Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Published in

Tư liệu

03/02/2021

Không có chữ Thương

Lê Hữu Khóa

Các lãnh đạo của Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay : Đừng lãnh đạo nữa !

Thường dân chỉ muốn sống vớì cơm no áo ấm của thường dân, còn lãnh đạo phải sống và làm việc vì dân tộc, vì giống nòi, vì đất nước.

dcs1

Đám lãnh đạo hiện nay của Đảng cộng sản Việt Nam không có nội công của chính khách, không có bản lĩnh của chính giới, không có tầm vóc của chính trường như đám lãnh đạo hiện nay của Đảng cộng sản Trung Quốc.

Các lãnh đạo hiện nay của Đảng cộng sản Việt Nam chỉ muốn sống vì tư lợi của họ, lấy tham quyền để nuôi lạm quyền, lấy tham quan để nuôi hoạn quan, thì họ không phải là lãnh đạo của dân tộc. Đám này chắc chắn không phải là những chính khách có tuệ giác trong chính giới có trí tuệ ; mà tuệ giác và trí tuệ đều có một nền chung là lý trí của đạo đức, có tổ là đạo lý hay, đẹp, tốt, lành ; có tông là luân lý để định vị cho trách nhiệm vì tổ quốc và bổn phận vì đồng bào. Ngay trên thượng nguồn của định đề chính trị : chính khách có tuệ giác trong chính giới có trí tuệ, thì vấn đề trình độ của lý trí làm nên mật độ của tuệ giác, tạo ra cường độ của trí tuệ. Trong không gian tri thức của đạo đức, đạo lý, luân lý thì không một lãnh đạo nào của Đảng cộng sản Việt Nam, từ Bộ Chính trị xuống Trung ương đảng, từ chính quyền tới chính phủ không một cá nhân lãnh đạo nào hiện nay có đủ tiêu chuẩn để lãnh đạo.

Nhận định chung của chính trị học tri thứctriết học chính trị phân tích thì rất rõ là đám lãnh đạo hiện nay của Đảng cộng sản Việt Nam, không có một cá nhân lãnh đạo nào tương đối (chớ chưa cần đòi hỏi tuyệt đối) có chiều cao của trình độ lý trí, có chiều dày của mật độ tuệ giác, có chiều rộng của cường độ trí tuệ. Nhận định chung này không hề là chuyện trừu tượng của một lý thuyết chính trị mơ hồ, mà cả ba : chiều cao của trình độ lý trí, chiều dày của mật độ tuệ giác, chiều rộng của cường độ trí tuệ, chính là ba chỉ báo của xã hội học kiến thức khi điều tra, khảo sát, nghiên cứu về các lực lượng và các cá nhân lãnh đạo trong bối cảnh toàn cầu hóa của thế kỷ này. Chính ba chỉ báo : chiều cao của trình độ lý trí, chiều dày của mật độ tuệ giác, chiều rộng của cường độ trí tuệ là nội dung của ba nội công của ý thức chính trị làm nên ba bản lĩnh của nhận thức chính trị, nếu không có ba loại vốn chính trị này thì sẽ không kham được ba đòi hỏi : phát triển cho đất nước, tiến bộ cho dân tộc, văn minh cho giống nòi. Ba chỉ báo này đã là sự thật hiển nhiên của các quốc gia láng giềng cùng chung nôi tam giáo đồng nguyên với Việt Nam là Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, trong đó có cả Sinpapour, và ta không quên Trung Quốc. Chính tại đây, từ chuyên gia tới thường dân, ai cũng thấy-và-thấu là đám lãnh đạo hiện nay của Đảng cộng sản Việt Nam không có nội công của chính khách, không có bản lĩnh của chính giới, không có tầm vóc của chính trường như đám lãnh đạo hiện nay của Đảng cộng sản Trung Quốc.

Cũng từ chuyên gia quốc tế về tình hình hiện nay của Việt Nam cho tới thường dân Việt đang ngày ngày bị cai trị bởi dưới bạo quyền độc đảng toàn trị của Đảng cộng sản Việt Nam bằng công an trị, thì tất cả đều thấy tận gốc, thấu tận rễ là các lãnh đạo chỉ biết loay hoay chung quanh các đứa con âm binh do chính nó sinh ra : tà quyền tham nhũng trị, ma quyền tham tiền trị, quỷ quyền tuyên truyền trị, âm quyền ngu dân trị… Đám lãnh đạo hiện nay của Đảng cộng sản Việt Nam đang minh chứng rồi xác chứng một luận thuyết của xã hội học tái sản xuất bất chính : con tham quan thì được tham quan, cháu tham quyền thì được tham quyền, chắt của tham tiền thì được tham tiền. Nơi mà cái độc tài luôn sinh đôi ra độc tài và bất tài ; nơi mà cái độc trị luôn sinh đôi ra độc trị và vô minh trong quản trị ; nơi mà độc quyền luôn sinh đôi ra cực quyền và cuồng quyền. Khi ta vân dụng khoa học tri thức mà tên gọi quen thuộc là khoa học não bộ để song hành cùng tâm lý học xã hội, thì ta phải đi thẳng tới kết luận là đám lãnh đạo hiện nay của Đảng cộng sản Việt Nam chỉ là ký sinh trùng của quyền lực, đã tà hóa quyền lực vì quyền lợi của chúng bằng tà lộ của lòng tham không đáy. Từ đây, ký sinh trùng của quyền lực sẽ sinh sôi nẩy nở ra vô số ký sinh thể của quyền lợi là đặc quyền, đặc lợi, đặc ân, dùng phản xạ vụ lợi để củng cố phản ứng tư lợi, vơ vét tiền bạc của đồng bào, nạo vét tài nguyên của đất nước.

Trong biệt dinh của các lãnh tụ, trong biệt phủ của các lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam thì chiều cao của trình độ lý trí, chiều dày của mật độ tuệ giác, chiều rộng của cường độ trí tuệ không hề có ghế ngồi ; tại đây thì nội công của ý thức chính trịbản lĩnh của nhận thức chính trị, không hề có chỗ đứng ! Nên đám lãnh đạo hiện nay của Đảng cộng sản Việt Nam, vẫn thường mất ăn mất ngủ với ba định đề của cộng hòa (tự do, công bằng, bác ái) là đại lộ của dân chủ trong đa nguyênnhân quyền. Chưa hết, đám lãnh đạo hiện nay của Đảng cộng sản Việt Nam cũng mất ăn mất ngủ với các chủ thể mang nội công, bản lĩnh, tầm vóc của minh quân, minh vương, minh chủ, minh chúa được trợ lực bởi các minh sư biết nhìn xa trông rộng với chiều cao của trình độ lý trí, chiều dày của mật độ tuệ giác, chiều rộng của cường độ trí tuệ.

Nếu lãnh đạo chính trị với bao bất an mất ăn mất ngủ, thì đừng lãnh đạo nữa !

Đám lãnh đạo hiện nay của Đảng cộng sản Việt Nam không có nội công chính khách, không có bản lĩnh chính giới, không có tầm vóc chính trường, vì đám này không hề có chiều cao của trình độ lý trí, chiều dày của mật độ tuệ giác, chiều rộng của cường độ trí tuệ ; họ rỗng nội công của ý thức chính trị, trống bản lĩnh của nhận thức chính trị, đây chính là bi hài kịch của Đảng cộng sản Việt Nam, mà cũng là một thảm kịch cho Việt tộc.

dcs03

Nguyên khí của quốc gia là thanh niên, thì trong chính sách xuất khẩu lao động của các người trai phải thành lao nô, gái phải là nô tỳ cho các quốc gia láng giềng.

Không có chữ : Thương

Gởi các lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam,

Từ tiềm thức tới ý thức, hình như các người không biết một chữ được Việt tộc trân quý, nâng niu, gìn giữ như để bảo bọc chính lương tri của mình, chuyện lạ là chữ này không hề có chỗ đứng ghế ngồi trong tuyên bố, văn bản, nghị quyết của các người, đó là chữ : thương ! Đọc Việt sử thì biết là Việt tộc dắt díu nhau vượt thoát khổ ải, vượt thắng khổ nạn bằng chữ thương này, từ bầu với thương lấy bí cùng tới thương người như thể thương thân. Nội công của nhân nghĩa của Việt tộc là đây, bản lĩnh của nhân tâm là đây, tầm vóc của nhân từ là đây, vậy mà từ bao năm qua từ chữ nghĩa tới lời nói, chữ thương không hề hiện diện trong ngôn ngữ của các người, không hề hiện hữu trong chính sách của các người.

Hãy bắt đầu bằng nghiên cứu của chính trị học tri thức về văn bản của chính sách, cùng lúc phối hợp với khảo sát của văn học nhận thức, thì thấy rõ ngay là không có một lãnh tụ nào của Đảng cộng sản Việt Nam có một tác phẩm về kiến thức tình thương ; không có văn bản lý luận nào của các lãnh đạo hiện nay về tri thức tình thương. Ngược lại ngày ngày, người ta chỉ thấy các người nhìn nhân dân như các lực lượng thù địch, thậm chí các người còn lao lý hóa các đứa con tin yêu của Việt tộc biến các công dân tinh hoa này thành ra các tù nhân lương tâm. Vẫn chưa xong, các người biến dân lành thành dân đen trong nạn cảnh đầu đường xó chợ, dân tốt thành dân oan trong thảm cảnh màn trời chiếu đất, Việt Nam bây giờ thua kém các quốc gia láng giềng về mọi mặt nhưng là cường quốc về dân đen, dân oan.

Việt Nam hiện nay đã là cường quốc về địa ngục trần gian, nơi kiến thức tình thương bị siết cổ tới ngộp thở, nơi mà tri thức tình thương bị diệt ngay trong trứng nước, nơi mà nhận thức tình thương bị thanh trừng khi mới sơ sinh. Vì tất cả phạm trù kiến thức tình thương, tri thức tình thương, nhận thức tình thương không hề có ghế ngồi hoặc chỗ đứng trong bạo quyền công an trị, tà quyền tham quan trị, ma quyền tham nhũng trị, với bạo hành thường nhật đã trở thành bạo động tuyệt đối, ngay trong nội bộ của các người là thanh trừng trị. Với phản xạ giết người diệt khẩu đã thành truyền thống của Đảng cộng sản Việt Nam, tất cả lãnh đạo từ Bộ Chính trị tới Trung ương đảng, từ bạo quyền hành pháp tới quỷ quyền tư pháp, kể cả tật quyền lập pháp, thì từ triết học đạo đức tới xã hội học nhận thức đều phải kết luận rằng tất cả số kiếp của các người cộng lại vẫn không vượt qua nổi một ca từ của Trịnh Công Sơn, khi nhạc sĩ này nói về ngôn ngữ của tình thương : "Miệng ngậm hạt từ tâm".

Làm sao các người có được nhận thức tình thương khi cả gần một trăm triệu công dân Việt bị các người người mạt vận hóa, mà tộc kiếp thường nhật thấp xa so với đảng kiếp của các người. Khi các người đứng trên đất nước của tổ tiên Việt thì các người chỉ có phản ứng nạo vét tài nguyên ; khi các người nắm được tiền bạc của dân tộc trong tay thì các người chỉ có phản xạ vơ vét. Vẫn chưa thỏa dạ các người, nguyên khí của quốc gia là thanh niên, thì trong chính sách xuất khẩu lao động của các người trai phải thành lao nô, gái phải là nô tỳ cho các quốc gia láng giềng. Các người đang điếm nhục hóa cả giống nòi Việt, chỉ vì chữ thương đã bị thanh toán trong não bộ, đã bị thanh trừng trong não trạng của các người.

Đây là thất bại nội tâm làm nên thảm bại nội não của các người, nên từ khi các người cướp được chính quyền, ngày ngày các người cai trị công dân Việt bằng công an trị, trừng trị các đứa con tin yêu của Việt tộc đã không đồng ý với các người bằng lao lý trị, gần như tất cả dân tộc đều bị xem như kẻ thù không đội trời chung với các người. Các người đã đứng ngoài, đứng xa, mà còn đứng chặn giòng sinh mệnh của Việt tộc, vì nơi các người đang đứng trống nhân đạo, rỗng nhân từ, vắng nhân tâm. Các người đã mang một nội thương mà các người không biết, bi kịch của nội thương này đã là một ung thư đại tràng ngay trong não bộ của các người, với não trạng biệt tăm biệt tích tình thương.

Các người đi qua nhân sinh của dân tộc, đi ngang nhân kiếp của giống nòi, mà các người vẫn không hề hiểu giá trị cốt lõi của cuộc sống tích tụ chung quanh chữ thương. Bi kịch vô minh sẽ làm nên thảm kịch vô giác của các người, vì tới ngày các người sắp phải vào quan tài, sắp phải nhập mộ phần của chính các người, mà các người vẫn không hề hiểu gì về : chiều sâu, chiều rộng, chiều dài, chiều cao của một giá trị tâm linh, nơi nhân tâm làm nên nhân vị, nơi nhân từ làm nên nhân bản, nơi nhân nghĩa làm nên nhân tri, tất cả đều quy tụ chung quanh chỉ một chữ : thương !

dcs3

Tâm khảm người Việt trong và ngoài nước đau xót nhìn miền Trung với bao kiếp người lênh đênh trên nước như lê thê trên tử lộ.

Thấu suốt nỗi đau

Năm 2020, dài đăng đẳng, dài lê thê, dài tưởng chừng như không dứt, ai cũng mong năm này mau dứt để nhìn về những năm tới, để tái tạo lại được hy vọng, để cuộc đời đi về hướng ánh sáng.

Tại sao vậy ? Vì đầu năm 2020 này thì dịch bịnh cúm Tàu bùng lên rồi trùm phủ lên cả nước, giữa năm thì bão táp, cuối năm thì lụt lở, với bao đồng bào bị thiệt mạng. Tâm khảm người Việt trong và ngoài nước đau xót nhìn miền Trung với bao kiếp người lênh đênh trên nước như lê thê trên tử lộ. Nhìn để thấy, thấy để thấu suốt nỗi đau của một đất nước đang bị phanh thây, và trên đất nước đó thì thân thể cùng sinh mạng của đồng bào đã không bám được mảnh đất nơi mình đã chôn nhau cắt rốn. Sinh địa quê hương thủa nào giờ đây đã thành tử địa ! với thiên nhiên bị nhân tai đánh tới gục bằng thủy điện, với môi trường bị rã tan vì tà quyền tham nhũng cấu kết với ma quyền tham tiền đã diệt coi như gần hết rừng nguyên sinh. Tiêu diệt rồi tận diệt, với cường độ vận chuyển lũ lượt đưa gỗ quý về biệt dinh, biệt phủ, biệt thự của tham quan, chính là những đám con nòi của chế độ bạo quyền độc đảng toàn trị hiện nay của Đảng cộng sản Việt Nam. Tất cả trong hoạn cảnh của Đảng cộng sản Việt Nam đã dùng tỷ tỷ liên hoan các buổi tụ họp để mừng chuẩn bị cho đại hội sắp tới Đảng cộng sản Việt Nam.

Miền Trung, từ năm này sang năm kia cam nhận giông bão… nhưng năm nay 2020 thì mật độ và cường độ của lụt lở lại mang quỷ dạng của tử thần đang trùm phủ lên miền Trung, rồi sẽ từ từ trùm tỏa lên cả đất nước Việt. Người Việt nghiến răng, bặm môi, điếng nhìn cái chết của môi trường, mà môi sinh chính là tiền đồ của tổ tiên đang bị bức tử, với tử thần chỉ nay mai thôi sẽ lần mò tới để đe dọa chính sự sống của dân tộc. Người dân biết từ lâu là chế độ bạo quyền độc đảng toàn trị đã áp đặt công an trị để cai trị dân tộc, chỉ để nuôi nấng cho béo bổ hai đứa con nòi của nó là : tà quyền tham nhũng trịma quyền tham tiền trị. Nhưng nhân cách của người Việt ngày ngày còn bị đám tuyên giáo thô tục hóa bằng tuyên truyền trị với ý đồ sâu độc của ngu dân trị, chúng gởi đám âm binh đại diện cho quỷ quyền hành pháp tới tuyên bố giữa đám tật quyền lập pháp ngay trong Quốc hội là lý do lụt lở năm 2020 là «do chất da cam của Mỹ» thời xưa, của thế kỷ qua, xảo ngôn đã thành điếm ngữ !

Đám lãnh đạo từ chính quyền tới chính phủ bằng độc đảng, chúng độc tài nhưng bất tài, chúng độc trị nhưng không hề biết quản trị, chúng độc quyền nhưng ngày ngày tham quyền để lạm quyền rồi lộng quyền, mà theo phân tâm học chính trị thì ngay trong cực quyền chúng đã lâm trọng bịnh cuồng quyền. Tại đây thì triết học đạo đứctâm lý học xã hội đã cùng nhau giải thích rằng đây chính là nội chất của bọn ăn tươi nuốt sống chính sự sống dân tộc, bọn ăn dày nuốt trọn chính sức sống giống nòi, chuyện "cơm bữa" của chúng là ngày ngày ăn tàn phá sạch từ tài nguyên tới thiên nhiên của đất nước. Chúng bám quyền lực để hủ lậu hóa quyền lợi của chúng, vụ lợi để tư lợi, đặc quyền để đặc lợi, rồi tự đặc lợi để tự đặc ân, nên chúng dễ dàng thô tục hóa nhân dân bằng xảo ngữ của tuyên truyền trị, như từ lâu chúng đã tự điếm nhục hóa chính nhân cách của chúng. Vơ vét tiền bạc của dân tộc, nạo vét tài nguyên của đất nước, chưa hết chúng tàn phá đến thiên nhiên phải quỵ gục, chỉ để thỏa lòng tham không đáy là đã trộm, cắp, cướp, giật gỗ quý của rừng nguyên sinh với hoạn cớ là xây thủy điện.

Tự điếm nhục hóa nhân cách đã trở thành bản chất của cực quyền trị, tự điếm lận hóa nhân cách đã trở thành bản sắc cuồng quyền trị của chúng. Nếu mỗi người Việt tự đặt câu hỏi đâu là nguồn cơn sâu xa trong nỗi khổ niềm đau của Việt tộc hiện nay ? Thì nội lực liên minh của học thuật, nghiên cứu, khảo sát, điều tra điền dã của các chuyên ngành khoa học xã hội và nhân văn đã thẳng thắn mà thông báo cho chúng ta biết là nguồn cơn sâu xa tới từ bạo quyền độc đảng toàn trị, bạo hành công an trị, tà quyền tham nhũng trị, ma quyền tham tiền trị, quỷ quyền tuyên truyền trị, âm quyền ngu dân trị. Mỗi công dân Việt hãy bắt đầu tự nghĩ suy từ đây, mà thấy cho thấu chiều sâu, chiều rộng, chiều dày, chiều dài về nỗi đau sâu suốt của Việt tộc hiện nay, vì nhìn mà không thấy thì không khác gì đã bị lòa, thấy mà không thấu thì không khác gì đã bị lãng !

Xin kể một chuyện lạ trong (vô) tri thức của các quan chức Đảng cộng sản Việt Nam, đây cũng là câu chuyện kể về miền Trung trong ca khúc Nước non ngàn dặm ra đi của nhạc sĩ Phạm Duy, ca khúc này kể đoạn đường "đi làm dâu" từ miền Bắc vào miền Trung của Huyền Trân công chúa, đã thuận ý với cha là Trần Nhân Tông để thuận hôn với Chế Mân vì hòa bình của hai quốc gia, Chàm và Việt. Tôi chỉ trích ra chỉ một ca từ thôi trong tuyệt phẩm này :

"Nước non ngàn dặm ra đi…

Dù đường thiên lý xa vời…

cũng không dài bằng lòng thương mến người".

Tôi giới thiệu câu này để đề nghị là các quan chức Đảng cộng sản Việt Nam mà tôi đã được gặp, hãy cùng tôi bình luận để bình phẩm ca từ này. Tại sao phải bình phẩm ca từ này ? Bình-phẩm-để-tiếp-nhận-nhân phẩm của Việt tộc trong lý luận đạo lý Việt "Dù đường thiên lý xa vời… cũng không dài bằng lòng thương mến người", mà tụ điểm đạo đức Việt chính là : lòng thương mến người. Tôi rất ngạc nhiên không những về sự (vô) minh luận của các quan chức Đảng cộng sản Việt Nam khi họ tiếp nhận ca từ này, vì sao bao năm rồi tôi vẫn chưa thấy ai trong đám quan chức Đảng cộng sản Việt Nam bình-luận-đúng-để-bình-phẩm-trúng về ca từ này.

Với tháng rộng năm dài, tôi đã phải kết luận là các quan chức Đảng cộng sản Việt Nam đã không biết hoặc không hiểu gì về nội lý đức hạnh của tổ tiên Việt đã làm nên nội công đạo đức của giống nòi Việt là : "Dù đường thiên lý xa vời… cũng không dài bằng lòng thương mến người". Nếu không biết, không hiểu, không có lòng thương mến người thì làm sao thấu được nỗi khổ niềm đau của dân tộc ! Đây chính là thảm bại vô cùng tận của các quan chức Đảng cộng sản Việt Nam, mà cũng chính là thảm họa vô cùng lớn của Việt tộc.

Lê Hữu Khóa

(03/02/2021)

-------------------

Lê Hữu Khóa là Giáo sư Đại học* Giám đốc Ban Cao học Châu Á * Giám đốc biên tập Anthropol-Asie * Chủ tịch nhóm Nghiên cứu Nhập cư Đông Nam Á * Cố vấn Chương trình chống Kỳ thị của UNESCO – Liên Hiệp Quốc * Cố vấn Trung tâm quốc tế giáo khoa Paris * Cố vấn thẩm định giáo dục và nghiên cứu đại học Bourgone-Franche-Comté * Biên tập viên tập chí Hommes&Migrations * Thành viên Hội đồng khoa học bảo tàng lịch sử nhập cư Hội viên danh dự nhóm Thuyết khác biệt, Học viện nghiên cứu thế giới.

Quay lại trang chủ

Additional Info

  • Author: Lê Hữu Khóa
Read 626 times
More in this category: « Phù Nam (Funan) Giải luận »

Viết bình luận

Phải xác tín nội dung bài viết đáp ứng tất cả những yêu cầu của thông tin được đánh dấu bằng ký hiệu (*)