Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Published in

Diễn đàn

21/06/2020

Hội nhà báo độc lập Việt Nam : Vững vàng trước mọi thử thách

JB Nguyễn Hữu Vinh

Cách đây gần 6 năm, ngày 04/07/2014, Hội Nhà báo độc lập Việt Nam được thành lập.

hoi1

Việc thành lập Hội Nhà báo độc lập Việt Nam là một sự kiện gây chú ý trong dư luận xã hội Việt Nam trên các diễn đàn cũng như với báo chí nhà nước cộng sản.

Báo chí tự do : Nhu cầu cấp thiết

Điểm qua tình hình báo chí Việt Nam giai đoạn đầu thế kỷ 21, điều ai cũng nhận thấy, nếu so với ngay thời thực dân nô lệ, quyền tự do báo chí và xuất bản ở Việt Nam đã tụt hậu rất nhiều lần, chưa cần nói đến so sánh với thế giới hiện tại.

Không cần nói nhiều hoặc tìm đâu cho mất công, chỉ cần so sánh tính chất và số lượng báo chí cũng như chính sách kiểm duyệt và quyền tự do báo chí của người dân Việt Nam hiện nay với thời kỳ đó, chúng ta đã thấy rất rõ ràng.

Trên thế giới, ngay giữa lòng thủ đô Paris của nước Pháp, nơi mà chính quyền cộng sản sau này cho là sào huyệt của bọn đế quốc, thực dân nhưng nhóm những người mang tên Nguyễn Ái Quốc vẫn cứ làm báo, phát hành kêu gọi lật đổ, bạo động và xúi giục lật đổ chế đô thực dân là chuyện rất bình thường.

Tại Việt Nam, hơn 150 năm trước, khi tờ Gia Định báo ra mắt vào ngày 15/04/1865 tại Sài Gòn, được coi là tờ báo đầu tiên Lịch sử báo chí Việt Nam đến nay đó là tờ báo tự do do tư nhân kiểm soát và phát hành bởi sự cho phép của Thực dân Pháp.

Ở thời kỳ thực dân, báo chí tư nhân được tự do đăng ký và phát hành. Nhiều tờ báo đã ra đời và tồn tại những tiếng nói độc lập cho đến mấy chục năm sau.

Tiếp nối giai đoạn đó, thời kỳ của báo chí tự do còn được tồn tại ở miền Nam dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa cho đến ngày chính quyền này sụp đổ năm 1975.

Ở miền Bắc, báo chí tự do chỉ được tồn tại cho đến ngày người cộng sản cướp được chính quyền tại miền Bắc năm 1945 và những năm sau đó khi mà người cộng sản chưa chiếm được quyền lãnh đạo đất nước. Sau 1954, nhà cầm quyền dựng lên vụ án "Nhân văn – Giai phẩm" để trừng trị những tiếng nói "không chịu sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng" thì báo chí tự do, báo chí tư nhân chỉ còn là một khái niệm.

Ngày nay, với cả ngàn tờ báo đủ mọi hình thức từ báo giấy, báo nói, báo điện tử, báo hình… nhưng tất cả đều chung một Tổng biên tập là Ban Tuyên giáo trung ương. Tất cả báo chí đều dưới cây gậy điều khiển của chính quyền cộng sản.

Điều ai cũng thấy, là mọi thông tin cuộc sống, xã hội từ hiện thực cuộc sống cho đến tư tưởng nền tảng xã hội đều được tất cả báo chí nhà nước nhào nặn theo đúng ý đảng, mặc kệ lòng dân.

Do vậy điều không lạ, là dàn báo chí nhà nước khi đã là công cụ của đảng, thì chuyện đưa ra những thông tin nhiều khi trái ngược lòng dân, trái ngược sự thật là điều rất bình thường, nếu những sự thật đó, lòng dân đó không đúng với ý đảng.

Mà ý đảng, thì lại hoàn toàn không nhằm phục vụ người dân, chủ yếu là phục vụ việc chiếm giữ chiếc ghế quyền lực, chia chác lợi ích phe nhóm trong đảng và điều "cao cả" hơn, cơ bản hơn là phụng sự chủ nghĩa Quốc tế cộng sản.

Thế nên, theo đúng lý thuyết của chủ nghĩa Mác – Lenin, khi có mâu thuẫn giữa lợi ích của Phong trào cộng sản quốc tế và lợi ích đất nước, dân tộc, nhân dân, thì đảng phải hy sinh lợi ích của đất nước, dân tộc và nhân dân cho lợi ích của Quốc tế cộng sản.

Chính vì thế, dựa trên tinh thần, tư tưởng cộng sản mà những năm gần đây, khi chủ nghĩa cộng sản thi nhau sụp đổ trên toàn thế giới, những người cộng sản Việt Nam chỉ còn biết bấu víu vào đàn anh cộng sản là Đảng cộng sản Trung Quốc.

Nhưng, điều oái oăm, là Đảng cộng sản Trung Quốc lại là một tổ hợp kết hợp từ hai yếu tố : Tư tưởng bành trướng Đại Hán, chủ nghĩa sô vanh (chauvin) nước lớn kết hợp với sự tàn bạo và dối trá của chủ nghĩa cộng sản. Vì thế, chính sách của Đảng cộng sản Trung Quốc vẫn là thực hiện tham vọng bành trướng từ ngàn đời để lại bằng nhiều phương pháp và hình thức.

Và khi Đảng cộng sản Việt Nam gắn kết, coi Đảng cộng sản Trung Quốc là quan thầy, thì việc coi nhẹ lãnh thổ, quyền tự chủ của đất nước, quyền con người của người dân không có gì là lạ.

Ngược lại với những nhu cầu của người dân, cần sự đoàn kết, yêu thương và gắn bó, hàn gắn những vết thương lịch sử nhằm xây dựng một cơ đồ vững mạnh, báo chí nhà nước đã bằng mọi cách nêu cao chính sách bạo lực và dối trá của nhà nước độc tài.

Oái oăm thay, chính sách bạo lực và dối trá lại chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cho đời sống xã hội.

Đời sống người dân được tô hồng, đánh bóng mà quên đi những thân phận nghèo khổ, những giai cấp lao động bị bỏ quên khi đảng đã nắm chắc cái ghế cai trị. Mặc dù, đó là những tầng lớp, những giai cấp đã "theo đảng đến cùng" để giành thành quả cai trị về cho đảng và đã từng được coi là giai cấp tiên phong, là liên minh vững chắc của đảng với những lời lẽ ca tụng, hứa hẹn đến ngất trời.

Những mảnh đời bất hạnh hầu như biến mất để thay vào đó những thành công, những thắng lợi, những điển hình thực hiện đường lối và chính sách của đảng. Những điều đó có nói đến, cũng lại chỉ để kể công lao và ru ngủ những người dân đồng cảnh về "sự quan tâm của đảng" đến họ nhằm lừa bịp dân chúng.

Những luân lý, đạo đức xã hội, những nét văn hóa được xây dựng từ ngàn đời đã bị phá nát, thay thế bằng những cuộc "đấu tố", "cách mạng" mà thực chất là những cuộc cướp tập thể để thay thế vào đó là những khát vọng về vật chất, hưởng thụ bất chấp giá trị tinh thần.

Những tôn giáo bị tận diệt hoặc bị khuynh loát trở thành tay sai của đảng, những giá trị tâm linh có tác dụng gìn giữ đạo đức con người, xây dựng đạo đức cộng đồng, xã hội… bị xóa bỏ để thay vào đó những trò mị dân, những thứ hổ lốn giữa vô thần và hữu thần vốn đã như nước với lửa chỉ có tác dụng phục vụ sự thống trị của một đảng vô thần.

Từ đó, đạo đức xã hội suy đồi, con người với con người khi đã quan niệm "đồng chí vợ, đồng chí chồng, đồng chí con và đồng chí bố" thì mọi giá trị đời sống văn hóa đã trở về con số âm.

Người dân được hướng đến những giá trị vật chất, coi nhẹ những giá trị tinh thần, học vấn. Nền giáo dục bị tha hóa đến tận cùng, sự gian dối trở thành "quốc giáo" đã tạo nên một xã hội mù lòa về nhận thức, yếu kém về khả năng.

Hơn trăm năm trước Phan Châu Trinh đã viết : "Than ôi ! Nước Nam bây giờ dân khí yếu hèn, dân trí thì mờ tối, ví với các nước Châu Âu, Châu Á cách xa không biết bao nhiêu dặm đường…". Ngày nay, những điều kêu than đó vẫn còn nguyên giá trị trong đời sống xã hội Việt Nam.

Vì những lẽ trên, là những người cầm bút có lương tri, nặng lòng với đất nước và lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc, đau nỗi đau của người dân lao động, thấm đẫm những trăn trở, nỗi khốn khổ của người dân… không thể im lặng làm ngơ trước thực tế xã hội.

Trước những đòi hỏi cấp bách của cuộc sống, của xã hội trong môi trường xã hội Việt Nam dưới sự cai trị của chế độ độc tài toàn trị, thủ tiêu mọi quyền công dân cơ bản nhất là tự do tư tưởng, tự do báo chí, tự do hội họp là lập hội, việc có một tổ chức nhà báo độc lập có tiếng nói khách quan, không định kiến và có mục đích "Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh" là một việc hết sức cần thiết.

Và Hội Nhà báo độc lập Việt Nam đã ra đời trong hoàn cảnh đó.

Đối mặt thách thức

Ngay từ đầu, tiêu chí của Hội đã xác định rõ ràng là : Hội Nhà báo độc lập Việt Nam là một hội "chuyên nghiệp báo chí độc lập", một tổ chức "xã hội dân sự", có mục đích : "phục vụ cho các nhà báo không phân biệt người trong nước và người ngoài nước, các cộng tác viên báo chí độc lập, và cả những nhà báo quốc doanh".

Việc thành lập Hội Nhà báo độc lập Việt Nam trong điều kiện hoàn cảnh Việt Nam dưới chế độ độc tài, toàn trị là một thách thức lớn đối với tất cả những người cầm bút muốn có tiếng nói trung thực, độc lập và khách quan về mọi vấn đề chính trị, và đời sống xã hội.

Thách thức đầu tiên, là từ Đảng cộng sản Việt Nam, một tổ chức hiện đang chiếm giữ chiếc ghế cai trị đất nước nhưng vẫn là một đảng ở ngoài vòng luật pháp, tự nắm lấy một thứ siêu quyền lực vượt lên tất cả mọi định chế xã hội. Mặc dù trên Hiến pháp, văn bản, giấy tờ thì ghi rõ ràng : "Đảng hoạt động theo quy định của Hiến pháp và pháp luật".

Chính vì vậy, Đảng này đã hoàn toàn không bao giờ muốn hoặc dung thứ cho bất cứ một hội nhóm, đảng phái nào được hình thành mà không nằm dưới "sự lãnh đạo tuyệt đối" của mình.

Tổ chức Hội Nhà báo độc lập Việt Nam ra đời và phát triển đã ngay lập tức bị dàn báo đảng tập trung đánh phá và xuyên tạc, bôi nhọ đủ mọi hình thức. Thậm chí, Hội nhà báo Việt Nam còn ra văn bản gửi đến các báo chí nhà nước cấm phóng viên, nhà báo quốc doanh tham gia Hội Nhà báo độc lập Việt Nam.

Xét về khía cạnh pháp lý, Hội Nhà báo độc lập Việt Nam là một tổ chức ngang hàng với Đảng cộng sản Việt Nam.

Thậm chí nó còn chính danh, chính nghĩa hơn Đảng cộng sản Việt Nam nhiều lần bởi nhiều lẽ.

Thứ nhất, Hội Nhà báo độc lập Việt Nam được hình thành hoàn toàn trên tinh thần tự nguyện, tự giác bằng sự hiểu biết tường tận, bằng nhu cầu cấp thiết của xã hội và đất nước của mỗi thành viên.

Ở đó không có sự lừa đảo hứa hẹn rằng : "Chúng ta không có gì để mất mà được thì được tất cả" nhưng những chiêu bài mà Đảng cộng sản đã đưa ra lừa bịp nhân dân từ đầu khi thành lập.

Ngược lại, những người tham gia Hội Nhà báo độc lập Việt Nam đã xác định rằng : Họ chấp nhận làm những viên đá lót đường, chấp nhận hy sinh vì lợi ích xã hội, đất nước và nhân dân.

Thứ hai, Hội Nhà báo Độc lập không chủ trương bạo lực, không chủ trương lật đổ, khủng bố đối với bất cứ một cá nhân, tổ chức nào. Ngược lại với chủ trương của Đảng cộng sản là "Trí, phú, địa, hào, đào tận gốc, trốc tận rễ" và "Đường vinh quang xây xác quân thù.

Thứ ba, Hội Nhà báo độc lập Việt Nam được thành lập tuân theo những điều khoản mà Hiến pháp Việt Nam quy định cũng như những cam kết mà chính nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã long trọng ký kết với cộng đồng quốc tế. Điều này ngược lại với Đảng cộng sản Việt Nam khi thành lập từ nước ngoài, mang tư tưởng cộng sản quái thai dùng bạo lực, khủng bố vô luật pháp vào Việt Nam nhằm cướp đoạt quyền lực, của cải bằng mọi cách.

Thứ tư, với tiêu chí của mình là lên tiếng cho sự thật, cho công lý trong ôn hòa, Hội Nhà báo độc lập Việt Nam không dung túng cho những thông tin giả dối, lừa bịp và kích động hận thù, không "thề ăn xương uống máu quân thù" như chủ trương của Đảng cộng sản Việt Nam.

Và chính vì vậy, Hội Nhà báo độc lập Việt Nam là một trong những tổ chức mà Đảng cộng sản Việt Nam khó chấp nhận.

Bởi chấp nhận Hội Nhà báo độc lập Việt Nam, thì đó sẽ là tấm gương phản chiếu đối với trước hết là hệ thống báo chí cộng sản, và sau đó là Đảng cộng sản Việt Nam, lực lượng đang "lãnh đạo tuyệt đối" đám báo chí này.

Những khó khăn buổi đầu

Cũng như bất cứ hội đoàn dân sự nào trong nước, dưới chế độ cộng sản, khi được thành lập, luôn đối mặt với những thách thức chính trị từ phía nhà cầm quyền. Ngoài ra, với đặc tính người Việt, nhiều sự bất đồng và lắm ý kiến rất khó có thể có tiếng nói chung hoặc sự đồng lòng ngay khi mới chập chững hình thành.

Những vấn đề về đường hướng, cách hành động, nội dung hoạt động, nhận thức, nhân sự… đều được đặt ra một cách gay gắt.

Và như chúng ta thường thấy, cơ chế dân chủ là một mô hình tốt cho mọi tổ chức, thể chế xã hội, tuy nhiên, để thực hiện được điều đó cần nhiều hiểu biết về cơ chế này cũng như nhận thức về nó. Chính vì những vấn đề nhận thức, tính cách mà từ những tháng đầu khi mới thành lập, một số chệch choạc đã phát sinh.

Vấn đề nhân sự, vấn đề của từng cá nhân để được giải quyết cách thấu đáo, thỏa mãn ý tưởng và quan niệm của mỗi người là điều không dễ dàng. Chính vì vậy, một số sự xáo trộn ban đầu đã xảy ra.

Ngay từ khi manh nha thành lập, các hội viên sáng lập đã xác định rõ ràng rằng : Việc thành lập Hội Nhà báo độc lập Việt Nam là một thử thách lớn và nguy hiểm trong chế độ độc tài. Bởi xưa nay, nhà cầm quyền Việt Nam chưa bao giờ dung túng hoặc nhẹ tay với những tiếng nói trung thực, nhưng tiếng nói của những người không có tiếng nói, những tiếng nói không chịu "sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng" và nhất là không lấy mục đích, tôn chỉ là phục vụ Đảng cộng sản Việt Nam.

Chính vì thế, những người giữ các chức vụ trong Hội sẽ là những người đối mặt lớn nhất với nguy hiểm, với sự đàn áp, trả thù bẩn thỉu và thậm chí là tù đày. Ngay cả các Hội viên, cũng phải là những người thật sự có lý tưởng, có bản lĩnh và chấp nhận nhiều hy sinh.

Do vậy, việc lực chọn nhân sự cho Ban Điều Hành, lãnh đạo Hội là điều cần hết sức quan tâm. Hầu hết đều nhận định và xác định tinh thần của một Ban điều hành Hội là những người dám dấn thân một cách vô vụ lợi, lấy sự thật, tiếng nói lương tâm để ràng buộc chính mình mà hoàn thành những công việc đã đảm nhận trong Hội.

Mặt khác Ban Điều hành Hội sẽ là những người sẵn sàng bước lên phía trước, khi có những sự cố của Ban Điều hành bởi sự đàn áp của nhà cầm quyền cộng sản. Nghĩa là người sau tiếp tục bước theo những bước đi tiến lên của Hội nếu người trước bị bắt bớ, tù đày hoặc vô hiệu hóa.

Ở đó không có lợi ích, danh tiếng hoặc những điều thuận lợi cho những người dám đảm đương những công việc chung trong Hội. Ở đó chỉ có hy sinh và chấp nhận hy sinh vì sự cần thiết của xã hội, của đất nước được phát triển trong ôn hòa, trong trật tự, dân chủ và tôn trọng quyền con người.

Chính vì nhận thức đó, vượt qua tất cả những vấn đề thường có đối với các hội đoàn, Hội Nhà báo độc lập Việt Nam đã cố gắng cùng nhau bàn bạc và giải quyết vấn đề trên tinh thần dân chủ và tự nguyện. Từ đó những vấn đề được đặt ra bắt đầu đi vào sự thống nhất và được sự ủng hộ của đa số các Hội viên.

Hội viên của Hội có những nhà báo kỳ cựu, nhiều cây viết trẻ được hình thành từ trong phong trào đấu tranh với những nhận thức khá rành mạch và mạnh mẽ.

Tờ báo của Hội được thành lập với những bài viết và tiếng nói mạnh mẽ, rành mạch về tư tưởng và định hướng nhất quán từ đầu đã được hình thành và ngày càng phát triển, trở thành tiếng nói không chỉ của các Hội viên mà của nhiều tầng lớp, nhiều những người không có tiếng nói trong xã hội, đề cập đến không chỉ những vấn đề đời sống xã hội mà còn là những tiếng nói phản biện ôn hòa và có chất lượng trước những sự kiện xã hội.

Đặc biệt, tiếng nói trên tờ báo của Hội đã mạnh mẽ đấu tranh với những tệ nạn của thể chế chính trị như tham nhũng, khủng hoảng toàn diện về nền tảng tư tưởng, về lý luận cũng như nhân sự.

Hệ thống chính trị tham nhũng đã được mổ xẻ và vạch rõ những nguyên nhân, những yêu cầu cấp bách của xã hội… Tất cả những điều đó, đã được tờ báo của Hội như một diễn đàn để bàn luận một cách dân chủ và công khai.

Những miếng đòn bẩn

Ngay khi hội Nhà báo độc lập Việt Nam ra đời, những cơ quan truyền thông trong nước được sự chỉ đạo của công an, đã lập tức vào trận để bôi nhọ, xuyên tạc và dùng nhiều chiêu trò bẩn thỉu nhằm hạ bệ Hội Nhà báo độc lập Việt Nam.

Trước hết, Hội Nhà báo Quốc doanh đã ngay lập tức ra một văn bản cấm tất cả các phóng viên báo chí nhà nước tham gia vào Hội Nhà báo độc lập Việt Nam.

Kế theo đó, hệ thống báo chí nhà nước đã có nhiều bài viết công kích Hội Nhà báo độc lập Việt Nam. Những bài viết không hề nêu ra được bất cứ điều gì về việc thành lập Hội Nhà báo độc lập Việt Nam, chỉ là những lời quy kết một cách hết sức ấu trĩ và hài hước.

Tờ Petrotimes một tờ báo của ngành dầu khí, lúc đó do Nguyễn Như Phong, một tay bồi bút công an làm Tổng biên tập – sau này chính tay này đã bị "quả đắng" khi đăng bài viết bảo vệ Trịnh Xuân Thanh và bị kỷ luật thu hồi thẻ nhà báo, cách chức – đã đăng bài viết "Độc lập hay đối lập".

Vẫn theo thói quen "cả vú lấp miệng em" bài báo đã vu cáo những người tham gia Hội Nhà báo độc lập Việt Nam là những "blogger đội lốt dân chủ, chống phá Nhà nước, "dựa hơi Mỹ", "mưu đồ cách mạng hoa nhài"…

Tờ Quân đội Nhân dân, một tờ báo quân đội nhưng không có những thông tin về những phần lãnh thổ, lãnh hải của Tổ Quốc đang bị xâm chiếm, không hề có thông tin về những hành động trắng trợn, ngang ngược của Trung Quốc trên Biển Đông, trên biên giới… ngược lại rất tích cực trong việc chống lại quyền làm chủ, quyền tự do của người dân, đã đăng bài viết : "Cảnh giác với liều thuốc dân chủ "hội, đoàn độc lập".

Vẫn những lập luận ngô nghê với tư duy ấu trĩ, áp đặt rằng việc thành lập Hội Nhà báo độc lập Việt Nam là trái luật !

Những bài báo đó không có tác dụng như ý muốn của Ban Tuyên giáo Trung ương, trái lại chỉ gây thêm những thắc mắc và tò mò cho độc giả chưa biết về Hội và tìm hiểu về Hội nghề nghiệp này.

Thế rồi khi sự chính danh không thể có, không thể tranh cãi bằng lý lẽ, luật pháp, hệ thống công an và tuyên giáo Việt Nam giở những trò bẩn mà ai cũng thấy sự ti tiện và bỉ ổi trong đó với cách làm của đám trộm cắp, xã hội đen.

Ngày 28/07/2014, Hội ra thông báo số 2, cho biết chỉ sau 10 ngày khởi sự, trang mạng Việt Nam Thời Báo, cơ quan ngôn luận chính thức của Hội Nhà báo độc lập Việt Nam, đã bị hacker phá hoại khiến nhiều độc giả không thể truy cập được.

Vượt lên tất cả những điều đó, Hội Nhà báo độc lập Việt Nam vẫn phát triển và cất lên tiếng nói riêng biệt của mình góp phần xây dựng đất nước Việt Nam trước vấn nạn tham nhũng, phá hoại và suy đồi ngày càng nặng nề.

Khi thành lập, hội có 42 hội viên với bốn chi hội gồm ba miền trong nước và hải ngoại. Sau một quá trình sàng lọc, loại trừ những người bị khai trừ, hoặc tự xin ra khỏi hội, số lượng hội viên vẫn tăng lên theo từng năm.

Những hoạt động của Hội dù đã bị ngăn chặn bằng nhiều cách, bằng nhiều phương thức bẩn thỉu khác nhau của lực lượng an ninh và công an, vẫn đều đặn củng cố tinh thần và đường hướng phát triển của Hội trong thời gian từ khi thành lập đến nay.

Trong thời gian đó, Hội đã tham gia nhiều hoạt động như tham dự Hội thảo "Truyền thông phi nhà nước" do Đại sứ quán Úc tổ chức tại Hà Nội.

Tham dự cuộc họp báo của Đặc phái viên Liên Hợp quốc về tự do tôn giáo tại Hà Nội.

Ra nhiều tuyên bố ủng hộ các phong trào dân chủ, đòi quyền lợi của người dân như phong trào "Tôi muốn biết", về quyền tự ứng cử của công dân, về bảo vệ di sản thiên nhiên tại Sơn Đoòng…

Cùng nhiều hoạt động khác của Hội, của các chi hội và các thành viên cổ vũ cho quyền tự do của người dân như tự do tư tưởng, tự do lập hội, tự do hội họp, biểu tình…

Những hoạt động của Hội đã làm nhà cầm quyền Việt Nam hết sức bối rối và khó chịu.

Bối rối, bởi Hội hoạt động công khai, đúng Hiến pháp, luật pháp quy định. Việc ra đời của Hội dựa trên Điều 25 Hiến pháp nước Cộng hoà xã hội cChủ nghĩa Việt Nam, Điều 20 của Tuyên ngôn Nhân quyền Phổ quát, và Điều 19 của Công ước Quốc tế về những Quyền Dân sự và Chính trị, hai văn kiện quốc tế quan trọng về quyền con người mà Việt Nam đã ký kết. Do vậy, về danh chính ngôn thuận, nhà cầm quyền Việt Nam không thể ra tay đàn áp trắng trợn khi mà các nước, các tổ chức nhân quyền quốc tế đang chú ý đến nhân quyền tại Việt Nam cũng như khi mà Việt Nam đang mưu đồ im lặng để được bước chân vào các tổ chức quốc tế cũng như ký kết các hiệp định thương mại…

Khó chịu, bởi nhà cầm quyền Việt Nam luôn coi các hội nhóm, tổ chức không "chịu sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng" nghĩa là không do đảng lập ra, thì đều là những tổ chức đối lập và phản động. Đặc biệt lĩnh vực báo chí, truyền thông là lĩnh vực mà các nhà độc tài thường luôn luôn không muốn bất cứ một ai được tự tổ chức và tham gia, bởi dối trá luôn là phương thức hành động của báo chí, truyền thông nhà nước chỉ nhằm phục vụ cho đảng. Ngược lại báo chí tự do, báo chí công dân là những tiếng nói độc lập, trung thực sẽ bóc trần bộ mặt thật của đảng trong thực tế.

Điều đặc biệt khó chịu, là so với hệ thống báo chí nhà nước, với hàng vạn nhà báo được cấp thẻ, được cấp tiền, nhưng sự tự do nói lên tiếng nói của sự thật, của chính mình hoàn toàn bị dập tắt. Do vậy Hội Nhà báo độc lập Việt Nam như một tấm gương đối chứng với và là niềm mơ ước về sự tự do của họ.

Khi "danh chính, ngôn thuận" một cách công khai không thể triệt hạ được Hội Nhà báo độc lập Việt Nam và tiếng nói của Sự thật được cất lên trên trang Việt Nam Thời Báo (https://vietnamthoibao.org/ ), nhà cầm quyền Hà Nội đã liên tục sử dụng các chiêu trò bẩn thỉu như hack trang báo, dùng tường lửa ngăn chặn…

Nhưng, tất cả những điều đó đã không làm nhụt chí những người lên tiếng cho sự thật, những tiếng nói phản biện xã hội một cách ôn hòa, nêu lên thực trạng xã hội Việt Nam đang suy đồi và băng hoại, một chế độ tham nhũng và căn nguyên của nó…

Đàn áp

Khi mà những đòn bẩn không thể áp dụng và khuất phục được Hội Nhà báo độc lập Việt Nam, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã tiến hành những hành động đàn áp trắng trợn.

Lợi dụng khi cả thế giới đang chú ý tập trung vào những vấn đề quốc tế nóng bỏng, cuộc chiến Mỹ – Trung đã gây sự chú ý của cả thế giới, và sau đó là đại dịch virus Vũ Hán đã làm cho các nước, các tổ chức quốc tế vốn hay theo dõi những vấn đề về nhân quyền ở các nước cộng sản.

Mặc cho bờ cõi đang bị ngoại xâm ngày ngày xâm lấn, đời sống người dân nheo nhóc và bi đát bởi muôn vàn thứ thuế và mọi chiêu trò bóp nặn của cả bộ máy, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã ra tay đàn áp Hội Nhà báo độc lập Việt Nam cũng như các hội đoàn, tổ chức khác và nhiều cá nhân trong nước cất tiếng nói của mình trên mạng xã hội.

Ngày 21/11/2019, nhà cầm quyền Việt Nam đã bắt giam ông Phạm Chí Dũng, Chủ tịch Hội Nhà báo độc lập Việt Nam, một cuộc bắt bớ với những lý do mơ hồ và bất chấp sự thật, bất chấp luật pháp.

Ngày 23/05/2020, họ lại tiếp tục bắt giam ông Nguyễn Tường Thụy, Phó Chủ tịch Hội Nhà báo độc lập Việt Nam.

Chưa hết, ngày 12/06/2020, công an Tp Hồ Chí Minh, Việt Nam, đã khởi tố và bắt giam ông Lê Hữu Minh Tuấn – Tên thường gọi là Lê Tuấn – thành viên Hội Nhà báo độc lập Việt Nam.

Đồng thời, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã gia tăng việc sách nhiễu, gây khó khăn trong đời sống của nhiều hội viên Hội Nhà báo độc lập Việt Nam với nhiều chiêu trò đe dọa bẩn thỉu.

Họ bị khởi tố với những tội danh hết sức mập mờ với những điều luật hết sức mơ hồ của cái gọi là "Luật" của Việt Nam mà bất cứ ai cũng có thể suy diễn theo ý chủ quan của mình.

Ngay lập tức, Hội Nhà báo độc lập Việt Nam đã ra tuyên bố  mạnh mẽ lên án việc nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam gia tăng đàn áp các quyền tự do cơ bản của công dân, trong đó có quyền tự do ngôn luận được ghi trong Hiến pháp và các văn bản Quốc tế mà Việt Nam đã long trọng cam kết.

Đồng thời, Hội đã khẳng định rõ ràng :

"Những hành vi đàn áp trắng trợn của nhà cầm quyền Việt Nam không thể làm nhụt chí và càng không thể dập tắt tiếng nói tự do vì nhân quyền, vì xã hội, con người và đất nước Việt Nam cũng như sự nghiệp hòa bình thế giới.

Hội Nhà báo độc lập Việt Nam tuyên bố sẽ tiếp tục hoạt động và không từ bỏ mục đích của mình, chủ trương đối thoại và phản biện ôn hòa vì một Việt Nam văn minh và thịnh vượng".

Những lời lẽ đanh thép đó đã tố cáo trước toàn thế giới và cũng là lời khẳng định rằng : Hội Nhà báo độc lập Việt Nam sẽ không lùi bước trước bạo tàn, sẽ vững vàng trước mọi thử thách và khó khăn do nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam gây ra.

Với chỉ hơn 40 người thuở ban đầu thành lập, ngày nay, số Hội viên của Hội đã gần 100 người, đó là một sự phát triển lớn lao trong điều kiện một nhà nước độc tài cộng sản.

Đã 6 năm tồn tại và phát triển, Hội Nhà báo độc lập Việt Nam ngày càng khẳng định vị thế của mình trên lĩnh vực thông tin truyền thông.

Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam có thể bắt một số người, một số Hội viên của Hội, nhưng không thể dập tắt được những tiếng nói của lương tri, của phẩm giá con người cũng như những tiếng rên xiết của người dân dưới chế độ bạo tàn.

Bởi đó là lý tưởng, là sự thôi thúc của lương tâm con người trong mỗi người dân Việt Nam có lòng yêu quê hương, đất nước và mong muốn một xã hội phồn vinh và tiến bộ theo kịp bước tiến của thế giới ngày nay.

Ngày 18/06/2020

J.B Nguyễn Hữu Vinh

Nguồn : RFA, 21/06/2020

Quay lại trang chủ
Read 605 times

Viết bình luận

Phải xác tín nội dung bài viết đáp ứng tất cả những yêu cầu của thông tin được đánh dấu bằng ký hiệu (*)