"Họa vô đơn chí" đối với Bộ trưởng Tô Lâm
RFA, 08/11/2021
Dân Việt "sục sạo" trên Internet với các cụm từ : "Tô Lâm ăn thịt bò", "bò dát vàng", "Tô Lâm ăn bò dát vàng"… RFA dùng công cụ Crowtangle để đo lường mức độ người dùng trên mạng xã hội thì thấy, chỉ trong ba ngày có hơn 400 bài đăng liên quan đến chủ đề "bò Tô Lâm" (1) .
Bộ trưởng Công an Tô Lâm ăn thịt bò dát vàng do đầu bếp nổi tiếng Salt Bae bón cho tại một nhà hàng ở London, Anh - Photo : RFA
Đúng là một thảm họa truyền thông ! Tô Lâm tưởng mình đủ ranh ma khi quyết định "bám càng" chuyên cơ của Phạm Minh Chính "trốn" sang trời Âu đúng vào thời điểm cho bọn đàn em xử Đại tá Nguyễn Duy Linh, con trai Thượng tướng Nguyễn Văn Hưởng. "Trốn" là để Lâm thoát khỏi sức ép của Hưởng. Xử Nguyễn Duy Linh, nguyên Phó Tổng Cục trưởng Cục Tình báo Bộ Công an là một kỳ án, một phiên tòa thối hoắc. Đúng như đánh giá của Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, nguyên cũng là sỹ quan an ninh thuộc dòng dõi "thái tử đỏ" (Nguyễn Hữu Vinh là con trai út Cụ Nguyễn Hữu Khiếu, Đại sứ Việt Nam tại Liên Xô). [2]. Trước đây, Tô Lâm từng ký công văn "Tuyệt mật" gửi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, kiến nghị xử lý Nguyễn Duy Linh theo con đường Đảng, miễn truy cứu hình sự, vì một lý do "trời ơi đất hỡi" là "thời hạn điều tra đã hết" (!) Tận tuỵ như thế, dành đặc quyền như thế cho gia đình Hưởng rồi mà Tô Lâm vẫn sợ.
Bởi vì, Hưởng thuộc loại "bố già", vốn là "đại ca" trong giới mafia, cả đỏ lẫn đen, là cấp trên và là kẻ đỡ đầu trực tiếp của Tô Lâm trong nhiều năm. Nguyễn Văn Hưởng còn là trụ cột suốt mấy nhiệm kỳ liên tiếp cho "đồng chí Ba X" trong các hiệp giáp la cà dai dẳng suốt "cuộc chiến Ba – Tư", một cuộc tỉ thí không phân thắng bại giữa Nguyễn Tấn Dũng (anh Ba) và Trương Tấn Sang (Tư Sang) thời cả hai còn tại vị. Là quan thầy cấp cao của mình, Tô Lâm hình dung ra câu chất vấn lạnh gáy của bố già : "Mày được như ngày nay là nhờ ai ? Bây giờ chúng nó đưa con trai tao ra ‘trảm’ mà mày không nói được một câu… hả ?". Còn đối với công luận thì thật sự không ai không hiểu nổi, bao lâu nay Duy Linh vẫn đảm đương công việc, lên chức v ù vù, thì đùng một cái, khi xảy ra vụ khởi tố "Vũ nhôm" cách đây mấy tháng về tội "đưa hối lộ" (mới ngày 22/4 chứ đâu xa) mới phát hiện hàng loạt "bệnh đặc biệt hiểm nghèo" như vậy và vào viện nằm cho tới tận khi hầu tòa ? [3].
Vắng mặt có lý do trong thời gian phiên tòa xử Linh để trốn "đòn sấm sét" của "đại ca" Hưởng, vậy mà "vận xui" vẫn không tha cho Lâm. Tránh được Hưởng, nhưng Đại tướng Tô Lâm lại rơi vào "bẫy" của Nusr-Et Steakhouse London. Đúng là "tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa". Đây là nhà hàng đầu tiên của đầu bếp Nusret Gökçe (người Thổ) mở cửa tại London. Thương hiệu ẩm thực sang trọng thu hút giới siêu giàu và người nổi tiếng. Từ những khoảnh khắc rắc muối điêu luyện, Nusret Gökçe trở nên nổi tiếng và được dân mạng vinh danh là "Salt Bae" (Thánh Rắc Muối). Hiện nay, trang cá nhân của đầu bếp này sở hữu hơn 38 triệu lượt theo dõi. Thật ra, Nusret Gökçe không phải là "điệp viên hai mang", cao thủ đến mức vừa phục vụ khoái khẩu của Tô Lâm lại vừa quay lén video để làm hại Đại tướng An ninh.
Chẳng qua vì tướng Tô Lâm quá bận, trước khi bay sang trời Âu, đã không đọc bài viết trên Vietnamnet [4]. Nếu đọc trước khi lên máy bay, biết đâu Tô Lâm đã tránh được xì-căng-đan không đáng có đối với cả thầy lẫn tớ ! Giáo sư Trần Hữu Dũng, chủ nhân trang mạng Viet-studies.net có đưa ra lời khuyên cho Tô Lâm, nếu phải phân trần với "các đồng chí" thì cứ nói là do không biết nơi ấy là nơi nào nên bị "thế lực thù địch" gài bẫy. Nghĩa là tướng Lâm đứng trước hai lựa chọn : Một là phải thừa nhận mình "tham", thừa nhận khuyết điểm là mình lén đi ăn một cái bít-tết hơn ngàn USD trong lúc hàng triệu đồng bào đang đói khổ. Hai là phải nhận mình "khờ". Tức là "phải tự phê" cái nghiệp vụ tình báo của bả n thân không lấy gì làm xuất sắc (nêu như không nói là tồi), vì đã dễ dàng để cho "địch gài bẫy" làm tổn thương uy tín Đảng ta. Tô Lâm chọn cái nào đây ? "Tham" hay "khờ" ? Nếu tột bực thành thật... nhận cả hai cũng chẳng oan !
Đối với các khủng hoảng truyền thông kiểu như "bò Tô Lâm", mỗi xứ xử lý một khác, tuỳ vào chính thể dân chủ hay độc tài. Những vụ tai tiếng kiểu như vậy ở các quốc gia có pháp quyền, khôn ngoan nhất là đưa ra ngay một lời bào chữa hay xin lỗi gần với sự thật nhất. Còn xứ An Nam mình thì điều này chắc còn lâu mới trở thành một ứng xử văn hoá thông thường với những nhân vật quyền lực. Loại độc tài như Tô Lâm lại càng không ! Tô Lâm sẽ không bao giờ hiểu được, miếng thịt bò đắt tiền y chén cho khoái khẩu không thể nào đắt giá bằng những phản ứng dây chuyền của người dân trong nước. Tô Lâm nên cho đàn em đi học cách thức giải toả các khủng hoảng truyền thông. Chớ có nghe xúi bẩy, lại đi mở các " chiến dịch ngầm" kiểu xã hội đen để ngăn chặn hay triệt hạ những ai còn tiếp tục bàn luận hay đưa tin. Làm thế là đổ xăng vào lửa, thưa tướng quân ! Thời đại kết nối toàn cầu, chớ dại đi áp dụng các biện pháp thời trung cổ ! [5].
Chuyện Tô Lâm ăn bít tết mạ vàng làm ta nhớ lại mấy dòng "trạng thái" trên Facebook Thùy Linh : Tinh thần quý tộc không dễ để học trong một sớm một chiều. Nó có tính kế thừa và sự tôn quý nằm sâu trong tâm khảm mỗi quý tộc qua nhiều thế hệ. Thứ mà đám cặn bã không bao giờ có được... Một dân tộc thiếu thông minh tới mức bằng mọi cách đưa bọn tiện dân ngồi lên đầu mình thì đám này chẳng từ một thủ đoạn xấu xa nào. Nếu nhà quý tộc phạm điều ác thì những quý tộc khác trừng phạt họ bằng luật pháp. Còn đám khố rách áo ôm, ngược lại sẽ thông đồng với nhau làm sao cho pháp luật chỉ là công cụ để chúng thao túng quyền lực và lợi ích. Chúng sẽ biến những điều xấu xa thành một hệ giá trị, y hệt như La Mã cổ đại dính vào bọn đánh thuê ngoại bang vậy. Màn ăn bít-tết của đám khố rách áo ôm tiếm quyền do thánh rắc muối nổi tiếng phục vụ cho ta thấy một bộ mặt dơ dáy khác.
Tờ The Sun, nhật báo xuất bản tại Vương quốc Anh, Bắc Ireland và Cộng hòa Ireland, gọi bữa ăn của Bộ trưởng Tô Lâm là "Bò cộng sản" trong bài viết : "Bò cộng sản : Lãnh đạo cộng sản gây tức giận sau khi được đầu bếp nổi tiếng Salt Bae bón cho ăn bò dát vàng". Jakarta Post của Indonesia cũng có bài "Người Việt Nam tức giận vì món bò bít tết dát vàng của Bộ trưởng". Bài báo cho biết rất nhiều người đã bày tỏ sự giận dữ sau khi đoạn video chiếu cảnh ông Tô Lâm ăn bò dát vàng ở London được lan truyền rộng rãi trên Facebook và Tik Tok hôm 5/11. "Rất nhiều trong số post (bày tỏ trên mạng) tỏ ra giận dữ về sự suy đồi đạo đức được lộ diện trong đối ngũ cấp cao của các lực lượng vũ trang, trong khi đất nước đang vật lộn với bao hậu quả của làn sóng dịch Covid-19 khiến nhiều người m ất việc và ảnh hưởng nặng nề đến GDP của đất nước"
Ngoài ra, còn một loạt trang mạng và các tờ báo khác trên thế giới cũng đều đăng bài về bữa ăn này của Tô Lâm như BBC, VOA, Bangkok Post, The Straits Times, Yahoo News… Trong khi đó, báo chí nhà nước Việt Nam hiện vẫn được lệnh "câm như hến" về bữa ăn nổi tiếng của Bộ trưởng. Trên trang Facebook, một số Facebooker được cho là "chân gỗ" chính phủ Việt Nam giải thích Bộ trưởng Tô Lâm đâu có đi ăn ở nhà hàng đắt đỏ. Đó là do ông được mời. Thậm chí có sự chỉ đạo "cố đấm" giải thích là, ông Tô Lâm được Bộ trưởng Nội vụ Pháp mời, có nơi lại nói do Bộ trưởng Anh mời, thậm chí có Facebooker còn nói ông Lâm và đoàn được chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ mời. Đúng là một lũ "kẻ cắp già mồm !". "Bò đỏ" muôn đ ời vẫn là kiếp "bò đỏ" ! Càng giải thích càng thấy "đẳng cấp Lú" toàn cầu của bọn viết thuê. [6].
Nguồn : RFA, 08/11/2021
************************
Bài học từ miếng thịt bò Salt Bae
Đinh Yên Thảo, RFA, 06/11/2021
Câu chuyện Bộ trưởng Công an Việt Nam là Tô Lâm ăn tối tại nhà hàng cực đắt Nusr-Et tại London và được đích thân chủ nhân hệ thốngnhà hàng này là Nusret Gokce, tứcSalt Baephục vụ miếng thịt bò dát vàng đã làm cộng đồng người Việt bàn tán xôn xao trong vài ngày qua. Không những vậy, một số cơ quan truyền thông quốc tế cũng đã đưa tin này. Nó cho thấy bữa ăn tối xa xỉ của mộtcấp lãnh đạo trong Bộ Chính trịcủaViệt Nam được chú ý khá nhiềubởivì liên quan đến những nhân vật đang làm việc trong hệ thống công quyền.
Bộ trưởng Công an Tô Lâm và miếng thịt bò dát vàng trong bữa ăn của Bộ trưởng ở nhà hàng của đầu bếp nổi tiếng Salt Bae ở London, Anh - RFA edit
Năm 2016, nữ Tổng thống Nam Hàn Park Geun-hye, con gái cựu Tổng thống Park Chung-heecũng đã bị giới truyền thông cùng người dân đảo quốc này chỉ trích khi bà cùng một số cấp lãnh đạo đảng Tự Do cầm quyền ở Nam Hàn ăn trưa tại một nhà hàng sang trọng với thực đơn vi cá, tôm hùm, trứng cá, nấm truffles... Các blogger giận dữ bảo rằng bà và các chính kháchkhông thấu hiểu sự khó khăn của người dân khi bàn chuyện cắt giảm vài ngàn won tiền điện, tức chỉ vài đô la, trong một bữa ăn xa xỉ như vậy.
Cũng vậy, hồi cuối năm trước, tấm ảnh bữa ăn tối tại một nhà hàng Pháp sang trọng vùng Napa của Thống đốc California là Garvin Newsombị tiết lộ và là một trong những lý do để các đối thủ chính trị và người chống đối ông dùng như vũ khí để vận động cho cuộc bãi nhiệm. Dù bữa ăn không phải lý do để một số người phản đối ông mà với lý do rằng,trong khi ông ra lịnh cấm tụ họp đông người nhưng lại dự tiệc và không đeo khẩu trang.
Với lý do gì thì những nhân vật của công quyền luôn bị truyền thông và người dân đưa racông luận trước những sự việcnhư vậy. Không phải vì họ không được quyền có nhữngbữa ăn ngonmà với giới dân sựgiàu có, có thể đó chỉ là bữa ăn thông thường haycó những buổi tiệc đắt giá hơngấp bội, mà bởi vì họ là những người đại diện cho người dân, cho chính phủ và cần sựthận trọng khi xuất hiện trước công chúng.
Đại tướng Tô Lâm cũng không là ngoại lệ, bởi ông là một trong những nhân vật quyền lực đứng đầu tại Việt Nam hiện nay. Buổi tiệc có thể là sự chiêu đãi của một cá nhân, thương gia hay thuộc cấpgiàu có nào đó nhưng thước phim ngắn tại nhà hàngNusr-Et đã mang đếncông luận một cái nhìn, một cảm xúc riêng biệt về giới lãnh đạo trong nước nói chung. Nhất là trong tình hình dịch bịnh hiện nay, đời sống người dân trong nước đã trở nên khó khăn hơn lúc nào nên sự bức bối cũng là điều dễ hiểu. Miếng thịt bò đắt tiền cũngkhông thể nào đắt giá bằng những phảnứng của người dân.
Câu chuyện thông thường trong những vụ tai tiếng như vậytại các quốc gia phương Tây là đưa ra một lời bào chữa hay xin lỗi. Còn với Việt Nam, điều này chưa phải là một hành xửthông thường với những nhân vật quyền lực. Hay hơn nữa, có thể là mộtchiến dịch ngấm ngầm đểngăn chặnnhững ai còn tiếp tục bàn luận hay đưa tin.
Hành xử thế nào tùy theo mỗi xã hội,nhưng câu chuyện bò dát vàng Salt Baecũng là một bài học chung cho những người đang nắm giữ các vị trí quan trọng trong lãnh vực công quyền, cho dù họởbất cứ nơi đâu hay tại quốc gia nào.
Đinh Yên Thảo
Nguồn : RFA, 06/11/2021
*******************
Rắc muối cho khỉ đầu đàn
Viết Từ Sài Gòn, RFA, 06/11/2021
Chuyện thánh rắc muối Nusret Gökçe dùng kiếm bén xiên một miếng thịt đút cho Bộ trưởng công an Tô Lâm trong một nhà hàng ở nước Anh khi ông này cùng đoàn Chính phủ Việt Nam đi dự Hội nghị biến đổi khí hậu tại quốc gia này đã làm dậy sóng các trang mạng xã hội. Sau đó video biến mất trên Tik tok, nhưng người ta vẫn lưu ở các trang Facebook và nhiều nơi khác. Hình ảnh làm nhớ đến chuyện rắc muối cho khỉ, một chuyện hài những lại cười ra nước mắt.
Bộ trưởng Tô Lâm ăn bò dát vàng và đầu bếp nổi tiếng Salt Bae với động tác rắc muối - RFA edit
Chuyện kể rằng trong một chuyến xe của một người vận chuyển khỉ mặt chó từ Nam ra Bắc, đến đoạn đèo Ngang, tự dưng con khỉ mặt chó lớn nhất lăn đùng ra chết, như vậy số lượng thiếu mất một con. Người lái buôn nhanh trí vào trong các bản rợ để mua một con chó mặt khỉ thay vào, vậy là số lượng đủ để bàn giao bên nhận.
Khi bên nhận đến, việc đầu tiên là kiểm tra sức khỏe của khỉ bằng cách vứt một nắm trái cây, các con khỉ xúm vào tranh nhau ăn, riêng một con cứ ngồi thừ ra nhìn đám kia ăn, thi thoảng lại nhe răng hù dọa, nhưng tuyệt nhiên không ăn. Người nhận lấy làm lạ, hỏi bên giao tại sao có con không ăn, có phải nó gặp vấn đề về sức khỏe ?
Người giao đang lúng túng, chưa biết trả lời sao thì liền sau đó, may mắn ghé tới, có một con khỉ ị ra sau khi ăn trái cây, con nãy giờ ngồi im chạy tới, ăn ngon lành chỗ vừa ị ra. Người giao hàng nhanh miệng, vui vẻ trả lời : "Đàn khỉ nào cũng có con đầu đàn, con đầu đàn thường quan sát, chỉ huy mọi con ăn, và thức ăn của nó bao giờ cũng đặc biệt, cũng khác thường, có con thích ăn dừa pha với đá, có con thích tìm tới mỏ vàng, tìm vàng trét vào thức ăn như thịt, trái cây mà ăn, có con lại thích ăn cứt, cứt này mà rắc thêm tí muối cho mặn nữa là nó thích lắm".
Người nhận mừng ra mặt, gật gù : "Tốt quá, có một con đầu đàn biết hy sinh, phục vụ cho đàn vậy là tốt, chứ nếu con đầu đàn cứ ăn mấy món giống cả đàn thì chẳng bao lâu, cái chuồng khỉ sập mất, nhất là ăn vàng, kim loại trét vào thức ăn thì đi toi cái chuồng sắt ! Rắc muối vào cứt thì dễ mà, tôi làm được !".
Cuộc mua bán, trao đổi diễn ra nhanh chóng, vui vẻ, đôi bên cùng có lợi. Và nó cũng cho ra một kinh nghiệm nuôi khỉ mặt chó đầu đàn, chỉ nên nuôi những con biết ăn thứ những con khác ị ra, rắc thêm chút muối, vừa đỡ dọn chuồng, lại vừa khỏi phải lo chuồng bị phá hỏng, khỏi phải lo đàn khỉ phá bị tiêu diệt…
Nói tới chuyện ông Tô Lâm ăn bò dát vàng rắc muối, tự dưng lại nghĩ tới đàn khỉ mặt chó, nói tới đàn khàn khỉ mặt chó thì có liên quan gì tới ông Tô Lâm ? Có mà không có, không có mà có.
Bởi giữa cái chuồng trại xã hội chủ nghĩa này, giữa người với khỉ có gì khác nhau ? Giữa cái chuồng trại xã hội chủ nghĩa này, thân phận con người với thân phận con khỉ, con nào khá hơn con nào ? Giữa cái chuồng trại xã hội chủ nghĩa này, những con khỉ đầu đàn có thực sự là khỉ mặt chó hay là giống chó mặt khỉ ? Những câu hỏi ấy cứ day dứt !
Bởi lẽ, dù thế nào đi nữa, người ta cũng phải hiểu rằng ngay lúc này, Việt Nam đang lâm đại nạn, đang tứ bề thọ tử. Dịch kéo dài suốt ba tháng, gây chết chóc hàng chục ngàn người, làm điêu đứng hàng chục triệu gia đình và làm cho nền kinh tế quốc gia bị trì trệ, có hàng chục ngàn cơ sở sản xuất và doanh nghiệp phải đóng cửa vĩnh viễn vì thua lỗ, phá sản, có hàng triệu con người mất việc, có hàng chục triệu số phận đang đối mặt với tương lai đen tối, đời chưa biết về đâu… Trong khi đó, thiên tai càn quét, lũ lụt, ngập ngụa khắp ba miền và dịch bệnh vẫn đang rình rập.
Nợ công, nó như một thứ kim nhọn dưới ghế ngồi, có thể xuyên người làm đau đớn và nhiễm trùng bất kì giờ nào. Chỉ riêng đường sắt Cát Linh – Hà Đông không thôi, nợ đã nghe ngập mặt, ngập đầu. Rồi còn biết bao nhiêu thứ nợ, còn biết bao nhiêu công trình, dây chuyền sản xuất mua về bằng máu và mồ hôi của trăm triệu dân để cuối cùng trở thành đống sắt hoen gỉ như nhà máy lọc dầu Dung Quất – Quảng Ngãi… Có biết bao nhiêu thứ bất cập và gây đau khổ cho nhân dân trên đất nước này. Nhân dân đang đói ăn ; nhân dân đang phải quì lạy để được về quê mà duy trì sự sống ; nhân dân đang kêu gào vì oan ức và đau khổ ; nhân dân đang từng ngày mò cua bắt ốc để tồn tại qua ngày ; nhân dân đang ăn nhín uống nhịn từng bữa cơm, con cá để dành tiền mua sách vở cho con, để chịu đựng với nền giáo dục bóc lột một cách khôn khéo theo mọi nghĩa ; nhân dân đang gồng mình chịu đựng sức nặng của nền y tế và thuốc men ; nhân dân đang cõng trên lưng bữa ăn dát vàng của các lãnh đạo.
Bữa ăn trong nhà hàng ở Anh, chỗ ông Tô Lâm tới để thánh rắc muối Nusret Gökçe đút ăn là cái nơi xa xỉ nhất trong hàng xa xỉ. Bởi ngay cả giới thượng lưu, đại gia, doanh nhân ở các nước tư bản cũng đưa ra nhận định rằng ăn ở đây vừa đắt đỏ vừa kém ngon, phung phí tiền bạc. Hầu hết khách đến nhà hàng này là giới showbiz, các ngôi sao thể thao, những người có thể trong vài phút đã kiếm ra số tiền tương đương với bữa ăn đắt đỏ ở đây, họ có kĩ năng đặc biệt, họ có khả năng chi trả bởi trong kĩ năng đặc biệt của họ gánh rất nhiều may rủi của giới cá độ, giới kinh doanh thông qua quảng cáo hình ảnh… Và trên hết, việc họ tới đây ăn, cái chính là tạo ra hình ảnh đồng bộ về đẳng cấp trong thời đại thiên về thị giác và hình tướng này. Họ đến đây để sinh lợi chứ không phải để ăn.
Đầu bếp Nurset Gokce nổi tiếng người Thổ Nhĩ Kỳ với biệt danh Salt Bae tại Liên hoan phim Cannes ở Pháp hôm 23/5/2019. AFP
Còn các lãnh đạo Việt Nam có kĩ năng gì đặc biệt ? Có kĩ năng gì để sinh lợi cho giới cá độ cũng như giới doanh nhân thông qua hình ảnh ? Và, giới lãnh đạo Việt Nam có mức lương bao nhiêu, lương của họ có bằng góc nhỏ nào mức lương của giới showbiz, của các ngôi sao thể thao ? Việt Nam chúng ta giàu cỡ nào ?
Trong khi đó, chúng ta đừng quên là ngay trong Hội nghị biến đổi khí hậu hay trong bất kì cuộc gặp gỡ quốc tế nào, lãnh đạo Việt Nam cũng đóng vai trò kẻ ăn xin, kẻ khất nợ. Chúng ta xin hết nước này đến nước nọ, chúng ta xin cả những liều vắc-xin của những quốc gia nghèo khó, chúng ta không ngần ngại mở miệng xin. Cái sự xin ấy trở thành đặc trưng của lãnh đạo Việt Nam khi sang các nước khác. Kể cả Cuba hay các nước nghèo như Lào, Campuchia, chúng ta cũng xin họ nhiều hơn là cho. Ví dụ với Cuba, tất cả những gì Việt Nam cho họ không bằng một góc nhỏ cái mà Cuba đã cho Việt Nam.
Nói như vậy để thấy rằng chúng ta, trước thế giới là một quốc gia nghèo, tuy có phát triển nhưng chưa bao giờ thoát khỏi bầu vú viện trợ của các nước, bằng cách này hay cách khác, chúng ta luôn xin. Cái sự xin này trở thành đặc trưng của một dân tộc khi đi ra bên ngoài và vô hình trung, nó cũng trở thành đặc tính đối nội. Hở cái là xin, Nhà nước xin nhân dân thông qua các mạng truyền thông để cứu trợ, cứu hộ những vùng thiên tai, dịch họa ; nhân dân ngửa tay, há miệng chờ từng đồng của Nhà nước rót xuống, nhân dân cũng dần dà thấy việc nhận của ai đó thứ gì là chuyện bình thường, chuyện đương nhiên và chẳng cần suy nghĩ nhiều. Nếu có suy nghĩ chăng, thì nhân dân (đại đa số) sẽ suy nghĩ tại sao nhân dân kia có mà nhân dân mình không có, người nọ có mà ta không có… Mọi thứ suy nghĩ đều xoay quanh trục thắc mắc về quyền lợi chứ chưa bao giờ là sự thắc mắc hay phản tỉnh về giá trị con người trong xã hội.
Nói như vậy để thấy rằng, lãnh đạo của Việt Nam, dù như thế nào đi nữa, cũng cần nhớ tới lời của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng : "…danh dự con người mới là quan trọng". Chúng ta tuy là quốc gia đi xin, lãnh đạo quốc gia tuy là những người đi xin, nhưng ăn mày cũng có cái danh dự của ăn mày, chỉ có những ăn mày trá hình mới giảo hoạt, mánh lới, trí trá và trơ tráo thôi, chứ còn ăn mày thực tâm, họ có lòng tự trọng cũng như danh dự của họ.
Chỉ có loại ăn mày trá hình mới sáng đi lăn lóc đầu đường xó chợ, băng tay cột chân để đánh vào lòng thương xót của người khác, tối về tắm rửa sạch sẽ, dắt gái đi nhà hàng ăn uống, chơi bời đú đởn. Còn những ăn mày chân chính, cho dù ngày đó trúng mánh cỡ nào thì họ cũng im lặng mà cất giữ, mà dè sẻn chi tiêu, mà phòng khi trái gió trở trời, có giỏi lắm cũng lặng lẽ ăn thêm miếng thịt, cái trứng trong dĩa cơm là cùng. Chẳng có ăn mày chân chính, có lương tri nào dám đú đởn ăn chơi, ngoại trừ loại tráo trở chuyên nghiệp.
Nói như vậy để thấy, sự xa hoa, hưởng lạc, bất chấp của các lãnh đạo Việt Nam đã đến lúc phải xem lại, phải tu bổ về nhân cách, phẩm cách và đạo đức, cho dù đó chỉ là hình thức. Bởi chúng ta chưa thôi thân phận ăn mày, hoặc giả chúng ta đã đủ giàu những chưa bỏ được thói quen ăn mày, thì hỡi các ngài lãnh đạo, xin các ngài chịu khó hoặc là bỏ thói quen ấy đi, và khi nào bỏ hẳn thói quen xin xỏ, khi nào thấy mình đủ tư cách cũng như trách nhiệm và tiềm lực, thì hãy ung dung bước vào nhà hàng, hãy ung ung hưởng lạc khi mà các ông chủ Nhân dân của các ngài thấy điều đó là hợp lý, là hợp lẽ trời.
Và lúc đó các ngài cứ ung dung mà ăn chơi, chẳng phải lo xóa video gì cả… Còn bây giờ, chúng ta bước trước đi xin, bước sau ăn chơi đú đởn như vậy thật là khó coi, nhục nhã. Nhất là khi các lãnh đạo những quốc gia từng cho chúng ta, họ sang chúng ta cũng chỉ ăn những món bình dân, rẻ, mang hồn cốt văn hóa, còn chúng ta, những kẻ cúi mặt ăn xin lại lén lút vào những chỗ cao lương mỹ vị, vung tiền như nước !
Làm như vậy vừa tổn hao tiền bạc của quốc gia, vừa tổn hao danh dự quốc gia, quốc dân và xấu mặt lắm lắm, ê chề lắm lắm !
Viết từ Sài Gòn
Nguồn : RFA, 06/11/2021