hơn vua".
Trước ngày tuyên thệ, luật nằm trong tay nhà nước. Đảng lãnh đạo, nhưng Nhà nước quản lý. Đảng không nhúng trực tiếp được, bây giờ ông Trọng làm cả hai, vừa lãnh đạo vừa quản lý, muốn làm gì thì làm liền cái ấy, nghĩ ra cái gì ở trong đầu là làm, chẳng ai làm gì được, mà lại không trái luật.
Cho nên, dù chính ông Trọng nói với cử tri Hà Nội : "không phải nhất thể mà cũng không phải kiêm nhiệm", chỉ là việc tình huống, nhưng từ nay, khi trong nội bộ đảng không còn đối thủ, thì ngoài xã hội làm sao có thể để hình thành "đối trọng đủ mạnh" để đối thoại ôn hòa như sáng kiến của ông Chu Hảo. Ông Chu Hảo phải bị loại, bị diệt như một kẻ đầu têu trong những kẻ "diễn biến, suy thoái".
Cùng với ông Chu Hảo, những ai chủ trương đối thoại với đảng cộng sản đều phải chết. Đó là một cú đánh.
Có thể thấy rằng ông Trọng lú lẫn rất trầm trọng về lý thuyết tiến hóa, về biện chứng các hình thái thể chế, lú lẫn về thị trường định hướng, nhưng lại có một trí nhớ tuyệt vời các mối hận thù. Nhiều người đã bị lừa bởi cái bề ngoài có phần nhà quê, rất "giáo làng" của ông Trọng, mà không biết rằng ông Trọng là người nhớ dai và thù lâu.
Không còn ai nghi ngờ gì về chuyện ông Nguyễn Tấn Dũng đã phải trả giá như thế nào khi "chơi" ông tới mức phải bật khóc trong Hội nghị trung ương 6 khóa XI, năm 2012. Đó là mối hận phải trả. Ông Dũng bật khỏi Bộ chính trị, mất chức Thủ tướng.
Cuối tháng 3 vừa rồi, nước Pháp đã làm nhục ông khi làm thủ tục đón ông tại Trung tâm chữa trị và phục hồi chức năng cho binh lính chiến tranh từ thời Napoléon. Chính phủ không một người đón, báo chí lớn không lời bình luận, khiến ông phải bỏ tiền ca ngợi "tình hữu nghị Pháp Việt" trên một trang quảng cáo.
Hãy chờ xem ông Trọng trả món nợ này như thế nào với Thủ tướng Pháp. Hãy cứ tin rằng, với bản tính tiểu nông, với ông Trọng, sẽ không có gì lớn hơn mối hận và tự ái cá nhân.
Bây giờ, ông không chỉ đơn thuần là đảng trưởng đảng cộng sản, ông đã là nguyên thủ quốc gia.
Trước hết, ông chủ tịch hội hữu nghị Pháp-Việt Chu Hảo phải bị bãi miễn, vì rất có thể ông chủ tịch này được gặp và hội kiến trực tiếp Thủ tướng Pháp, hình ảnh độc đảng chuyên chế của ông sẽ được ông chủ tịch Chu Hảo vẽ ra như thế nào trước mắt một quốc gia thuộc nền dân chủ đa đảng đặc trưng nhất thế giới hiện nay.
Đó là một lý do, nhưng còn một lý do khác, là một kẻ thù của ông Trọng thì không thể được phép hưởng vinh hạnh đó.
Ông Trọng đã từng lập ra một chính phủ tại phiên họp cuối cùng của Quốc Hội XIII chỉ để tước quyền tiếp Tổng thống Mỹ Obama trong tư cách nguyên thủ của ông Nguyễn Tấn Dũng hồi tháng 2/2016. Quốc hội khi đó chỉ còn hai tháng để kết thúc nhiệm kỳ. Cái Nhà nước ấy, gồm từ Chủ tịch quốc hội, Chủ tịch nước và Thủ tướng chính phủ chỉ tồn tại ba tháng. Tiền của dân là rác. Hiến pháp là giấy.
Còn gì nữa, ông thủ tướng Pháp sẽ được đón như thế nào ? Liệu có thể có một sự cố đáng tiếc nào xảy ra không ?
Người ta không quên chuyện Trung Quốc không đưa cầu thang xuống máy bay cho tổng thống Obama, quên rải thảm lối đi, bà cố vấn Suzan Rice can thiệp thì bị nhân viên bảo vệ gạt cho suýt ngã.
Bộ trưởng ngoại giao Mỹ Mike Pompeo vừa đến Bắc Kinh, chủ tịch Tập không tiếp, quốc vụ khanh Dương Khiết Trì tránh mặt, Vương Nghị làm việc xuyên trưa nhưng không mời ăn trưa.
Đó là những tiểu xảo thấp hèn của thứ văn hóa ngoại giao trung cổ.
Nhưng nếu báo tử đối thoại, thì đích đến của kỷ luật không chỉ dừng lại ở ông Chu Hảo. Ông Chu Hảo viết bài "đã đến lúc cần đối thoại" vào tháng 8/2016, thì tháng 10/2016 Thường trực Ban bí thư Đinh Thế Huynh có một chuyến đi Mỹ suốt 8 ngày, từ 22 tới 30/10/2016, một chuyến đi Mỹ dài ngày chưa từng có trước đó, trong tư cách nhân vật số hai có triển vọng thay chân ông Trọng vào giữa nhiệm kỳ. Ông Huynh không gặp tổng thống, vì Obama mới có chuyến thăm Việt Nam vài tháng trước đó, nhưng ông làm việc với John Kerry, Bộ trưởng ngoại giao, ông làm việc với cả Quốc hội lẫn Thượng viện, gặp lãnh đạo cả hai đảng Dân chủ và Cộng hòa, gặp riêng Bộ trưởng quốc phòng, gặp riêng Cố vấn an ninh, nhưng không một nội dung nào được báo chí chính thống cả của Việt Nam và Mỹ tiết lộ. Không rõ để làm gì.
Thường trực Ban bí thư Đinh Thế Huynh cùng với Bộ trưởng ngoại giao Mỹ, John Kerry phát biểu trước các phóng viên ở Bộ Ngoại giao Mỹ hôm 25/10/2016.
Sau đó, vào 18/05/2017, ông Võ Văn Thưởng, trưởng ban Tuyên giáo Trung ương tuyên bố : "Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận","ngành tuyên giáo đang chờ Ban Bí thư thông qua một văn bản hướng dẫn về việc trao đổi và đối thoại với những người có quan điểm khác với Đảng cộng sản".
Nhưng sau đó vài tuần, ông Đinh Thế Huynh biến mất. Hội nghị trung ương 5 khóa XII được đánh dấu là trung ương cuối cùng có mặt của ông Đinh Thế Huynh. Ông không dự Hội nghị trung ương 6 vào tháng 10 và biệt tăm từ đấy, cho đến tận tháng 8 năm sau, thì Bộ chính trị mới chính thức thông báo ông nghỉ chữa bệnh dài hạn và vị trí Thường trực Ban bí thư của ông được giao lại cho ông Trần Quốc Vượng.
Cho đến bây giờ, khi cả chức chủ tịch nước cũng đã lọt vào tay ông Trọng, ông Đinh Thế Huynh vẫn chưa được công bố bệnh gì, tình trạng ra sao, có triển vọng khỏe lên không, trong khi đó, dù đã hai năm không làm nhiệm vụ gì, hai năm không dự họp Quốc hội, vẫn không một ai nói tới chuyện ông có còn là ủy viên bộ chính trị không, còn là đại biểu quốc hội không. Báo chí chính thống vẫn chỉ nói Bộ chính trị khuyết hai chỗ, một của ông Đinh La Thăng, một của ông Trần Đại Quang. Các kỳ họp Quốc hội suốt hai năm không hề có nội dung miễn nhiệm chức vụ đại biểu của ông Huynh.
Người ta bàn tán rằng, ông Đinh Thế Huynh là phương án thứ hai, phương án đối thoại, và ông Huynh cùng phe với ông Trần Đại Quang, người được cho là đã có những thỏa thuận tối mật với tổng thống Mỹ vào tháng 5 năm 2015. Phương án ông Huynh sẽ biến kiến nghị của ông Chu hảo thành thực tiễn. Đảng cộng sản kêu gọi đối thoại vơí các ý kiến đối lập, mở đường cho việc thay đổi hiến pháp thừa nhận đa đảng chính trị. Bởi vì, như lời ông Thưởng thì chính ông Huynh là tác giả của bản "hướng dẫn đối thoại giữa đảng và các ý kiến khác đảng", cũng chính là lý do ông khiến ông "bị"vắng mặt từ trung ương 6, rồi đi chữa bệnh đến bây giờ chưa về.
Việc ông chưa "đi", nhưng chưa khỏi bệnh cho thấy thế giằng co giữa Trọng và Huynh, giữa độc đảng và đa nguyên, giữa Tàu và Mỹ. Vì vậy, suốt trong thời gian dài, người ta vẫn chờ đợi tín hiệu "đối thoại", và sự khỏe lại của ông Huynh.
Từ việc kỷ luật ông Chu Hảo, có thể thấy rằng ông Trọng đã chính thức ra tay với phái "ủng hộ cải tổ triệt để". Trong tình huống căng thẳng Trung-Mỹ đe dọa sự sụp đổ khó tránh của Trung Quốc sắp tới, nếu không đề phòng tới mức cần phải có, tình hình sức khỏe của ông Huynh sẽ có đột biến xấu đi rất nhanh.
Cả hai nhân vật ký tên trong bản Hiệp định hữu nghị Trung-Việt năm 1991, cái Hiệp định sinh ra 16 chữ vàng, một thứ Hiệp ước Liên minh chính trị, vòng kim cô trói Đảng cộng sản Việt Nam vào với Đảng cộng sản Trung Quốc là ông Đỗ Mười và ông Võ Văn Kiệt thì cả hai ông cùng đã chết.
Ông Kiệt chết đột ngột sau lá thư gửi Bộ chính trị năm 1995, nói rõ "bản chất thế giới đã thay đổi, đảng cần thay đổi lý thuyết về mâu thuẫn giai cấp, nhận diện lại bạn và thù".
Ông Đỗ Mười đáng lẽ không được chết, nhưng vì ông cũng đã già, hơn trăm tuổi rồi, thuốc tiên cũng không cải lão hoàn đồng được.
Hai cái tên ký trong bản Hiệp định đã chết, lẽ đương nhiên, nhiều người mừng thầm sẽ có cớ để bãi bỏ Hiệp định, hoặc ít nhất thì khi những gì đảm bảo cho Hiệp định đã không còn, cái "thần" của Hiệp định cũng sẽ mờ nhạt đi, không còn là vàng nữa.
Thế mà không phải vậy. Vẫn còn một người không được phép chết nữa là ông Lê Đức Anh. Chính ông này mới là tác giả đích thực của bản Hiệp Định 1991. Bệnh đầy người, mắt trái hỏng hẳn, hai lần tai biến máu não, nhưng cũng gần trăm tuổi mà vẫn "thọ" như thường !
Có lẽ thiên triều đúng là con giời, bắt ai chết lập tức chết, nhưng cần ai sống thì cũng không được chết. Ông Mười và ông Anh "thọ" khác thường, trong khi ông Nguyễn Bá Thanh, ông Trần Đại Quang chỉ trên dưới một năm. Ông Kiệt chỉ một tuần. Ông Lê Đức Anh có "đi" thì vận nước mới đổi ?!
Cùng với quyết định kỷ luật chắc chắn khai trừ đảng và cách mọi chức vụ từng có và đang có của ông Chu Hảo, ông Trọng tuyên chiến với toàn bộ giới trí thức tinh hoa của người Việt hiện nay cả trong và ngoài nước. Ông ta đang một lần nữa lặp lại triết lý của Mao Trạch Đông : "trí thức là cục phân". Có thể không sai, những trí thức "bút nô" như kiểu Nhị Lê, Vũ Mão chẳng hạn, có khác gì phân ?
Nhưng không còn đối thoại ôn hòa, không có nghĩa là chuyên chế độc tài sẽ thắng.
Trung Quốc cùng với chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Hoa đã trở thành kẻ thù số một của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Trong cuộc chiến tổng lực và toàn diện đang được tổng thống Trump tiến hành, Trung Quốc nói riêng và chế độ xã hội chủ nghĩa nói chung, thứ chế độ mà trong bài diễn văn tại Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc ngày 25/9/2018, ông Trump đã dõng dạc tuyên bố : "nơi nào nó được thực nghiệm, nơi đó chỉ có chuyên chế và tham nhũng, chỉ có đói khổ và khốn nạn", nó phải bị loại bỏ và sự sụp đổ của nó là không thể tránh khỏi. Chế độ chuyên chế của cộng sản Việt Nam nếu không tìm đường thoát, sẽ cùng chết với Bắc Kinh.
Tiêu diệt đối thoại, ông Trọng tự bộc lộ khát vọng độc tài, trung thành mù quáng với Bắc Kinh, chống lại dòng chảy ngầm trong nội bộ đảng cộng sản, sớm hay muộn tất yếu bị đào thải bởi chính những đồng chí của ông ta.
Bùi Quang Vơm
(30/10/2018)
Ngoại trưởng Slovakia, Miroslav Lajcak, trong cuộc tiếp xúc với Ngoại trưởng Việt Nam Phạm Bình Minh hôm thứ Ba 25/09, bên lề Đại hội đồng Liên hiệp quốc lần thứ 73 tại New York, đã hầu như chỉ đề cập đến vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.
Phó Thủ tướng-Ngoại trưởng Slovakia Miroslav Lajcak (trái) bắt tay với Phó Thủ tướng-Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh trong một cuộc họp ở Hà Nội năm 2014.
Ông này cho rằng những giải thích của Việt Nam đối với các nghi vấn nghiêm trọng trên lãnh thổ Slovakia liên quan tới vụ bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh, cho đến nay, là không thỏa đáng.
Phải trả lời thế nào ?
Ông Miroslav Lajcak nói :
"Nếu quý vị tiếp tục nói rằng quý vị không lạm dụng lòng hiếu khách của chúng tôi và công dân bị bắt cóc của quý vị không có mặt trên chuyến phi cơ của chính phủ Slovakia, thì tôi yêu cầu quý vị hãy đưa ra lời giải thích không sai sót về việc quý vị đã đưa ông ta từ Đức về Việt Nam bằng cách nào".
Ai cũng có thể trả lời dễ dàng yêu cầu này, trừ những nhà cầm quyền Việt Nam cộng sản ở Hà Nội.
Không biết rõ ông Minh đã trả lời như thế nào, nhưng báo ‘Thế giới và Việt Nam’ chỉ nói :
"Tại cuộc trao đổi với Bộ trưởng Ngoại giao Slovakia Miroslav Lajcak, hai bên cho rằng cần tiếp tục có các biện pháp duy trì và thúc đẩy hơn nữa quan hệ truyền thống tốt đẹp giữa 2 nước" (BBC).
Người ta nhớ lại khi trả lời phỏng vấn : Việt Nam có bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Berlin không, bà Lê Thị Thu Hằng, cũng nói :
"Việt Nam luôn coi trọng và sẽ cố gắng duy trì mối quan hệ truyền thống tốt đẹp giữa hai nước Việt Nam và Cộng Hòa Liên bang Đức".
Trả lời nhưng không trả lời gì cả. Đó là giọng của bà Lê Thị Thu Hằng, người phát ngôn không bao giờ phát ngôn của Bộ Ngoại giao Việt Nam. Phỏng phấn bà Thu Hằng xong, nhiều nhà báo quay sang, nói với nhau, "vạch đầu gối ra mà hỏi cũng có câu trả lời tương tự".
Chuyện chủ quyền Biển Đông cũng vậy, mỗi lần Tàu xây cất thêm một cái gì đấy, đem một thứ vũ khí gì đấy ra Trường Sa là y như rằng người ta lại thấy bà Hằng lên đài, tivi : "Việt Nam có đầy đủ bằng chứng chủ quyền", như một con vẹt, xong rồi thôi, coi như hoàn thành nhiệm vụ "giữ nước và cứu nước, bảo vệ chủ quyền biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc".
Hà Nội có thói quen trả lời mập mờ, không ai hiểu gì, nhưng lại có thể hiểu kiểu gì cũng được, một thói quen của những người luôn làm những điều ám muội, không trung thực và thiếu can đảm. Thói quen này không hợp với tập quán ngoại giao văn minh. Người ta cho rằng đó là thói quen của các quốc gia chưa phát triển, của các lãnh đạo quốc gia còn dấu vết tư duy phong kiến trung cổ, ấu trĩ, thấp kém và lạc hậu.
Ông Minh hiểu và biết thừa điều đó nhờ những từng trải của nghề Ngoại giao suốt 36 năm. Nhưng cái vị trí ủy viên Bộ chính trị đã buộc ông không thể làm theo ý ông, thậm chí phản lại chính ông.
Ông Minh đã bị loại ?
Nhiều tin thất thiệt đồn đoán ông Minh đã bị thất sủng. Chữ thất sủng này ngụ ý bị ông Trọng trừng phạt, hay bị ông Trọng loại. Ông Minh vào được Bộ chính trị là vì Việt Nam vào được WTO, Việt Nam đắc cử thành viên không thường trực Hội Đồng bảo an Liên Hiệp Quốc, trúng cử Hội đồng nhân quyền Liên Hiệp Quốc... Người ta nói ông Minh có khiếu ngoại giao, có gien ngoại giao từ ông bố bậc thầy ngoại giao của Việt Nam, nguyên bộ trưởng Nguyễn Cơ Thạch.
Nhưng ông Minh không che đậy được thái độ thù ghét Tàu, không giấu giếm được thiện cảm với hệ thống chính trị Châu Âu, không che giấu tình thân đặc biệt với John Kerry, bộ trưởng ngoại giao Mỹ, ông Minh hình như không nhất trí cách giải thích về lý thuyết kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa theo kiểu nghị quyết Đại hội XII, ông Minh giữ thái độ im lặng và có phần co cụm trước quyết định và hành vi bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.
Nếu thân thiện với Tàu là một chính sách lớn nhất và quan trọng nhất của Đảng cộng sản do ông Trọng đứng đầu. Nếu bắt cóc Trịnh Xuân Thanh là một quyết định để chứng tỏ sức mạnh trấn áp đối thủ của chính ông Trọng, thì ông Minh bị loại dần ra khỏi bộ máy quyền lực là chuyện không thể tránh khỏi. Ông bị cho là "thiếu nhiệt tâm bảo vệ chế độ (xã hội chủ nghĩa)", hiểu theo nghĩa bắt cóc Trịnh Xuân Thanh là quyết tâm bảo vệ chế độ.
Người ta nghi, nếu sang Tàu và ăn cơm Tàu, thì ông Minh thuộc những người có thể không có khẩu phần thuốc giải độc hàng ngày, và ngày giờ còn thở bắt đầu phải đếm ngược (?!).
Giữa lúc Tòa án Đức đưa ra xét xử vụ án bắt cóc Trịnh Xuân Thanh và đang xác định vai trò cầm đầu của trung tướng công an Đường Minh Hưng, dẫn hướng điều tra tới việc xác minh người ra lệnh ở cấp cao nhất, mở đầu một cơn đại khủng hoảng ngoại giao, thì ông Minh, trong Hội nghị trung ương 6, được phân công đọc báo cáo về dân số. Người ta đã xì xào về sự lặp lại chuyện đại tướng làm chủ tịch ủy ban sinh đẻ có kế hoạch của ông Giáp. Sự lặp lại sự khốn nạn của nền văn hóa chính trị cộng sản.
Cách đây vài tháng, nếu quan sát các buổi giao ban chính phủ hàng tháng, người ta còn thấy ông Minh ngồi ở vị trí đối xứng với ông Trương Hòa Bình, bên phải ông Phúc, tức là người thứ ba trong Chính phủ. Nhưng hiện nay, vị trí đó thuộc về ông Vương Đình Huệ.
Trong đám tang ông Trần Đại Quang, người ta không tìm được hình của ông Minh trong đoàn Chính phủ do ông Phúc dẫn đầu. Trong buổi họp Bộ chính trị nghe và phê chuẩn các báo cáo sẽ trình Hội nghị Trung ương 8 ngày 19/09, ông Minh bị đẩy lùi xuống hàng ghế sau lưng. Trên hàng ghế đầu xuất hiện ông Vương Đình Huệ ở bên trái ông Phúc và ông Hoàng Trung Hải phía bên phải ông Trương Hòa Bình.
Có thể phỏng đoán sự lên ngôi sắp tới của phe ông Trọng, cũng là phe thân Tàu, hay là phe nằm trong sự kiểm soát của Tàu.
Nếu đi theo đúng ý ông Trọng (có lẽ cũng là ý Bắc Kinh) thì tại Hội nghị trung ương 8 sắp tới, ông Minh sẽ nhận sự phân công khác, ra khỏi ngành ngoại giao, thậm chí sau đó vào Quân y viện 108 và bị "máu ác tính", không ra nữa.
Trạng chết chúa cũng băng hà
Trong đám tang ông Trần Đại Quang, người ta không tìm được hình của ông Minh trong đoàn Chính phủ. Ảnh minh họa
Khó biết được sự thật những gì đang diễn ra phía sau sân khấu Hà Nội hiện nay. Việc ông Võ Văn Thưởng lên vị trí liền kề ông Phạm Minh Chính, cho thấy thông tin sẽ được siết chặt và xáo xào kỹ hơn nữa. Gần đây đã thấy, sự kiện chỉ được đăng tít, còn nội dung thì chỉ có vài chữ kết luận, giống kiểu đăng tin nội bộ trên Sputnik và China news.
Ông Thưởng đã chính thức trở giáo, hay đi bài "thao quang dưỡng hối" của Đặng Tiểu Bình ? Có biết được không ?
Nhìn ông Nguyễn Tấn Dũng và ông Nguyễn Phú Trọng đứng đối diện hai phía quan tài của ông Quang, những tia mắt của gia quyến ông Quang hướng về đoàn ông Trọng, bà Ngân, ánh mắt không yên tĩnh của ông Trọng khi tay cắm nhang lên bát hương ông Quang, giọng đọc hụt khí bài điếu văn, chữ G rơi xuống giữa chừng... người ta thấy như đang chứng kiến một cơn cuồng phong đầy bụi, lá rụng và đồ hàng mã.
Nhìn những quan chức Đảng và Nhà nước cộng sản tham dự đám tang, người ta cảm thấy như đang chứng kiến một cơn cuồng phong đầy bụi, lá rụng và đồ hàng mã.
Ông Quang là tội phạm, hay vừa là tội phạm vừa là nạn nhân ? Nếu là nạn nhân thì là nạn nhân của ai? chế độ này ở đâu ra, ai đang cố níu giữ nó ?
Ông Minh nếu không còn nguyên chỗ, có phải đang bị "đi" ? Nếu ông Minh mà "đi" thì không phải chỉ có mình ông Minh, vì chính cha của ông, ông Nguyễn Cơ Thạch cũng từng bị phải "đi" bởi cùng một thứ bùa có cùng xuất xứ từ phương bắc.
Nhưng vật cùng tất biến, già néo đứt dây. tức nước vỡ bờ.
Ngày xưa, khi Trạng Quỳnh bị vua ép thuốc độc chết, đã không chết cho đến khi vua tự ăn cái thứ ép Quỳnh ăn, rồi cùng "đi" với Quỳnh.
Dân gian mới có vè rằng : "Trạng chết chúa cũng băng hà, dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn".
Paris, 28/09/2018
Bùi Quang Vơm
Một cái chết phải chết
Ở Việt Nam, dưới sự lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối của đảng cộng sản, người ta đã biết từ lâu rằng, không có một cái gì nằm ngoài "quy trình", nghĩa là mọi cái đều phải đúng trình tự mà đảng muốn và đảng xếp đặt trước. Ngay cả cái chết.
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ghi sổ tang và chia sẻ đau buồn cùng gia quyến Chủ tịch nước Trần Đại Quang (baophapluat)
Rất nhiều cái chết của lãnh đạo được nghi là có thiết kế trước. Nhiều lắm, không kể hết được, vài cái tên như đại tướng Chu Văn Tấn, trung tướng Nguyễn Bình, đại tướng Hoàng Văn Thái, đại tướng Lê Trọng Tấn..., cả cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt.
Gần đây, chuyện chết của ông Nguyễn Bá Thanh, ông Phạm Quý Ngọ, hay như chuyện chết hụt của ông Phùng Quang Thanh đều có dáng dấp của một kịch bản soạn trước.
Ông Quang chết vào 10g05 ngày 21/09/2018, nhưng người ta đã biết rằng ông sẽ chết từ rất lâu rồi.
Có quá nhiều lý do để ông phải chết
Người ta đã thống kê rằng dưới thời ông là Bộ trưởng công an, có hơn 260 người chết vì "tự chết" trong trại giam đồn công an. Đó là hơn 260 oan hồn, gọi đích danh tên ông, mỗi lần tuần rằm hương khói.
Sau khi bị bắt về đồn, anh Nguyễn Văn Tình bị còng tay, một viên công an đã “tát nhẹ” anh một cái. Sau đó, anh Tình được biết đã chết ngay tại phòng giam vì… trúng gió ! (SBTN, 03/04/2015)
Trong vụ đàn áp Nhà nước Đề-Ga mà ông là Trưởng ban chỉ đạo Tây nguyên, tổng chỉ huy chiến dịch, người ta không biết được con số chính xác, nhưng có hàng trăm người chết, hàng nghìn gia đình phiêu tán vì bị cướp đất, đốt nhà. Đó cũng là những oan hồn và những uất hận của lòng người.
Làng chó Nhật Tân còn tan hoang vì tai họa liên tiếp đến từ oan hồn của những con chó, thì ông Quang không thể sống.
Người ta cũng biết ông sẽ chết sau cái chết bí ẩn của ông thượng tướng thứ trưởng Phạm Quý Ngọ. Ông Ngọ nhận của tử tù Dương Chí Dũng nửa triệu đô và nhận chuyển 1 triệu đô khác của Vạn Thịnh Phát cho một "anh cấp trên". Vụ án "làm lộ bí mật quốc gia" của ông này được dừng vì nghi phạm đã chết.
Có dấu hiệu để người ta nghi cái chết vì nhiễm độc phóng xạ của ông Nguyễn Bá Thanh là do người của tổng cục cảnh sát Bộ công an thực hiện.
Hai cái âm hồn này, nếu có về đòi xác, thì chắc cũng tìm đến địa chỉ nhà ông Quang.
Nhưng lý do dẫn đến cái chết cụ thể hơn của ông Quang có lẽ phải tính từ câu : "nếu chiến tranh xảy ra trên Biển Đông thì tất cả đều thua, không có kẻ thắng", mà ông tuyên bố tại Singapore tháng 6/2016. Ông là nguyên thủ đầu tiên của Việt Nam khẳng định nguy cơ chiến tranh trên Biển Đông. Ông đã chỉ cho thế giới biết kẻ sẽ gây ra cuộc chiến tranh này là Bắc Kinh và người làm cho nó thất bại sẽ là người Việt Nam. Tuyên bố này là sự tiếp nối của tuyên bố "Việt Nam không đổi chủ quyền lấy tình hữu nghị viển vông nào đó" của ông Nguyễn Tấn Dũng trước đó, không phải kiểu "anh em trong nhà còn cãi nhau" của ông Đại tướng Phùng Quang Thanh và "Biển Đông có gì đâu" của ông Trọng.
Ông Quang là người hết mình cho công cuộc làm xích lại gần nhau giữa người Mỹ và người Việt Nam.
Một tháng nằm bên Mỹ trước chuyến thăm lịch sử của ông Trọng, ông Quang được cho là đã phá vỡ hầu hết các rào cản quá khứ, giải tỏa các nghi ngại, xác lập sự tin cậy cao nhất cho quan hệ an ninh giữa hai quốc gia, trong đó phải kể đến quan điểm về lập trường chủ quyền và giải pháp an ninh vĩnh viễn của Việt Nam. Trung Quốc biết và tìm cách phá bằng được.
Ông Quang được cho là người phát hiện và trực tiếp chỉ huy phá vỡ âm mưu đảo chính theo lệnh Bắc Kinh của Phùng Quang Thanh, nếu Hiệp định An ninh chung giữa Mỹ và Việt Nam được ký kết.
Đầu tháng 5/2017, trước chuyến đi Mỹ gặp Tổng thống Trump của ông Nguyễn Xuân Phúc, ông Quang được Tập mời sang thăm và đón bằng 21 phát đại bác. Ông bị phát hiện nhiễm bệnh lạ từ tháng 7/2017, tức là sau khi từ Trung Quốc về hai tháng.
Những kẻ phản Thiên triều thì phải chết
Nhưng người ta lại nói, ông Quang chết theo đúng quy trình, theo lý thuyết Xây dựng đảng mà ông Trọng là Giáo sư tiến sĩ.
Ông Quang phải chết, vì giống như ông Nguyễn Tấn Dũng, ông Quang là hình ảnh ẩn hiện phía sau tất cả mọi vụ bê bối tham nhũng từ trước tới nay, và của tất cả các vụ khác sắp khui ra tới đây. Đơn giản là tất cả các vụ tham nhũng đều xuất phát và diễn ra dưới thời ông Dũng làm Thủ tướng và ông Quang làm Bộ trưởng Công an. Vụ án bảo kê đánh bạc của Trung tướng công an Phan Văn Vĩnh, đặc biệt, siêu vụ án Vũ Nhôm đang kết thúc bằng các đường dẫn thẳng đến nhà ông Quang.
Nếu ở một chế độ dân chủ thực, nơi luật pháp thực sự là độc lập và xã hội chỉ tôn thờ sự thật và danh dự, thì chuyện một thủ tướng, một tổng thống tham nhũng bị đưa ra Tòa và bị nhốt vào tù, như tổng thống Nam Hàn, như thủ tướng Malaysia, tổng thống Bresil v.v. là chuyện bình thường. Nhưng ở một chế độ tồn tại chỉ bằng giả dối, lừa bịp, bằng thủ đoạn che đậy những thối nát bên trong, thì một vị Chủ tịch nước bị lật tẩy tham nhũng là chuyện không thể chấp nhận.
Phải cho ông Quang chết để dừng vụ án tại chỗ. Ông ta phải chết sao cho đảng vẫn còn được nói ông vì dân vì nước mà chết.
Người ta cũng nói tới chuyện ông Quang tự kết thúc. Ông không thể chịu đựng nổi nếu vụ Vũ Nhôm đi đến tận cùng, phơi ra tất cả những gì ông làm. Hối tiếc và đau đớn.
Có thể ông đã nhận được tín hiệu của định mệnh chợt đến từ đâu đó.
Giống như chuyệnTam Quốc, Chu Du ngửa mặt kêu "Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng", rồi tắt thở. Thua cờ, vỡ mật mà chết đấy thôi !
Bởi vì, nếu không chết theo một lịch trình, thì không thể dễ và nhanh như vậy. Chiều ngày 19/09 ông Quang còn tiếp trưởng đoàn kiểm toán quốc tế. Người ngoại quốc cuối cùng ông Quang gặp là ông Chu Cường, Chánh án Tòa án tối cao Trung Quốc vào lúc chiều muộn ngày 19/09. Sáng ngày 20/09 ông nhập viện và tắt thở ngày 21/09 lúc 10g05 phút.
Ông Nguyễn Quốc Triệu, trưởng ban bảo vệ sức khoẻ trung ương cho biết, "ông Quang nhiễm một loại virus hiếm có, thế giới chưa có thuốc chữa". Bệnh do virus liệu có gây ra đột quỵ như tai biến não hay nhồi máu tim được không ?
Có thể nói gì về chuyện đầu độc ?
Trong nhiều năm gần đây, hiện tượng lãnh đạo đột tử không rõ nguyên nhân bệnh tật là một hiện tượng phổ biến, nhưng không một ai đặt ra câu hỏi tại sao, vì đâu ?
Có một đặc điểm chung là các vụ chết đột tử này đều ly kỳ và nhất là rất giống các vụ đột tử của lãnh đạo cộng sản Bắc Kinh và các vị vua chúa quan lại trong cấm cung các triều đại phong kiến Trung Quốc.
Kỹ thuật sử dụng chất độc trong cung đình và trong chiến tranh của Trung Quốc có lịch sử phát triển trên ba nghìn năm. Người Trung Quốc sở hữu và sử dụng thông thạo các loại chất độc có thể gây tử vong sau vài phút, sau vài tiếng, sau vài ngày và sau vài năm. Có thể không để lại dấu vết và không thể tìm được nguyên nhân. Nhưng có một quy tắc bất di bất dịch, là chỉ được phép sử dụng khi có trong tay thuốc giải độc. Nghĩa là cứu hay để chết hoàn toàn do người sử dụng.
Người ông Quang tiếp cuối cùng là Chánh án Tòa án Tối cao Trung Quốc, chiều ngày 19/09. Ông là người đẩy Việt Nam tới gần Mỹ. Bắc Kinh đã xử tử hình ông tội phản bội thiên triều. Ông được mời sang thăm Trung Quốc ngày 11/05/2017. Và án được thi hành sau 21 phát đại bác. Bây giờ, thuốc làm chậm hết thời hạn tác dụng, trước khi "đi", ông phải được nghe tuyên án. Ông Chánh án Chu Cường sang bất ngờ chỉ để thực thi việc đó.
Kim Jong-un mỗi lần sang Trung Quốc đều mang theo tất cả mọi thứ cần thiết, cả buồng vệ sinh riêng, tuyệt đối từ chối ăn các đồ ăn do phía Trung Quốc đem đến. Tuyệt đối không dùng bất cứ gì do Trung Quốc cung cấp. Cha của Un là Kim Jong-il cũng đã đột ngột chết vì bệnh không rõ nguyên nhân, sau các cuộc gặp riêng, tuyệt mật với Nam Hàn và Mỹ. Có thể ông ta đã phát hiện ra điều gì và truyền lại cho Jong-un.
Nếu đúng là tất cả những lãnh đạo của Việt Nam đều bị nhiễm độc sau mỗi lần sang Trung Quốc, thì con số phải lên tới hàng trăm. Thiếu tướng Trương Giang Long, tổng cục phó tổng cộng chính trị Bộ Công an đã nói : "bọn xấu chúng nó cài cắm đã có con số hàng trăm, mà con số hàng trăm không chỉ dừng lại hàng trăm mà trăm này còn thêm trăm khác nữa".
Nguyễn Phú Trọng là người đồng sáng lập Hội thảo lý luận Trung-Việt. Tại Bắc Kinh, có một gian trưng bày thường trực các thành tựu từ kết quả các cuộc hội thảo suốt 10 năm, từ 2003 tới 2013, khi lần đầu tiên ông Trọng thăm Trung Quốc, gặp mặt Tập năm 2013. Tập Cận Bình đã đích thân, trực tiếp hướng dẫn Trọng thăm nhà trưng bày kỷ niệm này.
Những ai đã có thể bị nhiễm độc ? Hàng thái thượng hoàng có thể kể được là Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh, đương nhiệm là Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Chí Vịnh, Phạm Minh Chính, Hoàng Trung Hải.
Võ Văn Thưởng chắc bị gài trong kỳ họp Hội thảo tại Trịnh Châu 25/05/2017. Ông Nguyễn Văn Bình và ông Trần Quốc Vượng có thể bị trong năm 2018. Tất cả các bí thư, chủ tịch của 7 tỉnh biên giới phía Bắc, tư lệnh và chính ủy Quân khu Hai.
Kim Jong-un đã xử tử phanh thây ông chú dượng vì tội làm gián điệp cho Trung Quốc, và có thể đã xử chết người anh Kim Jong-nam được Bắc Kinh nuôi tại Macau, nhằm tuyệt diệt âm mưu thay đổi chế độ của Bắc Kinh. Kế hoạch triệt thoái hạt nhân ký với Mỹ sẽ dừng ở mức tầm bay 5000 km, không tới Mỹ nhưng đủ để tới các trung tâm của Trung Quốc.
Người Bắc Hàn chắc đã hiểu Tàu cộng hơn người Việt, nhất là có thể họ đã phải trả giá đắt hơn rất nhiều cho độc lập của họ. Không có người hàng xóm nào của mình đểu hơn bằng người "anh em" Tàu cộng.
Người Việt cộng sản cuối cùng bám đuôi Trung Quốc giữ xã hội chủ nghĩa là ông Trọng. Nhưng không bám, thì khẩu phần thuốc giải độc hàng tháng tự biến mất, và ngày chết có thể phải đếm ngược từng ngày.
Mọi ca bệnh của cán bộ trung ương đều phải qua tay kiểm tra và giám định của Ban bảo vệ sức khỏe Trung ương. Mọi cán bộ cao cấp đều tắt thở, hoặc trải qua những khoảnh khắc cuối cùng tại Quân y viện 108. Như vậy, tất cả mọi nguyên nhân bệnh tật, trong đó có mọi vụ đầu độc, đều được thực hiện hoặc phát hiện ở hai Trung tâm này. Tội phạm hay đồng phạm chắc chắn nằm ở đây.
Ai có thể thay ông Quang ?
Tất nhiên, việc thay ông Quang bằng một ông khác mà chế độ vẫn vậy, thì chỉ là việc thay mạng. Chưa bao giờ có chuyện Chủ tịch nước lên làm Tổng bí thư vì Chủ tịch nước là chỗ dành cho người đã kết thúc sinh mệnh chính trị.
Vì vậy, chuyện thay ông Quang sẽ tùy vào hai kịch bản : nhất thể và không nhất thể.
Kịch bản thứ hai là không nhất thể vào lúc này, có nghĩa là chủ tịch vẫn là chỗ nghỉ cuối của nhân vật đã hết nghiệp chính trị : nghi lễ và hiếu hỉ. Các loại chức danh khác chỉ có tính biểu tượng, hay an ủi.
Với phương án này thì thích hợp nhất là bà Tòng Thị Phóng. Bà Phóng sẽ làm chủ tịch một nhiệm kỳ rồi về hưu. Cũng có thể đưa bà Ngân sang, để Quốc hội lại cho ông Uông Chu Lưu hay ông Đỗ Bá Tỵ. Uông Chu Lưu nếu phe thân Tàu thắng. Đỗ Bá Tỵ lên, nếu phe chống Tàu thắng. Thậm chí có thể đưa Đặng thị Ngọc Thịnh vào Bộ chính trị ngay trong hội nghị Trung ương 8 vào tháng 10 này, chuẩn bị bầu cho bà chính thức vào tháng 5 năm sau.
Phương án bà Phóng hay bà Thịnh là hiện tượng lịch sử lặp lại thời kỳ Hai Bà Trưng, nước Việt Hai Nữ Vương. Nước Tàu suy sụp, chủ quyền biên giới, biển đảo lại được thu về ?!
Nếu ông Quang được "cho" chết để phục vụ mục tiêu Nhất thể hóa, thì vào lúc này không có kẻ nào có khả năng chiếm chỗ của ông Trọng. Trong 15 ông ủy viên Bộ chính trị vào lúc này, được mặt này nhưng không có mặt kia, không một ai đủ điều kiện để thay chân tổng bí thư. Ông Trọng đã thiết kế trước tình huống đó.
Nhiều người nói là Nguyễn Thiện Nhân. Nhưng ông Nhân đang rất cần cho cuộc chiến Thủ Thiêm với hệ thống Lê Thanh Hải tại Sài Gòn. Không ai thay được ông Nhân vào lúc này. Ông Nhân rời Sài Gòn thì Nguyễn Thành Phong phải lên bí thư, nhưng là bí thư không quân, vì ông Phong chủ yếu dựa vào bí thư Nhân để điều hành, chứ ông Phong chưa kịp có lực lượng. Xung quanh ông Phong vẫn toàn người của Lê Thanh Hải. Ông Võ Văn Thưởng không thể quay lại, vì chịu ơn nâng đỡ dìu dắt của "anh Hai" Hải, như chuyện Quan Công tha Tào Tháo, sẽ chẳng làm được gì. Ông Nhân lại không thuộc type người đứng đầu. Ông ba phải và thiếu khí tiết. Ông không được chọn cho phương án Nhất thể. Vả lại, có lẽ, ông sẽ tìm mọi cách để ở lại Sài Gòn, ông không hợp với Trung ương.
Phạm Minh Chính đã lộ mặt là "người nhà" của Bắc Kinh sau mấy năm làm bí thư Quảng Ninh, có lẽ được "người nhà" gợi ý chuẩn bị cho vị trí Tổng bí thư, nhưng ông này đang không được lòng người. Việc ông đang lo là từ nay cho tới Đại hội XIII phải sắp cho được một bộ máy thân Tàu, nếu không là của Tàu. Tuy vậy, khi đã lộ mặt là người của Bắc Kinh thì không có dân. Mà không có dân thì đảng không phải "từ nhân dân mà ra" nữa. Phải nhớ rằng, từ nay, lúc lộ mặt theo Tàu là lúc kết thúc sự nghiệp chính trị.
Trần Quốc Vượng có lẽ là giải pháp. Được ông Trọng chọn vào ghế Thường trực Ban bí thư, có vẻ như ông Trọng đã cố tình xác nhận người kế nhiệm. Sau khi nhậm chức thường trực cũng đã sang Bắc Kinh (!!). Nhưng ông này, lý luận thì không bằng Nguyễn Xuân Thắng, kĩ trị thì thua Vũ Đức Đam, làm thế nào để vừa điều hành lý luận vừa điều khiển được thủ tướng ? Chắc chưa phải đợt này. Vả lại nếu ông Vượng thay ông Quang ngay từ bây giờ (tháng 5/2019), thì ai thay ông ở vị trí Thường trực ? Chưa có ai, ngoài ông Võ Văn Thưởng, mà ông Thưởng chưa đủ sức.
Nếu nhất thể, thì chủ tịch nước chỉ định thủ tướng và phải điều khiển được thủ tướng. Trong thể chế này, Thủ tướng chỉ là người giúp việc Chủ tịch. Vì vậy, trong chủ trương nhất thể hóa, việc chọn người thay ông Quang không chỉ để làm chủ tịch hai năm mà phải là Tổng bí thư kiêm chủ tịch một nhiệm kỳ tiếp theo nữa.
Nếu vậy, ngoài ông Trọng, người có khả năng nhất là ông Phúc. Nhưng ông Phúc không phải là người biết lý luận. Hơn thế, ông Phúc có quan niệm không giống ông Trọng về Kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa. Ông Phúc khó làm Tổng bí thư. Cuối cùng thì vẫn là ông Trọng, sẽ hy sinh cuộc sống riêng tư, cống hiến cho đất nước, dân tộc đến hơi thở cuối cùng.
Trong danh sách ủy ban Tang lễ, vị trí của ông Võ Văn Thưởng đang từ thứ 13, nhẩy lên thứ 6, sau ông Phạm Minh Chính, vượt lên trên Phạm Bình Minh và Nguyễn Văn Bình, trong khi ông Phạm Bình Minh tụt xuống thứ 11 sau ông Trương Hòa Bình.
Hội nghị Trung ương 10 vào tháng 10 này sẽ phải bầu thêm ba ông vào Bộ chính trị, Nguyễn Xuân Thắng, Phan Đình Trạc, Trần Cẩm Tú bổ sung vào ba chỗ khuyết của ông Đinh La Thăng, Đinh Thế Huynh và ông Trần Đại Quang. Nguyễn Xuân Thắng sẽ được thay ông Thưởng làm Trưởng ban Tuyên giáo kiêm chủ tịch Hội đồng lý luận. Ông Thưởng có thể thay chân Thường trực của ông Vượng hoặc vào thay ông Nhân, để ông Nhân thay bà Ngân sang Chủ tịch nước.
Nói tóm lại, vị trí chủ tịch chỉ quan trọng hay phải quan tâm cho phương án Nhất thể, còn không thì vẫn như cũ. Nguyên thủ là Thủ tướng, không phải Chủ tịch nước, mà cũng không phải Tổng bí thư, quay lại thời của ông Nguyễn Tấn Dũng và để Hiến pháp 2013 trở về nguyên trạng giấy lộn.
Việt Nam cứ loay hoay mãi trong vòng luẩn quẩn. Đảng lãnh đạo toàn diện thì phải có cùng lúc ba (3) ông nguyên thủ. Mà gom vào một chỗ Tổng bí thư thì tất cả Lập pháp, Hành phánh, Tư pháp gom vào một người, tất yếu là độc tài. Độc tài là tham nhũng, là chiến tranh.
Điều kiện tiên quyết để nhất thể hóa là Thiết lập thể chế Tam quyền phân lập. trước khi gộp ba chức danh vào một, thì phải độc lập Lập pháp khỏi Hành pháp.
Lời chia buồn
Tháng 3/2018, vợ chồng ông Quang đi thăm chùa Mahabodhi ở Bodhgaya, bang Bihar, Ấn Độ, nơi Thích Ca Mâu Ni đạt được Giác Ngộ và hóa Phật. Có lẽ bà Hiền vợ ông Quang muốn cầu xin đức Phật phù hộ cho ông Quang tai qua nạn khỏi. Vợ chồng ông Nguyễn Tấn Dũng cũng đã từng đến cầu xin Phật ở đây. Thật tiếc là không linh nghiệm, hay Trời Phật đã từ chối độ trì cho tội ác, nên Quang không thoát được.
Cả ông Quang lẫn ông Dũng đều là những kẻ đầy tội lỗi. Nhưng, có ai không trở thành đốn mạt trong cái bộ máy của cái hệ thống độc đảng trái luật này ? Vả lại, một cách cảm tính, tôi không xếp ông Quang, ông Dũng vào cùng loại với ông Lê Thanh Hải, ông này mới thật là đốn mạt.
Nhìn nét mặt và ánh mắt của bà Hiền trong bức ảnh ông Quang gục đầu vào phiến đá thiêng, biết ông Quang thật sự đau khổ. Sự cầu xin thành tâm cho biết rằng ông đã biết bệnh tật của ông từ đâu mà có. Bức ảnh toát ra một sự ăn năn hối tiếc nhưng tuyệt vọng và cam chịu. Nhìn bức ảnh này, cảm nhận sự đau đớn của bà Hiền, người ta có thể bật khóc.
Lòng tham của cải và thèm khát quyền lực là bản tính tự thân của con người. Có quyền trách mọi tội lỗi, nhưng phải quy kết đúng chỗ. Tiền bạc chiếm đoạt được phi đạo đức đã không thể đem đi.
Dù sao thì cái chết của ông Quang cũng là một chết buồn.
Paris, 25/09/2018
Bùi Quang Vơm
Với 423/432 đại biểu có mặt tán thành, sáng 11/6, Quốc hội Hà Nội đã quyết định loại khỏi chương trình việc thông qua C và được quyết định lùi lại vào kỳ họp sau, kỳ họp thứ 6, vào tháng 10/2018.
Luật Đơn vị hành chính - kinh tế đặc biệt (luật Đặc khu)
Nhưng trước khi trình Quốc hội, dự thảo sẽ phải đưa ra cho Thường vụ quốc hội xem xét, thảo luận trước vào kỳ họptrong tháng 8, nhưng, thông cáo mới nhất từ Văn phòng Quốc hội, ngày 4/8, theo ông Nguyễn Hạnh Phúc, tổng thư ký Quốc hội, dự án luật này "đang được xem xét thận trọng, tiếp tục lắng nghe, tiếp thu ý kiến của nhân dân. Hiện vẫn còn thời gian để Chính phủ chỉnh sửa, hoàn thiện, vì 2 tháng nữa kỳ họp thứ 6 mới diễn ra".
Sau đó ông này thả một câu treo lửng lơ : "việc Quốc hội xem xét dự án luật vào thời điểm nào còn chờ vào kết quả quá trình tiếp thu ý kiến nhân dân thế nào, tiếp thu ý kiến cử tri thế nào.."..
Nhưng lại nói rõ : "trong dự kiến chương trình Ủy ban Thường vụ Quốc hội xem xét các dự án thuộc chương trình xây dựng luật, pháp lệnh cả năm 2019 và những tháng cuối năm 2018, dự luật đặc khu cũng chưa xuất hiện".
Sợ dân rồi ?
"Bộ chính trị đã quyết định, Quốc hội bàn để ra luật, chứ không thể không ra luật". Đó là lời bà chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân, nhưng Quốc hội đã không thể thông qua, phải lùi ngày bỏ phiếu lại, bây giờ lại lấp lửngrằng trong chương trình từ nay cho đến hết năm 2019, "chưa xuất hiện" luật đặc khu.
Chuyện như đùa ! Chương trình xem gì, xét gì, phê chuẩn gì, v.v đều do Thường vụ Quốc hội cũng tức là Bộ chính trị quyết định. Không có trong chương trình là do Bộ chính trị không cho đưa vào, chứ Luật nào tự "xuất hiện" hay tự "chưa xuất hiện" được ? Chuyện công bố ỡm ờ này phải được hiểu rằng, Dự luật đặc khu đã được bãi bỏ. Bộ chính trị đã quyết định không đưa dự luật ra bỏ phiếu thông qua tại Quốc hội, ít nhất từ nay tới hết năm 2019.
Như vậy, Dự luật được lẳng lặng bãi bỏ, hay lẳng lẳng thực hiện một cách vụng trộm ? Tại sao phải lấp lửng ?
Công khai bỏ là công khai thừa nhận Bộ chính trị thiếu trí tuệ, thiếu sáng suốt, Kết quả nghiền ngẫm suốt 20 năm của những đỉnh cao trí tuệ của đảng đã cho ra một sản phẩm không đủ tiêu chuẩn qua cửa công chúng. Bộ chính trị, mấy ông "giời con" đã không bằng trí tuệ của dân ?
Chưa thông qua, mà cơn sóng phản đối đã làm ông thủ tướng Phúc hốt hoảng kêu lên "đang có một làn sóng khủng khiếp" buộc ông ngay 8/6 phải vội vã đề nghị Quốc hội lùi ngày phê chuẩn, nhưng ngày 10/06 vẫn nổ ra Tổng biểu tình trên khắp cản nước với hàng trăm ngàn người tham gia.
Lùi, nhưng nếu Đảng, Chính phủ và Quốc hội vẫn tìm cách thông qua đúng cái Dự luật này, thì một cuộc Tổng biểu tình với quy mô và quyết tâm lớn hơn sẽ chắc chắn nổ ra.
Nếu cuộc tổng biểu tình này nổ ra, trước kỳ họp tháng 10, nhiều khả năng sẽ đi kèm với một cuộc đảo chính cướp chính quyền.
Ngày 10/6, biểu tình nổ ra đồng loạt trên gần 50 tỉnh, có "biểu hiện bạo loạn có tổ chức bởi những phần tử lạ, tại Phan Rí Cửa". Ngày 12/6, Bộ trưởng Tô Lâm phải bay vào kiểm tra trực tiếp. Ngày 14/06 bộ Công an ra quyết định trang bị máy bay trực thăng vũ trang, tên lửa chống tăng cho cấp huyện, súng đại liên, trung liên cho cấp xã, và có hiệu lực ngay lập tức. Tiếp đến, ngày 12/07, chủ tịch nước Trần Đại Quang công bố sẽ áp dụng Thiết quân luật ở một số thành phố.
Những động thái này cho thấy, Bộ chính trị chắc chắn đã có thông tin tình báo về một kế hoạch cướp chính quyền, hoặc do chính các tổ chức quần chúng đòng loạt nổi dậy, hoặc bởi một hay vài lực lượng chống đối, lợi dụng phong trào, mượn gió bẻ măng, chẳng hạn của Tướng lĩnh Quân đội kết hợp Công an, của hệ thống tay chânông Ba X liên kết với hệ thống đàn em của ông Lê Thanh Hải ? Thiết quân luật, cướp vũ khí và dùng trực thăng bắn tên lửa vào dân, vào quân đảo chính, dùng xe tăng cán chết dân như Trung Quốc cán chết sinh viên năm 1989 tại Thiên An Môn ?
Tại sao dân chống ?
Có hai nguyên nhân chính :
1. Nguy cơ Tàu
"Trung Quốc (Tầu Cộng) không bao giờ từ bỏ dã tâm thôn tính đất nước ta". Đó là lời Giáo sư, nhà giáo nhân dân, thiếu tướng công an Trương Gia Long, Tổng cục phó Tổng cục chính trị Bộ công an.
Người Tàu đã có mặt trên suốt 10 tỉnh biên giới giáp ranh, hàng vạn người, rào làng, sinh con đẻ cái, xây trường học, dựng đền thờ, làm nhà thương, xây cầu, đổ bê tông đường, và cấm người Việt lai vãng.
Hàng vạn công nhân Tàu, phần lớn là quân nhân xuất ngũ, có mặt trên Tây Nguyên, sản xuất quặng nhôm với những bể chứa hàng triệu m3 bùn đỏ độc hại. Chỉ một hành động làm nổ các bể bùn đỏ này, hàng trăm nghìn hecta đất sẽ bị nhiễm độc nhiều đời, hàng triệu người sẽ chết và không còn môi trường sống.
Hàng trăm nhà máy, hàng trăm công ty do người Tàu quản lý, hàng vạn lao động được đưa sang từ Tàu lục địa rải suốt từ biên giới phía Bắc tới tận cùng bờ biển phía Nam. Như một chiến dịch tràn ngập lãnh thổ.
Bây giờ, nếu Luật đặc khu thành hiện thực, ba khu vực yết hầu của cả ba miền đất nước có nguy cơ trở thành nhượng địa cho tư bản và dân di cư người Tàu dưới danh nghĩa nhà đầu tư, hoàn tất âm mưu thôn tính Việt Nam, thực hiện thời kỳ Bắc thuộc mới.
Cơ sở của sự lo sợ này của dân chúng là những cam kết của Hà Nội trong Hiệp ước Thành Đô, mà chính cựu bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch đã thốt lên, rằng "một thời kỳ Bắc thuộc mới bắt đầu".
Không ai biết nội dung bí mật của Hiệp ước, nhưng báo Tàu thì lấp lửng công khai cam kết của Hà Nội xin trở thành thuộc quốc, thành một tỉnh, một khu tự trị của Cộng Hòa Trung Hoa vào năm 2020, trong khi 15 điều cam kết thực thi trong Tuyên bố chung do ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ký với Trung Quốc tháng 1/2017, gồm các nội dung mà nhiều chuyên gia đánh giá giống như sự tiếp tục của quá trình xóa bỏ biên giới hai nước, chuyển dần hệ thống hành chính Việt Nam hòa tan vào nền quản trị Trung Quốc.
Tổng biểu tình rầm rộ cho thấy, người Việt vĩnh viễn không chấp nhận đảng cộng sản của ông Trọng "hữu nghị, anh em" với Tàu, bất cứ kẻ nào trong chính quyền cộng sản quỵ luỵ Tàu, thân Tàu, kẻ đó là kẻ thù của người Việt.
Tất cả sự có mặt của người Tàu trên đất Việt hiện nay, cả di dân lẫn kinh tế, không được dân Việt thừa nhận, sẽ bị huỷ, bị quốc hữu hoá, khi chế độ đương thời bị phế truất.
Vì vậy, một khi luật đặc khu không có thêm điều luật chống Tàu, thì sẽ còn biểu tình.
2. Nguy cơ tham nhũng
Nếu vẫn duy trì phương thức quản trị đang áp dụng trên cả nước hiện nay, tức là không thừa nhận quyền độc lập bất khả can thiệp của Tư pháp, cấm tự do báo chí và điều tra độc lập, cấm tự do biểu đạt và quyền tự bảo vệ lợi ích của lao động và dân chúng, đảng vẫn độc quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan chức, thì tham nhũng là không thể tránh khỏi, không khác gì tình trạng trên cả nước hiện nay.
Quyền hạn của Chủ tịch ủy ban nhân dân Đặc khu là quyền hạn tập trung và rất lớn, trong khi cơ quan giám sát là Hội đồng nhân dân Đặc khu chỉ không quá 15 người, vẫn được bầu ra theo cơ chế hiện tại, nghĩa là đảng cử, đảng bỏ phiếu, bịa phiếu, sẽ không có gì đảm bảo chống được lợi ích nhóm và tham nhũng khép kín.
Quyền hạn của Chủ tịch Đặc khu tập trung và rất lớn, đem lại cho vị Chủ tịch đặc lợi lớn, sẽ là nguồn gốc của việc "chạy" tham nhũng chính trị.
Dự luật quy định: Trưởng đặc khu, hay Chủ tịch ủy ban nhân dân đặc khu do Chủ tịch ủy ban tỉnh giới thiệu, Hộiđồng nhân dân bầu, và Thủ tướng chính phủ phê chuẩn. Nhưng dù ai đề cử hay giới thiệu, chỉ một ý kiến của bí thư Tỉnh ủy đủ để được thay bằng một ứng viên khác. Để phê chuẩn, dù Thủ tướng có ý gì, một ý kiến của Tổng bí thư đủ để hủy bỏ mọi kết quả.
Như vậy, để có vị trí trong hệ thống đặc quyền, đặc lợi của đặc khu, có thể phải chạy tất cả, từ Hội đồng nhân dân, chủ tịch Uỷ ban nhân dân, bí thư Tỉnh uỷ, tới Văn phòng Chính phủ, tới Thủ tướng, tới Văn phòng Trung ương đảng, tới Tổng bí thư, nhưng rõ ràng, điều kiện cần và đủ là chỉ "chạy" bí thư Tỉnh ủy và "chạy" Tổng bí thư . Đảng độc quyền quyết định công tác cán bộ.
Chống Tam quyền phân lập, vừa đá bóng vừa thổi còi, lòng tham và sự hấp dẫn của đồng tiền đã có thể biến cả thủ tướng "Ba X", cả Bí thư thành ủy Đinh La Thăng, Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng, Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn, Trung tướng anh hùng Phan Văn Vĩnh, v.v.. thành tội phạm, bí thư Lê Thanh Hải thành một thứ "Bố già".
Đặc khu với dự luật như vậy, sẽ chả mấy chốc sản sinh một loạt những tên ăn trộm mới, cho ra đời những tên đảng viên tỷ phú mới.
Dự luật phải như thế nào ?
Bộ chính trị đang âm mưu lùi vô thời hạn Luật đặc khu để tránh một cuộc tổng biểu tình có nguy cơ phế truất chế độ. Nhưng vẫn không biết đảng quyết định bỏ hay âm thầm thực thi không cần công khai luật ? Đây là một dạng "lách" hiến pháp, thủ đoạn không nói đến, cấm nhắc đến, lờ đi giả như không biết, như kiểu "bắt cóc Trịnh Xuân Thanh", như kiểu Luật biểu tình, một kiểu chiến thuật để "cứt trâu hóa bùn" rất quen thuộc của Bộ chính trị đảng cộng sản.
Không, không cần phải "tiểu nhân" như vậy. Để thỏa mãn lòng dân, Dự luật đặc khu chỉ cần thêm hai việc:
1. Thêm điều khoản cấm mọi nhà đầu tư có nguồn gốc Trung Quốc. Luật sẽ Ngăn chặn bằng mọi giá sự thâm nhập cuả Trung cộng vào đặc khu dưới mọi hình thức có thể. Cấm mọi nhà đầu tư đến từ các quốc gia độc tài, phi dân chủ.
2. Chủ tịch Đặc khu do dân bầu trực tiếp và bãi miễn bất cứ lúc nào khi phát hiện tham nhũng.
Thử nghiệm mô hình mới
Nếu đặc khu là nơi thí điểm các mô hình quản trị kinh tế và xã hội tiên tiến, để rút bài học và tổng kết kinh nghiệm mở rộng áp dụng cho cả nước, thì tại sao không đưa vào thử nghiệm mô hình Thị trường Tự do trên nền tảng Xã hội dân chủ đa nguyên ? Trong mô hình đa nguyên, không có lực lượng chính trị nào là lãnh đạo, Tư pháp, Tòa án và cảnh sát giữ vai trò trung lập, trung gian hòa giải các xung đột xã hội. Với quy mô tương đương huyện, 300.000 tới 350.000 dân, việc vận dụng thể chế dân chủ trực tiếp là hoàn toàn khả thi và sẽ đem lại hiệu quả kinh tế xã hội rất cao. Trưởng đặc khu sẽ do dân bầu trực tiếp, mọi luật lệ, chính sách liên quan tới toàn dân sẽ do dân trực tiếp bỏ phiếu. Báo chí tự do, điều tra độc lập, mọi mâu thuẫn, xung đột đều tự do dàn xếp thông qua thương lượng ôn hoàn giữa các đại diện xã hội dân sự với nhau, với doanh nghiệp, với chính quyền... Đây là mô hình Thuỵ Sĩ, tương ứng với một dạng thể chế chính trị tiên tiến của nền văn minh Châu Âu hiện đại.
Ba đặc khu có thể thử nghiệm ba mô hình khác nhau.
*
Nếu Dự luật không được bổ sung để cấm người Tàu thâm nhập và không được thay đổi một cách căn bản để ngăn chặn nguy cơ tham nhũng, thì có thể khẳng định là Dự luật đặc khu được Bộ chính trị quyết định đưa ra ép Quốc hội làm luật, có âm mưu đen tối : Hiện thực hóa những bước cuối cùng của quá trình Hán hóa lãnh thổ ; Thanh toán đối thủ để tập trung quyền lực, chiếm chỗ đặc lợi, và thu gom đặc quyền vào tay phe nhóm, chuẩn bị cho một kế hoạch tham nhũng đại quy mô.
Nếu Đặc khu ra đời từ một ý tưởng trong sáng, nó phải trở thành cơ hội để áp dụng và phổ biến rộng rãi các mô hình dân chủ tiên tiến, đã được thử thách bằng lịch sử tiến hóa của nhân loại, đang tồn tại và phát triển trong phần tiến bộ nhất của Hành Tinh.
Paris, 12/08/2018
Bùi Quang Vơm
Theo các báo Việt Nam, vào ngày 16/7, Bộ Chính trị bố trí lại công việc cho ông Trương Minh Tuấn, một ủy viên Trung ương Đảng, tạm miễn chức Bộ trưởng bộ 4T (Truyền thông và thông tin), nhưng quay về nhận phân công công việc tại Ban Tuyên giáo Trung ương.
Ông Trương Minh Tuấn bị miễn chức bộ trưởng Bộ Truyền thông và thông tin để quay về nhận việc tại Ban Tuyên giáo Trung ương.
Trở lại Ban Tuyên giáo Trung ương sau hơn 4 năm, ông Trương Minh Tuấn bày tỏ lời "cảm ơn tập thể lãnh đạo Ban Tuyên giáo Trung ương đã dang rộng vòng tay để đón ông trở về"(ai đón ?!)
Ông nói, “vốn từng là bộ đội, ông xin hứa thực hiện tốt nhất nhiệm vụ được giao với tinh thần của người lính, và nói dù có ngã gục ở đâu thì tiếp tục đứng dậy ở đó”.
Bộ đội gục ngã rồi đứng dậy ! Ông Tuấn bị bắn ngã, nhưng lại đứng dậy tiếp tục những hành vi mình vẫn làm, vừa làm, và đang làm ? Có phải ông Tuấn muốn nói vậy không ?
Ăn cắp tiền dân, tiền nước bị bắt quả tang mà dám tự ví là bộ đội gục ngã, thì ra cướp đoạt tài sản quốc gia, biển thủ tiền của dân của nước là một chiến trường để các ông “bộ đội cụ Hồ” đánh chém, giành giật, chia chác với nhau, rồi khi ngã lại tiếp tục đứng dậy đánh tiếp, cướp tiếp, giật tiếp ? Ai bắn gục ông, kẻ thù đã bắn ông là ai, ông lại đứng dậy, lại cầm súng bắn ai ? Tư duy của một ông bộ trưởng Bộ báo chí tuyên truyền thời cộng sản thật là một loại bệnh.
Nhưng chuyện ông về lại Ban Tuyên giáo là chuyện phức tạp, chuyện của một giai đoạn phức tạp, gọi là giai đoạn khủng hoảng suy thoái của đảng cộng sản cầm qyền.
- Vì có hai khả năng, một là, do đảng không còn người làm tuyên giáo nữa. Bây giờ, những người có chút văn hoá, những người còn chút tự trọng, có chút học thức thật, chẳng còn ai nhận làm tuyên giáo nữa, buộc phải dùng lại con người ông Tuấn, một kẻ có tiếng tham lam, tiểu nhân, nhưng khét tiếng sát thủ báo chí. Tuấn cùng Bắc Son chỉ đạo tổ chức đấu thầu tư vấn định giá AVG với các cứ liệu bịa đặt. Tuấn ký quyết định mua AVG gây thất thoát gần 8.000 tỷ đồng. Tuấn ra thông cáo báo chí phản bác quyết định của Thanh tra chính phủ và kết luận của Ban kiểm tra trung ương. Tuấn chỉ đạo AVG hoàn trả toàn bộ số tiền nhận thanh toán của Mobifone nhằm xí xóa khi không thể trốn tội. Việc mua bán AVG của Mobifone là việc trộm cắp tài sản quốc gia một cách có ý thức, có tổ chức và có kế hoạch, với thủ đoạn và sự đồng loã của nhiều tổ chức, nhiều cá nhân, nhưng ông Tuấn tước giấy phép xuất bản, ông Tuấn tịch thu thẻ nhà báo, ông Tuấn ký quyết định đình bản, ông Tuấn chủ biên sách : ”Phòng chống tự diễn biến, tự chuyển hoá”.
Tuấn là loại người như vậy, tham lam, gian xảo và... đểu. Ăn cắp, nhưng khi chưa bị phát hiện, thì vừa cầm tiền, vừa liếm mép, vừa lên bục rao giảng đạo đức cách mạng, chửi bới suy thoái, chửi bới tự diễn biến, vừa vung gươm chém giết tự do báo chí. Thật là tởm lợm. một loại người như vậy mà còn là trung ương ủy viên, sau khi bị bắt quả tang ăn cắp lại về hành nghề rao giảng và quản lý tư tưởng, đạo đức.
Có lẽ, khái niệm đạo đức cộng sản khác với khái niệm đạo đức chung của nhân loại. Tham nhũng, tha hoá, ăn cắp, cờ bạc, hiếp dâm, ấu dâm…, gì cũng được, miễn là chống lại tam quyền phân lập, chống đa đảng đa nguyên, chống dân chủ, nhân quyền... đều đủ đạo đức để có thể vào đảng, rồi từ từ vào ủy viên trung ương, ủy viên Bộ chính trị. Trương Minh Tuấn là một loại khuôn mẫu điển hình, đặc trưng của nền đạo đức cộng sản xã hội chủ nghĩa.
- Còn khả năng thứ hai, chuyện về Ban Tuyên giáo của Tuấn lặp lại chuyện Đinh La Thăng về phó Ban kinh tế Trung ương, chỉ là việc lôi ra khỏi “kén”, để cơ quan điều tra làm nốt việc khởi tố bắt giam. Tội làm thất thoát gần 8.000 tỷ đồng của ngân quỹ quốc gia là khung tội tử hình. Quy trình sẽ luôn là kỷ luật đảng, Quốc hội bãi tư cách đại biểu, Viện kiểm sát khởi tố, Công an bắt giam, cuối cùng là vào tù bằng phán xét của Toà.
Trương Minh Tuấn thừa biết quy trình này, nhưng trong đầu ông ta vẫn lởn vởn một loại ảo ảnh. Trong lịch sử các Bộ trưởng tuyên truyền, chưa bao giờ Tổng bí thư đảng có được một nô bộc mẫn cán, trung thành, ầm ĩ và khát máu tự do báo chí và dân chủ như Trương Minh Tuấn. Chưa bao giờ số nhà báo bị tước giấy phép, số tòa báo bị đình bản nhiều như thời dưới tay Trương Minh Tuấn. Dư luận gọi họ Trương là sát thủ của báo chí, đồ tể của tự do ngôn luận.
Cũng chưa bao giờ có một Bộ trưởng lại hiểu thấu đáo lập trường chuyên chính vô sản, ý nguyện và thèm khát bịt miệng dân chúng của Tổng bí thư đảng đến như bộ trưởng Tuấn.
Nhưng việc một tên ăn cắp tới ngàn tỷ đồng của công quỹ mà thoát án tử hình, trong khi một đứa bé chỉ ăn cắp một chiếc bánh mì phải chịu án ba năm, là một việc không một loại xã hội nào có thể chấp nhận. Dù ông Tổng bí thư có tiếc nuối, có che chắn, Trương Minh Tuấn không thể tiếp tục hành nghề Tuyên giáo. Với cái cốt trộm cắp đã bị lột tẩy, Tuấn không thể rao giảng đạo đức được nữa. Cho nên, chắc chắn, chuyện về nhận việc tại Ban Tuyên giáo, chỉ là chuyện ngồi chờ ra Toà. Ông Trọng là người luôn săn sóc, lau chùi chỗ ngồi của mình, nên tưởng cũng đừng quá ảo tưởng.
Có điều, với chính bản thân chế độ đang tồn tại như một nghịch lý, thì mọi chuyện có thể phi lý, đều phải phi lý và thậm chí buộc phải phi lý.
Ông tân Bộ trưởng 4T Nguyễn Mạnh Hùng, gần 20 năm làm chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Viettel có thể khác ông Tuấn không ? Đương nhiên là khác. Mỗi ông một đường đi, mỗi ông một kiểu thành đạt. Nhưng, cùng ở trong một guồng máy, ăn cùng mâm, gắp đồ ăn bằng cùng một loại đũa, có khác chỉ là khác vỏ.
Ông Nguyễn Mạnh Hùng, sau gần 20 năm làm chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Viettel, được đề cử làm Bộ trưởng Bộ Thông tin và truyền thông
Theo ông Phạm Quý Thọ, Phó Giáo sư, Tiến sĩ từ Học viện Chính sách & Phát triển, Bộ Kế hoạch & Đầu tư, “các ông lần lượt thăng tiến theo đúng quy trình, nên thường là sự tiếp tục của người đi trước, làm cho xong những gì người trước đang còn dở dang”. Ông Tuấn vốn là thứ trưởng của ông Nguyễn Bắc Son, người trước thảo quyết định, người sau ký quyết định, và bây giờ cả hai cùng ngồi đợi vào tù. Cho nên, chuyện đúng quy trình mà có người tiếp theo sạch hơn người đi trước là chuyện phi lý.
Viettel nổi tiếng là một Tập đoàn siêu đặc quyền. Và bằng siêu đặc quyền, Viettel không khó để tạo ra siêu lợi nhuận. Và từ siêu lợi nhuận, thì không khó để thấy các ông chủ của nó có siêu quyền lực.
Không phải tự nhiên mà cả Chủ tịch Hà Nội Nguyễn Đức Chung đã phản bội lại cam kết đã lăn tay của mình, rồi cả thanh tra thành phố cam đoan 157 ha đất nông nghiệp đồng Sênh của xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức là đất quốc phòng, của Tập đoàn truyền thông Viettel, do ông Nguyễn Mạnh Hùng làm chủ tịch kiêm Tổng giám đốc.
Ban kiểm tra Trung ương cũng vừa kết luận vụ đánh bạc công nghệ cao tại Phú Thọ dưới bảo kê của Trung tướng Tổng cục trưởng an ninh mạng bộ Công an, anh hùng các lực lượng vũ trang Phan Văn Vĩnh có sự liên quan, dính líu của Viettel, Mobifone và Vinaphone.
Nếu yêu cầu ông Nguyễn Mạnh Hùng khai báo tài sản, thì chắc chắn, “lại cũng ‘khủng’ tới mức không thể công khai được” !
Không biết việc đưa ông Hùng về làm Bộ trưởng có phải là mưu kế “đưa lên” không ? Bộ trưởng là cấp cao hơn, nhưng “mồi” thì không hơn. Lên vừa để bỏ chỗ lại cho người khác, vừa để tiện điều tra, nhưng lại cũng vừa để thủ tướng đoạt lại lực lượng báo chí. Khó biết được, thực chất là gì.
Vụ ông Tuấn cho người ta một nhận định rằng, lúc một quan chức của đảng hùng hổ, hung hăng và ầm ĩ nhất, là lúc ông ta đã bị lộ chân tướng. Ầm ĩ để che đậy và tung hoả mù, hung hăng để răn đe và trấn áp. Hãy truy tìm những kẻ to mồm chống tham nhũng nhất, không cần chờ dư luận, đảm bảo chính xác 100%.
Lại có ý kiến nói rằng, cách gợi ý và giới thiệu địa chỉ tốt nhất cho chuyện “chạy” chính là đàn áp và chứng tỏ quyền lực. Sợ mới phải chạy, và chạy thì phải chọn kẻ có quyền.
Nhưng dù sao thì chuyện ông Tuấn cũng là một tấm gương chứng minh luật nhân quả nhãn tiền. Ác giả, ác báo. Chả phải là đảng trong sạch gì, nhưng trời thì luôn có mắt. Chuyện “ăn mặn” của ông Tuấn không phải chờ tới đời con ông Tuấn mới “khát nước”.
Chuyện ông Trọng đang lo là chuyện chuẩn bị nhân sự cho Đại hội XIII. Nói như ông Phạm Quý Ngọ thì tất cả các vụ đại án đều là sản phẩm của giai đoạn trước. Nhưng ai là người của giai đoạn này không phải sinh ra và kế tục của giai đoạn trước.
Ông Nguyễn Sinh Hùng đã không giấu giếm, khi ngay từ 2010, đã nói : Hôm nay thấy sai một chút chỗ này, "cách chức, kỷ luật", ngày mai thấy sai chỗ kia, "cách chức, kỷ luật ", rồi lấy đâu ra người mà làm việc, các đồng chí ?.
Như vậy thì chuyện Hội nghị trung ương 7 vừa rồi thất bại chỉ là chuyện “đúng quy trình”. Hai ủy viên bộ chính trị khuyết chỗ, không thể bầu bổ sung, trong khi dự kiến bãi miễn hai ủy viên bộ chính trị khác không thực hiện được. Danh sách trung ương khóa tới, bây giờ, vẫn để trống gần một nửa.
Ông Trọng cố tiếp tục phất cờ chống tham nhũng để tạo thế cưỡi trên lưng hổ, không thể nhảy xuống và cũng chẳng ai thiết/dám lên thay. Bỏ quy định trần tuổi và giới hạn nhiệm kỳ, ông Trọng có thể chiếm thêm một nhiệm kỳ nữa, nhưng, thần thiêng nhờ bộ hạ, ông làm việc với ai ? Ai làm việc với ông ?
Thiên hạ người ta nói, “những ông đảng đang chuẩn bị đề bạt, chỉ là những kẻ chưa bị bại lộ, giao chức quyền rồi mới phát hiện, lại cho bãi chức, điều tra rồi bỏ tù”. Cho nên 200 ông trung ương đương nhiệm, không ông nào không dính, không lẽ bỏ đi hết, mà đưa các ông mới vào, làm sao biết ông nào dính, ông nào không ?
Mà nếu vẫn cứ chống tam quyền phân lập, chống tự do báo chí, chống tự do ngôn luận, thì giả sử có người chưa kịp ‘dính’ rồi cũng thành ‘dính’.
Ông Trọng trăm tuổi thì đảng mới yên được.
Paris, 01/08/2018
Bùi Quang Vơm
Trong quan hệ đối với các đối tác trên thế giới, Mỹ đang làm chủ tình hình.
Đó là một sự thật không thể chối cãi. Điều này không tự nhiên có và không phải luôn luôn có. Nó quay lại với sự xuất hiện của Donald Trump như một định mệnh. Chưa bao giờ lịch sử thế giới lại sôi sục với những hoạt động đàm phán như nhũng ngày này. Nó có nguồn gốc lịch sử chính trị, kinh tế và xã hội toàn cầu, nhưng lại cũng gắn với một năng lực đặc biệt của tân Tổng thống Mỹ, chứng minh nghệ thuật đàm phán của Donald Trump.
Trong cuốn sách “Nghệ thuật đàm phán” mà ông là tác giả, Trump khẳng định, “nếu phải đàm phán, tôi sẽ thắng”.
Thực tế đang có vẻ thể hiện rằng điều tự tin đó của ông Trump là hoàn toàn xác đáng.
Trong vụ việc NATO, Trump đã thắng Châu Âu khi đạt được liên minh thương mại chống Tàu. Trump đã hóa giải nguy cơ hủy diệt đến từ Bắc Hàn. Trump đã buộc Trung Quốc phải im lặng chỉ bằng chiến tranh thuế. Trump sẽ biến Putin thành bạn. Trump đang trên đường kết thúc với Iran. Trump sẽ tiêu hủy ảo tưởng bá chủ của Trung Quốc. Trump đang chứng minh rằng Mỹ có thể quyết định tất cả, sắp đạt tất cả.
Trump đối diện trực tiếp với những vấn nạn lớn nhất của hành tinh, và hình như đang hóa giải tất cả các vấn đề ấy cùng một lúc. Đó phải là việc của một người khổng lồ, một siêu nhân. Có phải Lịch sử cần và đã sinh ra Trump ?
Với tất cả những đối tượng khác nhau đó, Trump vẫn chỉ dùng một loại chiến thuật. Đó là tấn công áp đảo, bằng mọi cách đẩy đối phương vào lựa chọn hoặc chết hoặc thương lượng, nhưng chỉ thương lượng song phương và trực tiếp với Trump, không có thành phần thứ ba. Trump rút ra hoặc hủy bỏ mọi loại hiệp định hình thành từ kết quả thương lượng đa phương, hiểu chúng như một thứ chia chác lợi ích, cắt xén mục tiêu để thủ lợi cá nhân. Không thể có gì tốt với một Hiệp định được ký bởi rất nhiều kẻ có lợi ích khác nhau, thậm chí đối nghịch và thù địch với nhau. Mỹ là người quyết định mọi chuyện, cần và chỉ cần thương lượng với Mỹ, theo điều kiện mà Mỹ có thể chấp nhận.
Trump nói NATO bảo vệ Châu Âu bằng tiền và sức mạnh của Mỹ. Mỗi Quốc gia của liên minh tìm cách gia nhập NATO chỉ để có an ninh cho mình mà không phải chi phí. Mỹ không có lợi ích và Mỹ không bắt buộc phải gánh trách nhiệm cho họ. Mỹ sẽ rút ra hoặc NATO phải giải tán.
Dưới áp lực này, NATO đã được cải tổ bằng sự đồng thuận chi tiêu 2% GDP của mọi quốc gia thành viên. Trump đã làm cho NATO không những không chết mà với 2% ngân sách quốc gia của tất cả 28 quốc gia, chi phí quân sự của NATO sẽ vượt trên con số 75% ngân sách quân sự thế giới, gấp khoảng 3,5 lần ngân sách dành cho quân sự của Nga, hai lần Trung Quốc. Không có gì dập tắt tham vọng và ảo tưởng phiêu lưu của Nga và Trung Quốc hơn con số đó. Đó là nhân tố đảm bảo hòa bình thế giới.
Trump tác động để Liên Hợp Quốc áp lệnh trừng phạt lên Bắc Hàn, dồn ép Trung Quốc và Nga vào thế bắt buộc phải cách ly với Bắc Hàn và thực hành lệnh trừng phạt của Liên Hợp Quốc. Trump đưa máy bay B52 tới, lắp dựng hệ thống THAAD tại Nam Hàn, thử bom mẹ xuyên phá bunker, điều đến cùng lúc cả hai tầu sân bay trang bị tên lửa hạt nhân, liên tục tập trận quy mô lớn, tuyên bố hủy diệt chế độ, xóa tên Bắc Hàn trên bản đồ thế giới trong vòng 15 phút... Bắc Hàn chỉ có một lựa chọn là thương lượng, nhưng chỉ cần thương lượng tay đôi với Mỹ. Thượng đỉnh Singapore đã hóa giải đe doạ hạt nhân của Bắc Hàn, ít nhất cũng đối với Mỹ. Hạt nhân của Bắc Hàn sẽ được triệt thoái đủ mức để đảm bảo an toàn cho Mỹ, nhưng không nhất thiết phải triệt thoái hoàn toàn. Đó là quá trình từng bước, vì nó đang còn cần để răn đe ai đó.
Chiến thuật này đang lặp lại, dạo những khúc nhạc đầu tiên đối với Iran. Trump rút Mỹ ra khỏi hiệp đình hạt nhân Iran, quay lại cấm vận và trừng phạt. Trump chuyển sứ quán Mỹ tới Jerusalem, công nhận Jerusalem là thủ đô của Israel. Trump biết, kẻ thù không đội chung trời với Iran là Israel, chiến tranh với Iran nếu xảy ra, thì Mỹ đánh, nhưng bằng cánh tay không thể thiếu của Israel.
Cuộc khẩu chiến thượng đỉnh Mỹ-Iran đang lặp lại. Nhưng ở đây, chắc chắn điều xảy ra sẽ không giống với Bắc Hàn. Nếu Trump giữ được thắt lưng Nga, thì chiến tranh Iran- Israel sẽ thật sự xảy ra, khởi đầu bằng một cuộc tấn công tiêu diệt các cơ sở hạt nhân Iran, và sẽ kết thúc chóng vánh. Trung tâm gây rối và khủng bố toàn cầu sẽ bị tiêu diệt.
Chính sách chiến lược Mỹ công bố tháng 12/2017 xác định Trung Quốc là kẻ thù số một. Đương nhiên, những kẻ thù chiến lược khác, như Nga, như Liên Hiệp Châu Âu sẽ tự động phải chuyển dịch thành bạn, thành đồng minh. Và Trump đã và đang làm như vậy, bất chấp những tiếng ồn ào nhặng xị của những kẻ “mắt bột mì” mà lúc nào, ở đâu cũng có mặt để quấy rối.
Ông tuyên bố tăng thuế từ 34 tỷ lên 200 tỷ, rồi sẵn sàng lên 505 tỷ đôla, giá của toàn bộ hàng nhập khẩu từ Trung Quốc. Soạn luật để rút toàn bộ các doanh nghiệp Mỹ rời bỏ Trung Quốc. Trừng phạt tất cả những doanh nghiệp còn làm ăn mua bán với Trung Quốc. Thông qua luật để ngăn chặn mọi nguy cơ ăn cắp, mua bán hoặc sao chép bản quyền công nghệ Mỹ. Tạo áp lực gây khủng hoảng thị trường vốn dẫn đến sụp đổ thị trường chứng khoán của Trung Quốc. Hợp lực với Liên Hiệp Châu Âu chỉnh sửa và cải cách Luật thương mại của WTO, nhằm tiến tới xét xử lại tư cách thành viên của Trung Quốc, không thừa nhận nền kinh tế tư bản nhà nước của Trung Quốc là kinh tế thị trường. Chấm dứt các giao dịch buôn bán thương mại với Trung Quốc. Chấm dứt mọi nguồn vốn tới thị trường nội địa của Trung Quốc. Nếu tất cả những biện pháp này có hiệu lực thì sự sụp đổ của nền kinh tế Trung Quốc chỉ là vấn đề thời gian. Người Trung Quốc là loại người vốn thiếu can đảm nhưng lại quá thừa thực dụng, nên cuối cùng sẽ là sự đầu hàng.
Ngay từ khi chưa nhậm chức tổng thống, Trump đã nhiều lần khẳng định “Nga không phải là kẻ thù của Mỹ”. Trước cuộc gặp Putin có vài ngày, Trump nhắc lại trước các đồng minh NATO rằng, "Tổng thống Putin không phải là kẻ thù". Sau khi gặp Putin ngày 16/07/2018, ông vẫn tiếp tục khẳng định : “Ông ta không phải là kẻ thù của tôi, và một ngày tốt đẹp nào đó, ông ta có thể là bạn. Đó là một điều hạnh phúc” (He’s not my enemy. And hopefully, someday, maybe he’ll be a friend. It could happen”).
Nếu sự thật là Trump không hề có kinh nghiệm chính trị, thì quả thực Trump có sự linh cảm thần diệu. Bản chất thuộc tính của văn hóa Nga khác hoàn toàn với văn hóa của người Tàu. Văn hóa đó có cùng nguồn gốc với nền văn minh Châu Âu. Sự biến dạng của nó có tính lịch sử. Khi bụi của lịch sử tan đi, nó sẽ trở về nó. Giữa bão táp phản đối của gần như toàn bộ thế giới các chính trị gia cả Mỹ lẫn quốc tế, Trump không thay đổi cảm nhận của ông. Đó là sự kỳ diệu.
Hai con người gần giống nhau về cá tính khác thường này sẽ có hai lần gặp nhau, một tại Washington, một tại Moscow. Họ sẽ cùng hướng tới một mục tiêu toàn cầu. Đó là bổn phận của họ, có một phận như sứ mệnh của vũ trụ. Những loại luật lệ hình thành từ đạo đức truyền thống, hay mang tính tập quán sẽ trở thành vô nghĩa.
Đó là điều mà Henry Kissinger mới nói ngày 26/07 vừa rồi, rằng : "Donald Trump là nhân vật lịch sử, xuất hiện để kết thúc những điều cũ kỹ và giả dối".
Paris, 30/07/2018
Bùi Quang Vơm
Ngày 19/6/2018, bài báo “Chủ tịch nước đồng ý cần ban hành Luật biểu tình” đăng trên báo Tuổi Trẻ, tờ báo lớn nhất Việt Nam hiện nay, với nội dung ban đầu là “Tiếp xúc cử tri với vai trò đại biểu Quốc hội Thành phố Hồ Chí Minh, Chủ tịch Trần Đại Quang nói ông “đồng tình với kiến nghị cử tri cần có luật Biểu tình và hứa báo cáo Quốc hội”.
Chủ tịch Trần Đại Quang nói ông “đồng tình với kiến nghị cử tri cần có luật Biểu tình và hứa báo cáo Quốc hội”
Nhưng chỉ sau đó vài tiếng, đầu bài báo này bị gỡ bỏ, nguyên văn lời cam kết của chủ tịch nước bị xoá sạch và được thay bằng nội dung : “những vụ việc nghiêm trọng xảy ra tại Bình Thuận, Thành phố Hồ Chí Minh là “do các đối tượng chống đối, kích động, lôi kéo”, giống nguyên văn lời ông Nguyễn Phú Trọngkhi tiếp xúc cử trị Hà Nội, y như gắn lời ông Trọng vào miệng ông Quang.
Tiếp sau đó, ngày 16/07 báo Tuổi Trẻ bị đình bản 3 tháng và chịu 220 triệu đồng tiền phạt.
Ngay lập tức có người nói, đây là đòn trả đũa của ông Bộ trưởng Trương Minh Tuấn. Ông này còn cay cú cái vụ Tuổi trẻ là tờ báo nhanh nhất đưa tin kết luận của thanh tra chính phủ vụ Mobifone, rằng “bộ trưởng Trương Minh Tuấn là người chịu trách nhiệm làm thất thoát ngân sách, gây hậu quả nghiêm trọng”. Trả miếng trước khi mất chức ?! Ít có khả năng, vì đang là đối tượng kỷ luật, ông Trương Minh Tuấn có thể đã không còn thực quyền điều hành Bộ 4T từ hàng tháng trước.
Kỷ luật chủ tịch nước ?
Một buổi tiếp xúc cử tri các quận 1, 3 và 4 ở Sài Gòn với hàng trăm người tham dự, cả dân chúng lẫn hàng chục quan chức các loại, Tuổi Trẻ không phải là tờ báo duy nhất có mặt chứng kiến, và nhất là ở thời smartphone, thì không phải chỉ nhà báo mới ghi âm ghi hình. Tuổi Trẻ không dốt, và cũng chẳng có lợi lộc gì đến mức phải bịa lời chủ tịch nước để phạm tội với đảng. Nếu muốn, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng kiểm định.
Luật biểu tình là món nợ khất lần của Quốc hội đối với hiến pháp 2013. Ông Nguyễn Tấn Dũng từng hứa, Quốc hội nhiều lần hoãn, dân cả nước từng nhiều lần kiến nghị. Trước lần họp kỳ thứ 5, quốc hội 14, cử tri các tỉnh Quảng Bình, Long An, Thành phố Hồ Chí Minh, Hải Phòng... cùng trực tiếp guwri lên Ban Dân nguyện của UB Thường vụ Quốc hội: “việc ban hành Luật biểu tình là rất cần thiết, nhằm hướng dẫn người dân thực hiện quyền công dân chính đáng của mình và xử lý nghiêm các hoạt động biểu tình trái phép, gây mất an ninh, trật tự an toàn xã hội.” Như vậy, nếu ông Trần Đại Quang đồng tình với kiến nghị này là một điều hợp lòng dân, dám sửa lời đã hứa với dân của chủ tịch nước, hàng trăm người chứng kiến, và qua hàng trăm người đại diện này, tới toàn dân cả nước, về mặt văn hoá, đạo lý, là một hành vi vô lễ, vô đạo, thấp kém, chưa nói nó bộc lộ thực chất là đảng chống lại ý nguyện của dân, đẩy dân về phía đối địch với chế độ.
Nếu Tuổi Trẻ đăng lời bịa đặt không có sự thật, thì trước hết nhà báo phải bị tước giấy phép, rồi Tổng Biên Tập mới bị kỷ luật liên đới thiếu trách nhiệm. Việc đình bản 3 tháng mà không kỷ luật cá nhân cho thấy người ra quyết định kỷ luật không có căn cứ để kỷ luật cá nhân, có nghĩa là không có bằng chứng bịa đặt sai sự thật của nhà báo. Cũng có nghĩa rằng Tuổi Trẻ không đăng tin sai sự thật, chủ tịch Trần Đại Quang cam kết báo cáo lại với Quốc Hội về luật biểu tình là có thật.
Như vậy, bản chất của kỷ luật đình bản Tuổi Trẻ ba tháng, không phải là kỷ luật đối với Tuổi Trẻ, đối tượng mà Quyết định kỷ luật này muốn chuyển tới chính là cá nhân chủ tịch nước Trần Đại Quang.
Ông Quang, dù là chủ tịch nước, và dù yêu cầu có luật biểu tình là quyền, là nguyện vọng chính đáng của người dân, nhưng trái với ý muốn của đảng, thì ông chủ tịch hay lòng dân đều không mảy may có giá trị. Hiến pháp ghi là quyền của dân từ năm 2013 vẫn bị phớt lờ, và ông chủ tịch nươc nhắc tới quyền đó vẫn bị vả vào miệng.
Lời của ông Quang đã được ai đó sửa lại. Nếu điều sửa lại không đúng với sự thật, hoặc chỉ là một phần sự thật nhũng điều ông Quang phát biểu, thì chính người này vi phạm luật báo chí. Nếu không có bảo kê, thì cá nhân người này chắc chắn bị kiện ra Toà.
Cả Tuổi Trẻ và cá nhân ông Quang đến nay vẫn im lặng, cam chịu, cho thấy cả tờ báo lẫn cá nhân ông chủ tịch không đủ tư cách tương xứng với vị trí của mình. Ông Quang bị cho là người không biết nhục, và Tổng biên tập Tuổi Trẻ Lê Thế Chữ bị gọi là “thằng hèn”.
Báo mà không dám bảo vệ chức năng phản ánh sự thật, thì nên đóng cửa. Chủ tịch nước đại diện cao nhất của chủ quyền quốc gia và chủ quyền dân tộc mà còn để cho một kẻ khác chặn họng, cấm nói thì cũng nên từ chức.
Quyết định đình bản Tuổi Trẻ ba tháng dù được ký bởi ông Lưu Đình Phúc, cục trưởng Cục Báo chí, nhưng thực chất, ông này không thể ký mà khôngxin ý kiến chỉ đạo của Bộ chính trị, hơn thế, ông ta chắc chỉ ký thừa lệnh một quyết định từ cấp trên.
Ai là người xử ?
Ai? ông Võ Văn Thưởng là người ra chỉ thị sửa lời, mà thực chất là lời cảnh cáo bịt miệng chủ tịch nước? Xét tuổi đời, thâm niên nghề chính trị, vị thế trong đảng, điều này là không thể. Về lĩnh vực tư tưởng, trong đảng, trên ông Thưởng chỉ có ông Nguyễn Phú Trọng. Như vậy, ông Trọng là thủ phạm cú “tạt tai” ông chủ tịch nước!?
Kỷ luật báo Tuổi Trẻ nhưng thông điệp lại là sự răn đe đối với ngài chủ tịch nước.
Nếu cứ theo dư luận, thì tờ Tuổi Trẻ còn được cho là tờ báo “vườn” của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Facebook Lê Nguyễn Hương Trà cho biết trước đó, tổng biên tập Tuổi Trẻ là Lê Thế Chữ đã vội bay ra Hà Nội xin gặp Thủ tướng Phúc, và sau đó có nhận được lời hứa của ông Phúc là ‘không đình bản’, vậy mà kết cục vẫn có “đình bản 3 tháng và 220 triệu đồng tiền phạt”. Ông Phúc lừaTuổi Trẻ, hay ông Phúc cũng bị “tạt” tai?
Ông Quang và ông Phúc không cùng phe, như vậy, nếu đánh cả hai, thì người đánh phải đồng thời là đối thủ của cả hai ông.
Kẻ đó có thể là ai, nếu để ý rằng hai ông này là những ứng viên nặng cân nhất cho vị trí thay thế ông Trọng, trong khi, người có uy quyền nhất với Ban Tuyên giáo hiện nay chỉ có duy nhất ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.
Đại hội XIII có khi lại sửa điều lệ đảng, bỏ quy định hai nhiệm kỳ và không giới hạn tuổi tình nguyện cống hiến, trước khi Tổng bí thư đọc báo cáo chính trị.
Báo oan, dân oan
Đình bản báo Tuổi Trẻ, một kỷ luật nặng chưa từng có trong lịch sử báo chí cộng sản, ở vào thời điểm này, là một thứ kỷ luật có tính khiêu khích.
Bất cứ điều gì trái ý muốn của đảng, dù là sự thật, báo chí cũng không được phép phản ánh. Bộ máy chuyên chính trong tay đảng sẽ không từ chối bất kỳ hình thức trấn áp nào, bất kể đó là đối tượng nào.
Nhưng loại hình kỷ luật tuỳ hứng này cũng truyền tải một loại thông điệp: Nếu tất cả mọi tờ báo lề phải đều chỉ trung thành với sự thật, bất kể ý đảng và bất kể kỷ luật, thì sự việc sẽ như thế nào?
Đến như nhà báo đại tá Nguyễn Như Phong, chủ bút Petrotimes, từng giáo huấn giới viết báo “phải như là chó ấy, cho cắn mới được cắn, cho sủa mới được sủa và phải thính mũi, tinh mắt để biết chủ muốn gì”. Biết thân phận và cúc cung tận tụy như Phong, mà Petrotimes vẫn bị đình bản vô thời hạn, và Tuổi Trẻ không phải là lần đầu bị “đánh” dù chưa một lần vi phạm đạo đức nghề báo. Nhưng lần này, khi nói đúng điều chủ tịch nước nói mà bị đánh, thì là bị đánh oan, là mượn cá đánh thớt.
Nếu cứ chỉ nói thật, thì sớm hay muộn, không một tờ báo ăn lương của đảng nào không bị “đánh”. Dân bị cướp đất mà kiện chính quyền thì thành dân oan. Báo nói thật mà bị đánh thì thành “báo oan”. Dân oan ngủ vỉa hè mãi, bây giờ kéo theo dân cả nước xuống đường, không còn biết sợ hãi. Báo oan mà bảo nhau tất cả 800 tờ đều im tiếng, hoặc đều chỉ nói thật, thì chính quyền này sụp.
22/07/2018
Bùi Quang Vơm
Hành trình của Kim tới cuộc họp thượng đỉnh Trump - Kim tại Singapore được báo chí quốc tế đặc biệt quan tâm, có lẽ vì những biện pháp mà bộ máy an ninh của Kim áp dụng là những biện pháp đặc biệt.
Kim Jong-un đến Singapore bằng máy bay của hãng hàng không Air China
Hành trình di chuyển của Kim tới Singapore được lên kế hoạch an ninh chi tiết một cách đặc biệt. Sự đặc biệt có nhiều điểm khác thường phản ánh tình trạng an ninh của cá nhân Kim bị đe dọa một cách khác thường.
Kim mang theo thức ăn đủ cho toàn bộ hành trình, có nghĩa là Kim có thể từ chối mọi cuộc chiêu đãi, từ chối mọi thức ăn đến từ bên ngoài. Kim chỉ chấp nhận ăn chung với đối tác trong trường hợp bộ máy an ninh của Kim đủ điều kiện kiểm tra và đảm bảo an toàn.
Kim mang theo buồng vệ sinh cá nhân, vừa để hoàn toàn kiểm soát khi Kim ở trong tình trạng một mình và chống việc tình báo lấy cắp mẫu phân cho mọi mục đích.
Cùng một lịch bay, luôn có ba máy bay cùng khởi hành, giờ bay không báo trước, đến phút cuối cùng, chuyến bay vẫn bị đổi tên, đổi hướng.
Chiếc Boeing 747 đầu tiên hướng tới Bắc Kinh dưới số hiệu CA122 của Air China từ Bình Nhưỡng. Khi tới gần Bắc Kinh, không hạ cánh, máy bay đổi số hiệu thành CA61 và quay đầu đổi hướng, bay thẳng tới Singapore. Quyết định không đáp xuống Bắc Kinh có thể đã được thiết kế trước, cũng có thể theo những phân tích tình báo tại chỗ ở phút cuối cùng.
Có một nguy cơ tiềm ẩn tại sân bay Bắc Kinh ? Đe dọa đó có thể là gì ? Máy bay tự phát nổ, đánh bom tự sát, nhiễm độc không khí, cài cắm phương tiện gián điệp ? Cài cắm vật liệu nổ định giờ, thay đổi nhân viên phục vụ, kiểm tra an toàn thiết bị bay, v.v…
Những gì, nếu có thể, được sắp đặt chờ sẵn ở sân bay Bắc Kinh đã bị vô hiệu hóa ?
Singapore không được thông báo Kim đi trên máy bay nào, bởi vậy, họ đã chuẩn bị cả hai thảm đỏ, mặc dù họ đoán Kim sẽ đến trên chiếc IL-62. Nhưng sau đó, trước khi hạ cánh chỉ vài giờ, họ mới được báo rằng Kim đến trên chiếc Boeing 747. Có lẽ ai cũng như Singapore, đều cho rằng máy bay của chính Bắc Hàn sẽ an toàn hơn. Thì ra, bất ngờ và trái quy luật mới chính là cái an toàn hơn ! Và một lý do chính là việc trách nhiệm thuộc về ai và có thể quy cho ai khi vụ việc xảy ra. Con chuột có thể vì miếng phô-mai mà sập bẫy !
Theo website chuyên theo dõi các chuyến bay Flightradar24, ngày 10/6, chiếc máy bay Boeing 747 của Air China khởi hành trước từ Bình Nhưỡng, sau đó hơn một giờ, chiếc Il-62 của hàng không Bắc Hàn mới cất cánh, không ai biết Kim trên máy bay nào. Chiếc máy bay thứ ba là chuyên cơ vận tải Il-76 mang theo hai chiếc xe sang trọng và hàng hóa khác bay sau cùng.
Máy bay của Air China đã bay theo một đường bay hơi bất thường. Gần như trong toàn bộ hành trình, máy bay nằm trong phạm vi của phòng không Trung Quốc và giảm thiểu thời gian bay trên biển. Nếu bay ra biển có thể bị bắn hạ mà không rõ thủ phạm. Trong phạm vi phòng không của Trung Quốc thì an ninh có thể quy được trách nhiệm cho Trung Quốc.
Kế hoạch di chuyển chính thức chỉ được tiết lộ vào phút cuối cùng, trước đó có nhiều thông báo nhưng không chính thức.
Hành trình tuyến bay thay đổi ngay sau khi cất cánh, thậm chí thay đổi ngay trong khi bay, bay vòng, đổi hướng, thay đổi tốc độ, nghĩa là đường bay và giờ đến không thể tiên liệu.
Trong mọi cuộc xuất hiện trước công chúng, Kim đều được bao vây bởi một hàng rào vệ sĩ cao lớn và đầy uy lực.
"Giữ bí mật kế hoạch, thay đổi chúng và khiến chúng không thể bị đoán trước là quy trình hoạt động tiêu chuẩn để bảo vệ bất cứ lãnh đạo nào, nhưng Bắc Hàn dường như đã đẩy những điều này đến cực độ", Andrew Gilholm, giám đốc một công ty tư vấn về Kiểm soát rủi ro Đông Bắc Á cho hay.
Chuyến dạo tham quan đường phố Singapore đêm 11/6 được sắp xếp chỉ vài tiếng trước, sau khi an ninh Triều Tiên tìm hiểu kĩ các điểm đến. Và trước đó, chủ nhà không được thông tin gì về kế hoạch này.
Trong chuyến về, kế hoạch bay dự kiến vào lúc 14g ngày 12/06 đã bị lui lại. Kim rời khách sạn sau 22g, đến sân bay bằng đoàn xe hộ tống riêng. Bức ảnh công bố bởi chính phủ Singapore cho thấy Kim lên chiếc Boeing 747 của Air China. Trái với dự đoán của báo chí, rằng Kim sẽ dừng ở Bắc Kinh để gặp và báo cáo kết quả đàm phán với Tập Cận Bình, nhưng theo Flightradar24, "Chuyến bay của Kim cất cánh lúc 23h23, sử dụng số hiệu CA62, chiếc máy bay đi theo đường bay tương tự ngày10/6 theo chiều ngược lại, đến gần Bắc Kinh, máy bay chuyển sang biển hiệu CA121 và đổi hướng ngược lại bay thẳng về Bình Nhưỡng".
Sự khác thường đó đặt ra cho những người quan sát câu hỏi : đâu là đối tượng của kế hoạch an ninh này ?
Cả đi lẫn về, Kim đều cố làm ra vẻ đến hoặc dừng lại tại Bắc Kinh, nhưng lại không không cho máy bay hạ cánh ? Chuyện xảy ra trên cả hai chiều bay, thì không thể nói là ngẫu hứng. Để tạo ảo tưởng cảm giác Kim đang cần và đang phục tùng Bắc Kinh, để vô hiệu hóa ý định thọc gậy hay trừng phạt ? Đã trực chỉ Bắc Kinh mà khi tới lại không đáp xuống mà quay đầu đổi hướng, đi tiếp ? Chỉ có một giải thích rằng mặt đất Bắc Kinh là nguy hiểm, không được phép mạo hiểm. Mọi cách giải thích đều dẫn đến một kết luận rằng, trong mắt Kim, Tập không quan trọng, và không cần cho cái gì cả, chỉ là sự đe dọa nguy hiểm. Khi đi thì để khỏi phải chịu sự gợi ý chỉ đạo của Bắc Kinh, còn khi về thì tránh phải báo cáo hay tiết lộ chi tiết nội dung cuộc đàm phán.
Kim có thể có quan hệ tới nhiều nước trên nhiều khía cạnh lợi ích khác nhau, nhưng nếu nói mối quan hệ đó ảnh hưởng đến mức đánh đổi mạng sống của cá nhân Kim, thì chỉ có thể kể đến nhiều nhất là ba quốc gia : Hàn Quốc, Mỹ và Trung Quốc.
Với Nam Hàn, Kim có vai trò đặc biệt, Kim đang đốt lên trong lòng người Nam Hàn cháy bỏng niềm hy vọng thống nhất và hòa bình, mạng sống của Kim thậm chí có thể còn được chính phủ Nam Hàn lên kế hoạch bảo vệ.
Trump rất cần gặp Kim, nhất là sau khi có bức thư đặc biệt, vinh quang của Trump và an ninh cho Mỹ được đảm bảo chỉ nhờ cuộc gặp lịch sử với con người này. Yếu tố quyết định thành bại là vai trò cá nhân không thể chối cãi của Kim. Vả lại, trong tư cách một siêu cường quân sự của nền dân chủ số một thế giới, Mỹ không có nhu cầu ám sát trong bóng tối.
Như vậy đe dọa ám sát đến từ Trung Quốc. Tất cả kế hoạch an ninh trong suốt hành trình cuộc gặp thượng đỉnh Trump - Kim là nhằm chống lại Trung Quốc.
Nếu thượng đỉnh này thành công thật sự, thì hạt nhân của Bắc Hàn sẽ không có gì phải vội vàng dẹp bỏ, nó đang thậm chí cần cho một giải pháp thật sự hòa bình, ngăn chặn một ảo tưởng chiến tranh. Cùng với nó, biển Hoa Đông, biển Đài Loan và tất nhiên cả Biển Đông sẽ có một đảm bảo.
Kẻ thua trận duy nhất là tư tưởng bành trướng của Trung Hoa cộng sản. Tập Cận Bình, được cho là túi khôn Hán, đã không đủ khôn để nhìn thấy con đường đi tới của nhân loại, không nhìn thấy hình dạng thế giới sau nửa thế kỷ nữa, không bằng một Kim Jong-un chỉ mới 33 tuổi.
Sáng ngày 19/06 có tin của Tân Hoa xã cho biết Kim sẽ đến Bắc Kinh và ở thăm 2 ngày 19-20/06, vói nội dung thông báo chuyến đàm phán với Tập Cận Bình. Nhưng theo Yonhap dẫn nguồn tin hàng không cho biết, một máy bay An-148 của hãng hàng không Air Koryo của Triều Tiên đã cất cánh sáng sớm nay từ sân bay Bình Nhưỡng và hạ cánh tại sân bay quốc tế Bắc Kinh lúc 9g30 sáng. Hiện chưa rõ ông Kim Jong-un có ngồi trên máy bay này hay không.
Kim Jong-un đã đến Bắc Kinh gặp Tập Cận Bình ngày 19/06/2018 - Ảnh minh họa
Đây có lẽ là một lựa chọn để không làm Tập mất mặt và làm Bắc Kinh nổi giận.
Tuy nhiên, không ai biết chắc được ván bài sẽ kết thúc như thế nào. Nó phụ thuộc vào việc Mỹ diễn giải sự việc ra sao, và việc Trung Quốc sẽ ra tay với những ngón đòn gì. Còn phải chờ những con bài nào được lật ra tới đây. Liệu Kim có bị ung thư máu, mất trí hay một cái gì tương vậy không ?
20/06/2018
Bùi Quang Vơm
Thế là thượng đỉnh Mỹ-Triều đã xảy ra, và đã thành công.
Như vậy, điều mà cách đây hai tháng, người viết bài này từng đưa ra một phỏng định rằng, "Có một điều Tuyệt mật mà nếu Kim không chuyển được cho Trump và điều Tuyệt mật đó không được Trump hiểu và chấp nhận, thì Thượng đỉnh sẽ không xảy ra, nếu xảy ra thì chỉ là trò cười". Thượng đỉnh đã xảy ra và đã thành công.
Thế là thượng đỉnh Mỹ-Triều đã xảy ra, và đã thành công. Ảnh minh họa
Có nghĩa là điều Tuyệt mật đó đã tới Mỹ, người trực tiếp nhận nó là đích thân Tổng thống Donald Trump, và điều Tuyệt mật đó đã được Trump chấp nhận một cách hãnh diện.
Điều Tuyệt mật đó đã được viết trong bức thư có kích thước khác thường do tướng tình báo Kim Yong-chol trao tận tay Trump ngày 2/6/2018. (Kích thước khác thường, vì chứa đựng nội dung khác thường, để người nhận thư nhất thiết không thể bỏ qua do hiếu kỳ muốn biết điều khác thường là gì, theo thuyết của người Trung Hoa cổ).
Điều Tuyệt mật ấy là thứ mà Trump đang rất cần và rất thèm, nhưng lại là điều Trump không thể ngờ tới. Nó sẽ giúp Trump đạt tới tột đỉnh của sự vinh quang cùng một lúc với sự an toàn tuyệt đối cho an ninh quốc gia Hoa Kỳ.
Từ cái điều Tuyệt mật này, một mối quan hệ đảo ngược 180° với mối quan hệ đang có giữa hai nước có thể ra đời.
Mối quan hệ mới đó là gì ?
Trump đã viết trên Twitter rằng chuyện dỡ bỏ trừng phạt và chấm dứt các cuộc tập trận Mỹ-Hàn chỉ do "tin tưởng trực giác của mình rằng ông Kim sẽ giữ lời". Có thể có chuyện đơn giản thế không ? Đương nhiên là không, ông ta nói dối. Nhưng, điều gì đem lại cho Trump niềm tin khác thường như vậy ?
Đồng minh của Mỹ bị bất ngờ, nghi ngại trước một quyết định phiêu lưu như vậy, còn chính Tổng thống Moon Jae-in của Hàn Quốc thì nói : cần phải "tìm ra ý nghĩa hay ý định chính xác" sau những phát biểu của ông Trump về việc chấm dứt vô thời hạn các cuộc tập trận quân sự chung.
Vậy "ý nghĩa hay ý định chính xác" của nó có thể là gì ?
Tập trận chung Mỹ-Hàn vốn có mục đích trực tiếp là chống lại đe dọa chiến tranh từ phía Bắc Hàn. Bây giờ cuộc tập trận chung đó không còn cần thiết nữa, có nghĩa là không còn sự đe dọa từ phía Triều Tiên nữa. Nhưng chỉ do thiện chí, cam kết hứa hẹn bằng lời của Kim thôi hay sao ? Không, phải có một căn cứ khác, phải có một căn cứ đủ để xác quyết rằng, bản thân quá trình thử nghiệm tên lửa hành trình và tên lửa hạt nhân, phát triển bom nhiệt hạch là có mục đích khác, và mục tiêu khác, không phải để gây chiến tranh chống Nam Hàn và Mỹ. Chiến tranh không bao giờ hướng tới Nam Hàn và Mỹ. Ngay cả khi Bắc Triều Tiên còn vũ khí hạt nhân, thì Nam Hàn và Mỹ không bao giờ bị đụng đến, thậm chí còn được bảo vệ bằng chính vũ khí hạt nhân đó. Hạt nhân mà Kim làm không để giết người Triều Tiên (Cao Ly).
Cuộc Tập trận chung Mỹ-Hàn được Trump tuyên bố "bãi bỏ vô thời hạn". Điều này khẳng định rằng, trong tay Trump đã có một căn cứ đầy đủ để loại bỏ Kim, Triều Tiên ra khỏi danh sách kẻ thù và hạt nhân Kim làm có đích tới ở chỗ khác.
Theo mạch logic thì, tương lai, cuộc tập trận đó sẽ có thêm thành phần thứ ba cùng tham dự, đó là quân đội Bắc Triều, và đương nhiên, cuộc tập trận từ nay sẽ có mục tiêu hướng tới phòng vệ chung cho cả hai miền Triều Tiên, chống lại đe dọa đến từ một cường quốc khác. Mỹ và hai miền Triều Tiên sẽ trở thành đồng minh của nhau. Liên minh này đương nhiên có cả Nhật Bản. Đối tượng mà liên minh này nhắm tới là ai, và không thể là ai ?
Như vậy, quá trình thủ tiêu hạt nhân sẽ diễn ra, nhưng không phải như thế giới hình dung. Nó sẽ xảy ra sau khi hai miền Nam-Bắc Triều Tiên thống nhất thành một quốc gia liên bang theo thể chế dân chủ. Quốc gia này tiếp tục Hiệp định an ninh với Mỹ và tiếp tục là đồng minh quân sự với Mỹ. Khi đó Triều Tiên sẽ không còn cần hạt nhân, và khi đó, có khả năng tái lập lại việc chế tạo vũ khí hạt nhân nữa hay không, sẽ không còn quan trọng, sẽ chẳng có ai nhắc đến nữa, vì Liên bang Triều Tiên là một cường quốc dân chủ, như Mỹ Anh Pháp... Đây chính là thứ có thể đang có trong đầu Kim ?!
Điều Tuyệt mật có thể là gì ?
Người ta chưa quên vụ Kim xử tử hình ông chú dượng Jang Song-thaek vào 12/12/2013. Jang Song-thaek vốn là nhân vật số hai của chế độ từ khi Kim Jong-un kế vị, là đặc phái viên duy nhất của Kim Jong-un trong quan hệ với Trung Quốc.
Nhưng Jang đã bị mua.
Một âm mưu thay thế chế độ, dùng lá bài Kim Jong-nam, do Jang Song-thaek tổ chức thực hiện theo chỉ đạo và trợ giúp của Bắc Kinh. Phương án thay thế chế độ này do chính quyền Hồ Cẩm Đào chủ trương và trực tiếp điều hành, nhưng được Tập Cận Bình tiếp tục.
Theo báo Đa chiều, "Chính Chu Vĩnh Khang là người tiết lộ mật đàm giữa ông Hồ Cẩm Đào và Jang Song-thaek về việc lật đổ nhà lãnh đạo Kim Jong-un, đồng thời Chu Vĩnh Khang cũng định đào tẩu sang Bắc Hàn. Vì việc tiết lộ bí mật quốc gia, Chu Vĩnh Khang ngay sau đó bị bắt giam".
"Triều Tiên nói Jang là "một tên cặn bã còn tệ hơn cả một con chó" và phản bội dòng họ Kim khi âm mưu tổ chức lật đổ cháu vợ". Jang bị bắn banh xác bằng súng phòng không cùng với hai trợ lý. Báo Hồng Kông còn phóng đại lên thành chuyện phanh thây bởi 36 con chó.
Tiếp đến là vụ xử anh trai Kim Jong-nam bằng thuốc độc tại Kuala lumpur sáng ngày 13/02/2017.
Cả hai vụ án này cuối cùng chỉ nhắm tới một mục đích là dằn mặt Bắc Kinh.
Sau tất cả, điều Tuyệt mật mà Kim muốn chuyển tới Trump là gì, chả nhẽ Trump vẫn không thể hiểu ?!
Tuy vậy, tất cả những phân tích này chỉ là sự phỏng đoán, nhưng là sự phỏng đoán theo trật tự phát triển của sự vật. Những gì đang xảy ra đang dần giải thích những phỏng đoán được đưa ra vài tháng trước. Và thông thường, người ta hay nói vui : với một hàm số xác định, một đường cong liên tục, nếu đúng với điểm k, thì đúng với k+1 và với k+n, nghĩa là nếu đúng với điểm khởi đầu thì đúng với điểm tiếp theo và điểm bất kỳ nào.
Có thể nói tóm tắt lại rằng Kim Jong-un, dù ít tuổi, đã nổi lên như một nhà Chiến lược gia đại tài, cầm cả quả Địa cầu trong tay, một nhà Ngoại giao vào hạng đứng đầu suốt lịch sử ngoại giao thế giới.
Từ nay, các nhà lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam, đặc biệt là ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, có lẽ không còn dám tự vỗ ngực, kiểu "ta phải như thế nào, họ mới tiếp ta như vậy chứ", và cái thứ "Bốn tốt" và "16 chữ vàng" thì thật là nhục nhã.
Không một ai từng biết Trung Quốc mà thành bạn của Trung Quốc, trừ Đảng cộng sản Việt Nam, và vào lúc này thì trong Bộ chính trị cũng chỉ có Nguyễn Phú Trọng và một vài người có lợi ích hoặc gắn với ông Trọng, hoặc với Trung Quốc.
15/06/2018
Bùi Quang Vơm