Đảng cộng sản cứu nguy cho dân tộc
An Viên, VNTB, 07/02/2020
Phát biểu tại lễ kỷ niệm 90 năm ngày thành lập Đảng cộng sản Việt Nam (3/2/1930 – 3/2/2020), Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng tuyên bố : Ở Việt Nam, không có một lực lượng chính trị nào khác ngoài Đảng cộng sản Việt Nam có đủ bản lĩnh, trí tuệ, kinh nghiệm, uy tín và khả năng lãnh đạo đất nước vượt qua mọi khó khăn…
Đảng cộng sản có ‘trí tuệ, kinh nghiệm, uy tín và khả năng lãnh đạo’ khi mà chính đảng cộng sản có thể ‘bản lĩnh’ thực hiện một cuộc trưng cầu ý dân để ‘thỉnh nguyện tâm ý nhân dân’ và làm căn cứ chứng tỏ các quan điểm trên là đúng đắn.
Không ai nghi ngờ về điều đó, khi mà nguyên tắc kiểm soát quyền lực của đảng luôn đặt mục tiêu, bóp nát mọi lực lượng chính trị thứ ba ngay trong lòng trứng. Gần đây, thời kỳ ông Nguyễn Phú Trọng nắm giữ nhiệm kỳ 2 Tổng bí thư (2016) và kiêm nhiệm thêm chức vụ Chủ tịch nước, yếu tố lực lượng thứ ba về mảng xã hội (xã hội dân sự) cũng đứng trước nguy cơ bị phá vỡ hoàn toàn sau một thời gian dài lăn lộn ngóc ngách trong xã hội, lịch sử Việt Nam sau 1975.
Không ai có thể nghi ngờ rằng, đảng cộng sản là duy nhất khi triệt tiêu các đảng phái chính trị thứ ba, và dồn nén – kiểm soát các lực lượng xã hội dân sự.
Thế nhưng, điều duy nhất đó không có nghĩa là bản lĩnh, trí tuệ, kinh nghiệm, uy tín và khả năng lãnh đạo đất nước.
Không có bất kỳ căn cứ nào để cho thấy ‘bản lĩnh, trí tuệ, kinh nghiệm, uy tín và khả năng lãnh đạo’ khi mà những quan điểm này xuất phát một cách hời hợt, chủ quan, trịch trượng và có phần phô trương của người đứng đầu đảng và nhà nước Việt Nam.
Thực ra, có thể dễ dàng chứng minh đảng cộng sản có ‘trí tuệ, kinh nghiệm, uy tín và khả năng lãnh đạo’ khi mà chính đảng cộng sản có thể ‘bản lĩnh’ thực hiện một cuộc trưng cầu ý dân để ‘thỉnh nguyện tâm ý nhân dân’ và làm căn cứ chứng tỏ các quan điểm trên là đúng đắn.
Hãy mơ đi ! Đó là chuyện không bao giờ xảy ra. Một câu chuyện huyền hoặc, đầy viển vông, bởi đảng sẽ chẳng bao giờ đủ ‘bản lĩnh’ làm một thủ tục đơn giản đó, dù rằng, đảng sở hữu nhà tù, cảnh sát, và toà án, cộng với hơn 5 triệu đảng viên.
Thế nhưng, chính vì đảng cộng sản là lực lượng chính trị duy nhất tồn tại trên mảnh đất này, và khi lực lượng xã hội dân sự bị kiềm soát đến mức vai trò của nó chỉ là hình thức thì một vấn đề khó tin lại diễn ra.
Đảng cộng sản trở thành nhân tố quan trọng trong thay đổi vận mạng của một dân tộc, một quốc gia.
Trong ‘Nhật Bản Duy Tân 30 năm, của Đào Trinh Nhất, (1936)’ có đề cập đến ba yếu tố mà theo tác giả là ‘đổi thay vận mạng của một dân tộc.’
Trước hết là nhờ ‘có bọn đương quyền khôn ngoan sáng suốt và bọn chí sĩ thức thời làm hướng đạo tiên phong, nhưng cũng phải nhờ nơi dân tâm dân khí có biết hăm hở tấn hóa tự cường mới được.’
Trường hợp, ‘nếu chí sĩ có, dân tâm có, nhưng vô phước mà bị đám cầm quyền là lũ đầu óc ngu dại, cứ ngồi lỳ trên cao, lấy quyền to sức mạnh của chúng để đè ép cản trở ý muốn tấn hóa của dân, thì việc quốc gia đại kế cũng không trông mong gì làm nổi.’
Và khi gặp ‘cảnh ngộ’ như thế, thì ‘kết quả đố khỏi hoặc là trong nước nổi lên một phen cách mạng đổ máu gớm ghê, hoặc là bị mất nước với người ta ; nếu không cũng bị lợi dụng và yếu hèn mãi.’
Đó là tương lai của dân tộc này, và bản thân những nhân sự trong đại hội 13 lần này phải tự ‘soi mình vào’. Thoát khoei những luận điệu ‘quan liêu, lỗi thời’ để tự cứu nguy cho chính mình và chính bản thân đảng của mình, đồng thời tạo điều kiện thay đổi vận mạng dân tộc.
Cụ thể hơn, nếu ai kế vị chức vụ Tổng bí thư, thì nên kế tục tinh thần dân quyền từ thời ông Hồ Chí Minh, thay vì ‘người đốt lò’. Bởi chỉ khi kế tục ‘tinh thần dân quyền’ thì đầu óc mới không còn ngu dại (quan liêu), không còn ngồi lì trên cao (tham quyền, cố vị), chỉ ưa dùng hạ sách để trị quốc gia (lấy quyền to sức mạnh của chúng để đè ép cản trở ý muốn tấn hóa của dân), đè nén quyền dân, o ép không gian dân sự – chính trị của người dân. Chỉ khi kế tục và thực thi ‘tinh thần dân quyền’ thì khi đó giáo hoá người dân mới được mở ra, bản lĩnh và trí tuệ của chính đảng mới được ghi nhận, và khả năng lãnh đạo của đảng mới thực sự được kiểm chứng và có khả năng được kiểm chứng.
Nhưng quan trọng hơn, khi kế tục ‘tinh thần dân quyền’, chính đảng sẽ đưa dân tộc gần hơn với các quốc gia văn minh, mở cửa cho bền vững trong phát triển và chế ngự được nạn lạm quyền, thụ quyền đời đời trong đảng. Ngăn được nguy cơ của một cuộc cách mạng ‘soán ngôi’ khiến chính đảng có thể bị đặt ra ngoài vĩnh viễn vòng pháp luật và lịch sử phát triển của quốc gia.
Và chỉ khi kế tục tinh thần dân quyền thì chính đảng mới dám tự đổi mới mình, hình thành đội ngũ nhân sự theo đúng Quy định 214, trong đó ‘có quan điểm khách quan, toàn diện, biện chứng, lịch sử cụ thể, có tư duy đổi mới, tầm nhìn chiến lược.’
An Viên
Nguồn : VNTB, 07/02/2020
*******************
90 năm gắn bó máu thịt ?
Nguyên Khang, VNTB, 06/02/2020
Đảng cộng sản Việt Nam có quan hệ xác thịt với nhân dân, nhưng nó phải là xác thịt thực sự chứ không phải máu thịt trong báo cáo. Hãy là một phần của đất nước, không cố tách rời và tìm cách cai trị nhân dân.
Đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục quấy rối và giam giữ những người bất đồng chính kiến, gọi họ là "tội phạm", buộc tội họ trong nhà tù khắc nghiệt hoặc nói xấu họ trên phương tiện truyền thông. Vậy đó có phải là gắn bó máu thịt ?
Đảng cộng sản Việt Nam kỷ niệm 90 năm thành lập vào ngày 3/2. Nhưng trong thập kỷ tới, liệu vẫn có thể tiếp tục tổ chức kỷ niệm trong thực tế ?
Hà Nội, trung tâm chính trị quốc gia, có thời tiết rất khác vào đêm giao thừa.
Sự bất thường của thời tiết thậm chí còn khiến người vô thần co rúm người lại, lắng nghe sự giận dữ của trời và đất.
Trong triều đại lịch sử, bất cứ khi nào thời tiết bất thường, đều cho thấy vì chính sách của triều đại quá độc đoán và bất nhân tâm. Do đó, giận dữ của trời và đất là không thể tránh khỏi, để lại nhiều bài học về sự trỗi dậy từ người dân, giữ gìn chính quyền cho người dân và xóa bỏ đau khổ.
Đảng cộng sản Việt Nam có lịch sử 90 năm tại đất nước này và đã đạt được nhiều thành tựu cho đất nước này. Tuy nhiên, với sự tham nhũng đảng, những thành tựu này ngày càng trở nên vô giá trị, và ngày càng rõ ràng rằng Đảng cộng sản Việt Nam đã giành được một số chiến thắng trong việc điều chỉnh đảng, nhưng đã rơi vào các cuộc chiến tranh đảng phái. Chính phủ. Trong ngắn hạn, điều này sẽ làm cho đảng mạnh hơn, nhưng về lâu dài, nó tước quyền của chính phủ trong việc lắng nghe người dân, do đó đặt ra tiêu chuẩn cho căn bệnh "kiêu ngạo cộng sản".
Trong một bài phát biểu vào ngày 3 tháng 3, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nói rằng Đảng cộng sản là máu thịt của nhân dân và Đảng cộng sản có sức mạnh vô địch. Nhưng câu hỏi là, Đảng cộng sản có thực sự gắn bó máu thịt không ? Hay tất cả những suy nghĩ này được viết và nghĩ ra từ trên tháp vàng, nơi những lời khen ngợi vây quanh nó, nhưng những tiếng nói của mọi người không thể chạm tới.
Nếu đảng gắn bó máu thịt với nhân dân cho nhân dân, không ai có thể nghi ngờ về câu chuyện về Đảng cộng sản Việt Nam sẽ bách chiến, bách thắng trong mọi lĩnh vực. Tuy nhiên, ngay cả tiếng nói xã hội đóng góp cho đảng thông qua các kỳ đại hội cũng bị đảng bác bỏ hoàn toàn với quy chụp, đó là một hệ tư tưởng phản động, chống Đảng và chống nhà nước, thế thì gắn bó máu thịt làm sao ?
Đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục quấy rối và giam giữ những người bất đồng chính kiến, gọi họ là "tội phạm", buộc tội họ trong nhà tù khắc nghiệt hoặc nói xấu họ trên phương tiện truyền thông. Vậy đó có phải là gắn bó máu thịt ?
Nếu chính sách hoặc chính sách của bên Đảng cộng sản Việt Nam sai, đảng coi đó là "bài học quý giá", nghĩa là Đảng cộng sản Việt Nam luôn tự coi mình là đúng. Không ai sẽ đổ lỗi cho một đảng chính trị không phạm sai lầm, nhưng những lỗi gây ra bởi việc từ bỏ những lời phê bình trực tiếp, trung thực đến mức rất khó nghe, thì đảng cần phải nhìn lại chính mình.
Định mệnh có liên quan, chúng ta hãy nhìn vào Trung Quốc. Những gì đã xảy ra ở Trung Quốc là một bài học đắt giá cho Việt Nam, và đây chính xác là những gì mà chính Đảng cộng sản Việt Nam nên làm để điều chỉnh quyền lực của mình.
Gần đây, "Báo sạch" đã đăng tải một bài phát biểu của ông Xu Zhangrun, cựu giáo sư của Đại học Thanh Hoa (Trường đào tạo chính trị ưu tú Trung Quốc). Ông là một nhà phê bình thường xuyên đối với lãnh đạo Tập Cận Bình, người đã khẳng định trong một bài báo ngày 4 tháng 4 : "nhân dân phẫn nộ không còn sợ hãi nữa".
Bài viết của ông đề cập rằng "dịch bệnh lan tràn là vì một chế độ vô năng, đặc biệt là bại hoại về đạo đức, sẵn sàng hy sinh hàng triệu người dân để bảo vệ quyền lực của mình".
Ý thứ nhất, Chính trị bại hoại, đạo đức chính thể khánh tận. Bảo vệ gia nghiệp và quyền lực là tư duy cốt lõi của chính thể hiện nay.
Ý thứ hai, Chính trị nội đình lên ngôi vì sự tập trung hóa quyền lực, đảng làm thay chính phủ.
Ý thứ ba, Cai trị đất nước và khống chế người dân thông qua chủ nghĩa toàn trị dữ liệu lớn và chủ nghĩa khủng bố Wechat.
Những ý chính này dường như mô tả có phần chính xác vào những gì đang xảy ra ở Việt Nam, đặc biệt là sự kiện Đồng Tâm vào ngày 9 tháng 1 và cách "chỉnh đốn đảng" thông qua quan điểm và chỉ đạo của Tổng bí thư Nguyễn. Nó mô tả đầy đủ và chính xác bản chất và những thay đổi bên trong của Đảng cộng sản Việt Nam.
Đảng cộng sản Việt Nam vẫn có cơ hội vẫn kỷ niệm 100 năm thành lập nếu giới tinh hoa chính trị chú ý đến bản chất lâu dài của các quy định hiện hành của đảng, và xây dựng mô hình đạo đức và nhân văn của đảng. Phần lớn nguyên liệu để xây dựng đến từ cách các chính trị gia cấp cao đối thoại với những người bất đồng chính kiến, không khoan dung với tham nhũng và sửa sai với những sai lầm trong quá khứ.
Đảng cộng sản Việt Nam có quan hệ xác thịt với nhân dân, nhưng nó phải là xác thịt thực sự chứ không phải máu thịt trong báo cáo. Hãy là một phần của đất nước, không cố tách rời và tìm cách cai trị nhân dân.
Nguyên Khang
Nguồn : VNTB, 06/02/2020
******************
Đảng 90 xuân – Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng
Nguyễn Hùng, VOA, 06/02/2020
Vậy là chú Đảng đã 90 xuân. Gọi là chú vì ‘Bác Hồ’ sinh trước cả Đảng bốn thập niên mà cũng vẫn chỉ là hàng bác thôi.
Bảng so sánh thu nhập bình quân đầu người giữa Việt Nam và của quốc gia ASEAN nawm (thua cả Campuchia, chỉ hơn Lào và Myanmar).
Chú Đảng mới 15 tuổi đã đi cướp chính quyền lần một. Lúc lên 45 tuổi lại cướp thêm lần hai khi đánh chiếm Sài Gòn. Kể từ đó tới nay chú vẫn khư khư ôm của cướp được mà chưa trả lại cho người dân. Khi chú Đảng đi cướp lần một vào năm 1945, đất nước mới có trên 23 triệu dân. Vào lần cướp thứ hai hồi năm 1975 dân số tăng gấp đôi lên 46 triệu và giờ đã đạt gần 97 triệu. Gần 100 triệu người nay đứng nhìn đất nước chạy mướt mải mồ hôi mà còn phải nhiều năm nữa mới đuổi kịp các quốc gia ít dân số hơn như Thái Lan (70 triệu) hay Malaysia (32 triệu).
Theo các số liệu thống kê của Ngân hàng Thế giới mà số liệu chỉ có tới năm 2015, khoảng cách về thu nhập bình quân đầu người giữa Việt Nam với Thái Lan và Malaysia chưa bao giờ được thu hẹp mà ngày càng bị hai nước trong cùng khối ASEAN bỏ xa.
Vào năm 2005, thu nhập bình quân đầu người tính theo đô la Mỹ của Việt Nam, Thái Lan và Malaysia tương ứng là xấp xỉ 700, 2.900 và 5.600. Mười năm sau các con số tương ứng là xấp xỉ 2.000, 5.800 và 10.000.
Như vậy từ mức chỉ kém Thái Lan 2.200 đô la Mỹ hồi năm 2005, 10 năm sau thu nhập của dân Việt Nam đã thua Thái Lan 3.800 đô.
So với dân Malaysia, khoảng cách về thu nhập đã tăng từ mức 4.900 đô la hồi năm 2005 lên 7.000 đô la hồi năm 2015. Vậy mà chú Đảng tuyên truyền cứ như dân ta sắp vượt dân Thái Lan và Malaysia tới nơi.
Thật tình cờ là ở cả Malaysia và Thái Lan, dân chúng đều có hơn một đảng để lựa chọn dù họ cũng không phải là tấm gương sáng về dân chủ. Người dân Malaysia và Thái Lan liên tục có thể đổi đảng cầm quyền nếu họ thấy cuộc sống không được cải thiện theo ý nguyện của họ. Nếu như ở Việt Nam lập ra một đảng mới sẽ bị tù mọt gông như xưa kia các đảng viên cộng sản từng bị đày ra Côn Đảo, dân hai nước ASEAN đang khấm khá hơn Việt Nam có thể thoái mái lập đảng để cạnh tranh với đảng cầm quyền.
Vậy mới nói chú Đảng ở Việt Nam chỉ thích ngồi chơi xơi nước. Bạn hãy hình dung giải bóng đá thế giới chỉ có duy nhất một đội bóng tham gia và giải nào đội đó cũng vô địch. Nếu có hai đội, khả năng thắng cũng vẫn là 50/50. Nhưng nếu có 24 hay 32 đội thì mọi chuyện khác đi. Vậy nên nếu có lựa chọn tội gì họ phải thi đấu. Cứ làm màu thế thôi rồi mình vẫn vô địch.
Chú Đảng chỉ thích những việc nhẹ nhàng, gian khó chú đổ hết lên đầu dân. Mới đây có mỗi việc giải quyết một mảnh đất với dân Đồng Tâm mà chú kéo đến cả mấy ngàn quân mang theo đủ loại vũ khí vào để giết một đảng viên theo đảng gần 60 năm. Lúc kéo quân vào chú chưa có bất kỳ lệnh nào của Viện Kiểm sát để khám nhà, bắt người. Ừ thì đêm tối chú dựng chuyện người ta khiêu khích rồi chú xông vào. Người chú giết, tài liệu đất đai chú mang đi, ô tô chú cũng cho cẩu đi nốt. Nếu người ta tấn công chú thật thì họ mang tài liệu ra ném và ô tô ra đâm vào chú sao ? Vậy là đủ hiểu chú làm càn rồi.
Còn cái việc mà đáng ra chú phải làm cho tốt thì chú lại làm như mèo mửa. VụThượng uý Tuấn "khỉ" dùng AK bắn chết năm người, chú cũng cho cả trăm quân đem theo xe bọc thép vây bắt mà từ 29/1 tới nay vẫn chưa tìm được tay súng.
Trước những sự việc tày trời vừa xảy ra, các đảng viên dĩ nhiên là im lặng. Có ai dám mở miệng đòi điều tra làm sao để xảy ra cái chết của bốn người ở Đồng Tâm ? Đã có ai lên tiếng đòi điều tra xem trong lực lượng công an còn có bao nhiêu Tuấn "khỉ" tiềm năng ? Nếu có một đảng đối lập, chắc chắn họ sẽ tận dụng tối đa những yếu kém như vừa rồi của chính quyền để có thêm cơ hội thắng cử vào lần tới. Cũng có khả năng nho nhỏ là những vụ như Đồng Tâm sẽ làm giảm tính chính danh của một số uỷ viên Bộ Chính trị và họ có thể gặp bất lợi trong năm trước đại hội đảng. Người ta cũng hy vọng con số bốn uỷ viên gốc công an trong mười uỷ viên Bộ Chính trị hàng đầu sẽ không lặp lại tại đại hội vào năm sau. Nhưng gần như không có hy vọng đại hội 13 của chú Đảng sẽ trả lại ít nhất là một phần những gì cướp được trong 90 năm qua trong đó có quyền lập hội, quyền biểu tình, quyền ra báo, lập đài phát thanh và truyền hình cũng như quyền bình đẳng trước hiến pháp và pháp luật. Nếu ai trong hàng ngũ chú Đảng cũng chọn việc nhẹ nhàng cho mình và gia đình mình thì gian khổ hiển nhiên là dành cho người dân Việt Nam rồi.
Nguyễn Hùng
Nguồn : VOA, 06/02/2020