Bỏ thời gian và kiên nhẫn đọc hàng chục bài viết trên các trang thuộc hệ thống tuyên truyền Đảng, từ tạp chí Ban tuyên giáo Trung ương (tuyengiao.vn), Ủy ban kiểm tra Trung ương (ubkttw.vn), Tạp chí Cộng Sản (tapchicongsan.org.vn), đến các bài viết trên báo Nhân Dân, mới thấy được sự "khổ tâm" của Đảng như thế nào, trước hiện tượng "diễn biến hòa bình" xảy ra "phức tạp" và "gay gắt" trong hàng ngũ Đảng. Tình trạng Đảng mất "nguồn cán bộ" hay chính xác hơn là có một cuộc "tháo chạy" âm thầm khỏi Đảng thật ra đã diễn ra từ nhiều năm nay…
"Lá bùa Đảng" - tấm thẻ đảng viên - từng một thời uy phong và ẩn chứa đầy quyền lực.
"Gần đây, dư luận trong đảng và nhân dân tại nhiều địa phương băn khoăn, thậm chí bất bình về hiện tượng một số đảng viên sau khi nghỉ hưu không tham gia sinh hoạt Đảng ở địa bàn cư trú. Nhiều ý kiến cho rằng điều này đã ảnh hưởng trực tiếp đến hình ảnh người đảng viên, cũng như uy tín của Đảng và phần nào thể hiện sự suy thoái về chính trị, tư tưởng của một bộ phận đảng viên như Nghị quyết TW4, khóa XII đã chỉ rõ. Đáng lo ngại hơn là hiện tượng này ngày càng phổ biến tại nhiều nơi" – đây là đoạn trích bài viết trên trang tin Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV) ngày 31/10/2017.
Trước đó, một ghi nhận "đau lòng" cũng đã đăng trong Sổ tay xây dựng Đảng thuộc Ban Tuyên giáo Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh phát hành tháng 2/2014, rằng : "Gần đây, có một số đảng viên tuyên bố "bỏ Đảng", "công khai ra khỏi Đảng"… Điểm chung của họ là công bố việc ra khỏi Đảng trên các trang mạng, tự xem mình không còn là đảng viên trước khi được cấp ủy có thẩm quyền quyết định… Họ không chỉ phủ định mục tiêu, lý tưởng của mình khi đứng vào hàng ngũ của Đảng mà còn phủ định sự lãnh đạo của Đảng. Đó là một sự phản bội".
Như vậy là "sự phản bội" đã diễn ra từ lâu, âm thầm làm Đảng suy yếu, bởi những đối tượng "suy thoái đạo đức", "biến chất", mang tư tưởng "diễn biến hòa bình" và "tự chuyển hóa" trong hàng ngũ đảng viên. Có điều, chỉ thấy Đảng than thở, oán trách, đổ thừa, giận lẫy và thậm chí cay cú nhưng không thấy Đảng "phê và tự phê", cũng như thẳng thắn nhìn nhận và đặt ra câu hỏi rằng tại sao Đảng trở nên mất sức hấp dẫn và không chỉ bị "quần chúng" xa rời mà cả đảng viên cũng ngoảnh mặt thề một đi không trở lại, mà "trong số những đảng viên sau khi nghỉ hưu bỏ sinh hoạt Đảng có cả một số đồng chí nắm giữ cương vị lãnh đạo cấp vụ, cấp sở ở các cơ quan trung ương và địa phương" – theo ông Nguyễn Văn Định, Phó Vụ trưởng Vụ Đảng viên, Ban Tổ chức Trung ương (VOV, 31/10/2017).
"Lá bùa Đảng" - tấm thẻ đảng viên - từng một thời uy phong và ẩn chứa đầy quyền lực. Muốn thăng quan tiến chức phải có "bùa Đảng". Điều này vẫn còn đúng nhưng "bùa Đảng" ngày càng mất thiêng, đến mức bây giờ ít đảng viên nào dám khoe mình đang thủ thẻ đảng. Một thời, vào Đảng là niềm tự hào và hãnh diện (người viết bài này từng nghe không ít câu chuyện về nhân vật này hay nhân vật kia trong làng báo đã ôm lá cờ Đảng khóc rưng rức trong buổi lễ kết nạp Đảng). Muốn vào Đảng không dễ : phải bị xét lý lịch gay gắt, được hai đảng viên chính thức giới thiệu, và phải có "đơn tự nguyện xin vào Đảng" – nêu rõ "động cơ đúng đắn" vào Đảng ; có "giác ngộ" chính trị ; phải tán thành quan điểm, đường lối xây dựng chủ nghĩa xã hội ; không ủng hộ đa nguyên, đa đảng ; không phủ định chủ nghĩa Marx-Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh ; và còn phải là "người ưu tú" và được "nhân dân tín nhiệm"… Sau khi được giới thiệu, đối tượng còn phải trải qua thời kỳ thử thách để "rèn luyện", "tu dưỡng đạo đức cách mạng"…
Những điều này trong thực tế chỉ tồn tại trên lý thuyết. Đảng đang tuyển mộ khá thoải mái cho "đầu vào". Lực lượng nòng cốt của Đảng vẫn là đoàn viên, công an, quân đội, viên chức chính quyền cơ sở nhưng việc phát triển xây dựng Đảng cũng đang nhắm vào số lượng hơn là giới hạn trong thành phần "người ưu tú".
Điều 21 trong chương V ("Tổ chức cơ sở Đảng") trong Điều lệ Đảng ghi : "Tổ chức cơ sở Đảng (chi bộ cơ sở, đảng bộ cơ sở) là nền tảng của Đảng, là hạt nhân chính trị cơ sở". Nói cách khác, Đảng phải phát triển từ cơ sở đi lên. Cơ sở phải mạnh thì cơ cấu tổ chức Đảng mới cứng. Điều này được thực hiện ở cấp cơ sở bằng các chiến dịch "thi đua". Cơ sở nào tổ chức "tuyển mộ" càng nhiều thì càng được đánh giá "cơ sở chi bộ có chất lượng sinh hoạt Đảng tốt". Đảng viên nào càng giới thiệu được nhiều "nhân tố mới" thì càng được "điểm" cao và có cơ hội thăng tiến.
Riêng Sài Gòn, có lẽ không ít người trong giới báo chí không biết các chiến dịch xây dựng "hạt nhân chính trị cơ sở" bằng việc tuyển nhân viên bảo vệ, nhân viên giữ xe, nhân viên căntin… (tại cơ quan nhà nước) vào Đảng. Xây dựng "đảng bộ vững mạnh" bằng việc tuyển "vét" đã trở nên "khốc liệt" trước cơn sốt đoạn tuyệt rời bỏ Đảng hoặc bỏ sinh hoạt Đảng.
Một trong những thời điểm mà Sài Gòn chứng kiến sự bùng nổ "háo hức" gửi "đơn tình nguyện" vào Đảng nhiều nhất là giai đoạn mà Trường Cán bộ Thành phố Hồ Chí Minh (sau đổi thành "Học viện cán bộ Thành phố Hồ Chí Minh") nằm dưới sự điều hành của "Nhà giáo ưu tú, Phó Giáo sư, Tiến sĩ" Trương Thị Hiền. Cho đến trước khi bà Hiền nghỉ hưu cuối năm 2014, "năm nào trường cũng nhận được cờ thi đua của Chính phủ cũng như UBND Thành phố".
Dưới thời bà Hiền, gần như không cơ quan nhà nước nào ở Sài Gòn, đặc biệt báo chí-truyền hình, dám chống lại yêu cầu đưa cán bộ-nhân viên đến Trường Cán bộ để "tập huấn" về việc "xây dựng phát triển cơ sở Đảng", với việc "đào tạo, bồi dưỡng" đội ngũ đảng viên mới, trong đó có cả nhân viên bảo vệ, nhân viên gửi xe, nhân viên kỹ thuật, nhân viên văn phòng… ! Khó có thể phớt lờ yêu cầu của "đồng chí" Hiền, vì chồng của "đồng chí" ấy là một người "hét ra lửa, xịt ra khói" thời điểm đó : bí thư Thành ủy Lê Thanh Hải.
TờTuyên Giáo (23/10/2018) đã viết về cái gọi là "sự sống còn của Đảng", trước "tình hình mới", "vận hội mới" và "khó khăn mới". Bài báo đã phân tích về nguy cơ suy thoái của không ít đảng viên. Bài báo cũng nhắc lại Nghị quyết Trung ương 4 khóa XII về "Tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng ; ngăn chặn đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ". Bài báo cũng cho thấy Bộ Chính trị đã… tỉ mỉ "đếm" được 27 biểu hiện suy thoái, "trong đó, có 9 biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị ; 9 biểu hiện về suy thoái đạo đức, lối sống ; 9 biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ"… Giải pháp của Đảng là gì ?
Một là, đổi mới mạnh mẽ công tác giáo dục lý luận chính trị ; đấu tranh bảo vệ, vận dụng sáng tạo và phát triển chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh…
Hai là, tiếp tục đổi mới nội dung, phương thức, nâng cao hơn nữa tính chiến đấu, tính thuyết phục, hiệu quả của công tác tư tưởng, phục vụ yêu cầu thực hiện nhiệm vụ chính trị…
Ba là, gắn thực hiện Chỉ thị 05-CT/TW của Bộ Chính trị khóa XII về "Đẩy mạnh việc học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh" với Nghị quyết Trung ương 4 khóa XI, XII về xây dựng và chỉnh đốn Đảng, Nghị quyết 26-NQ/TW khóa XII về "Tập trung xây dựng đội ngũ cán bộ các cấp, nhất là cấp chiến lược, đủ phẩm chất, năng lực và uy tín, ngang tầm nhiệm vụ"…
Bốn là, chủ động phòng, chống nguy cơ "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" trong cán bộ, đảng viên và các tầng lớp nhân dân...
Năm là, kiên quyết đấu tranh phòng, chống tham nhũng, xử lý nghiêm minh những cán bộ, đảng viên sai phạm, làm trong sạch bộ máy Đảng và Nhà nước…
Các giải pháp này liệu có thể cứu Đảng ? Liệu có thể cứu được con tàu trong khi ngày càng có nhiều thủy thủ nhảy ra khỏi, trước khi nó đắm vỡ bục ra bởi va vào chính tảng băng ý thức hệ chính trị khô cằn và lạc hậu ? Bằng vào các bài viết báo động liên tục về nguy cơ suy thoái nội bộ, có thể thấy Đảng đang quan tâm đến sự sống chết của Đảng còn hơn sự sống còn quốc gia. Đảng đang rất cuống cuồng. "Bùa Đảng" đã hết "linh". Niềm tin cho Đảng đã cạn. Không ai còn nghĩ con tàu cũ nát "kiên định đường lối Marx-Lenin" này có thể về được đến cái đích tưởng tượng của nó.
Mạnh Kim
Nguồn : VOA, 02/11/2018
Những từ khóa liên quan chủ đề ‘từ bỏ Đảng cộng sản’ trên bộ máy tìm kiếm Google ở trưa ngày 31/10/2018, bình quân có khoảng 24.500.000 kết quả trong vòng chỉ có 0,51 giây [một phút có 3.600 giây].
Đại hội Đảng cộng sản Việt Nam lần thứ XII - Ảnh minh họa.
Phê và tự phê : nói vậy mà không phải vậy (!?)
Hai năm về trước. vào ngày 30/10/2016, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ký ban hành Nghị quyết 04-NQ/TW (1).
Nghị quyết 04-NQ/TW, có đoạn viết : "Tự phê bình và phê bình nhiều nơi mang tính hình thức ; vẫn còn tình trạng nể nang, né tránh, ngại va chạm ; một số cán bộ, đảng viên thiếu tự giác nhận khuyết điểm và trách nhiệm của mình trong công việc được giao".
Nhận diện những biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị, nghị quyết cũng nêu : "Trong tự phê bình còn giấu giếm, không dám nhận khuyết điểm ; khi có khuyết điểm thì thiếu thành khẩn, không tự giác nhận kỷ luật. Trong phê bình thì nể nang, né tránh, ngại va chạm, thấy đúng không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh ; lợi dụng phê bình để nịnh bợ, lấy lòng nhau hoặc vu khống, bôi nhọ, chỉ trích, phê phán người khác với động cơ cá nhân không trong sáng".
Thế nhưng trên thực tế thì khi những đảng viên cấp trên nhận sự phê bình của đảng viên cấp dưới, lại dễ chạm tự ái và quy chụp ‘tự diễn biến’.
Theo tuyên bố được công khai hôm sáng 29/10, thì giáo sư Chu Hảo gọi việc thông báo kết luận của Ủy ban Kiểm tra Trung ương đảng hôm 25/10 (2) là "thiếu dân chủ, đi ngược lại hoàn toàn với ý kiến của các đảng viên và các cấp ủy đảng của Liên hiệp các hội khoa học, kỹ thuật Việt Nam sau cả bốn lần thanh-kiểm tra vào các năm 2009, 2016 và 2018".
Nói một cách khác, cụm từ "suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, tự diễn biến, tự chuyển hóa" dễ dàng chụp mũ cho bất kỳ đảng viên nào dám ý kiến trái với nghị quyết đảng. Đơn cử, bất kỳ đảng viên nào dám đòi 'tam quyền phân lập', 'xã hội dân sự' là sẽ bị kỷ luật khai trừ Đảng (3).
Tôn trọng pháp luật, cần… rời bỏ đảng ?
Không quá lời khi nói rằng nếu đảng viên nào am tường pháp luật, đặc biệt là các vấn đề hiệp ước quốc tế, thỏa thuận thương mại song phương, có lẽ nếu không chọn im lặng, thì lựa chọn tốt nhất là rời khỏi hàng ngũ đảng viên Đảng cộng sản.
Bởi nếu không chấp nhận ‘xã hội dân sự’, thì CPTPP [Hiệp định Đối tác Toàn diện và Tiến bộ xuyên Thái Bình Dương - Comprehensive and Progressive Agreement for Trans-Pacific Partnership – CPTPP] mà tân chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng trình Quốc hội nếu có thông qua, cũng khó thực hiện đầy đủ tại Việt Nam.
Ở CPTPP, tự do hóa đầu tư yêu cầu các nước phải mở cửa cho các công ty và nhà đầu tư thuộc các nước thành viên CPTPP. Các đối tượng này có thể hoạt động tương tự các nhà sản xuất và cung ứng dịch vụ nội địa. Nhà đầu tư nước ngoài có thể kiện chính phủ nước chủ nhà lên tòa án quốc tế vì thiệt hại quyền lợi, lợi nhuận cùng giá trị tài sản ở thời điểm hiện tại cũng như trong tương lai, nếu chính phủ đó đưa ra các chính sách về kinh tế, xã hội và môi trường ảnh hưởng đến công việc kinh doanh, hay thậm chí là kế hoạch kinh doanh của họ.
Điều này có nghĩa với nhà đầu tư nước ngoài, chỉ có thể có tự do hóa thương mại, tự do hóa làm ăn khi mà xã hội dân sự ở quốc gia đó được coi là đối tác độc lập, đối trọng với nhà nước, chứ không phải là đối kháng, đối lập chống lại nhà nước…
Thế nhưng theo Quy định số 102-QĐ/TW (quy định này được viện dẫn làm căn cứ để đưa ra mức kỷ luật giáo sư Chu Hảo, nguồn đã dẫn) của Đảng cộng sản, thì ‘xã hội dân sự’ là chỉ nhằm chống lại đảng và nhà nước, tức là phản động, cần "cảnh giác" tiêu diệt là phương hướng ứng xử cơ bản với xã hội dân sự.
Trong bối cảnh đó của CPTPP, dễ thấy rằng nếu vẫn tiếp tục cách nghĩ như Quy định số 102-QĐ/TW của Bộ Chính trị, xem ra chuyện chính phủ Việt Nam tương lai phải bận rộn hầu tòa nước ngoài là không gì phải bàn cãi.
Mặt khác, việc cấm cổ súy 'xã hội dân sự' của Quy định số 102-QĐ/TW cho thấy Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đang mâu thuẫn với chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng, khi ông vừa trình CPTPP để Quốc hội phê chuẩn.
Đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục có quan niệm "sợ hãi" trước xã hội dân sự, coi xã hội dân sự là "sân sau" của diễn biến hòa bình, sẽ dẫn đến cách mạng sắc màu lật đổ nhà nước xã hội chủ nghĩa. Như vậy để bước vào sân chơi chung của CPTPP, xem ra Việt Nam đã xuất phát yếm thế, nhất là với việc bắt đầu có nhiều trí thức như giáo sư Chu Hảo, từ lẳng lặng bỏ đảng, chuyển sang công khai với những tuyên bố rời Đảng cộng sản do đảng này không còn trung thành với quyền lợi tổ quốc và nhân dân tối thượng.
Nên biết mình đang đứng ở đâu…
Lý thuyết kinh điển mác–xít trên giảng đường đại học lâu nay vẫn nói rằng nhànước nào thực mạnh sẽ là nhà nước giảm dần vai trò can thiệp và để cộng đồng xã hội dân sự có được vị thế cao hơn, chủ động hơn trong tự quản.
Tiếc là người được gọi là nhà nghiên cứu lý luận với học hàm giáo sư chuyên ngành xây dựng đảng như ông Nguyễn Phú Trọng lại quên mất những tiết học vỡ lòng ấy của môn kinh tế chính trị Mác – Lê nin ; và quên cả lời di huấn của người sáng lập Đảng cộng sản Việt Nam.
Chủ tịch Hồ Chí Minh từng cảnh báo : "Một dân tộc, một đảng và mỗi con người, ngày hôm qua là vĩ đại, có sức hấp dẫn lớn, không nhất định hôm nay và ngày mai vẫn được mọi người yêu mến và ca ngợi, nếu lòng dạ không trong sáng nữa, nếu sa vào chủ nghĩa cá nhân" (4).
Báo South China Morning Post (SCMP) của Hong Kong ngày 30/10 có bài tường thuật với tựa đề khá sốc : Con trai Đặng Tiểu Bình : ‘Trung Quốc nên biết mình đang đứng ở đâu’ (5). "Chúng ta phải nhìn ra lẽ phải từ thực tế, giữ một cái đầu tỉnh táo và biết được vị trí của mình. Chúng ta không nên hống hách cũng như xem thường" - ông Đặng, 74 tuổi đã có lời như vậy, theo bài báo cho biết.
Nhắc nhở này cũng đúng cho Đảng cộng sản Việt Nam, rằng ‘nên biết mình đang đứng ở đâu’ trong đời sống xã hội và chính trị hiện nay.
Trúc Giang
Nguồn : VNTB, 01/11/2018
(3) [Quy định số 102-QĐ/TW, ngày 15/11/2017, về xử lý kỷ luật đảng viên vi phạm, Bộ Chính trị http://bit.ly/2Q6fod4
Sự kiện ông Chu Hảo bị Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam đề nghị "kỷ luật" và sao đó là hàng loạt trí thức Việt Nam tuyên bố rời bỏ đảng trong đó có cả ông Chu Hảo đã và đang gây được sự chú ý và tranh luận sôi nổi trong dư luận người Việt khắp mọi nơi, từ trong nước ra đến tận hải ngoại.
Phòng chống "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" về tư tưởng trong cán bộ, đảng viên là một trong những vấn đề lý luận và thực tiễn đặc biệt quan trọng liên quan đến sự tồn vong của Đảng, của chế độ xã hội chủ nghĩa.
Đầu tiên phải nói ngay rằng việc "kỷ luật" một đảng viên của một đảng chính trị nào đó là chuyện nội bộ và rất bình thường trong một xã hội bình thường vì đảng chỉ là một tổ chức tự nguyện của một nhóm người chia sẻ và đeo đuổi một số giá trị nhất định. Khi không còn đồng thuận với nhau về lý tưởng thì chuyện chia tay nhau là điều sớm muộn phải đến.
Đặc điểm chung dễ nhận thấy nhất của tất cả mọi người khi tham gia vào một tổ chức là tính "tự nguyện", không ai là bị ép buộc phải tham gia vào một tổ chức khi mà người đó không muốn trừ một số trường hợp ngoại lệ như các tổ chức khủng bố, mafia và các Đảng cộng sản.
Dưới chế độ cộng sản thì không muốn cũng phải vào đảng vì có vào đảng mới có cơ hội tiến thân hay thậm chí là vào đảng mới được yên thân. Đến khi muốn ra khỏi đảng mà đảng chưa cho cũng không được vì đảng sẽ khủng bố bằng cách loại bỏ mọi chức vụ và quyền lợi đang có. Đảng cộng sản mạo danh và nhân danh đất nước, chính quyền để trừng phạt hoặc ban ơn cho các đảng viên của mình. Đảng biến mình thành đất nước, tổ quốc. Đây là một sự mạo danh trắng trợn cần phải nhận diện và lên án.
"Bỏ đảng" là một quyết định khó khăn và phải rất dũng cảm dưới chế độ cộng sản. Hành động bỏ đảng của những người như Chu Hảo và Nguyên Ngọc thật sự gây ra một cơn địa chấn trong nội bộ đảng và xã hội Việt Nam.
Có một vấn đề mà bài viết này muốn nói thêm cho rõ vì trong các thư ngỏ của những người can đảm bỏ đảng đều đưa ra một lý do là "Đảng cộng sản bây giờ không còn là đảng của ngày xưa nữa" vì Đảng cộng sản ngày xưa là "đảng yêu nước, giải phóng dân tộc" còn đảng bây giờ là biến chất, thoái hóa, tham nhũng, chuyên quyền, phản dân hại nước…
Ông Hà Sĩ Phu, một trí thức độc lập và bất đồng chính kiến nổi tiếng của Việt Nam có viết một lá thư ngỏ với nội dung :
"Đến lúc này, thiết nghĩ tôi nên nhắc lại đôi điều mà tôi đã viết ra từ lâu :
1. Đảng cộng sản Việt Nam chứ không ai khác, chính là Giặc nội xâm ! Đảng cộng sản Việt Nam đã cướp mất nước của nhân dân Việt Nam, dân không còn quyền yêu nước và giữ nước, từ một đảng phất cờ cứu nước mà thực chất là Cướp nước, Cướp xong thì Bán. Vừa Cướp nước vừa Bán nước, hai tội chập một. (Lưu ý : Đảng cộng sản khi chưa nắm quyền và khi đã nắm quyền là hai Đảng cộng sản hoàn toàn khác nhau !).
Bi kịch ấy lúc đầu chưa ai nhìn ra, về sau mới nhận ra, rằng chính ngày 19/8 và Quốc khánh 2/9 là ngày Đại Quốc hận, mở đầu đại bi kịch mà lúc đầu cả dân tộc lại chào đón hân hoan, thế mới là bi-hài...
Khi đảng đã là Giặc nội xâm thì đảng viên đương nhiên mắc "tội theo giặc" mà không biết đấy thôi. Hôm nay các vị bỏ đảng là thoát tội "theo giặc" nên tôi vô cùng hân hoan chia sẻ.
2. Khi viết về tiêu chuẩn của một Tổng bí thư tôi đã viết : Thực chất Tổng bí thư là do Tàu duyệt nên Tổng bí thư chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất là bán nước cho Tàu, điều này đúng từ Hồ Chí Minh, không có ngoại lệ.
Có thể lúc đầu nhiều người cho tôi nói như vậy là quá đáng, nhưng tôi chỉ là người nói sớm một chút mà thôi. Thực chất cay đắng ấy đang được chứng minh".
Kính thư,
Hà Sĩ Phu"
Thư ngỏ của ông Hà Sĩ Phu đã tố cáo đanh thép Đảng cộng sản Việt Nam là một "đảng cướp nước và bán nước". Tổng bí thư đảng là người thần phục hoàn toàn Trung Quốc. Tuy nhiên trong thư ngỏ này có một lưu ý rất đặc biệt là "Đảng cộng sản khi chưa nắm quyền và Đảng cộng sản sau khi nắm quyền là hai đảng hoàn toàn khác nhau".
Có thật là như vậy không ? Bản chất của chủ nghĩa cộng sản là gì ?
Theo chủ nghĩa Mác-Lênin thì mục đích cuối cùng của các nước cộng sản là tiến tới một "thế giới đại đồng", sẽ xóa bỏ biên giới giữa các quốc gia. Tất cả mọi người trên hành tinh sẽ là anh em một nhà "tứ hải huynh đệ". Xã hội cộng sản sẽ không còn giai cấp, không còn sở hữu tư nhân, không còn bóc lột và mọi người sẽ "làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu". Để tiến lên xã hội chủ nghĩa thì cần có một giai đoạn quá độ phải dùng đến "chuyên chính vô sản" để loại bỏ các thành phần chống đối. Lê-nin nói : "Chuyên chính cách mạng của giai cấp vô sản là một chính quyền do giai cấp vô sản giành được và duy trì bằng bạo lực đối với giai cấp tư sản". Đừng quên Đảng cộng sản Việt Nam được ra đời và hình thành như là một phân bộ của Đệ tam Quốc tế cộng sản do Liên-xô đứng đầu.
Trong chế độ cộng sản thì mọi giá trị về đạo đức như lòng vị tha, tình yêu thương con người, lòng bao dung, trắc ẩn, chia sẻ, liên đới… đều bị lên án và loại bỏ vì bị cho là "ủy mị tiểu tư sản". "Đạo đức" theo định nghĩa của Lê-nin : "Miễn là có lợi cho sự nghiệp đấu tranh của giai cấp vô sản thì đều là chính nghĩa, có hại cho cuộc đấu tranh đó thì đều là phi nghĩa". "Tính đảng", "tính giai cấp" là đặc trưng của chuyên chính vô sản, nó không bị phụ thuộc và hạn chế bởi các qui tắc pháp luật hay giới hạn về đạo đức, tôn giáo trong xã hội…theo quan điểm của Lê-nin.
Trong kết luận của Ủy ban Kiểm tra Ttrung ương có đoạn đáng chú ý khi cho rằng ông Chu Hảo "đã suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, "tự diễn biến", "tự chuyển hóa"". Giáo sư Cao Huy Thuần có bài "nỗi đau" (1) nói về việc qui kết ông Chu Hảo tội "tự chuyển hóa". Chúng tôi muốn bổ sung thêm một tội khác là "suy thoái về đạo đức". Chắc chắn là ông Chu Hảo có đạo đức theo quan điểm của những người bình thường nhưng với đảng thì "đạo đức" hoàn toàn khác. "Đạo đức" là phải ủng hộ đảng vô điều kiện và phải luôn làm vừa lòng đảng, có lợi cho đảng.
Chính vì "tính đảng" tức là sự khủng bố toàn diện về tinh thần lẫn vật chất được đặt lên trên hết nên Đảng cộng sản Việt Nam đã gây ra không biết bao nhiêu vụ thảm sát kinh hoàng từ lúc chưa nắm quyền cho đến khi đã nắm quyền. Không yêu nước, không coi tổ quốc và dân tộc ra gì nên ngay từ năm 1930 (trong cuộc nổi dậy Xô Viết Nghệ Tĩnh) họ đã hô to "trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ". Năm 1945 họ tàn sát hàng trăm nghìn người yêu nước (là đảng viên của Việt Quốc, Việt Cách…) chỉ vì nghĩ rằng những người này có thể sẽ không chấp nhận chế độ cộng sản. Năm 1955 họ giết hàng trăm nghìn người trong Cải cách ruộng đất (chính xác là 172.008 người) chỉ vì họ thuộc một thành phần xã hội mà đảng lo ngại. Năm 1960 họ phát động cuộc nội chiến tàn phá đất nước và làm 6 triệu đồng bào thiệt mạng… Họ có thể làm bất cứ điều gì nếu thấy có lợi cho Đảng.
Bản chất khủng bố của Đảng cộng sản Việt Nam không hề thay đổi cho đến giờ. Những người bất đồng chính kiến ôn hòa vẫn bị kết án lên đến 20 năm tù, thậm chí phụ nữ có con nhỏ cũng không tha. Chính sách thu hồi và cưỡng chế đất đai cũng là khủng bố, thay vì thỏa thuận và đền bù theo nguyên tắc "thuận mua vừa bán" thì chính quyền và giới tư bản đỏ thân hữu luôn dùng bạo lực và chuyên chính vô sản để cướp không đất của người dân hoặc đền bù với giá rẻ mạt rồi bán lại với giá cao hơn gấp hàng trăm lần. Đảng cộng sản Việt Nam đã tạo ra hàng triệu dân oan…
Sự thật thì Đảng cộng sản Việt Nam ngày xưa và bây giờ cũng chỉ là một, vẫn chỉ là một bản chất gian trá, cướp bóc và ác độc, họ không coi đất nước và dân tộc ra gì mà chỉ biết đặt quyền và lợi của chính mình trên hết. Điều khác biệt giữa xưa và nay chỉ là vì tình thế đã thay đổi, bản chất không yêu nước của họ đã lộ diện khá rõ ràng và họ cũng đã có chính quyền để thể hiện bản chất cướp bóc vốn đã có ngay từ đầu. Nhờ sự phát triển của internet mà người dân Việt Nam đã biết nhiều hơn về các hành động của họ trong quá khứ và trong cả hiện tại. Họ, vì có được chính quyền và có súng trong tay nên cũng không cần và không thể che đậy được nữa.
Lý tưởng "đấu tranh giải phóng dân tộc" mà Đảng cộng sản Việt Nam phát động khi xưa làm nhiều người lầm tưởng chỉ là một giai đoạn để chủ nghĩa cộng sản bành trướng khắp thế giới. Tất nhiên là vậy vì khi đó Việt Nam là thuộc địa của Pháp và sau đó là đồng minh của Mỹ thì làm "cộng sản hóa" được Việt Nam nếu không đuổi Pháp và Mỹ ra khỏi Việt Nam ? Lê Duẩn từng nói "ta đánh Mỹ là đánh cho cả Liên Xô và Trung Quốc".
Sở dĩ chúng ta cần dứt khoát với nhau như vậy để cho những người còn hy vọng hão huyền là nhờ ai đó hay một phép màu nào đó mà Đảng cộng sản Việt Nam có thể hết tham nhũng và chuyên quyền để quay về Đảng cộng sản Việt Nam… của ngày xưa. Không có chuyện đó và cũng giống như các chế độ phong kiến trước đây, càng về sau đảng càng hủ bại, thối nát và cuối cùng sẽ bị lật đổ.
Đã đến lúc trí thức Việt Nam cần chia tay dứt khoát với Đảng cộng sản Việt Nam từ trong tư tưởng cho đến thực tế. Không nên tự dối lòng và tự an ủi mình rằng đảng ngày xưa khác đảng bây giờ. Không nên gây ngộ nhận làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của thế hệ trẻ. Hãy cho thế hệ trẻ biết được sự thật để họ quyết định tương lai của chính họ và cho cả dân tộc.
Việt Hoàng
(01/11/2018)
Sự kiện Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng kỷ luật giáo sư Chu Hảo đã gây nhiều phẫn uất và phản ứng từ một số trí thức Việt Nam. Một trong những tiếng nói mạnh mẽ nhất là nhà văn Nguyên Ngọc. Theo ông Ngọc thì việc kỷ luật giáo sư Chu Hảo là "một hành động thực hiện chính sách ngu dân… vì quyền lợi ích kỷ của một đảng độc tài đang cướp quyền sống và phát triển của dân tộc" ; và Đảng "tự diễn biến" thành một tổ chức chuyên quyền, phản dân hại nước. Tuyên bố của ông Ngọc được 6.7 ngàn thích, 479 phản hồi và 1467 chia sẻ trên trang facebook của ông chưa đầy ba ngày sau.
Cờ Đảng và cờ Nước. Ảnh minh họa
Một người với 62 tuổi đảng, tham gia kể từ năm 1956, người tự hào đã có mặt suốt hai cuộc kháng chiến, giờ đây không ngần ngại sử dụng những ngôn từ mạnh mẽ nhất để phê phán cái đảng mà ông đã tận tụy cống hiến ba phần tư cuộc đời mình.
Hai ngày sau khi báo chí đăng tin về vụ kỷ luật, ngày 27 tháng 10 một sốtrí thức tại Việt Nam đã cùng nhau lên tiếng phản đối, trong đó có Nguyễn Quang A, Phạm Chi Lan, Lê Đăng Doanh, Chu Hảo vân vân, đứng tên. Họ phê phán sự quy kết này "… là không đúng sự thật, thể hiện sự trấn áp thô bạo những nỗ lực rất đáng trân trọng của một trí thức hết lòng vì dân vì nước, chà đạp những ý kiến chân thật và xây dựng của ông về những vấn đề nóng bỏng của đất nước". Ông Nguyễn Quang A còn cho rằng "Với quyết định này, Đảng cộng sản Việt Nam đã dấn thêm một bước tự chôn mình".
Ngoài các nhà trí thức tương đối có tiếng tăm, một sốbạn trẻ trên mạng xã hội cũng bắt đầu tự ý tình nguyện từ giã Đội, ra khỏi Đoàn, và ra khỏi hoặc không vào Đảng. Họ cũng chúc mừng các thành viên đã ra khỏi Đảng, đứng về phía nhân dân. Trước và sau sự kiện này thì cũng đã có bao nhiêu người âm thầm khác từng bỏ Đảng trong năm qua, cũng như mấy chục năm qua.
Phản ứng quyết liệt của nhà văn Nguyên Ngọc, của các trí thức nói trên, hay của nhiều người quan tâm đến tình hình Việt Nam hiện nay, làm cho ngay cả người bàng quan nhất cũng đặt câu hỏi tại sao Ủy ban Kiểm tra TƯD quyết định tối và tồi như thế ? Phải chăng họ không lường được sẽ có những phản ứng mạnh mẽ ? Hay vì họ không nắm rõ ảnh hưởng của giáo sư Chu Hảo lên nhiều trí thức và thế hệ trẻ Việt Nam hôm nay, như đã thấy qua các phản ứng trên ? Hay rằng họ biết rõ sẽ có phản ứng mạnh mẽ, nhưng nếu phải chọn một trong hai điều bất lợi, thì nên chọn cái ít bất lợi hơn ! Nghĩa là giữa việc kỷ luật giáo sư Chu Hảo dù dự trù sẽ bị phản ứng (nhất thời ?) với việc không kỷ luật để giáo sư Chu Hảo tiếp tục ảnh hưởng (qua đó khó thể răn đe những trí thức khác), thì nên chọn kỷ luật hơn !
Người ta có thể chê bai và kể cả khinh bỉ các hành động của Đảng, như bao nhiêu hành động khác của họ trước đây. Nhưng thái độ coi thường chẳng thay đổi được gì nếu không có tư tưởng và hành động thực tiễn.
Trước hết, với những thành tích của giáo sư Chu Hảo mà nhiều người đã đề cập đến, chúng ta không nên lấy làm ngạc nhiên vì sao giáo sư Chu Hảo bị Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng kỷ luật. Tất cả những tiếng nói ra sức bảo vệ thanh danh của ông đều cho thấy công trạng của ông là đáng kể, từ việc mở rộng không gian thông tin qua Internet vào Việt Nam ngay từ ban đầu cho đến việc khai sinh và điều hành nhà xuất bản Tri Thức. Tất nhiên những người quan tâm đến vận mệnh và quyền lợi chung của đất nước Việt Nam không nhìn thấy các hành động này có điều gì phải khiển trách hay kỷ luật, mà ngược lại còn rất đáng trân trọng vì có nhiều công ích. Trong khi đó Trung ương Đảng không nhìn như vậy. Họ chỉ thấy ông Chu Hảo có "những bài viết, phát ngôn có nội dung trái với Cương lĩnh chính trị, Điều lệ Đảng, nghị quyết, chỉ thị, quy định của Đảng…" và ông đã "suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống…".
Cách nhìn của Đảng, hay nói đúng hơn, thành phần lãnh đạo tối cao trong Trung ương Đảng (một thiểu số rất nhỏ), hoàn toàn trái ngược với cách nhìn của bao nhiêu thành phần khác trong xã hội. Nó trái ngược với đại đa số người dân. Mà đây không phải là lần đầu. Và chắc chắn không phải lần cuối. Các vụ án Nhân văn Giai phẩm của thập niên 1950, hay các chính sách phân biệt đối xử, coi thường trí thức, coi hồng hơn chuyên một thời gian dài, nhất là người dân miên Nam sau 30 tháng Tư năm 1975, hay nói chung chủ trương coi vai trò của trí thức trong các chế độ cộng sản trên toàn thế giới, đều nhất quán như thế. Đối với cộng sản, vai trò của trí thức là phục vụ mục tiêu chính trị "vĩ đại" của Đảng. Văn nghệ sĩ, truyền thông, giáo viên vân vân, đều như thế. Phục vụ, làm theo chỉ thị, nhưng lại không có quyền phản biện và không được có tư duy độc lập. Từ thời Lenin, Stalin, Mao, Hồ, Castro, cho đến Tập Cận Bình và Nguyễn Phú Trọng, hay toàn bộ các quốc gia từng theo cộng sản từ xưa đến nay, cũng đều rập khuôn như thế.
Nhìn như thế thì việc kỷ luật giáo sư Chu Hảo thật ra là đi đúng chủ trương cộng sản hơn 100 năm qua trên khắp thế giới. Nó không có gì là lệch hướng gì cả. Dù trên thực tế họ không hẳn còn là cộng sản nữa, nhất là về ý thức hệ chính trị và về kinh tế, nhưng các chính sách cai trị quốc gia, các cơ chế điều hành guồng máy nhà nước, nhất là biện pháp đối với người bất đồng chính kiến, đều là theo kiểu mẫu Lenin và Stalin thời Liên Sô và có thêm phần sáng tạo của Mao cho đến nay. Đối với chế độ này, trí thức thật sự với tư duy độc lập và phản biện đều là thù nghịch và phải bị triệu tiêu hay loại trừ ảnh hưởng bằng mọi giá.
Do đó tôi cho rằng việc phản đối lại quyết định của Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng như thế là thiếu cơ sở và không hợp lý, trừ phi những người phản đối có thể chứng minh được rằng giáo sư Chu Hảo đã không làm trái với "Cương lĩnh chính trị, Điều lệ Đảng v.v…", một lô điều luật nghị định và nghị quyết mà họ đã biện luận và nêu ra.
Nhà văn Nguyên Ngọc và một số đảng viên kỳ cựu đã, đang và sẽ bỏ Đảng qua vụ này. Chắc chắn sẽ có một số người khác tiếp tục bày tỏ thái độ. Đây là hành động rất đáng khâm phục và trân quý, dù có muộn màn đi nữa. Chọn đứng về phía người dân chứ không phải chính quyền, đứng về lẽ phải chứ không phải ngụy biện, bênh vực cho kẻ yếu chứ không phải cường quyền, là điều cần thiết và trân trọng ở mọi thời điểm mọi xã hội và mọi văn hóa chính trị. Nhưng những tiếng nói lẻ tẻ, từng đợt sóng nhỏ lăn tăn, sẽ không tạo ra cơn sóng đủ mạnh để tẩy sạch các vết nhơ. Ngoài ra các phong trào nhằm gây tiếng vang hơn là xây dựng thế lực lớn mạnh cho mục tiêu lâu dài thì rốt cuộc cũng chỉ tạo lên những âm vang mà sau đó mất cường độ qua thời gian hay hòa tan vào không gian rộng lớn.
Đất nước Việt Nam đang cần thay đổi sâu sắc hơn bao giờ hết. Chế độ hiện nay, tuy vẫn còn đủ mạnh để đàn áp mọi lực lượng dân chủ và các tiếng nói lương tâm, nhưng đã chứng minh sự túng quẫn và tối dạ không còn ngôn từ diễn tả và không còn thuốc chữa. Các lực lượng dân tộc dân chủ phần lớn vẫn chưa ngồi lại được với nhau để bàn thảo các vấn đề hệ trọng. Trong khi đó sức mạnh và sức ép của Trung Quốc lên Việt Nam ngày càng gia tăng.
Mỗi vài tháng hoặc mỗi vài năm, chúng ta lại chứng kiến thêm người bỏ đảng, chứng kiến thêm người bị đảng bỏ tù, chứng kiến thêm sự phá hoại toàn diện và triệt để của chế độ này, chứng kiến thêm sự kéo dài vô lý và vô nghĩa của một chế độ vô luân tiếp tục tồn tại. Điều tích cực là cùng lúc đó chúng ta cũng chứng kiến thêm những người thức tỉnh, những người quan tâm mới, hay những người trước đây cứ cho rằng không muốn làm chính trị mà chỉ muốn làm từ thiện, giáo dục hay tị nạn v.v… nhưng giờ đây đã nghĩ khác. Cũng cùng lúc đó, điều tiêu cực là bao nhiêu người đã mệt mõi, đã bỏ cuộc, đã ra đi, bao nhiêu tổ chức đã chia rẽ, phân tán, và bao người khác đã mất hết hy vọng cho nhau và cho đất nước.
Những đợt sóng thức tỉnh tuy muộn màn, tuy không cùng nhịp đập, tuy không cùng thời cùng lúc, để tạo sóng thần, nhưng dù sao nó vẫn là niềm hy vọng cần thiết cho đất nước Việt Nam hôm nay. Nó vẫn chiếu thêm một chút ánh sáng vào con đường Việt Nam trước mặt. Hy vọng kỷ luật của Trung ương Đảng đối với giáo sư Chu Hảo sẽ giúp cho những người trẻ Việt Nam nhìn rõ và phân biệt được đâu là tuyên truyền dối trá và đâu là sự thật của vấn đề bấy lâu nay.
Nhưng hy vọng thôi vẫn chưa đủ. Nếu người Việt không dứt khoát thay đổi tư duy chính trị của mình thì cho dầu chế độ này sụp đổ, chế độ độc tài khác cũng sẽ lên ngôi và rồi vẫn sẽ ngồi trên đầu trên cổ người dân Việt Nam.
Úc Châu, 29/10/2018
Nhân chuyện cơ cấu nhân sự mà các vị đầu não của Bộ Chính trị bàn luận trong phiên họp nguyên tuần lễ đầu tháng 10, tôi cho rằng ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nên mạnh dạn rũ bỏ tâm lý tự ti, và ông cần toàn tâm, toàn ý để xây dựng một đảng thực sự vững mạnh, thay cho việc ‘đi hàng hai’ khi cứ mãi xen vô chuyện của Quốc hội và chính phủ.
Với cái chết đột ngột của ông Trần Đại Quang, thì các tiêu chuẩn để chọn chủ tịch nước, là một trong những tự ti dễ thấy nhất lúc này của Đảng cộng sản Việt Nam.
Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam - Ảnh minh họa. Ảnh : CSM
Căn cứ Hiến pháp 2013, Điều 28.1 "Công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận và kiến nghị với cơ quan nhà nước về các vấn đề của cơ sở, địa phương và cả nước", bài viết này không ám chỉ, hay yêu cầu cần thay đổi thể chế chính trị, mà chỉ yêu cầu cả Đảng cộng sản và nhà nước Việt Nam tôn trọng những gì mà Hiến pháp và luật pháp quy định.
Vì không có Tòa Bảo hiến nên Đảng cộng sản đã lộng quyền ?
Hiến pháp 2013, Điều 86 ghi : "Chủ tịch nước là người đứng đầu Nhà nước, thay mặt nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam về đối nội và đối ngoại". Điều 87 quy định : "Chủ tịch nước do Quốc hội bầu trong số Đại biểu quốc hội. Chủ tịch nước chịu trách nhiệm và báo cáo công tác trước Quốc hội. Nhiệm kỳ của Chủ tịch nước theo nhiệm kỳ của Quốc hội. Khi Quốc hội hết nhiệm kỳ, Chủ tịch nước tiếp tục làm nhiệm vụ cho đến khi Quốc hội khóa mới bầu ra Chủ tịch nước".
Vị trí, chức năng của Quốc hội được quy định như sau : "1. Quốc hội là cơ quan đại biểu cao nhất của Nhân dân, cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. 2. Quốc hội thực hiện quyền lập hiến, quyền lập pháp, quyết định các vấn đề quan trọng của đất nước và giám sát tối cao đối với hoạt động của Nhà nước" (trích Điều 1, Luật Tổ chức Quốc hội 2014)
Cho đến nay, chưa có bất kỳ văn bản pháp luật hợp pháp và hợp hiến nào quy định các ứng viên Đại biểu quốc hội phải là đảng viên. Do vậy việc ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ký một văn bản yêu cầu ứng viên chủ tịch nước phải "Đã kinh qua và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ở chức danh bí thư tỉnh ủy, thành ủy hoặc trưởng ban, bộ, ngành Trung ương, tham gia Bộ Chính trị trong một nhiệm kỳ trở lên (trường hợp đặc biệt do Ban Chấp hành trung ương quyết định)" là một yêu cầu vi phạm Hiến pháp đầy thô bạo.
Trong văn bản có tên Quy định 90-QĐ/TW về "tiêu chuẩn chức danh, tiêu chí đánh giá cán bộ thuộc diện Ban Chấp hành trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý", do ông Nguyễn Phú Trọng ký phát hành ngày 4-8-2017, tại mục I.2.4 quy định về tiêu chuẩn chủ tịch nước : "Bảo đảm đầy đủ các tiêu chuẩn chung của Ủy viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư [*], đồng thời cần có các phẩm chất, năng lực : Có uy tín cao, là hạt nhân đoàn kết trong Trung ương, Bộ Chính trị và trong toàn Đảng. Có năng lực nổi trội, toàn diện trên các mặt công tác, nhất là lĩnh vực đối nội, đối ngoại, an ninh, quốc phòng ; hiểu biết sâu, rộng về công tác tư pháp. Là trung tâm đoàn kết các lực lượng xã hội và các cộng đồng dân tộc trong, ngoài nước. Quyết liệt trong lãnh đạo, điều hành theo chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn được phân công. Đã kinh qua và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ở chức danh bí thư tỉnh ủy, thành ủy hoặc trưởng ban, bộ, ngành Trung ương, tham gia Bộ Chính trị trong một nhiệm kỳ trở lên (trường hợp đặc biệt do Ban Chấp hành trung ương quyết định).
Trung thành với lợi ích quốc gia, dân tộc phải là tối thượng và duy nhất
Nội dung Quy định 90-QĐ/TW cho biết Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã yêu cầu tất cả các chức danh từ chủ tịch Quốc hội, chủ tịch nước đến thủ tướng cùng nội các ‘phải tuyệt đối trung thành’ theo thứ tự ưu tiên như sau : lợi ích của Đảng, của quốc gia - dân tộc và nhân dân.
Ông Nguyễn Phú Trọng cũng yêu cầu tất cả những chức danh đó phải ‘dốc sức bảo vệ’ theo thứ tự ưu tiên như sau : Cương lĩnh, đường lối của Đảng, Hiến pháp và pháp luật của Nhà nước.
Cần nhớ rằng trong toàn bộ hệ thống pháp luật Việt Nam, cho đến nay chưa có bất ký văn bản hợp pháp, hợp hiến nào quy định về việc trao cho Đảng cộng sản quyền quyết định nhân sự về Quốc hội và chính phủ - ngoại trừ đúng một câu trong Điều 4.1, Hiến pháp 2013 : Đảng cộng sản là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Ảnh : Asia Time
Rõ ràng ở đây là sự tư ti của Đảng cộng sản. Nghiễm nhiên ở thế "lãnh đạo độc tôn", nhưng đảng lại không đủ tự tin để ban hành một Luật về các hoạt động của Đảng. Trong khi đó, Đảng cộng sản lại lập ra hàng loạt các tổ chức : Đảng đoàn Quốc hội, Ban Cán sự đảng Chính phủ trực thuộc Bộ Chính trị, ban cán sự đảng bộ, ngành trực thuộc Ban Bí thư...
Không chỉ vậy. Cứ mỗi lần chuẩn bị bầu cử Quốc hội là người đứng đầu Đảng cộng sản lại ra chỉ thị yêu cầu mọi việc bầu bán phải nhớ là răm rắp tuân theo sự đặt để trước đó của đảng, chứ không phải lệ thuộc vào lá phiếu chọn lựa của cử tri. Văn bản đánh số 51-CT/TW có tên "Chỉ thị của Bộ Chính trị về lãnh đạo cuộc bầu cử Đại biểu quốc hội khóa XIV và bầu cử đại biểu hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2016- 2021" mà ông Nguyễn Phú Trọng ký ban hành ngày 4-1-2016 là một dẫn chứng.
Đâu là giới hạn của Đảng cộng sản Việt Nam ?
Giáo sư Phan Xuân Sơn, người từng giữ chức vụ quản lý ở Viện Chính trị học, Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh trong một bài viết trên Tạp chí Cộng sản đã chia sẻ về những giới hạn của chính Đảng mà ông tham gia.
Trả lời câu hỏi : "Đâu là giới hạn của Đảng cộng sản Việt Nam ? Bởi đảng hoạt động toàn bằng nghị quyết, chỉ thị chứ chưa có một hệ thống chế định luật chung nằm trong Hiến pháp và pháp luật Việt Nam", giáo sư Phan Xuân Sơn nói rằng "Giới hạn quyền lực của Đảng là "lực lượng lãnh đạo", có nghĩa Đảng không phải là Nhà nước, không làm thay Nhà nước, không ra các văn bản quy phạm pháp luật như Nhà nước".
Giáo sư Phan Xuân Sơn nhìn nhận cương lĩnh, đường lối, chủ trương của Đảng, dù trong thực tế có tác động lớn đến đâu, cũng không phải là văn bản quy phạm pháp luật, tức không có bộ máy cưỡng chế hợp pháp đi kèm đằng sau những văn bản đó. Chúng tác động đến xã hội thông qua thể chế hóa, hoạt động tuyên truyền, vận động, tổ chức của Đảng, thông qua tính đúng đắn và sức hấp dẫn của cương lĩnh, đường lối, chủ trương đó.
Thứ hai, vẫn theo lời của giáo sư Phan Xuân Sơn, Điều 4 của Hiến pháp quy định "Các tổ chức của Đảng và đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật". Nội dung này đặt Đảng bình đẳng trước pháp luật như mọi đối tượng điều chỉnh của pháp luật Việt Nam. Đảng được làm những gì mà pháp luật không cấm, nhưng không thể vượt qua được khung khổ pháp luật quốc gia. Nội dung Điều 4 Hiến pháp năm 2013 còn quy định thêm, "Đảng chịu sự giám sát của nhân dân, chịu trách nhiệm trước nhân dân về những quyết định của mình".
"Chế tài quan trọng nhất đối với kiểm soát quyền lãnh đạo của Đảng là lòng tin của nhân dân, của những người đi theo Đảng. Mất lòng tin của nhân dân đối với Đảng sẽ dẫn đến nguy cơ mất vai trò lãnh đạo và sẽ mất quyền lãnh đạo của Đảng, dù quyền đó có thể được chế định bằng những hình thức pháp lý". Giáo sư Phan Xuân Sơn kết luận. Và phải chăng chính lo ngại về thực tế niềm tin của dân chúng mỗi lúc lại sút giảm nghiêm trọng, nên nhóm những người đứng đầu Đảng cộng sản vẫn chưa đủ tự tin để soạn thảo và trình Quốc hội một luật về hoạt động của đảng cầm quyền ?
Trần Thành
Nguồn : VNTB, 04/10/2018
Chú thích :
[*] Tiêu chuẩn chung :
1.1. Về chính trị tư tưởng : Tuyệt đối trung thành với lợi ích của Đảng, của quốc gia - dân tộc và nhân dân ; kiên định chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, mục tiêu lý tưởng về độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội. Có lập trường, quan điểm, bản lĩnh chính trị vững vàng để bảo vệ Cương lĩnh, đường lối của Đảng, Hiến pháp và pháp luật của Nhà nước và phản bác những luận điệu xuyên tạc của các thế lực thù địch, tổ chức phản động, phần tử cơ hội và bất mãn chính trị. Có tinh thần yêu nước nồng nàn, sâu sắc ; luôn đặt lợi ích của Đảng, quốc gia - dân tộc, nhân dân trên lợi ích của ngành, địa phương, cơ quan và cá nhân ; sẵn sàng hy sinh vì sự nghiệp cách mạng của Đảng, vì độc lập, tự do của Tổ quốc, vì hạnh phúc của nhân dân. Tuyệt đối chấp hành sự phân công của tổ chức, yên tâm công tác. Giữ nghiêm kỷ luật phát ngôn theo đúng nguyên tắc, quy định của Đảng.
1.2. Về đạo đức, lối sống : Mẫu mực về phẩm chất đạo đức ; sống trung thực, khiêm tốn, chân thành, trong sáng, giản dị, bao dung ; cần, kiệm, liêm chính, chí công vô tư. Tuyệt đối không tham vọng quyền lực, có nhiệt huyết và trách nhiệm cao với công việc ; là trung tâm đoàn kết, gương mẫu về mọi mặt. Không tham nhũng, cơ hội, vụ lợi và kiên quyết đấu tranh ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ ; chỉ đạo quyết liệt chống tệ quan liêu, tham nhũng, tiêu cực, lãng phí, cửa quyền và lợi ích nhóm ; tuyệt đối không để người thân, người quen lợi dụng chức vụ, quyền hạn của mình để trục lợi. Thực hiện nghiêm các nguyên tắc tổ chức, kỷ luật của Đảng, nhất là nguyên tắc tập trung dân chủ, tự phê bình và phê bình ; công khai, minh bạch, khách quan, dân chủ trong công tác cán bộ.
1.3. Về trình độ : Tốt nghiệp đại học trở lên ; lý luận chính trị cử nhân hoặc cao cấp ; quản lý nhà nước ngạch chuyên viên cao cấp ; trình độ ngoại ngữ, tin học phù hợp.
1.4. Về năng lực và uy tín : Có tư duy đổi mới, tầm nhìn chiến lược ; phương pháp làm việc khoa học ; nhạy bén chính trị ; có năng lực cụ thể hóa và lãnh đạo, chỉ đạo, tổ chức thực hiện có hiệu quả các chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước ; có năng lực tổng kết thực tiễn, phát triển lý luận ; có khả năng phân tích và dự báo tốt. Nắm chắc tình hình chung và hiểu biết sâu sắc về lĩnh vực, địa bàn, địa phương, cơ quan, đơn vị được phân công. Kịp thời phát hiện những mâu thuẫn, thách thức, thời cơ, vận hội, vấn đề mới, vấn đề khó, hạn chế, yếu kém trong thực tiễn ; chủ động đề xuất những nhiệm vụ giải pháp có tính khả thi và hiệu quả. Năng động, sáng tạo, cần cù, chịu khó, dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm ; có quyết tâm chính trị cao, dám đương đầu với khó khăn, thách thức ; nói đi đôi với làm ; gắn bó mật thiết với nhân dân và vì nhân dân phục vụ. Là hạt nhân quy tụ và phát huy sức mạnh tổng hợp của hệ thống chính trị ; được cán bộ, đảng viên, quần chúng nhân dân tin tưởng, tín nhiệm cao.
1.5. Sức khỏe, độ tuổi và kinh nghiệm ; Đủ sức khỏe để thực hiện nhiệm vụ ; bảo đảm tuổi bổ nhiệm, giới thiệu ứng cử theo quy định của Đảng. Đã kinh qua và hoàn thành tốt chức trách, nhiệm vụ của chức danh lãnh đạo, quản lý chủ chốt cấp dưới trực tiếp ; có nhiều kinh nghiệm thực tiễn.
(Trích phần I- Tiêu chuẩn chức danh cán bộ thuộc diện ban chấp hành trung ương, bộ chính trị, ban bí thư quản lý, Quy định 90-QĐ/TW)
Đảng đang tiếp tục khoét sâu sự bất bình đẳng chính trị trong xã hội ?
Những bất bình đẳng ấy, với người dân miền Nam, có lẽ bắt đầu từ sau tháng tư năm 1975.
Gia đình ông Trần Đại Quang đã lựa chọn nghi thức Phật giáo để đưa tiễn người thân của mình về nơi an nghĩ
Trong lễ Quốc tang Trần Đại Quang có một tình tiết mà dường như các quốc tang trong thời gian vừa qua đều không có : gia đình người mất xin miễn nhận phúng điếu. Ngoài ra bàn thờ hương linh được đặt bày theo nghi thức Phật giáo, điều mà ở quốc tang gần nhất của cố thủ tướng Phan Văn Khải cũng không có những hình ảnh này, mặc dù khi ấy báo chí nhận tin là gia đình ông Khải mong muốn lễ tang của ông được tiến hành trong khuôn viên đất đai gia đình, và theo nghi thức Phật giáo.
Xem ra sự bất bình đẳng về chính trị mà Đảng đặt để ra đã bắt đầu được chính những gia đình đảng viên dần phá vỡ.
Ở Việt Nam, chính trị phải đồng nghĩa với Đảng cộng sản
Thế nhưng dường chừng Đảng vẫn chưa chấp nhận điều đó, khi trong một phát biểu vào sáng ngày 25/9 tại Đại hội XII Công đoàn Việt Nam, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng lặp lại điệp khúc quen thuộc mang đậm màu sắc kiểu chủ nghĩa ‘a-pac-thai’ (1), khi yêu cầu người sẽ đứng đầu nhiệm kỳ mới của Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam phải "có bản lĩnh chính trị vững vàng".
Thẻ đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam.
"Bản lĩnh chính trị vững vàng", theo huấn thị của ông Nguyễn Phú Trọng tại Đại hội XII Công đoàn Việt Nam, là "phải đảm bảo tiêu chuẩn chung của cán bộ quy định trong Nghị quyết số 26-NQ/TW ngày 19/05/2018 của Hội nghị lần thứ 7, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa XII về tập trung xây dựng đội ngũ cán bộ các cấp, nhất là cấp chiến lược đầy đủ phẩm chất, năng lực và uy tín, ngang tầm nhiệm vụ ; Quy định số 89-QĐ/TW ngày 4/8/2017 của Ban Chấp hành Trung ương về khung tiêu chuẩn chức danh, định hướng khung tiêu chí đánh giá cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp" (2).
Ông Tổng bí thư cũng ra đề bài cho người sẽ ngồi vào ghế chủ tịch Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam, là cần giải quyết thực trạng "một bộ phận công nhân, người lao động có biểu hiện phai nhạt về chính trị, chỉ lo nhiều đến những vấn đề lợi ích kinh tế, đời sống cụ thể trước mắt, ít quan tâm đến những vấn đề cơ bản, lâu dài, có tính chiến lược như ý thức giác ngộ giai cấp, bản lĩnh chính trị, vai trò, sứ mệnh lịch sử, trách nhiệm của giai cấp công nhân... ; một số bị các thế lực xấu, thù địch tác động, lôi kéo, kích động, đã có những việc làm sai trái, gây mất ổn định an ninh, trật tự, an toàn xã hội". (Nguồn đã dẫn).
Ông Tổng bí thư tiếp tục khoét sâu về sự bất bình đẳng về quyền tự do chính trị được Hiến định (3), khi đưa ra mệnh lệnh cho vị tân chủ tịch Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam nhiệm kỳ mới : "Chú trọng giáo dục giữ vững bản lĩnh, có ý thức nhạy bén chính trị, tăng sức đề kháng trước những biểu hiện tiêu cực, mặt trái của xã hội và sự chống phá, xuyên tạc của các thế lực thù địch, tuyệt đối không để các thế lực thù địch lợi dụng lòng yêu nước chân chính của công nhân, người lao động để kích động, lôi kéo biểu tình, tụ tập gây rối, làm mất an ninh, trật tự, gây chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc". (Nguồn đã dẫn)
Trình độ chính trị : ‘A-pac-thai’ lý lịch
Sự độc quyền chính trị ấy còn hiện diện trong tất cả thủ tục hành chánh có liên quan tới phần lý lịch cá nhân, với việc luôn có đề mục khai bắt buộc mang tên "Trình độ chính trị". Mặc định có các lựa chọn để tự ghi : đảng viên, đoàn viên, quần chúng. Chi tiết hơn thì "Cao cấp chính trị", "Trung cấp chính trị", "Sơ cấp chính trị". Chính trị trong phân chia 3 cấp bậc này đều cùng đồng nghĩa với "Đảng cộng sản".
Sự bất bình đẳng chính trị suốt hơn 40 năm qua còn được thể hiện trong điều mà ai cũng tưởng rất nhỏ nhoi, đó là ở tấm thẻ Chứng minh Nhân dân, (hay gần đây dùng lại tên gọi như ở miền Nam trước năm 1975 là Thẻ Căn cước), có mục "Dân tộc". Người Việt, ai cũng được mặc định ghi trên tấm thẻ đó là dân tộc ‘Kinh’.
Với người miền Nam, họ rất lạ lùng khi sau tháng 4/1975, gần như đụng tới thủ tục hành chánh gì cũng buộc phải khai lý lịch. Chuyện "ngụy", xin không bàn ở đây. Tự dưng ai cũng phải khai là dân tộc Kinh. Phải chăng "Kinh" để phân biệt với "người Thượng" mà dân miền Nam vẫn hay dùng trong khẩu ngữ ?
"Người Kinh" trong khẩu ngữ miền Nam được hiểu là cách nói gọn của "người Kinh đô", khác với cách hiểu về người Kinh của miền Bắc dễ nhầm lẫn đây là một sắc tộc đến từ Trung Hoa (4).
Tương truyền, sau khi lên ngôi, Gia Long đã cho tuyển chọn và bổ nhiệm người thân thích, họ hàng tỏa đi khắp nới nắm giữ các chức vụ từ làng xã cho đến huyện, phủ… Hết bà con thì lấy người đồng hương Phú Xuân, kinh đô nhà Nguyễn, đất tổ của Nguyễn Hoàng, Nguyễn Kim. Người Kinh có nghĩa là người Kinh đô. Dần dà, khái niệm "người Kinh" được mở rộng thành người miền xuôi, bao gồm cả người Hoa, người Chăm…
Ngược lại, theo cách hiểu giản lược ở miền Nam là "người Thượng" nghĩa là người miền núi, người vùng cao. Bởi đơn giản khi gọi là dân tộc Thái, Hoa, Chăm, H’ Mông, Tày, Nùng, Ê Đê…, thì phải dùng từ dân tộc Việt. Phải chăng đây cũng là một thứ ‘apartheid’ chính trị mà Hà Nội đã áp đặt trên toàn quốc từ sau tháng tư, 1975 ?
Người viết bài này không những chỉ muốn mình là dân tộc Việt, mà còn muốn bất kỳ ai là dân tộc Việt cũng được thực hiện quyền tự do chính trị, một thứ chính trị không phải là độc quyền của những người nhân danh đảng viên cộng sản như ông Nguyễn Phú Trọng.
Điều đó cũng giống như gia đình ông Trần Đại Quang đã lựa chọn nghi thức Phật giáo để đưa tiễn người thân của mình về nơi an nghĩ, chứ không phải bằng những bài phát biểu giáo điều tuyên giáo đảng mà sinh thời người mất đã nghe nhàm tai (!?).
Trúc Giang
Nguồn : VNTB, 28/09/2018
Chú thích :
(1) Trong khái niệm ‘apartheid’ (phân biệt chủng tộc) hay ‘apartness’ (phân lập). Chính sách phân lập đã loại tất cả những người không phải là da trắng ra khỏi các cơ quan quyền lực, trừ một số rất ít người da màu. Các cá nhân trong xã hội bị phân loại theo chủng tộc. Sự phân loại đó được thừa nhận về mặt pháp lý và được xây dựng thành luật để quản lý các nhóm người trong xã hội. Quyền công dân của người da màu và da đen bị siết chặt, kể cả quyền bầu cử.
(2) Trích diễn văn của ông Trọng, sáng ngày 25/9, bài diễn văn có tại http://bit.ly/2xFiNbE.
(3) Hiến pháp 2013, Điều 14.1 "Ở nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, các quyền con người, quyền công dân về chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội được công nhận, tôn trọng, bảo vệ, bảo đảm theo Hiến pháp và pháp luật" ; Điều 16 "1. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật. 2. Không ai bị phân biệt đối xử trong đời sống chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội" ; Điều 25 "Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định" ; Điều 28 "1. Công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận và kiến nghị với cơ quan nhà nước về các vấn đề của cơ sở, địa phương và cả nước. 2. Nhà nước tạo điều kiện để công dân tham gia quản lý nhà nước và xã hội ; công khai, minh bạch trong việc tiếp nhận, phản hồi ý kiến, kiến nghị của công dân".
(4) Người Việt hay người Kinh là một dân tộc hình thành tại khu vực địa lý mà ngày nay là miền Bắc Việt Nam và miền nam Trung Quốc. Đây là dân tộc chính, chiếm khoảng 86,2% dân số Việt Nam và được gọi chính thức là dân tộc Kinh để phân biệt với những dân tộc thiểu số tại Việt Nam. Ngôn ngữ chính sử dụng là tiếng Việt theo nhóm Việt-Mường. Người Kinh sinh sống trên khắp toàn thể nước Việt Nam và một số nước khác nhưng đông nhất vẫn là các vùng đồng bằng và thành thị trong nước.
Cộng sản Việt Nam cho làm giả sách ‘Anh Ba Sàm’ để phỉ báng giới đấu tranh (Người Việt, 25/08/2018)
"Cơ quan an ninh Việt Nam có nhất thiết phải công phu thế không ? Sách rởm bán tại phố sách Đinh Lễ Hà Nội giá 80.000 đồng (hơn 3 USD). Cuốn sách rởm ra sau với nhiều thay đổi về hình thức, nội dung nhằm xuyên tạc sách thật và phỉ báng những người phản đối Điều 258 (Bộ luật Hình sự cộng sản Việt Nam), một sản phẩm tuyên truyền vi phạm quyền con người tại Việt Nam".
Bìa sách "Anh Ba Sàm" giả đang bày bán tại phố sách Đinh Lễ ở Hà Nội. (Hình : Facebook Thị Minh Hà Lê)
Đó là post của bà Lê Thị Minh Hà, vợ của blogger Ba Sàm, tức ông Nguyễn Hữu Vinh, trên trang cá nhân hôm 25 tháng Tám, 2018.
Ông Vinh, người từng là công an và đảng viên đảng cộng sản Việt Nam, là chủ blog Ba Sàm được lập ra năm 2007. Cho đến trước khi bị đóng vào ngày 20 tháng Tư, 2017, trang này được ghi nhận đăng tải hàng ngàn bài viết, khai thác những nguồn tư liệu và nguồn tin riêng của ông Nguyễn Hữu Vinh.
Ông Vinh bị tuyên phạt 5 năm tù với cáo buộc "bôi nhọ, xuyên tạc sự thật nhà nước" trong một phiên tòa ở Hà Nội hồi tháng Ba, 2016.
Thời điểm đó, người ta thấy trên cửa hàng sách online lớn nhất thế giới Amazon phát hành bản in cuốn sách song ngữ Việt-Anh dày 400 trang với tựa "Anh Ba Sàm". Trong 14 bài viết của cuốn này có sáu bài phân tích các khía cạnh pháp lý của vụ án mang tên ông.
Nay bà Hà cho biết trên trang cá nhân : "Cuốn sách giả có các thay đổi về nội dung như thêm bớt bài, mạo sửa bài, đảo lộn nội dung… Họ chèn thêm đáng kể nội dung tin tức chứ không phải bài phân tích, bài chửi rủa chứ không phải bài phản biện chừng mực… đều nhằm mục đích làm mất đi tính đúng đắn và sắc sảo của cuốn sách thật".
"Họ thêm vào các bài viết tin tức dài dòng vô bổ về phiên tòa và bên ngoài tòa xử sơ thẩm… Thành ra từ một cuốn sách được viết trước tòa sơ thẩm thành cuốn sách ra sau sau phiên tòa. Bên cạnh đó, họ chèn thêm vào bài chửi rủa những người đấu tranh… Điều đó chứng tỏ việc ‘nhái’ sách này là hành động ăn theo nhằm phá hoại công việc của nhóm xuất bản", bà Hà viết.
Đáng chú ý, bà Hà cho hay : "Chỉnh sửa hoàn toàn nội dung bài viết ‘Viết blog cho một tương lai dân chủ’ (Đoan Trang, trang 37-55) thành một bài cùng tên với ngôn ngữ dân dã, chợ búa (trang 37-52 sách rởm)".
"Chèn thêm vào bài chửi rủa người đấu tranh và ủng hộ điều luật 258 của chế độ ‘Điều 258 Bộ luật hình sự có vấn đề ?’ (Trần Công Trọng, trang 173-185, sách rởm)", bà Hà dẫn chứng.
Do gia đình giữ kín tin tức về các chuyến thăm nuôi ông Vinh, nên công chúng không được cập nhật tình hình của ông trong tù và cũng không rõ ông đang bị giam ở đâu.
Hồi năm ngoái, Đài Á Châu Tự Do cho hay, hai dân biểu Liên Bang Đức, Martin Patzelt và Philip Lengsfeld, "không được phép thăm tù nhân lương tâm Nguyễn Hữu Vinh".
Cũng trong năm ngoái, bà Nguyễn Thị Minh Thúy, cộng sự và là người bị bắt cùng ông Vinh mãn hạn 3 năm tù. Khi được trả tự do, bà Thúy giữ im lặng và từ chối bất kỳ đề nghị phỏng vấn nào từ truyền thông hải ngoại.
Blogger Đặng Bích Phượng, người đã gặp bà Thúy ngay sau khi bà được ra khỏi trại giam, cho biết bà Thúy "không có tuyên bố gì và chỉ muốn dành thời gian cho con cái, và chữa bệnh đại tràng".
Do ông Nguyễn Hữu Vinh bị bắt vào ngày 5 Tháng Năm, 2014, nên có thể ông sẽ ra tù vào Tháng Năm, 2019. (T.K.)
Dân oan là danh từ quá quen thuộc đối với người Việt trong thế kỷ 21 này. Nó dùng để chỉ những nạn nhân của sự cướp đất từ phía nhà cầm quyền, như dân oan Dương Nội, dân oan Cồn Dầu, dân oan Tiền Giang, dân oan Văn Giang.v.v.
Từ "dân oan" không phải là từ mới, nhưng khi áp dụng cho những trường hợp trên thì nó sai căn bản.
Dân Cồn Dầu không phải là dân oan, họ là nạn nhân của sự cướp đất, bạo quyền thành phố Đà Nẵng chính là quân ăn cướp !
Không có sự oan ức hay nhầm lẫn gì trong những trường hợp trên. Nguyễn Bá Thanh đã bất chấp nhân tâm, bất chấp sinh mạng con người để lấy bằng được Cồn Dầu. Tay chân của Nguyễn Bá Thanh đã đánh đập tra tấn dã man nhiều người và khiến một người chết, đẩy hàng chục người từ trẻ thơ 3 tuổi đến ông già 80 phải tha hương tới Thái Lan và còn tiếp tục săn đuổi họ. Không phải ông Thanh và nhà cầm quyền Đà Nẵng có ý định lấy Cồn Cỏ hay Cồn Hến, rồi bị thằng đánh máy đánh nhầm thành Cồn Dầu ! Họ quyết lấy đích danh Cồn Dầu. Đó là hành vi ăn cướp có vũ trang, giết người. Dân Cồn Dầu không phải là dân oan, họ là nạn nhân của sự cướp đất, bạo quyền thành phố Đà Nẵng chính là quân ăn cướp !
Tôi không biết ai đã sáng tác ra cụm từ này dành cho những người bị cướp đất. Chỉ có thể giả định người đó muốn đưa sự việc ra công luận nên đã uốn éo chữ nghĩa để làm giảm tính nghiêm trọng sự việc. Điều đáng tiếc là chúng ta mặc nhiên sử dụng thiếu suy nghĩ mà tiếp tay cho sự trí trá. Khi viết những dòng này, tôi khá buồn khi một bài hát ở hải ngoại liên tục nhắc đến từ "dân oan" trong buổi họp báo của Mục sư Nguyễn Công Chính : "Từ miền Tây đoàn dân oan tiến về Sài Gòn, từ miền Nam đoàn dân oan tiến về Hà Nội" v.v. Mong rằng những người làm việc với con chữ, đặc biệt trong văn hóa văn nghệ hãy khắt khe hơn, tránh vô tình tiếp tay cho nhà cầm quyền.
Đã đến lúc chúng ta cần đoạn tuyệt với những cái tên "dân oan Tiền Giang, dân oan Văn Giang, dân oan Dương Nội" mà phải gọi là : nạn nhân bị cướp đất ở Dương Nội, nạn nhân bị cướp đất ở Tiền Giang, nạn nhân bị cướp đất ở Văn Giang.
Người dân Dương Nội phản đối chính quyền địa phương cướp đất và ruộng vườn
Vậy kẻ cướp là những ai ? Những người dân phòng với dùi cui rệu rã kẻ đứng người ngồi, những cảnh sát cơ động được trang bị từ chân tới đầu ? những người chỉ huy ? Không ! Không phải là họ, họ cũng là nạn nhân theo một cách khác của bạo quyền cộng sản. Sự đói rách bần cùng khiến cho một vài triệu đồng cũng đủ để nhân cách bị lu mờ. Kẻ cướp không xuất hiện trong các vụ cướp. Chúng dùng nạn nhân đi cướp từ những nạn nhân khác cho chúng.
Sự việc đã lặp đi lặp lại hàng chục năm, đẩy hàng trăm ngàn người ra khỏi mảnh đất mà họ đã gắn bó. Kẻ cướp trực tiếp trong từng trường hợp là nhà cầm quyền xã, huyện, tỉnh và cả trung ương. Đứng sau đám cướp luôn là đám tài phiệt với lòng tham vô đáy. Trong tất cả mọi trường hợp, việc cướp bóc giết người không thể thiếu được sự đồng lõa hay làm ngơ của nhà cầm quyền cộng sản. Kẻ cướp chính là bạo quyền cộng sản các cấp. Vì vậy mọi sự kêu cứu : "Quốc hội ơi cứu dân", "Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ơi cứu dân", "Đảng ơi cứu dân"… đều là kêu nhầm địa chỉ.
Tôi hoàn toàn cảm thông hoàn cảnh của những người khiếu kiện màn trời chiếu đất không biết bấu víu vào đâu nên đành ôm hình Hồ Chí Minh, ôm cờ, cầu cứu các chóp bu cộng sản, nhưng họ cũng nên hiểu rằng cách đó hoàn toàn vô vọng. Thực tế vụ Đoàn Văn Vươn là bài học, Nguyễn Tấn Dũng đã lên tiếng, cá tôm vẫn bị cướp trắng trợn, anh em nhà Vươn vẫn đi tù. Tôi tin rằng mỗi người dân khiếu kiện nhiều năm đều có những kinh nghiệm thực tế rõ hơn tôi. Hãy đoạn tuyệt với hy vọng mơ hồ đảng hay Nguyễn Phú Trọng sẽ ra tay cứu xét. Phải nhìn nhận họ là nguyên nhân của mọi nguyên nhân. Đầu não của kẻ cướp chính là đảng cộng sản Việt Nam. Việc cầu cứu họ không làm thay đổi, mà lại còn đem cho Đảng một chút chính danh nào đó.
Cải cách ruộng đất là một sự cướp bóc và giết người tàn bạo.
Phải nhìn nhận cướp bóc, bạo lực, khủng bố là một hằng số xuyên suốt từ tháng 8 năm 1945 đến nay. Cải cách ruộng đất là một sự cướp bóc và giết người tàn bạo. Tước đoạt quyền sở hữu đất của toàn dân bằng chính sách hợp tác xã. Thanh trừng các đồng chí, bịt miệng giới văn nghệ sỹ qua vụ án Xét Lại Chống Đảng và Nhân Văn Giai Phẩm. Kể sao cho hết những hành động dã man của nhà cầm quyền cộng sản, họ gieo rắc sự sợ hãi lên toàn bộ trí thức. Một mặt họ bưng bít thông tin, mặt khác khoác lên trên tội ác của mình một tấm áo mỹ miều vì sự nghiệp cách mạng, vì nhân dân. Cả một guồng máy tuyên truyền khổng lồ, ngày đêm đầu độc từ khi sinh ra, khiến cả dân tộc hoang mang, bị cướp mà vẫn không nhận diện ra kẻ cướp là ai. Vẫn mơ màng Hồ Chí Minh vĩ đại, vẫn đảng anh minh !
4444444444444
Nhưng dù hiền lành đến mấy, chúng ta cũng không thể gọi kẻ cướp là ân nhân và kêu gọi lòng từ bi của kẻ cướp.
Đã đến lúc chúng ta rũ bỏ ảo giác để nhận diện đúng bản chất, thực trạng nghèo đói đau khổ, đạo đức băng hoại, kẻ có quyền, có tiền mặc sức cướp bóc, môi trường bị hủy hoại… chính là do Đảng cộng sản Việt Nam. Cần có sự minh định thẳng thắn giữa kẻ cướp và nạn nhân, đồng lòng xóa đi sự mơ hồ, chỉ đích danh kẻ cướp, như thế sẽ đặt nhà cầm quyền cộng sản trong mối tương quan mới.
Nói lên tất cả những điều này không phải để khơi dậy niềm uất hận nuôi dưỡng lòng căm thù. Chúng ta không thay đổi được quá khứ đau thương, nhưng có thể thay đổi được tương lai. Không vì bất cứ lý do gì để chúng ta tự cho mình quyền tiêu diệt ai và làm tổn thương dân tộc đã quá đau khổ này. Nhưng dù hiền lành đến mấy, chúng ta cũng không thể gọi kẻ cướp là ân nhân và kêu gọi lòng từ bi của kẻ cướp.
Cần minh định rõ rằng chúng ta đều là nạn nhân, chúng ta bị cướp từ đất đai đến quyền làm người. Thậm chí việc lên tiếng về những nỗi thống khổ của mình cũng không được phép. Kẻ gây ra những oan trái ngút ngàn đó, kẻ cướp đi của chúng ta tất cả…chính là đảng cộng sản Việt Nam.
Đỗ Xuân Cang
(22/08/2018)
Trong bộ máy điều hành của Chính phủ, không có Bộ Chính trị. Luật Tổ chức Chính quyền địa phương cũng không có điều luật nào đề cập đến thẩm quyền của Bộ Chính trị. Thế nhưng vào cuối giờ chiều ngày 15/8, nhiều báo điện tử có cùng bản tin với tít tựa "Bộ Chính trị hướng dẫn thí điểm hợp nhất cơ quan Đảng, chính quyền ở tỉnh, huyện".
Huy hiệu 40 năm tuổi Đảng Cộng sản Việt Nam. Ảnh minh hoạ.
Tương tự, Luật Mặt trận tổ quốc cũng không có điều luật nào về thẩm quyền của Bộ Chính trị trong việc can thiệp vào hiệp thương chọn lựa những chức danh quản lý của tổ chức này.
Hiến pháp 2013, tại Điều 4.3 đã ghi rất rõ rằng : "Các tổ chức của Đảng và đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật".
Phải chăng Đảng cho mình cái quyền nghiễm nhiên đứng trên Hiến pháp và pháp luật ?
Tại sao lại là chiều ngày 15-8 ?
Ngày 7/8/2018, Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư Trần Quốc Vượng ký ban hành Kết luận của Bộ Chính trị về thực hiện một số mô hình thí điểm theo Nghị quyết số 18, ngày 25/10/2017 của Ban Chấp hành trung ương khóa XII "Một số vấn đề về tiếp tục đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị tinh gọn, hoạt động hiệu lực, hiệu quả".
Câu hỏi đặt ra là vì sao ngày ký ban hành là 7/8, nhưng hơn tuần lễ sau thì tin tức mới đồng loạt đăng trên các báo ? Liệu có liên quan gì đến vụ việc hôm 14/8, tại Hà Nội, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã ‘phát biểu chỉ đạo, khai giảng’ Lớp bồi dưỡng, cập nhật kiến thức dành cho các đồng chí Ủy viên Ban Chấp hành trung ương Đảng khóa XII (lớp thứ I, năm 2018) ?. Phải chăng ông Trọng muốn đả thông tư tưởng trước khi những nội dung "Một số vấn đề về tiếp tục đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị tinh gọn, hoạt động hiệu lực, hiệu quả" được công khai ?
"Tôi được biết, theo chương trình, chúng ta sẽ nghe 9 chuyên đề. Đó là những vấn đề về phát triển kinh tế - xã hội ; xây dựng Chính phủ liêm chính và hành động ; xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa ; đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy và xây dựng đội ngũ cán bộ ; công tác tư tưởng, lý luận ; phát huy sức mạnh đoàn kết toàn dân tộc, thực hiện dân chủ xã hội chủ nghĩa ; chiến lược quốc phòng, an ninh, đối ngoại... Với tinh thần chủ yếu là bổ túc, cập nhật những nhận thức mới, có tính chất gợi mở, định hướng để các đồng chí tự nghiên cứu, vận dụng trong hoạt động thực tiễn, phục vụ trực tiếp cho công tác". Trích phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại buổi khai giảng Lớp bồi dưỡng.
Từ phát biểu đó, sở dĩ đặt nghi vấn về ‘đả thông tư tưởng’, vì nếu căn cứ theo Hiến pháp và pháp luật hiện hành, thì những nội dung của "Một số vấn đề về tiếp tục đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị tinh gọn, hoạt động hiệu lực, hiệu quả", mà ông cựu Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân Tối cao ký ban hành trên cương vị Thường trực Ban Bí thư, là việc Đảng Cộng sản Việt Nam tái khẳng định việc họ đang công khai đứng trên Hiến pháp và pháp luật.
Chính quyền của dân hay của Đảng ?
"Người được phân công kiêm nhiệm là người đứng đầu cơ quan tham mưu, giúp việc của cấp ủy và cơ quan chuyên môn thuộc Ủy ban nhân dân (UBND) cùng cấp ; là ủy viên ban thường vụ cấp ủy (hoặc cấp ủy viên) và là ủy viên UBND theo quy định của Luật Tổ chức chính quyền địa phương. Việc kiện toàn chức danh người đứng đầu theo trình tự : Ban thường vụ cấp ủy phân công đối với chức danh về đảng ; giới thiệu để Hội đồng nhân dân (HÐND) bầu ủy viên UBND và UBND quyết định bổ nhiệm chức vụ thủ trưởng cơ quan chuyên môn của UBND. Người đứng đầu cơ quan tham mưu, giúp việc của cấp ủy và cơ quan chuyên môn thuộc UBND thuộc biên chế cơ quan đảng".
Đó là quy định của thí điểm kiêm nhiệm chức danh người đứng đầu cơ quan tham mưu, giúp việc của cấp ủy và cơ quan chuyên môn của chính quyền có chức năng, nhiệm vụ tương đồng cấp tỉnh, cấp huyện mà Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư Trần Quốc Vượng yêu cầu.
Câu hỏi đặt ra : phải chăng ông Trần Quốc Vượng đang nắm quyền điều hành bộ máy hành chính quốc gia chứ không phải ông Nguyễn Xuân Phúc ? Sở dĩ đặt câu hỏi như vậy, vì việc "tổ chức và hoạt động của cơ quan chuyên môn thuộc ủy ban nhân dân cấp tỉnh, cấp huyện" là thẩm quyền của Thủ tướng Chính phủ.
Luật Tổ chức Chính quyền địa phương, Điều 9. Cơ quan chuyên môn thuộc UBND, quy định :
1. Cơ quan chuyên môn thuộc UBND được tổ chức ở cấp tỉnh, cấp huyện, là cơ quan tham mưu, giúp UBND thực hiện chức năng quản lý nhà nước về ngành, lĩnh vực ở địa phương và thực hiện các nhiệm vụ, quyền hạn theo sự phân cấp, ủy quyền của cơ quan nhà nước cấp trên.
2. Cơ quan chuyên môn thuộc UBND chịu sự chỉ đạo, quản lý về tổ chức, biên chế và công tác của UBND, đồng thời chịu sự chỉ đạo, kiểm tra về nghiệp vụ của cơ quan quản lý nhà nước về ngành, lĩnh vực cấp trên.
3. Việc tổ chức cơ quan chuyên môn thuộc UBND phải bảo đảm phù hợp với đặc điểm nông thôn, đô thị, hải đảo và điều kiện, tình hình phát triển kinh tế - xã hội của từng địa phương ; bảo đảm tinh gọn, hợp lý, thông suốt, hiệu lực, hiệu quả trong quản lý nhà nước về ngành, lĩnh vực từ trung ương đến cơ sở ; không trùng lặp với nhiệm vụ, quyền hạn của các cơ quan nhà nước cấp trên đặt tại địa bàn.
4. Chính phủ quy định cụ thể tổ chức và hoạt động của cơ quan chuyên môn thuộc UBND cấp tỉnh, cấp huyện.
Mặt trận Tổ quốc là cơ sở chính trị của chính quyền hay của Đảng ?
Câu trả lời : nếu theo Luật Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, thì "Mặt trận Tổ quốc Việt Nam là cơ sở chính trị của chính quyền nhân dân ; đại diện, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp, chính đáng của Nhân dân ; tập hợp, phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc, thực hiện dân chủ, tăng cường đồng thuận xã hội ; giám sát, phản biện xã hội" (trích Điều 1).
Còn hiện nay, theo "Một số vấn đề về tiếp tục đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị tinh gọn, hoạt động hiệu lực, hiệu quả" mà ông Trần Quốc Vượng ký ban hành, thì mặt trận Tổ quốc Việt Nam trước tiên là cơ sở chính trị của Đảng Cộng sản.
"Về thí điểm trưởng ban dân vận cấp ủy đồng thời là chủ tịch ủy ban Mặt trận Tổ quốc cấp tỉnh, cấp huyện ở những nơi có đủ điều kiện, Bộ Chính trị giao ban thường vụ tỉnh ủy, thành ủy căn cứ vào tình hình, điều kiện thực tế tại địa phương chủ động lựa chọn thực hiện thí điểm ở cấp huyện ; Ban Tổ chức trung ương chủ trì, phối hợp Ban Dân vận trung ương, Ðảng đoàn Mặt trận Tổ quốc Việt Nam làm việc và thống nhất với ban thường vụ tỉnh ủy, thành ủy nơi có điều kiện để thí điểm mô hình này.
Kiện toàn chức danh kiêm nhiệm thực hiện theo trình tự phân công ủy viên ban thường vụ, trưởng ban dân vận cấp ủy trước, sau đó giới thiệu để Ủy ban Mặt trận Tổ quốc hiệp thương chức danh Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc theo quy định của Ðiều lệ Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và hướng dẫn của Ủy ban trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam". (trích "Một số vấn đề về tiếp tục đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị tinh gọn, hoạt động hiệu lực, hiệu quả").
Như vậy, việc "giám sát, phản biện xã hội" sẽ phải theo răm rắp ý Đảng, vì tổ chức Mặt trận Tổ quốc giờ đây chỉ còn giữ lại tên gọi, còn về nhân sự điều hành thì đã đồng nhất với tổ chức dân vận của Đảng.
Người tài ở Việt Nam đều là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam
Tính đến cuối giờ chiều ngày 16-8, văn bản có tên Kết luận của Bộ Chính trị về thực hiện một số mô hình thí điểm theo Nghị quyết số 18, ngày 25/10/2017 của Ban Chấp hành trung ương khóa XII "Một số vấn đề về tiếp tục đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị tinh gọn, hoạt động hiệu lực, hiệu quả" vẫn chưa được phát hành công khai trên hệ thống văn bản pháp luật để các bên liên quan và người dân quan tâm tìm hiểu cặn kẽ.
Từ những gì mà báo chí đã đăng, có thể thấy rằng tất cả các chức danh quản lý trong bộ máy quản trị hành chính từ cấp quận, huyện trở đi đều thuộc về nhân sự là đảng viên Đảng Cộng sản. Người tài, nếu chưa là đảng viên thì không có cơ hội nào để được bầu chọn, vì nơi bầu chọn nhân sự thuộc về cơ quan Đảng, chứ không phải từ sự cạnh tranh công bằng trong ứng tuyển.
Dường như Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư Trần Quốc Vượng muốn bạch hóa rằng "Đảng là một tổ chức để làm quan phát tài".
Trúc Giang
VNTB, 17/08/2018
Lãnh đạo Việt Nam hô hào đổi mới nhiều bao nhiêu cán bộ đi giật lùi bấy nhiêu. Đảng chỉ đạo phải tuyệt đối kiên định Chủ nghĩa Mác-Lênin và trung thành với đảng thì càng có nhiều đảng viên “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” bỏ đảng, đòi bầu cử tự do và dân chủ nhân quyền.
Đảng chỉ đạo phải tuyệt đối kiên định Chủ nghĩa Mác-Lênin và Tư tưởng Hồ Chí Minh
Và khi đảng phát động phong trào toàn dân, toàn đảng phải “học tập và làm việc theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Chủ tịch Hồ Chí Minh” thì nhiều người đứng đầu chỉ muốn “tổ chức thực hiện Chỉ thị hình thức, chiếu lệ”, theo lời Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư Trần Quốc Vượng.
(Quân đội Nhân dân, 16/05/2018).
Người chịu trách nhiệm trực tiếp việc học theo “Bác”, Trưởng ban Tuyên giáo trung ương Võ Văn Thưởng thì xác nhận :
“Vẫn còn tình trạng làm qua loa, đối phó, chưa thực sự cầu thị, bệnh “thành tích”, bệnh “hình thức” ở nhiều nơi; Một bộ phận cán bộ, đảng viên, trong đó có người đứng đầu, thậm chí có cả cán bộ, đảng viên nắm giữ chức vụ cao trong cơ quan Đảng, Nhà nước còn thiếu tự giác, chưa thường xuyên học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh, thiếu tu dưỡng, rèn luyện, không gương mẫu trong công tác và trong sinh hoạt, vi phạm các quy định của Đảng và pháp luật...”.
(VietnamNet, 16/05/2018).
Sinh viên, học sinh từ trường đạo đến trường nhà nước đều chán đền tận mang tai môn học lịch sử đảng và Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng “Bác” Hồ. Lý do chán vì nội dung toàn nói hay cho đảng và sặc mùi tuyên truyền nhưng vẫn phải học vì là môn bắt buộc. Nếu không học thì không cho tốt nghiệp dù có giỏi đầu lớp hay đầu trường.
Mơ hồ-viển vông
Nhưng tại sao lại lung tung xòe như thế vào lúc Bộ Chính trị, Ban Bí thư, Ban Tổ chức trung ương và Hội đồng Lý luận trung ương họp bàn các văn kiện sẽ trình ra 2 Hội nghị trung ương 8 và 9 và chuẩn bị tài liệu tổ chức Đại hội đảng XIII dự trù vào đầu năm 2021?
Lý do vì khi phải học lời “Bác” dặn : “cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư” thì lãnh đạo lại tham lam, độc tài và coi đó là chuyện của người khác và của kẻ thừa hành nên cả nước không thèm nghe theo.
Thứ đến là khi phải nghe đảng khoan hò mãi chuyện “quá độ lên chủ nghĩa xã hội” mà chẳng biết bao giờ mới tới để xem mặt mũi nó ra sao nên ai cũng nản. Bằng chứng là ông Tổng bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng đã nói : “Đổi mới chỉ là một giai đoạn, còn xây dựng chủ nghĩa xã hội còn lâu dài lắm. Đến hết thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”.
(Tuổi Trẻ, 23/10/2013).
Như vậy thì hèn chi mà rất nhiều đảng viên và người dân không còn muốn “liên hệ máu thịt” gì với đảng nữa. Họ đã “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” để thoát ly khỏi sai lầm của lãnh đạo cứ muốn tiếp tục duy trì chế độ cộng sản, dù nó đã bị nhân dân nước Nga, thủ phủ của thế giới cộng sản và nhân dân các nước Đông Âu vứt vào thùng rác từ 1989 đến 1991.
Ngày nay trên toàn thế giới chỉ còn lại 4 nước độc tài duy trì Chủ nghĩa cộng sản gồm Trung Quốc, Việt Nam, Cuba và Bắc Hàn, trong khi tuyệt đại đa số nhân loại của 7,6 tỷ người đã xa lánh nó như tránh thứ vi trùng độc hại. Một đài tưởng niệm 100 triệu nạn nhân của Chủ nghĩa cộng sản, kể cả ở Việt Nam, đã được Tổng thống Hoa Kỳ George W. Bush khánh thành tại Thủ đô Hoa Thịnh Đốn vào ngày 12 tháng 6 năm 2007 là bằng chứng khác của sự lầm lạc của Đảng cộng sản Việt Nam.
Vì vậy, chiêu bài “Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc”, hay “Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” với chủ trương đổi mới từ 1986 chẳng qua chỉ là những tấm bình phong che đậy của những nhà nước độc tài và những chế độc độc đảng phản dân chủ. Do đó, những nhà tư tưởng cộng sản giáo điều và bảo thủ của Việt Nam đã từ lâu đề cao chủ trương “đổi mới nhưng không đổi màu”, và “hội nhập mà không hòa tan”.
Những ai đòi đảng “đổi mới kinh tế” thì phải “đổi mới chính trị” để dân thật sự làm chủ đất nước, tự quyết định tương lai chính trị của mình ; phải có bầu cử tự do, dân chủ và tam quyền phân lập (lập pháp, hành pháp và tư pháp) thì liền bị lên án “phản động, phản cách mạng”, hay còn bị chụp mũ là tay sai của “các thế lực thù địch” và “diễn biến hòa bình” do Mỹ giật giây.
Những lập luận viển vông như “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” và “dân chủ xã hội chủ nghĩa” ghi trong “Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ qúa độ lên Chủ nghĩa xã hội” (bổ sung và phát triển năm 2011) của Đảng cộng sản Việt Nam cũng là những thứ không có trong thực tế và sai lầm từ cơ bản.
Bằng chứng cho tới nay, sau 32 năm Đổi mới từ 1986, đảng vẫn chưa giải thích được ý nghĩa đích thực của lập luận giở trăng giở đèn làm kinh tế thị trường của tư bản chủ nghĩa mà lại phải theo “định hướng xã hội chủ nghĩa” là định hướng như thế nào ? Kinh tế thị trường tự do, không cần ai xỏ mũi kéo đi như kinh tế cộng sản chỉ huy.
Vì vậy, đã có nhiều chuyên gia kinh tế hàng đầu của Việt Nam phê bình đảng đã ỡm ờ đánh lận con đen khi nói như thế để che đậy chủ trương làm kinh tế phải do đảng lãnh đạo và nhà nước quản lý độc tài.
Khoản 1 của Điều 51 Hiến pháp năm 2013 đã nói rõ âm mưu này :
“Nền kinh tế Việt Nam là nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa với nhiều hình thức sở hữu, nhiều thành phần kinh tế ; kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo”.
Khi nói về “dân chủ xã hội chủ nghĩa” thì miệng lưỡi tuyên truyền của đảng luôn luôn rêu rao “dân chủ phải đi đôi với kỷ cương” để bảo vệ quyền làm chủ của nhân dân. Nhưng khi quyền này lại do “nhà nước quản lý” thì cũng như không có. Cũng giống như chuyện bầu cử Hội đồng nhân dân và Quốc hội thì luôn luôn là “đảng cử dân bầu” thì có phải cử tri là bù nhìn không ?
Tiêu biểu như câu nói độc tài của ông Nguyễn Phú Trọng mới đây tại Hội nghị toàn quốc về tiếp tục đẩy mạnh việc xây dựng và thực hiện Quy chế dân chủ ở cơ sở ngày 16/07/2018 tại Hà Nội. Ông nói :
“Việc phát huy quyền làm chủ của nhân dân phải đặt trong tổng thể cơ chế “Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ...”. Dân chủ phải đi đôi với kỷ cương, trật tự ; quyền hạn gắn liền với trách nhiệm ; lợi ích đi đôi với nghĩa vụ ; chống quan liêu, mệnh lệnh, đồng thời chống tình trạng vô chính phủ, lợi dụng dân chủ để vi phạm pháp luật”.
Nói như ông Trọng thì quyền làm chủ của nhân dân ở các nước tự do có cần phải do đảng cầm quyền lãnh đạo và nhà nước quản lý không mà họ vẫn thượng tôn pháp luật khi thực hiện quyền ông dân của mình.
Lối lập luận nhập nhằng của thứ dân chủ trá hình ở Việt Nam còn được trắng trợn viết trong Điều 53 Hiến pháp năm 2013, theo đó : "Đất đai, tài nguyên nước, tài nguyên khoáng sản, nguồn lợi ở vùng biển, vùng trời, tài nguyên thiên nhiên khác và các tài sản do Nhà nước đầu tư, quản lý là tài sản công thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý."
Ai cho phép nhà nước cho mình quyền “đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý” đất đai và tài sản của toàn dân ? Từ xưa tới nay, chưa có bất cứ cuộc trưng cầu ý dân nào được tổ chức để ủy quyền cho nhà nước chiếm cứ tài sản của dân trắng trợn như vậy.
Do đó khi Cương lĩnh năm 2011 viết rằng "Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân ta" là đảng đã tự ý nhét chữ vào miệng dân. Không tin đảng thử tổ chức trưng cầu dân ý có quốc tế kiểm soát tự do và dân chủ xem có mấy phần trăm người Việt Nam muốn duy trì thứ chủ nghĩa cộng sản trá hình này ?
Ấy vậy mà Cương lĩnh dám viết hão huyền rằng "Theo quy luật tiến hóa của lịch sử, loài người nhất định sẽ tiến tới chủ nghĩa xã hội".
Tất cả những lập luận và kết luận kiêu căng và không chứng minh được của hàng ngũ lãnh đạo và tư tưởng của Việt Nam phần nhiều nói ra chỉ để sướng miệng vì không phản ảnh được sự thật của những việc đang xẩy ra trong cuộc sống của dân. Vì vậy tình trạng “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” để “diễn biến hòa bình” theo Chủ nghĩa Tư bản đang diễn ra phức tạp trong nội bộ Đảng cộng sản Việt Nam.
Đe dọa đảng tan
Bằng chứng đảng viết trong Nghị quyết 04/NQ-TW ngày 30/10/2016 :
“Tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” về tư tưởng trong đội ngũ cán bộ, đảng viên là một vấn đề hệ trọng, liên quan đến sự tồn vong của Đảng, của chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta”.
Nghị quyết viết tiếp :
“Nhiều tổ chức đảng, đảng viên còn hạn chế trong nhận thức, lơ là, mất cảnh giác, lúng túng trong nhận diện và đấu tranh, ngăn chặn "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" ; việc đấu tranh, phản bác những luận điệu sai trái, xuyên tạc của các thế lực thù địch, tổ chức phản động, phần tử cơ hội, bất mãn chính trị còn bị động, thiếu sắc bén và hiệu quả chưa cao. Trong khi đó, sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống dẫn tới "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" chỉ là một bước ngắn, thậm chí rất ngắn, nguy hiểm khôn lường, có thể dẫn tới tiếp tay hoặc cấu kết với các thế lực xấu, thù địch, phản bội lại lý tưởng và sự nghiệp cách mạng của Đảng và dân tộc”.
Để ngăn chặn, ngày 07/12/2017, Ủy viên Bộ Chính trị, thành viên Thường trực Ban Bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra trung ương Trần Quốc Vượng thay mặt Bộ Chính trị vừa ký ban hành Quy định 102-QĐ/TW về xử lý kỷ luật đảng viên vi phạm.
Trong số những vi phạm về chính trị và nguyên tắc tổ chức, sinh hoạt đảng thì những vi phạm dưới đây sẽ bị phạt tùy theo mức độ và lần vi phạm từ khiến trách, cảnh cáo, cách chức đến khai trừ:
1. Đảng viên vi phạm một trong các trường hợp sau gây hậu quả ít nghiêm trọng thì kỷ luật bằng hình thức khiển trách :
a) Bị người khác xúi giục, lôi kéo, mua chuộc mà có hành vi nói, viết, lưu trữ, tán phát, xuất bản, cung cấp thông tin, tài liệu, hiện vật có nội dung trái với đường lối, quan điểm của Đảng, pháp luật của Nhà nước.
b) Phụ họa, a dua theo những quan điểm trái với quan điểm của chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối của Đảng, mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội; thiếu trách nhiệm trong đấu tranh chống biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, các biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ, chống diễn biến hòa bình.
c) Có biểu hiện dao động, giảm sút niềm tin vào sự lãnh đạo của Đảng, không thực hiện đúng các nguyên tắc tổ chức và sinh hoạt đảng.
d) Không trung thực trong khai lý lịch, lịch sử bản thân và bổ sung lý lịch đảng viên.
2. Trường hợp đã bị xử lý kỷ luật theo quy định tại Khoản 1 Điều này mà tái phạm hoặc vi phạm lần đầu gây hậu quả nghiêm trọng hoặc vi phạm một trong các trường hợp sau thì kỷ luật bằng hình thức cảnh cáo hoặc cách chức (nếu có chức vụ) :
a) Bị xúi giục, dụ dỗ hoặc do nhận thức không đúng mà nói, viết, làm trái hoặc không thực hiện Cương lĩnh chính trị, Điều lệ Đảng, nghị quyết, chỉ thị, quyết định, quy định, quy chế, kết luận của Đảng, pháp luật của Nhà nước; làm những việc mà pháp luật không cho phép.
b) Xúi giục, kích động, ép buộc người khác nói, viết, lưu giữ, tán phát, xuất bản, cung cấp những thông tin, tài liệu, hiện vật có nội dung trái Cương lĩnh chính trị, Điều lệ Đảng, nghị quyết, chỉ thị, quy định, quyết định, quy chế, kết luận của Đảng, pháp luật của Nhà nước.
c) Bị dụ dỗ, lôi kéo hoặc bị cưỡng ép tham gia các đảng phái, tổ chức chính trị hoạt động trái phép.
3. Trường hợp vi phạm quy định tại Khoản 1, Khoản 2 Điều này gây hậu quả rất nghiêm trọng hoặc vi phạm một trong các trường hợp sau thì kỷ luật bằng hình thức khai trừ :
a) Cố ý nói, viết có nội dung xuyên tạc lịch sử, xuyên tạc sự thật, phủ nhận vai trò lãnh đạo và thành quả cách mạng của Đảng và dân tộc.
b) Phản bác, phủ nhận chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, nguyên tắc tập trung dân chủ, nền dân chủ xã hội chủ nghĩa, nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa, nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa ; đòi thực hiện thể chế "tam quyền phân lập", "xã hội dân sự", "đa nguyên, đa đảng".
c) Cố ý đưa thông tin sai lệch, xuyên tạc đường lối, chính sách của Đảng, Nhà nước ; bôi nhọ lãnh tụ, lãnh đạo Đảng, Nhà nước ; truyền thống của dân tộc, của Đảng và Nhà nước.
d) Lợi dụng dân chủ, nhân quyền, dân tộc, tôn giáo hoạt động gây nguy hại đến an ninh chính trị, trật tự, an toàn xã hội.
đ) Móc nối, cấu kết với các thế lực thù địch, phản động và các phần tử cơ hội, bất mãn chính trị để truyền bá tư tưởng, quan điểm đối lập; vận động, tổ chức, tập hợp lực lượng để chống phá Đảng và Nhà nước.
e) Hoạt động trong các đảng phái, tổ chức chính trị phản động.
g) Kích động tư tưởng bất mãn, bất đồng chính kiến, chống đối trong nội bộ. Lợi dụng và sử dụng các phương tiện thông tin, truyền thông, mạng xã hội để nói xấu, bôi nhọ, hạ thấp uy tín, vai trò lãnh đạo của Đảng.
h) Tác động, lôi kéo, định hướng dư luận xã hội không theo đường lối của Đảng.
i) Phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng đối với lực lượng vũ trang; đòi "phi chính trị hóa" quân đội và công an; xuyên tạc đường lối quốc phòng toàn dân và an ninh nhân dân.
k) Phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng đối với báo chí, văn học - nghệ thuật. Sáng tác, quảng bá những tác phẩm văn hóa, nghệ thuật lệch lạc, bóp méo lịch sử, hạ thấp uy tín của Đảng và các đồng chí lãnh đạo Đảng, Nhà nước.
Những hình phạt này tuy nhiều, nhưng nội dung không mới vì các chứng bệnh không làm theo lệnh đảng, lười học tập Nghị quyết, nói không đi đôi với làm, công khai chỉ trích lãnh đạo, tình trạng đồng chí nhưng không đồng lòng, phê bình dè bỉu chủ nghĩa Mác Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, đòi dân chủ, đa nguyên đa đảng đã râm ran trong nội bộ từ khóa đảng VII thời ông Đỗ Mười làm Tổng bí thư (tháng 6 năm 1991 đến tháng 12 năm 1997).
Đảng cộng sản Việt Nam càng loay hoay bao nhiêu thì càng đứng ì một chỗ bấy nhiêu
Tình trạng tham nhũng, chạy chức chạy quyền, chạy bằng cấp, chạy chỗ ngồi mát ăn bát vàng và chạy tội không còn là chuyện bất thường hay năm thì mười họa trong đảng. Ông Nguyễn Túc, Ủy viên Đoàn Chủ tịch Ủy ban trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, nói :
“Hiện giờ lấy mục tiêu đầu tiên của một số người là “tiền đâu” ? lên chức là “lên tiền” nên có tình trạng chạy chức chạy quyền. Điều đó dẫn đến chuẩn mực của tự phê bình và phê bình của hai giai đoạn rất khác nhau. Cho nên một bộ phận không nhỏ thoái hóa biến chất đưa lợi ích vật chất lên trên. Điều đó khiến nhiều nơi không khí đấu tranh nội bộ trong Đảng không sôi động như trước đây.”
(Đại Đoàn Kết, ngày 16/12/2017)
Từ thời ông Lê Khả Phiêu làm Tổng bí thư khóa VIII, sang hai khóa IX và X thời ông Nông Đức Mạnh rồi chuyển qua hai khóa XI và XII thời Nguyễn Phú Trọng thì thấy càng về sau, gần 30 năm dài, từ 1991 đến 2018, những chứng hư tật xấu và khuyết tật của cán bộ đảng viên không bớt mà chỉ thấy tăng cao đến mức đe dọa cả sự sống còn của đảng.
Như vậy thì rõ ràng Đảng cộng sản Việt Nam càng loay hoay bao nhiêu thì chứng ì một chỗ của cán bộ, đảng viên càng dài ra bấy nhiêu.
Phạm Trần
(31/07/2018)