Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Published in

Diễn đàn

09/08/2019

Hình ảnh điển hình về nỗi tủi nhục của người dân Việt Nam

Nguyễn Tường Thụy

Cô giáo quỳ trước ủy ban tỉnh Đắk Lắk : Hình ảnh điển hình về nỗi tủi nhục của người dân Việt Nam

Cả một bộ máy cồng kềnh, kém hiệu lực không vận hành nổi. Nguyên nhân là do nguyên lý chế tạo sai, phản qui luật, hệ thống truyền động ì ạch, bánh răng sứt mẻ, vênh váo, những con bu lông ốc vít rỉ sét... và toàn cỗ máy được chế tạo bằng loại thép không có khả năng chống ô xy hóa.

quy1

Cô giáo quỳ trước ủy ban tỉnh Đắk Lắk : Hình ảnh điển hình về nỗi tủi nhục của người dân Việt Nam

Đất nước này có lẽ là đất nước nhiều dân oan nhất thế giới. Tôi đã viết bài "Cường quốc dân oan" được nhiều người vào chia sẻ và có cả những lời đe dọa.

Dân oan là những người bị oan ức. Theo khái niệm này thì có cả những quan lớn bị oan nhưng cũng từng gây oan cho biết bao người dân lương thiện khác, hoặc từng gây tội với dân như tham nhũng. Vì vậy, khái niệm dân oan ở ở đây chỉ đề cập đến những người dân không có quyền chức, làm ăn lương thiện mà bị oan ức mà thôi, trong đó có cả cô giáo quỳ trước ủy ban tỉnh Đắk Lắk vừa nhắc trên đây.

Họ là những người bị cướp đất đai, nhà cửa, mất việc làm hay bị xử án oan do bộ máy công quyền thối nát gây nên trong đó có cả những cơ quan tư pháp như cơ quan điều tra, viện kiểm sát, tòa án. Đó là một lần oan. Lần oan tiếp theo là họ tố cáo, khiếu kiện không có cơ quan nào giải quyết. Hồ sơ của họ hoặc là bị ngâm trong tủ, bị đùn đẩy vòng quanh thậm chí bị mang đi bán đồng nát mà đã từng bị cụ Lê Hiền Đức và dân oan bắt quả tang. Tại sao quan chức dám gây oan và không giải quyết chuyện kêu oan là vì bọn này có mạng lưới bảo kê chằng chịt từ trên xuống dưới, từ trung ương đến cơ sở, không ai làm gì được. Chúng thường thách thức dân : "Chúng tôi giải quyết thế đấy, muốn kiện đâu thì kiện".

Clip cô giáo quỳ gối trước Ủy ban Đắk Lắk để "dâng đơn" cho lãnh đạo tỉnh trước hết nói lên một hệ thống hành chính thối nát tới mức người dân không thể chịu được nữa.

Tôi tiếp xúc với dân oan ba miền đã nhiều nên rất hiểu tình trạng này. Bản thân tôi cũng đã khiếu nại, tố cáo rất nhiều vụ nhưng không vụ việc nào được giải quyết, ví dụ vụ chúng tôi bị công an Thái Bình đánh, vụ công an xông vào nhà tôi đánh đập và bắt người. Sự cù nhầy trong giải quyết đơn từ khiến nhiều người không đủ thời gian và tiền của theo kiện nên phải bỏ cuộc. Tuy vậy, cũng có người kiên trì theo đuổi một vài chục năm nhưng không bỏ cuộc.

Sự bức xúc của dân oan dẫn đến nhiều phản ứng khác nhau. Họ không còn biết nể người nhà nước nữa và người nhà nước xứng đáng bị họ chửi. Có lần tôi bị dân oan chửi té tát vì họ tưởng tôi là cán bộ. Có người phản ứng bằng cách chống lại như Đoàn Văn Vươn, Đặng Ngọc Viết, Đặng Văn Hiến... Có người tự thiêu và có người phản ứng bằng cách quỳ trước cửa quan như cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh kia.

Còn nếu theo trình tự của luật khiếu nại tố cáo thì không ai giải quyết như tôi vừa trình bày ở trên.

*

Tôi phải diễn giải về tình hình giải quyết đơn từ của dân và tìm hiểu thêm về hoàn cảnh của cô giáo Hoa Anh để hiểu tại sao cô phải làm như thế.

Theo một trang mạng thì cô là một giáo viên giỏi từng dạy ở vùng khó khăn nhiều năm nhưng bị luân chuyển về lại nơi cũ với án kỷ luật "Dạy thêm trái phép". Theo đó, thực chất "lớp được gọi là dạy thêm trái phép ấy chỉ là mấy đứa trẻ hàng xóm quanh nhà, cha mẹ đi làm suốt ngày không thể chăm sóc mà để chúng ở nhà lại không yên tâm. Là mấy đứa cháu ruột ở thành phố về quê chơi với dì ruột, là con của một vài đồng nghiệp ở trường vừa chơi cừa ôn bài cho đỡ quên kiến thức,... Tất cả không một đồng học phí".

Còn tại sao cô quỳ ? Trong đoạn clip cô giải thích : "Tại vì không cho người ta đăng ký, không cho người ta gặp thì người ta phải quỳ chứ sao. Điện đi điện lại chỉ có văn thư ra nhận đơn mà cũng không ra"

Một người dân khác xen vào : "Cả một cái ủy ban tỉnh mà không giải quyết được gì cho dân hết, hỏi làm sao mà chịu được ?

Như vậy, quỳ là một lựa chọn của cô Hoa Anh để tạo sự chú ý gây sức ép để người có trách nhiệm phải giải quyết đơn của cô. Quả nhiên là lúc ấy, công an buộc phải ra để mời cô vào. Nếu cô không làm thế thì có lẽ chẳng ai giải quyết nỗi oan cho cô và chúng ta cũng chẳng biết cô là ai.

*

Có nhiều phản ứng trước việc làm này của cô, cho rằng thầy cô hèn yếu thì sẽ ảnh hưởng đến nhân cách của học sinh, rằng phải thầy cô phải biết đứng trên đôi chân của mình. Nếu tôi rơi vào hoàn cảnh của cô, tôi sẽ không làm thế nhưng cũng không biết làm thế nào. Chửi bới ư ? Cô sẽ bị bắt đi tù vài năm vì tội gây rối trật tự công cộng mà lại càng có cớ chô người ta lờ đi đơn của cô. Theo đúng trình tự khiếu nại tố cáo ư ? E rằng đến lúc giải quyết được cô đã hết tuổi lao động, hoặc không bao giờ được giải quyết. Hay là tự thiêu như một số dân oan khác ? Hay cầm súng bắn vào bọn chúng ? Vậy nên tôi tôn trọng cách lựa chọn của cô.

Cô quỳ trước cổng Ủy ban tỉnh không phải là để xin một thứ gì đó không phải của cô. Nếu cần một sự ưu tiên, ưu ái nào đó, người ta sẽ không làm thế mà bằng cách đi đêm với tiền hoặc tình như rất nhiều người khác đã làm.

Cái sự quỳ gối mà không làm động tác quỳ mới đáng lên án. Thử hỏi trong bộ máy công quyền, tỉ lệ đã từng quỳ theo nghĩa bóng (xu nịnh, dùng tiền hoặc tình) là bao nhiêu ? Tỉ lệ ấy hẳn phải cao lắm, nếu không nói là tuyệt đại đa số. Và chính những kẻ này cũng bắt người khác "quỳ" trước mình. Cái sự "quỳ" ấy mới đáng khinh bỉ và ghê tởm.

Cho nên không thể nói cô không có tư cách hay hèn yếu. Việc làm của cô chỉ nhằm tạo sự chú ý, gây áp lực. Vì vậy, không nên mang những ngôn ngữ to tát mà áp đặt, suy diễn về cô.

Trước việc cô phải quỳ, tôi chỉ thấy đau xót, căm phẫn bộ máy hành chính thối nát, vô cảm và vô trách nhiệm.

Việc quỳ của cô nói lên sự tủi nhục chứ không phải là hổ thẹn. Đó là sự tủi nhục của hàng chục triệu người dân lương thiện bị đè nén, áp bức. Hình ảnh quỳ gối của cô là hình ảnh điển hình về thân phận của người dân Việt Nam trước tầng lớp lãnh đạo, quan chức khốn kiếp hiện nay. Chính chúng mới là những kẻ hèn hạ, không có nhân cách.

Nguyễn Tường Thụy

Nguồn : RFA, 08/08/2019

*********************

Cô giáo quỳ gối dâng đơn và cơ chế "xin-cho" nơi công quyền ở Việt Nam

RFA, 07/08/2019

Quỳ gối để dâng đơn

Truyền thông trong nước vào ngày 6 tháng 8 đăng tải thông tin cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh đã quỳ gối trong sáng cùng ngày tại Ủy ban Nhân dân (UBND) tỉnh Đắk Lắk để xin được gặp lãnh đạo tỉnh và gửi đơn trình bày vụ việc của cô.

quy2

Đơn của Cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh quỳ gối yêu cầu cán bộ Ủy ban tỉnh nhận theo quy định luật pháp được lan truyền. Courtesy : Ảnh chụp từ video clip đăng tại nghiepdoansinhvien.org

Cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh được Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam dẫn lời cho biết cô cùng với một giáo viên khác mang đơn đến Văn phòng đăng ký tiếp công dân tỉnh Đắk Lắk, nhưng cán bộ tiếp dân không cho hai cô đăng ký gặp lãnh đạo tỉnh với lý do "UBND thành phố đã ra quyết định nên cứ chấp hành theo quyết định".

Không đồng ý với cách từ chối trên, hai cô giáo tiếp tục đến trụ sở Ủy ban tỉnh Đắk Lắk vào tầm 9 giờ sáng và đã chờ ở đây khá lâu nhưng vẫn không được cán bộ ra nhận đơn.

Trong lúc ngồi chờ, hai cô giáo nhìn thấy một cán bộ ở Văn phòng đăng ký tiếp công dân chạy đến nói với bảo vệ đuổi hai cô ra bên ngoài. Người bảo vệ lên tiếng với hai cô giáo rằng hãy trở lại Văn phòng đăng ký tiếp công dân và sẽ được cho làm thủ tục đăng ký gặp lãnh đạo tỉnh. Tuy nhiên hai cô giáo đã không đồng ý và đến khoảng 11 giờ trưa, cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh quyết định quỳ gối để xin được gặp lãnh đạo tỉnh Đắk Lắk xem xét, giải quyết trường hợp "oan ức" của mình.

Vụ việc cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh quỳ gối tại Ủy ban tỉnh Đắk Lắk vào sáng ngày 6 tháng 8 được ghi hình lại trong một clip video và trong clip có sự xuất hiện của nhiều cảnh sát khi cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh có hành động quỳ gối xin dâng đơn lên cán bộ tỉnh.

Sau khi đoạn clip ghi hình cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh quỳ gối yêu cầu cán bộ Ủy ban tỉnh nhận đơn của cô theo quy định luật pháp được lan truyền, Báo Điện tử Giáo Dục vào chiều cùng ngày đã được ông Bùi Hồng Quý, Chánh Văn phòng Ủy ban tỉnh Đắk Lắk xác nhận cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh có đến văn phòng của Ủy ban để trình bày nộp đơn và đã ra về sau khi được cán bộ giải thích, hướng dẫn thực hiện theo quy định của pháp luật. Ông Bùi Hồng Quý còn khẳng định, cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh không có quỳ tại trụ sở Ủy ban tỉnh Đắk Lắk mặc dù clip của cô Hoa Anh quỳ gối đã tràn lan trên mạng xã hội.

Clip ghi hình cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh quỳ gối nơi trụ sở Ủy ban tỉnh Đắk Lắk để xin dâng đơn tố cáo.

Đài RFA ghi nhận mặc dù chưa rõ thực hư sự tình vụ việc như thế nào, nhưng dự luận đặc biệt quan tâm đoạn clip ghi hình cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh quỳ gối nơi trụ sở Ủy ban tỉnh Đắk Lắk để xin dâng đơn tố cáo. Qua các ý kiến trên trang fanpage của truyền thông Nhà nước và trên mạng xã hội, rất nhiều người chỉ trích và lên án cách hành xử tiếp công dân của cán bộ ở văn phòng Ủy ban tỉnh Đắk Lắk. Bên cạnh đó, cũng không ít ý kiến cho rằng việc quỳ gối của cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh là không nên và hành động quỳ gối đó sẽ ảnh hưởng đến nhiều thế hệ học sinh.

Thầy giáo Đỗ Việt Khoa, một thầy giáo được cộng đồng biết đến là một tấm gương đấu tranh chống tiêu cực trong ngành giáo dục, qua trang Facebook cá nhân cũng đã chia sẻ thông tin về trường hợp của cô Hoa Anh.

Thầy giáo Đỗ Việt Khoa cho biết cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh vốn là một giáo viên giỏi, từng dạy học nhiều năm ở vùng sâu vùng xa (tại trường Buôn Ky –phần đông học sinh là con em đồng bào dân tộc Ê-đê-pv) và cô bị quyết định lại phải chuyển trường đi xa do vi phạm "dạy thêm" trong khi cô chỉ ôn bài, kiến thức cho một nhóm em nhỏ là cháu trong gia đình và con của đồng nghiệp mà không thu tiền học phí.

Thầy giáo Đỗ Việt Khoa lên tiếng với RFA vào tối ngày 7 tháng 8 :

"Tôi cho rằng đây là do sự uất ức tột cùng của cô giáo buộc cô phải chọn giải pháp quỳ gối tại trụ sở ủy ban. Một số người phê phán cô giáo quỳ gối như thế là thể hiện sự khuất phục, khiếp nhược, không ngẩng cao đầu. Quan điểm đấy cũng có lý. Nhưng đối với một phụ nữ chân yếu tay mềm thì việc đó phải ngẩng cao đầu ở Việt Nam thì rất là khó. Tôi đây chưa bao giờ khuất phục mà tôi cũng bị vùi dập trong khi tôi là đàn ông. Phải chịu một áp lực rất lớn thì mới có thể trụ vững được. Thế thì phải thông cảm cho cô ấy vì bị uất ức quá, chưa kể một thời gian dài trước đó cô ấy bị ốm, đau gần như điên loạn thần kinh sau khi bị tỉnh ra quyết định như vậy".

Trong cùng ngày 7 tháng 8, câu chuyện oan ức của cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh đều được báo giới trong nước đưa tin.

Theo đó, nữ giáo viên Nguyễn Thị Hoa Anh với tâm huyết dạy học trong nhiều năm bị điều động từ Trường Tiểu học Võ Thị Sáu sang trường Tiểu học Đinh Bộ Lĩnh theo quyết định của Chủ tịch UBND thành phố Buôn Ma Thuột ký ngày 17/08/2018, với lý do "Điều chuyển giáo viên trường thừa sang trường thiếu". Sau khi nộp đơn khiếu nại, UBND thành phố Buôn Ma Thuột vào ngày 23/10/2018 cho biết nguyên nhân điều trường là do giáo viên vi phạm dạy thêm. Bởi vì các nguyên nhân điều trường mà Chính quyền thành phố Buôn Ma Thuột đưa ra không đồng nhất, cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh làm đơn khiếu nại nhiều lần lên các cơ quan của thành phố Buôn Ma Thuột và tỉnh Đắc Lắk nhưng không được giải quyết.

Cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh quyết định làm đơn tố cáo Chủ tịch UBND thành phố Buôn Ma Thuột và dẫn đến vụ việc cô phải quỳ gối vào sáng ngày 6 tháng 8.

quy3

Người dân khiếu kiện tập thể liên quan đất đai tại một trụ sở văn phòng Trung ương ở Hà Nội. AFP

Bởi tại Cơ chế "xin cho" ?

Một số người theo dõi vụ việc của cô giáo Nguyễn Thị Hoa Anh chia sẻ với RFA rằng họ tin vào cô giáo hơn là Chính quyền tỉnh Đắc Lắk, qua viện dẫn trường hợp của tử tù nông dân Đặng Văn Hiến, buộc phải có những hành vi tự bảo vệ công lý cho mình trước sự thờ ơ, cửa quyền của chính quyền địa phương trong tỉnh Đắk Lắk.

Không chỉ riêng tỉnh Đắc Lắk mà còn có ý kiến cho rằng tình trạng quan chức, cán bộ cơ quan công quyền của Nhà nước trên khắp Việt Nam đều hành xử với dân theo kiểu cách "xin-cho", chứ không theo luật pháp. Ông Nguyễn Khắc Mai, nguyên Vụ trưởng Ban Dân vận Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam lý giải có một sự bất hạnh cho người dân Việt Nam khi làm việc với các cơ quan công quyền là do một nhà nước dân chủ "của dân-do dân-vì dân" đã không ra đời sau tháng 8 năm 1945 như lời tuyên truyền, hô hào trước đó. Ông Nguyễn Khắc Mai nhấn mạnh :

"Đó là một nhà nước phong kiến, Đảng cộng sản Việt Nam phải là vua và ông tổng bí thư đứng đầu Đảng là ‘siêu’ vua. Tất cả luật lệ đều áp đặt cho dân, còn dân thì không có quyền hành gì. Bi kịch lớn là ở chỗ đó. Cho nên từ cơ chế đấy, quyền của người dân không còn và các quan chức, công chức, nhân viên…tự biến họ thành một người có quyền ban phát, có quyền cho và họ buộc người dân phải xin. Đấy là chuyện dài".

Trong một lần trao đổi với Đài Á Châu Tự Do, Luật sư Lê Công Định cho rằng bộ máy công quyền tại Việt Nam không tuân thủ những quy định về quyền và trách nhiệm của cán bộ, công chức mà chỉ hoàn toàn hành xử theo cái mà họ nghĩ rằng được trao quyền bởi Đảng cộng sản lãnh đạo.

Thể theo nhận định của các nhà quan sát tình hình Việt Nam như ông Nguyễn Khắc Mai và Luật sư Lê Công Định thì tình trạng người dân buộc phải quỳ gối nơi cơ quan công quyền sẽ có thể vẫn còn tiếp diễn cũng như việc tiếp công dân của cán bộ cơ quan nhà nước là tùy thuộc vào việc "họ muốn hay không". Có thể điểm lại thông tin từ kết luận thanh tra của Thanh tra Chính phủ được công bố hồi đầu tháng 9 năm 2018 rằng, các giám đốc Sở Nông nghiệp và phát triển nông thôn, Sở Văn hóa thể thao và du lịch, Sở Nội vụ, Cục thuế tỉnh Đồng Tháp đã không tiếp công dân trong suốt hơn 5 năm.

Nguồn : RFA, 07/08/2019

Quay lại trang chủ
Read 537 times

Viết bình luận

Phải xác tín nội dung bài viết đáp ứng tất cả những yêu cầu của thông tin được đánh dấu bằng ký hiệu (*)