Cho đến lúc này, câu hỏi làm người ta trăn trở và mệt mỏi nhất vẫn là : Vì sao trí thức có ăn học tử tế, chính qui, đào tạo từ môi trường chính thống lại thất nghiệp đầy đường, chạy xe ôm, phụ hồ, làm shipper đầy ra đó mà trong hệ thống cơ quan nhà nước vẫn đầy rẫy những quan chức đầu óc đặc sệt âm mưu đen tối nhưng lại chẳng có chữ nào cho ra hồn ? Và tại sao những người có chữ nghĩa, ăn học tử tế khi lên nắm quyền lại trở thành đồ tể của nhân dân ? Câu trả lời chính xác nhất lúc này là : Nhiệm Vụ Chính Trị.
Ngày 17/1/2020, ông Võ Văn Thưởng, Trưởng ban Tuyên giáo trung ương, ra lệnh cho các vụ, đơn vị khẩn trương, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ chính trị được giao ngay từ đầu năm với tinh thần quyết liệt hơn, đổi mới, sáng tạo hơn.
Mấy chữ đơn giản "nhiệm vụ chính trị" thì có liên quan gì đến tham nhũng, tội phạm nhà nước, ngồi xổm trên luật pháp và mất nhân phẩm ?
Trước nhất, hãy nhìn vào hệ thống giáo dục, chỉ cần đơn cử bất kì trường tiểu học nào cũng có thể bắt gặp những ông/bà hiệu trưởng có bằng cấp không liên quan gì đến sư phạm hoặc giả bằng cấp sư phạm nhưng trình độ phọt phẹt trung cấp sư phạm, cao đẳng sư phạm, đại học sư phạm chuyên tu, tại chức... nhưng lại quản lý các giáo viên có bằng đại học, có năng lực, thậm chí sai khiến, ra lệnh các giáo viên có bằng cao học như sai đầy tớ trong nhà và họ phải tuân thủ răm rắp. Có người còn mong được sai để mà làm, để có cơ hội "ghi điểm" với sếp. Vi đâu ra nông nổi như vậy ?
Vì nhiệm vụ chính trị cả đấy, một ông/bà Hiệu trưởng có trình độ thấp kém nhưng có thẻ đảng viên cộng sản thì chắc chắn được bổ nhiệm lâu dài với chức vị. Và khi được bổ nhiệm, được ăn lộc đảng trong khi các trí thức khác phải răm rắp phục tùng anh/chị thì anh/chị phải hiểu rằng anh/chị được bổ nhiệm là do nhiệm vụ chính trị. Và khi nhậm chức, cũng đồng nghĩa với việc nhận nhiệm vụ chính trị, bất kể giờ nào, phút nào đảng cần, đảng chỉ đạo, đảng ra lệnh, anh chị phải nhất nhất tuân thủ. Anh chị không làm được điều này thì tự hiểu nhé, ghế thì ít mà đít thì nhiều !
Và khi được giao nhiệm vụ chính trị, cái nhiệm vụ phải nhất nhất tuân thủ, vâng phục và bảo vệ đảng, thì mỗi Hiệu trưởng, mỗi lãnh đạo nhà trường phải là cơ quan chính trị thu nhỏ của đảng. Chất lượng dạy học có thể kém, chất lượng quản lý có thể kém, chất lượng trang thiết bị có thể bị ăn bớt nhưng lời chỉ dạy của bác Hồ, sự chỉ đạo của Đảng thì không được phép suy suyễn. Đây là nhiệm vụ chính trị tối thiết.
Chính vì vậy mà có người từng là nhân viên thú y, có người là trạm trưởng y tế, có người là nhân viên lái xe, thủ thư... được bổ nhiệm làm Hiệu trưởng. Vì trước khi được bổ nhiệm Hiệu trưởng, họ từng giữ những nhiệm vụ chính trị khác trong trường như Chủ tịch công đoàn, Phụ trách đoàn đội... Hoặc họ có thể nhận nhiệm vụ không chính thức trong karaoke, nhà nghỉ và, khi đã giao nhiệm vụ chính trị, thì không được lơ là.
Tất cả giáo viên, đương nhiên phải vừa hồng vừa chuyên cho dù chưa phải đảng viên cộng sản, dạy học, phải hiểu là nhiệm vụ chính trị, ngoài việc dạy con chữ theo giáo trình từ hệ thống lãnh đạo chiều dọc, còn phải biết rằng hồng luôn đứng đầu, chuyên đứng sau, phụ họa thôi. Tức là dạy học cũng là nhiệm vụ chính trị nhằm bảo vệ đảng, gieo rắc tư tưởng yêu đảng. Và học sinh nếu không hiểu rằng chỉ có đảng, bác là thiên tài của dân tộc, thậm chí khai sinh ra dân tộc... thì chứng tỏ anh chưa thực hiện đầy đủ nhiệm vụ chính trị và hãy coi chừng !
Nhiệm vụ chính trị không riêng gì ngành sư phạm mà hầu hết mọi ngành, không ngoại trừ doanh nghiệp tư nhân. Ngành y tế chẳng hạn, một cô chẳng biết mô tê răng rứa gì về ngành y lại được giao nhiệm vụ chính trị làm Bộ trưởng y tế. Vấn đề khi làm Bộ trưởng cô ta làm gì ? Thì làm nhiệm vụ chính trị chứ làm gì nữa ! Ra lệnh chỗ này phải đạt chỉ tiêu bao nhiêu, bao nhiêu, bao nhiêu... thế nhé ! Đó là nhiệm vụ chính trị nhé ! Nếu anh/chị không thực hiện được nhiệm vụ chính trị này thì Bộ trưởng sẽ cách chức Giám đốc bệnh viện của anh/chị !
Xin lỗi nha, ghế thì ít mà đít thì nhiều, nghe tới mấy chữ "nhiệm vụ chính trị" thì uy lực với trí tuệ là đồ bỏ đi, lo thân trước đã, nghe thêm hai chữ "cách chức" thì tay chân rụng rời, lo mà làm chứ ở đó mà cãi vả, chuyên với chả môn ! Nhiệm vụ chính trị phải hiểu là nó lớn gấp triệu lần thượng phương bảo kiếm, nó muốn chém ai thì chém tùy thích và chớ có mà hé mồm.
Đứa nào nắm được quyền lực chính trị cao nhất, được giao nhiệm vụ chính trị lớn nhất, khái quát nhất, bao hàm nhất thì đứa đó quyền lực phải gấp triệu lần nhà vua. Nên nhớ là vậy !
Chính vì nhiệm vụ chính trị mà người ta không cần bàn cãi đến nhiều về chuyên môn, tri thức, trình độ, văn hóa hay văn minh loài người. Bởi những thứ ấy chỉ là rác rưởi trước nhiệm vụ chính trị.
Người trong hệ thống run sợ và khoắn cả lên khi đụng nhiệm vụ chính trị thì dễ hiểu rồi, người ngoài hệ thống, doanh nghiệp tư nhân cũng run sợ trước nhiệm vụ chính trị không kém, hễ cứ nghe người ta đổi giọng, nhắc khéo sang nhiệm vụ chính trị bằng hai chữ "đồng chí" thì đang ngon lành lắm, nói năng hùng hổ lắm, thị tiền lắm... bỗng dưng xẹp xuống trông thấy, không còn bu lu boa loa nữa (đương nhiên người tử tế, doanh nghiệp tử tế thì chẳng bao giờ bu lu boa loa giống như vừa nêu, nhưng đất nước này có bao nhiều doanh nghiệp không dính đến lợi ích nhóm và có bao nhiêu doanh nghiệp tử tế ? Thật là khó nói !).
Tôi nhớ có lần đi làm giấy tờ, trong số người chờ đợi có tôi, xếp hàng trước tôi là một người là chủ doanh nghiệp tư nhân khá quyền thế ở địa phương, và rất nhiều người khác cũng dân đen giống tôi. Lượt nhận giấy tờ của tôi kế sau lượt nhận giấy tờ của anh chủ doanh nghiệp kia. Tới lượt của anh, một lão sòn sòn chen ngang bảo chị cán bộ lục giấy cho ông ta, chị này nhìn ông ta vừa khó chịu nhưng vừa e ngại.
Anh chàng chủ doanh nghiệp nổi cáu "Ông vui lòng vào xếp hàng, sao ông lại chen ngang, mất lịch sự thế !".
Lão sòn sòn kia hơi giật mình, chống chế "Tôi đến ngày hôm qua, nhưng chờ mãi, đến giờ mới tới làm lại !".
Anh chủ doanh nghiệp đáp "Ông có đến ngày hôm qua hay hôm kia đi nữa thì ông đến lại phải xin bấm số ưu tiên nếu đã hẹn trước hoặc bấm số mà xếp hàng, cứ chen ngang vậy thì sắm ra cái máy bấm số làm chi ! Ông có biết là tôi đã chờ từ sáng sớm không ?".
Lão sòn sòn không vừa vặn gì "Xin lỗi đồng chí, tôi đã có hẹn, nhưng tôi quên bấm số, nếu đồng chí không tin thì cứ hỏi đồng chí này (chỉ tay vào chị cán bộ).
Chị cán bộ lúc này mới ngớ ra, như vớ được phao cứu sinh "Đúng rồi, chú ấy đã đến từ hôm qua ! Nhưng thôi chú chịu khó chờ một chút vì chú quên bấm số. Chú thông cảm nghen !".
Lão sòn sòn trợn mắt, chỉ tay "Tôi nói với các đồng chí, tôi không có rảnh đâu mà chờ đợi các đồng chí hẹn từ ngày này qua ngày khác, mỗi người đều có nhiệm vụ chính trị của mình, tôi mà trễ nãi công việc thì các đồng chí chịu trách nhiệm đấy nhé !".
Lão sòn sòn nói xong bỏ đi ra ngoài. Lúc này tôi quan sát thấy anh chủ doanh nghiệp có vẻ xệp xuống thấy rõ, im re, không dám nói gì, còn chị cán bộ thì gật đầu mấy cái với anh chủ doanh nghiệp rồi lục lọi, cầm giấy tờ ra đưa cho lão sòn sòn đang ngồi trên ghế.
Thế mới biết chỉ ở cấp địa phương lẻ tẻ, nhỏ xíu mà nhắc tới nhiệm vụ chính trị, gắn thêm hai chữ "đồng chí" vào thì hiệu ứng quyền lực phình to cỡ nào rồi.
Thế mới hiểu tại sao những kẻ lóc cóc, một chữ bẻ đôi cũng không sắc vẫn có thể ngồi chễm chệ, gác chân lên bàn mà ra lệnh cho cả đám trí thức phải răm rắp tuân phục. Nhiệm vụ chính trị cả đấy ! Có đồng chí nào dám không tuân phục không ?!
Nói như vậy để dễ thông cảm hơn tại sao số đông các giáo viên lại bị biến thành dư luận viên, số đông các giáo viên lại có cách nhìn xã hội hết sức phản dân chủ và tại sao số đông các giáo viên lại chẳng quan tâm gì đến văn minh con người.
Mà đâu riêng gì các giáo viên, dường như mọi lĩnh vực đều hừng hực nhiệm vụ chính trị, và lương tri, chuyên môn hay lòng tự trọng chỉ là thứ trang trí cho vui mắt, vui tai và vui lòng lãnh đạo mà thôi !
Viết từ Sài Gòn
Nguồn : RFA, 29/09/2023