Thông Luận

Cơ quan ngôn luận của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

mercredi, 05 juillet 2017 21:38

Quốc tịch của Đảng Cộng Sản

Vụ chính quyền cộng sản Việt Nam tuyên bố tước quốc tịch và trục xuất giáo sư Phạm Minh Hoàng sang Pháp không thể chỉ được nhìn như một biện pháp đàn áp đối với ông Hoàng và đảng Việt Tân. Đây là một xúc phạm nghiêm trọng đối với luật pháp, văn hóa và tư tưởng chính trị cũng như đối với đất nước và dân tộc Việt Nam. Nó cũng một lần nữa nhắc lại bản chất của Đảng Cộng Sản Việt Nam.

pmh1

Quyết định tước quốc tịch Việt Nam của ông Phạm Minh Hoàng ngày 10/06/2017

Trước hết hãy nhắc lại trường hợp Phạm Minh Hoàng.

Ông Hoàng có quốc tịch Việt Nam ngay từ khi sinh ra tại Việt Nam vì cha mẹ là người Việt Nam. Ông trưởng thành tại Việt Nam, đi du học Pháp một thời gian và được quốc tịch Pháp rồi trở về sinh sống tại Việt Nam từ năm 2000. Ông thường trú tại Sài Gòn và giảng dạy tại đại học Bách Khoa.

Như vậy ngay cả nếu chỉ căn cứ vào luật pháp của chế độ hiện nay thì Phạm Minh Hoàng cũng không thể bị tước quốc tịch. Điều 31 của Luật Quốc Tịch Việt Nam, biểu quyết năm 2008 và có hiệu lực từ ngày 01/07/2009, qui định chỉ có hai loại người có thể bị tước quốc tịch : đó là những người hoặc thường trú tại nước ngoài hoặc không phải là người có quốc tịch ngay từ khi sinh ra. Việc ông Hoàng ngoài quốc tịch Việt Nam còn có quốc tịch Pháp cũng không có vấn đề gì vì điều 12 của luật này nhìn nhận một người Việt Nam có thể có thêm những quốc tịch khác.

Cần lưu ý một sự chi tiết nhỏ nói lên bản chất của chế độ cộng sản. Phạm Minh Hoàng có hai địa chỉ tại Việt Nam, môt địa chỉ thường trú và một địa chỉ tạm trú. Quyết định tước quốc tịch, do ông Trần Đại Quang nhân danh chủ tịch nước ký, đã được gửi tới địa chỉ tạm trú. Bằng cách này chính quyền cộng sản Việt Nam đã cố tình làm như ông Hoàng không phải là một người thường trú tại Việt Nam, dù Phạm Minh Hoàng đã ở Việt Nam từ 17 năm và có địa chỉ thường trú rõ rệt ; chính quyền cộng sản thừa biết như vậy và đã bắt ông tại địa chỉ này để trục xuất ông sang Pháp. Hành động này không đánh lừa được ai mà chỉ nói lên bản chất trí trá nhỏ mọn của chế độ.

Việc tước quốc tịch của Phạm Minh Hoàng không thể đặt ra vì ông không thuộc diện những người có thể bị tước quốc tịch, nhưng nó cũng đã được thực hiện không đúng thủ tục. Việc tước quốc tịch của một người Việt Nam, ngay cả với những người thuộc diện có thể bị tước quốc tịch, phải xuất phát từ một tòa án hoặc một chính quyền tỉnh (đối với những người không có quốc tịch bẩm sinh và đang thường trú tại Việt Nam) hoặc từ một sứ quán (đối với những người Việt Nam thường trú tại nước ngoài) theo điều 32. Sau đó kiến nghị phải được gửi đến bộ tư pháp, bộ này sẽ chủ trì phối hợp với bộ công an, bộ ngoại giao và các bộ liên hệ và chuyển kết luận chung tới thủ tướng nếu kết luận này đồng ý với kiến nghị tước quốc tịch của tòa án, chính quyền tỉnh hoặc sứ quán khởi xướng kiến nghị. Sau đó thủ tướng, nếu đồng ý, chuyển kiến nghị tới chủ tịch nước để có quyết định sau cùng. Việc tước quốc tịch của một người -cần nhắc lại chỉ đặt ra trong trường hợp người đó thuộc diện có thể bị tước quốc tịch, chứ không phải một người như ông Phạm Minh Hoàng - như vậy rất phức tạp và nghiêm trọng và chỉ có thể giải quyết ở mức độ tối cao của nhà nước.

Trong vụ này đã không có một cơ quan khởi xướng có thẩm quyền nào cả. Không có một tòa án nào xét xử ông Phạm Minh Hoàng và đề nghị tước quốc tịch cả. Cách đây bẩy năm ông Hoàng có bị xử án 3 năm tù trong một phiên tòa tùy tiện nhưng hoàn toàn không có vấn đề tước quốc tịch. Ủy Ban Nhân Dân Sài Gòn cũng không thể khởi xướng kiến nghị vì như thế là tự nhận mình là chính quyền địa phương nơi ông Hoàng thường trú và mặc nhiên nhìn nhận ông Hoàng là một người có quốc tịch bẩm sinh và thường trú tại Việt Nam, nghĩa là không thuộc diện có thể bị tước quốc tịch. Và dĩ nhiên không thể có sứ quán nào đề nghị cả vì ông Hoàng đã ở Việt Nam từ 17 năm nay. Sự tùy tiện đã vượt mọi giới hạn. Đảng Cộng Sản một lần nữa đã xác nhận một cách hùng hồn nhất rằng họ là một đảng hoạt động ngoài vòng pháp luật.

Chúng ta có thể kết luận một cách dứt khoát : quyết định tước quốc tịch đối với Phạm Minh Hoàng của chính quyền cộng sản hoàn toàn vô giá trị, Phạm Minh Hoàng vẫn còn nguyên quốc tịch Việt Nam.

Đây là dịp để chúng ta cùng nhìn lại khái niệm quốc tịch.

Quốc tịch là sự xác nhận tư cách thành viên của một cá nhân, hay tư cách thành phần của một tập thể, đối với một quốc gia. Như vậy trước hết phải hiểu quốc gia là gì. Nghĩa thông thường của một quốc gia là tập thể của những người cùng chia sẻ với nhau một lịch sử, một văn hóa, một ngôn ngữ, một tình cảm liên đới, cùng gắn bó với một lãnh thổ, thường thường là cùng sống trên lãnh thổ đó, nhưng quan trọng hơn hết là cùng chấp nhận xây dựng và chia sẻ với nhau một tương lai chung. Trong những yếu tố đó quan trọng nhất và có tính bắt buộc là tình cảm liên đới và sự chấp nhận xây dựng và chia sẻ một tương lai chung.

Khái niệm quốc gia đã là một trong những đề tài triết lý chính trị được thảo luận nhiều nhất. Định nghĩa chính xác nhất là định nghĩa theo đó quốc gia là một tình cảm, một không gian liên đới và một dự án tương lai chung (1).

Chính vì quốc gia, và do đó quốc tịch, là một khi niệm tinh thần và tình cảm mà nó chỉ có thể bị từ bỏ bởi chính người mang quốc tịch chứ không thể bị tước bỏ bởi bất cứ quyền lực nào.

Dĩ nhiên về mặt hành chính và pháp lý phải có xác nhận cụ thể một người là hay không là thành viên của một quốc gia, nghĩa là có hay không có quốc tịch, nhưng sự xác nhận cụ thể này không thể mâu thuẫn với khái niệm nền tảng về quốc gia và quốc tịch. Luật chỉ là sự thể hiện những giá trị tinh thần và đạo đức trong sinh hoạt xã hội, luật không đúng không phải là luật như Plato đã từng nói cách đây 24 thế kỷ. Chính vì thế mà các nước văn minh đều không cho phép tước quốc tịch của một công dân trừ những trường hợp đặc biệt nghiêm trọng và cũng chỉ có thể áp dụng cho những người không có quốc tịch ngay từ lúc sinh ra. Một số quốc gia, như Hoa Kỳ, không cho tước quốc tịch trong bất cứ trường hợp nào đối với bất cứ công dân nào.

Luật Quốc Tịch 2008 của Việt Nam được soạn thảo với sự giúp đỡ của các luật gia Pháp nên có nội dung tương tự như luật quốc tịch của Pháp. Tuy nhiên chính quyền cộng sản đã thêm vào đó ý thức hệ cộng sản, một điều không thể chấp nhận được.

Điều 1 định nghĩa quốc tịch như sau : "Quốc tịch Việt Nam thể hiện mối quan hệ gắn bó của cá nhân với Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam". Sai và xấc xược. Nhà nước Việt Nam là của mọi người Việt Nam, "nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam" chỉ là của những người cộng sản, hay đúng hơn chỉ là bộ máy thống trị của những người cầm đầu Đảng Cộng Sản Việt Nam. Chưa kể là ngày nay ngay cả những cấp lãnh đạo cộng sản cũng phải nhìn nhận rằng cụm từ "xã hội chủ nghĩa" chỉ còn là một khẩu hiệu rỗng nghĩa.

Điều 31 : "Công dân Việt Nam cư trú ở nước ngoài có thể bị tước quốc tịch Việt Nam, nếu có hành vi gây phương hại nghiêm trọng đến nền độc lập dân tộc, đến sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam hoặc đến uy tín của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam". Tại sao lại "nước Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam" ? Đó chỉ là quốc hiệu nhất thời do một lực lượng thống trị áp đặt.

Ban lãnh đạo cộng sản hình như lẫn lộn quốc tịch với quyền công dân. Họ thống trị đất nước một cách tùy tiện và do đó không tôn trọng quyền công dân của những người chống đối lại họ (và ngược lại những người này cũng không coi họ là một chính quyền chính đáng), nhưng quốc tịch và quyền công dân là hai khái niệm khác nhau. Trẻ thơ mới sinh ra chưa có quyền công dân nhưng đã có ngay quốc tịch ; người ngoại quốc thường trú có hầu hết các quyền và bổn phận của người dân bản xứ dù không có quốc tịch.

Khi lẫn lộn quốc tịch, điều mà họ phải tôn trọng, với quyền công dân, điều mà họ có phương tiện để thao túng một cách tùy tiện, cũng như khi đồng hóa đất nước Việt Nam với cái gọi là "Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam" Đảng Cộng Sản Việt Nam đã coi đất nước như là của riêng họ. Họ đã hành xử như một lực lượng chiếm đóng và thống trị.

Một điều đặc biệt đáng lưu ý là trường hợp của cộng đồng người Việt hải ngoại, mà đại đa số là những người đã phải bỏ nước ra đi không muốn hoặc không thể sống dưới chế độ cộng sản.

Luật Quốc Tịch 2008 (điều 13.2 và điều 26.3) qui định những người Việt ở nước ngoài phải đăng ký để giữ quốc tịch tại các sứ quán trước ngày 01/07/2014 nếu không sẽ bị mất quốc tịch. Đây là một hành động thách thức và bắt chẹt những người không chấp nhận chế độ cộng sản : các người phải phục tùng ta nếu không sẽ mất quốc tịch ! Nhưng trước kỳ hạn một tuần, ngày 24/06/2014, vì gần như không ai đăng ký cả, chính quyền cộng sản đã cho biểu quyết Luật Sửa Đổi Luật Quốc Tịch 2008 bãi bỏ hai điều khoản này. Như thế có nghĩa là họ đã phải nhượng bộ và nhìn nhận mọi người Việt hải ngoại và con cháu vẫn giữ nguyên quốc tịch Việt Nam.

Trở lại với vụ Phạm Minh Hoàng. Tại sao chính quyền cộng sản lại làm một hành động thô bạo, sai trái và ngây ngô đến như thế ? Họ bị mọi người quan tâm tới đất nước hoặc có chút kiến thức về luật pháp khinh và giận để bù lại được gì ?

Chắc chắn không phải là vì sợ Phạm Minh Hoàng sẽ phát triển cơ sở đảng Việt Tân trong nước vì Phạm Minh Hoàng bị theo dõi rất sát và cũng không ngây thơ đến nỗi đi tiếp xúc để kết nạp thành viên cho Việt Tân trong hoàn cảnh đó. Cũng không phải là để mở đường cho chính sách tước quốc tịch của những người dân chủ ở nước ngoài và có hai quốc tịch vì trên điểm này chính quyền cộng sản đã tự ý lùi bước. Nếu có thì cũng chỉ nhắm một vài người thôi và cũng chỉ làm mất mặt chế độ chứ chẳng có tác dụng gì. Người dân chủ nào cần được sự công nhận quốc tịch của một chính quyền độc tài hung bạo và không hiểu gì về quốc tịch ?

Lý do thực sự có lẽ chỉ giản dị là Đảng Cộng Sản nhìn tất cả những người đối lập dân chủ như những cái gai trước mắt cần phải nhổ đi và họ trục xuất tất cả những ai mà họ coi là thù địch và có thể trục xuất. Phạm Minh Hoàng là một trường hợp như thế. Thế giới tuy thấy hành động của họ là ngang ngược nhưng cũng chỉ ngao ngán chứ không phản ứng bởi vì các chính quyền dân chủ thường tránh không phê phán một hành động của một chính quyền khác là đúng hay sai trừ khi có sự bạo hành, bắt giam và bỏ tù. Cái giá mà họ phải trả chỉ là sự khinh thường, nhưng tự trọng là điều rất xa lạ đối với Đảng Cộng Sản Việt Nam. Sau Phạm Minh Hoàng, Mẹ Nấm, Nguyễn Văn Đài và nhiều người khác sẽ phải chọn lựa giữa lưu đày và những án tù rất nặng, tương tự như Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Cù Huy Hà Vũ.

Quốc tịch là mối quan hệ gắn bó đối với đất nước và nhất là đối với tương lai đất nước nhưng chính sách của Đảng Cộng Sản là bách hại những người quan tâm tới tương lai đất nước. Đối với họ một công dân Việt Nam tốt là một người không quan tâm tới đất nước. Cố gắng của họ là hủy diệt tình cảm quốc gia và thay vào đó bằng sự phục tùng Đảng. Cũng đừng quên rằng một trong những tư tưởng nền tảng của chủ nghĩa Mác -Lênin là xóa bỏ các quốc gia. Không nên trông đợi Đảng Cộng Sản tôn trọng tinh thần dân tôc. Quốc tịch thực sự của Đảng Cộng Sản là Đệ Tam Quốc Tế.

Và họ không chỉ phá hoại đất nước trong tình cảm mà còn cả trong chủ quyền, lãnh thổ và môi trường. Các tài liệu sau này sẽ chứng minh rằng các đảo ở Trương Sa không bị chiếm mà đã bị dâng cho Trung Quốc để đổi lấy ơn huệ được thần phục. Họ đã cho Trung Quốc thuê dài hạn nhiều khu rừng đầu nguồn và thiết lập những khu của riêng người Trung Quốc, đã cho Formosa quy chế của một nhượng địa, đã biến Việt Nam thành một bãi rác để Trung Quốc trút bỏ những thiết bị cho những nhà máy than, thép, đạm, giấy không thể thiết lập ở Trung Quốc nữa vì quá lỗi thời và ô nhiễm. Điều 31 của Luật Quốc Tịch qui định : "Công dân Việt Nam cư trú ở nước ngoài (và những người được nhập tịch Việt Nam) có thể bị tước quốc tịch Việt Nam, nếu có hành vi gây phương hại nghiêm trọng đến nền độc lập dân tộc, đến sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam …". Trong tinh thần của luật này những người cầm đầu Đảng Cộng Sản Việt Nam là những người đáng bị tước quốc tịch nhất.

Đảng Cộng Sản đã thất bại trên tất cả mọi phương diện và trong tất cả mọi địa hạt. Nó đã chỉ thành công được một điều là phá hoại đến mức báo động tinh thần dân tộc. Sự phẫn nộ bất lực kéo dài quá lâu đối với một chính quyền tham bạo đã dần dần trở thành sự chán nản với chính đất nước Việt Nam. Năm 2008 khi luật này được thông qua đa số người Việt hải ngoại đã mừng vì khi hết hạn đăng ký quốc tịch họ sẽ hoàn toàn không còn là người Việt Nam nữa và sẽ rũ bỏ được mọi liên hệ với chính quyền này. Tại Đức tôi đã gặp một người được đặc cách giữ quốc tịch Việt Nam đã dứt khoát đòi bỏ quốc tịch Việt Nam vì "em không chấp nhận một quan hệ nào với chúng nó nữa". Anh này là một người sinh ra và lớn lên tại miền Bắc. Thật đau buồn.

Tước quốc tịch là một điều rất nghiêm trọng. Nó xúc phạm tới cội nguồn, lý lịch, tình cảm và phẩm gía của một con người. Chính vì thế mà luật pháp của các nước văn minh đã cấm việc tước quốc tịch hoặc chỉ cho phép trong những trường hợp rất đặc biệt với những lý do rất nghiêm trong. Tuy vậy không một quốc gia nào đã lên tiếng trong vụ Phạm Minh Hoàng, ngay cả nước Pháp, dù là nước đã giúp Việt Nam soan thảo luật quốc tịch và cũng là nước có bổn phận bảo vệ Phạm Minh Hoàng. Tại sao ? Lý do là vì các quốc gia chỉ can thiệp khi có vấn đề nhân đạo, nghĩa là những bản án tù rất dã man. Một lần nữa chúng ta được nhắc nhở rằng những vấn đề lớn của Việt Nam chỉ có thể giải quyết được bởi người Việt Nam. Và thực ra chúng ta chưa hề có lý do nào để nghĩ khác. Mỹ là nước, ít nhất cho tới gần đây, quan tâm tới nhân quyền tại Việt Nam nhất, nhưng mối quan tâm đó đã không ngăn cản quan hệ thương mại Mỹ Việt đem lại 32 tỷ USD thặng dư cho chế độ Hà Nội mặc dù những vi phạm nhân quyền trắng trợn. Hỗ trợ quốc tế rất quý báu nhưng tương lại Việt Nam vẫn chủ yếu chỉ tùy thuộc người Việt Nam chúng ta.

Chế độ cộng sản phải chấm dứt để đất nước Việt Nam có thể có một tương lai. Chúng ta cũng không còn nhiều thời giờ vì đất nước đã quá tụt hậu và sự thất vọng đã quá cao. Nhưng tới bao giờ chế độ này mới chấm dứt ? Câu trả lời dứt khoát là : khi những người dân chủ Việt Nam hiểu rằng tự do phải đấu tranh để có và đấu tranh chính trị không bao giờ là đấu tranh cá nhân cả mà luôn luôn phải là đấu tranh có tổ chức.

Nguyễn Gia Kiểng

(07/2017)

(1) Khái niệm quốc gia là một trong những tư tưởng nền tảng được trình bày trong Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai, dự án chính trị của THDCĐN, Chương IV.

Published in Quan điểm
mercredi, 05 juillet 2017 08:22

Đã tan hàng rã đám chưa ?

Đội ngũ lãnh đạo tuyên truyền và làm công tác bảo vệ độc tài cai trị cho Đảng Cộng sản Việt Nam đã quáng gà trong lý luận để loạn ngôn trong hành động.

phong1

Tài liệu hoc tập nội bộ : "phòng, chống "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong cán bộ, đảng viên" hiện nay (2013) - Ảnh minh họa

Hiện tượng này đang lên cao trong phong trào được gọi là "phòng, chống "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong cán bộ, đảng viên", thi hành song song với công tác đổi mới cơ cấu lãnh đạo trên mọi lĩnh vực sau Hội nghị trung ương 5, Khóa đảng XII từ ngày 5 đến 10/05/2017.

Đứng đầu chỉ huy đợt tiến công mới là Đinh Thế Huynh, Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban bí thư trung ương, kiêm Chủ tịch Hội đồng Lý luận trung ương.

Tuy còn quá sớm để kết luận phong trào làm sạch mới nội bộ đảng sẽ phải kéo dài bao nhiêu năm, nhưng hiện nay chưa có bằng chứng và yếu tố tốt để giúp đảng viên tin công tác khó khăn này sẽ kết thúc thành công vào cuối nhiệm kỳ khóa đảng XII, năm 2021.

Cá nhân - lợi ích nhóm

Lý do vì đứng đầu lực cản đổi mới và làm sạch đảng là sự tồn tại khó tróc rễ của bệnh "cá nhân chủ nghĩa". Khuyết tật di căn này từ lâu đã ăn sâu và lan rộng trong nội bộ, bất chấp các đợt tự phê bình và phê bình trong đảng được thực hiện từ khóa đảng XI năm 2011.

Song song với "cá nhân chủ nghĩa" là "quyền lợi phe nhóm", hay còn được gọi là "lợi ích nhóm" trong hàng ngũ cán bộ, đảng viên có chức có quyền.

Hai kẻ nội thù này đã cấu kết với nhau để thi đua tham nhũng, tổ chức móc ruột các dự án kinh tế và đầu tư trong các doanh nghiệp nhà nước và đầu tư của nước ngoài.

Đáng chú ý là các dự án kinh tế đã tiêu phí nhiều nghìn tỷ bạc của dân trong nhiều năm mà đảng cứ nhắm mắt cho đắp chiếu.

Báo chí Việt Nam liệt kê 12 dự án này gồm :

1. Nhà máy Sản xuất xơ sợi Đình Vũ

2. Dự án Nhà máy Bột giấy Phương Nam

3. Dự án Nhà máy Gang thép Thái Nguyên giai đoạn 2

4. Nhà máy Nhiên liệu sinh học Bio-Ethanol Dung Quất

5. Dự án Nhà máy Đạm Ninh Bình

6. Dự án Nhà máy Đạm Hà Bắc

7. Nhà máy Đạm DAP 1 Hải Phòng

8. Nhà máy DAP 2 Lào Cai

9. Dự án Ethanol Bình Phước

10. Dự án Ethanol Phú Thọ

11. Nhà máy Đóng tàu Dung Quất

12. Dự án liên doanh giữa đối tác mỏ Quý Sa và Nhà máy Gang thép Lào Cai

Cũng đáng chú ý là khi công tác phòng, chống tham nhũng tiếp tục thất bại thì Tổng bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng chỉ biết than vãn còn nhiều khó khăn. Ông cho rằng công tác này không thể làm xong một sáng một chiều mà phải có thời gian, là việc làm lâu dài và của toàn dân.

Nhưng ai cũng biết tham nhũng và lợi ích nhóm là hai kẻ thù rất hung ác đối với những ai dám cả gan tố cáo chúng. Trong hoàn cảnh phổ biến "chờ được vạ thì má đã sưng", hay "quan tòa bao che tội phạm"ở Việt Nam bây giờ thì có cho ăn vàng dân cũng không dám nghe đảng xíu dại để lãnh đạn.

Người dân cũng biết hai kẻ nội thù này đã và đang làm suy thoái nền kinh tế và gây khó khăn trong đời sống cho hàng triệu người dân. Do đó, ưu tiên hàng đầu của nhà nước là phải thanh toán tham nhũng cho bằng được, với bất cứ gía nào, để cứu dân khỏi đòi nghèo và lạc hậu.

Đằng này, đảng lại tập trung phần lớn khả năng tài chính và nguồn nhân lực để tuyên truyền, vận động cho phong trào phòng, chống "tự diễn biến" và "tự chuyển hóa" trong nội bộ, là hai con đẻ của tham nhũng và lợi ích nhóm.

Lý do nhiều đảng viên muốn "tự biến xa đảng" vì khi thủ trưởng, trường phòng, chủ tịch xã, bí thư huyện, bí thư tỉnh, giám đốc sở v.v. cứ giầu lên mãi mà mình thì muôn đời nghèo xơ, nghèo xác thì có ai còn chưa biết mình đã ngu để tiếp tục tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa giết người Mác-Lênin, hay cứ cắm đầu "học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh" ?

Như vậy, thì có phải đảng đã sử dụng chiêu bài mập mờ "tự diễn biến" và "tự chuyển hóa" để trốn trách nhiệm đã thoái hóa trước nhân dân mà tiếp tục cầm quyền ?

Nhưng không chỉ có đánh lận con đen như thế mà lãnh đạo còn không dám nhận đảng đang rã đám vì một số không nhỏ đảng viên và người dân không còn tin đảng nữa.

Họ mất niềm tin vào đảng vì cán bộ đã ăn hết cả cái để dành của dân, và ngồi lên đầu dân từ đời cha đến đời con cháu để hút hết công sức và mồ hôi nước mắt lao động của dân. Đảng còn che đậy những thỏa hiệp kinh tế mờ ám với Trung Quốc như Bauxite Tây Nguyên hay Formosa Hà Tĩnh, trong khi lại mặc thây cho quân Trung Quốc tự tung tự tác thao túng chủ quyền ở Biển Đông.

Cái mồm loa tuyên truyền của Ban Tuyên giáo đảng chỉ nhìn nhận có một bộ phận nhỏ cán bộ, đảng viên bị dao động trước âm mưu "diễn biến hòa bình" của các "thế lực thù địch".

Diễn biến - chuyển hóa ở đâu ?

Bằng chứng từ ngày 27/12/2012, Bộ biên tập Tạp chí Cộng sản, cơ quan lý luận hàng đầu của trung ương đã đứng ra phối hợp tổ chức Hội thảo khoa học : "Phòng, chống "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong cán bộ, đảng viên hiện nay".

Theo Tạp chí này thì : "Đảng ủy Khối các Cơ quan trung ương và Tổng cục Chính trị quân đội nhân dân Việt Nam đồng tổ chức. Hơn 200 cán bộ lãnh đạo, quản lý các cơ quan đảng, các bộ, ngành ở trung ương, các nhà khoa học tới dự Hội thảo".

Cuộc hội thảo tuy quy tụ những cái đầu lớn, nhưng lại chỉ biết chạy tội cho đảng khi họ lập luận rằng :"Thuật ngữ "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" chỉ thực sự xuất hiện gần đây sau chiến lược "diễn biến hòa bình" của các thế lực thù địch chống các nước xã hội chủ nghĩa và các nước có khuynh hướng tiến bộ không theo quỹ đạo của chủ nghĩa tư bản. Bằng thủ đoạn chống phá, các thế lực thù địch tạo sự tự diễn biến, tự chuyển hóa từ bên trong nội bộ" (Tạp chí Cộng sản, 22/3/2013).

Từ cái nhìn rất chung chung, trốn tránh sự thật thê thảm đang làm lung lay tận gốc nền tảng tổ chức và lãnh đạo của đảng, các tham luận viên đã "vạch lá tìm sâu" xem "tự diễn biến" và "tự chuyển hóa" từ đâu mà có và kẻ đứng sau là ai.

Trần Đại Quang

Tiêu biểu như Trần Đại Quang, Đại tướng, Bộ trưởng công an trước khi lên chức Chủ tịch nước thì quanh co nói rằng : "Tự diễn biến" là quá trình đấu tranh giữa các mặt tích cực và tiêu cực, giữa tư tưởng xã hội chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa trong nội tâm người cán bộ, đảng viên trước những tác động phức tạp của tình hình trong nước và quốc tế. Trong đó, yếu tố tiêu cực và tư tưởng tư bản chủ nghĩa dần dần tăng lên ; yếu tố tích cực, cách mạng, tư tưởng xã hội chủ nghĩa phai nhạt dần. Đây là quá trình biến đổi từ bên trong chủ thể, đến một thời điểm nhất định, sự biến đổi này sẽ chuyển sang hành động của chủ thể".

Nhà báo Hà Đăng giải thích thêm : "Tự diễn biến" là quá trình biến đổi từ bên trong cán bộ, đảng viên theo chiều hướng từ đúng sang sai, từ tốt sang xấu, từ tích cực sang tiêu cực, từ tiến bộ sang phản tiến bộ. Biểu hiện rõ nhất là sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống. 

Còn "tự chuyển hóa" là sự nối tiếp của quá trình "tự diễn biến", nhưng ở cấp độ cao hơn. Đó là sự thay đổi về chất của quan điểm chính trị lẫn đạo đức, lối sống, khiến cho cán bộ, đảng viên không còn là chính mình nữa, chẳng những đánh mất vai trò tiên phong, gương mẫu mà có khi trở thành kẻ phản bội, chống lại Đảng và Nhà nước ta, thậm chí chuyển sang hàng ngũ kẻ thù. tự diễn biến, tự chuyển hóa là nói về quá trình diễn ra trong chính nội bộ ta".

Bài tổng thuật trên Tạp chí Cộng sản của Nguyễn Thị Vy trích quan điểm của một số tham dự viên khác nói rằng : "Tự diễn biến, tự chuyển hóa trong nội bộ ta do nhiều yếu tố trước hết là nguyên nhân chủ quan". Bà này nhấn mạnh : Con đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở nước ta đang đặt ra nhiều vấn đề mới chưa được luận giải kịp thời ; một bộ phận cán bộ lãnh đạo, đảng viên ở các cấp, các ngành thoái hóa, biến chất, chạy chức, chạy quyền, tranh giành, kèn cựa địa vị, tham nhũng, sách nhiễu nhân dân, vi phạm pháp luật và chuẩn mực văn hóa, đạo đức ; công tác giáo dục chính trị, tư tưởng cho cán bộ, đảng viên chưa thường xuyên và chưa tương xứng với yêu cầu, nhiệm vụ ; sự phát triển mạnh mẽ của các trang mạng xã hội và hệ thống thông tin đại chúng ; tình trạng quản lý cán bộ, đảng viên lỏng lẻo dẫn tới hiện tượng chạy chức, chạy quyền ; tác động của mặt trái của cơ chế thị trường v.v.".

Với mớ lập luận dông rài như thế, không người nào dám chỉ ra nguyên nhân cốt lõi của "tự diễn biến" và "tự chuyển hóa" trong đảng viên là nhân dân đã ruồng bỏ trong thực tế Chủ nghĩa cộng sản và Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Có còn chăng là đối với thiểu số lãnh đạo và những đảng viên có chức có quyền được tiếp tục tham nhũng và cai trị để chia quyền lợi.

9 biểu hiện

Bằng chứng đảng viên tự mình tách ra khỏi đảng đã được Nghị quyết trung ương 4 khóa XII chỉ rõ trong 9 biểu hiện nguyên văn như sau :

1) Phản bác, phủ nhận chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh và các nguyên tắc tổ chức của Đảng, nhất là nguyên tắc tập trung dân chủ ; đòi thực hiện "đa nguyên, đa đảng".

2) Phản bác, phủ nhận nền dân chủ xã hội chủ nghĩa, nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa ; đòi thực hiện thể chế "tam quyền phân lập", phát triển "xã hội dân sự". Phủ nhận nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, chế độ sở hữu toàn dân về đất đai.

3) Nói, viết, làm trái quan điểm, chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước. Hạ thấp, phủ nhận những thành quả cách mạng ; thổi phồng khuyết điểm của Đảng, Nhà nước. Xuyên tạc lịch sử, bịa đặt, vu cáo các lãnh tụ tiền bối và lãnh đạo Đảng, Nhà nước.

4) Kích động tư tưởng bất mãn, bất đồng chính kiến, chống đối trong nội bộ. Lợi dụng và sử dụng các phương tiện thông tin, truyền thông, mạng xã hội để nói xấu, bôi nhọ, hạ thấp uy tín, vai trò lãnh đạo của Đảng, gây chia rẽ nội bộ, nghi ngờ trong cán bộ, đảng viên và nhân dân.

5) Phủ nhận vai trò lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng đối với lực lượng vũ trang ; đòi "phi chính trị hóa" quân đội và công an ; xuyên tạc đường lối quốc phòng toàn dân và an ninh nhân dân ; chia rẽ quân đội với công an ; chia rẽ nhân dân với quân đội và công an.

6) Móc nối, cấu kết với các thế lực thù địch, phản động và các phần tử cơ hội, bất mãn chính trị để truyền bá tư tưởng, quan điểm đối lập ; vận động, tổ chức, tập hợp lực lượng để chống phá Đảng và Nhà nước.

7) Đưa thông tin sai lệch, xuyên tạc đường lối, chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước ; thông tin phiến diện, một chiều về tình hình quốc tế, gây bất lợi trong quan hệ giữa Việt Nam với các nước.

8) Phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng đối với báo chí, văn học - nghệ thuật. Tác động, lôi kéo, lái dư luận xã hội không theo đường lối của Đảng ; cổ súy cho quan điểm, tư tưởng dân chủ cực đoan ; thổi phồng mặt trái của xã hội. Sáng tác, quảng bá những tác phẩm văn hóa, nghệ thuật lệch lạc, bóp méo lịch sử, hạ thấp uy tín của Đảng.

9) Có tư tưởng dân tộc hẹp hòi, tôn giáo cực đoan. Lợi dụng vấn đề "dân chủ", "nhân quyền", dân tộc, tôn giáo để gây chia rẽ nội bộ, gây chia rẽ giữa các dân tộc, giữa các tôn giáo, giữa dân tộc và tôn giáo, giữa các dân tộc, tôn giáo với Đảng và Nhà nước.

Viết ra như thế, nhưng thay vì nhìn vào sự thật rằng mình đã thoái trào và đang bị nhân dân ruồng bỏ thì lãnh đạo lại chối quanh và tập trung đổ tội gây ra khủng hỏang cho "các thế lực thù địch" mà chính đảng cũng không biết chúng là ai và đền từ đâu.

Tuy nhiên lập luận này không mới mà chỉ nhắc lại những điều mọi người đã biết từ Khóa đảng VIII, thời Tổng bí thư Lê Khả Phiêu. Khi ấy, Nghị quyết trung ương 6 (lần 2) về xây dựng, chỉnh đốn đảng ra đời năm 1999.

Từ đó đến khi có Nghị quyết trung ương 4 khóa đảng XII năm 2016, tổng cộng qua hơn 4 khóa đảng (mỗi khóa có nhiệm kỳ 5 năm) mà tình trạng suy thoái tư tưởng, đạo đức của cán bộ, đảng viên cứ mỗi ngày một nghiêm trọng, tụt dốc thêm thì có phải là Đảng đã tan hàng và rã đám rồi không ?

Phạm Trần

(05/07/2017)

Published in Diễn đàn

Tại Hội nghị trực tuyến toàn quốc sơ kết một năm triển khai thực hiện Chỉ thị 05 của Bộ Chính trị về "Đẩy mạnh học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh" ngày 18/5, ông Võ Văn Thưởng Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương nói : "Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý".

doithoai1

Đối thoại đối với đảng cộng sản Việt Nam là chuyện xa xỉ

Bình thường ra thì đây là một tin rất đáng mừng, đáng khích lệ. Tuy nhiên, nói Đảng cộng sản Việt Nam "không sợ đối thoại" thì giới đấu tranh không chỉ hoài nghi mà là không tin.

Quả thật, đối thoại đối với đảng cộng sản Việt Nam là chuyện xa xỉ. Nhà báo Bùi Tín viết trên VOA : "Tôi phải bấm mạnh vào đùi để xem mình đang tỉnh hay mê sau khi đọc tin này". 

Trên thực tế thì chưa bao giờ có chuyện nhà cầm quyền cộng sản ngồi đối thoại với những người bất đồng chính kiến về những vấn đề hệ trọng của đất nước như đường lối chung, đường lối đối ngoại, đường lối kinh tế, chính sách đất đai… Đã có rất nhiều kiến nghị của nhân sĩ trí thức, kể cả đại công thần của chế độ như ông Võ Nguyễn Giáp đều bị xếp vào một xó và không bao giờ được trả lời. Kiến nghị thì có thể đáp ứng, tiếp thu nhiều hoặc ít hoặc không tiếp thu, nhưng trả lời cũng còn không có, thế thì nói gì đến đối thoại. 

Thôi thì chẳng đối thoại, chẳng tiếp thu kiến nghị nhưng giải quyết đơn thư khiếu nại tố cáo của dân họ cũng ì ra. Vì vậy, có những dân oan đi kiện vài chục năm nhưng đơn bị đùn đẩy, chuyển vòng vo, oan khất vẫn oan khuất, chờ chực vẫn chờ chực. Luật qui định lãnh đạo mỗi tháng tiếp dân một hoặc hai lần nhưng thử hỏi có ông nào đến kỳ ra phòng tiếp dân ngồi để đối thoại ? Dân chất vấn thì lờ đi, coi như không biết, dân bức xúc biểu tình phản đối thì bỏ vào tù cho khỏi biểu tình nữa.

Ông Võ Văn Thưởng có vẻ rất liều khi nói "không sợ đối thoại". Đối thoại gần nghĩa với bút chiến. Còn nhớ hồi đầu năm 2013, ông Hồ Quang Lợi Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội khi ấy (sau làm Phó Chủ tịch thường trực Hội Nhà báo Việt Nam) khoe có 900 dư luận viên sẵn sàng bút chiến (bây giờ thì đông hơn nhiều). "Đáng sợ" hơn cả là là lực lượng "phóng viên bấm nút, phản ứng nhanh", nhóm "chuyên gia" tham gia "bút chiến" trên mạng Internet. Nghe mà rùng mình. Ông Lợi cho biết "Đến nay, đã xây dựng được 19 trang tin điện tử, hơn 400 tài khoản trên mạng".

Bút chiến cũng là một hình thức đối thoại, chỉ khác nhau là không trực diện tranh luận tay đôi. Bút chiến là một bên nêu ra quan điểm của mình về một sự việc, một vấn đề, một bên phản biện bằng lý lẽ. Thoạt đầu, khi ông Hồ Quang Lợi thông báo tổ chức nhóm chuyên gia bút chiến trên internet, cánh blogger và giới còm sĩ hồ hởi lắm, cứ tưởng là sẽ được tranh luận sòng phẳng, thẳng thắn. Thế nhưng qua gần 5 năm, hãy xem dư luận viên của ông Lợi bút chiến như thế nào. Những ai tham gia mạng xã hội đều thấy lực lượng dư luận viên đông như giặc. Điều dễ nhận ra là nick của đám này thường là không có bài viết, chỉ có mấy bức hình để đấy và không có thông tin về mình. Mỗi dư luận viên lại có rất nhiều nick, chặn nick này lại mọc ra nick khác như Phạm Nhan. Còn nội dung bút chiến của họ là gì hãy vào các trang fb hay blog của những người đấu tranh thì thấy nhan nhản những câu chửi bới tục tĩu kiểu như "đm mày" "thằng phản động", "muốn vào tù hả" v.v. Trời ơi, thế mà gọi là bút chiến sao ? Không thấy có comment nào phân tích, bạn nói thế không đúng ở chỗ nào. Còn các blog, các website của dư luận viên thì sao ? Lướt qua thấy đầy rẫy những bài viết xuyên tạc, bịa đặt, dựng chuyện, cắt ghép, photoshop hình ảnh để bôi nhọ những người hoạt động dân chủ, nhân quyền. Đi đầu các blog, website kiểu này là trang Việt Nam Thời báo - vntb.org.

Quả là bút chiến, đối thoại như thế thì cũng hãi thật.

Ngoài ra, nhà cầm quyền còn các kiểu "đối thoại" khác. Đó là kiểu "đối thoại" rất nhanh và kịp thời. Ai chưa tin thì cứ xuống đường mà xem, sẽ được "đối thoại" liền. Công an, trật tự đô thị, thanh niên xung phong đập cho vài người máu me be bét rồi mời về đồn "đối thoại". Nhiều khi công an còn xông vào tận nhà người đấu tranh, cưỡng bức thậm chí khiêng vứt lên ô tô mang về đồn để "đối thoại". Tôi cũng đã mười mấy lần được mời "đối thoại" kiểu như thế. Gần đây nhất, ngày 17/6, Phạm Văn Trội cũng được công an đến nhà bắt đi "đối thoại". 

"Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý".

Lời ông Võ Văn Thưởng rất hay. Nhưng cách "tranh luận" chụp mũ, chửi bới, cách nhà cầm quyền "đối thoại", "cọ xát" xưa nay làm ai cũng hãi. Còn "hình thành chân lý" là chân lý gì ? Đó là chân lý chỉ có đảng cộng sản Việt Nam mới đủ khả năng lãnh đạo đất nước, tất cả đã "có đảng và nhà nước lo". Lập ra một đảng để đối thoại ắt vào tù.

Ông Thưởng cho biết, Ban Tuyên giáo Trung ương đang chờ Ban Bí thư thông qua một văn bản hướng dẫn về việc tổ chức trao đổi và đối thoại với những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác với đường lối, chủ trương, quan điểm của Đảng và pháp luật của Nhà nước. Có thể sẽ có các cuộc đối thoại theo kiểu các ông bà cứ nói và tôi ghi nhận, nhưng tiếp thu hay không là quyền của tôi. Cũng có thể đối thoại theo kiểu ở tòa án. Luât sư tranh tụng thì cứ tranh tụng. Luật sư đưa ra các lý lẽ bảo vệ thân chủ mà Hội đồng xét xử không bác bỏ nổi nhưng vẫn tuyên theo án bỏ túi. 

Vì vậy, đừng ngạc nhiên khi không ai tin nhà cầm quyền sẵn sàng đối thoại trên tinh thần lắng nghe và tranh luận đến cùng.

Nguyễn Tường Thụy

Nguồn : RFA, 21/06/2017

Published in Diễn đàn
dimanche, 04 juin 2017 22:34

Đối thoại với cộng sản !

Sau khi ông Võ Văn Thưởng, ủy viên bộ chính trị, trưởng ban Tuyên giáo trung ương thông báo cho biết là đang xin ý kiến của Ban bí thư đảng để hợp thức hóa việc ‘đối thoại’ với những người bất đồng chính kiến thì dư luận Việt Nam nổi lên tranh cãi khá gay gắt.

doithoai1

Ông Võ Văn Thưởng, ủy viên bộ chính trị, trưởng ban Tuyên giáo trung ương cho biết là đang xin ý kiến của Ban bí thư đảng để hợp thức hóa việc ‘đối thoại’

Có hai luồng ý kiến chính, một bên lên tiếng ủng hộ chủ trương ‘đối thoại’ của đảng cộng sản Việt Nam, xem đây là hành động thiện chí và cởi mở của chính quyền vì thế những người bất đồng quan điểm với nhà nước và đảng nên nắm lấy cơ hội. Ý kiến thứ hai thì cho rằng không nên tin đảng cộng sản, rằng đây là chiêu bài ru ngủ và dối trá chứ không thật tâm của chính quyền…

Theo chúng tôi thì cả hai luồng ý kiến này đều đúng và có lý. Tuy nhiên vấn đề không phải nằm ở chổ đó mà vấn đề mấu chốt quan trọng nhất nằm ở chổ khác đó là sự ‘tương quan lực lượng’ giữa hai bên đối thoại.

Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên chủ trương ‘hòa giải dân tộc’ và ‘đấu tranh bất bạo động’ cho nên việc ‘đối thoại’ và ‘thỏa hiệp’ từng giai đoạn với đảng cộng sản là lẽ đương nhiên. Đây là quá trình tất yếu mà một cuộc cách mạng bất bạo động phải đi qua. Vấn đề quan trọng là ‘đối thoại’ và ‘thỏa hiệp’ như thế nào để đạt được kết quả mà không đánh mất mình, không bị ‘hòa tan’ hoặc phải chấp nhận mọi điều kiện mà đảng cộng sản đưa ra ?

Đầu tiên phải nhắc lại một điểm rất quan trọng mà chúng tôi đã nhiều lần trình bày đó là ‘đấu tranh chính trị luôn luôn là đấu tranh giữa các tổ chức chính trị với nhau chứ không phải giữa các cá nhân’. Một cá nhân dù giỏi giang đến đâu cũng chỉ là một cá nhân. Cá nhân đó không bao giờ đủ tư cách để ‘đại diện’ cho bất cứ ai, ngoài bản thân người đó. Chỉ có các tổ chức chính trị mới đủ tư cách ‘đại diện’ cho các khuynh hướng chính trị (khác nhau) của hơn 90 triệu người dân Việt Nam. Như vậy, nếu Đảng cộng sản Việt Nam chỉ muốn ‘đối thoại’ với các cá nhân bất đồng chính kiến thì đó là chuyện riêng giữa đảng và một số công dân Việt Nam, trong trường hợp này chúng ta không cần bận tâm và mất thời gian vô ích.

Nếu thật lòng đảng cộng sản muốn ‘đối thoại’ để mở ra một không gian chính trị cởi mở thì muốn hay không đảng cộng sản cũng phải ‘đối thoại’ với các tổ chức chính trị dân chủ đối lập của người Việt trong và ngoài nước. Khả năng này rất khó xảy ra. Giả sử ông Võ Văn Thưởng và một số nhân vật ‘tiến bộ’ trong đảng có tấm lòng và thật tâm muốn đối thoại thì cũng không dễ vì sẽ vấp phải sự chống đối quyết liệt của những thành phần bảo thủ. Lý lẽ của phe bảo thủ rất đơn giản nhưng lại có sức thuyết phục cao, đó là ‘phong trào dân chủ quá yếu và hoàn toàn chưa đe dọa hay gây ra bất cứ một sức ép nào thì việc gì đảng phải thay đổi, như thế là hạ mình, là tự lấy đá ghè chân…’.

Một cuộc ‘đối thoại’ chỉ có thể công bằng và có kết quả tốt đẹp khi ‘tương quan lực lượng’ giữa hai bên phải tương đương nhau. Nếu một trong hai phía quá yếu thì bên yếu sẽ bị áp đặt hoàn toàn. Ví dụ, hai người muốn góp vốn để kinh doanh hay thành lập công ty, một người có 10 tỉ đồng, một người chỉ có 1 tỉ đồng thì rõ ràng người có 10 tỉ phải có quyền quyết định mọi chuyện chứ không thể có chuyện hai người có quyền quyết định ngang nhau. 

Trước đây từng có ý kiến đưa ra để phản bác lập trường ‘hòa giải dân tộc’ của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên rằng ‘cộng sản là dối trá và luôn trở mặt, từ hồi năm 1946, khi Việt Minh ‘cho không’ hai đảng Việt Quốc và Việt Cách 70 ghế trong quốc hội đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, rồi hiệp định Giơ-ne-vơ 1954, rồi hiệp định Paris 1973, rồi chủ trương hòa hợp và hòa giải dân tộc của Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam… tất tật đều bị đảng cộng sản xé bỏ và nuốt lời khi họ xong việc’. Chúng tôi đâu có khờ khạo đến mức không biết điều đó ? Vấn đề là các đảng phái quốc gia và chính quyền Việt Nam Cộng Hòa quá yếu vì không có lực lượng, không có tổ chức, không có nhân sự chính trị cho nên không được quần chúng hậu thuẫn và vì thế mới bị cộng sản lật lọng. Đảng cộng sản Ba Lan đâu có lật lọng được trước Công Đoàn Đoàn Kết ?

Vấn đề quan trọng nhất của phong trào dân chủ và tất cả mọi người Việt Nam yêu nước hiện nay đó là hãy ủng hộ cho một tổ chức chính trị dân chủ đối lập đứng đắn và có viễn kiến để tổ chức chính trị đó có tầm vóc như Công Đoàn Đoàn Kết ở Ba Lan. Khi đó thì dù không muốn, đảng cộng sản Việt Nam cũng phải ngồi vào bàn đàm phán với đối lập dân chủ để mở ra một trang sử mới cho dân tộc. 

Hiện tại phong trào dân chủ có một ‘tư thế’ rất mạnh để mang đến cuộc ‘đối thoại’ đó là chúng ta có lẽ phải và chúng ta thuận theo dòng chảy của lịch sử còn đảng cộng sản thì không. Tuy nhiên vì không có tổ chức nòng cốt dẫn đầu nên chuyện ‘đối thoại’ với đảng cộng sản có lẽ không xảy ra và nếu có xảy ra thì cũng sẽ không có kết quả gì.

Tất nhiên nếu đảng cộng sản đủ sáng suốt và khôn ngoan thì nên ‘đối thoại sớm’ với phong trào dân chủ khi đảng còn mạnh và còn nắm thế thượng phong. Quyền lợi và nhân phẩm của các đảng viên đảng cộng sản sẽ được đảm bảo và tôn trọng. Muốn thế, đảng cộng sản phải đặt quyền lợi của đất nước và dân tộc lên trên lợi ích của các phe nhóm trong đảng.

Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên luôn cổ vũ cho một cuộc thay đổi ‘từ trên xuống dưới’, tức là đảng cộng sản và các tổ chức đối lập dân chủ ‘đối thoại’ với nhau để cùng mở ra một lối thoát cho cả dân tộc như trường hợp Đài Loan hay Hàn Quốc trước đây : chính quyền chủ động dân chủ hóa đất nước. Một mình đảng cộng sản không thể nào làm được việc này vì uy tín của họ trong dân chúng quá thấp và những đổ vỡ họ gây ra cho dân tộc là quá lớn.

Đạo đức của con người trong xã hội Việt Nam khủng hoảng nghiêm trọng vì thế mọi sự cố gắng thay đổi dù thiện chí đến đâu cũng vấp phải sự chống đối của nhiều người vì thế đối lập dân chủ cũng rất cần đến sự ủng hộ và tham gia của đảng cộng sản trong thời gian chuyển giao này.

Suốt 35 năm qua, chưa bao giờ Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên xin xỏ, kiến nghị hay yêu cầu bất cứ một điều gì từ đảng cộng sản Việt Nam. Chúng tôi cũng chưa bao giờ kêu gọi người dân Việt Nam làm điều nọ điều kia… Có những người không hiểu vấn đề nên cho rằng chúng tôi chỉ nói mà không làm, chúng tôi hàn lâm, bàn phím… Sự thật thì chúng tôi đang cố gắng để làm một việc không thể không làm đối với một tổ chức chính trị đó là ‘xây dựng một đội ngũ cán bộ nòng cốt’ khoảng 1000 người và tranh thủ sự ủng hộ của quần chúng Việt Nam bằng một ‘Dự án chính trị’ khả thi và nghiêm túc thông qua các trang Website, Blog và Facebook của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên. Chúng tôi chỉ hành động khi nào có thực lực (tức là đã được đa số người dân Việt Nam ủng hộ và hưởng ứng) và đã hành động thì nhất định phải thắng lợi.

Như vậy vấn đề đặt ra hiện nay không phải là ‘có nên đối thoại với đảng cộng sản hay không, mà là chúng ta sẽ đối thoại với họ khi nào ? Nội dung ra sao ? Với tư cách gì ?...

Chúng tôi xin trích lại một đoạn trong Dự án chính trịKhai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai (chương VII - Đấu tranh thiết lập dân chủ đa nguyên) như sau :

"Trong đấu tranh để đòi bầu cử tự do cũng như để giành thắng lợi qua các cuộc bầu cử tự do đó, Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên lúc nào cũng chủ trương xóa bỏ hận thù, tôn trọng mọi người và mọi chính kiến để hợp tác với nhau và cùng nhau xây dựng tương lai Việt Nam chung. Tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc này không thể bị đồng hóa với thái độ sẵn sàng cấu kết và đồng lõa với bất cứ ai. Thái độ của Tập Hợp rất minh bạch. Tập Hợp có mục tiêu và đường lối rõ ràng và Tập Hợp sẽ kiên trì theo đuổi. Tập Hợp sẽ dồn mọi cố gắng để giành thắng lợi trong bầu cử tự do. Nếu thắng, Tập Hợp sẽ cùng với các tổ chức chính trị đồng minh chia sẻ trách nhiệm trước dân tộc. Nếu không may thắng lợi về tay những lực lượng khác lập trường, Tập Hợp sẽ tiếp tục đấu tranh trong cương vị của một đối lập đứng đắn và trách nhiệm.

Như tất cả mọi cuộc vận động chính trị, cuộc đấu tranh này sẽ đòi hỏi nhiều thỏa hiệp. Đấu tranh bất bạo động có nghĩa là chấp nhận đi đến thắng lợi sau cùng qua các thỏa hiệp giai đoạn. Tập Hợp sẽ chấp nhận những thỏa hiệp giai đoạn, nhưng sẽ không sợ đánh mất chính mình vì đã có tư tưởng nền tảng và những định hướng lớn làm kim chỉ nam. Tập Hợp sẽ chấp nhận những thỏa hiệp giai đoạn có tác dụng rút ngắn lộ trình dân chủ nhưng sẽ không nhân nhượng trên ba lập trường căn bản : lý tưởng dân chủ đa nguyên, tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc, và phương thức đấu tranh bất bạo động".

Việt Hoàng

(04/06/2017)

Published in Quan điểm

Sau khi đọc bài "Ông Đinh La Thăng còn có thể làm được gì ?", một thân hữu đặt cho chúng tôi hai câu hỏi rất thú vị rằng : Các đảng viên của Đảng cộng sản Việt Nam có thể nào cứu được đảng không ? Trường hợp Gorbachev ở Liên Xô là như thế nào ?

cuu1

Ai có thể cứu được Đảng cộng sản Việt Nam ?

Để trả lời câu hỏi này thì chúng ta cần trả lời trước những câu hỏi như : Đảng cộng sản Việt Nam là gì ? Đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay là những ai ? Ai trong họ có thể cứu được đảng ?

1. Đảng cộng sản Việt Nam là gì ?

Có thể tóm gọn rằng Đảng cộng sản Việt Nam là tổ chức chính trị duy nhất cầm quyền tuyệt đối ở Việt Nam từ năm 1945 đến nay. Mặc dù xuất hiện và cướp chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim như là một chính đảng yêu nước nhưng sự thực Đảng cộng sản Việt Nam là một chi nhánh của chủ nghĩa cộng sản quốc tế được Liên Xô hậu thuẫn.

Đảng cộng sản Việt Nam chiến thắng và giành được chính quyền năm 1945 vì họ là tổ chức chính trị duy nhất có tổ chức, cán bộ được đào tạo bài bản và có kỹ thuật khủng bố. Tuy thế, trong giai đoạn 1945-1975 Đảng cộng sản Việt Nam đã mê hoặc rất nhiều người dân và trí thức Việt Nam rằng họ là một chính đảng yêu nước và có tinh thần dân tộc. Giải thích cho sự ‘cám dỗ’ này không khó, trí thức Việt Nam nói riêng và người dân Việt Nam nói chung chưa đủ hiểu biết và kiến thức để nhận ra sự hoang tưởng và nguy hiểm của chủ nghĩa cộng sản, trong đó có cả những triết gia nổi tiếng như Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường… Sau năm 1975, sự trù phú và văn minh của miền Nam đã thức tỉnh nhiều người dân miền Bắc Việt Nam. Khi sự thực được phơi bày thì bạo lực lên ngôi. Các tiếng nói bất đồng với đảng đều được cánh cửa nhà tù rộng mở đón chào.

Đảng cộng sản Việt Nam ngày nay đã quá tha hóa vì tham nhũng. Trước đây khi còn chiến tranh thì muốn hay không đảng phải giữ cho bộ mặt được sạch sẽ để thu phục lòng dân hai miền, tất cả cho chiến thắng. Thế nhưng sau khi đất nước ‘thống nhất’, Đảng cộng sản Việt Nam độc quyền lãnh đạo trên cả nước thì không còn gì ngăn cản họ bộc lộ những dã tâm và tham vọng. Đảng cộng sản Việt Nam hành xử như một đội quân chiếm đóng. Họ tiêu diệt tất cả mọi tiếng nói đối lập và phản kháng, họ mặc sức tham nhũng và độc quyền mọi thứ, từ lẽ phải đến nước uống, điện thắp hàng ngày. Đảng cộng sản Việt Nam cũng không hề có viễn kiến hay bất cứ một dự án chính trị gì. Trước đây hô hào nhân dân đánh Mỹ, đánh Pháp, đánh Nhật, đánh Trung Quốc… bây giờ quay lại cầu cạnh những quốc gia này.

Bao nhiêu kỳ đại hội đảng với không biết bao nhiêu là nghị quyết nhưng Đảng cộng sản Việt Nam vẫn không thể thay đổi được gì. Tham nhũng ngày càng nghiêm trọng, các chính sách chồng chéo, thuế phí tăng liên tục… Mọi kỳ họp chỉ bàn mỗi việc duy nhất là ‘vấn đề nhân sự’, tức là đấu đá phe nhóm, tranh giành quyền lợi trong nội bộ đảng. Tóm lại Đảng cộng sản Việt Nam ngày hôm nay chỉ đơn thuần là một tập hợp lỏng lẻo giữa các nhóm lợi ích, núp sau thần tượng Hồ Chí Minh và mớ lý thuyết lỗi thời là chủ nghĩa cộng sản để trục lợi và vơ vét tài nguyên của đất nước.

2.Đảng viên cộng sản là những ai ?

4,5 triệu đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam là một tập hợp của nhiều người với nhiều mục tiêu khác nhau. Những đảng viên ‘trung kiên’ và gạo cội, tham gia vào đảng vì lý tưởng cộng sản, là thành phần nòng cốt của đảng, không còn nhiều, phần thì đã mất vì tuổi tác, phần thì đã già, và trong những người còn sống không ít người đã nhận ra sai lầm khi đối diện với thực tế phũ phàng khi về hưu. Thành phần này chiếm khoảng 30%. Tuy nhiên một số người vì đã lỡ tin vào chủ nghĩa cộng sản, đã hy sinh cả tuổi thanh xuân cho lý tưởng nên lúc tuổi xế chiều đành phải ‘cố đấm ăn xôi’, không lẽ lại phủ nhận hoàn toàn quá khứ của mình ? Thành phần cựu chiến binh và cựu công an về hưu, thường là ủng hộ Đảng cộng sản Việt Nam nhiệt tình nhất vì lương hưu của họ khá cao so với mặt bằng chung của mọi người. Một cấp tá công an hay bộ đội về hưu nhận lương cả chục triệu mỗi tháng trong khi con em họ làm công nhân quần quật cả tháng chỉ được khoảng 4-5 triệu đồng.

Thành phần thứ hai trong đảng đó là các cán bộ viên chức đang hưởng lương và làm việc trong bộ máy chính quyền bao gồm 2,8 triệu cán bộ, công chức, viên chức nhà nước trong tổng số 11 triệu người ăn lương nhà nước. Thành phần này có thể chiếm đến 60% số lượng đảng viên. Ai cũng biết là nếu làm nhà nước mà không phải là đảng viên thì không thể nào tiến thân được vì vậy đa số cán bộ công chức nhà nước đều là đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam. Thành phần này, ai cũng thấy rõ là họ vào đảng chỉ vì quyền lợi cá nhân, cơm áo gạo tiền chứ chẳng mấy ai vì lý tưởng cộng sản.

Khoảng 10% đảng viên mới là những người bị cám dỗ bởi sự giàu có của tầng lớp đảng viên có chức có quyền. Họ mong muốn và hy vọng vào đảng để rồi một ngày nào đó họ và con em họ cũng được giàu sang phú quí. Đây là một hiện tượng tâm lý đám đông mà thời nào cũng có. Dù rằng mong muốn đó sẽ không bao giờ đạt được vì một lẽ ‘con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa’. Bộ máy công chức của đảng ngày càng phình to nhưng vẫn không đủ chỗ cho con cháu họ lấy đâu ra chỗ cho dân đen ?

Vậy có bao nhiêu phần trăm đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam sẵn sàng sống chết hy sinh vì đảng ? Rất khó dự đoán nhưng có lẽ không nhiều, chỉ một vài nghìn người. Ngay cả 200 vị trong Ban chấp hành trung ương đảng và 500 vị đại biểu quốc hội, thử hỏi có mấy ai tin rằng chế độ này sẽ trường tồn ? Chắc chắn không đến 1/3. Nếu tin vào đảng thì họ đã không gửi con cái ra người ngoài du học rồi gửi tiền sang mua bất động sản để định cư luôn ở các nước đó. Nếu tin đảng thì các vị đại biểu quốc hội không bỏ cả triệu đô ra để mua quốc tịch nước ngoài…

3. Ai là đảng viên có đủ uy tín để cứu đảng ?

Bộ máy sàng lọc quái gở của hệ thống đảng ‘hồng hơn chuyên’ đã loại bỏ khỏi hệ thống đảng những người có năng lực và tài năng thực sự. Tất nhiên phải như vậy vì những kẻ kém cỏi và thiếu tự tin không bao giờ dám dùng người giỏi vì sợ họ sẽ không nghe lời và vạch cái sai cái dốt của đảng ra cho mọi người thấy. Những người lãnh đạo càng cao cấp thì năng lực càng hạn chế và uy tín càng mờ nhạt. Những người như ông Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết, Trương Tấn Sang, Nông Đức Mạnh… đã được đặt vào ngôi cao vì sự ba phải hơn là tài năng của họ.

Khủng hoảng lớn nhất của Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay chính là khủng hoảng nhân sự. Rõ ràng là không bình thường khi đảng phải giữ ông Nguyễn Phú Trọng lại làm tổng bí thư bất chấp mọi nguyên tắc của đảng và nhất là khi ông tuổi tác đã quá cao.

Như chúng tôi đã trình bày nhiều lần. Đảng cộng sản Việt Nam chưa bao giờ là một chính đảng đúng nghĩa nên nó không có một đội ngũ nhân sự chính trị đúng nghĩa, tức là những người dấn thân, tham gia vào đảng vì một lý tưởng cao đẹp và trong sáng là phục vụ nhân dân. Tất cả đảng viên cao cấp trong đảng hiện nay đều là những kẻ cơ hội, phe nhóm và lợi ích cá nhân. Ông Trọng có lẽ ít cơ hội nhất nên mới được giữ lại làm tổng bí thư.

Những đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam có lương tâm và tấm lòng với đất nước không ít, nhưng đa số đều là những đảng viên cấp thấp, không có tiếng nói trong các vấn đề hệ trọng liên quan đến đảng. Họ là những người cô đơn. Biết, thấy rõ sự bất công và sự cần thiết phải thay đổi nhưng không thể làm gì được. Mọi ý kiến hay đề nghị cải tổ dù nho nhỏ cũng đều gặp phải bức tường chắn khổng lồ của mấy ông bí thư chỉ biết còn đảng còn mình. Ngay cả ông Trần Độ, Trần Xuân Bách trước đây hay ông Đinh La Thăng mới đây đều bị loại khỏi mọi chức vụ vì lên tiếng phản đối hay có vấn đề gì đó. Ngay cả khi họ có muốn ‘phất cờ khởi nghĩa’ cũng không ai theo, vì tất cả đảng viên trong đảng đều lo giữ nồi cơm của mình vì mục đích của họ vào đảng cũng chỉ có vậy.

Những đảng viên thật lòng muốn cứu đảng có lẽ không có. Thứ nhất có ai lại muốn cứu những người bất tài, thượng đội hạ đạp, không coi mình ra gì ? Thứ hai có muốn cứu cũng không cứu được vì họ thiếu một thứ quan trọng đó là ‘tổ chức’. Không có tổ chức và hậu thuẫn bởi dân chúng thì không đảng viên nào có thể thay đổi được gì.

Ông Nguyễn Tấn Dũng đã thất bại và phải rời vũ đài chính trị vì không có sự hậu thuẫn của một tổ chức chính trị mặc dù phe nhóm của ông từng là hùng mạnh nhất trong đảng trước đại hội 12. Quá trình chuyển hóa từ một chế độ độc tài đảng trị sang độc tài cá nhân trị là một tất yếu và ông Dũng đã đi theo vết xe đổ đó. Một vài người lãnh đạo trong đảng có lẽ nhận ra mối nguy đó nên quyết tâm hạ bệ ông Dũng. Quá trình này chỉ bị ‘tạm dừng’ khi ông Trọng còn ngồi đó, khi ông Trọng đi rồi thì sẽ có một kẻ khác thay thế và hành động như ông Dũng ngay lập tức. Sự đấu đá và tranh giành quyền lợi giữa các phe phái trong nội bộ đảng ngày càng gay gắt và đã đến lúc không thể khoan nhượng.

Trường hợp của ông Gorbachev khi lên cầm quyền là lúc Liên Xô đã hoàn toàn kiệt quệ về kinh tế sau khi sa lầy ở Afghanistan và chạy đua vũ trang với Mỹ. Ông Gorbachev đã lấy một quyết định dũng cảm là ‘cải tổ’ và ‘mở cửa’ nhằm cải thiện nền kinh tế và mở ra một không gian rộng hơn cho người dân được bày tỏ chính kiến của mình. Ông cũng từ bỏ học thuyết can thiệp vào các nước khác trong khối Warsawa, rút quân khỏi Afghanistan, giải tán liên bang Xô-viết. Những việc ông làm đã khiến cho thành phần bảo thủ trong đảng cộng sản Liên Xô tức giận dẫn tới cuộc đảo chính hồi tháng 8/1991. Yeltsin đã đập tan cuộc đảo chính và trở thành tổng thống đầu tiên của nước Nga. Vai trò của ông Gorbachev chấm dứt.

Bộ máy tuyên truyền của Đảng cộng sản Việt Nam luôn đổ lỗi cho ông Gorbachev vì làm sụp đổ Liên Xô. Sự thật thì ông Gorbachev đã làm những việc cần làm trong thời điểm quyết định với những biện pháp hòa bình và cởi mở. Ông đã cố gắng để cứu lấy Liên Xô nhưng lịch sử đã đến hồi sang trang. Ông Gorbachev không thể làm khác và không có ông thì sẽ có người khác và hậu quả có thể tồi tệ hơn rất nhiều. Vì lẽ đó mà ông đã được trao giải Nobel Hòa Bình tháng 10/1990.

Vậy câu hỏi cuối cùng là các đảng viên cộng sản có thể làm được gì cho đất nước ? Cho tương lai của mình và con cháu mình ? Việc cứu đảng có lẽ không nên đặt ra vì nó vô ích và vô duyên. Ông Putin sau khi nắm quyền hoàn toàn tại Nga cũng không hề có ý định khôi phục lại đảng cộng sản Nga mà ông từng là đảng viên. Di sản của đảng cộng sản quá lớn và kinh khủng khiến Putin từ bỏ ý định phục hồi nó dù rằng ông ta cũng là một nhà độc tài. Tổng bí thư Đảng cộng sản Nam Tư Milovan Djilas sau khi "phản tỉnh" từng tuyên bố : "20 tuổi mà không theo cộng sản là không có trái tim. 40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản, là không có cái đầu".

Việc cần làm và nên làm trong lúc này đối với các đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam là nên tìm hiểu về một "dự án chính trị" nghiêm túc và khả thi để thay đổi đất nước (dự án chính trị Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai là một gợi ý). Sau đó cần liên kết lại với nhau để tạo ra một lực lượng chính trị mới và cuối cùng là liên minh với một tổ chức chính trị đối lập dân chủ đứng đắn và có viễn kiến để hình thành một liên minh chính trị có tầm vóc để hướng dẫn và lãnh đạo quần chúng.

Việt Hoàng

(28/5/2017)

Published in Quan điểm

Mọi mô hình đối thoại đã biết đều 'khó có thể áp dụng' vào trường hợp của Việt Nam, nếu cuộc 'đối thoại' mà ông Võ Văn Thưởng nói 'diễn ra thật', theo một luật sư bất đồng chính kiến và cựu tù nhân chính trị của Việt Nam nói với BBC từ Sài Gòn.

doithoai1

Luật sư Lê Công Định cho rằng động thái về đề nghị 'đối thoái' của ông Võ Văn Thưởng chỉ nhằm đối phó với 'Đối thoại Nhân quyền Việt - Mỹ' dự kiến vào hạ tuần tháng 5/2017.

Bình luận về ý tưởng của đương kim Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo của Đảng Cộng sản Việt Nam, ông Võ Văn Thưởng, tuần này đề xuất việc đề nghị ban lãnh đạo Đảng xem xét tổ chức 'đối thoại' với những người có ý kiến khác biệt với Đảng, Luật sư Lê Công Định cho rằng việc này 'khó' là vì Đảng Cộng sản Việt Nam chưa bao giờ 'quen đối thoại thẳng thắn' và 'thật lòng'.

Mời quý vị theo dõi toàn văn sau đây cuộc phỏng vấn qua bút đàm cuối tuần này của BBC Việt ngữ với Luật sư Lê Công Định.

Vì đối thoại nhân quyền ?

BBC : Ông bình luận thế nào về ý kiến vừa rồi của ông Võ Văn Thưởng về vấn đề đề nghị Ban Bí thư của Đảng Cộng sản Việt Nam xem xét 'tổ chức đối thoại' với các ý kiến khác biệt với Đảng ?

Lê Công Định : Đó là dấu hiệu tốt về khả năng đối thoại giữa đảng cầm quyền và người dân nói chung và những người bất đồng chính kiến nói riêng. Xưa nay Đảng Cộng sản chỉ muốn nghe tiếng nói thuận và tung hô mình. Ai nói trái ngược thì dù đúng họ vẫn chụp mũ là 'thế lực thù địch'.

BBC : Theo ông, đâu là động cơ của ông Võ Văn Thưởng khi ông đưa ra đề nghị xem xét mở đối thoại nói trên ?

doithoai2

Ông Võ Văn Thưởng (phải) được truyền thông Việt Nam nói : 'chúng ta không sợ đối thoại, tranh luận'.

Lê Công Định : Tôi ngờ rằng đây không phải là chủ trương mới của Đảng Cộng sản. Tuần sau sẽ diễn ra Đối thoại Nhân quyền Việt - Mỹ tại Hà Nội. Phát ngôn của ông Võ Văn Thưởng dường như gửi một tín hiệu cho chính quyền Mỹ rằng Việt Nam cũng 'sẵn lòng lắng nghe' đối lập.

Nhưng thông điệp đó cũng chỉ nhắm đến cuộc đối thoại nhân quyền mà thôi. Đó không phải là chính sách lâu dài. Hơn 70 năm qua, người cộng sản chưa từng lắng nghe và đối thoại, ngoại trừ trường hợp các Hiệp định Geneva và Paris. Tuy nhiên chúng ta đã thấy họ lật lọng thế nào !

Vụ Đồng Tâm mới đây có thể được xem là lần đầu tiên chính quyền chấp nhận ngồi xuống đối thoại với dân. Thoạt tiên họ dùng sức mạnh để trấn áp, nhưng khi vấp phải sự kháng cự mạnh của người dân, họ mới chấp nhận lui bước và ngồi xuống đối thoại.

Giả sử lời ông Thưởng nói là đúng và cuộc đối thoại diễn ra, tôi vẫn nghĩ rằng họ sẽ lựa chọn người dễ bảo và dễ đồng ý những gì họ áp đặt, chứ không phải sẽ đối thoại với ai mà phía bất đồng chính kiến muốn.

Nói cách khác, họ sẽ đặt ra thể lệ đối thoại, chọn người đối thoại, nêu ra đề tài đối thoại và chỉ đưa lên truyền thông nội dung đối thoại nào có lợi và họ muốn. Đây là một chiến dịch PR (tuyên truyền, quảng cáo) không hơn không kém nếu nó diễn ra. Tuy nhiên, tôi không tin nó sẽ diễn ra.

Bởi như tôi đã nói, phát biểu của ông Thưởng nhằm mục đích duy nhất là cuộc đối thoại nhân quyền với Hoa Kỳ vào tuần sau.

Có cần đến trung gian ?

BBC : Nếu đối thoại thì cần tổ chức như thế nào, thưa Luật sư ? Có cần trung gian không ? Nếu trực tiếp thì làm thế nào cho bình đẳng, hiệu quả và thực chất ?

doithoai3

Mô hình đối thoại thay vì sử dụng bạo lực đã được chính quyền Hà Nội và người dân lựa chọn trong diễn biến ở xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Hà Nội cuối tháng 4/2017.

Lê Công Định : Tôi nghĩ phải có trung gian để tránh trường hợp phía đảng cầm quyền áp đặt mọi điều kiện đối thoại. Như tôi đã nói, phải tránh khả năng đảng cầm quyền dùng đối thoại để PR, nên không thể để họ tự ý lựa chọn người và đề tài đối thoại.

BBC : Nếu đối thoại bình đẳng, đâu là chủ đề cần ưu tiên ? Làm gì để người đối thoại với Đảng được an toàn, không bị ảnh hưởng tới an ninh ?

Lê Công Định : Chủ đề ưu tiên nên là quyền biểu tình, quyền lập hội, quyền tự do báo chí và trả tự do cho các tù nhân lương tâm. Tôi tin nếu có đối thoại, nhà nước sẽ bảo đảm an toàn cho người đối thoại, vì họ đang làm PR nên cần giữ hình ảnh.

BBC : Các mô hình đối thoại hiệu quả và chuẩn mực thường có đặc điểm chính và chung nào, nó có dễ áp dụng với Việt Nam hay không ?

Lê Công Định : Mọi mô hình đối thoại đều khó có thể áp dụng vào trường hợp này nếu cuộc đối thoại mà ông Võ Văn Thưởng nói diễn ra thật. Khó là vì Đảng Cộng sản Việt Nam chưa bao giờ quen đối thoại thẳng thắn và thật lòng. Đối với ai yếu hơn, họ luôn tìm cách áp đặt ý kiến chứ chưa bao giờ muốn đối thoại. Đối với ai ngang bằng sức mạnh, đối thoại chỉ là giải pháp tình thế và luôn kết thúc bằng lật lọng.

Nói như vậy không có nghĩa là tôi chủ trương bác bỏ mọi cơ hội đối thoại, vì dù sao đây sẽ là vận may của đất nước nếu Đảng Cộng sản Việt Nam thật tâm. Chữ "nếu" này rất quan trọng. Tôi luôn dè dặt và chờ xem cách họ làm thế nào, rồi đặt niềm tin sau vẫn chưa muộn. Tôi từng tin họ nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất vọng. Đó là vấn đề thuộc về bản chất của người cộng sản.

Chỉ là một phép thử ?

BBC : Cuối cùng theo ông quan điểm của ông Võ Văn Thưởng có phản ánh gì về tư duy hay tư tưởng của nội bộ ban lãnh đạo của đảng cộng sản hiện nay ở Việt Nam ? Nó là thiểu số hay đa số hay đơn thuần là một phép thử ?

doithoai4

Nhà cầm quyền Việt Nam mới đây không ch tiến hành bắt nhà hoạt động Hoàng Bình (phải), truy nã nhà hoạt động Bạch Hồng Quyền (trái) mà còn 'bôi nhọ' các linh mục Đặng Hữu Nam và Nguyễn Đình Thục, theo Luật sư Lê Công Định.

Lê Công Định : Như tôi đã nói, đề xuất đối thoại của ông Võ Văn Thưởng chỉ nhằm mục đích gửi tín hiệu cho phía Mỹ rằng Đảng Cộng sản Việt Nam nay sẵn lòng mở cánh cửa đối thoại với phía bất đồng chính kiến.

Tôi nghe nói cuộc đối thoại nhân quyền Việt-Mỹ vào tuần sau không suôn sẻ đối với Hà Nội, vì Bộ ngoại giao Mỹ muốn Việt Nam trả tự do cho các tù nhân chính trị trước khi tính đến khả năng đàm phán một hiệp định thương mại thay thế cho TPP, điều mà Việt Nam rất cần trước sự sa sút hiện nay của nền kinh tế.

Nhà cầm quyền Việt Nam chưa muốn trả tự do cho các tù nhân chính trị lúc này, nên họ đề xuất đối thoại với giới bất đồng chính kiến như một giải pháp thay thế để thương lượng với phía Mỹ. Cách tung tin để thăm dò này tôi không thấy lạ, vì họ dùng nhiều lần rồi. Chỉ là "same shit, different day" (tạm dịch : 'bổn cũ soạn lại') thôi.

Đầu óc của giới lãnh đạo Việt Nam chỉ nghĩ đến trấn áp bằng sức mạnh hoặc lừa dối bằng tuyên truyền, chứ chưa bao giờ muốn đối thoại thật tâm. Hãy nhìn vào vụ Formosa như một bài học gần nhất từ hơn một năm qua. Khi xảy ra thảm họa, thay vì thừa nhận sự việc, họ chọn dối trá và bao che. Khi người dân phản ứng, họ chọn trấn áp thay vì lắng nghe nguyện vọng của nạn nhân.

Mới đây nhất, họ bắt nhà hoạt động Hoàng Bình, truy nã nhà hoạt động Bạch Hồng Quyền và dùng truyền thông bôi nhọ hai linh mục Đặng Hữu Nam và Nguyễn Đình Thục. Đã có tín hiệu nào về sự sẵn lòng đối thoại trong trường hợp đó hay chưa ? Cần lưu ý, nạn nhân Formosa không phải là bất đồng chính kiến gì cả, mà nhà cầm quyền còn chưa muốn đối thoại, thì nói chi đến giới bất đồng chính kiến.

Bắt giam và bôi nhọ vẫn là hai phương thức truyền thống mà toàn bộ giới lãnh đạo cộng sản hiện nay vẫn tiếp tục dùng đối với giới bất đồng chính kiến. Vì vậy, đối thoại ư ? Hãy chờ xem.

Quốc Phương

Nguồn : BBC, 21/05/2017

Luật sư Lê Công Định, nhà hoạt động dân chủ hóa và nhân quyền, cựu tù nhân chính trị, từng là thành viên của một số tổ chức như Đoàn luật sư Thành phố Hồ Chí Minh, Hiệp hội Luật sư Hoa Kỳ, hội đồng đại diện cho Việt Nam - Hiệp hội Luật sư châu Á - Thái Bình Dương và Quỹ Nghiên cứu Biển Đông.

******************

Đối thoại 'tín hiệu mới rất đáng khích lệ' (BBC, 21/05/2017)

Dự định đề nghị xem xét mở 'đối thoại' với bất đồng chính kiến của Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, ông Võ Văn Thưởng, là tín hiệu mới, đáng khích lệ và là 'lời mời rất quý báu', một 'cơ hội' cần được 'chớp lấy', theo một số ý kiến bình luận, quan sát của khách mời tại Tọa đàm cuối tuần của BBC Việt ngữ.

doithoai5

Đề nghị xem xét mở 'đối thoại' với bất đồng chính kiến của quan chức cao cấp trong lãnh đạo Đảng là tín hiệu mới, đáng khích lệ, theo Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ.

Hôm thứ Bảy, 21/5/2017, Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, nhà bất đồng chính kiến, cựu tù nhân chính trị của Việt Nam từ Hoa Kỳ nói với BBC ông ủng hộ động thái mà ông gọi là sự 'ngỏ lời' này của đảng cộng sản đang cầm quyền ở Việt Nam, ông nói :

"Ngỏ lời đối thoại với những người bất đồng chính kiến Việt Nam từ Đảng Cộng sản Việt Nam, mà ở đây là thông qua phát biểu của ông Võ Văn Thưởng... là một tín hiệu mới và rất đáng khích lệ.

"Tuy nhiên, nếu chúng ta thực sự là những người đấu tranh vì dân chủ, nhân quyền, những người bất đồng chính kiến mà có kinh nghiệm, đồng thời bản lĩnh, thì không đời nào chúng ta lại đòi hỏi nhà cầm quyền tự nhiên lại có cuộc đối thoại sòng phẳng với những người bất đồng chính kiến được.

"Tôi nói như vậy để nói rằng cứ mở ra đối thoại đi đã, Đảng Cộng sản Việt Nam có thể mời những người có quan điểm khác biệt theo mức độ của Đảng Cộng sản Việt Nam muốn đi đã.

"Để mà khơi mào, để mở đầu, người ta gọi là 'vạn sự khởi đầu nan', mọi cái chưa xảy ra, mà mình có quan điểm bi quan, thậm chí quan điểm bác bỏ, bảo là Đảng Cộng sản Việt Nam lừa đấy, thì bản thân chúng ta trong cuộc sống mà lúc nào chúng ta cũng không nhìn hướng về cái tốt, kể cả trong tình huống xấu nhất..".

'Đối thoại phải trực tiếp'

doithoai6

Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam Võ Văn Thưởng vừa đưa ra 'tín hiệu' đối thoại có thể xem như một 'cơ hội', theo ý kiến bình luận với BBC.

Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ làm rõ thêm quan điểm của mình từ kinh nghiệm và niềm tin cá nhân cho đến cách hiểu về lý thuyết đối thoại, và cho rằng đối thoại phải là 'trực tiếp', ông nói với Tọa đàm cuối tuần của BBC :

"Tôi cũng xin nói ngay, tôi bị tù, trong khi đang bị cầm tù rất khắc nghiệt như thế, nhưng tôi luôn có một niềm tin rằng cuộc đấu tranh của bản thân tôi cũng như bao nhiêu người bất đồng chính kiến khác ở Việt Nam là chính nghĩa, Đảng Cộng sản Việt Nam trước sau và thậm chí trong một thời gian ngắn, rồi cũng phải nghe...

"Bởi không phải Đảng Cộng sản Việt Nam sống một mình ở trên cõi đời này, còn có thế giới, còn có các nước công nghiệp phát triển mà Việt Nam rất cần sự giúp đỡ, để mà phát triển kinh tế, có Mỹ mà Việt Nam rất cần để có thể tự bảo vệ mình trước sự xâm lăng của Trung Quốc.

"Thành ra sự thay đổi phải đến, cho nên tôi khẳng định lại là việc Đảng Cộng sản Việt Nam ngỏ lời đối thoại như thế là chúng ta phải ủng hộ, còn chúng ta... từ cá nhân, cho đến nhóm người, chúng ta đừng tự xếp mình là 'tôi mới là bất đồng chính kiến', 'tôi mới là nhân vật quan trọng nhất' để đảng cộng sản đối thoại, nhưng vì tôi có quan điểm quá ngược với đảng cộng sản đi, tôi cần phải có người trung gian.

"Tôi cho rằng cách đặt vấn đề như thế vừa không khoa học theo con đường phát triển của xã hội, đặc biệt lý thuyết về đối thoại, nó phải đi từ ít đến nhiều. Thứ hai, tôi nghĩ đối thoại là trực tiếp giữa Đảng Cộng sản Việt Nam và những người có quan điểm chính trị khác biệt với Đảng Cộng sản Việt Nam, thì phải là đối thoại trực tiếp.

"Phải đối thoại trực tiếp cho dù những người ban đầu mà Đảng Cộng sản Việt Nam ngỏ ý muốn đối thoại không phải bao hàm tất cả những người bất đồng chính kiến, ví dụ như tôi từ năm 2010, tôi yêu cầu phải hủy bỏ điều 4 trong Hiến pháp (nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam) quy định độc quyền lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam để thiết lập một chế đọ dân chủ, đa đảng, rồi một nhà nước tam quyền phân lập, tức là nhà nước pháp quyền...

doithoai7

Phát ngôn của ông Võ Văn Thưởng dường như gửi một tín hiệu cho chính quyền Mỹ rằng Việt Nam cũng 'sẵn lòng lắng nghe' đối lập, theo Luật sư Lê Công Định.

"Quan điểm của tôi có thể nói là đi đến tận cùng để Việt Nam có được một chế độ dân chủ đa đảng, tuy nhiên để đi đến chỗ mà đất nước Việt Nam có được một chế độ... như thế, thì chúng ta phải tiến hành đối thoại".

'Tránh quan điểm cực đoan'

Nhà bất đồng chính kiến và cựu tù nhân chính trị Việt Nam từ Mỹ nhân dịp này cũng nhấn mạnh việc tránh mọi quan điểm cực đoan có thể gây ra xung đột nghiêm trọng, để hướng đến một cuộc đối thoại mà ông kỳ vọng, ông Cù Huy Hà Vũ nói :

"Chúng ta phải loại bỏ mọi quan điểm, tư tưởng cực đoan để có thể dẫn đến việc Đảng Cộng sản Việt Nam co cụm lại, bảo thủ và quyết chí giữ quyền lợi của mình, đến cùng, bằng mọi phương tiện kể cả bằng máu lửa, cái đấy tôi thấy hoàn toàn có hại cho dân tộc Việt Nam.

"Chúng ta đã có cuộc chiến tranh, cuộc nội chiến trong giai đoạn trước năm 1975 rồi, chúng ta phải rút kinh nghiệm chuyện đấy, không để Việt Nam rơi vào vòng nội chiến, những người Việt đánh nhau nữa, mà chúng ta phải hướng đến làm thế nào giải quyết những bất đồng, cho dù sự bất đồng ấy gần như có thể gọi là 'nước với lửa'...

"Nhưng tôi nghĩ rằng, với thời gian, mọi bất đồng và với một tâm muốn vì dân vì nước, chứ đừng vì cá nhân mình, đừng vì gia đình mình, đừng vì lợi ích cục bộ của bè nhóm mình, thì mọi cái đều có thể đặt lên trên bàn đối thoại và đều có thể giải quyết được", ông Hà Vũ nói với BBC.

Cũng tại Bàn tròn hôm thứ Bảy, Luật sư Lê Công Định, một nhà bất đồng chính kiến và cựu tù nhân chính trị chia sẻ với BBC quan điểm của mình qua bút đàm, về ý tưởng của ông Võ Văn Thưởng đề nghị Ban bí thư của Đảng Cộng sản Việt Nam xem xét 'tổ chức đối thoại', đề cập khía cạnh hình thức và nội dung 'của đối thoại' nếu có, ông Định viết :

"Tôi nghĩ phải có trung gian để tránh trường hợp phía đảng cầm quyền áp đặt mọi điều kiện đối thoại. Như tôi đã nói, phải tránh khả năng đảng cầm quyền dùng đối thoại để PR, nên không thể để họ tự ý lựa chọn người và đề tài đối thoại.

"Chủ đề ưu tiên nên là quyền biểu tình, quyền lập hội, quyền tự do báo chí và trả tự do cho các tù nhân lương tâm. Tôi tin nếu có đối thoại, nhà nước sẽ bảo đảm an toàn cho người đối thoại, vì họ đang làm PR (tuyên truyền, quảng cáo) nên cần giữ hình ảnh".

Luật sư Định cũng bày tỏ quan điểm cho rằng ông không tin sẽ diễn ra 'đối thoại' thực sự, ông viết : "Giả sử lời ông Thưởng nói là đúng và cuộc đối thoại diễn ra, tôi vẫn nghĩ rằng họ sẽ lựa chọn người dễ bảo và dễ đồng ý những gì họ áp đặt, chứ không phải sẽ đối thoại với ai mà phía bất đồng chính kiến muốn.

"Nói cách khác, họ sẽ đặt ra thể lệ đối thoại, chọn người đối thoại, nêu ra đề tài đối thoại và chỉ đưa lên truyền thông nội dung đối thoại nào có lợi và họ muốn. Đây là một chiến dịch PR không hơn không kém nếu nó diễn ra. Tuy nhiên, tôi không tin nó sẽ diễn ra. Bởi như tôi đã nói, phát biểu của ông Thưởng nhằm mục đích duy nhất là cuộc đối thoại nhân quyền với Hoa Kỳ vào tuần sau".

'Cơ hội cần được chớp'

Ngay tại Bàn tròn, một khách mời khác, nhà báo Lương Đình Cường, Tổng Biên tập báo điện tử Nguoiviet.de từ Cộng hòa Liên bang Đức đưa ra quan điểm của mình, ông nói :

"Cá nhân tôi không chia sẻ và không nhất trí với một đề nghị hay dự kiến của ông Lê Công Định nói rằng trong cuộc đối thoại này cần phải có trung gian, theo tôi toàn là người Việt Nam cả, chúng ta tại sao lại phải cần có trung gian ? Tôi cho rằng sẽ không cần và không nên có trung gian.

"Thứ hai là chúng ta phải như thế này, nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay nắm trong tay toàn bộ lực lượng công an, quân đội, tòa án, (kiểm) sát... nghĩa là toàn bộ hệ thống chính trị, còn chúng ta là những người lực lượng dân chủ, xã hội dân sự v.v... Chúng ta tuy là lực lượng mạnh mẽ, nhưng chúng ta đừng đòi hỏi một sự bình đẳng, từ tín hiệu như ông Cù Huy Hà Vũ đã phân tích là lời mời rất là quý báu, là một chuyển biến rất lớn, thì chúng ta cần phải chớp lấy cơ hội dù cho rằng trong quá trình đối thoại ấy lãnh đạo Việt Nam chọn những đối tượng đối thoại theo họ muốn.

"Tức là trong số mấy chục tổ chức xã hội dân sự, họ không mời tất, mà họ lựa chọn một số nào đó. Tôi cho rằng cũng là tốt thôi. Những người chưa được đối thoại thì cứ chờ đó, những người được đối thoại trước cũng không nên vì quyền lợi của riêng tổ chức của mình mà khi vào đối thoại cũng nên nói lên tiếng nói của chung, của dân tộc, của các hội đoàn khác. Chứ không nên chúng ta đòi hỏi là phải được đông đảo, hoặc phải được ra điều kiện phải những hội đoàn này được vào đối thoại, theo tôi là không cần thiết, mà chúng ta thấy rằng đấy là một tiến bộ".

Về chủ đề đối thoại, nhà báo Lương Đình Cường nêu quan điểm :

"Chủ đề đối thoại cũng vậy, theo tôi chúng ta cũng không thể nào sòng phẳng quá mà đòi hỏi một sự bình đẳng quá mà chúng ta cứ đối thoại đi, chọn một số đề tài nào đó, mà có thể lãnh đạo Việt Nam chọn trước đi, chúng ta cứ đối thoại đi và dần dần chúng ta sẽ thêm những đề tài khác và những điều kiện khác.

doithoai8

Chính quyền Hà Nội và người dân xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức đã lựa chọn 'đối thoại' trong một diễn biến tranh chấp nóng bỏng cuối tháng 4/2017.

"Chứ không nên nghi ngờ quá và đòi hỏi nhiều quá và lại làm khó khăn cho đối thoại, vạn sự khởi đầu nan, chúng ta cứ đối thoại và... trong quá trình đối thoại đó, thành công lớn nhất tôi cho là lãnh đạo Việt Nam sẽ bỏ chuyện ngăn cản, cấm đoán các nhà hoạt động dân chủ ra khỏi nhà mình (nơi cư trú) để đi hoạt động ở nơi này, nơi khác.

"Nhưng bây giờ, các nhà hoạt động dân chủ, cứ có một sự kiện gì là bị công an, an ninh canh cửa, gác cổng, rồi cấm đoán, theo tôi, nếu xảy ra đối thoại, hiện tượng đó đương nhiên sẽ được giảm bớt hoặc là hoàn toàn gỡ bỏ, sẽ là thành công lớn nhất. (Thêm) nữa là việc đối thoại sẽ còn là khởi đầu cho cả một quá trình giải quyết những bức xúc của xã hội, như tôi nói... sẽ là một sự kiện rất lớn mà đây là chúng ta phải chớp cơ hội, chứ không nên nghi ngờ quá, dè dặt quá, rồi đòi hỏi bình đẳng quá mà nó mất cơ hội này đi...

"Bởi vì tương quan lãnh đạo ở trong Đảng Cộng sản Việt Nam (hiện nay), (nên cần) chớp cơ hội để đối thoại, mà cứ dùng dằng, nêu điều kiện nọ kia mà bỏ lỡ, thì đến một lúc nào đó tương quan lực lượng nó khác đi, có thể cơ hội đối thoại không còn nữa, sẽ là một cơ hội rất uổng phí", nhà báo Lương Đình Cường từ CHLB Đức nói với Bàn tròn Cuối tuần của BBC Việt ngữ.

Ngay sau Tọa đàm, khi được hỏi liệu có muốn phản hồi ý kiến của các khách mời khác tại Bàn tròn hay không, Luật sư Lê Công Định chia sẻ bằng bút đàm với BBC, ông viết : "Tôi không bình luận gì về nhận định của hai vị khách mời đối với quan điểm của tôi, vì tôi nghĩ hai vị đã nói hết suy nghĩ của mình một cách rất rõ ràng".

Khi được hỏi liệu các ý kiến khách mời khác có lạc quan quá hay không hay là có sự 'ngây thơ chính trị' nào đó, hoặc có thể các ý kiến này đang có tính toán nào đó khi coi đây là một cơ hội thật sự, ông Định trả lời :

"Mỗi người đều đứng ở góc độ riêng để tiếp nhận và phản hồi lại thông tin về việc Đảng Cộng sản Việt Nam chuẩn bị đối thoại với người có ý kiến khác với họ. Ai cũng có những kinh nghiệm và lý do riêng để đưa ra quan điểm của mình. Tôi rất tôn trọng điều này", ông trả lời BBC.

Published in Diễn đàn

Đã 42 năm sau chiến thắng của đảng cộng sản, nhưng những vết thương tinh thần và thể xác từ "chiến thắng" đó vẫn còn dai dẳng, sâu thẳm trong tâm trí của hàng chục triệu người Việt Nam. Nhiều người của "Bên thắng cuộc" thì chua xót nhận ra họ chỉ là công cụ của chủ nghĩa cộng sản. Còn "bên thua cuộc" thì đau đớn vì bị tra tấn, nhục mạ, tù đày, và ngậm nếm mùi chia ly tang tóc. Sau 42 năm, dân tộc Việt Nam thất bại bẽ bàng. Chỉ có đảng cộng sản, dưới sự điểu khiển của một nhóm tay sai cho cộng sản quốc tế, là những kẻ thắng cuộc. Nói cách khác, toàn dân tộc Việt Nam đã trở thành nạn nhân của chế độ cộng sản.

42 năm là khoảng thời gian khá dài để một đảng cầm quyền chứng minh được khả năng lãnh đạo và lèo lái Đất nước. Thế nhưng, trong thực tế, đảng cộng sản đã không làm được bất kì một điều gì tốt đẹp cho Tổ Quốc và Dân Tộc, ngoài khoét sâu sự ghanh ghét, hận thù giữa những con người Việt Nam với nhau và khiến người Việt ngày càng trở nên chán chường và vô cảm với chính vận mệnh đất nước mình. 

42 năm mị dân và gieo giắc sự sợ hãi của thứ chủ nghĩa đã bị tiêu diệt ngay tại chính nơi sinh ra nó, đảng cộng sản đã làm gì cho Tổ Quốc và Dân tộc Việt Nam ?

1. Tình trạng ô nhiễm

Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đã nhắc lại nhiều lần rằng Việt Nam nằm trong số những nước bị ô nhiễm không khí cao nhất ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương, trong khi thủ đô Hà Nội là một trong những thành phố ô nhiễm nhất trên thế giới.

421

 

Việt Nam nằm trong số những nước bị ô nhiễm không khí cao nhất ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương

 

2. Điều kiện phát triển con người xuống cấp

Chỉ số phát triển con người (Human Development Index) là thước đo tổng hợp phản ánh sự phát triển chung của con người của một Quốc gia, dựa trên trên thu nhập, tri thức và sức khoẻ ; thì Việt Nam xếp hạng 115, sau Thái Lan 84, Malaysia 59, Indonesia 113.

422

Về Chỉ số phát triển con người, Việt Nam xếp hạng 115, sau Thái Lan 84, Malaysia 59 và Indonesia 113 

3. Việt Nam không có tự do báo chí

Tổ chức Phóng viên Không biên giới (RSF), đã xếp Việt Nam hạng 175/180 về tự do báo chí và được cho là nơi cầm tù nhiều nhà báo nhất.

423

Việt Nam không có tự do báo chí và bị xếp vào hạng áp chót, 175/180, và được cho là nơi cầm tù nhiều nhà báo nhất

4. Tham nhũng lan tràn và không thể ngăn chặn

Việt Nam cũng là một trong những quốc gia tham nhũng nhất thế giới, xếp hạng 113/176, tham nhũng hơn Philippines, Indonesia, Thái Lan gấp nhiều lần. Sự tham nhũng không có điểm dừng của các cấp đảng viên đã và đang làm cho đời sống nhân dân lầm than, đau khổ. "Người ta ăn của dân không chừa một thứ gì". Đúng là không chừa một thứ gì. Từ con dê, con bò, con gà, con nhím... lừa đảo "chui" vào trong danh sách hộ nghèo để nhận hỗ trợ.

424

 

Việt Nam cũng là một trong những quốc gia tham nhũng nhất thế giới, xếp hạng 113/176 

5. Tình trạng nhân quyền ngày càng tệ hại

Chỉ số Nhân quyền quí 4/2016, Việt Nam được xếp hạng "extreme risk" – vô cùng nguy hiểm, đầy rủi ro, trong số 30 Quốc gia gồm Bắc Hàn, Trung Quốc… có tình trạng vô cùng tệ hại về nhân quyền.

424

Tình trạng nhân quyền tại Việt Nam ngày càng tệ hại và bị lên án

6. Việt Nam là một trong những quốc gia không có tự do

Theo bản báo cáo 2017 của Freedom House, Việt Nam có điểm 20/100, là một trong những Quốc gia không có Tự do, thua xa những nước láng giềng như Cambodia 31/100 ; Thái Lan và Myanmar 32/100 ; Indonesia 65/100 (thang điểm 0 : không có tự do và 100 là có tự do).

426bis

Ở Việt Nam, tự do chỉ có trên giấy

7. Tình trạng bỏ học vì nghèo khó và sinh kế lan tràn

Tháng 3/2017, tạp chí Times Higher Education công bố bảng xếp hạng 300 đại học tốt nhất Châu Á năm 2017 thì trong đó không có bất kì trường đại học nào của Việt Nam. Chưa kể đến, vô số học sinh phải bỏ học vì nghèo, đâu đó còn có những em phải tự tử do bị xâm hại tình dục và đã không tìm thấy sự trợ giúp nào từ nhà trường cũng như các cơ quan nhà nước.

426

Với một dân số xấp xỉ 100 triệu người, Việt Nam không có một đại học nào được xếp vào hạng tốt nhất Châu Á 

8. Quan chức nhà nước chỉ là một đám diều hâu xâu xé cơ thể Việt Nam

Cả một bộ máy quan chức thì cồng kềnh nhưng vô dụng của đảng cộng sản đã và đang tàn phá nát tài nguyên thiên nhiên và con người. Formosa, dưới sự che chở và bảo kê của đảng, đã và đang tàn phá thiên nhiên, môi trường biển, và đời sống của hàng triệu ngư dân Việt Nam. Hệ sinh thái biển miền Trung phải nửa thế kỉ sau mới hồi phục hoàn toàn với điều kiện Formosa phải ngừng xả thải độc.

428

San hô bị chết dưới đáy biển Bắc Trung bộ. Ảnh : Viện Hàn lâm Khoa học và Công nghệ Việt Nam.

9. "Rừng vàng biển bạc" chỉ là chuyện cổ tích

Mất rừng diễn ra nhanh hơn ở giai đoạn 1975 – 1990 : mất 2,8 triệu ha, bình quân 140.000 ha/ năm. Chưa kể đến nạn chặt phá rừng bừa bãi : tại Tây Nguyên, nơi có diện tích rừng tự nhiên lớn nhất cả nước (khoảng 2,6 triệu ha), thì trung bình mỗi năm có khoảng 26.000 ha rừng bị mất. Vốn dĩ là một Quốc gia "rừng vàng biển bạc", nhưng giờ thì "rừng cũng hết, mà biển cũng không còn".

42.9

Núi rừng Việt Nam ngày nay chỉ còn là những bãi đất trơ trọi 

10. Bất công và chống cưỡng chế đất ngày càng lên cao

Số lượng người dân bị cưỡng chế đất bất hợp pháp ngày không được đền bù thỏa đáng ngày càng tăng cao, khiến dân oan có mặt ở mọi nẻo đường tại Việt Nam. Ví dụ như đầu năm 2016, toàn Thành phố Hồ Chí Minh đã tiếp 24.883 lượt khiếu nại tố cáo, kiến nghị, phản ánh ; tăng 4.735 lượt so với 2015.

4210

Số lượng người bị chính quyền cưỡng chế nhà đất ngày cang gia tăng

11. Giới trẻ và thanh niên Việt Nam ngày càng tiếp xúc dễ dàng với các chất ma túy

Bởi sự quản lí lỏng lẽo của nhà nước, giới trẻ và thanh niên Việt Nam ngày càng tiếp xúc dễ dàng với các chất ma túy. Có Dân tộc nào trên thế giới, đã là năm 2017, mà còn có một bộ phận thanh niên hồ hởi "hành nghề" ăn cắp chó, bằng những hình thức rất dã man, mà không biết xấu hổ hay không ?

4211

Ma túy trở thành quen thuộc đối với giới trẻ

Những "thành tích" sơ lược kể trên chưa phải là tất cả thảm họa mà chế độ cộng sản đã gây ra cho Dân tộc Việt Nam. Cúi đầu thần phục ngoại bang bằng cách cho Trung cộng kiểm soát gần như toàn vị trí trọng điểm là sự phản bội đê hèn nhất của đảng đối với Tổ quốc và Dân tộc Việt Nam. 

Một tội ác kinh tởm hơn của chế độ cộng sản là khiến cho phần lớn người Việt ngu ngơ, thờ ơ và vô cảm với chính vận mệnh của Tổ Quốc. Khi ý niệm quốc gia là nền tảng cơ bản của một dân tộc cường thịnh, thì đảng cộng sản đã độc quyền sự hèn hạ và vô liêm sĩ bằng cách đàn áp và bắt bớ bất cứ ai dám thể hiện lòng yêu nước theo cách riêng của mình dù là ôn hòa. Bởi lẽ, đảng hiểu rõ, chỉ có kích động và phát tán sự chia rẽ và hận thù bên trong dân tộc Việt Nam, mới có thể duy trì sự cai trị của chế độ. 

Đảng cộng sản là lực lượng lãnh đạo duy nhất tại Việt Nam, thì hiện trạng đất nước hoang tàn và phần lớn người dân Việt Nam phải sống trong cơ cực, không có được những quyền tự do căn bản, thì đó là trách nhiệm của ai ?

Một thể chế chính trị dù cho có huy hoàng hay tàn bạo đến mức độ nào cũng sẽ có lúc chấm dứt. Nền kinh tế của chế độ cộng sản đang lao dốc, trong khi đó lạm phát gia tăng, đã thế bộ máy già nua của đảng còn phải nuôi gần 4 triệu đảng viên và gồng gánh nhiều dự án ngàn tỉ đã và đang phá sản. Trái bom nổ chậm của chế độ cộng sản mà ắt hẳn những người đảng viên chính trị cao cấp đều nắm lòng đó là : "Vấn đề với chủ nghĩa xã hội là tới lúc nào đó, nó sẽ dùng hết tiền của người khác". Quan trọng hơn, tình trạng "tự diễn biến, tự chuyển hóa" ngày càng trở thành nỗi nhức nhối đối với đảng cộng sản. Chế độ cộng sản đang phân hóa cùng cực : Nhân dân thù ghét chế độ, trong khi chính những đảng viên cấp cao thì thanh trừng lẫn nhau đẫm máu.

Chắc hẳn các ủy viên lãnh đạo trong Đảng cộng sản Việt Nam đều mong muốn cho con, cháu, chắt… được hạnh phúc và hưởng tự do. Nếu như thế, đã đến lúc đảng cộng sản phải nghiêm túc đặt ra câu hỏi : Chấm dứt chế độ độc tài và cho phép bầu cử tự do để toàn dân cùng hưởng Tự Do hay là để cho chính những người đảng viên phá nát chế độ bằng tham nhũng, đàn áp khiến lòng dân uất hận sẽ "hỏi tội" đảng ?

Sự sụp đổ của chế độ cộng sản ở Romania vào 12/1989 đầy máu và bạo lực là một bài học thiết thực cho Đảng cộng sản Việt Nam. Nicolae Ceausescu, kẻ độc tài đứng đầu đảng cộng sản Romania vào lúc đó, đã từ chối bất kỳ cuộc cải cách nào. Vào ngày 17/12 ở Timisoara, quân đội và công an đã bắn vào đám đông phản đối chính sách của nhà nước, giết hàng chục người. 21/12, các cuộc biểu tình lan rộng đến các thành phố khác, nên Ceausescu đã ra lệnh đàn áp bạo lực, khiến hàng trăm người thiệt mạng. Nhưng vào ngày hôm sau, Ceausescu buộc phải trốn khỏi Bucharest và bị các đơn vị quân đội bắt tại vùng nông thôn. Nicolate Ceausescu và vợ đã bị xử tử vào ngày 25/12/1989.

Đảng cộng sản Việt Nam nên khôn ngoan chọn một kịch bản kết thúc cho đồng đảng và gia đình. Làn sóng dân chủ và đặc biệt nhu cầu khao khát Tự Do sẽ quét sạch những độc tài, dối trá, và phản bội.

42 năm với quá nhiều bất công, đàn áp và uất hận. Tôi tin chắc rằng đâu đó trong nội bộ đảng cộng sản Việt Nam vẫn có những người muốn đưa dân tộc Việt Nam thoát khỏi chế độ cộng sản. Tôi cũng tin rằng còn có những con người trong Quân đội Việt Nam sẽ không bao giờ đành lòng chỉa mũi súng vào nhân dân, là những người anh, chị em cùng mang một dòng máu đỏ. Hãy trở về với Nhân dân. Hãy gầy dựng lại Tổ quốc, xây dựng lại ý niệm Quốc gia và niềm tự hào làm người Việt Nam.

"Chúng ta là người Việt Nam, và tương lai của chúng ta gắn liền với tương lai của đất nước Việt Nam. Chúng ta cần một tổ quốc hiền hòa thay vì dữ tợn, một tổ quốc có trái tim thay vì có nanh vuốt, một tổ quốc đáng yêu thay vì đáng sợ và đáng ghét, một tổ quốc khuyến khích thay vì cấm đoán, một tổ quốc có trách nhiệm và gần gũi với mọi người thay vì quá thiêng liêng đến nỗi trở thành trừu tượng và xa cách, một tổ quốc của nhân quyền và dân quyền" (Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ 2).

Mai V. Pham

Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

(02/05/2017)

Published in Quan điểm

Chất lượng con người, đặc biệt là người lãnh đạo không chỉ ảnh hưởng đến sự tồn vong của thể chế mà còn là sự tồn vong của đất nước, của dân tộc.

Báo Nhân Dân điện tử (Nhandan.com.vn) ngày 3/1/2017 đăng bài của nguyên Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình với tiêu đề : "Một vài suy nghĩ về xây dựng Đảng".

Bài viết của bà Nguyễn Thị Bình có đoạn : "Vừa qua, có phải ta chú trọng phát triển về số lượng, không quan tâm đầy đủ về các tiêu chuẩn cần có của đảng viên.

Và ngay trong chính sách cán bộ của ta cũng có sơ hở để cho nhiều người không tốt, cơ hội, tìm cách vào Đảng để vào các cơ quan lãnh đạo hay quản lý của Đảng, Nhà nước. Vì vậy chủ trương về phát triển Đảng cũng cần xem xét và chấn chỉnh".

Một trong những việc "cần xem xét và chấn chỉnh" có lẽ là chủ trương giao chỉ tiêu kết nạp đảng viên mới.

Báo Thanhnien.vn viết về chỉ tiêu kếp nạp tại huyện Nhà Bè - Thành phố Hồ Chí Minh như sau : "số lượng đảng viên kết nạp năm 2016 đạt thấp so với chỉ tiêu đề ra (28%)" [6].

dang1

Nguyên Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình đưa ra một vài suy nghĩ về xây dựng Đảng. (Ảnh minh họa trên giaoduc.net.vn)

Năm 1945 dân số Việt Nam vào khoảng hơn 20 triệu người, Đảng Cộng sản Việt Nam khi đó có khoảng 5.000 đảng viên, chiếm tỷ lệ 0,025%.

Năm 1960, khi Đảng tiến hành Đại hội lần thứ 3, số lượng đảng viên là 50 vạn người [1] và dân số cả nước vào khoảng 30 triệu. Số lượng đảng viên chiếm gần 1,7% dân số.

Cuối năm 2016, khi tiến hành Đại hội Đảng lần thứ 12, số đại biểu dự đại hội là 1.500 người đại diện cho hơn 4,5 triệu đảng viên.

Cùng năm này cả nước có khoảng 92 triệu người, tỷ lệ đảng viên trên dân số khoảng 4,9% tăng gần gấp 3 lần so với năm 1960.

Với sự phát triển các cơ sở đào tạo, lý luận từ trung ương xuống đến huyện, với học vấn ngày càng cao (xét về bằng cấp) của đội ngũ cán bộ, đảng viên, với số lượng đảng viên tăng nhanh như vậy, lẽ ra sức chiến đấu của Đảng phải mạnh mẽ hơn, vậy tại sao lại xảy ra tình trạng "Dân giảm lòng tin với Đảng vì nhiều cán bộ thoái hóa" [2] ?

Ngày 16/11/2012, Trung ương công bố Nghị quyết Hội nghị Trung ương 4 khóa 11 (Nghị quyết số 12-NQ/TW), một trong những nhận định quan trọng của Nghị quyết là :

"Một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trong đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo, quản lý, kể cả một số cán bộ cao cấp, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống…". 

Bài báo : "Dân giảm lòng tin với Đảng vì nhiều cán bộ thoái hóa" được đăng vào ngày 28/5/2016 trên Thanhtra.com.vn nghĩa là gần 5 năm sau khi Nghị quyết 12-NQ/TW được ban hành [2].

Bài báo sử dụng cụm từ "nhiều cán bộ" chứ không phải cụm từ "bộ phận không nhỏ" được sử dụng trong Nghị quyết 12-NQ/TW.

Đây chỉ đơn giản về phương diện ngôn từ hay còn phản ánh một thực tế, rằng "bộ phận không nhỏ" nay đã không còn là "không nhỏ", nay đã là "nhiều" ?

Nhận định "nhiều cán bộ thoái hóa" có thể chưa chính xác bởi không ít người không hề "thoái hóa", họ giữ nguyên bản chất ngay từ khi gia nhập Đảng.

Những người này tìm cách trở thành đảng viên với mục đích xa hơn là chạy chức, chạy quyền, trở thành lãnh đạo cơ quan công quyền hoặc doanh nghiệp nhà nước. 

Bản chất "chạy" của họ không thay đổi kể cả khi đã có chức vụ cao và rất nhiều tiền.

Đại diện cho nhóm người này phải kể đến các ông, bà : Hồ Xuân MãnTrịnh Xuân ThanhTrần Vũ Quỳnh AnhTrần Văn Truyền và "một bộ phận không nhỏ đồng chí chưa bị lộ" khác.

Trịnh Xuân Thanh, nguyên tỉnh ủy viên tỉnh Hậu Giang, khi bị Ủy ban Kiểm tra Trung ương xem xét lập tức bỏ sinh hoạt đảng chạy ra nước ngoài. 

Tại Thanh Hóa, nguyên ủy viên Ban Chấp hành Đảng bộ Sở Xây dựng (nhiệm kỳ 2015 - 2020) Trần Vũ Quỳnh Anh khi có dư luận trên truyền thông về con đường thăng tiến và tài sản cá nhân lập tức bỏ sinh hoạt đảng, không đóng đảng phí.

Báo Laodong.com.vn viết : "Theo kết luận thanh tra, từ tháng 9/2016 đến nay, đồng chí Trần Vũ Quỳnh Anh không sinh hoạt chi bộ và từ tháng 1/2017 đến nay, không đóng đảng phí và cũng không sinh hoạt chi bộ, là vi phạm khoản 1, Điều 8 Điều lệ Đảng" [3].

Những người này vào Đảng đâu phải vì lý tưởng phục vụ nhân dân, đất nước. Đối với họ, danh hiệu "đảng viên" chỉ là phương tiện, là nấc thang giúp họ trèo cao, chui sâu vào bộ máy công quyền để nhắm đến đích cuối cùng là của cải vật chất. 

Khi vai trò đảng viên không còn tác dụng, họ sẵn sàng vứt bỏ không thương tiếc, họ không hề thoái hóa. 

Họ biết cách lợi dụng các mối quan hệ hoặc bằng vật chất, đôi khi là những thứ mà dư luận tế nghị gọi là "vốn tự có" để nhận được hậu thuẫn từ những người "đang thoái hóa" hoặc đã "thực sự thoái hóa".

Trong khi một số người bỏ sinh hoạt đảng như Trịnh Xuân Thanh, Trần Vũ Quỳnh Anh… thì lại có không ít người, dù bị dư luận xã hội phê phán mạnh mẽ, bị kỷ luật đảng và xử lý về chính quyền nhưng lại kiên quyết không "bỏ sinh hoạt".

Nhóm này, ngoài những cái tên đã nêu, còn có thể liệt kê khá nhiều như Trần Xuân GiáNguyễn Trường TôVũ Huy HoàngVõ Kim Cự,… Đây đều là những cựu lãnh đạo cao cấp trong các cơ quan Đảng và Nhà nước. 

Những người này quyết tâm giữ danh hiệu đảng viên dù đã hoặc sẽ bị kỷ luật. Còn bấu víu được danh hiệu đảng viên nghĩa là còn hy vọng được "rút kinh nghiệm" hoặc "nghiêm túc kiểm điểm". 

Có mấy người sau khi nhận hình thức "rút kinh nghiệm" hoặc "nghiêm túc kiểm điểm" sẽ tiếp tục bị xử lý hình sự ?

Cần phải nhấn mạnh, theo quy định tại khoản 2 điều 35 Điều lệ Đảng Cộng sản Việt Nam, hình thức kỷ luật đảng viên (chính thức) bao gồm 4 mức : "khiển trách, cảnh cáo, cách chức, khai trừ", không có hình thức "rút kinh nghiệm và tự phê bình nghiêm túc" như trường hợp Ủy ban Kiểm tra xem xét một vị Bí thư tỉnh ủy [4], hoặc "nghiêm túc kiểm điểm, rút kinh nghiệm sâu sắc" như kết luận công bố ngày 26/12/2016 [5].

Nếu xem "rút kinh nghiệm sâu sắc" là một hình thức kỷ luật thì liệu có trái Điều lệ Đảng, còn nếu đó không phải là hình thức kỷ luật thì có cần thiết Ủy ban Kiểm tra Trung ương phải vào cuộc ?

Phải chăng cách thức xử lý kỷ luật chính là một trong những nguyên nhân khiến số lượng đảng viên nhiều nhưng chất lượng chưa cao ?

Bên cạnh những đối tượng "có vấn đề" thì tình trạng bỏ sinh hoạt đảng của một bộ phận đảng viên như ở Nhà Bè, Thành phố Hồ Chí Minh đã khiến Bí thư Thành ủy Đinh La Thăng phải đề xuất ý tưởng "nghiên cứu sinh hoạt Đảng qua mạng" [6].

Báo điện tử Vietnamnet.vn ngày 5/4/2017 trong bài : "'Chê' lương thấp, hàng loạt cán bộ ở Hậu Giang xin nghỉ việc" viết :

"Trong năm 2016 địa phương này có 214 Đảng viên bị xóa tên, nguyên nhân cũng do phụ cấp thấp, kinh tế khó khăn nên bỏ công việc đi làm ăn xa, bỏ sinh hoạt trên 3 tháng…".

Sức mạnh của một tổ chức được đúc kết qua câu nói : "quý hồ tinh, bất quý hồ đa", các học giả vẫn còn tranh luận về giải nghĩa của chữ "hồ" trong câu thành ngữ song có thể hiểu câu thành ngữ này như sau : "quý ở sự tinh chứ không quý ở sự nhiều".

Nước Việt có khoảng 2,8 triệu cán bộ, công chức, viên chức, với 92 triệu dân, bình quân 33 người nuôi một người ăn lương.

Nước Mỹ có diện tích lớn xấp xỉ 30 lần nước ta, dân số gần gấp 4 lần, nhưng đội ngũ công chức của họ chỉ có khoảng hơn 2 triệu, bình quân ở Mỹ 160 người dân nuôi một người ăn lương.

Như Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc từng đề cập : "Trong bộ máy chúng ta có tới 30% số công chức không có cũng được, bởi họ làm việc theo kiểu sáng cắp ô đi, tối cắp về, không mang lại bất cứ thứ hiệu quả công việc nào" [7].

Nhận định của Thủ tướng là nói về công chức, nhưng đa số công chức lại là đảng viên, vậy có thể áp dụng tỷ lệ 30% này cho đội ngũ đảng viên ?

Nếu câu trả lời là "có" thì sẽ có bao nhiêu phần trăm trong số 4,5 triệu đảng viên "không có cũng được" ?

Chất lượng con người, đặc biệt là người lãnh đạo không chỉ ảnh hưởng đến sự tồn vong của thể chế mà còn là sự tồn vong của đất nước, của dân tộc.

Không chỉ công tác cán bộ, trong đó có việc phát triển Đảng nên được xem xét lại - như ý kiến của nguyên Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình mà việc loại trừ khỏi hàng ngũ những người không đủ phẩm chất cũng cần làm quyết liệt hơn nữa. 

Trường hợp một huyện ủy viên ăn trộm trứng trong hội chợ triển lãm tại huyện Chợ Gạo, tỉnh Tiền Giang chỉ bị khiển trách khiến người dân không khỏi bỡ ngỡ. 

"Khiển trách" có nghĩa là vẫn đứng trong hàng ngũ của Đảng, nghĩa là tổ chức Đảng huyện Chợ Gạo chấp nhận có người "ăn trộm" trong hàng ngũ của mình ?

Giá trị 16 quả trứng là quá nhỏ so với những vụ việc trị giá nhiều tỷ đồng nhưng bản chất của vấn đề hoàn toàn giống nhau, đó là hành động ăn cắp và đã là "kẻ cắp" thì không xứng đáng để nhân dân tin tưởng.

Tinh lọc đội ngũ đảng viên, giữ lại những người có tâm và đủ tầm không làm suy yếu Đảng, nếu cứ như hiện nay, không có gì đảm bảo rằng sức chiến đấu của Đảng sẽ được củng cố.

Những sai sót đã được kết luận thường được biện luận là "đúng quy trình", liệu những "đúng quy trình" đó có dẫn đến đất nước lâm nguy cũng "đúng quy trình" ?

Xuân Dương

Nguồn : GDVN, 11/04/2017

Tài liệu tham khảo :

[1] http://dangcongsan.vn/tu-lieu-van-kien/tu-lieu-ve-dang/dai-hoi-dang/lan-thu-iii/doc-192620158383646.html

[2] http://thanhtra.com.vn/tin-tuc-chong-tham-nhung/trong-nuoc/tong-bi-thu-dan-giam-long-tin-voi-dang-vi-nhieu-can-bo-thoai-hoa_t114c1080n104102

[3] http://laodong.com.vn/thoi-su-xa-hoi/quan-lo-than-toc-cua-hot-girl-xu-thanh-quynh-anh-voi-chui-lot-lo-kim-bang-cach-nao-651840.bld

[4] http://www.tienphong.vn/xa-hoi/de-nghi-cach-chuc-chu-tich-tinh-binh-phuoc-bi-thu-tinh-uy-hai-duong-can-tu-phe-binh-600859.tpo

[5] http://vov.vn/chinh-tri/uy-ban-kiem-tra-tu-yeu-cau-2-chu-tich-tinh-nghiem-tuc-kiem-diem-580989.vov

[6] http://thanhnien.vn/thoi-su/bi-thu-dinh-la-thang-can-nghien-cuu-sinh-hoat-dang-qua-mang-711247.html

[7] http://nld.com.vn/thoi-su-trong-nuoc/lang-phi-cong-chuc-2013032912069242.htm

Published in Diễn đàn

Có thể nói, gần đây, Đảng Cộng sản Việt Nam bắt đầu tính đến chuyện tự chuyển hóa để tự biến mình thành một thể chế hợp thức với các loại hình thể chế chính trị phổ biến đang tồn tại trên thế giới. Điều này, mặc dù không phải là một phát kiến mới mà đã là chuyện được đặt ra từ rất lâu trong nội bộ Ban lãnh đạo Đảng cộng sản. Nhưng trước đó, việc đồng nhất hóa thể chế với hệ thống chính trị toàn cầu chưa phải là áp lực thúc ép khách quan, mà nó ẩn chứa những mục đích khác.

dcsvn1

Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam sau Đại hội 12

Thể chế chính trị không tương thích với hệ thống các thể chế chính trị phổ biến trên thế giới gây bất cập lớn cho các mối quan hệ quốc tế. Ở một phía, việc không có các định chế tương ứng gây khó khăn trong các nghi lễ đối ngoại, đặc biệt các nghi lễ đã trở thành tập quán quốc tế. Ở phía khác, sự khác biệt, không đồng nhất trong các khái niệm triết học, chính trị và luật học, tạo ra những khập khiễng trong hệ thống pháp luật, gây khó khăn trong việc áp dụng các bộ luật quốc tế vào các hoạt động quốc gia cũng như các vận dụng luật pháp quốc gia đối chiếu với luật pháp quốc tế, gây trì trệ cho hoạt động quản trị cả kinh tế lẫn hành chính.

Sự khác biệt giữa kết cấu các định chế của thể chế so sánh với hệ thống các định chế phổ cập quốc tế bộc lộ những khuyết tật và đặt câu hỏi cho tính chính danh của chế độ. Trong một sân chơi được thừa nhận bởi tất cả, cái riêng biệt phản ánh cái chính đạo, bất chính danh.

Hội nhập kinh tế quốc tế là một chính sách lớn, tận dụng tiềm lực vốn, trình độ công nghệ, tri thức và kinh nghiệm quản lý tiên tiến của thế giới để tạo động lực cho tăng trưởng, cơ sở cho sự ổn định của chế độ. Sự tương thích với hệ thống chính trị̣ thế giới là một yêu cầu có tính bức thiết.

Một trong những chính sách đối ngoại quan trọng của Đảng Cộng sản Việt Nam là tìm kiếm sự thừa nhận quốc tế, đặc biệt là của các quốc gia có vai trò quyết định trong sinh hoạt quốc tế như Mỹ, Liên Hiệp Châu Âu, các nền dân chủ lớn. Thể chế Đảng lãnh đạo quốc gia, đứng trên Nhà nước, đứng trên Quốc hội và đứng trên Chính phủ. Chủ tịch đảng đứng trên Nguyên thủ quốc gia, đứng trên Thủ tướng chính phủ là loại hình không có kết cấu tương ứng trong hệ thống các thể chế phổ cập quốc tế.

Chuyến đi Mỹ của ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tháng 7/2015 phải mất hơn một năm chuẩn bị, hàng trăm các cuộc bàn thảo giữa các bộ môn của hai quốc gia, và phải cần cả một chuyến tập dượt trước bằng một chuyến thăm Mỹ "vô tiền khoáng hậu" trong tập quán ngoại giao thế giới của ông Ủy viên Bộ chính trị, Bí thư Hà Nội Phạm Quang Nghị.

Và một trong những nội dung quan trong nhất được đề cập trong tuyên bố chung của chuyến viếng thăm là "tôn trọng sự bình đẳng về chủ quyền cũng như thể chế chính trị của nhau".

dcsvn2

Tương lai quan hệ Việt-Mỹ sẽ vô cùng khó khăn

Nhưng nếu điều đó phần nào đã được chính phủ của Tổng thống Obama lập lờ nhân nhượng, thì tính hợp thức và tính chính danh mù mờ đó đang phải chờ đợi một thử thách mới vô cùng khó khăn với chính phủ mới của Tổng thống Donald Trump. Không thể có một ông Tổng bí thư đảng lại sang thăm Mỹ với tư các người cao nhất của quốc gia một lần nữa. Với tính cách cứng rắn, dứt khoát và không nhân nhượng, tính chất mập mờ của thể chế đảng đứng trên nhà nước của chế độ cộng sản Việt Nam, đến Mỹ sẽ không có ai tiếp. Cũng có nghĩa là quan hệ sẽ không thể là chiến lược.

Tương lai quan hệ Việt-Mỹ sẽ vô cùng khó khăn. Nền kinh tế với một cơ cấu kinh tế quốc doanh chiếm tỷ trọng gần 70% tổng tài sản quốc gia sẽ không thể được xem là nền kinh tế thị trường. Một thể chế Đảng chính trị đứng trên cả Quốc hội lập pháp, trên Nguyên thủ quốc gia, và trên Thủ tướng chính phủ, sẽ không thể được chấp nhận bởi hệ thống chính trị Hoa Kỳ, thiết lập trên nền Tam quyền phân Lập, đặc biệt dưới quyền Tổng thống Donald Trump.

Một trong những lối thoát phải tính đến là Nhất thể hóa chế độ đảng trị, khoác chiếc áo Pháp Quyền - Rule of law ra ngoài bộ mặt của đảng. Tổng bí thư đảng sẽ đồng thời là Nguyên thủ quốc gia. Chế độ đảng trị sẽ được thay thế bằng một thể chế bao gồm một Nguyên thủ quốc gia được bầu bởi toàn thể quốc dân qua phổ thông đầu phiếu và một Thủ tướng chính phủ do Nguyên thủ đề cử nhưng do Quốc hội bầu.

Bộ máy tuyên truyền đang khởi động tăng tốc, sẽ là trọng tâm của Hội nghị trung ương 6 đại hội XII, tổ chức vào quý III năm nay. Ông Đinh Thế Huynh, Thường trực Ban Bí thư đã được giao cho đề tài...

Tuy nhiên, chủ trương nhất thể hóa hệ thống không chỉ có mục đích duy nhất là đồng nhất hóa thể chế chính trị Việt Nam với hệ thống thể chế phổ cập thế giới, mà còn nhằm tới nhiều mục tiêu khác.

Việc nhất thể hóa giữa hai bộ máy đảng và bộ máy nhà nước, sẽ trước hết giải thoát cho cuộc khủng hoảng tài chính ngân sách. Cùng một lúc, ngân sách phải chi cho cả hai bộ máy quan liêu : một bộ máy công chức hành chính và dịch vụ công vụ của Chính phủ từ trung ương xuống địa phương ; một bộ máy Đảng với đầy đủ các cơ quan, các bộ phận có cùng một chức năng như vậy ; cộng thêm các tổ chức thuộc hệ thống chính trị nối dài như Mặt trận tổ quốc, Hội Phụ nữ, Liên đoàn lao động, Đoàn thanh niên, Hội cựu chiến binh.

Hệ thống này bao gồm 2,7 triệu công chức, viên chức ; 56.000 đơn vị sự nghiệp công, tiêu tốn 400.000 tỉ đồng (20 tỷ USD) chiếm 67% tổng chi thường xuyên của ngân sách.

Bộ trưởng Tài chính Đinh Tiến Dũng, tại kỳ họp giữa tháng Ba năm 2017 của Ủy ban Thường vụ quốc hội, đã phải thanh minh về việc không thể giảm nợ công, vì "năm 2016 dự báo giá trị thực tế GDP là 5,1 triệu tỷ đồng nhưng thực hiện chỉ được 4,6 triệu tỷ đồng".

Ông Đinh Tiến Dũng cho biết : "...nguồn thu ra sao không biết, nhưng phần chi lương cho đội ngũ bị phản ánh có đến 30% công chức không làm gì cả vẫn phải giữ nguyên" và kết luận "chi tiêu như thế thì chỉ có chết".

Hệ thống các Tập đoàn và Doanh nghiệp nhà nước chính là các cơ quan kinh tài cho bộ máy của đảng, vì các tổ chức này, bề ngoài là tổ chức kinh doanh, nhưng là các tổ chức của đảng và chịu sự chỉ đạo của đảng. Lãnh đạo của doanh nghiêp là các cán bộ chính trị do đảng bổ nhiệm. Các chỉ tiêu giao nộp ngân sách đối với các doanh nghiệp quốc doanh được ấn định thông qua nghị quyết đảng như một nghĩa vụ và trách nhiệm đảng viên. Các chỉ tiêu này mặc dù có vỏ bọc là thuế lợi nhuận, nhưng thực chất là các nghĩa vụ được phân chia gánh vác, trở thành tiêu chí để đánh giá phẩm chất, năng lực cán bộ và tiêu chuẩn để quy hoạch phát triển cán bộ.

Nhưng quy luật thị trường không biết tới phẩm chất chính trị của cán bộ lãnh đạo, mà đòi hỏi năng lực cạnh tranh của doanh nghiệp. Trong khi các doanh nghiệp quốc doanh, do trình độ và bản chất quản trị thấp kém, năng suất lạo động lạc hậu, dẫn đến kết quả kinh doanh luôn luôn thua lỗ, chỉ tiêu giao nộp ngân sách luôn là một áp lực giữa mục tiêu chính trị và sự tồn tại như một tổ chức kinh doanh.

Nhất thể hóa chức danh hai bộ máy đảng và chính quyền nếu giải quyết triệt để sẽ giảm ít nhất 1/2 số lượng công viên chức, giảm một nửa chi phí, giành thêm được 10 tỷ USD hàng năm cho đầu tư công hoặc trả nợ vay.

dcsvn3

Nhất thể hóa chức danh hai bộ máy đảng và chính quyền có được hay không ?

Bằng chủ trương nhất thể hóa, trên danh nghĩa tinh giản biên chế, tăng cường hiệu lực tổ chức và hiệu xuất quản lý, tiết kiệm ngân sách v.v... công việc sắp xếp lại tổ chức, nhất thể từng chức danh, từng vị trí, từ trung ương tới địa phương, thực chất sẽ là một chiến dịch thanh trừng nội bộ và củng cố vây cánh. Trong chiến dịch này, dự kiến sẽ được bàn thảo tại Hội nghị trung ương 6 vào quý III năm nay, những công cụ quyết định sẽ nằm trong tay ba nhân vật, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, Thường trực Ban bí thư Đinh Thế Huynh và Trưởng Ban tổ chức trung ương Phạm Minh Chính.  Bằng cách làm này, Ban bí thư vô hiệu hóa hoàn toàn các thiết chế quyền lực khác như Quốc hội và Chính phủ.

Vào tháng 9/2016, ông Nhị Lê, Phó Tổng biên tập Tạp chí Cộng sản, đã khởi động "nhất thể hóa" bằng bài trả lời phỏng vấn khá dài cho trang VietTimes với nhan đề "Nhất thể hóa chức danh, nhất nguyên chế tổ chức bộ máy là bước đi tất yếu".

"Giải thể các bộ máy chồng chéo, sáp nhập các bộ máy dù của Đảng hay của Nhà nước làm chung một việc theo hướng thống nhất và đa năng, giảm mạnh số các đầu mối bộ máy và tổ chức, bảo đảm sự chuyên nghiệp và liên thông - nhất nguyên chế. Nói cách khác, từ nhất thể hóa chức danh tới nhất nguyên chế về tổ chức bộ máy là bước đi tất yếu. Chẳng hạn, một vài cơ quan có nhiều chức năng, nhiệm vụ giống nhau, nên chăng tính toán nhất nguyên hóa tối thiểu ở 3 cấp : trung ương ; tỉnh, thành phố ; quận, huyện, thị, theo phương châm : đa năng hóa bộ máy hay bộ máy đa năng".

Hội nghị toàn quốc ngành Tổ chức xây dựng Đảng năm 2017 vào ngày 4/3, do Ban Tổ chức trung ương chủ trì, Thường trực Ban bí thư Đinh Thế Huynh đã trực tiếp "phát biểu chỉ đạo".

Như vậy sau hơn một năm kể từ thời sóng gió ngay trước Đại hội 12, "nhất thể hóa" đã trở thành một đề nghị chính thức.

Giảm một nửa bộ máy quan liêu, giảm một nửa nhu cầu cán bộ trên toàn hệ thống và đặc biệt trên thượng tầng trung ương, đảng cộng sản đang rơi vào khủng hoảng thiếu trầm trọng các cán bộ cốt cán gọi là cán bộ nguồn. Như chính những đảng viên có chức vụ cũng không giấu giếm rằng "có đến 90% đảng viên có chức quyền tham nhũng". Nhất là sau các chiến dịch chống tham nhũng do chính ông Trọng khởi động, từ nay tới cuối năm, sẽ có sự ra đi của cả những ủy viên bộ chính trị cộm cán.

Nhưng vấn đề sẽ được đặt ra là khi nhất thể hóa hai chức năng chính trị và kỹ thuật vào làm một, thì yếu tố kỹ thuật bắt buộc phải giữ vai trò quyết định. Một cán bộ chuyên trách công tác đảng không thể đảm nhận chức năng điều hành sản xuất của một giám đốc hay một trưởng ngành. Cho đến hiện tại, giám đốc điều hành sản xuất thông thường là người thuộc ngành kỹ thuật và giữ chức phó bí thư. Bí thư đảng chỉ làm công tác chính trị thuần tuý, không có chức danh bên chính quyền.

Nếu nhất thể hóa chức danh đảng và chính quyền sẽ xảy ra một điều là phía chính quyền, bên kỹ thuật sẽ lấn sang chiếm chỗ của bên đảng chứ không có chiều ngược lại, như vậy là tạo ra mâu thuẫn ngay trong lòng tổ chức. Vì các cơ quan nắm quyền tổ chức, quyền xây dựng đảng, cụ thể là ông Nguyễn Phú Trọng, ông Đinh Thế Huynh và ông Phạm Minh Chính là những người chịu trách nhiệm tổ chức cải tổ lại chỉ là những cán bộ chuyên trách đảng, không có nghiệp vụ kỹ thuật và chưa hề kinh qua quản trị sản xuất, không có kinh nghiệm về mặt chính quyền. Sẽ đặt ra một xu hướng là Thủ tướng sẽ kiêm nhiệm chức Tổng bí thư đảng, chứ không phải là Tổng bí thư đảng kiêm làm Thủ tướng.

Nếu Ban bí thư phát động nhất thể hóa, có khác gì tự tiêu diệt. Ban bí thư chỉ gồm những nhà lý luận chuyên nghiệp, những chuyên trách đảng nhà nghề, không được đào tạo kỹ trị và không kinh qua các chức vụ quản trị sản xuất.

Như vậy, nhất thể hóa không thể được thực hiện nếu chỉ nhằm mục tiêu tập quyền.

Phạm Minh Chính, Trưởng Ban tổ chức trung ương, người chịu trách nhiệm chính trong việc thực hiện nhất thể hóa, nguyên là Bí thư Quảng Ninh, nơi được giao khởi thủy các thí điểm nhất thể hóa cấp tỉnh, theo Nghị quyết Đại hội XI. Việc ông Chính trúng tuyển Ủy viên bộ chính trị tại Đại hội XII và giữ chức Trưởng ban Tổ chức trung ương đảng, chính là phản ánh quyết tâm của Bộ chính trị và của ông Nguyễn Phú Trọng và Ban bí thư.

Những hình thái trái ngược quy luật phát sinh từ cơ chế đảng lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện, đẩy đảng đứng trên hiến pháp và đứng ngoài hệ thống quản trị quốc gia, đã tạo ra những mâu thuẫn không thể khắc phục.

Biến hình như thế nào để đảng không đứng trên và đứng ngoài hệ thống mà vẫn giữ nguyên chế độ, giữ nguyên quyền lãnh đạo quốc gia ? Có nghĩa là làm thế nào để hợp thức hóa chế độ bằng con đường cải cách thể chế ? Câu hỏi đang chưa có đáp án.

Ở Trung Quốc, đảng cộng sản đã nhìn thấy trước sự vênh váo khập khiễng của thể chế đảng cai trị, nên từ nhiều năm, đã che giấu bằng cơ chế Tổng bí thư đảng đồng thời là Chủ tịch nước. Nhưng từ Đại hội 18, Tập Cận Bình đã khởi động một cuộc cải cách tiếp tục. Với giấc mơ Trung Hoa trở thành siêu cường thủ lĩnh khu vực, chia thế giới với Mỹ, Tập Cận Bình biết rất rõ Trung Quốc không thể được chấp nhận vai trò dẫn dắt khu vực mà không phải là một quốc gia dân chủ.

Ông Tập Cận Bình đã tỏ ra bối rối khi Ngoại trưởng Úc Julie Bishop nói tuần trước, 15/03/2017, tại Singapore rằng, "Trung Quốc không thể dẫn dắt khu vực vì nước này phi dân chủ".

Và Tập Cận Bình lựa chọn giải pháp thông qua Quốc Hội.

Ông Ngô Tổ Lai, học giả Trung Quốc đang sinh sống tại Mỹ, nhận định : "Ông Tập Cận Bình có khả năng đang cân nhắc việc sau khi hết hai nhiệm kỳ giữ chức Tổng bí thư sẽ chuyển sang giữ chức Chủ tịch Ủy ban thường vụ của Đại hội Đại biểu nhân dân toàn quốc, đồng thời sẽ đem quân quyền giao cho Đại hội Đại biểu nhân dân. Nếu làm như vậy thì quân đội và quốc gia sẽ thực sự thuộc về nhân dân, và có khả năng giải tán Đảng Cộng sản Trung Quốc một cách hợp pháp".

Dân chủ hóa Trung Quốc để trở thành thủ lĩnh khu vực, đấy chính là giấc mơ Trung Hoa, cũng đồng thời là giấc mơ của Tập Cận Bình, khi ông không che giấu tham vọng đưa cái tên của ông vượt qua Đặng Tiểu Bình để xếp ngang hàng với Mao Trạch Đông.

Ở Việt Nam, trí khôn của cái tinh hoa cộng sản chưa từng vượt qua cái tinh hoa ở Trung Nam Hải. Những gì Trung Quốc làm, mười năm sau mới đến được Việt Nam. Cứ theo lôgích này, thì dẫu có nhất thể hóa vào cuối năm nay, ông Đinh Thế Huynh cũng sẽ phải đợi ông Bình làm xong dân chủ tại Trung Quốc. Nếu ông Bình tiến hành hủy bỏ chế độ Ban thường vụ, bắt đầu tiến trình giải tán Đảng Cộng sản Trung Quốc vào cuối nhiệm kỳ Đại hội 19, thì ít ra cũng phải mất 10 năm nữa, khi ấy, chắc ông Đinh Thế Huynh đã phải về hưu.

Người ta sẽ phải nhìn vào ông Võ Văn Thưởng, trừ phi ông Đinh Thế Huynh có ý định vượt qua Trung Quốc, để chứng tỏ Văn hóa Hoa Hạ là văn hóa kế thừa nền văn hóa Lạc Việt, chứ không phải ngược lại.

Ngạn ngữ Việt có câu "theo voi ăn bã mía", không biết xuất hiện từ đời nào, nhưng chắc chắn là nhằm vào đội ngũ những cái đầu trong Bộ chính trị thời nay tại chế độ độc đảng cộng sản. Cứ đi sau con voi Tàu Cộng, thì chỉ còn "bã".

Paris, 25/03/2017

Bùi Quang Vơm 

Published in Quan điểm

Sự tái xut ca nhng ‘phn t xét li’

Hàng chục năm qua, trong ni b Đng cộng sản Việt Nam luôn din ra cuc đu tranh lúc âm thm, lúc gay gt gia hai xu thế chính là bo th và cp tiến, vi phn thng hu như luôn nghiêng v phe bo th. "Vụ án xét lại chng Đng" gia thp niên 1960 có th được coi là s th hin ra bên ngoài đu tiên ca mâu thun gia hai xu thế đó.

captien1

Phe cp tiến ca bộ đôi Nguyn Minh Triết - Trương Tn Sang đã có mt thi gian thc s giành ưu thế trên chính trường.

Dưới s khuynh loát ca phe bo th, Vit Nam dn rơi vào cuc khng hong toàn din v chính tr - kinh tế - xã hi đu thp niên 1980, buc Đng cộng sản Việt Nam phi thc hin cái gi là "đi mi". Đi hi VI Đng cộng sản Việt Nam năm 1986 không ch đánh du s lùi bước đu tiên của phe phái bo th, giáo điu trong Đng, mà còn m đường cho s tái xut gn như công khai ca phe nhóm cp tiến trong ban lãnh đo cộng sản Việt Nam, sau hai thp niên "im hơi lng tiếng", vi "hin tượng" Trn Xuân Bách.

Ông Trần Xuân Bách b gt ra khi B Chính trị và Ban Chp hành Trung ương tháng 3/1990, song di sn ca ông vn được ông Võ Văn Kit kế tha t Đi hi VII năm 1991. Tuy nhiên, ông Võ Văn Kit ch là nhân vt đng th 3 trong mt b máy mà các thế lc bo th vn còn chiếm v thế áp đo, vì thế ông cũng chưa thc s to ra được nh hưởng và sc lan to ln.

Dù vậy, vi uy tín ca mình, cng vi s m nht ca người kế nhim Phan Văn Khi, ông Võ Văn Kit tiếp tc đóng vai trò th lĩnh ca phe phái cp tiến ngay c sau khi ri khi chiếc ghế Th tướng tháng 9/1997. Tuy nhiên, do không còn nm trong b máy quyn lc nên nh hưởng ca ông Võ Văn Kit không còn như trước.

Sự tri dy ca phe cp tiến

Sau Đại hi IX năm 2001, trong bi cnh nhng tiếng nói đòi đi thay trong xã hi xut hin ngày càng nhiều và mnh m, cng vi vai trò m nht ca Tổng bí thư Nông Đc Mnh, mt s thế lc cp tiến bt đu ni lên, đc bit là Bí thư thành y Thành phố Hồ Chí Minh Nguyn Minh Triết, người dn dn t th hin mình như là th lĩnh ca phe cp tiến trong đng. Giai đon vn đng sắp xếp nhân s Đi hi X, din ra vào tháng 4 năm 2006, Bí thư thành y Thành phố Hồ Chí Minh Nguyn Minh Triết suýt chút na đã giành chiến thng trước Tổng bí thư Nông Đc Mnh, người b dính vào v bê bi PMU18.

Thậm chí, trong nhim kỳ khóa X (2006-2011), phe cp tiến ca bộ đôi Nguyn Minh Triết - Trương Tn Sang đã có mt thi gian thc s giành ưu thế trên chính trường. Đó là giai đon k t gia năm 2008 cho đến cui năm 2009. S kin đánh du s yếu thế ca ông Nông Đc Mnh nói riêng và phe bo th nói chung là vic ông ta phải chp nhn cho Ban Bí thư k lut chiến hu ca mình là Th trưởng B Giao thông và vn ti Nguyn Vit Tiến vào ngày 12/8/2008, mc dù, ngày 28/3/2008, Vin Kim sát nhân dân ti cao đã chính thc công b Quyết đnh s 13/VKSNDTC-V1A đình chỉ v án đi vi b can Nguyn Vit Tiến và vic ông này tr li chiếc ghế Th trưởng B Giao thông vận tải ch còn là vn đ th tc. (Trong quyết đnh này, Viện kiểm sát nhân dân ti cao đ ngh : B Giao thông vận tải và các cơ quan nhà nước có thm quyn phc hi các quyn và li ích hp pháp cho Nguyễn Vit Tiến theo quy đnh ca pháp lut). Điu này gii thích vì sao các tin tc v Hoàng Sa - Trường Sa ln đu tiên được th hin mnh m trên báo chí nhà nước dù trước đó b bưng bít và kim soát ngt nghèo.

Bài "Thêm thông tin Wikileaks rò rỉ v Vit Nam" trên trang BBC Tiếng Vit ngày 13/1/2011 cho biết :

Bức đin ca ông Michalak nói bn thân ông Mnh thi gian gn đây đã rút lui khi việc làm quyết sách mà chuyn sang công tác xây dng ni b Đng.

Bức đin dn li Đi s Nht Bn lúc đó là Mitsuo Sakaba, người tháp tùng ông Mnh sang Nht hi tháng Tư [t 19-22/4/2009], nói rng ông t ra h hng trong cuc gp Th tướng Nht Taro Aso, không nói chuyện nhiu mà ch đc bng mt ging đu đu t đu đến cui din văn dài 30 phút đã được tr lý chun b trước.

Nhưng sau đó khi đi thăm mt cơ s nông nghip ngoi ô Tokyo thì trông ông sinh đng hn lên.

Lý do có lẽ là, theo nhn đnh mà sứ quán Mỹ có, ông Sang đã đm nhn nhiu công vic ca ông Mnh.

Ngày 1/4/2009, Đài Á Châu Tự Do (RFA) phát đi bn tin chn đng, loan báo Th tướng Nguyn Tn Dũng đã đ đơn t chc trong mt cuc hp đc bit ca B Chính tr. Bn tin sau đó đã bị RFA g xung, dù đã kèm theo lời ci chính rng đó là tin "Cá Tháng Tư" (!). Thc ra đó là tin tht. Nhà báo Huy Đc tng viết bài "Chị Hai Th tướng" về vic ch rut Th tướng Nguyn Tn Dũng b chính quyn Bình Dương cưỡng chế đt ngày 17/4/2009 chính là vào giai đon mà quyn lc ca ông Nguyn Tn Dũng đang rơi xung tn đáy này.

captien2

Liên minh Hoàng Trung Hi - Nguyn Tn Dũng - Nông Đc Mnh

Những s kin tưởng như ri rc trên đây liên quan đến cùng mt v vic : bt đu t ngày 21/4/2008, tác gi bài viết này – Lê Anh Hùng – đã t cáo liên minh Hoàng Trung Hi - Nguyn Tn Dũng - Nông Đc Mnh v mt lot ti ác vô cùng nghiêm trọng, đc bit là ti phn quc, làm tay sai cho Trung Quc [1] .

Ưu thế ca phe cp tiến do b đôi Nguyn Minh Triết - Trương Tn Sang kéo dài không được bao lâu. Sau khi ông Nông Đc Mnh b gt sang mt bên thì đến cui năm 2009, ông Nguyn Minh Triết cũng b tht thế do dính líu đến v t cáo ca tác gi, người b công an Qung Tr bt giam trái phép vào ngày 25/12/2009. V t cáo b ém nhm, m đường cho s tri dy tr li ca Th tướng Nguyn Tn Dũng cũng như phe nhóm bo th.

Trong chuyến thăm Lào và Campuchia từ ngày 24–28/8/2010, tháp tùng Ch tch nước Nguyn Minh Triết ch có 2 nhân vt mang hàm b trưởng là Ch nhim Văn phòng Ch tch nước Nguyn Văn Chin, thành viên đương nhiên, và tân B trưởng Giáo dc và đào to Phm Vũ Lun, người thậm chí chưa phi là y viên Ban Chp hành Trung ương Đng. Đây là đoàn tháp tùng èo ut chưa tng thy đi vi mt bc "nguyên th quc gia". Ngoài ra, trong dp Đi l 1000 năm Thăng Long, trong khi Ch tch quc hi Nguyn Phú Trng trnh trng chủ trì lễ khai mc ngày 1/10/2010 thì Ch tch nước li ch được dự l khánh thành tượng đài Thánh Gióng ngày 6/10/2010, mt phn nh ca chương trình Đi l.

Sau khi ông Nguyễn Minh Triết b tht thế, phe bo th li ni lên chiếm ưu thế vi th lĩnh mi là Ch tch quc hi Nguyn Phú Trng. H qu là D thảo Văn kin Đi hi X tht lùi so vi Đi hi IX. Và Đi hi X đã cho ra đi mt ban lãnh đo mi mà phn ln là nhng gương mt bo th. Th lĩnh phái cp tiến lúc này là Trương Tn Sang dường như bị chìm khut gia nhng khuôn mt bo th với s lượng áp đo.

Ngày 7/5/2011, ông Trương Tn Sang bt ng công kích phe nhóm bo th khi phát biểu hùng hồn v "mt by sâu" trong cuc tiếp xúc vi c tri Qun 1, Thành phố Hồ Chí Minh. Tiếp theo, ngày 10/5/2011 ti Hà Ni, Tạp chí Cng sn tổ chc cuộc ta đàm khoa hc "Giải quyết tt mi quan h gia đi mi kinh tế và đi mi chính tr", s kin xưa nay chưa tng có [2]. Đây là những du hiu cho thy phe cp tiến đang tri dy còn phe bo th thì lùi bước. Thế nhưng t ngày 9/6/2011, tờ Năng Lượng Mi đăng loạt bài lật li v án Năm Cam. Thủ lĩnh phái cp tiến Trương Tn Sang b tn công vì dính líu đến v án.

captien3

Sự liên đi ca ông Nguyn Phú Trng đến v t cáo liên minh Hoàng Trung Hi - Nguyễn Tn Dũng - Nông Đc Mnh đã buc ông ta phi lùi bước trước phe Trương Tn Sang.

Tại Hi ngh Trung ương 3 khóa XI din ra t ngày 6 đến 10/10/2011, ln đu tiên hình nh Marx và Lenin biến mt khi phông nn phòng hp ca mt kỳ Hi ngh Ban Chấp hành trung ương. Và đến ngày 19/10/2011, ông Nguyn Phú Trng phát đi nhng tín hiu v kh năng ca mt cuc ci cách chính tr ti l công b quyết đnh thành lp Hi đng Lý lun Trung ương nhim kỳ 2011-2015. Trong bài "Cố lên, Vt què !", nhà văn Nguyễn Nguyên Bình viết :

Có một điu đáng chú ý na là cách đây my năm, bng xut hin mt tin có v l trên Blog Hoa Mai (chưa biết ch blog này là ai) ngày 27/12/2012 rng : "Vào thi gian Trung Quc ct cáp tàu Bình Minh 2, ông Trương Tn Sang đã thúc đy ông Nguyn Phú Trng đưa vào chương trình ngh s Hi ngh Trung ương 2 (tháng 7/2011) vic nghiên cu đ chuyn đi theo hướng dân ch xã hi. […] Hi ngh này cũng đã đng ý tiến hành nghiên cu mô hình chuyn đi ca Myanmar, đng thi cũng không xác đnh "các thế lc thù địch" như là nguy cơ ca chế đ. Vào tháng 10/2011, ti kì hp th nht ca Hi đng Lý lun Trung ương (nhim kì 2011-2015), ông Trng đã có mt bài phát biu v vic nghiên cu nhng mô hình đi mi. Đó là mt bài din văn rt tiến b, hiếm có ca ông Nguyn Phú Trng, trong đó đ cp mô hình dân ch xã hi. Tuy nhiên, sau Hi ngh Trung ương 2, Trung Quc đã ra tay phá hoi quyết lit xu hướng này thông qua bàn tay Nguyn Tn Dũng…".

Ngày 26/3/2012, bài "Trung Quốc bt tín trong quan h vi Vit Nam" bng xuất hin cùng mt ngày/gi/phút trên tt c các trang web mang tên các v lãnh đo Vit Nam (Trương Tn SangNguyễn Tn DũngTrần Đi Quang…). Ngày 21/6/2012, Quốc hi Vit Nam thông qua Lut Bin. Đy là nhng s kin cho thy vai trò ca th lĩnh phe cp tiến Trương Tn Sang cũng như s tht thế (tm thi) ca phe bo th, thân Tàu.

Sau sự kin tàu Bình Minh 2 ca Vit Nam b tàu hi giám ca Trung Quc ct cáp vào ngày 26/5/2011, vi s hu thun ca phe cp tiến, bt đu t ngày 5/6/2011 hàng lot cuc biu tình chng Trung Quc đã din ra rm r Hà Ni và Sài Gòn mà gn như không b nhà cm quyn ngăn cn, hoc ch b trn áp va phi. Ngày 2/8/2011, Giám đốc công an Hà Ni Nguyn Đc Nhanh khẳng đnh là chính quyền không ch trương trn áp người biu tình yêu nước. Ngày 18/8/2011, UBND Thành phố Hà Ni ra mt bn thông báo cm biu tình không s, không người ký, không có căn c pháp lut… trong s phn đi gay gt ca dư lun. Theo nhà báo Huy Đức, thông báo cấm biu tình đó là "tác phm" ca cp bài trùng Nguyn Tn Dũng - Nguyn Văn Hưởng, ch không phi là ý chí tp th ca B Chính tr, vì thế UBND Thành phố Hà Nội không ai chu ký.

Và phong trào biểu tình chng Trung Quc, cùng s ra đi ca hàng lot t chc xã hi dân s, din ra khá mnh m cho đến gia năm 2013.

Lê Anh Hùn

Nguồn : VOA tiếng Việt, 13/02/2017

* Đón xem bài sau : "Xu thế chính tr trong ban lãnh đo Vit Nam hin nay".

________

Ghi chú :

[1] Xem :

(i) "Nhật ký Lê Anh Hùng" – Thông Luận ngày 13/12/2011 ;

(ii) "Bị khng b đánh đp vì t cáo lãnh đo" – RFA ngày 15/10/2013 ;

(iii) "Đề ngh Trung tướng Hoàng Kông Tư khi tố mt v án đc bit nghiêm trng khác v ti vu khng" – Dân Làm Báo ngày 27/4/2014 ;

(iv) "Thư ng gi B trưởng công an Trn Đi Quang và Đại biểu quốc hội Dương Trung Quc" – Bauxite Việt Nam ngày 23/5/2014 ;

(v) "Chính phủ Vit Nam đang ‘dâng’ nn kinh tế nước nhà cho Trung Quc ?" – VOA ngày 4/1/2015 ;

(vi) "Trung Nam Hải đang toan tính gì vi con bài Nguyn Tn Dũng" – VOA ngày 1/2/2015 ;

(vii) "Yêu cầu gii quyết đơn thư t cáo lãnh đo Đng và Nhà nước" – Bauxite Việt Nam ngày 4/11/2015 ;

(viii) Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ : "Thủ tướng Nguyn Tn Dũng trong ván bài thôn tính Vit Nam ca Trung Quc" ;

(ix) "Thư ng gi Đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc v v t cáo Bí thư Thành y Hà Ni Hoàng Trung Hi" – VOA ngày 28/3/2016.

[2] Sau khi được tr t do vào ngày 24/8/2010, t ngày 21/3/2011, tác gi Lê Anh Hùng li tiếp tc công khai t cáo ti ác ca liên minh Hoàng Trung Hi - Nguyn Tn Dũng - Nông Đức Mnh, cũng như vch trn s liên đi ca Tổng bí thư Nguyn Phú Trng, người đã tho hip ri tr thành mt phn ca liên minh ti ác này. Ông Trương Tn Sang đã tn dng v t cáo đ thúc ép phe bo th, thân Tàu phi "thoát Trung" và ci cách.

Published in Diễn đàn