Một quốc gia thống nhất, không phải là một quốc gia luôn tìm cách "đồng thuận 100%", mà quốc gia đó phải biết cách lắng nghe và chấp nhận sự khác biệt trong chính kiến xã hội. Lòng yêu nước sẽ luôn tồn tại trong mỗi người dân, nhưng lòng yêu nước cũng cần được dung dưỡng qua thời gian thay vì tìm cách đè nén nó và dập tắt nó.
"Biểu tình để hô hào sướng miệng" ? Ảnh minh họa
Trong một phản hồi đối với bài viết về "biểu tình" trên VNTB, Facebooker Hung Nguyen bày tỏ : Chúng mày yên tâm đi, những người dân yêu Tổ quốc này họ hoàn toàn yên tâm về đường lối lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam trong xây dựng phát triển và đặc biệt là khả năng bảo vệ đất nước Việt Nam. Tình yêu đất nước đâu cần đi biểu tình để hô hào cho sướng miệng, và nhất mấy cái loại Rận chủ như chúng mày tốt nhất là câm miệng lại và nghĩ xem Cộng sản Việt Nam bảo vệ Tổ quốc trước Pháp, Mỹ, Trung Quốc như thế nào.
Quan điểm này thường trực ở không ít người. Có ba phương diện quan điểm được nêu ra trong một phản hồi, bao gồm : người dân yêu Tổ quốc hoàn toàn yên tâm về đường lối lãnh đạo của Đảng cộng sản Việt Nam trong phát triển, đặc biệt bảo vệ đất nước ; tình yêu nước đâu cần đi biểu tình hô hào cho sướng miệng ; và cuối cùng là những "rân chủ" nên câm miệng lại và xem Đảng cộng sản Việt Nam đã bảo vệ Tổ quốc trong chiến tranh chống Pháp, Mỹ, Trung Quốc.
Người dân yêu Tổ quốc, và hoàn toàn yên tâm ?
"Người dân yêu Tổ quốc" là một cụm từ chung, nhưng "hoàn toàn yên tâm" là biểu lộ thái độ đồng thuận. Sẽ thật tuyệt vời khi Facebooker Hung Nguyen có thể dẫn được số liệu về lượng "người dân yêu Tổ Quốc" trong trường hợp này, bởi đó sẽ là số liệu sắt bén để đè nát mọi luận điệu "vu khống" của các "thể lực thù địch". Thế nhưng sẽ rất khó để Hung Nguyen làm được điều đó, bởi tính đến thời điểm hiện nay, không có bất kỳ một con số cụ thể nào được đưa ra để đo đếm lượng người đồng thuận với các chủ trương, chính sách của Đảng cộng sản Việt Nam. Cái mà Nhà nước hiện nay làm được là những luận điểm mang tính chung chung khi đề cập đến sự đồng thuận, trong đó bao gồm việc, những "người dân", "đại đa số nhân dân", "nhân danh nhân dân". Mặc dù kỳ vọng cho sự áp dụng có hiệu lực về mặt thực tiễn của Luật trưng cầu dân ý, trong đó có lấy quan điểm và nguyện vọng của người dân về tính "đúng đắn" của chủ trương, chính sách Nhà nước Việt Nam hiện tại, nhưng suy cho cùng, những vấn đề mang tính "nhạy cảm" đó sẽ chẳng bao giờ được chính đảng thực hiện, bởi có thể nó cho ra tác dụng ngược.
Do đó, cái gọi là "người dân yêu Tổ quốc" sẽ không bao giờ được đo đếm bằng con số chính xác, mà chỉ thuần túy là ngôn từ mang tính áp đặt không hơn, không kém. Và khi không có con số được biểu lộ, thì đồng thời, cái gọi là "hoàn toàn yên tâm" cũng vô nghiệm.
Nhưng con số "không hoàn toàn yên tâm" có thể hiện diện ở một bộ phận không nhỏ người dân, và điều này có thể được nhận thấy trên mạng xã hội Facebook, nơi người dân thường có xu hướng phản ứng tiêu cực đối với các chính sách, chủ trương của tổ chức và lãnh đạo Nhà nước, Đảng cộng sản Việt Nam trong quá khứ lẫn hiện tại.
Tình yêu nước đâu cần đi biểu tình hô hào ?
Tình yêu nước là khái niệm rộng, và cách thể hiện nó vô vàn ở nhiều phương cách, đôi khi "im lặng" cũng là một phương cách. Tuy nhiên, để biểu lộ tinh thần yêu nước công khai và trực diện, thì biểu tình chính là phương pháp được ưu tiên nhất ở các quốc gia, ngay cả ở Việt Nam. Lấy một ví dụ điển hình, vào giai đoạn 1936 – 1939, Đảng cộng sản Việt Nam đã phát động phong trào Đông dương đại hội, trong đó, ngoài việc thành lập các ủy ban khẩn cấp, thì còn tiến hành phát truyền đơn, ra báo, mít tinh, biểu tình, thảo luận,… nhằm đưa ra một thông điệp gửi đến phái đoàn Chính phủ Pháp khi đến Việt Nam lúc bấy giờ. Đặc biệt, riêng trong giai đoạn 1937 – 1939, nhiều cuộc biểu tình đòi quyền sống tiếp tục diễn ra, mà tổ chức chủ chốt chính là Đảng cộng sản Việt Nam.
Nếu theo luận điểm của Facebooker Hung Nguyen, thì chính Đảng cộng sản Việt Nam đã là tổ chức kích động quần chúng nhân dân "biểu tình hô hào cho sướng miệng" đầu tiên, và đáng bị phê phán nhất, chứ không phải là những người "rân chủ".
Thế nhưng, trong các bài viết hoặc chủ đề về lịch sử đảng cộng sản, thì "biểu tình, mít tinh, bãi khóa" lại là những hình thức thể hiện lòng yêu nước sôi nổi, triệt để, và được công khai ủng hộ.
Facebooker có thể không thích hình thức biểu tình, nhưng facebooker này không thể phủ nhận những gì mà biểu tình mang lại trong suốt chiều dài lịch sử Việt Nam, nhất là từ khi "có đảng ra đời và soi sáng con đường dân tộc Việt Nam". Biểu tình biểu lộ thái độ của chính quốc dân, đồng bào đối với các sự kiện chính trị, trong đó, chủ quyền là một trong những chủ đề cần được ưu tiên biểu tình như thể hiện sự đồng lòng và kết nối giữa người dân với chính quyền với một chủ thể khác được gọi là "ngoại bang". Phủ nhận vai trò biểu tình, cho rằng biểu tình là không thể hiện tình yêu nước, và "hô hào sướng miệng" chính là bôi bác lịch sử của chính Đảng cộng sản Việt Nam.
Đảng cộng sản Việt Nam đã bảo vệ Tổ quốc trong chiến tranh ?
Đảng cộng sản Việt Nam là một tổ chức đảng phái chính trị duy nhất tại miền Bắc thời kỳ chiến tranh Mỹ-Việt, là tổ chức có lực lượng đông đảo thời kỳ Pháp-Việt, và là tổ chức chính trị duy nhất về thực tế của Việt Nam sau sự kiện năm 1975.
Nếu xét yếu tố "bảo vệ Tổ Quốc", thì phải xét sau năm 1975, vì lúc này, Tổ quốc trở thành một hình thức "non liền non, sông liền sông" với hai miền Nam-Bắc nối liền một dải. Tổ quốc lúc này là tổ quốc xã hội chủ nghĩa, và với tính chất là Đảng cộng sản duy nhất, đảng phải chính trị duy nhất, Đảng cộng sản Việt Nam phải có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ tổ quốc. Bởi nếu không đảm đương bảo vệ tổ quốc, thì chính Đảng cộng sản Việt Nam tự đào thải chính vai trò của mình.
Trong cuộc chiến bảo vệ Tổ Quốc, xét Đảng cộng sản Việt Nam là xét về vai trò tổ chức và lãnh đạo, và nhân dân là thực thể duy nhất và cơ bản nhất để đảm bảo khả năng thắng lợi, dựa trên lòng yêu nước nồng nàn. Trong khi đó, không có Đảng cộng sản Việt Nam, sẽ xuất hiện một đảng phái chính trị khác đảm nhận nhiệm vụ và vai trò đó, và tất nhiên, lúc đó người dân sẽ không xem "Đảng cộng sản Việt Nam bảo vệ tổ quốc", mà sẽ xem một tổ chức bất kỳ nào đó còn tồn tại sau 1975 để đảm nhận điều đó.
Thực tế, bằng các thủ thuật chính trị khôn ngoan, Đảng cộng sản Việt Nam đã xóa sổ các đảng phái, và độc quyền cai trị từ đó đến nay.
Bàn về "vai trò và nhiệm vụ" bảo vệ Tổ quốc, thì bản thân yếu tố này cần phải khách quan nhìn nhận, với vai trò và chính sách trong quá khứ không phải lúc nào cũng đúng trong hiện tại và tương lai. Và người dân, với vai trò chủ thể xã hội, có quyền và nghĩa vụ giám sát chủ trương-chính sách, phê phán nó và lên tiếng khi mà những chủ trương-chính sách đó không phù hợp với lợi ích quốc gia.
Bản thân một đảng phái chính trị lãnh đạo, cần phải biết "lắng nghe" nhân dân muốn gì, cần gì, và phê phán gì đối với chủ trương – chính sách, chứ không phải là tìm cách dập tắt tiếng nói của người dân và dùng yếu tố quá khứ để bao biện. Vì điều đó chỉ thể hiện tính giáo điều và sự độc tài trong quản trị nhà nước, điều không hợp trong thời đại hiện nay.
Kết
Một quốc gia thống nhất, không phải là một quốc gia luôn tìm cách "đồng thuận 100%", mà quốc gia đó phải biết cách lắng nghe và chấp nhận sự khác biệt trong chính kiến xã hội. Lòng yêu nước sẽ luôn tồn tại trong mỗi người dân, nhưng lòng yêu nước cũng cần được dung dưỡng qua thời gian thay vì tìm cách đè nén nó và dập tắt nó. Bản thân mọi ý kiến khác biệt nhưng cách Facebooker Hung Nguyen bày tỏ cũng cần được lắng nghe, nhưng ý kiến đó không trái với những giá trị phổ quát của loài người, trong đó cần đảm bảo quyền được biểu đạt quan điểm như là một cam kết dân sự - chính trị mà nhà nước Việt Nam đã từng tán thành.
Biểu tình, bản chất là một hoạt động yêu nước, bền bỉ, lâu dài và có ý nghĩa đặc trưng trong bảo vệ chủ quyền quốc gia,thể hiện sự thống nhất lòng người và đoàn kết giữa người dân với Chính phủ quốc gia.
Nguyễn Hiền
Nguồn : VNTB, 29/07/2019