Làm thế nào để có một giấc mơ Việt Nam chung thay vì mỗi người một giấc mơ riêng ? Không khó. Cái khó là phải mơ. Nếu mỗi người tạm từ bỏ cái tôi để trở về với mình và thành thực nghĩ về những gì mà mình có thể mơ ước cho đất nước Việt Nam rồi viết ra giấc mơ Việt Nam của mình họ sẽ thấy giấc mơ đó không khác bao nhiêu giấc mơ của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên.
Thế giới đã biết đến Việt Nam như là nạn nhân của hận thù và chia rẽ, của óc độc quyền lẽ phải thì thế giới sẽ phải biết đến Việt Nam sau này như là vùng đất của sự bao dung, như là một mẫu mực thành công của tình anh em tìm lại, của sự hồi sinh từ điêu tàn và đổ nát. Ảnh minh họa
Một người bạn hỏi tôi "tại sao các vị lại kết thúc dự án chính trị của các vị bằng chương "Chung một giấc mơ Việt Nam". Các ngài định đấu tranh hay mơ mộng ?"
Không biết anh hỏi thực hay hỏi đùa nhưng những từ "các vị", "các ngài" chắc chắn cũng có hàm ý trêu chọc là chúng tôi, Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, không thực tế và vì thế không phù hợp với chính trị. Câu hỏi khiến tôi khựng lại. Không phải vì không có câu trả lời mà vì không biết phải trình bày nó như thế nào. Dù Giấc Mơ Việt Nam đã là kết luận của các dự án chính trị của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên từ mấy chục năm nay nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi chúng tôi như vậy. Sau một lúc chần chừ tôi quyết định bắt đầu bằng cách hỏi lại anh : "Tôi sẽ trả lời nhưng trước hết xin hỏi lại là ngài có giấc mơ nào cho Việt Nam không ?". Đến lượt anh bạn lúng túng. Anh là một trí thức lớn, uyên bác và chân chính.
Nhưng giấc mơ là gì ? Nó không giản dị như người ta thoạt tưởng.
Ở nghĩa thông thường nhất giấc mơ chỉ là một sản phẩm của hoạt động của khối óc trong giấc ngủ. Các nơ-rôn chuyển động, va chạm và kết hợp với nhau tạo ra các diễn biến ảo –hình ảnh, âm thanh, cảm xúc v.v.- hoàn toàn không có thực mà bình thường chính người mơ cũng không biết và không nhớ. Tất cả đến và đi trong giấc ngủ. Đôi khi người ta nhớ được khúc cuối, lúc sắp thức dậy, khi giấc ngủ đã mất cường độ và ý thức đã dần dần trở lại. Người ta gọi những gì còn nhớ được là giấc mơ. Đặc tính chính của giấc mơ là người mơ hoàn toàn không chủ động. Đó không phải là giấc mơ Việt Nam mà anh em chúng tôi theo đuổi.
Giấc mơ Việt Nam của chúng tôi là một giấc mơ trong lúc thức tỉnh, cả trí tuệ lẫn tâm hồn. Giấc mơ này giống như một ước mơ, nghĩa là những gì chúng ta muốn thấy, xuất phát từ thực tại mà chúng ta đang sống và ý muốn vượt lên thay đổi thực tại đó và đạt tới một thực tại khác đẹp hơn. Tuy vậy nó vẫn là một giấc mơ chứ không phải là một ước mơ bởi vì, khác với một ước mơ, nó vượt thoát hẳn khỏi thực tế và không thể đạt tới được một cách trọn vẹn trong một thời gian dự trù được. Trong giấc mơ không có kết quả cụ thể, cũng không có quyền lợi và tham vọng cá nhân, ngay cả tham vọng chính đáng. Nó là phẩm chứ không phải là lượng, một hướng đi chứ không phải một cột mốc, một lý tưởng chứ không phải một mục tiêu.
Và tại sao phải mơ ?
Trước hết là vì giấc mơ, dù hiểu theo nghĩa nói trên, trong lúc tỉnh, hoàn toàn không có sự giả dối. Lý do là vì không ai bắt mình mơ, mình tự ý mơ trong một khoảng khắc bình yên và chỉ đối diện với chính mình cho nên tuyệt đối không có nhu cầu nói dối. Giấc mơ vì vậy bao giờ cũng là một khoảng khắc chân thành và khiến người ta trong sạch hơn.
Nó cũng khiến người ta gắn bó với đất nước hơn bởi vì người ta luôn luôn mơ bằng tiếng mẹ đẻ. Một điều có thể nhận thấy là các thế hệ di dân thứ hai –con của những người vừa tới định cư ở một nước mới- thường ít mơ mộng. Họ có thể rất năng động và thành công ngoạn mục trong học hành cũng như trong nghề nghiệp nhưng họ ít mơ mộng. Không phải vì phải phấn đấu nhiều và không còn thời giờ để mơ mộng như họ thường nói mà vì không có tiếng mẹ đẻ để mơ. Họ được cha mẹ chăm nom trong những năm đầu đời cho nên tiếng mẹ đẻ vẫn là tiếng của cha mẹ, nhưng rồi họ đi học và sau đó đi làm bằng tiếng của nước nhập cư và dần dần quên đi tiếng mẹ đẻ hay chỉ còn giữ lại được một chút ít không đủ để mơ. Họ không thể mơ vì đã mất tiếng mẹ đẻ. Đó là một thiệt thòi lớn vì mơ mộng là một điều kiện cần để sống hạnh phúc.
Giấc mơ cũng khiến người ta gắn bó với đất nước hơn bởi vì người ta luôn luôn mơ bằng tiếng mẹ đẻ. Ảnh minh họa
Quan trọng hơn, giấc mơ làm đẹp tâm hồn và gắn bó những con người.
Giấc mơ chỉ có thể đẹp và hiền hòa. Một người Cao Ly có thể nguyền rủa Kim Jong-un, rất mong ước hắn bị lật đổ và trừng trị thật đích đáng nhưng người ta không thể mơ như thế. Giấc mơ chỉ có thể có những điều tốt và đẹp. Và vì nó vừa thành thực vừa tốt và đẹp nên nên nó khiến chúng ta cùng hướng về cái Tốt, cái Đẹp và cái Đúng. Nó khiến chúng ta gắn bó với nhau trong sự chia sẻ những điều mà ai cũng muốn. Điều này tổ tiên ta đã biết ngay từ một ngày rất xa xưa. Các cụ gọi những kết hợp tạm bợ là "đồng sàng dị mộng" (cùng một chiếu nhưng không cùng một giấc mơ). Như vậy các cụ đã biết từ lâu điều mà nhiều người đấu tranh chính trị ngày nay, ngay cả những người rất thông thái, không ý thức được một cách rõ ràng là người ta chỉ có thể chung sức hành động lâu dài nếu cùng chia sẻ một giấc mơ. Như vậy giấc mơ tuy xa vời nhưng lại là một nhu cầu rất cụ thể cho một kết hợp bền vững.
Có cần những bằng chứng cụ thể cho những khẳng định này không ?
Hai tôn giáo lớn quen thuộc với chúng ta, Phật Giáo và Kitô Giáo, đã gắn bó hàng tỷ người trong hàng ngàn năm trong một giấc mơ chung là sẽ được vào Niết Bàn, hay lên Thiên Đàng cũng thế vì hai tôn giáo này là anh em (1). Ngày nay cả hai đều đang gặp khó khăn bởi vì giấc mơ đó, ít nhất theo cách mô tả cổ điển, không còn được chia sẻ nồng nhiệt như trước nữa.
Một thí dụ khác, cũng là một thảm kịch cho nhiều dân tộc trong đó có chúng ta, là phong trào cộng sản. Cũng như tất cả mọi đảng cộng sản đã từng xuất hiện trên thế giới và hầu hết đã tiêu vong, Đảng Cộng Sản Việt Nam đã được xây dựng trên danh nghĩa như là một phương tiện để tiến tới giấc mơ Thế Giới Đại Đồng không giai cấp, tuyệt đối bình đẳng và liên đới trong đó mỗi người làm theo khả năng và hưởng theo nhu cầu. Giấc mơ này rất đẹp cho nên có lúc đã động viên được hàng tỷ người và hàng triệu người đã say mê đến độ sẵn sàng chết cho nó và sẵn sàng giết người vì nó. Tại Việt Nam nó đã qui tụ được một số người không nhiều cũng không có trình độ hiểu biết nào đáng kể, chủ yếu theo cộng sản vì mù quáng, nhưng cuồng nhiệt chia sẻ giấc mơ chung đó và đã có thể lôi kéo hoặc cưỡng bức nhiều người khác theo họ và hy sinh cho họ. Sau cùng họ đã thắng trước một phe chống cộng tuy đông hơn, kiến thức cao hơn, phương tiện dồi dào hơn, nhưng đồng sàng dị mộng. Đó là một trong những bài học lịch sử lớn nhất.
Sau cùng phong trào cộng sản thế giới đã sụp đổ khi giấc mơ tan biến. Lý tưởng này tuy đẹp nhưng không có đường đi tới. Đường đi tới được đưa ra là tư tưởng Mác-Lênin sai cả về phương pháp lý luận lẫn chính lý luận. Và giấc mơ đã chỉ là ác mộng. Các chế độ cộng sản và các đảng cộng sản đã tiêu vong, chỉ còn lại hai chế độ cộng sản Trung Quốc và Việt Nam và hai chế độ khốn cùng là Triều Tiên và Cuba. Nhưng cả hai chế độ cộng sản Trung Quốc và Việt Nam đều đã chấp nhận kinh tế thị trường và không những thế còn tạo ra một tình trạng chênh lệch giầu nghèo thách đố hơn cả các nước tư bản. Giấc mơ cộng sản đã bị chối bỏ, hai đảng cộng sản Trung Quốc và Việt Nam không thú nhận chỉ vì gian trá và ngụy biện mà thôi. Sự sụp đổ của cả hai chế độ là chắc chắn bởi vì những người cộng sản không còn giấc mơ chung.
Còn đối lập dân chủ Việt Nam ?
Phải nói thật vắn tắt và quả quyết : muốn đánh bại được sự ngoan cố của Đảng Cộng Sản phải có một tổ chức dân chủ mạnh và muốn có một tổ chức dân chủ mạnh chúng ta cũng cần một giấc mơ Việt Nam chung. Chúng ta thiếu một giấc mơ Việt Nam và vì thế không thấy cần có một tư tưởng chính trị để chứng minh rằng có đường đi tới lý tưởng đó và một dự án chính trị để biết phải đi tới như thế nào. Mỗi người theo đuổi một ước vọng cá nhân, có khi chỉ tầm thường như được đóng một vai trò nào đó hay được thừa nhân một tư cách nào đó. Hậu quả là đấu tranh nhân sĩ hoặc đồng sàng dị mộng. Chính vì thế mà chúng ta vẫn chưa có nổi một tổ chức dân chủ có tầm vóc, cuộc vận động dân chủ vẫn dậm chân tại chỗ và chính quyền cộng sản vẫn còn tồn tại dù đã mất lý tưởng, đã phân hóa cùng cực, đã trở thành một lực lượng chiếm đóng cướp bóc và đã thất bại trên mọi phương diện. Nhiều người có thể nghĩ giấc mơ xa vời, nhưng cũng chính vì thế mà nó đoàn kết chúng ta một cách lâu dài.
Sau một hồi trao đổi anh bạn nói : "Thú thực là mình không có một giấc mơ nào cho Việt Nam, chỉ ghét bọn cầm quyền hiện nay vì chúng nó quá nhảm nhí thôi. Có lẽ là vì trong thâm tâm mình cũng không yêu nước lắm". Anh là một người hiểu biết và chân thực, anh thành công lớn, được mọi người quý trọng ; các con anh cũng đều rất thành đạt, nhưng họ chủ yếu quan tâm tới cuộc sống cá nhân.
Rồi anh hỏi tôi làm thế nào để có một giấc mơ Việt Nam chung thay vì mỗi người một giấc mơ riêng ?
Không khó. Cái khó là phải mơ. Nếu mỗi người tạm từ bỏ cái tôi để trở về với mình và thành thực nghĩ về những gì mà mình có thể mơ ước cho đất nước Việt Nam rồi viết ra giấc mơ Việt Nam của mình họ sẽ thấy giấc mơ đó không khác bao nhiêu giấc mơ của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên :
Nước Việt Nam sẽ là một nước lớn.
Làm người Việt Nam cho tới nay đã là một điều bất hạnh thì làm người Việt Nam trong một tương lai gần sẽ phải là một niềm vui, một may mắn và một nguồn hãnh diện.
Thế giới đã biết đến Việt Nam như là nạn nhân của hận thù và chia rẽ, của óc độc quyền lẽ phải thì thế giới sẽ phải biết đến Việt Nam sau này như là vùng đất của sự bao dung, như là một mẫu mực thành công của tình anh em tìm lại, của sự hồi sinh từ điêu tàn và đổ nát.
Giấc mơ chung đó chắc chắn sẽ nhanh chóng khiến cuộc vận động dân chủ khởi sắc.
Nguyễn Gia Kiểng
(31/07/2019)
-----------------
Đề nghị đọc thêm :
Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang vừa qua đời sáng nay, 28/07/2019, tại Hà Nội, thọ 83 tuổi.
Một trong những trí thức dân chủ đầu tiên trưởng thành dưới chế độ cộng sản, Nguyễn Thanh Giang, bằng những lý luận sắc bén đã góp phần quan trọng cho phong trào dân chủ Việt Nam. Ông đã gặp rất nhiều gian truân khi chọn lưa đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền nhưng đã không nao núng.
Ông cũng đã hợp tác với Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên để sáng lập và đảm nhiệm vai trò tổng biên tập đầu tiên của bán nguyệt san Tổ Quốc, tờ báo vận động dân chủ đầu tiên đã phát hành đều đặn trong mười năm ngay trong lòng chế độ cộng sản. Tờ báo đã nhanh chóng chiếm được cảm tình và sự hậu thuẫn của nhiều vị lão thành của chế độ và khiến họ trở thành những người tích cực vận động dân chủ.
Xin nghiêng mình kính cẩn tiễn đưa Nguyễn Thanh Giang và chia buồn cùng gia đình và các thân hữu.
Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên
Thế giới nói chung và Việt Nam nói riêng đang đứng trước một khúc quanh, một ngã rẽ quan trọng. Chúng ta có thể thấy mấy điểm nổi bật như sau.
Sự từ nhiệm vai trò lãnh đạo độc tôn của Mỹ. Sau năm 1945 thì Mỹ trở thành quốc gia lãnh đạo của phe dân chủ và sau khi Liên Xô sụp đổ năm 1991 thì Mỹ gần như là lãnh đạo số 1 của thế giới. Tiếng nói của Mỹ là tiếng nói quyết định và các nước dân chủ luôn ủng hộ Mỹ. Việc đồng đô-la Mỹ được thừa nhận như là đồng tiền chung của thế giới đã giúp chia sẻ gánh nặng về quân sự với Mỹ và giúp nền kinh tế Mỹ phát triển mạnh mẽ. Vai trò lãnh đạo độc tôn của Mỹ đã kết thúc với việc Donald Trump trở thành tổng thống Mỹ với chính sách "nước Mỹ trên hết".
Không nên coi thường sức mạnh của tư tưởng và việc đồng thuận với nhau trên những lập trường và giá trị nền tảng.
Phong trào dân túy nổi lên khắp thế giới do tư tưởng chính trị không theo kịp đà phát triển của khoa học kỹ thuật (chúng ta quen gọi là cách mạng 4.0). Sự thiếu hụt tư tưởng lần này cũng như sự thiếu vắng tư tưởng trong cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất (cuối thế kỷ 18) khiến chủ nghĩa cộng sản và phát-xít ra đời. Các chính trị gia dân túy đã khai thác chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi thay vì thảo luận một cách nghiêm túc và minh bạch trên các vấn đề nền tảng do cuộc cách mạng 4.0 mang lại. May mắn là làn sóng dân túy đã bị "chặn đứng" tại Châu Âu qua cuộc bầu cử Nghị Viện Châu Âu hôm 26/6/2019 vừa qua (1).
Cuộc thư hùng giữa Mỹ-Trung đang đến hồi gay cấn. Việc Mỹ và Châu Âu chạy theo chủ nghĩa thực tiễn khi chấp nhận làm ăn với Trung Quốc và bỏ qua nhân quyền đã khiến Trung Quốc trỗi dậy mạnh mẽ. Sự trỗi dậy đó không hề "hòa bình" và không hề cải thiện tình hình dân chủ tại Trung Quốc. Càng lớn mạnh Trung Quốc càng trở thành mối đe dọa cho hòa bình thế giới và trực tiếp đe dọa ngôi vị số 1 của Mỹ. Sự bất đồng giữa Mỹ-Trung là không thể thỏa hiệp và chỉ leo thang ngày càng khốc liệt. Cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung chỉ là khúc dạo đầu cho cuộc thư hùng gay gắt giữa Mỹ và Trung Quốc trong tương lai.
Nước Nga của Putin vẫn bị Châu Âu và Mỹ cấm vận kinh tế sau khi sát nhập bằng vũ lực bán đảo Crimea của Ukraine vào Nga. Kinh tế nước Nga phụ thuộc vào việc bán tài nguyên thô như dầu khí và khí đốt nhưng thời đại của dầu khí sắp đi qua khi năng lượng sạch từ gió và mặt trời đang dần thay thế.
Cuộc biểu tình khổng lồ của hơn 2 triệu người dân Hồng Kông chống lại luật dẫn độ về Trung Quốc trong hai ngày giữa tháng 6/2019 vừa qua gây chấn động thế giới. Các cuộc biểu tình đã thành công vì được tổ chức rất chặt chẽ, nhịp nhàng, ăn ý với một văn hóa rất cao. Tuyệt vời hơn cả là sự chuẩn bị và tổ chức của họ đã đạt đến mức mà những người lãnh đạo không cần ra mặt (để tránh bị mắt bớ như hồi 2014).
Các chế độ độc tài đang bị công phá khắp mọi nơi và đang sống những ngày cuối khó khăn. Chế độ cộng sản Việt Nam cũng không là ngoại lệ. Họ đã thất bại hoàn toàn trên mọi lãnh vực. Chế độ này sắp phải kết thúc nên đất nước cần có một giải pháp khác để thay thế. Phong trào dân chủ Việt Nam cần tập hợp lực lượng để nhận lãnh trách nhiệm trước lịch sử và dân tộc. Muốn thế thì người dân Việt Nam nói chung và trí thức nói riêng cần tham gia hoặc ủng hộ cho một tổ chức chính trị nào đó hoặc tự mình thành lập đảng mới vì đấu tranh chính trị luôn là đấu tranh có tổ chức và giữa các tổ chức chính trị với nhau.
Nếu một người nào đó muốn tham gia vào Tập Hợp Dân chủ Đa Nguyên thì cần những đức tính gì ? Có hai tiêu chí căn bản.
1. Đạo đức và lương thiện
Đạo đức là gì ? Đó là những giá trị được đúc kết trong hàng ngàn năm và được sự xác quyết của trí tuệ nhân loại là đúng đắn, cao quí và cần thiết. Những giá trị đó quyết định và chi phối cho cách suy nghĩ và hành động của đa số mọi người trên trái đất. Những giá trị của đạo đức đó là tôn trọng sự thật và lẽ phải, lễ độ, tự trọng, trung thực, dũng cảm, bao dung, giữ chữ tín, có lương tâm và danh dự… (2).
Chính trị là đạo đức ứng dụng vào trong xã hội và cuộc sống. Không có đạo đức thì không thể làm và không nên làm chính trị. Một người dù có giỏi đến đâu mà không có đạo đức thì cũng vứt. Tiêu chí này là quan trọng nhất.
Lương thiện để không làm những việc thiếu đạo đức như phá hoại và phản bội tổ chức. Khi phải gò bó trong khuôn khổ một tổ chức một thời gian dài thì không phải ai cũng đủ kiên nhẫn đi đến cùng. Nên chia tay văn minh và lịch sự thay vì phá hoại tổ chức lúc ra đi. Lương thiện là "chỉ nói những điều mình thực sự nghĩ sau khi đã cố gắng học hỏi và tìm hiểu, trong thiện chí sẵn sàng thay đổi ý kiến, chứ không phải nói theo cảm tính, nói theo phe phái, hay nói hồ đồ. Thái độ thiếu lương thiện thường gặp là bóp méo các sự kiện để biện hộ cho một lập trường mà mình đã sẵn có từ trước".
Làm chính trị không phải tìm kiếm thành công cá nhân mà để cống hiến cho một lý tưởng quảng đại vì dân tộc và đất nước cho nên không thể gian trá và thủ đoạn. Chính trị phải là nơi sạch sẽ nhất chứ không phải chốn nhơ bẩn như nhiều người nghĩ.
Người Việt Nam, do bị ảnh hưởng bởi văn hóa Khổng giáo nên vẫn cho rằng chính trị là xấu xa, nhơ bẩn vì thế cần phải tránh xa. Đây cũng là luận điệu bịp bợm của chế độ cộng sản hiện nay và giai cấp thống trị ngày xưa. Khi người dân nghĩ và xem chính trị là xấu và tránh xa thì chúng lại làm ngược lại là xông vào, lăn xả vào chính trị bằng mọi cách, mọi giá và tha hồ "múa gậy vườn hoang" để trục lợi cho bản thân và phe nhóm.
2. Có quyết tâm và niềm tin
Làm gì cũng phải có quyết tâm và quyết tâm đó phải đủ lớn thì mới có thể dấn thân tranh đấu nhằm thay đổi tương lai đất nước. Chỉ có những người quyết tâm cao độ mới có thể tham gia và đóng góp vào việc thay đổi tương lai bằng cách thông qua một tổ chức chính trị. Sự quyết tâm liên quan mật thiết với niềm tin. Không thể có quyết tâm nếu không có niềm tin vào việc mình làm. Niềm tin chỉ có được nếu có kiến thức. Trước khi lấy quyết định tham gia vào một tổ chức chính trị thì mỗi người phải hiểu mục đích và lý do dấn thân của mình bằng cách trả lời hai câu hỏi :
1. Cứu cánh và bản chất của cuộc đấu tranh dân chủ là gì ?
2. Trong cuộc đấu tranh này những khả năng và đức tính nào là cần thiết, cần được nhận diện, tìm kiếm và trân trọng ? (3)
Cứu cánh (mục đích sau cùng) của Tập Hợp Dân chủ Đa Nguyên là ‘chiến thắng độc tài và xây dựng dân chủ cho Việt Nam’. ‘Như thế đức tính đầu tiên và bắt buộc của một người đấu tranh cho dân chủ là phải có văn hóa tổ chức, nghĩa là phải biết xây dựng tổ chức và đấu tranh trong khuôn khổ của tổ chức, biết chấp nhận hy sinh tham vọng cá nhân, tư kiến và lòng tự ái để đóng góp cho sức mạnh của tổ chức. Tiếp theo là những khả năng và đức tính mà mọi người đấu tranh chính trị phải có : lương thiện, quyết tâm, kiên trì và bản lãnh chính trị -nghĩa là hiểu biết những vấn đề đặt ra cho đất nước và những giải pháp’.
Khi những người dân chủ Việt Nam đồng ý với nhau trên hai câu hỏi và hai câu trả lời nền tảng nêu trên thì khi đó chúng ta mới có thể tham gia vào một tổ chức và cũng chỉ khi đó chúng ta mới có thể đồng ý với nhau trên những vấn đề cụ thể như việc phân công trách nhiệm một cách đúng đắn cho từng người cũng như vai trò của mỗi người trong tổ chức. Việc đồng thuận trên những lập trường căn bản của tổ chức cũng giúp các thành viên không bị chệnh hướng và phân tâm bởi các biến cố nhỏ xảy ra trên hành trình tranh đấu của mình. Những sự kiện và những ‘vấn đề cụ thể’ xảy ra thường xuyên tại Việt Nam, nếu không có tư tưởng chính trị để làm la bàn và giúp giữ vững lộ trình tranh đấu thì nhiều người sẽ sa đà vào các ‘sự cố’ khiến họ phân tâm và chạy theo các biến cố đó và đánh mất mục tiêu chính. Ví dụ sự kiện giáo dân Hà Tĩnh biểu tình phản đối công ty Formosa gây ô nhiễm hồi tháng 10/2016 hay cuộc biểu tình chống Luật Đặc khu cách đây một năm (10/6/2018)... đã làm mê hoặc không ít người tranh đấu và khiến họ tưởng rằng thời cơ đã chín muồi.
Mọi người trước khi gia nhập Tập Hợp Dân chủ Đa Nguyên đều được khuyến cáo đọc kỹ và hiểu rõ hai tài liệu là Dự án chính trị Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai và ‘Qui ước sinh hoạt’ của tổ chức. Không nên coi thường sức mạnh của tư tưởng và việc đồng thuận với nhau trên những lập trường và giá trị nền tảng. Chính vì xem nhẹ tư tưởng chính trị nên một số thành viên Tập Hợp trong quá khứ đã hành động sai trái và thiếu đạo đức khi tham gia làm ‘đảo chính’, chống lại tổ chức thay vì chia tay một cách văn minh. Họ không hiểu rằng đấu tranh chính trị chủ yếu là truyền thông, bằng lời nói, diễn đạt, viết báo…
‘Lời nói là hành động và là hành động quan trọng nhất ngay cả trong đấu tranh cách mạng bạo động. Ngày nay, khi vấn đề đấu tranh bằng bạo lực không còn đặt ra nữa, lời nói gần như là vũ khí duy nhất’ (4).
"Chúng ta đang ở trong giai đoạn xây dựng lực lượng dân chủ trong đó hành động chủ yếu là thuyết phục và kết hợp’’. ‘Thuyết phục’ người dân là công việc lâu dài và bền bỉ nhưng không thể không làm, không thể đốt cháy giai đoạn. Một cuộc vận động tư tưởng phải đi trước mở đường cho một cuộc cách mạng. Sau khi đã ‘thuyết phục’ được đa số dân chúng và nhất là thuyết phục được một số trí thức tinh hoa thì việc tiếp theo sẽ là cùng ‘kết hợp’ với nhau trong một tổ chức. Khi có tổ chức hùng mạnh rồi thì mới tính đến chuyện ‘hành động’.
Trí thức Việt Nam có ba điểm yếu khiến họ không thể tham gia hay ủng hộ cho các tổ chức chính trị. Thứ nhất là họ không có khả năng làm việc chung trong một tổ chức. Thứ hai, họ không có kiến thức thực sự về chính trị nên không có niềm tin và quyết tâm để dấn thân. Thứ ba, họ thiếu đạo đức chính trị để có thể làm một thành viên bình thường trong một tổ chức. Các tổ chức tranh đấu tại Việt Nam ngày càng rã rượi vì mất sức thu hút hơn là vì bị đàn áp.
Trong suốt dòng lịch sử Việt Nam chưa từng có tổ chức chính trị nào... có tổ chức trước khi dành được chính quyền (đảng cộng sản Việt Nam là một ngoại lệ vì nó là một phân bộ của quốc tế cộng sản. Mọi đường lối và phương tiện đều được khối cộng sản huấn luyện và cung cấp), chính vì thế mà các tổ chức chính trị của người Việt Nam trong quá khứ lẫn hiện tại đã thất bại vì không có thực chất. Các tổ chức chính trị chỉ có thể hình thành và có ý nghĩa khi chưa dành được chính quyền vì chỉ khi đó những người đến với tổ chức mới là những người có ý chí và quyết tâm thực sự. Khi một tổ chức đã dành được chính quyền thì những người đến với tổ chức rất nhiều nhưng rất khó để biết được ai là thật lòng, ai là cơ hội.
Tập Hợp Dân chủ Đa Nguyên đang cố gắng để xây dựng một tổ chức chính trị thật sự và đúng nghĩa nhưng vì người Việt Nam chưa hề có kinh nghiệm về tổ chức nên họ không hiểu, không hình dung ra được hình thù và những đặc tính cần có của một tổ chức như vậy nên chưa dành cho Tập Hợp những quan tâm và ủng hộ cần thiết. Nếu một người có các đức tính trên (đạo đức, lương thiện, quyết tâm và niềm tin) thì có thể hoàn toàn yên tâm tham gia vào Tập Hợp Dân chủ Đa Nguyên, những chuyện còn lại như kiến thức chính trị và phương pháp hành động sẽ được tổ chức cung cấp và hướng dẫn.
Một lý do nữa khiến người Việt dành sự ủng hộ cho các cá nhân thay vì tổ chức là vì họ cho rằng trong quá khứ đã bị lừa dối nhiều lần và vì thế nên mất lòng tin. Điều này không sai nhưng cũng có một phần tại sự nông nổi và thiếu hiểu biết của chính họ. Trước khi ủng hộ cho tổ chức nào đó thì cần tìm hiểu kỹ về tổ chức đó. Để có niềm tin và không bị lừa dối thì người dân Việt Nam nên chú ý vào tư tưởng, đường lối, lộ trình và đội ngũ cán bộ của tổ chức đó. Phải đặt những giá trị như đạo đức, sự lương thiện, quyết tâm, sự hiểu biết, bao dung và cách làm việc có nghiên cứu và có phương pháp lên hàng đầu.
Lịch sử sắp sang trang, nếu không có niềm tin và không ủng hộ cho các tổ chức chính trị đứng đắn thì chắc chắn Việt Nam sẽ bị các nhóm tư bản đỏ và tài phiệt cướp lấy chính quyền và chúng ta lại tiếp tục sống trong chế độ độc tài dù tên gọi có thể khác và rất hoành tráng.
Việt Hoàng
(23/6/2019)
(1) Nguyễn Gia Kiểng, "Tương lai nào cho Liên Hiệp Châu Âu và thế giới ?"
(2) Có một thiểu số định nghĩa khác về đạo đức ví dụ "đạo đức cộng sản", họ định nghĩa đạo đức là những gì có lợi cho cách mạng dù phải nói dối hay giết người. Dù đạo đức là đúng đắn và được lý trí xác quyết nhưng lại không thể thuyết phục người khác bằng lý luận nếu người cần thuyết phục không có những kiến thức nền tảng cần thiết. Có những giá trị đạo đức thay đổi theo thời gian ví dụ quan niệm về hôn nhân. Đây là một chủ đề lớn và còn tranh cãi lâu dài.
(3) https://www.thongluan.blog/2018/02/cuu-nguy-phong-trao-dan-chu-nguyen-gia.html
(4) https://www.thongluan.blog/2018/08/chung-ta-ang-can-gi-nhat-nguyen-gia.html
Tổng thống 45 của Mỹ, Donald Trump đã để lại "dấu ấn lịch sử" trong chính trường Mỹ chỉ 2 năm sau ngày nhậm chức. Dấu ấn lịch sử đó không phải là bức tường mới (có thể xây) giữa Mỹ và Mexico, cũng không phải là đã làm cho "nước Mỹ vĩ đại trở lại"… mà có lẽ là làm nước Mỹ chia rẽ hơn bao giờ hết.
Dấu ấn lịch sử đó không phải là bức tường mới giữa Mỹ và Mexico… mà có lẽ là làm nước Mỹ chia rẽ hơn bao giờ hết.
Di sản buồn mà Trump để lại đối với nước Mỹ đã đành, không những thế Trump còn để lại cả dấu ấn trong cộng đồng người Việt Nam (cả ở Mỹ lẫn ở trong nước) đó là làm cho người Việt Nam cũng chia rẽ thành "hai phe", phe ủng hộ và phe phản đối Trump.
Với một số người thì Tập Hợp (Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên) thuộc về "phe phản đối Trump" nhưng khác với những người "cùng phe" là Tập Hợp chỉ trích Trump ngay từ khi ông ta lọt vào vòng chung kết đại diện cho đảng Cộng hòa để tranh chức tổng thống với Hilary Clinton. Chúng tôi không thích Trump và cũng không thích cả Hilary vì nhận thấy là cả hai ứng cử viên đều không đưa ra được một cương lĩnh chính trị thực sự có ích lợi cho thế giới trong đó có Việt Nam. Đừng quên là tổng thống Mỹ, đồng thời cũng là lãnh đạo của khối các nước dân chủ, luôn có ảnh hưởng trên qui mô toàn cầu. Buồn thay, các ưu tư của các tổng thống Mỹ chỉ đơn thuần bó hẹp trong phạm vi nước Mỹ.
Khi chúng tôi đưa ra đề nghị mô hình chính trị cho Việt Nam trong tương lai là "dân chủ nghị viện và tản quyền" thay vì mô hình chính trị "tổng thống chế" (bầu một người thay vì bầu một chính đảng) thì đã không nhận được sự chia sẻ của trí thức và người dân Việt Nam. Nước Mỹ, cường quốc số một thế giới đang bị khủng hoảng vì mô hình "tổng thống chế", sự tê liệt và xuống cấp của các chính đảng đã cho phép những người không có kiến thức về chính trị trở thành tổng thống như trường hợp Trump. Chính mô hình "tổng thống chế" đã buộc các ứng cử viên phải "dân túy" bằng cách mị dân và hứa hẹn mang lại những điều ngoài khả năng của họ. Ví dụ Trump hứa lấy tiền của Mexico để xây dựng bức tường mới ngăn cách hai nước, kế hoạch mang các công ty của Mỹ trở về Mỹ hay ngay cả cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung Quốc, Mỹ-EU… Cũng đã gần như thất bại hoàn toàn.
Tập Hợp đã phân tích trong nhiều bài viết rằng tư tưởng chính trị của thế giới nói chung và của nước Mỹ nói riêng đã không theo kịp với sự phát triển của khoa học kỹ thuật và kinh tế. Với cuộc cách mạng công nghiệp 4.0 thì trí tuệ nhân tạo và máy móc đã thay thế rất nhiều cho con người trong nhiều lĩnh vực. Nhiều ngành nghề ăn nên làm ra nếu biết khai thác kỹ thuật mới như các công ty Apple, Facebook, Google, Amazon…Trong khi đó rất nhiều ngành nghề khác bị đi xuống nhất là những ngành dùng nhiều lao động chân tay như nông nghiệp, bưu điện hay đóng tàu, lắp ráp ô tô…
Rõ ràng là các chính trị gia thế hệ cũ đã lỗi thời vì không thay đổi kịp thời cuộc dù đó là Hilary Clinton hay các chính trị gia đảng Dân chủ lẫn đảng Cộng hòa. Trump xuất hiện và lấp vào khoảng trống đó bằng những lời hứa bạt mạng mà các chính trị gia truyền thống không dám phát ngôn. Sau khi Trump đắc cử và trở thành tổng thống Mỹ thì các chính trị gia Mỹ mới tá hỏa và tìm mọi cách "hạn chế" ông ta. Việc tống vào tù gần chục cộng sự đắc lực của Trump là nỗ lực nhằm hạn chế các hành động thất thường và mang tính răn đe với Trump nhưng có lẽ vì đôi lúc đảng Dân chủ quá "soi mói" và nặng lời với Trump khiến cho Trump càng được ‘thông cảm’ và ủng hộ bởi những người yêu mến. Họ cho rằng Trump là nạn nhân của một âm mưu phế truất vì cay cú của đảng Dân chủ…
Dù bản báo cáo của công tố viên đặc biệt Robert Mueller vừa được công bố kết luận là Trump không "thông đồng" với Nga nhằm can thiệp vào cuộc bầu cử hồi 2016 nhưng điều đó không có nghĩa là Trump được yên thân. Chỉ riêng việc một tổng thống đương nhiệm bị nghi ngờ là thông đồng với "kẻ thù" truyền thống là Nga cũng đã là một sỉ nhục ghê gớm với Trump. Thật khó hình dung nếu bản kết luận của Mueller là ngược lại, khi đó bộ mặt của nước Mỹ sẽ giấu vào đâu ?
Uy tín của nước Mỹ bị sứt mẻ nghiêm trọng và hoàn toàn không thể phục hồi, kể cả sau khi Trump đã ra đi. Một ví dụ là vào đầu năm 2021 người Mỹ phải xin visa khi vào Châu Âu. Hay một ví dụ khác là Châu Âu và các nước Nam Mỹ đã không ủng hộ đúng mức và cần thiết cho tổng thống đối lập của Venezuela Juan Guaido, người được Trump công khai hậu thuẫn và cho dù cuộc ‘cách mạng’ này gần như đã thành công chỉ vì lý do là họ không thích Trump. Xin nhắc lại, Trump hoàn toàn đúng trong việc này.
Tập Hợp là tổ chức chính trị đầu tiên lên tiếng chỉ trích Trump ngay từ khi ông ta chưa thành tổng thống Mỹ. Chúng tôi không thù ghét hay liên quan gì đến ông ta mà chỉ vì ông ta không tôn trọng các giá trị đạo đức mà Tập Hợp cổ xướng và theo đuổi. Không chỉ có thế, Trump còn đi ngược lại và bỏ bê các giá trị tinh thần dân chủ đã làm nên một nước Mỹ vĩ đại như ngày hôm nay từ những Locke, Jefferson, Stuart Mills, De Tocqueville, James v.v.
Trump là lãnh đạo của nước Mỹ cũng đồng thời là đại diện cho thế giới văn minh vì vậy mọi người đều có quyền chỉ trích ông ta. Vấn đề yêu ghét không nên đặt ra khi tranh luận về Trump hay bất cứ ai. Cái cần đặt ra nhất là lý lẽ, là lý trí, là sự phân tích đúng sai, hay dở chứ không phải vì ông ta là một doanh nhân giỏi, có vợ đẹp hay làm việc không lương. Dù sao thì Trump cũng chỉ là một cơn gió thoảng qua lịch sử nước Mỹ, ông đến rồi ông đi. Giờ đây khi đã có nhiều tiếng nói chỉ trích và phê phán Trump trong cộng đồng người Việt Nam thì chúng tôi lại có ý kiến mới rằng Trump, sau những tiêu cực mang lại cho nước Mỹ và thế giới tự do thì sự "xuất hiện" của ông ấy lại đang mang lại những "tích cực" cần thiết cho nước Mỹ và thế giới.
Rồi họ (người dân và giới chính trị Mỹ) sẽ thấy được sự tai hại của những nhà lãnh đạo dân túy, rồi họ sẽ thấy được mô hình tổng thống có rất nhiều hạn chế, rồi họ sẽ thấy để một người "tay mơ" về chính trị lên làm lãnh đạo đất nước là nguy hại như thế nào, rồi họ sẽ thấy vai trò quan trọng của các giá trị đạo đức nền tảng mới làm cho nước Mỹ vĩ đại chứ không phải những lời lời đao to búa lớn và lỗ mãng, rồi họ sẽ thấy vai trò của các chính đảng là quan trọng như thế nào, rồi họ sẽ thấy một dự án chính trị là cần thiết ra sao kể cả đối với một quốc gia dù đã hùng mạnh như nước Mỹ, rồi họ sẽ thấy uy tín nước Mỹ đã bị hủy hoại như thế nào…Để rồi từ đó họ tìm cách để sửa chữa và khắc phục. Sự ưu việt của các thể chế dân chủ là chúng có cơ chế để thay đổi và sửa chữa mọi khiếm khuyết.
Tập Hợp quan niệm rằng lẽ phải và sự thật là tối thượng, thậm chí trên cả Thượng đế. Bảo vệ lẽ phải và những điều đúng đắn là việc bắt buộc phải làm và nên làm. Tập Hợp chưa bao giờ ngần ngại hay phân vân vì sợ nói ra sự thật và bảo vệ lẽ phải sẽ làm mất lòng ai đó. Chúng tôi chấp nhận "mất lòng" khi phê phán "đối lập dân chủ Việt Nam", trí thức Việt Nam hay Donald Trump. Vì Trump mà Tập Hợp mất đi một số thân hữu và một lượng người theo dõi trang Fanpage của Tập Hợp trên Facebook. Có người bày tỏ sự "tiếc nuối" khi thấy Tập Hợp phản đối Trump khiến họ phải "chia tay" Tập Hợp. Chúng tôi cũng lấy làm tiếc nhưng không thể làm khác. Chúng tôi không có gì thay đổi, chúng tôi vẫn là chúng tôi của hơn 30 năm về trước, nếu có khác thì chỉ là chúng tôi chín chắn hơn, trưởng thành hơn và "biết" nhiều hơn.
Làm chính trị là hò hẹn với tương lai, tức là phải có khả năng tiên liệu những điều có thể xảy ra trong tương lai để từ đó có đối sách và sự chuẩn bị. Một tổ chức chính trị mà không có viễn kiến, không tiên liệu được tương lai thì khó lòng có…tương lai. Tất nhiên sự tiên liệu không phải lúc nào cũng đúng nhưng đó là điều bắt buộc. Nếu không thì cũng sẽ giống như các nhân sĩ suốt ngày chạy theo các sự kiện, chạy theo các biến cố và rồi vì không "biết mình, biết địch" nên hành động và phát ngôn hời hợt và vô duyên, cuối cùng bị cả chính quyền lẫn người dân coi thường và phê phán.
Tập Hợp luôn đưa ra các nhận định về tình hình thế giới và sự ảnh hưởng của chúng đến Việt Nam suốt ba thập niên qua, từ dự đoán Liên Xô sẽ sụp đổ cho đến…Trung Quốc trong một tương lai gần. Nếu độc giả nào theo dõi Tập Hợp thường xuyên thì sẽ nhận thấy là hầu hết các dự đoán của chúng tôi đều đúng.
Thái độ của Tập Hợp sẽ không thay đổi, sẽ luôn đề cao các giá trị đạo đức, lẽ phải, sự lương thiện, bao dung với sự thẳng thắn trong tinh thần tương kính, lắng nghe và luôn sẵn sàng đối thoại. Chúng tôi hy vọng là những người hiểu lầm về thái độ của Tập Hợp với Trump sẽ hiểu ra vấn đề và tiếp tục ủng hộ chúng tôi trong tương lai khi mà mọi việc về Trump được rõ ràng và cụ thể.
Một điều mà tôi muốn tâm sự nhân việc nói về Trump, đó cũng là điều làm chúng tôi ngạc nhiên là chỉ vì không đồng ý với nhau về Trump mà nhiều người bỗng trở nên dữ tợn, hằn học và "tấn công" những ý kiến khác về Trump rất thô bạo ? Tại sao phải như thế ? Tại sao chỉ vì một người xa lạ (chắc không mấy người là bạn bè thực ngoài đời của Trump) mà lại sỉ vả nhau cạn tàu ráo máng như vậy ? Chúng ta có còn là đồng bào, là người Việt Nam nữa hay không ? Bản chất của xã hội dân chủ là tôn trọng mọi chính kiến khác biệt. Làm sao chúng ta có thể xây dựng một nước Việt Nam dân chủ mà lại không tôn trọng dân chủ ? Chắc gì ý kiến về chính trị của một cá nhân lại có thể đúng hơn ý kiến của một tập thể làm chính trị chuyên nghiệp ?
Có lẽ Việt Nam vẫn chưa có được dân chủ là vì người dân còn ngộ nhận nhiều thứ và mâu thuẫn với chính mình. Không ít người ủng hộ Trump, khi nói về Trump, họ không phân tích lý lẽ mà chỉ đưa ra lập luận rằng ông ta kinh doanh giỏi, vợ đẹp, sẵn sàng làm việc không lương…Mấy thứ đó có liên quan gì đến các hoạt động chính trị đâu ? Hầu hết các chính trị gia kiệt xuất đều không phải là doanh nhân và nếu vợ đẹp thì Melania đâu phải là hoa hậu ? Có lẽ tư duy "làm chính trị là tìm kiếm thành công cho bản thân" đã ăn sâu vào trong tâm hồn người Việt. Tâm lý này khiến 2/3 cộng đồng người Việt tại Mỹ ủng hộ Trump trong khi các sắc dân thiểu số Châu Á khác chỉ là 1/3. Chúng ta là một dân tộc không giống ai.
Tư duy bị ảnh hưởng nặng nề từ văn hóa Khổng giáo khiến người Việt luôn ủng hộ cho các "cá nhân làm chính trị" thay vì ủng hộ cho các "tổ chức làm chính trị" bất chấp là các cá nhân mà họ ủng hộ có muốn hay không. Họ cho rằng chỉ cần một cá nhân nổi tiếng là có thể mang lại thành công chứ không cần một tổ chức. Điều này hoàn toàn sai vì đấu tranh chính trị luôn là đấu tranh giữa các tổ chức với nhau chứ không phải giữa các cá nhân.
Suốt bao năm qua người Việt chỉ ủng hộ cho các cá nhân hoạt động chính trị chứ không mấy quan tâm đến các tổ chức chính trị. Một ai đó bị đi tù vì lý do chỉ trích chính quyền lập tức được nhiều người tung hô như một người hùng có thể "cứu nhân độ thế", tuy nhiên một người thì có thể làm được gì ? Bao nhiêu người đi tù được tung hô lên tận mây xanh nhưng sau khi ra tù hay được bảo lãnh ra được ngoài thì cũng đâu làm được gì hơn ?
Mâu thuẫn lớn ở đây là dư luận luôn ủng hộ và muốn "đôn" những người không có ý định hay khả năng làm chính trị trở thành "người dẫn đường", đứng lên "phất cờ khởi nghĩa" trong khi những tổ chức chính trị chuyên nghiệp lại không nhận được sự ủng hộ cần thiết đáng ra phải có đó. Việc này cũng giống như khi một người bị bệnh nan y, thay vì tìm đến bệnh viện với ê-kip các bác sĩ có chuyên môn cao thì họ đi tìm một thầy lang. Nhiều người ngụy biện "các tổ chức chính trị của người Việt Nam hiện nay không xứng đáng, chưa đủ trình, chưa thuyết phục…" nhưng khi hỏi vậy ai, tổ chức nào mới xứng đáng thì họ không có câu trả lời. Hoặc có người chê bai tất cả các tổ chức nhưng khi được hỏi sao không tự mình thành lập một tổ chức mới đi thì họ cũng không có câu trả lời...
Một tổ chức chính trị chuyên nghiệp và có thâm niên hoạt động, dù chưa thực sự hùng mạnh thì vẫn hơn tất cả những cá nhân và tổ chức mới ra đời. Kinh nghiệm, khả năng, tầm nhìn và uy tín của một tổ chức chính trị là những thứ không tự nhiên mà có được mà phải được chứng minh, thể hiện qua một quá trình dài. Nếu cho rằng vẫn có những người hay tổ chức khác có khả năng hơn, giỏi hơn nhưng chẳng qua là chưa muốn "xuất hiện"…vậy làm sao biết và kiểm chứng được họ là như thế nào ?
Thế giới thay đổi từng ngày trong khi tư duy về chính trị của người Việt Nam vẫn đang ngủ vùi trong giấc ngủ hơn hai ngàn năm của văn hóa Khổng giáo. Đã đến lúc người Việt phải thức dậy và lấy quyết định ủng hộ cho các tổ chức chính trị chuyên nghiệp, đứng đắn, cùng đồng hành với các tổ chức đối lập đó để mang lại dân chủ cho Việt Nam.
Việt Hoàng
(27/03/2019)
Trang Facebook của báo Thông Luận
https://www.facebook.com/thongluan.rdp/
Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, 05/03/2019
Có lần, một linh mục (ở hải ngoại) hỏi một thành viên Tập Hợp rằng : "Anh có tin vào tương lai, vào sự thành công của Tập Hợp hay không ?". Thành viên của Tập Hợp vừa cười vừa hỏi lại : "Là một linh mục vậy Cha có tin vào Chúa không ?". Vị linh mục không trả lời và bỏ đi.
Tranh đấu chính trị là gieo trồng những mầm giống tốt cho tương lai.
Chính trị và tôn giáo có những điểm giống nhau và khác nhau. Cả hai đều giống nhau về bản chất đó là hướng thiện. Các tôn giáo lớn sỡ dĩ tồn tại đến hôm nay là vì chúng hướng thiện. Tranh đấu chính trị cũng là hướng thiện. Thế giới được hòa bình và phát triển như ngày hôm nay cũng nhờ vào sự tranh đấu chính trị không mệt mỏi của những người con ưu tú trên khắp thế giới. Trong hành trình gian nan tiến về tương lai đó vẫn có những luồng tư tưởng độc hại xuất hiện và gây hậu quả nghiêm trọng như chủ nghĩa khủng bố và cộng sản. Chính vì không hướng thiện nên sớm muộn chúng cũng sẽ bị đào thải.
Điểm khác nhau quan trọng nhất giữa chính trị và tôn giáo đó là niềm tin chính trị đặt trên tư tưởng và lý luận, tức là dựa trên những phân tích và đánh giá khoa học trong khi đó đức tin vào tôn giáo là bất biến, mặc định và không bàn cãi.
Dưới cái nhìn của những người hoạt động chính trị như chúng tôi thì Giê-su là một chính trị gia kiệt xuất, là người đã mở ra một nền văn minh mới cho nhân loại. Giê-su là người thứ hai sau triết gia Socrates chết vì lý tưởng của mình. Socrates sống vào cuối thế kỷ thứ 5 trước Công Nguyên, Socrates đả kích gay gắt chế độ dân chủ vừa được tái lập tại Athens và bị chế độ dân chủ này xử án tử hình. Ông chấp nhận chết để bảo vệ ý kiến của mình. Giê-su là một nhà cách mạng, một nhà tư tưởng, ông kêu gọi hòa bình, yêu thương, bình đẳng, công bằng, lẽ phải và nhất là phương pháp đấu tranh bất bạo động bằng tinh thần bao dung, hòa giải. Giê-su đã chọn cái chết vì tình yêu thương đồng loại, vì muốn thay đổi nhân loại. Giê-su là người đầu tiên muốn xóa bỏ ranh giới giữa các tầng lớp trong xã hội (Do Thái thời đó vốn rất nhiều giai cấp) để tiến tới sự bình đẳng bằng việc rửa chân cho môn đồ của mình trước lúc chết. Giê-su cũng là người đầu tiên "phát minh" ra công thức "tam quyền phân lập" và sự tách biệt giữa chính trị và tôn giáo qua câu nói "cái gì của Caesar thì trả cho Caesar, cái gì của Thiên Chúa thì trả cho Thiên Chúa"…
Giê-su đi trước nhân loại hơn 2000 năm và có lẽ vì thế mà Giê-su được tôn vinh và trở thành giáo chủ của một tôn giáo lớn và có ảnh hưởng nhất thế giới cho đến tận ngày hôm nay. Niềm tin của các tín đồ vào Chúa Giê-su là mặc định và không bàn cãi.
Chính trị là một công việc phụ thuộc rất nhiều vào suy nghĩ và tư duy của con người mà tư duy, nhận thức của con người lại không giống nhau và chúng luôn thay đổi và bị chất vấn gay gắt. Tôn giáo hứa hẹn tương lai (thiên đàng) ở một thế giới khác, sau khi đã chết, còn chính trị là giải quyết các vấn đề dân sinh trong hiện tại. Chính vì thế mà chính trị phải cảm nhận được, phải cụ thể và có hiệu quả trong thời gian ngắn. Việc đặt ra các cuộc bầu cử trong một thời hạn nhất định là để người dân phúc kiểm các giải pháp chính trị xem chúng có hiệu quả hay không.
Việc đặt ra các thời hạn cho các chính đảng cầm quyền vừa có ưu điểm vừa có khuyết điểm. Ưu điểm là không để cho các chính phủ câu giờ hoặc ngủ quên trên chiến thắng, buộc họ phải cố gắng tối đa để tạo ra những thay đổi rõ nét trong nhiệm kỳ đó. Khuyết điểm của nó là khiến các chính phủ phải lấy những quyết định mang lại lợi ích trong ngắn hạn nhưng lâu dài thì có thể không tốt nhằm mục đích kiếm phiếu và tiếp tục cầm quyền. Chính khuyết điểm này là một trong những lý do tạo ra làn sóng dân túy trên toàn cầu trong thời gian qua. Nó càng đặc biệt nghiêm trọng trong các chế độ theo mô hình chính trị "tổng thống chế" khi mà người dân bầu cho một người thay vì một chính đảng. Hệ quả dĩ nhiên là tất cả các ứng cử viên tổng thống đều phải dân túy vì ngôn ngữ dân túy gần gũi và dễ hiểu với người dân thay vì các lý luận sâu sa, khó hiểu.
Giải pháp duy nhất cho vấn nạn trên là mô hình chính trị "dân chủ đại nghị và tản quyền". Chỉ dưới mô hình đó các chính đảng mới dám đưa ra một Dự án chính trị khả thi và bền vững cho hiện tại và cả tương lai. Tập Hợp đề nghị mô hình chính trị cho Việt Nam là "đại nghị và tản quyền" gần như Cộng hòa liên bang Đức.
"Cung cấp giải pháp" là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của mỗi chính đảng trước các cuộc bầu cử. Nếu muốn có giải pháp đúng và khả thi thì các chính đảng phải đầu tư rất nhiều cho tư tưởng chính trị và kiến thức chính trị…Chỉ khi đó may ra mới có được một giải pháp hiệu quả. Trên thực tế bất cứ một chính đảng nào dù cực đoan như đảng cộng sản thì họ vẫn đưa ra và thực thi một "giải pháp" mà họ cho là tốt, họ cũng muốn đất nước phát triển để họ được cầm quyền suốt đời nhưng vì thiếu kiến thức chính trị và tư tưởng chính trị nên họ phải vay mượn một giải pháp ngoại lai và lỗi thời là chủ nghĩa cộng sản của Mác-Lênin. Giải pháp đó là sai từ gốc và hoàn toàn đã bị vứt bỏ trên thế giới. Một trong những khủng hoảng lớn nhất của đảng cộng sản bây giờ là tư tưởng và lý luận. Họ biết sai nhưng lại không đủ can đảm để vứt bỏ nó vì như thế họ không có chính danh để cầm quyền. Biết thế, nhưng vì thấy trước mặt cũng không có tổ chức nào có thể cạnh tranh nên họ đành "cố đấm ăn xôi".
"Thực thi các giải pháp đã đề nghị" là nhiệm vụ quan trọng tiếp theo của các tổ chức chính trị sau khi được người dân bầu chọn làm đảng cầm quyền. Muốn làm được việc thì tổ chức đó phải có một "đội ngũ nhân sự" để thực hiện và thực thi công việc. Đội ngũ cán bộ đó phải được chuẩn bị từ trước khi trở thành đảng cầm quyền. Họ phải hiểu nhau, đồng thuận với nhau trên những lập trường căn bản của tổ chức thì mới gắn kết thành một ê-kíp ăn ý nếu không sẽ "ông nói gà bà nói vịt", "trống đánh xuôi kèn thổi ngược". Chưa có một tổ chức nào thành lập sau khi cầm quyền mà có thể thành công. Muốn cho đội ngũ cán bộ đó tìm được nói chung thì họ phải liên tục học hỏi, thảo luận và nghiên cứu về đường lối và tư tưởng của tổ chức trong một thời gian dài trước đó. Tổ chức là môi trường để học hỏi và sàng lọc các ý kiến.
Đảng cộng sản đã hoàn toàn thất bại trong việc đem lại "Độc lập-Tự do-Hạnh phúc" cho người dân Việt nam dù rằng họ đã cầm quyền tuyệt đối hơn 70 năm qua. Nhân sự của đảng cộng sản ngày càng xuống cấp vì qui trình chọn lựa khép kín trong nội bộ thông qua việc "qui hoạch cán bộ" từ trung ương đến địa phương. Đây là hành động co cụm để tự vệ của đảng cộng sản. Chúng khiến cho nhân tài không có cơ hội tham gia vào bộ máy chính quyền và vì thế sự suy thoái của đội ngũ cán bộ đảng là không thể tránh khỏi.
Một yêu cầu quan trọng nữa đối với các chính đảng đó là tư cách và đạo đức của các thành viên của nó. Chính trị là đạo đức ứng dụng trong xã hội. Một người có tài đến đâu mà thiếu đạo đức thì cũng có ngày gây họa. Đạo đức phải được nuôi dưỡng và rèn luyện từ nhỏ trong một môi trường sạch. Điều này giải thích vì sao đạo đức công chức Việt Nam ngày càng suy đồi. Không chỉ mỗi họ (các công chức nhà nước) mà toàn thể người dân Việt Nam phải sống và làm việc trong một môi trường mà sự dối trá, luồn lách, cơ hội, vô cảm và chỉ biết đến bản thân…ngay từ nhỏ, từ lúc đi học mẫu giáo cho đến lúc đi làm rồi về hưu.
Người Việt không chỉ bị mỗi ô nhiễm môi trường sống mà còn bị ô nhiễm nặng về tinh thần và đạo đức. Có những chuyện mà không ai tin là có thật vẫn xảy ra hàng ngày tại Việt Nam. Chính sự đồi bại của giai cấp thống trị khiến xã hội đảo điên và xuống cấp theo, bởi vì "nhà dột từ nóc". Phương pháp cai trị dựa trên dối trá và bạo lực của đảng cộng sản đẩy xã hội Việt Nam vào một dòng xoáy của hận thù và bất dung. Mọi "bất đồng" đều được ưu tiên giải quyết bằng nắm đấm thay vì đối thoại…
Tập Hợp đã nghiên cứu và hiểu rõ tình hình xã hội Việt Nam. Chúng tôi có giải pháp cho tất cả mọi vấn đề của Việt Nam qua 3 ví dụ nêu trên.
1. Tập Hợp đã chuẩn bị và cung cấp cho người dân Việt Nam một giải pháp chính trị "dân chủ đa nguyên" để thay thế cho "giải pháp cộng sản", đó là Dự án Chính trị với tên gọi Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai. Mọi người có thể đọc và so sánh với hệ tư tưởng Mác-Lênin mà đảng cộng sản đang áp dụng tại Việt Nam và với các hệ tư tưởng của các tổ chức đối lập khác.
2. Tập Hợp cũng đã chuẩn bị cho mình một đội ngũ cán bộ nhân sự nòng cốt có hiểu biết, viễn kiến, yêu nước và bao dung. Đội ngũ nhân sự của Tập Hợp sẵn sàng đảm nhận các công việc thích hợp để thực thi những đề nghị trong giải pháp chính trị mà chúng tôi đã đưa ra trong Dự án Chính trị của mình.
3. Các thành viên của Tập Hợp không ngừng nhắc nhở nhau và xiển dương các giá trị đạo đức căn bản (mà loài người đã tích lũy được từ hàng triệu năm qua) và nhất là cổ vũ cho tinh thần bao dung và hòa giải dân tộc. Chúng tôi xem đó là lập trường chủ đạo của tổ chức và cũng là triết lý cầm quyền và điều hành đất nước trong tương lai.
Tập Hợp đã, đang và sẽ làm tất cả phần việc của mình với sự cố gắng và kiên nhẫn cao nhất. Chúng tôi muốn chuẩn bị sẵn cho Việt Nam một tổ chức chính trị đúng nghĩa mà chúng tôi tin là cần thiết và đứng đắn. Thế giới đang đứng trước những thay đổi dồn dập và khó lường, mọi chuyện đều có thể xảy ra, nhất là sự tan rã không thể tránh khỏi của đế quốc Trung Hoa. Lịch sử thường sang trang vào những lúc bất ngờ nhất. Ví dụ không ai nghĩ rằng nước Mỹ thời Donald Trump lại từ nhiệm vai trò lãnh đạo thế giới trong lúc đang ở đỉnh cao và hai nước độc tài lớn nhất thế giới là Nga và Trung Quốc đang suy yếu hơn bao giờ hết.
Năm 1945 thời cơ đến với Việt Nam cũng khá bất ngờ khiến trí thức và người dân không kịp hiểu, không kịp chuẩn bị gì để rồi một tổ chức duy nhất có chuẩn bị là đảng cộng sản giành được vai trò cầm quyền và biến Việt Nam thành một nước độc tài từ đó đến giờ. Tập Hợp không muốn điều đó xảy ra một lần nữa. Tập Hợp chấp nhận cô đơn vì đi trước để dẫn đường và chuẩn bị sẵn một phương án khả thi khi đất nước cần đến. Chúng tôi cho rằng làm chính trị là hò hẹn với tương lai. Chúng tôi đã nhìn thấy tương lai đó và tin rằng người dân Việt Nam sẽ tìm đến với chúng tôi, lựa chọn chúng tôi và tin tưởng giao cho chúng tôi trọng trách vào thời điểm lịch sử.
Chúng tôi đã tồn tại cho đến ngày hôm nay nhờ một yếu tố quan trọng, đó là NIỀM TIN. Niềm tin vào lẽ phải, niềm tin vào tương lai của dân tộc, niềm tin vào sự dấn thân trong sáng và lương thiện của các thành viên Tập Hợp…Niềm tin đó đã nâng đỡ và đồng hành cùng chúng tôi tiến về tương lai. Chúng tôi tin là Tập Hợp nói riêng và dân tộc Việt Nam nói chung sẽ có tương lai.
Việt Hoàng
(3/2/2019)
"Tập Hợp đã làm được gì ?" là câu hỏi mà thỉnh thoảng chúng tôi nhận được từ độc giả. Đây là câu hỏi hoàn toàn chính đáng vì nếu người dân không biết, không hiểu một tổ chức chính trị đã làm được gì, định làm gì và đề nghị những gì... thì họ không thể nào ủng hộ cho tổ chức đó được. Những người đặt câu hỏi này có thể lần đầu tiên biết đến Tập Hợp, cũng có người đã biết đến Tập Hợp từ lâu nhưng họ không thấy Tập Hợp làm gì vì họ không hiểu thế nào là một tổ chức chính trị.
"Một chính đảng đúng nghĩa được quan niệm như là một dụng cụ để thể hiện một tư tưởng chính trị và để thực hiện một dự án chính trị".
Vậy thế nào là một tổ chức chính trị ? Nó được định nghĩa như sau : "Một chính đảng đúng nghĩa được quan niệm như là một dụng cụ để thể hiện một tư tưởng chính trị và để thực hiện một dự án chính trị". Định nghĩa này có lẽ là khó hiểu với nhiều người. Một cách giải thích khác về nhiệm vụ của một chính đảng là "Mỗi một tổ chức chính trị sẽ đưa ra một ‘giải pháp thay thế’ với những khác biệt so với chính sách hiện hành, thuyết phục người dân, vận động tranh cử và cố gắng dành chiến thắng trong các cuộc bầu cử công khai và minh bạch để trở thành đảng cầm quyền. Cuối cùng là thực thi những giải pháp đã đề nghị đó".
Nếu làm cách mạng mà không có tư tưởng chính trị được cụ thể hóa bằng một dự án chính trị thì chỉ là làm loạn (thậm chí chỉ là làm giặc) vì nó chỉ nhằm mục đích duy nhất là cướp chính quyền.
Với văn hóa Khổng giáo thì "làm chính trị" là để làm quan, để "vinh thân phì gia" hơn là để phụng sự đất nước, phụng sự xã hội. Vì vậy quan niệm "ăn cây nào rào cây ấy" và "phò chính quyền", phò kẻ mạnh là tâm lý chung và áp đảo của kẻ sĩ ngày xưa, tức là trí thức bây giờ. Thái độ đó rất ích kỷ, nhỏ mọn và tầm thường. Nó làm người trí thức đánh mất đi tất cả : Danh dự, trí tuệ, tâm hồn. Mộng ước được làm tôi tớ và công cụ cho chính quyền khiến người trí thức luôn phải cúi đầu chịu nhục trước cường quyền. Có người thì ngụy biện rằng "chính trị là nhơ bẩn" vì thế họ không tham gia. Điều này sai hoàn toàn, chính trị là hướng thiện, là phụng sự xã hội, là công việc chung. Không có "chính trị dơ bẩn" mà chỉ có những kẻ dơ bẩn làm chính trị và những kẻ này sẽ bị đào thải không sớm thì muộn.
Tập Hợp là một tổ chức chính trị có mục tiêu (cứu cánh) rất rõ ràng đó là "đánh bại độc tài và xây dựng dân chủ cho Việt Nam". Cuộc cách mạng dân chủ đa nguyên mà Tập Hợp đề nghị không chỉ để thay đổi mô hình chính trị, tức là cách thức quản lý nhà nước mà còn để thay đổi văn hóa và tư duy của người Việt Nam về chính trị. Chính vì đụng phải bức tường văn hóa Khổng giáo nên cuộc vận động tư tưởng của Tập Hợp gặp không ít khó khăn và mất nhiều thời gian.
Nếu Tập Hợp toàn quyền cai trị Việt Nam như Đảng cộng sản thì chắc chúng tôi có nói con gà là con bò cũng sẽ có người gật đầu. Còn hiện tại thì chúng tôi có nói đúng đến đâu thì cũng không phải ai cũng tin, cũng nghe theo. Nhiều khi biết mười mươi là đúng thì họ cũng nghĩ trong đầu rằng "cứ để xem Tập Hợp có làm được gì không đã rồi tham gia cũng không muộn"… ? Có người từng nói rằng nếu Tập Hợp qui tụ được khoảng vài nghìn người thì họ sẽ tham gia. Nếu không họ sẽ ngồi đợi theo kiểu quan niệm "ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau’. Ít người muốn lội cùng chúng tôi trong lúc khó khăn này.
Cũng có ý kiến cho rằng Tập Hợp không tập hợp được lực lượng vì kém và chưa thuyết phục được họ… Thử hỏi những người nghĩ vậy họ có ủng hộ ai hay tổ chức nào không ? Rõ ràng là không. Dấn thân chính trị là một lý tưởng, một đam mê và phải tự nguyện vì tham gia vào một tổ chức chính trị là để cống hiến và hy sinh cho một lý tưởng cao đẹp chứ không phải để mưu cầu danh lợi. Không có trường học nào dạy về chính trị mà chỉ có môi trường để học hỏi về chính trị là các tổ chức chính trị.
Chính trị cũng là một nghề nghiệp với đặc thù riêng của nó. Người Việt Nam chưa từng biết đến sinh hoạt chính trị trong các tổ chức dân chủ. Đảng cộng sản là một ngoại lệ được tổ chức theo mô hình của Liên Xô trước đây dựa trên hai công cụ : dối trá và khủng bố. Cuộc cách mạng dân chủ hiện nay khác hoàn toàn không dụ dỗ cũng không khủng bố bất cứ ai mà chỉ kêu gọi sự tự nguyện dấn thân. Làm chính trị là để cống hiến cho lý tưởng của đời mình, để làm cho đất nước giàu có phồn vinh, nhân phẩm con người Việt Nam được tôn trọng và có chổ đứng xứng đáng như bao dân tộc tiến bộ khác.
Một tổ chức chính trị dù cầm quyền hay đối lập thì cũng có chức năng giống nhau là đưa ra các dự đoán về tình hình kinh tế-chính trị-xã hội của quốc gia và thế giới đồng thời phải đưa ra các giải pháp để giải quyết các vấn đề đó. Nếu một tổ chức không làm được như thế thì tổ chức đó coi như đã chết lâm sàng. Đảng cộng sản là một trường hợp như vậy và các đảng chính trị đối lập của người Việt Nam cũng rơi vào tình trạng đó. Tức là họ không có gì để nói, không có ý kiến và viễn kiến cũng như không có giải pháp gì.
Chim bồ câu tung cánh : biểu tượng của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên
Tập Hợp là một ngoại lệ duy nhất. Chúng tôi vẫn nói, vẫn đưa ra các ý kiến và giải pháp hàng ngày, hàng giờ trên mọi lĩnh vực của cuộc sống. Tập Hợp khác Đảng cộng sản ở chỗ là không có công cụ hay phương tiện để thực hiện các đề nghị của mình vì Tập Hợp chỉ là một tổ chức đối lập.
Tập Hợp không chủ trương "cướp chính quyền" mà muốn đem lại thay đổi thực sự cho Việt Nam vì thế chúng tôi chú trọng cho những kế hoạch dài hơi như xây dựng tư tưởng, xây dựng lực lượng, là một đội ngũ cán bộ nòng cốt có năng lực, phẩm chất và đạo đức, xây dựng một cộng đồng thân hữu…
Việc tham gia vào một tổ chức chính trị, học hỏi để trở thành những chính trị gia trong tương lai là rất khó chứ không dễ như nhiều người nghĩ. Có người cho rằng khi nào Đảng cộng sản chấp nhận đa đảng hoặc sụp đổ thì khi đó họ sẽ tham gia tổ chức. Những người nói như vậy chứng tỏ họ không hiểu gì về tổ chức. Giả sử, Đảng cộng sản sụp đổ thì một nhóm ô hợp chưa từng sinh hoạt cùng nhau lâu dài trước đó, không hiểu nhau, chưa từng đồng thuận với nhau, khi tập hợp lại chỉ tạo ra một đám đông ô hợp mới, tranh cãi loạn xạ. Đám đông ô hợp đó nếu có bầu ra được ban lãnh đạo thì những người cầm đầu cũng sẽ không biết tin ai để phân công công việc cho hợp lý vì chưa hoạt động cùng nhau bao giờ để hiểu khả năng và tư cách của nhau. Họ buộc phải bổ nhiệm những người thân quen khiến xung đột thêm trầm trọng. Đây là lý do khiến chính phủ Trần Trọng Kim và các chính phủ quốc gia kế tiếp tan rã nhanh chóng, hoặc trở thành độc tài rồi thất bại dù lên nắm quyền khá dễ dàng và được hậu thuẫn lớn từ ngoại bang.
Có ý kiến cho rằng Tập Hợp làm chính trị salon, lý thuyết suông… Xin phản bác ý kiến này bằng trường hợp của cụ Phan Châu Trinh. Nếu độc giả quan sát sẽ thấy trí thức Việt Nam hiện nay ca tụng Phan Châu Trinh hết lời, họ lập đại học mang tên ông, trao giải thưởng văn hóa Phan Châu Trinh, lấy hình ảnh ông trên nhiều trang web. Nhưng chúng ta nên biết khi còn sống cụ Phan Châu Trinh rất cô đơn, khác hẳn với Phan Bội Châu được rất nhiều người hưởng ứng vì Phan Châu Trinh chủ trương đấu tranh ôn hòa, cộng sản gọi là "cải lương", trong khi Phan Bội Châu chủ trương hành động bằng bạo lực. Thanh niên thời đó dù theo đảng cộng sản hay các đảng phái quốc gia đều chịu ảnh hưởng của tinh thần Phan Bội Châu chứ không phải Phan Châu Trinh. Đến tận cuối đời, khi bị an trí tại Huế, Phan Bội Châu mới thừa nhận con đường mình đi là sai và Phan Châu Trinh đúng.
Sở dĩ Phan Bội Châu được hưởng ứng hơn vì con đường của ông giống với cộng sản, vẫn chỉ là "đường xưa lối cũ", dễ thực hiện, không phải chịu đựng sự đau nhức của lý luận, ưu tư sâu xa mà chỉ cần liều lĩnh (khác với can đảm) lại gây hiệu quả tức thì. Còn con đường của cụ Phan Tây Hồ là con đường hoàn toàn mới, gạt bỏ giải pháp bạo lực mà dân tộc ta vẫn quen dùng trong suốt chiều dài lịch sử, nó cần sự nhẫn nại, cố gắng học hỏi về kiến thức chính trị, đầu tư cho tư tưởng chính trị, tinh thần khoan dung...
Con đường của Phan Châu Trinh tương đồng với phương pháp tranh đấu của Tập Hợp nên khá xa lạ với văn hóa tôn sùng bạo lực và muốn ăn ngay của người Việt Nam. Quan điểm của Tập Hợp về sức mạnh, tầm vóc của một tổ chức chính trị chủ yếu là có một tư tưởng chính trị và một dự án chính trị… Tập Hợp luôn sẵn sàng và có trách nhiệm phải giải trình những chính sách của mình.
Ngoài việc xây dựng một tư tưởng chính trị, một đội ngũ nhân sự chính trị, một vành đai thân hữu thì với tất cả sự khiêm nhường Tập Hợp nghĩ rằng phần đóng góp của mình đã không nhỏ là thay đổi được tâm lí đấu tranh bạo động, đẩy lùi văn hóa bạo lực, thuyết phục sự vô cùng cần thiết của tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc, gạt bỏ sự tôn sùng những tư tưởng lạc hậu, những quán tính tệ hại của Khổng giáo, từ ngàn năm, đã là nguyên nhân chính cho sự tê liệt và trì trệ của con người và xã hội Việt Nam.
Tập Hợp cũng đã khơi nguồn và "ước mơ thay" cho 95 triệu người Việt Nam một giấc mơ về tương lai : "giấc mơ Việt Nam". Chúng tôi tin rằng, đất nước ta sẽ bước vào kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của tự do, dân chủ, bao dung, đùm bọc, kỷ nguyên vinh quang của những cố gắng chung và thành công chung.
Tập Hợp sẽ cố gắng gây dựng và chứng minh những gì đã làm được để người dân Việt Nam so sánh với các tổ chức khác bằng sự lương thiện, sự nghiêm chỉnh của những ý kiến, sáng kiến của mình. Tập Hợp cho rằng tư tưởng, lý thuyết phải luôn đi trước để dẫn đường cho các hành động và cho cuộc cách mạng dân chủ sắp tới. Suy nghĩ, nghiên cứu, tìm hiểu, trình bày và liên tục thảo luận về chính trị để tìm đồng thuận trước khi hành động là "hành động" hiện thời và quan trọng nhất mà Tập Hợp đang nhắm tới. Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp bao gồm :
Website : https://thongluan-rdp.org/
Blog : https://www.thongluan.blog/
Fanpage : https://www.facebook.com/thong.luan.1/?ref=bookmarks
Gần như là địa chỉ duy nhất cung cấp cho độc giả và mọi người Việt Nam những kiến thức cơ bản nhất về chính trị như đấu tranh chính trị, cứu cánh của chính trị, cách thức thành lập và vận hành của một tổ chức chính trị…Những kiến thức này gần như vắng bóng trong mọi cuộc tranh luận và trên các trang mạng xã hội của người Việt Nam. Tất nhiên, vì là kiến thức nên khó đọc vì không phải ai cũng hiểu và ai cũng muốn biết nhưng đó lại là những kiến thức căn bản không thể thiếu được đối với những người dấn thân chính trị nghiêm túc.
Nên nhớ các chế độ từng tồn tại, từ Việt Nam Cộng Hòa đến cộng sản đều được hỗ trợ rất lớn từ ngoại bang nhưng vì thiếu hụt hoàn toàn về tư tưởng nên cuối cùng hoặc sụp đổ hoặc phụ thuộc vào các thế lực mờ ám.
Câu hỏi cuối cùng mà không ít người quan tâm đó là "Tập Hợp đi nhanh hay chậm ?" Thật lòng mà nói là Tập Hợp đang đi chậm, rất chậm so với thế giới cũng như so với đòi hỏi của đất nước. Nhưng rất buồn để nói rằng chúng tôi lại đi khá nhanh so với đồng bào mình. Sự ủng hộ của trí thức và người dân Việt Nam dành cho Tập Hợp vẫn còn khá khiêm tốn vì vậy chúng tôi có muốn đi nhanh cũng không được. Chúng tôi không thể "nhảy" khi chưa có "nhạc". Nhạc đó chính là sự lên tiếng ủng hộ của người dân. Trí thức Việt Nam, được bao nhiêu người lên tiếng ủng hộ chúng tôi ? Trong khi đó hàng ngàn người sẵn sàng ký tên vào một lá thư ngỏ hay kiến nghị gửi chính quyền mà bản thân họ biết mười mươi là sẽ bị chính quyền vứt vào thùng rác. Với một nền "nhạc" dân trí, thực ra là "trí trí" như vậy chúng tôi làm sao "nhảy" và đi nhanh được ? Muốn có một ngày hội lớn như những gì đang xảy ra tại Venezuela thì người dân Việt Nam phải lên tiếng ủng hộ cho một tổ chức đối lập đứng đắn.
Tuy nhiên chúng tôi không thất vọng, một lớp trí thức trẻ đang nhập cuộc với chúng tôi. Họ không nợ nần gì chế độ và nhất là họ biết cần phải làm gì và làm như thế nào. Chúng tôi tự tin vào tương lai vì trong lịch sử Việt Nam đã từng có nhiều cuộc kháng chiến trường kỳ dẫu gặp muôn vàn khó khăn lúc ban đầu nhưng rồi cuối cùng cũng thắng lợi vì họ là hiện thân của tương lai, ví dụ cuộc khởi nghĩa của Lê Lợi chống lại quân Minh. Những nỗi niềm và khó khăn đó đã được Nguyễn Trãi ghi lại trong tác phẩm bất hủ "Bình Ngô Đại Cáo" :
… Những trằn trọc trong cơn mộng mị,
Chỉ băn khoăn một nỗi đồ hồi
Vừa khi cờ nghĩa dấy lên,
Chính lúc quân thù đang mạnh.
Lại ngặt vì :
Tuấn kiệt như sao buổi sớm,
Nhân tài như lá mùa thu,
Việc bôn tẩu thiếu kẻ đỡ đần,
Nơi duy ác hiếm người bàn bạc,
Tấm lòng cứu nước, vẫn đăm đăm muốn tiến về Đông,
Cỗ xe cầu hiền, thường chăm chắm còn dành phía tả.
Thế mà :
Trông người, người càng vắng bóng, mịt mù như nhìn chốn bể khơi.
Tự ta, ta phải dốc lòng, vội vã hơn cứu người chết đuối.
Phần vì giận quân thù ngang dọc,
Phần vì lo vận nước khó khăn,
Khi Linh Sơn lương hết mấy tuần,
Lúc Khôi Huyện quân không một đội.
Trời thử lòng trao cho mệnh lớn
Ta gắng trí khắc phục gian nan…
Việt Hoàng
(25/01/2019)
Hơn 200 thân hữu Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên đã gặp nhau ngày chủ nhật 18/11/2018 vừa qua tại phòng khánh tiết thị xã Lognes, ngoại thành Paris, trong một không khí thân mật và đồng thuận.
Buổi họp mặt thường niên này do Nghĩa Hội Tự Do Việt Nam (Association Việt Nam Libertés) tổ chức vào dịp cuối năm từ gần 20 năm nay và luôn luôn quy tụ trên 200 người. Nghĩa Hội do Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên thành lập từ năm 1993 với mục đích : quy tụ các thân hữu của Tập Hợp muốn dành quan tâm và cố gắng vào việc yểm trợ những người dân chủ đang mắc nạn hoặc gặp khó khăn trong nước.
Các buổi họp mặt thường niên này không phải là những buổi thảo chính trị như ông Nguyễn Gia Kiểng đã nhắc lại trong lời chào mừng. Chúng là dịp để gây quỹ cho Nghĩa Hội và nhất là để các thân hữu găp nhau, thăm hỏi nhau và trao đổi riêng trên những vấn đề mà họ cùng quan tâm trong một bữa ăn trưa thân mật tiếp theo bởi một chương trình văn nghệ và khiêu vũ.
Các trao đổi ý kiến trong các bàn ăn và các nhóm bạn bè chủ yếu là để thăm hỏi sức khỏe và gia đình nhưng cũng đã nhắm vào các chủ đề thời sự Việt Nam hơn thường lệ như sự hủy hoại môi trường ở Việt Nam, việc chính quyền Hà Nội gia tăng đàn áp những người dân chủ, tương lai của chế độ cộng sản Việt Nam và triển vọng dân chủ. Ghé qua các bàn và các nhóm người ta có thể thấy môi trường đang trở thành mối lo âu lớn nhất của mọi người. Trong một vài bàn cũng có những trò chuyện về kỷ niệm 100 năm ngày chấm dứt Thế Chiến I và… Donald Trump.
Trong lời chào mừng khai mạc buổi họp bằng tiếng Pháp (*), ông Nguyễn Gia Kiểng, thường trực ban lãnh đạo Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, đã nói về tinh thần buổi họp như sau :
Chúng ta mắc nợ và mang ơn các anh chị em dũng cảm này bởi vì khi đối đầu với bạo quyền, họ đã chấp nhận gian khổ để đất nước ta, và xã hội loài người nói chung, văn minh hơn và con người được kính trọng hơn. Ủng hộ họ không phải là một hành động chính trị. Các anh chị em này không hề tranh giành quyền lực với ai, họ chỉ đòi cho đồng bào họ những quyền rất cơ bản như được phát biểu những gì mình nghĩ, được có tiếng nói trong những chọn lựa liên quan đến cả dân tộc và được chọn những người đại diện mà mình muốn. Ủng hộ họ là ủng hộ những giá trị nền tảng của cuộc sống và những quyền con người đã được cả thế giới long trọng nhìn nhận.
Hướng về các thân hữu người Pháp, Lào, Campuchia và Trung Quốc tham dự khá đông đảo ông Kiểng nói :
Từ ngày thành lập, Nghĩa Hội Tự Do Việt Nam, cũng như Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, luôn luôn hành động với niềm tin rằng cuộc chiến đấu chính nghĩa vì tự do và dân chủ cho Việt Nam phải được thúc đẩy đến thắng lợi bởi vì tháo được ách bạo quyền cho Việt Nam cũng là góp phần khiến thế giới này văn minh hơn, an toàn hơn và đáng yêu hơn.
Cử tọa đã nồng nhiệt tán thành.
Phần văn nghệ và khiêu vũ rất đặc sắc tiếp theo đã được sự đóng góp của các nghệ sĩ quen biết như Tố Liên, Khắc Dũng, Minh Nguyệt, Băng Nhân, và nhiều nghệ sĩ nghiệp dư nhưng đầy tài năng, trong đó có kỹ sư Nguyễn Văn Lộc, giọng hát đặc sắc của Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam tại Paris trong suốt hơn 50 năm.
Năm nay đặc biệt còn có Carolyn Quyên Quyên và Vũ Nhân, hai ký giả của đài SBTN từ Mỹ sang. Điều khiển chương trình tổng quát là Tố Nga, một MC rất quen thuộc tại Paris,
Buổi họp mặt đã thành công mỹ mãn.
Nguyễn Văn Huy tường thuật.
******************
(*) Lời khai mạc của ông Nguyễn Gia Kiểng
(nguyên văn tiếng Pháp, Nguyễn Văn Huy chuyển ngữ)
Xin chào các bạn,
Tôi hân hạnh được ban tổ chức phân công nói vài lời với các bạn để mở đầu cuộc họp mặt hôm nay.
Những lời đầu tiên là để cảm ơn các anh chị em đã tổ chức cuộc họp mặt này tạo điều kiện cho chúng ta găp nhau. Chúng ta cùng nhau hoan hô họ !
Hôm nay chúng ta gặp nhau giữa bạn bè. Đối với đa số chúng ta đây là dịp để gặp lại nhau bởi vì bữa ăn trưa văn nghệ cuối năm này đã có từ gần hai mươi năm nay và tôi luôn luôn được chào hỏi những khuôn mặt quen thuộc. Nhưng dù các bạn đã tham dự nhiều lần hay mới chỉ đến lần đầu chúng ta đều là anh em trong một gia đình, gia đình của những người yêu Việt Nam, yêu tự do và ủng hộ Nghĩa Hội Tự Do Việt Nam.
Chúng ta gặp nhau trong không khí thân mật và vì một lý do đẹp, một lý do cao đẹp tôn vinh chúng ta bởi vì toàn bộ số tiền thu được hôm nay sẽ được dùng để trợ giúp các anh chị em đang đấu tranh và mắc nạn vì tự do, dân chủ và nhân quyền tại quê nhà. Chúng ta mắc nợ và mang ơn các anh chị em dũng cảm này bởi vì khi đối đầu với bạo quyền, họ đã chấp nhận gian khổ để đất nước ta và xã hội loài người nói chung văn minh hơn và con người được kính trọng hơn.
Ủng hộ họ không phải là một hành động chính trị. Các anh chị em này không hề tranh giành quyền lực với ai, họ chỉ đòi cho đồng bào họ những quyền rất cơ bản như được phát biểu những gì mình nghĩ, được có tiếng nói trong những chọn lựa liên quan đến cả dân tộc và được chọn những người đại diện mà mình muốn.
Ủng hộ họ là ủng hộ những giá trị nền tảng của cuộc sống và những quyền con người đã được cả thế giới long trọng nhìn nhận. Đó chỉ là ủng hộ những người đã không từ nhiệm khỏi cương vị con người tự do. Đó là chứng tỏ rằng chúng ta không vô cảm với những khổ đau và nhục nhã mà các bạo quyền áp đặt lên đồng loại của chúng ta. Đó là chứng tỏ chúng ta không chỉ quan tâm đến những chuyện hàng ngày. Đó là xác nhận nhân phẩm của chính chúng ta.
Từ ngày thành lập Nghĩa Hội Tự Do Việt Nam, cũng như Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, luôn luôn hành động với niềm tin rằng cuộc chiến đấu chính nghĩa vì tự do và dân chủ cho Việt Nam phải được thúc đẩy đến thắng lợi bởi vì tháo được ách bạo quyền cho Việt Nam cũng là góp phần khiến thế giới này văn minh hơn, an toàn hơn và đáng yêu hơn. Cuộc đấu tranh này đã kéo dài lâu hơn là chúng ta mong muốn nhưng hôm nay chúng ta có thể quả quyết rằng nó sắp thắng lợi. Thành trì của độc tài chuyên chính đang rạn vỡ. Ngay trong nội bộ Đảng và Nhà Nước cộng sản đã có ngày càng nhiều những người ý thức rằng chế độ này đi ngược lại với quyền lợi dân tộc và họ phải có thái độ. Điều mà những người lãnh đạo cộng sản sợ nhất trong lúc này là là khuynh hướng tự diễn biến, tự chuyển hóa.
Chúng ta đều biết qua báo chí rằng đàn áp đã gia tăng mức độ thô bạo từ hai năm nay, nhất là từ năm 2018 này. Chúng ta biết là gần 200 người đà bị bắt nhưng sự thực chắc chắn còn đen tối hơn. Nhiều người đã bị xử từ 5 năm đến 15 năm tù trong những phiên tòa hề vừa thô bạo vừa thô bỉ. Ba phụ nữ trẻ có con thơ từ 5 tới 12 tuổi đã bị xử 9 năm và 10 năm chỉ vì đã tố giác những vi phạm nhân quyền và tàn phá môi trường.
Sự dã man vừa vượt qua một giới hạn mới. Các anh chị em này bị cáo buộc là đã tuyên truyền và âm mưu lật đổ nhà nước dù họ chỉ phát biểu lập trường một cách ôn hòa trên mạng xă hội. Tội thực của họ chỉ là đã nói đúng. Và lý do của đợt đàn áp dã man này là nó là điều duy nhất mà chế độ cộng sản có thể làm. Chế độ này đã hết hơi sau khi đã thất bại hoàn toàn trong tất cả mọi địa hạt, trên tất cả mọi phương diện và theo tất cả mọi tiêu chuẩn.
Điều mà Đảng cộng sản đang hy vọng là đối lập dân chủ vì quá phẫn nộ mà rơi vào cái bẫy của sự thù hận và bất dung để họ có lý cớ đàn áp dã man hơn. Nhưng họ sẽ không được toại nguyện. Chúng ta vẫn là chúng ta. Chúng ta sẽ không bao giờ rời bỏ những giá trị trong bản chất của chúng ta và đã luôn luôn là sức mạnh của chúng ta : lòng yêu nước, lẽ phải và lòng bao dung.
Hôm nay cũng là một dịp để chúng ta nói với những người lãnh đạo Đảng cộng sản rằng sự thô bạo của họ chẳng dọa nạt được ai. Đòi hỏi dân chủ sẽ chỉ mạnh lên bởi vì đất nước Việt Nam đã chín muồi cho dân chủ và bởi vì không có gì mạnh hơn một ý kiến đã chín muồi.
Chế độ độc tài toàn trị đang sống những ngày cuối cùng. Chúng ta đang ở vào lúc mà mọi người đều có thể đóng góp, mà những hành động yểm trợ giản dị như buổi họp mặt này đều có thể góp phần quan trọng làm thay đổi tình thế. Tin vui sắp đến !
Như vậy hôm nay chúng ta gặp nhau trong niềm tin và sự lạc quan để cùng chia sẻ một bữa ăn trưa và buổi chiều vui.
Một lần nữa cảm ơn các bạn và các anh chị em.
Nguyễn Gia Kiểng
Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên (Tập Hợp) ra đời đến nay vừa tròn 30 năm. Trong suy nghĩ của người dân Việt Nam và một số người tranh đấu thì Tập Hợp có lẽ là một tổ chức chính trị không giống ai và nhất là không giống với các tổ chức từng có và từng được biết đến của người Việt.
Buổi ra mắt Dự án chính trị dân chủ đa nguyên Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai tại Paris ngày 6/6/2015
Có ý kiến cho rằng không thấy Tập Hợp làm gì ngoài việc… viết và nói. Một việc làm có vẻ kỳ cục nữa là Tập Hợp đã dành nhiều thời gian để viết, cập nhật và nói đi nói lại về cái gọi là Dự Án Chính Trị của mình đến lần thứ… 5 với tên gọi là Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai. Nhiều người không hiểu "dự án chính trị" là cái gì và để làm gì ?...
Tập Hợp cũng là tổ chức chưa từng kêu gọi bất cứ một cuộc biểu tình nào từ trước đến nay tại Việt Nam. Tập Hợp cũng là tổ chức đối lập chưa bao giờ kêu gọi lật đổ chế độ cộng sản bằng bạo lực….
Tập Hợp cũng là tổ chức không thấy công khai lực lượng trong cũng như ngoài nước. Tổ chức của Tập Hợp có vẻ lỏng lẻo, không có cấp bậc và ban bệ rõ ràng, Tập Hợp giống một câu lạc bộ hơn là một tổ chức chính trị…
Tập Hợp cũng là tổ chức nói nhiều về tầm quan trọng của tổ chức trong lúc nhiều người vẫn tranh đấu mà không cần có tổ chức.
Tổ chức là cái gì và nó có thật sự cần thiết và quan trọng không ?
Có lẽ các ý kiến đều có phần đúng nhưng đó chỉ là bề nổi. Bản chất của sự việc khác hoàn toàn.
Có một sự thật là suốt trong dòng lịch sử của dân tộc, người dân Việt Nam chưa bao giờ thành lập và xây dựng được cho mình một tổ chức chính trị đúng nghĩa vì vậy đại đa số vẫn chưa hiểu thế nào là một tổ chức chính trị và đấu tranh chính trị là như thế nào ?
Đảng cộng sản Việt Nam không phải là một tổ chức chính trị đúng nghĩa vì nó ra đời như là một phân bộ của Quốc tế cộng sản 3 do Liên xô đứng đầu. Đảng cộng sản Việt Nam tồn tại dựa trên dối trá và bạo lực với một hệ tư tưởng độc hại là chủ nghĩa Mác-Lênin. Mô hình nhà nước xã hội chủ nghĩa đã sụp đổ trên toàn thế giới.
Trước hết thế nào là một đảng chính trị ?
Theo định nghĩa của chúng tôi, thì "một chính đảng đúng nghĩa được quan niệm như là một dụng cụ để thể hiện một tư tưởng chính trị nghiêm túc và để thực hiện một dự án chính trị đúng đắn".
Như vậy "một đảng (hay một tổ chức) chính trị là tập hợp của những người cùng chia sẻ một lý tưởng chính trị với mong muốn tham gia vào chính trường, được nắm quyền để thay đổi xã hội theo những giá trị mà tổ chức đó đề nghị và theo đuổi".
Một tổ chức chính trị mà không có tham vọng và cố gắng để trở thành đảng cầm quyền không phải là một chính đảng thực sự. Những người tranh đấu mà không có tham vọng tham gia vào chính trường trong tương lai cũng không phải là các chính trị gia thật sự mà chỉ là các nhà hoạt động xã hội dân sự.
Đấu tranh dân chủ là gì ? Đâu là bản chất và nguyên tắc đấu tranh của một tổ chức dân chủ ?
Theo chúng tôi thì bản chất của cuộc đấu tranh dân chủ là : "Mỗi một tổ chức chính trị sẽ đưa ra một ‘giải pháp chính trị’ mới, với những khác biệt so với chính sách hiện hành của đảng cầm quyền, thuyết phục người dân để tạo ra sự đồng thuận, sau đó là vận động tranh cử và cố gắng dành chiến thắng trong các cuộc bầu cử tự do để trở thành đảng cầm quyền. Cuối cùng là thực thi những giải pháp đã đề nghị".
Nguyên tắc và luật chơi của dân chủ là như vậy, tuy nhiên ở Việt Nam thì khó khăn hơn vì quá trình này bị một lực lượng phản dân chủ là Đảng cộng sản Việt Nam cấm đoán, bắt bớ và đàn áp. Việc giới thiệu, thuyết phục và giải thích các ‘giải pháp chính trị’ của các tổ chức dân chủ đến người dân Việt Nam gặp rất nhiều khó khăn. Hơn nữa sự cản trở đến từ văn hóa bảo thủ và cam chịu của Khổng giáo cũng ảnh hưởng rất lớn cho quá trình thuyết phục người dân thay đổi. Cho dù như vậy thì ‘nguyên tắc và bản chất’ của cuộc đấu tranh dân chủ là không thay đổi. Hầu hết những tổ chức dân chủ và những người đang đấu tranh cho dân chủ không hiểu điều này.
Cứu cánh (mục đích cuối cùng) duy nhất của Tập Hợp là "xây dựng một nền dân chủ thật sự cho Việt Nam". Đảng cộng sản là lực lượng cản đường nên phải "đánh bại độc tài" thì mới xây dựng được dân chủ cho Việt Nam. Tập Hợp cho rằng không thể và không nên theo đuổi một cuộc cách mạng đường phố bằng lật đổ và bạo loạn, đập phá đi tất cả những gì liên quan đến cộng sản…
Tập Hợp đề nghị và theo đuổi một cuộc cách mạng "dân chủ đa nguyên" bằng phương pháp "bất bạo động", trên tinh thần "hòa giải và hòa hợp dân tộc". Đối lập dân chủ sẽ buộc Đảng cộng sản Việt Nam ngồi vào bàn đàm phán và chuyển giao quyền lực trong hòa bình và ôn hòa. Đối lập dân chủ sẽ "kế thừa" những di sản, cả xấu lẫn tốt của chế độ cộng sản chứ không mong muốn xóa đi tất cả để làm lại từ đầu. Bộ máy hành chính nhà nước với hệ thống nhân sự của nó vẫn giữ nguyên, mọi thay đổi chỉ đơn thuần mang tính kỹ thuật. Chúng ta chỉ cần thay đổi hệ tư tưởng cộng sản lỗi thời và bất lực.
Muốn làm được điều đó thì Phong trào dân chủ Việt Nam phải có lực lượng và phải được quần chúng ủng hộ.
Muốn được quần chúng ủng hộ thì các tổ chức đối lập dân chủ phải có ít nhất hai điều kiện căn bản :
Một là phải có một lực lượng cán bộ nòng cốt, là những người đã thống nhất và đồng thuận với nhau trên những lập trường và quan điểm chung cơ bản của tổ chức.
Thứ hai là tổ chức đó phải có những đề nghị và giải pháp rõ ràng và cụ thể cho lộ trình tranh đấu, trong hiện tại lẫn tương lai.
Tập Hợp đã có cả hai yếu tố đó. Giải pháp thay thế và đề nghị của chúng tôi được trình bày rõ ràng và cụ thể trong Dự án chính trị Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai.
Người lãnh đạo cũng như một tổ chức có tham vọng lãnh đạo phải là người dẫn đường, là người lựa chọn giữa các sáng kiến và ý kiến, là người đưa ra các quyết định cuối cùng để đưa tổ chức đi đến thắng lợi cuối cùng.
Ai cũng có thể nói và bàn luận về chính trị nhưng không phải ai cũng đưa ra được những quyết định, giải pháp và lựa chọn tốt nhất trong chính trị. Phải có tầm nhìn và kiến thức sâu rộng về chính trị thì mới có thể làm được việc đó. Nếu ai cũng làm được thì đâu còn nước nghèo, nước giàu, nước phát triển và nước kém phát triển ?
Làm chính trị là để thay đổi xã hội theo hướng tích cực và tốt đẹp hơn chứ không phải để "vinh thân phì gia". Làm chính trị cũng là để cống hiến và phục vụ cho người dân thông qua một tư tưởng và một số giá trị quảng đại.
Chúng tôi cho rằng dân chủ hóa đất nước là bổn phận của tất cả mọi người Việt Nam yêu nước. Mỗi người làm mỗi việc, mỗi người góp một tay cho phong trào chung. Đất nước không phải là phần thưởng hay chiến lợi phẩm để chia chác hay ban phát cho bất cứ ai vì vậy không ai có quyền và có thể ‘tranh dành’ ở đây. Chúng tôi tin rằng, trong một chế độ dân chủ mọi người Việt Nam đều có một vị trí và một công việc phù hợp với khả năng của từng người. Thật lòng là chúng tôi lo lắng khi đất nước có dân chủ thì sẽ thiếu người có năng lực để làm việc thay vì phải ‘mua bán’ hay tranh dành như hiện nay.
Tập Hợp đang làm một cuộc cách mạng dân chủ "bất bạo động" nên nó sẽ không giống với bất cứ cuộc cách mạng nào trước đây.
Nói ngắn gọn thì Tập Hợp đã đưa ra một giải pháp toàn diện và tổng thể cho Việt Nam mà nội dung của nó đã được trình bày đầy đủ trong dự án chính trị Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai. Giải pháp này sẽ thay thế cho giải pháp cộng sản đã thực thi suốt 70 năm qua và đã phá sản trên thực tế. Tiếp theo sẽ là thuyết phục, giải thích cho người dân Việt Nam hiểu rõ về giải pháp đó. Khi nào người dân Việt Nam đồng ý vì thấy "giải pháp thay thế" của Tập Hợp là đúng đắn và hợp lý thì khi đó người dân sẽ ủng hộ cho Tập Hợp. Khi đã có được một sự đồng thuận lớn trong dân chúng thì Tập Hợp sẽ kêu gọi và tổ chức một cuộc biểu tình đòi tổng tuyển cử tự do trên toàn quốc. Tập Hợp sẽ cố gắng cùng với các "đồng minh" chiến thắng trong cuộc tổng tuyển cử này để trở thành đảng cầm quyền và cuối cùng là thực thi những gì đã đề nghị trước đó trong Dự án chính trị Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai.
Tập Hợp không muốn "cầm tay chỉ việc" hay đốt cháy giai đoạn bằng cách xách động quần chúng biểu tình khi chưa có được sự đồng thuận mà chỉ muốn thuyết phục người dân bằng một con đường, một giải pháp hợp lý và khả quan cho tất cả mọi người. Chúng tôi tin rằng với sự kiên nhẫn và bao dung thì đến một lúc nào đó người dân sẽ nhận ra rằng Tập Hợp chính là một giải pháp cho đất nước. Khi đó tự người dân sẽ yêu cầu Tập Hợp ‘phất cờ khởi nghĩa’ và Tập Hợp sẵn sàng nhận lãnh trách nhiệm đó.
Hiện tại người dân vẫn còn phân vân, tuy không còn hy vọng hay trông chờ gì vào sự thay đổi của đảng cộng sản nữa nhưng mọi người lại chưa sẵn sàng ủng hộ cho một tổ chức chính trị mới như Tập Hợp. Dù cũng rất sốt ruột nhưng chúng tôi cũng không thể nhảy khi chưa có nhạc. Muốn hay không thì cũng phải kiên nhẫn thuyết phục người dân trước đã. Giữa việc chán ngán cộng sản và việc ủng hộ cho một tổ chức chính trị mới là một đoạn đường dài.
Sở dĩ Tập Hợp không thành lập ra các ban bệ với các chức vụ này khác vì nó chưa cần thiết. Cũng giống như việc chuẩn bị xây một ngôi nhà, trước hết phải có bản vẽ, vật liệu và nhân lực… Khi đã có tất cả các yếu tố đó rồi thì bắt đầu phân công công việc cũng không muộn. Hiện tại Tập Hợp đang tìm kiếm và xây dựng lực lượng cán bộ nòng cốt, là những người hiểu rõ lộ trình tranh đấu của tổ chức và có kiến thức thực sự về chính trị.
Công việc chính hiện tại của Tập Hợp là truyền thông, cho nên việc đặt ra các chức vụ là không cần thiết. Việc công khai lực lượng cũng vậy, ở trong nước Tập Hợp chỉ có các thân hữu, khi thời cơ đến thì do nắm vững được tư tưởng và đường lối đã ghi trong Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai, họ dễ dàng và nhanh chóng trở thành các thành viên chính thức. Khả năng của một vị tướng là biết trao dồi kiến thức, xây dựng lực lượng và tổ chức cách điều hành và chỉ huy trong mọi tình huống.
Nói, viết, thảo luận và đưa ra các ý kiến về các vấn đề quan trọng của cuộc sống... là biểu hiện cho sự sống của một tổ chức chính trị. Đảng cộng sản Việt Nam coi như đã chết vì họ không còn gì để thảo luận với nhau và không còn gì để nói với quần chúng ngoài chuyện đàn áp. Trong khi đó Tập Hợp vẫn nói, vẫn viết, vẫn thảo luận công khai với người dân mỗi ngày. Có thể nói Tập Hợp gần như là người phát ngôn kiên trì của phong trào dân chủ Việt Nam.
Một lý do khiến Tập Hợp vẫn chưa nhận được sự ủng hộ cần có của người dân Việt Nam là vì ảnh hưởng của văn hóa. Cuộc đổi đời mà Tập Hợp đang cố gắng xây dựng và thực hiện là văn hóa. Thể chế chính trị xét cho cùng cũng là sự thể hiện văn hóa của mỗi quốc gia. Chúng ta đã quen với văn hóa tôn sùng bạo lực, thù hận, nóng vội, hời hợt và chia rẽ trong khi đó văn hóa hòa giải, bao dung, kiên nhẫn, viễn kiến và cách làm việc có tổ chức... vẫn còn rất mới lạ. Tuy nhiên dù khó khăn đến đâu Tập Hợp cũng sẽ cố gắng và kiên nhẫn thuyết phục người dân Việt Nam vì thứ văn hóa mới đó là cần thiết cho chúng ta, nó sẽ đưa chúng ta tới dân chủ và phồn vinh.
Muốn xây dựng được nền văn hóa mới thì phải xây dựng một tư tưởng chính trị để thay đổi nền văn hóa cũ, thay đổi cách suy nghĩ và hành động của mọi người, dẫn tới thay đổi văn hóa của cả dân tộc. Cuộc vận động tư tưởng phải luôn đi trước để dẫn đường cho một cuộc thay đổi toàn diện. Đây là phương pháp mà Tập Hợp đang cổ xướng và theo đuổi.
Anh em Tập Hợp tin rằng, người dân Việt Nam sẽ sớm nhận ra được tầm nhìn đầy viễn kiến của những người đã khai sinh ra Tập Hợp và đang được tiếp nối bởi sự cố gắng không mệt mỏi của các trí thức chính trị trẻ đầy nhiệt huyết và có trách nhiệm trong sứ mệnh dân chủ hóa Việt Nam. Hãy tìm hiểu và ủng hộ cho chúng tôi.
Việt Hoàng
(15/10/2018)
Xin hưởng ứng !
Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên & Nghĩa Hội Tự Do Việt Nam
trân trọng kính mời các thân hữu tham dự
Bữa ăn trưa văn nghệ và khiêu vũ hàng năm
gây quỹ yểm trợ anh em dân chủ đang gặp khó khăn trong nước
Chủ Nhật 18/11/2018, từ 12 giờ đến 19 giờ
Salle des Fêtes Associatives
Allée Lech Walesa, 77185 Lognes - France
Cuộc vận động dân chủ trong nước đang trải qua một giai đoạn rất cam go.
Chính quyền cộng sản đã hoàn toàn bị cô lập với nhân dân Việt Nam sau khi đã thất bại trên mọi phương diện và chỉ còn biết sử dụng tối đa bộ máy công an đồ sộ để đàn áp như một lực lượng chiếm đóng. Rất nhiều người dân chủ ôn hòa đã bị bắt và các bản án tù dành cho họ đã vượt mọi giới hạn của sự dã man. Rất nhiều người khác đang bị đe dọa và sách nhiễu. Anh em dân chủ, nhất là những người trẻ, đang phải đương đầu với những thử thách lớn và cần được yểm trợ.
Mục đích của cuộc họp mặt hàng năm này là để yểm trợ họ.
Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên mong đợi sự hưởng ứng của các thân hữu.
Đây cũng là dịp cuối năm để chúng ta gặp nhau trong không khí của một bữa cơm trưa vui vẻ và thân mật, tiếp theo bằng một phần văn nghệ đặc sắc với sự tham gia của nhiều nghệ sĩ tài danh, để trao đổi về tình hình đất nước và thăm hỏi nhau sau những bận rộn của mỗi người.
Năm nay chúng ta sẽ thưởng thức tài nghệ của :
Tố Nga, Tố Liên, Minh Nguyệt, Băng Nhân, Khắc Dũng
Sự hiện điện của quý vị là một tình cảm đối với những anh chị em đang chấp nhận gian lao vì tương lai đất nước. Họ đã biểu lộ phẩm giá của dân tộc và rất xứng đáng được dành mọi ưu ái.
Liên lạc : 06 60 07 68 00 & 01 64 80 58 27
hoặc 06 12 20 25 21 & 06 51 77 44 64
Từ Paris, Porte de Bercy
1. Lấy Xa lộ A4 hướng Metz-Nancy
2. Sortie VAL MAUBUEE CENTRE, giữ tay mặt để vào N104 (direction Pontault Combault)
3. Lấy Sortie N° 13 (direction Lognes)
4. Tới đèn đỏ, quẹo tay mặt vào Boulevard Courcerin
5. Khoảng 1 km sau đó, quẹo tay trái vào Allée Lech Walesa