Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Published in

Văn hóa

18/08/2020

Người tê giác

Chu Văn

Tôi chưa từng thấy người bị quỷ ám như thế nào. Tôi cũng chưa từng bị quỷ ám. Nhưng tôi, ở xứ Úc xa xôi này, hiện đang bị Tổng thống Mỹ Donald Trump "ám". Kể từ năm 2015, khi ông tuyên bố ra tranh cử tổng thống cho đến nay, hầu như ngày nào tôi cũng nghĩ đến ông và không có tin tức nào liên quan đến ông mà tôi không theo dõi. Nhứt cử, nhứt động và nhứt ngôn của ông, tôi đều chú ý đến. Có những hôm thức giấc giữa khuya, tôi cũng nhớ đến ông, suy nghĩ miên man về "nhân tình thế thái" và trằn trọc mất ngủ. Tôi quan tâm đến ông là bởi vì kể từ khi ông lên làm tổng thống Mỹ đến nay, Hoa Kỳ rơi vào tình trạng tồi tệ chưa từng có trong lịch sử nước này. Cái thế giới trong đó tôi đang sống bỗng trở nên một nơi bất ổn và ít tốt đẹp hơn để sống.

quyam1

Cháu của Donald Trump, Mary Trump (phải), viết về chú Donald Trump

Tổng thống Trump quả là một hiện tượng kỳ quái của Thế kỷ 21. Đã có không biết bao nhiêu người cố gắng đưa ra những giải thích và lặn sâu xuống dưới bề mặt của hiện tượng để tìm hiểu về ông. Các chuyên gia tâm lý đã xem ông như một đối tượng để nghiên cứu. Một trong những chuyên gia tâm lý đáng tin cậy nhứt trong cuộc nghiên cứu này hẳn phải là bà Mary Trump, người cháu gái của ông. Đã từng ngup lặn trong thâm cung bí sử của gia đình họ Trump, bà xem ông như một đứa trẻ 3 tuổi không bao giờ chịu lớn. Và trong những dòng cuối cùng của cuốn sách viết về người chú mà bà cho rằng chính gia đình bà đã làm cho trở nên "con người nguy hiểm nhứt thế giới", bà viết như sau : "Tính quái ác (monstrosity) của Donald là biểu hiện của sự yếu nhược bên trong mà ông trốn chạy suốt cả đời"(1).

Cách đây vài năm tôi có đem một cậu chó bị bỏ rơi về nuôi. Hc hỏi để hiểu những hành vi và phản ứng của cậu, tôi hiểu nhiều thêm về tâm lý con người. Tuy cậu nhỏ con, nhưng mỗi buổi chiều khi dắt cậu đi dạo chơi, nhà tôi phải vất vả vô cùng để kiềm chế cậu, bởi vì hễ gặp bất cứ đối thủ nào to con hơn cậu, cậu cũng đều nhào vô tấn công. Những nhà chuyên môn huấn luyện chó giải thích với chúng tôi rằng cậu chó nhà tôi mắc chứng lo âu và sợ hãi. Tính hung hăng của cậu là một thể hiện của sự "yếu nhược bên trong". Thì ra thế. Tâm lý con người dường như cũng vậy thôi. Những kẻ hung hăng thường là những kẻ yếu nhược. Cũng giống như mấy ông cộng sản : nhìn đâu cũng thấy kẻ thù.

Cái nhìn về Tổng thống Trump của một người thân trong gia đình và đồng thời cũng là một chuyên gia tâm lý giúp tôi hiểu được phần nào con người của Tổng thống Trump.

Mới đây, tôi lại đọc được phân tích và giải thích của một người cũng đáng tin cậy không kém. Người đó không ai khác hơn là ông Michael Cohen, một luật sư đã từng sát cánh bên Tổng thống Trump trong suốt 12 năm và được xem là người chuyên dàn xếp (fixer) các vụ lùm xùm trong việc kinh doanh cũng như tai tiếng về tình dục của ông. Trong phần tựa đề cho cuốn hồi ký được dự trù phát hành vào ngày 8/9 tới đây, ông Cohen viết rằng "Trump có khả năng cư xử tử tế, nhưng ông không tử tế. Trump có khả năng đối xử rộng lượng, nhưng ông ta không hào phóng. Trump có khả năng trung thành, nhưng ông ta chỉ thích phản bội" . Cohen phát họa chân dung của ông chủ cũ của mình như sau : "Con người thật của Trump lộ rõ, đó là một kẻ gian manh, côn đồ, lừa đảo, dối trá, kỳ thị chng tộc, một con thú dữ đói khát sục sạo, tìm kiếm con mồi" (2).

Gần đây, trên một số cơ quan truyền thông của người Việt ở Mỹ mà tôi nghe được trên mạng lưới thông tin toàn cầu, một số nhà bình luận gọi Tổng thống Trump là một người "hồn nhiên". Hồn nhiên như trẻ thơ. Trẻ thơ muốn nói gì thì nói. Trẻ thơ nói mà không biết mình nói gì. Trẻ thơ nói đó rồi chối đó.

"Hồn nhiên" như trẻ thơ thì dĩ nhiên đâu phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình. Nhưng nhận định của ông Cohen trên đây lại cho thấy Tổng thống Trump không hề là một con người "phi luân" (amoral), nghĩa là không có khả năng phân biệt điều thiện và điều ác và như vậy không phải chịu trách nhiệm về hành vi sai trái của mình.

Theo dõi nhứt cử, nhứt động và nhứt ngôn của Tổng thống Trump, tôi đặc biệt chú ý đến một bản tin của báo Huffington Post. Hôm thứ Năm 13/8 vừa qua, trong một cuộc họp báo tại Tòa Bạch Ốc, thông tín viên kỳ cựu của báo Huffington Post là ông S.V. Date đã hỏi tổng thống Trump rằng trong suốt 3 năm rưỡi vừa qua, ông "có hối hận về tất cả những lời dối trá của ông với nhân dân Mỹ không". Tổng thống Trump hỏi lại : "Ai đã làm thế ?". Người ký giả khẳng định : "Chính ông là người đã làm thế !". Tổng thống Trump ngập ngừng một lúc và thay vì trả lời cho phóng viên Date, ông trỏ tay về hướng các ký giả để yêu cầu đặt câu hỏi khác.

Như một tài liệu thường được trích dẫn, các cuộc kiểm chứng sự kiện do báo The Washington Post thực hiện đã cho thấy kể từ khi nhậm chức đến nay, Tổng thống Trump đã nói dối không dưới 20.000 lần. Theo các sự kiện ghi nhận được, chỉ riêng về đại dịch Covid-19, ông đã nói dối trên 1.000 lần. Hậu quả như thế nào thì cứ nhìn vào con số người Mỹ bị nhiễm và chết vì Covid-19 (3).

Theo dõi tin tức về Tổng thống Trump, tôi xem thái độ ngập ngừng rồi thinh lặng của ông khi bị phóng viên Date dồn vào chân tường là "giây phút của sự thật". Như ông Michael Cohen đã nhận xét, Tổng thống Trump là người có thể cư xử quảng đại và tử tế, nhưng ông đã chọn sự gian manh và độc ác. Điều đó có nghĩa là trong nội tâm sâu kín, cũng như mọi người bình thường, tiếng nói lương tâm của ông vẫn còn hoạt động. Thái độ ngập ngừng và thinh lặng của ông khi bị chất vấn về thói dối trá cho thấy ông vẫn nhận biết rằng dối trá là một điều xấu về mặt đạo đức và nhìn nhận rằng mình đã nói dối. Dù có bị đè bẹp cỡ nào, tiếng nói lương tâm trong ông cũng đã trồi lên để nhắc nhở ông sự thật ấy.

Thái độ của Tổng thống Trump khi bị phóng viên Date chất vấn về thói dối trá lừa bịp của ông làm tôi nhớ lại một câu chuyện trong Kinh Thánh của Do Thái và Kitô giáo. Chuyện kể rằng vua David đã cướp vợ của một viên sĩ quan và dàn cảnh để giết ông. Một vị ngôn sứ đã đến gặp nhà vua và kể câu chuyện về một người phú hộ đã cướp một con bê con vốn là tài sản duy nhứt của một người láng giềng nghèo. Nghe thế, vua David đã đùng đùng nổi giận và hỏi tên phú hộ đó là ai. Vị ngôn sứ mới ôn tồn nói : "Người đó chính là ngài". David đã thinh lặng. Câu nói của vị ngôn sứ như một mũi tên đâm thủng tim ông. Kể từ đó, người được Thiên Chúa "tuyển chọn" (The Chosen One) đã nổi tiếng vì sự sám hối của ông. Các tín đồ Kitô giáo Mỹ và nhứt là những người đồng đạo công giáo của tôi hẳn cũng đã thuộc nằm lòng câu chuyện này. Có bao giờ người ta tự hỏi : liệu hối hận và sám hối có trong tự điển của người được Thiên Chúa "tuyển chọn" là tổng thống Trump không ?

Tổng thống Trump nhận biết nói dối là một điều xấu và thinh lặng như một thừa nhận mình đã nói dối. Vậy thì tại sao vẫn có nhiều người, mặc dù biết rõ ông là một kẻ dối trá, vẫn chạy theo ông, tôn sùng ông, sống chết cho ông ? Đây cũng là một hiện tượng kỳ quái trong Thế kỷ 21 này.

Hiện tượng này làm tôi liên tưởng đến vở kịch nổi tiếng có tựa đề "Tê Giác" (Rhinocéros) của nhà văn Pháp gốc Romania Eugène Ionesco (1909-1994). Vở kịch mở đầu với cảnh nhân vật chính là ông Beranger đang ngồi tán gẫu với bạn bè trong một quán cà phê trong thành phố thì bỗng dưng một con tê giác xuất hiện. Nhiều người bắt đầu lo sợ không biết điều gì sẽ xảy ra trong thành phố. Ngày hôm sau, một người phụ nữ hớt ha hớt hãi chạy đến sở làm của ông Beranger để báo tin rằng chồng bà, một nhân viên của sở, đã biến thành một con tê giác. Sau đó, Beranger đến thăm một người bạn thân và nhận thấy giọng nói và cử chỉ của ông đều thay đổi. Nhìn kỹ, Beranger còn thấy trán của người bạn đã bắt đầu mọc sừng và dần dần biến thành một con tê giác. Khiếp quá, Beranger bỏ chạy. Không bao lâu con số cư dân trong thành phố biến thành tê giác ngày càng nhiều. Ngay cả ông chủ của Beranger cũng quyết định biến thành tê giác để gia nhập vào đám đông. Trong thành phố chỉ còn lại 2 người chưa chịu nhập đoàn tê giác là Beranger và người tình của ông là nàng Daisy. Nghĩ rằng họ là những người duy nhứt còn lại trên trên trái đất, Beranger và Daisy nhận ra sứ mệnh cao cả của họ là phải tiếp tục làm người để duy trì dòng giống loài người trên trái đất. Nhưng Daisy bắt đầu hồ nghi về sứ mệnh ấy. Rồi cũng như mọi người trước đó, cô quyết định biến thành tê giác để gia nhập vào đoàn người hóa thú. Chỉ còn lại một mình, Beranger định bỏ cuộc. Nhưng cuối cùng, ông cương quyết sống với nhân phẩm, cá tính và những giá trị đạo đức. Câu nói cuối cùng trong vở kịch "Tê giác" của nhà văn Ioneso là "Tôi không đầu hàng" (Je ne capitule pas).

quyam2

Áp phích quảng cáo Vở kịch "Tê Giác" (Rhinocéros) của Eugène Ionesco (1909-1994)

Với vở kịch "Tê giác", hẳn nhà văn Ionesco muốn ám chỉ đến những con quái vật như Hitler và Stalin và cả một đám đông khổng lồ tình nguyện hóa thú để chạy theo chúng. Nhìn vào những gì đang diễn ra trong các chế độ độc tài, chuyên chế và dân túy hiện nay tôi thấy vở kịch của nhà văn Ionesco vẫn còn mang tính thời sự. Do ngu dốt, mù quáng, cuồng tín... con người tự nguyện hóa thú để chỉ được ăn những chiếc bánh vẽ. Đến lúc nhận ra mình được cho ăn bánh vẽ thì đã muộn và chỉ còn biết chua xót thốt lên như thi sĩ Chế Lan Viên : "Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ. Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn cầm lên nhấm nháp".

Vở kịch "Tê giác" của nhà văn Ionesco còn gợi lên cho tôi một chân lý sâu xa về con người. Con người chỉ thực sự là người khi họ dám đứng thẳng bằng đôi chân của phẩm giá, của những giá trị đạo đức và sẵn sàng tuyên bố không đầu hàng trước những sức mạnh của sự Dữ như dối trá, gian manh, lừa đảo, hận thù...

Chu Văn

(18/08/2020)

1. Mary Trump, Too Much and Never Enough, How my Family Created the Wold’s Most Dangerous Man, trg 268.

2. Michael Cohen, "Bất trung, Lời nói đầu: Con người thật của Donald Trump"

3. Trump had no response when asked if he regrets all his lies

Quay lại trang chủ

Additional Info

  • Author: Chu Văn
Read 4046 times

17 comments

  • Comment Link Nguyễn Văn Lợi mardi, 25 août 2020 07:33 posted by Nguyễn Văn Lợi

    Cái khôn của ma-quỷ.
    *
    Tôi có người quen rất quái-đãn.
    Ông ta nham-hiễm đến mức bệnh-hoạn.
    Thấy tôi hay nói chuyện phải-trái với nhiều người, ông ta rất bực-bội.
    Một lần, ông ta nói với tôi:
    -Sao ông khờ quá vậy.
    Tôi ngạc-nhiên:
    -Khờ cái gì?
    Giọng ông lạnh-lẻo, như vọng về từ Âm Phủ:
    -Tụi nó ngu thì cứ để cho tụi nó ngu đi. Ông cải-cọ làm gì, lở tụi nó hiểu ra, rồi tụi nó khôn lên thì sao.
    Trời Đất Quỷ Thần ơi!
    Tôi nhìn ông ta mà cái lưởi của tôi cứ cứng đơ, không biết phải trả lời như thế nào.
    Cuối-cùng, tôi thở dài:
    -Ông nói phải lắm.
    Từ đó, tôi tránh xa người đàn-ông này.
    Người Việt Nam cứ ở mải trong vũng lầy, là có nhiều nguyên-nhân.
    Người đàn ông mà tôi quen, là một trong số những nguyên-nhân đó.

  • Comment Link Nguyễn Văn Lợi lundi, 24 août 2020 09:53 posted by Nguyễn Văn Lợi

    Chào "Người tê-giác".
    "Con chó nhỏ" của nước Úc thế nào rồi?
    Cái tâm-trạng căng-thẵng, cay-cú đến bệnh-hoạn của nó có giãm bớt được chút nào chăng?
    Hảy bình-tâm lại đi, khi ta ném trái banh vào tường thì nó phải bật trở lại.
    Ném nhẹ thì sức bật lại sẻ nhẹ, ném mạnh thì nó bật lại mạnh, có khi là rất mạnh.
    Trump đánh Tàu Cộng, không hề gây hại gì cho nước Úc.
    Vậy, tại sao cứ xù-lông-nhím với Trump như vậy?
    Khi viết về nước Mỷ, người Mỷ, Tỗng Thống Mỷ thì phải giử mình ở vị-trí 'người ngoài cuộc', vì sự thật là ta chỉ là kẻ chầu rìa.
    Đừng tự cho mình là 'Thánh-sư nhà thổ', cái gì ta cũng biết, ta biết tất, ta biết tuốt, ta có quyền nói búa-xua, vô-tội-vạ.
    Không được làm như vậy.
    *
    Ngậm cháo phun Trời, dơ mặt mình.
    Đơn-giãn là như thế.

  • Comment Link Nguyễn Văn Lợi dimanche, 23 août 2020 08:13 posted by Nguyễn Văn Lợi

    Vuông và tròn.

    *

    Trí-tuệ thì nên tròn, mà tấm lòng thì nên vuông.

    Trí-tuệ tròn thì dể xoay-trở trong tình-thế khó-khăn, vì sự suy-nghỉ linh-hoạt, thay-đổi dể-dàng và nhanh-chóng để đối-phó với cuộc-diện.

    Tấm lòng vuông thì đặt ở dâu nó sẻ vững-vàng chắc-chắn ở đó.

    Nếu đặt ở trên bàn, và khi cái bàn ngiêng-đổ, thì tấm lòng vuông vẫn vững-chải trên mặt đất, không nghiêng-ngả, không chuyễn-dời.

    Tấm lòng của người Việt Nam thì tròn, còn trí-tuệ của họ lại vuông.

    Mổi ngày, tấm lòng của họ chao qua chao lại, đão Đông đão Tây, vòng lên rồi lộn xuống không biết bao nhiêu lần.

    Trí-tuệ của họ thì, khi đả đặt suy-nghỉ vào cái gì, như thế nào, thì cứ chết cứng ở những cái đó, đến cuối đời vẫn không chịu nghỉ lại.

    Với trí-tuệ và tấm lòng như vậy, Việt Nam đừng có mơ Rồng với Hổ.

    Mà chỉ nên mơ được no-ấm đả là may lắm rồi.

  • Comment Link Nguyễn Văn Lợi samedi, 22 août 2020 20:51 posted by Nguyễn Văn Lợi

    Hóa ra, những công-dân Hoa Kỳ bầu cho Donald J. Trump, thì họ ngu hơn "Con chó nhỏ" của nước Úc?

  • Comment Link Bằng Lê samedi, 22 août 2020 17:24 posted by Bằng Lê

    Từ từ sẽ mỗ xẻ phân tích, nhưng tôi thừa biết. Đọc qua là biết bác đã bất bình. Tác giả và tôi phê phán Trump và thử tìm hiểu tại sao người Việt quá tin tưởng vào Trump trong khi chưa có hành động rõ rệt.

    Dư luận viên! Bác tỵ nạn Cộng Sản qua ở xứ Tự Do mà bác không hiểu thế nào là Tự Do Ngôn Luận, Tu Chánh Án số 1. Bác chụp mũ người khác là Dư Luận Viên, chính bác hành xử Độc tài theo lối CS.

    Tiếng Anh chữ “sic” trong ngoặc đơn có nghĩa là gì? Trước khi mạt sát người khác, nếu bác không biết chịu khó hỏi con cháu mình trước rồi hãy viết, căn bản dạy từ trung học.
    Khi mình lập lại những gì người khác viết, nếu sai chính tả, tôn trọng NGUYÊN VĂN người viết, mình thêm chữ (sic) CHỨNG TỎ MÌNH HIỂU ý của người viết. Tôi xài thường xuyên với đám bạn nên quen tay.
    Đây là việc làm tôn trọng nguyên văn người viết.

    Trump đánh TC. Nếu Trump đánh TC, 100 triệu người Việt cũng không cản nổi. Có điều chưa chi mà số đông người Việt quá tin tưởng đến độ cuồng và gây gổ mạt sát nhau thay vì bình tĩnh chờ thời cơ mà hành động. Hiện tại, theo lời cựu bộ trưởng John Bolton, một mặt Trump chiến tranh thương mãi với TC, lại nhờ Tập Cận Bình giúp tái cử, nhờ mua giùm bắp ở những TB ủng hộ Trump, OK cho Tập xây trại tập trung nhốt người Uyghurs. Trump chưa chứng tỏ xứng đáng là lãnh đạo Thế giới như TT Reagan (tư kiến), chỉ là tay mơ so với Putin, chỉ giỏi về thương mại gian manh trục lợi. Người thiếu đạo đức lại nắm bom nguyên tử, không những nước Mỹ mà cả Nhân Loại có thể bị huỷ diệt, nên cần người nhiều Đức Hạnh là yếu tố chánh đáng.
    Chừng nào người Việt mới Thức Tĩnh, vận mạng quốc gia VN phải do người Việt quyết định.
    Bằng Lê

  • Comment Link Nguyễn Văn Lợi samedi, 22 août 2020 08:32 posted by Nguyễn Văn Lợi

    Chử fake news, chỉ sơ-ý gỏ sai chử k thành chử c, vậy mà cũng bắt lổi.
    Kinh-tỡm quá!

  • Comment Link Nguyễn Văn Lợi samedi, 22 août 2020 04:13 posted by Nguyễn Văn Lợi

    Câu hỏi bí-hiễm, chưa có lời giải-đáp.
    *
    Trump đánh Tàu Cộng, không gây hại gì cho Việt Nam.
    Vậy, tại sao một số người Việt lại “Lên đồng cuồng chống Trump”?
    Họ là dư-luận-viên của Tàu Cộng chăng?
    Có thể lắm.
    *
    Trump đánh Tàu Cộng, không gây hại gì cho nước Úc.
    Vậy, tại sao một số nhỏ người Việt tại Úc lại “Lên đồng cuồng chống Trump”?
    Tại sao “Con chó nhỏ” lại “Lên đồng cuồng chống Trump”?
    Họ là dư-luận-viên của Tàu Cộng chăng?
    Có thể lắm.

  • Comment Link Bằng Lê samedi, 22 août 2020 00:23 posted by Bằng Lê

    Bác Nguyễn Văn Lợi:
    Đọc vài ý kiến bác viết, tôi đành bỏ dở vì ... chẳng học hỏi chi hay mở mang thêm kiến thức. Bác đề cập Mặt trời, Đom đớm ...vv...vv. Xin lổi bác, những tư tưỡng này nó LỘ RA cho người khác thấy về chính CON NGƯỜI cũa bác.
    (Wikipedia)
    Tranh luận hay tranh biện là một quá trình bao gồm thảo luận chính thức về một chủ đề cụ thể.

    Bác viết:
    Ông viết là ông bị Trump ám, còn chính tôi thì lại bị “Người tê-giác” Chu Văn ám. Như vậy, tôi với ông đều là nạn-nhân, ông là nạn-nhân cấp I, tôi là nạn-nhân cấp II, sự khác nhau chẵng đáng gì.
Ông thao-thức, bồn-chồn, căng-thẵng, chăm-chắm căm-hờn, căng mắt rình mò tìm kiếm những thông-tin bôi xấu Trump của đám truyền-thông face (sic) news thổ-tả chánh-thống, mà dân mang gọi là “Truyền-thông cánh Tả” của đảng Dân Chủ.

    Đây là lý do tôi không đọc kỷ message cũa bác, như đã nói, bác lạc đề và chĩa mũi dùi Tấn Công Cá Nhân Tác Giả. Đây là thủ đoạn tầm thường. Bác còn lịch sự viết tử tế, ở chổ khác, hể nói động tới Trump cũng như động tới Thánh cũa họ không bằng! Nể tình lắm họ nói ngu như ... chó. Họ hùa nhau vô. Tụi mầy bị đám TTTT .... vv...vv.

    Bác viết “gậy ông đập lưng ông” (Mộ Dung công tử) ra quá xa đề tài. Trump là TT Mỹ, có nuclear code, nếu không là người Đức Độ CÓ THỂ bị đối phương bắt chẹt. Tác giả đưa ra những nhân chứng đáng tin cậy. Người VN nào biết Trump hơn những người gần gủi ông như Mary Trump, Michael Cohen, John Bolton, James Mattis ...? TT Mỹ ảnh hưởng lớn trên thế giới, những ai nhìn xa, theo dỏi thời cuộc ít nhiều u uẩn.
    Nếu bác Lợi không đồng ý những điểm nào cũa tác giả cứ tự do Phản biện, nếu bác Thuyết Phục được đọc giả, thời giờ cũa bác bỏ ra có giá trị và lành mạnh. Tới giờ phút này những ai ủng hộ Trump chỉ có thể biện hộ rằng Trump dám đánh Tàu và Trump làm được việc (thời gian kết cuộc mới rỏ). Không ai chối cải sự vô đạo đức, ăn nói điên khùng cũa Trump:
    Chích disinfectant để chống vi rút:

    https://www.nbcnews.com/news/amp/ncna1191216

    Qua Nga cặp Hoa hậu Moscow:
    Trump and Miss Moscow: Report Examines Possible Compromises in Russia Trips

    Trump and Miss Moscow: Report Examines Possible Compromises in Russia Trips - The New York Times

    Bác Lợi, tác giả rất thâm thuý, vừa nhập đề đã giăng một cái “bẩy”, xem lại đi bác đến gần rồi đó.
    Theo tôi thấy, CÓ LẼ bác Lợi không hiểu rỏ tại sao tác giả lại ví von với chuyện Tê Giác. Nhưng tôi có thể sai.

    Kết luận, nếu người Việt nào Cuồng Trump (tôi không biết rỏ bác Lợi nên không có ý nói bác) là vì ngu ngốc quá đổi (hay vì quá tuyệt vọng muốn Trump đánh Tàu và “giải phóng” VN) mới bị ông Trump quá gian manh xão quyệt lừa mà không biết, Trump nói rỏ như ban ngày Make America Great Again.
    Xem đây ai bầu cho Trump 2016:
    Tỷ lệ số người bầu cho Trump hay Clinton:
    https://www.pewresearch.org/politics/2018/08/09/an-examination-of-the-2016-electorate-based-on-validated-voters/2-12-2/

    Có thấy cô gái Mỹ gốc Tàu phóng viên CBS bị Trump talked down? Để chi? Để thoả mản người Mỹ trắng ủng hộ ông. (Nguồn từ QUORA)

    Tác giả đã nêu rỏ, chúng ta có 2 chọn lựa, một là đường dễ đi, thoải mái và ... có nhiều bạn! Còn 1 đường chông gai, đòi hỏi sự cố gắng và cương quyết để không bị cuốn theo giòng.
    Nói chi thì nói bác xem trong biểu đồ những ai bầu cho Trump, đâu có Á Châu, và VN là 1 cộng đồng tương đối nhỏ và chỉ có 26% tốt nghiệp ĐH.
    Bằng Lê

  • Comment Link Nguyễn Văn Lợi vendredi, 21 août 2020 11:49 posted by Nguyễn Văn Lợi

    Gởi:
    “Người tê-giác” Chu Văn
    *
    Thưa ông “Người tê-giác” Chu Văn.
    Từ hôm nay ông sẻ nhận được hỗn-danh là “Người tê-giác” mà tôi quyết-định phong-tặng cho ông. “Người tê-giác” là tựa đề một bài viết của chính ông.
    Ông viết là ông bị Trump ám, còn chính tôi thì lại bị “Người tê-giác” Chu Văn ám. Như vậy, tôi với ông đều là nạn-nhân, ông là nạn-nhân cấp I, tôi là nạn-nhân cấp II, sự khác nhau chẵng đáng gì.
    Ông thao-thức, bồn-chồn, căng-thẵng, chăm-chắm căm-hờn, căng mắt rình mò tìm kiếm những thông-tin bôi xấu Trump của đám truyền-thông face news thổ-tả chánh-thống, mà dân mang gọi là “Truyền-thông cánh Tả” của đảng Dân Chủ.
    Nếu tôi mà làm giống ông thì quá khôi-hài và quá tầm-thường, vì tôi vào báo-đài phe “Cuồng Trump” sẻ lấy ra hàng trăm đường dẫn nói về những tội-lổi tệ-hại, những trò ma-cô, ma cậu, ma-cà-bông, ma-cà-cúi, ma-cà-chớp, ma-cà-chớn, ma-cà-chua của cha con nhà Joe Biden. Ông ở phe “Cuồng chống Trump” tất-nhiên là ông bác-bỏ không đọc.
    Tôi cũng vậy, dù ông có đưa một đống đường dẫn thổ-tả thì tôi cũng ném chúng vào thùng rác, chẵng hoài-hơi nhìn đến. Cách làm như vậy là rất vô-ích, chỉ làm tốn byte của nhà mạng.
    Tôi đơn-giản hơn, chỉ nhẹ-nhàng dùng chính những bài viết của ông mà làm gậy của mình, để nện vào lớp da lưng tê-giác dày-cui của “Người tê-giác” Chu Văn.
    Tôi gỏ cái tên Chu Văn vào ô “Tìm tác-giả” thì sẻ hiện ra một đống hay-ho.
    Liệu có gải ngứa được ông chăng?
    *
    "Hồn nhiên" như trẻ thơ thì dĩ nhiên đâu phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình.
    (Trích)
    Chu Văn tự mô-tả mình “hồn nhiên” như trẻ thơ, nên không phải chịu trách-nhiệm về những câu viết bậy-bạ của mình.
    Tôi lại không cho là như vậy,
    Chu Văn phải hoàn-toàn chịu trách-nhiệm của mình về những câu viết đầy thù-hận, ghen tức, ác-hiễm, ghen ăn ghét ở, trích-dẫn một chiều, bất-chấp phải trái, dùng hết sức bình-sinh để bôi lọ Trump, nhưng hoàn-toàn phí sức hao-tâm tỗn-trí một cách vô-ích.
    Cái “con chó nhỏ” mà Chu Văn mô-tả trong bài viết, lại chính là hình-ảnh chân-thực nhất của Chu Văn, tâm-lý của “Con chó nhỏ” và tâm-lý của Chu Văn là một.
    Văn chính là người.
    Đọc bài viết của Chu Văn tôi thấy rỏ-ràng một Chu Văn bệnh-hoạn, đầy hoãng-loạn, hoang-tưỡng và tuyệt-vọng.
    Chu Văn đả tự khắc-họa chân-dung của mình, đả tự đóng đinh tâm-hồn của mình, tự phơi bày tội-lổi của mình và tự kết án cho mình với khung hình-phạt là chung-thân khổ-sai.
    Nếu có đủ can-đãm, thì Chu Văn nên tự kết-án tử-hình cho chính mình thì mới hợp-lý.
    Đó là bãn án xứng đáng nhất cho những tội-lổi chử-nghỉa mà Chu Văn đả gây ra.
    Chúc Chu Văn có nhiều sức-khỏe để chúng ta tiếp-tục ‘thảo-luận’.
    *
    Tôi đả copy bài viết để lưu lại trong Document, khi nào rổi-rãnh tôi sẻ nghiên-cứu kỷ cái bản ‘lý-lịch’ này.

  • Comment Link Nguyễn Văn Lợi jeudi, 20 août 2020 21:46 posted by Nguyễn Văn Lợi

    Gà què và rắn nước.


    Trứng gà lại nở ra gà.

    Liu-điu đến chết vẫn là liu-điu.

    Kìa ai nhắm mắt viết liều.

    Làm sao tránh khỏi búa rìu của...Ta.

    Nhắn phường bút quỷ, văn ma.

    Đừng nên bôi xấu ông…ba-hoa của mình.

    Lời văn cóc chết thúi rình.

    Vậy mà hí-hỡn tưỡng mình…văn-gia.

    Trăm ngu trong cỏi người ta.

    Cái ngu lớn nhất chính là …Chăn Vu.

Viết bình luận

Phải xác tín nội dung bài viết đáp ứng tất cả những yêu cầu của thông tin được đánh dấu bằng ký hiệu (*)