Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Published in

Diễn đàn

12/02/2020

Thư gửi Thượng Đế

Viết từ Sài Gòn

Thưa Ngài, nhân loại chúng con đã sai, đã nhầm đường và đã/đang trả giá cho việc này một cách nặng nề. Lòng nhân từ và đức hiếu sinh của Ngài đã cạn mòn trong cơn cuồng dữ, tham lam vô độ và bất chấp của nhân loại chúng con ! Corona Vũ Hán – Trung Hoa, hỏa hoạn Úc châu, Hạn mặn Nam Việt Nam, bệnh lạ Nigeria, dịch tả lợn Phi châu, dịch cúm gia cầm, nước biển dâng, băng tan, trái đất nóng dần, mặt đất nhuộm màu chết chóc và nhiều thứ tai ương rình rập… Chúng con đã thấy và đã nghe ra !

thu1

Ngập lụt nghiêm trọng nhất 10 năm qua tại huyện Hướng Hóa tháng 9/2019. Ảnh: Hoàng Táo.

Chúng con không dám mong một lần nữa được Ngài ban cho sức mạnh để vượt qua sự trừng phạt của Ngài. Vì chúng con biết, nhân loại đang tự trừng phạt mình, đang tự trả giá cho mọi hành vi man rợ, tàn nhẫn và gian manh của mình chứ không có bất kì hình phạt nào từ Ngài. Chính vì vậy, bây giờ nếu nhân loại gào kêu Thượng Đế nhân từ hãy buông tha cho họ thì cũng vô ích. Bởi dịch họa hay thiên tai không phải do Ngài tạo ra để trừng phạt nhân loại mà do chính nhân loại đang tự tạo ra cái bẫy trừng phạt mình.

Nếu như trước đây ngàn năm hay triệu năm gì đó, Ngài đã cố gắng xây dựng giấc mơ của mình bằng một quả địa cầu xanh, trên đó nhân loại và vạn loại quần tụ, sinh sôi nảy nở và sáng tạo trong ánh sáng của Ngài. Thì đến nay, có lẽ Ngài cũng không ngờ được rằng chính nhân loại đang ăn dần ăn mòn mọi thứ chung quanh họ và không dừng ở đó, họ đã cướp bóc, chinh phạt đồng loại, xâm lăng, đấu đá, giết tróc, thậm chí ăn thịt nhau trong hoang tưởng rằng có thể chạm được tay Ngài khi ăn thịt đồng loại của mình và có thể sai khiến được Ngài khi cố gắng giam hãm đồng loại, thâu tóm và biến họ thành những thứ nô lệ trong khu vườn chính trị của mình. Ngài đã thấy tất cả, và nếu có, Ngài cũng đã can thiệp bằng cách này hay cách khác nhưng mọi chuyện có vẻ như không có hiệu quả !

Bởi Ngài chỉ ban cho con người lòng yêu thương nơi linh hồn của họ nhưng Ngài cũng không lường được rằng sự thù ghét và lòng đố kị là một thứ đối dấu của lòng yêu thương, chúng luôn phục kích và có thể đánh úp lòng yêu thương bất kể giờ nào. Và rừng cạn kiệt, và những dòng sông trở nên dơ dáy, và biển nhiễm độc, và những thành phố trở thành các ổ chuột khổng lồ, con người tự chui vào cái hang bê tông ám tối của mình và tiếp tục thải ra độc tố bởi ích kỉ, kì thị, gian dối, đố kị và thù hận chồng chất thù hận… Và mặt đất trở nên chết chóc, và núi đồi trở nên trơ trọi, và biển mênh mông bỗng dưng trở thành cái ao có nhiều đường kẻ làm ranh giới sở hữu, và không khí ám ngộn mùi cừu thù, và nguồn nước hiền lành trở thành dòng thuốc độc, và vạn vật trở nên choáng váng, quay cuồng trong cơn chạy loạn, và mọi thứ thân quen trở nên xa lạ, và mọi thứ từ chỗ tin yêu, thuần hậu bỗng chốc trở thành mối hoài nghi và đầy đe dọa…

Đây không phải là sự trừng phạt của Ngài, chúng con biết là vậy, đây là sự trừng phạt có nguồn gốc từ sự sai lầm và tàn độc của nhân loại, dịch bệnh do nhân loại tạo ra, thiên tai cũng không còn do "ông trời" tạo ra mà do chính con người đã đan tâm chặt đứt huyết mạch thiên nhiên, đã bức tử những dòng sông, đã cào mòn những ngọn núi. Và giả sử như những con sông là mạch máu của địa cầu do Ngài dày công tạo ra thì chúng con tin rằng địa cầu này đang trong cơn tai biến bởi mọi mạch máu đã đông cứng hoặc xơ vữa hoặc nghẽn mạch. Và giả sử những ngọn núi là xương sườn của địa cầu do Ngài dày công vun nắn thì chúng con tin rằng địa cầu này đã bị tàn phế bởi mọi khúc xương đã bị dập nát hoặc róc thịt. Chúng con đang tự nhận lấy mọi tai họa do chúng con tự gây ra !

Lạy Thượng Đế, chúng con không cầu mong Ngài mở rộng lòng yêu thương để cứu giúp chúng con lần nữa bởi trong một nghĩa nào đó, chúng con không xứng đáng để nhận lòng từ ái của Ngài ! Nhân loại đã tự phản động nhân loại và tự phản động lại bản thân mình. Bởi nếu con người cần không khí để thở thì cũng chính con người thả khói độc vào không khí, bởi nếu con người cần nước để uống thì cũng chính con người thải độc vào nước, bởi nếu con người cần bóng mát và dưỡng khí từ cây xanh thì cũng chính con người đã tróc nã mọi cây rừng và giết hại muôn thú, bởi nếu con người cần một mặt đất yên bình để sống thì cũng chính con người đã bê tông hóa và chặn đường thở của địa cầu, bởi nếu con người cần thức ăn để tồn tại thì cũng chính con người đã tự biến thức ăn thành thuốc độc, bởi nếu con người cần sự thiện lương để nắm tay nhau đi tới thì cũng chính con người tự gieo rắc thù hận và đối đãi cừu thù với nhau để lùi dần xuống huyệt mộ, bởi nếu con người cần thực hiện những giấc mơ đẹp trong cuộc đời và mơ ước địa cầu xanh vĩnh cửu thì cũng chính con người tự biến chỗ ở của mình thành địa ngục của lòng tham và biến cuộc đời mình thành một cơn ác mộng… Chính nhân loại đã tạo ra tai họa và nhân loại đang đón lấy tai họa này !

Nhưng thưa Thượng Đế nhân từ ! Xin Ngài hãy một lần nữa đoái hoài đến chúng con, cho chúng con ánh sáng để tỉnh thức, để nhận chân cuộc sống giản dị quanh mình ! Để nhân loại còn biết nắm tay nhau mà san sẻ hơi ấm cùng sống sót trong cơn đại họa. Chúng con hiểu được rằng mọi tai họa, nếu nhân loại biết bình tĩnh nắm tay nhau thì câu chuyện không đến nỗi mệt mỏi và đau đớn như hiện tại. Chúng con biết rằng, hiểu rằng lòng tham, tính độc đoán và thứ cơ chế độc tài đã kìm kẹp mọi thứ thuộc về lòng yêu thương, tình lân mẫn và khả năng trắc ẩn cũng như bao dung của nhân loại. Chúng con hiểu đươc rằng tại sao ở những quốc gia độc tài, thế giới thứ ba lại hứng chịu nhiều tai ương hơn các nước tư bản, các nước có tự do. Bởi yêu thương chỉ tồn tại trên mảnh đất tự do. Và chỉ có yêu thương mới giúp cho con người đủ quả cảm để nắm tay nhau chia sẻ mọi tai ương mà không vướng bận đến bất kỳ thứ biên kiến nào trong đời sống hay suy nghĩ. Bởi chỉ có yêu thương mới giúp nhân loại trở nên sáng suốt và thông minh hơn khi đứng giữa lằn ranh sự sống và cái chết, thiên đường và địa ngục, bao dung và ích kỉ, trắc ẩn và trơ lì… Thưa Ngài, chúng con đã thấy ! Chúng ccon cũng thấy con người tự biến mình thành kẻ độc tài ngay trong cả giây phút kêu gọi tự do hay cổ xúy cho yêu thương đồng loại. Bi kịch nằm trong hốc tối linh hồn và sự cố chấp !

Chúng con chỉ xin cầu mong Ngài một lần nữa đoái hoài đến chúng con, hãy ban cho chúng con ánh sáng của tự do và yêu thương để chúng con kịp nắm tay nhau mà duy trì những gì còn có thể gọi là "nhân loại" trên mặt đất này. Tai ương liền tai ương, thù hận liền thù hận, bệnh tật liền bệnh tật, thiên tai liền thiên tai, nhân loại đã mệt mỏi và đau đớn, có lẽ, ở một chốn nào đó để quán chiếu nhân loại, Ngài cũng mệt mỏi và đau đớn không kém chúng con. Nhưng chúng con biết kêu gào ai ngoài bàn tay đã lỡ sáng tạo ra nhân loại của Ngài ! Chúng con xin Ngài hãy đoái hoài, để chúng con còn biết yêu thương nhau trong cơn bĩ cực tận cùng này ! Xin cảm tạ và cầu cứu Ngài dù đã rất muộn màng !

Viết từ Sài Gòn

Nguồn : RFA, 12/02/2020 (VietTuSaiGon's blog)

Quay lại trang chủ

Additional Info

  • Author: Viết từ Sài Gòn
Read 711 times

Viết bình luận

Phải xác tín nội dung bài viết đáp ứng tất cả những yêu cầu của thông tin được đánh dấu bằng ký hiệu (*)