Sáng 22/05, tại phiên thảo luận tổ về tình hình kinh tế xã hội, Chủ tịch Hội nhà báo Việt Nam Thuận Hữu chia sẻ : Bây giờ cứ nhăm nhăm đi chụp ảnh nhà của ông này, ông kia đưa lên mạng rồi đặt ra câu hỏi tiền ở đâu ra để làm nhà. Trong khi đó, tài sản của cá nhân được pháp luật bảo vệ và việc chứng minh nguồn gốc tài sản là của cơ quan chức năng. Nhưng mạng cứ đưa tràn lan mà không ai xử lý, vi phạm pháp luật mà không ai xử lý.
Hình ảnh căn biệt thự tại Tây Hồ và chú thích của Tạp chí Môi trường Đô thị điện tử
Quan điểm này nhằm vào các vụ việc báo chí phản ánh các biệt phủ và siêu biệt thự trong thời gian qua, đặc biệt trang tin Môi trường & Đô thị từng phản ánh hai căn biệt thự khủng (trị giá trên dưới 1 USD) ở Tây Hồ (Hà Nội) thuộc sở hữu của 'một Ủy viên Bộ Chính trị ; và một thuộc về Bộ trưởng công thương'.
Cách nhìn của ông Thuận Hữu nối tiếp chỉ đạo trước đó của ông Bộ trưởng Bộ Thông tin và Truyền thông Trương Minh Tuấn, khi nhấn mạnh ‘hiện tượng lọt, lộ thông tin bí mật của Nhà nước ngày càng gia tăng.’
Thực ra, nếu đứng ở góc nhìn lập pháp về quyền tài sản cá nhân và chức năng chức minh nguồn gốc tài sản thì quan điểm của ông Thuận Hữu không sai. Tuy nhiên, hiện tượng nguồn gốc tài sản không nguồn gốc, có tính bất minh tại nhà quan chức, cán bộ luôn là câu hỏi lớn đối với người dân. Và thực tế đã cho thấy, trong thời gian vừa qua, phát hiện các biệt phủ/biệt thự vượt khả năng 'làm kinh tế' của các cán bộ nhà nước là từ chính tính ‘tò mò’ của báo chí.
Rõ ràng, báo chí có quyền thực thi quyền giám sát qua việc phản ảnh và đặt câu hỏi, và nếu một căn nhà thực sự minh bạch có nguồn gốc rõ ràng, thì tại sao phải sợ sự ‘nhăm nhăm’ đó của báo chí ? Trong khi đó, khâu phát hiện và đặt dấu hỏi là tiền đề của công cuộc chống tham nhũng hiện nay.
Biệt phủ và câu chuyện phản ánh thông tin phòng chống tham nhũng của báo chí. Ảnh : Zing
Cần nhấn mạnh, chức năng ‘nhăm nhăm’ chính là chức năng thông tin, đây là chức năng cơ bản mang tính tiên quyết của báo chí. Nói đến báo chí là nói đến thông tin và một sự kiện, hiện tượng nào đó. Báo chí tồn tại và phát triển chẳng qua là để đáp ứng nhu cầu thông tin không ngừng của con người và xã hội. Trong xã hội Việt Nam hiện tại, nhu cầu thông tin rõ ràng về chính trị gia (bao gồm tài sản hiện có của họ) mang tính bức thiết. Chẳng phải chính vì vậy mà nhu cầu được 'minh bạch hóa' - 'kê khai hóa' tài sản một cách trung thực của đội ngũ quan chức trong Đảng và nhà nước luôn được nhấn mạnh trong các câu hỏi liên quan đến hiệu quả phòng chống tham nhũng ở Việt Nam đến đâu đó sao ?
Thứ nữa, ‘nhăm nhăm’ thuộc về bản chất của nguyên tắc dân chủ cơ sở, trong đó dân biết – dân bàn – dân làm và dân kiểm tra. Cuộc chiến chống tham nhũng sẽ bị hạn chế thậm chí vô hiệu hóa nếu như hạn chế quyền lực dân chủ cơ bản này của người dân thông qua báo chí, bởi người dân ủy nhiệm cho cánh báo chí 'kiểm tra - giám sát' việc này.
Ngoài ra, cần phải nhắc đến một nền báo chí hiện đại là nền báo chí phải đảm nhiệm trong người tính chính xác, nhanh chóng, và có vấn đề của thông tin. Việc khai mở những hình ảnh về biệt phủ và đặt câu hỏi liên quan chính là cách thức để thể hiện tốt vấn đề nêu trên đó.
Như vậy, những vấn đề hiện nay báo chí, đặc biệt mạng xã hội, các trang thông tin đang làm thì nên được khuyến khích, cổ vũ hơn là một sự ‘trách cứ’ hay ‘cảnh cáo’. Tất nhiên, phải đảm bảo thông tin ghi chú là sự thật, chứ không phải là sự cắt dán hay thông tin giả. Và làm như thế, thì nền báo chí Việt Nam mới thực sự chiếm lấy niềm tin của người dân, trở thành một phương tiện chống tham nhũng mạnh mẽ được. Còn nếu ngược lại, muốn báo chí bớt ‘nhăm nhăm’ thì tức là vạch ra một vùng cấm không cho báo chí đụng vào, và điều này sẽ chuyển báo chí trở thành định hướng, đưa cuộc chiến chống tham nhũng và nhu cầu được tiếp cận thông tin của người dân vào bế tắc.
Ánh Liên
Nguồn : VNTB, 25/05/2018
'Tin tức giả' không phải là một thuật ngữ mà nhiều người đã sử dụng cho đến khi cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ (với sự tham gia của đương kim Tổng thống Donald Trump) bắt đầu, và giờ tin tức giả được xem là một trong những mối đe dọa lớn nhất đối với dân chủ, tranh luận tự do của thế giới nói chung và Việt Nam nói riêng.
Tin tức giả tràn lan trên mạng gây tổn hại đến giá trị tự do - nhân quyền
Hiện nay, tin giả mạo vẫn đang hoành hoành trên mạng xã hội, và không ít người (kể cả những người muốn thúc đẩy giá trị dân chủ - nhân quyền) cũng đang mắc phải.
Ánh Liên
Nguồn : VNTB, 20/05/2018
dạng và mức độ khác nhau,...
Là Thủ Thiêm với khu nhà tạm cư, nơi mà người dân mất đất dưới mác 'vì sự phát triển' của thành phố phải ở đó 10 năm, mỗi căn phòng 'bé như lỗ mũi hơn chục mét vuông, phủ tôn thiếc giống cái phòng xông hơi khổng lồ' mà nhà báo Trương Châu Hữu Danh đã phẫn nộ gọi khu đó là giống 'Trại súc vật'.
Cũng theo nhà báo này, mục đích nhốt dân vào đây là 'làm người dân mất luôn ý chí phản kháng bởi sự kiệt quệ về tinh thần, sức khỏe lẫn kinh tế.
Những khu tạm cư kiểu này diễn ra trong bối cảnh, vào năm 2017, Chủ tịch UBND Thành phố Hồ Chí Minh cho biết mục tiêu chính của thành phố tại Hội nghị 'Tổng kết 15 năm thực hiện phong trào toàn dân xây dựng đời sống văn hóa' là thành phố có chất lượng sống tốt - văn minh - hiện đại - nghĩa tình.
Ảnh minh họa
Rời Thủ Thiêm, chúng ta tìm đến lại Trung tướng Phan Văn Vĩnh, nguyên Tổng cục trưởng Cảnh sát, người nổi tiếng từng chỉ đạo phá nhiều chuyên án lớn như : Thảm án tiệm vàng Ngọc Bích (Bắc Giang) ; Thảm sát 6 người ở Bình Dương ; Bắt băng cướp chuyên sử dụng súng,... Và quan trọng hơn, cách ông phá án từng được coi là giáo trình nghiệp vụ sống trong đào tạo công an trẻ.
Báo VTCnews đã đăng tải bài viết mang tính 'giai thoại phá án cực kỳ thông minh' của ông Trung tướng, bao gồm cả đốt rơm nhà nghi phạm ; bỏ nghi phạm vào túi vải và vắt ngang đường ray tàu, hay nhét đá vào túi giả làm lựu đạn.
Và ngay khi những biện pháp nghiệp vụ ngành này được tiết lộ, nhiều người đã phản ứng và coi đó là bức cung về tư tưởng, đi ngược các giá trị nhân quyền, đến mức blogger Nguyễn Tường Thụy phải đặt câu hỏi : ông Phan Văn Vĩnh, tướng công an hay đại ca giang hồ ?
Cũng cách đây không lâu, người viết từng tiếp xúc với một giáo viên dạy cho một lớp công an, cô từng bày tỏ sự thích thú và tò mò về 'biện pháp nghiệp vụ' mà phía lực lượng công an sử dụng để phá án nhanh, nhưng có lẽ, nếu giả như cô biết các biện pháp 'bức cung tư tưởng', khiến một người đang là nghi phạm phải buộc khai báo thì cô sẽ không hân hoan đến mức thế.
Bức cung tư tưởng cũng gặp nhiều ở những nhà đấu tranh nhân quyền, Mục sư Nguyễn Trung Tôn, người vào năm 2017 đã bị bắt cóc rồi bị đánh vô cùng dã man, lột hết quần áo và đồ đạc ông mang theo rồi vứt ở một khu rừng hẻo lánh.
Hiện tượng giám sát bằng cách cho an ninh ngồi trước nhà, giám sát qua điện thoại, internet,... cũng là một cách bức cung về mặt tư tưởng ở mức độ nhẹ,
Thậm chí ở trong tù, theo Blogger Nguyễn Ngọc Già (người từng vào tù vì thực hiện quyền tự do ngôn luận) cũng đã cho biết, nhà tù có từ Pháp, chỉ khoảng 4m2/2 người, trong 7 tuần lễ thì không nắng, không gió và nước rất ít xài. Còn khi lao động khổ sai, thì 'người tù phải khiêng cây nước đá mỗi ngày lên 4 tầng lầu ; bị đánh đập ở góc khuất ;... Tất cả những điều này đã biến những người tù thành 'những xác sống biết đi' (không đòi hỏi, không mong muốn, không xin xỏ, không thắc mắc) hay 'những phế nhân tinh thần' như cách gọi của blogger Nguyễn Ngọc Già.
Câu chuyện của blogger Nguyễn Ngọc Già cũng ứng với câu chuyện của TNLT Đặng Xuân Diệu, người từng 'không được nằm quạt, không được uống nước, bị bắt làm mẫu họa,...'
Những câu chuyện nêu trên cho thấy tình trạng 'bức cung tư tưởng' hiện diện khắp ở mọi nơi, và tại Việt nam, nó xuất hiện tại nơi và thời điểm mà quyền lực không bị kiểm soát. Chính sự thiếu kiểm soát này khiến cho nhân phẩm, danh dự con người bị chà đạp, nó tấn công thẳng vào nhu cầu được sống của mỗi một cá thể và hướng tới một xu hướng là 'không còn suy nghĩ', hay 'thả trôi sông'. Bức cung tư tưởng ở Việt Nam hiện diện ở cả mối quan hệ dân sự, lẫn hình sự ; và tất nhiên không dừng ở tội trạng 'khủng bố' như bên Mỹ.
Cả xã hội sống thoi thóp, chờ đợi trong guồng quay bức cung tư tưởng.
Ánh Liên
Nguồn : VNTB, 19/05/2018
Cách đây không lâu, khi còn ở vị trí Bí thư thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh, ông Đinh La Thăng từng nhấn mạnh rằng, cần khẩn trương tái lập đội săn bắt cướp trong chỉ đạo trước đây, vì đây là 'nguyện vọng của nhân dân thành phố và lão thành cách mạng thành phố'.
Vào tối ngày 13/05, một nhóm ‘hiệp sĩ’ Q.Tân Bình (Thành phố Hồ Chí Minh) theo dõi bắt băng trộm xe máy trên địa bàn Q.3 thì bị băng trộm phát hiện, tấn công khiến 2 người chết, 3 người bị thương, theo báo Thanh Niên đưa tin.
Cũng tại trang báo này, báo Thanh Niên trích dẫn chia sẻ của Hiệp sĩ Trần Văn Hoàng : ‘Thấy bọn cướp giật lộng hành thì ra phải tay ngăn chặn ngay thôi, chứ không thể làm ngơ được chuyện chướng tai gai mắt đó. Nói thật, làm ngơ không đành’.
2 hiệp sĩ chết kéo theo làn sóng tức giận và cảm thương trên mạng xã hội. Và nhiều người dùng mạng xã hội tiếp tục đặt câu hỏi về vai trò và trách nhiệm cảnh vệ của công an Thành phố Hồ Chí Minh trong đảm bảo trật tự trị an tại thành phố này.
Hình ảnh hiệp sĩ bị toán cướp đâm chết tại chỗ.
Nhiều người dùng nhắc lại sự từ chối của Giám đốc công an Thành phố Hồ Chí Minh về việc thành lập Đội kiểm tra liên ngành 141 của Thiếu tướng Phan Anh Minh (Phó Giám đốc Công an thành phố) vào năm 2012, trong bối cảnh người dân thành phố sống trong nỗi sợ ‘1m có 2 thằng cướp’.
Không hiểu lý do thực sự đằng sau quan điểm ‘không cần 141 vì Thành phố Hồ Chí Minh ít đầu gấu hơn Hà Nội’ của ông Thiếu tướng là gì. Nhưng từ năm 2012 đến nay, cướp giật vẫn tiếp tục diễn ra, nạn đâm chém người với loạt án mạng gây kinh hoàng dư luận vẫn tiếp tục uy hiếp tinh thần và vật chất của người dân đang sinh sống và làm việc tại đây. Hiệp sĩ vẫn là một hình tượng được mến mộ bởi người dân thành phố, lý do, họ đang giúp hạn chế nạn cướp giật – mặc dù, công việc này phải là nhiệm vụ của phía công an.
Fanpage mang tên ‘Đội săn bắt cướp Thành phố Hồ Chí Minh’ được lập ra và thu hút 199.760 người theo dõi trang với hàng ngàn lượt like/share bài viết.
Trong chia sẻ Facebooker Heo Ngoc tại fanpage này cho hay : Nãy về thấy kẹt xe tưởng tai nạn giờ mới biết là 2 Hiệp sĩ truy bắt cướp xe Sh bị đâm 1 người tử vong tại chỗ 1 người nhập viện bị thương nặng. Nhìn anh nằm đó lạnh lẽo, giữa dòng người, máu chảy thành dòng mà mình thấy nghẹn ngào quá, xót xa quá. Các bạn có nghĩ là tại sao việc Phòng chống tội phạm lại phải nhờ những con người nghĩa hiệp - xuất thân từ đủ hoàn cảnh, họ gác lại công việc gia đình ngày đêm rong rủi để đấu tranh phòng chống tội phạm cướp giật bảo vệ bình yên cho người dân Thành Phố.
Chia sẻ này đã nhận được nhiều sự đồng cảm từ các Facebooker khác, đồng thời nhiều phản hồi cũng đặt câu hỏi vì sao lực lượng công an Thành phố Hồ Chí Minh nhanh nhạy trong bắt ‘cave’ nhưng lại yếu ớt trước ‘trộm cướp’ ? Và tại sao một thành phố ‘ít đầu gấu’ lại đang có đề xuất phải cắm cảnh báo ‘trộm cướp’ ?
Cái chết của những hiệp sĩ lần này phải chăng là hồi chuông cảnh báo, cảnh báo đến những người tốt – những Lục vân Tiên thời hiện đại là không nên can dự vào việc ngăn chặn trộm cướp trong tình cảnh ‘thân cô, thế cô’ (không có công cụ hỗ trợ) ? Là ‘món quà’ mà cướp giật gửi đến ông Thiếu tướng Phan Anh Minh, Phó Giám đốc Công an Thành phố Hồ Chí Minh ?
Đến bao giờ người dân mới được hưởng hiệu quả từ đúng đồng thuế mình bỏ ra để nuôi một lực lượng ban bệ trị an hùng hậu của thành phố (từ dân phòng cho đến lực lượng công an chính quy cấp phường, quận, thành phố) nhưng năng lực mang lại là quá kém cỏi ? Có phải vì vậy mà số điện thoại 113 dùng để báo công an tại Thành phố Hồ Chí Minh không phải là số điện thoại mà người dân nghĩ đến, thay vào đó là số điện thoại của nhóm hiệp sĩ đường phố.
Trong một chia sẻ liên quan đến sự vụ, Facebooker Ha Thanh Phuc cho hay : ‘đám cướp có vũ khí nên lụi luôn một dao, máu me đầm đìa. Cách đó mấy chục mét là mấy anh công an đang ngồi, khi anh mình chạy lại kêu anh ơi ra cứu người thì các anh dửng dưng ngồi im, bảo là khác phường em ơi’.
Luật sư Lê Công Định trong một phản ứng trên trang cá nhân đã phẫn nộ : Trong khi những người không nhận một xu nào từ tiền thuế của dân thì lại đánh đổi mạng sống và rủi ro cho gia đình mình vì trật tự xã hội và cuộc sống yên bình của nhân dân, thì lực lượng hùng hậu ngốn thuế mỗi ngày chỉ biết... ung dung điều tra sau khi có kẻ chết thay mình. Một lực lượng vũ trang đến tận răng, ăn đến ngập mặt như thế, chỉ có thể gọi là : ăn hại !
Cái chết của những hiệp sĩ săn bắt cướp diễn ra khi mà báo chí đang tung hô hàng trăm chiến sĩ công an đột kích…. karaoke Dmax !
Phải chăng, công an Thành phố Hồ Chí Minh nên nhìn nhận sự vụ này một cách nghiêm túc và giành lại quyền quản lý trật tự trị an từ đội nhóm săn bắt cướp để tranh những trường hợp đáng tiếc tiếp tục xảy ra và làm suy giảm/méo mó về chức năng – nhiệm vụ của lực lượng trong con mắt người dân trong bối cảnh, thành phố đang là.... đất lành của hội nhóm cướp giật từ khắp nơi đổ về ?
Cách đây không lâu, khi còn ở vị trí Bí thư thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh, ông Đinh La Thăng từng nhấn mạnh rằng, cần khẩn trương tái lập đội săn bắt cướp trong chỉ đạo trước đây, vì đây là 'nguyện vọng của nhân dân thành phố và lão thành cách mạng thành phố'.
Ánh Liên
Nguồn : VNTB, 15/05/2018
Chiều 12/05/2018, Bộ trưởng Giao thông và vận tải Nguyễn Văn Thể đã đi kiểm tra toàn tuyến đường sắt đô thị Cát Linh - Hà Đông. Người đứng đầu Bộ Giao thông khẳng định ‘tháng 10 sẽ vận hành kỹ thuật, tháng 12 vận hành thương mại’. Nêu cảm nhận sau khi đi thử tàu toàn tuyến (từ Depot Hà Đông đến ga Cát Linh) ông Thể cho biết, tàu đi rất êm thuận do hai bên đường có hệ thống chống ồn.
Bộ trưởng Giao thông và vận tải Nguyễn Văn Thể đi thử tàu điện đường sắt trên cao từ Hà Đông đến Cát Linh ông khen tàu đi êm
Dự án mà ông Bộ trưởng Bộ Giao thông và vận tải khen có tổng mức đầu tư gần 553 triệu USD vào năm 2008, đến năm 2016, được điều chỉnh tổng mức đầu tư là hơn 868 triệu USD (tăng 315 triệu USD). Trong đó, phần vốn vay Trung Quốc là 669 triệu USD, vốn đối ứng Việt Nam là 198 triệu USD .
Nhìn chung, trong câu chuyện vi hành của ông Thể, thì nổi bật hai điểm : đó là ông khen một hệ thống của thế kỷ 21 êm hơn,… hệ thống đường sắt được chính quyền thực dân đưa vào Việt Nam cách đây 133 năm (1885 - 2018) ; và lời hứa của ông về thời gian đưa tàu điện trên cao khai thác thương mại.
Sự thực thì có chút gì đó ngây ngô ở ông, và nhiều Facebooker đã tỏ vẻ chế giễu ông Thể về sự so sánh không hề mang tính cân xứng này. Nhưng đúng là nếu thử đặt vào vị trí của ông Thể, rằng một dự án trì trệ và đội vốn, dự án từng được hứa hẹn lên xuống nhiều lần nay đã bắt đầu lăn bánh thì cảm xúc có phần ngây ngô đó có thể hiểu được. Nó hệt như sự mừng rỡ và có phần phóng đại về vệ tinh Vinasat từng phóng lên bầu trời không gian, như cách mà Việt Nam lập Trung tâm Vũ trụ Việt Nam (VNSC), hay như cách mà mọi thứ vốn dĩ bình thường ở một nước phát triển bỗng dưng,…. vĩ đại đến lạ thường.
Nhiều người cho rằng, ông Bộ trưởng thuộc dàn lãnh đạo thích đùa về mặt ngôn ngữ, ít nhất tuyến đường sắt này đã tiêu tốn 1 tỷ USD (đây chỉ tính riêng tuyến do nhà thầu Trung Quốc xây lắp), chạy tối đa 80km/h và trung bình là 35km/h.
Và vì cái cảm xúc rất quê mùa, có phần mộc mạc đó, nên dân thường cũng thèm được đứng trong một toa tàu mà không có tiếng cành cạch như những chuyến tàu Đổi Mới, Thống Nhất mang lại,… Cái cảm giác thèm được chạm chân vào trong một phần của hệ thống giao thông công cộng hiện đại đã nằm trong người dân Việt Nam hàng thập niên nay.
Và người dân cũng được sống trong cái cảm giác vừa thèm thuồng, lại vừa lo. Bởi chính vì tàu điện trên cao trễ hẹn quá nhiều lần, mặc cho bao lời hứa từ Tổng thầu cho đến các vị Bộ trưởng có liên quan, như ông Đinh la Thăng chẳng hạn. Tính chất bất biến và cố định của đoàn tàu trở thành một biểu tượng ‘kiên cường’ mang tính biểu tượng về tham nhũng và trình quản lý yếu kém của phía Nhà nước – rõ ràng là vậy. Và thời gian lăn bánh càng lâu bao nhiêu, thì cái bánh ngân sách đáng lý ra phải dành chi cho nghiên cứu phát triển, lại rơi vào trạng thái ‘đền bù’ tham nhũng và yếu kém bấy nhiêu.
Người dân cũng mong muốn được đặt chân vào trong cái tàu điện trên cao, cũng một lần muốn trải nghiệm sự êm ái, ngay cả khi cái dàn ray của nó xuất hiện yếu tố ‘cong cong mềm mại’.
Nhưng ở góc cạnh nào đó, người dân cũng muốn sự tương xứng về mặt trách nhiệm trong thời kỳ đốt lò này, và ai gây ra đội vốn, ai gây ra lùi khai thác thương mại với hệ thống công cộng này sẽ không ‘êm ái’ hạ cánh một cách an toàn. Bởi đó là nguồn thuế quốc gia, đó cũng là cách để gắn chặt và bảo đảm tính an toàn của tàu điện này khi được đưa vào khai thác đại trà, với số người sử dụng đa số là… nhân dân (chứ không phải đội ngũ công chức).
Vậy nếu như tháng 10 tới, Cát Linh - Hà Đông vẫn tiếp tục bị treo và thử nghiệm thì sao ? Ông Bộ trưởng Bộ Giao thông và vận tải hãy an tâm, mặc dù người dân mong muốn được trải nghiệm ‘êm’ như ông, hay tức giận vì đội vốn/trễ tiến độ,… thì nếu như tiếp tục lùi ngày khai thác thương mại, người dân cũng sẽ sẵn sàng bỏ qua, ít nhất là người Việt luôn giữ trong mình tính lạc quan/ yêu đời – và gần đây, theo báo cáo của công ty đo lường Nielsen cho hay, Việt Nam đứng thứ 7 thế giới và thứ 3 Đông Nam Á về mức độ lạc quan, sau Philippines và Indonesia.
Đó là vòng tuần hoàn, là món quà ‘êm ái’ cho một nền chính trị và vận hành chính sách công đầy dị thường như Việt Nam – từ dự án cho đến phát ngôn có phần ngớ ngẩn của quan chức.
Ánh Liên
Nguồn : VNTB, 14/05/2018
Một số liệu do Bộ Giáo dục và đào tạo vừa đưa ra, trong một năm học, toàn quốc xảy ra 1.600 vụ học sinh đánh nhau ; 1 học sinh đánh nhau/5.200 học sinh ; 1 em bị buộc thôi học/11.000 học sinh ; cứ 9 trường thì có 1 trường có học sinh đánh nhau. Theo Tiến sĩ Trần Thành Nam, trường Đại học quốc gia Hà Nội cho biết, bạo lực có bạo lực lời nói, bạo lực hành vi. Bạo hành hiện diện hầu hết từ các cấp học, từ mẫu giáo lên đến Đại học.
Bạo hành hiện diện hầu hết từ các cấp học, từ mẫu giáo lên đến Đại học.
Trong một chia sẻ gần đây nhất trên mạng xã hội, có đề cập đến một Facebooker trẻ tuổi là Nguyễn Võ Hoàng Khang, người trong một sự kiện về ngày 30/04 đã đặt vấn đề 'tắm máu thành phần chống đối'.
Ý nghĩ của Facebooker trẻ tuổi, đồng thời là đoàn viên này gợi nhớ đến nhiều những đoàn viên trẻ tuổi thời kỳ Ponpol. Cái thời kỳ hàng triệu người bị cưỡng bức ra khỏi các thành phố để về nông thôn làm việc tại công xã ; và trẻ em bị cách ly ra khỏi 'cha mẹ' và biến thành những người lính khát máu với khẩu súng AK47 trên tay.
Câu chuyện đòi tắm máu của cậu đoàn viên trẻ sinh ra trong cái thời điểm mà chuyên chính vô sản đã lùi xa ngót ngét gần nửa thế kỷ là điều đáng suy ngẫm, vì bản chất của sự tàn bạo đó đến từ sự tác động liên tục của những luận điểm khát máu và bất ổn nhất về mặt ý thức khách quan. Nó không khác gì trường hợp một thanh niên trước đấy, cũng đòi đòi nổ bom khu tưởng niệm nghĩa sĩ Hoàng Sa vì khắc tên 74 người lính Việt Nam Cộng Hòa.
'Phản động' với các em là những gì trái với Nhà nước, thậm chí lên tiếng đối với các hành vi của nhà nước cũng là 'phản động', và như thế nghiễm nhiên sẽ phải cần 'làm cỏ'.
Ai sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề này, sự khoét sâu ý niệm phi nhân đạo này, sự thiếu bao dung và khả năng tiếp nhận một giá trị nhân từ của con người này ? Đó có thể đi từ chuyện những phần từ cực đoan, những nhóm cực đoan được dung dưỡng bởi những cá nhân hoặc tổ chức thuộc về Nhà nước.
Từ 'Tác chiến điện tử' cho đến 'Thanh niên Việt Nam', từ "Chống phản động' cho đến 'Chiến sĩ chống phản động'... Tất thảy dung dưỡng sự căm thù, máu, và tư tưởng san bằng tất cả những ý niệm bất đồng chính kiến.
Rõ ràng, sự dung dưỡng những nhóm như thế nào chính là tạo cơ sở cho bất ổn trong tương lai như người viết đã nhiều lần đề cập. Nhưng rõ ràng, trong mắt những người dung dưỡng, vì nó có giá trị 'chống phản động' mang tính tuyệt đối, nên nó vẫn được phép tồn tại và được phép trở thành những 'biệt kích' giết người bằng ngôn ngữ lẫn hành vi. Và mở rộng nhóm hội này rộng lẫn thực tế đến mức sẽ đưa ra thành Hội cờ đỏ - tập trung tại các địa bàn trọng điểm như Nghệ - Tĩnh hay Sài Gòn,... Và đâu đó ở hình ảnh chung nhất, là sự rập khuôn về ý thức và tuyệt đối của lòng thù hận.
Tương lai của nhà nước này phụ thuộc nhiều vào cách nhà nước vận hành ra sao trong luồng thông tin đa chiều, chứ không phải là sự áp đặt một chiều. Và nếu như các hành vi hay ngôn ngữ của các hội đoàn, nhóm,... 'đỏ rực lòng thù hận' đó tiếp tục không bị suy xét một cách về tính nguy hại thì sẽ đến một lúc, loạn xã hội sẽ gây ra, bởi những sát nhân hay yếu tố làm suy yếu xã hội xuất phát từ sự thiếu kiềm chế trong các cá nhân, tổ chức cực đoan nêu trên.
'Nhân chi sơ, tính bổn thiện' cuối cùng cũng chỉ là một giá trị ảo khi một thể chế muốn phủ bóng đất nước bằng một ý chí tuyệt đối được răn đe bằng nắm đấm và hành vi bạo lực.
Và do đó, nạn nhân là cả hai phía, người bị sử dụng làm công cụ nắm đấm một cách vô thức, và người bị áp dụng nắm đấm đó.
Ánh Liên
Nguồn : VNTB, 13/05/2018
Câu chuyện về khu đô thị mới Thủ Thiêm với những sai phạm liên quan đến các quan chức lãnh đạo của Thành phố Hồ Chí Minh tiếp tục được mổ sẻ ở nhiều khía cạnh, trong đó có cả sự im lặng của báo chí chính thống trong một thời gian dài...
Thân phận người dân oan Việt Nam bị thế lực xấu mặc định là 'phản động ; nhận tiền nước ngoài để biểu tình'.
Báo chí vô tri
Báo chí Việt Nam vẫn trong vòng kim cô định hướng (bởi Ban Tuyên giáo trung ương), và do đó nó phân chủ đề viết thành mục : nhạy cảm ; không nhạy cảm. Đối với Thủ Thiêm, nó lại rơi vào mục nhạy cảm chỉ bởi liên quan đến 'thành phố' (tức những cán bộ cao cấp nhất của Thành phố Hồ Chí Minh) và bởi quan điểm áp đặt vô cớ - 'dân oan biểu tình, khiếu kiện là nhận tiền nước ngoài'.
Người viết không phản ánh sự 'im lặng' của cánh báo chí chính thống qua sự trách cứ nặng nề, bởi nhận thức được đằng sau bài viết của nhà báo quốc doanh là cả gia đình, sự nghiệp của họ. Đắn đo, suy nghĩ, và lựa chọn là quyền của mỗi người, có những người tiếp tục dấn thân viết vấn đề 'nhạy cảm' dù rằng bài biết sẽ bị nhận cảnh báo cho đến không được duyệt, và giờ đây một trong số họ đang cảm thấy... hèn.
Facebooker Dat Dang, từng là nhà báo của báo Sài Gòn Tiếp Thị, giờ công tác tại báo Thể Thao & Văn hóa đã thừa nhận mình là một 'thằng hèn', lý do, vì từng có thời điểm ông đã hoàn tất một phóng sự truyền hình 'để lý giải' vì sao khi đại diện chính quyền (UBND Quận 2) lại thua kiện người dân, vì sao UBND Quận 2 lại để mặc người dân và chẳng buồn thi hành án'. Để rồi, sau đó phóng sự đã bị 'cắt gọt đủ đường, để rồi không thể lên sóng'. Nhà báo này nhớ lại cảnh tượng máy xúc giải tỏa trắng nhà dân, nhớ lại hình ảnh tập sách vở của các em nhỏ bị các thành viên ban giải tỏa, vất thẳng ra đường ; nhớ lại cả ông Hoàng Quân - người đương chức Chủ tịch lúc ấy chất vấn chính ông bằng câu nói : 'ND sao lại nói những vấn đề này'.
Nhà báo này sau đó đã tiếp tục giữ phóng sự cho riêng mình 'vì ích kỷ cá nhân, vì hèn'.
Vì sao lại có hiện tượng nhà báo 'ích kỷ, hèn' trước sự kiện đến thế ?
Nhà báo Mai Quốc Ấn trong một chia sẻ ngày 10/05 trên trang Facebook cá nhân cũng đề cập lại vấn đề im lặng trong cánh báo chí về sự kiện Thủ Thiêm, đó là trong suốt 20 năm trời, các báo 'đã chất dầy im lặng trước bất công xảy ra trên mảnh đất máu này', mặc dù, những vụ 'tụ tập phản đối' của người dân nghèo Thủ Thiêm vẫn diễn ra như tiếng vọng yếu ớt và đầy bất lực trong màn đen tối của sự kiềm kẹp từ giới chức lãnh đạo thành phố.
Tất nhiên, cũng giống như Facbooker Dat Dang, ông Mai Quốc Ấn cũng được cấp trên nhắn nhủ : 'Thôi, không viết về Thủ Thiêm, đụng đến thành phố'. Và theo ông, 'không đụng đến thành phố' lại là một lá bùa hộ mệnh an toàn chính trị cho rất nhiều người từng ngồi trên chiếc ghế tổng/phó tổng biên tập các tòa soạn,.
Qua câu chuyện của hai nhà báo, có thể thấy rằng, phản ánh nỗi oan của dân chúng Thủ Thiêm không phải là một lựa chọn ưu tiên, bởi 'để những người có quyền/chuyên môn trong cánh giới báo chí nghề nghiệp phải lựa chọn để 'hy sinh' sự nghiệp của mình'. Trong bối cảnh, có rất nhiều nhà báo có lương tri đã bị bắn gục bởi những tội danh khác nhau khi họ nhảy vào phản ánh sự thật thuộc chuyên mục 'Chính trị xã hội', và từ đó vô hình chung trở thành một hệ cấm ngầm.
Không 'hệ cấm ngầm' sao được khi mà lực giữa hai phía chênh nhau quá lớn, một bên là cánh ban bệ thành phố với bộ máy cưỡng chế, một bên là lương dân yếu ớt chỉ có tiếng kêu gào. Thậm chí, lực thành phố mạnh đến nỗi, vào năm 2015 - khi Thanh tra Chính phủ phát hiện sai phạm động trời, thì Phó Tổng Thanh tra Chính phủ Ngô Văn Khánh đã ký ngay văn bản mật dừng thanh tra theo nguyện vọng của Thành phố Hồ Chí Minh, và 'mật' đã giúp ông Tất Thanh Cang dễ dàng 'xử lý công việc' hơn với tập đoàn Đại Quang Minh.
Những số phận phản động
Câu chuyện gán ghép những người 'dân oan' ; những người khiếu nại - biểu tình đất đai Thủ Thiêm là phản động không phải là mới. Tại Hà Nội - có hàng trăm người dân oan vẫn ngày ngày khiếu kiện - tố cáo với băng rôn, biểu ngữ... những người bị cho là 'phản động', mặc dù họ đang thực thi quyền của mình theo quy định của pháp luật.
Nhà văn Khải Đơn, người mới đây chia sẻ, khi cô mới vào nghề và được một nhà báo trong nghề dẫn đến Thủ Thiêm để thảo luận đề tài, thì sau đó, một số đàn anh khác trong tòa soạn đã sẵn giọng : 'Viết làm gì. Ở đó dân nhận tiền phản động rồi đi biểu tình thôi.'
Lý lẽ đó sẽ giúp cho những cánh nhà báo lâu năm trở nên an toàn, và những cánh nhà báo trẻ bị dập tắt nhiệt huyết.
Khi cô đề xuất đề tài về Dòng Mến Thánh Giá ở Thủ Thiêm, cô lại nhận được cảnh báo : Em phải cẩn thận với mấy chuyện tôn giáo. Bọn phản động tài trợ, cho mấy cái nhà thờ biểu tình.'
Và cụm từ cảnh báo 'phản động' hướng tới 'những masoeur nữ ngồi tọa kháng không cho phá dỡ nhà thờ', những người cố giữ lấy cái khu thực hành tôn giáo gần 2 thế kỷ, để tránh biến nơi đây trở thành những tòa cao ốc vô hồn.
Trấn áp, tự thiêu, dùng máy xúc giật sập nhà... đó là những thảm cảnh tại Thủ Thiêm, nhưng thảm cảnh lớn nhất, là họ bị gán vào những con ma xó mà họ không hề có, đó là : phản động, là nhận tiền nước ngoài, là biểu tình lấy tiền...
Câu chuyện của nhà báo - nhà văn Khải Đơn là một chứng thực mạnh mẽ nhất của việc, người dân oan mất đất, nhóm người yếu thế xã hội đã bị cô lập ra sao trong cái thời đại mà quyền lực bao trùm trong tay một số 'lãnh chúa', Khi họ bị dán mác 'phản động', điều người dân có thể trông chờ vào nhất là cánh báo chí lại lánh xa họ... Câu chuyện dân oan Thủ Thiêm cứ thế mà kéo dài ngày này ra ngày khác. Thậm chí ngay thời điểm này, hãy thử lên một số trang 'vệ binh đỏ' - nơi hàm xưng 'phản động' là xu hướng, sẽ tháy không ít bài vở gán ghép đầy thô bỉ về những người dân oan mất đất là 'phản động', thậm chí còn nâng cao hơn là 'diễn biến hòa bình' bằng việc 'nhận tiền nước ngoài để biểu tình'.
Mọi áp đặt 'phản động' chỉ là cách suy diễn và áp đặt đều hèn mọn, thô bỉ, kệch kỡm và vô nhân tính. Nó bất chấp luật pháp, lương tri của một con người, để thỏa mãn gán ghép những tội trạng mà người nhận chưa hề có. Vậy mà nó vẫn tiếp tục diễn ra, bởi xã hội hiện nay đỏ-đen lẫn lộn, đặc quánh vẫn ngày đêm siết lấy thân phận nghèo và những người dám lên tiếng vì lương tâm, và cũng bởi lương tri và cái nhìn thời cuộc một cách trong suốt lại là những ánh đèn nến trong đêm.
Kết
Báo chí lên tiếng nhiều hơn vì có một sự bật đèn xanh trong bối cảnh đốt lò, nhiều người bảo đây là cơ hội ngàn năm để đòi lại công quyền cho người dân. Nhưng người viết vẫn có những trăn trở rất riêng, rằng : sau khi ánh lửa đốt lò bị tắt, thì cánh báo chí lại có tiếp tục lên tiếng ; người dân sẽ có quyền trở lại nơi mà họ bị buộc phải dời đi một cách trái pháp luật ? ; và liệu sau khi mở cửa báo chí đợt này, cánh báo chí có tiếp tục phải buộc im lặng tại một sự vụ khác...
Hay đúng hơn, báo chí Việt Nam liệu có đang trưởng thành hơn, hay những động thái vừa qua chỉ càng cho thấy tính 'công cụ' của báo chí trong phục vụ hoạt động chính trị ? Và đến bao giờ, cánh chính giới của nền báo chí Việt Nam mới thực sự viết vì nghề nghiệp, phản ảnh vì lương tâm đối với những 'thân phận phản động' ?
Ánh Liên
Nguồn : VNTB, 12/05/2018
Câu chuyện Thủ Thiêm : 'không còn tin cán bộ Thành phố Hồ Chí Minh'
Ánh Liên, VNTB, 11/05/2018
Câu chuyện Thủ Thiêm với quy hoạch đất đai của khu đô thị mới vẫn là câu chuyện nóng sốt với nhiều tình tiết, từ việc người dân dù không nằm trong quy hoạch, nhưng vẫn bị thu hồi, mà không có quyết định thu hồi đất cho đến chưa nhận được tiền đền bù, hoặc thậm chí, giá đền bù ở mức thấp (2 triệu đồng/m2) để rồi sau quy hoạch bán lên gấp 20 lần (trung bình 300 triệu/m2) ; ra quyết định thu hồi 657 ha nhưng thu đến 803 ha !
Bà Nguyễn Thị Quyết Tâm đã tàng hình trước mọi nỗi cùng cực và những tình cảnh tăm tối của hàng ngàn, vạn người dân ở Thủ Thiêm trong suốt hàng chục năm qua
Câu chuyện được đẩy lên cao khi bản đồ quy hoạch tỷ lệ 1/5.000 Khu đô thị Thủ Thiêm (quận 2) đi kèm quyết định của Thủ tướng biến mất.
Sự giận dữ về 'cướp đất có hệ thống'
Nhà báo Phương Nam bày tỏ trên Facebook của mình : đọc mới một phần hồ sơ vụ Thủ Thiêm đã muốn ngửa cổ lên trời cười sằng sặc 3 tiếng rồi khóc ngằn ngặt 3 hồi quá. Cười vì những cán bộ, quan chức lúc nào cũng đăng đàn ra rả vì dân, do dân nhưng ăn không chừa một thứ gì ; cười vì những thương vụ ăn cả hai đầu, ăn dữ tợn mà không thèm chùi mép. Còn khóc vì bao nhiêu đất vàng, đất bạc chúng nó chia chác cho nhau hết sạch để vinh thân phì gia trong khi người dân bị thu hồi không còn cục đất nhỏ để chọi chim !
Góc nhìn của nhà báo Phương Nam là tâm trạng chung của những người quan tâm đến sự kiện và số phận của người dân Thủ Thiêm trong câu chuyện đất đai này. Và tại Hà Nội, đã có hẳn 1 làng dân oan Thủ Thiêm ngày ngày bái vọng về cấp Trung ương để tìm kiếm lại công lý cho mình.
Thủ Thiêm hay câu chuyện 'đổi đất lấy công trình' hoặc bằng những dự án này khác đền bù giải tỏa với giá rẻ mạt, ép dân không đi thì cưỡng chế đã khiến 'đất đai thuộc sở hữu toàn dân' bị thu hẹp lại, và đất đai thuộc sở hữu của các tập đoàn tư nhân tăng lên.
Người dân Thủ Thiêm trào nước mắt tại buổi gặp đại biểu Quốc hội. Ảnh : Tổng hợp
Cách thức chuyển quyền sử dụng đất từ nhiều người vào tay 1-2 người đã trở thành quen thuộc tại nhiều tỉnh thành. Facebooker Quân Triêt Phương cũng chia sẻ câu chuyện tương tự tại tỉnh Phan Thiết của mình, trong đó có 62 ha đất sân golf Phan Thiết, lúc giải tỏa đền bù dân đã khiếu nại, biểu tình thì lãnh đạo tỉnh/ thị xã xoa dịu bằng quan điểm 'bà con hãy hy sinh một ít quyền lợi cùng nhà nước xây dựng và phát triển Tỉnh nhà, để khách du lịch khắp nơi đến với Phan thiết, và mình chỉ cho DN nước ngoài thuê 50 năm nên bà con đừng sợ mất đất. Hết 50 năm lấy lại cho con cháu mình xây dựng các công trình phúc lợi công cộng đẹp hơn... !.'. Nhưng kết quả sau cùng là, mới 20 năm một DN trong tỉnh đã san nhượng lại và chỉ một thời gian ngắn họ phù phép để có được QĐ xóa sổ sân Golf chuyển sang đất ở đô thị, nay thành khu đô thị du lịch biển.
Có lẽ vì sự liên kết đặc biệt này mà đất đai tại Việt nam trở thành câu chuyện máu, nước mắt và trấn áp.
Vấn đề là những công chức/lãnh đạo ngày ngày đăng đàn nói về tính khí cách mạng lại là những quan tham và bán bỏ quyền lợi công dân, cử tri để đổi lấy lợi ích. Trong vụ Thủ Thiêm, liệu ông Tất Thành Cang, ông Lê Thanh Hải và những người có liên quan sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy giọt nước mắt đầy uất ức của người dân quận 2 ?
'Không còn tin cán bộ Thành phố Hồ Chí Minh'
Câu chuyện Thủ Thiêm còn đi xa hơn khi nó không chỉ là câu chuyện liên quan đến tham nhũng, mà còn cho thấy hệ quả của sự tham nhũng. Bởi trong cuộc tiếp xúc cử tri, người dân quận 2 đề nghị đưa sự việc ở Thủ Thiêm lên Quốc hội, Bộ chính trị giải quyết vì 'không còn tin cán bộ Thành phố Hồ Chí Minh' nữa. Thậm chí, còn đòi hỏi bà Tâm (người từng tuyên bố con lãnh đạo làm lãnh đạo là hồng phúc dân tộc) phải từ chức, vì bà đã đứng về phía hành vi sai trái của chính quyền quận 2 và không giải quyết các kiến nghị của dân.
Cần phải nhắc lại, bà Chủ tịch Hội đồng nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh Nguyễn Thị Quyết Tâm là người thực thi quyền giám sát nhân dân cao nhất tại Thành phố Hồ Chí Minh, và là quan chức có thâm niên tại đơn vị hành chính này, thế nhưng 'nỗi đau dân Thủ Thiêm' vẫn cứ tồn tại hơn thập kỷ qua, và bà chỉ đau khi mà mọi chuyện phơi bày trên báo chí.
Luật sư Luân Lê đã bày tỏ về 'nỗi đau' của bà Nguyễn Thị Quyết Tâm : Bà ta đã tàng hình trước mọi nỗi cùng cực và những tình cảnh tăm tối của hàng ngàn, vạn người dân ở Thủ Thiêm trong suốt hàng chục năm qua, nơi bà ta trực tiếp có trách nhiệm đại diện cho nhân dân nơi đây như một bổn phận đầu tiên và trước hết.
Trong buổi tiếp xúc cử tri quận 2 của Đoàn Đại biểu Quốc hội Thành phố Hồ Chí Minh chiều 9.5, có ý kiến bày tỏ sự không tin tưởng về chính quyền thành phố. Ảnh : tổng hợp
Và như thế, bà Chủ tịch Hội đồng nhân dân, cùng với những người như ông Lê Thanh Hải (nguyên Bí thư Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh) ; ông Nguyễn Văn Đua (nguyên Phó Bí thư Thường trực Thành phố Hồ Chí Minh) ; ông Lê Hoàng Quân (nguyên Chủ tịch UBND Thành phố Hồ Chí Minh) đã đặt dự án lên trên người dân. Hay nói đúng hơn, như Phó Giáo sư Tiến sĩ Erik Harms, Đại học Yale (Mỹ) nhận định : 'Phát triển là dành cho người dân, không phải cho dự án. Tuy vậy tại Thủ Thiêm, dự án đã trở nên quan trọng hơn người dân'.
Còn với nhà báo Ngô Nguyệt Hữu, ông phẫn uất chia sẻ rằng, những quan chức Thành phố Hồ Chí Minh đã nợ người dân những cuộc đời bị đánh cắp, những số phận bị đánh gục, và quan trọng hơn là 'nợ nhân dân niềm tin vào tương lai ; nợ quốc gia vì sự phát triển bị chính các ông kìm hãm'. Và đó chính xác là 'tội ác'.
Những sự phản kháng đầy phẫn uất này làm cho quan điểm 'nhà nước của dân, do dân, vì dân' bị chính đội ngũ quan chức Thành phố Hồ Chí Minh xé toạt. Nó cho thấy, sự không đồng thuận của dân trong cách xử lý đất đai, nó cho thấy toàn bộ hệ thống chính quyền từ quận 2 đến Thành phố Hồ Chí Minh đã bị biến mất niềm tin hoàn toàn trong dân. Và chính sự biến mất niềm tin này là hệ quả vô cùng to lớn, rất khó để khôi phục lại được nếu như những kiến nghị, yêu cầu của người dân không được đáp ứng một cách thỏa đáng. Bởi suy cho cùng, hệ thống công quyền sinh ra là đại diện cho lợi ích cộng đồng và phục vụ trên tinh thần lợi ích cộng đồng, chứ không phải mang danh cộng đồng mà phục vụ lợi ích nhóm.
Sự đáng sợ đến từ nguyên tắc số 1 của Luật đất đai
Qua câu chuyện Thủ Thiêm mới thấy sự đáng sợ của nguyên tắc 'đất đai là sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý' - bởi một lần nữa, nó cho thấy nguyên tắc này thực sự gây rối loạn và khoét sâu mâu thuẫn xã hội. Giả sử nếu tái lập lại vụ Đồng Nọc Nạn thời chính quyền thực dân Pháp, chính quyền mà xử cho gia đình Mười Chức thắng kiện vì đất đó là đất họ khai hoang, thì khi đối diện với chính quyền hiện nay - Mười chức chắc chắc là một dân oan, hoặc thậm chí bị tống vào tù vì tội chống chính quyền.
Luật đất đai vẫn là nguồn gốc của lợi ích nhóm đất đai hiện nay ?
Chính Luật đất đai dung dưỡng nguyên tắc vấy máu nêu trên, nên đã đưa đến Điều 62 của Luật Đất đai đang vấy máu ('phát triển kinh tế xã hội vì lợi ích quốc gia, công cộng'),...
Do vậy, muốn chấm dứt câu chuyện Thủ Thiêm (hoặc tương tự như Thủ Thiêm) trong tương lai ; chấm dứt cảnh đổ máu vì đất đai ; chấm dứt tình trạng mất niềm tin vào chính quyền, thì tốt nhất,... ngoài việc tái lập công lý trong 'xử người đúng pháp luật' tại Thành phố Hồ Chí Minh (bao gồm cả đội ngũ quan chức đã hoặc không còn tại vị), thì cũng đồng thời giải quyết căn bản nhất câu chuyện về 'quyền sở hữu' và 'quản lý' trong đất đai. Trong đó, bao gồm việc đặt ra lại vấn đề : cần hay không cần việc xóa bỏ/thay đổi/chỉnh sửa nguyên tắc đất đai thuộc sở hữu toàn dân, do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý được ghi nhận tại Điều 53, 54 Hiến pháp 2013 ; Điều 4 Luật đất đai năm 2013 ?
Những hung thần "xẻ thịt" Thủ Thiêm
Lê Hồng Hà, 11/05/2018
Một trong những hung thần "xẻ thịt" Thủ Thiêm là Nguyễn Văn Đua. Ông ta sinh ngày 10/3/1954 tại xã Phước Kiển, huyện Nhà Bè, thành phố Hồ Chí Minh. Đăng ký hộ khẩu tại số 190 đường Lê Quốc Hưng, phường 12, quận 4, thành phố Hồ Chí Minh.
Ông Nguyễn Văn Đua – nguyên Phó Bí thư Thường trực Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh.
Trình độ học vấn : Cử nhân Kinh tế, Cử nhân Luật, Cao cấp Lý luận chính trị.
Quá trình công tác như sau :
– Từ tháng 8/1971 đến tháng 02/1975 : tham gia cách mạng, thanh vận ở khu vực Sài Gòn-Gia Định ;
– Từ tháng 02-04/1975 : Do cơ sở bị lộ, thoát ly về căn cứ ở Châu Thành, Tiền Giang.
– Từ tháng 4/1975 đến tháng 9/1975 : tham gia tổ công tác đoàn thể.
– Từ tháng 9/1975 đến tháng 11/1984 : Ủy viên Ban chấp hành Quận đoàn, Phó Bí thư Quận đoàn 4 rồi Bí thư Quận đoàn 4, được kết nạp vào Đảng Cộng sản Việt nam ngày 12/9/1975 ;
– Từ tháng 11/1984 đến 1992 : Ủy viên Ban Thường vụ, Trưởng ban thanh niên phân phối lưu thông, hành chính sự nghiệp Thành đoàn ; Phó Bí thư Thành đoàn ;
– Từ năm 1992 đến tháng 4/1996 : Bí thư Thành đoàn khóa V, tại Hội nghị giữa nhiệm kỳ Đảng bộ thành phố Hồ Chí Minh khóa V, ông được bầu bổ sung là Ủy viên Ban chấp hành Đảng bộ thành phố ;
– Từ tháng 4/1996 đến tháng 11/2001 : điều động về công tác tại quận 3 với nhiệm vụ là Bí thư Quận ủy quận 3 ;
– Từ tháng 11/2001 đến tháng 10/2006 : Ủy viên Ban Thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Quản lý đầu tư xây dựng Khu đô thị mới Thủ Thiêm ; từ năm 2003, được Hội đồng nhân dân thành phố bầu làm Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố ;
– Từ tháng 11/2006 đến 2015 : Phó Bí thư Thường trực Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh khóa VIII, khóa IX.
Ngày 4/6/1996, Thủ tướng lúc bấy giờ là ông Võ Văn Kiệt đã ký ban hành QĐ 367 phê duyệt quy hoạch xây dựng Khu đô thị mới Thủ Thiêm, rộng 770 ha, khu tái định cư rộng 160 ha, dân số là 245.000 người.
Sau khi có Quyết định 367 của Thủ tướng, năm 1998 Thành phố Hồ Chí Minh ra Quyết định 13585 về Phê duyệt quy hoạch chi tiết 1/2000 Khu đô thị mới Thủ Thiêm, nhằm cụ thể hóa nội dung quy hoạch và để làm cơ sở triển khai đầu tư xây dựng khu đô thị mới. Ranh của khu đô thị này căn cứ theo bản đồ được duyệt (Quyết định 13585) với quy mô 618 ha, không kể diện tích sông Sài Gòn và khu tái định cư 42 ha.
Năm 2002, cũng căn cứ QĐ-367, UBND Thành phố Hồ Chí Minh đã có quyết định thu hồi đất nằm trong khu vực quy hoạch xây dựng Khu đô thị mới Thủ Thiêm tại các phường An Khánh, Bình An, Bình Khánh, An Lợi Đông và Thủ Thiêm thuộc quận 2 để xây dựng Khu đô thị mới Thủ Thiêm và kế tiếp là thu hồi đất để xây dựng khu tái định cư tại phường An Phú, quận 2.
Ngày 27/12/2005, ông Nguyễn Văn Đua lúc bấy giờ là Phó Chủ tịch UBND Thành phố Hồ Chí Minh đã ký QĐ-6565 phê duyệt điều chỉnh quy hoạch chung xây dựng khu trung tâm đô thị mới Thủ Thiêm.
Theo quyết định này thì quy hoạch Khu đô thị mới Thủ Thiêm thay đổi khá nhiều. Cụ thể, khu trung tâm rộng 737 ha, gồm có Khu đô thị phát triển mới rộng 657 ha, Khu đô thị chỉnh trang rộng 80 ha…
Tuy nhiên điều đáng nói ở đây là, tại điều 2 của Quyết định 6565 mà ông Đua ký ghi "Quyết định này thay thế quyết định 367 của Thủ tướng Chính phủ". Cả gan "bãi bỏ" Quyết định của Thủ tướng, Nguyễn Văn Đua được sự "chống lưng" của Lê Thanh Hải, bắt đầu ra tay đuổi dân, cướp đất, chia chác cho "nhóm lợi ích" dưới danh nghĩa "nhà đầu tư", chúng "xẻ thịt" Thủ Thiêm. "Kinh khủng" đến nỗi, cựu Chủ tịch Thành phố Võ Viết Thanh phải thốt lên : "Đồng tiền đã làm biến dạng quy hoạch Thủ Thiêm".
Và từ đây, nhà nước thất thoát hàng ngàn tỷ, nhân dân bị tước đoạt nhà đất, màn trời chiếu đất, tiếng kêu tuyệt vọng khổ đau như muốn xé nát Trời xanh.
Từ khi bác bỏ Quyết định của Thủ tướng để thay thế bằng Quyết định của mình, Nguyễn Văn Đua trở thành người cực kỳ quyền lực. Được Lê Thanh Hải "chống lưng", Đua biến mình thành "hung thần" đối với nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh nói chung và Thủ Thiêm nói riêng. Hắn trở nên tàn bạo hơn bao giờ hết. Có những chủ trương tại Thành phố Hồ Chí Minh hoàn toàn đi ngược lại luật pháp, ngược lại quyết định của chính phủ, trong đó có trách nhiệm của Nguyễn Văn Đua.
Con số 15.000 hộ dân ở Thủ Thiêm bị giải tỏa ra khỏi nơi gắn bó của mình với giá đền bù rẻ mạt, thật sự là phi lý và vô đạo. Báo Việt Times đưa tin, "tính đến ngày 22/5/2017 việc bồi thường, hỗ trợ thiệt hại, tái định cư đối với Khu đô thị mới này đạt tỷ lệ đạt gần 100%. Cụ thể, lũy kế đã bồi thường, hỗ trợ được 14.349/14.353 hồ sơ đạt 99,97%, với diện tích 715,9731/719,9208 ha đất đạt 99,45%, tổng số tiền bồi thường, hỗ trợ là 17.158,560 tỷ đồng".
Có thể nói Thành phố Hồ Chí Minh, mà điển hình là Thủ Thiêm, quận 2, là nơi diễn ra giải tỏa đền bù nhà dân một cách khốc liệt nhất làm cho bao nhiêu người dân phải rời xa mảnh đất mà cha ông họ đã đổ mồ hôi, thậm chí cả máu để khai phá giữ gìn, nay phải ly tán đi khắp nơi. Nếu trong chiến tranh, ly tán là điều không tránh khỏi, thì trong hòa bình mà bắt người dân phải ly tán, ly hương để giành những mảnh đất béo bở cho các chủ đầu tư với giá rẻ mạt là việc làm vô nhân đạo, là tội ác.
Người dân Thủ Thiêm mất đất, mất nhà, trắng tay. Oan khiên tang tóc cũng từ đây mà ra. Chống cưỡng chế thì bị "quy chụp" chống nhà nước. Thanh niên trai tráng vô cớ phải vào tù. Những mẹ già trở nên "bị Việt Tân kích động". Cán bộ hưu trí thì bị cho là "lệch lạc đường lối". Các gia đình chính sách như thương binh, liệt sĩ, có công Cách mạng, thậm chí Bà mẹ Việt Nam Anh Hùng cũng bị Đua và "nhóm lợi ích" bác bỏ mọi quyền và lợi ích trên chính mảnh đất của mình.
Vì thế mới có "làng Thủ Thiêm" giữa lòng Hà Nội. Họ đi kêu oan, đi khiếu kiện ròng rã… 20 năm trời. Đất thổ cư ở lâu đời chỉ được đền bù 150 ngàn/m2, tương đương 3 bát phở (!). Trong khi chủ đầu tư rao bán 250 triệu/mét vuông, tức hơn 1.670 lần.
Nếu ở Đà Nẵng có "bộ tam" Nguyễn Bá Thanh – Trần Văn Minh – Văn Hữu Chiến cấu kết với Vũ nhôm và các đại gia khác "ăn" hết đất đai, công sản, thì ở Thành phố Hồ Chí Minh, "bộ tứ" Lê Thanh Hải – Nguyễn Văn Đua – Tất Thành Cang – Lê Hoàng Quân cũng cùng nhau "xẻ thịt" đất đai Sài Gòn, bất chấp tất cả.
Trong khi dân phải che lều, ở chung cư, thì những "nhà đầu tư" được ưu ái quá mức. Đại Quang Minh là đơn vị đầu tư chủ chốt tại Khu đô thị mới Thủ Thiêm – với biểu tượng là Khu đô thị cao cấp Sala – công ty này được lãnh đạo Thành phố Hồ Chí Minh ưu ái rất đặc biệt thông qua hình thức BT (Xây dựng – Chuyển giao), hiểu đơn giản hơn là đổi đất lấy hạ tầng.
UBND Thành phố Hồ Chí Minh giao cho Đại Quang Minh thực hiện 4 cung đường với chiều dài 11,9 km có tổng chi phí đầu tư lên đến trên 12.182 tỷ đồng. Đổi lại, UBND Thành phố Hồ Chí Minh giao cho Đại Quang Minh khu đất sạch có diện tích gần 79 hecta, thuộc phường Thủ Thiêm và phường An Lợi Đông, Quận 2, Thành phố Hồ Chí Minh.
Đại Quang Minh tiếp tục được UBND Thành phố Hồ Chí Minh giao cho xây dựng cầu dây văng Thủ Thiêm 2, nối quận 1 với quận 2, tổng chi phí 4.260 tỷ đồng. Đổi lại, Thành phố Hồ Chí Minh cấp cho Đại Quang Minh 13,5 hecta đất cũng tại Thủ Thiêm.
Chiều 9/5, Đoàn Đại biểu quốc hội Thành phố Hồ Chí Minh gồm Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh Nguyễn Thị Quyết Tâm cùng các Đại biểu quốc hội : ông Phan Nguyễn Như Khuê, Phó Trưởng đoàn chuyên trách Đoàn Đại biểu quốc hội Thành phố Hồ Chí Minh và bà Trịnh Ngọc Thúy, Phó Chánh án Tòa án nhân dân Thành phố tiếp xúc cử tri quận 2, nơi có dự án Khu đô thị mới Thủ Thiêm. Tại đây, các "ông bà nghị" đã chứng kiến những người dân đau đớn, tuyệt vọng đến nhường nào. Họ khóc, họ la lối như trút hết mọi nỗi uất hận dồn nén, có người đã ngất xỉu sau khi trình bày oan trái của mình.
Những khuôn mặt nhăn nheo, sạm lại vì dãi dầu mưa nắng, những mái đầu đã bạc với những giọt nước mắt căm hờn. Cử tri quận 2 đề nghị đưa sự việc ở Thủ Thiêm lên Quốc hội, Bộ chính trị giải quyết vì "không còn tin cán bộ Thành phố Hồ Chí Minh" nữa. Họ tha thiết cầu mong Thanh tra chính phủ sớm thanh tra toàn diện "dự án Thủ Thiêm", hòng lôi ra ánh sáng những "hung thần" đã "cạp" đất và "xẻ thịt" Thủ Thiêm".
Để xoa dịu cử tri và cũng để "đánh bóng" mình, bà Quyết Tâm đã "phán" liều : "Còn làm đại biểu, tôi sẽ giải quyết cho được chuyện Thủ Thiêm". Chao ôi, thưa "bà nghị", bấy lâu nay bà ở đâu ? Bà ở bên phe Lê Thanh Hải, Nguyễn Văn Đua, Lê Hoàng Quân, Tất Thành Cang… hay bên cạnh nhân dân ? Bà ở trong "chăn ấm nệm êm", có biết người dân co ro trong các lều che tạm dột nát ở Thủ Thiêm ?
Cách đây mấy hôm, bà còn cho rằng 32 hecta mà Cty Tân Thuận (của thành ủy) bán cho Cường đô la, "không phải là công sản" cơ mà ? Đúng là mồm mép lươn lẹo của kẻ đứng đâu cũng có hoa tươi trên đầu và trước ngực (!)
"Miếng bánh" Thủ Thiêm hấp dẫn đến nỗi, ngoài Đại Quang Minh, còn có Vũ nhôm, Út trọc cũng xí phần. Nói nhanh, cũng như Vũ nhôm (có CMND tên Trần Đại Vũ), nghe cái tên công ty Đại Quang Minh của Khoa "khàn" (tức Khoa Keamang) người hiểu chuyện sẽ biết cả hai là "đệ ruột" của ai rồi. Và vì thế, câu hỏi tại sao Đại Quang Minh "làm mưa làm gió" ở Thành phố Hồ Chí Minh đã tạm có câu trả lời. Khi "đại ca" của chúng đổ bệnh, thế lực suy giảm, cũng như Vũ nhôm, đầu 2017 Khoa Khàn đã vội vã "bán tháo" Đại Quang Minh cho ông chủ Trường Hải ô tô Trần Bá Dương.
Bí thư Thành ủy Lê Thanh Hải tặng hoa chúc mừng đồng chí Nguyễn Văn Đua. Ảnh : Khiết Nhung
Lê Thanh Hải – Tất Thành Cang – Nguyễn Văn Đua – Lê Hoàng Quân đã cấu kết hình thành "nhóm lợi ích" và thậm chí "phe nhóm chính trị" nhằm trục lợi kinh tế, đi ngược với chủ trương của nhà nước và quyền lợi của nhân dân. Dân lao động, dân nghèo Sài Gòn - Gia Định nói riêng và miền Nam nói chung, vốn hiền hòa, nhân hậu, bao dung và cả tin ; cho nên những năm nào, khi còn là thằng du kích, biệt động thành, chúng được nhân dân Sài Gòn Thủ Thiêm đùm bọc, nuôi nấng, che chở cho đến ngày hòa bình rồi lần mò vào chính trường. Vậy mà hôm nay, chúng quay lưng lại, phản bội nhân dân và "lội" trên máu và nước mắt của họ để trở thành "hung thần" và "lãnh chúa".
Chùa chiền, nơi thờ phượng ở Thủ Thiêm cũng bị san bằng. Nhìn những nhà sư đầm đìa nước mắt bên đống gạch vụn, cả 2 thầy trò nhìn về hướng trời xa… Nhìn cảnh ấy, thần linh cũng phẫn nộ và kinh sợ bọn "đại gian đại ác", thì chúng còn đến chùa cầu khấn làm gì ? Ai chứng minh cho chúng ?
"Lò ông Trọng" đã "đốt" sang năm thứ 2, nhưng hình như "nhiệt độ" của lò vẫn chưa đủ sức nóng để thiêu những "khúc củi" là hung thần, lãnh chúa… đã cưỡi lên đầu nhân dân, hút máu họ, để cho bản thân và gia tộc chúng "trường sinh bất lão".
Lê Hồng Hà
Nguồn : FB Lê Hồng Hà, 11/05/2018
Hội nghị Trung ương 7 dự kiến xem xét nhiều vấn đề quan trọng, trong đó có đề án xây dựng đội ngũ cán bộ cấp chiến lược ; đề án cải cách tiền lương, bảo hiểm xã hội...
Trong đó, nhân sự vẫn là yếu tố chủ chốt mà Đảng cộng sản Việt Nam hướng tới, bởi nhân tố này liên quan đến vấn đề chống tham nhũng cũng như chi tiêu ngân sách, tầm nhìn và định hướng tương lai của Đảng cộng sản Việt Nam.
Ông Phạm Minh Chính, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Trưởng Ban Tổ chức Trung ương. (Ảnh TTXVN)
Cán bộ cấp chiến lược : tinh hoa của giới tinh hoa ?
'Cán bộ cấp chiến lược' thoạt tiên được hiểu là những người được quy hoạch về mặt lãnh đạo trong tương lai dài hạn, nếu khi còn chiến tranh, nguồn cán bộ này được gọi là 'đi B', thì về sau này, nó được gọi là 'cán bộ nguồn'.
Vì cán bộ cấp chiến lược liên quan trực tiếp đến xây dựng mục tiêu và phương hướng của Đảng cộng sản Việt Nam nên thành ra, các tiêu chí dành cho đối tượng này cũng cực kỳ đặc biệt.
Nhưng cụ thể nó là gì ? Đến nay, vẫn chưa có một định nghĩa hay khái niệm thống nhất và rõ ràng. Và có lẽ vì thế mà vào ngày 24/03 vừa qua, tại Hà Nội, Tạp chí Cộng sản đã tổ chức hội thảo khoa học với chủ đề "Giải pháp đột phá cho xây dựng đội ngũ cán bộ cấp chiến lược hiện nay", trong đó hướng tới việc làm rõ nội hàm cơ bản về đội ngũ cán bộ cấp chiến lược, các tiêu chí cơ bản của đội ngũ cán bộ cấp chiến lược.
200 ủy viên trung ương khóa XIIl à giới tinh hoa ?
Tạp chí Cộng sản cũng tổng hợp lại các tham luận tại hội thảo và đưa ra tổng kết chung như sau : cán bộ cấp chiến lược là người có tư duy tầm chiến lược, nhìn xa, trông rộng và có khả năng hoạch định chiến lược, chính sách chung của Đảng, Nhà nước… ; phải hiểu và vận dụng nhuần nhuyễn quan điểm toàn diện ; phải thể hiện một cách thuyết phục về đạo đức, về tạo lập các giá trị mới, lan tỏa niềm tin trong đội ngũ cán bộ, đảng viên và quần chúng nhân dân ; phải có sự trải nghiệm cần thiết, phong phú về thực tiễn chính trị - xã hội của đất nước,...
Cách diễn giải này rất chung chung. Do đó, hãy thử gõ 'cán bộ cấp chiến lược là gì' trên công cụ tìm kiếm (Google). Google ngay lập tức cho ra bài diễn giải của Đại biểu quốc hội khóa XIV, Ủy viên thường trực Ủy ban Tài chính và Ngân sách của Quốc hội Lê Thanh Vân.
Theo vị Đại biểu quốc hội phụ trách Tài chính và ngân sách Quốc Hội thì cán bộ cấp chiến lược 'trước hết, họ là những người có năng lực tư duy vượt trội. Đó là khả năng thấu hiểu quy luật vận động của tự nhiên - xã hội, cảm nhận được những biến thiên của đất, trời, thấu tỏ muôn triệu nhân tâm, để dự báo được quá trình hình thành, phát triển, diệt vong và sự tuần hoàn sinh, tử của vạn vật'.
Và Ủy viên Bộ Chính trị sẽ là người 'thấu hiểu vạn vật' ?
Cách diễn đạt nêu trên cho thấy, 'cán bộ cấp chiến lược' là người vượt trội, là giới tinh hoa của tinh hóa đất trời, là người sẽ không có một tỳ vết sai trái nào của con người. Nếu đặt đội ngũ này vào trong cách nhìn tương quan quá khứ, họ có thể là những nhà nhà triết học hiện sinh trong thân xác của một chính trị gia.
Nhưng liệu sự phi thường đó sẽ xuất hiện trong giới lãnh đạo Việt nam ? Và nó sẽ xuất hiện bằng cách nào ?
Vấn đề là cơ chế nào xuất hiện những con người tinh hoa đó ?
Cũng trong bài của Đại biểu quốc hội Lê Thanh Vân, ông nhấn mạnh 'để đạt được tố chất ấy, ngoài trí tuệ thiên bẩm' thì đối tượng này cần phải trải qua quá trình học tập, nếu ngày xưa thì qua kỳ thi 'tam trường' (thời phong kiến hủ nho), còn ngay nay thì qua 'những đợt vận động tranh cử ở các quốc gia phát triển'.
Bỏ qua ngôn từ có phần ma mị và và hơi có vấn đề về việc tối đa hóa tính kiệt suất còn hơn phẩm chất anh hùng trong truyện thần thoại Hy Lạp (bởi thần Hy Lạp còn có gót chân Achilles) thì cách hướng đến cơ chế là điều đáng ghi nhận. Bởi nếu cứ căn cứ vào việc 'đảng cử dân bầu', mà bỏ qua tính 'tự vận động trong tranh cử/ bầu cử' thì hẳn sẽ dẫn đến thiếu hụt tính nhân tài, và làm cho giới lãnh đạo thiếu tính kiệt suất.
Còn nếu không có một cơ chế sàng lọc nhân tài lãnh đạo rõ ràng, mà chỉ chăm chăm vào việc dựng lên một khái niệm 'cán bộ cấp chiến lược' đầy mơ hồ và có phần thần thánh hóa nêu trên thì rõ ràng là một điều không ổn. Nó hoang tưởng còn hơn cả sự hoang tưởng về con đường tiến lên xã hội chủ nghĩa trong thời kỳ hôm qua.
Đại biểu quốc hội Lê Thanh Vân - người diễn giải khái niệm 'cán bộ cấp chiến lược' có phần ma mị.
Thực ra mà nói, chỉ cần lãnh đạo có 'tư duy vượt trội' thì đội ngũ này đã là phúc lớn của cả một dân tộc. Bởi hơn ai hết, người dân Việt nam muốn tư duy của lãnh đạo phải đủ tầm, và có cái nhìn tương lai, hơn là những cách nhìn tủn mủn, rời rạc và có phần bám vào quá khứ hiện nay. Và mong muốn lớn nhất của người dân ở lãnh đạo không cần họ phải 'thấu tỏ muôn triệu nhân tâm, để dự báo được quá trình hình thành, phát triển, diệt vong và sự tuần hoàn sinh, tử của vạn vật', mà chỉ đơn thuần là chịu lắng nghe quan điểm, ý kiến, phản hồi của người dân ; chấp nhận quan điểm 'đa nguyên, trái chiều', chấp nhận sự phê phán của người dân đối với chủ trương, chính sách mà họ đề ra,...
Nếu cao hơn nữa, thì người lãnh đạo cũng có thể 'thấu hiểu quy luật vận động của tự nhiên - xã hội', nghĩa là nhìn nhận lại mô hình phát triển hiện nay ; học tập mô hình chủ nghĩa xã hội xanh tại các nước Bắc Âu như Đan Mạch - Na Uy - Phần Lan - Thụy Điển,... để thấy rằng, mô hình và cơ chế hiện nay rất 'tù', và nó là mô hình không chịu phát triển. Để từ đó khai mở, cải cách, tiến hành đổi mới hệ thống chính trị - xã hội một cách toàn diện, nhằm tiệm cận hơn nữa cơ hội cho sự phát triển quốc gia - dân tộc.
Và người dân chỉ cần 'cán bộ cấp chiến lược' hiểu được như vậy. Tất nhiên, muốn thế hoặc là 'đột biến' hoặc thông qua cơ chế bầu cử dân chủ.
Còn không ! Tất cả chỉ là sự mơ hồ và dàn trải, có phần hoang tưởng.
Ánh Liên
Nguồn : VNTB, 09/05/2018
Ứng xử của Tổng bí thư trước kiến nghị 70 sẽ quyết định tính hình thức của đốt lò ?
Đại hội 7 được kỳ vọng là một trong những hội nghị giải quyết các vấn đề hệ trọng trong đảng, bao gồm vấn đề tinh giảm biên chế, chống tham nhũng và chiến lược cán bộ trong vài năm tới.
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu khai mạc Hội nghị. Ảnh : VGP/Nhật Bắc
Những vấn đề trên là cơ sở quyết định cho sự tồn tại của chính đảng, là nền tảng của sự phát triển vững mạnh trong đảng (bao gồm cả tính chính danh).
Vấn đề đặt ra là, tính hình thức của ĐH 7 lần này sẽ như thế nào ?
Nhà báo Hoàng Tư Giang trong một chia sẻ cá nhân trong ngày đầu tuần thứ Hai (07.05) đã bắt đầu bằng cụm từ "cậu có dám". Theo ông, bộ máy song trùng vẫn phình to, và ông đã nhận được một email của một quan chức trong đảng, vị Thứ trưởng này bày tỏ :
Từ ngày mình trở thành thứ trưởng - 1981 đến nay, cố đến hơn 10 chiến dịch tinh giản biên chế, nhưng cứ sau mỗi chiến dịch tinh giản thì biên chế càng phình to hơn theo cấp số nhân. Các biện pháp tinh giản biên chế trước đây đã làm mạnh hơn bây giờ nhiều mà còn thất bại, nay chủ yếu là hô hào thì khó thành công.
Thành công hay không thành công rất khó để xác định, chỉ tính riêng trong lĩnh vực tinh giảm biên chế. Tuy nhiên, vì lĩnh vực này liên quan chặt chẽ đến vấn đề chống tham nhũng, nên hệ quy chiếu sẽ là : nếu chống tham nhũng thành công thì tinh giảm biên chế sẽ có khả năng thành công.
Vấn đề đặt ra tiếp theo, cuộc chiến đốt lò hiện nay của ông Tổng Bí thư liệu có thành công như mong đợi và quyết tâm của chính ông cũng như háo hức và kỳ vọng của không ít người ? Hay nó chỉ đơn thuần là cuộc chiến phe phái, là sự thực hành về mặt hình thức, còn gốc rễ vấn đề sẽ không được giải quyết ? Những đám lửa hiện nay sẽ sớm tàn trong tương lai, và đâu lại vào đấy ?
Câu trả lời là : rất khó để nhận biết được điều này. Kể cả có thực tâm hay không thực tâm, chứ chưa nói đề việc, chống tham nhũng có thành công hay không. Tuy nhiên, có một cơ sở gốc rễ có thể tạm để người dân tin rằng, cuộc chiến sẽ không đi vào chủ nghĩa hình thức, chủ nghĩa cao trào tạm thời… Đó chính là công khai hóa tài sản.
Tài sản và hệ tài sản được tích lũy của một cá nhân lãnh đạo luôn là một câu thách đố lớn đối với người dân Việt Nam. Nhu cầu minh bạch (qua tự kê khai một cách trung thực) nguồn tài sản lãnh đạo là nhu cầu bức thiết, nhất là trong bối cảnh các biệt phủ của quan quân mọc lên khắp nơi tại Việt nam, từ Giám đốc công an Tp. Đà Nẵng đến đại tá quân đội ở Hà Tĩnh, từ Giám đốc Sở Tài nguyên và môi trường Yên Bái cho đến biệt phủ 5.000m2 của cán bộ công an huyện ở Thanh Hóa. Có nghĩa, sự phình to bất thường của khối lượng tài sản trong đội ngũ công chức nhà nước đi ngược lại mức lương được quy định của họ, và điểm chung là khi quyền lực càng lớn thì khả năng tích tụ tài sản càng nhiều. Lý lẽ về ‘buôn chổi đót, chạy xe ôm’ dường như là câu trả lời không thể chấp nhận được, bởi nó không cho thấy sự chống chế về nguồn gốc thật của tài sản.
Vấn đề ở đây là : cần phải minh bạch hóa tài sản trong đội ngũ công chức. Nhưng nếu để tạo ra tính chiến dịch thì cần phải đề cao tính noi gương, và vì vậy, sẽ bắt đầu từ trên xuống - nghĩa là từ tứ trụ rồi đi xuống dần địa phương cơ sở.
Có vẻ các vị nhân sĩ trí thức Việt nam hiểu rõ hơn ai hết quy trình công khai hóa này, nên ngay trước ngày khai mạc Đại hội 7, đã có một đơn thử gửi đến ông TBT Nguyễn Phú Trọng yêu cầu làm gương trong việc công khai bản kê khai tài sản, trên cơ sở phòng chống tham nhũng mà Quyết định số 99 của Ban Bí thư ĐCSVN đưa ra trước đó.
Ông Nguyễn Phú Trọng đến nay chỉ dính líu đến tin đồn liên quan đến tượng vàng Formosa, và những lợi ích liên quan đến Ciputra Hà Nội trên mạng xã hội ( ?). Tuy nhiên, tất cả là đồn đoán có phần thiếu tính thực tế, do đó, nhu cầu nhận biết về tổng số tài sản của ông Tổng Bí thư là điều cần thiết, để đánh dẹp hết tất cả các tin đồn, cũng như tin tưởng hơn về tính trung thực của cuộc chiến đốt lò mà ông đang khởi xướng.
Danh sách bao gồm 70 nhân sĩ trí thức ở mọi ngành nghề khác nhau trong và ngoài xã hội Việt nam, nhưng tựu trung họ đều quan tâm đến tính minh bạch. Vấn đề là ông Nguyễn Phú Trọng sẽ ứng xử như thế nào đối với đề nghị thực tế này ?
Ánh Liên
Nguồn : VNTB, 08/05/2018
**********************
Thư yêu cầu công khai "Bản kê khai tài sản"
Những công dân, 06/05/2018
Ngày 6 tháng 5 năm 2018
Kính gửi : Ngài Nguyễn Phú Trọng,
Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam
Số 1 đường Hùng Vương, Quận Ba Đình, Hà Nội.
Kính thưa Ngài Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng,
Chúng tôi, những công dân ký tên dưới đây, viết thư này gửi đến Ngài Tổng bí thư với đôi lời trình bày như sau:
Ngày 3/10/2017, Ban Bí thư Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam ban hành Quyết định số 99/QĐ-TƯ về việc phát huy vai trò của nhân dân trong đấu tranh ngăn chặn, đẩy lùi suy thoái, ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’. Điểm đặc biệt của Quyết định 99/QĐ-TƯ này là lần đầu tiên Lãnh đạo Đảng yêu cầu phải công khai các bản kê tài sản của cán bộ, đảng viên các cấp.
Các bản kê khai tài sản này, theo QĐ.99 nói trên, sẽ phải được công khai trên phương tiện thông tin đại chúng, cổng thông tin điện tử, niêm yết tại trụ sở cơ quan, đơn vị, v.v… để giúp người dân có cơ sở thực hiện quyền giám sát, góp phần tích cực vào cuộc đấu tranh phòng chống tham nhũng.
Tuy nhiên, tính tới nay đã hơn 7 tháng, nhưng chỉ thị trên của Ban Bí thư vẫn chưa được thực hiện. Bằng chứng là vẫn chưa có bản kê khai tài sản nào của cấp lãnh đạo được công khai trên các phương tiện thông tin đại chúng như báo chí, Internet, cổng thông tin điện tử… cả. Điều này không khỏi khiến dư luận băn khoăn, bởi lẽ các bản kê tài sản đã có sẵn trong hồ sơ cán bộ nên việc công khai lẽ ra là rất đơn giản, chẳng hề tốn nhiều thời gian đến thế.
Việc chậm trễ thực thi Quyết định 99/QĐ-TƯ đang đặt dấu hỏi lớn về quyết tâm chống tham nhũng của Ban lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam, của toàn bộ hệ thống chính trị Nhà nước, đồng thời việc chậm trễ này rõ ràng là rào cản người dân trong việc giám sát, phát hiện và đấu tranh với các biểu hiện tham nhũng. Bên cạnh đó, hiện tượng này cũng đặt ra vấn đề là đang có sự đùn đẩy, né tránh trách nhiệm, giấu diếm khuyết điểm, xa dân, sợ quần chúng, và "ăn cỗ đi trước, lội nước đi sau" trong số cán bộ nằm trong diện phải công khai tài sản.
Bởi vậy, để Nghị quyết Đảng nhanh chóng đi vào cuộc sống, mà cụ thể ở đây là Quyết định 99/QĐ-TƯ phải được nghiêm túc thực thi, chúng tôi đề nghị:
Tổng bí thư hãy làm gương là người công khai "Bản kê tài sản" của mình trên báo chí, cổng thông tin điện tử và Internet trước tiên.
Việc làm này của Tổng bí thư chắc chắn sẽ truyền cảm hứng sâu rộng trong toàn Đảng và hệ thống chính trị, dẫn đến việc công khai hàng loạt các bản kê tài sản của các Ủy viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư, Ban Chấp hành trung ương, các thành viên Chính phủ, Quốc Hội và Bí thư, Chủ tịch các tỉnh, thành… theo đúng nội dung và tinh thần của Quyết định 99/QĐ-TƯ để nhân dân, báo chí tham gia giám sát. Cán bộ cấp thấp hơn, do đó, cũng không thể viện dẫn lý do các lãnh đạo cấp cao chưa công khai để trì hoãn việc thực hiện yêu cầu của Ban Bí thư được.
Điều này cũng hoàn toàn phù hợp với tinh thần chỉ đạo "không có vùng cấm trong chống tham nhũng" lâu nay của chính Ngài Tổng bí thư : "Trước người ta bảo chỉ đánh từ vai đánh xuống, bây giờ thì ngay trên đầu làm mạnh hơn, tức là Trung ương còn nghiêm hơn cả địa phương". Rõ ràng, đúng như lời Tổng bí thư nói, Trung ương cần làm gương cho địa phương, và người đứng đầu Trung ương không ai khác chính là Tổng bí thư.
Đôi lời trình bày và đề nghị như trên, mong sớm nhận được phản hồi, nhất là khởi đầu bằng hành động công khai bản kê tài sản từ Tổng bí thư, để không phải băn khoăn về thực tâm chống tham nhũng của cá nhân Tổng bí thư cũng như toàn thể Ban chấp hành trung ương Đảng và toàn bộ hệ thống chính trị.
Trân trọng và kính thư,
Để ký tên xin gửi về địa chỉ email: Cette adresse e-mail est protégée contre les robots spammeurs. Vous devez activer le JavaScript pour la visualiser.
Đồng ký tên :
1. Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Lao Đông Việt Nam (1960-1976),nguyên Đại sứ Đặc mệnh Toàn quyền Việt Nam tại Trung Quốc (1974-1987), Hà Nội.
2. Trần Đức Nguyên, cựu Tổ trưởng Tư vấn của Thủ tướng Võ Văn Kiệt, cựu Trưởng Ban nghiên cứu của Thủ tướng Phan Văn Khải, Hà Nội.
3. Đào Công Tiến, Phó Giáo sư, nguyên Hiệu trưởng Đại học Kinh tế Thành phố Hồ Chí Minh, thành viên Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng, Sài Gòn.
4. Nguyên Ngọc, nhà văn, nhà nghiên cứu văn hóa – giáo dục Việt Nam. Hội An, Quảng Nam.
5. Nguyễn Khắc Mai,nguyên Vụ trưởng Ban Dân vận Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam, Giám đốc Trung tâm Minh triết Việt, Hà Nội.
6. Nguyễn Quang A, Tiến sĩ khoa học, nguyên Viện trưởng IDS, Hà Nội.
7. Ngô Kim Hoa (Sương Quỳnh), nhà báo tự do, thành viên Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng, Sài Gòn.
8. Lại Thị Ánh Hồng, thành viên Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng, Sài Gòn.
9. Nguyễn Thế Hùng, Tiến sĩ Vật lý, Viện Vật lý, Viện Hàn lâm khoa học Việt Nam, Hà Nội.
10. Nguyễn Xuân Diện, Tiến sĩ Hán Nôm học, Hà Nội.
11. Trần Thị Thanh Vân, Kiến trúc sư cảnh quan, Hà Nội.
12. Bùi Quang Vơm, Kỹ sư, Paris, Pháp quốc.
13. Nguyễn Thị Kim Chi, Nghê sĩ ưu tú, thành viên Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng. Sài gòn.
14. Trần Minh Thảo, viết văn, thành viên Câu lạc bộ Phan Tây Hồ. Bảo Lộc, Lâm Đồng.
15. Phạm Duy Hiển (bút danh Phạm Nguyên Trường), dịch giả, Vũng Tầu.
16. Nguyễn Gia Hảo, chuyên gia tư vấn (kinh tế đối ngoại) độc lập, nguyên thành viên Tổ Tư vấn của Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Hà Nội.
17. Trần Tiến Đức, đạo diễn truyền hình + phim tài liệu, nhà báo độc lập, Hà Nội.
18. Tương Lai, nguyên thành viên Tổ Tư vấn của Thủ tướng Võ Văn Kiệt, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học Việt Nam, Sài Gòn.
19. Bùi Minh Quốc, nhà thơ, nhà văn, nhà báo độc lập, Đà Lạt- Lâm Đồng.
20. Tô Lê Sơn, kỹ sư, thành viên Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng, Sài Gòn.
21. Nguyễn Văn Tuyến, cán bộ tiền Khởi nghĩa, Đại tá cựu chiến binh, Hà Nội.
22. Ngọc Thế Phương, cựu chiến binh sư đoàn F.324, Hà Nội.
23. Nguyễn Nguyên Bình, nhà văn, dịch giả, hội viên Hội nhà văn Hà Nội.
24. Bùi Tiến An, tù chính trị trước 1975, nguyên chuyên viên Ban Dân vận Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh, Sài Gòn.
25. Lê Công Giàu, nguyên Tổng Thư ký Tổng hội Sinh viên Sài Gòn (1966), nguyên Phó Bí thư thường trực Thành đoàn Thanh niên sẵn sàng Thành phố Hồ Chí Minh (1975), nguyên Giám đốc Công ty SAVIMEX, Sài Gòn.
26. Nguyễn Đăng Hưng, Giáo sư danh dự Đại học Liège, Vương quốc Bỉ.
27. Nguyễn Thanh Tịnh, Linh mục, giáo xứ Cồn Sẻ, giáo phận Vinh, Nghệ An.
28. Nguyễn Thu Giang, nguyên Phó Giám đốc Sở Tư pháp Thành phố Hồ Chí Minh, Sài Gòn.
29. Phan Đắc Lữ, nhà thơ, thành viên Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng, Sài Gòn.
30. Phan Trọng Khang, doanh nhân, cựu chiến binh, Hà Nội.
31. Nguyễn Thái Nguyên, cựu thành viên Ban nghiên cứu của Thủ tướng Phan Văn Khải, Hà Nội.
32. Phạm Toàn, nhà nghiên cứu giáo dục, Hà Nội.
33. Lê Thân, Chủ nhiệm Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng, nguyên Tổng Giám đốc Liên doanh Riverside. Nha trang, Khánh Hòa.
34. Kha Lương Ngãi, nguyên Phó Tổng biên tập báo Sài Gòn Giải phóng, Sài Gòn.
35. Hồ Ngọc Nhuận, nguyên Ủy viên Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam Thành phố Hồ Chí Minh, Sài Gòn.
36. Hoàng Hưng, nhà thơ, nhà báo tự do, Sài Gòn.
37. Hoàng Dũng, Phó Giáo sư Tiến sĩ Ngôn ngữ học, Đại học Sư phạm Thành phố Hồ Chí Minh, Sài gòn.
38. Tống Văn Công, nhà báo, nguyên Tổng biên tập báo Lao Động, Sài Gòn.
39. Nguyễn Tiến Dân, nhà giáo, Hà Nội.
40. Mai Hiền, nhà báo, Sài Gòn.
41. Võ Văn Tạo, nhà báo, Nha Trang.
42. Nguyễn Thị Khánh Trâm, Hưu trí, Sài Gòn.
43. Uông Đình Đức, 168 Nguyễn Cư Trinh, quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh.
44. Mạc Văn Trang, Phó Giáo sư Tiến sĩ Tâm lý học, Hà Nội.
45. Nguyễn Đăng Quang, Đại tá, nguyên cán bộ Bộ Công an, Hà Nội.
46. Nguyễn Huệ Chi, Giáo sư Ngữ văn, Hà Nội.
47. Đặng Thị Hảo, Tiến sĩ Văn học, Hà Nội.
48. Nguyễn Đình Nguyên, Tiến sĩ Y khoa. Australia.
49. Phạm Đình Trọng, Nhà văn cựu chiến binh, Sài Gòn.
50. Võ Văn Thôn, Nguyên Giám đốc sở tư pháp Thành phố Hồ Chí Minh, Sài Gòn
51. Lê Phú Khải, Nhà báo, thành viên Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng, Sài Gòn
52. Vũ Trọng Khải, Chuyên gia độc lập về kinh tế nông nghiệp, Sài Gòn
53. Hồ Trí Việt, Nhà báo, Sài Gòn
54. Ngô Bá Tiết, Hưu trí. Thành phố Hồ Chí Minh
55. Lê Đình Kình, nguyên Bí thư và Chủ tịch xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Hà Nội.
56. Lê Thanh Doãn, 90 tuổi đời, 70 tuổi Đảng.
57. Bùi Văn Duệ, Đảng viên chống tham nhũng.
58. Nguyễn Quốc Lưỡng, Đảng viên chống tham nhũng.
59. Nguyễn Văn Thiệu, Đảng viên chống tham nhũng.
60. Bùi Văn Vệ, Đảng viên chống tham nhũng.
61. Bùi Văn Nhạc, Đảng viên chống tham nhũng.
62. Hoàng Thị Thăng, Đảng viên chống tham nhũng.
63. Ngô Quý Hạc, Đảng viên chống tham nhũng.
64. Nguyễn Thị Lan, nguyên Bí thư Đảng ủy xã, nguyên Chủ tịch HĐND xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Tp.Hà Nội.
65. Bùi Viết Hiểu, Công dân chống tham nhũng.
66. Nguyễn Thị Đề, Công dân chống tham nhũng.
67. Nguyễn Thị Hằng, Công dân chống tham nhũng.
68. Hoàng Thị Luận, Công dân chống tham nhũng.
69. Nguyễn Văn Tuyển, Công dân chống tham nhũng.
70. Lê Đình Công, Công dân chống tham nhũng.