Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Published in

Diễn đàn

28/08/2021

Trước đà gia tăng của dịch bệnh, súng AK giúp được ích gì ?

JB Nguyễn Hữu Vinh

Dùng AK bắn virus và thất bại đầu tiên

JB Nguyễn Hữu Vinh, RFA, 28/08/2021

Bỗng nhiên, Sài Gòn tràn ngập lính và thiết bị chiến tranh.

xe1

Người ta đã thấy hàng đoàn xe bọc thép đi kèm xe bắt người, xe chở lính chạy rầm rầm ban đêm, nhìn những hình ảnh này, những người trẻ ở Sài Gòn thấy lạ mắt, còn những người có tuổi, thấy ớn lạnh sống lưng. Ban ngày, những toán linh với AK đeo chéo rầm rập vào các chốt trong thành phố.

Hệ thống báo chí, truyền thông ra rả suốt ngày cái lệnh của nhà nước, rằng thì là "Ai ở đâu, yên ở đấy", rằng thì là "tất cả đã có đảng và nhà nước… no".

Cả thành phố, cả đất nước như một chiến trường, đúng như lời ông Thủ tướng : Cả nước là một chiến trường, mỗi người dân là một chiến sĩ, mỗi gia đình, khu phố là một pháo đài…

Trên bình diện cả đất nước, khắp nơi vang lên những lời kêu cứu, những lời hô hào, giãn cách, ngồi yên, cứu trợ, cứu đói, và lại xuất hiện những băng rôn, khẩu hiệu "Tất cả vì miền Nam ruột thịt" với những đoàn xe chở lính vào Nam.

Những lời này, người ta đã nghe văng vẳng cách đây hơn nửa thế kỷ, và ít nhất cũng đã hơn 40 năm trong cuộc chiến chống Trung Quốc năm 1979. Nay, những lời đó lại vang lên từ miệng quan chức của nhà nước.
Điều khác nhau, là ở cuộc chiến trước đây, người ta phân rất rõ địch, ta và giới hạn nó rõ ràng trong một cuộc chiến. Đằng sau những lời lẽ kia, là máu là sắt thép, là mạng sống, là bom đạn.

Còn ở cuộc chiến hôm nay, một cuộc chiến mới mà người ta không phân định rõ đâu là kẻ thù, đâu là mục tiêu của những khẩu AK, của những xe bắt người, của những chiếc thiết giáp, của những toán lính và cảnh sát trang bị tận răng kia.

Bởi ai cũng biết một điều rất rõ rằng : Ngay cả với các thiết bị hiện đại, người ta vẫn khó xác định được con virus đó nó hiện diện ở đâu, huống chí khẩu AK hay chiếc thiết giáp làm sao nhắm trúng con virus.

Bởi ai cũng biết rằng : Nếu chống dịch, chắc chắn chẳng cần quân đội mang theo vũ khí tràn vào thành phố. Bởi với thành phố chục triệu dân này, số lượng lực lượng công chức, cán bộ đã hơn triệu người đủ sức để làm mọi việc phục vụ người dân ở đây nếu thật sự họ là đội ngũ "đầy tớ trung thành và tận tụy của nhân dân".

Bởi ai cũng thấy rằng : Mấy tháng trời qua và hơn một năm dịch bệnh, cả Sài Gòn chẳng có bóng dáng một bộ đội, công an nào đi cứu trợ người dân, nhưng cả thành phố đã không có những tiếng kêu vô vọng vì đói, vì bị bỏ quên, vì sự bất công hay nhẫn tâm của xã hội.

Vì đã có những nhóm thiện nguyện, đã có những cửa hàng 0 đồng, đã có những bà sơ, những linh mục âm thầm chăm lo cho họ - những người tự nguyện giúp đỡ người nghèo trong dịch bệnh. Họ lăn lộn từ con ngõ, góc phố, từng nơi sập sệ nhất đến chỗ thâm sâu nhất của thành phố, từ khu bình dân đến khu ổ chuột để quan tâm từ những người lao động bình thường đến kẻ vô gia cư, bất hạnh.

Vậy thì việc nhà cầm quyền điều động hàng vạn quân chính quy, mấy vạn dân quân, dân phòng bao vây và kiểm soát thành phố, súng AK lăm lăm, hung hãn, dọa dẫm, thị uy để làm gì ?

Việc nhà cầm quyền đệ trình lên cái gọi à "Quốc hội" để được thông qua cái nghị quyết 68, nhằm cho phép xóa bỏ tất cả những luật lệ quy định bình thường, cho phép đội quân công an, chính quyền dẫm đạp lên mọi thứ, kể cả luật pháp nhân danh "chống dịch" nhằm trấn áp điều gì ? Đối tượng của sự trấn áp đó phải chăng là virus Corona ?

Xin thưa, tất cả là không phải vậy.

Đối tượng của AK, của xe bọc thép, xe bắt người, của công an, quân đội đang ngập tràn thành phố và các tỉnh phía Nam kia, chính là NHÂN DÂN.

Chính quyền Nhân dân ?

Ai cũng biết một điều : Một chính quyền mạo danh, tiếm danh và tự xưng là của nhân dân, nó khác hẳn với một chính quyền thật sự của dân, do dân và vì dân ở những điểm nào.

Có nhiều điều để xem xét chính quyền nào là của dân, do dân và vì dân, còn chính quyền nào là chính quyền ăn hại, phá hoại và là kẻ thù của nhân dân. Nhưng điều phân biệt rõ nhất, là chính quyền nào dám đối diện với họng súng của nhân dân mà vẫn bình an, vẫn yên chí là những họng súng kia không bao giờ nhả đạn, đó mới là chính quyền của nhân dân.

Và người ta thấy rằng, dù ở nước Mỹ, có đến hàng chục triệu người không bầu, thậm chí phản đối chính quyền hiện nay của Tổng thống Joe Biden. Và với hơn 300 triệu dân thì trong dân chúng Hoa Kỳ vẫn có đến hơn 350 triệu khẩu súng. Vậy mà không một viên đạn nào bắn về phía chính quyền.

Ngược lại, người ta cũng thấy chính quyền Việt Nam, với 99, thậm chí 100% người dân đi bỏ phiếu, bầu bán, giơ tay ủng hộ và tung hô trong những "Ngày hội toàn dân đi bầu cử". Tưng bừng cờ hoa, xủng xoảng những lời ca ngợi chính quyền của dân, ca ngợi sự lãnh đạo và sự tin tưởng vào đảng… ghê gớm lắm.

Thế nhưng, cái chính quyền ấy, đã thu bằng sạch mọi thứ có thể gây ra tiếng nổ, gây ra thương tích, từ không chỉ súng, chất nổ mà cả dao, gậy, vu khí tự tạo, công cụ hỗ trợ và thậm chí cả… pháo tết.

Vậy mà chính quyền ấy, tự nhận là của dân, do dân, vì dân vẫn run sợ, vẫn chưa yên tâm với dân mình.
Và việc nhà cầm quyề hốt hoảng điều động quân đội, cảnh sát hùng hậu vào thành phố nhằm thị uy, dọa nạt người dân, chỉ bởi họ đã thấy rõ sự bất mình, sự chán ngán và sự phẫn uất của người dân với cái chính quyền "của dân, do dân và vì dân" này ra sao qua cơn dịch bệnh họ đã chịu đựng hơn một năm qua.

Quả thật, câu ngạn ngữ của cha ông rằng "Qua cơn hoạn nạn, hiểu rõ lòng nhau" đã được chứng minh trong xã hội Việt Nam hơn một năm qua một cách rõ ràng nhất về lời nói và hành động của một chính quyền cộng sản. Những khẩu đại bác bắn chim sẻ và sự thất bại đầu tiên

Có lẽ nhà cầm quyền Việt Nam đã không nghĩ rằng việc Bộ trưởng Quốc phòng tỏ ra hào hứng khi sử dụng lực lượng quân đội chính quy đưa vào thành phố để đi chợ, để đi mua gạo, quần áo, cá mắm và thậm chí là băng vệ sinh cho phụ nữ là việc họ có thể hoàn thành tốt chỉ vì có lệnh của đảng.

Ông ta đã tuyên bố rằng : "Đây là một cuộc chiến, không thắng không về".

Nghe câu nói này, người ta đã thấy cái ấu trĩ và thiếu hiểu biết của ông ta về mặt khoa học. Bởi việc chống dịch bệnh, không như việc đánh một đồn địch hay diệt một đội quân hữu hình. Virus gây bệnh luôn có trong môi trường, chống dịch là chống lại việc phát bệnh và lây lan ra cộng đồng. Do vậy, nhiều khi chống dịch chỉ là việc ngăn chặn sự bùng phát bệnh dịch và ngăn chặn sự lây lan. Và điều đó, có thể đạt được bằng nhiều cách mà cách tốt nhất vẫn là mỗi người có khả năng miễn dịch để sống chung với nó. Thế nên cả thế giới mới hô hào tiêm vaccine chống dịch.

Thế nên, việc tuyên bố chống dịch, chống virus "không thắng không về" chỉ là sự dốt nát được thể hiện ra ngoài. Bởi điều đó không bao giờ có được và việc dùng AK, đại bác để tiêu diệt virus là chuyện hài hước.

Thế rồi, một tuần lễ đã sắp trôi qua kể từ ngày mà tất cả mọi thành phần xã hội khác phải dừng lại, kể cả các shipper, những tổ chức thiện nguyện đã làm công việc của họ từ xưa đến nay. Nhất là trong thời kỳ đại dịch, các tổ chức xã hội dân sự tự phát mà nhà cầm quyền không thể kiểm soát và lãnh đạo… tất cả đều phải dừng lại nhường chỗ cho quân đội ra tay.

Thế rồi, khắp nơi người dân phản ứng vì đói, vì bị bỏ rơi, vì sự bất công, vì đồ cứu trợ bị cán bộ chiếm đoạt chia chác lẫn nhau không ai kiểm soát được…

Và người ta tràn ra khỏi nhà, đi kêu cứu, kêu đói… Hẳn nhiên, chẳng cách nào ngăn cản được họ khi mà hoặc là bị đàn áp, hoặc là chịu chết mà không ai biết trong các xó xỉnh của thành phố. Bởi có những nơi đã mấy tháng nay từ khi thành phố ra lệnh "ngồi yên" thì họ cũng đã nhịn luôn từ đó mà không hề được sự giúp đỡ hoặc trợ cấp nào.

Nhiều nơi như ở Phường 10, Quận 8, những người dân đã bức xúc hô hào nhau bao vây ngôi nhà trăm bảo vệ, trong đó bao nhiêu đồ cứu trợ được tích trữ và cứ chiều chiều thì cán bộ cho xe đến chở đi mất mà người dân cứ đứng nhìn chịu đói.

Nhiều phường, nhiều khu vực, dù quân đội ngăn cản, công an, cảnh sát dày đặc, người dân vẫn bất chấp việc giãn cách, lây nhiễm hay dịch bệnh, họ đã buộc phải kéo nhau đi, chỉ vì… đói.

Và khi đó, thì ngay cả AK, xe bọc thép cũng chẳng ngăn được những cái dạ dày đang đói tràn ra đường.
Và đến chiều 28/8/2021, nhà cầm quyền Sài Gòn buộc phải mời 25.000 shipper vào cuộc mang hàng hóa cho người dân.

Đến khi đó, thì nhà cầm quyền đã tự thừa nhận thất bại của cái gọi là "Ai ngồi đâu yên đó, đã có đảng và quân đội… no".

Và sự việc đâu chỉ có vậy, điều mà ai cũng thấy rất rõ, đó là sự thất bại khi điều động cả quân chủ lực vào thành phố để làm mấy chuyện ruồi bu. Sở dĩ nói vậy, là bởi vì trong con mắt người dân, bộ đội Việt Nam được coi như một đội quân có sức mạnh bí ẩn và ghê gớm.

Nhưng nay, một đội quân được gọi là tinh nhuệ, chủ lực, có sức mạnh và hiện đại, được tự ca ngợi là "bách chiến bách thắng" mà ngay cả mua mấy cái băng vệ sinh cho phụ nữ còn không xong thì còn làm được điều gì ra hồn.

Vậy thì những cái gọi là "bách chiến bách thắng" nào là đánh đâu thắng đấy, nào là tinh nhuệ, hiện đại… chẳng qua chỉ là những lời tô vẽ và tự sướng như lời người cộng sản xưa nay. Còn trong thực tế thì "cũng… thường thôi".

Đã gần 1 tuần đưa quân đội chiếm lĩnh Sài Gòn và một số thành phố, một số tỉnh, đến nay, số ca nhiễm virus vẫn cứ không dừng lại hoặc giảm xuống, mà ngày càng tăng.

Sự phẫn uất của người dân ngày càng dâng cao, cái gọi là "niềm tin" vào lời của quan chức, của chính quyền hầu như tan theo bọt nước, hình ảnh quân đội chỉ là đội quân nhếch nhác, ô hợp, mệt mỏi và thất bại trong con mắt của nhân dân.

Điều gì đẫ gây nên sai lầm tai hại này ?

Chỉ vì sự sợ hãi đến mức tự nhà cầm quyền hoang tưởng thấy tai họa khi người dân bất bình, nổi dậy nên đã tự đặt ra một kế hoạch nhằm hù dọa, nhằm trấn áp những ý tưởng phản đối trong nhân dân.

Nhưng, lòng dân, làm sao có thể đè bẹp và đe dọa bằng mấy thứ đó dễ dàng đến thế.

J.B Nguyễn Hữu Vinh

Nguồn : RFA, 28/08/2021

********************

Covid-19 : Sai lầm, bệnh nổ và hậu quả

JB Nguyễn Hữu Vinh, 25/08/2021

Hoảng hốt trước dịch bệnh

Những con số leo thang một cách nhanh chóng của dịch bệnh tại Việt Nam nói chung, đặc biệt là ở Sài Gòn nói riêng làm người ta giật mình.

xe2

"Được sống ở Việt Nam mùa dịch bệnh là một sự xa xỉ" và "năm 2020 là năm thành công nhất, năm 2021 sẽ thành công hơn" (Nguyễn Phú Trọng)

Tính đến ngày 25/8/2021, con số người nhiễm virus Covid-19 được phát hiện đã lên đến 381.363 người và số tử vong vì nó đã 9.349 người. Đó là những con số được công bố.

Người ta giật mình không ở chỗ con số gần 400.000 người nhiễm bệnh và gần chục ngàn người đã chết theo con số thông báo của nhà nước. Bởi so với nhiều quốc gia, thì con số này chỉ là một con số nhỏ lẻ mà nhiều nước đã phải gánh chịu trong đại dịch này trên toàn thế giới. Nhiều nước với hàng trăm ngàn người chết, kể cả những nước văn minh, hiện đại và có nền khoa học tiên tiến như Hoa Kỳ, Anh, Italia… đều đã nếm trải những tổn thất nặng nề về người và của trong đại dịch.

Thế nhưng, người ta hoảng hốt khi những con số đen tối kia cứ leo thang từng ngày, từng giờ mà chưa hứa hẹn một điểm dừng. Và điều người dân Việt vốn lo sợ từ rất lâu đã hiện diện. Đó là sự mất kiểm soát đối với đại dịch do virus covid-19 gây ra.

Hẳn nhiên, đó là con số của nhà nước, còn thực tế là bao nhiêu, chắc chắn chẳng có ai nắm được cụ thể. Bởi ngay cả đến việc công bố người nhiễm bệnh và số ca nhiễm, cũng chỉ thuộc "quyền" của Bộ Y tế kiểm soát chưa chưa nói đến con số người thiệt mạng.

Cho đến hôm nay, người ta chỉ thấy điều rõ ràng nhất rằng : Số người chết tại Sài Gòn đã nhiều đến mức các lò hỏa táng làm việc liên tục 24/7 hết công suất vẫn không đáp ứng được nhu cầu thiêu xác. Họ huy động các lò thiêu ở các tỉnh lân cận cũng không xuể và đang hò hét nhau xây khẩn cấp các lò thiêu với số lượng lớn tại Đồng Nai, Sài Gòn và các tỉnh khác.

Cho đến nay, như những gì mà mạng xã hội Việt Nam đã thông tin, những đọan video cuộc họp của Quân Khu 7 báo cáo Bộ Quốc phòng về tình hình dịch bệnh đã cho thấy sự thật rất khủng khiếp đang hoành hành tại Sài Gòn ra sao. Thậm chí, ghê rợn hơn, khi thực tế là Quân đội đã chuẩn bị cho cả việc tạo ra những nơi để chôn tập thể đến 5ha và hàng chục ha đất khác với hàng ngàn ngôi mộ đã được đào sẵn chờ nạn nhân của Covid-19.

Điều đó cũng không có gì là lạ, khi mà tỷ lệ tử vong ở các bệnh viện dã chiến là 2,56%, tỷ lệ tử vong ở gia đình là 3,42% nhưng tỷ lệ tử vong ở bệnh viện điều trị là 94,2% theo báo cáo của Quân Khu 7 với Bộ trưởng Quốc phòng.

Thế nhưng, nhà cầm quyền Việt Nam vẫn cho báo chí biết rằng : Tỷ lệ tử vong của Việt Nam cũng xấp xỉ thế giới, mặc dù tỷ lệ tử vong trên thế giới là 5-9 người/1.000 người, nghĩa là khoảng 1%.

Với những thông tin nói trên, cả xã hội đã và đang buộc phải nghĩ đến việc sẽ có một "Ấn Độ thứ 2" ở Đông Nam Á với những bãi đốt xác rùng rợn.

Bệnh nổ và hậu quả

Chắc chắn một điều rằng, con số thực cao hơn rất nhiều con số nhà nước thông báo.

Lý do đơn giản, là nếu công bố con số này quá cao, chẳng khác gì việc giáng nắm đấm thôi sơn vào giữa những gương mặt chưa hết cơn "ngạo nghễ", sảng khoái của lãnh đạo cộng sản Việt Nam. Những cơn ngạo nghễ đó vẫn vang lên trên các mặt báo, và khắp nơi đây đó rằng Việt Nam là điểm đến an toàn, là xa xỉ khi được sống ở Việt Nam giữa mùa đại dịch, rằng "Virus có đáng sợ đến đâu, ca lây nhiễm ở nơi đâu, có thể làm thế giới sợ hãi, nhưng đến Việt Nam thì cũng bó tay vì các ca bệnh đều được chữa lành hết"…

Và cũng vì thế, mà những ngày sau đó, ở Việt Nam, "những người nhiễm virus là những người không chết, những người chết là những người không nhiễm". Thế là hầu như những người chết là do bệnh nền, do nhiều lý do khác nhau, ngoại trừ do virus.

Phải như vậy, mới là thiên tài đảng ta lãnh đạo chống Covid giỏi nhất thế giới và khoe khoang khắp thiên hạ. Có như vậy, thì cuộc điện thoại nào, cuộc gặp gỡ, tiếp khách nào của lãnh đạo Việt Nam với quốc tế thì đều nói đến thành tích chống Virus của Việt Nam.

Đó cũng là lúc mà căn bệnh kiêu ngạo cộng sản được dịp nở rộ.

Những lãnh đạo đất nước từ Chủ tịch nước, Tổng bí thư cho đến Thủ tướng, Phó thủ tướng… tất cả đều "say sưa chiến thắng và tiếp tục cưa bom".

Người ta thấy hệ thống báo chí Việt Nam tập trung mô tả bệnh dịch ở Mỹ, ở Anh và các nước dân chủ như một sự hoảng loạn, bất lực của cả hệ thống chính trị và kinh tế. Hầu như mọi khía cạnh của cuộc sống người dân Mỹ được khai thác để mô tả một chế độ bất lực, để đời sống người dân lâm vào tình trạng khốn đốn, người chết như rạ và bệnh tật kinh hoàng.

Những khi đó, chỉ nghe báo chí Việt Nam, người ta có cảm giác rằng các nước như Hoa Kỳ, Anh, Italia hoặc Đức… những cường quốc dân chủ, sẽ không thể gượng dậy được với trận đại dịch này.

Còn Việt Nam, lãnh đạo tin chắc rằng với phương châm "Chống dịch như chốn giặc" với những khẩu hiệu đầy những từ ngữ xủng xoảng như "Kiên quyết, quyết tâm, tiêu diệt, đẩy lùi…" và vài trường hợp tập trung nhân tài, vật lực để cứu chữa cho viên phi công người Anh là có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề.

Và họ không chỉ "nổ" với thế giới, mà họ còn tự huyễn hoặc ngay chính mình, tưởng như khả năng của mình là vô tận, sự tài giỏi của mình là vô biên. Thậm chí, Nguyễn Xuân Phúc còn "ngạo nghễ" rằng : "Nếu cột điện ở Mỹ có chân, nó cũng sẽ về Việt Nam" vì Nguyễn Phú Trọng đã nói : "Được sống ở Việt Nam mùa dịch bệnh là một sự xa xỉ" và "năm 2020 là năm thành công nhất, năm 2021 sẽ thành công hơn".

Thế rồi, căn bệnh kiêu ngạo gần như ngay lập tức đã phát huy tác hại của nó.

Chính sự kiêu ngạo cộng sản đã đem lại cho những người cộng sản những sai lầm liên tiếp trong việc tổ chức phòng chống dịch covid-19 gây ra.

Khi người Cộng sản tự huyễn hoặc về khả năng của mình trong việc kiểm soát virus, họ tin vào khả năng cực đoan của mình, bất chấp quyền con người, bất chấp việc cả xã hội sẽ trở thành trại tù, nếu cần thì sẽ khóa chặt, cách ly thì sẽ chống lại được sự lây lan của virus hoặc bằng nhiều biện pháp mà chỉ có thể sử dụng ở những nước độc tài. Những nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam có niềm tin rằng Virus sẽ bị chặn đứng trước sự bạo tàn và khả năng sắt đá, bất chấp của họ.

Do vậy, họ thoải mái hoàn toàn trong việc tiến hàng hàng loạt các hoạt động đoàn thế, đảng phái mà không cần để ý đến việc lây nhiễm âm thầm của virus cũng như tạo nên sự chủ quan trong toàn xã hội.

Những người cộng sản, chỉ nhăm nhe cấm người dân trong các hoạt động tôn giáo, tín ngưỡng, nhưng chính bản thân họ luôn làm gương cho người dân về việc coi thường dịch bệnh lây lan.

Những cuộc đại hội đảng, những cuộc đảng cử, dân bầu được tiến hành ngay giữa mùa dịch và là căn nguyên của đợt bùng phát dịch lần thứ tư nặng nề hiện nay cũng phần lớn là chính ở tâm lý coi thường dịch bệnh của người dân. Khi người dân thấy các quan chức cộng sản cứ nhơn nhơn tụ bạ lẫn nhau hàng ngàn, hàng vạn người mà không cần biện pháp chống lây nhiễm thì tại sao họ phải cảnh giác.

Chính tâm lý đó đã tạo nên sự lây nhiễm do trốn cách ly, do trốn khai báo… cuối cùng là sự lẫn lộn trong dân chúng về nơi xuất phát mầm bệnh.

Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã hết sức chủ quan sau khi tự tưởng tượng ra khả năng của mình về khống chế dịch bệnh cũng như khả năng chữa chạy cho những người nhiễm virus mà không tính đến việc bùng phát dịch bệnh khắp nơi thì sẽ đối phó như thế nào.

Do vậy, họ đã tập cho người dân thói quen tâm lý hễ có dính hoặc nghi ngờ virus là nhập viện. Họ bác bỏ chuyện cách ly, chữa trị tại nhà mà các quốc gia khác dù hệ thống y tế vững mạnh, kinh tế giàu có cũng đã sử dụng.

Vì vậy, khi dịch bùng phát, lập tức hệ thống y tế vốn còi cọc của Việt Nam lập tức quá tải.

Cũng chính căn bệnh kiêu ngạo, nói theo ngôn ngữ mà quan chức cộng sản thường dùng là "say sưa và ngủ quên trên chiến thắng" nên nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã quên đi điều thiết yếu nhất rằng để dẹp dược nạn dịch do Covid, cần phải có vaccine. Nhưng, họ đã không để ý đến điều này. Không hề có một ý nghĩ, văn bản nào được đề cập đến làm sao để kịp thời có vaccine cho việc chống dịch.

Thế rồi, khi cả thế giới đã đua nhau chích đầy đủ vaccine cho người dân, đưa cuộc sống trở lại bình thường, thì chính là lúc mà ở Việt Nam lâm vào tình trạng "Toang" – nói theo ngôn ngữ dân gian. Khi đó, nhà cầm quyền Việt Nam lâm vào trạng thái hoảng loạn.

Cũng chính trong sự hoảng loạn đó, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam lại liên tiếp phạm những sai lầm khác, những sai lầm có tính hệ thống của xã hội cộng sản.

Những liều vaccine được thế giới, nhất là Hoa Kỳ, Nhật Bản và "các nước thù địch" khẩn cấp viện trợ cho người dân Việt Nam, lập tức được đem chia chác cho cán bộ cấp cao, công an và con ông, cháu cha mà loại trừ đối tượng cần nhất là những người trực tiếp chống dịch và những người cao tuổi có nguy cơ tử vong nhiều nhất.

Oái oăm thay, những đối tượng được tiêm như công an, quân đội, như con ông cháu cha dựa hơi "ông ngoại" đều là những đối tương khỏe như trâu lăn nên nếu có nhiễm virus thì khả năng hồi phục là rất lớn. Điều đó đã làm lãng phí đi nhiều cơ hội tạo ra kháng thể, miễn dịch cho cộng đồng cũng như giúp những người hệ thống miễn dịch yếu được tiếp cận với vaccine.

Chính vì vậy, khi dịch bùng phát, những người già cả, yếu đau, bệnh nền đã ngay lập tức bị quật ngã hàng loạt từ loạt đầu tiên. Tỷ lệ tử vong trên con số nhiễm virus tại Việt Nam cao gấp nhiều lần tỷ lệ tử vong trên thế giới có nguyên nhân quan trọng này.

Và nay thì cả hệ thống chính trị lại hùa nhau vác AK, xe bọc thép và lùa quân đội chiếm lĩnh Sài Gòn để "chống dịch".

Và họ lại tiếp tục phạm một sai lầm rất lớn khi người dân ai ai cũng thừa biết rằng dịch bệnh, virus sẽ không hề sợ hệ thống súng đạn và xe tăng, xe bọc thép và kẽm gai. Còn người dân, sự dọa nạt đó chỉ được một chốc lát khi chính họ còn có thể chịu đựng mà thôi.

Nghề cũ

Khi cả hệ thống chính trị hoảng loạn, nhà cầm quyền Việt Nam chẳng biết làm gì hơn, lại quay về nghề cũ : Xin viện trợ.

Những cuộc điện đàm, gửi thư hàng loạt đến các nước, các tổ chức quốc tế, các lãnh đạo các hãng sản xuất, dược phẩm… được các nhà lãnh đạo Việt Nam tiến hành liên tục và khẩn cấp. Bộ Ngoại giao Việt Nam ra lệnh cho tất cả nhân viên ngoại giao khắp thế giới phải tiến hành "Ngoại giao Vaccine" mà nói theo ngôn ngữ bình dân thì là đi ăn mày vaccine của thế giới.

Người dân thấy một điều rất rõ ràng rằng : Khi những người lãnh đạo Việt Nam gọi điện, gửi thư xin vaccine và sự viện trợ của các nước, các tổ chức quốc tế, họ nói rất trơn tru và không hề ngượng ngùng.

Phải chăng, hệ thống chính trị Việt Nam đã sáng suốt lựa chọn được một thủ tướng có nguồn gốc từ cái làng nổi tiếng cả nước với nghề ăn xin ?

Phải chăng, họ đang làm cái việc mà nói theo cách nói của Thủ tướng cộng sản Việt Nam Phạm Minh Chính thì là "Phát huy truyền thống, đậm đà bản sắc dân tộc dưới sự lãnh đạo của đảng" với nghề chính là đánh nhau và nghề phụ là xin viện trợ ?

Ngày 30/5/2021, Nguyễn Xuân Phúc, chủ tịch cộng sản Việt Nam gửi thư tới Tổng thống Mỹ Joe Biden để đề nghị hỗ trợ Việt Nam vaccine Covid-19 và cả việc chuyển giao công nghệ sản xuất vaccine.

Chúng ta sẽ nghĩ gì, nếu Tổng thống Joe Biden trả lời bức thư đó với nội dung : "Thưa ngài Chủ tịch, Hoa Kỳ đã viện trợ cho Việt Nam đến nay hàng chục triệu đola vật phẩm y tế và 5 triệu liều vaccine giá trị hàng trăm triệu đola.

Phần còn lại, Hoa Kỳ buộc phải để chăm lo cho những cột điện ở Mỹ, bởi sự lo ngại rằng nếu chúng đua nhau chạy về Việt Nam, thì đất nước chúng tôi lấy gì để chiếu sáng".

J.B Nguyễn Hữu Vinh

 Nguồn : RFA, 25/08/2021

Quay lại trang chủ

Additional Info

  • Author: JB Nguyễn Hữu Vinh
Read 520 times

Viết bình luận

Phải xác tín nội dung bài viết đáp ứng tất cả những yêu cầu của thông tin được đánh dấu bằng ký hiệu (*)