Hội nghị Trung ương 6 bàn vấn đề ‘cấp bách’, ‘nhạy cảm’ (VOA, 04/10/2017)
Đảng Cộng sản Việt Nam hôm 4/10 khai mạc hội nghị trung ương 6 với trọng tâm giải quyết nhiều vấn đề ‘cấp bách’ và ‘nhạy cảm.’
Phiên khai mạc Hội nghị Trung ương 6, ngày 4/10/2017. (Ảnh chụp từ Infonet.vn)
Truyền thông trong nước loan tin gần 200 lãnh đạo hàng đầu của Việt Nam đã tập hợp ở thủ đô Hà Nội bắt đầu hội nghị kéo dài một tuần để giải quyết nhiều vấn đề "rộng lớn", vừa "cơ bản" vừa "cấp bách" và "nhạy cảm" trong đó có bàn việc "tiếp tục đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy hệ thống chính trị tinh gọn".
Từ thành phố Hồ Chí Minh, nhà báo độc lập Quang Hữu Minh nhận định rằng, dù phiên khai mạc do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng chủ trì không đề cập cụ thể nhưng hội nghị nói ‘tinh gọn’ có nghĩa là sẽ gộp hai chức danh tổng bí thư và chủ tịch nước thành một :
"Tôi kỳ vọng kỳ này Hội nghị Trung ương 6 sẽ tiến hành nhất thể hóa. Đảng đã bàn nhất thể hóa hai chức danh này lâu rồi, và cũng đã nhắc lại ở Hội nghị Trung ương 4 và 5".
Trong suốt thập niên qua, có một vài lần Hà Nội đã nêu lên vấn đề nhất thể hóa. Hiện nay một số địa phương đang thí điểm mô hình nhất thể hóa ở cấp huyện, và cấp tỉnh. Theo báo Nhân dân, có nơi nhận được 95% sự ‘đồng tình’ của người dân, ví dụ như ở huyện Châu Phú, tỉnh An Giang.
Gần đây nhất, vào tháng 6 vừa qua, tiến sĩ Nguyễn Sĩ Dũng, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội có bài trên trang Tia Sáng đề nghị giải pháp "nhất thể hóa" ở cấp quốc gia để lập ra chức tổng thống.
Trong bài "Nhất thể hóa theo mô hình tổng thống lưỡng tính", ông Dũng đề cập đến các nguyên tắc chung về hai thể chế mà quốc tế gọi là tổng thống chế và mô hình đại nghị. Ông cũng đề nghị người đứng đầu nhà nước là tổng thống. Tuy nhiên, bài báo này nay không còn truy cập được nữa.
Ông Minh phân tích các mặt tích cực của việc nhất thể hóa :
"Trước nhất là khắc phục trình trạng lãng phí tiền thuế của dân. Các sự trùng lắp về ban bệ của Đảng cũng giảm đi. Thứ hai là tập trung về một người lãnh đạo nên hình thành cơ chế quy trách nhiệm rõ hơn – giảm việc đổ thừa qua lại giữa bí thư và chủ tịch. Nhất thể hóa cũng giúp dễ dàng đổi mới chính trị hơn, vì độc tài cá nhân dù sao cũng dễ thay đổi hơn độc tài tập thể. Đó là 3 cái lợi mà nhất thể hóa có thể mang lại tức thì".
Dù không nêu trong phiên khai mạc, nhưng việc thảo luận hình thức kỷ luật ông Nguyễn Xuân Anh, Bí thư thành ủy Đà Nẵng được kỳ vọng sẽ diễn ra trong hội nghị này, ông Minh cho biết thêm :
"Đương nhiên Hội nghị Trung ương 6 sẽ tiến hành kỷ luật giống như đề nghị của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương, nhưng Đảng muốn rằng việc này không ồn ào quá trong dư luận sau một thời gian quá ồn ào và gây nên hiệu ứng ngược – bản thân người bị kỷ luật cũng không phục, còn dư luận thì cho rằng đây là cuộc thanh trừng phe phái chứ không phải chống tham nhũng. Trong phát biểu diễn văn khai mạc, ông Tổng bí thư không đề cập đến để sự việc giảm nhẹ đi, nhưng chắc chắn phải có xử lý".
Hôm 29/9 Ủy ban Kiểm tra trung ương đề nghị Bộ Chính trị, ban chấp hành trung ương xem xét, thi hành kỷ luật đối với ông Nguyễn Xuân Anh, do "kê khai, sử dụng bằng cấp không đúng quy định, thiếu gương mẫu trong việc nhận, sử dụng xe hơi do doanh nghiệp biếu, tặng và sử dụng hai căn nhà của doanh nghiệp".
Từ Hà Nội, blogger Lê Anh Hùng chia sẻ nhận định của ông về hội nghị này :
"Theo quan sát của tôi, bầu không khí đang hết sức phức tạp và căng thẳng, các vụ bắt bớ, án tham nhũng… cho thấy việc đấu đá nội bộ đang lên cao trào. Sắp tới chắc sẽ có nhiều diễn biến quan trọng bên trong dàn lãnh đạo Việt Nam".
Nhiều khả năng hội nghị cũng sẽ bầu bổ sung ủy viên Bộ Chính trị, do vào tháng 5/2017 ông Đinh La Thăng bị kỷ luật cảnh cáo và hiện khuyết một trong số 19 ghế ở cơ quan quyền lực cao nhất của Đảng.
Truyền thông quốc tế nhận định rằng Đảng Cộng sản do ông Nguyễn Phú Trọng lãnh đạo đang tạo thêm sức mạnh và thắng thế kể từ khi cơ quan an ninh Việt Nam thâu tóm thêm quyền lực từ cuộc đấu đá nội bộ hồi năm ngoái khi ấy cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng bị hất cẳng. Cụ thể là các quan chức dưới quyền của ông Dũng lần lượt ra đi như trường hợp ông Đinh La Thăng.
Tuy nhiên, trong một bài viết gửi cho VOA gần đây, nhà báo Phạm Chí Dũng ở thành phố Hồ Chí Minh nhận định rằng đảng của ông Trọng chỉ có thể "diệt ruồi" nhỏ cỡ như Nguyễn Xuân Anh, chứ có thể chẳng đụng được "con hổ" nào.
https://av.voanews.com/Videoroot/Pangeavideo/2017/10/6/6f/6fc9ef30-0503-460e-8a5a-3337ba614b91.mp4
*****************
Nhân sự là một nội dung chính của Hội nghị TW 6 (RFA, 04/10/2017)
Hội nghị Trung ương đảng cộng sản Việt Nam lần thứ sáu khai mạc ngày 4 tháng 10 ở Hà Nội.
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu tại lễ khai mạc đại hội Đảng 12 ở Hà Nội hôm 21/1/2016. AFP
Sinh hoạt chính trị này của đảng cộng sản Việt Nam được giới quan sát đề cập đến lâu nay với nhiều đồn đoán về nhân sự trong cuộc tranh giành quyền lực ở cấp cao nhất trong đảng.
Truyền thông trong nước cho đăng lại nguyên văn khai mạc Hội nghị Trung ương 6 do ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đọc. Theo đó vấn đề đầu tiên được nêu ra là tổ chức lại bộ máy đảng, và cách thức mà bộ máy này sẽ lãnh đạo các cơ quan nhà nước. Ông nhấn mạnh đến chuyện làm sao để đảng cộng sản lãnh đạo tốt hơn lực lượng công an và quân đội.
Ngoài ra ông Nguyễn Phú Trọng cũng nói đến chuyện đổi mới hệ thống chính trị, hệ thống kinh tế. Tuy nhiên ông này vẫn lập lại nền kinh tế thị trường Việt Nam theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Ông Nguyễn Phú Trọng cho rằng không nên đổi mới một cách nôn nóng, chuyển từ cực nọ sang cực kia.
Một hoạt động được nhắc đến tại hội nghị này là sẽ xem xét hình thức kỷ luật đối với ông Nguyễn Xuân Anh, Bí thư thành ủy Đà Nẵng, theo như kết luận của Ủy ban kiểm tra trung ương, cơ quan chuyên lo về kỷ luật của các đảng viên, đã đưa ra vào ngày 29 tháng Chín.
*******************
Bất ngờ nghe tin Tướng Trương Giang Long nghỉ (BBC, 04/10/2017)
Đại tá an ninh Nguyễn Đăng Quang bày tỏ sự ngạc nhiên về thiếu tướng công an Trương Giang Long vừa nhận quyết định nghỉ công tác chờ hưu trí.
Giáo sư-Tiến sĩ, Thiếu tướng Trương Giang Long, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị kiêm Giám đốc Học viện Chính trị CAND thuộc Bộ Công an.
Quyết định cho ông Long về nghỉ được truyền thông Việt Nam đăng tải rộng rãi.
Trong cuộc phỏng vấn với BBC hôm 04/10/2107, một ngày sau khi Thiếu tướng Long nhận quyết định theo thông báo của Bộ Công an, Đại tá Quang đưa ra một số bình luận về tính thời điểm của sự kiện này.
Ông Nguyễn Đăng Quang cũng đưa ra nhận định đánh giá năng lực của Tướng Long (sinh năm 1955) và đề cập một số điểm mà ông cho là 'bất thường', gây 'ngạc nhiên'.
Ông Quang cũng nói về thời điểm công bố quyết định cho ông Long về 'nghỉ chờ hưu' trước Hội nghị Trung ương 6 của Ban chấp hàng Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam.
Đại tá Quang đặt câu hỏi về việc Tướng Long phải nghỉ công tác chờ hưu trí so với chế độ của một vị tướng mà không được lưu nhiệm dù có chức danh giảng dạy giáo sư và học vị tiến sĩ theo luật định trong ngành công an của Việt Nam hiện nay.
Tướng Trương Gia Long từng là Giám đốc Học viện Chính trị Công an Nhân dân.
Ông Nguyễn Đăng Quang là cựu đại tá an ninh, được biệt phái và có trên 40 năm công tác trong ngành ngoại giao của Việt Nam.
Vụ Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc gây nên quan hệ căng thẳng trong quan hệ Việt Nam với Cộng hòa liên bang Đức và Liên Âu đang có khả năng hòa dịu chút ít.
Nguyễn Phú Trọng trong một cuộc viếng thăm Indonesia.
Tuy phía Đức tỏ ra rất kiên quyết, nhấn mạnh rằng phía Việt Nam cần công nhận sai lầm, xin lỗi và cam kết không tái phạm trên lãnh thổ Đức, nếu không phía Đức giành quyền có thêm những bước trừng phạt mới, sau khi tạm đình chỉ mối quan hệ chiến lược đã đạt được và hoãn việc xem xét thông qua hiệp định tự do buôn bán Liên Âu - Việt Nam.
Phía Việt Nam đã tận dụng các cuộc gặp của phó thủ tướng Vương Đình Huệ với bà Lucia Bergfield, bí thư thứ nhất Sứ quán Đức, của thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc với đại sứ Christian Berger tại Cần Thơ để chúc mừng thắng lợi của bà thủ tướng A. Merkel qua cuộc bầu cử vừa qua, nhân đó cố xoa dịu mối quan hệ, đi để trở lại bình thường hóa.
Theo tin mới nhất, phía Cộng hòa liên bang Đức tỏ ra mềm dẻo, không yêu cầu đưa Trịnh Xuân Thanh trở lại Đức nữa, mà đưa ra yêu cầu mới là phía Viêt Nam đưa Trịnh Xuân Thanh ra xét xử công khai theo đúng thủ tục pháp lý tại Tòa án trong nước, phía Cộng hòa liên bang Đức sẽ có đại diện cùng các nhà báo Đức tham dự các phiên tòa một cách chính thức.
Vậy là quả bóng lại được phía Đức đá sang sân Việt Nam với ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng là thủ quân kiêm thủ thành.
Yêu cầu của phía Đức rất rõ ràng, đúng vào lúc Quốc hội đã có những nghị quyết về chấn chỉnh ngành tư pháp theo chế độ pháp quyền chặt chẽ, các tòa án xét xử chỉ chiếu theo luật, không có vùng cấm, không một ai đứng ngoài luật pháp, xử công khai, đúng người, đúng tội. Việt Nam lại đang hợp tác với Cộng hòa liên bang Đức trong lĩnh vực cải thiện ngành tư pháp.
Đây chính là điều các chiến sĩ dân chủ, nhân quyền, các tổ chức xã hội dân sự lề trái đòi hỏi lâu nay, bị Bộ Chính trị liên tục vi phạm qua những phiên tòa bỏ túi, tuyên án theo lệnh của đảng, xử rất nặng các chiến sĩ kiên cường chống Tàu xâm lược.
Một chế độ độc đoán độc đảng chuyên ngồi trên pháp luật rất khó chấp nhận yêu cầu rất hợp lý, chính đáng của phía Cộng hòa liên bang Đức.
Họ sợ. Vì đây chính là yêu cầu của Trịnh Xuân Thanh từ khi còn ở trên đất Đức.
Khi ra trước tòa, Thanh sẽ có dịp khai báo ra hết mọi thủ đoạn ăn cắp tài sản chung, ăn chia giữa các phe nhóm lợi ích riêng tư, tung hê ra tất cả các bộ mặt nhọ nhem của các vị quyền cao chức trọng, không trừ một ai, vì Thanh không phải là kẻ tham nhũng duy nhất làm thất thoát 3.300 tỷ đồng.
Vụ xử tội lỗi tại ngân hàng Đại dương - OceanBank vừa qua – với 1 án tử hình, 1 án chung thân và hơn 20 án từ 3 đến 27 năm tù, cho thấy nó có quan hệ gốc gác với Tổng công ty VietnamPetro do Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh cầm đầu, mà vụ án được coi là lớn nhất này vẫn bị trì hoãn.
Ông Tổng Trọng đang lo sợ đến mất ngủ vì đứng trước một vấn đề rất mong manh, ông không cầm chắc trong tay. Lẽ ra khi quyết tâm cho nhóm mật vụ đi bắt cóc Trịnh Xuân Thanh về là ông cho Thanh ra xét xử ngay để trị cái tội dám tuyên bố công khai "từ bỏ đảng cộng sản do không còn tin ở tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nữa". Nhưng nay ông lại sợ. Vì chính Thanh biết quá nhiều và có thể tiết lộ rất nhiều.
Mà giữ mãi Trịnh Xuân Thanh cô lập trong nhà giam khi chưa bị tuyên án, không cho Thanh gặp cha, con, bạn bè, luật sư là phạm pháp, làm cho dư luận phẫn nộ khi thấy bức ảnh duy nhất Thanh gầy còm, ngơ ngác, thất thần, với một trang thư nghệch ngoặc vội vã áp đặt.
Vị trí Tổng bí thư của ông Cả Trọng không có gì vững chắc khi cuộc họp trung ương VI sắp tới gần. Ông có thể bị chất vấn về lời cam kết kiên quyết diệt nạn nội xâm này đến cùng, nhưng 12 đại án dự định thanh toán trong năm, vì sao lại kéo dài vô hạn ! Vậy là thất bại, thất hứa. Ông là người có trách nhiệm chính. Ông coi chống tham nhũng là con ngựa chiến của ông, nay ông đã ngã ngựa, còn bị ngựa đá cho lăn đùng.
Ông còn tự đưa ra tiêu chuẩn người lãnh đạo cao nhất phải là người không bị bệnh tham lam quyền lực cám dỗ ; vậy khi đã 73 tuổi mà không chịu về nghỉ như đã hẹn, thì nghĩa là gì ?
Nay ông lại mắc thêm cái tội rất nặng phạm tiêu chuẩn người lãnh đạo cao nhất là phải tạo nên uy tín cao trong quan hệ quốc tế có lợi cho quyền lợi quốc gia, thì chính ông chứ không phải ai khác đã tạo nên cuộc khủng hoảng đối ngoại nghiêm trọng nhất, khi cho nhóm mật vụ ra nước ngoài bắt cóc, bị bắt quả tang còn cãi bừa, nay bị trừng phạt, thiệt hại về uy tín, niềm tin, viện trợ, quan hệ kinh tế, tài chính, ngoại giao đình đốn, rồi còn bị đe dọa sẽ nhừ đòn nữa chưa biết bao giờ hết.
Cuối đời chính trị của mình, ông Nguyễn Phú Trọng đã tự dấn thân vào vòng hiểm nguy. Trong cơn nguy khốn, ông đã mạnh tay loại ra những đối thủ dự bị Đinh Thế Huynh, Trần Đại Quang… nhưng trong hiểm nguy ông chỉ còn vài ba cận thần mờ nhạt Trần Quốc Vượng, Phạm Minh Chính, ông thủ tướng đầu nhọn ma-ze in vietnam…
Nhiều kẻ tay chân thức thời sẽ bỏ rơi Cụ khi thế Cụ suy yếu, cô đơn, họ phù thịnh chứ không dại phù suy, như lẽ thường phải thế.
Bùi Tín
Nguồn : VOA, 04/10/2017
Người ta nói cái "lò" của ông Trọng đang nóng lắm, củi ướt củi khô quăng vào cháy tuốt luốt.
Những vụ án đang được xét xử hiện nay được đặt nền tảng trên điều 165 Bộ Luật hình sự - Ảnh minh họa vụ Vinalines
Cái "lò" của ông Trọng, nhìn những vụ án đang được xét xử hiện nay, ta thấy nó được đặt nền tảng trên điều 165 Bộ Luật hình sự. Đó là "tội cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng".
Lý ra, nếu lãnh đạo cộng sản thông minh, qua các kinh nghiệm "khoán mười" của ông Kim Ngọc thập niên 60 ở miền Bắc, hay vụ "xé rào" của ông Võ Văn Kiệt vào cuối thập niên 90, thì những điều luật (như điều 165 Bộ Luật hình sự) phải bị hủy bỏ.
Đến nay người dân Sài Gòn vẫn luôn nhớ ông Kiệt. Kể cả những người chống cộng. Họ xem ông là một người cộng sản, nhưng là người cộng sản "tốt". Thử xét lại, nếu áp dụng luật đứng mức, ông Kiệt và toàn thể nhân sự thành ủy Sài Gòn đã bị tử hình.
Tương ứng điều luật 165 Bộ Luật hình sự hiện hành là điều 174 Bộ Luật hình sự 1985 hay điều 12 pháp lệnh 1970.
Vụ "xé rào" của ông Kiệt (và đồng lưu, như bà Ba Thi) nguyên nhân do chính sách "ngăn sông cấm chợ" của "trung ương". Việc này đã làm cho dân Sài Gòn xém chết đói vì thiếu lương thực, là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử. Thời kỳ này dân không có gạo ăn, phải ăn bo bo, trong khi các tỉnh miền Nam thì gạo thừa mứa. Ông Kiệt xuất ngân sách thành phố cho người về miền Nam "mua gạo lậu", sau đó đưa gạo lên xe cứu thương, xe cứu lửa… chở về phân phối cho dân Sài Gòn để cứu đói.
Việc này, ông Kiệt, bà Ba Thi, phạm đủ thứ tội, trong đó tội "cố ý làm trái nguyên tắc chính sách, chế độ, thể lệ về kinh tế tài chính gây thiệt hại đến tài sản xã hội chủ nghĩa" là tội nhẹ nhứt. Quí vị này còn phạm các tội "mua bán lậu", sử dụng công xa, ngân sách thành phố… vào việc mua bán gạo lậu. Ngoài ra còn có tội phá hoại kinh tế xã hội chủ nghĩa, phá hoại các chính sách "bỏ đói Sài Gòn" nhằm trừng phạt dân Sài Gòn của đảng.
Nghĩ lại, ông Kiệt, bà Ba Thi… nếu mấy ông bà này sống dưới thời ông Trọng thì chắc là bị tử hình.
Vụ ông Kim Ngọc cũng tương tự như vậy.
Nếu mấy ông này không "cố ý làm trái với chính sách, chế độ, thể lệ về kinh tế…" thì dân chết đói cả tỉnh.
Vậy thì việc làm "trái chính sách, trái qui định của nhà nước về quản lý kinh tế", kiểu ông Kiệt, ông Kim Ngọc… là có công hay có tội ?
Ở các nước có nền pháp luật nghiêm minh, bất kỳ hậu quả có "gây thiệt hại nghiêm trọng" hay không, khi một người phạm luật thì người này phải "trả lời" trước pháp luật.
Ở các nước "tư bản, kinh tế thị trường", không có điều luật nào tương tự như điều 165 Bộ Luật hình sự. Bởi vì kinh tế ở đây là "tự do", ai có gan thì làm giàu, không có rào cản luật lệ theo kiểu "nhà nước quản lý kinh tế".
Chỉ có ở các xứ "cộng hòa chuối" mới có vụ trừng phạt những người làm "trái chính sách, trái qui định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng", trong khi người làm trái nhưng không gây hậu quả nghiêm trọng thì "huề".
(Nhưng từ khi có vụ khủng hoảng subprime, để tránh các ngân hàng đầu tư "chồng chéo", hay đầu tư liều lĩnh vào địa ốc, chứng khoáng… bị rủi ro phá sản tạo gánh nặng cho dân chúng, một số luật lệ được các nước phát triển đặt ra (cho các ngân hàng) nhằm hạn chế bớt sự mạo hiểm quá lố của các nhân viên).
Xét lại, nguyên nhân sâu xa làm cho các "nắm đấm thép" của Việt Nam thất bại là lãnh đạo Việt Nam thời đó quá tin tưởng vào mô hình kinh tế của Mỹ, của Alan Greenspan. Lãnh đạo Việt Nam thời đó cóp py y chang mô hình này. Nhà nước đổ tiền vô tội vạ cho các "nhà đầu tư", mà thực ra là những tay cờ gian bạc bịp. Giá địa ốc được thổi phồng. Các lãnh đạo có tầm nhìn ngắn, "ham làm giàu tắt", thay vì tập trung nguồn lực để phát triển (như kỹ nghệ đóng tàu, hệ thống tàu bè viễn duyên, kỹ nghệ hóa chất, kỹ nghệ thép…), thì lại đầu tư chồng chéo vào địa ốc, vào "nợ xấu" v.v.
Xui một cái, mô hình Greenspan phá sản, những "quả đấm thép" của Việt Nam trở thành "tai họa", trở thành những cục nợ trăm ngàn tỉ đồng bắt nhân dân Việt Nam phải trả.
Không chỉ riêng Việt Nam, hầu hết các ngân hàng của các nước trên thế giới đều bị "lãnh búa" lây.
Hên cho ông Greenspan là ở Mỹ không có vụ "làm trái qui định nhà nước gây hậu quả nghiêm trọng". Chớ không ông này cũng lãnh án tử hình, như Nguyễn Xuân Sơn, hay tệ lắm là chung thân, như Hà Văn Thắm.
Theo tôi, những người lãnh đạo Việt Nam chủ trương những "quả đấm thép" chắc chắn là không có ý muốn Việt Nam bị thất bại thê thảm như vậy. Đây là một "mô hình" đã được chứng minh là "thành công", như ở Nam Hàn (với các Cheabol).
Những thanh củi này đang chờ ngày đưa vào lò đốt. Ảnh minh họa
Nguyên nhân thất bại là cả hệ thống, tức là cả đảng cộng sản Việt Nam, nhân sự tồi tàn dốt nát, một tập đoàn dối trá xài bằng cấp giả, toàn là những con sâu ăn của dân không từ một thứ gì. Dĩ nhiên cùng với mô hình nhà nước không giống ai, kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, tương tự lực sĩ điền kinh chạy đua Olympic mà cột cục chì 20 ký vào chân.
Vấn đề là ông Trọng xây dựng cái lò bằng điều 165 Bộ Luật hình sự. Việc này chắc chắn làm chùn chân tư bản thế giới.
Cho dù ông Phúc có giới thiệu "chính phủ kiến tạo" ráo nước miếng thì cũng vô ích. Không ai mạo hiểm đầu tư vào một môi trường kinh tế mà trong đó sơ sẩy một chút, lỡ "gây thiệt hại nghiêm trọng" là bị tử hình.
Theo tôi, nếu phải đốt lò thì quăng tất cả đảng viên đảng cộng sản Việt Nam vô lò, kể cả ông Trọng. Tôi sẵn sàng ngồi chụm củi liên tục 36 ngày. Đây mới là việc cần làm để Việt Nam cất cánh.
Trương Nhân Tuấn
Nguồn : fb.nhantuan.truong, 30/09/2017
Đêm 22 tháng Chín năm 2017 có thể lại là một đêm dài tê tái trong cơn mất ngủ mãn tính của giới chóp bu Việt Nam, sau đêm đầu cuống cuồng vì bị người Đức phát hiện âm mưu bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Berlin hai tháng trước.
Quan hệ đối tác chiến lược Đức - Việt - Ảnh minh họa
Lại một đêm mất ngủ
Rốt cuộc, quan điểm "trả giá đối ngoại để giải quyết đối nội" của não trạng quan chức Việt đã phải trả giá đắt, quá đắt. Người Đức còn trừng phạt hơn nhiều so với những đầu óc tưởng tượng nông cạn như chỉ đến mức trục xuất nhân viên ngoại giao : tạm đình chỉ quan hệ đối tác chiến lược với Việt Nam.
Động thái bất ngờ trên có thể ví như một cơn động đất chính trị ngay tại Hà Nội.
Cơn động đất này lại thình lình hiện ra chỉ vài tuần trước thời điểm diễn ra Hội nghị trung ương 6 của đảng cầm quyền tại Việt Nam - một kỳ họp Ban chấp hành trung ương được cho rằng mang mục tiêu "thanh trừng" đối với một số quan chức cao cấp mà ông Nguyễn Phú Trọng liệt vào dạng "chống tham nhũng thời kỳ trước".
Trong vòng một chục năm qua, chính thể cộng sản Việt Nam luôn tự hào đã ký được đến một chục thỏa thuận đối tác chiến lược với một chục quốc gia. Đối tác chiến lược Việt - Đức là thỏa thuận đầu tiên bị hủy bỏ giữa chừng, và cho dù mới chỉ mang tính "tạm thời" nhưng ai cũng hiểu cơ sự còn có thể khốn khổ hơn nữa trong thời gian tới.
Mộng du duy ý chí
Vài tuần sau khi nổ ra cuộc khủng hoảng Đức- Việt, đã xuất hiện những ý kiến bên lề nội bộ đảng ở Việt Nam về khả năng "xét cho cùng thì Đức cũng còn nhiều cái lợi trong quan hệ với Việt Nam. Do đó rất ít khả năng Đức sẽ làm căng với Việt Nam, mà chỉ cần Việt Nam uyển chuyển khôn khéo, tiến hành đàm phán với Đức và có thể nhân nhượng một vài vấn đề gì đó về thương mại thì câu chuyện Trịnh Xuân Thanh sẽ chìm dần theo thời gian. Đến cuối năm nay hoặc sang năm 2018 thì quan hệ giữa Việt Nam và Đức sẽ bình thường trở lại…".
Nhưng rốt cuộc, dự báo với não trạng một chiều trên đã phá sản. Cũng như đã cơ bản phá sản những dự báo của các cơ quan ngoại giao, công an về tính hậu quả có thể nếu vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh bị người Đức phát hiện và làm rùm beng. Nguyên nhân chủ yếu của dự báo sai lầm là căn bệnh thành tích trầm kha trong nội bộ đảng, cùng não trạng vào thói quen thiên về báo cáo thành tựu trong khi làm giảm bớt rủi ro và tính hậu quả. Có thể, phía Việt Nam đã đặc biệt duy ý chí để tự tin đưa ra giả thiết là nếu vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh bị lôi ra ánh sáng, chính phủ Đức cùng lắm cũng chỉ gửi công hàm phản đối và việc này có thể làm chậm lại tiến trình viện trợ 260 triệu euro năm 2017 - 2018 của Đức cho Việt Nam…
Và có thể đó chính là lý do để mật vụ Việt Nam, được đôn đốc chỉ đạo từ một cấp rất cao, đã vừa quá vội vàng lại vừa tự tin đến mức còn không thèm quan tâm chuyện xóa những vết máu cùng tang vật là bình xịt hơi cay trên chiếc xe hơi được thuê từ Séc để bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.
Dự báo sai về quá khứ lại là cơ sở của sai dự báo thời hiện tại. Dàn tham mưu của Nguyễn Phú Trọng quá tệ !
"Không có gì phải vội vàng cả"
Trong thực tế, cấp độ quan hệ đối tác chiến lược còn cao hơn và bao trùm hơn so với quan hệ ngoại giao giữa hai quốc gia. Dù chỉ tạm đình chỉ quan hệ đối tác chiến lược, đây là lời cảnh báo rất trực tiếp về khả năng người Đức có thể tiến tới chính sách tạm cắt đứt quan hệ ngoại giao với Việt Nam trong một tương lai không xa, nếu Hà Nội vẫn không có bất kỳ một lời xin lỗi nào về vụ mật vụ Việt Nam đã bắt cóc Trịnh Xuân Thanh vào tháng Bảy năm 20167, không chịu xin lỗi và cũng chẳng chịu cam kết "sẽ không tái phạm"…
Giờ đây, có lẽ nhiều người cần nhớ lại thái độ và cách biểu cảm của người Đức vào đầu tháng 8/2017 sau khi Bộ Ngoại giao Đức ra tuyên bố về vụ Trịnh Xuân Thanh. Sau yêu cầu "phải để ông Trịnh Xuân Thanh quay trở lại Đức ngay lập tức để hồ sơ đề nghị dẫn độ và đơn xin tị nạn được xem xét theo đúng trình tự pháp lý", Quốc vụ khanh Bộ Ngoại giao Đức Markus Ederer đã khẳng định : "Chúng tôi cũng bảo lưu quyền áp dụng thêm các biện pháp khác trên bình diện chính trị, kinh tế và chính sách hợp tác phát triển."
Toàn bộ nội hàm "chính trị, kinh tế và chính sách hợp tác phát triển" lại chính là nội dung của quan hệ đối tác chiến lược Đức - Việt.
Người Đức chưa bao giờ giận dữ đến thế trong suốt chiều dài quan hệ ngoại giao với Việt Nam. Với Quốc vụ khanh Văn phòng Bộ Ngoại giao Đức, ông Markus Ederer, đó còn là từ ngữ "bội tín". Cái từ thiên về bản chất dưới đáy của chính trị này lại càng khiến công luận xã hội ở Việt Nam không thể nào quên được nhân vật ủy viên trung ương đảng, chủ tịch thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung đối xử với người dân Đồng Tâm ra sao - ký sống, lăn tay điềm chỉ nhưng sau đó xổ toẹt tất cả.
"Không có gì phải vội vàng cả" - cũng cần nhớ lại cụm từ này với mọi hàm ý của nó.
Sau tuyên bố của Bộ Ngoại giao Đức về vụ Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc ở Berlin, đã có một buổi Họp báo Liên bang ngày 9/8/2017. Phó Phát ngôn viên của Chính phủ Liên bang, Bà Ulrike Demmer và Người Phát ngôn Bộ Ngoại giao ông Schäfer đã trả lời các câu hỏi liên quan đến mối quan hệ Đức - Việt, trong đó có nội dung : "Tuy nhiên, khi vụ việc như vậy xảy ra thì chắc chắn ở đâu đó còn thiếu sự tôn trọng và lưu tâm. Vì vậy, như đã nói, chúng tôi không thể để vụ việc dừng lại tại đây. Chúng tôi sẽ bình tĩnh phân tích. Không có gì phải vội vàng cả. Chúng tôi sẽ cân nhắc và bàn thảo kỹ lưỡng rồi sau đó sẽ thông tin tới các đối tác Việt Nam của chúng tôi".
Một số ý kiến cho rằng câu "Không có gì phải vội vàng cả" có vẻ dư thừa hoặc không rõ nghĩa. Nhưng một số ý kiến khác lại suy ngẫm về câu nói này với một ẩn ý rõ rệt nào đó.
Cuối cùng, người Đức đã hành động !
Một hành động thích đáng và không hề cho thấy "Đức cần Việt Nam hơn Việt Nam cần Đức" như một lối tuyên truyền của giới dư luận viên tuyên giáo và công an Việt Nam.
Ông Nguyễn Phú Trọng có "vô can" ?
Tình hình giờ đây như thể bãi hoang địa sau cơn động đất phạm vi rộng. Nếu sau bản tuyên bố của Bộ ngoại giao Đức vào đầu tháng 8/2017, nguy cơ tan vỡ Hiệp định thương mại tự do Việt Nam - châu Âu (EVFTA) là lớn chưa từng có, thì nay là cả tương lai sụp đổ của Quan hệ đối tác chiến lược Việt - Đức.
Nguyễn Phú Trọng trong một lần tiếp Tập Cận Bình.
Tương lai ấy lại "ăn" cả vào đời sống của hơn chín chục triệu người dân Việt - hầu như không khác ấy cảnh đám quan lại "ăn của dân không chừa thứ gì". Giới quan chức Bộ chính trị và các ủy viên trung ương đảng no mập có thể chẳng mấy quan tâm đến số phận của EVFTA, nhưng nếu không có hiệp định này, doanh nghiệp Việt sẽ càng bế tắc đầu ra xuất khẩu, còn người sản xuất trong nước, đặc biệt là hàng triệu nông dân, có thể sẽ phải chuyển bữa ăn từ cơm sang cháo.
Những cơ quan nào và những ai trong nội bộ đảng phải chịu trách nhiệm về hai cú tan vỡ và sụp đổ trên ?
Hậu quả đã khủng khiếp đến mức ngang bằng với tội "phá hoại". Phải có ít nhất một ai đó, một cơ quan nào đó chịu trách nhiệm và bị xử lý.
Với tư cách là người đứng đầu đảng, người từng chỉ đạo "bắt bằng được Trịnh Xuân Thanh" và có thể là người hưởng lợi nhất trong cuộc chiến phe phái khi nắm giữ được Trịnh Xuân Thanh, ông Nguyễn Phú Trọng có "vô can" khi để xảy ra những hậu quả khủng khiếp trong quan hệ Việt - Đức ?
Phạm Chí Dũng
Nguồn : VOA, 26/09/2017
Hơn một tháng qua, công chúng Việt Nam hết xôn xao về dự án BOT đường tránh thị xã Cai Lậy lại đến bàn tán về các dự án BOT giao thông trên khắp Việt Nam.
Công văn số 404/TTg-KTN ngày 18/3/2013 của PTT Hoàng Trung Hải đồng ý chỉ định nhà đầu tư dự án BOT Pháp Vân - Cầu Giẽ, một dự án còn tai tiếng và nhơ nhuốc hơn cả BOT Cai Lậy. Nguồn : Báo Điện tử Chính phủ.
Và càng ngày, khi sự thật về các dự án BOT càng được phanh phui, người ta càng nhận thấy sai phạm trong loại hình đầu tư công này không hề mang tính chất ngẫu nhiên, đơn lẻ. Ngược lại, chúng diễn ra một cách có hệ thống, từ trên xuống dưới.
Hầu như dự án BOT giao thông nào cũng có vấn đề, với hàng loạt sai phạm nghiêm trọng : người dân bị tước quyền lựa chọn (nói cách khác là bị ép buộc sử dụng thứ hàng hoá đặc thù này) khi dự án không phải là tuyến đường mới ; mặc dù là dự án đầu tư công nhưng việc lựa chọn nhà đầu tư lại không thông qua thể thức đấu thầu công khai, mà lại được chỉ định thầu rất tuỳ tiện ; thời hạn thu phí được xác định thiếu căn cứ, vượt quá xa thời gian hoàn vốn ; các trạm thu phí đặt sai vị trí (quá gần nhau, hoặc theo kiểu "giăng lưới lùa xe") và mức phí thì quá cao ; tình trạng "tự tung tự tác" của các nhà đầu tư, còn vai trò quản lý nhà nước lại hết sức mờ nhạt, v.v.
"Đồng tiền liền khúc ruột". Giống như bà con dân oan khi bị các thế lực mafia trong và ngoài bộ máy cấu kết với nhau cướp đoạt đất đai, vườn tược dưới vỏ bọc các dự án kinh tế, các tài xế qua trạm thu phí BOT Cai Lậy cũng đã bày tỏ thái độ phản kháng theo cách của mình. Họ sử dụng tiền mệnh giá thấp để trả phí, buộc chủ đầu tư phải liên tục xả trạm để giải toả giao thông, bởi việc kiểm đếm tiền lẻ mất nhiều thời gian làm giao thông bị ùn tắc kéo dài. Cuối cùng, từ ngày 15/8, Công ty TNHH BOT Cai Lậy đã phải rút toàn bộ nhân viên khỏi trạm thu phí, và đến nay vẫn chưa hoạt động trở lại.
Thực ra, các tài xế qua trạm BOT Cai Lậy được "truyền cảm hứng" từ thắng lợi của người dân ở hai bên đầu cầu Bến Thủy 1 (Nghệ An – Hà Tĩnh). Mặc dù không đi trên đường BOT mà vẫn phải trả phí, họ đã kiên trì đấu tranh bằng cách căng băng-rôn phản đối, dùng tiền lẻ mua vé, v.v. Sau 4 tháng ròng rã như thế, đến ngày 11/4/2017, Bộ Giao thông vận tải đã quyết định giảm 100% phí cho cư dân hai đầu cầu qua trạm thu phí BOT Bến Thủy 1.
Thắng lợi của các tài xế qua trạm BOT Cai Lậy đã có tác dụng lan toả. Một mặt, chiến thuật sử dụng tiền mệnh giá thấp trả phí đã được giới tài xế sử dụng ở một số trạm thu phí BOT khác, như dự án BOT Biên Hoà, BOT quốc lộ 5 (Hưng Yên) hay BOT Cầu Rác (Hà Tĩnh). Mặt khác, nhân sự kiện "Cai Lậy thất thủ", hàng loạt sai phạm tại các dự án BOT giao thông trên khắp cả nước đã bị báo chí phanh phui, khiến dư luận càng bức xúc.
Thậm chí, trong buổi tọa đàm khoa học "Các dự án BOT – Chính sách và giải pháp" được tổ chức tại Hà Nội ngày 8/9 vừa qua, Tiến sĩ Nguyễn Sĩ Dũng, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội, còn đề xuất : "Với những sai phạm mà Thanh tra Chính phủ công bố về các dự án BOT và BT, có thể đề nghị khởi tố theo quy định của pháp luật".
Đề xuất của Tiến sĩ Nguyễn Sỹ Dũng không có gì là bất ngờ, bởi những sai phạm trong các dự án BOT và BT giao thông là quá rõ ràng, nghiêm trọng và đặc biệt là có hệ thống, còn nỗi bức xúc trong dư luận thì ngày càng dâng cao.
Điều khiến người ta phải ngạc nhiên ở đây là, mặc dù chiến dịch "đốt lò" do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đang diễn ra đầy khí thế, với những tuyên bố hùng hồn của người "nhóm lò" ("Lò nóng lên rồi thì củi tươi vào cũng phải cháy", v.v.), song chưa một quan chức nào dính líu đến sai phạm trong các dự án BOT/BT giao thông phải chịu bất kỳ hình thức kỷ luật nào, dù là nhẹ nhất, chứ đừng nói đến chuyện bị khởi tố.
Vì sao lại như vậy ? Chẳng phải những quan chức ở Bộ Giao thông vận tải và các tỉnh thành liên quan không chỉ là thứ "củi" rất phù hợp với cái "lò" mà ngài Tổng Bí thư cùng bộ sậu đang hè nhau "đốt", mà còn là "củi khô", vốn rất dễ "bắt lửa" và "cháy" hay sao ? Chẳng phải cựu Bộ trưởng Giao thông vận tải Đinh La Thăng, người dính líu đến nhiều sai phạm ở các dự án BOT giao thông, đã bị cách chức Bí thư Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh, bị loại ra khỏi Bộ Chính trị và đang "ngồi chơi xơi nước" ở Ban Kinh tế Trung ương hay sao (tức không còn là thứ "củi tươi" đến mức không thể tống vào "lò" nữa) ? Chẳng phải với 88 dự án BOT giao thông đang hoạt động trên khắp cả nước, vấn nạn này đã và đang ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống của hàng chục triệu người Việt, và việc mổ xẻ khối ung nhọt này do đó sẽ giúp lấy lại uy tín cho chính quyền hay sao ?
Vậy lý do vì sao mà đến tận thời điểm này ngài Tổng bí thư vẫn chưa hề hé răng lấy nửa lời về thảm nạn BOT giao thông ?
Xin thưa, lý do không có gì quá khó hiểu : Tất cả các dự án BOT giao thông ở Việt Nam hiện nay đều thuộc thẩm quyền quản lý nhà nước (phê duyệt chủ trương đầu tư, phê duyệt việc lựa chọn nhà thầu, chỉ đạo việc thực hiện dự án) của (cựu) Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải, Trưởng Ban Chỉ đạo Nhà nước các công trình, dự án trọng điểm ngành giao thông - vận tải. Chính ngài Bí thư Thành ủy Hà Nội, trong thời gian ngồi trên chiếc ghế Phó Thủ tướng phụ trách kinh tế từ năm 2007 đến 2016, mới là người có tiếng nói cuối cùng và chịu trách nhiệm cao nhất về các dự án BOT giao thông trên cả nước, chứ không phải là Bộ trưởng Giao thông - Vận tải.
Mấu chốt vấn đề là, từ năm 2008 đến nay, ông Hoàng Trung Hải bị dư luận lên án nhiều điều nghiêm trọng ; và mặc dù 9 năm đã trôi qua nhưng các lên án vẫn chưa được giải quyết đúng pháp luật, lý do là vì Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng đã bắt tay với Hoàng Trung Hải để được ngồi vào chiếc ghế Tổng Bí thư khoá XI.
Thế nên, giống như với Formosa Hà Tĩnh, tòa nhà 8B Lê Trực hay hàng loạt hiểm hoạ Trung Quốc khác mà "con ngựa thành Troy" Hoàng Trung Hải là "tác giả", Nguyễn Phú Trọng đã và sẽ tiếp tục im lặng với vấn nạn BOT giao thông. Xem ra đó mới là sứ mạng cao cả nhất của ngài Tổng bí thư khả kính trong sự nghiệp chính trị đầy vinh quang của mình.
Lê Anh Hùng
Nguồn : VOA, 25/09/2017
Ngay từ đầu năm, đã có ý kiến cho rằng kế hoạch tăng trưởng kinh tế 6,7% mà Chính phủ đăng ký với Quốc hội là một chỉ tiêu nhầm lẫn và không tưởng.
Kế hoạch tăng trưởng kinh tế 6,7% mà Chính phủ đăng ký với Quốc hội là một chỉ tiêu nhầm lẫn và không tưởng.
Nền kinh tế sau đổi mới, dựa vào xuất khẩu tài nguyên và khai thác sức lao động rẻ mạt, đã hết đà. So sánh với xuất phát điểm của nền kinh tế được coi như bằng không những năm 80, khi không còn viện trợ cho không của Liên Xô, Trung Quốc và phe xã hội chủ nghĩa, thì tỷ lệ tăng trưởng chỉ có ý nghĩa tuyên truyền chính trị mà thực chất vô nghĩa về mặt kinh tế.
Khi tổng thu nhập quốc dân chỉ không đầy 2 tỷ đôla (năm 1982), thì tỷ lệ tăng trưởng đạt trên 10%, tưởng ghê gớm, thực ra, tổng thu nhập của cả nước chỉ tăng 200 triệu đô (có người bảo không bằng tiền bỏ túi hàng năm của ông Dũng sau này). Nhưng khi tổng tài sản xã hội đã tăng lên 200 tỷ đôla, thì tăng thu lên 210 tỷ đô để đạt tỷ lệ 5% tăng trưởng, đã trở thành việc hoàn toàn không dễ chút nào. 1% tăng trưởng của một nền kinh tế 10.000 tỷ đô, đã là tổng thu nhập của một quốc gia hạng trung.
Kế hoạch do Chính phủ (Bộ kế hoạch và đầu tư) lập ra cho năm 2017 dựa trên các con số thống kê trong quý ba năm 2016. Các con số này, bao gồm các đăng ký thành lập doanh nghiệp mới, các FDI (đầu tư nước ngoài trực tiếp) mới, số tiền vốn dự kiến đưa vào kinh doanh, cùng với các hợp đồng đặt hàng và các kế hoạch tiêu thụ hàng hóa dự kiến xuất khẩu. Các kế hoạch này đều là các chương trình và dự kiến kinh doanh đi trước đón đầu các cơ hội sẽ đem lại khi Hiệp định TPP dự kiến được phê chuẩn vào đầu năm 2017, theo đó 90% hàng hóa Việt Nam vào Mỹ có thuế suất bằng không. Các cường quốc công nghiệp tranh nhau đầu tư sản xuất tại Việt Nam chỉ để nhằm tranh thủ lợi thế đó.
Cùng với ông tổng thống mới của Mỹ, hiệp định TPP bị hủy. Các doanh nghiệp rút đơn đăng ký hoặc tuyên bố ngừng hoạt động. Các đơn hàng và các hợp đồng bị hủy. Trên thực tế, lượng tiền vốn đưa vào đầu tư không tăng mà giảm đi. TPP bị hủy, hiệp định thương mại tự do với Liên Hiệp Châu Âu EFTA không có tín hiệu được phê chuẩn, vì thái độ với cải cách nhân quyền của Chính phủ xấu đi sau những bắt bớ ồ ạt trắng trợn hơn và nhất là sau vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại thủ đô Liên bang Đức, một cường quốc dân chủ có vai trò lãnh đạo Châu Âu. Với xấp xỉ 50% tổng kim ngạch xuất khẩu của Việt Nam, nếu hai khu vực này cùng một lúc tắc nghẽn, nền kinh tế của Việt Nam không sẽ có lối thoát.
Ông Phúc có biết điều đó không ? Kế hoạch quý I chỉ đạt 5,15%, quý II đạt 6,17%, đó là các quý còn hơi của các kế hoạch được chuẩn bị từ năm trước. Muốn thực hiện hoàn thành chỉ tiêu tăng trưởng 6,7% cho cả năm, quý III và quý IV đều phải đạt trên 7,4%. Chủ trương bù đắp tăng trưởng bằng tăng sản lượng khai thác thêm 3,5 triệu tấn dầu đã bị Trung Quốc phá. Theo thông tin của BBC, ông Trọng là một trong hai ý kiến yêu cầu Repsol rút giàn khoan. Không những vỡ kế hoạch bù tăng trưởng bằng tăng khai thác và bán dầu, Chính phủ phải bỏ ra 18 triệu đô bồi thường.
Chính phủ ông Phúc kêu gào tăng cường giải ngân vốn, tăng cường tín dụng với hy vọng giữ được 6,7% bằng đầu tư. Nhưng nếu thị trường xuất khẩu co cụm lại, không có gì hứa hẹn mở rộng, thì sản xuất không có căn cứ mở rộng, sẽ không có nhu cầu vốn kinh doanh và vốn đầu tư mới hoặc dù chỉ mở rộng. Giải phóng vốn, hạ lãi suất vay để tăng tín dụng, đổ thêm tiền vào thị trường chỉ làm tăng lạm phát. Nhưng có tin là Thủ tướng ép ngành Ngân hàng "cấp tốc đẩy ra thị trường một lượng tiền khổng lồ lên tới 1,2 triệu tỷ đồng trong năm 2017". Số tiền này nếu không được hấp thụ bởi khối doanh nghiệp tư nhân, sẽ làm giá bất động sản tăng lên giả tạo.
Những năm trước, lượng tiền lưu thông trong nền kinh tế sở dĩ cao, tạo đòn bẩy tăng tưởng mà không cần nhà nước bơm tiền, vì lượng kiều hối rất mạnh, được đưa vào đầu tư kinh doanh chủ yếu thuộc khu vực tư nhân. Đó là khoản thu nhập trời cho, không qua sản xuất, không có chi phí, nên Chính phủ có thể dùng để trả nợ nước ngoài và in tiền tăng cho lưu thông, mà không gây lạm phát. Nhưng năm nay, do áp lực từ chính sách của tổng thống Donald Trump, kiều hối từ khu vực dùng tiền đô la, có khả năng chỉ còn trên dưới 7 tỷ, giảm gần một nửa so với năm 2015, trong khi Ngân hàng nhà nước theo kế hoạch cứ in tiền như mọi năm, dẫn đến tình trạng hiện nay, tiền ứ đọng trong hệ thống ngân hàng. Không có ai muốn có tăng trưởng mà để tiền nằm bất động trong ngân hàng !
Có những phân tích dự báo tăng trưởng năm nay khó vượt qua con số 6%, quý III có thể đạt 6,2%, nhưng quý IV sẽ xuống 5,8%.
Người ta đặt câu hỏi, vậy tại sao ông Phúc vẫn khăng khăng từ chối rút chỉ tiêu tăng trưởng xuống 6%, mặc dù "Ủy ban kinh tế Quốc hội nhận định chỉ tiêu 6,7% khó có thể đạt được" ? Rút, có nghĩa ông Phúc phải thừa nhận thất bại, chưa làm đã thua ? năng lực kém ? trình độ có hạn ?
Có ý kiến đã suy diễn rằng, ông Phúc biết có kẻ "chơi đểu" ông, nhưng thâm ý của ông Phúc là "tương kế tựu kế", mượn sức ép chỉ tiêu để tạo sức ép cải cách hành chính, tăng cường số lượng và mở rộng doanh nghiệp tư nhân, tạo sức ép để co cụm doanh nghiệp nhà nước, giảm tài sản chiếm giữ và tối thiểu hóa tỷ trọng trong nền kinh tế, làm thất bại chủ trương "kinh tế nhà nước và kinh tế tập thể là thành phần chủ đạo và ngày càng giữ vai trò định hướng" mà ông Trọng tìm mọi cách đưa vào nghị quyết Đại hội đảng. Người ta kháo nhau là "dù sao, cũng có thể còn may là ông Phúc chống lại "định hướng", chứ cứ để mặc cho ông Trọng, thì đến năm 2035 chắc tư nhân chết hết, vì hoàn thành giai đoạn quá độ !".
Để chống lại chủ nghĩa bảo thủ giáo điều của ông Trọng, ông Phúc rõ ràng chỉ có thể dựa vào lực lượng doanh nghiệp tư nhân đông đảo đang dần trở thành lực lượng quyết định trên mặt trận kinh tế, từ đó quyết định chính trị. Ông Phúc cũng thừa biết rằng, hàng ngũ lãnh đạo các doanh nghiệp nhà nước, vốn sống nhờ vào đảng, sẽ chẳng khác gì lực lượng công an, còn đảng còn mình, và mặc dù dưới quyền ông, lực lượng này đang bằng mọi cách công phá ông và tâng bốc ông Trọng. Chúng là bọn trùm tham nhũng, nhưng lại sợ dân chủ. Chính chúng là bọn đang từng ngày từng giờ chống lại những nỗ lực cải cách của chính phủ.
Ai phá ông Phúc, và tại sao phá ?
TPP không còn khả năng đàm phán lại. Thị trường xuất khẩu duy nhất có ý nghĩa sống còn đối với nền kinh tấ là thị trường chung Châu Âu. Ràng buộc gay gắt nhất là tình trạng vi phạm nhân quyền của Nhà nước Việt Nam. Trong năm đàm phán cuối cùng, tại sao lại liên tiếp xảy ra những vụ bắt bớ trắng trợn và khiêu khích như vụ bắt và xử 9 và 10 năm hai phụ nữ đơn thân, đang còn nuôi con nhỏ như Mẹ Nấm, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và Trần Thị Nga ? Đặc biệt, vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Berlin, thủ đô của Liên bang Đức, nước có tiếng nói quyết định nhất trong Liên Hiệp Châu Âu, lại là nước luôn lên tiếng mạnh nhất về bảo vệ nhân quyền. Nếu Đức phủ quyết, Hiệp dịnh EFTA không thể được ký kết.
Vụ bắt cóc rõ ràng được tổ chức có kế hoạch và có chuẩn bị, nhưng lại hình như cố tình để lộ dấu vết. 3 nhân viên mật vụ được cử từ trong nước sang, trực tiếp tổ chức và giám sát tại chỗ vụ bắt cóc là những người mà nhiều người dân từng biết mặt thuộc Tổng cục II quân đội. Xe thuê cho việc bắt cóc là xe chuyên dùng, được an ninh quốc gia Đức cài thiết bị giám sát vệ tinh theo luật. Xe đi đến đâu, đang có mặt tại đâu, cảnh sát Đức đều có thể biết. Những dấu vết ẩu đả trong vụ bắt cóc, như các vết xước của ghế xe, vết máu của nạn nhân, bình xịt gây mê chuyên dùng, vân vân, đều để nguyên, không tìm cách phi tang.
Một ngày trước khi Trịnh Xuân Thanh trình diện đầu thú, ông Tô Lâm, Bộ trưởng công an khẳng định không hề có thông tin. Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, thứ trưởng Bộ quốc phòng, ủy viên Quân ủy trung ương, nguyên Tổng cục trưởng Tổng cục II, vắng mặt không rõ lý do các cuộc họp Quân ủy trung ương do Nguyễn Phú Trọng chủ trì ngày 29/08 và cuộc họp lãnh đạo Bộ Quốc phòng với Chủ tịch Trần Đại Quang ngày 6/09.
Nếu vụ bắt cóc đúng là do Tổng cục II quân đội tổ chức, thì đây là âm mưu phá ông Phúc, hay phá nền kinh tế Việt Nam, mà chủ mưu có thể là Trung Quốc.
Theo giả thuyết này, người tổ chức vụ án phải là ông Nguyễn Chí Vịnh, dù đã nhiều năm không còn giữ chức Tổng cục trưởng Tổng cục II, nhưng trên thực tế, ông Vịnh vẫn nắm quyền điều khiển. Ông Vịnh (có lẽ) đã trở thành gián điệp của Trung Quốc từ khi còn ở Tổng cục II, khi đó (2002-2009) toàn bộ trang thiết bị kỹ thuật tình báo, huấn luyện nghiệp vụ, đào tạo sĩ quan tình báo và sĩ quan kỹ thuật, đều do Trung ương tình báo Hoa Nam đài thọ. Đây là chiến thuật mà Trung Quốc chuyên dùng để nắm cơ quan an ninh quân đội các nước khác. Cơ quan An ninh Quân đội của Lào và Cămpuchia hiện nay đều gần như bị kiểm soát như vậy bởi Tình báo Hoa Nam.
Ông Trọng, thông qua ông Trần Quốc Vượng và bà chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp quốc hội Lê Thị Nga đang đẩy chiến dịch "chống tham nhũng" tới điểm cuối cùng. Nguyễn Xuân Anh, Huỳnh Đức Thơ, Nguyễn Phong Quang, 9 địa phương (Hà Giang, Nghệ An, Thừa Thiên - Huế, Đắc Lắc, Bình Định, Cần Thơ, Bà Rịa - Vũng Tàu, Yên Bái, Đà Nẵng) có 58 trường hợp là người nhà ; 10 trường hợp vi phạm về tiêu chuẩn, điều kiện, trình tự, thủ tục bổ nhiệm, hiện tiếp tục có phản ánh tại Hải Dương, Hải Phòng và đang được kiểm tra, làm rõ.
Ngày 30/08, Nguyễn Xuân Sơn bất ngờ khai hết tên tuổi của những người nhận các khoản tiền vừa là đút lót, vừa là nộp cống dưới dạng quà biếu của ông ta. "Dịp lễ tết, các tập đoàn và doanh nghiệp đều phải chi. Chi từ chuyên viên đến lãnh đạo cao cấp. Mỗi dịp tết PVN chi từ 30 đến 50 tỉ đồng. Việc chi tiền chia ra nhóm từ cấp lớn đến cấp bé. Theo quy định thì chi 500 ngàn/1 người nhưng thực tế chi gấp 200 lần". "Đó là thông lệ mỗi lần tết đến, thực hiện từ 5-10 năm nay "bộ thứ trưởng 5-10 triệu, có lần 10.000 USD".
Đây là thực tế ở một ngành, nhưng có hai kết luận có thể rút ra cho cả nước, là tất cả "đều phải chi", và chi "từ chuyên viên đến cao cấp". Theo ông Sơn, thì chi tràn lan như vậy đã thành thông lệ từ 5-10 năm nay. Có thể suy ra rằng, tất cả cán bộ từ cấp thứ trưởng trở lên, trong Chính phủ cũ của ông Dũng, cũng như trong Chính phủ hiện nay của ông Phúc đều đã nhận những khoản tiền phạm pháp từ nhiều năm. Và hiện tượng tham nhũng phạm pháp này là của cả hệ thống chế độ từ hàng chục năm.
Có cảm tưởng rằng, ông Nguyễn Phú Trọng và ông Trần Quốc Vượng cùng phe cánh của các ông không phải lấy chống tham nhũng, lấy việc bảo vệ tài sản quốc gia làm mục đích. Có rất nhiều ý kiến đã đến tai các ông rằng, việc tham nhũng toàn xã hội là sản phẩm không thể tránh khỏi của thể chế chính trị độc đảng toàn trị. Các ông cũng thừa biết rằng, tham nhũng chỉ có thể trị bằng nền Tư pháp Độc lập. Đảng đứng trên pháp luật, tự làm luật, tự hành luật, thì diệt kẻ này, nhóm này, chỉ để chiếm và thay chỗ cho kẻ khác và nhóm khác với thủ đoạn và kỹ thuật tham nhũng thâm hiểm, tinh vi hơn. Chỉ cần giải tán đảng, dân chủ hóa thực sự, đảm bảo Tam quyền phân lập, nhưng các ông không làm, các ông cố tình không làm, các ông chỉ làm công việc thanh trừng, vừa chia rẽ để trả hận vừa dọn chỗ và chiếm chỗ.
Ông Đinh Thế Huynh và ông Trần Đại Quang coi như đã chết trên sân khấu chính trị. Chỉ còn ông Nguyễn Xuân Phúc. Nếu ông Phúc không còn khả năng và uy tín để thay thế vị trí Tổng bí thư, thì một cách đương nhiên là ông Trọng buộc phải "hy sinh" thêm một lần nữa cho sự nghiệp của đảng, tiếp tục đảm nhận trách nhiệm cao nhất cho hết nhiệm kỳ, bởi vì, dù ông Trần Quốc Vượng, gần đây thông qua việc "dọn nhà", đã nổi lên như người quyền lực thứ hai, nhưng chưa thể là người số một, vì cùng với quyền lực, ân oán đang chĩa mũi nhọn vào ông.
Nhìn toàn cảnh chiến dịch thanh trừng quan tham của ông Trọng, người ta có cảm giác sợ hãi. Không biết có kịp xử lý ông Nguyễn Văn Bình và ông Hoàng Trung Hải trước khi khai mạc Hội nghị trung ương 6 vào 20/10, nhưng chiến trường đang trở nên hỗn loạn, khó lường. Tuy nhiên, chắc chắn là những sai phạm, yếu kém của ông Nguyễn Xuân Phúc sẽ được dạo nhạc ngay từ bây giờ, để việc đề cử ông này vào vị trí thay thế ông Trọng ngay giữa nhiệm kỳ trở nên không thể.
Paris, 21/09/2017
Bùi Quang Vơm
Việc chống tham nhũng do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đích thân chỉ đạo đã có dấu hiệu nhúc nhích theo hướng tiến lên.
Nguyễn Phú Trọng : Chống tham nhũng phải kiên trì, làm đi làm lại như đánh răng rửa mặt hàng ngày - Ảnh VietnamNet
Tòa án xét xử vụ án tham ô tại ngân hàng Đại dương – Ocean Bank đã tuyên án tử hình đối với nguyên Tổng giám đốc Nguyễn Xuân Sơn, án tù chung thân đối với nguyên chủ tịch Hội đồng quản trị Hà văn Thắm và các đồng phạm khác từ 27 năm đến 3 năm tù giam.
Thế nhưng có những vụ án tham nhũng lớn hơn vẫn dẫm chân tại chỗ, thậm chí đã bị truy tố từ lâu, vẫn chưa được xét xử.
Về trách nhiệm rất lớn của Ngân hàng Nhà nước trong việc quản lý cả hệ thống ngân hàng trong nước, mới có nguyên phó Thống đốc Đặng Thanh Bình bị khởi tố, còn người có trách nhiệm chính là nguyên Thống đốc Nguyễn Văn Bình vẫn chưa bị đụng đến, phải chăng vì ông là Ủy viên Bộ Chính trị ?
Tại Bộ Công thương, vụ án cực lớn dưới thời nguyên bộ trưởng Vũ Huy Hoàng (từ năm 2011 đến năm 2016) với hàng chục dự án thất thoát đến 30.000 tỷ đồng vẫn chưa bị khởi tố. Ông Vũ Huy Hoàng mới chỉ bị kỷ luật theo một cách thức kỳ lạ, không bình thường là bị "xóa tư cách nguyên bộ trưởng công thương" mà ông từng đảm nhiệm và đã về hưu, cũng như bị "cách chức Bí thư ban cán sự đảng ủy Bộ công thương" mà ông từng đảm nhiệm từ năm 2011 đến năm 2017, do sai lầm đưa ông Trịnh Xuân Thanh về công tác ở Bộ do ông phụ trách và đã đề bạt con trai Vũ Quang Hải làm giám đốc một công ty dưới quyền ông. Ông cũng bị giữ không cho xuất cảnh, nhưng chưa bị truy tố.
Vụ án quan trọng hơn nữa là vụ đại án Trịnh Xuân Thanh tham nhũng làm thất thoát hơn 3.000 tỷ đồng mà ông Tổng bí thư quyết cho một tốp mật vụ sang tận Berlin bắt cóc về để trị tội, vẫn chưa được xử.
Trong tháng 7 vừa qua, ông Nguyễn Phú Trọng đã chủ trì Ủy ban phòng chống tham nhũng và hạ quyết tâm xét xử xong các đại án trong năm 2017.
Sao lại có tình hình đình trệ trong việc mở các phiên tòa xét xử các vụ án lớn nhất khi các bị can có người đã bị khởi tố và bắt giữ, chờ để ra tòa ?
Câu trả lời chỉ có thể là ông Tổng bí thư và Bộ Chính trị vừa đánh tham nhũng lại vừa run. Các vụ án có sự đối xử khác nhau, theo các tốc độ, thước đo khác nhau, tùy theo đối tượng, theo phe cánh.
Vì có gì đảm bảo là những Nguyễn Văn Bình, Đinh La Thăng, Vũ Huy Hoàng, Trịnh Xuân Thanh… khi bị truy hỏi trước tòa không phun ra hết mọi thủ đọan đút lót, ăn chia, tung hê ra công luận mọi sự thật về những đường giây, ngõ ngách, cung cách ăn vụng rồi chùi sạch mép trong bộ máy của đảng và nhà nước mà tệ tham nhũng lan tràn như bệnh dịch, được các cơ quan điều tra quốc tế xếp vào loại hàng đầu của thế giới và khu vực ?
Các quan lớn trong bộ máy đảng trị quen ngồi trên pháp luật mới đây không khỏi giật mình khi bà đại biểu quốc hội Châu Thị Thu Nga, tổng giám đốc công ty nhà đất Housing Group, bị truy tố bắt giam hơn một năm nay về tội kinh doanh bất chính, vừa ra tòa, khai báo giữa tòa rằng bà đã chi 30 tỷ đồng, để lo lót cho các cấp để được trúng cử Đại biểu quốc hội của thủ đô, tuy bà là công dân xứ Huế, rồi được vào Ủy ban Kinh tế của Quốc hội, làm phó chủ tịch hội doanh nghiệp trẻ. Bà chưa dám, hay chưa muốn kể tên họ các quan chức trung ương và địa phương đã nhận hàng trăm phong bì của bà. Chắc chắn có nhiều quan lớn giật mình lo sợ bị kể tên. Và ông Tổng bí thư và Bộ Chính trị không khỏi mất ngủ về sự kiện này.
Cho nên khó lòng cả 12 vụ đại án định dứt điểm trong năm 2017 khó lòng hoàn thành đúng kỳ hạn. Cái lò chống tham nhũng của cụ Tổng lú có khi cháy thật to, có khi như bị dội nước cho nguội lạnh là vì sao ?
Riêng vụ Trịnh Xuân Thanh bị giam giữ lâu, mất hoàn toàn tự do, không cho tiếp xúc với bố, con, anh em, bạn bè, luật sư, dù chưa bị tuyên án tù, là điều phạm luật, khó giải thích trôi chảy cho dư luận xã hội cũng như cho công luận quốc tế, nhất là cho Cộng hòa liên bang Đức, các nước Liên Âu và toàn thế giới.
Ông tổng bí thư và Bộ Chính trị từng hứa hẹn, cam kết thẳng tay xử lý nghiêm minh kẻ tội phạm tham nhũng, bất kỳ ở đâu, có chức vụ gì, không có khu vực cấm, vùng cấm, cứ chiếu theo kỷ luật và pháp luật.
Vậy tại sao lại e ngại, chậm trễ, vừa đánh lại vừa run đối với các vụ án lớn nhất đụng đến các ủy viên Bộ Chính trị, ủy viên Trung ương, nguyên bộ trưởng…, lẽ ra phải ưu tiên xét xử công khai, đàng hoàng, những vụ án phạm pháp, gây nên những tổn thất to lớn nhất cho đất nước và làm mất uy tín quốc gia trước thế giới cũng như làm mất niềm tin của đông đảo nhân dân.
Hôm qua tôi có vài lời "phải đạo" cho cá nhân của Giáo sư Ngô Bảo Châu và cô Phượng, con gái anh Ba X, nhân vụ quí vị này (cùng bạn bè) đã xây dựng được một ngôi trường đẹp đẽ cho trẻ em nghèo ở vùng thượng du Bắc Việt hồi năm ngoái. Nhiều tiếng nói phản đối cất lên cho rằng gia đình ông X đã tham nhũng, lạm dụng quyền lực phá nát đất nước này. Những lời (như tôi viết) là không được.
Quỹ "Phượng Hoàng", với đại diện là Nguyễn Thanh Phượng (mặc áo màu đỏ), nhà tài trợ chính xây dựng ngôi trường với 6 tỷ VND, Giáo sư Ngô Bảo Châu (trái)
Nghe nói cô Phượng, con anh ba X, cùng với Giáo sư Ngô Bảo Châu và các bạn bè khác, đã góp công góp của xây dựng được một ngôi trường hết sức là đẹp tại một vùng núi, thượng du Bắc Việt. Báo chí nhà nước không thấy đăng. Vì đây là việc làm "xốn mắt". Mà chỉ thấy nói đi nói lại trên facebook.
Dân mình có câu "dẫu xây chín đợt phù hồ - không bằng làm phước cứu cho một người".
Cô Phượng, chú Châu và bạn bè... đã làm ở đây một việc lớn lao, "cứu cho nhiều người" chớ không phải một người.
Phải viết ở đây vài dòng gọi là "bái phục" ! Hy vọng các "đại gia" Việt Nam lấy đó làm gương.
Giúp người dài lâu là giúp "cần câu cá", chớ không phải là giúp "mì gói".
Theo tôi, oan có đầu nợ có chủ.
Một lời nói "phải đạo" cho một chuyện làm "phải đạo" là thể hiện nhân tính tự thiện của con người.
Một mình ông X và gia đình không phải, và không hề, là thủ phạm. Nước Việt Nam nghèo, dân tộc Việt Nam hèn, là cả một quá trình dài lâu phiêu lưu vào địa ngục có tên đẹp đẽ là "xã hội chủ nghĩa".
Đảng cộng sản Việt Nam mới là thủ phạm phá nát đất nước này, đã đưa nhân dân xuống hàng chó ngựa như hiện nay. Nếu xét xa hơn một chút thì thủ phạm chính ông Hồ cùng những đồng lưu Đồng, Chinh, Giáp…
Những nước Châu Á có hoàn cảnh lịch sử bị thực dân đô hộ tương tự như Việt Nam, nước nào không có chủ nghĩa cộng sản du nhập, tất cả đều trở "thành rồng thành cọp".
Theo tôi, đổ tội như vậy khác chi cả đảng cộng sản ăn ốc mà chỉ có gia đình ông X "đổ vỏ".
Ở vị thế thủ tướng chính phủ, ông X ngồi dưới ông Tổng lú. Xét trên danh nghĩa, ông X chỉ là cấp thừa hành, thi hành những nghị quyết của đảng.
Ông X làm sai nghị quyết của đảng hay là nghị quyết của đảng đã sai từ bản chất ?
Ông X đã có lần than vãn rằng suốt bao nhiêu năm làm thủ tướng ông chưa "kỷ luật được đồng chí nào".
Tôi tin điều này. Bởi vì, cho tới bây giờ, nguyên tắc "tập trung dân chủ" vẫn luôn được áp dụng trong nội bộ đảng cộng sản Việt Nam.
Tức là mọi quyết định chính trị, của thủ tướng hay của một bộ trưởng bất kỳ, luôn là quyết định của tập thể. Quyết định đó còn có tên khác nữa là "đúng qui trình". Tức là, khi thủ tướng, bộ trưởng hay một cán bộ ở một cấp bất kỳ... nếu làm "đúng qui trình" thì lỡ thất bại, gây tổn thất nặng nề cho nhân dân và đất nước, thì người cán bộ đó vẫn không bị "khuyết điểm".
Ông X "không kỷ luật được đồng chí nào" cũng phải thôi.
Bởi vậy, làm "lãnh đạo" ở Việt Nam sướng cái chỗ này. Không ai chịu trách nhiệm chuyện làm của mình. Ngay cả đảng cộng sản Việt Nam, hiến pháp qui định (một cách vi hiến) là đảng lãnh đạo nhà nước và xã hội. Vấn đề là hiến pháp không chỉ rõ trách nhiệm của đảng là như thế nào ? Vi hiến là vì vậy.
Rốt cục ở Việt Nam con bò làm lãnh đạo cũng được.
Ông X (hay con bò nào đó) làm thủ tướng, nếu làm đúng theo nghị quyết, hệ quả (lỡ có) làm cho đất nước phá sản thì cũng không ai có trách nhiệm gì cả.
Qui trách nhiệm cho cá nhân và gia đình ông X, theo tôi là thiếu công bằng.
Bây giờ xét về vụ ông X và gia đình tham nhũng, lạm dụng quyền lực gây "hậu quả nghiêm trọng". Tức là xét cái lò đang nóng của ông Tổng lú.
Trở lại bài viết của tác giả Nhị Lê mà tôi có phê bình vài tuần trước. Tôi cho rằng bài viết ghi rõ "lộ trình" kế hoạch "đốt lò" của Tổng lú. Mục đích là "cải cách thể chế và đánh tham nhũng". Trong bài có đoạn (quan trọng) nói về "một lực lượng chính trị nhân dân đông đảo" như là yếu tố cần thiết để cuộc "đốt lò" thành công.
Lò nóng lên rồi, củi tươi và cũng cháy (Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng)
Thế nào là "lực lượng chính trị nhân dân đông đảo" ?
Tôi cũng đề cập việc này nhiều lần. Theo tôi đó là hình thức dùng dư luận để "đấu tố" đối thủ chính trị cần hạ bệ.
Nói trắng ra là dùng hệ thống "dư luận viên", cách gọi hôm nay, cũng là "các chiến sĩ cầm bút trên mặt trận văn hóa", cách gọi của ông Hồ ngày trước, để dọn sân "cắt cỏ dưới chân" địch thủ. Tổng lú sau đó dễ dàng "đốn" những người này.
Cầm đầu lực lượng "chính trị nhân dân" đó là ai ? Dĩ nhiên là ông Tổng lú mà nanh vuốt nhọn bén của lực lượng này là nhà báo Huy Đức.
Các bài viết của nhà báo Huy Đức, như về Đinh La Thăng, về Trịnh Xuân Thanh, hay về các đối thủ chính trị khác của Tổng lú… cho phép ta kết luận như vậy.
Nếu Tổng lú có thiện chí "diệt tham nhũng" thì bộ máy tư pháp của Việt Nam dư thừa luật lệ để diệt không còn đứa tham nhũng nào.
Vấn đề là ông Tổng lú không dùng luật lệ mà dùng "quyền lực nặc danh" để đạt mục tiêu chính trị.
Vụ Trịnh Xuân Thanh, vì tự ái cá nhân, ông Tổng lú cho mật vụ Việt Nam sang Đức để bắt Trịnh Xuân Thanh, xúc phạm chủ quyền nước Đức cũng như chà đạp luật lê quốc tế, gây thiệt hại lớn lao cho đất nước.
Ông Tổng lú xem chuyện quốc gia dân tộc như là chuyện băng đảng, nội bộ của ông.
Chuyện tham nhũng hay cải cách thể chế là chuyện quốc gia. Nếu ông lú sử dụng luật pháp để thực hiện, chắc hắn tôi là kẻ đi đầu hưởng ứng.
Nhưng ông lú sử dụng luật rừng. Thì ngay khi ông X và gia đình ông này bị bắt vì luật rừng, vì lối đấu tố của các dư luận viên (có tên khác là lực lượng chính trị nhân dân), thì cá nhân tôi là người đi đầu phản đối.
Xây dựng một Quốc gia Pháp trị (l’Etat de droit - the Rule of Law) trước hết là xây dựng pháp luật. Và trong một quốc gia pháp trị (Việt Nam gọi là nhà nước pháp quyền) thì lãnh đạo các cấp "làm gì cũng phải theo luật mà làm".
Ủng hộ chiến dịch "đốt lò" của Tổng lú bây giờ là góp phần xây dựng một nhà nước mafia. Quyền lực nhà nước trở thành "quyền lực nặc danh". Ý kiến số đông trở thành công lý.
Thử xét lại, vụ đốt lò của Tổng lú ta sẽ thấy khá giống với thuở ban đầu của cách mạng văn hóa bên Tàu.
Trương Nhân Tuấn
Nguồn : fb.nhantuan.truong, 10/09/2017
Cuộc "tái xuất" bất ngờ
Sau đúng 1 tháng 3 ngày vắng bóng trên truyền thông, ông Trần Đại Quang đã xuất hiện trong một loạt sự kiện liên tiếp : tiếp Đại sứ Cuba và Chánh án Toàn án Tối cao Hàn Quốc ngày 28/8 ; tham dự Hội nghị Quân ủy trung ương và tiếp Đại sứ Slovakia và Đại sứ Áo ngày 29/8, v.v.
Cuộc "tái xuất" khiến nhiều người bất ngờ đến ngỡ ngàng của ông Trần Đại Quang đã giúp giải tỏa được một số "băn khoăn". Phải chăng số phận của ông Quang đã an bài ?
Sự vắng mặt suốt hơn 1 tháng của người đứng đầu nhà nước Việt Nam đã khiến báo chí trong và ngoài nước tốn rất nhiều giấy mực, còn dân chúng thì bàn tán xôn xao và đưa ra vô số giả thuyết để lý giải cho sự kiện chưa từng có tiền lệ trên sân khấu chính trị "thời đại Hồ Chí Minh". Cuộc "tái xuất" khiến nhiều người bất ngờ đến ngỡ ngàng của ông Trần Đại Quang đã giúp giải tỏa được một số "băn khoăn" mà dư luận từng nêu lên, chẳng hạn khả năng ông bị đầu độc rồi bị loại khỏi cuộc chơi, như trường hợp Nguyễn Bá Thanh mà dư luận vẫn còn nói từ năm 2015, đã không xảy ra. Tuy nhiên, sự kiện này lại làm dấy lên những câu hỏi khác, bên cạnh những câu hỏi trước kia mà đến nay vẫn còn để ngỏ.
Tựu trung, câu hỏi quan trọng nhất ở đây là : vị thế chính trị của ông Trần Đại Quang hiện nay là thế nào, hay chính xác hơn là ông ta đang sắm vai gì trên sân khấu chính trị Việt Nam ?
Không còn làm chủ tình hình ?
Trong thời gian ông Trần Đại Quang vắng mặt, tên ông vẫn xuất hiện trên truyền thông qua những sự vụ như Chủ tịch nước gửi điện mừng Quốc khánh Cộng hòa Trung Phi hay Quốc khánh Đại Hàn Dân Quốc, v.v. Điều này không khiến người ta phải thắc mắc nhiều, bởi đó đơn thuần là những nghi thức trong bang giao quốc tế, Chủ tịch nước không phải trực tiếp nhúng tay vào.
Sự xuất hiện khiến nhiều người quan tâm và bình luận nhất là việc ngày 20/8, một loạt cơ quan truyền thông nhà nước đã đăng bài "Tăng cường công tác bảo đảm an toàn, an ninh mạng trong tình hình mới". Đây là chủ đề bàn tán khá rôm rả của cộng đồng mạng, mà chủ yếu là theo chiều hướng phê phán. Nhà nghiên cứu Trương Nhân Tuấn thậm chí còn bình luận : "Bài viết của ông Quang hoàn toàn không có lời nào của ‘ông Chủ tịch nước’. Mà chỉ thể hiện trí tuệ tầm thường của anh công an quèn". Và vì thế mà ai cũng trù ông "chết phứt cho rồi".
Đây là lý do khiến người ta tin rằng ngài Chủ tịch nước đã không còn làm chủ được cuộc chơi, dù chỉ là việc cho công bố một bài viết tử tế dưới tên mình ngay giữa lúc đang cần đến sự ủng hộ tinh thần của công chúng nhất.
Thêm một "ông phỗng" ?
Trong bài "Vụ Trịnh Xuân Thanh : Tương lai nào cho Trần Đại Quang" ngày 8/8/2017, chúng tôi đã đưa ra 4 kịch bản cho tương lai của đương kim Chủ tịch Việt Nam là : (i) Trước áp lực của Đức cũng như dư luận quốc tế, cộng với sự phản công của đối thủ, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng chấp nhận lùi bước, và những lời khai của Trịnh Xuân Thanh liên quan đến ông Trần Đại Quang sẽ bị xóa bỏ. Ông sẽ "thóat hiểm", ung dung trở lại và "lợi hại hơn xưa" ; (ii) Ông Trần Đại Quang đầu hàng Trung Quốc và phe phái thân Tàu trong bộ máy để được tiếp tục an vị trên chiếc ghế Chủ tịch nước và thậm chí vẫn còn cơ hội trở thành Tổng Bí thư nếu chấp nhận làm tay sai cho Bắc Kinh ; (iii) Ông Trần Đại Quang bị xử lý trong nội bộ Bộ Chính trị, chấp nhận vai trò một "ông phỗng" và "ngồi chơi xơi nước" trên chiếc ghế Chủ tịch nước để "giữ bình" ; và (iv) Ông Trần Đại Quang bị xử lý công khai và phải rời khỏi chiếc ghế Chủ tịch nước.
Cuộc tái xuất của ông Trần Đại Quang khiến cho cả 4 kịch bản trên đều có khả năng xảy ra, ít nhất là trên lý thuyết. Tuy nhiên, cho dù bao nhiêu giả thuyết đi nữa thì rốt cuộc cũng chỉ có một kịch bản diễn ra trên thực tế.
Bây giờ chúng ta sẽ thử phân tích xem khả năng nào là lớn nhất.
Kịch bản thứ nhất và thứ hai nêu trên chỉ xảy ra khi vụ Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc về Việt Nam kèm theo lời khai "nóng" của anh ta về vai trò của ông Trần Đại Quang chưa được đưa ra Bộ Chính trị. Song điều đáng tiếc là các diễn biến liên quan lại chỉ khiến người ta đi đến kết luận ngược lại.
Ngày 7/8, Cơ quan Cảnh sát Điều tra Bộ Công an đã ra lệnh tạm giam Trịnh Xuân Thanh để "điều tra về hành vi cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng". Động thái này diễn ra trong bối cảnh vụ Trịnh Xuân Thanh đang được dư luận quốc tế dõi theo sát sao, còn dư luận trong nước thì đang nóng ran nóng rẫy trước sự kiện chưa từng có đó. Theo "thông lệ" của nền "pháp quyền xã hội chủ nghĩa" ở Việt Nam, vụ việc phải được đưa ra Bộ Chính trị và quy trình tố tụng đối với Trịnh Xuân Thanh chỉ được khởi động sau khi tập thể Bộ Chính trị nhất trí. Điều này có nghĩa là ông Trần Đại Quang không còn cơ hội nào để lật ngược tình thế được nữa, ít nhất là bởi trong Bộ Chính trị không chỉ có ông ta mà còn không ít kẻ đang nhòm ngó chiếc ghế của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, kể cả khi một ứng cử viên sáng giá là Đinh Thế Huynh đã bị loại khỏi cuộc đua, như Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc chẳng hạn.
Việc ông Trần Đại Quang đột ngột biến mất suốt hơn một tháng trước khi "tái xuất" với một bộ dạng nhợt nhạt, mất hết thần sắc và phong độ là bằng chứng cho thấy Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cùng thuộc hạ đã ra "đòn độc" với đối thủ theo kiểu "đập phát chết luôn". Cách duy nhất để làm điều đó là đưa ngay vụ Trịnh Xuân Thanh ra Bộ Chính trị khi anh ta vừa được áp giải về tới Việt Nam, khiến ông Trần Đại Quang không kịp trở tay và rơi vào tình thế "hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn".
Như vậy, chỉ còn kịch bản thứ ba và thứ tư là có khả năng xảy ra với ông Trần Đại Quang. Tuy nhiên, kịch bản thứ tư lại chỉ xảy ra khi vụ Trịnh Xuân Thanh được đưa ra xét xử công khai và những sai phạm của ngài Chủ tịch nước được công bố trước bàn dân thiên hạ, một lựa chọn có thể dẫn đến những hệ luỵ khó lường đối với bộ mặt vốn đã nhem nhuốc của chế độ cũng như sự vận hành vốn đã chuệch choạc của hệ thống, trong khi nếu bị dồn vào đường cùng thì bất kỳ ai cũng trở nên nguy hiểm, nói gì đến một cựu Bộ trưởng Công an.
Tóm lại, kịch bản thứ ba là khả năng lớn hơn cả. Nghĩa là, số phận chính trị của ông Trần Đại Quang coi như đã an bài. Vụ Trịnh Xuân Thanh cùng lời khai liên quan đến ngài Chủ tịch nước đã được ra Bộ Chính trị ; sau một thời gian chống cự trong bối cảnh bị quản thúc, ông ta đã đầu hàng để được sắm vai một "ông phỗng" trên chiếc ghế Chủ tịch nước hầu đảm bảo an toàn và "uy tín" cho mình, đồng thời "giữ bình" cho ngài Tổng bí thư.
Lê Anh Hùng
Nguồn : VOA, 09/09/2017
Tháng Tám năm 2017. Một hiện tượng chính trị đặc biệt đáng chú ý và mổ xẻ là chỉ ít ngày sau bài hát tự chế "Thanh đã về, Thanh đã về !" ra đời trên mạng xã hội, sau lời ví von "xuất thần" của Nguyễn Phú Trọng "Lò đã nóng lên rồi thì củi tươi đưa vào cũng phải cháy", vị tổng bí thư này đã ký ban hành Quy định số 89 - QĐ/TW về khung tiêu chuẩn chức danh, định hướng khung tiêu chí đánh giá cán bộ lãnh đạo quản lý các cấp ; và đặc biệt là Quy định số 90 -QĐ/TW về tiêu chuẩn chức danh, tiêu chí đánh giá cán bộ thuộc diện Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý.
Người ký và rất có thể chính là tác giả của "phát minh Quy định 90" là ông Nguyễn Phú Trọng.
Chỉ có đảng hiểu
Không hiểu sao, Bộ Chính trị, Ban Bí thư và Ban chấp hành trung ương đã tồn tại quá nhiều năm, nhưng đây mới là lần đầu tiên đảng ban hành "tiêu chuẩn cán bộ cấp cao" như vậy.
Cũng bởi thế, tính mục đích của Quy định 90 chỉ được biết với những nội dung còn khá chung chung của nó, trong khi dư luận xã hội lại quan tâm nhiều hơn hẳn về tính thực chất của bản quy định chưa có tiền lệ này.
Tuy vậy, những cuộc tranh luận của giới chuyên gia và giới quan sát dường như vẫn chưa đi đến một kết luận rõ ràng nào về mục đích thực sự của Quy định 90. Một trong những nhà quan sát chính trị là Giáo sư Nguyễn Đình Cống ở Hà Nội thuật lại rằng nhiều người đã hỏi nhau về mục đích của Quy định 90 rồi đưa ra lời đoán ; nhưng đoán thì có thể đúng hoặc sai ; không có giải thích rõ ràng và trung thực, thế là đã vô minh…
Sự "vô minh" như thế cũng có thể cho thấy Quy định 90 là một văn bản của đảng mà chỉ có… đảng hiểu, còn dân chẳng hiểu gì ráo trọi. Nếu quả thế, đảng văn này đã không thể "mang hơi thở nghị quyết vào thực tiễn" như đảng vẫn ra rả lặp tới lặp lui.
Hay đảng muốn tỏ ra "minh bạch" ?
Nhưng lại có những minh họa gần nhất và trái ngược về "sức khỏe lãnh đạo cấp cao" : Đinh Thế Huynh và Trần Đại Quang. Cả hai nhân vật này đều chưa hề được đảng cho "công khai xuất hiện" tính đến nay.
Ở một chiều kích khác của vấn đề, nếu căn cứ vào bối cảnh ra đời của Quy định 90, chúng ta có thể nhận ra một ý nghĩa, hoặc hàm ý khác hơn là những nội dung chung chung và có vẻ giáo điều của nó.
"Tiêu chí đặc biệt" thời Đại hội 12
Người ký và rất có thể chính là tác giả của "phát minh Quy định 90" là ông Nguyễn Phú Trọng. Với nhân vật này, nếu dư luận chung còn ví ông với hình ảnh "giáo làng" trước đại hội 12 của đảng cầm quyền vào đầu năm 2016, thì sau đại hội này cùng chiến thắng gần như tuyệt đối dành cho ông Trọng, dư luận xã hội đã từ ngạc nhiên đến có phần kinh ngạc, thậm chí một số chính trị gia còn dành cho ông Trọng một sự thán phục lần đầu tiên về "thủ pháp chính trị" của ông đã "nâng lên một tầm cao mới".
Bối cảnh hậu đại hội 12, đặc biệt là từ nửa cuối năm 2016 đến nay lại mang màu sắc tiền đại hội 12. Nghĩa là đảng vẫn phải xử lý cuộc khủng hoảng nội bộ, nạn tham nhũng trầm kha chỉ nặng thêm chứ không nhẹ đi, cùng cơn "binh lửa" mới toanh mà giờ đảng mới nhận ra : nạn cát cứ quyền lực và sứ quân khu vực. Một trong những "tư tưởng gia" của đảng là ông Nhị Lê - Phó tổng biên tạp Tạp chí Cộng sản - mới đây đã phải thừa nhận là hiện thời có đến hàng trăm sứ quân.
Con số "hàng trăm" đó lại chiếm đến phân nửa số ủy viên trong Ban chấp hành trung ương. Tức có thể hiểu một nửa lãnh thổ quốc gia đã biến thành sứ quân, gấp gần một chục lần nạn 12 sứ quân thời tiền Đinh Bộ Lĩnh trong lịch sử Việt Nam.
Đây cũng là bối cảnh mà người đã được dư luận đánh giá là "lão luyện chính trị" như Nguyễn Phú Trọng không thể ban hành một Quy định 90 chỉ như một loại đảng văn bình thường, mà hẳn phải có thâm ý, và sâu xa.
Còn nhớ thời tiền đại hội 12. Sau Hội nghị trung ương 12 vào đầu tháng 10/2015 được coi là "bất phân thắng bại", Hội nghị trung ương 13 lại càng mang tính gấp rút hơn khi chỉ còn một tháng nữa sẽ diễn ra đại hội 12 của đảng cầm quyền. Đến lúc này đã xuất hiện vấn đề "tiêu chí đặc biệt" - nằm trong một văn bản của đảng mà ông Nguyễn Phú Trọng - Tổng bí thư đảng, và ông Tô Huy Rứa - Trưởng ban tổ chức trung ương - được coi là đồng tác giả. Một số trong những nội dung đáng chú ý của "tiêu chí đặc biệt" là nhân sự cấp cao không được để "người thân trục lợi" và không có "vấn đề lịch sử chính trị hiện nay". Nếu "dính" phải những nội dung trên, nhiều khả năng nhân sự cấp cao sẽ không được Ban chấp hành trung ương và Bộ chính trị giới thiệu để trở thành ứng cử viên tổng bí thư tại đại hội 12.
Khi "tiêu chí đặc biệt" được nêu ra, rất nhiều dư luận đã cho rằng những điều kiện này về thực chất là nhằm loại Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khỏi cuộc đua giành cái ghế tổng bí thư. Không biết luồng dư luận này "linh" đến mức nào, chỉ biết rằng đúng vào tháng 10/2015 đã xuất hiện một lá thư dài đến 9 trang A4 - được cho là của ông Nguyễn Tấn Dũng - giải trình trước Tổng bí thư và Bộ Chính trị về 12 điểm, trong đó có những nội dung liên quan đến tiêu chí "không để người thân trục lợi" và "vấn đề lịch sử chính trị hiện nay". Nhưng rốt cuộc, ông Dũng đã "dính" tiêu chí đặc biệt và do đó phải ngậm ngùi chia tay với chức vụ ứng viên tổng bí thư đảng…
Một chiến dịch "long trời lở đất" ?
Còn giờ đây, câu chuyện "người thân trục lợi" đã được hóa thân vào chiến dịch "kiểm tra tài sản 1.000 quan chức" của Tổng bí thư Trọng.
Nếu "tiêu chí đặc biệt" về "không để người thân trục lợi" và "vấn đề lịch sử chính trị hiện nay" được ban hành ngay trước đại hội 12, Quy định 90 được công bố khi Hội nghị trung ương 6 của đảng cầm quyền sẽ diễn ra vào khoảng giữa tháng 10/2017 - như một thông tin mà Tổng bí thư Trọng có vẻ rất tự tin cho cử tri Hà Nội biết. Có thể cho rằng đây là một trong số hiếm hoi lần mà giới lãnh đạo cao cấp Việt Nam chủ động thông tin cho "nhân dân" về lịch diễn ra hội nghị trung ương - một động thái có thể được hiểu như đã có sự thay đổi đáng kể về cán cân quyền lực trong đảng sau sự kiện "Thanh về".
Nếu "tiêu chí đặc biệt" được coi là chỉ nhắm vào trường hợp Nguyễn Tấn Dũng, Quy định 90 có thể dành cho một cấp số nhân lớn hơn nhiều giới quan chức cao cấp thuộc chính phủ, bộ ngành và các địa phương.
Và nếu số lượng sứ quân lên đến hàng trăm, bài toán mà ông Trọng muốn giải có lẽ là phải thẳng tay loại trừ, hoặc "luân chuyển cán bộ", hoặc vô hiệu hóa đến phân nửa Ban chấp hành trung ương, nếu không phải tại Hội nghị trung ương 6 thì cũng phải làm sau đó không lâu.
Không phải ngẫu nhiên mà từ quý đầu của năm 2017 đến nay đã rộ lên một số thông tin trên báo nhà nước và thông tin không chính thức trên mạng xã hội về tài sản dưới nhiều hình thức, trong đó chủ yếu là nhà đất, của "lãnh đạo cấp cao". Những trường hợp vào "tầm ngắm" gần nhất như Ngô Văn Khánh - Phó tổng thanh tra chính phủ, Nguyễn Thị Kim Tiến - đầu ngành y tế và là bộ trưởng duy nhất không phải là "trung ủy"…
Trong một cuộc tiếp xúc cử tri Hà Nội vào tháng Bảy năm 2017, lần đầu tiên đại biểu quốc hội Nguyễn Phú Trọng đã phải tán thán về nạn tham nhũng : "nguy cơ mất đảng, mất chế độ chứ không phải chuyện đùa !".
Sự thừa nhận quá muộn màng trên của ông Trọng đã được "nâng hẳn lên một tầm cao mới", nếu so với bối cảnh năm 2011 cũng là ông Trọng đã chỉ hàm ý mơn man về "sự tồn vong của chế độ".
Một khả năng có thể là Quy định 90 của ông Trọng ra đời nhằm "chống tham nhũng" và "thay máu" Ban chấp hành trung ương trong tương lai gần, rất gần.
Nếu "chống tham nhũng" và "thay máu" đạt được một kết quả dù chỉ ở mức trung bình, đó là sẽ là cơ sở cực kỳ quan trọng để chiến dịch "nhất thể hóa" - được hiểu là người của đảng sẽ kiêm chức chính quyền ở nhiều địa phương - của ông Trọng sẽ có xác suất thành công cao hơn so với tình trạng ù lì chẳng "xử" được quan chức nào.
Liệu "chống tham nhũng", "thay máu" và "nhất thể hóa" có trở thành một chiến dịch "long trời lở đất" ?
Phạm Chí Dũng
Nguồn : VOA, 09/09/2017