Thư gửi Đức
Đức thân mến,
Anh viết lá thư này gửi em trong một ngày mà lòng anh trĩu nặng. Khi nhìn thấy tấm hình của em trên mặt báo, không ai thể kìm được sự xúc động vì xót xa. Chỉ trong 51 ngày họ đã biến một chàng trai khôi ngô, trắng trẻo, điển trai thành một người gày gò như một tu sĩ khổ hạnh. Anh biết em đang chịu nhiều đau đớn và bất công khi bị giam cầm chỉ vì em đã chọn con đường tranh đấu cho tự do, dân chủ trong tinh thần hòa giải dân tộc. Em không có tội gì cả, Đức à, ngược lại, em đang làm điều mà rất nhiều người dân Việt Nam khát khao nhưng chưa dám đứng lên thực hiện.
Em là biểu tượng, là ngọn đuốc soi sáng con đường mà chúng ta đi, bởi vì em đã giữ trọn lời nguyền mà chúng ta đã từng tuyên xưng : "Nước Việt Nam sẽ là một nước lớn".
Có người từng nói rằng : "Chỉ khi ánh sáng của tự do bị kìm hãm, ngọn lửa đấu tranh mới cháy bùng mạnh mẽ". Em chính là ngọn lửa ấy, là hiện thân của một thế hệ thanh niên Việt Nam mới – dũng cảm, kiên cường và tràn đầy khát vọng thay đổi. Dù giờ đây em phải tạm thời ngồi trong bốn bức tường lạnh lẽo, nhưng đừng quên rằng bên ngoài kia, hàng ngàn, hàng triệu người đang theo dõi và đồng hành cùng em. Anh biết mẹ già và bà nội của em đang ngày đêm nhớ thương và lo lắng cho em, nhưng em cũng hãy tự hào vì họ đã nuôi dạy nên một người con, người cháu dũng cảm và đầy lý tưởng. Em chính là niềm hy vọng của họ, và anh tin rằng họ hiểu được ý nghĩa lớn lao trong việc em đang làm. Em trai của em cũng rất tự hào vì có một người anh như em : một người không chỉ nhận lãnh trách nhiệm thay cha để nuôi dạy em trai mà còn là một anh hùng của thời đại mới.
Chế độ độc tài, dù kiên cố đến đâu, cũng không thể đứng vững mãi trước sức mạnh của lòng dân. "Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng", sự áp bức và bất công rồi sẽ đến lúc bị chính ngọn sóng mà nó tạo ra quật ngã. Họ bắt em, nhưng họ không thể bắt hết những người yêu nước. Họ muốn dập tắt tiếng nói của em, nhưng chính sự im lặng cưỡng ép này lại khiến tiếng vang của em mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Em là giọt nước tràn ly, và một ngày không xa, giọt nước ấy sẽ tạo nên cơn sóng lớn cuốn trôi sự mục ruỗng của chế độ.
Anh mong em luôn giữ vững tinh thần. Hãy nhớ rằng : "Người chiến thắng cuối cùng không phải là kẻ mạnh nhất, mà là kẻ kiên định nhất". Chúng ta không tranh đấu bằng hận thù, bằng bạo lực mà bằng tình yêu thương, sự thật và khát vọng hòa giải. Chính sự bất bạo động của em là sức mạnh lớn nhất khiến họ sợ hãi. Trong cuộc đời này có hai loại khổ đau : Đó là loại khổ đau mà người ta tìm cách né tránh và nó luôn đồng hành theo người ta bất cứ nơi nào. Và loại khổ đau thứ hai loại khổ đau mà chúng ta chọn đối diện và chúng ta sẽ vượt qua để đến đích tự do. Và em đã chọn loại khổ đau thứ hai. Anh tự hào vì em ở điều đó, em chọn loại khổ đau mà chúng ta tin rằng sẽ dẫn tới tự do cho cả dân tộc, em chọn loại khổ đau mà sẽ mở ra cho dân tộc một kỷ nguyên mới : kỷ nguyên của đoạn tuyệt với thù hận, kỷ nguyên của hàn gắn, kỷ nguyên của tình yêu, kỷ nguyên của tình anh em tìm lại, kỷ nguyên của tự do, tương nhượng và phát triển.
Làm người Việt Nam cho tới nay đã là một điều bất hạnh thì làm người Việt Nam trong một tương lai gần sẽ phải là một niềm vui, một may mắn và một nguồn hãnh diện
Hãy tin rằng, em không cô đơn. Những người dân ngoài kia, những người đồng hành cùng em, đều đang phẫn nộ và lên tiếng. Em là biểu tượng, là ngọn đuốc soi sáng con đường mà chúng ta đi, bởi vì em đã giữ trọn lời nguyền mà chúng ta đã từng tuyên xưng : "Nước Việt Nam sẽ là một nước lớn. Làm người Việt Nam cho tới nay đã là một điều bất hạnh thì làm người Việt Nam trong một tương lai gần sẽ phải là một niềm vui, một may mắn và một nguồn hãnh diện" - Lời nguyền về một nhiệm vụ mang lịch sử.
Giữ gìn sức khỏe, Đức nhé. Hãy để ngọn lửa trong em cháy mãi, dù cho bất kỳ cơn gió lạnh nào đang thổi qua. Chế độ này đang rất bối rối trong những lựa chọn cáo chung, việc bắt giữ em là một minh chứng rõ ràng cho điều đó. Mọi người luôn tin tưởng và sát cánh cùng em. Chúng ta vừa là Chí hữu vừa là Anh em.
Trần Khánh Ân
(16/11/2024)