I know what I choose to do is risky but I accept the fight (1).
Le Anh Hung
Cái giá phải trả cho sự "chấp nhận" của Lê Anh Hùng, tất nhiên, không rẻ. BBC tiếng Việt cho hay là ông đã bị bắt, thêm lần nữa, hồi năm ngoái :
"Ông Lê Anh Hùng, blogger, thành viên Hội Nhà báo Độc lập, bị bắt tạm giam 3 tháng hôm 5/7 theo Điều 331 Bộ luật Hình sự về tội Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước…".
Ông Lê Anh Hùng, blogger, thành viên Hội Nhà báo Độc lập,
Ba tháng, sáu tháng, rồi chín tháng trôi qua nhưng vẫn không có phiên tòa nào cho Lê Anh Hùng cả. Mãi đến ngày 27 tháng 3 năm 2019, công luận mới có chút tin tức mới về người tù nhân lương tâm này, qua bản tin của Việt Nam Thời Báo :
"Cán bộ trại giam số 2 thi hành kỷ luật không cho ông Hùng gặp mặt thân nhân khi thăm nuôi vì ở trong trại giam ông Hùng không chấp nhận việc đeo còng, không chấp nhận mặc đồng phục, nói mình chưa ra tòa và chưa nhận bản án phán quyết của Hội đồng xét xử thì chưa gọi là phạm tội nên ông Hùng không chấp nhận bản thân bị hành xử như một phạm nhân".
Với chế độ toàn trị hiện nay ở Việt Nam, một người tù "không chấp nhận mặc đồng phục, nói mình chưa ra tòa và chưa nhận bản án phán quyết của Hội đồng xét xử thì chưa gọi là phạm tội" bị xem là một thái độ bất bình thường. Vì thế, bốn ngày sau trên trang RFA có mẩu tin ngăn ngắn :
"Hôm 1/4/2019, blogger Lê Anh Hùng, người bị cơ quan An ninh điều tra bắt giữ vào ngày 5 tháng 7 năm ngoái với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ nhưng chưa ra tòa, đột nhiên bị đưa vào Bệnh viện tâm thần trung ương 1 ở Thường Tín, Hà Nội".
Đây không phải là lần đầu tiên ông Hùng "bị đưa vào bệnh viện tâm thần". Chuyện tương tự đã xẩy hồi năm 2013, cùng với nhiều lời bình giễu cợt của giới cư dân mạng :
Blogger Lê Dũng :
"… đệch mịa cái vở kịch xứ mình nó dàn dựng sao thô thiển thế ? vậy có ai tin nổi không thưa mấy bố luật sư, nhà báo, trí thức trí ngủ ?" .
Blogger Lã Việt Dũng :
"Hôm qua vào Trung tâm bảo trợ xã hội hỏi về việc của Lê Anh Hùng, giám đốc trung tâm bảo đưa anh Hùng vào đây theo yêu cầu của mẹ anh ấy và của phòng Lao động, thương binh và xã hội quận Thanh Xuân. Mình hỏi :
- Thế lúc vào đây anh ấy có biểu hiện tâm thần gì không ? Có gây nguy hại gì cho xã hội không ?
- Không, anh ấy bình thường
- Trước khi nhận anh ấy vào, các anh có giám định gì không ?
- Không, chúng tôi chỉ làm theo đơn và theo yêu cầu của trên !".
Ảnh : Lê Anh Hùng’s blog
Blogger Nguyễn Tường Thụy :
"Cứ như những gì biết khi tiếp xúc với Hùng, đọc những gì Hùng viết, tôi phải khẳng định, nếu Lê Anh Hùng bị tâm thần thì tôi còn tâm thần nặng hơn".
Tôi có bằng hành nghề trị liệu tâm thần (license number 17705) do tiểu bang California cấp từ tháng ngày 20 tháng 11 năm 1995 đến ngày về hưu, 30 tháng 4 năm 2015. Tôi cũng là một độc giả thường xuyên của Lê Anh Hùng từ hơn mười năm nay. Thỉnh thoảng, qua email, chúng tôi vẫn trao đổi đôi câu tâm sự (vui buồn) về kiếp nhân sinh. Tuyệt nhiên, tôi không nhận thấy có dấu hiệu nào bất thường nơi Lê Anh Hùng cả.
Ngày 11/10/2011, ông Lê Anh Hùng viết trên trang RFA :
"Nhiều chính sách của chính phủ hiện nay đang thực sự phá hoại nền kinh tế Việt Nam, khiến cho thị trường hỗn loạn, tạo ra sự bất công ngày càng sâu sắc trong xã hội, còn kẻ thù của chúng ta thì lại vui mừng".
Hậu quả khốc liệt trong việc khai thác bauxit, và của những quả đấm thép Vinashin là những bằng chứng sống động cho nhận xét thượng dẫn của Lê Anh Hùng.
Ngày 1 tháng 7 năm 2013, nơi trang Bauxite Việt Nam, ông Lê Anh Hùng lên tiếng :
"Cảnh giác những khoảng vay từ Trung Quốc… Người ta thường nói : "Chẳng ai cho không ai cái gì". Câu châm ngôn này xem ra rất đúng với Trung Quốc, và càng đặc biệt đúng trong mối quan hệ giữa Việt Nam với Trung Quốc kể từ khi hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao năm 1950".
Sáu năm sau, trên tờ Straits Times, số ra ngày 7 tháng 3 năm 2019, Thủ tướng Mã Lai (Mahathir Mohamad) cũng tuyên bố một câu y như thế : "Beware of China debt trap".
Ngày 27/06/2018, ông Hùng khẳng định trên trang blog của VOA tiếng Việt :
"Dự luật Đặc khu là một dự luật bán nước theo đúng nghĩa đen của từ này. Đây là một sự thực hiển nhiên, khó ai có thể nói khác".
Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Chu :
"Có bào chữa kiểu gì đi nữa, có tô vẽ kiểu gì đi nữa, có khoác áo mục tiêu gì đi nữa, thì cuối cùng về bản chất, đặc khu là hình thức nhượng chủ quyền lãnh thổ".
Thi sĩ Inra Sara :
"Người dân ở những nơi sẽ trở thành đặc khu này sẽ bị mất đất, sẽ trở thành lưu dân, tha hương ngay trên mảnh đất mà tổ tiên họ đã dày công khai phá… Họ sẽ trở thành những kẻ làm thuê khốn cùng cho ngoại bang bằng những nghề hạ tiện nhất mà ngoại bang không thèm làm, để kiếm sống một cách tủi nhục trên chính quê hương mình".
Tiến sĩ Trần Đức Anh Sơn :
"Người dân ở những nơi sẽ trở thành đặc khu này sẽ bị mất đất, sẽ trở thành lưu dân, tha hương ngay trên mảnh đất mà tổ tiên họ đã dày công khai phá … Họ sẽ trở thành những kẻ làm thuê khốn cùng cho ngoại bang bằng những nghề hạ tiện nhất mà ngoại bang không thèm làm, để kiếm sống một cách tủi nhục trên chính quê hương mình".
Blogger Vũ Mạnh Hùng nhận định :
"Nguyện vọng của Lê Anh Hùng là muốn làm sáng tỏ những việc mình tố cáo, nên từ lâu anh đã sẵn sàng chấp nhận bị bắt để có được một phiên tòa xét xử những việc mình tố cáo một cách công khai".
Blogger Nguyễn Tường Thụy cũng có nhận xét tương tự :
"Vụ bắt và khởi tố Lê Anh Hùng : đối tượng làm chủ cuộc chơi".
Băng rôn Lê Anh Hùng treo ở cầu vượt giao lộ Chùa Bộc – Thái Hà – Tây Sơn vào ngày 23 Tháng Năm, 2018. Ảnh : Lê Anh Hùng’s blog
Nói cách khác là Lê Anh Hùng hoàn toàn chủ động trong việc ông bị bắt vào ngày 5 tháng 7 năm 2018. Ông chịu ngồi tù để buộc nhà đương cuộc Hà Nội phải đối mặt với một phiên tòa cùng với hai bị cáo khác : "hai tên Việt gian bán nước Hoàng Trung Hải và Nguyễn Phú Trọng".
Nhà nước hiện hành, tuy thế, đã không "dính bẫy". Sau một năm trời suy tính Đảng cũng đã tìm được lối ra. Thay vì đưa Lê Anh Hùng ra tòa, họ đã đưa ông vào… bệnh viện tâm thần. Thật là một chính phủ kiêu hùng và… sáng suốt !
Tưởng Năng Tiến
Nguồn : RFA, 10/04/2019 (tuongnangtien's blog)
Hậu từ : Trong một đất nước mà "không có nhân quyền người ta vẫn sống, thậm chí còn sống béo tốt hơn", và vị kỷ được coi là một thái độ khôn sống ngoan mà Lê Anh Hùng sẵn sàng hy sinh tính mạng để làm mồi nhử (cho những kẻ cầm quyền vào bẫy) thì không chừng – và nghĩ cho cùng – thằng chả "dám" bị ông bạn trẻ của tôi dám bị tâm thần thật, chứ chả chuyện đùa đâu.
(1) Every time Le Anh Hung starts to write he thinks of his three young children. The 38-year-old has already been imprisoned twice for blogging about human rights and corruption from his home in Hanoi and lives half-expecting another fateful knock at the door. And yet "I’m not scared", he says, "I know what I choose to do is risky but I accept the fight".
(Charlie Campbell, "Internet Censorship Is Taking Root in Southeast Asia", Time, 18 Jul 2013)
Cứ mỗi lần cầm bút là Lê Anh Hùng nghĩ đến ba đứa con thơ. Người đàn ông 38 tuổi này đã hai lần vào tù, vì viết blog về nhân quyền và nạn hối lộ, hiện đang sống phấp phỏng trong căn nhà của ông ở Hà Nội. Tuy thế, ông nói, ‘Tôi biết điều mình lựa chọn là nguy hiểm nhưng tôi chấp nhận trận chiến này".