"Nhà nước pháp quyền, cải tổ chính trị và nhu cầu đối với Việt Nam ?" là chủ đề của Chương trình Bàn Tròn Thứ Ba 27/02/2024 của VOA tiếng Việt.
Các luật sư, nhà nghiên cứu chính sách, phân tích chính trị - xã hội từ Việt Nam và hải ngoại thử đề cập và thảo luận với Bàn tròn Thứ Ba của VOA tiếng Việt về nhu cầu, kỳ vọng và dự phóng hướng tới các cải cách, cải tổ được cho là có tính cơ bản, then chốt cho Việt Nam.
Nguồn : VOA, 27/02/2024
Tuy Điều 2 của Hiến pháp Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam(1) và Nghị quyết 27-NQ/TW mà Ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Việt Nam khóa 13 ban hành hồi cuối năm 2022 "Về tiếp tục xây dựng và hoàn thiện nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa trong giai đoạn mới" (2) đã giải thích thế nào là "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa", cũng như vì sao cần "xây dựng và hoàn thiện nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa trong giai đoạn mới" nhưng đối chiếu cả Hiến pháp lẫn Nghị quyết 27-NQ/TW với các diễn biến liên quan đến việc xử lý scandal Chủ tịch Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam ở Hà Tĩnh lạm dụng công quyền – sử dụng công xa đón ái nữ ắt sẽ phải tự hỏi :"Tôn chỉ, mục đích" thậtsự của "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa" là gì ?
Ông Đào Ngọc Báu, Phó Viện trưởng Viện Chính trị học, Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh phát biểu tại Hội nghị học tập, quán triệt Nghị quyết số 27-NQ/TW ngày 9/11/2022 - Ảnh minh họa
***
Công an tỉnh Hà Tĩnh vừa loan báo đã phạt người điều khiển công xa mang biển kiểm soát 36A-066.88 khoản tiền là 2,5 triệu đồng và tước bằng lái xe của ông này trong vòng hai tháng vì phát tín hiệu còi, đèn ưu tiên khi lái xe(3). Người điều khiển công xa có biển kiểm soát như vừa kể đã chở bà Nguyễn Thị Lệ Hà – Chủ tịch Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam ở Hà Tĩnh đến phi trường Vinh tọa lạc ở Nghệ An để đón ái nữ của bà Hà về quê ăn Tết và khi rời phi trường lúc 22 giờ đêm 2/2/2024 đã mở đèn chớp, hụ còi Điều đáng nói là công xa của Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam ở Hà Tĩnh không nằm trong nhóm được gắn đèn chớp và còi hơi để giành quyền ưu tiên trong lưu thông nhưng công an không tính lỗi này.
Chủ tịch Hội Liên hiệp Phụ nữ Hà Tĩnh Nguyễn Thị Lệ Hà sử dụng xe công sai mục đích, 2/2/2024
Công an cũng không xem việc Chủ tịch Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam ở Hà Tĩnh sử dụng công xa để đón ái nữ là "lợi dụng chức vụ, quyền hạn khi thi hành công vụ" dù rõ ràng bà Hà đã cố ý làm trái công vụ và sử dụng chức vụ, quyền hạn để thủ lợi cho mình. Tuy Điều 356 của Bộ Luật Hình sự hiện hành xác định "lợi dụng chức vụ, quyền hạn khi thi hành công vụ" gây thiệt hại tài sản từ 10 triệu đồng trở lên mới bị truy cứu cứu trách nhiệm hình sự nhưng ngoài thiệt hại hại tài sản, Điều 356 còn xác định, "lợi dụng chức vụ, quyền hạn khi thi hành công vụ" mà "gây thiệt hại khác đến lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức,cá nhân" cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự(4).
Có thể hành vi lạm quyền của bà Hà (chỉ đạo tài xế dùng công xa đi đón ái nữ) không gây thiệt hại về tài sản đến mười triệu đồng nhưng cứ xem phản ứng của công chúng đối với scandal này ắt sẽ thấy, thiệt hại về uy tín cho hệ thống chính trị, hệ thống công quyền lớn đến mức là không thể lượng định được.
Bà Hà chỉ là người gây ra scandal mới nhất về lạm quyền trong sử dụng công xa. Tại Việt Nam, lạm quyền trong sử dụng công xa là căn bệnh trầm kha nhưng "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa" không muốn trị tuyệt căn, bằng chứng là chưa có trường hợp nào bị xử lý hình sự hay bị xử lý hành chính ở mức cao nhất là cách chức. Văn bản quy phạm pháp luật mới nhất liên quan đến công xa ban hành hồi tháng 9/2023 chỉ đề cập đến "tiêu chuẩn, định mức sử dụng xe ô tô" mà nội dung chủ yếu chỉ là quy định viên chức cấp nào thì được sắm, dùng công xa giá bao nhiêu, dùng như thế nào(5) Luật Quản lý, sử dụng tài sản công có "nghiêm cấm sử dụng trái phép tài sản công" (6) nhưng khác gì cho có !
Cứ thử đọc các văn bản quy phạm pháp luật theo những đường dẫn đặt bên dưới bài viết này rồi đối chiếu với thực tế như đã biết và đang thấy ắt sẽ nhận ra "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa" tạo điều kiện tối đa cho các đồng chí của họ hưởng thụ, kể cả hưởng thụ theo lối càn rỡ nhất. Bởi điều đó trở thành đương nhiên từ trên xuống dưới, từ trái sang phải nên Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam ở tỉnh Hà Tĩnh mới dám gắn đèn chớp, còi hụ lên công xa dù làm như thế là trái phép. Bởi điều này là đương nhiên nên bà Chủ tịch Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam ở Hà Tĩnh mới thản nhiên biện bạch "đã yêu cầu gỡ", dù thuộc cấp không chấp hành, không những không bận tâm mà bà còn thản nhiên hưởng dụng thứ tiện ích trái phép ấy !
Cũng vì hưởng thụ là đương nhiên, kể cả hưởng thụ theo lối càn rỡ nhất nên sau khi lạm quyền trong sử dụng công xa trở thành scandal, lãnh đạo tỉnh Hà Tĩnh mới điềm nhiên bảo rằng : "Về việc xe công vụ lắp còi, đèn ưu tiên, tỉnh đang giao công an xem xét. Sở ban ngành, địa phương nào sử dụng sai sẽ thu hồi, chấn chỉnh" (7) và lúc xử lý tài xế của bà Hà, công an không xem chuyện gắn đèn chớp, còi hụ là lỗi để truy cứu trách nhiệm người đã đưa ra chủ trương trái phép này. Rồi bởi hưởng thụ là đương nhiên, kể cả hưởng thụ theo lối càn rỡ nhất nên mới có chuyện một phóng viên bị phạt bốn triệu đồng vì dám liên hệ với bà Hà để phỏng vấn.
Nhiều người thắc mắc vì sao Luật Báo chí cho phép nhà báo "được khai thác, cung cấp và sử dụng thông tin trong hoạt động báo chí theo quy định của pháp luật" và "nhà nước bảo hộ" hoạt động của báo chí, nhà báo nhưng khi phóng viên của tạp chí Công Nghiệp Môi Trường – một trong những người trực tiếp chứng kiến công xa chở bà Hà rời phi trường sau khi đón con gái mở đèn chớp, hụ còi – đến trụ sở Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam tỉnh Hà Tĩnh để phỏng vấn bà Hà theo lời mời của bà thì chỉ có "lực lượng chức năng" đón và áp giải về "cơ quan chức năng" để thẩm vấn và lập biên bản, xử phạt do "tự ý liên hệ hoạt động báo chí" ? Điều đó có khác gì xác nhận Luật Báo chí chỉ là giấy lộn.
Với "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa" tại Việt Nam, không chỉ có Luật Báo chí là giấy lộn. Đó cũng là lý do phóng viên bị phạt, tạp chí Công Nghiệp Môi Trường, Hội Nhà báo Việt Nam và các cơ quan truyền thông chính thức khác cùng câm như hến. Trong số 867 cơ quan truyền thông chính thức, chỉ có tờ Tuổi Trẻ tường thuật chuyện "phóng viên tìm hiểu xe biển xanh lắp đèn, còi ưu tiên đón người thân ở sân bay bị xử phạt" nhưng không dám nêu chính kiến(9). Vì sao ? Có thể vì "báo chí cách mạng" hiểu "tôn chỉ, mục đích" của "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa" hơn thường dân ! Dưới ách của nhà nước ấy"dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra" hoàn toàn "hữu danh, vô thực" !
Trân Văn
Nguồn : VOA, 14/02/2024
Chú thích
(1) https://thuvienphapluat.vn/van-ban/Bo-may-hanh-chinh/Hien-phap-nam-2013-215627.aspx
(4) https://thuvienphapluat.vn/van-ban/Trach-nhiem-hinh-su/Bo-luat-hinh-su-2015-296661.aspx
(7) https://vnexpress.net/xe-bien-xanh-don-con-gai-chu-tich-hoi-phu-nu-tai-san-bay-4709919.html
(8) https://thuvienphapluat.vn/van-ban/Van-hoa-Xa-hoi/Luat-Bao-chi-2016-280645.aspx
Cho đến nay chưa có một định nghĩa rõ ràng về trách nhiệm chính trị nhưng theo bài viết trên tạp chí xây dựng đảng thì "Trách nhiệm chính trị là trách nhiệm trước cử tri và được xác lập trên sự tín nhiệm".
Mới đây ông Nguyễn Phú Trọng có đưa ra đề nghị về việc đổi mới công tác quy hoạch cán bộ trung ương và sau đó đã chỉ đạo tiếp việc làm quy hoạch Bộ chính trị.
Theo giải thích Tòa án của Hoa Kỳ thì Nhà nước pháp quyền (Rule of Law) là một khái niệm chính trị, pháp lý để chỉ một loại hình nhà nước mà quyền lực của nó bị hạn chế bởi pháp luật với mục tiêu là để bảo vệ quyền và tự do cơ bản của công dân. Nguyên tắc quan trọng nhất của Nhà nước pháp quyền là sự thượng tôn pháp luật nhưng mục đích cuối cùng là để bảo vệ người dân.
Trong khi đó, các học giả Việt Nam vẫnloay hoay chưa thống nhất được chữ "Rule of Law" là Pháp quyền hay Nhà nước pháp quyền ?. Rắc rối hơn, Trung Quốc và Việt Nam còn phát triển khái niệm "Pháp quyền Xã hội chủ nghĩa" mặc dù chưa biết cụ thể Chủ nghĩa xã hội thực sự là gì.
Những cái "đuôi" xã hội chủ nghĩa này gắn liền vào "Nền kinh tế thị trường" và "Nhà nước Pháp quyền" đã làm cho nhiều học giả "vò đầu bứt tai" mà vẫn không thể nào giải quyết rốt ráo trên lý thuyết và thực tế bởi vì nó là một sự áp đặt bằng ý chí của đảng cầm quyền.
Ý chí của đảng là cao nhất
Trong Nhà nước pháp quyền thì pháp luật là cao nhất nhưng trong các nhà nước độc tài thì quyền lực của đảng cầm quyền là cao nhất. Đối với hầu hết các quốc gia, Hiến pháp là văn bản có hiệu lực pháp lý tối cao, ràng buộc và "nhốt" nhà nước lại trong khuôn khổ, vậy nhưng hiến pháp các nước độc tài thường trao quyền trao quyền lãnh đạo "Nhà nước" cho đảng cầm quyền.
Khoản 1,Điều 4, Hiến pháp Việt Nam 2013 quy định Đảng cộng sản Việt Nam là lực lượng lãnh đạo "Nhà nước và xã hội". Vì trao quyền lãnh đạo toàn bộ cho đảng nên nhà nước ở dưới đảng, hay ít nhất là không thể đứng trên đảng.
Điều này được minh chứng khi đảng liên tục nhắc"Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý và Nhân dân làm chủ". Ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng đã khẳng định rằng"Hiến pháp là văn bản pháp lý bậc nhất sau cương lĩnh Đảng".
Nhiều câu chữ của cương lĩnh đảng được cụ thể hoá trong luật và thông thường các nội dung trong Nghị quyết của Đại hội Đảng cộng sản được thể chế hoá thành các văn bản pháp luật để điều hành trong thực tế. Do đó, pháp luật chỉ là một công cụ để thực hiện các mục tiêu của đảng, chỉ tham gia góp phần thực thi các mục tiêu chung khác do đảng chỉ đạo và điều hành mà thôi.
Thực tế, pháp luật chỉ là một biện pháp, một công cụ bổ sung mà đảng dùng song song với nhiều biện pháp khác, để quản lý nhà nước và xã hội, trong đó có "Trách nhiệm chính trị".
Trách nhiêm chính trị lớn hơn pháp quyền ?
Vậy trách nhiệm chính trị là gì ?
Cho đến nay chưa có một định nghĩa rõ ràng về trách nhiệm chính trị nhưng theobài viết trên tạp chí xây dựng đảng thì "Trách nhiệm chính trị là trách nhiệm trước cử tri và được xác lập trên sự tín nhiệm".
Tín nhiệm là một khái niệm định tính, khó cân đong đo đếm được. Cho nên để cụ thể hoá, Đảng cộng sản đã ban hành Quy định số 08/QĐ/TW ngày 25/10/2018 về trách nhiệm nêu gương của cán bộ, đảng viên mà trước hết là Ủy viên Bộ chính trị, Uỷ viên Ban bí thư, Uỷ viên ban chấp hành Trung Ương, để "buộc" hoặc "cho" một số thành viên quan trọng nhận"Trách nhiệm chính trị".
ĐọcQuy định gồm có 4 điều này, đặc biệt là ở điều 2 và điều 3, chúng ta thấy giống như một văn bản tôn giáo, mang tính răn dạy hoặc đơn thuần về vấn đề đạo đức, lương tâm hơn là một văn bản pháp quy của một đảng cầm quyền trong một nhà nước đang được gọi là pháp quyền. Vấn đề nghiêm trọng ở chỗ là nó đang được dùng rất rộng rãi cho hầu hết công chức trong bộ máy nhà nước, quản lý toàn bộ nhân dân.
Ngoài ra, gần đây Đảng cũng đề cập đếnQuy định số 41/QĐ/TW ngày 3/11/2021 của Bộ Chính trị về việc miễn nhiệm và từ chức đối với cán bộ. Trong đó tại Điều 5 ghi rõ các căn cứ để xem xét miễn nhiệm và Điều 6 là căn cứ xem xét từ chức.
Đảng có thể dựa vào đó để quyết định một cá nhân"suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, tự diễn biến, tự chuyển hoá…" để buộc miễn nhiệm hoặc"hạn chế về năng lực, không đủ uy tín để hoàn thành nhiệm vụ được giao".. để cho từ chức.
Tất cả những khái niệm này là đầy định tính và do nội bộ đảng ra quyết định. Lúc cần thì đảng "miễn nhiệm" nhưng khi chưa cần thì đảng cho"từ chức". Việc rút lui cũng là một cách "nêu gương".
Ý chí nội bộ áp dụng trước luật pháp.
Ý chí của đảng được thể hiện trong các văn bản nội bộ, không phải quy phạm pháp luật nêu trên, lại là căn cứ của việc áp dụng các quy định pháp luật sau đó.
Đảng có thể dùng chính các văn bản này để "tuốt gươm" tấn công bất cứ cá nhân nào không có "trách nhiệm nêu gương" và sau đó thì cơ quan pháp luật mới bước vào buộc họ chịu trách nhiệm chính trị và thậm chí đưa sang pháp luật, cho ngồi tù như Đinh La Thăng, Nguyễn Bắc Son, Vũ Huy Hoàng, Nguyễn Đức Chung…
Ngược lại cũng có những uỷ viên Bộ chính trị như Nguyễn Xuân Phúc, Phạm Bình Minh hoặc Trần Tuấn Anh, cũng đã được "cho thôi" chức vụ một cách dễ dàng mà không phải gánh chịu một trách nhiệm pháp lý nào dù rằng những hậu quả của họ hay cấp dưới của họ gây ra cho nhân dân là rất khủng khiếp trong một thời gian dài.
Điều này rất nguy hiểm vì quản trị một quốc gia là khác hẳn với việc tổ chức một sàn đấu được so găng trong bóng tối. Quản trị nhà nước luôn luôn phải phải gắn với các hành vi cụ thể, sự minh bạch và trách nhiệm giải trình chứ không phải kiểu "ngoan thì cho thôi không ngoan thì xử" như giang hồ vậy được.
Nhân dân thực sự hoàn toàn không hiểu được những điều gì đã xảy ra đối với những cá nhân mà trước đó Đảng bảo "rất tốt, rất tín nhiệm" nhưng rồi sau đó chịu kỷ luật, mà chỉ có cảm giác, làm càng to thì càng được ưu ái và cứ "thôi chức" là ghê gớm lắm rồi trong khi một nguyên tắc cơ bản của pháp quyền là "bình đẳng trước pháp luật".
Pháp quyền và Quy hoạch cán bộ
Mới đây ông Nguyễn Phú Trọng có đưa ra đề nghị về việcđổi mới công tác quy hoạch cán bộ trung ương và sau đó đã chỉ đạo tiếp việc làm quy hoạch Bộ chính trị. Trong ngày 11/2/2024, nhiều báo chí lại đưa tin tiếp về việc đảng chỉ đạo quy hoạch nguồn cán bộ ứng cử đại biểu Quốc hội khoá XVI.
Bài viết trên tạp chí Xây dựng đảng ghi rõ "Với vai trò là tổ chức đảng có chức năng lãnh đạo, chỉ đạo hoạt động của Quốc hội, Đảng đoàn Quốc hội có một nhiệm vụ trọng tâm là quy hoạch, đào tạo, bồi dưỡng và tạo cơ sở lựa chọn nhân sự xứng đang tham gia Quốc hội… các khoá tiếp theo"
Từ lâu chúng ta đã biết được rằng nhân dân đứng ngoài cuộc bầu bán của những người lãnh đạo của mình. Nhưng trong thực tế cũng đã từng có những cuộc bầu cử Quốc hội có rất nhiều ứng cử viên độc lập tự ứng cử, thậm chí có cảngười bất đồng chính kiến có thể làm hồ sơ ứng cử.
Tiếc rằng với xu hướng ngày càng đề cao đến việc "trách nhiệm chính trị" thay vì đẩy mạnh cải cách tư pháp và xây dựng Nhà nước pháp quyền, nhân dân Việt Nam càng ngày càng bị gạt ra ngoài mọi cuộc chơi chính trị.
Ngược lại, một xu hướng tổ chức nhà nước tập quyền kiểu phong kiến thời hiện đại dựa trên uy tín cá nhân kiểu minh quân đang quay trở lại.
Đây là một điều hết sức nguy hiểm cho tương lai của Việt Nam, bởi vì minh quân thì ít mà hôn quân thì nhiều. Cứ cho là ông Trọng đang có uy tín thì khả năng ông chọn được người kế nhiệm tốt theo ý của ông là rất khó khăn vì theo như Tiến sĩ Nguyễn Hữu Liêm thì ông là hình ảnhngười cộng sản cuối cùng.
Do vậy, tôi nghĩ nếu như ông Nguyễn Phú Trọng nhận thấy "Trách nhiệm chính trị của mình" đề nghị "Bộ chính trị từ chức tập thể" rút lui về làm một ban cố vấn để tiến hành mở rộng dân chủ, bầu cử tự do, xây dựng một nhà nước pháp quyền và các thiết chế khác đủ mạnh.
Như vậy sẽ đảm bảo được một tương lai vững chắc và lâu dài cho đất nước. Ông và đảng của mình không phải lao tâm khổ tứ để "quy hoạch" nhân sự nữa vì khi đó người lựa chọn chính là Nhân dân.
Lê Quốc Quân
Nguồn : VOA, 12/02/2024
Đảng cộng sản Việt Nam đã "cạn tầu ráo máng" các vấn đề quốc kế dân sinh hay sao mà lại đem những chuyện cũ ra thảo luận tại Hội nghị Trung ương 6 vào tháng 10 ?
Đảng cộng sản Việt Nam lại đem những chuyện cũ ra thảo luận tại Hội nghị Trung ương 6 vào tháng 10
Theo tin của Bộ Chính trị do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cầm đầu thì những Đề án sau đây đã được thống nhất đem ra bàn cãi để lấy ý kiến của các Ủy viên Trung ương :
- "Tiếp tục xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam trong giai đoạn mới" ;
- "Tiếp tục đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước đến năm 2030, tầm nhìn đến năm 2045" ;
- "Tổng kết thực hiện Nghị quyết số 10-NQ/TW, ngày 18/01/2002 của Bộ Chính trị khóa IX về phát triển kinh tế-xã hội, bảo đảm quốc phòng, an ninh vùng Tây Nguyên thời kỳ 2001-2010 và Kết luận số 12-KL/TW, ngày 24/10/2011 của Bộ Chính trị về tiếp tục thực hiện Nghị quyết số 10-NQ/TW của Bộ Chính trị khóa IX phát triển vùng Tây Nguyên thời kỳ 2011-2020" ;
- "Tổng kết thực hiện Nghị quyết số 53-NQ/TW, ngày 29/8/2005 của Bộ Chính trị khóa IX về phát triển kinh tế-xã hội và bảo đảm quốc phòng, an ninh vùng Đông Nam Bộ và vùng kinh tế trọng điểm phía Nam đến năm 2010 và định hướng đến năm 2020 và Kết luận số 27-KL/TW, ngày 2/8/2012 của Bộ Chính trị khóa XI về tiếp tục thực hiện Nghị quyết số 53-NQ/TW".
Các đề tài này do Hội đồng Lý luận Trung ương (Hội đồng Lý luận trung ương) soạn thảo. Theo quy định, Hội đồng là "cơ quan tham mưu cho Đảng về các vấn đề lý luận chính trị, chủ nghĩa Marx-Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh và chủ nghĩa xã hội, định hướng và hoạch định các chính sách, chuẩn bị văn kiện cho Đại hội Đảng Toàn quốc".
Chủ tịch của Hội đồng hiện nay có 50 người là Giáo sư, Tiến sĩ Nguyễn Xuân Thắng, Ủy viên Bộ Chính trị khóa XIII, Giám đốc Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh (2016-nay).
Đương kim Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng từng giữ chức Chủ tịch Hội đồng này từ tháng 11/2001 đến tháng 08/2006.
Tiền thân của Hội đồng Lý luận Trung ương là Ban Nghiên cứu lý luận được thành lập theo Nghị quyết số 131-NQ/TW ngày 28/12/1965 của Bộ Chính trị. Ngày 30/10/1996, Bộ Chính trị đã ban hành Quyết định số 06-QĐ/TW thành lập Hội đồng Lý luận Trung ương.
Như vậy đã thấy rõ toàn bộ kế hoạch và chính sách điều hành của đảng và chính phủ chỉ do một nhúm người trong Hội đồng quyết định. Sau đó, giao cho Bộ Chính trị duyệt xét trước khi thi hành hay chuyển qua Ban Chấp hành Trung ương đảng thảo luận lấy quyết định sau cùng.
Nhưng Bộ Chính trị, cơ quan quyền lực tối cao của Đảng cộng sản Việt Nam nhiệm kỳ 2021-2026 cũng chỉ có 18 người mà lại có quyền sinh sát ngót 100 triệu dân. Ngay đến Ban Chấp hành Trung ương đảng, hiện có 197 Ủy viên chính thức và Dự khuyết, cũng không thế thay đổi quyết định của Bộ Chính trị. Vì vậy, việc đem ra Trung ương 6 sắp tới cũng chỉ là hình thức cho đúng thủ tục mà thôi.
Nhà nước pháp quyền
Trong lần họp này, Hội đồng Lý luận Trung ương đã đặt lên hàng đầu Đề án "Tiếp tục xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam trong giai đoạn mới".
Ở Việt Nam, khái niệm về "Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa" lần đầu tiên được nêu ra tại Hội nghị lần thứ hai Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa VII (ngày 29/11/1991) và tiếp tục được khẳng định tại Hội nghị toàn quốc giữa nhiệm kỳ khóa VII của Đảng năm 1994 cũng như trong các văn kiện khác của Đảng. Tiếp theo là tại các Đại hội lần thứ X và XI của Đảng đã có bước phát triển về chất trong nhận thức về xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa" (Nghiên cứu Lập pháp-Quốc hội, ngày 23/11/2020).
Vậy "pháp quyền" là gì ?
Bách khoa Toàn thư mở định nghĩa : "Pháp quyền (tiếng Anh : rule of law, nghĩa đen : sự thống trị của pháp luật) là một triết lý chính trị mà theo đó, mọi công dân và thể chế trong một quốc gia, Nhà nước hoặc cộng đồng đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật như nhau, bao gồm cả các nhà lập pháp và các nhà lãnh đạo. Sự pháp quyền được định nghĩa trong Bách khoa toàn thư Britannica là "cơ chế, quy trình, thể chế, thông lệ hoặc quy phạm ủng hộ sự bình đẳng của mọi công dân trước pháp luật, đảm bảo một hình thức chính phủ không toàn quyền quyết định và nói chung là ngăn chặn việc sử dụng quyền lực một cách tùy tiện".
Quan điểm xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của Đảng cộng sản Việt Nam được quy định trong "Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (Bổ sung, phát triển năm 2011)", theo đó Đảng đã hứa"xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân".
Lời hứa này cũng được luật hóa trong Điều 2 Hiến pháp năm 2013 khẳng định :
"1. Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của Nhân dân, do Nhân dân, vì Nhân dân ;
2. Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam do Nhân dân làm chủ, tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về Nhân dân mà nền tảng là liên minh giữa giai cấp công nhân với giai cấp nông dân và đội ngũ trí thức ;
3. Quyền lực Nhà nước là thống nhất có sự phân công, phối hợp, kiểm soát giữa các cơ quan Nhà nước trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp".
Vậy Nhà nước này của Đảng cộng sản Việt Nam đã phục vụ dân ra sao sau 31 năm ?
Trước tiên, phải nói thẳng Nhà nước ở Việt Nam thời cộng sản không phải của dân, do dân và vì dân mà là "của đảng, do đảng và vì đảng". Lý do đơn giản vì dân không bầu ra Nhà nước này mà do đảng tự lập ra để cai trị độc tài.
Vì vậy càng ngoa miệng khi nói Nhà nước này do "nhân dân làm chủ, tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân". Thực tế dân đã bị sử dụng làm quân múa rối cho trò ảo thuật chính trị do Đảng tự chế như các cuộc bầu cử Hội đồng nhân dân và Quốc hội. Bởi vì tất cả các ứng cử viên đều được đảng chọn, thông qua tổ chức Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, cơ quan ngoại vi của Đảng. Ít nhất cũng trên 90% ứng viên đều là đảng viên nên người dân chỉ đến phòng bỏ phiếu làm nhiệm vụ "đảng cử dân bầu" cho xong chuyện. Điều trái khoáy phản dân chủ là cử tri không có quyền từ chối đi bầu. Nếu không có lý do chính đáng, người không đi bỏ phiếu sẽ bị trừng phạt.
Từ nền móng phản dân chủ này mà 3 ngành Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp cũng nằm trong tay Đảng trọn gói.
Thế mà Hội đồng Lý luận Trung ương vẫn khoe không biết ngượng đã : "Đánh giá Đề án "Tiếp tục xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam trong giai đoạn mới" đã bám sát và thực hiện đúng Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm 2011), Hiến pháp năm 2013, Văn kiện Đại hội XIII của Đảng và tư tưởng chỉ đạo của đồng chí Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng về con đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam ; bám sát tình hình thực tiễn đất nước và thế giới ; vừa kế thừa, phát huy những thành tựu đạt được trong xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam sau hơn 35 năm đổi mới, vừa tiếp thu có chọn lọc kinh nghiệm quốc tế, từ đó xác định những mục tiêu, nhiệm vụ, giải pháp phù hợp với thực tiễn, định hướng quan điểm, tư tưởng chỉ đạo trong giai đoạn mới, góp phần tạo động lực đưa đất nước ta phát triển nhanh và bền vững, hướng tới mục tiêu trở thành nước phát triển, theo định hướng xã hội chủ nghĩa vào giữa thế kỷ XXI".
Mơ hồ - không tưởng
Thứ hai, lý luận xuôi chiều này là chuyện không tưởng trong thời đại khoa học và kỹ thuật thay đổi từng giây như hiện nay. Không ai có thể biết thế giới sẽ đi về đâu ngay trong 1 năm chứ đừng vội nghĩ mình biết hơn người mà đoán mò.
Trong lịch sử Việt Nam hiện đại, hai biến cố đã làm chao đảo các lãnh đạo Đảng và Nhà nước là :
1. Cuộc tấn công bất ngờ của 600 ngàn quân Trung Quốc vào 6 tỉnh cực bắc Việt Nam năm 1979 để trả đũa cuộc xâm lăng Cao Miên đánh Pol Pot thân Bắc Kinh của Việt Nam trước đó.
2. Sự tan rã của Khối cộng sản do Nga lãnh đạo năm 1991 đã buộc Việt Nam phải chấp nhận "đổi mới" để tồn tại.
Do đó điều tự tin rằng Việt Nam sẽ thành "nước phát triển, theo định hướng xã hội chủ nghĩa vào giữa thế kỷ XXI", hay năm 2050 là hão huyền. Lý do vì không ai biết cái "xã hội chủ nghĩa" mà Đảng cộng sản Việt Nam đang "quá độ" này ở đâu và như thế nào ?
Hội đồng Lý luận Trung ương cũng không biết chắc nên đã viết "lửng lơ con cá vàng" rẳng : "Chiến lược xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam đến năm 2030, định hướng đến năm 2045". Nó có vóc dáng "Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam vừa mang đầy đủ những giá trị phổ quát, chuẩn mực của một Nhà nước pháp quyền, vừa mang những nét đặc thù chính trị, kinh tế, văn hóa nước ta, do Đảng lãnh đạo".
Tuy nhiên, Nhà nước này không do dân chọn mà vẫn bị đảng "nhét chữ vào miệng" khi nói bừa rằng : "Việc tập trung xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam là quy luật phát triển tất yếu của Nhà nước Việt Nam, là nguyện vọng và sự lựa chọn của nhân dân, phù hợp với xu hướng phát triển Nhà nước trên thế giới, đã được Đảng ta cân nhắc kỹ lưỡng".
Nhưng "Đảng ta" là của bao nhiêu trong số 5,3 triệu đảng viên ? Đã có bao giờ đảng tổ chức "lấy ý kiến đảng viên" về quyền lành đạo tuyệt đối" của mình chưa ?
Tất nhiên là chưa hề. Ấy thế mà Hội đồng Lý luận trung ương dám cao giọng rằng : "Các ý kiến ý kiến thống nhất cao Đề án đã được chuẩn bị bài bản, công phu, dân chủ, khoa học, bảo đảm sự lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối của Đảng, giữ vững định hướng xã hội chủ nghĩa…".
Nhóm 50 người trong Hội đồng Lý luận trung ương phải nói như thế vì họ ăn cây nào thì rào cây ấy", không ai ngạc nhiên. Chỉ tiếc rằng họ đã không phục vụ nhân dân, những người đã lao động để nuôi họ "ngồi mát ăn bát vàng" bấy lâu nay.
Pháp quyền theo Đảng
Tất nhiên họ biết như thế là sai trái, nhưng vẫn ngậm miệng để ăn tiền cho yên số phận tôi đòi. Vì vậy, họ không hề nghĩ đến nhân dân khi làm ngơ việc bảo vệ dân, và họ cũng đã đồng lõa với những hành động chà đạp lên luật pháp của Nhà nước.
Do đó, họ đã đi ngược với những nguyên tắc của một Nhà nước có pháp quyền thật sự. Đó là :
"Bản chất của Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam là Nhà nước đặt dưới sự điều chỉnh tối cao của pháp luật. Do đó, pháp luật trong Nhà nước pháp quyền phải bảo đảm tính công khai, minh bạch, khả thi và hiệu quả, bảo đảm nguyên tắc bình đẳng trước pháp luật và bảo vệ quyền con người.
Vị trí, vai trò của công khai, minh bạch và trách nhiệm giải trình trong xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam".
Hai tác giả, Giáo sư Tiến sĩ Phan Trung Lý, Nguyên Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật của Quốc hội và Thạc sĩ Nguyễn Trung Thành, Phó Viện trưởng Viện Khoa học Môi trường và Xã hội đã lý luận như thế trên Tạp chí Nghiên cứu Lập pháp-Quốc hội, ngày 23/11/2020.
Hai tác giả cũng viết thêm : "Xã hội pháp quyền" theo nghĩa hẹp thể hiện ở việc hạn chế sự tùy tiện trong việc sử dụng quyền lực Nhà nước, mà điều này đòi hỏi phải "ràng buộc quyền lực vào các đạo luật được xây dựng rõ ràng và chặt chẽ". Đây chính là một đòi hỏi về sự công khai, minh bạch và trách nhiệm giải trình trong thực thi pháp luật, để có thể "buộc các quan chức chính quyền và công dân phải hành xử phù hợp với pháp luật… Xã hội pháp quyền" theo nghĩa rộng được hiểu là "một hệ thống/cơ chế mà trong đó không có chủ đề nào, ngay cả Nhà nước, đứng trên pháp luật ; nơi mà pháp luật bảo vệ các quyền cơ bản và tất cả mọi người đều có thể tiếp cận với công lý".
Nhưng thực tế đã không diễn ra như thế trong đời sống hàng ngày của dân. Bằng chứng đã có bao nhiêu vụ án chính trị, tôn giáo và lương tâm con người đã bị Nhà nước vu khống, quy chụp để buộc tội bỏ tù oan trong mấy năm gần đây ?
Bằng chứng
"Những vụ bắt giữ và khởi tố tùy tiện những người bảo vệ nhân quyền gia tăng nhanh chóng ở Việt Nam trong năm 2020, trong khi số lượng tù nhân lương tâm lên đến mức kỷ lục với ít nhất 173 người đang bị giam giữ, cao nhất kể từ khi Ân Xá Quốc Tế bắt đầu thực hiện các báo cáo về những con số này vào năm 1996.
Báo cáo nhân quyền mới công bố hôm 6/4 của tổ chức Ân Xá Quốc Tế nhận định, năm 2020 là một năm những nhà hoạt động dân chủ, các nhà báo và nhà xuất bản độc lập ở Việt Nam liên tục phải đối mặt với những sách nhiễu, tấn công, khởi tố tùy tiện, tra tấn và đối xử tàn tệ khi bị công an bắt giữ (Đài Á Châu Tự Do – RFA, 06/04/2021).
Trong khi đó, Báo cáo của Mạng lưới Nhân quyền Việt Nam (VNHR) cho biết : "Hiện có gần 300 tù nhân lương tâm đang bị giam giữ trong các nhà tù ở Việt Nam và gần 80 người bị chính quyền bắt giữ trong năm qua".
Báo cáo Nhân quyền tại Việt Nam 2020-2021 do tổ chức có trụ sở ở California, Mỹ, đưa ra hôm 20/6 nhận định : "Việt Nam vẫn tiếp tục vi phạm những nhân quyền cơ bản, từ phân biệt đối xử, bắt và giam giữ tùy tiện, vi phạm các đảm bảo về xét xử công bằng, đến hạn chế quyền tự do tôn giáo, tự do quan điểm và biểu đạt, tự do lập hội, v.v.".
Thống kê của VNHR cho thấy có 288 tù nhân lương tâm còn đang bị giam giữ tại nhiều nhà tù trên khắp Việt Nam, trong đó có nhiều nhà báo, Facebooker, các nhân vật tôn giáo, và các nhà hoạt động vì dân chủ và quyền đất đai. Báo cáo còn nói rằng chính quyền của Đảng cộng sản đã bắt thêm 79 người tính đến ngày 31/5/2021 (VOA tiếng Việt, 22/06/2021).
Luật rừng
Tuy nhiên Chính quyền Việt Nam luôn luôn phủ nhận có giam giữ tù nhân lươg tâm, hay tù nhân chính trị. Việt Nam gọi chung họ là "những kẻ vi phạm luật pháp" và cáo buộc" : Lâu nay, các thế lực xấu vẫn dùng đi dùng lại cái gọi là "tù nhân lương tâm", "tù nhân chính trị" để chống phá Việt Nam. Họ cố tình lắp ghép, pha trộn ngôn từ một cách gượng gạo, dùng từ ngữ thuộc phạm trù đạo đức để ghép vào thuật ngữ pháp lý : "tù nhân" gắn với "lương tâm" ! Đây là cách tư duy ngụy tạo không khác gì một màn kịch với đạo diễn là các thế lực thù địch, tổ chức, hội nhóm phản động và các diễn viên là "tù nhân lương tâm" (Công an Nhân dân online, 12/09/2022).
Phủ nhận của Việt Nam không mới, càng bị các Tổ chức nhân quyền quốc tế tố cáo thì cường độ phản ứng càng gay gắt.
Tuy nhiên Nhà nước cộng sản Việt Nam chưa bao giờ dám phản bác lời tuyên bố "để đời" của bà Luật gia Ngô Bá Thành năm 2015. Bà nói : "Ở Việt Nam có một rừng luật nhưng khi xét xử lại dùng luật rừng" (Thanh Niên online, 16/05/2015).
Vẫn theo Thanh Niên : "Bà Ngô Bá Thành (tên thật là Phạm Thị Thanh Vân, sinh 1931) - tiến sĩ luật Đại học Paris và Barcelona ; phó tiến sĩ luật đối chiếu Đại học Columbia, New York ; phó chủ tịch Hội Luật gia Việt Nam ; ủy viên Đoàn chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam ; ủy viên Đoàn chủ tịch Liên hiệp Hội Khoa học kỹ thuật Việt Nam ; nguyên chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật của Quốc hội ; Đại biểu quốc hội các khóa VI, VII, VIII, X... Bà mất ngày 3/2/2004 tại Hà Nội".
Trước năm 1975, bà Thành là người hoạt động chống chiến tranh ở Sài Gòn, đứng đầu tổ chức "Phụ nữ đòi quyền sống", thân Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam.
Như vậy thì có "Nhà nước pháp quyền" ở Việt Nam hay không ?
Phạm Trần
(13/09/2022)
Ban Chỉ đạo xây dựng Đề án "Chiến lược xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa (xã hội chủ nghĩa) Việt Nam đến năm 2030, định hướng đến năm 2045" do Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ tịch Việt Nam, ông Nguyễn Xuân Phúc làm trưởng ban.
Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc phát biểu tại Phiên họp thứ nhất của Ban chỉ đạo xây dựng "Đề án Chiến lược xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam đến năm 2030, định hướng đến năm 2045"
Tại hội nghị tổ chức tại Bình Dương tháng 6 vừa qua, ông Nguyễn Xuân Phúc nêu rõ, dự thảo đề án bám sát Chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh và quan điểm của Đảng thể hiện tại cương lĩnh của Đảng, các văn kiện của Đại hội Đảng và Hiến pháp 2013.
Nhà nước pháp quyền được định nghĩa căn bản là không có ai đứng trên luật pháp, tất cả mọi người phải tuân theo pháp luật. Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam là Nhà nước do Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo với Hiến pháp đứng sau cương lĩnh của Đảng. Điều này từng được Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tuyên bố trước cử tri hôm 28 tháng 9 năm 2013, nguyên văn là : "Hiến pháp là văn kiện chính trị pháp lý quan trọng vào bậc nhất sau Cương lĩnh của Đảng".
Như vậy, việc xây dựng một nhà nước pháp quyền theo đề án của Bộ chính trị có ý nghĩa gì không nếu có thêm "cái đuôi xã hội chủ nghĩa" ?
Phiên họp thứ 2 ngày 18/4/2022
Một luật gia không muốn nêu tên giải thích với RFA sáng 12 tháng 7 :
"Cái chủ trương đề án Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa có từ lâu rồi chứ không phải mới. Nhà nước Việt Nam muốn chứng minh cho thế giới là họ cũng hội nhập khi có Nhà nước pháp quyền, giống như có kinh tế thị trường trước đây, nhưng họ phải thêm cái đuôi chủ nghĩa xã hội để chứng tỏ có sự khác biệt, mà nói thẳng ra là ở Việt Nam thì cương lĩnh của Đảng là đứng trên hiến pháp. Nghĩa là năm triệu đảng viên đứng trên 100 triệu dân.
Về mặt lý luận thì như ông Trọng đã nói, cương lĩnh của Đảng đặt trên Hiến pháp nghĩa là cương lĩnh được soạn bởi 200 ủy viên Trung ương Đảng không do dân bầu chọn lại đứng trên cả Hiến pháp. Trong khi đó, hiến pháp ở bất cứ quốc gia nào cũng là gốc của các loại bộ luật.
Tóm lại, Việt Nam muốn chứng tỏ hội nhập nhưng lại có xã hội chủ nghĩa đính kèm để làm chỗ dựa khi họ muốn làm điều gì có lợi cho Đảng của họ chứ không phải có lợi cho quốc gia, dân tộc".
Phiên họp thứ 3 ngày 31/05/2022
Việt Nam là một quốc gia nằm trong hệ thống xã hội chủ nghĩa. Xã hội chủ nghĩa được nói là một chế độ dân chủ, quyền lực cao nhất thuộc về nhân dân. Trong bài viết "Một số vấn đề lý luận và thực tiễn về chủ nghĩa xã hội và con đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam" đăng trên báo chí nhà nước vào tháng 5 năm 2021, tác giả bài viết là ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng khẳng định : "Chủ nghĩa xã hội là mục tiêu, lý tưởng của Đảng cộng sản và nhân dân Việt Nam ; đi lên chủ nghĩa xã hội là yêu cầu khách quan, là con đường tất yếu của cách mạng Việt Nam".
Trước đó, trong một phiên họp tổ về dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 vào tháng 10 năm 2013, ông Trọng phát biểu : "Đổi mới chỉ là một giai đoạn, xây dựng chủ nghĩa xã hội còn lâu dài lắm. Đến hết thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa".
Với đề án xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa, nhà báo Nguyễn Ngọc Già nêu quan điểm của ông với RFA sáng 12 tháng 7 năm 2022 :
"Thứ nhất, Việt Nam không cần xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa gì cả, bởi đã là Nhà nước thì đặc trưng nhất nó phải quản trị xã hội bằng pháp luật. Thứ hai, thực tế Nhà nước của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam nó không giống ai hết. Ví dụ vụ án của ông Nguyễn Đức Chung mới nhất hiện nay đang gây cười trong dư luận xã hội khi ông ta nộp 85 bằng khen các loại trước phiên xử. Nó như một cái trò diễn hề chứ không phải một cái Nhà nước đang dùng pháp luật để xử. Thứ ba, thực tế hiện nay, thông qua nhiều bộ luật và hầu hết các lĩnh vực trong xã hội, Nhà nước của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam hiện nay nó gần như nghiêng về chủ nghĩa công xã với mục đích là để che lấp sự độc tài toàn trị. Cái đặc trưng rất dễ nhận của chủ nghĩa công xã đó chính là họ đặt trọng tâm vào tính cộng đồng".
Ông Nguyễn Ngọc Già nói thêm, một trong những điều cản trở việc xây dựng một Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa theo ý của Bộ chính trị, là trình độ tiếng Việt của các quan chức từ cấp cao đến cấp thấp quá tệ. Họ soạn luật, viết luật với những từ ngữ mù mờ, rối rắm không ai hiểu ý nghĩa dẫn đến hàng loạt văn bản, nghị định, nghị quyết ra đời sau đó để giải thích luật.
Trong quá trình thực hiện dự thảo Đề án "Chiến lược xây dựng và hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam đến năm 2030, định hướng đến năm 2045", trưởng ban chỉ đạo là ông Nguyễn Xuân Phúc tổ chức một số buổi hội thảo. Theo ông Phúc nêu giá trị phổ biến và tiến bộ của Nhà nước pháp quyền : Thứ nhất là đề cao vai trò của pháp luật trong tương quan với quyền lực của Nhà nước ; Nhà nước phải đặt mình dưới pháp luật, chịu sự ràng buộc của pháp luật. Thứ hai là tư tưởng về chủ quyền nhân dân với tính cách là nguồn gốc tính chính đáng, tính hợp pháp của Nhà nước. Thứ ba là đề cao những giá trị công bằng, công lý, quyền con người.
Trong báo cáo thường niên do tổ chức Sáng kiến Đánh giá Nhân quyền (Human Rights Measure Initiative- HRMI) có trụ sở tại New Zeland công bố vào tháng 6 năm 2022, tình trạng nhân quyền của Việt Nam trong năm qua có cải thiện nhưng vẫn ở mức thấp.
Theo báo cáo, điểm Trao quyền chỉ đạt 3/10, tức ở mức rất tệ hại, cho thấy nhiều người không được hưởng các quyền tự do dân sự và tự do chính trị như tự do ngôn luận, hội họp và lập hội, và các quyền dân chủ.
HRMI là một sáng kiến khởi xướng từ năm 2016 bởi một nhóm chuyên gia kinh tế, nghiên cứu chính sách công và nhân quyền. Tổ chức này bắt đầu tiến hành khảo sát ở 13 nước vào năm 2017, 19 nước vào năm 2019, 33 nước vào năm 2020, và 39 quốc gia năm 2021.
Tổ chức này hướng đến việc đo lường có hệ thống tất cả các quyền trong Tuyên ngôn Nhân quyền Quốc tế ở mọi quốc gia trên thế giới.
Nguồn : RFA, 12/07/2022
Trên trang mạng "Tiếng Dân" ngày 6/2/2021, cuối bài viết có nhan đề "Thượng tôn pháp luật" hay "Chính trị là thống soái", tác giả là Luật sư Ngô Ngọc Trai kết luận : "Việt Nam đang trên lộ trình xây dựng nhà nước pháp quyền và xã hội thượng tôn pháp luật, thay vì như Trung Quốc coi chính trị là thống soái". Ông Ngô Ngọc Trai cũng so sánh Việt Nam với Trung Quốc và "chốt" một câu chắc nịch : "Có nhiều điểm chung giữa mô hình hệ thống của Việt Nam và Trung Quốc, nhưng chúng ta may mắn hơn là không có những yếu tố khiến cho ta có thể mắc phải sai lầm như họ" ( ? !)
Hai công an đứng canh tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia ở Hà Nội nơi diễn ra Đại hội 13 hôm 28/1/2021 – Reuters - Hình minh họa.
Lấy đâu ra pháp quyền ?
Không rõ "mô hình hệ thống" mà Luật sư Ngô Ngọc Trai đề cập ở trên là hệ thống gì : chính trị hay pháp luật, quản trị hay thể chế ? Điều còn mơ hồ hơn nữa là nhờ những yếu tố nào mà Việt Nam "may mắn hơn" để có thể "tránh mắc phải sai lầm" như Trung Quốc ? Có thể những vấn đề này không hẳn là mục đích của bài viết bởi Luật sư Ngô Ngọc Trai. Tuy nhiên, những ngày này mọi con mắt của giới quan sát đều đang đổ dồn vào "Bố tứ" và tập trung vào "ngôi sao đang lên" được coi là "nhân vật của năm" tức ứng cử viên (ƯCV) Thủ tướng Phạm Minh Chính. Vậy thử nhìn lại xem dàn lãnh đạo Đảng/Nhà nước đã/sẽ chuyển động theo hướng nào trên thực tế ?
Hãy bàn đến sự giống nhau và khác nhau giữa Việt Nam và Trung Quốc vào một dịp khác. Ở đây chỉ nêu bật một lỗ hổng chết người của hệ thống hiện nay là chúng ta không hề có cơ sở "nền" để xây dựng một "nhà nước pháp quyền". "Xã hội thượng tôn pháp luật" lại càng không. Ở Việt Nam, Đảng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Vậy lấy đâu ra pháp quyền khi việc bầu Tổng bí thư tại Đại hội 13 cùng lúc vừa vi phạm Điều lệ đảng, vừa vi phạm Quy định "trường hợp đặc biệt", theo đánh giá của Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Việt Nam. Căn cứ vào nhiệm vụ và quyền hạn của đảng viên, ông Thuận đã chính thức kiến nghị với Ban chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam phải có một văn bản chính thức trả lời công khai trên báo chí và truyền thông tại sao lại có câu chuyện tự cơ cấu rồi tuỳ tiện thông qua nhân sự cấp cao như thế !
Liên quan đến phát biểu của Tổng bí thư Đảng cộng sản Việt Nam nói với truyền thông về việc xử lý "chiếc va-li có nhiều triệu đô-la", Phó Chủ nhiệm Trần Quốc Thuận đã kiên quyết phê phán cách xử lý trái luật của những người có trách nhiệm. Không thể có chuyện xách cả đống tiền đến hối lộ Ban Kiểm tra Trung ương, mà lại chỉ đạo cho "đem gói lại, mang về" như thế. Rõ ràng đấy là một hành vi trái luật pháp, vì đã không tố giác tội phạm, nhìn từ góc độ Nhà nước pháp quyền và xã hội thượng tôn pháp luật . Tương tự, xã hội thượng tôn pháp luật kiểu gì mà Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao, ông Nguyễn Hòa Bình – người ngang nhiên phủ nhận trước Quốc hội rằng ở Việt Nam không hề có án oan – lại giành được một vị trí trong Bộ Chính trị để nay mai chuẩn bị ngồi vào cái ghế Trưởng ban Nội chính Trung ương ?
Nhà báo Kha Lương Ngãi, nguyên Phó Tổng Biên tập báo Sài Gòn Giải Phóng thuộc Đảng bộ Thành phố Hồ Chí Minh, đánh giá : Điều ngạc nhiên được giải đáp bởi "Luật của đảng" đã bị chính người đứng đầu Đảng là ông Nguyễn Phú Trọng vi phạm, còn "Luật của dân, do dân, vì dân" là một loại luật chỉ để cai trị dân, để tùy tiện xét xử dân theo quyền và lợi ích của nhà cầm quyền. Cho nên sắp tới đây các phán quyết bất minh – bất chính về Hồ Duy Hải và dân làng Đồng Tâm chắc chắn sẽ lại y án và được đưa ra thực thi, còn ông Nguyễn Phú Trọng và ông Nguyễn Hòa Bình vẫn nghiễm nhiên ngồi trên danh vọng và bất chấp luật lệ.
Nhận xét trên của ông Phó Tổng làm chúng ta nhớ lại vụ đàn áp các dân oan Đồng Tâm. Những người đứng đầu chịu trách nhiệm chính như Nguyễn Phú Trọng, Tô Lâm đã bất chấp cái giá phải trả, từ thí mạng 3 cảnh sát đến để lộ bản chất của chế độ, nhằm tạo ra bầu không khí "khủng bố trắng" trong xã hội. Hai thập niên đầu thế kỷ 21 rồi mà giải quyết tranh chấp kinh tế dân sự phải nhờ cuộc hành quân 3 ngàn cảnh sát cơ động, với vũ khí đủ loại để đánh úp ? Tâm sự của Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Chu "đừng để oan oan tương báo" có lẽ nói thay cho rất nhiều người. Cuộc đột kích Đồng Tâm là nhát chém cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng giữa dân và đảng.
Về các nguyên nhân sâu xa dẫn đến thảm án Đồng Tâm, nhiều phân tích cho rằng sẽ phải hàng chục năm nữa, các sự thật của nó mới có thể được tiết lộ hết. Nhưng vụ đột kích ấy có một lý do không cần che đậy, đó là để khẳng định "Luật hả ? Tao là luật nè !" (Les lois ? – C’est moi !) – được cho là một nguyên lý từ César Đại đế. Áp dụng nguyên lý ấy, Nguyễn Phú Trọng Trọng muốn cho bàn dân thiên hạ biết, việc ông ta ở lại nhiệm kỳ thứ ba là lựa chọn của lịch sử. Vai trò "thế thiên hành đạo" ấy được dự báo trước cả thời điểm ra mắt tác phẩm của nhà báo Phạm Thành, dám công khai tố cáo kẻ độc tài trong một chế độ toàn trị.
Tương tự, vai trò của ứng cử viên Thủ tướng Phạm Minh Chính cũng như vậy. Ông Chính đã trải qua cuộc sát hạch "Tứ trụ" từ thời còn "tập sự" dưới tỉnh lẻ, với 3 dự án về "luật Đặc khu", phục vụ cho quyền lợi của Trung Quốc. Các "luật Đặc khu" ấy từng dấy thành cao trào phản đối trên khắp cả nước. Tại những quốc gia là Nhà nước pháp quyền hay trong các xã hội thượng tôn pháp luật , những người như ông Trọng hay ông Chính đã bị cử tri loại ngay từ "vòng gửi xe". Ở Việt Nam, mọi chuyện ngược lại. Đấy là sự bảo lãnh để họ tiến trên các nấc thang quyền lực cao hơn.
Xu hướng ngả theo Trung Quốc ?
Một nguyên lý cơ bản nhất của Nhà nước pháp quyền (rule of law) là không ai được phép đứng trên luật hay đứng ngoài luật, mọi người phải tuân thủ pháp luật. Ứng dụng quan trọng nhất của pháp quyền là chính phủ chỉ được thực thi quyền hành một cách hợp pháp theo các luật được soạn ra và phát hành rộng rãi. Nhà nước pháp quyền khác với và cao hơn cai trị bằng luật pháp (rule by law) ở nhiều yếu tố. Tối thiểu, Nhà nước pháp quyền phải bảo đảm ba yếu tố : i) Nhà nước bị giới hạn bằng luật pháp ; ii) Nhà nước phải có hệ thống luật lệ công khai, được áp dụng tổng quát cho toàn xã hội, trong các luật lệ đó phải có quyền được xét xử công bằng ; iii) Pháp quyền chỉ tồn tại trong một xã hội khi người dân không phải hứng chịu thói hành xử bất thường khó đoán của bất kỳ cá nhân nào (dù là Tổng bí thư hay bất kỳ ai khác).
Không một thiết chế nào sau Đại hội 13, từ Bộ Chính trị đến Ban Chấp hành Trung ương, có thể đáp ứng được một trong các yếu tố kể trên. Đáp ứng cả ba yếu tố cùng một lúc lại càng không. Vì sao có thể khẳng định như vậy ? Thứ nhất, như đã nói ở phần đầu, đến Điều lệ Đảng, các ông còn bỏ qua, nói chi đến "chịu sự giới hạn bằng luật pháp". Thứ hai, làm thế nào để có thể "công khai hoá" và "áp dụng tổng quát cho toàn xã hội" hệ thống luật lệ ấy, khi hệ thống tù mù đến mức thảm hại. Thứ ba, bất cứ một thành tố nào trong hai thiết chế quyền lực vừa nhắc ở trên, chẳng may bị "trái gió trở giời" thì đám thần dân (chưa phải công dân đâu nhé !) rất dễ "bị hứng chịu thói hành xử bất thường khó đoán trước" của đám thành viên ấy.
Sau Đại hội, có đánh giá cho rằng, sự chuyển giao "các chốt quyền lực" từ khoá 12 sang 13, trong đó có "Tứ trụ", tiếp tục căng thẳng đến phút chót. Phương án nhân sự cao cấp và "các trường hợp đặc biệt", trong đó có vị trí Tổng bí thư chỉ đạt được đồng thuận tại Hội nghị Trung ương 15 (Trước thềm Đại hội 13). Thật ra nhiều chỉ dấu cho thấy thực tế không hẳn như vậy. Việt Nam không phải "đang trên lộ trình xây dựng nhà nước pháp quyền và xã hội thượng tôn pháp luật" như Luật sư Ngô Ngọc Trai kết luận. Đại hội vừa kết thúc, cuộc đấu dường như lại tiếp tục. Bắt đầu từ việc tân ủy viên Bộ Chính trị Trần Tuấn Anh không giành nổi cái ghế Ngoại trưởng của Phạm Bình Minh. ủy viên Bộ Chính trị Tô Lâm cũng không muốn rời ghế Bộ trưởng Công an để nhường cho Phan Đình Trạc như dự kiến ban đầu.
Nhưng táo tợn nhất có lẽ là phán đoán râm ran mấy ngày nay trên các trang mạng : Giữa ba ông trong "Tứ trụ" (Chính – Phúc – Huệ) có thể có sự giao tranh mới. Phúc hoặc Huệ có thể "hất" Chính xuống ghế Quốc hội để một trong hai ông chiếm ghế Thủ tướng. Sau khi BCT có vẻ như đồng ý với phương án ông Tô Lâm "ngồi lại" ghế Bộ trưởng Công an, ông Tuấn Anh bị "đẩy sang" Trưởng Ban Kinh tế trung ương, bất ngờ ông Phúc cũng bày tỏ ý định không muốn "rời ghế" Thủ tướng đang giữ. Nói phán đoán này táo tợn, vì như thế là chưa thấy rõ "bàn tay vô hình" của thiên triều. Từ Bắc Kinh, lần này chẳng có đoàn đại biểu cấp cao nào của Đảng cộng sản Trung Quốc thăm Việt Nam như các Đại hội trước, nhưng mọi chuyện diễn ra hình như theo một kịch bản có sẵn. Xem thế đủ thấy "bộ đôi" Nguyễn Phú Trọng – Phạm Minh Chính đã tuân thủ "chỉ dụ". Đồng ý giữ ông Trọng lại, gạt Phạm Bình Minh khỏi Bộ Ngoại giao, bằng mọi giá đẩy Phạm Minh Chính lên Thủ tướng… là những phướng án được hoạch định từ đầu.
Xem thế để thấy Trung Quốc là "bên thắng cuộc" tại Đại hội 13 vừa qua, đồng thời cũng sẽ là kẻ đứng sau các chuyển động hậu Đại hội. Bởi lẽ, Bắc Kinh nắm rất chặt hai vấn đề cốt tử của Hà Nội : kinh tế và an ninh. Các biến động toàn cầu ngày càng bấp bênh do đại dịch Covid-19 và sự gia tăng cạnh tranh chiến lược Mỹ – Trung rất có thể làm đứt gãy mọi kế hoạch của Việt Nam. Thực tế nền kinh tế của Việt Nam hiện nay đang phụ thuộc rất lớn vào ngoại thương và đầu tư từ bên ngoài, đặc biệt là từ Trung Quốc. Sự phụ thuộc này ngày càng lớn và ngày càng gia tăng. Điều này đến lượt nó, sẽ có thể dẫn đến những thoả hiệp về chủ quyền biển đảo, đặc biệt là vấn đề khai thác chung trong các vùng EEZ của Việt Nam. Tóm lại, xu hướng ngả theo Trung Quốc là thống soái, chứ khó có hy vọng Việt Nam đi vào giai đoạn xây dựng nhà nước pháp quyền hay xã hội thượng tôn pháp luật.
Nguyễn Hoàng Trường
Nguồn : RFA, 12/02/2021
Tham khảo :
https://www.thongluan-rdp.org/di-n-dan/item/20511-vi-t-nam-d-ng-coi-chinh-tr-la-th-ng-soai-nhu-trung-qu-c
Ngô Ngọc Trai : "Thượng tôn pháp luật" hay "Chính trị là thống soái" ?
https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-56014174
Luật sư Trần Quốc Thuận hỏi vì sao ĐH13 không sửa Điều lệ
https://baotiengdan.com/2021/02/01/nhan-vat-cua-nam-cua-dai-hoi-xiii-pham-minh-chinh/
https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-52749462
Luật Đặc khu bị phản đối, nhưng sao VN quyết mở khu kinh tế Vân Đồn ?
https://www.rfa.org/vietnamese/news/blog/why-they-arrested-writer-pham-thanh-05242020092429.html
https://www.luatkhoa.org/2018/04/rule-law-khong-phai-phap-quyen-ma-cung-cha-phai-phap-tri
http://www.tintuchangngay.org/2021/02/nguoi-buon-gio-tu-tru-chot-mot-con-ba.html
Trên trang mạng "Tiếng Dân" ngày 6/2/2021, cuối bài viết có nhan đề "Thượng tôn pháp luật" hay "Chính trị là thống soái", tác giả là Luật sư Ngô Ngọc Trai kết luận : "Việt Nam đang trên lộ trình xây dựng nhà nước pháp quyền và xã hội thượng tôn pháp luật, thay vì như Trung Quốc coi chính trị là thống soái". Ông Ngô Ngọc Trai cũng so sánh Việt Nam với Trung Quốc và "chốt" một câu chắc nịch : "Có nhiều điểm chung giữa mô hình hệ thống của Việt Nam và Trung Quốc, nhưng chúng ta may mắn hơn là không có những yếu tố khiến cho ta có thể mắc phải sai lầm như họ" ( ? !)
111111111111111111111
Hai công an đứng canh tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia ở Hà Nội nơi diễn ra Đại hội 13 hôm 28/1/2021 – Reuters - Hình minh họa.
Lấy đâu ra pháp quyền ?
Không rõ "mô hình hệ thống" mà Luật sư Ngô Ngọc Trai đề cập ở trên là hệ thống gì : chính trị hay pháp luật, quản trị hay thể chế ? Điều còn mơ hồ hơn nữa là nhờ những yếu tố nào mà Việt Nam "may mắn hơn" để có thể "tránh mắc phải sai lầm" như Trung Quốc ? Có thể những vấn đề này không hẳn là mục đích của bài viết bởi Luật sư Ngô Ngọc Trai. Tuy nhiên, những ngày này mọi con mắt của giới quan sát đều đang đổ dồn vào "Bố tứ" và tập trung vào "ngôi sao đang lên" được coi là "nhân vật của năm" tức ứng cử viên (ƯCV) Thủ tướng Phạm Minh Chính. Vậy thử nhìn lại xem dàn lãnh đạo Đảng/Nhà nước đã/sẽ chuyển động theo hướng nào trên thực tế ?
Hãy bàn đến sự giống nhau và khác nhau giữa Việt Nam và Trung Quốc vào một dịp khác. Ở đây chỉ nêu bật một lỗ hổng chết người của hệ thống hiện nay là chúng ta không hề có cơ sở "nền" để xây dựng một "nhà nước pháp quyền". "Xã hội thượng tôn pháp luật" lại càng không. Ở Việt Nam, Đảng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Vậy lấy đâu ra pháp quyền khi việc bầu Tổng bí thư tại Đại hội 13 cùng lúc vừa vi phạm Điều lệ đảng, vừa vi phạm Quy định "trường hợp đặc biệt", theo đánh giá của Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Việt Nam. Căn cứ vào nhiệm vụ và quyền hạn của đảng viên, ông Thuận đã chính thức kiến nghị với Ban chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam phải có một văn bản chính thức trả lời công khai trên báo chí và truyền thông tại sao lại có câu chuyện tự cơ cấu rồi tuỳ tiện thông qua nhân sự cấp cao như thế !
Liên quan đến phát biểu của Tổng bí thư Đảng cộng sản Việt Nam nói với truyền thông về việc xử lý "chiếc va-li có nhiều triệu đô-la", Phó Chủ nhiệm Trần Quốc Thuận đã kiên quyết phê phán cách xử lý trái luật của những người có trách nhiệm. Không thể có chuyện xách cả đống tiền đến hối lộ Ban Kiểm tra Trung ương, mà lại chỉ đạo cho "đem gói lại, mang về" như thế. Rõ ràng đấy là một hành vi trái luật pháp, vì đã không tố giác tội phạm, nhìn từ góc độ Nhà nước pháp quyền và xã hội thượng tôn pháp luật . Tương tự, xã hội thượng tôn pháp luật kiểu gì mà Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao, ông Nguyễn Hòa Bình – người ngang nhiên phủ nhận trước Quốc hội rằng ở Việt Nam không hề có án oan – lại giành được một vị trí trong Bộ Chính trị để nay mai chuẩn bị ngồi vào cái ghế Trưởng ban Nội chính Trung ương ?
Nhà báo Kha Lương Ngãi, nguyên Phó Tổng Biên tập báo Sài Gòn Giải Phóng thuộc Đảng bộ Thành phố Hồ Chí Minh, đánh giá : Điều ngạc nhiên được giải đáp bởi "Luật của đảng" đã bị chính người đứng đầu Đảng là ông Nguyễn Phú Trọng vi phạm, còn "Luật của dân, do dân, vì dân" là một loại luật chỉ để cai trị dân, để tùy tiện xét xử dân theo quyền và lợi ích của nhà cầm quyền. Cho nên sắp tới đây các phán quyết bất minh – bất chính về Hồ Duy Hải và dân làng Đồng Tâm chắc chắn sẽ lại y án và được đưa ra thực thi, còn ông Nguyễn Phú Trọng và ông Nguyễn Hòa Bình vẫn nghiễm nhiên ngồi trên danh vọng và bất chấp luật lệ.
Nhận xét trên của ông Phó Tổng làm chúng ta nhớ lại vụ đàn áp các dân oan Đồng Tâm. Những người đứng đầu chịu trách nhiệm chính như Nguyễn Phú Trọng, Tô Lâm đã bất chấp cái giá phải trả, từ thí mạng 3 cảnh sát đến để lộ bản chất của chế độ, nhằm tạo ra bầu không khí "khủng bố trắng" trong xã hội. Hai thập niên đầu thế kỷ 21 rồi mà giải quyết tranh chấp kinh tế dân sự phải nhờ cuộc hành quân 3 ngàn cảnh sát cơ động, với vũ khí đủ loại để đánh úp ? Tâm sự của Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Chu "đừng để oan oan tương báo" có lẽ nói thay cho rất nhiều người. Cuộc đột kích Đồng Tâm là nhát chém cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng giữa dân và đảng.
Về các nguyên nhân sâu xa dẫn đến thảm án Đồng Tâm, nhiều phân tích cho rằng sẽ phải hàng chục năm nữa, các sự thật của nó mới có thể được tiết lộ hết. Nhưng vụ đột kích ấy có một lý do không cần che đậy, đó là để khẳng định "Luật hả ? Tao là luật nè !" (Les lois ? – C’est moi !) – được cho là một nguyên lý từ César Đại đế. Áp dụng nguyên lý ấy, Nguyễn Phú Trọng Trọng muốn cho bàn dân thiên hạ biết, việc ông ta ở lại nhiệm kỳ thứ ba là lựa chọn của lịch sử. Vai trò "thế thiên hành đạo" ấy được dự báo trước cả thời điểm ra mắt tác phẩm của nhà báo Phạm Thành, dám công khai tố cáo kẻ độc tài trong một chế độ toàn trị.
Tương tự, vai trò của ứng cử viên Thủ tướng Phạm Minh Chính cũng như vậy. Ông Chính đã trải qua cuộc sát hạch "Tứ trụ" từ thời còn "tập sự" dưới tỉnh lẻ, với 3 dự án về "luật Đặc khu", phục vụ cho quyền lợi của Trung Quốc. Các "luật Đặc khu" ấy từng dấy thành cao trào phản đối trên khắp cả nước. Tại những quốc gia là Nhà nước pháp quyền hay trong các xã hội thượng tôn pháp luật , những người như ông Trọng hay ông Chính đã bị cử tri loại ngay từ "vòng gửi xe". Ở Việt Nam, mọi chuyện ngược lại. Đấy là sự bảo lãnh để họ tiến trên các nấc thang quyền lực cao hơn.
Xu hướng ngả theo Trung Quốc ?
Một nguyên lý cơ bản nhất của Nhà nước pháp quyền (rule of law) là không ai được phép đứng trên luật hay đứng ngoài luật, mọi người phải tuân thủ pháp luật. Ứng dụng quan trọng nhất của pháp quyền là chính phủ chỉ được thực thi quyền hành một cách hợp pháp theo các luật được soạn ra và phát hành rộng rãi. Nhà nước pháp quyền khác với và cao hơn cai trị bằng luật pháp (rule by law) ở nhiều yếu tố. Tối thiểu, Nhà nước pháp quyền phải bảo đảm ba yếu tố : i) Nhà nước bị giới hạn bằng luật pháp ; ii) Nhà nước phải có hệ thống luật lệ công khai, được áp dụng tổng quát cho toàn xã hội, trong các luật lệ đó phải có quyền được xét xử công bằng ; iii) Pháp quyền chỉ tồn tại trong một xã hội khi người dân không phải hứng chịu thói hành xử bất thường khó đoán của bất kỳ cá nhân nào (dù là Tổng bí thư hay bất kỳ ai khác).
Không một thiết chế nào sau Đại hội 13, từ Bộ Chính trị đến Ban Chấp hành Trung ương, có thể đáp ứng được một trong các yếu tố kể trên. Đáp ứng cả ba yếu tố cùng một lúc lại càng không. Vì sao có thể khẳng định như vậy ? Thứ nhất, như đã nói ở phần đầu, đến Điều lệ Đảng, các ông còn bỏ qua, nói chi đến "chịu sự giới hạn bằng luật pháp". Thứ hai, làm thế nào để có thể "công khai hoá" và "áp dụng tổng quát cho toàn xã hội" hệ thống luật lệ ấy, khi hệ thống tù mù đến mức thảm hại. Thứ ba, bất cứ một thành tố nào trong hai thiết chế quyền lực vừa nhắc ở trên, chẳng may bị "trái gió trở giời" thì đám thần dân (chưa phải công dân đâu nhé !) rất dễ "bị hứng chịu thói hành xử bất thường khó đoán trước" của đám thành viên ấy.
Sau Đại hội, có đánh giá cho rằng, sự chuyển giao "các chốt quyền lực" từ khoá 12 sang 13, trong đó có "Tứ trụ", tiếp tục căng thẳng đến phút chót. Phương án nhân sự cao cấp và "các trường hợp đặc biệt", trong đó có vị trí Tổng bí thư chỉ đạt được đồng thuận tại Hội nghị Trung ương 15 (Trước thềm Đại hội 13). Thật ra nhiều chỉ dấu cho thấy thực tế không hẳn như vậy. Việt Nam không phải "đang trên lộ trình xây dựng nhà nước pháp quyền và xã hội thượng tôn pháp luật" như Luật sư Ngô Ngọc Trai kết luận. Đại hội vừa kết thúc, cuộc đấu dường như lại tiếp tục. Bắt đầu từ việc tân ủy viên Bộ Chính trị Trần Tuấn Anh không giành nổi cái ghế Ngoại trưởng của Phạm Bình Minh. ủy viên Bộ Chính trị Tô Lâm cũng không muốn rời ghế Bộ trưởng Công an để nhường cho Phan Đình Trạc như dự kiến ban đầu.
Nhưng táo tợn nhất có lẽ là phán đoán râm ran mấy ngày nay trên các trang mạng : Giữa ba ông trong "Tứ trụ" (Chính – Phúc – Huệ) có thể có sự giao tranh mới. Phúc hoặc Huệ có thể "hất" Chính xuống ghế Quốc hội để một trong hai ông chiếm ghế Thủ tướng. Sau khi BCT có vẻ như đồng ý với phương án ông Tô Lâm "ngồi lại" ghế Bộ trưởng Công an, ông Tuấn Anh bị "đẩy sang" Trưởng Ban Kinh tế TW, bất ngờ ông Phúc cũng bày tỏ ý định không muốn "rời ghế" Thủ tướng đang giữ. Nói phán đoán này táo tợn, vì như thế là chưa thấy rõ "bàn tay vô hình" của thiên triều. Từ Bắc Kinh, lần này chẳng có đoàn đại biểu cấp cao nào của Đảng cộng sản Trung Quốc thăm Việt Nam như các Đại hội trước, nhưng mọi chuyện diễn ra hình như theo một kịch bản có sẵn. Xem thế đủ thấy "bộ đôi" Nguyễn Phú Trọng – Phạm Minh Chính đã tuân thủ "chỉ dụ". Đồng ý giữ ông Trọng lại, gạt Phạm Bình Minh khỏi Bộ Ngoại giao, bằng mọi giá đẩy Phạm Minh Chính lên Thủ tướng… là những phướng án được hoạch định từ đầu.
Xem thế để thấy Trung Quốc là "bên thắng cuộc" tại Đại hội 13 vừa qua, đồng thời cũng sẽ là kẻ đứng sau các chuyển động hậu Đại hội. Bởi lẽ, Bắc Kinh nắm rất chặt hai vấn đề cốt tử của Hà Nội : kinh tế và an ninh. Các biến động toàn cầu ngày càng bấp bênh do đại dịch Covid-19 và sự gia tăng cạnh tranh chiến lược Mỹ – Trung rất có thể làm đứt gãy mọi kế hoạch của Việt Nam. Thực tế nền kinh tế của Việt Nam hiện nay đang phụ thuộc rất lớn vào ngoại thương và đầu tư từ bên ngoài, đặc biệt là từ Trung Quốc. Sự phụ thuộc này ngày càng lớn và ngày càng gia tăng. Điều này đến lượt nó, sẽ có thể dẫn đến những thoả hiệp về chủ quyền biển đảo, đặc biệt là vấn đề khai thác chung trong các vùng EEZ của Việt Nam. Tóm lại, xu hướng ngả theo Trung Quốc là thống soái, chứ khó có hy vọng Việt Nam đi vào giai đoạn xây dựng nhà nước pháp quyền hay xã hội thượng tôn pháp luật.
Nguyễn Hoàng Trường
Nguồn : RFA, 12/02/2021
Tham khảo :
https://www.thongluan-rdp.org/di-n-dan/item/20511-vi-t-nam-d-ng-coi-chinh-tr-la-th-ng-soai-nhu-trung-qu-c
Ngô Ngọc Trai : "Thượng tôn pháp luật" hay "Chính trị là thống soái" ?
https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-56014174
Luật sư Trần Quốc Thuận hỏi vì sao ĐH13 không sửa Điều lệ
https://baotiengdan.com/2021/02/01/nhan-vat-cua-nam-cua-dai-hoi-xiii-pham-minh-chinh/
https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-52749462
Luật Đặc khu bị phản đối, nhưng sao VN quyết mở khu kinh tế Vân Đồn ?
https://www.rfa.org/vietnamese/news/blog/why-they-arrested-writer-pham-thanh-05242020092429.html
https://www.luatkhoa.org/2018/04/rule-law-khong-phai-phap-quyen-ma-cung-cha-phai-phap-tri
Nước Việt Nam sau này có giàu mạnh, đẹp đẽ, có "là nơi đáng sống" hay không là do việc xây dựng "quốc gia pháp trị" (Etat de Droit) có thành công hay không.
Đảng cộng sản Việt Nam không xây dựng "quốc gia pháp trị" mà họ xây dựng "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa".
Không ngoại lệ, tất cả các quốc gia giàu mạnh nhứt trên thế giới đều là những "quốc gia pháp trị". Kể cả Trung Quốc. Đảng cộng sản Trung Quốc thành công phát triển đất nước của họ, cơ bản là nhờ thiết lập được "quốc gia pháp trị". Mặc dầu có cái đuôi "xã hội chủ nghĩa", nhưng hệ thống pháp lý ở đây vẫn đóng góp phần nhiều trong việc ổn định xã hội và phát triển kinh tế.
Đảng cộng sản Việt Nam không xây dựng "quốc gia pháp trị" mà họ xây dựng "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa". Các vụ án xử vừa qua, từ các vụ xử về các tội chính trị 79, 88, 258... đối với các nhà yêu nước, cho tới các vụ án kinh tế đang xảy ra... ta thấy "công lý" ở đây, đúng như tên gọi, nó chỉ là một "anh hề".
Pháp luật bị bóp méo, suy diễn, áp dụng một cách tùy tiện.
Nhà nước pháp quyền trở thành nhà nước pháp hề...
Nhưng việc này không thể ngăn cản những công dân Việt Nam có ý thức và yêu nước hô hào một "quốc gia pháp trị" thông qua các phong trào kêu gọi tòa án phải "thực thi công lý", hay kêu gọi toàn dân "thượng tôn pháp luật".
Việc lên tiếng bênh vực ông Thăng, một người bị kết tội "kinh tế", hay những người kết tội "chính trị" như bà Như quỳnh, bà Nga... trên phương diện "thiết lập lại công lý", đều có ý nghĩa như nhau.
Nếu công lý được thực thi, nếu luật pháp được áp dụng đúng mức, tất cả đảng viên cộng sản Việt Nam đều vào tù (về tội tham nhũng hay lạm dụng quyền lực).
******************
Xử ông Thăng về một sai lầm trong quản lý kinh tế quốc doanh, bằng một thứ pháp chế ba rọi "kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa", rõ ràng không chỉ không thuyết phục, mà còn thể hiện ra vô số vấn đề mâu thuẩn nội tại của chế độ.
Không thuyết phục, vì "không đúng tội", công lý là "trò hề".
Sau 1975, các chính sách kinh tế xã hội chủ nghĩa đã đánh gảy xương sống nền kinh tế quốc dân, qua các đợt "đánh tư sản", "cải tạo công thương nghiệp"... Tư sản là "kẻ thù" của chế độ. Kinh tế thị trường là địch thủ của lý thuyết Mác Lênin. Tất cả những gì thuộc sản phẩm của tư nhân, từ trí tuệ đến vật chất, thảy đều bị diệt trừ. Luật lệ xã hội chủ nghĩa được lập ra, nhằm bảo vệ chế độ và để tiêu diệt, từ trong tư tưởng, mọi thành phần "tư sản", tiểu tư sản, trí thức, văn nghệ sĩ tự do...
Hệ quả gây ra do vụ tiêu diệt tư sản này đã di hại, đến nay đã 4 thế hệ người Việt, đã làm cho đất nước tụt hậu hàng trăm năm, so với các nước láng giềng.
Nếu đứng trên quan niệm pháp lý thời "kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa" hiện nay, nếu điều luật 165 Bộ Luật hình sự 1999 được phép hồi tố, người ta có thể xử tất cả các đảng viên cộng sản Việt Nam, từ đầu xỏ cho tới đồng lõa, những người chủ trương "đánh tư sản", chủ trương "cải tạo công thương nghiệp". Hành vi này "gây hậu quả cực kỳ nghiêm trọng". Đó là gì nếu không phải là hành vi phản quốc, phá nước, hại dân ? Tội này nặng ghê lắm.
Tất cả các đảng viên cộng sản Việt Nam, từ những kẻ đã tan xương dưới mồ, cho tới những người vẫn còn tơ vương xã hội chủ nghĩa (như ông Lú), thảy đều chung thân, nếu không là tử hình.
Nhưng luật lệ thì có quan điểm "bất khả hồi tố". (Chớ nếu không ông Hồ, ông Đồng chết không yên dưới đáy mồ).
Không thuyết phục vì Bộ Luật hình sự 1999 đã không còn hiệu lực, từ ngày 1 tháng Giêng 2018 . Bộ luật này được thay thế bằng Bộ Luật hình sự 2015 sửa đổi. Nhưng ông Thăng không được hưởng quyền "bất hồi tố". Ông vẫn bị kết tội theo điều 165 Bộ Luật hình sự 1999.
Mâu thuẩn là vì 40 năm sau, với biết bao nhiêu nỗ lực, kể cả việc cho phép "đảng viên được phép làm giàu không hạn chế qui mô", cũng không xây dựng lại nền tảng kinh tế quốc dân như hồi 1975.
Đảng viên, tự thân là "giai cấp vô sản", trước kia đã được hưởng tất cả những ưu tiên từ chế độ chuyên chính vô sản.
Bây giờ sang thời "kinh tế thị trường", đảng viên được phép làm giàu không giới hạn qui mô. Một tầng lớp "tài phiệt đỏ" thành hình. Họ lại được chế độ ưu đãi, từ hệ thống pháp luật "quyền biến", giải thích sao cũng được, của "nhà nước pháp quyền" cho tới quyền lực chính trị lưu truyền theo phong kiến.
Nhưng nội tại chế độ mâu thuẩn. Người nào "độc tôn" được quyền lực, người đó có quyền "thay đổi luật chơi", thay đổi quan niệm, triết lý nền tảng về xây dựng quốc gia.
Tức là người đó có quyền dùng "luật" để "xử" những người, những thành phần không tuân theo mình.
Cái vòng lẩn quẩn, không biết bây giờ Việt Nam theo "kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa" hay đã thụt lui về thời kỳ xã hội chủ nghĩa ?
Thời kỳ nào, chế độ nào, thì pháp lý phải phù hợp với thời kỳ đó. Từ chính trị, kinh tế, xã hội...
Người ta gọi "đốt lò" chớ không hề gọi là "thanh lọc hóa hàng ngũ lãnh đạo quốc gia". Đốt lò thì tự tiện, luật lệ là "luật rừng", luật của kẻ có quyền, áp dụng sao cũng được. Còn "thanh lọc", thì làm gì cũng phải theo "luật" mà làm. Công lý là ánh sáng soi đường.
******************
Tòa đang xử ông Thăng vụ "cố ý làm trái gây hậu quả nghiêm trọng" thì trên Facebook người ta cũng mở "tòa án nhân dân" để "xử" ông Thăng về các tội tham nhũng, thất thoát hàng tỉ đô la. Nhân dịp này nhiều người cũng "lên gân" chỉ trích tư cách cá nhân, thái độ "khóc lóc" của ông Thăng trước Tòa. Dĩ nhiên họ không quên vỗ ngực xưng tên "dân tộc Việt Nam truyền thống anh hùng", "ta thà chết đứng chớ không chịu sống quì", "thà làm ngọc vỡ chớ không chịu làm viên ngói lành", bla bla....
Trí thức Việt Nam không thiếu những người hùa theo, biến mình trở thành những "cọng cỏ gió lùa".
Thì vụ gì cũng có sắp đặt hết cả. Từ tháng tám năm ngoái tôi đã có viết bài nói góp ý với ông Nhị Lê về vụ "đốt lò" của ông Trọng.
Ông Nhị Lê là "tham mưu trưởng", nếu không nói ông này là Gia Cát... Nhị của Lưu Bị... Lú !
Gia cát Nhị tham mưu cho Lưu Bị Lú kế sách "chống tham nhũng" để "kiểm soát quyền lực".
Gia Cát Nhị viết vầy : "Đấy là cả một nghệ thuật chính trị. Và, để thực hiện nó, phải với bản lĩnh chính trị rất cao, một quyết tâm đến cùng, một lộ trình phù hợp và cổ vũ một lực lượng chính trị nhân dân đông đảo. Không có những điều đó, rất khó thành !".
Rõ như ban ngày, những vụ "tòa án nhân dân" rộn ràng nở hoa trên mạng là nằm trong kế sách "cổ vũ một lực lượng nhân dân đông đảo"... của ông Lưu Bị Lú.
Hôm qua tôi có viết về "nhà nước pháp hề". Mọi người đã thấy "công lý" ở Việt Nam không phải là một chân lý "bất biến" như ở các nước văn minh.
Trước năm 1975, với pháp chế xã hội chủ nghĩa, tư sản, trí thức, địa chủ... là kẻ thù của chế độ. Tòa án thời đó là "tòa án nhân dân". Dưới thời "cải cách ruộng đất" ở ngoài Bắc, hàng chục ngàn người chết oan vì bị "vu" cho là "địa chủ", bị nông dân "lôi đầu" ra "đấu" cho tới chết. Hai câu thơ "giết, giết nữa bàn tay không phút nghỉ, cho ruộng đồng xanh tốt, lúa mau xong..." đã nói lên phần nào tính "máu me" của pháp luật thời xã hội chủ nghĩa.
Thì bây giờ Lưu Bị Lú lấy lại mô hình "tòa án nhân dân" thời xã hội chủ nghĩa để "xử" Đinh La Thăng trên mạng.
Mà "nhân dân" thì như cỏ. Gió chiều nào mạnh thì cỏ nghiêng về phía đó.
(Khổ cái là nhiều trí thức, học giả... cũng theo gió ngã nghiêng như cỏ hic hic...).
Tất cả trở thành dụng cụ, nói là "chống tham nhũng", mà mục đích là để Lưu Bị Lú "kiểm soát quyền lực".
Vụ này tôi đã nói hồi tháng tám năm ngoái.
Nhà nước pháp quyền (biến) trở thành nhà nước pháp hề. Pháp luật là một trò hề. Công lý đổi trắng thay đen, như trò ảo thuật.
"Vô sản" là tiêu chuẩn của đảng viên thời xã hội chủ nghĩa thì "làm giàu" lại là tiêu chuẩn của đảng viên thời "kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa".
Luật thời xã hội chủ nghĩa xử chết những ai là trí thức, địa chủ, "tư sản". Luật thời "kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa" thì bảo vệ những thành phần đó.
Vậy thì xử Đinh La Thăng (và những đảng viên khác) thì xử với luật nào ?
Trên mạng, ông Trọng đã xử ông Thăng bằng luật thời "cải cách ruộng đất" với hệ thống "tòa án nhân dân".
Trước tòa, ông Thăng bị xử với Bộ Luật hình sự 1999 mà không xử theo Bộ Luật hình sự 2015, mặc dầu Luật hình sự 1999 hết hiệu lực vàu đầu tháng Giêng mà buổi khai mạc Tòa là ngày 8 tháng Giêng.
Ông Trọng đã "quyền biến" lựa chọn "luật" để "xử" ông Thăng. Mục đích đã nêu rõ ràng trước báo chí từ tháng tám năm ngoái (trên báo Nhân Dân) "chống tham nhũng để kiểm soát quyền lực". Mà vụ xử ông Thăng trước tòa mấy hôm nay là xử về tội "làm trái gây hậu quả nghiêm trọng", không dính dáng gì tới "tham nhũng".
Từ thời ông Đổ 10, những trí thức, học giả, luật gia Việt Nam... đã cố gắng "xây dựng nhà nước pháp quyền". (Tôi đã nói từ lâu rằng cái khái niệm "pháp quyền" của ông 10, cóp từ ông Hồ, là không ổn. Vì nó không nói được cái gì của "Etat de Droit" hay "Rule of Law"). Thì bây giờ ông Trọng, bằng những "thủ thuật" phù phép chính trị của mình, đã biến "nhà nước pháp quyền" thành "nhà nước pháp hề".
Khổ cái là giới trí thức Việt Nam không thiếu những người hùa theo, biến mình trở thành những "cọng cỏ gió lùa".
Trương Nhân Tuấn
Nguồn : fb.nhantuan.truong, 16/01/2018
Nguồn : Tieng DanViet Media, 20/06/2017