Sáng ngày 04/9/2017, kỷ niệm Quốc khánh xong, một đám côn đồ bao vây Nhà thờ Thọ Hòa để phá hoại, gây rối. Đám người đó ngang nhiên trang bị cả roi điện và súng để uy hiếp đe dọa linh mục Nguyễn Văn Tân cũng như giáo dân ở đó giữa ban ngày như chỗ không người.
Những thông tin trên đã làm nóng ngay lập tức mạng xã hội trong một ngày nghỉ, và rất nhiều tin nhắn, điện thoại tới tấp tìm hiểu sự việc. Các giáo dân giáo xứ Thọ Hòa và các xứ lân cận đã lập tức có mặt.
Đám người đó là ai ? Chúng được ai giao nhiệm vụ và nhằm mục đích gì ? Ai giao súng và roi điện cho chúng đi uy hiếp và đe dọa công dân ?
Chúng là ai ?
Nhìn những hình ảnh được trực tiếp đưa lên mạng, người ta chẳng mấy ngạc nhiên và ai cũng hiểu đám người này là ai, chúng đến đây với mục đích gì và theo nhiệm vụ của ai giao.
Thời gian gần đây, để đối phó với phong trào người dân bất bình và bất tuân, nhiều nhóm người được thành lập bởi nhà cầm quyền Hà Nội, đông đảo nhất phải kể đến đám gọi là "dư luận viên" (dư luận viên). Đây là một đám người không cần trình độ, chẳng cần nhiều lắm về hiểu biết xã hội... chỉ cần biết nhắm mắt, bịt tai để mệnh lệnh và cứ vậy làm theo, bất cứ mệnh lệnh đó là gì, đúng hay sai, tốt hay xấu, hợp luật lệ và đạo lý hay không đều không cần quan tâm, tất cả "đã có đảng và nhà nước lo".
Một toán dư luận viên ập tới ngăn chặn và phá rối buổi tưởng niệm tử sĩ Gạc Ma - Ảnh minh họa
Về quyền lợi, đám này được mỗi tháng 3 triệu đồng theo thời giá cách đây 4 năm, số tiền này từ ngân sách, nghĩa là từ tiền thuế của người dân, vì thế trên mạng xã hội gọi đám này là "Cộng đồng 3 củ".
Theo số liệu của báo chí nhà nước, thì cuối năm 2012, ở Việt Nam đã có đến 80.000 người. Điều này, đồng nghĩa với việc mỗi tháng, riêng tiền lương cho đám dư luận viên này, nhà nước đã phải rút ruột người dân 240 tỷ đồng, nghĩa là 2.880 tỷ đồng mỗi năm theo thời giá 2012 để nuôi nhóm này.
Thật lạ, nhà nước có hệ thống báo chí độc tài một chiều với cả gần ngàn tờ báo, đài truyền hình các loại, chưa kể cả chục ngàn hệ thống loa phường... nhưng tất cả chỉ có một Tổng biên tập là Trưởng ban Tuyên huấn Trung ương. Hệ thống đó, cung cúc tận tụy hò, hát, hô hoán và nói xuôi, nói ngược cũng như phụ họa, ca ngợi mọi chính sách, việc làm của đảng. Vậy mà vẫn chưa đủ, chưa yên tâm nên nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam còn phải nuôi thêm một lũ những kẻ này ?
Thế mới biết, việc độc quyền thông tin chưa phải đã đủ cho họ, điều họ cần là sự ru ngủ dân chúng đến mức mê muội.
Có điều là việc đó ngày càng là chuyện mò kim đáy biển khi mà mạng Internet và các tiến bộ xã hội đã xé toang bức màn sắt bưng bít của Cộng sản qua mấy chục năm. Và nếu muốn, thì họ chỉ có cách đưa đất nước trở lại thành một hầm mộ bí mật kiểu Bắc Hàn mà thôi.
Những thành phần mới
Cảnh một toán an ninh và dư luận viên bẽ ray, bóp cổ, trấn áp một người biểu tình ủng hộ dân oan - Ảnh minh họa
Thế nhưng, giới dư luận viên vẫn chưa thể đủ để dùng chiêu thức cả vú lấp miệng em mà thuyết phục quần chúng. Trên mặt trận truyền thông, đám dư luận viên này rất dễ bị cộng đồng mạng nhận biết và cách ly, xa lánh. Người ta dễ nhận biết, chỉ vì chúng là những đứa như trên đã nói : Thiếu trí tuệ để có sự độc lập trong suy nghĩ, thiếu lương tâm và đạo đức làm người để có thể cân nhắc sự đúng sai, sự đạo đức và vô luân, thiếu trình độ để hiểu biết về luật pháp và luật rừng...
Thậm chí, chúng thiếu cả văn hóa tranh luận, hay ngôn ngữ, lời nói bình thường. Khi lên mạng, chúng xông vào bất cứ diễn đàn nào với hai mục đích : Cãi lộn bằng những ngôn từ hết sức tục tĩu mà nói theo ngôn ngữ dân gian là "miệng luôn gắn thêm phụ khoa", xưng hô hỗn láo với bất cứ ai để thể hiện sự cuồng cộng một các ngu xuẩn đến thảm hại.
Ảnh một nhóm dư luận viên chụp ảnh kỷ niệm trong một bữa nhậu
Thường gặp những đám ấy, cư dân mạng hoặc bỏ đi, hoặc đá chúng ra khỏi sân chơi chứ không hơi đâu đi tranh cãi đúng, sai. Và quả là cả ngàn tỷ đồng tiền dân được vung vãi vô tội vạ ngày càng mất tác dụng.
Đến đây, theo "đúng quy trình" nhà cầm quyền bắt đầu sử dụng đám côn đồ.
Trước hết, là những nhóm công an giả dạng côn đồ để bắt bớ, đánh đập những người yêu nước, những tiếng nói khác biệt muốn xã hội tiến bộ. Chúng sẵn sàng dùng bạo lực để gây thương tích cho bất cứ ai nhằm đe dọa ý chí phản ứng của họ. Và qua đó, hành động côn đồ trong xã hội được ngang nhiên dung túng, trở thành hiện tượng bình thường.
Sau khi đám dư luận viên đã không thể phát huy tác dụng trên mạng xã hội, bị xa lánh hoặc chỉ có chúng tụ tập với nhau để khoe nịnh, còm đểu kiếm tiền, một dạng khác được chiêu tập sử dụng. Đó là đám dư luận viên bất chấp luật pháp, ngu xuẩn đến cùng cực sẵn sàng tấn công bất cứ ai bằng bạo lực và các biện pháp vi phạm pháp luật khác nhau.
Hẳn nhiên là để đám này hoạt động được, thì lực lượng an ninh, công an phải dung túng và thậm chí là đứng đằng sau. Chúng sẵn sàng vác cờ đảng đi phá hoại tưởng niệm những cuộc tưởng niệm những người đã hy sinh vì Tổ Quốc. Chúng sẵn sàng kéo đến bao vây, đánh đập và làm náo loạn không gian yên tĩnh của những người mà chúng không thể tranh luận bằng trí não và lời nói. Chúng sẵn sàng đổ mắm tôm, đẩy người khác xuống nước một cách mất dạy nhất với chiêu bài "Yêu nước" và với sự nâng đỡ của hệ thống đằng sau chúng.
Nhiều hoạt động của nhóm này đã bị xã hội lên án, thậm chí báo chí vào cuộc với những lời hứa hẹn chắc như đinh đóng cột của quan chức cộng sản. Chẳng hạn lời hứa của Nguyễn Đức Chung, Chủ tịch UBND Tp Hà Nội, nguyên Giám đốc Công an Hà Nội về vụ phá hoại tưởng niệm Gạc Ma, vụ Công an Sài Gòn cho đến nay sau mấy tháng vẫn không thể điều tra ra những đứa nào đánh một cô gái rồi quay phim đưa lên mạng Internetm dù đã biết rõ chúng là ai...
Tất cả những điều đó, chỉ nhằm nói lên một điều : nhà cầm quyền đang sử dụng, dung túng cho các nhóm xã hội đen đi bảo vệ một chính quyền đỏ đang bất lực trước người dân.
Điều này, chỉ nói lên một trạng thái trong việc trị nước của nhà cầm quyền hiện nay : Sự cùng quẫn.
Trên sự cùng quẫn là sự khốn nạn
Trở lại sự việc ngày 4/9/2017 tại Giáo xứ Thọ Hòa, một nhóm khoảng hai chục đứa kéo đến xông vào nhà thờ, nhà xứ Thọ Hòa để đe dọa, uy hiếp linh mục Nguyễn Duy Tân.
Nguyễn Trọng Nghĩa, một dư luận viên không xa lạ gì với giáo dân Thọ Hòa
Đám du đãng, côn đồ này mang theo cờ đỏ, sao vàng, băng rôn loa đài và được trang bị cả súng, roi điện để "chiến đấu" với linh mục và giáo dân ở đây.
Điểm mặt những đứa đến đây, người ta thấy không mấy xa lạ.
Đó là tên Nguyễn Trọng Nghĩa, một "giáo dân, kính Chúa, yêu nước" theo cách định nghĩa của Đảng và nhà nước thông qua Đài truyền hình quốc gia và báo Nhân Dân. Chính y là đứa đã kéo loa đến hô hét ầm ỹ khu phố và náo loạn, hỗn láo chĩa vào nhà thờ Kỳ Đồng thuộc Dòng Chúa Cứu Thế mới đây.
Sở dĩ chúng tôi không lạ tên này, là bởi một sự kiện khó quên. Năm 2013, khi nhà cầm quyền Hà Nội bày trò Góp ý Hiến pháp, Hội đồng Giám mục Việt Nam đã "Hưởng ứng" bằng một văn bản như một tiếng nổ giữa trời quang, làm rung chuyển cả hệ thống chính trị. Bản Góp ý dự thảo Hiến pháp của Hội đồng Giám mục Việt Nam đã tạo nên cơn lúng túng cho các nhà lý luận, lập pháp và luật, đã làm cho nhà cầm quyền bí lối.
Vậy là tên Nguyễn Trọng Nghĩa đã được sử dụng đến để viết một bức thư hỗn láo với cả Hội đồng Giám mục Việt Nam. Chính vì vậy, chúng tôi đã tìm hiểu và vạch ra chân tướng tên này, đồng thời chỉ rõ việc dùng đám tâm thần, ngớ ngẩn để công kích giáo hội Công giáo, thì đó là sự cùng quẫn về cả trí tuệ lẫn lương tâm.
Nguyễn Trọng Nghĩa đang viết tường trình trước những dư luận viên vừa làm xong nhiệm vụ phá rối. Ảnh : internet
Và như vậy là chạm nọc, nhà cầm quyền vội nhảy cẫng lên như chó dẫm phải lửa. Báo Nhân Dân vội vàng đăng bài bao che và dọa nạt, Đài Truyền hình đăng lại nhằm bao biện và đe dọa...
Nhưng, tất cả chỉ là trò hề cho thiên hạ cười mà thôi. Bởi ai cũng biết rằng việc dùng đám giả giáo dân này thì chắc chắn sẽ thất bại nhục nhã. Bởi không có sự dối trá, đội lốt hoặc mạo danh nào có thể thắng nổi sự thật.
Với Giáo hội Công giáo Việt Nam qua gần thế kỷ nay dưới chế độ cộng sản Việt Nam nói riêng và hàng thế kỷ trên toàn thế giới nói chung, biết bao mưu ma, chước quỷ đã được thi thố. Thậm chí còn có cả sự tham gia của một số linh mục, chức sắc đi theo cộng sản mà còn không làm gì suy suyển được giáo hội, thì việc sử dụng đám tâm thần, nhố nhăng này chỉ làm xấu mặt đứa tổ chức và nhà cầm quyền mà thôi.
Xưa nay, cha ông vốn đã chẳng nói "Người dại để... đảng, người khôn xấu mặt" đó sao.
Lá thư với nội dung bôi nhọ giáo dân và Giáo hội Công giáo Việt Nam do Nguyễn Trọng Nghĩa để viết
Và quả nhiên, đám dư luận viên và côn đồ này đã bị người dân Thọ Hòa vô hiệu hóa, đã bỏ chạy ném cả súng mà vẫn bị tóm cổ lập biên bản giao cho nhà cầm quyền xử lý.
Những bản nhận tội, những lời hứa đã nói lên sự thảm hại không chỉ của chúng, mà của bọn tổ chức và đỡ đầu cho đám này.
Khi nhìn những hình ảnh chính chúng đã thừa nhận tội lỗi của mình là xâm nhập chỗ ở công dân trái phép, mang vũ khí đe dọa mạng sống của công dân, gây rối trật tự công cộng... nhiều người giáo dân ở các giáo xứ Miền Trung và Miền Bắc đã thốt lên rằng : Sao người dân ở đó hiền hòa đến thế ? Thử xảy ra việc vác vũ khí đột nhập giáo xứ, nhà thờ ở một giáo xứ miền Trung thử xem ?
Hẳn nhà người dân ở vùng Đồng Nai, và giáo dân ở Giáo phận Xuân Lộc cũng như các giáo phận ở Miền Nam còn quá hiền lành và nhẫn nhịn, vì thể chúng mới có thể làm mưa làm gió những nơi này.
Nhưng, hành động của đám côn đồ này đã ngang nhiên chà đạp pháp luật, coi thường tính mạng sức khỏe người dân, nhất là với linh mục, xúc phạm tôn giáo. Đặc biệt những kẻ mang danh giáo dân nhưng làm tay sai cho cộng sản, được nhà cầm quyền bảo kê, nâng đỡ ra sao, cách xử lý như thế nào... sẽ là một cú hích, một bài học để cho hơn 1 triệu giáo dân Giáo phận Xuân Lộc nói riêng và các Giáo phận khác nói chung nhìn lại và xác định rõ thái độ của mình với hành động của nhà cầm quyền hiện nay.
Quả thật là sau sự cùng quẫn, là sự khốn nạn, và hậu quả của nó thì đúng như lời Kinh Thánh : "Khốn cho các ngươi vì đã giơ chân đạp mũi nhọn".
Hà Nội, ngày 4/9/2017
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Nguồn : RFA, 04/09/2017 (nguyenhuuvinh's blog)
Thế nào là một ‘anh hùng bàn phím’ ?
Đó là những người (thường) giấu mặt, sử dụng bàn phím và mạng xã hội để bày tỏ quan điểm, ý kiến cá nhân một cách cực đoan bất chấp mọi lý luận.
Anh hùng bàn phím là những người (thường) giấu mặt - Ảnh minh họa
Đặc điểm chung của các ‘anh hùng bàn phím’ là :
1. Giấu mặt.
Trên mạng xã hội thì các tài khoản cá nhân có thể lập ra mà không cần khai tên thật. Điều này có ưu điểm là để bảo vệ những tiếng nói trái chiều với chính quyền trong các nước độc tài. Mặt trái của việc giấu tên là rất nhiều kẻ ủng hộ chính quyền (thường được gọi là ‘dư luận viên’) và một thiểu số cực đoan tha hồ chửi bới, chụp mũ, lăng mạ những người bất đồng chính kiến. Những người có tên tuổi hẳn hoi thường kiềm chế, bình tĩnh và có trách nhiệm hơn trong việc phát ngôn.
Một số người hoạt động chính trị, có thể phải dùng bí danh để viết bài nhưng không thể xem đó là sự giấu mặt nếu họ tham gia vào một tổ chức chính trị nào đó.
2. Viết những điều tào lao, nhăng cuội, cực đoan nhằm gây phân tâm cho người khác.
Chính vì giấu mặt nên các ‘anh hùng bàn phím’ tha hồ nói, viết và đẩy những sự việc bình thường thành nghiêm trọng hoặc phiến diện khiến dư luận, nhất là những người thiếu thông tin bị hoang mang khiến họ bị phân tâm một cách tiêu cực. Ví dụ trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, nhiều ‘anh hùng bàn phím’ vì bênh vực chính quyền Việt Nam nên đã lên mạng chửi bới nước Đức thậm tệ bất chấp sự thật, bất chấp những ảnh hưởng mà cộng đồng người Việt tại Đức phải gánh chịu.
3. Kích bác, chụp mũ và tấn công những người không cùng chính kiến.
Một đặc điểm để nhận ra các ‘anh hùng bàn phím’ là ngôn ngữ hằn học, chợ búa, tục tĩu, bất dung mà họ dành cho những người ‘bất đồng chính kiến’ đối với họ. Những người này không ngần ngại sử dụng ‘bạo lực ngôn ngữ’ để tấn công người khác thay vì tranh luận có tình có lý. Với họ khái niệm ‘tự do ngôn luận’ là mặc sức chửi bới người khác.
4. Đánh bóng bản thân để nổi tiếng, câu like, câu view…
Đặc điểm ít nguy hiểm nhất nhưng gây không ít khó chịu cho người khác của các ‘anh hùng bàn phím’ đó là thích nổ, tạo scandal, đưa tin giật gân để nổi tiếng. Các nghệ sĩ nửa mùa và các ‘nhân sĩ’ là hay dùng cách này nhất.
5. Ngụy biện.
Phương pháp thường dùng của các ‘anh hùng bàn phím’ là sự ngụy biện. Điều này không khó để nhận ra khi chúng ta bình tĩnh để đánh giá mục đích của bài viết. Nếu là để học hỏi, khai dân trí, mở mang kiến thức và góp phần vào sự nghiệp dân chủ hóa đất nước thì không sao, còn nếu họ cứ nằng nặc bênh vực chế độ, ca ngợi kẻ cầm quyền và đổ hết trách nhiệm cho người dân thì rõ ràng đấy là sự ngụy biện nhằm bao che cho chế độ.
Ngôn ngữ là công cụ để chuyên chở và truyền tải tư tưởng của con người. Cũng là nói, là viết nhưng nói cái gì, viết cái gì thì lại hoàn toàn khác nhau. Ai cũng có thể nói, cũng có thể viết nhưng có người viết-nói ra thì bị chê cười nhưng có người nói ra, viết ra thì người khác có thể cảm nhận ngay được sự uyên bác và thông minh. Lý do ! Tư duy và trí tuệ của con người khác nhau. Luôn có người thông minh-người kém hiểu biết, người khôn-người dại, người sáng suốt-người tối dạ, người là tỉ phú-người bần hàn, người cao sang-người hèn kém…Sự chênh lệch về hiểu biết này luôn tồn tại trong mọi xã hội nhưng mức độ và sự khác biệt đó sẽ giảm thiểu đáng kể dưới các quốc gia cởi mở, dân chủ và tự do.
Có ý kiến cho rằng ‘nói thì dễ, ai nói cũng được, làm mới khó’, sự thực không phải lúc nào cũng vậy. Có những người suốt đời họ chỉ ‘nói và viết’ như các chính trị gia, luật sư, giáo viên, các chuyên gia tâm lý, tư vấn, các nhà nghiên cứu và khoa học, các tu sĩ…Chúng ta có thể nhớ lại việc ông Obama sau khi vừa rời nhà Trắng, được mời đến nói chuyện tại một cuộc hội thảo và tiền thù lao cho buổi nói chuyện đó lên đến 400.000 USD.
Trong lịch sử Trung Quốc cũng có những nhà thuyết khách nổi tiếng như Trương Lương, Tôn Tử, Gia Cát Lượng…Họ cũng chỉ dùng lời nói để chiến thắng kẻ thù, lưu danh thiên cổ và đạt được đỉnh cao quyền lực. Chuyện ‘chém gió’ sau bàn phím cũng như vậy, có người nhanh chóng nổi tiếng vì sự uyên bác của mình nhưng cũng có người phát ngôn để chọc cho thiên hạ chửi.
Chúng ta hay nghe câu ‘nói dễ, làm khó’ nhưng đã có bao giờ bạn thấy ông sếp trong các công ty hay các chính trị gia đụng tay đụng chân vào việc gì chưa ? Ông bà ta có câu ‘một người lo bằng cả kho người làm’. Người suy nghĩ và làm việc bằng đầu óc mới là giỏi và được trả lương cao nhất. Người công nhân và nông dân vất vả làm lụng suốt ngày nhưng thu nhấp luôn thấp nhất. Khả năng của con người là khác nhau vì thế mọi người sẽ làm công việc phù hợp nhất với bản thân để đem lại kết quả cuối cùng tốt nhất cho bản thân và xã hội. Không thể bắt một ông luật sư đi làm cửu vạn để ông cửu vạn đi làm luật sư.
Ngôn ngữ là sản phẩm của tư tưởng nên mới có câu ‘đọc văn biết người’. Tư tưởng của con người sinh ra những nhà văn, nhà thơ, nhà tư tưởng, nhà chính trị nổi tiếng. Tư tưởng và trí tuệ của con người được khai phóng trong thế kỷ 18 đã tạo ra các cuộc cách mạng công nghệ khiến nền văn minh nhân loại thay đổi ngoạn mục. Loài người đã khám phá ra rằng tự do suy nghĩ, tự do diễn đạt và tự do ngôn luận là nhân tố tạo ra các phát minh và sáng kiến mới để thay đổi thế giới. Nhờ tự do suy nghĩ, tự do tư tưởng mà nước Mỹ đã sinh ra Bill Gate (Microsorf), Mark Zuckerberg (Facebook), Steve Jobs (Apple)…
Một nguyên nhân khiến Việt Nam thua thiệt và tụt hậu với thế giới là do người dân bị mất tự do dưới chế độ cộng sản, một chế độ độc quyền về tư tưởng, ngăn cấm và đàn áp các tiếng nói độc lập và bất đồng chính kiến. Cũng vì sống lâu dưới chế độ hà khắc đó mà người Việt cũng trở nên bất dung với những tiếng nói cổ vũ cho tự do và dân chủ. Lý do thứ hai khiến người Việt dị ứng với những tiếng nói bất đồng là thói quen tôn sùng bạo lực. Văn hóa tôn thờ bạo lực có nguồn gốc từ văn hóa Khổng giáo và được chế độ cộng sản đẩy lên đỉnh điểm. Xã hội Việt Nam đang bị khủng hoảng nặng nề về văn hóa và đạo đức mà bạo lực là một biểu hiện nguy hiểm của nó. Bạo lực từ đường phố đã lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong cuộc sống của con người và tràn lên cả mạng xã hội bằng một thứ được gọi là ‘bạo lực ngôn ngữ’. Một bài phân tích khá đầy đủ về tình trạng bạo lực của người người Việt Nam mà độc giả có thể tham khảo là bài viết của tác giả Phạm Vũ Mai ‘Có những người Việt hung hãn, độc ác…’ (1).
‘Trung ngôn nghịch nhĩ’, những lời nói không đúng ý mình thường khó nghe. Không những chỉ mỗi đảng cộng sản khó chịu vì điều đó mà ngay cả một số trí thức Việt Nam cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Một số cựu quan chức cộng sản đã ly khai nhưng vẫn bày tỏ sự không đồng tình với những ý kiến chỉ trích giới trí thức Việt Nam vì theo họ, trí thức Việt Nam như thế là tốt, là tuyệt vời, là đã hoàn thành bổn phận của mình và không đáng bị chê trách, chỉ trích…Những người này quên mất câu ‘đất nước lâm nguy, thất phu hữu trách’, trí thức luôn phải là bộ não, là tư tưởng, là sự phát ngôn của đất nước để dẫn đường chỉ lối cho người dân. Cách mạng Tháng 8 với việc lên ngôi, lãnh đạo và dẫn dắt của tầng lớp ‘bần cố nông’ đã gây ra một thảm kịch cho Việt Nam đến tận ngày hôm nay hình như vẫn chưa làm trí thức Việt Nam tỉnh thức để nhận lãnh trách nhiệm của mình.
Chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân cũng từng nói ‘Một số tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào thế này thế nọ nhưng những người đó, tổ chức đó làm gì cho đất nước ? Chưa làm gì cả…’ Bà quên mất câu ‘Dân biết, Dân bàn, Dân làm, Dân kiểm tra’ rồi chăng ? Mọi người dân đều có quyền chất vấn, chỉ trích chính phủ và chính phủ phải có trách nhiệm giải trình vì chính phủ ăn lương của dân để làm việc cho dân. Không hiểu bà Ngân muốn người dân và các tổ chức phải ‘làm gì ?’ Bạo động, biểu tình chăng ? Quan điểm của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, một tổ chức dân chủ đối lập là đấu tranh ôn hòa bằng cách đưa ra một ‘Dự án chính trị’ để làm ‘giải pháp thay thế’ cho ‘giải pháp cộng sản’ đã được thực tế chứng minh là thất bại hoàn toàn. Chúng tôi cố gắng để thuyết phục người dân và trí thức Việt Nam để họ chọn giải pháp của chúng tôi và chúng tôi sẽ làm đúng như những gì đã đề nghị trong Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai dưới sự giám sát của người dân thông qua báo chí và các đảng đối lập.
Quay trở lại chuyện các ‘anh hùng bàn phím’. Vậy ‘anh hùng bàn phím’ có nguy hiểm không ? Và nên đối phó với các ‘anh hùng bàn phím’ bằng cách nào ?
Ai cũng biết sự ra đời của internet và các trang mạng xã hội là một bước tiến vĩ đại của con người. Sản phẩm mới này đã cho phép con người tương tác và kết nối với nhau trên diện rộng, đồng thời giúp con người bày tỏ chính kiến của mình một cách ngay lập tức mà không bị ai kiểm duyệt. Tất nhiên cũng như mọi thứ trên đời, mạng xã hội cũng có hai mặt tốt và xấu. Có thể hình dung mạng xã hội giống như một cái chợ, thượng vàng hạ cám, tốt xấu, hay dở, văn minh-hủ lậu, trí tuệ-bất lương…tất tật đều có cả trong đó. Mỗi người vào chợ (cũng như vào mạng) để tìm thứ mình cần và trên mạng thì luôn có tất cả mọi thứ cho tất cả mọi người. Cái xấu trên mạng không ít nhưng không thể vì thế mà ‘không họp chợ’ hay đóng cửa các trang mạng.
Các ‘anh hùng bàn phím’ trên mạng cũng giống như mấy tên say rượi mò vào chợ gây gỗ và chửi bậy. Tốt nhất là không cần tranh cãi với những kẻ cực đoan, bất chấp lý luận vì ‘nói với thằng say như vay không trả’. Mỗi người phải tự trang bị cho mình những kiến thức tối thiểu về xã hội để có thể nhận biết được đâu là thông tin đứng đắn, đâu là thông tin độc hại để không bị các thế lực hắc ám dẫn dắt và chi phối. Cũng như người đi chợ thông minh, nên biết mình cần cái gì, mua cái gì, chọn cái gì, mua ở đâu và mua của ai ? Thực tình thì mỗi người hay mỗi tổ chức đều có một cuộc sống cũng như một tương lai tương xứng với trí tuệ và hiểu biết của chính mình.
Việt Hoàng
(28/8/2017)
(1) https://www.thongluan-rdp.org/di-n-dan/item/3378-co-nh-ng-ng-i-vi-t-hung-han-d-c-ac
Chuyện Đại tá Jack Usrey, làm việc tại Bộ Tư lệnh lực lượng Địa phương quân của bang Tennessee, dừng xe, bước ra ngoài giữa lúc trời đang mưa tầm tã, rồi đứng nghiêm, vung tay chào một người ông ta không hề quen biết đang trên đường đến nơi an nghỉ cuối cùng, mà VOA Việt ngữ đăng hồi cuối tuần trước đã nhận được hơn 10.000 “like”,chưa kể câu chuyện này đã được hơn 2.100 facebooker giới thiệu lại trên facebook của họ.
Các thanh niên mặc áo phông màu đỏ, phía trước có in hình búa liềm, sao vàng và đằng sau áo có in chữ “Đấu tranh chống luận điệu xuyên tạc”, kèm theo các chữ cái viết hoa DLV mà nhiều người cho là chữ viết tắt của "dư luận viên".
Tuy chuyện xảy ra ở Mỹ song phần lớn ý kiến trong số 380 bình luận về câu chuyện này trên facebook của VOA Việt ngữ lại xoay quanh tương quan giữa giáo dục với đạo đức ở… Việt Nam. Những so sánh giữa xưa với nay làm bật ra một vấn đề mới : Nỗ lực hình thành con người mới xã hội chủ nghĩa để xây dựng chủ nghĩa xã hội tại Việt Nam rõ ràng đã ngược hướng với việc gìn giữ, vun bồi các giá trị nhân bản.
***
Bình luận về tấm ảnh vừa kể, facebooker Jennifer Dominique bảo rằng, chuyện dừng lại, ngả mũ chào khi gặp đám tang – gây ngạc nhiên và xúc động cho nhiều người Việt đương thời – vốn là điều bình thường ở miền Nam Việt Nam giai đoạn trước tháng 4 năm 1975. Chẳng riêng học sinh mà công chức, quân nhân, cảnh sát cũng được yêu cầu làm như vậy.
Cả trăm facebooker cùng xác nhận chuyện này, cùng thắc mắc là tại sao hệ thống giáo dục xã hội chủ nghĩa gạt bỏ hành động nhân văn ấy cũng như nhiều hành động nhân văn khác (nhường chỗ, giúp đỡ người tàn tật, người già, phụ nữ, trẻ em,…) để đến bây giờ, khi gặp đám tang, chẳng những không chào, người Việt đương đại còn bấm kèn, bóp còi giành đường, theo facebooker Dinh Quang, nếu có ai đó đứng lại thì chỉ là để xem, để hỏi nên chọn số nào cho chuyện “đánh đề”.
Những hành động như vậy dường như chẳng phải từng chỉ có ở miền Nam, miền Bắc Việt cũng thế. Facebooker Mai Đoàn bảo rằng, bạn sinh sau, đẻ muộn nhưng nhiều lần được nghe các cụ ngoài đó kể rằng, trước cách mạng tháng 8, dân chúng miền Bắc cũng hành xử tương tự. Facebooker Toan Minh Nguyen, xác nhận, từng được nghe thầy chủ nhiệm lớp 12 kể là thầy có nghe các vị cao niên ở Hà Nội bảo, ngày xưa, mỗi khi gặp đám tang, tất cả mọi người đều dừng lại, lột mũ, đứng chờ cho đến khi đám tang ấy đi qua hẳn.
Tấm ảnh chụp Đại tá Jack Usrey trở thành “tin nóng” trên VOA Việt ngữ vì nó phục sinh ký ức của nhiều người lớn tuổi về những điều tốt đẹp nay không còn nữa. Sự tiếc nuối đủ mạnh để vài facebooker như Trương Sanh Thái bới tìm sách giáo khoa cách nay năm, bảy thập niên, chụp lại, giới thiệu thêm về “đức dục” (giáo dục đạo đức), “thường thức công dân” của hệ thống giáo dục cách nay vài thập niên với những facebooker trẻ. Bài “Cử chỉ, ngôn ngữ khi gặp đám ma” chỉ vài chục chữ (Khi gặp đám ma, ta phải đứng nghiêm chỉnh, ngả mũ, nón chào người quá cố. Ta không được chỉ trỏ, cười nói lớn tiếng khi đám ma đi qua) kèm tranh minh họa nhưng làm nhiều facebooker khác bận tâm. Facebooker Hồ Thụy Mỹ Hạnh đề nghị facebooker Trương Sanh Thái giới thiệu thêm về các bài học ngày xưa để cô dạy lại học sinh của mình. Facebooker Góc Sân Khỏang Trời thì đề nghị giới thiệu thêm “để chúng cháu học”.
Một facebooker tên là Ben Tran lưu ý, đừng ngộ nhận rằng dạy dỗ về “Đức dục”, “Thường thức công dân” như mọi người bàn luận chỉ có ở Việt Nam thời Việt Nam Cộng hòa. Pháp, Anh, Hoa Kỳ,… đều như thế cả ! Ben Tran nhấn mạnh, đó là tiêu chí chung về “văn minh của nhân loại”.
***
Dưới sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt của Đảng cộng sản Việt Nam, chương trình giáo dục sau 1954 ở miền Bắc và sau 1975 ở miền Nam Việt Nam đã vứt bỏ tất cả các tiêu chí mà facebooker Ben Tran gọi là “văn minh của nhân loại”.
Dưới sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt của Đảng cộng sản Việt Nam, dân chúng Việt Nam được “giải phóng” một cách triệt để khỏi các “tàn tích của phong kiến, thực dân”. Tiêu chí “Tiên học lễ, hậu học văn” (học lễ nghĩa, đạo đức trước, sau đó mới học kiến thức) luôn nằm ở nơi trang trọng nhất tại tất cả các trường bị đục bỏ. Từ người lớn đến trẻ con bắt đầu được hướng vào việc rèn luyện để trở thành “con người mới xã hội chủ nghĩa”.
Đến nay, các tiêu chí dùng để định tính cho “con người mới xã hội chủ nghĩa” vẫn thế. Riêng chuyện định danh thì có thay đổi một chút. Sau 40 năm, chữ “mới” không còn phù hợp, gần đây Đảng cộng sản Việt Nam sửa lại thành “con người xã hội chủ nghĩa”.
Theo tài liệu ôn tập môn “Tư tưởng Hồ Chí Minh” ở bậc đại học hiện nay, muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội tại Việt Nam thì phải tạo ra “con người xã hội chủ nghĩa”.
“Con người xã hội chủ nghĩa” là cá nhân : Có tư tưởng xã hội chủ nghĩa (có ý thức làm chủ, có tinh thần tập thể, có tư tưởng mình vì mọi người, mọi người vì mình, có tinh thần dám nghĩ dám làm, dám chịu trách nhiệm, quyết vươn lên hàng đầu, có tinh thần tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội). Có đạo đức và lối sống xã hội chủ nghĩa (Trung với nước, hiếu với dân, yêu thương con người, cần kiệm liêm chính, chí công vô tư. Có tinh thần quốc tế trong sáng, có lối sống lành mạnh, trong sáng).
Cũng theo tài liệu vừa kể thì “chủ nghĩa xã hội sẽ tạo ra những con người xã hội chủ nghĩa”. Khi chưa tiến tới chủ nghĩa xã hội thì những “con người xã hội chủ nghĩa” sẽ là “chủ thể của toàn bộ sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội”.
Đây chính là lý do Đảng cộng sản Việt Nam đòi buộc các viên chức muốn trở thành lãnh đạo phải vừa là đảng viên (nhằm bảo đảm Đảng cộng sản Việt Nam luôn luôn là tổ chức lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối), vừa phải được đào tạo, bồi dưỡng về chính trị để đủ khả năng chỉ huy “con người xã hội chủ nghĩa”, làm “chủ thể” cho “sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội”. Tốt nghiệp khóa học “Cao cấp về lý luận chính trị” được xác định là điều kiện bắt buộc để được bổ nhiệm làm “cán bộ chủ chốt” từ cấp huyện trở lên.
Kể từ năm 1999, sau khi Ban Tổ chức và Ban Tư tưởng – Văn hóa của Ban Chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Namcùng ký ban hành quy định số 12 QĐ/TC-TTV về việc xác định trình độ lý luận chính trị để lựa chọn, bổ nhiệm cán bộ chủ chốt cho toàn bộ hệ thống công quyền từ địa phương đến trung ương, vấn nạn viên chức sử dụng văn bằng giả càng ngày càng nghiêm trọng. Lý do rất đơn giản là theo qui định vừa kể, muốn được nhận vào học các khóa “Cao cấp về lý luận chính trị”, đương sự phải tốt nghiệp đại học. Không thuê làm – sử dụng văn bằng giả để vào “đại học” làm sao có cơ hội trở thành một trong những chỉ huy “con người xã hội chủ nghĩa”, giữ vai trò “chủ thể” của “sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội”.
Tuy chương trình đào tạo, bồi dưỡng về chính trị chia thành ba cấp : Sơ, Trung, Cao song các viên chức chỉ muốn hoàn tất khóa học “Cao cấp về lý luận chính trị”. Do nhu cầu quá lớn, tháng 8 năm 2016, Thành ủy TP.HCM chính thức đề nghị Ban Tổ chức của Ban Chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam cho phép đào tạo “Cao cấp về lý luận chính trị” tại chỗ nhưng ông Phạm Minh Chính, Trưởng Ban Tổ chức của Ban Chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam không đồng ý, bởi “qui định về học chính trị rất ngặt nghèo, đảng viên chức vụ nào học trung cấp, chức vụ nào học cao cấp”. Ông Chính nhấn mạnh : “Cao cấp lý luận chính trị dành riêng cho đội ngũ lãnh đạo, không phải muốn học lúc nào cũng được”.
***
Vậy thì hoàn tất “Cao cấp về lý luận chính trị”, những cá nhân được lựa chọn để đào tạo, bồi dưỡng trở thành chỉ huy những “con người xã hội chủ nghĩa” có gì khác với con người cũ – mà giáo trình về Tư tưởng Hồ Chí Minh cho là cần phân biệt rạch ròi do “sống trong xã hội cũ, chưa giác ngộ con đường cách mạng theo lập trường giai cấp công nhân, chưa được làm chủ” ?
Rất khác !
Xin lấy ông Đào Duy Quát, một trong hai người tham gia ký – ban hành quyết định 12 QĐ/TC-TTV làm ví dụ. Về đời tư, ông Phó Ban Tư tưởng – Văn hóa này được xem như một con yêu râu xanh, sàm sỡ với tất cả phụ nữ bất kể già trẻ ở bất kỳ đâu. Về bản lĩnh, khả năng lý luận chính trị thì tháng 9 năm 2009, ông Quát từng làm dân chúng Việt Nam sôi sùng sục do báo điện tử của Đảng cộng sản Việt Nam do ông làm Tổng Biên tập,dịch và giới thiệu sự kiện Trung Quốc tổ chức tập trận tại hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa nhằm khẳng định chủ quyền của Trung Quốc tại đó.
Tuy đã nghỉ hưu nhưng bây giờ thỉnh thoảng, ông Quát vẫn xuất hiện trên Nhân Dân, Quân đội nhân dân để nhắc nhở về nguy cơ “suy thoái đạo đức”, “suy thoái nhận thức” !
Tiếc là ông Đào Duy Quát không phải là trường hợp cá biệt. Chuyện ông này, bà kia – những người giữ đủ loại chức vụ của đủ mọi ngành, mọi cấp, hành xử, ăn nói càn rỡ, dối trá,… giờ nhờ Internet, bung ra như nấm sau mưa. Chúng phổ biến tới mức nhiều facebooker phải nêu thắc mắc, hệ thống các trường, học viện chính trị của Đảng cộng sản Việt Nam đã dạy gì cho họ ?
Chưa học làm sao mà biết nhưng mục tiêu đào tạo, bồi dưỡng đã được minh định là để biến họ trở thành các phần tử ưu tú nhất trong số những “con người xã hội chủ nghĩa” đang là “chủ thể của toàn bộ sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội” ở Việt Nam.
Cuối năm ngoái, tâm sự với VietNamNet về Nghị quyết của Đại hội Đảng cộng sản Việt Nam khóa 12, ông Lê Kiên Thành, con trai ông Lê Duẩn – một trong những Tổng Bí thư của Đảng cộng sản Việt Nam, từng nhận định, đại khái là Đảng cộng sản Việt Nam đã thất bại trong việc xây dựng con người. Thực trạng xã hội cho thấy rằng, Đảng cộng sản Việt Nam đang hủy hoại con người - tài nguyên lớn nhất, quan trọng nhất. Đáng lo nhất là không có hướng nào để giải quyết vấn nạn này.
Tuy ông Thành tin rằng, vẫn có thể xây dựng được “con người mới xã hội chủ nghĩa” nhưng lối giải thích của ông Thành lại trái ngược hoàn toàn với việc định tính về “con người xã hội chủ nghĩa” của Đảng cộng sản Việt Nam. Theo ông Thành, cái gọi là “mới” phải mang đầy đủ “tính chất của người Việt Nam cũ là yêu thương con người, say mê lao động, có trách nhiệm với đất nước” !
Cũng tham gia luận bàn về con người cũ và “con người mới xã hội chủ nghĩa”, một facebooker nhận định, từ khi hạ quyết tâm xây dựng chủ nghĩa xã hội, chúng ta thủ tiêu nhiều thứ. Thế hệ ông bà, cha mẹ của chúng ta được dạy phải trân trọng tất cả mọi người, sống có trách nhiệm trong mọi việc. Còn thế hệ của chúng ta và con cháu thì được dạy dỗ, trưởng thành trong môi trường được khuyến khích gọi tất cả những người khác mình, mình không ưng là “thằng” là “con” và không cần phải bận tâm đến chuyện gì ngoài chủ nghĩa xã hội. Chuyện ông Trọng đã bát tuần vẫn bị gọi là “thằng Lú” chính là kết quả được hái lượm từ những gì mà ông ấy và các đồng chí của ông ấy đã gieo trồng.
Dù sao đó chỉ là nhận định của một cá nhân. Còn bạn ? Bạn cảm thấy thế nào về xã hội mà bạn đang sống, môi trường sống mà con cháu bạn sẽ trưởng thành ?
Trân Văn
Nguồn : VOA, 01/08/2017