Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Chủ tịch nước Lương Cường : "Bao giờ cho đến tháng Mười" ?

Gió Bấc, RFA, 27/08/2024

Ngày 26/8, Quốc hội công bố sẽ Trung ương quyết định sẽ bầu Chủ tịch nước trong kỳ họp tháng 10 sắp tới. Dư luận trong ngoài nước đồn đoán Đại tướng Lương Cường sẽ đảm nhận chức danh này. Xét về tiêu chuẩn, ông Lương Cường là Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban bí thư. Xét về tiền lệ, từng có Đại tướng Lê Đức Anh, Thường trực Ban Bí thư Trương Tấn Sang, Võ Văn Thưởng làm Chủ tịch nước. Nói chung Lương Cường đủ, dư tiêu chuẩn để ngồi vào chiếc ghế sang trong nguyên thủ quốc gia. Nhưng trong thể chế một đảng nhiều phe nhóm, dưới triều đại của Tô Tổng bí thư thì sẽ không có nguyên tắc, không cần tiền lệ, các quyết định nhân sự sẽ tùy thuộc vào quyền lực. Ghế Chủ tịch nước chỉ cách ông Lương Cường một bước chân nhưng đành mượn tên bộ phim nổi tiếng của Đạo diễn Đặng Nhật Minh để dự đoán "Bao giờ cho đến tháng mười" ?

quochoi2

Quốc hội công bố sẽ Trung ương quyết định sẽ bầu Chủ tịch nước trong kỳ họp tháng 10 sắp tới.

Do thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chỉ trong vòng hai tháng, Tô Đại tướng đã thăng tiến thần tốc trong thế cục xoay chuyển đến chóng mặt. Quốc hội đã công bố là Tô Đại tướng là Chủ tịch nước kiêm nhiệm Bộ trưởng Công An thế nhưng trong cùng ngày lại mất quyền điều hành Bộ Công An vào tay ông Trần Quốc Tỏ. Tưởng đâu trở thành vua hờ bị tước binh quyền ấy thế nhưng chỉ trong vòng một nốt nhạc, Tô Chủ đã xoay chuyển tình thế thu hồi quyền lực cho người em đồng hương Lương Tam Quang bất cần thông lệ, nguyên tắc Bộ trưởng Công An phải là ủy viên Bộ Chính Trị. Cũng vượt lên nguyên tắc, thậm chí là luật đảng (Quy định số 214-QĐ/TW, ngày 02/01/2020 của Bộ Chính trị) (1), Tô Chủ tịch đã đưa cả hai tướng đàn em là Lương Tam Quang và Nguyễn Duy Ngọc vào Bộ chính trị và Ban Bí thư mặc dù cả hai đều thiếu không chỉ một mà có đến hai tiêu chuẩn. Cả hai chưa dủ trọn một nhiệm kỳ Ủy viên trung ương và chưa từng là lãnh đạo ngành, địa phương.

Tổng Trọng tắt thở, Tô tái lập tình thế một đít hai ghế, hiên ngang đi Tàu phó hội tay bắt ma95t mừng bằng phải lứa với Tổng Chủ Tập Cận Bình. Báo đài, chuyên gia quốc tế xôn xao bàn luận, dự đoán : "Việc ông Tô Lâm vừa là chủ tịch nước, vừa là tổng bí thư có thể là sự sắp xếp của Bộ Chính trị để ông có vị thế ngang hàng, đồng cấp với ông Tập khi đi thăm Trung Quốc. Bởi lẽ, xét về bề dày kinh nghiệm và các chuẩn mực của lãnh đạo tối cao, ông Tô Lâm được đánh giá là người có hồ sơ khá mỏng…

Một số nguồn tin nói với BBC rằng, có khả năng ông Tô Lâm sẽ thăm chính thức Mỹ vào tháng 9 và việc ông Tô Lâm đi Trung Quốc nhanh chóng ngay khi mới lên chức tổng bí thư có thể là để dọn đường cho chuyến thăm Mỹ ?" (2).

Suy đoán này cũng có cơ sở, chiều 26/8 ngay sau khi kết thúc Kỳ họp bất thường lần thứ 8, Quốc hội Khóa XV, Tổng Thư ký Quốc hội, Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Bùi Văn Cường cho biết, Quốc hội sẽ kiện toàn chức danh Chủ tịch nước tại Kỳ họp thứ 8, tháng 10/2024 theo Nghị quyết của Trung ương (3).

Vấn đề là ai sẽ được chọn vào ngôi thứ hai trong tứ trụ ? Dư luận xôn xao nhắm vào Đại tướng Lương Cường. Đài RFI thậm chí còn đi xa hơn, ngay khi ông Lương Cường mới được bổ nhiệm làm Thường trực Ban bí thư, RFI đã dự báo nóng ông này là ứng cử viên chức Tổng bí thư. Theo RFI, việc bổ nhiệm tướng Lương Cường "nên được xem như một dấu hiệu cho thấy ảnh hưởng của một liên minh chống lại sự trỗi dậy của ông Tô Lâm hơn là một dấu hiệu cho thấy sức mạnh ngày càng tăng của Quân đội Nhân dân Việt Nam".

Về lý thuyết, ông Lương Cường có nhiều cơ hội trở thành tổng bí thư tương lai. Nhiều tin đồn cho rằng quân đội đang gây sức ép để thanh tra tập đoàn Xuân Cầu (Công ty cổ phần Xuân Cầu Holdings với công ty trách nhiệm hữu hạn Đầu tư Địa ốc Thành phố - CityLand) do em trai của ông Tô Lâm điều hành" (4).

Trang thoibao.de bình luận trên góc độ khác "Tô Lâm vẫn muốn kiêm nhiệm Tổng bí thư và Chủ tịch nước nhưng nhưng liệu ông có hoàn thành tham vọng hay không ?

Nếu kiêm nhiệm chức Chủ tịch nước và Tổng bí thư thì phải chấp nhận sống chung với Lương Cường – một sản phẩm của Nguyễn Phú Trọng trong Ban bí thư. Còn nếu muốn đẩy Lương Cường khỏi ban bí thư, Tô Lâm phải hy sinh chức Chủ tịch nước" (5).

Quả thật là tướng Lương Cường có đủ tiêu chuẩn theo luật lệ Đông Lào để lên ngôi. Đúng là theo luật, quân đội có cơ quan điều tra, truy tố, tòa án quân sự độc lập nhưng tất cả những yếu tố này đều nằm trong quyền quyết định của Bộ chính trị mà hiện nay Bộ này chỉ gồm những người thân cận hoặc là con tin của Tô Tổng Chủ.

Gần đây dư luận bàn nhiều về cái dớp xui xẻo của chức Chủ tịch nước mà quên cái dớp còn xui xẻo hơn của chức Thường trực Ban bí thư dưới thời Tổng Trọng : từ Đinh Thế Huynh, Trần Quốc Vượng, Võ Văn Thưởng, Trương Thị Mai, tất cả đều bị cưa ghế. Người trụ lại chức này lâu nhất là Trần Quốc Vượng được 2 năm, 340 ngày, ngắn nhất là Trương Thị Mai 1 năm, 71 ngày. Võ Văn Thưởng bước lên Chủ tịch nước được hơn 1 tháng dã phải từ chức (6).

Có thể ví von Thường trực Ban bí thư là chức vụ quyền rơm vạ đá. Phải nói, phải ký và phải chịu trách nhiệm về các chủ trương, quyết định của Tổng bí thư thường là đi ngược lại quyền lợi của một số thậm chí rất nhiều cán bộ đảng viên cao cấp. Điển hình là Trần Quốc Vượng, người trụ hạng lâu nhất. Không tì vết khuyết điểm nhưng rớt đài vì gây thù chuốc oán quá nhiều nên không đạt tín nhiệm.

Về thế lực, tiếng nói quân đội trong đảng xưa nay vốn là vô đối do vai trò quan trong và sự đóng góp của quân đội trong chiến tranh. Thế nhưng trong thời bình, chủ trương quân đội làm kinh tế đã sói mòn sức mạnh đó. Tướng lĩnh, thậm chí thứ trưởng Bộ Quốc phòng vào tù đông như lợn con. Bộ trưởng Phùng Quang Thanh bị mất chức, giam lỏng, dư luận ầm ỉ. Sự dẫm chân, va chạm giữa tình báo Công An và Tổng cục II Bộ quốc phòng trong truy bắt các đại án Trịnh Xuân Thanh, Dương Chí Dũng, Vũ Nhôm, Nguyễn Thị Thanh Nhàn đã chất chồng ân oán.

Dư luận về sân sau Xuân Cầu của gia đình Tô Tổng Chủ đã bung bét từ nhiều tháng qua nhưng chẳng thấy động binh. Có lẽ đó là chiêu ném đá dò đường qua sông của ai đó nhưng đá nhỏ, sông lớn, lực ném quá yếu nên đá chìm lĩm không gây chút sóng.

Ngược lại, sự kiện chấn động nhưng it người chú ý là "chiều 21/8, tại Hà Nội, Đoàn kiểm tra số 1349 của Bộ Chính trị triển khai kiểm tra đối với Ban Thường vụ Quân ủy Trung ương". Cơ quan đầu nảo của đảng kiểm tra cơ quan đầu não của quân đội là sự kiện hết sức nghiêm trọng.

Càng nghiêm trọng hơn là cách thức và thành phần vai vế của các bên liên quan.

Nội dung kiểm tra tập trung vào việc lãnh đạo, chỉ đạo và tổ chức thực hiện Nghị quyết Đại hội XIII của Đảng. Thời gian tiến hành kiểm tra dự kiến trong 60 ngày làm việc.

Chủ trì triển khai quyết định là : Trần Cẩm Tú, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương, Trưởng đoàn kiểm tra ; Đại tướng Phan Văn Giang, Ủy viên Bộ Chính trị, Phó bí thư Quân ủy Trung ương, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.

Tham dự cuộc họp có các Ủy viên Thường vụ Quân ủy Trung ương : Thượng tướng Trịnh Văn Quyết, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Quân đội Nhân dân Việt Nam ; Thượng tướng Nguyễn Tân Cương, Ủy viên Trung ương Đảng, Tổng Tham mưu trưởng Quân đội Nhân dân Việt Nam, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng ; Thượng tướng Võ Minh Lương, Ủy viên Trung ương Đảng, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng (7).

Từ đại hội 13 cho đến tháng 5-2024, thời điểm được bổ nhiệm làm Thường trực Ban bí thư, Lương Cường là Chủ nhiệm Tổng cục chính trị, Ủy viên thường vụ Quân ủy nhưng không được tham dự cuộc họp triển khai này. Thời gian kiểm tra 60 ngày suýt soát thời điểm diễn ra kỳ họp Quốc hội kiện toàn chức danh Chủ tịch nước. Bói ra ma, quét nhà ra rác. Kiểm tra tức là chính thức thu thập chứng cứ từ các thông tin đã có. Trong 60 ngày ấy liệu đồng chí Trần Cẩm Tú có tìm ra thanh củi to nào để lập công với lò của Tổng Chủ Tô Lâm ?

Ông Lương Cường hẳn đang thắc thỏm với câu hỏi Bao giờ cho đến tháng mười !

Phân tích sự kiện để thấy rõ hơn cuộc chém giết mang tên chống tham nhũng, đốt lò, thực chất chỉ là đấu đá, tranh giành quyền lực. Lương Cường hay bất cứ quan chức nào bị ngả ngựa cũng điều xứng đáng không oan ức. Đáng tiếc là bên thắng cuộc cũng không phải người sạch sẽ chỉ đơn giản là kẻ mạnh hơn. Dân chúng không có phần thậm chí càng nghèo khổ hơn dưới sự cai trị của thể chế độc tài, bất tài, tham ác.

Gió Bấc

Nguồn : RFA, 27/08/2024

1. https://tulieuvankien.dangcongsan.vn/he-thong-van-ban/van-ban-cua-dang/quy-dinh-so-214-qdtw-ngay-02012020-cua-bo-chinh-tri-ve-khung-tieu-chuan-chuc-danh-tieu-chi-danh-gia-can-bo-thuoc-dien-ban-6021

2. https://www.bbc.com/vietnamese/articles/cx2lp8xwyylo

3. https://baochinhphu.vn/quoc-hoi-se-bau-chu-tich-nuoc-tai-ky-hop-thu-8-thang-10-2024-102240826213151403.htm

4. https://www.rfi.fr/vi/t%E1%BA%A1p-ch%C3%AD/t%E1%BA%A1p-ch%C3%AD-vi%E1%BB%87t-nam/20240610-viet-nam-ai-se-thay-tong-bi-thu-nguyen-phu-trong

5. https://thoibao.de/ ?fbclid=IwY2xjawE7DXNleHRuA2FlbQIxMAABHYr1Nmsr1n96HCi...

6. https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C6%B0%E1%BB%9Dng_tr%E1%BB%B1c_Ban_B%C3%AD_th%C6%B0_Trung_%C6%B0%C6%A1ng_%C4%90%E1%BA%A3ng_C%E1%BB%99ng_s%E1%BA%A3n_Vi%E1%BB%87t_Nam

7. https://www.qdnd.vn/quoc-phong-an-ninh/tin-tuc/doan-kiem-tra-cua-bo-chinh-tri-trien-khai-kiem-tra-doi-voi-ban-thuong-vu-quan-uy-trung-uong-790428

*****************************

Liệu "tân chính phủ" có thể "đồng cam cộng khổ" ?

Gió Bấc, RFA, 26/08/2024

Ngay trong ngày Quốc hội bổ nhiệm ba phó Thủ tướng và hai Bộ trưởng, Thủ tướng Phạm Minh Chính đã họp chính phủ chúc mừng các thành viên mới. Điều kỳ lạ là ông Thủ tướng hiên ngang dũng cảm nổi tiếng với câu nói ngang tàng "mẹ nó, song phẳng sợ gì !" lại có lời kêu gọi các thành viên mới vừa được Quốc hội phê chuẩn, bổ nhiệm 'đồng cam cộng khổ' cùng với tập thể Chính phủ (1).

quochoi1

Ngày 26/08/2024, Quốc hội Việt Nam bổ nhiệm ba phó Thủ tướng, hai Bộ trưởng, Chánh án Tòa án nhân dân tối cao, Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân sân tối cao. Ảnh : TTXVN

Mong muốn các thành viên chính phủ đoàn kết, chia sẻ trọng trách là ý tốt nhưng cách nói nghe hơi hướm bi quan. Mươi ngày trước trong bài viết về cố Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, ông Chính từng trích dẫn câu nói bất hủ "Với tất cả sự khiêm tốn, chúng ta vẫn có thể nói rằng, đất nước ta chưa bao giờ có được cơ đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày nay" (2).

 Điều hành đất nước trong bối cảnh tốt đẹp như vậy thì có gì phải "cộng khổ" ? Nhiều lần gặp mặt các doanh nghiệp, nhà đầu tư, công Chính đã từng kêu gọi hợp tác với lời lẽ tự tin : "lợi ích thì hài hòa, rủi ro thì chia sẻ". Nhưng quả tình, nhìn lại các biến cố nhân sự chính phủ từ đầu nhiệm kỳ tới nay, có lý do để người hùng xứ Thanh phải lạnh lưng. Cấp trên có hai nguyên thủ quốc gia ngã ngựa. Cấp dưới thân cận ba phó Thủ tướng gảy ghế, một phó Thủ tướng chết vì bệnh lạ. Bộ trưởng, Thứ trưởng đi tù như rạ. Ngay ghế Thủ tướng của ông cũng luôn bị ám bởi bóng đen dư luận về người đẹp Thanh Nhàn mà hung thần Đinh Văn Nơi ngày đêm theo đuổi.

Với ba ông tân phó Thủ tướng và hai tân Bộ trưởng do Tô Tổng Chủ mới sắp đặt, càng có nhiều ẩn số bất an. Hồ Đức Phớc đã là người gốc Nghệ An, quản lý lĩnh vực, kiểm toán, tài chính thời gian dài trong cơn bảo tín dụng, ngân hàng chứng khoán FLC, Vạn Thịnh Phát, Đại Quang Minh… Không chỉ tai qua nạn khỏi Phớc còn thăng tiến là câu hỏi khó trả lời. Trong khi người tiền nhiệm Phạm Bình Minh bị gãy ghế, Thứ trưởng Tô Anh Dũng vô tù cùng hàng loạt cấp dưới, Bộ trưởng ngoại giao Bùi Thanh Sơn vẫn vô sự thăng chức là sao ?

Trong thể chế độc đảng cầm quyền nhưng có lắm phe nhiều nhóm tranh chia quyền lợi một mất một còn, quan chức cấp cao không ai có thể độc lập, phải có người chống lưng. Ai chống lưng cho hai tân phó tướng này ? Dù sao hai vị phó ấy cũng giới hạn vai trò trong lĩnh vực chuyên môn ngoại giao và tài chính. Phức tạp nhất là Nguyễn Hòa Bình, cùng là cựu tướng Công an, đang ngang vai vế ủy viên Bộ Chính trị. Với sở trường nội chính, Nguyễn Hòa Bình sẽ nắm nội chính và sẽ là Phó Thường trực, hơi thở nóng hổi ngay sau lưng Thủ Chính.

Thời Tổng Trọng, Nguyễn Hòa Bình là ngoại lệ khó hiểu. Xưa nay Chánh án Tòa tối cao chỉ là thành viên Ban Bí thư, chưa bao giờ là ủy viên Bộ Chính trị. Ấy vậy mà Tổng trọng vẫn cơ cấu Bình vào Bộ Chính trị và để nguyên chức cũ như một quân bài dự trữ chiến lược. 

Về năng lực điều hành hoạt động Tòa Án, Nguyễn Hòa Bình đã tạo biết bao tai tiếng về những tối kiến ngu xuẩn bị dư luận phê phán. Năm 2020, Bính làm trò lố là chọn vua Lý Thái Tông là biểu tượng công lý của Tòa án nhân dân. Phó Chánh án Tòa án nhân dân tối cao Lê Hồng Quang ký văn bản gửi Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao, Chánh án Tòa án quân sự trung ương, Chánh án Tòa án nhân dân cấp cao và Chánh án Tòa án nhân dân các địa phương để lấy ý kiến lựa chọn mẫu phác thảo tượng vua Lý Thái Tông. Văn bản nêu rõ "Sau khi lấy ý kiến đóng góp của các Tòa án nhân dân, Hội đồng thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao đã lựa chọn vua Lý Thái Tông là biểu tượng công lý của tòa án nhân dân" (3).

Bị dư luận rần rộ phản ứng là hình thức, lãng phí, vô bổ, Nguyễn Hòa Bình đã dày mặt lấp liếm bằng cách tổ chức hội nghị, phân trần "Tòa án nhân dân tối cao chỉ có kế hoạch xây dựng 01 bức tượng vua Lý Thái Tông đặt tại Quảng trường Công lý thuộc Trụ sở mới của Tòa án nhân dân tối cao tại 43 Hai Bà Trưng, Hoàn Kiếm, Hà Nội. Hiện nay, Tòa án nhân dân tối cao không có chủ trương dựng và đặt tượng tại các Tòa án khác".

Chánh án Nguyễn Hòa Bình không dám nhận sai mà mượn cớ "trong thời gian Covid-19 đang diễn ra, ngành Tòa án chưa đặt ra vấn đề xây dựng tượng đài Vua Lý Thái Tông mà dành thời gian tiếp tục hoàn thiện, sáng tác. Việc xây dựng tượng Vua Lý Thái Tông nếu tiến hành trong tương lai, vào thời điểm thích hợp sẽ không dùng ngân sách mà là bằng sự đóng góp của toàn thể cán bộ, công chức ngành Tòa án. Đây là việc Tòa án nhân dân các cấp tự nguyện làm để ghi nhận, tôn vinh công trạng của vị Hoàng đế Lý Thái Tông" (4).

Nguyễn Hòa Bình cố ý kéo lùi luật pháp, hạn chế tự do báo chí và quyền dân chủ của người dân. Điều 141 Luật Tổ chức tòa án trước đây cho phép ghi âm toàn bộ diễn biến phiên tòa, phiên họp, Tuy nhiên, ghi hình chỉ được thực hiện trong thời gian khai mạc phiên tòa, phiên họp và tuyên án, công bố quyết định. Việc ghi âm, ghi hình phải được đồng ý của chủ tọa phiên tòa, phiên họp, những người có liên quan theo quy định

Trong dự thảo Luật Tổ chức tòa án sửa đổi, Bình đề xuất chỉ thực hiện ghi âm, ghi hình tại phiên tòa trong thời gian "khai mạc, tuyên án, công bố quyết định" và đều phải được chủ tọa cho phép. Việc ghi hình ảnh của người tiến hành tố tụng khác, người tham gia phiên tòa... cũng cần có sự đồng ý của họ.

Nhiều người đánh giá đề xuất này đã thu hẹp điều kiện tác nghiệp của phóng viên, bởi Bộ luật Tố tụng dân sự, Luật Tố tụng hành chính và Luật Báo chí đều cho phép nhà báo được tham dự đưa tin "diễn biến", "được tác nghiệp" tại các phiên tòa xét xử công khai. Quốc hội thông qua Luật Tổ chức tòa án (sửa đổi) với việc bỏ quy định chỉ được ghi âm ở phần khai mạc và tuyên án như đề xuất tại dự thảo.

Tuy là bù nhìn nhưng sáng 24/6/2024, thông qua Luật Tổ chức tòa án (sửa đổi), Quốc hội cũng bác bỏ quy định chỉ được ghi âm ở phần khai mạc và tuyên án như đề xuất của Bình (5).

Trong khi dư luận trong, ngoài nước phẫn uất với ba oan án tử tù Hồ Duy Hải, Lê Văn Mạnh, Nguyễn Văn Chưởng, Bình luôn miệng xoen xoét cho rằng hiện nay không có án oan sai. Ngay vụ án Hồ Duy Hải chính Nguyễn Hòa Bình là ác thần đã đeo bám Hải trong suốt cả ba giai đoạn điều tra, truy tố, xét xử. Khi bị Viện trưởng Lê Minh Trí kháng nghị giám đốc thẩm, Nguyễn Hòa Bình đã lập ra "Hội đồng dao thớt" ra quyết định trái pháp luật với lập luận vô cùng phản động là "tuy có sai sót nhưng không ảnh hưởng đến bản chất vụ án".

Lọt được vào Bộ Chính trị, tham vọng nối gót người tiền nhiệm Trương Hòa Bình làm phó Thủ tướng Thường trực của Nguyễn Hòa Bình càng dữ dội hơn. Để tẩy xóa quá khứ đen tối ảnh hưởng đến thành tích bản thân y đã chủ trương giết hết các tử tù oan thì không còn án oan. Lê Văn Mạnh đã bị bức tử. Nguyễn Văn Chưởng đã có quyết định thi hành án nhưng may nhờ dư luận quá sức sôi sục nên phải tạm dừng. Luật sư nhân quyền Đặng Đình Mạnh đã có bài viết trên trang Tiếng Dân chứng minh rõ ràng, qua văn bản Thông báo về việc thi hành án tử hình số 26/TB-HĐTHATH, tại gạch đầu dòng thứ 3 có nêu căn cứ vào Công văn số 189/Tòa án nhân dânTC-V1, ngày 11/08/2023 của Tòa án Nhân dân Tối cao. Chính Công văn số 189, ngày 11/08/2023 của Tòa án nhân dân tối cao mới là văn bản chỉ đạo giết người dưới danh nghĩa tử hình. Công văn của tòa án tối cao do ai ký thì người chủ xướng đích thị phải là Chánh án tối cao Nguyễn Hòa Bình (6).

Với kẻ sát nhân máu lạnh nắm quyền sinh sát của các đại án tham nhũng nghìn tỷ, quyền thắng thua của các tranh chấp dân sự ngàn tỷ đồng liệu Nguyễn Hòa Bình có thanh liêm chính trực không ? Nhiều trang mạng xã hội đã đưa tài liệu cho thấy gia sản của Bình không thua kém các quan tham xộ khám hoặc còn tại vị khác. "Chưa tính những bất động sản hàng trăm ha đất chiếm được của dân nghèo tại quê nhà Quảng Ngãi, chỉ tính những bất động sản tại nội thành Hà Nội, Chánh án Tòa án nhân dân tối cao Nguyễn Hòa Bình đang sở hữu sơ sơ tới 8 căn nhà mặt tiền, biệt thự và căn hộ cao cấp…" (7).

Có kẻ vừa tham, vừa ác, thủ đoạn tàn độc như Nguyễn Hòa Bình giữ chức Phó Thường trực, Thủ Chính không thể dõng dạc "mẹ nó sợ gì !", phải xuống nước kêu gọi "đồng cam cộng khổ" là tất yếu. Nhưng liệu Nguyễn Hòa Bình có chấp nhận lời cầu xin ấy khi trong tình thế nếu kịp thời tìm ra gót chân asin cưa ghế Thủ Chính, Bình có thể chiếm suất đặc biệt lọt vào tứ trụ phú quý vinh hoa thêm một nhiệm kỳ ? Tô Tổng Chủ cũng không ngây thơ, hồn nhiên vô tư chọn Nguyễn Hòa Bình vào vị trí ngon ăn như vậy. Ngược lại, từng là tướng an ninh tình báo, từng nhiều lần vượt thoát khỏi đòn trên đe dưới búa của Tổng Trọng, Thủ Chính chẳng dại bó tay chịu chết.

E rằng, từ nay đến cuối nhiệm kỳ chính phủ và ngay cả số phận của Thủ Chính còn phải qua những lần máu tanh xương trắng.

Gió Bấc

Nguồn : RFA, 26/08/2024 

1. https://tuoitre.vn/thu-tuong-mong-cac-tan-pho-thu-tuong-bo-truong-cung-d...

2. https://thanhnien.vn/dat-nuoc-ta-chua-bao-gio-co-duoc-co-do-tiem-luc-vi-...

3. https://nld.com.vn/thoi-su/nganh-toa-an-dung-tuong-vua-ly-thai-tong-lam-bieu-tuong-cong-ly-20200426102535748.htm

4. https://www.toaan.gov.vn/webcenter/portal/tatc/chi-tiet-tin?dDocName=TAN...

5. https://vnexpress.net/quoc-hoi-chot-khong-doi-ten-toa-an-cap-huyen-tinh-4761772.html

6. https://baotiengdan.com/2023/09/26/ai-la-ke-sat-nhan-le-van-manh/

7. https://thoibao.de/blog/2020/05/08/kiem-ke-tai-san-noi-cua-nguyen-hoa-binh-chanh-an-tand-toi-cao-tdkc#google_vignette

Published in Diễn đàn

Phần 1

Một số thân hữu của ông Trương Huy San (nhà báo có bút danh là Huy Đức và blogger có nickname là Osin) vừa gửi tâm tình của họ về ông lên mạng xã hội nhân dịp ông tròn 62 tuổi [1].

quyenluc1

Hình bìa tác phẩm Bên Thắng Cuộc của nhà báo Huy Đức. Hình minh họa.

Huy Đức bị tạm giam hôm 7/6/2024 cùng thời điểm với ông Trần Đình Triển, trong vụ án "lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân" (Điều 331 Bộ luật Hình sự) [2].

Khoảng một tháng sau ngày ông Trương Huy San và ông Trần Đình Triển bị bắt, viên đại tá đại diện cho Cơ quan An ninh điều tra của Bộ công an cho biết thêm : Hai người này đã có hành vi vi phạm pháp luật khi đăng các bài viết có nội dung vi phạm, xâm phạm quyền lợi của tổ chức, cá nhân. Đến nay, cả hai đã khai nhận hành vi phạm tội của bản thân. Cơ quan An ninh điều tra Bộ công an đang tiếp tục điều tra mở rộng vụ án để xử lý theo quy định của pháp luật [3].

Huy Đức vốn là người thường xuyên bày tỏ suy nghĩ, nhận định về những vấn đề, sự kiện liên quan đến nhiều lĩnh vực tại Việt Nam (chính trị, kinh tế, xã hội, văn hóa, giáo dục). Trần Đình Triển cũng gần như thế nhưng họ không gặp rắc rối đáng kể nào. Không phải tự nhiên mà AP từng xem Huy Đức như "thử thách giới hạn của tự do ngôn luận ở Việt Nam". Gần đây, cả hai đã "xâm phạm quyền lợi của tổ chức, cá nhân" nào khiến công an phải khởi tố, tạm giam. Thậm chí còn "mở rộng điều tra" ?

***

Nếu thử tìm đọc những gì Huy Đức đã viết ắt sẽ thấy, trong khoảng 40 năm cầm bút, nhà báo Huy Đức thường chỉ trình bày suy nghĩ, nhận định về vấn đề, sự kiện, rất ít khi chỉ trích nặng lời cá nhân nào đó.

Nhân vật duy nhất bị Huy Đức "chì chiết" suốt nhiều năm là ông Nguyễn Tấn Dũng (cựu ủy viên Bộ chính trị, cựu Thủ tướng Việt Nam). Đó cũng là một trong những lý do khiến Huy Đức bị phê phán "thiếu khách quan". Có một điểm cần chú ý, Huy Đức đã chỉ trích ông Nguyễn Tấn Dũng từ khi ông Dũng còn tại chức.

Đầu thập niên 2010, sau khi ông Dũng "tái đắc cử" để tiếp tục đảm nhiệm vai trò Thủ tướng thêm một nhiệm kỳ nữa (2006-2016), Huy Đức đã khuấy động dư luận bằng "Ba khâu đột phá của Thủ tướng".

Xin trích một số đoạn để hình dung điều mà một số người cho là "ân oán" giữa Huy Đức và ông Nguyễn Tấn Dũng đến từ đâu : "Không thể nghi ngờ khả năng sắp đặt nhân sự để thâu tóm quyền lực của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Nhưng, nhìn hai trang báo đăng bài "nhậm chức" dày đặc chữ, mới thấy, ông làm Thủ tướng tới nhiệm kỳ thứ hai mà cũng không kiếm được người viết diễn văn biết cách phân biệt sự khác nhau trong ngôn ngữ của một chuyên viên cấp vụ với ngôn ngữ của một chính trị gia ở hàng nguyên thủ.

Thật khó để gạch ra vài đầu dòng nói về đóng góp của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong nhiệm kỳ đầu, nhất là về mặt chính sách. Nhưng, khác với những người tiền nhiệm của mình, Nguyễn Tấn Dũng đang có cả một nhiệm kỳ trước mắt. Đây có thể là cơ hội cuối cùng và cũng có thể là cơ hội bắt đầu để ông tiếp tục nắm quyền với vai trò Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước Việt Nam, xét về bản chất, không còn là ‘một quốc gia cộng sản mà chỉ là quốc gia độc đảng’.

Trong thâm sâu, những người đồng nhiệm của ông Dũng không còn coi ý thức hệ là kim chỉ nam cho dù độc đảng vẫn là lẽ sinh tồn của họ. Nếu ông Dũng đòi xét lại định hướng xã hội chủ nghĩa, ông cũng sẽ bị tiêu diệt. Các đối thủ của ông sẽ chống ông không vì niềm tin mà vì đấy là công cụ tấn công mà không ai dám cãi. Nhưng, với tư cách Thủ tướng, ông Dũng có thể thuyết phục các đồng chí của mình ‘Giữ định hướng xã hội chủ nghĩa nhưng thay vì lấy quốc doanh là chủ đạo thì phải chọn hiệu quả của nền kinh tế làm chủ đạo’.

Năm 2005, trước khi ông Nguyễn Tấn Dũng cầm quyền, khu vực quốc doanh tuy nắm 54,9% tổng số vốn sản xuất kinh doanh, 51% giá trị tài sản cố định và đầu tư tài chính dài hạn nhưng chỉ tạo ra 38,8% doanh thu, trong khi khu vực tư nhân chỉ chiếm 25% vốn sản xuất kinh doanh, 20,6% giá trị tài sản cố định và đầu tư tài chánh dài hạn nhưng đã tạo ra mức doanh thu chiếm 39,5%. Thế nhưng, năm 2006, thành phần kinh doanh kém hiệu quả này vẫn được ưu tiên, doanh nghiệp nhà nước vẫn nắm giữ 75% tài sản cố định quốc gia, 20% vốn đầu tư xã hội, gần 50% vốn đầu tư của nhà nước và 60% tín dụng ngân hàng trong nước và 70% vốn vay từ nước ngoài. Ngay từ khi Đảng cộng sản Việt Nam bắt đầu chấp nhận kinh tế nhiều thành phần, chưa bao giờ khu vực kinh tế quốc doanh được coi là một khu vực kinh doanh hiệu quả. Không thể có cái gọi là chủ nghĩa xã hội như đức tin của một số người nếu những anh nắm nhiều nhất tài nguyên và vốn liếng quốc gia lại làm ra tiền ít nhất.

Tất nhiên, nếu ông Dũng muốn, việc thực hiện những điều tối thiểu này cũng không phải dễ dàng. Một nội các mà một số thành viên của nó đã phải chi phí rất nhiều để ngồi vào không thể sẵn sàng chia tay với quyền cấp từng tờ giấy phép. Nhưng, cũng như ‘Trần Văn Chắt, Nguyễn Thị Tèo’, đã lên tới đó thì đừng nghĩ tới mục tiêu kiếm chác. Thủ tướng cũng cần có sự ủng hộ của các thành viên trong gia đình. Đối với một dòng họ có một người ngồi trên ghế Thủ tướng tới hai nhiệm kỳ thì điều đáng tự hào là những gì người đó đã làm chứ không phải là lượng đất đai, cổ phiếu mà các thành viên trong gia đình nắm được [4].

Thực tế cho thấy, sau khi ông Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố giã biệt chính trường để trở về "làm người tử tế", di sản mà ông để lại là hàng loạt đại án, các viên chức cao cấp (như Đinh La Thăng), lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước (như Trịnh Xuân Thanh) lũ lượt vào tù và không thể đếm xuể các "đại dự án" cũng như "dự án" của các tập đoàn nhà nước, tổng công ty nhà nước thất bại, thua lỗ do tham nhũng và kém cỏi. Cho dù không có thống kê chính thức nhưng có thể ước đoán tổng thiệt hại lên tới vài trăm ngàn tỷ đồng [5] [6]. Chỉ trích Nguyễn Tấn Dũng, phân tích, nhận định về hậu họa mà Nguyễn Tấn Dũng và phe nhóm tạo ra, liệu giờ đây có sẽ thành "tội", vì "thời thế đã thay đổi" ?

Phần 2

Trong mười năm làm Thủ tướng (2006 – 2016), bất kể sự can gián của các chuyên gia, ông Nguyễn Tấn Dũng đã dốc gần như toàn bộ nội lực quốc gia vào những dự án của các tập đoàn nhà nước và tổng công ty nhà nước. Khoản tiền chừng ba tỉ Mỹ kim rút từ công quỹ và các khoản vay ngoại quốc vừa trở thành giấy lộn, vừa tạo thêm nợ, vừa đặt chính quyền Việt Nam trước tình thế "tiến thoái lưỡng nan" bởi "bỏ thì thương, vương thì tội".

quyenluc2

Ông Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng tại kỳ họp Quốc hội tháng 7/2011. Ảnh minh họa

Nếu từng theo dõi các diễn biến liên quan đến chính trị - kinh tế tại Việt Nam, người ta chẳng lạ gì những dự án "vang bóng một thời" như : Nhà máy sản xuất phân bón DAP số 2 Lào Cai (tổng vốn đầu tư 5.147 tỉ nhưng đến năm 2015 mới có thể hoạt động song chưa bao giờ có thể chạy hết công suất vì đủ thứ trục trặc, hai tháng đầu 2019 lỗ 37.885 tỉ). Nhà máy sản xuất đạm Ninh Bình (tổng vốn đầu tư 12.000 tỉ, bắt đầu sản suất tháng 9/2012 nhưng đến đầu 2019 lỗ 118.419 tỉ do cứ hoạt động ít tháng lại phải tạm dừng vì đủ loại lý do). Dự án mở rộng – cải tạo Nhà máy sản xuất đạm Hà Bắc (tổng vốn đầu tư 10.122 tỉ, bắt đầu sản suất vào cuối 2015, năm 2016 lỗ lũy kế 1.717 tỉ, năm 2017 lỗ 611 tỉ và ngưng hoạt động nên năm 2018 chỉ còn lỗ 340 tỉ). Dự án sản xuất nhiên liệu sinh học Bình Phước (tổng vốn đầu tư 1.742 tỉ, sản xuất từ 4/2012 đến 4/2013 thì ngưng hoạt động vì thua lỗ tới mức âm vốn chủ sở hữu) [7].

Theo thống kê, dưới thời Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, riêng ngành Công Thương có ít nhất khoảng 16 đại dự án như vừa kể [8] và không chỉ có thế ! Dưới thời ông Dũng còn có những scandal về cổ phần hóa doanh nghiệp nhà nước, khiến nhiều doanh nghiệp về lý, nếu không thuộc sở hữu nhà nước thì khi giải tư phải trở thành sở hữu của tập thể người lao động làm việc trong doanh nghiệp nhà nước đó nhưng cuối cùng, những doanh nghiệp nhà nước này bị định giá rẻ mạt, tạo điều kiện cho một số viên chức và thân nhân của họ thâu tóm. Có thể dùng trường hợp bà Hồ Thị Kim Thoa – Tổng giám đốc Công ty Bóng đèn Điện Quang, đến 2010 được ông Nguyễn Tấn Dũng bổ nhiệm làm Thứ trưởng Công Thương, sau đó bà và thân nhân trở thành chủ Công ty ‘cổ phần’ Bóng đèn Điện Quang, đến 2020 bị truy nã [9] làm một trong những ví dụ minh họa bởi chắc chắn rất nhiều người còn nhớ.

Sau khi ông Nguyễn Tấn Dũng làm Thủ tướng, thiên hạ bắt đầu kháo nhau về "chạy chức, chạy quyền" và sau đó, dù không muốn nhưng hệ thống chính trị, hệ thống công quyền tại Việt Nam miễn cưỡng thừa nhận đó là "vấn nạn", là "ung nhọt phổ biến, không chỉ gây nhiều hệ lụy trong công tác cán bộ, gây bức xúc trong dư luận xã hội mà còn làm suy giảm lòng tin của nhân dân vào đảng và sự trong sạch, vững mạnh của đảng, đòi hỏi cần phải có vaccine đặc trị" [10].

Cũng từ thời ông Nguyễn Tấn Dũng, bất kể khuyến cáo của các chuyên gia, hệ thống chính trị, hệ thống công quyền tại Việt Nam biến tăng trưởng GDP thành một thứ trang sức để chứng tỏ sự "sáng suốt" và "năng lực" của cả cá nhân lẫn hệ thống. Năm 2018, khi phân tích và lập lại khuyến cáo – đừng chạy theo GDP bằng mọi giá, bà Phạm Chi Lan – một chuyên gia kinh tế nhắc đến điều đã từng xảy ra lúc ông Nguyễn Tấn Dũng làm Thủ tướng : Khi nhận ra không thể đạt được mục tiêu tăng trưởng GDP của năm, chính phủ thúc ép hút thêm một triệu tấn dầu để bán bất kể giá dầu thế giới đang giảm rất mạnh. Tuy bán dầu trong bối cảnh đó sẽ lỗ nặng nhưng bán đi một triệu tấn đầu sẽ đẩy GDP lên. Tương tự, chính phủ bắt ngành than khai thác thêm than dù đang ứ đọng chín triệu tấn than. Chưa kể đến chuyện xào nấu dữ liệu để đạt yêu cầu [11] !

***

Tháng 10/2012, Ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Việt Nam khóa 11 (2011 – 2016) tổ chức hội nghị lần thứ sáu. Khi phát biểu bế mạc, ông Nguyễn Phú Trọng Tổng bí thư khiến thiên hạ ngỡ ngàng vừa vì công khai thừa nhận : Bộ chính trị, Ban bí thư của khóa này có một số khuyết điểm lớn, đặc biệt là chưa ngăn chặn được tình trạng tham nhũng, tiêu cực trong một bộ phận cán bộ, đảng viên.

Đó là lần đầu tiên, một Tổng bí thư của Đảng cộng sản Việt Nam liệt kê cặn kẽ những khuyết điểm của Bộ chính trị, Ban bí thư song việc nhấn mạnh những khuyết điểm của các tập thể này cho thấy mục đích chỉ nhằm xác định đó là ai : Việc một số cán bộ cao cấp cả đương chức và nguyên chức có lúc, có việc còn biểu hiện chưa gương mẫu về đạo đức, lối sống của bản thân và gia đình, nói không đi đôi với làm đã làm ảnh hưởng lớn đến uy tín của các cơ quan lãnh đạo đảng, nhà nước và bản thân đồng chí đó. Chưa tập trung chỉ đạo làm rõ, đánh giá đầy đủ thực chất, tình hình để kịp thời có biện pháp kiên quyết, khắc phục một số tiêu cực như tình trạng chạy chức, chạy quyền, chạy tội Một số trường hợp phân công đề bạt cán bộ chưa chính xác, chưa được dư luận đồng tình. Trong việc chỉ đạo tổ chức thực hiện các nghị quyết và kết luận của trung ương, nhất là về doanh nghiệp nhà nước còn lúng túng, buông lỏng, kiểm tra, giám sát không chặt chẽ dẫn đến một số tập đoàn kinh tế nhà nước, tổng công ty nhà nước mà điển hình là Vinashin, Vinalines hoạt động kém hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất lớn, để lại hậu quả hết sức nghiêm trọng. Một số hạn chế, khuyết điểm chưa được làm rõ thực chất, mức độ, địa chỉ cụ thể, ai phải chịu trách nhiệm như tình trạng chạy chức, chạy quyền, lợi ích nhóm...

Đó cũng là lần đầu tiên Bộ chính trị, Ban bí thư phải dùng "khổ nhục kế" : Bộ chính trị, Ban bí thư đã nghiêm túc tự phê bình và thành thật nhận lỗi trước Ban chấp hành trung ương về những yếu kém, tồn tại trong công tác xây dựng đảng. Những suy thoái tiêu cực trong đội ngũ cán bộ, đảng viên như Nghị quyết Trung ương 4 đã nêu. Để giữ nguyên kỷ luật trong đảng, góp phần giữ gìn uy tín, hình ảnh thiêng liêng của đảng và làm gương trong toàn đảng, Bộ chính trị đã thống nhất 100% đề nghị Ban chấp hành trung ương cho được nhận một hình thức kỷ luật và xem xét kỷ luật đối với một đồng chí ủy viên Bộ chính trị. Tuy nhiên cả ông Trọng lẫn đa số thành viên cao cấp đang lãnh đạo đảng vẫn không thành công : Ban chấp hành trung ương đã thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ chính trị và một đồng chí Bộ chính trị !

Thiên hạ tin rằng, sở dĩ lúc ấy, ông Trọng nghen ngào [12] vì ông và các đồng chí cùng phe đã phải dùng tới hạ sách, tự nguyện nhận kỷ luật đối với tập thể để có thể buộc "một đồng chí ủy viên Bộ chính trị" phải gánh trách nhiệm cá nhân nhưng vẫn thất bại. Sự bất lực của Tổng bí thư Đảng cộng sản Việt Nam và các thành viên cao cấp đang lãnh đạo đảng cho thấy, ông Nguyễn Tấn Dũng – ủy viên Bộ chính trị, Thủ tướng Việt Nam có đủ cả thế lẫn lực.

Cho dù ông Dũng rời chính trường năm 2016 và sau đó, nhiều cá nhân vẫn được xem là thân cận với ông Dũng, thăng tiến nhờ sự nâng đỡ của ông "thất cơ, lỡ vận", không ít người rơi vào vòng lao lý nhưng ông Dũng không chỉ "bình an vô sự" mà các quý tử của ông vẫn có thể "thăng tiến thần tốc". Điều đó cho thấy ông vẫn còn thực lực. Khi chính trường hỗn loạn, trong bối cảnh "long tranh, hổ đấu", phe nào cũng có nhu cầu củng cố thực lực, đặc biệt là những xứ sở còn đặt nặng yếu tố vùng/miền như Việt Nam. Sau chuỗi "bàn ra, tán vào" vì cả miền Nam lẫn miền Trung đột nhiên cùng thất thế trong việc phân chia quyền lực trên bàn cờ chính trị hiện tại, sự xuất hiện trở lại hết sức khác thường của ông Nguyễn Tấn Dũng dường như nhằm xoa dịu, cân bằng dư luận. Nỗ lực đó không chỉ nhắm tới miền Nam mà còn tranh thủ cả miền Trung !


Phần 3

Tháng 1/2021, các đại biểu tham dự Đại hội Đảng cộng sản Việt Nam lần thứ 13 bấu 180 cá nhân vào Ban chấp hành trung ương đảng khóa 13 (ủy viên chính thức). Sau đó, các ủy viên Ban chấp hành trung ương đảng khóa 13 bầu 18 tân ủy viên Ban chấp hành trung ương vào Bộ chính trị và chọn một số ủy viên Ban chấp hành trung ương đảng khóa 13 vào Ban bí thư.

quyenluc3

Luật sư Trần Đình Triển phát biểu tại một sự kiện của Đoàn Luật sư Hà Nội. (Hình : Facebook Trần Đình Minh Long)

Đến nay dù đã nhiều lần "bầu bổ sung" nhưng Ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Việt Nam khóa 13 chỉ còn 151 ủy viên chính thức. Bộ chính trị cũng chỉ còn 15 ủy viên, 5/15 ủy viên Bộ chính trị đương nhiệm (1/3) thuộc diện "bầu bổ sung" (Lê Minh Hưng, Nguyễn Trọng Nghĩa, Bùi Thị Minh Hoài, Đỗ Văn Chiến, Lương Tam Quang) để thay cho 7 ủy viên Bộ chính trị bị buộc phải ra đi. Chưa bao giờ Đảng cộng sản Việt Nam gián tiếp xác định đã chọn lộn và phải chọn lại nhiều ủy viên Ban chấp hành trung ương và ủy viên Bộ chính trị ở mức cao như vậy.

Nếu đặt 7 ủy viên Bộ chính trị đã bị buộc phải ra đi (Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng, Vương Đình Huệ, Trương Thị Mai, Phạm Bình Minh, Đinh Tiến Dũng, Trần Tuấn Anh) bên cạnh những ủy viên Bộ chính trị vẫn còn tại nhiệm, hẳn sẽ thấy, nhiều người trong số họ ít điều tiếng hơn.

Chẳng hạn trong số này, có bao nhiêu người khiến công chúng thất vọng hơn ông Nguyễn Hòa Bình. Ông Bình có 33 năm khoác áo công an, năm 2008 rời ngành công an với cấp bậc Thiếu tướng, Tổng cục phó Cảnh sát vì được điều động về quê làm Phó Bí thư rồi Bí thư Quảng Ngãi. Năm 2011, ông Bình tiếp tục được điều động làm Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân tối cao. Năm 2016 chuyển qua làm Chánh án Tòa án nhân dân tối cao cho đến hôm 22/8 thì trở thành Phó Thủ tướng [13].

***

Khoảng hai tháng trước khi bị bắt, hôm 23/4/2024, ông Trần Đình Triển – Luật sư trưởng Văn phòng luật Vì dân đưa lên Facebook status "Nguyễn Hòa Bình - Những cái nhất khi làm Chánh án". Trong status này, ông Triển cho biết ông Bình từng là đồng môn đại học (Đại học An ninh), từng công tác cùng ngành (công an) nên "tôi hiểu biết Nguyễn Hòa Bình từ học hành, năng lực trình độ, sở trường, sở đoản, phẩm chất đạo đức và nhân cách…".

Đó cũng là lý do ông Triển thống kê, nêu 11 "cái được" của ông Bình, trong đó có những "cái được" như từ khi ông Bình trở thành Chánh án Tòa án nhân dân tối cao thì nhiều cấp tòa không cho người thân của bị cáo và đương sự cũng như nhân dân tham dự phiên xử dù Hiến pháp quy định mọi công dân đều có quyền tham dự, trừ trường hợp phiên xử được pháp luật quy định xử kín, hoặc vụ án có tính chất đặc biệt cần bảo vệ an ninh trật tự trong quá trình xét xử.

Theo ông Triển, một trong những "cái được" khác của ông Bình là dưới thời ông làm Chánh án Tòa án nhân dân tối cao, các thẩm phán mạnh dạn đưa vào bản án kết luận : "Mặc dù có vi phạm về tố tụng nhưng không làm thay đổi bản chất vụ án..". bất chấp các quy định trong Bộ Luật hình sự và Tố tụng hình sự buộc phải trả hồ sơ điều tra lại hoặc hủy án nếu Hội đồng xét xử nhận thấy có vi phạm loại này. Ông Triển cũng xếp việc ông Bình bị nhiều người thuộc nhiều giới chỉ trích vì hệ thống tòa án xét xử oan sai [14]...

Giống như nhiều ủy viên Ban chấp hành trung ương, ủy viên Bộ chính trị đã bị kỷ luật sau khi dư luận liên tục dậy lên thành bão vì gia đình, thân nhân của đương sự giàu có hay thăng tiến bất thường, trên Internet có rất nhiều thông tin liên quan đến gia đình và thân nhân ông Bình. Dẫu được đính kèm nhiều bản ảnh như bằng chứng song những thông tin loại này cũng chỉ là "tin đồn" [15]. Dường như ông Triển là người đầu tiên dùng tư cách cá nhân nêu ra những vấn đề có liên quan đến gia đình, thân nhân của ông Bình và tuyên bố tự nguyện cung cấp "một số chứng cứ bước đầu để các cơ quan có thẩm quyền của đảng và nhà nước xác minh làm rõ, xử lý đúng pháp luật" [16].

Ông Triển còn loan báo sẽ công bố những bằng chứng, chứng minh ông Bình đã "phát biểu sai, thiếu trung thực" [18] khi khẳng định : Việc xét xử các vụ án hình sự bảo đảm nghiêm minh, đúng người, đúng tội, đúng pháp luật chưa phát hiện trường hợp nào kết án oan người vô tội [18].

Tuy trang Facebook của ông Triển đã bị đóng sau khi ông bị bắt nhưng nhiều người sử dụng mạng xã hội và theo dõi sát các diễn biến liên quan đến chính trị Việt Nam vẫn ghi nhận ông là người tấn công trực diện vào tư cách cá nhân và trách nhiệm của ông Nguyễn Hòa Bình đối với hiệu quả hoạt động của ngành tòa án. Đó cũng là lý do khiến không ít người bất ngờ trước việc ông Triển bị cáo buộc "lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân". Khác với ông Trương Huy San, những gì ông Triển từng viết cho thấy ông tin Đảng cộng sản Việt Nam đang nỗ lực chống tham nhũng. Đó cũng là lý do trước nay, ông Triển không ngại bày tỏ sự ngưỡng mộ nỗ lực chỉnh đốn đảng của ông Trọng, nỗ lực thực thi pháp luật của ông Tô Lâm và xem việc chỉ trích, tố cáo ông Bình là thực thi trách nhiệm công dân, vai trò luật sư [19].

Phần 4

Tháng 3/2024, ông Võ Văn Thưởng bị loại ra khỏi Bộ chính trị, thôi làm Chủ tịch nước. Tháng 4/2024, tới lượt ông Vương Đình Huệ bị loại ra khỏi Bộ chính trị, thôi làm Chủ tịch quốc hội. Sáu tuần sau (16/5/2024), bà Trương Thị Mai chia sẻ số phận của ông Thưởng, ông Huệ và thôi làm Thường trực Ban bí thư. Đến thời điểm đó, nhân số Bộ chính trị chỉ còn 12/18 vì trước đó đã có ba người khác bị loại khỏi Bộ chính trị (Phạm Bình Minh, Trần Tuấn Anh, Nguyễn Xuân Phúc).

quyenluc4

Ông Nguyễn Tấn Dũng thời còn làm thủ tướng. Hình chụp tháng 1/2016, tại Hà Nội. Chỉ trong ba ngày từ 15/8/2024 đến 17/8/2024, thiên hạ thấy ông xuất hiện bên cạnh ông Tô Lâm hai lần.

Tuy Bộ chính trị còn 12 thành viên nhưng theo Qui định 214-QĐ/TW thì chỉ còn ba cá nhân đủ "tiêu chuẩn" đảm nhận vai trò Tổng bí thư, Chủ tịch nước, Chủ tịch quốc hội, Thủ tướng chính phủ là các ông Nguyễn Phú Trọng, Phạm Minh Chính và Tô Lâm vì "tham gia Bộ chính trị trọn một nhiệm kỳ trở lên" mà không cần Ban Chấp hành trung ương Đảng cộng sản Việt Nam quyết định là "trường hợp đặc biệt" [20]. Cũng vì vậy, sau khi bà Mai bị tước sạch mọi thứ, ông Tô Lâm mới có thể trở thành ứng viên duy nhất cho vai trò Chủ tịch nước.

Nếu ngày 19/5/2024, ông Bùi Văn Cường, Tổng thư ký quốc hội còn hồn nhiên trả lời báo giới : "Trong Nghị quyết Hội nghị Trung ương 9 chưa giới thiệu Bộ trưởng Bộ công an vì thế Quốc hội chưa phê chuẩn hoặc miễn nhiệm chức danh này" [21] thì ba ngày sau (21/5/2024), trước phản ứng gay gắt từ nhiều giới về việc tại sao Chủ tịch nước còn muốn kiêm nhiệm vai trò Bộ trưởng Công an, "đạo diễn" đã phải điều chỉnh "kịch bản", ông Cường xin "bổ sung nội dung miễn nhiệm chức vụ Bộ trưởng Bộ công an" vào nghị trình [22].

Song chuyện chưa ngừng ở đó ! Ông Trần Quốc Tỏ (Thượng tướng, Thứ trưởng Thường trực của Bộ công an) nhân vật được phân công làm Quyền Bộ trưởng Công an thay thế ông Tô Lâm [23] chỉ tại vị được hai tuần. Ngày 6/6/2024, đột nhiên ông Lương Tam Quang (một Thượng tướng cũng là Thứ trưởng Công an, người trước nay vẫn được xem là tâm phúc của ông Tô Lâm) được Thủ tướng giới thiệu, Quốc hội phê chuẩn làm Bộ trưởng Công an [24]. Từ khi có Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, ông Quang là trường hợp đầu tiên được chọn làm Bộ trưởng Công an khi chưa phải là ủy viên Bộ chính trị. Hai tháng sau (16/8/2024), ông Quang tiếp tục được "bầu bổ sung" vào Bộ chính trị [25] cho dù Qui định 214-QĐ/TW đã xác định, chỉ lựa chọn - đưa vào Bộ chính trị những cá nhân đã có ít nhất một nhiệm kỷ làm ủy viên Ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Việt Nam và ông Quang không đạt điều kiện này. Tại sao ông Quang trở thành "trường hợp đặc biệt" ? Đến đó, kịch vẫn chưa đến cao trào.

Trong tháng 6/2024, còn một Thượng tướng, Thứ trưởng Công an là ông Nguyễn Duy Ngọc vốn cũng được xem là tâm phúc của ông Tô Lâm được điều động làm Chánh Văn phòng Ban chấp hành trung ương đảng và hai tháng sau được bầu vào Ban bí thư Ban chấp hành trung ương đảng. Thêm một lần nữa, Qui định 214-QĐ/TW bị vô hiệu hóa. Nếu quy định này thật sự hữu dụng trong việc lựa chọn, sắp đặt nhân sự của Ban chấp hành trung ương đảng, Ban bí thư, Bộ chính trị thì ông Ngọc không đủ "tiêu chuẩn" (ủy viên Bộ chính trị, thành viên Ban bí thư phải là ủy viên Ban chấp hành trung ương đảng trọn một nhiệm kỳ trở lên). "Chỉnh đốn" khiến các ủy viên Bộ chính trị, ủy viên Ban chấp hành trung ương đảng rụng như sung, kể cả những người đủ "tiêu chuẩn" để trở thành Tổng bí thư, Chủ tịch nước, Chủ tịch quốc hội, Thường trực Ban bí thư, thành viên Ban bí thư, Mặt khác, cũng chính "chỉnh đốn" tạo ra những cơ hội vừa nằm ngoài qui định, vừa nằm ngoài khả năng tưởng tượng của nhiều người về khả năng vươn cao bất thường của một số cá nhân vừa là tướng công an, vừa có nguyên quán là Hưng Yên !

***

Nếu đặt việc ông Trần Đình Triển bị tống giam bên cạnh các diễn biến về nhân sự trong vài tháng gần đây, sẽ rất khó có thể tìm cách lý giải khác, hợp lý hơn khả năng đó là một cuộc "trao đổi" nhằm đạt được sự "thống nhất cao" về "công tác nhân sự" chứa đựng hàng loạt yếu tố thuộc loại chưa từng có. Tương tự, việc dùng "lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân" để "cất" ông Trương Huy San vào "kho" dường như hết sức "hợp cảnh". Trong bối cảnh "công tác nhân sự" hỗn loạn khó lường như vừa lược thuật, để một cá nhân dám công khai bảo rằng : Việt Nam nên học Trung Quốc ở những điều họ đúng : Bộ trưởng công an không phải là ủy viên Bộ chính trị. Có lẽ Đảng cộng sản Trung Quốc coi công an là công cụ của Bộ chính trị chứ không để Bộ chính trị trở thành con tin của công an đồng thời còn lưu ý : Không có quốc gia nào có thể phát triển bền vững dựa trên sự sợ hãi tiếp tục tự do, rõ ràng là hết sức nguy hiểm cho "đại cục".

Nếu "công tác nhân sự" không phức tạp tới mức không cần phải tỏ ra tôn trọng các qui định mang tính nền tảng về lựa chọn, sắp đặt nhân sự như Qui định 214-QĐ/TW, nếu những cá nhân mới được lựa chọn, sắp đặt thực sự "là hạt nhân quy tụ và phát huy sức mạnh tổng hợp của hệ thống chính trị", được toàn đảng, toàn dân "tin tưởng, tín nhiệm cao", hẳn sẽ không có những sự kiện làm thiên hạ ngỡ ngàng, kiểu như, chỉ trong ba ngày từ 15/8/2024 đến 17/8/2024, thiên hạ thấy ông Nguyễn Tấn Dũng xuất hiện bên cạnh ông Tô Lâm hai lần. Lần thứ nhất là tại "Hội nghị với các đồng chí nguyên lãnh đạo đảng, nhà nước, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam nhằm thông tin về tình hình những tháng đầu năm 2024, nhiệm vụ trọng tâm những tháng cuối năm 2024" tại trụ sở Ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Việt Nam ở Hà Nội [26]. Lần thứ hai là tại "Chương trình kỷ niệm 55 năm Công an nhân dân thực hiện di chúc của Chủ tịch Hồ Chí Minh và trao tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân cho Công an Thành phố Hồ Chí Minh" [27].

Ở lần thứ nhất, không ai biết vì sao khá nhiều "các đồng chí nguyên lãnh đạo đảng, nhà nước, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam" vắng mặt. Họ không được mời hay không muốn tham dự ? Tương tự như vậy là lần thứ hai và lần này, hình ảnh ông Dũng ngồi bên cạnh đồng chí Tô Lâm (Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước) như nhân vật thứ hai của hệ thống chính trị, hệ thống công quyền tại Việt Nam đã khơi dậy nhiều đồn đoán. Đáng lưu ý là ngay sau đó bắt đầu có một số cá nhân sử dụng mạng xã hội để "giải oan" cho ông Nguyễn Tấn Dũng. Thậm chí khẳng định ông Dũng có "nhân cách lớn" ! Hệ thống chính trị, hệ thống công quyền ở Việt Nam có thật sự "đoàn kết, thống nhất". Vì lẽ gì chỉ "đoàn kết, thống nhất" với những điều có lợi cho ông Tô Lâm ?

Phần 5

Ngày 24/5/2024, ông Tô Lâm được Quốc hội Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam bầu làm Chủ tịch nước. Ngày 30/5/2024, hệ thống truyền thông ở Slovakia loan báo, Văn phòng Công tố khu vực Bratislava đã hủy bỏ cáo buộc hôm 29/4/2024 đối với ông Tô Lâm vì các điều tra viên của Cơ quan phòng chống tội phạm quốc gia (National Criminal Agency Slovakia - NAKA) đã có sai sót nghiêm trọng về thủ tục tố tụng. Đồng thời phía công tố đã yêu cầu Thanh tra cảnh sát của Bộ Nội vụ phải xử lý chuyện này vì đó là nơi thực hiện các thủ tục tố tụng đối với các hành vi tương tự. Theo báo chí Slovakia, ông Tô Lâm vẫn có nguy cơ bị phạt đến 15 năm tù nếu tiếp tục bị truy tố và bị kết án trong tương lai. Một chuyên gia pháp lý tên là Thomas Stremy, làm việc tại Đại học Comenius ở Bratislava bảo với báo giới, theo luật pháp quốc tế, việc ông Tô Lâm được bầu làm Chủ tịch nước của Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam sẽ cho ông được hưởng quyền miễn trừ đối với nguyên thủ quốc gia trong quá trình đảm nhiệm vai trò này. Đó có thể cũng là lý do việc truy tố sẽ bị đình chỉ [28].

quyenluc5

Ảnh chụp màn hình của báo spectator.sme.sk bài báo cho biết Văn phòng Công tố khu vực Bratislava đã hủy bỏ cáo buộc hôm 29/4/2024 đối với ông Tô Lâm.

Tô Lâm – Bộ trưởng Công an Việt Nam không phải là nhân vật tên xa lạ với dân chúng Đức, đặc biệt là với dân chúng Slovakia. Vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh xảy ra vào tháng 7/2017 đã khiến Đức quyết định ngưng quan hệ ngoại giao với Việt Nam vì công an Việt Nam tổ chức bắt cóc trên lãnh thổ Đức, xâm phạm chủ quyền Đức. Đức đã trục xuất hai viên chức ngoại giao của Việt Nam vì dính líu đến vụ bắt cóc. Đến nay, Đức vẫn còn tiếp tục điều tra, truy cứu trách nhiệm những cá nhân đã "hoạt động gián điệp và hỗ trợ việc tước đoạt tự do của người khác". Năm 2018, Nguyễn Hải Long - một người Việt cư ngụ ở Czech bị Đức phạt ba năm 10 tháng tù. Tháng 6/2022, Anh TL - một người Việt khác cũng cư trú ở Czech bị bắt và đến tháng 6/2022 Czech giải giao ông ta cho Tòa án Đức xét xử. Tháng 1/2023, thêm một người Việt cư trú ở Czech là Lê Anh Tú bị Tòa án Đức phạt 5 năm tù... Cuộc điều tra và truy cứu trách nhiệm hình sự về vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh của hệ thống tư pháp Đức vẫn còn tiếp diễn.

Vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh không chỉ đầu độc quan hệ giữa Việt Nam với Đức mà còn làm vẩn đục quan hệ giữa Việt Nam với Slovakia. Bởi có đủ bằng chứng về việc công an Việt Nam đã lén lút đưa Trịnh Xuân Thanh từ Đức sang Slovakia và ông Tô Lâm đã dùng danh nghĩa Bộ trưởng Công an Việt Nam mượn một phi cơ của Slovakia đưa ông Thanh sang Nga, rồi tiếp tục đưa ông Thanh từ Nga về Việt Nam, Đức đã yêu cầu Slovakia điều tra. Thủ tướng Slovakia hứa với dân chúng Slovakia và chính quyền Đức rằng ông sẽ yêu cầu một bản báo cáo chi tiết xem Slovakia có can dự vào vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh hay không [29]... Tháng năm vừa qua, báo chí Slovakia cho biết, ngoài ông Tô Lâm, còn 7 công dân Việt Nam, trong đó có Quang Lê Hồng, cựu cố vấn của Thủ tướng Robert Fico, bị cáo buộc dính líu đến vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, bị NAKA khởi tố trước khi Văn phòng Công tố khu vực Bratislava hủy bỏ cáo buộc vì sai sót nghiêm trọng về thủ tục tố tụng.

Trên bình diện quốc tế, ông Tô Lâm không chỉ nổi tiếng về việc bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ! Tháng 11/2021, báo chí ngoại quốc đưa tin ông dùng "bò dát vàng 24K" khi đến London do đích thân đầu bếp Nusret Gokce người Thổ Nhĩ Kỳ phục vụ. Trong những tin liên quan đến sự kiện này, các cơ quan truyền thông ngoại quốc không quên lưu ý, theo dữ liệu của Tổng cục Thống kê Việt Nam, thu nhập bình quân của một người Việt chỉ khoảng 184 Mỹ kim/tháng, trong khi bữa "bò dát vàng 24K" mà ông Tô Lâm thưởng thức tối thiểu phải trên 1.000 Mỹ kim [30]. BBC có trụ sở ở London thì cho biết cặn kẽ hơn – bữa ăn mà ông Tô Lâm đã dùng có giá từ 1.140 Mỹ kim đến 2.015 Mỹ kim [31]. Trước sự phẫn nộ của công chúng, cuối tháng 11/2021, ông Võ Văn Thưởng trấn an : Nếu cán bộ có khuyết điểm, sai lầm, uy tín giảm sút thì trước hết là khuyến khích từ chức. Đồng thời cũng phải tạo ra áp lực chính trị của tổ chức đảng và cơ quan để cán bộ từ chức khi uy tín giảm sút, không chờ hết nhiệm kỳ [32]. Hai tuần sau, ngày 9/12/2021, tại một hội nghị thảo luận về việc đẩy mạnh xây dựng, chỉnh đốn đảng, ông Nguyễn Phú Trọng nói khơi khơi : Con người cũng có không ít tật. ‘Kém một miếng không chịu được’. ‘Miếng ăn là miếng tồi tàn, mất ăn một miếng thì lộn gan lên đầu’. Vì vậy, thường rất khó, rất phức tạp. Khó nhưng không thể không làm, vì nó liên quan đến sinh mệnh của đảng và sự tồn vong của chế độ [33]. Tuy nhiên không rõ vì sao ông Tô Lâm vẫn tiếp tục đi tiên phong trong công cuộc "chống tham nhũng, tiêu cực" để "chỉnh đốn đảng" ?

***

Năm 2014, Tổng Công ty Viễn thông Mobifone xúc tiến việc mua lại cổ phần của Công ty Nghe nhìn Toàn cầu (AVG). Thương vụ này bị một số thành viên Mobifone tố cáo khắp nơi nhưng không có bất kỳ cá nhân hay cơ quan hữu trách nào làm gì cả. Đến tháng 8/2016, Thủ tướng Việt Nam khi ấy là ông Nguyễn Xuân Phúc mới quyết định giao cho Thanh tra của chính phủ thanh tra vụ nhận chuyển nhượng cổ phần này. Dù Tổng bí thư và Ban Chỉ đạo phòng - chống tham nhũng liên tục đốc thúc nhưng Thanh tra chính phủ vẫn không công bố Kết luận thanh tra. Thế rồi ngày 12/3/2018, Mobifone và AVG đột nhiên nhất trí hủy thương vụ Mobifone mua 95% cổ phần của AVG. Hai hôm sau – 14/3/2018 – Thanh tra chính phủ công bố Kết luận chính thức về cuộc thanh tra vụ AVG chuyển nhượng cổ phần cho Mobifone. Theo đó, giá trị thực của AVG chỉ chừng 1.900 tỉ đồng và nhiều bên, trong đó có Bộ Thông tin và truyền thông, Bộ Kế hoạch và đầu tư, Bộ Tài chính, Văn phòng Chính phủ, Bộ Công an cùng tham gia, để AVG nâng giá trị của doanh nghiệp này lên 7.000 tỉ nữa.

Tình tiết AVG chủ động hoàn lại cho Mobifone 8.900 tỉ trước khi Thanh tra chính phủ chính thức công bố kết luận rõ ràng là có đạo diễn lành nghề giúp sức ! Nhờ chủ động từ bỏ khoản chênh lệch lên tới 7.000 tỉ trước khi Thanh tra chính phủ công bố Kết luận thanh tra hai ngày, cho nên dù là chủ mưu, ông Phạm Nhật Vũ (Chủ tịch Hội đồng quản trị AVG) chỉ bị phạt ba năm tù. Còn những viên chức cao cấp như Nguyễn Bắc Son (ủy viên Ban chấp hành trung ương đảng, cựu Bộ trưởng Thông tin và truyền thông) bị phạt tù chung thân, Trương Minh Tuấn (ủy viên Ban chấp hành trung ương đảng, Bộ trưởng Thông tin và truyền thông) bị phạt 14 năm tù, Lê Nam Trà (Chủ tịch Hội đồng thành viên Mobifone) bị phạt 23 năm tù, Cao Duy Hải (Tổng Giám đốc Mobifone) bị phạt 14 năm tù ! Đáng lưu ý là trong Kết luận thanh tra vụ Mobifone dùng công quỹ mua 95% cổ phần của AVG với giá cao hơn giá trị thực 7.000 tỉ, Thanh tra chính phủ xác định, việc Bộ Công an phát hành ba văn bản : "Công văn 4352/BCA-A81 ngày 08/12/2014, Công văn 418/BCA-TCAN ngày 9/3/2015, Công văn 2889/BCA-A61 ngày 21/12/2015" là "không phù hợp với chức năng, nhiệm vụ, thẩm quyền theo quy định" [34].

Những công văn vừa kể đã mở đường cho Mobifone mua AVG với giá cao bởi Bộ Công an cho là "hạ tầng truyền dẫn phát sóng có ý nghĩa đặc biệt quan trọng về chính trị", nếu AVG muốn chuyển nhượng thì doanh nghiệp nhà nước phải nhận chứ không thể để nhà đầu tư ngoại quốc nắm những cổ phần này. Nếu chịu khó dành thời gian ngó qua ba công văn của Bộ Công an mà Thanh tra chính phủ đề cập, hiện có trên trang web của Tiếng Dân [35] tất sẽ nhận ra có sự can dự của Thượng tướng Tô Lâm. Có công văn tính từ lúc Bộ Thông tin và truyền thông ký đến khi trải qua quá trình tiếp nhận – phân loại – trình cho cá nhân có thẩm quyền ở Bộ Công an xem xét - chỉ đạo - soạn văn bản trả lời – ký tên, đóng dấu chỉ vỏn vẹn bốn ngày. Sự can dự còn được thể hiện ở chỗ, bất kể nơi phát hành là A61, A81 hay Tổng cục An ninh thì Thượng tướng Tô Lâm vẫn là người đặt bút ký tên. Chưa kể, không có ai, nơi nào dám dòm ngó, bình phẩm về thương vụ Mobifone mua 95% cổ phần của AVG vì Thượng tướng Tô Lâm xếp nó vào loại "Mật" hoặc "Tối mật".

Không phải tự nhiên mà trong Kết luận thanh tra, Thanh tra chính phủ kiến nghị : Thủ tướng chỉ đạo Bộ Công an tổ chức kiểm điểm, xử lý trách nhiệm theo quy định của pháp luật các tổ chức, cá nhân thuộc Bộ Công an trong việc tham mưu ban hành ba văn bản tham gia ý kiến với Bộ Thông tin và truyền thông nêu tại điểm 6 Mục II. Trên thực tế, đến giờ, khó mà kể hết những viên chức đủ cấp không bị xử lý hình sự thì cũng bị kỷ luật vì đã ký những văn bản mở đường cho tham ô, nhũng lạm gây hậu quả nghiêm trọng dù hệ thống tư pháp không thể chứng minh đương sự có tư lợi nhưng điều này không xảy ra với Thượng tướng Tô Lâm, cho dù cứ lật lại vụ án Mobifone – AVG tự nhiên sẽ thấy, trách nhiệm của ông tương đương với các bị án. Bản chất những "vi phạm, khuyết điểm" của các ủy viên Bộ Chính trị, ủy viên Ban chấp hành trung ương đã bị xử lý có khác gì với hành vi của ông Tô Lâm trong scandal Mobifone mua 95% cổ phần của AVG ? Liệu sẽ có lúc hành vi ấy trở thành "vi phạm, khuyết điểm" ?

Quyền lực ở Việt Nam không trong tay nhân dân nhưng trong tay ai ? Vì sao lại thế ?

Trân Văn

Nguồn : VOA, 29/08/2024

Chú thích 1

[1] https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=pfbid02bh4YE2Bevspeu3tLUMFCtLeH4X39kiwWbNDKrs97QFbLrvBAHhLRarAkKcBxPWaul&id=100001402346694

[2] https://tuoitre.vn/bat-ong-truong-huy-san-osin-huy-duc-va-ong-tran-dinh-trien-20240602083151396.htm

[3] https://vietnamnet.vn/bo-cong-an-dieu-tra-mo-rong-vu-an-lien-quan-ong-tran-dinh-trien-truong-huy-san-2299744.html

[4] https://danluanvn.blogspot.com/2011/08/huy-uc-ba-khau-ot-pha-cua-thu-tuong.html

[5] https://phapluat.tuoitrethudo.vn/toan-canh-12-dai-du-an-thua-lo-nghin-ti-cua-nganh-cong-thuong-19144.html

Chú thích 2

[7] https://phapluat.tuoitrethudo.vn/toan-canh-12-dai-du-an-thua-lo-nghin-ti-cua-nganh-cong-thuong-19144.html

[8] https://vietnamnet.vn/diem-ten-them-loat-dai-du-an-nguy-co-lang-phi-chuc-ngan-ty-553849.html

[9] https://tuoitre.vn/truy-na-cuu-thu-truong-bo-cong-thuong-ho-thi-kim-thoa-20200713183934329.htm

[10] http://danvan.vn/Home/Dien-dan/10835/Vac-xin-dac-tri-chong-chay-chuc-chay-quyen

[11] https://tiasang.com.vn/dien-dan/khong-nen-chay-theo-gdp-bang-moi-gia-12563/

[12] https://www.youtube.com/watch?v=3eDG76-uK8g

Chú thích 3

[13] https://baochinhphu.vn/quoc-hoi-bau-chanh-an-vien-truong-phe-chuan-bo-nhiem-3-pho-thu-tuong-2-bo-truong-10224082609323398.htm

[14] https://www.facebook.com/vpluatsuvidan/posts/pfbid0KphngS8MzsGN2Kibj8awvupvF9hKbmGYyhx3xFbH45wrGkxEBENXGabAvt7QnPVKl

[15] https://bao-dong01.blogspot.com/2016/01/chi-mat-nhung-cong-ty-ma-cua-nguyen.html

[16] https://www.facebook.com/vpluatsuvidan/posts/pfbid0oCwroqEmGyxoKWFCeC9ehqdEgteR9Rm7DVadyHJQHez5KRC2xsj7fEpHB2eJ51qil

[17] https://thanhnien.vn/chanh-an-tand-toi-cao-chua-phat-hien-truong-hop-nao-bi-ket-an-oan-185240508113050256.htm

[18] https://www.facebook.com/vpluatsuvidan/posts/pfbid034qiYmMuL6iavxRQzopv6448mU2kMhtyVdNa5fkiNTznv5C6NtfHYdey9GrwcET3yl

[19] https://www.nguoi-viet.com/viet-nam/ca-ngoi-nguyen-phu-trong-luat-su-tran-dinh-trien-van-bi-bat/

Chú thích 4

[20] https://thuvienphapluat.vn/van-ban/Bo-may-hanh-chinh/Quy-dinh-214-QD-TW-2020-tieu-chuan-chuc-danh-can-bo-thuoc-dien-Ban-Chap-hanh-Trung-uong-433545.aspx

[21] https://laodong.vn/thoi-su/quoc-hoi-chua-phe-chuan-hoac-mien-nhiem-chuc-danh-bo-truong-bo-cong-an-1341846.ldo

[22] https://dangcongsan.vn/quoc-phong-an-ninh/quoc-hoi-se-mien-nhiem-chuc-vu-bo-truong-bo-cong-an-665525.html

[23] https://xaydungchinhsach.chinhphu.vn/thu-tuong-giao-thu-truong-tran-quoc-to-dieu-hanh-hoat-dong-bo-cong-an-119240522113618475.htm

[24] https://dantri.com.vn/xa-hoi/thuong-tuong-luong-tam-quang-giu-chuc-bo-truong-cong-an-20240605224425097.htm

[25] https://tuoitre.vn/bo-truong-bo-cong-an-luong-tam-quang-duoc-bau-vao-bo-chinh-tri-20240815145326629.htm

[26] https://xaydungchinhsach.chinhphu.vn/tong-bi-thu-chu-tich-nuoc-to-lam-chu-tri-hoi-nghi-gap-mat-cac-dong-chi-lanh-dao-nguyen-lanh-dao-dang-nha-nuoc-119240815153325303.htm

[27] https://tuoitre.vn/tong-bi-thu-chu-tich-nuoc-to-lam-trao-tang-danh-hieu-cho-cong-an-tp-hcm-2024081710592191.htm

Chú thích 5

[28] https://spectator.sme.sk/c/23336677/vietnamese-president-charges-slovakia.html

[29] https://spectator.sme.sk/c/20815700/german-media-vietnam-kidnapping-throughout-slovakia.html?ref=av-right

[30] https://www.abc.net.au/news/2021-11-06/salt-bae-gold-leaf-steak-vietnam-security-minister-to-lam/100599898

[31] https://www.bbc.com/news/world-asia-59174383

[32] https://tuoitre.vn/lam-sao-de-can-bo-khong-dam-khong-the-khong-can-khong-muon-tham-nhung-20211123141221495.htm

[33] https://vietnamnet.vn/nhung-cau-noi-tham-thia-cua-tong-bi-thu-trong-nam-2021-805787.html

[34] https://thanhtra.com.vn/thanh-tra/hoat-dong-nganh/Thanh-tra-Chinh-phu-cong-bo-ket-luan-thuong-vu-MobiFone-mua-AVG-131455.html

[35] https://baotiengdan.com/2022/12/27/su-nghiep-cua-hai-pho-thu-tuong-pham-binh-minh-va-vu-duc-dam-cham-dut-phan-2/

Published in Diễn đàn

Ban chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam là cơ quan lãnh đạo cao nhất của Đảng cộng sản Việt Nam, được bầu ra bởi Đại hội đại biểu Toàn quốc được tổ chức 5 năm một lần. Cơ quan này gồm có 200 ủy viên, nhóm họp 2-3 lần mỗi năm. Đây là một cơ chế đặc biệt và siêu quyền lực vì nó quyết định mọi vấn đề lớn nhỏ liên quan đến đất nước, từ đối nội đến đối ngoại. Ban chấp hành Trung ương bầu ra Tổng bí thư, Bộ chính trị, Ban bí thư, Ủy ban Kiểm tra Trung ương. Giới thiệu và đề cử các ứng cử viên cho chức danh Chủ tịch nước, Thủ tướng và Chủ tịch quốc hội. Quyết định các hình thức kỷ luật đối với các đảng viên kể cả ủy viên Bộ chính trị, ủy viên Ban bí thư và ủy viên trung ương Đảng. Đặc biệt Ban chấp hành Trung ương có quyền xem xét Hiến pháp trước khi được quốc hội thông qua.

Hội nghị Trung ương 7 khóa 13 vừa nhóm họp và kết thúc trong hai ngày rưỡi, từ ngày 15/5 đến 17/5/2023. Đây là Hội nghị giữa nhiệm kỳ rất quan trọng để đánh giá tình hình của nửa nhiệm kỳ trước và kế hoạch thực hiện các nhiệm vụ trong nửa nhiệm kỳ còn lại. Dù vậy nó đã diễn ra một cách nhanh chóng, chỉ trong hai ngày rưỡi, trong khi thông thường các Hội nghị Trung ương diễn ra một tuần lễ. Điều đặc biệt mà ai cũng thấy là nội dung của nó không có gì mới ngoài việc bàn về nội bộ Đảng cộng sản trong đó có việc bỏ phiếu tín nhiệm các ủy viên Bộ chính trị và Ban bí thư khóa 13.

Hội nghị trung ương 7 diễn ra ở một thời điểm đặc biệt nghiêm trọng. Nền kinh tế Việt Nam đang đối mặt với nhiều khó khăn do hậu quả của hai năm đại dịch Covid-19 và nhất là cuộc chiến xâm lược Ukraine của Putin. Các nước dân chủ đang bị lạm phát vì các lệnh cấm vận Nga để ủng hộ Ukraine. Khi Mỹ, EU và các nước dân chủ bị lạm phát thì những nước nghèo sống nhờ vào gia công và xuất khẩu hàng hóa sẽ gặp khủng hoảng nặng nề ‘nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột’. Đầu tư nước ngoài vào Việt Nam giảm, sản xuất và xuất khẩu giảm, các công ty đều gặp khó khăn, trong khi lạm phát và thất nghiệp gia tăng một cách báo động. Bất động sản đóng băng, mọi ngành nghề đều suy thoái nghiêm trọng. Việt Nam cũng không còn là điểm đến của các công ty đa quốc gia rời Trung Quốc. Thêm vào đó cuộc bầu cử tại Thái Lan đánh dấu một bước bùng phát của dân chủ ngay cạnh Việt Nam.

Đại dịch Covid-19 đã làm khựng lại làn sóng đầu tư của các công ty đa quốc gia vào Việt Nam sau khi rút khỏi Trung Quốc. Tiến trình này có mọi dấu hiệu thoái trào khi Việt Nam luôn đứng về phía Trung Quốc, ủng hộ cho cuộc chiến phi nghĩa và dã man nhất trong thế kỷ 21 của Putin và nước Nga vào lãnh thổ Ukraine. Thế giới dù muốn hay không cũng đã chia thành hai cực : Độc tài và Dân chủ. Đảng cộng sản Việt Nam đã chứng minh cho cả thế giới lẫn người dân Việt Nam thấy rằng họ chọn đứng về phía các nước độc tài. Các nước dân chủ đã thấy rõ điều đó và các công ty đa quốc thay vì đến Việt Nam thì họ đã tìm đến các nước khác trong khu vực như Ấn Độ, Pakistan, Indonesia…

Việc Mỹ, EU và các nước dân chủ như Nhật, Hàn vẫn tiếp tục "ve vãn" Việt Nam không có gì lạ. Họ đang muốn cô lập Trung Quốc và vì thế họ không muốn Việt Nam lún sâu vào quĩ đạo của Trung Quốc như Bắc Hàn, họ không muốn Việt Nam trở thành một người lính ‘xung kích’ của Trung Quốc. Họ sẽ cố gắng chìa tay ra cho Việt Nam chừng nào còn có thể, cho đến khi Trung Quốc suy sụp hoàn toàn. Đảng cộng sản Việt Nam không nên hoang tưởng, nghĩ mình có nhiều ‘thế giá’. Thế giới cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào Việt Nam như nhiều người nghĩ, họ chỉ làm những việc cần làm chứ họ hiểu rõ và không trông chờ gì vào Việt Nam. Họ biết Việt Nam rất khó đoạn giao với Trung Quốc. Bài phỏng vấn của ký giả Quốc Phương (đài RFA) với giáo sư người Nhật Hirohide Kurihara cho chúng ta thấy rõ điều đó.

 

congnghe1

Mô hình chính trị-kinh tế của Trung Quốc đã đạt đến giới hạn của nó. Có nhiều dấu hiệu cho thấy Trung Quốc không còn khả năng che giấu sự khủng hoảng của họ được nữa.

Như Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên đã phân tích và nhận định, thế giới đã và đang thay đổi sâu sắc sau cuộc chiến tranh xâm lược của Nga vào Ukraine. Dù vậy Đảng cộng sản Việt Nam vẫn không nhận thức được sự thay đổi lớn lao đó, hoặc là họ biết nhưng không có giải pháp nào vì muốn thay đổi thì phải có dân chủ. Hội nghị Trung ương 7 chỉ tập trung vào những vấn đề nội bộ đảng, với những kết luận như "kiên quyết ngăn chặn, đẩy lùi, xử lý nghiêm những cán bộ, đảng viên suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, có biểu hiện tự diễn biến, tự chuyển hóa". Bởi vì "các thế lực xấu, thù địch, phản động tiếp tục lợi dụng tình hình này để đẩy mạnh việc thực hiện chiến lược "diễn biến hòa bình", thúc đẩy "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ chúng ta". Ngoài ra không có kết luận nào về tình hình Việt Nam cũng như thế giới.

Đảng cộng sản Việt Nam từ xưa đến nay vẫn thần phục và khâm phục Đảng cộng sản Trung Quốc. Cứ Trung Quốc làm gì thì Việt Nam sẽ làm y như thế. Đảng cộng sản Việt Nam tin rằng cứ làm theo Trung Quốc là mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Tuy nhiên mô hình chính trị-kinh tế của Trung Quốc đã đạt đến giới hạn của nó. Có nhiều dấu hiệu cho thấy Trung Quốc không còn khả năng che giấu sự khủng hoảng của họ được nữa. Kinh tế Trung Quốc đang suy giảm một cách đáng lo ngại, một báo cáo cho biết hơn 20% thanh niên Trung Quốc bị thất nghiệp, đây là một con số rất lớn. Có đến 1,3 triệu người Trung Quốc sang Việt Nam tìm việc làm. Bất động sản vẫn đóng băng trong khi hơn 75% tài sản của người dân đang chôn trong bất động sản. Khối nợ của các công ty ‘phi tài chính’ Trung Quốc lớn hơn 120% GDP (gấp đôi ngưỡng an toàn cho phép là 60% GDP), thực tế thì con số này lớn gấp 5 lần ngưỡng an toàn.

Khủng hoảng môi trường của Trung Quốc cũng rất nghiêm trọng, lượng nước dùng của người dân nước này chỉ bằng 1/4 trung bình của thế giới. Dân số Trung Quốc đang suy giảm, tỉ lệ sinh của phụ nữ chỉ còn 1,2 con. Trung Quốc đã phát triển ‘thần kỳ’ trong 4 thập niên qua vì họ đã giải phóng con người, nay nó chấm dứt vì Tập Cận Bình có khuynh hướng trói xã hội Trung Quốc lại một lần nữa. Sự tăng trưởng hoang dại của Trung Quốc đã tàn phá môi trường nghiêm trọng, tức là tàn phá đất nước, tàn phá sự sống.

Đảng cộng sản Trung Quốc tất nhiên là khôn và giỏi hơn Đảng cộng sản Việt Nam rất nhiều, tuy nhiên có những cái họ muốn làm nhưng không được. Ví dụ, Đảng cộng sản Trung Quốc thừa hiểu phải dân chủ hóa đất nước thì Trung Quốc mới có thể phát triển nhưng họ không thể làm được điều đó, vì Trung Quốc là một ‘đế quốc’. Nếu dân chủ hóa thì Trung Quốc sẽ tan vỡ thành nhiều quốc gia. Mặc dù điều đó hoàn toàn bình thường, tự nhiên và cần thiết nhưng không ai trong Đảng cộng sản Trung Quốc dám lấy quyết định đó. Việt Nam khác với Trung Quốc. Việt Nam là một quốc gia nên có thể dân chủ hóa đất nước nhưng Trung Quốc thì không.

Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên luôn mong muốn Đảng cộng sản Việt Nam làm tác nhân của lịch sử thay vì nạn nhân của lịch sử, bằng cách chủ động đối thoại với các tổ chức chính trị dân chủ để tìm ra một lối thoát cho đất nước trong hòa bình và trong tình anh em. Tuy nhiên có lẽ Đảng cộng sản Việt Nam vẫn ‘cố đấm ăn xôi’, mù quáng và ngoan cố đến cùng trong sự tuyệt vọng để rồi mất cả chì lẫn chài. Việc Võ Văn Thưởng, một nhân vật rất mờ nhạt, bảo thủ và không có một thành tích nào đã được Nguyễn Phú Trọng cất nhắc lên làm Chủ tịch nước cho thấy sự bế tắc không có lối thoát của Đảng cộng sản Việt Nam. Có thể mục đích chính của Hội nghị Trung ương 7 là để ông Nguyễn Phú Trọng bàn giao chức vụ Tổng bí thư Đảng cho Võ Văn Thưởng nhưng sự việc không thành nên hội nghị đã kết thúc sớm vì Đảng cộng sản Việt Nam không còn gì để nói với nhau.

Cuộc khủng hoảng kinh tế-chính trị thế giới, hậu quả của cuộc chiến Nga-Ukraine sẽ còn kéo dài và những nước nghèo như Việt Nam sẽ gánh chịu những hậu quả rất nghiêm trọng. Không chỉ người nghèo phải khóc mà người giàu rồi cũng phải khóc. Nhiều năm qua giới trung lưu mới nổi của Việt Nam đã chọn cách im lặng, lợi dụng tình thế để làm giàu cho bản thân. Giai đoạn đó đã chấm dứt, đã đến lúc họ phải hiểu rằng sự giàu có và thành công trong một chế độ độc tài rất bấp bênh và nguy hiểm. Sẽ sớm đến lúc mọi người dân Việt Nam nhận ra rằng, chỉ có một thể chế dân chủ mới đảm bảo cho sự phát triển của đất nước và sự thăng tiến cho mỗi người trong an toàn và nhân phẩm được tôn trọng. Sẽ sớm đến lúc giới trung lưu và trí thức Việt Nam nhận ra rằng Đảng cộng sản Việt Nam không còn là giải pháp cho đất nước.

Việt Hoàng

(22/05/2023)

Published in Quan điểm

Từng có ý kiến cho rằng, một chế độ độc tài nhưng sáng suốt thì vẫn có thể phát triển đất nước. Họ lấy ví dụ Trung Quốc. Những người hời hợt chỉ có thể đồng ý vì 40 năm qua Trung Quốc đã lột xác hoàn toàn dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản Trung Quốc.

Trung Quốc đã trở nên giàu có bằng cách nào thì chúng tôi đã giải thích nhiều lần. Với nguồn tài nguyên khổng lồ 1,4 tỉ dân và một nền kinh tế hoang dại, phát triển bất chấp môi trường và nhân quyền… Trung Quốc đã được chọn làm đại công xưởng cho thế giới.

Chủ nghĩa thực tiễn của Mỹ từ thời Bill Clinton cộng với chủ nghĩa tân phóng khoáng của các nước dân chủ, đề cao tự do và lợi nhuận đã ra sức lợi dụng và khai thác thị trường Trung Quốc suốt thời gian qua. Trung Quốc đã phá hủy môi trường và tận dụng tối đa sức người để sản xuất ra các loại hàng hóa và bán chúng ra khắp thế giới với giá rẻ mạt. Người dân Trung Quốc chỉ được hưởng một phần nhỏ trong quá trình phát triển kinh tế "thần kỳ" đó.

Chính quyền Trung Quốc khá tinh khôn trong làm kinh tế. Ban đầu họ gồng mình chịu thiệt để được các nước tư bản "bóc lột", số tiền thu về nhanh chóng đổ vào xây cất và mở mang các thành phố đồng thời Trung Quốc bỏ ra một số tiền khá lớn, khoảng 3.000 tỉ USD để mua trái phiếu Mỹ và Châu Âu nhằm đánh bóng uy tín. Lợi nhuận và hình ảnh long lanh của Trung Quốc khiến các quĩ đầu tư khắp thế giới đổ tiền vào Trung Quốc. Số nợ của Trung Quốc hiện nay vào khoảng 40.000 tỉ USD trong đó có lẽ là một nửa hoặc 2/3 là tiền của các quĩ đầu tư quốc tế chủ yếu là Mỹ.

Có một câu nói rất hay rằng, nếu bạn nợ ngân hàng vài chục nghìn đô la thì đó là vấn đề của bạn nhưng khi bạn nợ ngân hàng vài chục triệu đô la thì đó là vấn đề của ngân hàng. Trung Quốc đang trong hoàn cảnh thứ hai. Khi Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên nói về sự phá sản của Trung Quốc thì không ít người phản đối vì cho rằng sẽ không có chuyện đó. Trung Quốc bây giờ khác Liên Xô ngày trước, điều này đúng. Khi Liên Xô sụp đổ thì cả thế giới bình yên nhưng cái giá mà thế giới, chủ yếu là Mỹ và các nước phương Tây sẽ phải trả cho sự phá sản của Trung Quốc là rất lớn. Thậm chí là cả thế giới sẽ rơi vào khủng hoảng (1).

shezhen1

Thâm Quyến, một trung tâm kinh tế của Trung Quốc

Kịch bản mà ông Nguyễn Gia Kiểng hình dung về cách đối phó của Đảng cộng sản Trung Quốc trong nạn dịch Covid-19 là "chạy nợ" bằng cách cho phép các công ty mẹ chuyển hết tài sản cho các công ty con rồi tuyên bố phá sản. Với qui mô về dân số, diện tích và kỹ thuật đã tích lũy được thì Trung Quốc có thể rút lui và co cụm lại rồi tự phát triển một mình. Dịch Covid-19 là một cơ hội để Trung Quốc thú nhận sự phá sản của mình và cũng nhân cơ hội này để xóa nợ và co cụm lại.

Còn Việt Nam thì sao ?

Với không ít người Việt Nam thiếu kiến thức và hời hợt về chính trị thì cho rằng dù gì Đảng cộng sản Việt Nam cũng đã làm cho kinh tế Việt Nam khá hơn trong thời gian qua. Cuộc sống tốt hơn, nhà cửa, đường sá được xây dựng nhiều hơn... Những người có tiền đều thấy thoải mái và tiện nghi miễn là đừng đụng chạm đến chính trị.

Đúng là có chuyện như thế nhưng Đảng cộng sản Việt Nam không phải làm gì cả. Họ làm kinh tế bằng cách cóp nhặt mô hình Trung Quốc nhưng với qui mô nhỏ và kém xa so với Trung Quốc. Việt Nam cũng mở các khu công nghiệp với mọi sự dễ dãi để mời mọc các công ty đa quốc gia vào "bóc lột" sức lao động người dân. Việt Nam chào mời các công ty đa quốc gia đầu tư với những quảng cáo như "Việt Nam là đất nước ổn định chính trị, nguồn nhân công lao động rẻ và dồi dào…". Khi nguồn nhân công rẻ mạt và ngoan ngoãn ngày càng giảm sút thì Đảng cộng sản hoảng hốt, cả bí thư Nguyễn Thiện Nhân và Vương Đình Huệ đều công khai bày tỏ sự lo lắng khi người dân Việt Nam ngày càng "đẻ ít đi".

Đã từ lâu Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên khuyến cáo là Việt Nam cần giảm phụ thuộc vào xuất khẩu mà nên chú trọng vào thị trường trong nước với gần 100 triệu dân. Theo các chuyên gia thì khi kim ngạch xuất nhập khẩu (ngoại thương) vượt mức 50% GDP là nền kinh tế của bất cứ quốc gia nào cũng rơi vào tình trạng nguy hiểm. Khi đó sự ổn định của nền kinh tế quốc gia sẽ phụ thuộc vào nước ngoài, tức là mình phải chịu những tai nạn do người khác gây ra. Kim ngạch xuất khẩu Việt Nam năm 2019 vượt ngưỡng 500 tỉ USD trong khi GDP của Việt Nam chỉ hơn 200 tỉ USD, như vậy là ngoại thương Việt Nam lớn gấp 5 lần ngưỡng cho phép. Kinh tế Việt Nam phụ thuộc hoàn toàn vào bên ngoài.

Dịch cúm Covid-19 một lần nữa phơi bày sự thiển cận của Đảng cộng sản Việt Nam khi họ chần chừ và không dứt khoát "thoát Trung". Dù ông Nguyễn Phú Trọng và ban lãnh đạo tối cao đã lấy quyết định chuyển trục sang các nước dân chủ nhưng họ không đủ can đảm và bản lĩnh để công khai việc đó với 4 triệu đảng viên và 96 triệu người dân Việt Nam. Bản chất của các chế độ độc tài hoàn toàn trái ngược với dân chủ nên cho dù là một quyết định "sáng suốt" duy nhất từ ngày thành lập đảng đến nay họ vẫn không thể nào lấy quyết định dứt khoát.

Sự chuyển trục đã bắt đầu từ chuyến thăm Mỹ của Nguyễn Phú Trọng hồi tháng 7/2015, tuy nhiên sự xoay trục đã quá chậm chạp vì nhiều lý do. Lý do lớn nhất và quan trọng nhất là sự thiển cận và ngoan cố của Đảng cộng sản Việt Nam. Họ vẫn cố gắng để duy trì chế độ toàn trị bất chấp thiệt hại cho đất nước. Xin nhắc lại rằng Đảng cộng sản Việt Nam không hề muốn xoay trục sang Mỹ vì họ hiểu điều đó đồng nghĩa với sự cáo chung của đảng. Họ hy vọng là thời gian đối đầu giữa Mỹ và Trung Quốc sẽ còn kéo dài và trong thời gian đó họ có thể dân chủ hóa một mình hoặc thay tên đổi họ để trở thành một chính đảng văn minh và tiến bộ. Mọi toan tính của họ đã bị dịch cúm Covid-19 đảo lộn tất cả. Trung Quốc sẽ nhanh chóng rút lui và co cụm lại sau khi dịch cúm kết thúc. Các nước dân chủ, nhất là Mỹ có thể rơi vào khủng hoảng khi các quĩ đầu tư tài chính bị vỡ nợ vì cho Trung Quốc vay. Khi đó họ không thể nào giúp đỡ cho Việt Nam và nếu khủng hoảng kinh tế xảy ra với Việt Nam thì Đảng cộng sản sẽ phải trả giá đắt.

Cũng cần nói rõ một điều rằng bản thân Đảng cộng sản Việt Nam không hề muốn chuyển trục, họ chỉ làm điều đó khi không còn bất cứ sự lựa chọn này khác. Họ không hề có công lao gì trong việc này cả. Nếu bán được nước để duy trì chế độ thì họ cũng sẵn sàng. Vấn đề là Trung Quốc đã rút lui và co cụm lại nên không cần đến Việt Nam nữa. Chính Đảng cộng sản Việt Nam đã đưa đất nước vào quĩ đạo Trung Quốc để rồi chịu lệ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc. Những khốn khó mà người dân Việt Nam đang phải hứng chịu trong dịch Covid-19 đến từ sự thiển cận của Đảng cộng sản Việt Nam.

Đảng cộng sản Việt Nam đang rất khốn đốn vì Đại hội 13 đang đến gần. Báo cáo chính trị của đảng về hướng đi cho 5 năm tới sẽ viết những gì ? Sẽ can đảm công khai việc chuyển trục sang Mỹ và các nước dân chủ hay vẫn "lưỡi gỗ" kiên định con đường đi lên Chủ nghĩa Xã hội và trung thành với tư tưởng Mác-Lênin ? Nếu công khai chuyện xoay trục thì nội bộ sẽ rối loạn nhưng giấu giếm thì càng đổ vỡ lớn vì không ai còn tin vào những lời nói dối.

Sự chống đối sẽ rất gay gắt ngay trong nội bộ nếu Đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục nói dối. Khi thuyền trưởng đổi hướng mà không thông báo cho thủy thủ đoàn biết thì sẽ xảy ra cảnh "trống đánh xuôi, kèn thổi ngược". Các đảng viên sẽ không biết đường nào mà lần. Họ không biết phải bày tỏ thái độ thân Trung hay thân Mỹ và rồi có thể họ sẽ trở thành nạn nhân vì chính sự nhiệt thành của họ. Lịch sử đã xảy ra như vậy khi Đảng cộng sản Việt Nam xoay trục lần thứ nhất vào thập niên 60 "bỏ Liên Xô theo Trung Quốc" với hậu quả là hàng hoạt tướng tá và quan chức cao cấp bị trừng phạt mà không hiểu vì sao (2).

Không có một chế độ độc tài nào là sáng suốt vì họ tự quyết định mọi chuyện theo cách nghĩ của họ, vì quyền lợi của họ chứ không vì quyền lợi của dân tộc. Đảng cộng sản Trung Quốc có thể giỏi trong làm kinh tế nhưng họ lại sai lầm khi muốn làm bá chủ thế giới. Mô hình độc tài của họ làm cho cả thế giới lo sợ và vì thế Trung Quốc không thể có bạn. Trong dịch Covid-19 Trung Quốc chỉ còn mỗi người bạn là Hun Sen (Campuchia).

Không ai có thể đoán được Đảng cộng sản Việt Nam sẽ ra sao sau dịch cúm Covid-19 và cũng không ai biết được nội bộ Đảng cộng sản sẽ ra sao trong Đại hội 13 nhưng có một điều mà mọi người cần biết đó là Đảng cộng sản Việt Nam không có bất cứ giải pháp nào cho đất nước. Giải pháp cho đất nước chỉ có thể đến từ các tổ chức chính trị khác. Đã đến lúc người Việt Nam cần tìm hiểu về những giải pháp khác đó.

Việt Hoàng

(8/3/2020)

(1) COVID-19 và kịch bản HNA : khủng hoảng có thể rất lớn

(2) Cuộc chuyển hóa hiểm nghèo của Đảng cộng sản Việt Nam

Published in Quan điểm
lundi, 30 septembre 2019 08:06

Liệu Phạm Bình Minh có đáng trách?

Gần đây xảy ra sự kiện, ngày 28 tháng 9 tại Liên Hiệp quốc, Phó Thủ tướng, kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh phát biểu 15 phút. Ông Minh nói chung chung về thành tích của Việt Nam, về căng thẳng ở Biển Đông, kêu gọi đa phương hóa quan hệ, không dám đụng đến tên Trung Quốc.

Không biết Bộ Chính trị của Đảng đã bàn bạc và chỉ thị như thế nào, có những mưu lược cao cường gì trong chuyện này, nhưng việc ông Minh không dám nói đến Trung Quốc ở Liên Hợp Quốc đã làm cho phần đông dân Việt Nam thất vọng.

Không những dân Việt mà chắc rằng Chính phủ nhiều nước cũng thất vọng. Họ chờ đợi sự lên án Trung Quốc một cách mạnh mẽ của Việt Nam để tỏ rõ sự ủng hộ, để thể hiện sự đoàn kết chống bọn bành trướng. Nhưng họ đã không được nghe sau thời gian dài chờ đợi.

PBM1

Nhiều người bỏ phòng họp khi Bộ trưởng ngoại giao Phạm Bình Minh phát biểu

Bên cạnh những bài phê phán sự hèn nhát của Phạm Bình Minh, có vài ý kiến khuyên rằng, nên thông cảm cho ông ta, vì ông ta không được tự do ăn nói, mà phải chịu sự chỉ đạo của cấp trên.

Tôi không tán thành với sự thông cảm đó. Trước hết, phải biết ý kiến cá nhân của ông. Với tư cách Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, ông Minh có thấy cần phải nêu tên Trung Quốc ra không. Nhiều người cho rằng, không nêu ra thì toàn thế giới cũng đã biết rõ. Vâng, người ta biết rõ, nhưng việc nêu hay không nêu tên Trung Quốc có tác dụng khác nhau rất lớn.

Khi ông Minh cho rằng không cần nêu, thế thì ông đồng lõa với cấp trên, không thể nói là ông bị người ta ép buộc. Khi ông thấy cần phải nêu, phải chỉ thẳng vào mặt Trung Quốc, vậy ông có đề xuất và trao đổi với cấp trên không, có dám thuyết phục để họ chấp nhận ý kiến của ông không, hay ông chỉ ngoan ngoãn một lòng nghe theo họ, chỉ biết vâng dạ ?

Cha của ông Minh là Nguyễn Cơ Thạch (tên thật là Phạm Văn Cương) một Bộ trưởng Ngoại giao khá cứng rắn với Trung Quốc, vì thế đã bị Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười loại bỏ. Không biết ông Minh có nghĩ tới cha hay không, có nghĩ rằng gặp trường hợp này Bộ trưởng Nguyễn Cơ Thạch sẽ hành động như thế nào, giữ nguyên ý kiến để thể hiện, để bảo vệ tinh thần dân tộc và đồng thời giữ khí tiết, hay là chịu rụt cổ cúi đầu, bên ngoài nói là để giữ đoàn kết, thống nhất tư tưởng mà thực ra là che giấu sự tham quyền cố vị, không dám dũng cảm bảo vệ chính nghĩa.

Nếu quả thật ý kiến chỉ đạo của Bộ Chính trị là không dám chỉ rõ tên Trung Quốc, thì tất cả họ đã nấp sau bức màn đen và đẩy một mình Phạm Bình Minh ra trước công luận để hứng chịu búa rìu của dư luận.

Theo lời khuyên "nên thông cảm với Phạm Bình Minh", tôi tạm đặt vào vị trí của ông và thấy rùng mình. Theo trên thì tạm giữ được địa vị và giàu sang, nhưng… Quyết vạch rõ bộ mặt xâm lược của Trung Quốc thì…Đúng là tiến lên vướng núi, trở lại gặp sông. Nếu là tôi, tôi sẽ noi theo gương cha, thà bị mất chức tước, mất quyền lợi vật chất, thậm chí bị khai trừ khỏi Đảng như Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang, Lê Hồng Hà, Trần Xuân Bách v.v… còn hơn ra giữa Liên Hiệp Quốc phơi bày sự hèn kém của cá nhân và của Nhà nước.

Phải chăng Phạm Bình Minh đã vì quá sợ cấp trên, hay vì ý thức hệ cộng sản mà phản lại cha ông ? Liệu những người có lương tri có thể thông cảm ? Nếu Phạm Bình Minh bị ép quá mức, tại sao không dám tuyên bố từ chức để chống lại ?

Khi Bộ trưởng Ngoại giao tuyên bố từ chức để phản đối việc không dám đụng đến Trung Quốc xâm lược thì đó là một quả bom nổ giữa trời quang. Việt Nam đang rất cần những quả bom như thế để thức tỉnh. Xem trong các quan chức cao cấp của Đảng cộng sản Việt Nam chưa thấy ai có được dũng cảm để làm việc như vậy.

Nguyễn Đình Cống

(30/09/2019)

Published in Diễn đàn

tuchuyenhoa1

Đảng Cộng sản Việt Nam không thể tự chuyển hóa

Cái đảng cộng sản chắc phải "đốn" lắm rồi. Hết hội nghị này tới hội nghị khác hô hào chỉnh đốn Đảng, rồi lại hô to hơn, phải tăng cường chỉnh đốn Đảng. Ông Nguyễn Phú Trọng lại mới họp một hội nghị cán bộ toàn quốc dạy dỗ cán bộ về tăng cường chỉnh đốn Đảng !

Đốn là đứa nào mà phải chỉnh đi chỉnh lại hoài như vậy ? Từ điển Hán Việt của Thiều Chửu, giải thích chữ Chỉnh đốn 整頓 : "sự gì, cái gì đã tán loạn lâu rồi mà lại sửa sang lại cho được như cũ gọi là chỉnh đốn". Nguyễn Phú Trọng đang lo chỉnh đốn Đảng bởi vì cái đảng của ông ta "đã tán loạn lâu rồi !". Và ông muốn sửa sang nó "cho được như cũ".

Cảnh toán loạn trong đảng Cộng sản Việt Nam đã diễn ra từ mấy chục năm nay rồi nhưng đến đời Nguyễn Phú Trọng đã bùng nổ mạnh. Nguyễn An Dân đã mô tả cảnh tán loạn qua mấy chữ : Đảng bắn nhau ; Đảng bắn Dân ; Dân bắn lại Đảng !

Một vụ Dân bắn lại Đảng xẩy ra năm 2013, một "dân oan" là Đặng Ngọc Viết mặc quần áo nghiêm chỉnh, tay sách chiếc cặp đen thong dong vào trụ sở hành chánh thị xã Thái Bình bắn chết bốn cán bộ Trung tâm Phát triển quỹ đất Thành phố : Vũ Ngọc Dũng, Phó Giám đốc Trung tâm ; và Bùi Đức Xuân, Vũ Công Cương và Nguyễn Thanh Dương. Giết người xong Đặng Ngọc Viết ra về, đến chiều tới cổng chùa Dục Dương bên cạnh nhà tự sát. Các nạn nhân là những người đang thi hành "dự án mở đường" qua khu vực đất nhà anh Viết, và gia đình anh không được bồi thường xứng đáng.

Vụ Đảng bắn nhau diễn ra tại Yên Bái năm nay. Đỗ Cường Minh, trưởng Chi cục Kiểm lâm Yên Bái, vào trụ sở thành phố bắn chết hai quan đầu tỉnh, bí thư Tỉnh ủy Phạm Duy Cường và Chủ tịch tỉnh kiêm Trưởng ban Tổ chức Ngô Ngọc Tuấn. Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc bay lên ngay coi xác rồi hứa điều tra. Phó thủ tướng Trương Hòa Bình gửi công văn chỉ đạo cơ quan công an khởi tố, điều tra, xác định nguyên nhân vụ. Bốn tháng hơn rồi, không còn nghe nói gì nữa.

Cảnh toán loạn gần đây nhất là vào tháng Chín, 2016 với những cuộc tháo chạy của những Trịnh Xuân Thanh, Vũ Đình Duy, Lê Chung Dũng, tất cả đều liên can tới các công ty dầu khí, những cái ổ chứa đầy tiền ; Thanh còn từng giữ chức phó chủ tịch tỉnh Hậu Giang. Cả ba người này đều đang bị nghi ngờ tham nhũng, bị điều tra hoặc bị truy tố, nhưng đều bình yên cao chạy xa bay ! Tán loạn bên trong và bên ngoài đảng ! Nguyễn Phú Trọng đang cầm đầu đảng, mà đảng thì được hiến pháp xác định toàn quyền "lãnh đạo nhà nước và xã hội" không làm được gì cả, chỉ còn sử dụng món "võ mồm !".

Nguyễn Phú Trọng đến nói chuyện với các cử tri của mình tại Đông Anh, Hà Nội, quê hương của cả ông Trọng và Trịnh Xuân Thanh. Ông dõng dạc tuyên bố : "Đã ra lệnh truy nã quốc tế với Trịnh Xuân Thanh và đang phối hợp với các nước bắt bằng được". Nhà báo tự do Người Buôn Gió kể chuyện trên rồi nhận xét : "Trọng bày tỏ sự cay cú, hằn học với Trịnh Xuân Thanh một cách trẻ con". Trong lúc đó Trịnh Xuân Thanh vẫn liên lạc với bạn ở Việt Nam, còn kể chuyện mình đang ở nước Đức như thế nào để đưa lên mạng, chẳng thấy lệnh truy nã quốc tế nào hết ! Người Buôn Gió kết luận rằng Trọng chỉ "phát biểu mị dân cho mình đỡ nhục vì không làm gì được Trịnh Xuân Thanh cả !".

Nhà báo Huy Đức cho rằng bản danh sách những người trong ngành Dầu Khí "có khả năng chạy trốn lên tới 192 nhân vật !" Quả thật là tán loạn ! Trọng "loay hoay với những kẻ đã cao chạy xa bay" không bắt được, bèn quay ra ra lệnh cách chức mấy quan chức đã nghỉ hưu rồi, không còn chức nào để cách nữa !

Một đảng viên là Giáo sư Trần Đình Sử, được tiếng là thận trọng, cũng phải buông lời phê phán : "chế độ ta đạt đến sự thối nát nhất trong các chế độ đã có và hiện có… Thật khủng khiếp !".

Bất lực trước những cảnh tán loạn đó, Nguyễn Phú Trọng quay ra "Chỉnh đốn Đảng !". Trọng đã từng hô hào chống tham nhũng để chỉnh đốn đảng. Ông Nguyễn Đăng Quang, cựu Đại tá Công an hiện nghỉ hưu ở Hà Nội nhận xét : "lãnh đạo Đảng càng hô hào chống tham nhũng, càng ra nhiều nghị quyết, chỉ thị chống tham nhũng, thì tham nhũng này lại càng khỏe ra càng mạnh lên !". Và ông kết luận : "đánh tham nhũng chống tham nhũng chẳng qua chỉ là đánh trận giả, bắn chỉ thiên là chính thôi !". Cần giải thích cho các bạn trẻ hiểu nghĩa, bắn chỉ thiên tức là đưa nòng súng ngược lên trời, đạn bắn bay lên trời chứ không trúng ai cả !

Chỉ có thể chống tham nhũng bằng cách bắn chỉ thiên bởi vì chính các quan cộng sản cũng công nhận rằng "đánh tham nhũng tức là ta lại đánh ta !" Hình ảnh bắn chỉ thiên giải thích được tại sao những người bị nghi tham nhũng như quý ông Trịnh Xuân Thanh, Vũ Đình Duy, Lê Chung Dũng đều thoải mái biến đi không để lại dấu vết !

Ông Nguyễn Phú Trọng vẫn được đàn em tôn xưng là giáo sư. Sau khi bắn chỉ thiên chống tham nhũng, giáo sư Trọng đã quay ra bắn tiếp vào "Tình trạng suy thoái" của đảng, nhắm thẳng vào hai mục tiêu : "tự diễn biến" và "tự chuyển hóa". Ông cảnh báo các cán bộ, đảng viên rằng những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi". Đáng lo hơn là chúng "còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường". Việc chống "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ là một "cuộc chiến đầy cam go", nhưng, ông nói, "không thể không làm, vì nó liên quan đến vận mệnh của Đảng và chế độ".

Điều ông Trọng nhấn mạnh là hai hiện tượng "tự diễn biến" và "tự chuyển hóa" nguy hiểm cho "vận mệnh của Đảng và chế độ" chứ ông không nói gì tới vận mệnh nước Việt Nam cả. Vận mệnh nước Việt Nam hiện nay là cá chết, biển chết, dân đói, trẻ em thất học, quân giặc xâm lăng đã chiếm biển, chiếm đảo, xây phi trường và căn cứ quân sự đe dọa hai ngàn cây số bờ biển. Nhưng tất cả những tai họa đó không đáng lo bằng sự kiện các đảng viên "tự diễn biến" và "tự chuyển hóa" ; cho nên ông Nguyễn Phú Trọng chẳng cần quan tâm !

Ông Trọng không quan tâm là phải, bởi vì chính những người đảng viên cộng sản tỉnh ngộ khi nhìn ra những sai lầm hại dân hại nước, chính họ đã tự chuyển hóa để đòi thay đổi. Những người đang "tự diễn biến" và "tự chuyển hóa" bây giờ chỉ noi theo các đàn anh đi trước, từ Hoàng Minh Chính, Trần Độ tới Tống Văn Công, đặt vận mệnh dân tộc lên trên vận mệnh Đảng và chế độ ! Họ không chấp nhận tiếp tục nhắm mắt, cúi đầu theo đảng cho nên họ mới lên tiếng đòi cho người dân Việt được sống tự do dân chủ, đòi phải cứng rắn đương đầu với kẻ thù xâm lăng cướp nước.

Những người tỉnh ngộ sớm nhìn thấy tai họa của đất nước, không phải chỉ là những tai họa vật chất như đất đai, rừng, biển và tài nguyên thiên nhiên. Tai họa lớn nhất là một dân tộc sống không có phương hướng. Họ phải tự chuyển hóa để nhìn rõ vấn đề đó. Kỹ thuật truyền thông hiện đại đã giúp nhiều người trao đổi với nhau dù không gặp mặt. Các thông tin và ý kiến truyền từ người này qua người khác, tạo ra những cộng đồng chính trị ảo trong đó các công dân tự ý thức mình có quyền đòi thay đổi. Mọi người trong cộng đồng này biết rằng kỹ thuật thông tin mới sẽ khiến cho các chính quyền, ở bất cứ nước nào, khó nói dối trá, khó ăn cắp của công, và khó giết người, như những cảnh ai bị gọi tới đồn công an một, hai ngày là chết !

Bất cứ người Việt Nam, một đảng viên cộng sản tỉnh táo nào, cũng phải thấy nếu không thay đổi thì quê hương sẽ tiếp tục chìm đắm trong cảnh nghèo thua kém các nước chung quanh, và chủ quyền đất nước mất dần vào tay ngoại bang. Các đảng viên không tự chuyển hóa phải thấy chính mình đang phản bội dân tộc ! Một "chế độ thối nát nhất trong các chế độ đã có và hiện có" ở nước Việt Nam và trên mặt trái đất, nếu nó còn tiếp tục cầm quyền thì sẽ đưa đất nước về đâu ?

Nhờ phương tiện thông tin mới, những người đã mất niềm tin vào dân tộc, mất niềm tin vào khả năng xây dựng lại quê hương bây giờ đang nuôi lại niềm tin, họ sẵn sàng đứng lên tự mình làm công việc thay đổi. Niềm tin đó có thể lan truyền trong giới thanh niên, giới trí thức, kể cả các đảng viên cộng sản. Nhờ thế, chính các đảng viên cũng sẽ muốn thay đổi. Làm sao họ có thể tiếp tục cúi đầu theo giáo sư Trọng "tiến lên chủ nghĩa xã hội" trong khi chính giáo sư từng nói rằng "Đến hết thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa !"

Đó là mối đe dọa trên vận mạng của đảng Cộng sản mà ông Nguyễn Phú Trọng muốn chỉnh đốn. Nhưng ông không thể nào bịt mắt, bịt tai tất cả các đảng viên để mình ông độc thoại mãi mãi.

Ngô Nhân Dụng

Nguồn : Người Việt, 23/12/2016

Published in Diễn đàn
Trang 1 đến 40