Nhân dân không có bổn phận phải tuân theo nhà nước khi nó không còn ở trong phạm vi bảo vệ quyền sống, quyền tự do và tài sản của chúng ta.
Khi nhà nước sử dụng luật pháp để hợp pháp hóa các điều luật mang tính cướp bóc, nhiệm vụ của các công dân là thay thế một nhà nước bất hợp pháp bằng một nhà nước hợp pháp.
Khi nhà nước sử dụng luật pháp như là một công cụ để hợp pháp hóa các điều luật mang tính cướp bóc, hay xâm phạm đến các quyền tự do và tài sản của nhân dân, thì ngay chính lúc đó nó đã đặt bản thân mình vào trong trạng thái chống lại và thù địch với nhân dân. Và đương nhiên khi đó các công dân không còn một lý do nào để tuân theo nó nữa. Nhiệm vụ của các công dân lúc bấy giờ là thay thế nó, thay thế một nhà nước bất hợp pháp bằng một nhà nước hợp pháp.
1. Tính hợp pháp và sự liêm chính của một nhà nước.
Nhà nước là một tập thể, một lực lượng chung được tạo lập ra dựa trên sự đồng thuận của đa số các công dân, tính chính danh và sự hợp pháp của nó chỉ có thể đạt được thông qua một cuộc bầu cử tự do và minh bạch. Nhiệm vụ chính yếu của nhà nước là bảo vệ tính mạng, tài sản, và các quyền tự do của nhân dân, là bảo vệ những quyền hiến định bất khả xâm phạm. Nếu nhà nước vượt ra khỏi các phạm vi trên, thì nó sẽ tự đánh mất sự tín nhiệm mà nhân dân đã giao cho nó trước đây. Khi đó nó đã vi phạm và xâm phạm đến các quyền của chúng ta, và chúng ta gọi những nhà nước như này là chuyên chế, độc tài, bất hợp pháp, và cuối cùng là nó không còn đáng để tuân theo nữa.
Vậy thì lý do gì khiến cho nhà nước ra đời, và tại sao nhà nước lại có trách nhiệm bảo vệ những quyền như trên của chúng ta ?
John Locke là một trong những nhà tư tưởng Khai sáng có ảnh hưởng nhất, tư tưởng chống chủ nghĩa chuyên chế
John Locke (1632-1704) nhà tư tưởng, triết gia vĩ đại người Anh ở thế kỷ XVII. Ông là một trong những nhà tư tưởng Khai sáng có ảnh hưởng nhất, tư tưởng chống chủ nghĩa chuyên chế, khái niệm về các quyền tự nhiên, khế ước xã hội của ông đã có ảnh hưởng sâu rộng đến nền văn hóa và sự thịnh vượng ở Phương Tây từ hàng thế kỷ nay. Trong Khảo luận thứ hai về chính quyền, một tuyệt tác về tư tưởng chính trị, John Locke đã đưa ra lý thuyết về nguồn gốc và vai trò của nhà nước, mà ông gọi là nhà nước dân sự.
- Khởi đầu ông tìm về trạng thái tự nhiên của con người : Trạng thái tự nhiên là trạng thái tiền chính trị, là trạng thái mà con người sống trước khi họ đồng thuận tạo nên một chính quyền, là trạng thái mà tất cả mọi người đều tự do và bình đẳng về các quyền như nhau. Theo Locke thì trạng thái tự nhiên không phải trạng thái hỗn loạn hay phóng túng bừa bãi, bởi trong trạng thái tự nhiên con người vẫn bị cai trị bởi luật tự nhiên. Tức là, con người là những sinh vật duy lý và lý tính sẽ chỉ bảo rằng mọi người đều bình đẳng, độc lập, không ai có quyền làm hại đến cuộc sống, sức khỏe, tự do, và tài sản của người khác, rồi từ đó có khả năng khám phá và tuân theo các giá trị đạo đức về tốt xấu, đúng sai, và sẽ hành xử đúng đắn khi đối xử với người khác. Đặc biệt, Locke tin rằng trong trạng thái tự nhiên này, mỗi cá nhân có những quyền tự nhiên bất khả xâm phạm đối với sinh mạng, sự tự do, và tài sản. Và cuối cùng là trong trạng thái tự nhiên không một ai có thẩm quyền chính trị tự nhiên lên mỗi người chúng ta.
- Tiếp theo Locke diễn giải về các quyền tự nhiên. Mỗi người chúng ta có quyền sống, quyền sỡ hữu và các quyền tự do, đó là những quyền tự nhiên bất khả xâm phạm miễn là hành vi của chúng ta không xâm phạm đến những quyền như thế của các cá nhân khác. Chúng ta có các quyền này bởi chỉ đơn giản một điều vì chúng ta là con người. Những quyền này tồn tại trước và độc lập so với sự tồn tại của chính quyền. Mặc dù Locke không phát triển một lý thuyết về quyền tự nhiên, nhưng ông hình dung con người trong trạng thái tự nhiên là những con người tự do và bình đẳng, và các cá nhân mới là điểm tham chiếu chính, chứ không phải cộng đồng hay nhà nước, và cá nhân trao sự đồng thuận cho nhà nước rồi từ đó thẩm quyền cai trị bắt nguồn từ nhân dân. Sau đó ông bắt đầu phân chia ra hai loại tự do, tự do tự nhiên, mà con người có trong trạng thái tự nhiên trước khi hình thành nên nhà nước ; và thứ hai, tự do dân sự, mà con người có thể thụ hưởng trong xã hội chính trị dưới sự bảo vệ của chính phủ dân sự.
Locke giải thích về sự phân biệt này :
"Sự tự do tự nhiên của con người là sự tự do khỏi bất cứ quyền lực tối cao nào trên trái đất, và không nằm dưới ý chí hay thẩm quyền lập pháp của con người, nhưng chỉ có duy nhất luật tự nhiên cai trị anh ta. Sự tự do của con người trong xã hội, là không nằm dưới bất cứ quyền lực lập pháp nào ngoài quyền lực pháp lý được thiết lập trong một công quốc bởi sự đồng thuận, cũng không nằm dưới sự chi phối của bất cứ ý chí hay sự ràng buộc của bất cứ luật pháp nào, ngoài những điều mà cơ quan lập pháp ban hành theo sự ủy thác đặt vào nó".
- Luật tự nhiên : Điều này lại càng rõ ràng hơn, luật đã tồn tại từ trước khi nhà nước ra đời, nhà nước không phải chủ thể kiến tạo ra luật pháp. Nó chỉ có nhiệm vụ bảo vệ luật tự nhiên, ban hành và củng cố luật theo luật tự nhiên. Chúng ta hiểu luật tự nhiên là một bộ luật được khám phá ra bởi lý tính, như con người là những sinh vật duy lý đủ để khiến mỗi người trong chúng ta sống một cách lương thiện, để không xâm phạm đến tính mạng, tài sản và quyền tự do của người khác bởi mỗi khi chúng ta xâm phạm đến các quyền của người khác, chúng ta sẽ đặt mình vào trong trạng thái nguy hiểm và đánh mất đi các quyền như thế của mình. Tuy nhiên Locke diễn giải trong trạng thái tự nhiên khi chính quyền chưa hình thành thì các cá nhân sẽ là người thực thi luật tự nhiên, việc thực thi luật tự nhiên lúc đó đều nằm trong tay mọi người.
Nhưng việc thực thi luật tự nhiên đầy rẫy những điều bất tiện bởi thứ nhất, luật tự nhiên là bộ luật không được viết ra, và có thể bị thiên lệch đi ở thời điểm nào đó nếu liên quan đến niềm đam mê quyền lực và sự tư lợi cá nhân của một số người. Thứ hai, nếu không có bất kì một thẩm quyền chung được thừa nhận để củng cố luật tự nhiên, con người ta có thể giải thích những luật không được viết ra này theo cách chủ quan, thiên vị, khi trở thành người phán quyết trong những trường hợp liên quan đến họ.
- Khế ước xã hội : việc thực thi luật tự nhiên như Locke giải thích nó không phải là một bộ luật thành văn, có thể bị lờ đi và thiên lệch trong một lúc nào đó cũng như sẽ có xu hướng bị thể hiện tùy tiện, thiên vị và chủ quan. Mọi người sẽ chỉ đồng thuận tham gia vào một khế ước và trao quyền lực cho chính quyền bởi vì họ muốn cuộc sống và tài sản của họ được bảo vệ. Do đó họ từ bỏ một số sự tự do tự nhiên của mình, nhưng chính quyền mà họ tạo ra chỉ có những quyền mà họ đã trao cho nó. Sự ủy quyền này sẽ kết thúc khi chính quyền vi phạm và vượt quá ra khỏi phạm vi những quyền mà các công dân trao cho nó. Theo quan điểm của Locke, sự vi phạm này là đủ nghiêm trọng để lấy lại thẩm quyền của một chính quyền, vì lý do là chính quyền được hình thành trước hết là để đảm bảo sự bảo vệ tài sản của cá nhân (bao gồm cả "sinh mạng" và "tự do"). Phải nói là việc biện minh cho sự tồn tại của nhà nước bằng khế ước xã hội quả là một trong những ý tưởng thiên tài nhất trong triết học chính trị.
Và cuối cùng chúng ta thấy là trong trạng thái tự nhiên con người có quyền sống, quyền tự do, quyền sỡ hữu tài sản... Là những quyền mà tạo hóa đã ban tặng cho chúng ta, nó bất khả xâm phạm và rằng không một ai có thẩm quyền chính trị tự nhiên lên chúng ta. Con người trong trạng thái tự nhiên hoàn toàn tự do và bình đẳng với nhau và mỗi người đều bị cai trị bởi luật tự nhiên, tuy nhiên việc thực thi luật tư nhiên lại mang đầy yếu tố bất cập và lúc đó chính một khế ước xã hội ra đời. Đó là sự hình thành nên của một chính phủ dân sự và nhiệm vụ trước hết của nó là bảo vệ quyền sống, quyền tự do và tài sản của công dân, và tính hợp hợp của nó chỉ có thể đạt được qua một cuộc bầu cử tự do và minh bạch. Và khi nó đã vượt ra hay không còn nằm trong phạm vi được cho phép thì lúc bấy giờ nó (nhà nước) không còn đáng để tuân theo nữa.
2. Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam, một nhà nước bất hợp pháp
Nhà cầm quyền cộng sản dưới danh xưng Nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam là một nhà nước bất hợp pháp, một lực lượng chiếm đóng, một tổ chức mafia thuần túy cướp bóc.
Đây là một nhà nước bất hợp pháp, đối với nhân dân Việt Nam thì sự tín nhiệm và tính chính danh của nó là chưa bao giờ có, mặc dù trên cơ sở ngoại giao và trước các vấn đề quốc tế thì nó được coi là một tổ chức đại diện cho đất nước Việt Nam. Thế nhưng đối với đại đa số nhân dân Việt Nam thì nó là một lực lượng chiếm đóng, hoàn toàn bất hợp pháp. Sau khi cướp được chính quyền và áp đặt được sự thống trị của mình từ 73 năm trên miền Bắc và 43 năm ở miền Nam thì đảng cộng sản đã đưa ra rất nhiều những bộ luật, tu sửa hiến pháp để hợp pháp hóa sự cai trị bất chính của mình. Văn bản Hiến pháp 2013 của đảng cộng sản là một minh chứng cho sự tiếm đoạt, duy trì và áp đặt sự cai trị của mình lên toàn bộ nhân dân và đất nước Việt Nam.
Điều này được cụ thể và rõ ràng nhất qua bản hiến pháp năm 2013 trong điều 4 ghi :
"Đảng Cộng sản Việt Nam - Đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của Nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, Nhân dân lao động và của cả dân tộc, lấy chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội".
Thông qua điều 4 trong Hiến pháp là một sự mở đầu cho hàng loạt những điều luật vô lý và bệnh hoạn của nhà cầm quyền cộng sản như điều 53 Hiến pháp, điều 65 Hiến pháp, điều 79 (Bộ Luật hình sự), điều 88 (Bộ Luật hình sự), điều 258 (Bộ Luật hình sự) , điều 331 (Bộ Luật hình sự) v.v..
Qua điều 4 trong Hiến pháp, Đảng cộng sản Việt Nam tự cho mình cái quyền nắm giữ quyền lực chính trị vĩnh viễn và vô điều kiện. Đối với nhân dân Việt Nam thì điều 4 Hiến pháp năm 2013 của đảng cộng sản là một sự thách đố, xấc xược, ngang nhiên và bất chấp tất cả để coi đất nước là của riêng mình, có một điều chúng ta cần lưu ý đó là các đảng cộng sản không được thành lập ra để giành thắng lợi trong các cuộc bầu cử mà họ cướp chính quyền bằng khủng bố và duy trì chính quyền bằng bạo lực. Sức mạnh của họ là ở chỗ họ bất chấp tất cả mọi giá trị đạo đức cũng như sẵn sàng làm tất cả để duy trì được sự cai trị. Họ, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam dưới danh xưng Nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam, là một lực lượng chiếm đóng, một nhà nước hoàn toàn bất hợp pháp.
Một tổ chức mafia thuần túy cướp bóc : Điều 53 Hiến pháp viết :
"Đất đai, tài nguyên nước, tài nguyên khoáng sản, nguồn lợi ở vùng biển, vùng trời, tài nguyên thiên nhiên khác và các tài sản do Nhà nước đầu tư, quản lý là tài sản công thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý".
Một cách tổng quát, điều 53 giả định là tất cả mọi tài sản thuộc về nhân dân. Tuy nhiên nhân dân chỉ là một ý niệm trừu tượng, người quản lý (dùm cho nhân dân) là nhà nước và trong tình huống đó, nhà nước trở thành chủ nhân thật sự với tất cả mọi quyền lực thực tế. Do đó qua điều 53 và điều 4, nhà nước cộng sản Việt Nam trên thực tế là một nhà nước toàn trị, kiểm soát và làm chủ mọi tài nguyên quốc gia.
Điều 53 đã gây ra rất nhiều hệ lụy cho xã hội Việt Nam, những vụ cướp đất của chính quyền xảy ra khắp mọi nơi trên đất nước, hàng triệu gia đình dân oan mất nhà cửa, bị ép buộc nhận bồi thường một cách rẻ mạt. Hàng loạt các khu đất có tính chiến lược bị cho nước ngoài thuê dài hạn trong hàng chục năm. Tài nguyên của quốc gia bị sử dụng, khai thác một cách tùy tiện, lãng phí, gây ra những hậu quả vô cùng tai hại.
Tiếp theo điều 65 Hiến pháp 2013 viết :
"Lực lượng vũ trang nhân dân tuyệt đối trung thành với Tổ quốc, Nhân dân, với Đảng và Nhà nước, có nhiệm vụ bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, an ninh quốc gia và trật tự, an toàn xã hội ; bảo vệ Nhân dân, Đảng, Nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa, cùng toàn dân xây dựng đất nước và thực hiện nghĩa vụ quốc tế".
Trên thực tế đã chứng minh nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam chưa bao giờ là một lực lượng, một tổ chức chính trị nhận được sự tín nhiệm của nhân dân, họ chiếm đóng và tuyên bố một cách thẳng thừng là họ cướp chính quyền. Họ cướp của người Việt Nam tất cả, từ tài sản cho đến đất đai, từ quyền con người cho tới sự sống và tương lai của mỗi người Việt Nam.
Điều 65 chỉ làm rõ thêm một điều, họ là một lực lượng cướp bóc, một băng cướp và cũng như giống như tất cả mọi băng đảng thảo khấu khác luôn luôn có bọn tay chân để làm công cụ nhằm mục đích cho việc thực hiện cướp bóc và duy trì sự thống trị của mình lên đại bộ phận nhân dân vừa rời rạc và chia rẽ. Sỡ dĩ băng đảng này giống đảng chính trị là ở mục đích tối cùng là giành lấy quyền lực nhà nước, chấm hết. Còn lại cách giành lấy quyền lực đó là của bọn mafia, là giết chóc, là thanh trừng, là cướp lấy và muốn đoạt ngôi vĩnh viễn không nhường ai. Bằng chứng là sau khi họ đã cướp được chính quyền (Cách mạng tháng 8 năm 1945), băng đảng này đã ra tay sát hại hơn 100.000 nhân mạng trong Cải cách ruộng đất. Gây ra cuộc nội chiến đẫm máu làm chết nhiều triệu sinh mạng và sau khi "thắng cuộc" họ trả thù phía bên kia bằng cách đày ải giết chóc hàng vạn người sau ngày miền Nam thất thủ dưới tay họ, đây là bản chất thanh trừng đối thủ kiểu đuổi cùng giết tận của mafia.
Chưa hết, Điều 79, khoản 1, Bộ Luật hình sự quy định :
"Người nào hoạt động thành lập hoặc tham gia tổ chức nhằm lật đổ chính quyền nhân dân thì bị phạt như sau : Người tổ chức, người xúi giục, người hoạt động đắc lực hoặc gây hậu quả ngiêm trọng, thì bị phạt tù từ mười hai năm đến hai mươi năm, tù chung thân hoặc tử hình".
Theo ý chí độc đoán của nhà cầm quyền cộng sản thì bất cứ một ai, một nhóm người nào đó nếu chống lại đảng cộng sản thì sẽ bị phạt tù từ 12 đến 20 mươi năm tù, tù chung thân hoặc tử hình. Nhưng thế nào là một chính quyền nhân dân và việc chống lại một chính quyền phi nhân dân là một việc làm tội lỗi và phải chịu đựng thứ hình phạt ngang với hành vi giết người ư ?
Trong thời gian gần đây nhà cầm quyền cộng sản đã gia tăng bắt bớ và bỏ tù những người hoàn toàn vô tội, những người này họ đã chỉ thể hiện quyền của mình một cách thẳng thắn bởi những quyền này đều được quy định rõ ràng trong chính văn bản Hiến pháp 2013 của nhà cầm quyền cộng sản như điều 14, điều 25, điều 28, họ lên tiếng chống lại những bất công và đấu tranh để xã hội mỗi ngày một tốt đẹp hơn và rốt cuộc những gì họ nhận lại được là những bản án vô cùng nặng nề. Hơn bao giờ hết một chính quyền nhân dân không có nhu cầu phải bắt bớ, giam cầm và đàn áp những người bất đồng chính kiến nhiều đến như vậy bởi những hành động của họ hoàn toàn ôn hòa, và họ hành động dựa trên những gì mà Hiến pháp đã quy định, xét cho cùng đó chỉ có thể là việc làm của bọn mafia đội lốt đảng chính trị và sử dụng luật pháp như một công cụ để duy trì quyền lực thống trị mãi mãi.
Điều 79 trong Bộ Luật hình sự của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam không hề khác về nội dung mà bộ luật ngày 26 tháng 5 năm 1933 được tên độc tài Hittler công bố. Điều khoản được viết như sau :
"Đảng quốc gia lao động Đức (tức Đảng quốc xã) là đảng chính trị duy nhất của quốc gia Đức. Bất cứ kẻ nào nuôi dưỡng cấu trúc tổ chức một chính đảng khác, hoặc thành lập một chính đảng mới, sẽ bị án khổ sai cho đến 3 năm hoặc bỏ tù từ 6 tháng đến 3 năm, trừ khi hành vi này có thể bị những hình phạt nặng hơn do những luật khác".
Về bản chất thì Đảng cộng sản Việt Nam và Đảng quốc xã Đức trước kia đều là những đảng thuần túy khủng bố và tội ác, đều bất chấp mọi giá trị đạo đức để duy trì ách thống trị của mình lên dân tộc, tuy nhiên có một sự khác biệt đó là Đảng quốc xã Đức nắm được quyền lực chính trị thông qua một cuộc bầu cử khá tự do và minh bạch và mọi tội ác mới chỉ được thực hiện khi Hitler nắm quyền và sửa đổi luật pháp Đức lúc đó. Còn Đảng cộng sản Việt Nam chưa bao giờ đạt được điều đó. Trong giai đoạn tháng 8 năm 1945, nhờ có tổ chức và kỷ luật đấu tranh mà họ đã lợi dụng được tình thế hỗn loạn và vô chính phủ của xã hội Việt Nam lúc bấy giờ rồi đã nhân cơ hội này để cướp lấy chính quyền và áp đặt một thứ chủ nghĩa hoàn toàn sai lầm và tệ hại. Sau đó họ đã gây ra những tội ác vô cùng kinh hoàng như Cải cách ruộng đất và đi phát động một cuộc nội chiến ngu xuẩn nhằm thôn tính miền Nam khi chưa nằm trong quỹ đạo cộng sản.
Trong văn bản Hiến pháp năm 2013, qua điều 14, điều 25, điều 28 cũng như hai Công ước quốc tế mà nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã ký kết năm 1982 về các Quyền dân sự và chính trị, ký ngày 24/9/1982 ; Công ước về các Quyền kinh tế, xã hội và văn hóa ngày 24/9/1982.
Trong Chương II : Quyền con người, quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân, Hiến pháp 2013, điều 14 viết :
"1. Ở nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, các quyền con người, quyền công dân về chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội được công nhận, tôn trọng, bảo vệ, bảo đảm theo Hiến pháp và pháp luật".
Điều 25 viết :
"Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định".
Điều 28 viết :
"1. Công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận và kiến nghị với cơ quan nhà nước về các vấn đề của cơ sở, địa phương và cả nước.
2. Nhà nước tạo điều kiện để công dân tham gia quản lý nhà nước và xã hội ; công khai, minh bạch trong việc tiếp nhận, phản hồi ý kiến, kiến nghị của công dân".
Tuy nhiên điều 14, điều 25, điều 28 lại hoàn toàn mâu thuẫn với điều 4 Hiến pháp, điều 88 (Bộ Luật hình sự), điều 258 (Bộ Luật hình sự), điều 331 (Bộ Luật hình sự) v.v.
Qua văn bản Hiến pháp 2013 và hàng loạt những điều luật vô pháp như trên chứng tỏ nhà cầm quyền cộng sản luôn luôn cai trị một cách tùy tiện, bừa bãi, sử dụng luật pháp như một công cụ để hợp pháp hóa sự cai trị bất chính của mình, họ cũng chưa bao giờ thể hiện sự thượng tôn pháp luật bởi luật pháp đối với họ chỉ công cụ, là cánh tay nối dài để đưa ra những điều khoản nhằm duy trì ách thông trị lên nhân dân.
Hiến pháp là văn bản có giá trị luật pháp cao nhất và tất cả mọi bộ luật khác đều phải nằm trong khuôn khổ của Hiến pháp, tuy nhiên Hiến pháp 2013 của nhà cầm quyền cộng sản lại chất chứa quá nhiều những điều khoản mâu thuẫn nhau, và chỉ có thể nói rằng Hiến pháp này sai trái hoàn toàn, không những sai mà còn bất chính bởi nó không được soạn thảo ra bởi những người đại biểu chân chính của nhân dân.
Nhà nước cộng sản Việt Nam chưa bao giờ có một tư cách hay một sự hợp pháp nào để được phép nắm quyền lãnh đạo đất nước. Bởi :
Thứ nhất nó hoàn toàn bất chính, sự cai trị của nó là hoàn toàn tùy tiện và thuần túy dựa trên trên bạo lực cũng như áp đặt mà có, chưa bao giờ nó là một chính đảng nhận được sự tín nhiệm của nhân dân thông qua một cuộc bầu cử tự do.
Thứ hai nó đã vượt quá ra khỏi phạm vi mà một chính quyền được phép làm, nó đã tước đoạt và cướp đi quyền con người cũng như tài sản của chúng ta bởi như đã nói nó là một đảng cướp hơn là một đảng chính trị, sự ưu tư lớn nhất của băng đảng này từ trước đến nay là làm sao để có thể duy trì được ách thống trị của mình dù có phải làm gì đi chăng nữa.
Thứ ba nó ngược với lẽ phải và chắc chắn sẽ bị đào thải vì không gì có thể chống lại lẽ phải. Nó đã gây ra quá nhiều thiệt hại về sinh mạng cũng như tinh thần và cũng đã khiến đất nước quá tụt hậu vậy nên chúng ta phải chấm dứt nó càng sớm càng tốt qua hành động dấn thân của bản thân. Ngày hôm nay nhân dân Việt Nam không có và cũng không thể có bất cứ một lý do gì để tuân theo chế độ cộng sản này nữa bởi nó đã vi phạm quyền sống, quyền tự do và tài sản của chúng ta, bởi nó sử dụng luật pháp như một công cụ để hợp pháp hóa các điều luật cướp bóc, và quan trọng nhất nó là một nhà nước bất hợp pháp.
Cuối cùng để thay lời kết xin trích đoạn cuối trong Dự án chính trị : Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên :
Chế độ độc tài này sẽ là chế độ độc tài cuối cùng tại Việt Nam. Rũ bỏ được nó chúng ta sẽ vĩnh viễn đi vào một kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của tự do, dân chủ, bao dung, đùm bọc, kỷ nguyên vinh quang của những cố gắng chung và của thành công chung.
Chúng ta hãy nắm tay nhau cùng cất cao một lời nguyền :
Nước Việt Nam sẽ là một nước lớn.
Làm người Việt Nam cho tới nay đã là một điều bất hạnh thì làm người Việt Nam trong một tương lai gần sẽ phải là một niềm vui, một may mắn và một nguồn hãnh diện.
Thế giới đã biết đến Việt Nam như là nạn nhân của hận thù và chia rẽ, của óc độc quyền lẽ phải thì thế giới sẽ phải biết đến Việt Nam sau này như là vùng đất của sự bao dung, như là một mẫu mực thành công của tình anh em tìm lại, của sự hồi sinh từ điêu tàn và đổ nát.
Đó là lý tưởng của thời đại chúng ta. Đó là di sản mà chúng ta sẽ để lại cho các thế hệ mai sau. Đó là giấc mơ Việt Nam mà các chí hữu của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên cùng theo đuổi và muốn chia sẻ với mọi người Việt Nam, trong cũng như ngoài nước, hôm nay và ngày mai.
Việt Tuệ
(15/06/2018)