Hệ thống đánh hội đồng một phụ nữ ? Cuộc chơi sẽ về đâu ?
Viết từ Sài Gòn, RFA, 10/05/2023
Vụ việc của cô Hiệu trưởng Lê Thị Dung ở Nghệ An, đến nay, có thể nói rằng hiệu ứng dây chuyền của nó đã đến độ không thể dừng lại được, bởi ngọn hỏa hoạn đã chính thức thiêu rụi căn nhà niềm tin vào lẽ phải, cũng như sự tử tế còn sót lại trong hệ thống xã hội chủ nghĩa này. Hay nói khác đi, sự cố chấp, lấp liếm và gắng gượng lấy tay che khuất mặt trời của giới quan lại địa phương ở đây đã đẩy tình huống, sự vụ đến chỗ tiến thoái lưỡng nan…
Vụ án cô Hiệu trưởng Lê Thị Dung ở Nghệ An có nhiều khuất tất - Ảnh minh họa Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp và Giáo dục thường xuyên Hưng Nguyên
Trong vụ án này có gì khuất tất ? Bởi người ta không thể viện lý do cô Dung làm thất thoát số tiền gần 50 triệu đồng trong vòng 10 năm để phạt người ta 5 năm tù giam, và trước đó, cố tình tạm giam cô Dung 13 tháng, vượt thời hạn tạm giam cho phép theo luật Tố tụng hình sự đến 9 tháng. Bởi thời hạn tạm giam cao nhất đối với tội phạm đặc biệt nghiêm trọng cũng chỉ 4 tháng theo luật này.
Nếu viện lý do như vậy, không cần bàn tới chuyện lý lẽ, mà trong đời sống xã hội, chẳng ai dám thò mặt ra để làm chuyện ấy, bởi nó chỉ đủ để sỉ nhục kẻ đang phanh phui, làm người ai làm thế ! Nếu xét về công lý (một loại công lý mang đậm màu sắc chính trị cộng sản) thì lại càng không nên làm thế, đặc biệt không nên kéo dài thời hạn tạm giam một cách bất chấp pháp luật, bởi nó chỉ làm bôi nhọ thể chế và xóa mất niềm tin sót lại trong nhân dân về thể chế chính trị hiện hành.
Như vậy, phải có một thứ "lý lẽ " nào đó đủ mạnh, đủ khiến cho người ta nhắm mắt đạp qua rất nhiều thứ. Và đương nhiên, cái thứ khiến người ta nhắm mắt đạp qua rất nhiều thứ ấy phải được bảo bọc, chống lưng bởi một thế lực đủ mạnh để đạp bằng và thách thức pháp luật, thách thức lương tri và công lý.
Theo tác giả Nguyễn Ngọc Chu chia sẻ trên Văn Việt : "Cách đây hơn 3 năm, Báo điện tử ‘Ngày mới’ ngày 26/9/2019 đã đăng bài viết "Huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An : Tại sao lại "bới lông tìm vết" để thi hành kỉ luật bà Lê Thị Dung" ? Từ bài báo của Báo điện tử ‘Ngày mới’ ngày 26/9/2019 có thể dự đoán, nếu bà Lê Thị Dung tuân theo yêu cầu của UBND huyện Hưng Nguyên, ký hợp đồng không xác định thời hạn với bà Nguyễn Thị Phương Thúy, thì chắc rắc rối và tù đày đã không xảy ra đối với bà.
Cơ sở để Tòa án nhân dân huyện Hưng Nguyên kết tội cô giáo Lê Thị Dung là ở mục thanh toán trùng. Như cáo trạng đã viết :
"Như vậy, việc Trung tâm Giáo dục thường xuyên huyện Hưng Nguyên thanh toán tiền phụ cấp cấp ủy cho bà Lê Thị Dung hàng tháng ; thanh toán tiền công tác phí, hỗ trợ đi học là đúng quy định.
- Tuy nhiên, ngoài các khoản đã thanh toán nêu trên, bà Lê Thị Dung còn tiếp tục quy đổi các nội dung trên sang tiết dạy để thanh toán tiền thừa giờ cho cá nhân mình là thanh toán trùng (thanh toán 2 lần) cho cùng 01 nội dung… Từ việc thanh toán trùng nêu trên đã gây thiệt hại cho ngân sách của Trung tâm Giáo dục thường xuyên huyện Hưng Nguyên số tiền 48.383.908 đồng".
Ở đây, cái cớ đưa ra để đi đến lệnh bắt và tạm giam suốt 13 tháng nghe cứ tưởng như trò đùa trẻ con, trò trốn tìm và bắt bớ của đám trẻ trâu ngoài đồng ruộng chứ không phải của những người lớn có chữ nghĩa và biết lẽ phải. Nhưng, nó cũng phản ánh một vấn đề nhức nhối trong xã hội Việt Nam hiện nay là hầu như tất cả giới quan chức đều rất lơ mơ về quyền hạn, giới hạn trong chức vụ của mình và hết sức mơ hồ, mù mờ về luật pháp, thích thì làm, thích thì bỏ. Viện dẫn điều lệ đảng, viện dẫn quyền lực đảng và chụp mũ chính trị trong hành sự, công tác là chính chứ hiếm khi nào vận dụng luật pháp. Mà có muốn vận dụng thì cũng không biết vận dụng ra sao, bởi tri kiến có vấn đề, bởi bằng giả, bởi lương tâm bị kiến tha quạ bắt…
Chưa rõ cáo trạng đã chính xác, đã nêu đúng hay chưa. Ở đấy có lắm vấn đề để bàn cãi. Và người bị nêu cáo trạng đã chấp nhận cáo trạng là đúng, đã tâm phục khẩu phục về cáo trạng hay chưa, đây là ẩn số. Nhưng, giả định số tiền chi sai gần 50 triệu đồng là đúng sự thật, thì ở đây, có thể viện dẫn Nghị định số 63/2019/NĐ-CP để xử lý.
Nội dung Nghị định số 63/2019/NĐ-CP, ngày 11/7/2019 của Chính phủ quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực quản lý, sử dụng tài sản công ; thực hành tiết kiệm, chống lãng phí ; dự trữ quốc gia ; kho bạc nhà nước, có hiệu lực thi hành từ ngày 01/9/2019), Điều 55 quy định :
"Điều 55. Hành vi lập hồ sơ, chứng từ sai chế độ quy định và hành vi lập hồ sơ, chứng từ sai so với hồ sơ, chứng từ gốc tại đơn vị nhưng chưa đến mức truy cứu trách nhiệm hình sự.
1. Phạt tiền từ 1.000.000 đồng đến 2.000.000 đồng đối với hành vi ký hợp đồng trước khi có kế hoạch vốn được cấp có thẩm quyền phê duyệt (trừ các công trình xây dựng theo lệnh khẩn cấp).
2. Phạt tiền từ 3.000.000 đồng đến 6.000.000 đồng đối với một trong các hành vi vi phạm sau đây :
a) Lập hồ sơ, chứng từ gửi Kho bạc Nhà nước để chi các khoản chi không đúng tiêu chuẩn về chức danh, đối tượng sử dụng ;
b) Lập hồ sơ, chứng từ gửi Kho bạc Nhà nước để chi các khoản chi vượt định mức chi về số lượng, giá trị ;
c) Lập hồ sơ, chứng từ gửi Kho bạc Nhà nước để chi các khoản chi sai chế độ (chi không đảm bảo điều kiện, nguyên tắc của chế độ chi).
Trường hợp của bà Lê Thị Dung tương ứng với các mục a), c), khoản 2 Điều 55 "Nghị định số 63/2019/NĐ-C : a) Lập hồ sơ, chứng từ gửi Kho bạc Nhà nước để chi các khoản chi không đúng tiêu chuẩn về chức danh, đối tượng sử dụng ; c) Lập hồ sơ, chứng từ gửi Kho bạc Nhà nước để chi các khoản chi sai chế độ (chi không đảm bảo điều kiện, nguyên tắc của chế độ chi)". Chiếu theo các mục a), c) khoản 2 Điều 55 "Nghị định số 63/2019/NĐ-CP" thì cô giáo Lê Thị Dung bị phạt hành chính "từ 3.000.000 đồng đến 6.000.000 đồng" và phải hoàn lại số tiền gần 50 triệu đồng như cáo trạng đã nêu".
Nhưng trường hợp cô Dung, thay vì viện dẫn nghị định, người ta cố tình đẩy sự vụ đến chỗ hình sự, biến một người vi phạm hành chính thành tội phạm hình sự nhằm đẩy người đó vào tù. Mục đích để làm gì, có lẽ đến đây cũng đã rõ được ít nhiều.
Tác giả Nguyễn Ngọc Chu bức xúc : "Làm thất thoát 15 000 tỷ đồng thì bị xử 3 năm tù treo. Làm thất thoát 53, 6 tỷ đồng thì ở Hà Nội xử 3 năm tù giam. Còn làm thất thoát chưa đến 45 triệu đồng, thì ở Nghệ An bị xử phạt 5 năm tù. Có phải người Nghệ An thấp kém hơn nên phải chịu hình phạt nặng hơn ?
Cũng chẳng phải riêng Nghệ An. Dường như quan sát thấy khuynh hướng, rằng các tỉnh càng nghèo thì "đối đãi" với "thần dân" của mình càng khắt khe.
Lấy vài thí dụ. Ăn trộm 1 con vịt mà tòa án ở Kiên Giang xử phạt 7 năm tù. Ăn trộm 2 con vịt, tòa án ở Kontum xử 09 tháng và 13 tháng tù. Còn ở Lâm Đồng, ăn trộm 2 con vịt bị xử tổng cộng 13 năm tù cho 3 nông dân. Thiết nghĩ, ở vị trí lãnh đạo thì phải cố mang về nhiều lợi ích nhất cho người dân của mình, chí ít thì cũng không kém địa phương khác. Đằng này, ngược lại, dân đã nghèo mà đối đãi lại khắt khe, hình phạt thì nặng nề"..
Sắp tới đây sẽ là phiên tòa phúc thẩm vụ cô giáo Dung. Nhưng, người ta đoán rằng hết mười phần sẽ có những chỉ định, tạo sức ép nhằm giữ nguyên bản án sơ thẩm, bởi ở đây đã có cuộc chiến ngấm ngầm giữa giới chức cộm cán địa phương với gia đình cô Dung, xa hơn một chút là cuộc chiến giữa sự trơ tráo, bất chấp và chân lý, giữa tiểu xảo và sự thật, giữa đen và trắng, giữa những âm mưu hại người và nạn nhân, giữa tà ý và chính tâm, giữa sự đánh tráo và công lý… Đây là cuộc chiến mà từ cổ chí kim, dường như sức mạnh nghiêng hẳn về phía những kẻ bày cuộc, trừ khi công luận và lương tri nhân loại lên tiếng.
Những thao tác bưng bít thông tin, cấm đoán bàn luận về phiên tòa cô Dung sắp tới, những chỉ định miệng và các thông báo ngầm trong "cuộc chơi" gắt máu này cho thấy sự việc không ngoài dự đoán của công luận. Vấn đề là những kẻ bày cuộc đã đi quá đà, cuộc chơi gian lận của họ không chỉ chạm đến số phận một cá nhân (cụ thể là cô Dung) mà đã chạm đến danh dự và số phận của đảng cầm quyền. Bởi, cuộc chơi bây giờ là cuộc chơi giữa quyền lực nhóm (trực thuộc đảng) và công lý. Liệu cán cân sẽ nghiêng về đâu ? Câu chuyện còn dài lắm !
Việc trù dập như với cô Lê Thị Dung là rất phổ biến ở xứ này
Nguyễn Đình Ấm, VNTB, 10/05/2023
"Thấy đúng không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh"
Ở một xứ xở như Việt Nam thì việc cấp trên trù dập người, cấp dưới cản trở những hành vi sai trái của mình là rất phổ biến. Bởi vì, thực chất quan chức đồng thời là đại diện của đảng mà đảng "lãnh đạo toàn diện" nắm trong tay mọi quyền hành, luật pháp nên quan chức đảng lộng hành, tùy tiện ứng xử với cấp dưới, "thấp cổ, bé họng" là tất yếu. Việc cấp dưới, người dân ngăn chặn những hành vi sai trái của quan chức là "phạm thượng", hầu hết phản tác dụng, thất bại.
Theo FB Lưu Trọng Văn, cô Lê Thị Dung là cán bộ cấp dưới nhưng đã phản đối việc cấp trên (sở, huyện, tỉnh) bán đất của trung tâm Giáo dục thường xuyên do cô quản lý cho tư nhân, gửi đơn lên bộ Nội vụ và lãnh đạo cơ quan này về sai phạm tuyển dụng của giám đốc sở Giáo dục và đào tạo tỉnh, " có cuộc gặp căng thẳng" giữa cô và P. chủ tịch tỉnh Nghệ An… Nếu đúng vậy thì việc cô Dung bị án oan mà dư luận cả nước phẫn nộ là tất yếu.
Là cấp dưới mà dám như thế thì làm sao cấp trên đầy quyền uy khoan dung được. Nếu cô Dung không bị trừng phạt thì mọi việc sai trái trong xứ sẽ bị "soi", rất bức bối, làm sao mà để yên được ? Vấn đề là bộ máy quyền hành ở xứ Nghệ quá nôn nóng, coi thường dư luận xã hội trong việc xử cô Dung mà thôi. Với những nơi khác, vụ khác họ sẽ áp dụng vô vàn cách để vô hiệu hóa, trừng phạt tàn nhẫn kẻ "chống phá" ví như phân công việc khác ở Trung tâm Giáo dục thường xuyên huyện Tương Dương, Mường Xén… chẳng hạn thì cô Dung có phản đối được không khi sức khỏe hạn chế, mọi điều kiện sinh hoạt, sinh sống của gia đình bị đảo lộn.
Nếu cô Dung phản đối sẽ xuất hiện tội "chống đối sự phân công của đảng", việc khai trừ đảng, cho thôi làm giám đốc, chuyển làm tạp vụ ở cơ quan thì cũng "âu trời cãi". Trong vụ cướp đất ở dự án Ecopark Văn Giang một trong những cách khuất phục những người không chịu nhận tiền đền bù đất, phản đối giao ruộng của chính quyền là chuyển công tác con em họ đến nơi bất lợi, khó khăn, cản trở sản xuất kinh doanh, không cấp giấy đi xuất khẩu lao động, kết hôn…
Chính tôi đã bị cách trù dập cực kỳ ma giáo của lãnh đạo tạp chí, ngành hàng không Việt Nam. Từ những năm 1990 tôi đã "cản phá", ngăn chặn một số vụ tham nhũng lớn, nhỏ ở ngành Hàng không Việt Nam. Đầu năm 1994 tôi vẫn là phóng viên cỡ chủ chốt của tờ báo, thành tích "đầy mình" tự nhiên tổng biên tập tạp chí Hàng không Việt Nam chuyển tôi "thôi làm phóng viên làm tạp vụ của cơ quan trong đó bán dạo tạp chí Hàng không Việt Nam" với số lượng không tưởng.
Tất nhiên tôi không thể bán được số lượng tạp chí "trên trời" mà họ giao cho. Thế là tôi phát sinh tội "Không hoàn thành nhiệm vụ". Tôi tố cáo lãnh đạo tạp chí và ngành Hàng không Việt Nam trù dập tôi. Thế là tôi phát sinh tội "vu khống lãnh đạo Hàng không Việt Nam" và lực lượng công an được sử dụng ngay.
Năm 1996 tôi bị cơ quan điều tra A24 bộ nội vụ (nay là bộ công an) khởi tố, điều tra, khám xét nhà cửa về tội "vu khống lãnh đạo Hàng không Việt Nam"… hòng cho tôi vào nhà đá. Hồi đó chưa có mạng Internet, mạng xã hội nên tôi phải âm thầm chịu trận và tìm cách "phản đòn". Rất may tôi đã chứng minh đanh thép những tố cáo của tôi với họ là còn dưới sự thật, đăng được nhiều vụ tham nhũng "động trời" của họ trên các báo khác, bản chất lãnh đạo ngành Hàng không Việt Nam phơi bày trước thiên hạ và sự may mắn nên thoát nạn.
Vấn đề ở đây là mọi sự tố cáo của nhân viên, cấp dưới với cấp trên hầu hết bị lờ đi, trù dập, nên chỉ tỷ lệ cực nhỏ trường hợp người như tôi, cô Dung "dại dột" làm cái việc 99,9% thất bại mà thôi. Việc hầu hết các vụ tham nhũng do tình cờ bị lộ và báo chí phát hiện chứ không phải cơ quan pháp luật, thanh tra, kiểm soát, công đoàn, mặt trận tổ quốc… có chức năng giám sát, chống tham nhũng phát hiện chứng tỏ điều đó.
Vừa qua, tại Hội nghị Trung ương 4 khóa 12 đã nêu cần loại bỏ căn bệnh diễn ra ở nhiều nơi, từ rất lâu "thấy đúng không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh" nhưng có kết quả gì không khi trật tự cũ vẫn không thay đổi ?
Nguyễn Đình Ấm
Nguồn : VNTB, 10/05/2023
*************************
Hệ lụy của một thể chế có quá nhiều loại vua
Mai Luân
Tham khảo :
9. https://baotiengdan.com/2023/04/28/ve-co-giao-le-thi-dung-voi-an-5-nam-tu-o-hung-nguyen-nghe-an/
Trong những ngày qua, dư luận Việt Nam đã rất bất bình về mức xử phạt quá nhẹ đối với một người đã sàm sỡ, cưỡng ép để hôn một cô gái trong thang máy của một chung cư tại Hà Nội. Hình ảnh vụ này đã bị camera kiểm soát ghi lại và đương sự cũng đã thừa nhận hành vi của mình. Nhưng người này rốt cuộc chỉ bị xử phạt có 200 ngàn đồng.
Ảnh minh họa : Phụ nữ Nhật biểu tình chống sách nhiễu tình dục ở Tokyo, 28/04/2018. Reuters
Nhiều cư dân mạng đã bày tỏ sự phẫn nộ, cho rằng mức xử phạt nói trên là một sự "xúc phạm nhân phẩm của phụ nữ Việt Nam". Trên mạng hiện nay đang lan truyền một kiến nghị đòi chính phủ Việt Nam phải sửa đổi luật hiện nay. Kiến nghị này đã thu được hàng trăm chữ ký ủng hộ.
Trên báo chí Việt Nam, các chuyên gia pháp luật cũng nhìn nhận rằng mức xử phạt 200 ngàn là chưa đủ nghiêm khắc đối với hành vi tấn công tình dục, quấy rối tình dục của người đàn ông đối với phụ nữ và theo họ đây là lỗ hổng, khiếm khuyết của pháp luật cần được sửa đổi, bổ sung để bảo vệ danh dự, nhân phẩm con người.
Khác với hiếp dâm, ở Việt Nam, tấn công tình dục hiện không bị xem là một tội phạm. Quy định pháp luật hiện chưa có chế tài riêng để xử lý đối với hành vi quấy rối tình dục, mà những hành vi này được xếp cùng lọai với những hành vi như dùng lời nói, cử chỉ khiêu khích, xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác. Tất cả những hành vi này đều chỉ bị xử phạt vi phạm hành chính với mức từ 100.000 – 300.000 đồng, chứ không thể xử lý trách nhiệm hình sự được.
Trong bản tin đề ngày 20/03, hãng tin AFP cho biết hiện chưa có các số liệu chính thức về các vụ tấn công tình dục ở Việt Nam, nhưng theo một nghiên cứu do tổ chức phi chính phủ Action Aid thực hiện vào năm 2014, có đến gần 90% trong số 2000 phụ nữ được hỏi cho biết đã từng bị quấy rối tình dục tại nơi công cộng.
Trong phần tạp chí hôm nay, chúng tôi xin mời quý vị nghe phần phỏng vấn bà Nguyễn Vân Anh, giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Ứng dụng Khoa học về Giới, Gia đình, Phụ nữ và Vị thành niên (Center for Studies and Applied Sciences in Gender, Family, Women and Adolescents - CSAGA).
Bà Nguyễn Vân Anh, giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Ứng dụng Khoa học về Giới, Gia đình, Phụ nữ và Vị thành niên
RFI : Xin kính chào bà Nguyễn Vân Anh. Trước hết bà có ý kiến gì về mức xử phạt bị xem là quá nhẹ đối với người đã cưỡng ép để hôn cô gái trong thang máy ở Hà Nội ?
Nguyễn Vân Anh : Sau vụ việc vừa qua, dư luận Việt Nam nói chung là không chấp nhận (mức xử phạt đó). Việc dư luận lên tiếng nhiều cũng thể hiện là mặt bằng dân trí và ý thức về pháp luật, về quyền con người của mọi người bây giờ cũng khá là cao rồi, không phải dễ dàng chấp nhận điều đó.
Không chỉ có CSAGA GBVnet, tức Mạng lưới Ngăn ngừa và Ứng phó Bạo lực Giới tại Việt Nam, cũng như các nhóm trẻ, các tổ chức xã hội dân sự khác đã đều lên tiếng về chuyện này. Tôi hy vọng là việc lên tiếng này sẽ làm thức tỉnh những người làm luật cũng như những người có trách nhiệm về vấn đề này ở Việt Nam. Vừa rồi phó thủ tướng Trương Hòa Bình đã lên tiếng, yêu cầu xem xét lại những hình thức xử phạt. Đây là một phản ứng khá tích cực của Nhà nước.
Lâu nay, dư luận Việt Nam cũng đã nói rất nhiều về một số bất cập của luật pháp đối với tình trạng xâm hại tình dục, quấy rối tình dục ở Việt Nam, bởi vì hiện chưa có khái niệm về quấy rối tình dục trong các văn bản pháp luật, hoặc nếu có đâu đó thì không được chỉ rõ là bao gồm những hành động nào. Các nhà làm luật cần phải xem xét lại việc luật pháp chưa nghiêm minh đối với các hành vi xâm hại tình dục, khiến cho kẻ có ý định xâm hại tình dục không cảm thấy lo ngại, hoặc những kẻ đã có hành vi tấn công tình dục, quấy rối tình dục cũng không cảm thấy mình phải đối mặt với những bản án nghiêm khắc, khiến họ phải sợ hãi. Đó là lý do về tâm lý và chúng tôi đã lên tiếng rất nhiều về vấn đề này.
RFI : Vậy theo bà thì luật ở Việt Nam hiện nay cần phải được như thế nào để tạo đủ sức răn đe đối với những hành vi quấy rối, tấn công tình dục ở Việt Nam ?
Nguyễn Vân Anh : Tôi không phải là chuyên gia pháp luật, nhưng có nghiên cứu về bạo lực tình dục, thì tôi thấy là trong luật lao động có nói đến khái niệm quấy rối tình dục. Người lao động có thể đơn phương thôi việc nếu bị quấy rối tình dục. Tuy nhiên lại không có định nghĩa về quấy rối tình dục.
Thứ hai là cũng không có khái niệm bạo lực tình dục. Ví dụ trong luật phòng chống bạo lực gia đình có nói việc cưỡng ép tình dục trong hôn nhân cũng bị coi là bạo lực gia đình, nhưng thế nào là cưỡng ép tình dục trong hôn nhân thì cũng không có định nghĩa. Tất cả những điều đó cần phải được sửa đổi, cần phải cụ thể hóa hơn, để có thể, bên cạnh việc nâng cao hiểu biết của người dân, để mọi người có ý thức để tự bảo vệ mình, thì luật cũng cần phải rõ ràng hơn.
RFI : Theo dõi báo chí trong nước, chúng tôi có cảm tưởng là các vụ tấn công tình dục, các vụ hiếp dâm, kể cả đối với trẻ vị thành niên, vẫn không giảm, nếu không muốn nói là tăng thêm. Phải chăng ở Việt Nam hiện nay, nhiều người vẫn có tâm lý là họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn đối với phụ nữ mà không sợ bị trừng phạt ?
Nguyễn Vân Anh : Tôi không biết nhận xét của anh đúng không hay không. Khi nhận thức của mọi người được nâng lên thì người ta dám tố cáo những chuyện này nhiều hơn, báo chí cũng vào cuộc để đưa tin nhiều hơn. Trước đây có thể có nhiều vụ, nhưng đã bị ỉm vào trong im lặng, thì bây giờ được bộc lộ ra ánh sáng nhiều hơn.
Đấy có thể là một khía cạnh, nhưng việc những vụ đó tiếp tục xảy ra khiến mọi người cảm thấy đau lòng và bất an. Ngay cả trong một chung cư ở thành phố, cho đến vùng nông thôn xa xôi, hẻo lánh, không một chỗ nào mà người ta cảm thấy có độ an toàn cao.
Chúng tôi nghĩ, dù còn một em vị thành niên, dù là còn một phụ nữ, một cô gái bị xâm hại, tấn công, quấy rối tình dục, thì điều đấy cần được thay đổi.
RFI : Trong vấn đề này, theo bà thì các mạng xã hội có tác động như thế nào ?
Nguyễn Vân Anh : Tôi nghĩ là mạng xã hội chỉ phản ánh thực tế của xã hội, tức là bây giờ có rất nhiều cách để người ta có kiến thức nhiều hơn, ý thức về quyền của người ta nhiều hơn, người ta không còn cảm thấy xấu hổ nhiều như trước đây nữa khi nói về xâm hại tình dục. Trước đây khi nói về tình dục, thì người ta đã cảm thấy rụt lại rồi. Hoặc quan niệm về trinh tiết đối với một người con gái trước đây rất là khác, nếu mất trinh thì rất khó lấy chồng hoặc bị xã hội đánh giá như là một cái gì rất là tồi tệ. Bây giờ người ta không còn có quan niệm đó nữa. Đấy cũng là lý do khiến người ta bộc lộ nhiều hơn.
Đúng là nhờ mạng xã hội, những quan điểm đó được bộ lộ công khai và được ủng hộ, khiến cho người ta không cảm thấy cô đơn khi người ta tố cáo.
Thanh Phương thực hiện
Nguồn : RFI, 01/04/2019
200 ngàn, pháp luật Việt Nam bị bêu rếu
Mặc Lâm, VOA, 22/03/2019
"8 đô la cho một cái hôn cưỡng bức trong thang máy" là đề tài gây chú ý trên nhiều tờ báo nước ngoài như AFP, France 24 (Pháp), Daily Mail (Anh), Asia Times (Hong Kong), New Sarawak Tribune (Malaysia), Dispatch (Hàn Quốc) hay trang tin videostreet.pk, neonenetwork.pk (Pakistan)… Tất cả các bài viết trên các trang nói trên cùng chung một sự ngạc nhiên : 8 đô la là mức phạt quá… nhẹ cho một vụ tấn công tình dục (Sexual assault) tại Việt Nam.
Hình minh họa.
Bên cạnh sự ngạc nhiên là những câu chuyện thực tế khác khiến Việt Nam trở nên "khác thường" trong mắt người nước ngoài. Có thật là pháp luật Việt Nam luôn "nhẹ nhàng" như thế hay không trong khi các tội danh khác bị phạt rất nặng nếu không muốn nói là hà khắc bậc nhất Đông Nam Á.
Chỉ vài bài viết về sán lợn và dịch lợn Châu Phi mà bà Nguyễn Thị Minh Nghĩa bị phạt tới 20 triệu đồng, trong khi cái hôn cưỡng bức của Đỗ Mạnh Hùng, một quan chức chính phủ đối với một cô gái trong thang máy thì được công an quận Thanh Xuân (Hà Nội) quyết định xử phạt hành chính 200 ngàn tạo cho người dân một làn sóng phẫn nộ. Nó giống như gáo nước lạnh tát vào mặt, ngay cả người không quan tâm đến chuyện xảy ra quanh mình cũng cảm thấy bất nhẫn về hành vi đê tiện của Đỗ Mạnh Hùng, người chẳng những không thấy hành động của y là phạm tội mà còn tỏ ra bất chấp dư luận xã hội khi khước từ câu nói xin lỗi đối với nạn nhân.
Thật ra công an quận Thanh Xuân Hà Nội không có lỗi trong việc phạt hành chánh 200 ngàn, mà cái lỗi cần phải nhanh chóng sửa đổi là Bộ luật hình sự Việt Nam không quy định rõ tội danh "Tấn công tình dục" để tòa án có thể dựa vào đó mà tuyên phạt kẻ phạm tội.
Ngay cả nước Mỹ là nơi được cho là có bản hiến pháp hoàn chỉnh nhất thế giới nhưng mãi tới năm 1964 thì tội danh "Quấy nhiễu tình dục" mới ra đời. Tuy ra đời muộn nhưng lại là nước đầu tiên mang tội danh này để xử phạt, mà hình phạt của nó đối với bị can thật nặng nề, không khác gì người mang tội hiếp dâm, hay tấn công tình dục là những trọng tội trong luật pháp Mỹ.
Theo định nghĩa thì "quấy rối tình dục" là các hình vi như dùng lời nói, hành động biểu tỏ hình thái tình dục, yêu cầu hay gạ gẫm quan hệ tình dục trái ý muốn của người khác, dùng cử chỉ, lời nói, hình ảnh hay phương tiện thông tin gợi ý về tình dục đối với người khác, đưa hình ảnh người khác tới nơi công cộng nhằm khoe khoang sự quan hệ của mình với người đó mà không được sự đồng ý của đương sự.
Người bị xử phạt về tội này không những phải chịu hình phạt tù giam mà sau khi ra tù những hệ lụy của nó theo đuổi người gây án gần như suốt cuộc đời còn lại. Phải trình diện cơ quan quản lý về di trú, làm việc và đi lại. Khó xin việc làm, bị tước một số quyền công dân căn bản như bỏ phiếu, sở hữu vũ khí, mở công ty. Thậm chí, họ còn bị tước quyền chăm sóc con cái, hay bị cấm tiếp xúc với người thân, trẻ em. Án tích tội phạm tình dục khó hoặc không được tòa án hủy bỏ.
Quay lại với báo chí quốc tế, nếu họ biết rằng cụm từ "quấy rối tình dục" không được thể hiện trong Bộ luật hình sự của Việt Nam mà chỉ có Nghị định 167/2013/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực an ninh - trật tự tại điều 53 có quy định hành vi "kích động tình dục hoặc lạm dụng thân thể đối với thành viên gia đình mà thành viên đó không phải là vợ, chồng" có thể nhận mức xử phạt năm trăm ngàn đến một triệu đồng, thì chắc sự ngạc nhiên của họ càng tăng cao hơn trong các bài báo mà họ tường thuật.
Năm 2015, được sự giúp đỡ của Tổ chức lao động quốc tế ILO, Bộ Lao động, thương binh và xã hội đã phối hợp với Phòng Thương mại và công nghiệp Việt Nam công bố Bộ quy tắc ứng xử về quấy rối tình dục tại nơi làm việc, trong đó định nghĩa "quấy rối tình dục là hành vi có tính chất tình dục gây ảnh hưởng đến tâm lý của nữ giới, nam giới. Đây là hành vi không được chấp thuận, không mong muốn và không hợp lý làm xúc phạm đối với người nhận, tạo môi trường bất ổn, đáng sợ và thù địch". Vì là quy tắc ứng xử trong phạm vi người lao động nên không có tư cách pháp lý và vì vậy không có việc chế tài cho người vi phạm.
Trong nhiều lần được đề nghị, đại biểu Quốc hội nhiều khóa đã chần chừ, nếu không muốn nói là lơ là với việc xây dựng điều khoản mới về tội quấy rối tình dục trong những lần đổi mới, bổ xung Bộ luật Hình sự Việt Nam. Nhiều đại biểu cho rằng khó nhất trí với các cụm từ quy chuẩn về hành động nào mới chứng tỏ là phạm tội và hành động nào là vô tình hay khó kết tội một người. Những chần chừ này cho thấy tư duy về luật pháp của nhiều đại biểu Quốc hội còn cổ xưa như sống trong thời phong kiến. Họ không dám tiếp cận với những định nghĩa của luật pháp nước ngoài về tội danh này và càng không dám tự mình nghĩ ra điều gì làm cho một người có thể bị buộc tội "quấy rối tình dục".
Tâm lý đùn đẩy, sợ trách nhiệm, thiếu tư duy và kiến thức luật pháp của nhiều đại biểu Quốc hội đã đẻ ra vụ án 200 ngàn hôm nay. Vụ án mà truyền thông quốc tế đang bêu rếu Việt Nam qua câu chữ không làm cho ai trong số những người trách nhiệm cảm thấy xấu hổ, chỉ có dân chúng, những người đồng cảnh với cô gái trong thang máy là cảm thấy ê chề.
Mà ê chề và nhục nhã là hai trong một.
Mặc Lâm
Nguồn : RFA, 22/03/2019
*******************
Báo Nam Hàn bêu rếu vụ ‘sàm sỡ trong thang máy’ ở Hà Nội chỉ bị phạt hơn 8 USD
Tr.N, Người Việt, 21/03/2019
Vụ "yêu râu xanh" sàm sỡ nữ sinh trong thang máy chỉ bị phạt 200.000 đồng (hơn 8 USD) không chỉ làm dư luận ở Việt Nam phẫn nộ, mà báo chí Nam Hàn cũng đã đưa tin.
Bài báo của Dispatch thuật lại diễn biến của vụ Đỗ Mạnh Hùng sàm sỡ nữ sinh V.. (Hình: Thanh Niên)
Báo Thanh Niên cho hay, ngày 20 tháng Ba, 2019, báo Dispatch, một trang thông tin uy tín tại Nam Hàn đã đăng tải vụ này lên trang chủ, sau khi chiều 18 tháng Ba, Công An quận Thanh Xuân (Hà Nội) ra quyết định chỉ xử phạt hành chính đối với Đỗ Mạnh Hùng (47 tuổi, quê tại Hải Phòng), kẽ đã sàm sỡ, cưỡng hôn nữ sinh PHV (20 tuổi, trú tại chúng cư Golden Palm, Thanh Xuân, Hà Nội) tại thang máy một chúng cư này với mức phạt 200.000 đồng (hơn 8 USD) về tội "có cử chỉ, lời nói thô bạo, khiêu khích, trêu ghẹo, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của người khác".
Hùng từng đồng ý sẽ công khai xin lỗi theo yêu cầu của nạn nhân trước sự chứng kiến của cư dân, Ban Quản lý tòa nhà, Tổ dân phố, Công an quận, phường…, nhưng hai lần tổ chức đều không đến.
Báo Dispatch cho đưa tin cụ thể về vụ này và nhấn mạnh rằng "thủ phạm chỉ bị phạt 200.000 đồng, một số tiền quá nhỏ so với những gì người này đã gây ra cho nữ sinh".
Trang này trích lời của nạn nhân V. : "Đã 10 ngày kể từ khi sự việc xảy ra nhưng tôi vẫn không thôi ám ảnh mỗi lần đi thang máy. Hình phạt 200.000 đồng là quá ít so với những tổn hại về thể chất và tinh thần mà tôi đã phải chịu đựng từ kẻ tấn công". Tuy nhiên, cô V. không muốn tiếp tục truy cứu sự việc.
"Rất nhiều người Việt Nam đùa là nếu phạt 200.000 đồng thì đưa luôn 1 triệu đồng (43 USD) để những lần vi phạm sau khỏi mất công đóng", tác giả bài viết kể lại.
"Nếu sự việc mà xảy ra ở đất nước nào khác, hình phạt sẽ rất nặng. Thật nực cười khi hắn ta chỉ bị phạt có 200.000 đồng", trang báo trích ý khiến của một số độc giả Việt Nam.
Trang Dispatch thậm chí còn lấy hình ảnh chế trên mạng xã hội ở Việt Nam để nói đến làn sóng phản đối của dư luận về hình phạt dành cho kẻ tấn công. "Họ lấy năm tờ 200.000 và ghi vào đó tên của từng người đẹp nổi tiếng tại Việt Nam để giễu cợt về hình phạt", trang báo đưa tin và kèm hình ảnh minh họa.
Theo báo VnExpress trước đó, tối 4 tháng Ba, khi vào thang máy, chị V. bấm lên tầng 22, còn người đàn ông (sau đó được xác định là tay Hùng) lên tầng 19. Khi đến tầng 19, tay này vẫn nán lại đòi xin số điện thoại chị V để làm quen.
Chị V. từ chối, nói đã có chồng con. Khi cửa thang máy đóng lại, y xông vào ôm, hôn. Khi cửa thang mở ở tầng 22 chị cố hết sức vùng chạy. Tay Hùng còn cố kéo nạn nhân trở vào thang nhưng bất thành.
Theo dữ liệu camera trong thang máy, hành động của tay Hùng diễn ra chừng một phút. Khi chị V bỏ chạy trong tình trạng hoảng loạn, trầy xước, y chỉnh trang lại quần áo và bình thản rời đi.
Ngay sau khi Công an quận Thanh Xuân xử phạt tay Hùng và thông tin được đăng tải lên báo chí, cộng đồng mạng và chính nạn nhân đã phản ứng gay gắt.
"Cưỡng hôn người ta là hành vi tấn công tình dục mà không cấu thành tội phạm là sao? Nếu chỉ 200.000 đồng, có án lệ rồi, mai mốt cứ vô thang máy thoải mái hôn hít, quấy rối tình dục, bị kiện bỏ ra số tiền trên huề cả làng! Sao nhân phẩm người phụ nữ rẻ thế. Nếu phụ nữ chúng tôi phản kháng lại, cho nhập viện luôn mấy tên ‘yêu râu xanh’ thì có bị phạt ngược lại không ta?", diễn viên hài Nam Thư bất bình nói.
Nói về việc xử phạt hành chính tay Hùng 200.000 đồng, một lãnh đạo Công an quận Thanh Xuân cho biết "đơn vị đã xử phạt theo đúng quy định của pháp luật".
"Vẫn còn đó sự phẫn nộ của dư luận về hành vi ‘sờ mông, sờ đùi’ nhiều nữ sinh lớp 5 của thầy giáo ở một tỉnh phía Bắc chưa bị coi là ‘dâm ô’ vì thiếu những… dấu vết (?). Và biết bao nhiêu vụ việc tương tự, nạn nhân và người thân đang mỏi mòn tìm công lý",… báo Tuổi Trẻ kết luận.
Tr.N
*********************
200 ngàn, pháp luật Việt Nam bị bêu rếu
Mặc Lâm, VOA, 22/03/2019
"8 đô la cho một cái hôn cưỡng bức trong thang máy" là đề tài gây chú ý trên nhiều tờ báo nước ngoài như AFP, France 24 (Pháp), Daily Mail (Anh), Asia Times (Hong Kong), New Sarawak Tribune (Malaysia), Dispatch (Hàn Quốc) hay trang tin videostreet.pk, neonenetwork.pk (Pakistan)… Tất cả các bài viết trên các trang nói trên cùng chung một sự ngạc nhiên : 8 đô la là mức phạt quá… nhẹ cho một vụ tấn công tình dục (Sexual assault) tại Việt Nam.
11111111111111
Hình minh họa.
Bên cạnh sự ngạc nhiên là những câu chuyện thực tế khác khiến Việt Nam trở nên "khác thường" trong mắt người nước ngoài. Có thật là pháp luật Việt Nam luôn "nhẹ nhàng" như thế hay không trong khi các tội danh khác bị phạt rất nặng nếu không muốn nói là hà khắc bậc nhất Đông Nam Á.
Chỉ vài bài viết về sán lợn và dịch lợn Châu Phi mà bà Nguyễn Thị Minh Nghĩa bị phạt tới 20 triệu đồng, trong khi cái hôn cưỡng bức của Đỗ Mạnh Hùng, một quan chức chính phủ đối với một cô gái trong thang máy thì được công an quận Thanh Xuân (Hà Nội) quyết định xử phạt hành chính 200 ngàn tạo cho người dân một làn sóng phẫn nộ. Nó giống như gáo nước lạnh tát vào mặt, ngay cả người không quan tâm đến chuyện xảy ra quanh mình cũng cảm thấy bất nhẫn về hành vi đê tiện của Đỗ Mạnh Hùng, người chẳng những không thấy hành động của y là phạm tội mà còn tỏ ra bất chấp dư luận xã hội khi khước từ câu nói xin lỗi đối với nạn nhân.
Thật ra công an quận Thanh Xuân Hà Nội không có lỗi trong việc phạt hành chánh 200 ngàn, mà cái lỗi cần phải nhanh chóng sửa đổi là Bộ luật hình sự Việt Nam không quy định rõ tội danh "Tấn công tình dục" để tòa án có thể dựa vào đó mà tuyên phạt kẻ phạm tội.
Ngay cả nước Mỹ là nơi được cho là có bản hiến pháp hoàn chỉnh nhất thế giới nhưng mãi tới năm 1964 thì tội danh "Quấy nhiễu tình dục" mới ra đời. Tuy ra đời muộn nhưng lại là nước đầu tiên mang tội danh này để xử phạt, mà hình phạt của nó đối với bị can thật nặng nề, không khác gì người mang tội hiếp dâm, hay tấn công tình dục là những trọng tội trong luật pháp Mỹ.
Theo định nghĩa thì "quấy rối tình dục" là các hình vi như dùng lời nói, hành động biểu tỏ hình thái tình dục, yêu cầu hay gạ gẫm quan hệ tình dục trái ý muốn của người khác, dùng cử chỉ, lời nói, hình ảnh hay phương tiện thông tin gợi ý về tình dục đối với người khác, đưa hình ảnh người khác tới nơi công cộng nhằm khoe khoang sự quan hệ của mình với người đó mà không được sự đồng ý của đương sự.
Người bị xử phạt về tội này không những phải chịu hình phạt tù giam mà sau khi ra tù những hệ lụy của nó theo đuổi người gây án gần như suốt cuộc đời còn lại. Phải trình diện cơ quan quản lý về di trú, làm việc và đi lại. Khó xin việc làm, bị tước một số quyền công dân căn bản như bỏ phiếu, sở hữu vũ khí, mở công ty. Thậm chí, họ còn bị tước quyền chăm sóc con cái, hay bị cấm tiếp xúc với người thân, trẻ em. Án tích tội phạm tình dục khó hoặc không được tòa án hủy bỏ.
Quay lại với báo chí quốc tế, nếu họ biết rằng cụm từ "quấy rối tình dục" không được thể hiện trong Bộ luật hình sự của Việt Nam mà chỉ có Nghị định 167/2013/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực an ninh - trật tự tại điều 53 có quy định hành vi "kích động tình dục hoặc lạm dụng thân thể đối với thành viên gia đình mà thành viên đó không phải là vợ, chồng" có thể nhận mức xử phạt năm trăm ngàn đến một triệu đồng, thì chắc sự ngạc nhiên của họ càng tăng cao hơn trong các bài báo mà họ tường thuật.
Năm 2015, được sự giúp đỡ của Tổ chức lao động quốc tế ILO, Bộ Lao động, thương binh và xã hội đã phối hợp với Phòng Thương mại và công nghiệp Việt Nam công bố Bộ quy tắc ứng xử về quấy rối tình dục tại nơi làm việc, trong đó định nghĩa "quấy rối tình dục là hành vi có tính chất tình dục gây ảnh hưởng đến tâm lý của nữ giới, nam giới. Đây là hành vi không được chấp thuận, không mong muốn và không hợp lý làm xúc phạm đối với người nhận, tạo môi trường bất ổn, đáng sợ và thù địch". Vì là quy tắc ứng xử trong phạm vi người lao động nên không có tư cách pháp lý và vì vậy không có việc chế tài cho người vi phạm.
Trong nhiều lần được đề nghị, đại biểu Quốc hội nhiều khóa đã chần chừ, nếu không muốn nói là lơ là với việc xây dựng điều khoản mới về tội quấy rối tình dục trong những lần đổi mới, bổ xung Bộ luật Hình sự Việt Nam. Nhiều đại biểu cho rằng khó nhất trí với các cụm từ quy chuẩn về hành động nào mới chứng tỏ là phạm tội và hành động nào là vô tình hay khó kết tội một người. Những chần chừ này cho thấy tư duy về luật pháp của nhiều đại biểu Quốc hội còn cổ xưa như sống trong thời phong kiến. Họ không dám tiếp cận với những định nghĩa của luật pháp nước ngoài về tội danh này và càng không dám tự mình nghĩ ra điều gì làm cho một người có thể bị buộc tội "quấy rối tình dục".
Tâm lý đùn đẩy, sợ trách nhiệm, thiếu tư duy và kiến thức luật pháp của nhiều đại biểu Quốc hội đã đẻ ra vụ án 200 ngàn hôm nay. Vụ án mà truyền thông quốc tế đang bêu rếu Việt Nam qua câu chữ không làm cho ai trong số những người trách nhiệm cảm thấy xấu hổ, chỉ có dân chúng, những người đồng cảnh với cô gái trong thang máy là cảm thấy ê chề.
Mà ê chề và nhục nhã là hai trong một.
Mặc Lâm
Nguồn : RFA, 22/03/2019
*******************
Báo Nam Hàn bêu rếu vụ ‘sàm sỡ trong thang máy’ ở Hà Nội chỉ bị phạt hơn 8 USD (Người Việt, 21/03/2019)
Vụ "yêu râu xanh" sàm sỡ nữ sinh trong thang máy chỉ bị phạt 200.000 đồng (hơn 8 USD) không chỉ làm dư luận ở Việt Nam phẫn nộ, mà báo chí Nam Hàn cũng đã đưa tin.
222222222222222222
Bài báo của Dispatch thuật lại diễn biến của vụ Đỗ Mạnh Hùng sàm sỡ nữ sinh V.. (Hình: Thanh Niên)
Báo Thanh Niên cho hay, ngày 20 tháng Ba, 2019, báo Dispatch, một trang thông tin uy tín tại Nam Hàn đã đăng tải vụ này lên trang chủ, sau khi chiều 18 tháng Ba, Công An quận Thanh Xuân (Hà Nội) ra quyết định chỉ xử phạt hành chính đối với Đỗ Mạnh Hùng (47 tuổi, quê tại Hải Phòng), kẽ đã sàm sỡ, cưỡng hôn nữ sinh PHV (20 tuổi, trú tại chúng cư Golden Palm, Thanh Xuân, Hà Nội) tại thang máy một chúng cư này với mức phạt 200.000 đồng (hơn 8 USD) về tội "có cử chỉ, lời nói thô bạo, khiêu khích, trêu ghẹo, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của người khác".
Hùng từng đồng ý sẽ công khai xin lỗi theo yêu cầu của nạn nhân trước sự chứng kiến của cư dân, Ban Quản lý tòa nhà, Tổ dân phố, Công an quận, phường…, nhưng hai lần tổ chức đều không đến.
Báo Dispatch cho đưa tin cụ thể về vụ này và nhấn mạnh rằng "thủ phạm chỉ bị phạt 200.000 đồng, một số tiền quá nhỏ so với những gì người này đã gây ra cho nữ sinh".
Trang này trích lời của nạn nhân V. : "Đã 10 ngày kể từ khi sự việc xảy ra nhưng tôi vẫn không thôi ám ảnh mỗi lần đi thang máy. Hình phạt 200.000 đồng là quá ít so với những tổn hại về thể chất và tinh thần mà tôi đã phải chịu đựng từ kẻ tấn công". Tuy nhiên, cô V. không muốn tiếp tục truy cứu sự việc.
"Rất nhiều người Việt Nam đùa là nếu phạt 200.000 đồng thì đưa luôn 1 triệu đồng (43 USD) để những lần vi phạm sau khỏi mất công đóng", tác giả bài viết kể lại.
"Nếu sự việc mà xảy ra ở đất nước nào khác, hình phạt sẽ rất nặng. Thật nực cười khi hắn ta chỉ bị phạt có 200.000 đồng", trang báo trích ý khiến của một số độc giả Việt Nam.
Trang Dispatch thậm chí còn lấy hình ảnh chế trên mạng xã hội ở Việt Nam để nói đến làn sóng phản đối của dư luận về hình phạt dành cho kẻ tấn công. "Họ lấy năm tờ 200.000 và ghi vào đó tên của từng người đẹp nổi tiếng tại Việt Nam để giễu cợt về hình phạt", trang báo đưa tin và kèm hình ảnh minh họa.
Theo báo VnExpress trước đó, tối 4 tháng Ba, khi vào thang máy, chị V. bấm lên tầng 22, còn người đàn ông (sau đó được xác định là tay Hùng) lên tầng 19. Khi đến tầng 19, tay này vẫn nán lại đòi xin số điện thoại chị V để làm quen.
Chị V. từ chối, nói đã có chồng con. Khi cửa thang máy đóng lại, y xông vào ôm, hôn. Khi cửa thang mở ở tầng 22 chị cố hết sức vùng chạy. Tay Hùng còn cố kéo nạn nhân trở vào thang nhưng bất thành.
Theo dữ liệu camera trong thang máy, hành động của tay Hùng diễn ra chừng một phút. Khi chị V bỏ chạy trong tình trạng hoảng loạn, trầy xước, y chỉnh trang lại quần áo và bình thản rời đi.
Ngay sau khi Công an quận Thanh Xuân xử phạt tay Hùng và thông tin được đăng tải lên báo chí, cộng đồng mạng và chính nạn nhân đã phản ứng gay gắt.
"Cưỡng hôn người ta là hành vi tấn công tình dục mà không cấu thành tội phạm là sao? Nếu chỉ 200.000 đồng, có án lệ rồi, mai mốt cứ vô thang máy thoải mái hôn hít, quấy rối tình dục, bị kiện bỏ ra số tiền trên huề cả làng! Sao nhân phẩm người phụ nữ rẻ thế. Nếu phụ nữ chúng tôi phản kháng lại, cho nhập viện luôn mấy tên ‘yêu râu xanh’ thì có bị phạt ngược lại không ta?", diễn viên hài Nam Thư bất bình nói.
Nói về việc xử phạt hành chính tay Hùng 200.000 đồng, một lãnh đạo Công an quận Thanh Xuân cho biết "đơn vị đã xử phạt theo đúng quy định của pháp luật".
"Vẫn còn đó sự phẫn nộ của dư luận về hành vi ‘sờ mông, sờ đùi’ nhiều nữ sinh lớp 5 của thầy giáo ở một tỉnh phía Bắc chưa bị coi là ‘dâm ô’ vì thiếu những… dấu vết (?). Và biết bao nhiêu vụ việc tương tự, nạn nhân và người thân đang mỏi mòn tìm công lý",… báo Tuổi Trẻ kết luận.
Tr.N
*******************
Danh dự, nhân phẩm giá 200 ngàn đồng
Trân Văn, VOA, 21/03/2019
Quyết định xử phạt ông Đỗ Mạnh Hùng 200 ngàn đồng vì "có cử chỉ, lời nói thô bạo, khiêu khích, trêu ghẹo, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của người khác", khiến nhiều người phẫn nộ.
Hình ảnh ghi lại ông Đỗ Mạnh Hùng khống chế một nữ sinh để hôn, 4/3/2019.
Sự phẫn nộ bùng lên, loang ra, trải rộng từ mạng xã hội đến hệ thống truyền thông chính thức vì mức phạt quá nhẹ. Nhiều người bày tỏ sự bất bình kèm mỉa mai rằng mức phạt ấy giống như khuyến khích sàm sỡ, xúc phạm danh dự, nhân phẩm phụ nữ.
Chuyện ông Hùng tấn công người phụ nữ giữ cửa thang máy cho ông đi ra, dùng vũ lực dồn người phụ nữ vào góc thang máy để hôn cô, bất kể cô kháng cự mãnh liệt, song ông Hùng chỉ bị phạt 200 ngàn đồng – chắc chắn chỉ có ở Việt Nam !
Chẳng riêng nạn nhân, thân nhân của cô mà không ít người bảo rằng họ thất vọng vì danh dự, nhân phẩm quá… rẻ. Khi chế tài… nhẹ nhàng như thế, rõ ràng danh dự, nhân phẩm của mọi người, đặc biệt là phụ nữ nhẹ như bấc trong mắt những kẻ bất lương.
Chỉbất bình và lo ngại danh dự, phẩm giá của chính mình, mẹ mình, vợ mình, chị em mình, con cháu mình cũng sẽ bị xâm hại như thế là… SAI. Tại sao Công an quận Thanh Xuân, thành phố Hà Nội chỉ phạt ông Hùng 200 ngàn đồng ?
Đơn giản vì các qui phạm pháp luật nhằm chế tài những cá nhân "có cử chỉ, lời nói thô bạo, khiêu khích, trêu ghẹo, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của người khác" đặt định mức phạt chỉ như vậy.
Mức phạt đó là một trong những bằng chứng hết sức rõ ràng cho thấy, trong nhận thức của giới lãnh đạo hệ thống chính trị, hệ thống công quyền tại Việt Nam, tầm vóc của danh dự, nhân phẩm công dân Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam ở mức nào !
Chẳng riêng danh dự, nhân phẩm vốn… trừu tượng, những thứ cụ thể hơn như sức khỏe, tính mạng, tài sản công dân cũng rất rẻ. Vì quá rẻ nên môi sinh, môi trường, an toàn thực phẩm, an toàn giao thông, trật tự xã hội mới trở thành vấn nạn trầm kha.
Công dân Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã cũng như đang và chắc chắn sẽ còn được hưởng thứ "đặc quyền" hiếm có : "Được" thưởng thức cảm giác bất an với mức độ càng ngày càng cao, trước đủ thứ rủi ro từ đủ mọi góc độ, có thể xâm hại danh dự, nhân phẩm, hủy hoại sức khỏe, tính mạng, tài sản của mình, cũng như thân nhân của mình bất cứ lúc nào, ở bất kỳ đâu và không thể… đón đỡ.
Dẫu cũng có hệ thống dân cử (như quốc hội, hội đồng nhân dân đủ cấp), hệ thống hành pháp (chính phủ, các ủy ban nhân dân), hệ thống tư pháp (tòa án, viện kiểm sát, công an) trải dài từ trung ương đến địa phương, chưa kể hệ thống chính trị (Đảng cộng sản Việt Nam, các đoàn thể, hội…) trải rộng khắp mọi lĩnh vực nhưng cam kết bảo hộ các quyền căn bản của một con người chỉ nằm trên giấy.
Hệ thống dân cử, hệ thống hành pháp có thể nhận ra ngay lập tức nguy cơ, cũng như hậu quả của những thông tin, ý kiến "bôi nhọ lãnh đạo" hoặc tiết lộ "sức khỏe lãnh đạo",… để nỗ lực sửa luật, bổ sung các qui phạm pháp luật để hệ thống tư pháp có cơ sở diệt trừ tận gốc hành vi này để "răn đe, phòng ngừa" chung.
Còn đặt định những giải pháp buộc hệ thống hành pháp, hệ thống tư pháp phải nỗ lực hơn nữa để việc bảo vệ danh dự, nhân phẩm, sức khỏe, tính mạng, tài sản công dân hữu hiệu như thiên hạ thì không. Cho nên "có cử chỉ, lời nói thô bạo, khiêu khích, trêu ghẹo, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của người khác" mới phạt… 200 ngàn đồng.
***
Hai từ "tiện dân" tưởng đã "mồ yên, mả đẹp" cùng với sự cáo chung của hình thái quân chủ chuyên chế trong tiến trình phát triển chung của nhân loại nhưng tưởng thế là… sai !
Cho dù Hiến pháp Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam minh định, Việt Nam đã đoạn tuyệt với não trạng "quân xử thần tử, thần bất tử bất trung" (vua bảo chết mà còn sống là… bất trung), quan không còn như… cha mẹ (quan chi phụ mẫu) nhưng hãy nhìn vào thực tế tại Việt Nam, đối chiếu với thiên hạ, ngẫm nghĩ một chút, ắt sẽ thấy công dân rõ ràng vẫn cứ là… tiện dân – thành phần dù muốn hay không cũng chỉ có thể tự xếp mình vào nhóm mạt hạng.
Trân Văn