Nguyễn Phú Trọng sẽ không về hưu giữa nhiệm kỳ như dự định mà ông ta đã hứa với trung ương đảng. Trước đây ông ta từng hứa làm tiếp tục vì chưa xong công việc bồi dưỡng, chọn lựa người kế nhiệm.
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đón chính thức Tổng bí thư, Chủ tịch nước Trung Quốc Tập Cận Bình - Ảnh : Độc Lập (Thanh Niên, 05/11/2015).
Tờ báo Nikkei mới đây có một bài viết phân tích về những thủ đoạn của Tập Cận Bình nhằm muốn hướng tới nhiệm kỳ tổng bí tư thứ ba vào đại hội 19 của đảng cộng sản Trung Quốc. Tập đã tiêu diệt những đối thủ có khả năng là người kế vị chức tổng bí thứ như Tôn Chính Tài với một cuộc bắt giữ khẩn cấp với tội danh '' vi phạm kỷ luật đảng''. Thông qua việc bắt giữ Tô Chính Tài, người có khả năng kế nhiệm tổng bí thư thay Tập là Hồ Xuân Hoa cũng nhận được những thông điệp sẽ chung số phận với Tôn nếu như có ý định làm người kế nhiệm Tập trong lúc này.
Không có người kế nhiệm đương nhiên Tập sẽ vẫn làm tổng bí thư.
Chiêu trò của Tập được học trò Nguyễn Phú Trọng áp dụng triệt để tại Việt Nam, từ cách thức đẻ ra những tổ, ban trong đảng và cách nắm chặt công an, quân đội và truyền thông, ủy ban kiểm tra trung ương. Nguyễn Phú Trọng đã học Tập để loại trừ những người có khả năng kế nhiệm Trọng như Đinh Thế Huynh, Trần Đại Quang.
Khi Đinh Thế Huynh chớm ốm, Trọng lập tức cho dư luận rộ lên tin đồn đại để rồi bắt tay vào xử lý. Cách này Trọng đã từng áp dụng với Phùng Quang Thanh khi Thanh trị bệnh tại Pháp. Trước thềm đại hội 12, Phùng Quang Thanh đương nắm quân đội và có ý định không muốn về hưu nếu như trong bộ chính trị có người quá tuổi không về. Việc Thanh cương quyết như thế đã dẫn đến nhiều ủy viên Bộ chính trị khác của khóa 11 cũng không có ý định về. Trọng đã cho người tung tin đồn ầm ĩ về Thanh , để rồi trung ương ấy cớ dư luận đồn đại mà đưa thông báo Thanh bị bệnh nặng phải chữa trị nước ngoài. Rồi nhân cớ để bảo đảm uy tín đảng, Trọng cho quân áp giải Thanh từ sân bay về và giam lỏng cho đến khi Thanh tự làm đơn xin rút khỏi chính trường mới buông tha.
Cách thức lợi dụng truyền thông để tạo dư luận rồi đứng ra giải quyết được Trọng lặp lại nhiều lần, từ những chuyện như xe sang biển công đến vụ Phùng Quang Thanh, tiếp đến mới đây là Đinh Thế Huynh chớm ốm, Trọng đã cho người tung tin trong dư luận dồn đại rồi nại cớ để trấn an dư luận, Trọng cho Trần Quốc Vượng thay thế Huynh. Đến nay Huynh đã khỏi bệnh muốn đi làm lại nhưng Trọng đã lờ đi lời đề nghị của Huynh. Số phận chính trị của Huynh đã chấm dứt bởi y là người có những tố chất làm tổng bí thư mà Trọng đã đề ra ở quy định 90 vào ngày 22 tháng 8 năm 2017.
Quy định 90 của Trọng nhấn mạnh người làm tổng bí thư phải có lý luận, tư tưởng chủ nghĩa Mác Lê Nin. Quy định này được ban ra khi Huynh vừa bị rời khỏi ghế thường trực ban bí thư do đi chữa bệnh.
Đối tượng kế nhiệm thứ hai của Trọng là chủ tịch nước Trần Đại Quang, đây là đối thủ mà Trọng tốn nhiều công sức để hạ bệ nhất. Dù dùng nhiều thủ đoạn âm thầm chia rẽ, cô lập Trần Đại Quang nhưng Trọng vẫn chưa làm được gì bởi Quang là người kín kẽ, thận trọng và giữ mình. Phải đợi đến khi Quang bị bệnh cần điều trị, Trọng mới áp dụng biện pháp cũ là tạo dư luận đồn đoán để ta tay. Lần này vẫn con bài Huy Đức được Trọng sử dụng để dẫn dắt dư luận đòi thay thế chủ tịch nước vì lý do vắng mặt đi trị bệnh, một cách đã thành công trước đó với Đinh Thế Huynh.
Đối tượng còn lại duy nhất bây giờ có thể kế nhiệm Nguyễn Phú Trọng ở giữa nhiệm kỳ chỉ còn lại Nguyễn Xuân Phúc. Tuy nhiên Phúc có quá nhiều tội lỗi mà Trọng nắm giữ, cho nên Phúc chỉ duy nhất một đường thần phục Trọng không dám nghĩ đến chuyện kế ngôi, hoặc Phúc đã che đậy ý định phản Trọng như đã từng phản Nguyễn Tấn Dũng thật khéo léo để Trọng không biết.
Sức mạnh của Nguyễn Phú Trọng có được từ quyết định xa rời ảnh hưởng của các nước phương Tây và gắn chặt với Tập Cận Bình, áp dụng xuất sắc nhưng gì Tập Cận Bình đã làm ở Trung Quốc. Trọng nhận được nhiều giúp đỡ của Tập trong chính trị , kinh tế cũng như kiểm soát quyền lực. Chỉ số đầu tư nước ngoài tăng là một thành công mà Trọng đem ra trưng với trung ương rằng không cần tư bản, Việt Nam vẫn có thể thu hút đầu tư. Tính đến tháng 9 năm 2017 con số vốn đầu tư nước ngoài đã tăng 13% so với cùng kỳ năm ngoái.
Nhưng cục thống kê không nói rõ cón số tăng này là do nguồn vốn FDI, nguồn vốn do các doanh nghiệp nước ngoài đầu tư trực tiếp, nắm quyền quyết định, vốn FDI được ư thích sử dụng vào những nước có tài nguyên nhiều, nền chính trị dễ mặc cả đi đêm. Trong số vốn đầu tư FDI tăng vọt mà bộ sậu Trọng, Phúc coi là thành công này chủ yếu từ Trung Quốc. Đây là hỗ trợ của Trung Quốc cho bộ sậu Trọng, Phúc có con số thành tích để trưng ra. Sự hỗ trợ này nằm trong thoả thuận hồi đầu năm Trọng tiếp xúc với các chủ đầu tư Trung Quốc trong lần tiếp kiến Vương Kỳ Sơn, chủ nhiệm ủy ban kiểm tra trung ương đảng cộng sản Trung Quốc để nhận lời bảo đảm sẽ đầu tư cho Việt Nam nếu như Trọng, Phúc thực hiện mô hình mà Trung Quốc muốn Việt Nam làm theo.
Với sự hỗ trợ về đầu tư FDI của Trung Quốc, Nguyễn Phú Trọng đã có được sức mạnh để cùng thuộc hạ Nguyễn Xuân Phúc làm một cuộc thanh trừng những phần tử thân phương Tây trong đảng, cũng như những kẻ có ý định kế nhiệm chức tổng bí thư của Trọng giữa nhiệm kỳ. Cuộc chiến mà cả Tập và và Trọng hô hào chống tham nhũng thực chất là mượn cớ để thanh trừng đối thủ, kiểm soát quyền lực. Bởi những ủy viên bộ chính trị cộng sản ở Việt Nam hay Trung Quốc, Triều Tiên, Cu Ba có kẻ nào không tham nhũng hay chiếm đoạt tài nguyên đất nước. Cho nên nói rằng vị tổng bí thư này, vì thủ tướng cộng sản kia liêm khiết đánh tham nhũng vì dân vì nước chỉ là luận điệu của những kẻ bồi bút lừa mị dân chúng, để che đậy những âm mưu soán đạt quyền lực và cướp bóc lẫn nhau trong nội bộ đảng cộng sản.
Nếu như Tập Cận Bình tiếp tục kiểm soát quyền lực và tiến tới thêm một nhiệm kỳ nữa, ở Việt Nam chắc chắn Nguyễn Phú Trọng cũng tiếp bước như vậy. Nhưng quy định điều lệ đảng sẽ trở thành những tờ giấy vô nghĩa. Xu hướng của cộng sản và các nước độc tài đã có chiều hướng lãnh tụ nắm ngôi vô hạn như ở Nga, Triều Tiên, Cu Ba... và Trung Cộng và Việt Cộng đang noi theo.
Việc Tập, Trọng thành công, điều ấy đồng nghĩa Việt Nam thần phục và lệ thuộc Trung Cộng sâu nặng hơn rất nhiều đến mức thành một chư hầu không thể thoát ra. Nền chính trị , đời sống văn hóa, tôn giáo của người dân Việt Nam sẽ trong cảnh ngột ngạt vù khủng bố và đàn áp.
Trong bối cảnh trung ương đảng cộng sản Việt Nam khiếp nhược và sợ hãi trước Trọng như hiện nay, không thể có những ý kiến mạnh đòi hỏi để đảng cộng sản Việt Nam tự quyết định người kế nhiệm Nguyễn Phú Trọng. Chỉ có những lãnh đạo về hưu còn có thể cất tiếng nói đòi hỏi quyền tự chủ quyết định người lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam. Cuộc chiến chính trường Việt Nam sắp tới nếu có khó khăn cho Nguyễn Phú Trọng, chính là những nguyên lão của đảng cộng sản Việt Nam.
Nhưng những nguyên lão cộng sản Việt Nam cũng dễ mua chuộc, chỉ cần thăm gặp và khen ngợi với chút quà cùng với một vài bài báo, dăm phút tung hô trên truyền hình, họ sẽ bỏ tất cả những gì mà họ nghĩ là ích lợi cho đất nước, dân tộc như các loại Trần Đình Hương, Nguyễn Trọng Vĩnh để lấy chút trọng thị của những kẻ đang nắm quyền.
Cùng với sự nắm chắc quyền lực của Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc đất nước Việt Nam lệ thuộc Trung Cộng là điều đương nhiên, đàn áp dân chủ cao độ cũng là điều đương nhiên. Không có tia sáng nào cho nền dân chủ Việt Nam cả, mọi sự cố gắng của các phong trào dân chủ lúc này đều phải trả giá đắt. Đó là sự thật đang diễn ra và sẽ diễn ra.
Người Buôn Gió
Nguồn : nguoibuongio1972.blogspot, 03/10/2017
Sau phát ngôn hùng hồn của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tại cuộc họp Ban Chỉ đạo trung ương về Phòng chống tham nhũng ngày 31/7, "Lò nóng lên rồi thì củi tươi vào cũng phải cháy", công chúng Việt Nam dường như ngày càng nhận ra một thực tế : Nguyễn Phú Trọng cùng bộ sậu đang mặc sức "làm mưa làm gió" trên chính trường. Và đến các vụ bắt bớ gần đây nhất tại Tổng công ty cổ phần Xây lắp Dầu khí Việt Nam (PVC) thì có lẽ ít ai còn nghi ngờ về điều đó.
Hoàng Trung Hải (trái) và Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.
Nhà độc tài sắt máu
Nếu cái "lò" của ngài Tổng bí thư kiêm Trưởng ban Chỉ đạo trung ương về Phòng chống tham nhũng "đốt" tất cả các loại "củi" sẵn có thì không nói làm gì.
Vấn đề ở đây là ông ta lại cố tình "né" một số loại "củi" tưởng chừng như rất "khô" và đặc biệt là đang khiến dư luận bức xúc, phẫn nộ, chẳng hạn nhưthảm nạn BOT giao thông, vụ VN Pharma, hay vụ "biệt phủ Yên Bái", v.v.
Song song với các vụ bắt bớ trong chiến dịch "đốt lò" của người đứng đầu Đảng cộng sản Việt Nam là cao trào đàn áp nhằm vào những người lên tiếng vì một Việt Nam tốt đẹp hơn : sau bản án 9 năm tù giam, 5 năm quản chế dành cho nhà hoạt động Trần Thúy Nga (bà mẹ của hai đứa con thơ dại) ngày 25/7 là một loạt vụ bắt bớ dồn dập (các nhà hoạt động Nguyễn Trung Tôn, Trương Minh Đức, Nguyễn Bắc Truyển, Phạm Văn Trội, Nguyễn Trung Trực, Nguyễn Văn Túc và Nguyễn Viết Dũng), chưa kể một bản án phi pháp, nặng nề dành cho cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Oai ngày 18/9, cùng hàng loạt vụ khủng bố, sách nhiễu khác.
Đợt trấn áp giới bất đồng chính kiến lần này được xem là khốc liệt nhất trong vòng một thập niên qua.
Kết cục tất yếu
Năm năm trước, trong bài "Cái giá của tự do là sự cảnh giác thường trực", chúng tôi từng cảnh báo về nguy cơ Nguyễn Phú Trọng trở thành một nhà độc tài sau khi ông ta ngồi lên chiếc ghế Trưởng ban Chỉ đạo trung ương về Phòng chống tham nhũng : "Chưa ai dám chắc là tham nhũng có bị đẩy lùi như kỳ vọng của 175 vị ủy viên Ban chấp hành trung ương Đảng kia hay không song điều mà có lẽ ai cũng nhìn thấy rõ là nguy cơ lạm dụng quyền lực của Tổng Bí thư kiêm Trưởng Ban Chỉ đạo Phòng chống tham nhũng trung ương (một người vốn đã có quyền lực bao trùm nay lại còn được trao thêm quyền chỉ đạo trực tiếp cả lực lượng công an lẫn bộ máy tư pháp), nhất là trong bối cảnh Đảng cộng sản Việt Nam cũng như các chức danh lãnh đạo của nó từ trung ương tới địa phương không phải chịu sự điều chỉnh của bất kỳ một đạo luật cụ thể nào".
Trong bài "Hot Girl Xứ Thanh và sự kiểm soát quyền lực của cộng sản", chúng tôi đã chỉ ra rằng, khi quyền lực nhà nước cũng như các quyền lực xã hội bị Đảng Cộng sản thao túng, khống chế hoặc vô hiệu hoá, sự cạnh tranh, đấu đá giữa các phe nhóm trong đảng gần như là cơ chế hữu hiệu nhất để kiểm soát quyền lực trong tay họ.
Sau Đại hội XII, hai đối thủ lớn nhất của Nguyễn Phú Trọng là Chủ tịch nước Trần Đại Quang và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Trần Đại Quang thì hầu nhưchỉ còn sắm vai "ông phỗng" trên sân khấu chính trị kể từ khi "tái xuất" ngày 28/7, sau đúng 1 tháng 3 ngày biến mất trong màn bí ẩn giữa lúc vụ Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc tại Berlin rộ lên trên báo chí Tiếng Việt cũng như truyền thông quốc tế. Trong khi đó, Quy định kiểm soát tài sản, thu nhập của 1.000 cán bộ cao cấp do Bộ Chính trị ban hành ngày 23/5 vẫn như "lưỡi gươm Damocles" lơ lửng trên đầu Nguyễn Xuân Phúc.
Pháp luật Việt Nam vốn dĩ đã như trò hề kể từ khi cộng sản "cướp chính quyền" năm 1945 ; sự cân bằng quyền lực giữa các phe nhóm trong đảng cũng bị phá vỡ sau khi hai đối thủ lớn nhất của ngài Tổng bí thư người thì bị vô hiệu hoá, người thì nơm nớp trong tình cảnh "kiến trong miệng chén".
Và giờ đây, với "bảo bối" là chiến dịch "đốt lò" cùng thanh bảo kiếm mang tên "Trưởng ban Chỉ đạo trung ương về Phòng chống tham nhũng" (vốn càng thêm sắc bén sau khi ngài Tổng bí thư tự chỉ định mình vào Thường vụ Đảng ủy Công an trung ương từ ngày 21/9/2016), Nguyễn Phú Trọng bỗng chốc trở thành nhà độc tài vô đối trên sân khấu chính trị Việt Nam, có thể ném vào "lò" bất kỳ "khúc củi" nào mà ngài cảm thấy không vừa mắt.
Ai có thể ngăn chặn nhà độc tài ?
Xuất thân từ một nhà lý luận bảo thủ và giáo điều, hoạn lộ thênh thang và bằng phẳng của ngài Tổng Bí thư trước hết là nhờ vào "bí quyết" : tụng niệm những tín điều cổ hủ của Marx-Lenin mọi lúc, mọi nơi. Đối với ông ta, cải cách là một khái niệm lạ lẫm ; đơn giản, thế giới quan bảo thủ cùng mớ kiến thức kinh viện Mác Lê không thể giúp ông ta làm chủ được cuộc chơi cải cách. Và để duy trì đường lối bảo thủ, việc ông ta bám chặt vào Bắc Kinh là điều tất yếu.
Tuy nhiên, vấn đề đáng nói ở đây là Nguyễn Phú Trọng không chỉ thuần túy "thân Tàu", điều vốn dĩ đã rất nguy hiểm cho tiền đồ dân tộc. Nguy hiểm hơn thế, ông ta thậm chí còn chẳng thèm giấu giếm thân phận làm tay sai cho Tàu, qua những phát ngôn công khai của mình ("Tình hình Biển Đông không có gì mới" ; hay "[…] Trong những lần trao đổi với chúng ta, bạn thường nhấn mạnh không để bị ‘Tây hóa’ […]", v.v.), cũng như qua việc đến tận bây giờ nhà cầm quyền Việt Nam vẫn chưa khởi kiện Trung Quốc ra Tòa Trọng tài Thường trực (PCA) về yêu sách chủ quyền phi pháp của Bắc Kinh trên Biển Đông, điều mà Philippines đã thực hiện và thành công.
Như chúng tôi đã phân tích trong bài "Formosa Hà Tĩnh : tội ác mang tên Nguyễn Phú Trọng", con đường "phản dân, hại nước" của ngài đương kim Tổng bí thư bắt đầu ít nhất kể từ khi Quốc hội khoá XII do ông ta làm Chủ tịch phê chuẩn "con ngựa thành Troy" Hoàng Trung Hải làm Phó Thủ tướng phụ trách kinh tế vào ngày 2/8/2007, bất chấp thực tế là ngày 7/5/2007, một số đảng viên cao cấp đã gửi Tâm Huyết Thư đến Bộ Chính trị, Ban Bí thư cùng các ủy viên trung ương Đảng khác.
Tiếp theo, trước Đại hội XI vào đầu năm 2011, để chống lại một Trương Tấn Sang đang tràn trề cơ hội tiếp quản chiếc ghế Tổng bí thư của Nông Đức Mạnh hoặc ít nhất là thay thế vị trí của Nguyễn Tấn Dũng sau một nhiệm kỳ Thủ tướng đầy thất vọng, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng đã chính thức gia nhập liên minh Hoàng Trung Hải - Nguyễn Tấn Dũng - Nông Đức Mạnh, những kẻ lúc bấy giờ đang bị tố cáo những vụ việc đặc biệt nghiêm trọng từ năm 2008. Và sự che chắn của Nguyễn Phú Trọng chính là lý do khiến vụ tố cáo đến nay vẫn chưa được giải quyết đúng pháp luật.
Như vậy, có thể nói, Hoàng Trung Hải vừa là sức mạnh (sau lưng ông ta là Bắc Kinh) vừa là "gót chân Achilles" của Nguyễn Phú Trọng.
Ngoài bức Tâm Huyết Thư nói trên, những vấn đề nhức nhối, khiến dư luận phẫn nộ tại Việt Nam suốt mấy năm qua đều chung một "tác giả" là Hoàng Trung Hải : 90% dự án hạ tầng trọng điểm quốc gia cùng hàng trăm ngàn ha rừng đầu nguồn biên giới rơi vào tay (doanh nghiệp) Trung Quốc ; đại hiểm hoạ quân sự - kinh tế - môi trường Formosa Hà Tĩnh ; hàng loạt vị trí xung yếu về an ninh quốc phòng bị Trung Quốc chiếm lĩnh thông qua các dự án kinh tế trá hình ; quy hoạch Hà Nội bị băm nát ; hiểm hoạDiscovery Complex II tại 8B Lê Trực (Hà Nội) ; thảm nạn BOT giao thông trên cả nước, cũng như tình trạng tệ hại của hạ tầng giao thông các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, trong khi giao thông các tỉnh biên giới phía bắc phát triển rất nhanh, các hướng tấn công xâm lược của Trung Quốc năm 1979 đều đã hoặc sắp có đường cao tốc nối từ biên giới về Hà Nội ; nguy cơ ô nhiễm môi trường và an ninh năng lượng do công nghệ nhiệt điện than của Trung Quốc ; tình trạng biển Bình Thuận bị đầu độc ; vấn nạn "chảy máu khoáng sản" cũng như việc xuất khẩu than giá rẻ sang Trung Quốc, để rồi giờ lại phải nhập than giá đắt cũng từ Trung Quốc ; v.v và v.v.
Bất chấp tất cả, ngài cựu Phó Thủ tướng không những vẫn "bình chân như vại" mà còn đường hoàng bước vào Bộ Chính trị rồi được Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng giao phó trọng trách thống lĩnh cả bộ máy dân sự và quân sự của một Hà Nội "ngàn năm văn hiến".
Tóm lại, "con ngựa thành Troy" Hoàng Trung Hải chính là tấm gương soi rọi bộ mặt buôn dân bán nước của ngài Tổng bí thư khả kính. Muốn ngăn chặn nhà độc tài sắt máu Nguyễn Phú Trọng ư ? Hãy nhằm vào "tử huyệt" Hoàng Trung Hải của ông ta !
Lê Anh Hùng
Nguồn : VOA, 05/10/2017
Hội nghị trung ương 6, một hội nghị vốn chứa đựng rất nhiều kịch tính và được dự báo rất nhiều bất ngờ, đã khai mạc ngày 4/10/2017, sớm hơn dự đoán hai tuần lễ, như một cuộc phục kích, nhưng nội dung nhạt nhẽo, vừa giáo điều vừa mâu thuẫn.
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu khai mạc Hội nghị Trung ương 6. Ảnh Nhật Bắc
Kiểm điểm tình hình kinh tế và công tác bảo vệ chăm sóc sức khỏe nhân dân trở thành hai nội dung chính.
Chủ trương Nhất thể hóa bị bỏ ra ngoài chương trình nghị sự và được rút lại thành "tinh giản biên chế", một loại quyết tâm được lặp đi lặp lại từ thời bao cấp.
Có điều gì bất thường đã xảy ra ?
Quyết tâm của Đại Hội XII thực chất chỉ gói gọn trong hai nội dung chính : Thị trường hóa nền kinh tế có sự kiểm soát của đảng ; và cải cách tổ chức để tăng cường sự lãnh đạo của đảng, được tóm gọn thành hai mục tiêu : tăng trưởng kinh tế và giữ vững chế độ, thực chất chỉ là một chủ trương duy nhất là duy trì chế độ độc đảng cộng sản cầm quyền. Tăng trưởng kinh tế chỉ là một điều kiện không thể tách rời. Tăng trưởng để giải tỏa nhu cầu sinh tồn, pha loãng bức xúc có nguy cơ chính trị hóa, chĩa mũi nhọn vào thể chế chính trị. Tăng trưởng để tìm kiếm chính danh độc quyền lãnh đạo, che đậy bộ mặt phi dân chủ, vi phạm nhân quyền của chế độ.
Vì thế, tăng trưởng và mị dân, giả dân chủ là hai thủ đoạn chính trị cơ bản có tính chiến lược.
Nếu nội dung "kiểm điểm tình hình kinh tế", một loại sinh hoạt có tính quy luật, mà ông Trọng nói là hoạt động " thường kỳ hằng năm tại các hội nghị cuối năm ", thì có thể hiểu, trọng tâm kỳ họp lần này là "công tác bảo vệ và chăm sóc sức khỏe nhân dân".
Người ta thấy ngay cái giả tạo, vừa mị dân, vừa thể hiện sự lúng túng, bị động của Bộ Chính trị trong việc quyết định các nội dung thảo luận của hội nghị trung ương vào quý III của một năm.
Bảo vệ và chăm sóc sức khỏe cuả nhân dân rõ ràng phải được đảm bảo từ các đầu tư chủ yếu từ ngân sách. Nhưng từ hai năm nay, ngân sách trung ương thiếu hụt, ngân sách địa phương không còn.
Báo VnExpress ngày 12/06 cho biết : Giải trình trước Quốc hội tại phiên thảo luận về quyết toán ngân sách năm 2015, ngày 12/6/2017, Bộ trưởng Tài chính – Đinh Tiến Dũng thừa nhận những tồn tại trong điều hành ngân sách hiện nay như : chi thường xuyên cao, nợ công, bội chi "ngấp nghé" vượt trần... "Bội chi ngân sách đảm bảo trong số tuyệt đối, nhưng do GDP không đạt kế hoạch nên xét về tương đối thì bội chi, nợ công tăng nhanh".
Ông Bộ trưởng cho rằng "trong bối cảnh này, không còn cách nào khác là phải tiết kiệm chi ; đẩy mạnh khoán chi thường xuyên và sắp xếp lại tổ chức, tinh giản biên chế. Thế nhưng, thực tế, dù ngành tài chính cố gắng siết, giảm chi, nhưng bộ máy biên chế cứ "phình" ra thì không ngân sách nào cơ cấu lại được"
"Bây giờ cắt gì thì cắt, nhưng biên chế cứ phình ra thì không thể nào cơ cấu lại được ngân sách, không thể nào giảm chi thường xuyên được", ông Dũng nói.
Ngay từ tháng 10/2015, Bộ trưởng Bộ Kế hoạch đầu tư Bùi Quang Vinh đã nói : "Những con số nghe rất vui, nhưng bản chất số tuyệt đối năm nay hụt so với năm ngoái. Các địa phương không có tiền, tăng chỉ mang tính nghiệp vụ thôi"..."Cả nước ngân sách trung ương chỉ còn 45.000 tỷ đồng. Với mức này không biết để làm cái gì, chưa nói để trả nợ với các thứ. Cho nên gần như không có tiền để làm gì cả".
Chiều 6/1/2017 Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, sau chín tháng điều hành chính phủ đã phải kêu lên : "Tôi nghe chuyên gia báo cáo, cảnh báo, "nợ công nếu tính đủ thì đã vượt trần chứ không phải sát trần" nếu không chấm dứt tình trạng này, sự sụp đổ nền tài khóa quốc gia không thể tránh khỏi".
Đại biểu quốc hội Trần Du Lịch gay gắt : "Chúng ta phải mạnh dạn, xem xét lại toàn bộ cách chi tiêu hiện nay, tôi đề nghị cắt hết các khoản : tiếp khách, nghiên cứu, sơ kết, kỉ niệm ngành, đi nước ngoài…".
Giữa lúc tình trạng ngân sách như vậy mà đem việc "bảo vệ và chăm sóc sức khỏe nhân dân" ra bàn, thì chỉ là chuyện vui giữa "những người thích đùa", chuyện bôi bác chế độ hoặc là chuyện của những kẻ vô công rồi nghề.
Trong khi đó, theo kế hoạch định trước, mục tiêu trọng tâm của Hội nghị trung ương 6 lần này là vấn đề Nhất thể hóa, lại bị bỏ ra ngoài.
Nhất thể hóa, cụ thể là nhất thể hóa các chức danh thuộc hệ thống đảng chuyên trách với các chức danh tương ứng bên chính phủ là vấn đề được đặt ra từ rất lâu. Chương trình thí điểm nhất thể hóa tới cấp tỉnh đã được thực hiện tại Quảng Ninh từ sau Đại hội XI, năm 2011.
Vấn đề Nhà nước song trùng và sự khập khiễng giữa cơ cấu của thể chế độc đảng với cơ cấu tương ứng theo thông lệ quốc tế gây trở ngại cho các hoạt động đối ngoại trước nhu cầu hội nhập quốc tế ngày càng sâu rộng của nhà nước Việt Nam, bộc lộ tính bất hợp lý và thử thách tính chính danh của đảng cộng sản cầm quyền. Sự vênh lệch này đã tới đỉnh điểm khi công tác chuẩn bị cho chuyến thăm Hoa Kỳ của chính Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng năm 2015 phải cần hơn một năm và một chuyến đi tâjp trước của ông bí thư Hà Nội Phạm Quang Nghị.
Đại hội đảng lần thứ XII, ông Phạm Minh Chính, nguyên bí thư đảng ủy tỉnh Quảng Ninh, nơi đi đầu cả nước về chương trình thí điểm Nhất thể hóa, được đưa vào Bộ chính trị và giữ chức Trưởng ban tổ chức trung ương.
Ngày 4/9/2016, ông Nhị Lê, phó Tổng biên tập Tạp chí cộng sản, một người được biết là "rất gần gũi" với Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có cuộc trả lời phỏng vấn rất dài, sâu về đề tài Nhất thể hóa, trong đó ông khẳng định, "từ nhất thể hóa các chức danh sang nhất nguyên hóa thể chế là một tất yếu cho công việc cải cách tổ chức đảng".
Mười tháng trước, vào ngày 28/11/2016,đeẻ chuẩn bị báo cáo trung ương 6, Ban bí thư đã thành lập Ban chỉ đạo xây dựng Đề án "tiếp tục đổi mới phương thức lãnh đạo của Đảng, xây dựng tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị tinh gọn, hoạt động hiệu lực, hiệu quả" do ông Phạm Minh Chính trực tiếp trưởng Ban. Đây thực chất là dự án Nhất thể hóa.
Ngày 27/3/2017, đoàn giám sát của Quốc hội về cải cách tổ chức bộ máy hành chính nhà nước giai đoạn 2011 – 2016, đã có chuyến kiểm tra, khi nghe báo cáo của lãnh đạo tỉnh Quảng Ninh đã khẳng định : "Việc thực hiện nhất thể hóa chức danh đảm bảo vai trò lãnh đạo của đảng, thực hiện nghiêm quy chế, cơ chế kiểm soát quyền lực và kỷ luật kỷ cương".
Ngày 27/07/2017, tại kỳ họp thứ ba Hội đồng lý luận trung ương, ông Phạm Minh Chính đã kết luận : "Trong những ngày qua, Ban chỉ đạo Đề án "Tiếp tục đổi mới phương thức lãnh đạo của Đảng, xây dựng tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị tinh gọn, hoạt động hiệu lực, hiệu quả" đã tổ chức Hội thảo tại 2 miền Nam - Bắc để lấy ý kiến đóng góp của các bí thư tỉnh ủy, thành ủy và lãnh đạo một số ban, bộ, ngành, đoàn thể trung ương tiếp tục chỉnh sửa, bổ sung Dự thảo Đề án" "...đánh giá thực trạng nhận thức về phương thức lãnh đạo của Đảng, tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị cũng như những hạn chế, yếu kém trong thực tiễn xây dựng tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị của nước ta hiện nay ; làm rõ thêm về lộ trình, các bước thực hiện để vừa bảo đảm sự đồng bộ của thể chế kinh tế với thể chế chính trị, giữa giữ vững ổn định chính trị - kinh tế - xã hội với phát triển nhanh và bền vững đất nước trong những năm tới".
Như vậy, việc chuẩn bị cho một lộ trình "từ nhất thể hóa chức danh tới nhất nguyên thể chế" đã được đảng chuẩn bị công phu và tổ chức thực hiện hết sức bài bản, nhưng Đề án từ chỗ là báo cáo chính, đã không được sắp đặt vào nội dung trọng tâm, mà bị đưa xuống vị trí thứ tư và chỉ còn là việc "tiếp tục đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị tinh gọn, hoạt động hiệu lực, hiệu quả" và cuối cùng chỉ là việc "tinh giản biên chế", một công việc vốn được đảng quyết tâm từ hơn ba chục năm nay, ngay từ thời bao cấp, nhưng cứ mỗi lần "quyết tâm" thì bộ máy lại "phình ra to hơn".
Có nghĩa là Hội nghị trung ương 6 vừa khai mạc đã thất bại, hay đúng hơn là chương trình cải tổ, sắp xếp lại tổ chức đảng đã thất bại.
Mới chỉ khới lên vụ án Trịnh Xuân Thanh, Phạm Công Danh, Hà Văn Thắm và Nguyễn Xuân Sơn, thực chất mới chỉ là một vụ PVN, đã có một tử hình, một chung thân và hàng trăm tội phạm mang thẻ đảng từ trung đến cao cấp, chuyện ông Đinh La Thăng phải ra khỏi đảng và phải vào tù chỉ là chuyện chưa nói ra.
Nếu cả 12 vụ đại án nằm trong chương trình phải xử hết trong năm nay, thì sẽ có bao nhiêu cán bộ đảng nữa phải vào tù ? Cứ bắt xử vụ này thì lòi ra vụ khác, cứ bắt người này thì lòi ra người kia, như phản ứng dây chuyền, vì không có vụ việc nào có thể thực hành độc lập, không con người nào có thể một mình "tác chiến", không có phi vụ nào có thể ăn lẻ một mình. Không có kẻ nào dính việc mà từ chối khoản ăn chia.
Ông Trọng, nếu sự thật định bấng "cả cụm", liệu có dám làm không ? Nếu "tất cả mọi tập đoàn, mọi doanh nghiệp đều phải chi" và "đã thành lệ từ hàng chục năm nay, từ cấp cơ sở tới cao cấp" như lời khai của tử tù Nguyễn Xuân Sơn, thì trong hệ thống hiện nay, có kẻ nào thoát tội, có kẻ nào tay không nhúng chàm, vì xét cho cùng, dù dưới hình thức nào, các loại tiền đó đều là tiền bẩn, tiền ăn cắp của dân, của nước, và người nhận, không có kẻ nào không biết. Xung quanh ông sẽ không còn ai, thậm chí cả chính ông. Nếu đánh đến cùng, đảng của ông sẽ không còn lấy một người. Đó là lỗi hệ thống, lỗi thể chế, không phải lỗi đạo đức hay "diễn biến".
Cho nên việc cải tổ theo phương thức Nhất thể hóa trở thành vô duyên. Nếu nhất thể hóa chỉ là cớ để thanh lọc, để giãn mỏng và chiếm chỗ, thì ông Trọng và ngay cả Bộ chính trị đang chứng kiến nguy cơ không còn cán bộ, một nhà nước trống hoác hoặc chỉ còn những kẻ ăn hại.
Nhưng dự án Nhất thể hóa bị thất bại có nguyên nhân từ sự bất cập của hiệu lực kiểm soát quyền lực. Giải pháp đạo đức của ông Trọng mang tính dị đoan và giáo điều, không đủ sức thuyết phục. Việc tập trung quyền lực vào một người duy nhất, trong khi hệ thống pháp luật vừa thấp kém vừa không độc lập, thì không ai có thể biết tình trạng tham nhũng và tha hóa của hệ thống còn trầm trọng đến đâu.
Nhất thể hóa cả quyền đảng lẫn chính quyền, đưa một ông bí thư tỉnh kiêm luôn chức chủ tịch tỉnh, trong khi Tòa án và Cảnh sát đều dưới quyền điều khiển của ông ta, thì chả mấy lúc tài sản cả tỉnh thành tài sản của riêng gia đình ông ta. Chưa nhất thể hóa, tiền nhà nước còn biến đi hàng trăm nghìn tỷ đồng cho một vài ông có quyền có chức, như những vụ án đang xử, nếu nhất thể, cho quyền ông bí thư một mình tác oai nữa thì mất cả tỉnh. Ở cấp trung ương, nếu nhất thể Tổng bí thư với Chủ tịch nước, thì vơí điều 4 hiến pháp,với quy định đảng lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện, thì không có gì có thể cản được ông ta trở thành nhà độc tài và trùm tham nhũng.
Cho nên trước khi nhất thể hóa giữa đảng và chính quyền, việc đầu tiên là phải tách hệ thống tư pháp và hệ thống hành pháp ra khỏi hệ thống lập pháp, không thể "phân công nhưng thống nhất về mặt chính trị", một thứ "vải thưa" dùng để che mắt thiên hạ.
Nhất thể hóa như thế nào ?
Thất bại của Hội nghị trung ương 6, hay thất bại của chủ trương nhất thể hóa thể chế là đương nhiên, nguyên nhân là cơ chế đảng độc quyền lãnh đạo, đảng đứng ngoài và đứng trên luật pháp. Nguyên nhân của mọi nguyên nhân là điều 4 hiến pháp.
Trong một chế độ dân chủ đích thực, không phải là chế độ dân chủ giả hiệu như hiện nay, quyền lực tuyệt đối thuộc về ý chí và nguyện vọng của dân và quyền đó được bảo đảm bất khả xâm phạm bởi một hệ thống tư pháp (bao gồm Tòa án và Cảnh sát) độc lập, phi chính trị, trung lập và không có tính đảng.
Các ông chủ tịch cơ sở như xã, huyện do dân bầu trực tiếp. Người trúng chủ tịch, đương nhiên và tự động là bí thư đảng cùng cấp, bởi vì nếu bầu cử là trong sáng, thì chính họ là người uy tín nhất có quyền lực nhất đối với dân. Nếu trong đảng bầu ra người khác, hoặc phân công người khác, là trong đảng có "vấn đề".
Từ cấp tỉnh tới trung ương, người dân trực tiếp bầu ra Hội đồng nhân dân và bầu ra Quốc hội (đương nhiên là nếu dân trực tiếp bầu chủ tịch ở cả cấp này thì càng tốt). Hội đồng nhân dân bầu ra Chủ tịch tỉnh, Quốc hội bầu ra Chủ tịch nước. Chủ tịch tỉnh và Chủ tịch nước đương nhiên và tự động là Bí thư tỉnh và Tổng bí thư đảng. Nếu Chủ tịch nước do dân bầu trực tiếp, thì đại hội đảng không phải bầu Tổng bí thư, hay có thể thay Quốc Dân Đại hội chính là Đại hội đảng.
Tất cả mọi kết cấu dân cử đều tự động là kết cấu tương ứng của đảng. Cấp cao nhất trong chính quyền do dân trực tiếp hay gián tiếp bầu đều đương nhiên là cấp cao nhất tương ứng trong đảng. Các kết cấu khác trong bộ máy chính quyền do nội bộ đảng phân công. Việc Nhất thể hóa trở nên đơn giản và tự động.
Như vậy, việc giải thoát tình trạng "nhiều tầng nấc, kém hiệu lực và kém hiệu quả của sự lãnh đạo của đảng" thông qua con đường nhất thể hóa, để đảng cầm nắm trực tiếp quyền lãnh đạo chính quyền, tức là trực tiếp nắm quyền hành pháp là việc vi hiến. Đã nắm quyền lập pháp, lại trực tiếp nắm quyền hành pháp, thì tư pháp tự nhiên bị vô hiệu hóa. Không còn gì để kiểm soát và chế tài quyền lực. Lồng quyền lực bằng đạo đức do Tổng bí thư vừa sáng tác chỉ còn là tranh vẽ.
Vì vậy mà quyền lực buộc phải chia nhỏ, và trách nhiệm phải trở thành tập thể. Không ai được phép quyết một mình, đương nhiên là cũng không ai có thể bị buộc chịu trách nhiệm cá nhân. Bộ chính trị 19 người là sản phẩm tất yếu của chế độ vua tập thể. Nhất thể hóa là không thể.
Ông Trọng và Bộ chính trị có thể đã lao tâm khổ tứ, nhưng vô ích. Đây là bài toán vòng, một loại phương trình vô định, không có nghiệm. Ông đã cố gắng chạy, cắm đầu chạy, nhưng như một con chuột chạy trong lồng xoay, chạy mãi, thực chất vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cái lồng đó là thể chế độc đảng. Ông không thể ra ngoài để biết rằng ông vẫn chạy tại chỗ. Việc đơn giản với những người đứng ngoài lại là việc không thể với những người thông thái ở bên trong.
Hội nghị trung ương 6 với ý định làm một cuộc cách mạng mà có lẽ ông Trọng âm thầm thai nghén từ rất lâu đã thất bại.
Những ước mơ mà ông Tập thèm khát thấy ảnh của mình bên cạnh ảnh của Mao, cũng từng giống như ước mơ của Đặng Tiểu Bình, của Giang Trạch Dân, là một thứ bệnh phổ biến, dễ lây khi đã nhiễm máu cộng sản trong người. Nhưng cũng như Tôn Ngộ Không, bay đi đâu vẫn trong lòng tay Phật tổ. Ngoài vòng tay ấy mới là vũ trụ bao la.
Paris, 06/10/2017
Bùi Quang Vơm
Hội nghị Trung ương 6 bàn vấn đề ‘cấp bách’, ‘nhạy cảm’ (VOA, 04/10/2017)
Đảng Cộng sản Việt Nam hôm 4/10 khai mạc hội nghị trung ương 6 với trọng tâm giải quyết nhiều vấn đề ‘cấp bách’ và ‘nhạy cảm.’
Phiên khai mạc Hội nghị Trung ương 6, ngày 4/10/2017. (Ảnh chụp từ Infonet.vn)
Truyền thông trong nước loan tin gần 200 lãnh đạo hàng đầu của Việt Nam đã tập hợp ở thủ đô Hà Nội bắt đầu hội nghị kéo dài một tuần để giải quyết nhiều vấn đề "rộng lớn", vừa "cơ bản" vừa "cấp bách" và "nhạy cảm" trong đó có bàn việc "tiếp tục đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy hệ thống chính trị tinh gọn".
Từ thành phố Hồ Chí Minh, nhà báo độc lập Quang Hữu Minh nhận định rằng, dù phiên khai mạc do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng chủ trì không đề cập cụ thể nhưng hội nghị nói ‘tinh gọn’ có nghĩa là sẽ gộp hai chức danh tổng bí thư và chủ tịch nước thành một :
"Tôi kỳ vọng kỳ này Hội nghị Trung ương 6 sẽ tiến hành nhất thể hóa. Đảng đã bàn nhất thể hóa hai chức danh này lâu rồi, và cũng đã nhắc lại ở Hội nghị Trung ương 4 và 5".
Trong suốt thập niên qua, có một vài lần Hà Nội đã nêu lên vấn đề nhất thể hóa. Hiện nay một số địa phương đang thí điểm mô hình nhất thể hóa ở cấp huyện, và cấp tỉnh. Theo báo Nhân dân, có nơi nhận được 95% sự ‘đồng tình’ của người dân, ví dụ như ở huyện Châu Phú, tỉnh An Giang.
Gần đây nhất, vào tháng 6 vừa qua, tiến sĩ Nguyễn Sĩ Dũng, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội có bài trên trang Tia Sáng đề nghị giải pháp "nhất thể hóa" ở cấp quốc gia để lập ra chức tổng thống.
Trong bài "Nhất thể hóa theo mô hình tổng thống lưỡng tính", ông Dũng đề cập đến các nguyên tắc chung về hai thể chế mà quốc tế gọi là tổng thống chế và mô hình đại nghị. Ông cũng đề nghị người đứng đầu nhà nước là tổng thống. Tuy nhiên, bài báo này nay không còn truy cập được nữa.
Ông Minh phân tích các mặt tích cực của việc nhất thể hóa :
"Trước nhất là khắc phục trình trạng lãng phí tiền thuế của dân. Các sự trùng lắp về ban bệ của Đảng cũng giảm đi. Thứ hai là tập trung về một người lãnh đạo nên hình thành cơ chế quy trách nhiệm rõ hơn – giảm việc đổ thừa qua lại giữa bí thư và chủ tịch. Nhất thể hóa cũng giúp dễ dàng đổi mới chính trị hơn, vì độc tài cá nhân dù sao cũng dễ thay đổi hơn độc tài tập thể. Đó là 3 cái lợi mà nhất thể hóa có thể mang lại tức thì".
Dù không nêu trong phiên khai mạc, nhưng việc thảo luận hình thức kỷ luật ông Nguyễn Xuân Anh, Bí thư thành ủy Đà Nẵng được kỳ vọng sẽ diễn ra trong hội nghị này, ông Minh cho biết thêm :
"Đương nhiên Hội nghị Trung ương 6 sẽ tiến hành kỷ luật giống như đề nghị của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương, nhưng Đảng muốn rằng việc này không ồn ào quá trong dư luận sau một thời gian quá ồn ào và gây nên hiệu ứng ngược – bản thân người bị kỷ luật cũng không phục, còn dư luận thì cho rằng đây là cuộc thanh trừng phe phái chứ không phải chống tham nhũng. Trong phát biểu diễn văn khai mạc, ông Tổng bí thư không đề cập đến để sự việc giảm nhẹ đi, nhưng chắc chắn phải có xử lý".
Hôm 29/9 Ủy ban Kiểm tra trung ương đề nghị Bộ Chính trị, ban chấp hành trung ương xem xét, thi hành kỷ luật đối với ông Nguyễn Xuân Anh, do "kê khai, sử dụng bằng cấp không đúng quy định, thiếu gương mẫu trong việc nhận, sử dụng xe hơi do doanh nghiệp biếu, tặng và sử dụng hai căn nhà của doanh nghiệp".
Từ Hà Nội, blogger Lê Anh Hùng chia sẻ nhận định của ông về hội nghị này :
"Theo quan sát của tôi, bầu không khí đang hết sức phức tạp và căng thẳng, các vụ bắt bớ, án tham nhũng… cho thấy việc đấu đá nội bộ đang lên cao trào. Sắp tới chắc sẽ có nhiều diễn biến quan trọng bên trong dàn lãnh đạo Việt Nam".
Nhiều khả năng hội nghị cũng sẽ bầu bổ sung ủy viên Bộ Chính trị, do vào tháng 5/2017 ông Đinh La Thăng bị kỷ luật cảnh cáo và hiện khuyết một trong số 19 ghế ở cơ quan quyền lực cao nhất của Đảng.
Truyền thông quốc tế nhận định rằng Đảng Cộng sản do ông Nguyễn Phú Trọng lãnh đạo đang tạo thêm sức mạnh và thắng thế kể từ khi cơ quan an ninh Việt Nam thâu tóm thêm quyền lực từ cuộc đấu đá nội bộ hồi năm ngoái khi ấy cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng bị hất cẳng. Cụ thể là các quan chức dưới quyền của ông Dũng lần lượt ra đi như trường hợp ông Đinh La Thăng.
Tuy nhiên, trong một bài viết gửi cho VOA gần đây, nhà báo Phạm Chí Dũng ở thành phố Hồ Chí Minh nhận định rằng đảng của ông Trọng chỉ có thể "diệt ruồi" nhỏ cỡ như Nguyễn Xuân Anh, chứ có thể chẳng đụng được "con hổ" nào.
https://av.voanews.com/Videoroot/Pangeavideo/2017/10/6/6f/6fc9ef30-0503-460e-8a5a-3337ba614b91.mp4
*****************
Nhân sự là một nội dung chính của Hội nghị TW 6 (RFA, 04/10/2017)
Hội nghị Trung ương đảng cộng sản Việt Nam lần thứ sáu khai mạc ngày 4 tháng 10 ở Hà Nội.
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu tại lễ khai mạc đại hội Đảng 12 ở Hà Nội hôm 21/1/2016. AFP
Sinh hoạt chính trị này của đảng cộng sản Việt Nam được giới quan sát đề cập đến lâu nay với nhiều đồn đoán về nhân sự trong cuộc tranh giành quyền lực ở cấp cao nhất trong đảng.
Truyền thông trong nước cho đăng lại nguyên văn khai mạc Hội nghị Trung ương 6 do ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đọc. Theo đó vấn đề đầu tiên được nêu ra là tổ chức lại bộ máy đảng, và cách thức mà bộ máy này sẽ lãnh đạo các cơ quan nhà nước. Ông nhấn mạnh đến chuyện làm sao để đảng cộng sản lãnh đạo tốt hơn lực lượng công an và quân đội.
Ngoài ra ông Nguyễn Phú Trọng cũng nói đến chuyện đổi mới hệ thống chính trị, hệ thống kinh tế. Tuy nhiên ông này vẫn lập lại nền kinh tế thị trường Việt Nam theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Ông Nguyễn Phú Trọng cho rằng không nên đổi mới một cách nôn nóng, chuyển từ cực nọ sang cực kia.
Một hoạt động được nhắc đến tại hội nghị này là sẽ xem xét hình thức kỷ luật đối với ông Nguyễn Xuân Anh, Bí thư thành ủy Đà Nẵng, theo như kết luận của Ủy ban kiểm tra trung ương, cơ quan chuyên lo về kỷ luật của các đảng viên, đã đưa ra vào ngày 29 tháng Chín.
*******************
Bất ngờ nghe tin Tướng Trương Giang Long nghỉ (BBC, 04/10/2017)
Đại tá an ninh Nguyễn Đăng Quang bày tỏ sự ngạc nhiên về thiếu tướng công an Trương Giang Long vừa nhận quyết định nghỉ công tác chờ hưu trí.
Giáo sư-Tiến sĩ, Thiếu tướng Trương Giang Long, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị kiêm Giám đốc Học viện Chính trị CAND thuộc Bộ Công an.
Quyết định cho ông Long về nghỉ được truyền thông Việt Nam đăng tải rộng rãi.
Trong cuộc phỏng vấn với BBC hôm 04/10/2107, một ngày sau khi Thiếu tướng Long nhận quyết định theo thông báo của Bộ Công an, Đại tá Quang đưa ra một số bình luận về tính thời điểm của sự kiện này.
Ông Nguyễn Đăng Quang cũng đưa ra nhận định đánh giá năng lực của Tướng Long (sinh năm 1955) và đề cập một số điểm mà ông cho là 'bất thường', gây 'ngạc nhiên'.
Ông Quang cũng nói về thời điểm công bố quyết định cho ông Long về 'nghỉ chờ hưu' trước Hội nghị Trung ương 6 của Ban chấp hàng Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam.
Đại tá Quang đặt câu hỏi về việc Tướng Long phải nghỉ công tác chờ hưu trí so với chế độ của một vị tướng mà không được lưu nhiệm dù có chức danh giảng dạy giáo sư và học vị tiến sĩ theo luật định trong ngành công an của Việt Nam hiện nay.
Tướng Trương Gia Long từng là Giám đốc Học viện Chính trị Công an Nhân dân.
Ông Nguyễn Đăng Quang là cựu đại tá an ninh, được biệt phái và có trên 40 năm công tác trong ngành ngoại giao của Việt Nam.
Vụ Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc gây nên quan hệ căng thẳng trong quan hệ Việt Nam với Cộng hòa liên bang Đức và Liên Âu đang có khả năng hòa dịu chút ít.
Nguyễn Phú Trọng trong một cuộc viếng thăm Indonesia.
Tuy phía Đức tỏ ra rất kiên quyết, nhấn mạnh rằng phía Việt Nam cần công nhận sai lầm, xin lỗi và cam kết không tái phạm trên lãnh thổ Đức, nếu không phía Đức giành quyền có thêm những bước trừng phạt mới, sau khi tạm đình chỉ mối quan hệ chiến lược đã đạt được và hoãn việc xem xét thông qua hiệp định tự do buôn bán Liên Âu - Việt Nam.
Phía Việt Nam đã tận dụng các cuộc gặp của phó thủ tướng Vương Đình Huệ với bà Lucia Bergfield, bí thư thứ nhất Sứ quán Đức, của thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc với đại sứ Christian Berger tại Cần Thơ để chúc mừng thắng lợi của bà thủ tướng A. Merkel qua cuộc bầu cử vừa qua, nhân đó cố xoa dịu mối quan hệ, đi để trở lại bình thường hóa.
Theo tin mới nhất, phía Cộng hòa liên bang Đức tỏ ra mềm dẻo, không yêu cầu đưa Trịnh Xuân Thanh trở lại Đức nữa, mà đưa ra yêu cầu mới là phía Viêt Nam đưa Trịnh Xuân Thanh ra xét xử công khai theo đúng thủ tục pháp lý tại Tòa án trong nước, phía Cộng hòa liên bang Đức sẽ có đại diện cùng các nhà báo Đức tham dự các phiên tòa một cách chính thức.
Vậy là quả bóng lại được phía Đức đá sang sân Việt Nam với ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng là thủ quân kiêm thủ thành.
Yêu cầu của phía Đức rất rõ ràng, đúng vào lúc Quốc hội đã có những nghị quyết về chấn chỉnh ngành tư pháp theo chế độ pháp quyền chặt chẽ, các tòa án xét xử chỉ chiếu theo luật, không có vùng cấm, không một ai đứng ngoài luật pháp, xử công khai, đúng người, đúng tội. Việt Nam lại đang hợp tác với Cộng hòa liên bang Đức trong lĩnh vực cải thiện ngành tư pháp.
Đây chính là điều các chiến sĩ dân chủ, nhân quyền, các tổ chức xã hội dân sự lề trái đòi hỏi lâu nay, bị Bộ Chính trị liên tục vi phạm qua những phiên tòa bỏ túi, tuyên án theo lệnh của đảng, xử rất nặng các chiến sĩ kiên cường chống Tàu xâm lược.
Một chế độ độc đoán độc đảng chuyên ngồi trên pháp luật rất khó chấp nhận yêu cầu rất hợp lý, chính đáng của phía Cộng hòa liên bang Đức.
Họ sợ. Vì đây chính là yêu cầu của Trịnh Xuân Thanh từ khi còn ở trên đất Đức.
Khi ra trước tòa, Thanh sẽ có dịp khai báo ra hết mọi thủ đoạn ăn cắp tài sản chung, ăn chia giữa các phe nhóm lợi ích riêng tư, tung hê ra tất cả các bộ mặt nhọ nhem của các vị quyền cao chức trọng, không trừ một ai, vì Thanh không phải là kẻ tham nhũng duy nhất làm thất thoát 3.300 tỷ đồng.
Vụ xử tội lỗi tại ngân hàng Đại dương - OceanBank vừa qua – với 1 án tử hình, 1 án chung thân và hơn 20 án từ 3 đến 27 năm tù, cho thấy nó có quan hệ gốc gác với Tổng công ty VietnamPetro do Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh cầm đầu, mà vụ án được coi là lớn nhất này vẫn bị trì hoãn.
Ông Tổng Trọng đang lo sợ đến mất ngủ vì đứng trước một vấn đề rất mong manh, ông không cầm chắc trong tay. Lẽ ra khi quyết tâm cho nhóm mật vụ đi bắt cóc Trịnh Xuân Thanh về là ông cho Thanh ra xét xử ngay để trị cái tội dám tuyên bố công khai "từ bỏ đảng cộng sản do không còn tin ở tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nữa". Nhưng nay ông lại sợ. Vì chính Thanh biết quá nhiều và có thể tiết lộ rất nhiều.
Mà giữ mãi Trịnh Xuân Thanh cô lập trong nhà giam khi chưa bị tuyên án, không cho Thanh gặp cha, con, bạn bè, luật sư là phạm pháp, làm cho dư luận phẫn nộ khi thấy bức ảnh duy nhất Thanh gầy còm, ngơ ngác, thất thần, với một trang thư nghệch ngoặc vội vã áp đặt.
Vị trí Tổng bí thư của ông Cả Trọng không có gì vững chắc khi cuộc họp trung ương VI sắp tới gần. Ông có thể bị chất vấn về lời cam kết kiên quyết diệt nạn nội xâm này đến cùng, nhưng 12 đại án dự định thanh toán trong năm, vì sao lại kéo dài vô hạn ! Vậy là thất bại, thất hứa. Ông là người có trách nhiệm chính. Ông coi chống tham nhũng là con ngựa chiến của ông, nay ông đã ngã ngựa, còn bị ngựa đá cho lăn đùng.
Ông còn tự đưa ra tiêu chuẩn người lãnh đạo cao nhất phải là người không bị bệnh tham lam quyền lực cám dỗ ; vậy khi đã 73 tuổi mà không chịu về nghỉ như đã hẹn, thì nghĩa là gì ?
Nay ông lại mắc thêm cái tội rất nặng phạm tiêu chuẩn người lãnh đạo cao nhất là phải tạo nên uy tín cao trong quan hệ quốc tế có lợi cho quyền lợi quốc gia, thì chính ông chứ không phải ai khác đã tạo nên cuộc khủng hoảng đối ngoại nghiêm trọng nhất, khi cho nhóm mật vụ ra nước ngoài bắt cóc, bị bắt quả tang còn cãi bừa, nay bị trừng phạt, thiệt hại về uy tín, niềm tin, viện trợ, quan hệ kinh tế, tài chính, ngoại giao đình đốn, rồi còn bị đe dọa sẽ nhừ đòn nữa chưa biết bao giờ hết.
Cuối đời chính trị của mình, ông Nguyễn Phú Trọng đã tự dấn thân vào vòng hiểm nguy. Trong cơn nguy khốn, ông đã mạnh tay loại ra những đối thủ dự bị Đinh Thế Huynh, Trần Đại Quang… nhưng trong hiểm nguy ông chỉ còn vài ba cận thần mờ nhạt Trần Quốc Vượng, Phạm Minh Chính, ông thủ tướng đầu nhọn ma-ze in vietnam…
Nhiều kẻ tay chân thức thời sẽ bỏ rơi Cụ khi thế Cụ suy yếu, cô đơn, họ phù thịnh chứ không dại phù suy, như lẽ thường phải thế.
Bùi Tín
Nguồn : VOA, 04/10/2017
Người ta nói cái "lò" của ông Trọng đang nóng lắm, củi ướt củi khô quăng vào cháy tuốt luốt.
Những vụ án đang được xét xử hiện nay được đặt nền tảng trên điều 165 Bộ Luật hình sự - Ảnh minh họa vụ Vinalines
Cái "lò" của ông Trọng, nhìn những vụ án đang được xét xử hiện nay, ta thấy nó được đặt nền tảng trên điều 165 Bộ Luật hình sự. Đó là "tội cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng".
Lý ra, nếu lãnh đạo cộng sản thông minh, qua các kinh nghiệm "khoán mười" của ông Kim Ngọc thập niên 60 ở miền Bắc, hay vụ "xé rào" của ông Võ Văn Kiệt vào cuối thập niên 90, thì những điều luật (như điều 165 Bộ Luật hình sự) phải bị hủy bỏ.
Đến nay người dân Sài Gòn vẫn luôn nhớ ông Kiệt. Kể cả những người chống cộng. Họ xem ông là một người cộng sản, nhưng là người cộng sản "tốt". Thử xét lại, nếu áp dụng luật đứng mức, ông Kiệt và toàn thể nhân sự thành ủy Sài Gòn đã bị tử hình.
Tương ứng điều luật 165 Bộ Luật hình sự hiện hành là điều 174 Bộ Luật hình sự 1985 hay điều 12 pháp lệnh 1970.
Vụ "xé rào" của ông Kiệt (và đồng lưu, như bà Ba Thi) nguyên nhân do chính sách "ngăn sông cấm chợ" của "trung ương". Việc này đã làm cho dân Sài Gòn xém chết đói vì thiếu lương thực, là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử. Thời kỳ này dân không có gạo ăn, phải ăn bo bo, trong khi các tỉnh miền Nam thì gạo thừa mứa. Ông Kiệt xuất ngân sách thành phố cho người về miền Nam "mua gạo lậu", sau đó đưa gạo lên xe cứu thương, xe cứu lửa… chở về phân phối cho dân Sài Gòn để cứu đói.
Việc này, ông Kiệt, bà Ba Thi, phạm đủ thứ tội, trong đó tội "cố ý làm trái nguyên tắc chính sách, chế độ, thể lệ về kinh tế tài chính gây thiệt hại đến tài sản xã hội chủ nghĩa" là tội nhẹ nhứt. Quí vị này còn phạm các tội "mua bán lậu", sử dụng công xa, ngân sách thành phố… vào việc mua bán gạo lậu. Ngoài ra còn có tội phá hoại kinh tế xã hội chủ nghĩa, phá hoại các chính sách "bỏ đói Sài Gòn" nhằm trừng phạt dân Sài Gòn của đảng.
Nghĩ lại, ông Kiệt, bà Ba Thi… nếu mấy ông bà này sống dưới thời ông Trọng thì chắc là bị tử hình.
Vụ ông Kim Ngọc cũng tương tự như vậy.
Nếu mấy ông này không "cố ý làm trái với chính sách, chế độ, thể lệ về kinh tế…" thì dân chết đói cả tỉnh.
Vậy thì việc làm "trái chính sách, trái qui định của nhà nước về quản lý kinh tế", kiểu ông Kiệt, ông Kim Ngọc… là có công hay có tội ?
Ở các nước có nền pháp luật nghiêm minh, bất kỳ hậu quả có "gây thiệt hại nghiêm trọng" hay không, khi một người phạm luật thì người này phải "trả lời" trước pháp luật.
Ở các nước "tư bản, kinh tế thị trường", không có điều luật nào tương tự như điều 165 Bộ Luật hình sự. Bởi vì kinh tế ở đây là "tự do", ai có gan thì làm giàu, không có rào cản luật lệ theo kiểu "nhà nước quản lý kinh tế".
Chỉ có ở các xứ "cộng hòa chuối" mới có vụ trừng phạt những người làm "trái chính sách, trái qui định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng", trong khi người làm trái nhưng không gây hậu quả nghiêm trọng thì "huề".
(Nhưng từ khi có vụ khủng hoảng subprime, để tránh các ngân hàng đầu tư "chồng chéo", hay đầu tư liều lĩnh vào địa ốc, chứng khoáng… bị rủi ro phá sản tạo gánh nặng cho dân chúng, một số luật lệ được các nước phát triển đặt ra (cho các ngân hàng) nhằm hạn chế bớt sự mạo hiểm quá lố của các nhân viên).
Xét lại, nguyên nhân sâu xa làm cho các "nắm đấm thép" của Việt Nam thất bại là lãnh đạo Việt Nam thời đó quá tin tưởng vào mô hình kinh tế của Mỹ, của Alan Greenspan. Lãnh đạo Việt Nam thời đó cóp py y chang mô hình này. Nhà nước đổ tiền vô tội vạ cho các "nhà đầu tư", mà thực ra là những tay cờ gian bạc bịp. Giá địa ốc được thổi phồng. Các lãnh đạo có tầm nhìn ngắn, "ham làm giàu tắt", thay vì tập trung nguồn lực để phát triển (như kỹ nghệ đóng tàu, hệ thống tàu bè viễn duyên, kỹ nghệ hóa chất, kỹ nghệ thép…), thì lại đầu tư chồng chéo vào địa ốc, vào "nợ xấu" v.v.
Xui một cái, mô hình Greenspan phá sản, những "quả đấm thép" của Việt Nam trở thành "tai họa", trở thành những cục nợ trăm ngàn tỉ đồng bắt nhân dân Việt Nam phải trả.
Không chỉ riêng Việt Nam, hầu hết các ngân hàng của các nước trên thế giới đều bị "lãnh búa" lây.
Hên cho ông Greenspan là ở Mỹ không có vụ "làm trái qui định nhà nước gây hậu quả nghiêm trọng". Chớ không ông này cũng lãnh án tử hình, như Nguyễn Xuân Sơn, hay tệ lắm là chung thân, như Hà Văn Thắm.
Theo tôi, những người lãnh đạo Việt Nam chủ trương những "quả đấm thép" chắc chắn là không có ý muốn Việt Nam bị thất bại thê thảm như vậy. Đây là một "mô hình" đã được chứng minh là "thành công", như ở Nam Hàn (với các Cheabol).
Những thanh củi này đang chờ ngày đưa vào lò đốt. Ảnh minh họa
Nguyên nhân thất bại là cả hệ thống, tức là cả đảng cộng sản Việt Nam, nhân sự tồi tàn dốt nát, một tập đoàn dối trá xài bằng cấp giả, toàn là những con sâu ăn của dân không từ một thứ gì. Dĩ nhiên cùng với mô hình nhà nước không giống ai, kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, tương tự lực sĩ điền kinh chạy đua Olympic mà cột cục chì 20 ký vào chân.
Vấn đề là ông Trọng xây dựng cái lò bằng điều 165 Bộ Luật hình sự. Việc này chắc chắn làm chùn chân tư bản thế giới.
Cho dù ông Phúc có giới thiệu "chính phủ kiến tạo" ráo nước miếng thì cũng vô ích. Không ai mạo hiểm đầu tư vào một môi trường kinh tế mà trong đó sơ sẩy một chút, lỡ "gây thiệt hại nghiêm trọng" là bị tử hình.
Theo tôi, nếu phải đốt lò thì quăng tất cả đảng viên đảng cộng sản Việt Nam vô lò, kể cả ông Trọng. Tôi sẵn sàng ngồi chụm củi liên tục 36 ngày. Đây mới là việc cần làm để Việt Nam cất cánh.
Trương Nhân Tuấn
Nguồn : fb.nhantuan.truong, 30/09/2017
Đêm 22 tháng Chín năm 2017 có thể lại là một đêm dài tê tái trong cơn mất ngủ mãn tính của giới chóp bu Việt Nam, sau đêm đầu cuống cuồng vì bị người Đức phát hiện âm mưu bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Berlin hai tháng trước.
Quan hệ đối tác chiến lược Đức - Việt - Ảnh minh họa
Lại một đêm mất ngủ
Rốt cuộc, quan điểm "trả giá đối ngoại để giải quyết đối nội" của não trạng quan chức Việt đã phải trả giá đắt, quá đắt. Người Đức còn trừng phạt hơn nhiều so với những đầu óc tưởng tượng nông cạn như chỉ đến mức trục xuất nhân viên ngoại giao : tạm đình chỉ quan hệ đối tác chiến lược với Việt Nam.
Động thái bất ngờ trên có thể ví như một cơn động đất chính trị ngay tại Hà Nội.
Cơn động đất này lại thình lình hiện ra chỉ vài tuần trước thời điểm diễn ra Hội nghị trung ương 6 của đảng cầm quyền tại Việt Nam - một kỳ họp Ban chấp hành trung ương được cho rằng mang mục tiêu "thanh trừng" đối với một số quan chức cao cấp mà ông Nguyễn Phú Trọng liệt vào dạng "chống tham nhũng thời kỳ trước".
Trong vòng một chục năm qua, chính thể cộng sản Việt Nam luôn tự hào đã ký được đến một chục thỏa thuận đối tác chiến lược với một chục quốc gia. Đối tác chiến lược Việt - Đức là thỏa thuận đầu tiên bị hủy bỏ giữa chừng, và cho dù mới chỉ mang tính "tạm thời" nhưng ai cũng hiểu cơ sự còn có thể khốn khổ hơn nữa trong thời gian tới.
Mộng du duy ý chí
Vài tuần sau khi nổ ra cuộc khủng hoảng Đức- Việt, đã xuất hiện những ý kiến bên lề nội bộ đảng ở Việt Nam về khả năng "xét cho cùng thì Đức cũng còn nhiều cái lợi trong quan hệ với Việt Nam. Do đó rất ít khả năng Đức sẽ làm căng với Việt Nam, mà chỉ cần Việt Nam uyển chuyển khôn khéo, tiến hành đàm phán với Đức và có thể nhân nhượng một vài vấn đề gì đó về thương mại thì câu chuyện Trịnh Xuân Thanh sẽ chìm dần theo thời gian. Đến cuối năm nay hoặc sang năm 2018 thì quan hệ giữa Việt Nam và Đức sẽ bình thường trở lại…".
Nhưng rốt cuộc, dự báo với não trạng một chiều trên đã phá sản. Cũng như đã cơ bản phá sản những dự báo của các cơ quan ngoại giao, công an về tính hậu quả có thể nếu vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh bị người Đức phát hiện và làm rùm beng. Nguyên nhân chủ yếu của dự báo sai lầm là căn bệnh thành tích trầm kha trong nội bộ đảng, cùng não trạng vào thói quen thiên về báo cáo thành tựu trong khi làm giảm bớt rủi ro và tính hậu quả. Có thể, phía Việt Nam đã đặc biệt duy ý chí để tự tin đưa ra giả thiết là nếu vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh bị lôi ra ánh sáng, chính phủ Đức cùng lắm cũng chỉ gửi công hàm phản đối và việc này có thể làm chậm lại tiến trình viện trợ 260 triệu euro năm 2017 - 2018 của Đức cho Việt Nam…
Và có thể đó chính là lý do để mật vụ Việt Nam, được đôn đốc chỉ đạo từ một cấp rất cao, đã vừa quá vội vàng lại vừa tự tin đến mức còn không thèm quan tâm chuyện xóa những vết máu cùng tang vật là bình xịt hơi cay trên chiếc xe hơi được thuê từ Séc để bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.
Dự báo sai về quá khứ lại là cơ sở của sai dự báo thời hiện tại. Dàn tham mưu của Nguyễn Phú Trọng quá tệ !
"Không có gì phải vội vàng cả"
Trong thực tế, cấp độ quan hệ đối tác chiến lược còn cao hơn và bao trùm hơn so với quan hệ ngoại giao giữa hai quốc gia. Dù chỉ tạm đình chỉ quan hệ đối tác chiến lược, đây là lời cảnh báo rất trực tiếp về khả năng người Đức có thể tiến tới chính sách tạm cắt đứt quan hệ ngoại giao với Việt Nam trong một tương lai không xa, nếu Hà Nội vẫn không có bất kỳ một lời xin lỗi nào về vụ mật vụ Việt Nam đã bắt cóc Trịnh Xuân Thanh vào tháng Bảy năm 20167, không chịu xin lỗi và cũng chẳng chịu cam kết "sẽ không tái phạm"…
Giờ đây, có lẽ nhiều người cần nhớ lại thái độ và cách biểu cảm của người Đức vào đầu tháng 8/2017 sau khi Bộ Ngoại giao Đức ra tuyên bố về vụ Trịnh Xuân Thanh. Sau yêu cầu "phải để ông Trịnh Xuân Thanh quay trở lại Đức ngay lập tức để hồ sơ đề nghị dẫn độ và đơn xin tị nạn được xem xét theo đúng trình tự pháp lý", Quốc vụ khanh Bộ Ngoại giao Đức Markus Ederer đã khẳng định : "Chúng tôi cũng bảo lưu quyền áp dụng thêm các biện pháp khác trên bình diện chính trị, kinh tế và chính sách hợp tác phát triển."
Toàn bộ nội hàm "chính trị, kinh tế và chính sách hợp tác phát triển" lại chính là nội dung của quan hệ đối tác chiến lược Đức - Việt.
Người Đức chưa bao giờ giận dữ đến thế trong suốt chiều dài quan hệ ngoại giao với Việt Nam. Với Quốc vụ khanh Văn phòng Bộ Ngoại giao Đức, ông Markus Ederer, đó còn là từ ngữ "bội tín". Cái từ thiên về bản chất dưới đáy của chính trị này lại càng khiến công luận xã hội ở Việt Nam không thể nào quên được nhân vật ủy viên trung ương đảng, chủ tịch thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung đối xử với người dân Đồng Tâm ra sao - ký sống, lăn tay điềm chỉ nhưng sau đó xổ toẹt tất cả.
"Không có gì phải vội vàng cả" - cũng cần nhớ lại cụm từ này với mọi hàm ý của nó.
Sau tuyên bố của Bộ Ngoại giao Đức về vụ Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc ở Berlin, đã có một buổi Họp báo Liên bang ngày 9/8/2017. Phó Phát ngôn viên của Chính phủ Liên bang, Bà Ulrike Demmer và Người Phát ngôn Bộ Ngoại giao ông Schäfer đã trả lời các câu hỏi liên quan đến mối quan hệ Đức - Việt, trong đó có nội dung : "Tuy nhiên, khi vụ việc như vậy xảy ra thì chắc chắn ở đâu đó còn thiếu sự tôn trọng và lưu tâm. Vì vậy, như đã nói, chúng tôi không thể để vụ việc dừng lại tại đây. Chúng tôi sẽ bình tĩnh phân tích. Không có gì phải vội vàng cả. Chúng tôi sẽ cân nhắc và bàn thảo kỹ lưỡng rồi sau đó sẽ thông tin tới các đối tác Việt Nam của chúng tôi".
Một số ý kiến cho rằng câu "Không có gì phải vội vàng cả" có vẻ dư thừa hoặc không rõ nghĩa. Nhưng một số ý kiến khác lại suy ngẫm về câu nói này với một ẩn ý rõ rệt nào đó.
Cuối cùng, người Đức đã hành động !
Một hành động thích đáng và không hề cho thấy "Đức cần Việt Nam hơn Việt Nam cần Đức" như một lối tuyên truyền của giới dư luận viên tuyên giáo và công an Việt Nam.
Ông Nguyễn Phú Trọng có "vô can" ?
Tình hình giờ đây như thể bãi hoang địa sau cơn động đất phạm vi rộng. Nếu sau bản tuyên bố của Bộ ngoại giao Đức vào đầu tháng 8/2017, nguy cơ tan vỡ Hiệp định thương mại tự do Việt Nam - châu Âu (EVFTA) là lớn chưa từng có, thì nay là cả tương lai sụp đổ của Quan hệ đối tác chiến lược Việt - Đức.
Nguyễn Phú Trọng trong một lần tiếp Tập Cận Bình.
Tương lai ấy lại "ăn" cả vào đời sống của hơn chín chục triệu người dân Việt - hầu như không khác ấy cảnh đám quan lại "ăn của dân không chừa thứ gì". Giới quan chức Bộ chính trị và các ủy viên trung ương đảng no mập có thể chẳng mấy quan tâm đến số phận của EVFTA, nhưng nếu không có hiệp định này, doanh nghiệp Việt sẽ càng bế tắc đầu ra xuất khẩu, còn người sản xuất trong nước, đặc biệt là hàng triệu nông dân, có thể sẽ phải chuyển bữa ăn từ cơm sang cháo.
Những cơ quan nào và những ai trong nội bộ đảng phải chịu trách nhiệm về hai cú tan vỡ và sụp đổ trên ?
Hậu quả đã khủng khiếp đến mức ngang bằng với tội "phá hoại". Phải có ít nhất một ai đó, một cơ quan nào đó chịu trách nhiệm và bị xử lý.
Với tư cách là người đứng đầu đảng, người từng chỉ đạo "bắt bằng được Trịnh Xuân Thanh" và có thể là người hưởng lợi nhất trong cuộc chiến phe phái khi nắm giữ được Trịnh Xuân Thanh, ông Nguyễn Phú Trọng có "vô can" khi để xảy ra những hậu quả khủng khiếp trong quan hệ Việt - Đức ?
Phạm Chí Dũng
Nguồn : VOA, 26/09/2017
Hơn một tháng qua, công chúng Việt Nam hết xôn xao về dự án BOT đường tránh thị xã Cai Lậy lại đến bàn tán về các dự án BOT giao thông trên khắp Việt Nam.
Công văn số 404/TTg-KTN ngày 18/3/2013 của PTT Hoàng Trung Hải đồng ý chỉ định nhà đầu tư dự án BOT Pháp Vân - Cầu Giẽ, một dự án còn tai tiếng và nhơ nhuốc hơn cả BOT Cai Lậy. Nguồn : Báo Điện tử Chính phủ.
Và càng ngày, khi sự thật về các dự án BOT càng được phanh phui, người ta càng nhận thấy sai phạm trong loại hình đầu tư công này không hề mang tính chất ngẫu nhiên, đơn lẻ. Ngược lại, chúng diễn ra một cách có hệ thống, từ trên xuống dưới.
Hầu như dự án BOT giao thông nào cũng có vấn đề, với hàng loạt sai phạm nghiêm trọng : người dân bị tước quyền lựa chọn (nói cách khác là bị ép buộc sử dụng thứ hàng hoá đặc thù này) khi dự án không phải là tuyến đường mới ; mặc dù là dự án đầu tư công nhưng việc lựa chọn nhà đầu tư lại không thông qua thể thức đấu thầu công khai, mà lại được chỉ định thầu rất tuỳ tiện ; thời hạn thu phí được xác định thiếu căn cứ, vượt quá xa thời gian hoàn vốn ; các trạm thu phí đặt sai vị trí (quá gần nhau, hoặc theo kiểu "giăng lưới lùa xe") và mức phí thì quá cao ; tình trạng "tự tung tự tác" của các nhà đầu tư, còn vai trò quản lý nhà nước lại hết sức mờ nhạt, v.v.
"Đồng tiền liền khúc ruột". Giống như bà con dân oan khi bị các thế lực mafia trong và ngoài bộ máy cấu kết với nhau cướp đoạt đất đai, vườn tược dưới vỏ bọc các dự án kinh tế, các tài xế qua trạm thu phí BOT Cai Lậy cũng đã bày tỏ thái độ phản kháng theo cách của mình. Họ sử dụng tiền mệnh giá thấp để trả phí, buộc chủ đầu tư phải liên tục xả trạm để giải toả giao thông, bởi việc kiểm đếm tiền lẻ mất nhiều thời gian làm giao thông bị ùn tắc kéo dài. Cuối cùng, từ ngày 15/8, Công ty TNHH BOT Cai Lậy đã phải rút toàn bộ nhân viên khỏi trạm thu phí, và đến nay vẫn chưa hoạt động trở lại.
Thực ra, các tài xế qua trạm BOT Cai Lậy được "truyền cảm hứng" từ thắng lợi của người dân ở hai bên đầu cầu Bến Thủy 1 (Nghệ An – Hà Tĩnh). Mặc dù không đi trên đường BOT mà vẫn phải trả phí, họ đã kiên trì đấu tranh bằng cách căng băng-rôn phản đối, dùng tiền lẻ mua vé, v.v. Sau 4 tháng ròng rã như thế, đến ngày 11/4/2017, Bộ Giao thông vận tải đã quyết định giảm 100% phí cho cư dân hai đầu cầu qua trạm thu phí BOT Bến Thủy 1.
Thắng lợi của các tài xế qua trạm BOT Cai Lậy đã có tác dụng lan toả. Một mặt, chiến thuật sử dụng tiền mệnh giá thấp trả phí đã được giới tài xế sử dụng ở một số trạm thu phí BOT khác, như dự án BOT Biên Hoà, BOT quốc lộ 5 (Hưng Yên) hay BOT Cầu Rác (Hà Tĩnh). Mặt khác, nhân sự kiện "Cai Lậy thất thủ", hàng loạt sai phạm tại các dự án BOT giao thông trên khắp cả nước đã bị báo chí phanh phui, khiến dư luận càng bức xúc.
Thậm chí, trong buổi tọa đàm khoa học "Các dự án BOT – Chính sách và giải pháp" được tổ chức tại Hà Nội ngày 8/9 vừa qua, Tiến sĩ Nguyễn Sĩ Dũng, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội, còn đề xuất : "Với những sai phạm mà Thanh tra Chính phủ công bố về các dự án BOT và BT, có thể đề nghị khởi tố theo quy định của pháp luật".
Đề xuất của Tiến sĩ Nguyễn Sỹ Dũng không có gì là bất ngờ, bởi những sai phạm trong các dự án BOT và BT giao thông là quá rõ ràng, nghiêm trọng và đặc biệt là có hệ thống, còn nỗi bức xúc trong dư luận thì ngày càng dâng cao.
Điều khiến người ta phải ngạc nhiên ở đây là, mặc dù chiến dịch "đốt lò" do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đang diễn ra đầy khí thế, với những tuyên bố hùng hồn của người "nhóm lò" ("Lò nóng lên rồi thì củi tươi vào cũng phải cháy", v.v.), song chưa một quan chức nào dính líu đến sai phạm trong các dự án BOT/BT giao thông phải chịu bất kỳ hình thức kỷ luật nào, dù là nhẹ nhất, chứ đừng nói đến chuyện bị khởi tố.
Vì sao lại như vậy ? Chẳng phải những quan chức ở Bộ Giao thông vận tải và các tỉnh thành liên quan không chỉ là thứ "củi" rất phù hợp với cái "lò" mà ngài Tổng Bí thư cùng bộ sậu đang hè nhau "đốt", mà còn là "củi khô", vốn rất dễ "bắt lửa" và "cháy" hay sao ? Chẳng phải cựu Bộ trưởng Giao thông vận tải Đinh La Thăng, người dính líu đến nhiều sai phạm ở các dự án BOT giao thông, đã bị cách chức Bí thư Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh, bị loại ra khỏi Bộ Chính trị và đang "ngồi chơi xơi nước" ở Ban Kinh tế Trung ương hay sao (tức không còn là thứ "củi tươi" đến mức không thể tống vào "lò" nữa) ? Chẳng phải với 88 dự án BOT giao thông đang hoạt động trên khắp cả nước, vấn nạn này đã và đang ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống của hàng chục triệu người Việt, và việc mổ xẻ khối ung nhọt này do đó sẽ giúp lấy lại uy tín cho chính quyền hay sao ?
Vậy lý do vì sao mà đến tận thời điểm này ngài Tổng bí thư vẫn chưa hề hé răng lấy nửa lời về thảm nạn BOT giao thông ?
Xin thưa, lý do không có gì quá khó hiểu : Tất cả các dự án BOT giao thông ở Việt Nam hiện nay đều thuộc thẩm quyền quản lý nhà nước (phê duyệt chủ trương đầu tư, phê duyệt việc lựa chọn nhà thầu, chỉ đạo việc thực hiện dự án) của (cựu) Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải, Trưởng Ban Chỉ đạo Nhà nước các công trình, dự án trọng điểm ngành giao thông - vận tải. Chính ngài Bí thư Thành ủy Hà Nội, trong thời gian ngồi trên chiếc ghế Phó Thủ tướng phụ trách kinh tế từ năm 2007 đến 2016, mới là người có tiếng nói cuối cùng và chịu trách nhiệm cao nhất về các dự án BOT giao thông trên cả nước, chứ không phải là Bộ trưởng Giao thông - Vận tải.
Mấu chốt vấn đề là, từ năm 2008 đến nay, ông Hoàng Trung Hải bị dư luận lên án nhiều điều nghiêm trọng ; và mặc dù 9 năm đã trôi qua nhưng các lên án vẫn chưa được giải quyết đúng pháp luật, lý do là vì Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng đã bắt tay với Hoàng Trung Hải để được ngồi vào chiếc ghế Tổng Bí thư khoá XI.
Thế nên, giống như với Formosa Hà Tĩnh, tòa nhà 8B Lê Trực hay hàng loạt hiểm hoạ Trung Quốc khác mà "con ngựa thành Troy" Hoàng Trung Hải là "tác giả", Nguyễn Phú Trọng đã và sẽ tiếp tục im lặng với vấn nạn BOT giao thông. Xem ra đó mới là sứ mạng cao cả nhất của ngài Tổng bí thư khả kính trong sự nghiệp chính trị đầy vinh quang của mình.
Lê Anh Hùng
Nguồn : VOA, 25/09/2017
Ngay từ đầu năm, đã có ý kiến cho rằng kế hoạch tăng trưởng kinh tế 6,7% mà Chính phủ đăng ký với Quốc hội là một chỉ tiêu nhầm lẫn và không tưởng.
Kế hoạch tăng trưởng kinh tế 6,7% mà Chính phủ đăng ký với Quốc hội là một chỉ tiêu nhầm lẫn và không tưởng.
Nền kinh tế sau đổi mới, dựa vào xuất khẩu tài nguyên và khai thác sức lao động rẻ mạt, đã hết đà. So sánh với xuất phát điểm của nền kinh tế được coi như bằng không những năm 80, khi không còn viện trợ cho không của Liên Xô, Trung Quốc và phe xã hội chủ nghĩa, thì tỷ lệ tăng trưởng chỉ có ý nghĩa tuyên truyền chính trị mà thực chất vô nghĩa về mặt kinh tế.
Khi tổng thu nhập quốc dân chỉ không đầy 2 tỷ đôla (năm 1982), thì tỷ lệ tăng trưởng đạt trên 10%, tưởng ghê gớm, thực ra, tổng thu nhập của cả nước chỉ tăng 200 triệu đô (có người bảo không bằng tiền bỏ túi hàng năm của ông Dũng sau này). Nhưng khi tổng tài sản xã hội đã tăng lên 200 tỷ đôla, thì tăng thu lên 210 tỷ đô để đạt tỷ lệ 5% tăng trưởng, đã trở thành việc hoàn toàn không dễ chút nào. 1% tăng trưởng của một nền kinh tế 10.000 tỷ đô, đã là tổng thu nhập của một quốc gia hạng trung.
Kế hoạch do Chính phủ (Bộ kế hoạch và đầu tư) lập ra cho năm 2017 dựa trên các con số thống kê trong quý ba năm 2016. Các con số này, bao gồm các đăng ký thành lập doanh nghiệp mới, các FDI (đầu tư nước ngoài trực tiếp) mới, số tiền vốn dự kiến đưa vào kinh doanh, cùng với các hợp đồng đặt hàng và các kế hoạch tiêu thụ hàng hóa dự kiến xuất khẩu. Các kế hoạch này đều là các chương trình và dự kiến kinh doanh đi trước đón đầu các cơ hội sẽ đem lại khi Hiệp định TPP dự kiến được phê chuẩn vào đầu năm 2017, theo đó 90% hàng hóa Việt Nam vào Mỹ có thuế suất bằng không. Các cường quốc công nghiệp tranh nhau đầu tư sản xuất tại Việt Nam chỉ để nhằm tranh thủ lợi thế đó.
Cùng với ông tổng thống mới của Mỹ, hiệp định TPP bị hủy. Các doanh nghiệp rút đơn đăng ký hoặc tuyên bố ngừng hoạt động. Các đơn hàng và các hợp đồng bị hủy. Trên thực tế, lượng tiền vốn đưa vào đầu tư không tăng mà giảm đi. TPP bị hủy, hiệp định thương mại tự do với Liên Hiệp Châu Âu EFTA không có tín hiệu được phê chuẩn, vì thái độ với cải cách nhân quyền của Chính phủ xấu đi sau những bắt bớ ồ ạt trắng trợn hơn và nhất là sau vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại thủ đô Liên bang Đức, một cường quốc dân chủ có vai trò lãnh đạo Châu Âu. Với xấp xỉ 50% tổng kim ngạch xuất khẩu của Việt Nam, nếu hai khu vực này cùng một lúc tắc nghẽn, nền kinh tế của Việt Nam không sẽ có lối thoát.
Ông Phúc có biết điều đó không ? Kế hoạch quý I chỉ đạt 5,15%, quý II đạt 6,17%, đó là các quý còn hơi của các kế hoạch được chuẩn bị từ năm trước. Muốn thực hiện hoàn thành chỉ tiêu tăng trưởng 6,7% cho cả năm, quý III và quý IV đều phải đạt trên 7,4%. Chủ trương bù đắp tăng trưởng bằng tăng sản lượng khai thác thêm 3,5 triệu tấn dầu đã bị Trung Quốc phá. Theo thông tin của BBC, ông Trọng là một trong hai ý kiến yêu cầu Repsol rút giàn khoan. Không những vỡ kế hoạch bù tăng trưởng bằng tăng khai thác và bán dầu, Chính phủ phải bỏ ra 18 triệu đô bồi thường.
Chính phủ ông Phúc kêu gào tăng cường giải ngân vốn, tăng cường tín dụng với hy vọng giữ được 6,7% bằng đầu tư. Nhưng nếu thị trường xuất khẩu co cụm lại, không có gì hứa hẹn mở rộng, thì sản xuất không có căn cứ mở rộng, sẽ không có nhu cầu vốn kinh doanh và vốn đầu tư mới hoặc dù chỉ mở rộng. Giải phóng vốn, hạ lãi suất vay để tăng tín dụng, đổ thêm tiền vào thị trường chỉ làm tăng lạm phát. Nhưng có tin là Thủ tướng ép ngành Ngân hàng "cấp tốc đẩy ra thị trường một lượng tiền khổng lồ lên tới 1,2 triệu tỷ đồng trong năm 2017". Số tiền này nếu không được hấp thụ bởi khối doanh nghiệp tư nhân, sẽ làm giá bất động sản tăng lên giả tạo.
Những năm trước, lượng tiền lưu thông trong nền kinh tế sở dĩ cao, tạo đòn bẩy tăng tưởng mà không cần nhà nước bơm tiền, vì lượng kiều hối rất mạnh, được đưa vào đầu tư kinh doanh chủ yếu thuộc khu vực tư nhân. Đó là khoản thu nhập trời cho, không qua sản xuất, không có chi phí, nên Chính phủ có thể dùng để trả nợ nước ngoài và in tiền tăng cho lưu thông, mà không gây lạm phát. Nhưng năm nay, do áp lực từ chính sách của tổng thống Donald Trump, kiều hối từ khu vực dùng tiền đô la, có khả năng chỉ còn trên dưới 7 tỷ, giảm gần một nửa so với năm 2015, trong khi Ngân hàng nhà nước theo kế hoạch cứ in tiền như mọi năm, dẫn đến tình trạng hiện nay, tiền ứ đọng trong hệ thống ngân hàng. Không có ai muốn có tăng trưởng mà để tiền nằm bất động trong ngân hàng !
Có những phân tích dự báo tăng trưởng năm nay khó vượt qua con số 6%, quý III có thể đạt 6,2%, nhưng quý IV sẽ xuống 5,8%.
Người ta đặt câu hỏi, vậy tại sao ông Phúc vẫn khăng khăng từ chối rút chỉ tiêu tăng trưởng xuống 6%, mặc dù "Ủy ban kinh tế Quốc hội nhận định chỉ tiêu 6,7% khó có thể đạt được" ? Rút, có nghĩa ông Phúc phải thừa nhận thất bại, chưa làm đã thua ? năng lực kém ? trình độ có hạn ?
Có ý kiến đã suy diễn rằng, ông Phúc biết có kẻ "chơi đểu" ông, nhưng thâm ý của ông Phúc là "tương kế tựu kế", mượn sức ép chỉ tiêu để tạo sức ép cải cách hành chính, tăng cường số lượng và mở rộng doanh nghiệp tư nhân, tạo sức ép để co cụm doanh nghiệp nhà nước, giảm tài sản chiếm giữ và tối thiểu hóa tỷ trọng trong nền kinh tế, làm thất bại chủ trương "kinh tế nhà nước và kinh tế tập thể là thành phần chủ đạo và ngày càng giữ vai trò định hướng" mà ông Trọng tìm mọi cách đưa vào nghị quyết Đại hội đảng. Người ta kháo nhau là "dù sao, cũng có thể còn may là ông Phúc chống lại "định hướng", chứ cứ để mặc cho ông Trọng, thì đến năm 2035 chắc tư nhân chết hết, vì hoàn thành giai đoạn quá độ !".
Để chống lại chủ nghĩa bảo thủ giáo điều của ông Trọng, ông Phúc rõ ràng chỉ có thể dựa vào lực lượng doanh nghiệp tư nhân đông đảo đang dần trở thành lực lượng quyết định trên mặt trận kinh tế, từ đó quyết định chính trị. Ông Phúc cũng thừa biết rằng, hàng ngũ lãnh đạo các doanh nghiệp nhà nước, vốn sống nhờ vào đảng, sẽ chẳng khác gì lực lượng công an, còn đảng còn mình, và mặc dù dưới quyền ông, lực lượng này đang bằng mọi cách công phá ông và tâng bốc ông Trọng. Chúng là bọn trùm tham nhũng, nhưng lại sợ dân chủ. Chính chúng là bọn đang từng ngày từng giờ chống lại những nỗ lực cải cách của chính phủ.
Ai phá ông Phúc, và tại sao phá ?
TPP không còn khả năng đàm phán lại. Thị trường xuất khẩu duy nhất có ý nghĩa sống còn đối với nền kinh tấ là thị trường chung Châu Âu. Ràng buộc gay gắt nhất là tình trạng vi phạm nhân quyền của Nhà nước Việt Nam. Trong năm đàm phán cuối cùng, tại sao lại liên tiếp xảy ra những vụ bắt bớ trắng trợn và khiêu khích như vụ bắt và xử 9 và 10 năm hai phụ nữ đơn thân, đang còn nuôi con nhỏ như Mẹ Nấm, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và Trần Thị Nga ? Đặc biệt, vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Berlin, thủ đô của Liên bang Đức, nước có tiếng nói quyết định nhất trong Liên Hiệp Châu Âu, lại là nước luôn lên tiếng mạnh nhất về bảo vệ nhân quyền. Nếu Đức phủ quyết, Hiệp dịnh EFTA không thể được ký kết.
Vụ bắt cóc rõ ràng được tổ chức có kế hoạch và có chuẩn bị, nhưng lại hình như cố tình để lộ dấu vết. 3 nhân viên mật vụ được cử từ trong nước sang, trực tiếp tổ chức và giám sát tại chỗ vụ bắt cóc là những người mà nhiều người dân từng biết mặt thuộc Tổng cục II quân đội. Xe thuê cho việc bắt cóc là xe chuyên dùng, được an ninh quốc gia Đức cài thiết bị giám sát vệ tinh theo luật. Xe đi đến đâu, đang có mặt tại đâu, cảnh sát Đức đều có thể biết. Những dấu vết ẩu đả trong vụ bắt cóc, như các vết xước của ghế xe, vết máu của nạn nhân, bình xịt gây mê chuyên dùng, vân vân, đều để nguyên, không tìm cách phi tang.
Một ngày trước khi Trịnh Xuân Thanh trình diện đầu thú, ông Tô Lâm, Bộ trưởng công an khẳng định không hề có thông tin. Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, thứ trưởng Bộ quốc phòng, ủy viên Quân ủy trung ương, nguyên Tổng cục trưởng Tổng cục II, vắng mặt không rõ lý do các cuộc họp Quân ủy trung ương do Nguyễn Phú Trọng chủ trì ngày 29/08 và cuộc họp lãnh đạo Bộ Quốc phòng với Chủ tịch Trần Đại Quang ngày 6/09.
Nếu vụ bắt cóc đúng là do Tổng cục II quân đội tổ chức, thì đây là âm mưu phá ông Phúc, hay phá nền kinh tế Việt Nam, mà chủ mưu có thể là Trung Quốc.
Theo giả thuyết này, người tổ chức vụ án phải là ông Nguyễn Chí Vịnh, dù đã nhiều năm không còn giữ chức Tổng cục trưởng Tổng cục II, nhưng trên thực tế, ông Vịnh vẫn nắm quyền điều khiển. Ông Vịnh (có lẽ) đã trở thành gián điệp của Trung Quốc từ khi còn ở Tổng cục II, khi đó (2002-2009) toàn bộ trang thiết bị kỹ thuật tình báo, huấn luyện nghiệp vụ, đào tạo sĩ quan tình báo và sĩ quan kỹ thuật, đều do Trung ương tình báo Hoa Nam đài thọ. Đây là chiến thuật mà Trung Quốc chuyên dùng để nắm cơ quan an ninh quân đội các nước khác. Cơ quan An ninh Quân đội của Lào và Cămpuchia hiện nay đều gần như bị kiểm soát như vậy bởi Tình báo Hoa Nam.
Ông Trọng, thông qua ông Trần Quốc Vượng và bà chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp quốc hội Lê Thị Nga đang đẩy chiến dịch "chống tham nhũng" tới điểm cuối cùng. Nguyễn Xuân Anh, Huỳnh Đức Thơ, Nguyễn Phong Quang, 9 địa phương (Hà Giang, Nghệ An, Thừa Thiên - Huế, Đắc Lắc, Bình Định, Cần Thơ, Bà Rịa - Vũng Tàu, Yên Bái, Đà Nẵng) có 58 trường hợp là người nhà ; 10 trường hợp vi phạm về tiêu chuẩn, điều kiện, trình tự, thủ tục bổ nhiệm, hiện tiếp tục có phản ánh tại Hải Dương, Hải Phòng và đang được kiểm tra, làm rõ.
Ngày 30/08, Nguyễn Xuân Sơn bất ngờ khai hết tên tuổi của những người nhận các khoản tiền vừa là đút lót, vừa là nộp cống dưới dạng quà biếu của ông ta. "Dịp lễ tết, các tập đoàn và doanh nghiệp đều phải chi. Chi từ chuyên viên đến lãnh đạo cao cấp. Mỗi dịp tết PVN chi từ 30 đến 50 tỉ đồng. Việc chi tiền chia ra nhóm từ cấp lớn đến cấp bé. Theo quy định thì chi 500 ngàn/1 người nhưng thực tế chi gấp 200 lần". "Đó là thông lệ mỗi lần tết đến, thực hiện từ 5-10 năm nay "bộ thứ trưởng 5-10 triệu, có lần 10.000 USD".
Đây là thực tế ở một ngành, nhưng có hai kết luận có thể rút ra cho cả nước, là tất cả "đều phải chi", và chi "từ chuyên viên đến cao cấp". Theo ông Sơn, thì chi tràn lan như vậy đã thành thông lệ từ 5-10 năm nay. Có thể suy ra rằng, tất cả cán bộ từ cấp thứ trưởng trở lên, trong Chính phủ cũ của ông Dũng, cũng như trong Chính phủ hiện nay của ông Phúc đều đã nhận những khoản tiền phạm pháp từ nhiều năm. Và hiện tượng tham nhũng phạm pháp này là của cả hệ thống chế độ từ hàng chục năm.
Có cảm tưởng rằng, ông Nguyễn Phú Trọng và ông Trần Quốc Vượng cùng phe cánh của các ông không phải lấy chống tham nhũng, lấy việc bảo vệ tài sản quốc gia làm mục đích. Có rất nhiều ý kiến đã đến tai các ông rằng, việc tham nhũng toàn xã hội là sản phẩm không thể tránh khỏi của thể chế chính trị độc đảng toàn trị. Các ông cũng thừa biết rằng, tham nhũng chỉ có thể trị bằng nền Tư pháp Độc lập. Đảng đứng trên pháp luật, tự làm luật, tự hành luật, thì diệt kẻ này, nhóm này, chỉ để chiếm và thay chỗ cho kẻ khác và nhóm khác với thủ đoạn và kỹ thuật tham nhũng thâm hiểm, tinh vi hơn. Chỉ cần giải tán đảng, dân chủ hóa thực sự, đảm bảo Tam quyền phân lập, nhưng các ông không làm, các ông cố tình không làm, các ông chỉ làm công việc thanh trừng, vừa chia rẽ để trả hận vừa dọn chỗ và chiếm chỗ.
Ông Đinh Thế Huynh và ông Trần Đại Quang coi như đã chết trên sân khấu chính trị. Chỉ còn ông Nguyễn Xuân Phúc. Nếu ông Phúc không còn khả năng và uy tín để thay thế vị trí Tổng bí thư, thì một cách đương nhiên là ông Trọng buộc phải "hy sinh" thêm một lần nữa cho sự nghiệp của đảng, tiếp tục đảm nhận trách nhiệm cao nhất cho hết nhiệm kỳ, bởi vì, dù ông Trần Quốc Vượng, gần đây thông qua việc "dọn nhà", đã nổi lên như người quyền lực thứ hai, nhưng chưa thể là người số một, vì cùng với quyền lực, ân oán đang chĩa mũi nhọn vào ông.
Nhìn toàn cảnh chiến dịch thanh trừng quan tham của ông Trọng, người ta có cảm giác sợ hãi. Không biết có kịp xử lý ông Nguyễn Văn Bình và ông Hoàng Trung Hải trước khi khai mạc Hội nghị trung ương 6 vào 20/10, nhưng chiến trường đang trở nên hỗn loạn, khó lường. Tuy nhiên, chắc chắn là những sai phạm, yếu kém của ông Nguyễn Xuân Phúc sẽ được dạo nhạc ngay từ bây giờ, để việc đề cử ông này vào vị trí thay thế ông Trọng ngay giữa nhiệm kỳ trở nên không thể.
Paris, 21/09/2017
Bùi Quang Vơm
Việc chống tham nhũng do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đích thân chỉ đạo đã có dấu hiệu nhúc nhích theo hướng tiến lên.
Nguyễn Phú Trọng : Chống tham nhũng phải kiên trì, làm đi làm lại như đánh răng rửa mặt hàng ngày - Ảnh VietnamNet
Tòa án xét xử vụ án tham ô tại ngân hàng Đại dương – Ocean Bank đã tuyên án tử hình đối với nguyên Tổng giám đốc Nguyễn Xuân Sơn, án tù chung thân đối với nguyên chủ tịch Hội đồng quản trị Hà văn Thắm và các đồng phạm khác từ 27 năm đến 3 năm tù giam.
Thế nhưng có những vụ án tham nhũng lớn hơn vẫn dẫm chân tại chỗ, thậm chí đã bị truy tố từ lâu, vẫn chưa được xét xử.
Về trách nhiệm rất lớn của Ngân hàng Nhà nước trong việc quản lý cả hệ thống ngân hàng trong nước, mới có nguyên phó Thống đốc Đặng Thanh Bình bị khởi tố, còn người có trách nhiệm chính là nguyên Thống đốc Nguyễn Văn Bình vẫn chưa bị đụng đến, phải chăng vì ông là Ủy viên Bộ Chính trị ?
Tại Bộ Công thương, vụ án cực lớn dưới thời nguyên bộ trưởng Vũ Huy Hoàng (từ năm 2011 đến năm 2016) với hàng chục dự án thất thoát đến 30.000 tỷ đồng vẫn chưa bị khởi tố. Ông Vũ Huy Hoàng mới chỉ bị kỷ luật theo một cách thức kỳ lạ, không bình thường là bị "xóa tư cách nguyên bộ trưởng công thương" mà ông từng đảm nhiệm và đã về hưu, cũng như bị "cách chức Bí thư ban cán sự đảng ủy Bộ công thương" mà ông từng đảm nhiệm từ năm 2011 đến năm 2017, do sai lầm đưa ông Trịnh Xuân Thanh về công tác ở Bộ do ông phụ trách và đã đề bạt con trai Vũ Quang Hải làm giám đốc một công ty dưới quyền ông. Ông cũng bị giữ không cho xuất cảnh, nhưng chưa bị truy tố.
Vụ án quan trọng hơn nữa là vụ đại án Trịnh Xuân Thanh tham nhũng làm thất thoát hơn 3.000 tỷ đồng mà ông Tổng bí thư quyết cho một tốp mật vụ sang tận Berlin bắt cóc về để trị tội, vẫn chưa được xử.
Trong tháng 7 vừa qua, ông Nguyễn Phú Trọng đã chủ trì Ủy ban phòng chống tham nhũng và hạ quyết tâm xét xử xong các đại án trong năm 2017.
Sao lại có tình hình đình trệ trong việc mở các phiên tòa xét xử các vụ án lớn nhất khi các bị can có người đã bị khởi tố và bắt giữ, chờ để ra tòa ?
Câu trả lời chỉ có thể là ông Tổng bí thư và Bộ Chính trị vừa đánh tham nhũng lại vừa run. Các vụ án có sự đối xử khác nhau, theo các tốc độ, thước đo khác nhau, tùy theo đối tượng, theo phe cánh.
Vì có gì đảm bảo là những Nguyễn Văn Bình, Đinh La Thăng, Vũ Huy Hoàng, Trịnh Xuân Thanh… khi bị truy hỏi trước tòa không phun ra hết mọi thủ đọan đút lót, ăn chia, tung hê ra công luận mọi sự thật về những đường giây, ngõ ngách, cung cách ăn vụng rồi chùi sạch mép trong bộ máy của đảng và nhà nước mà tệ tham nhũng lan tràn như bệnh dịch, được các cơ quan điều tra quốc tế xếp vào loại hàng đầu của thế giới và khu vực ?
Các quan lớn trong bộ máy đảng trị quen ngồi trên pháp luật mới đây không khỏi giật mình khi bà đại biểu quốc hội Châu Thị Thu Nga, tổng giám đốc công ty nhà đất Housing Group, bị truy tố bắt giam hơn một năm nay về tội kinh doanh bất chính, vừa ra tòa, khai báo giữa tòa rằng bà đã chi 30 tỷ đồng, để lo lót cho các cấp để được trúng cử Đại biểu quốc hội của thủ đô, tuy bà là công dân xứ Huế, rồi được vào Ủy ban Kinh tế của Quốc hội, làm phó chủ tịch hội doanh nghiệp trẻ. Bà chưa dám, hay chưa muốn kể tên họ các quan chức trung ương và địa phương đã nhận hàng trăm phong bì của bà. Chắc chắn có nhiều quan lớn giật mình lo sợ bị kể tên. Và ông Tổng bí thư và Bộ Chính trị không khỏi mất ngủ về sự kiện này.
Cho nên khó lòng cả 12 vụ đại án định dứt điểm trong năm 2017 khó lòng hoàn thành đúng kỳ hạn. Cái lò chống tham nhũng của cụ Tổng lú có khi cháy thật to, có khi như bị dội nước cho nguội lạnh là vì sao ?
Riêng vụ Trịnh Xuân Thanh bị giam giữ lâu, mất hoàn toàn tự do, không cho tiếp xúc với bố, con, anh em, bạn bè, luật sư, dù chưa bị tuyên án tù, là điều phạm luật, khó giải thích trôi chảy cho dư luận xã hội cũng như cho công luận quốc tế, nhất là cho Cộng hòa liên bang Đức, các nước Liên Âu và toàn thế giới.
Ông tổng bí thư và Bộ Chính trị từng hứa hẹn, cam kết thẳng tay xử lý nghiêm minh kẻ tội phạm tham nhũng, bất kỳ ở đâu, có chức vụ gì, không có khu vực cấm, vùng cấm, cứ chiếu theo kỷ luật và pháp luật.
Vậy tại sao lại e ngại, chậm trễ, vừa đánh lại vừa run đối với các vụ án lớn nhất đụng đến các ủy viên Bộ Chính trị, ủy viên Trung ương, nguyên bộ trưởng…, lẽ ra phải ưu tiên xét xử công khai, đàng hoàng, những vụ án phạm pháp, gây nên những tổn thất to lớn nhất cho đất nước và làm mất uy tín quốc gia trước thế giới cũng như làm mất niềm tin của đông đảo nhân dân.