"Xử gia" Việt Nam dùng tình cảm và kinh thánh để "xử" các nguyên tắc pháp lý và lịch sử quốc tế.
Vấn đề Jerusalem là một vấn đề "pháp lý" nhưng các "xử gia" Việt Nam thì "xử" lịch sử bằng cảm tính, bằng "kinh thánh"... để kết luận rằng Jerusalem là của Do Thái.
Người thì vịn vào Kinh thánh, lội ngược lịch sử "bốn ngàn năm", cho rằng tổ tiên người Do Thái là người đầu tiên dựng lên Jerusalem.
Jerusalem không phải là "chiến lợi phẩm" để có thể cho rằng "Jerusalem thuộc về Israel".
Theo tôi, nếu "xử" lịch sử bằng "niềm tin tôn giáo", hay bằng cách "lội ngược thời gian" để truy tìm "chủ quyền lịch sử" như vậy, thì mình cũng nên "nhìn lại mình".
Bởi vì không cần "lội ngược" ba, bốn ngàn năm, cũng không cần lật Tân ước hay Cựu ước... chỉ ba bốn trăm năm thôi, và chỉ cần lật lịch sử Việt Nam, ta thấy rõ ràng rằng tổ tiên người Chiêm Thành là người đầu tiên xây dựng lãnh thổ miền Trung hiện nay. Tức là ngay từ lịch sử Việt Nam cũng đã nhìn nhận "chủ quyền lịch sử" các tỉnh miền Trung là của Chiêm Thành.
Vậy thì Chiêm thành phải trả lại cho... Chế Linh, vì ông này là hậu duệ của Chế Bồng Nga (?). (Hay là trả lại cho Inrasara cũng được !).
Và cũng lập luận "lội ngược thời gian" kiểu này thì ta cũng dễ dàng tìm được ai là người đích thực có "chủ quyền lịch sử" ở miền Nam.
Có người cũng lấy các bài viết trên BBC để làm "hệ qui chiếu", làm như các bài viết này là "kinh thánh". Ngay cả bài viết của bà phó giáo sư tiến sĩ Nguyễn Phương Mai. Bà này cho rằng "Từ sau cuộc chiến 6 ngày, Jerusalem trở thành một phần của Israel."
Dĩ nhiên kết luận của bà phó giáo sư là sai. Jerusalem không hề "trở thành một phần của Israel".
Cuộc chiến "6 ngày" 1967 kết thúc bằng sự thất bại của phe Ả Rập. Do Thái chiếm được cao nguyên Golan của Syrie, vùng Sinai của Ai Cập và kiểm soát hoàn toàn Jerusalem.
Không biết bà phó giáo sư dựa trên lập luận nào để kết luận như vậy ?
Jerusalem đã được Nghị quyết 181 (1947) của LHQ xác định là một "vấn đề riêng biệt - corpus separatum" và "vùng đất thánh" này do LHQ quản lý.
Jerusalem vì vậy không phải là "chiến lợi phẩm" để có thể cho rằng "Jerusalem thuộc về Israel". Do Thái "tuyên chiến" (và chiến thắng) LHQ hồi nào vậy ?
Ngay cả số phận các vùng Golan và Sinai, Do Thái cũng không thể tuyên bố đó là "lãnh thổ chinh phục được do chiến thắng một cuộc chiến tranh". Bởi vì Nghị quyết 242 năm 1967 (điều 1 khoản a) của LHQ (mà các bên cam kết thi hành) có ghi rõ là Do Thái phải rút hết quân khỏi các vùng chiếm đóng.
Vụ ông Trump ký nghị quyết cho phép chuyển tòa đại sứ Mỹ ở Do Thái về Jerusalem bị cả thế giới lên án. Dĩ nhiên ngoại trừ những "xử gia", dùng tình cảm để "xử tử" lịch sử cũng như các "chuyên gia cuồng Trump giải ảo". Không ai chịu đặt câu hỏi tại sao cả thế giới này (ngoài Do Thái) đều chống lại quyết định của ông Trump.
Ủng hộ ông Trump, hay ủng hộ Do Thái trong vấn đề Jerusalem là ủng hộ hành động "ngồi xổm trên luật quốc tế" mà điều này tôi có viết hôm kia. Ủng hộ vậy thì mình gián tiếp ủng hộ các việc không thượng tôn pháp luật cũng như nhìn nhận chủ quyền lãnh thổ chiếm hữu bằng vũ lực. Vậy mình có tư cách nào để lên án TQ không tôn trọng phán quyết của Tòa CPA (tháng bẩy 2016), hoặc lên án việc TQ chiếm HS và một số đảo TS của Việt Nam bằng vũ lực ?
Trương Nhân Tuấn
Nguồn : fb.nhantuan.truong, 10/12/2017