Xã luận
Quốc hội nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Quốc hội mới của nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam vừa kết thúc kỳ họp đầu tiên, trên nguyên tắc quan trọng nhất, và đã bầu lại chủ tịch quốc hội, chủ tịch nước, thủ tướng và thành phần chính phủ. Dầu vậy sự thay đổi hoàn toàn bộ máy nhà nước đã không gây được sự chú ý nào trong dư luận và quần chúng Việt Nam. Người ta không quan tâm đến những thay đổi này bằng sự kiện một phó chủ tịch tỉnh dùng bảng xanh cho ôtô cá nhân của mình. Sự dửng dưng của nhân dân Việt Nam cần được nhìn rõ.
Trước hết vì không có gì thực sự mới. Chủ tịch nước, thủ tướng và chủ tịch quốc hội mới đều là những người đã quá quen thuộc, khả năng cũng như nhân cách đã được đánh giá quá rõ. Đây chỉ là một thay đổi những người cũ bằng những người cũ khác. Bộ máy nhà nước "mới" này tuyệt đối không chứng tỏ một ý định thay đổi nào, trái lại nó còn chứng tỏ quyết tâm giữ nguyên bản chất toàn trị và đàn áp của chế độ. Nhân dân Việt Nam đã hiểu ngay là không thể chờ đợi một thiện chí cởi mở nào nơi những người vừa lên cầm quyền. Thêm vào đó sự kiện ông Trần Đại Quang, bộ trưởng công an -con người mà thành tích và hình ảnh gắn bó chặt chẽ với những bản cáo trạng dàn dựng, những vụ đàn áp dân oan, đánh chết người trong đồn công an, cho công an giả làm côn đồ hoặc dùng côn đồ hành hung những người dân chủ ôn hòa- được đưa lên làm chủ tịch nước còn là một xúc phạm quá lớn đối với nhân dân Việt Nam.
Phải nhìn nhận rằng những người vừa được đưa lên cầm đầu bộ máy nhà nước đã thừa hưởng một tình trạng bi đát hơn hẳn so với những người tiền nhiệm của họ. Tham nhũng đã đục khoét mọi cơ quan ở mọi cấp bậc, môi trường sinh sống đã bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, sự lệ thuộc vào Trung Quốc đã quá nặng nề. Thêm vào đó là tai nạn bất ngờ Formosa Vũng Áng. Tuy vậy họ không thể đổ lỗi cho di sản bi đát này vì chính họ cũng đã góp phần quyết định tạo ra nó và đã hành xử một cách vừa bất lực vừa bất xứng. Trong vụ Formosa họ đã hành xử một cách thô bạo với nhân dân Việt Nam và khiếp nhược với nước ngoài. Họ đã phản ứng một cách rất đáng thất vọng trước phán quyết của tòa án quốc tế The Hague bác bỏ những tham vọng xấc xược của Trung Quốc trên Biển Đông mà Việt Nam là nạn nhân chính. Chế độ còn tự lố bịch hóa bằng cách buộc một quốc hội sắp mãn nhiệm kỳ bầu một cơ chế nhà nước mới để rồi sau đó buộc quốc hội mới bầu lại y nguyên. Nhân dân Việt Nam không còn bất cứ lý do gì để hy vọng bất cứ gì ở Đảng Cộng Sản. Dưới mắt nhân dân Việt Nam nó không khác một lực lượng chiếm đóng. Sự đoạn tuyệt giữa nhân dân và chế độ đã toàn diện, dứt khoát, vĩnh viễn và không thể đảo ngược.
Điều mới và quan trọng là ban lãnh đạo cộng sản, vì không có chọn lựa nào khác, cuối cùng đã phải chấp nhận sáp lại với Hoa Kỳ và các nước dân chủ, với hệ luận tất nhiên là phải tháo gỡ dần sự lệ thuộc vào Trung Quốc. Tuy vậy họ vẫn chưa chịu hiểu là tình huống mới này không cho phép duy trì chủ nghĩa Mac-Lênin và chế độ toàn trị. Họ không muốn thích nghi nên sẽ không thể thích nghi. Kết luận hiển nhiên là sẽ không có một tương lai nào cho Đảng Cộng Sản cả.
Còn khối hơn bốn triệu đảng viên cộng sản ? Họ vẫn có thể có một tương lai chính trị để đóng góp cho đất nước với điều kiện là phải tự tìm cho mình một hướng đi khác, ngoài một đảng vì thiển cận đã chọn con đường tiêu vong.
Ban Biên Tập Tổ Quốc